Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 110: Chương 110



"Nhóc Kiêu, Vãn Vãn không sao, lúc con bé bị đẩy xuống được một con gà mái đỡ lấy, không bị tổn thương chỉ là bị kinh hãi." Lục Tư Hoa nhẹ nhàng vỗ sau lưng Vãn Vãn, tất cả mọi người coi là Vãn Vãn bị dọa sợ.

Thật ra Tô Văn Văn cũng không bị dọa sợ, cô bé có linh hồn của một người trưởng thành làm sao bị chuyện này hù dọa được? Nhưng cô bé chính là đang giả bộ như mình bị dọa sợ, không thể cứ buông tha cho Tô Vũ Đình như thế.

Nói cô bé hung cũng được, ác cũng không sao, cô bé chính là có thù tất báo, tuyệt không làm Thánh Mẫu.

Bây giờ cô bé còn nhỏ không có cách dùng phương pháp của mình để báo thù, vậy thì lợi dụng người thân thương yêu cô bé một chút, bọn họ kiểu gì cũng báo thù cho cô bé.

"Mẹ, anh trai" Vãn Vãn khóc, nước mắt như không muốn sống mà rơi xuống.

Trình Kiêu bị nước mắt như hạt đậu của Vãn Vãn rơi xuống đau hết lòng, sau đó trong lòng đã dâng lên một ngọn lửa không tên, lửa giận đối với nhà cũ của nhà họ Tô đã lên đến đỉnh cấp.

Vãn Vãn nửa tháng suýt bị bà nội Tô ném vào đàn sói, suýt nữa thì chết, bây giờ lại bị người đẩy xuống bậc thang cũng suýt mất đi nửa cái mạng.

Cậu ấy dường như là cắn răng nghiến lợi: "Là ai đẩy Vãn Vãn?" Cậu ấy muốn đi làm thịt người kia.

"Tảo Tảo, Tảo Tảo!" Nước mắt của Vãn Vãn rơi càng nhiều.

Trình Kiêu nói: "Vãn Vãn đừng sợ, anh Kiêu báo thù cho em" Vừa dứt lời đầu cậu ấy lao vào trong sương mù dưới ráng chiều.

Tô Kiến Quốc hộ: "Chờ anh, còn có anh!"

Tô Kiến Binh càng không rên một tiếng đã xông ra ngoài.

Em gái của cậu bé dựa vào cái gì mà bị người khác ức hϊếp? Bị bà nội ức hϊếp đã đủ để bọn họ tức giận, bây giờ lại thêm một Tô Tảo Tảo? Bên nhà bác cả quá ức hϊếp người không coi nhà họ là người sao? Khuôn mặt Kiến Binh đã đen như mực.

Ngay lúc mấy người Lục Tư Hoa đang nói chuyện này, Tô Cần cũng bộc phát ở bên nhà cũ.

Vãn Vãn bị người đẩy ngã, anh ấy rất muốn đi về nhà nhìn xem cô bé có bị thương không, bị thương ở chỗ nào, nhưng giờ này khắc này anh ấy lại muốn báo thù cho Vãn Vãn. Người đẩy cô bé anh ấy sẽ không bỏ qua.

Anh ấy giơ chân lên dùng sức đá đá đổ cái ghế xuống đất. Cái ghế kia vốn đã hỏng bị anh ấy đá một cái, "rầm" một tiếng vỡ thành vài miếng.

Một tiếng vang này làm mọi người sợ ngây người, cũng dọa Tô Vũ Đình, cô bé đột nhiên "oa" một tiếng khóc lên.

Lúc Tô Vãn Vãn bị cô bé đẩy xuống, cô bé không khóc, lúc bà nội Tô dỗ dành cô bé cũng không khóc, một cước đá đổ cái ghế này của Tô Cần lại dọa cô bé khóc như ai ức hϊếp cô bé vậy.

"Thằng hai, anh làm gì!" Bà nội Tô ôm Tô Vũ Đình, đang dỗ dành cô bé ở đó nghe thấy tiếng vang này, nhìn thấy Tô Vũ Đình bị tiếng vang này dọa khóc, bà ta giận hung tợn trừng mắt nhìn về phía Tô Cần.

Tô Cần lại không rên một tiếng nào, tay của anh ấy lại dùng lực nắm vuốt, lúc đang nhìn Tô Vũ Đình thấy được ánh mắt thơ ngây kia của cô bé, anh ấy cắn răng một cái, một đ.ấ.m đánh vào trên người Tô Đại Lực định đi tới.

Anh ấy thật ra muốn dạy dỗ giáo huấn cô cháu gái kia nhưng mà đứa bé còn nhỏ, đứa bé sai tự nhiên là do người lớn không quản tốt.

Anh ấy không biết đứa nhỏ này làm ra chuyện như vậy cuối cùng là có nguyên nhân gì, nói cô bé nhẫn tâm cũng được, nói cô bé cố ý cũng được nhưng chính là phụ huynh không dạy tốt.

Con gái của anh ấy bị người đẩy xuống, suýt nữa thì xảy ra án mạng, cũng không biết bây giờ thế nào có bị thương hay không. Tất cả anh ấy đều không biết, nếu như nói anh ấy hận Tô Tảo Tảo như vậy anh ấy hận nhất chính là Tô Đại Lực, một hai đứa bé đều bị vợ chồng bọn họ dạy thành cái dạng gì, đến ngay cả đứa bé nhỏ như vậy cũng có thể làm ra chuyện như thế.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 111: Chương 111



"Chú hai, mày đúng thật là người điên!" Tô Đại Lực mắng.

Hai anh em đánh nhau dọa sợ Tô Vũ Đình.

Cô bé chưa từng gặp tình huống như vậy, ba của mình bị chú hai ấn xuống đánh, ba cũng không có sức đánh ngược lại.

Tô Vũ Đình bị động tác của anh ấy dọa sợ. Sự giật mình này làm cô bé "oa" một tiếng khóc lớn hơn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, khóc đến nỗi hiện đầy nước mắt.

"Thằng hai, anh làm gì!" Bà nội Tô lại rống lên, trong mắt đều sắp rơi ra ngoài.

Tô Cần lại không nói tiếng nào cũng không muốn trả lời bà nội Tô, cho dù trả lời thì sao? Bà nội Tô bất công cũng không phải ngày một ngày hai. Trong mắt của bà ta, cô cháu gái này đều quan trọng hơn những người khác.

Đẩy ngã Vãn Vãn như vậy cũng không thấy bà nội lên tiếng mà còn đi an ủi cô bé.

Tô Cần trực tiếp vung bàn tay to lên chào hỏi trên người Tô Đại Lực.

Dù là anh ấy biết trong này còn có thành phần là bà nội Tô, anh ấy cũng không thể bắt lấy bà nội đánh một trận chứ?

