Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 120: Chương 120



Lam Công nhìn thấy cảnh này thì ghen tị muốn chết, anh ấy nói: "Mấy đứa con của anh thật tốt, tình cảm anh em rất tốt nhỉ."

Tô Cần nói: "Mấy đứa con của tôi đều thương em gái, thà rằng bản thân không ăn cũng muốn cho em gái ăn"

Lam Công thật sự hâm mộ, năm nay tuổi tác của anh ấy cũng xấp xỉ Tô Cần, nhưng chỉ sinh được một đứa con, cũng muốn sinh nhiều chút, nhiều con nhiều phúc, nhưng lúc vợ sinh thì chảy nhiều máu, bác sĩ nói không thể sinh nữa. Nói không tiếc nuối cũng là giả.

Cũng may con của anh ấy khá ngoan ngoãn nghe lời, điểm này khiến anh ấy rất vui mừng.

Trò chuyện như vậy lại không thấy đường xa nữa, rất nhanh đã đến dưới cột mốc của thôn Lục Gia.

Sau khi tạm biệt Lam Công, Tô Cần bèn ôm Vãn Vãn xuống xe cùng vợ và các con.

"Quan hệ của anh với Lam Công kia có vẻ rất tốt nhỉ?" Lục Tư Hoa nói.

Tô Cần nói: "Quan hệ của anh với đồng nghiệp trong đội vận chuyển cũng khá tốt, Lam Công cùng một tổ với anh, nói chính xác thì anh ấy là cấp trên của anh, là tổ trưởng của bọn anh đấy. Có điều anh ấy làm người rất tốt, bình thường cũng cho bọn anh gọi anh ấy là Lam Công, không cần gọi tổ trưởng"

Nhìn thấy Tô Cần thật sự chung đυ.ng rất tốt với đồng nghiệp, cuối cùng Lục Tư Hoa cũng có thể yên tâm được rồi.

Ban đầu điều mà cô ấy lo lắng nhất là sợ anh ấy không hòa hợp được với tập thể, tính tình quá thật thà, sợ anh ấy bị người ta bắt nạt, nhưng bây giờ xem ra, hình như cũng không phải là như vậy.

Từ ven đường cái đến cửa thôn Lục Gia cần đi bộ tầm mười phút, cũng không xa cho lắm.

Vãn Vãn muốn xuống đất tự đi, Tô Cần lại không nỡ, cứ ôm như vậy.

Vãn Vãn đỏ mặt, chỉ có thể đồng ý.

Trên đường đi còn gặp mấy người dân của thôn Lục Gia, tất nhiên mọi người quen biết cả nhà Tô Cần, sẽ dừng lại chào hỏi: "Tư Hoa, nhà cô về thăm nhà ngoại hả?"

"Đúng vậy, tôi dẫn chồng và các cơn về nhà bà ngoại"

Lại gặp được người, cũng là đối thoại tương tự như vậy.

Rất nhanh đã đến nhà bà ngoại, Tô Vãn Vãn lập tức nhìn thấy có một người đang bổ củi ở trong sân.

Trông rất trẻ trung, cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo phông bộ đội, giữa mùa đông mà không cảm thấy lạnh, thậm chí còn toát mồ hôi.

"Anh họ!" Tô Kiến Quốc kêu lên đầu tiên.

Tôn Ái Quốc ngẩng đầu thì thấy vợ chồng Lục Tư Hoa và Tô Cần đi tới từ ngoài cổng, cậu ấy lau mồ hôi rồi gọi: "Dì ba, dượng ba, mọi người tới rồi ạ?"

"Ái Quốc cũng tới rồi hả? Bộ đội cho nghỉ à?" Nhìn thấy cháu trai lớn của mình, khóe miệng của Lục Tư Hoa không giấu được nụ cười.

Tôn Ái Quốc nói: "Cháu đã có thể nghỉ phép nên bèn xin nghỉ trở về thăm ông bà ngoại"

"Dượng nghe nói cháu được đề bạt rồi, Ái Quốc, khá lắm" Tô Cần cũng nói.

Nhà họ Tôn có ba quân nhân, quả thật rất ghê gớm.

"Dạ, năm ngoái vừa được đề bạt, vậy nên cháu mới có thể nghỉ phép về nhà, lính nghĩa vụ thì không được nghỉ đâu." Tôn Ái Quốc đáp.

Tô Vãn Vãn cũng nhìn Tôn Ái Quốc, đây là con trai cả của nhà dì cả, Tôn Ái Quốc, cũng là anh họ của cô bé. Có lẽ là do được huấn luyện ở trong quân đội lâu ngày nên toàn thân rắn rỏi, thời tiết lạnh như vậy mà vẫn có thể mặc áo phông bổ củi đổ mồ hôi như mưa, tố chất thân thể thật sự không tệ.

"Đây chính là em họ Vãn Vãn của cháu hả?" Tôn Ái Quốc nhìn thấy cô nhóc mà Tô Cần ôm trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào kia, còn có một đôi mắt đen láy như hai quả nho đang xoay chuyển, lập tức khiến cậu ấy ngã gục vì đáng yêu.

Cậu ấy giang hai tay ra muốn ôm cô bé, nhưng nghĩ đến cả người đầy mồ hôi của mình thì lại rụt tay về, có chút ngây ngô mà gãi đầu, bắt đầu có vẻ hơi ngượng ngùng.

Cuối cùng cũng nhớ ra em rồi hả? Vãn Vãn cũng không tức giận, thấy cậu ấy nhìn sang bèn cười ngọt ngào với cậu ấy, gọi một tiếng: "Anh"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 121: Chương 121



Giọng nói mềm mềm như gạo nếp lập tức khiến Tôn Ái Quốc mềm lòng đến rối tinh rối mù, cậu ấy đáp: "Anh họ mang không ít đồ ăn ngon từ trong bộ đội về, em đợi anh, chờ anh lấy cho em"

Trong nhà cũng có không ít em họ, nhưng lại không có ai nhỏ như Tô Vãn Vãn. Ngoài Vãn Vãn ra, cậu em họ nhỏ nhất cũng đã ba tuổi rồi.

Hơn nữa Vãn Vãn là cháu gái ngoại duy nhất của nhà họ Lục, những đứa khác toàn là cháu trai.

Nhìn thấy cả nhà Tô Cần tới, những người khác cũng đều ra đón.

Trong nhà, ngoại dì hai ra, những người khác đều có mặt. Tô Vãn Vãn là bảo bối trong mắt tất cả mọi người, ai cũng tranh ôm, là cháu gái duy nhất, mức độ được cả nhà cưng chiều kia không phải chỉ là nói suông.

Lúc này, cuối cùng Tô Vãn Vãn cũng gặp được dì cả của mình. Những dì và dượng khác đã từng gặp ở tiệc tắm ba ngày và tiệc đầy tháng, cũng chỉ chưa được gặp dì cả, lúc đó dì ấy đang ở trong bộ đội, không thể trở về.

Dì cả là một người phụ nữ rất dịu dàng, giống như mẹ Tô Lục Tư Hoa vậy. Dượng cả Tôn Trường Vệ là một đàn ông rất cởi mở, có lẽ người trong bộ đội đều là như vậy nhỉ? Ngay cả anh họ Tôn Ái Quốc thỉnh thoảng ngu ngơ, nhưng phần lớn thời gian cũng rất cởi mở.

Lúc này, cô bé đang vùi trong lòng anh họ, đang được cậu ấy đút bánh bích quy.

Bánh bích quy này được cậu ấy mang về từ trong bộ đội, có một cái tên gọi là lương khô.

Trước kia, cô bé vẫn rất tò mò lương khô trông như thế nào, có mùi vị gì, lần này cuối cùng cũng được ăn vào miệng rồi, ừm, thật ra ăn cũng rất ngon.

Đặc biệt là ở thời đại này, dưới tình huống mà mọi người không có bao nhiêu đồ ăn ngon, lương khô này quả thật là một món ăn ngon.

"Vãn Vãn, nếu như em thích ăn, còn muốn ăn nữa thì anh họ gửi từ trong bộ đội về cho em, em thích ăn bao nhiêu, anh họ sẽ gửi cho em bấy nhiêu. Nhìn dáng vẻ Vãn Vãn ăn bánh bích quy giống như hamster, cậu ấy chỉ hận không thể đưa hết đồ ăn ngon vào trong tay cô bé.

Đây chính là cô em họ duy nhất của cậu ấy mà, sau một loạt cậu em họ, một cô em họ duy nhất chào đời, cậu ấy không thương cô bé thì còn thương ai?