Tô Vũ Đình bị dọa sợ, khóc đến càng thêm thảm liệt.

Bà nội Tô cũng sợ hãi, bà ta từ trước đến nay chưa từng thấy Tô Cần táo báo như vậy, dù là lần bà ta mang Vãn nha đầu đi ném cũng chưa từng thấy anh ấy cuồng bạo như bây giờ.

"Thằng hai, anh dừng tay cho tôi!" Bà nội Tô dường như muốn khóc.

Tô Cần cũng không để ý đến bà ta, từng quyền đập vào trên mặt của Tô Đại Lực.

Khí lực của Tô Đại Lực vốn nhỏ hơn Tô Cần, giờ khắc này bị đánh liên tục, anh ta hô: "Cái tên điên này! Mày đơn giản chính là điên rồi!"

Khuê nữ làm ra chuyện như vậy chính anh ta cũng sợ ngây người. Lúc này lại bị Tô Cần đánh cho, hoa khí cũng nổi lên, hai anh em đánh vào với nhau.

Tô Cần đá một cước về phía Tô Đại Lực, một cước này là đá thật, suýt chút đã đá anh ta ngã lăn ra.

Vóc dáng của Tô Đại Lực vốn là nhỏ hơn Tô Cầm, bình thường Tô Cần trung thực, không thích đánh nhau nhưng lúc thật sự trở nên buồn bực, Tô Đại Lực cũng không phải là đối thủ của anh ấy.

Hôm nay anh ấy đã quyết định phải cho Tô Đại Lực một bài học, trút một ngụm ác khí ở trong lòng này ra. Ai khuyên cũng vô dụng, ai dám ngăn cản anh ấy, anh ấy sẽ đánh người đó.

Bà nội Tô muốn tiến lên lôi kéo Tô Cần nhưng cũng người bên trong dùng sức hất ra, nếu như Tô Thành Tài không đứng ở phía sau đỡ, bà ta có lẽ sẽ bị đẩy ngã trên mặt đất.

Bà ta từ giận đến đau cả gan, đứa con trai mất nết này, làm sao lại hỗn láo như vậy!

"Anh hai, anh làm sao có thể đẩy mẹ chứ?" Tô Thành Tài không nhịn được nói.

Tô Cần lặng lẽ trợn mắt nhìn sang: "Thằng ba, chú cũng muốn khuyên anh dừng tay?" Chỉ cần anh ấy dám nói ra nửa chữ không, thì cũng đánh chung.

Tô Thành Tài bị ánh mắt của anh ấy dọa, từ trước đến nay anh ấy chưa từng gặp một mặt hung hãn này của anh hai, anh ấy nói: "Không, em chính là không muốn anh tác động đến mẹ."

"Tốt nhất là không có, nếu không chúng ta cũng không cần làm anh em nữa." Tô Cần hung tợn nói, động tác trên tay cũng không dừng lại.

Từng tiếng đánh vào thịt có thể tưởng tượng được anh ấy không lưu tình.

Tô Thành Tài cũng đã sớm kéo bà nội Tô sang một bên, không để bà ta tiến lên lôi kéo.

Bà nội Tô muốn tránh khỏi nhưng khí lực không lớn bằng con trai, nghe tiếng đánh nhau cùng tiếng khóc thê thảm của Tô Vũ Đình, lòng của bà ta đau đến như bị gì.

Bà ta hô hào ở chỗ đó: "Ông bạn già, mau ngăn chúng nó lại, đừng để chúng nó đánh nữa."

Mặc kệ là ai đánh ai cũng là con trai của bà ta.

Giữa mày của ông nội Tô nhảy một cái muốn mở miệng nhưng nhìn thấy ánh mắt hung ác kia của Tô Cần, ông ấy lại nuốt lời khuyên đến bên miệng về.

Lưu Chiêu Đệ cũng nói ở đó: "Chú hai, chú dừng tay! Tôi liều mạng với chú!" Rồi muốn tiến lên.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 112: Chương 112



Nhưng động tác của cô ta lại bị Tô Kiến Hoành ngăn cản lại, cậu ta nói: "Mẹ, đừng lên!"

"Đó là ba ruột của con!" Lưu Chiêu Đệ rống.

Tô Kiến Hoành dùng sức siết quả đấm, cuối cùng lại buông xuống, cậu ta nói: "Em gái thật sự đã làm sai"

Bà nội Tô rống cậu ta: "Đồ khốn nạn, đó là em gái ruột của mày!"

Tô Kiến Hoành nói: "Vãn Vãn cũng là em con, sai chính là sai, không thể bởi vì con bé là em con, con phải bao che cho nó."

Bà nội Tô nói: "Con bé còn nhỏ như vậy, nó biết cái gì?"

Bà nội Tô bị Kiến Hoành chọc tức nhưng Kiến Hoành là đứa cháu trai bà ta yêu thương nhất, tức giận thế nào cũng không giận cậu ta thật, bà ta ở đó khóc: "Thằng hai, tự anh nghĩ lại đi, nếu như không phải Tảo Tảo mang đến may mắn cho anh, anh có thể có hôm nay sao? Làm sao anh có thể tức Tảo Tảo, tại sao có thể vì chuyện này mà giận Đại Lực? Anh sẽ gặp báo ứng, thằng hai!"

Khóc đến mức gọi là thương tâm, bà ta thật sự là bị động tác của Tô Cần làm thương tâm.

Tô Cần lại không nói tiếng nào, mặc kệ bà nội Tô hô hào thế nào ở đó anh ấy cũng không để ý đến, một mực đánh anh ta.

Tô Vũ Đình khóc đến mức càng thương tâm, trong ánh mắt nhìn về phía Tô Cần tràn đầy oán hận, chạy lên dùng sức ôm lấy Tô Cần, sau đó cắn chân của anh ấy.

Hai anh em đánh nhau bởi một cái cắn của Tô Vũ Đình mà bị ngăn cản.

Tô Cần cũng đã đánh mệt rồi, cũng không muốn đánh Tô Đại Lực nữa.

Anh ấy đứng lên nhìn từ ông nội Tô sang bà nội Tô rồi nhìn về phía một nhà Tô Đại Lực, sau đó là Tô Thành Tài cuối cùng lại đặt ánh mắt lên người Tô Đại Lực: "Nhà bác cả và nhà tôi từ hôm nay trở đi sẽ đoạn tuyệt quan hệ anh em!" Bước dài đi ra ngoài cửa viện.

Trong lòng ông nội Tô đau xót, hô: "Thằng hai..."