Vãn Vãn nói bằng giọng mềm mại: "Được" Khiến cho Tôn Ái Quốc vui đến mức khóe mắt toàn là ý cười.

Những anh họ khác cũng chen chúc tới: "Còn cả bọn anh nữa, bọn anh cũng đưa hết đồ ăn ngon cho Văn Vãn"

Nghe bọn nhỏ ở đó tranh nhau muốn cưng chiều Vãn Vãn, trong lòng Lục Tư Hoa rất vui mừng.

Ôm Vãn Vãn tới đâu, mọi người cũng đều thích cô bé, cũng chỉ có người bên nhà nội mới ghét bỏ Văn Vãn như vậy, nghĩ mà không hiểu.

Có điều mọi người đều thương Vãn Vãn là đủ rồi, mặc kệ mấy người bên nhà nội có cưng chiều Văn Vãn hay không, bọn họ không quan tâm chút nào.

Ông ngoại Lục và Tôn Trường Vệ lại gọi Tô Cần vào trong tư phòng, hỏi thăm tình hình của anh ấy ở trong đội vận chuyển.

"Rất tốt, con làm ở trong đội vận chuyển rất tốt, các lãnh đạo cũng rất thưởng thức con" Tô Cần ngoan ngoãn trả lời.

Vẻ mặt của ông ngoại Lục đầy vui mừng, người con rể này luôn khiến ông ấy lo lắng, quá thật thà, lại quá hiếu thảo, cuối cùng cũng biết phản kháng để tách hộ, lại sắp xếp công việc cho anh ấy. Cứ tưởng rằng anh ấy sẽ bó tay bó chân ở trong đơn vị, không ngờ anh ấy lại như cá gặp nước, thích ứng với chỗ đó rất nhanh, ngay cả ông ấy cũng không dám tin.

Tôn Trường Vệ cũng rất vui mừng.

Thật ra Tôn Trường Vệ cũng biết một chút tình hình của Tô Cần ở đội vận chuyển, đó là nhờ phó bộ trưởng của Bộ Vũ trang nói cho anh ấy biết. Khi anh ấy về nghỉ phép đã từng đi thăm người chiến hữu cũ này, cũng nói tới tình hình của Tô Cần ở đội vận chuyển, đương nhiên phó bộ trưởng sẽ không giấu diếm Tôn Trường Vệ, còn rất khen ngợi Tô Cần, nói là anh ấy đã đưa cho bọn họ một nhân tài.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 122: Chương 122



Nghe thấy phó bộ trưởng khen Tô Cần, trong lòng Tôn Trường Vệ cũng rất vui vẻ, dù sao đây cũng là anh em một nhà, sao có thể không vui mừng chứ? Còn là người mà anh ấy giới thiệu qua đó, nếu như Tô Cần làm ở đội vận chuyển không được tốt, bị người ta phê bình, đó mới là khiến anh ấy mất mặt.

Bây giờ lại tận tai nghe thấy tin tức này từ trong miệng Tô Cần, làm sao anh ấy không vui được chứ?

Anh ấy vỗ bả vai Tô Cần nói: "Tốt, khá lắm, mong rằng em sẽ cố gắng làm việc ở trong đội vận chuyển, tranh thủ sớm ngày được chuyển chính thức"

Sau khi chuyển chính thức, vậy là có thể chuyển từ nông nghiệp sang phi nông nghiệp rồi, lương thực được phân phối hình như cũng không tồi.

Tô Cần nói: "Em sẽ mà, chỉ cần có suất chuyển chính thức, nhất định em sẽ cố gắng lấy được"

Mặc dù chuyển chính thức rất khó, nhưng anh ấy sẽ cố gắng. Tiền lương khi được chuyển chính thức sẽ nhiều hơn tiền lương của nhân viên tạm thời hai mươi tệ, vậy là đủ cho trong nhà chi tiêu không lo rồi.

Ông ngoại Lục trầm ngâm, hỏi anh ấy: "Chuyện công việc của con, ba mẹ con chưa biết đúng không?"

Tô Cần lắc đầu: "Bây giờ bọn họ vẫn chưa biết, nhưng chắc chắn chuyện này cũng không lừa được bao lâu, một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ biết được từ trong miệng người khác, đến lúc đó sẽ không thiếu được một trận ầm ĩ."

Nghĩ đến sự thiên vị của bên nhà nội, Tô Cần bèn không nhịn được mà thở dài.

Ông ngoại Lục nói: "Ba mẹ con muốn ầm ĩ thì cứ để bọn ầm ĩ, con sợ ba mẹ con sẽ bắt con nhường công việc lại cho thằng em ba kia của con có phải không?"

Tô Cần cũng không phủ nhận, quả thật anh ấy đang lo lắng chuyện này, cũng biết với tính cách của ba mẹ, chắc chắn sẽ đưa ra yêu cầu như vậy. Đến bây giờ chú ba vẫn chưa có công việc, cao không được thấp không muốn, một khi biết anh ấy có công việc, hơn nữa công việc còn rất tốt, chắc chắn sẽ nghĩ cách bắt anh ấy nhường lại.

Nhưng anh ấy sẽ không nhường, cho dù phải gánh tội bất hiếu, anh ấy cũng sẽ không nhường.

Dựa vào đâu mà bắt anh ấy nhường? Đây là công việc có được nhờ quan hệ của anh rể và cả bản lĩnh thật sự của anh ấy, dựa vào đâu mà bọn họ nói một câu bảo anh ấy là anh ấy phải nhường?

Đó là chuyện không thể nào.

Chỉ có điều, e rằng sẽ bị dây dưa không ít, còn bị làm ầm ĩ nữa.

"Tô Cần, em như vậy không được, sao có thể bị động chịu đòn mãi như vậy được chứ?" Tôn Trường Vệ lắc đâu.

Tô Cần cũng cảm thấy đúng là mình đang bị động chịu đòn.

"Mấy chuyện đó của nhà em quả thật có chút phiền phức, hoặc là em phải dứt khoát, có điều chỉ sợ một khi ba mẹ em biết đơn vị của em ở đâu thì sẽ đi gây chuyện. Gây chuyện có thể sẽ không khiến em mất công việc, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc em chuyển chính thức Tô Cần thở dài một tiếng, chẳng phải thế hay sao? Không có phải có thể, mà với thái độ kia của mẹ anh ấy, chắc chắn sẽ đi gây chuyện, đây cũng là điểm khiến anh ấy đau đầu. Anh rể nói không sai, nếu như đi làm ầm ĩ, chắc chắn cơ hội chuyển chính thức của anh ấy sẽ bay mất, đời này cũng đừng hòng chuyển chính thức nữa.

Ông ngoại Lục nói: "Mẹ già nhà Tô Cần làm ầm ĩ cũng là vì muốn tìm việc làm cho thằng em ba của nó, đến lúc đó chắc chắn sẽ bắt nó nhường công việc cho Tô Thành Tài"

Ông ngoại Lục hiểu rõ tình hình nhà họ Tô, hai ông bà nhà họ Tô kia cực kỳ cưng chiều đứa con trai út, một khi biết Tô Cần có việc làm, chắc chắn sẽ làm ầm ĩ bắt anh ấy nhường lại cho Tô Thành Tài, đây là chuyện chắc chắn, không cần phải nghĩ nhiều.

Tôn Trường Vệ cũng coi như biết tình hình trong nhà họ Tô, trước đây anh ấy cũng biết một số chuyện của nhà bọn họ, nhưng lúc đó người em rể này lại không tỉnh ngộ chút nào, nên anh ấy cũng không xen vào quá nhiều.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 123: Chương 123



Bây giờ cuối cùng cũng tỉnh ngộ, đương nhiên anh ấy hy vọng Tô Cần có thể sống tốt, dù sao em ba của mình cũng là vợ của Tô Cần, mong rằng ngày tháng của bọn họ sẽ hạnh phúc.

"Bây giờ quan hệ của Tô Thành Tài với anh em nhà em có tốt không?" Tôn Trường Vệ cân nhắc rồi hỏi.

Tô Cần nói: "Chú ba đi học là nhờ em và anh cả tài trợ cho chú ấy, quan hệ giữa em và chú ấy cũng khá tốt."

Tôn Trường Vệ lại cười lạnh: "Tô Cần, em vẫn còn thật thà quá, em cảm thấy cậu ta coi em là anh em, nếu thật sự giống như em nghĩ, em cũng sẽ không bỏ ra cho cái nhà đó mà chẳng oán than một lời như vậy, mẹ em cũng sẽ không gây chuyện như thế. Ba cũng nói rồi, chắc chắn mẹ em sẽ làm ầm ĩ vì Tô Thành Tài sau đó bắt em nhường công việc. Em ba của em không biết tình hình ư? Cậu ta biết, chỉ sợ là sẽ lặng lẽ hưởng thụ điều đó, coi như không biết đúng không?"