"Ba, ba không cần khuyên con, bây giờ con còn nhận mọi người, nếu như ba lại khuyên con nữa, đến ba mẹ con cũng không nhận!" Dùng sức siết chặt nắm đấm, Tô Cần nhịn xuống bao nhiêu lửa giận mới có thể nhịn được không nổi giận với ông bà nội Tô.

Đủ rồi!

Trong lòng ông nội Tô càng đau đớn hơn, ông ấy nói: "Thằng hai, ba không muốn khuyên con, chỉ là..."

Tô Cần cũng không quay đầu lại, nhanh chân đi ra ngoài, tiếng của anh ấy truyền từ ngoài cửa vào: "Con sẽ báo cáo với đại đội, đoạn tuyệt quan hệ với nhà bác cả."

Ông nội Tô chưa từng đau lòng như vậy trong giờ khắc này, thằng hai của ông ấy có lẽ đã mất rồi, đã mất thật rồi.

Bên bà nội Tô cũng không nghĩ về tầng này, nhìn thấy Tô Cần đi bà ta dùng sức tránh khỏi sự ngăn cản của Tô Thành Tài, đau lòng ôm lấy Tô Vũ Đình, đau lòng đến mức bà ta không ngừng hô "Cục cưng à cục cưng."

Tô Vũ Đình lại khóc ở đó, hô hào: "Đau, đau."

Bà nội Tô đau lòng vô cùng lại làm Tô Vũ Đình càng khóc lớn tiếng, bà ta nói: "Tảo Tảo đừng khóc, chú hai của con xấu, chúng ta đánh chú!"

"Đánh chú!" Tô Vũ Đình bép xép, dùng sức siết chặt nắm đấm.

Ông nội Tô làm sao cũng không thể gắng gượng được từ sự đả kích do việc Tô Cần muốn đoạn tuyệt quan hệ anh em với nhà bác cả, lại nghe thấy bà nội Tô nói với Tô Vũ Đình như vậy, sớm đã giận không có chỗ phát tiết, tất cả mọi thứ đều bắt đầu từ khi Tảo nha đầu ra đời, từng bước từng bước đẩy thằng hai ra ngoài, bây giờ đến anh em cũng không nhận. Về sau có thể ngay cả ba mẹ cũng không nhận hay không?

Chưa từng có thời khắc nào ông nội Tô thương tâm như bây giờ, đau lòng đến mức ông ấy không nói nên lời lại thấy bà nội Tô đang dỗ dành Tô Vũ Đình, càng thêm tức giận, đi qua dùng sức đá về phía Tô Vũ Đình.

Đây là lần đầu tiên ông ấy giận Tô Vũ Đình, đánh Tô Đại Lực ở trước mặt mọi người, càng là hung hăng dẫm lên mặt mũi của bà nội Tô.

"Ông già này, ông..."
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 113: Chương 113



"Câm miệng cho tôi!" Ông nội Tô rống bà ta: "Bà cũng dạy dỗ ra thứ gì thế, tuổi còn nhỏ đã dám đẩy người như vậy, trưởng thành có phải muốn gϊếŧ người hay không? Một bữa cơm tất niên một năm, bà nhìn xem đã bị bà làm thành cái gì rồi?"

Bà nội Tô phản bác: "Tôi thế nào? Tảo Tảo còn nhỏ, nó biết gì chứ? Cũng chính là hai đứa bé đang chơi đùa, ai biết là ai đẩy ai. Tảo Tảo của tôi tuyệt đối sẽ không đẩy người bừa bãi, nhất định là Vãn nha đầu chọc đến nó, nó không nhịn được mới có thể đẩy con nhóc đó."

"Bà!" Ông nội Tô tức giận đến đau gan: "Bà cứ cưng chiều đi, chiều đến mức sau này không thu lại được thì bà sẽ hối hận. Bà làm thằng hai tức giận bỏ, về sau bà hối hận cũng không kịp đâu.

Bà nội Tô nói: "Nó còn có thể không nhận ba mẹ thật à? Nó làm phản rồi à."

Ông nội Tô cảm thấy nói không rõ ràng với bà bạn già, từ khi hai nha đầu sinh ra, bà già này đã không bình thường, đầu óc không rõ ràng, ông ấy cũng không muốn nói chuyện với bà ta.

Làm ông ấy tức giận bắt đầu đi ngược ra ngoài cửa.

"Ông già, ông đi làm gì đấy? Không ăn cơm à?" Bà nội Tô hô.

"Không ăn, tức cũng đã tức no bụng rồi." Ông nội Tô cũng không quay đầu lại.

Tô Cần đi về trong nhà, nửa đường đã gặp hai anh em Tô Kiến Quốc và Trình Kiêu.

Ba người nhìn thấy anh ấy, đều ngừng lại, hô: "Ba/ cậu."

Tô Cần ừ một tiếng, đi qua bên cạnh bọn họ, vừa đi được mấy bước anh ấy lại dừng lại gọi nhóm bọn họ: "Mấy đứa đi đâu?"

"Chúng con đến nhà cũ." Tô Kiến Binh trả lời.

Tô Cần nghĩ nghĩ: "Đừng đi, ba đã dạy dỗ Tô Tảo Tảo cũng đoạn tuyệt quan hệ với bên nhà bác cả rồi." Có một mình anh ấy bất hiếu là đủ rồi đừng để con trẻ dính dáng vào. Hôm nay anh ấy nói những lời nhẫn tâm nhất định bà nội sẽ nói với người khác, đến lúc đó trong làng nhất định sẽ nói xấu sau lưng anh ấy, anh ấy cũng không muốn để hai đứa con trai cũng bị người nói.

Còn có Trình Kiêu, cô nhi quả phụ đã đủ khổ, không muốn nhà họ Trình bởi vì nhà họ Tô mà tăng thêm phiền toái gì.

"Không, ba, chúng con muốn đi, con không nhịn được cục tức này!" Tô Kiến Quốc kiên định nói.

Trình Kiêu cũng gật đầu, nếu như hai anh em nhà họ Tô không đi, cậu ấy cũng sẽ đi, cục tức này cậu ấy không nhịn được.

Tô Cần khoát tay áo, anh ấy mặc kệ, chắp tay sau lưng đi về nhà.

Lúc này bên nhà cũ bà nội Tô ôm Tô Vũ Đình rơi nước mắt ở đó. Nhìn thấy mặt Tô Đại Lực bị đánh chỗ xanh chỗ tím, làm bà ta đau lòng hung hăng mắng Tô Cần nhẫn tâm.

Tảo Tảo mới một tuổi, con bé biết gì chứ? Trẻ con đang vui đùa ầm ĩ với nhau mà thôi, ai đẩy có quan trọng không? Cũng bởi vì chuyện này mà giận Tảo Tảo, lại còn đoạn tuyệt quan hệ với nhà thằng cả đây là muốn làm gì?

Thằng hai này làm sao càng ngày càng hồ đồ.

Lưu Chiêu Đệ muốn đi lên lại bị bà nội Tô hung hăng trợn mắt nhìn sang: "Nhìn cái gì thế? Còn không mau đi gói sủi cảo, cô muốn để bà đây c.h.ế.t đói à? Hay là phải để tôi tự mình làm rồi bưng cho cô ăn!"

Lưu Chiêu Đệ nhếch miếng, hung tợn trừng bà ta một chút ở nơi bà nội Tô không nhìn thấy rồi mới đi đến phòng bếp.

Tô Thành Tài lại đặt tất cả ở trong mắt, giữa mày của anh ta nhăn lại. Đang muốn kéo bà nội qua nói vài câu đột nhiên lại nghe thấy cửa sân bên kia truyền đến một tiếng vang thật lớn.

Tô Vũ Đình lúc đầu thật vất vả mới ngủ được dưới sự dỗ dành của bà nội Tô bị một tiếng vang này làm bừng tỉnh, lập tức bật khóc.

Đã thấy Kiến Quốc, Kiến Binh và Trình Kiêu đi đến, trong tay Trình Kiêu thậm chí còn cầm một cây gậy.

"Làm gì, làm gì?" Bà nội Tô đứng lên.

Trình Kiêu trừng mắt nhìn về phía Tô Vũ Đình, chính là cô bé này đẩy Vãn Vãn. Cậu bé bước từng bước lên phía trước, cắn răng nghiến lợi nói: "Là mày đẩy Vãn Vãn?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 114: Chương 114



Tô Vũ Đình bị dọa phát sợ núp ở trong n.g.ự.c của bà nội Tô, dọa đến mức khóc càng thêm lớn tiếng.

"Không được khóc, khóc nữa tao đánh gãy chân mày!"

Tô Vũ Đình lại bị dọa đến mức ngậm miệng lại, cô bé còn nhỏ tuổi có một cảm giác nếu như cô bé tiếp tục khóc, người này sẽ đánh cô bé thật.

Trẻ con trời sinh đã có một bản lĩnh tránh nặng tìm nhẹ, Tô Vũ Đình càng có thêm loại trực giác này, co lại chặt hơn, không dám thở mạnh.

Bà nội Tô đang muốn mắng chửi người lại nghe thấy Trình Kiêu đập một gậy vào tường, làm cho cây gậy gãy ra một đoạn: "Nếu như Vãn Vãn có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu. Đừng tưởng các người là người thân của Vãn Vãn, tôi cũng không dám làm gì các người!"

Tiếng mắng sắp thốt ra khỏi miệng của bà nội Tô kia bị bà ta cứng đờ nuốt ngược vào, ánh mắt của Trình Kiêu quá làm người ta sợ hãi.

Bà ta nhớ đến tình cảnh nửa năm trước bà ta ném Tô Văn Văn đi, lúc ấy gặp Trình Kiêu ở nửa đường, cậu ấy cũng trừng mắt nhìn bà ta như bây giờ, suýt nữa thì đánh bà ta. Thật sự chỉ thiếu một chút, nếu không phải sau đó nghe thấy âm thanh sói tru hấp dẫn cậu ấy, cậu ấy thật sự sẽ đ.ấ.m vào người bà ta.

Đứa bé này của nhà họ Trình quá tà tính.

"Còn có chúng cháu nữa, nếu như Vãn Vãn lại xảy ra chuyện gì, chú bác gì, ông bà gì chúng cháu cũng không nhận!" Tô Kiến Quốc cũng nói những lời ác độc.

Điều này làm bà nội Tô nhớ đến câu nói kia của Tô Cần, nói bọn họ nếu tiếp tục bảo vệ Tảo Tảo, ngay cả ba mẹ anh ấy cũng không nhận nữa. Bà ta không nhịn được mà rùng mình một cái, nhà thằng hai thật sự vì con tiện nha đầu kia, dám không nhận ba mẹ, ông bà sao?

Thật sự có khả năng sao?

Bà nội Tô tự hỏi ở trong lòng, vừa tức vừa buồn bực, lại tủi thân.

Bà ta đối tốt với Tảo Tảo còn không phải là vì nhà họ Tô sao? Tảo Tảo là phúc tinh, bà ta che chở cô bé một chút sau này nhà họ Tô sẽ có thể tốt lên, làm sao không có ai hiểu cho bà ta chứ?

Bà ta vì ai, chẳng lẽ chỉ là vì chính bà ta hay sao?

Còn không phải là vì toàn bộ nhà họ Tô, đứa con trai nào bà ta cũng muốn bảo vệ!

"Kiến Quốc, cháu thế này sẽ gặp báo ứng!"

Tô Kiến Quốc cười lạnh: "Báo ứng gì, nếu quả thật có báo ứng thì lúc bà nội ném Vãn Vãn vào ổ sói làm sao không thấy ông trời báo ứng bà?"

"Đó là bởi vì bà ném tiểu tai tinh, bà bảo vệ tiểu phúc tinh, có Tảo Tảo che chở nhà họ Tô chúng ta."

"Nực cười, bà nội mở miệng một tiếng Vãn Vãn là tại tinh làm sao không thấy Vãn Vãn khắc chúng cháu? Mà nhà chúng cháu lại càng ngày càng tốt?"

Bà nội Tô nói: "Đó là bởi vì Tảo Tảo mang may mắn cho các cháu, là Tảo Tảo bảo vệ các cháu"

Tô Kiến Quốc nói: "Từ trước đến nay chưa từng gặp trò cười kiểu này, đừng nói trên đời này không có thuyết pháp phúc tinh tai tinh, cho dù có cũng là do Vãn Vãn mang đến cho nhà cháu. Cháu cho đến bây giờ chưa từng nghe nói cái gọi là phúc tinh không mang phúc khí đến cho ba mẹ mình mà lại mang đến cho chú đấy."

Cậu nhóc lại quay sang phía Tô Thành Tài: "Chú ba, chú cũng là chú của Tảo nha đầu, làm sao không thấy con bé che chở chú? Mang may mắn cho chú? Ngược lại cháu cảm thấy may mắn gần đây của chú dường như không hề tốt đẹp gì, nếu như Tảo nha đầu thật sự là phúc tinh, con bé làm sao lại không mang cho ba mẹ mình phúc khí, quen biết bí thư nào đó một chút. Nhà cháu và nhà chú mặc dù chia nhà nhưng cũng không chia lò, cũng không thấy vận khí của chú ba tốt lên thế nào"

Những thứ khác cậu nhóc cũng không nói, "Nếu vận khí đã tốt như vậy, làm sao ngay cả một công việc cũng không tìm được" Có mấy lời đến điểm là dừng, chú ba không phải kẻ ngốc, điều anh ta có thể nghĩ đến còn nhiều hơn Kiến Quốc.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 115: Chương 115



Quả nhiên đã thấy khuôn mặt đen của Tô Thành Tài, đen đến triệt để.