Tô Cần im lặng, rất muốn phản bác anh rể, nhưng lại phát hiện không phản bác được, bởi vì anh ấy phân tích không phải không có lý.

"Em ấy à, quá tốt bụng, có đôi khi cũng quá ngốc. Bây giờ đã chuyển ra ngoài rồi, công việc này không thể nhường, cũng không thể để bọn họ làm ầm ĩ, chỉ cần em dứt khoát, chẳng lẽ còn sợ bọn họ ầm ĩ chắc? Bọn họ dám ầm ĩ chẳng phải là vì thấy em dễ bắt nạt hay sao."

Tô Cần á khẩu không trả lời được, bởi vì anh rể nói không sai chút nào, vẫn là vì anh ấy quá mềm lòng.

Anh ấy nói: "Em có từng nghĩ, đến lúc đó sẽ dọn ra khỏi thôn Hạ Hà, để bọn họ không làm ầm ĩ được."

"Đây là một cách, nhưng là dưới tình huống bọn họ không biết địa chỉ của đơn vị em, nếu như biết thì sao? Còn nữa, em đừng quên rằng em ba nhà em cũng đang nhìn chằm chằm vào em"

Tô Cần biết, đây là một vấn đề nan giải, trong nhà có một bà mẹ thích làm ầm ĩ như vậy là một chuyện rất bất đắc dĩ.

"Chuyện này thật sự không dễ xử lý, muốn vẹn cả đôi đường, trừ phi chú ba tìm được việc làm." Chỉ khi chú ba tìm được việc làm, mẹ mới sẽ không làm ầm ĩ.

Ông ngoại Lục và Tôn Trường Vệ cũng cảm thấy chỉ có cách này, nếu không với tính cách của bà nội Tô, không thể nào không làm ầm ĩ.

"Đến lúc đó để anh xem thử, xem có thể sắp xếp được không" Tôn Trường Vệ suy nghĩ rồi nói.

Tô Cần biết ý của anh rể, đây là muốn sắp xếp công việc cho chú ba?

Ông ngoại Lục nói: "Sắp xếp công việc cho Tô Thành Tài, vậy chẳng phải đúng ý của bà nội Tô hay sao?" Ông ấy có chút không muốn để bà nội Tô đắc ý, dựa vào đâu mà sau khi bắt nạt con rể của ông ấy như vậy, bọn họ còn phải lo nghĩ cho công việc của bọn họ?

Tôn Trường Vệ nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu như em rể có thể trấn áp ba mẹ em ấy thì không cần làm như vậy. Nhưng em ấy vẫn phải giữ lại mặt mũi, không thể làm quá căng, chuyện này ngoài xử lý như vậy ra còn có thể làm thế nào?"

Tô Cần bị nói đến mức mặt đỏ lên, giống như bị người ta tát một cái, hổ thẹn c.h.ế.t mất.

Tôn Trường Vệ nói: "Trước mắt vẫn chưa biết tình hình của Tô Thành Tài này là như thế nào, hôm khác anh sẽ đi gặp cậu ta. Nếu như cậu ta là người thông minh, có cơ hội tốt như vậy, nhất định sẽ giúp em rể. Có cậu ta dây dưa với mẹ cậu ta, bà cụ cũng sẽ không có thời gian đi giày vò em rể. Thật ra biện pháp khiến kẻ địch tan rã từ bên trong cũng là một cách hay, chỉ xem tan rã như thế nào thôi. Chưa chắc em rể đã có thể đối phó được cậu ta, điểm này Kiến Quốc còn mạnh hơn em"

Tô Cần có chút xấu hổ, anh rể nói không sai, quả thật điểm này anh ấy còn không bằng cả con trai mình, Kiến Quốc mới chỉ có mười ba tuổi.

"Được rồi, chuyện này anh biết rồi"

"Anh rể, anh sắp xếp công việc cho em, còn phải suy nghĩ chuyện công việc giúp em ba của em. Chuyện này, anh không cần ra mặt, em sẽ nghĩ cách sắp xếp cho chú ấy.

Tôn Trường Vệ nói: "Được rồi, chúng ta là người nhà, còn nói chuyện này làm gì? Anh chỉ không muốn em ba đi theo em chịu khổ, bản thân em phải kiên cường lên, chống đỡ cho cái nhà này, đây mới là quan trọng nhất. Còn ba mẹ em, nên hiếu thảo thì hiếu thảo, nhưng đừng có chuyện gì cũng nghe bọn họ, có lý thì nghe, sai thì đừng có nghe"

Tô Cần lẩm bẩm nói vâng dạ, trên mặt càng thêm ngượng ngùng.

Sau đó Tôn Trường Vệ tìm Tô Kiến Quốc, Kiến Quốc nghe thấy lời của dượng cả thì im lặng.

Đối với chú ba Tô Thành Tài này, cậu nhóc rất tôn trọng. Chuyện tìm việc làm cho chú ba, cậu nhóc cũng tán thành, nhưng cậu nhóc không giống Tô Cần, cho dù tôn trọng, cậu nhóc vẫn cẩn thận. Đặc biệt là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, sau khi chuyển nhà, đầu óc của cậu nhóc càng thêm tỉnh táo, mạch suy nghĩ cũng rõ ràng hơn, dần dần cũng phát hiện một số điểm không thích hợp mà trước đây không phát hiện ra.

"Dượng, cháu biết phải làm thế nào rồi, cháu sẽ kéo chú ba về phe chúng ta"

"Chú ba của cháu không phải đồ ngốc, chắc hẳn còn là một người thông minh, cháu có thể thăm dò cậu ta thử xem. Kiến Quốc, cẩn thận một chút, đừng giống như ba cháu, ai thật lòng ai giả dối với cháu, cháu phải quan sát cẩn thận. Nếu như chú ba của cháu là một người tốt, như vậy chúng ta sẽ giúp cậu ta, vừa khéo cũng có thể để cậu ta biết ơn nhà cháu, nếu như cậu ta không phải người tốt, vậy thì dượng có thể cho cậu ta công việc, đồng thời cũng có thể cho cậu ta nghỉ việc"

Tô Kiến Quốc cười hì hì, cậu nhóc hiểu ý của dượng, đừng mù quáng quá mức, ai tốt ai xấu, mở to hai mắt nhìn cẩn thận, đừng bị vẻ ngoài mê hoặc.

Tôn Trường Vệ vỗ bả vai cậu nhóc: "Cháu là đứa bé ngoan, ba cháu quá thật thà, e rằng cháu sẽ phải chống đỡ cái nhà này, cháu đã mười ba tuổi, mấy năm nữa là có thể tìm đối tượng rồi, có thể làm chủ gia đình rồi."

"Dượng yên tâm, cháu sẽ trông coi gia đình này, bảo vệ cả nhà cẩn thận, sẽ không để ba mẹ và các em phải chịu thiệt thòi" Tô Kiến Quốc bảo đảm với anh ấy.

Tôn Trường Vệ vui mừng nhìn cậu nhóc, cuối cùng nhà họ Tô cũng có người có thể đứng lên, tuy còn nhỏ nhưng khôn khéo là đủ rồi.

Tô Vãn Vãn không biết là dượng cả đã nhọc hết lòng vì nhà bọn họ, cũng không biết dượng cả muốn sắp xếp công việc cho chú ba Tô Thành Tài.

Cho đến khi ăn cơm tối xong trên đường trở về từ thôn Lục Gia, cô bé mới nghe Tô Cần nói chuyện này.

Sau khi nghe xong, Lục Tư Hoa im lặng, trong lòng rất không hài lòng chuyện anh rể sắp xếp công việc cho Tô Thành Tài.

Không vì chuyện gì khác, dạo gần đây bà nội Tô làm ầm ĩ như vậy, cũng không thấy chú ba từng khuyên nhủ bà cụ. Bà cụ cưng chiều chú ba như vậy, nếu như chú ấy thật lòng đi khuyên, tại sao lại không khuyên nổi chứ?

Trong lòng cô ấy, bên nhà nội nhà họ Tô, bất kỳ ai cũng đều là người ích kỷ, chú ba cũng không ngoại lê.