Sau khi Tô Kiến Quốc nói những lời này thì lôi kéo em trai cùng Trình Kiêu đi ra ngoài.

Lúc Trình Kiêu đi đến cửa quay đầu lại nhìn về phía nhóm người bà nội Tô, đã thấy Tô Thành Tài đứng đó dùng sức siết quả đấm. Cậu ấy biết lời của Kiến Quốc có tác dụng, cậu ấy không nhịn được mà đ.â.m thêm một đao: "Tôi thấy là tai tinh mới đúng!"

Cũng không quay đầu lại.

Bà nội Tô nói: "Mấy đứa trẻ phá phách này chỉ toàn nói hươu nói vượn, Tảo Tảo của tôi làm sao có thể là tai tinh, cái con nhóc Vãn nha đầu kia mới phải!"

Tô Thành Tài dùng sức siết quả đấm, sau đó lại buông ra. Anh ta sớm nghe lọt tai lời của Kiến Quốc, Kiến Quốc nói cũng không sai, thiên hạ nào có phúc tinh không giúp đỡ ba mẹ mà giúp chú chứ? Hơn nữa còn là chú đã tách hộ? Không có đạo lý như vậy.

"Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần đừng đối nghịch với anh hai, làm sao mỗi lần mẹ đều đồng ý được được cuối cùng luôn không nghe chứ?" Tô Thành Tài đang dùng lực áp chế lửa giận.

Bà nội Tô nói: "Con cho rằng mẹ muốn đối nghịch với anh hai con sao? Anh hai con cũng là con của mẹ, chẳng lẽ mẹ không thương nó? Mẹ là nhìn con nha đầu kia mới tức giận, tức giận bọn nó coi con nha đầu kia như báu vật, mẹ suy nghĩ cho bọn nó, bọn nó hết lần này đến lần khác đều không nghe. Mẹ tức giận, chính là muốn làm khó dễ bọn nó, để bọn nó biết chỉ cần không đối tốt với nha đầu kia chúng ta vẫn có thể mỹ mãn"

"Vãn Vãn kia là con gái anh hai, con gái duy nhất, là con gái mà anh hai với chị dâu suy nghĩ cả đời không dễ dàng mới có được. Mẹ làm sao có thể để bọn họ vứt bỏ Vãn Vãn, anh hai làm sao có thể làm được?" Tô Thành Tài có chút thương tâm.

"Lúc đầu,.." Anh ta dùng sức khẽ cắn môi lại nuốt lời này lại, trong lòng khó chịu đến mức anh ta không tìm được từ để hình dung.

Anh ta tại sao có thể có một người mẹ ngu như vậy, chẳng lẽ bà ta không nhìn thấy nhà anh hai tốt lên rồi sao? Làm sao lại...

"Là con gái ruột thì thế nào? Đó chính là một tai tinh, mẹ để bọn nó rời xa cái tai tinh này, chẳng lẽ là sai rồi sao? Mẹ không muốn để chúng nó chia nhà, muốn để Tảo Tảo mang cho bọn nó chút phúc khí, chẳng lẽ đây không phải thương sao? Mẹ cũng muốn thời gian của thằng hai càng ngày càng tốt nhưng chính nó không nghe mẹ, mẹ có thể làm sao?" Bà nội Tô nghĩ đến đây đã tức giận không chịu được.

Tô Thành Tài nói: "Anh hai không cần cái gọi là phúc khí của Tảo Tảo đã rất tốt rồi" Quen biết bí thư công xã, còn không gọi là phúc khí? Đây đã là thiên đại phúc khí rồi.

Bà nội Tô bĩu môi: "Đó là Tảo Tảo mang cho bọn nó, nếu như không có Tảo Tảo bọn nó lấy đâu ra vận may này."

Thấy bà ta một mực minh ngoan bất linh, Tô Thành Tài cố nén lửa giận, hỏi bà ta: "Mẹ, thuyết pháp gọi là phúc tinh tai tinh của mẹ ở đâu ra?" Anh ta rất tò mò mẹ mình tại sao cắn những lời này không buông? Luôn nói Tảo Tảo là phúc tinh, ngay cả bí thư Lý cũng dám nói, suýt nữa thì bị bắt vì tuyên truyền mê tín, suýt nữa thì mang tai hoạ đến cho nhà họ Tô.

Bà nội Tô: "Mẹ đương nhiên là có xuất xứ, con đừng để ý tới bọn họ nói thế nào, nghe mẹ là không sai.

Tô Thành Tài dùng sức hít lấy một hơi: "Không phải là chị dâu cả nói với mẹ chứ?"Anh ta đã sớm hoài nghi.

"Làm sao có thể là nó? Loại ngốc như nó còn có thể biết ai là tai tinh ai là phúc tinh sao? Mẹ đây đương nhiên là nghe bói toán..." Bà nội Tô nói, rồi dừng lại.

"Thầy bói nói?" Tô Thành Tài nói: "Mẹ, không phải con đã sớm nói với mẹ lời thầy bói không thể tin sao? Làm sao mẹ lại không nghe. Không phải là cả một bộ kia sao?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 116: Chương 116



Bà nội Tô phản bác: "Đây làm sao có thể không tin, ông ấy rất linh, lúc ấy bói thời gian cho mẹ với ba con, bói một cái là chuẩn, mẹ tin ông ấy"

"Được được, coi như ông ấy bói chuẩn, Tảo Tảo và Vãn Vãn chỉ kém nhau một phút, theo lý thì mệnh hai người giống nhau, vì sao mẹ quyết định Tảo Tảo mới là phúc tinh chứ?" Tô Thành Tài không muốn giải thích chuyện mê tín là giả, mẹ anh ta cũng sẽ không nghe.

"Đương nhiên là thầy bói tính ra, lúc ấy hai đứa bé còn chưa chào đời đâu, ông ấy đã tính ra ai có phúc ai không có. Nói người ra đời trước là người có phúc khí, sau đó thì Tảo Tảo vừa ra đời thì đã tạnh mưa rồi"

Tên Tảo Tảo cũng được đặt như thế.

Tô Thành Tài cũng coi là hiểu rõ vì sao mẹ cắn cái nguyên nhân này không buông, hoá ra ở giữa còn có một màn như vậy.

Anh ta cau mày bắt đầu suy nghĩ sâu xa, cho dù thầy bói này nói là thật hay giả, anh ta cũng không quản, nhưng mà...

"Lúc coi bói hai cháu gái vẫn chưa ra đời?" Anh ta suy nghĩ.

"Chưa đâu, lúc ấy chị dâu cả của con mang thai tám tháng, nhà anh hai con chín tháng, lúc ấy mẹ nghĩ là bên anh hai sẽ ra đời trước, ai biết..." Bà nội Tô tự mình lẩm bẩm.

Lúc ấy bà ta thật sự tưởng rằng nhà thằng hai sẽ sinh trước, lúc ấy bà ta đã chuẩn bị tất cả nghênh đón phúc tinh của nhà thằng hai, không nghĩ đến...

Vận mệnh, đây hết thảy đều là vận mệnh, cho nên là phúc tinh như thế nào cũng sẽ tranh nhau ra đời.

"Mẹ, mẹ có nghĩ đến vì sao chị dâu cả lại sinh non hay không? Mẹ không nghĩ đến nguyên nhân trong đó sao?" Tô Thành Tài nghĩ nhiều hơn bà nội Tô rất nhiều, mê tín hay không, anh ta mặc kệ cũng không tin, anh ta chỉ suy đoán theo lẽ thường mà thôi: "Con chỉ thấy trong nhà anh hai càng ngày càng tốt, quen biết bí thư Lý, còn có anh ấy có anh rể ở trong bộ đội có chút quyền lợi, tất cả những thứ này..." Sau đó anh ta không nói tiếp nữa.

Bà nội Tô ngay từ đầu đã kiên trì nói Tô Vũ Đình chính là phúc tinh nhưng dưới sự phân tích của Tô Thành Tài, nội tâm bà ta có chút d.a.o động.

"Chuyện sinh non này cũng không phải không thể do người làm" Tô Thành Tài hừ lạnh một tiếng.

Tay vỗ Tô Vũ Đình của bà nội Tô dừng lại.

"Nếu có người nghe thấy cuộc đối thoại của mẹ và thầy bói..." Câu nói tiếp theo anh ta không cần nói bà nội Tô cũng hiểu được.

Thật ra bà nội Tô cũng không phải kẻ ngốc, nếu như là kẻ ngốc cũng không sinh ra đứa con trai thông minh như Tô Thành Tài.

Bà ta chính là tương đối bướng bỉnh, nhận lý lẽ cứng nhắc. Sau khi bà ta được phân tích của Tô Thành Tài thuyết phục bà ta đã bắt đầu cân nhắc.

Nếu như câu nói kia của thằng ba là thật như vậy trong này có khả năng là giả? Cái gọi là phúc tinh cũng có thể là cố ý

Cố ý và thiên ý, làm sao giống nhau được?

Bà ta càng nghĩ càng thấy khả năng này tương đối lớn, càng nghĩ càng thấy có lẽ bản thân bị chơi xỏ.

Lúc lại nhìn về phía Tô Vũ Đình, cảm thấy khuôn mặt có chút đáng ghét.

Bà ta dùng sức cắn răng cũng không buông Tô Vũ Đình xuống mà ôm cô bé ra khỏi phòng đi về phía phòng bếp.

Đã thấy Lưu Chiêu Đệ vội vội vàng vàng đi về trước lò, bà ta hô một tiếng: "Con dâu cả, cô đứng lại!"

Lưu Chiêu Đệ vỗ n.g.ự.c một cái: "Mẹ, sao vậy? Vừa rồi bị mẹ làm cho giật mình."

"Cô còn bị doạ nhảy một cái là có tật giật mình à?"

Đặt Tô Vũ Đình vào tay cô ta: "Tôi hỏi cô, chuyện cô sinh non là có chuyện gì xảy ra?"

"Mẹ, chuyện này không phải mẹ đã hỏi rồi sao? Con chỉ là không cẩn thận ngã một cái, ngã nên sinh non"

"Là không cẩn thận ngã hay là cố ý ngã?" Bà nội Tô hừ lạnh một tiếng.

Lưu Chiêu Đệ nói: "Mẹ, mẹ nói thế thật là oan uổng cho con, con không sao cố ý ngã sinh non làm cái gì? Lỡ như ngã mất đứa bé thì làm sao bây giờ?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 117: Chương 117



Bà nội Tô tưởng tượng, cũng đúng. Chuyện ngã này cũng không chắc đứa nhỏ sẽ có thể bình an sinh ra, lỡ như ngã mất đứa nhỏ thì làm sao bây giờ? Sinh con vốn chính là đi vào Quỷ môn quan, chỉ bằng đứa dâu cả tham sống sợ c.h.ế.t này dám mạo hiểm vậy sao?

Trong lòng bà ta nói thầm.

Lưu Chiêu Đệ rơi nước mắt: "Con không biết làm sao mẹ lại hỏi chuyện này, nếu như có thể lựa chọn con tình nguyện sinh con đủ tháng. Con một mực thiếu sữa đây chính là làm con của con khổ, từ nhỏ đều chưa từng no bụng mới dừng. Đây còn không phải bởi vì sinh non sao? Lúc Tảo Tảo ra đời nhỏ gầy như vậy, lòng con đau cũng không kịp"

Bà nội Tô ngừng nghi ngờ, làm mẹ có ai không thương con? Làm sao có thể nhẫn tâm như vậy ngã để đẻ con sớm?

Bà ta nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chuyện này có lẽ... đại khái... không có gì lạ?

Bà ta cũng không rõ ràng, có hơi rơi vào mơ hồ.

Nếu quả thật giống như phân tích của thằng ba vậy thì tâm của đứa con dâu cả này hung ác biết bao nhiêu.

"Nếu như mẹ nghi ngờ vậy thì ôm Tảo Tảo về nhà con đi, tự con nuôi." Lưu Chiêu Đệ lau nước mắt.

Bà nội Tô lộ vẻ do dự.

Mấy người Tô Vãn Vãn cũng không biết chuyện xảy ra bên nhà cũ, cũng không biết chú ba Tô bởi vì một lời nói của Kiến Quốc mà chiếc cân trong lòng đã bắt đầu nghiêng về phía nhà anh hai.

Bên nhà con trai thứ hai bởi chuyện Vãn Vãn bị đẩy ngã, tâm tình người một nhà cũng không phải vô cùng tốt.

Một bữa cơm tất niên tốt đẹp bởi lần biến cố này suýt chút nữa thì không ăn được.

Cũng may Vãn Vãn không có chuyện gì, rất nhanh lại có nói có cười.

Con gà mái già cứu được Vãn Vãn kia cũng không bị bọn họ ăn mà còn nuôi dưỡng ở trong hậu viện.

Gà mái bị thương không nhẹ, chảy không ít máu, vốn là muốn gϊếŧ thịt, Vãn Vãn không đồng ý.