"Chuyện này dượng nói với con rồi, con cũng nói với dượng là chuyện này chúng ta đừng vội đồng ý sớm, cứ xem thái độ bên nhà nội đã, còn xem cả thái độ của chú ba với nhà chúng ta. Dù sao bây giờ công việc của ba cũng chưa bị lộ, không cần vội vàng giải quyết, trước hết từ từ quan sát đã, chờ đến khi bị lộ, chúng ta mới quyết định nên làm thế nào"

Lục Tư Hoa nghe thấy lời của Kiến Quốc, trong lòng cùng dễ chịu hơn, cô ấy nói: "Chỉ sợ trong lòng chú ba cũng có chỗ thiên vị, nếu như chú ấy thật sự đứng về phía chúng ta thì đã có thể khuyên nhủ bà nội, mẹ không quá tán thành chuyện sắp xếp công việc cho chú ấy"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 124: Chương 124



Tô Kiến Quốc nói: "Mẹ, con biết mẹ không muốn dính líu quan hệ với bên nhà nội. Thật ra bọn con cũng vậy, nhưng dượng cả nói đúng, nếu như để bà nội làm ầm ĩ đến tận đơn vị của ba thật, có mất việc hay không là một chuyện, nhưng khả năng chuyển chính thức sẽ đi tong luôn. Nếu như chúng ta sắp xếp công việc cho chú ba, chú ấy nợ chúng ta một ân tình, hơn nữa dượng cũng nói rồi, dượng có thể sắp xếp công việc cho chú ba thì cũng có thể làm mất công việc đó, chú ba là người thông minh, chắc sẽ biết chuyện gì quan trọng chuyện gì không quan trọng, chuyện gì có lợi chuyện gì bất lợi với chú ấy."

Lục Tư Hoa vẫn lắc đầu: "Mẹ vẫn không đồng ý, không được chuyển chính thức thì thôi, nhưng dựa vào đâu mà sắp xếp công việc cho chú ba? Nếu như chú ấy đối xử tốt với chúng ta, vậy thì cũng thôi đi, nhưng chú ấy cũng chẳng đứng về phía chúng ta bao nhiêu, chỉ miệng ba hoa mà thôi, mẹ không tin chú ấy."

Cuối cùng chuyện này kết thúc trong sự phản đối của Lục Tư Hoa.

Tô Cần và Kiến Quốc đều tôn trọng ý kiến của Lục Tư Hoa, cô ấy nói không đồng ý, thế thì chuyện này thôi vậy.

"Thật ra, nếu không muốn để bà nội đi đơn vị của ba làm ầm ĩ, chỉ cần trông chừng bà nội là được rồi, một khi bà có hành động ở phương diện đó, con ngăn cản là được. Hơn nữa ba ở đội vận chuyển, đó là đơn vị dưới trướng Bộ Vũ trang, không phải ai muốn vào làm ầm ĩ cũng được, chúng ta không cần quá lo lắng. Đợi ba đứng vững ở đội vận chuyển, chỉ cần nói chuyện này với lãnh đạo, chỉ cần không cho bà nội vào cửa, bà nội còn làm ầm ĩ thế nào được?" Tô Kiến Binh phát biểu ý kiến của mình.

Cậu bé cùng ý kiến với Lục Tư Hoa, không tán thành chuyện tìm việc làm cho chú ba. Cũng không muốn để bên nhà nội được lợi, sau khi Tô Tảo Tảo đẩy Văn Vãn như vậy, còn cả bà nội làm ầm ĩ với nhà mình hết lần này tới lần khác, còn ném Vãn Vãn vào trong bầy sói suýt nữa hại c.h.ế.t em gái, cậu bé nuốt không trôi cục tức này.

Không đồng ý chính là không đồng ý.

"Con cũng không đồng ý." Tô Kiến Dân cũng phụ họa.

Tô Vãn Vãn cũng bỏ phiếu phản đối: "Cả con nữa."

Nhìn thấy ngay cả Vãn Vãn cũng phản đối, cuối cùng Tô Cần ra quyết định: "Vậy thì chúng ta không đồng ý, thật ra anh rể cũng không đồng ý, chỉ là do ba quá vô dụng, anh ấy không có cách nào nên đành phải nghĩ ra cách này. Chỉ cần cả nhà chúng ta không sợ bọn họ gây chuyện, như vậy chuyện này chúng ta không cần phải sợ nhà nội có âm mưu gì."

Buổi tối vừa về đến nhà, Tô Kiến Hoành đã tìm tới, nói với bọn họ về tình hình bên nhà nội, còn cả chuyện nhà nội đi tìm bọn họ.

"Bà nội tìm nhà em làm gì?" Tô Kiến Quốc ngạc nhiên.

Tô Kiến Hoành nói: "Còn chẳng phải là vì Tảo Tảo, bà nội muốn chú hai đưa tiền để đi thị trấn khám bệnh."

Tô Cần nói: "Bắt chú đưa tiền? Thế mà bọn họ cũng nghĩ ra được, dù chú có ném tiền vào trong nước cũng sẽ không đưa tiền cho bọn họ chữa bệnh"

Tô Tảo Tảo đẩy Vãn Vãn của anh ấy, anh ấy còn chưa kịp tức, còn bắt anh ấy bỏ tiền chữa bệnh cho nó? Nghĩ hay thật.

Bên nhà nội không có tiền ư? Còn muốn anh ấy đưa tiền, nghĩ cũng đừng nghĩ, đó là chuyện không thể nào.

"Anh Kiến Hoành, anh đứng về phía bọn em hay là đứng ở phía bên kia?" Tô Kiến Binh hỏi thẳng cậu ta.

Tô Kiến Hoành nói: "Tảo Tảo là em gái anh, Văn Vãn cũng là em gái anh, thật ra trong nhà có tiền, lại muốn để chú hai đưa tiền, quả thật không còn gì để nói. Anh.." Cậu ta cũng rất khó xử.

"Kiến Hoành, cháu về đi, cháu đến đây, nếu để bên nhà nội biết lại trách cháu đấy." Lục Tư Hoa lên tiếng.

Tô Kiến Hoành có chút ngượng ngùng, lúc này mới chào bọn họ rồi đi về.

"Ba mẹ anh thật đúng là..." Lục Tư Hoa tức giận đến nỗi đập một cái lên mặt bàn: "Bọn họ cảm thấy chúng ta dễ bắt nạt thật đấy à? Tô Cần anh nghe kỹ cho em, nếu như anh dám giấu em đưa tiền qua, anh không cần phải ở lại cái nhà này nữa, cuốn xéo ra khỏi nhà đi."

Tô Cần nói: "Xem em kìa, nói lời linh tinh gì vậy, anh có nói muốn đưa tiền cho bọn họ hả? Đó là chuyện không thể nào, Tô Tảo Tảo ra sao thì có liên quan gì đến chúng ta? Bọn họ còn đẩy Vãn Vãn, sao anh có thể đưa tiền cho bọn họ được."

"Anh nghĩ được như vậy thì tốt, nếu không chúng ta không cần phải sống với nhau nữa." Lục Tư Hoa hừ lạnh.

Tô Cần sợ hết hồn, vội vàng đi tới dỗ dành, lúc này khó khăn lắm mới dỗ được cô ấy.

Lặng lẽ lau mồ hôi một cái.

Ngày hôm sau, mọi người lại bắt đầu chuẩn bị, muốn đi nhà bí thư Lý chúc Tết.

Tô Vãn Vãn lại mặc bộ quần áo mới màu đỏ kia, ăn mặc giống như em bé trong tranh Tết vậy, được Tô Cần bế, cả nhà lại đi ra ngoài lần nữa.

Ra khỏi nhà không bao lâu, bà nội Tô lại tới cửa, nghênh đón bà ta vẫn là cánh cổng đóng chặt của gia đình thằng Hai.

Bà ta tức giận đến nỗi đạp một phát lên cổng.

Nhà của bí thư Lý ở trên thị trấn, sống ở trong căn nhà mà Công xã phân cho bọn họ.

Hai vợ chồng được phân cho ba gian nhà ngói, bọn họ cũng không có con, ở vẫn rất rộng rãi.

Nhìn thấy cả nhà Tô Cần tới, vợ chồng bí thư Lý rất vui mừng, đặc biệt là Mạnh Tuyết Trân, cứ ôm Vãn Vãn không chịu buông tay.

"Em trai" Tô Vãn Vãn được cô ấy ôm ở trong lòng, lại không khỏi kêu lên.

Mạnh Tuyết Trân cười nói: "Ôi chao, Vãn Vãn vẫn chưa quên em trai của con hả? Đợi hôm nào mẹ nuôi mang thai một đứa em trai cho con, có được không?"

Tô Vãn Vãn sờ bụng cô ấy, cười meo meo nói: "Em trai."

Mọi người chỉ cho rằng Vãn Vãn muốn làm chị gái, cũng không để ý nhiều.