Nếu như không có con gà mái này, cô bé bị đẩy xuống như vậy nhất định không c.h.ế.t cũng trọng thương, đối với con gà cứu mạng mình Vãn Vãn ăn không vô, cũng không cho phép người trong nhà ăn nó. Cứ như vậy được nuôi dưỡng, Vãn Vãn còn cho nó không ít gạo, còn đắp thảo dược cho nó.

Nàng sờ lông gà mái, nói ở trong lòng: Gà mái, mày nhất định phải tốt lên, nếu không ta sẽ day dứt đến chết.

Cho đến khi bắt đầu bữa cơm tất niên.

Một bữa cơm tất niên này, mặc dù bởi vì việc của Vãn Vãn, tâm tình mọi người không tốt nhưng cũng thấy may mắn, sự may mắn của Vãn Vãn, vạn hạnh trong bất hạnh, chuyện gì cũng không có. Mà Vãn Vãn dường như quên luôn việc này cũng không bị kinh hãi gì.

Thậm chí Vãn Vãn còn vui mừng một lúc vì ba Tô và các anh trai giận dữ sang bên nhà cũ gây phiền phức.

Đoạn tuyệt quan hệ với nhà bác cả là một việc chính xác nhất mà ba Tô làm được.

Ít cãi cọ với bên kia, sau này nữ chính trọng sinh cũng có thể bớt đi ít mầm tai vạ.

Tốt nhất là có thể dọn ra ngoài, triệt để cắt đứt liên lạc với nhà cũ, vậy mới tốt.

"Nào, cạn ly vì phúc lớn Vãn Vãn của chúng ta"

Trong tay Tô Cần bưng chén rượu.

Ngoại trừ rượu trong chén của Tô Cần là thật, trong chén những người khác là canh gà.

Vãn Vãn cũng học bọn họ như vậy, trong chén cũng đựng canh gà cũng nâng chén giống bọn họ. Khí lực tay cô bé nhỏ, cầm một cái chén nhỏ, dâng chén có dáng có hình làm cho mọi người cười một trận.

Tiếng pháo nổ bên ngoài, năm mới thực sự bắt đầu.

Gác đêm là quy củ cũ trong phong tục cũ của thôn Hạ Hà đến ngay cả Vãn Vãn cũng cuộn tròn trong n.g.ự.c Lục Tư Hoa, muốn gác đêm.

Mặc kệ những người khác khuyên như thế nào, cô bé đều không muốn trở về ngủ.

Đây là năm đầu tiên cô bé trải qua ở thế giới này, cũng không biết ba mẹ và các anh ở thế kỷ hai mươi mốt ra sao, có nhớ cô bé hay không?

Chúc phúc chúc phúc, một năm mới hạnh phúc mỹ mãn. Cô bé nghĩ ở trong lòng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 118: Chương 118



Nhưng lại không biết, màn đêm buông xuống, Tô Vũ Đình phát sốt, làm người ở nhà cũ lo lắng không yên.

Còn chuyện Tô Vũ Đình bị ốm, Vãn Vãn cũng mặc kệ, cũng là sau đó cô bé mới nghe Tô Kiến Hoành nói chuyện này.

Ngay ngày hôm sau Tô Kiến Hoành đã tới nhà xin lỗi, cậu ta không mong nhà chú hai có thể tha thứ cho cậu ta. Chuyện này là lỗi lầm do nhà cậu ta gây nên, cậu ta chưa từng nghĩ đến việc sẽ tới cầu xin tha thứ, nhưng cậu ta lại muốn tới thăm Vãn Vãn. Chỉ cần nhìn thấy Vãn Vãn không bị thương, cậu ta cũng yên lòng, nỗi tự trách trong lòng cũng có thể bớt đi một chút.

"Thằng bé Kiến Hoành này, từ ngày đó sau khi được chúng ta khuyên nhủ, dường như nó đã thay đổi rất nhiều, hiểu chuyện hơn rồi" Tô Cần cảm thán: "Nó cũng có lòng nhiều rồi, không uổng công chúng ta đã từng đối xử tốt với nó."

Còn chuyện có chấp nhận cậu ta hay không, còn phải nhìn xem sau này cậu ta có thật sự thay đổi tốt hơn hay không.

Nhưng Tô Văn Vãn lại biết, bản tính của anh họ Kiến Hoành không xấu, chỉ là từng bị nhà bác cả dạy dỗ thành đứa trẻ hư. Chỉ xét việc cậu ta từng giúp nguyên chủ thì cậu ta đã không phải là người xấu rôi.

Vãn Vãn sẵn lòng cho cậu ta một cơ hội, chỉ xem con đường sau này cậu ta sẽ đi như thế nào, tính tình có thật sự thay đổi tốt hơn hay không.

Nghe Kiến Hoành nói Tô Vũ Đình bị ốm, sốt cao, Tô Vãn Vãn sửng sốt trong chốc lát, là ốm thật, hay là...

Từng đọc vô số sách, trong sách đều miêu tả nữ chính bị ốm một trận rồi đột nhiên xuyên không hoặc sống lại, Tô Vũ Đình cũng như vậy ư?

Cố gắng nghĩ lại, Tô Vũ Đình sống lại vì nguyên nhân gì? Trong sách viết, bởi vì nữ chính bị người ta đẩy xuống sông, lên cơn sốt mấy ngày rồi sống lại trở về.

Cũng là bị sốt, liệu có sớm hơn không?

Tô Vãn Vãn dự định không nghĩ những chuyện này nữa, mặc kệ Tô Vũ Đình có sống lại sớm hơn hay không, cứ cẩn thận hơn là được.

"Vãn Vãn, hôm nay chúng ta sẽ đến nhà bà ngoại" Lục Tư Hoa mặc cho Vãn Vãn một bộ quần áo màu đỏ, vui mừng hân hoan.

Tô Vãn Vãn không có gương để soi, nhưng không cần nhìn cũng biết chắc chắn bây giờ cô bé đang ăn mặc tròn một cục, giống như quả cầu vậy.

Có chút bất đắc dĩ, nhưng lại cảm thấy đây chính là thẩm mỹ của thời đại này, cách ăn mặc của cô bé lúc này chắc hẳn là xinh đẹp nhất trong mắt ba mẹ.

"Xem Vãn Vãn nhà chúng ta này, mặc bộ quần áo này lên xinh biết bao." Lục Tư Hoa càng nhìn càng thấy hài lòng.

Tô Cần cũng gật đầu: "Vãn Vãn nhà chúng ta mặc cái gì cũng xinh đẹp"

Hai người Kiến Quốc Kiến Binh cũng cảm thấy bộ quần áo này của Vãn Vãn thật sự rất đẹp, rất vui mừng rất đẹp mắt.