Ôm được một lát, Mạnh Tuyết Trân bèn thả Vãn Vãn vào trong lòng của bí thư Lý, sau đó chui vào trong phòng bếp.

Lục Tư Hoa cũng không nghỉ, cởϊ áσ khoác rồi cùng đi giúp một tay.

Bí thư Lý ôm Vãn Vãn mềm mềm cưng cưng, không chịu buông tay, ôm cô bé đi chơi khắp nơi.

Ở khu gia đình Công xã này có cấp bậc nhất định, đều được phân nhà ở, có không ít người nhìn thấy bí thư Lý ôm một đứa bé ra, còn tưởng rằng là cháu gái nhà bí thư Lý.

Có người hỏi ra thắc mắc trong lòng: "Bí thư Lý, cháu gái nhà anh à?" Trong lòng tò mò, hình như nhớ là nhà bí thư Lý không có cháu gái nhỏ như vậy mà?

Bí thư Lý cười: "Đây là con gái nuôi của tôi, thế nào, đáng yêu đúng không?"

Có người nói phụ họa đáng yêu, trong lòng cũng tiếc nuối thay bí thư Lý, ở độ tuổi này của bí thư Lý, chắc chắn là không thể nào có con được nữa.

Bí thư Lý là một người rất tốt, không có con, quả thật rất đáng tiếc.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám nói ở trước mặt anh ấy, sợ chọc phải nỗi đau của anh ấy.

Chơi ở bên ngoài một hồi, cho đến khi khuôn mặt của Vãn Vãn bị lạnh đến nỗi đỏ bừng, lúc này bí thư Lý mới đau lòng ôm cô bé trở về nhà.

Vừa về đến nhà đã phát hiện bầu không khí trong nhà có chút không bình thường.

Vợ anh ấy vốn nên nấu ăn ở trong phòng bếp lại mệt mỏi ngồi ở trên ghế sô pha, người nấu ăn trong phòng bếp đổi thành Lục Tư Hoa.

"Sao thế?" Bí thư Lý hỏi.

Mạnh Tuyết Trân đang muốn trả lời anh ấy, đột nhiên ngửi thấy mùi cá từ trong phòng bếp, trước đây khi cô ấy ngửi thấy mùi vị này thì cảm thấy rất thơm, nhưng lúc này lại khiến dạ dày của cô ấy chợt dâng lên một cơn khó chịu không nói nên lời, cô ấy lập tức không nhịn được, che miệng chạy tới nhà vệ sinh, nôn ra một trận.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 125: Chương 125



Bí thư Lý sợ hết hồn, ôm Vãn Vãn chạy theo, ghé vào cửa nhìn Mạnh Tuyết Trân nôn thốc nôn tháo ở đó, dáng vẻ khó chịu ấy khiến anh ấy rất đau lòng.

"Tuyết Trân, làm sao vậy?" Anh ấy sốt ruột hỏi.

Mạnh Tuyết Trân muốn mở miệng nói chuyện, nhưng vừa há miệng ra, cô ấy lại "Ọe" một tiếng bắt đầu nôn khan, nôn cho đến khi trời đất mù mịt.

Tô Vãn Vãn nhìn thấy cảnh này, nghĩ tới chuyện gì đó, đôi mắt đột nhiên sáng lên.

Mắt của Tô Vãn Vãn từ từ sáng lên, khóe miệng cũng nở nụ cười, chỉ vào Mạnh Tuyết Trân hét: “Em trai Tuy là cô bé chưa từng mang thai, nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng nhìn thấy heo chạy rồi chứ? Nhìn cử chỉ của Mạnh Tuyết Trân rất giống với một vài tình tiết mang thai hay diễn trong ti vi. Cô ấy cứ ngửi thấy mùi tanh là buồn nôn, nhưng không giống với biểu hiện của người có thai cho lắm thì phải?

Chỉ nghĩ tới đó thôi, đôi mắt của cô bé sáng lên và khoé môi cũng mỉm cười, có thai thì tốt rồi. Không phải mẹ nuôi luôn mong muốn có một đứa con trong suốt mười mấy năm nay sao? Đây đúng là tin tốt mà.

Lời của Tô Vãn Vãn khiến hai người bí thư Lý và Mạnh Tuyết Trân đều ngớ ra, họ từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Vãn Vãn.

Em trai? Có thai rồi? Mạnh Tuyết Trân là y tá, ngay từ đầu cô ấy cũng không nghĩ đến chuyện này, nhưng khi được Vãn Vãn nhắc nhở, dường như cô ấy lại nhớ tới điều gì đó.

Nguyệt sự của cô ấy đã muộn nửa tháng rồi, về dạ dày thì hôm nay có tình trạng buồn nôn, nhưng mấy ngày nay hình như có gì không đúng lắm, đặc biệt là người rất dễ mệt.

Chẳng lẽ có thai thật rồi sao?

Bí thư Lý miệng run lẩy bẩy hỏi: “Tuyết Trân, em thật sự có thai rồi à?"

Mong mỏi 15 năm rồi, đến khi hai vợ chồng họ đã không còn ôm hy vọng đó nữa thì lại thật sự mang thai rồi?

Có thật vậy không? Có phải là dạ dày của Tuyết Trân không được khoẻ hay không, hay là cô ấy thật sự mang thai rồi?

Mạnh Tuyết Trân lắc đầu: “Em cũng không biết nữa, có khả năng là ... chắc là có thai rồi? Chúng ta tới bệnh viện kiểm tra đi, sẽ biết ngay thôi mà?"

Tô Văn Vãn ngồi ở đó bịt miệng cười, ôi trời ơi mẹ nuôi đang căng thẳng hay sao nên mới e dè khi đối mặt với chuyện lớn thế này?

Trực giác của cô bé mách bảo rằng mẹ nuôi đã có thai rồi.

Lục Tư Hoa ở bên đó đã nấu rất nhiều món ngon. Vừa nãy khi cô ấy và Mạnh Tuyết Trân đang nấu ăn, chị Tuyết Trân đột nhiên ngất xỉu. Lục Tư Hoa bị dọa sợ, vội vàng đỡ cô ấy ra ngoài rồi vứt công việc nấu ăn qua một bên.

Nhìn thấy hai người đang đi tới, trên mặt lộ vẻ hình như có chuyện vui nhưng lại có vẻ hơi do dự, cho nên Lục Tư Hoa mới để ý, cô ấy hỏi: “Chuyện gì thế? Có phải chị Tuyết Trân bị bệnh gì hay không vậy?"

Mạnh Tuyết Trân miệng run lẩy bẩy nói: “Chị... vừa nãy chị ngửi thấy mùi cá tanh, đột nhiên chị cảm thấy rất buồn nôn, có lẽ chị đã có thai rồi. Trên mặt của Bí thư Lý toàn là nụ cười: “Chắc chắn là có thai rồi, Tuyết Trân trước nay đều khỏe mạnh, không có vấn đề gì về phương diện đó, chắc chắn là có thai rồi."

Lục Tư Hoa và Tô Cần vui mừng thay cho hai người họ, hai vợ chồng của bí thư Lý luôn muốn có một đứa con, họ đã chờ đợi 15 năm nay rồi. Bây giờ có thể mang thai, đây là chuyện vui mừng nhất đối với hai vợ chồng họ rồi.

Lục Tư Hoa nói: “Vậy để em làm thêm vài món nữa, chúc mừng hai người.

Bây giờ hai vợ chồng bí thư Lý chỉ muốn lập tức, ngay bây giờ tới bệnh viện để khám, nhưng đã giờ này rồi, cũng nên ăn cơm xong đã rồi đi. Huống hồ, Tết chỉ có bác sĩ trực ca, không phải tất cả bác sĩ đều đi làm. Mạnh Tuyết Trân suy nghĩ lại, bác sĩ Trương khoa phụ sản hình như không đi làm, cô ấy có nên qua phòng khám khác khám thử không?

“Thật ra, chị Tuyết Trân à, với tình hình hiện tại của chị thì đã chắc chắn tám chín phần rồi, chắc chắn là chị đã có thai rồi. Nhưng đi bệnh viện khám, đó chẳng qua là để khẳng định lại thôi, cũng để yên tâm hơn. Nếu bác sĩ phụ khoa không đi làm, chị có thể tìm đồng nghiệp của chị, hoặc là tới chuyên gia trung y bắt mạch cho chị?"

Mạnh Tuyết Trân cũng có nghĩ tới điều này, nhưng mà trung y thì thôi đi, hiện tại trung y đang bị đả kích nặng nề, thậm chí đã có tên trong danh sách của ủy ban cách mạng, cô ấy cũng không tiện làm phiền người ta, để tránh làm cho người ta càng bị nhắm vào, như vậy sẽ không tốt.

Trên bàn toàn là đồ ăn ngon, nhưng Mạnh Tuyết Trân không ăn được món nào cả. Bây giờ thậm chí cô ấy chỉ cần ngửi thấy mùi dầu mỡ thì sẽ không nhịn được mà nôn ọe.

Cuối cùng thì bữa ăn này cũng đã kết thúc một cách vội vàng. Bí thư Lý vẫn còn muốn uống rượu với Tô Cần, nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là Mạnh Tuyết Trân, cả nhà của Tô Cần đều quan tâm tới sức khoẻ của cô ấy.

Khi ra về mọi người vẫn không quên nói tới chuyện đó.

“Chị Tuyết Trân nếu như chị thật sự có thai thì đúng là chuyện đáng vui mừng nhất rồi. Hai vợ chồng anh Lý cưới nhau cũng được 15 năm rồi, mà mãi vẫn chưa có con, bây giờ có rồi, đây chính là người tốt thì được báo đáp, được may mắn đấy” Lục Tư Hoa đột nhiên cảm thán.

Tô Cần nói: “Còn không phải sao? Em có biết không, vừa nãy anh Lý nói với anh, anh ấy đã chờ đứa con này 15 năm rồi, cứ tưởng là anh ấy sẽ không có duyên với con cái. Không ngờ bây giờ lớn tuổi rồi, lại có con muộn. Tuy bây giờ vẫn chưa chắc chắn là có thai hay chưa, nhưng cảm giác là có đấy.” Anh ấy vừa nói vừa lau nước mắt, là đàn ông con trai mà khóc thành ra như vậy, chứng tỏ anh ấy vui mừng đến mức nào.

“Đừng nói hai người họ, ngay cả chúng ta khi nghe được tin này, không phải cũng thấy vui sao? Chị Tuyết Trân cứ kéo tay em nói, nếu chị ấy thật sự có thai thì chính là nhờ có Vãn Vãn nhà chúng ta, Vãn Vãn chính là tiểu phúc tinh đấy"

Tô Cần nói: "Cái gì mà tiểu phúc tinh chứ, chúng ta nói với nhau thì được, chứ đừng truyền ra ngoài, hiện tại tình thế căng thẳng, nếu như có người nghe được mấy lời này thì sẽ không có lợi cho nhà chúng ta đâu" Anh ấy lại căn dặn mấy đứa Kiến Quốc: “Các con nghe cho rõ đây, chuyện này tuyệt đối không được khoe khoang nói ra bên ngoài, nghe rõ chưa hả?"

Tô Kiến Quốc nói: “Những chuyện thế này con biết rồi, con có phải bà nội đâu, đi đâu cũng nói Tảo Tảo kia là phúc tinh này phúc tinh nọ, không bị gì đó là cô bé còn hên. Bà nội còn đi nói Vãn Vãn của chúng ta là tai tinh của cái nhà tai họa này, đâu phải bà ấy nói là đúng đâu"

“Con thấy Tô Tảo Tảo kia đâu có huyền bí, cũng đâu có phúc khí như bà ấy nói đâu.

Tô Cần nói: “Con đừng có thảo luận người khác như thế nào, bà nội con thích khen nhà bác cả như thế nào thì cứ để bà ấy khen đi. Là phúc khí cũng được, tai tinh cũng chẳng sao, gia đình của chúng ta cứ vui vẻ hòa thuận, vậy là tốt lắm rồi."

Tô Văn Vãn gật đầu liên tục, về việc này thì ba Tô nói không sai chút nào. Phúc khí thì có thể làm được gì chứ? Trong sách nói, nguyên chủ vốn dĩ cũng rất may mắn, nhưng cuối cùng lại vì nữ chính được trọng sinh đã lấy hết đi những cơ duyên đó, cuối cùng lại là vì cái gì? Kết cục nguyên chủ lại c.h.ế.t thảm như vậy, rốt cuộc thì có được cái gì chứ? Cả nhà chú hai, cho đến cuối cùng nhà nát người vong, cũng chưa thật sự được tách hộ.

Cô bé cho rằng con người nhất định sẽ thắng được ông trời, đó mới là điều quan trọng.

Bây giờ, nhà chú hai đã tách hộ rồi, cho dù không có cái gọi là phúc khí, vẫn có thể sống rất tốt mà. Đương nhiên nếu có phúc khí thì chỉ như thêu hoa trên gấm thôi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 126: Chương 126



Cả nhà về tới nhà thì thấy bà nội Tô đứng ở trước cổng nhà của họ, bà ta đang đứng nhìn quanh.

Lúc Tô Cần nhìn thấy bà ta, lông mày đã chầm chậm chau lại, anh ấy gọi một tiếng “Mẹ”.

Bà nội Tô quay lại, nhìn thấy cả nhà chú hai đang đi tới, mắt của bà ta lúc đó sáng lên: “Thằng hai, các con về rồi sao? Cháu gái của con đang bị ốm, con cho tiền đưa cháu đi bệnh viện khám bệnh đi."

Tô Cần không động đậy, Lục Tư Hoa khoanh tay lại và giễu cợt nói: “Con nói mẹ nè, có phải mẹ tìm nhầm người rồi không? Tô Tảo Tảo bị bệnh, vậy thì liên quan gì tới chúng con chứ? Bị bệnh thì đi tìm ba mẹ của con bé đi chứ? Chưa nói là gia đình chúng con và nhà bác cả đã cắt đứt quan hệ rồi, cho dù vẫn chưa cắt đứt quan hệ thì chúng con cũng chỉ là chú hai của con bé, dựa vào cái gì mà bảo chúng con phải đưa tiền?"

Bà nội Tô tức giận, mắng chửi: “Mày là cái đồ đê tiện tâm địa độc ác, thằng hai là con trai của tao, vẫn chưa đến lượt mày ở đây khoa tay múa chân"

"Con là vợ của chú hai nhà họ Tô, mẹ nói con không có quyền nói sao? Mẹ chỉ là một bà mẹ chồng đã tách hộ ra rồi, mẹ cứ ngồi đó mà hưởng phúc thôi là được, còn ở đây khoa tay múa chân gì nữa chứ?" Lục Tư Hoa không khách sáo chút nào lập tức phản bác lại, nếu không phải nể mặt của Tô Cần, thậm chí ngay cả ba chữ “bà mẹ chồng” cô ấy cũng đem ra chửi rồi.

Trước đây cô ấy còn phải nể mặt, cô ấy cho rằng phải tôn trọng người già và yêu thương trẻ thơ. Bây giờ thì cô ấy không màng đến cái danh tiếng này nữa. Để ý danh tiếng cũng chẳng có lợi gì cho cô ấy, ngược lại lại bị bà mẹ chồng này chèn ép.

Kể từ giây phút này, cô ấy không thèm để ý đến cái gì là hiếu thuận với mẹ chồng, cô ấy chỉ muốn chăm lo cho gia đình nhỏ của mình thôi.

Tròng mắt của bà nội Tô như sắp nhảy ra ngoài, bà ta chưa bao giờ nhìn thấy Lục Tư Hoa mạnh mẽ như thế? Lại dám nói cô ấy không đảm đương nổi việc của nhà thằng hai? Đây có phải là cô con dâu của thằng hai cứ dạ dạ vâng vâng mà trước giờ bà ta biết hay không. Cô ấy giống như biến thành một người khác vậy.

Sau khi ngạc nhiên, bà ta bèn nổi giận, từ lúc nào mà bà ta bị người khác chỉ mũi chửi như thế chứ, mà còn là đứa con dâu của thằng hai mà trước kia bà ta không coi ra gì nữa chứ.

Bà ta hừ: “Thằng hai, con dâu như vậy mà con còn để cho cô ta ngồi trên đầu nhà họ Tô à? Ly hôn đi, đuổi cô ta về nhà họ Lục của cô ta đi!"

Lục Tư Hoa nhìn Tô Cần với ánh mắt lạnh lùng, người đằng sau cũng không muốn trả lời: “Ly hôn thì không có khả năng đâu, mẹ à mẹ có muốn cùng đừng nghĩ tới!"

Bà nội Tô tức đến mức toàn thân của bà ta run lẩy bẩy. Lục Tư Hoa nói: “Bây giờ là Tân Trung Quốc, không phải xã hội cũ, không phải chỉ dựa vào một câu nói của mẹ là có thể bỏ vợ. Nếu như mẹ có thể nói Tô Cần ly hôn với con thì con phải cám ơn mẹ nữa, mẹ nghĩ con muốn ở lại cái nhà họ Tô này lắm à"

Tô Cần nói một cách kiên định: “Con sẽ không ly hôn đâu, mẹ à, mẹ lớn tuổi rồi, việc trong nhà của chúng con không cần mẹ phải bận tâm"

Bà nội Tô nghiến răng cắn lợi, tức tới cực độ, bà ta giơ tay lên định tát cho Lục Tư Hoa một bạt tai, lại bị một cánh tay khác giơ ra cản lại.