"Con cũng thấy vậy, Vãn Vãn mặc quần áo gì cũng đẹp hết" Tô Kiến Quốc cũng không ngừng gật đầu.

Cho dù Tô Văn Vãn cảm thấy không đẹp, nhưng mọi người đều nói đẹp, vậy nên cô bé cũng ra quyết định.

Phong tục của huyện Nghi An là mùng một không ra khỏi cửa, mùng hai đi thăm nhà mẹ đẻ. Hôm nay chính là mùng hai, bọn họ sẽ đến thôn Lục Gia.

Tết mấy năm trước cô bé không được tham gia, Tết năm nay, cô bé muốn vui chơi thỏa thích ở thôn Lục Gia.

Cũng không biết có mấy dì về nhà mẹ đẻ, không biết dì cả có trở về hay không.

Nghĩ đến dì cả, cô bé bèn nghĩ đến công việc của ba Tô, đó là công việc mà dượng cả tìm giúp ba Tô nhờ quan hệ.

Dượng cả Tôn Trường Vệ được ông ngoại nuôi lớn từ nhỏ, nói là con rể không bằng nói là con trai.

Nếu như không phải bởi vì dượng cả ở trong bộ đội quanh năm, có lẽ người được chọn đến ở rể sẽ là dượng cả cũng nên?

Cả nhà Tô Cần đã nhanh chóng chuẩn bị xong tất cả, sáu người khóa cửa lại rồi đi về hướng thôn Lục Gia.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 119: Chương 119



Nhưng điều mà bọn họ không biết đó là, khi bọn họ vừa ra khỏi thôn thì đã có người bên nhà nội tới, người tới chính là Tô Thành Tài, tiếc là lúc đến chỉ thấy nhà Tô Cần đóng chặt cổng.

Lần này, bọn họ không còn tiếc tiền đi xe nữa, thôn Lục Gia ở một nơi cách thị trấn không đến năm cây Số Ngày Tết nhất, mặc quần áo mới, nếu cứ đi bộ như vậy sẽ tốn mất một tiếng đồng hồ, quần áo cũng có thể bị bụi đất trên đường làm bẩn, quả thật có chút được một mất mười.

Cũng chỉ do dự trong chốc lát, Tô Cần đã quyết định cả nhà ngồi ô tô đi thôn Lục Gia.

Đi thôn Lục Gia, vé của người lớn cần một đồng, trẻ con thì một vé nửa đồng, Vãn Vãn không cần tiền.

Có chút đau lòng móc ra ba đồng rưỡi đưa cho người bán vé, trong xe có một vài chỗ trống.

Thời đại này, vẫn còn có rất ít người bỏ tiền để ngồi xe, nông dân chịu chi tiền như nhà Tô Cần lại càng ít hơn. Ngay cả hai đứa Kiến Quốc Kiến Binh cũng có chỗ ngồi, người bán vé cũng không tới bắt bọn họ nhường ghế, chỉ nói lúc trên xe không đủ chỗ thì trẻ con phải nhường chỗ.

Tô Văn Vãn tò mò ngắm nhìn xe ô tô của thời đại này, đây là kiểu ô tô cũ nhất, trên xe có mùi xăng rất nặng, ngoài ra còn các loại mùi hòa trộn với nhau, khiến cô bé có chút nhíu mày, nhưng sau đó lại thả lỏng hơn.

Trên xe, Tô Cần gặp được người quen cũ, đó là đồng nghiệp trong đội vận chuyển của anh ấy, là nhân viên chính thức, Lam Công.

Tô Cần và Lam Công kia trò chuyện với nhau, Văn Vãn ngồi ở bên cạnh nghe, cảm thấy hình như quan hệ giữa người này và ba Tô cũng không tệ lắm.

Ở thôn Hạ Hà, dường như Tô Cần luôn ở trạng thái chịu thiệt, nhưng xem ra lăn lộn ở bên ngoài cũng khá tốt. Điểm này Vãn Vãn cũng hiểu được, dù sao ở thôn Hạ Hà có một bà mẹ như bà nội Tô ở đó, lại bị bọn họ chèn ép , đã quen, trước khi không có phản kháng, quả thật chuyện gì cũng đều tuân theo một cách tự nhiên.

Sau khi biết cách phản kháng, chắc chắn tinh thần cả người sẽ không giống lúc trước. Đặc biệt là lúc ở bên ngoài, không có sự tồn tại của những tư tưởng tẩy não kia, tương đối mà nói cũng đã có khác biệt rôi.

"Đây là người nhà anh à?" Lam Công hỏi Tô Cần.

Tô Cần nói: "Đây là vợ tôi Lục Tư Hoa, ba đứa này là con trai tôi, nhóc này là con gái tôi"

Vãn Vãn gọi Lam Công một tiếng rất ngọt ngào: "Bác"

Cô nhóc lập tức khiến Lam Công vui vẻ đến mức cười ha ha, đưa tay vào trong túi quần áo lần mò một hồi, móc ra mấy viên kẹo đưa cho Vãn Vãn: "Bác có kẹo nè, ăn kẹo nhé."

Bây giờ đang là thời gian ăn Tết, trong túi ai chẳng có một ít đồ ăn vặt, gặp trẻ con thì có thể tặng một ít. Công nhân như Lam Công vốn đã có điều kiện không tệ, mua một ít đồ ăn vặt cũng là chuyện không thể bình thường hơn.

Tô Vãn Vãn nhìn ba mẹ cô bé một cái, sau khi được cho phép mới nói một tiếng "Cảm ơn ạ", sau đó nhận lấy, bóc một viên bỏ vào trong miệng, thơm quá đi!

Cô bé nở nụ cười ngọt ngào, Lam Công thấy mà trong lòng mềm nhũn, lại móc mấy viên kẹo nữa đưa cho cô bé.

Ba cậu bé Kiến Quốc Kiến Binh Kiến Dân cũng không lạc hậu, cũng đều đồng thanh gọi Lam Công một tiếng "Bác", anh ấy cũng vui vẻ móc chút kẹo ra, có điều so với Vãn Vãn thì ít hơn một chút.

Mấy người Tô Kiến Quốc cũng không để bụng, em gái vốn nên được cưng chiều, vốn nên được nhiều hơn các cậu, thậm chí Kiến Quốc còn hỏi Vãn Vãn: "Còn muốn nữa không? Anh có nè"

Kiến Binh cũng nói: "Vãn Vãn, anh hai cũng có"

Thậm chí ngay cả Kiến Dân cũng nói: "Em gái, nếu như em còn muốn ăn, chỗ anh ba cũng có, anh không ăn, cho em ăn hết."

Tô Vãn Vãn lại lắc đầu, vỗ túi áo của mình bày tỏ mình cũng có.
 
Back
Top Bottom