Bà nội Tô chửi: “Thằng hai!"

Tay của Tô Cần nắm chặt cổ tay của bà nội Tô, anh ấy nói từng chữ từng câu một: “Tư Hoa cô ấy nói không sai, cô ấy là nữ chủ nhân của nhà chúng con, mọi chuyện trong nhà này, đều do cô ấy quyết định!"

Lúc này đây, bà nội Tô bà ta thật sự tức đến mức không thể nhịn được nữa, bà ta không thể sai khiến được mọi chuyện trong nhà thằng hai sao?

Trước đây mặc kệ cho bà ta thích thì đánh thích chửi là chửi, bà ta nói gì thì thằng hai nói thế đó, đã bắt đầu phản kháng bà ta rồi, bất kể bà ta nói gì giờ cũng không có tác dụng nữa rồi?

Bà ta nhớ lại những lời mà ông nội Tô nói với bà ta: “Vợ à, nhà của thằng hai không giống như vậy, bà mà làm như vậy sẽ càng làm cho cả nhà thằng hai đau lòng thôi, sau này bà có chuyện muốn nhờ các con giúp đỡ, lúc đó e rằng không được rồi."

"Vợ à, sao bà không nghe lời tôi chứ, bà phải làm cho cái nhà này tan rã, bà mới chịu hay sao?"

“Bà cứ làm đi, làm cho tới khi thằng hai không nhận bà nữa thì bà mới vui chứ gì."

“Thằng ba còn trông chờ nhà họ Lục có thể nhờ vả quan hệ để xin việc giúp nó, bà lại làm thằng hai đau lòng như vậy thì bà được lợi gì chứ?"

“Nếu nó thật sự coi bà là mẹ của nó thì sẽ hết lần này hết lần khác từ chối bà sao? Đừng cứ mở miệng là nói câu bà là mẹ ruột của nó, nó có gia đình có vợ có con cái, chăm sóc con cái còn không xong. Bà cứ như thế thì sẽ càng đẩy nó ra xa hơn thôi, sau này có muốn kéo nó lại cũng khó.

Mắt của bà nội Tô có hơi ươn ướt, chẳng lẽ bà ta thật sự sai rồi sao?

Không, bà ta không sai. Đó là con trai của bà ta, là bà ta mang thai 9 tháng 10 ngày để sinh anh ấy ra, bà ta yêu cầu anh ấy chút việc thì đã sao chứ? Quá đáng lắm sao?

Nếu không có bà ta thì anh ấy có thể đứng ở đây được sao? Bà ta dùng sức cắn chặt răng, không lại la hét lên nữa mà nhìn những thôn dân ở quanh đó đi tới, mắt bà ta đã lưng tròng nước mắt: “Thằng hai à, mẹ biết là kể từ khi phân chia nhà thì con không muốn trở về nhà nội nữa, nhưng tách hộ ra rồi thì mẹ vẫn là mẹ của con mà, con không thể nào không nhận người mẹ này được chứ?"

Tô Cần nói: “Con nói con không nhận mẹ khi nào?"

Lục Tư Hoa nói: “Con nói mẹ nè, thời gian không lâu trước đây khi chia lương thực, chúng con còn ở trước mặt toàn bộ xã viên, đưa cho mẹ và ba hai trăm cân lương thực dưỡng già mà mẹ quên rồi sao? Mẹ như vậy là muốn trừ luôn cái chậu phân của đồ bất hiếu này, cũng không phải cũng trừ như vậy chứ? Ăn xong lương thực dưỡng già của chúng con rồi lại đứng ở đây ra sức nói cả nhà chúng con bất hiếu, không nhận bà mẹ chồng là mẹ, đúng là ăn cướp rồi còn la làng. Mẹ muốn tìm cái cớ thì tìm cái cớ khác đi, ví dụ nói chúng con không chịu đưa tiền chữa bệnh cho cháu gái cưng của mẹ, cái lý do này hay hơn cái lý do vừa nãy mẹ mới nói đó gấp trăm lần"

Bà nội Tô ra sức cắn răng, vừa khóc vừa nói: “Đúng vậy, con ngay cả cháu gái ruột của mình cũng không màng tới à. Đáng thương cho Tảo Tảo của tôi, đang bị sốt 40 độ, chú ruột của con bé lại bỏ mặc con bé, nếu không phải bị cô dọa sợ, con bé có thể bệnh tới phát sốt sao?"

Lục Tư Hoa phì cười, cô ấy cười đến mức chảy cả nước mắt: “Con nói mẹ này, mẹ thật sự lấy cái lý do này sao, buồn cười c.h.ế.t được. Lúc cô ấy quyết định không quan tâm đến bên nhà nội đó nữa, bị chửi thẳng mặt như lúc này đây thì cô ấy lại cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Lục Tư Hoa đã trở nên mạnh mẽ hơn, cô ấy không cảm thấy áp lực một chút nào cả.

Cô ấy nói: “Bà con cô bác mọi người tới đây phân xử dùm tôi đi, phân tích đúng sai theo như cách nói của bà nội Tô thử nào."

“Mọi người có thể không biết, khi chúng tôi qua đó ăn bữa cơm giao thừa, lúc đó chúng tôi còn cầm theo một cân thịt qua, chuyện này có rất nhiều người đã nhìn thấy, thì đều đã cả biết.

Những người nhìn thấy họ cầm miếng thịt đem qua nhà nội, đều gật gật đầu: “Chuyện này đúng là có thật, lúc đó tôi còn nói không phải bà ta nói cả nhà Tô Cần đó không có lương tâm, sẽ không tới ăn cơm, kết quả là cả nhà Tô Cần không những không đi mà còn cầm đồ đem qua nữa, họ hoàn toàn không giống với những gì mà bà ta nói."
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 127: Chương 127



Mặt của bà nội Tô càng lúc càng đỏ lên, bà ta hét: “Vợ của thằng hai, cô câm miệng lại cho tôi.

Lục Tư Hoa nói: “Hiện tại mẹ bắt con im miệng rồi à, vừa nãy tại sao mẹ lại nói xấu chúng con chứ? Bây giờ con sẽ nói ra hết toàn bộ sự thật, nói cho mọi người biết, để mọi người phân xử cho chúng con Bà nội Tô tức phát điên, bà ta biết Lục Tư Hoa đang định nói chuyện gì, bà ta không muốn cô ấy nói ra chuyện ba năm về trước, làm bại lộ mọi chuyện mà bà ta đã làm trước mặt mọi người.

Làm như vậy sẽ khiến cho cả nhà nội bị mất mặt, cũng sẽ làm cho Tảo Tảo bị mọi người xung quanh phỉ báng.

Lục Tư Hoa thầm hừ lạnh lùng một tiếng, miệng nói: “Chúng tôi chuẩn bị ăn cơm đón giao thừa, nói thật thì, mọi người trong nhà đều đang rất vui vẻ, tôi còn xuống bếp nấu cơm, chúng tôi chưa bao giờ nghĩ là chính đêm 30 tết hôm đó lại xảy ra một chuyện như thế này. Con gái của tôi đang chơi ở dưới mái hiên, con bé cũng không chọc ai hay phá phách ai, vậy mà lại bị con bé Tô Tảo Tảo ở bên nhà bác cả đẩy từ trên bậc thềm xuống. Mọi người nghĩ coi, con bé Vãn Vãn nhà tôi còn rất nhỏ, mới một tuổi thôi, con bé Tảo Tảo đó cũng vậy, cũng mới một tuổi. Vãn Vãn bị con bé đó đẩy xuống thì còn giữ được mạng không?"

Nói tới đó, cô ấy liền bật khóc. Cô ấy không giả vờ khóc mà thật sự ch** n**c mắt, chỉ cần nghĩ tới tình cảnh xảy ra lúc đó, bây giờ cô ấy vẫn còn sợ, cô ấy sợ đến mức cả người phát run. Bà con cô bác đang có mặt ở đó đều ngây ra khi nghe Lục Tư Hoa nói ra sự thật. Một đứa trẻ mới một tuổi, mà lại dám đẩy một đứa bé cũng chỉ mới một tuổi khác từ trên bậc thềm xuống? Thử hỏi xem chuyện này sẽ nguy hiểm tới mức nào? Không c.h.ế.t thì cũng sẽ bị liệt thôi.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về hướng cô bé Vãn Vãn đang ở trong lòng của Tô Kiến Quốc, nhìn coi trên người cô bé có bị di chứng gì không. Bà nội Tô hét lên: “Cô câm miệng lại cho tôi! Nha đầu Vãn Vãn nhà cô không phải không bị gì rồi sao? Thằng hai cũng không lên tiếng, cô còn nói gì nữa?”.

“Tại sao con không được nói?” Lục Tư Hoa hừ một tiếng: “Vì sao Vãn Vãn của chúng con không sao cả, trong lòng mẹ không biết hay sao? Nếu không phải lúc đó có một con gà đi ngang qua đúng lúc, nhờ nó làm tấm đệm thịt cho Vãn Vãn của chúng con thì bây giờ chỉ sợ là con bé vẫn đang nằm trong bệnh viện để cứu chữa rồi! Nhưng lúc đó thì mẹ đang làm gì hả? Mẹ không dỗ dành đứa cháu gái nội Vãn Vãn mới bị đẩy xuống suýt nữa mất mạng đó, ngược lại mẹ lại đi dỗ đứa cháu nội gái mới đẩy người khác xuống đang ngồi đó khóc"

Mọi ánh nhìn của mọi người lại dồn về phía bà nội Tô, nhìn bà ta với ánh mắt khinh thường làm cho bà ta rất xấu hổ.

Mọi người cũng rất tò mò, tại sao cả nhà Tô Cần mới đi qua nhà nội ăn giao thừa đó, không được bao lâu thì đã trở về rồi, rồi tự nấu cơm nước.

Lúc đó mọi người đều hiếu kỳ, tưởng là hai nhà lại xảy ra cãi vả, mọi người ai cũng biết tính của bà nội Tô rồi, nhưng lại không ngờ ră gf giữa hai nhà lại xảy ra nhiều chuyện mâu thuẫn như vậy. Nếu không phải vợ của Tô Cần nói ra thì đến giờ mọi người vẫn không biết.

Bà ta cũng định mở miệng để phản bác lại, nhưng bà ta không mở miệng ra được.

“Mẹ còn muốn bắt chúng con đưa tiền cho mẹ để chữa bệnh cho Tô Tảo Tảo đó hả, tại sao mẹ có thể làm như vậy được hả? Con còn thấy xấu hổ thay cho mẹ.” Lục Tư Hoa trách móc không thương tiếc.

Mọi người bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, bọn họ đều cho rằng Lục Tư Hoa nói rất đúng. Con gái của cô ấy bị người ta đẩy xuống cầu thang, suýt mất cả mạng, bây giờ thủ phạm bị ốm rồi quay ngược lại bắt họ đưa tiền chữa bệnh, đó là tính khí của Lục Tư Hoa còn tốt, không mở miệng chửi ngay tại chỗ, đó là giữ thể diện lắm rồi.

Nếu đổi lại là bọn họ, e là sẽ cắt đứt quan hệ ngay tại chỗ, còn bắt đưa tiền nữa hả?

“Nếu cháu gái cưng của bà ta bị bệnh, sốt đến 40 độ, tại sao bà ta còn có thời gian tới chặn nhà của chúng tôi? Nghe nói đã đứng đó chặn hai ngày rồi, không phải đi đâu mẹ cũng nói Tô Tảo Tảo đó là phúc tinh mà, là cháu gái cưng nhất của mẹ mà? Hoá ra đây là tình thương của mẹ à? Xem ra vẫn là tiền quan trọng hơn, mạng của con cháu có thể đặt qua một bên.

Bà nội Tô nói: “Nếu tôi có tiền thì tôi đến đây đòi tiền cô để làm gì?"

Lục Tư Hoa nói: “Chẳng lẽ nhà của chúng con giàu có lắm à? Lúc tách hộ ra, không phải đã phân mỗi nhà một trăm rồi sao? Bên nhà bác cả không có tiền thì chúng con lấy đâu ra tiền chứ? Hơn nữa, chúng con đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà bác cả rồi, đương gia chúng con đã gửi giấy tờ lên uỷ ban thôn rồi."

Mọi người trong thôn xôn xao, hoá ra nhà của Tô Cần bọn họ đã cắt đứt quan hệ với nhà bác cả Tô Đại Lực rồi à? Bọn họ vẫn không hay biết gì. Nếu đã cắt đứt quan hệ rồi thì nhà bác cả còn tới đòi tiền, còn suýt hại c.h.ế.t con gái của nhà người ta rồi, vậy mà vẫn dám mở miệng đòi tiền được à?

Bọn họ chợt nhớ lại chuyện năm ngoái, bà nội Tô đã tự tay vứt con gái của nhà người ta cho bầy sói, giờ mới thấy chuyện đó đúng là bà nội Tô có thể làm ra được.

Ánh mắt mọi người nhìn bà nội Tô ngoại trừ khinh thường ra, còn có những suy nghĩ khác nữa.

Bà nội Tô sau khi bị Lục Tư Hoa công kích liên tục thì chán nản bỏ đi.

Sau khi về nhà, Tô Kiến Quốc giơ ngón cái lên và đưa về hướng Lục Tư Hoa: “Mẹ à, mẹ lợi hại quá đi"

Lục Tư Hoa thì chỉ cười mỉm: “Thật ra cha con cũng rất lợi hại.

Tô Kiến Quốc nói: “Bố có dám phản bác lại bà nội đâu."

“Con không thể nói như vậy được, dù sao thì bố con cũng là con trai của bà nội con, bố con mà làm như thế thì trong lòng bố con cũng áy náy nhiều lắm. Nhưng mẹ thì khác, mẹ chỉ là con dâu của bà ta, giữa mẹ và bà ta sẽ có một khoảng cách. Cô ấy nhìn qua Tô Cần.

Tô Kiến Quốc nói: “Cho dù là thế đi nữa thì bố làm như vậy cũng chưa đủ.” Lục Tư Hoa nói: “Con không được nghĩ bố của con như thế. Nếu nói vậy thì sau này khi các con trưởng thành, các con cũng sẽ đối xử tuyệt tình với mẹ như vậy sao?"

“Mẹ, đâu có giống nhau, mẹ sẽ không đối xử vô lý giống như bà nội, mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế gian này"

Lục Tư Hoa vừa cười vừa nói: “Con đó chỉ có cái miệng dẻo ngọt thôi."

Lại nói: “Bà nội của con không phải vậy đâu, trong mắt của bố con, bà ta cũng là một người mẹ, cho dù bà ta có làm sai điều gì thì bố con có thể không quan tâm tới bà ta, nhưng tuyệt đối bố sẽ không chửi bà ta. Như thế thì bố sẽ không thể ở lại trong cái thôn này được nữa. Và mẹ cũng vậy, cho dù có giận hơn nữa, mẹ cũng không thể chỉ tay vào mặt bà ta mà chửi được"

Kiến Quốc và bọn trẻ đều gật đầu, Kiến Binh và Kiến Dân chúng nó còn nhỏ, nghe không hiểu những lời Lục Tư Hoa nói, Kiến Quốc thì có thể hiểu được rồi.

Mặc dù Tô Vãn Vãn tuổi vẫn còn rất nhỏ, nhưng cô bé lại có tâm tư của một người trưởng thành, thêm vào đó cô bé có thể hiểu được tâm lý của mẹ mình.

Trước đây Lục Tư Hoa vẫn luôn làm tốt bổn phận của một nàng dâu, nhưng sau khi cô ấy vứt bỏ đi những suy nghĩ đó thì cô ấy không còn cảm thấy áp lực và lo lắng nữa. Cô ấy cảm thấy thoải mái hơn, tự nhiên cũng sẽ không sợ bà nội Tô nữa.

Trong lòng của Vãn Vãn, thật ra cô bé cảm thấy bà nội Tô rất đáng thương.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 128: Chương 128



Hiện tại bà ta cảm thấy nhà của thằng hai không tốt, cho rằng nhà thằng cả và thằng ba tốt hơn, bây giờ mấy người đó bọn họ vẫn còn sức lực, có thể làm việc kiếm sống, đợi đến lúc bọn họ thật sự không thể làm việc được nữa thì bà ta sẽ biết, ai mới là người đối xử tốt nhất với bọn họ.

Đợi đến lúc đó rồi thì bà ta có hối hận không? Vãn Vãn tin rằng, hai ông bà già họ Tô đó nhất định sẽ hối hận cho mà coi.

Không bao lâu sau, mấy người Vãn Vãn nghe được tin tức mà bí thư Lý truyền tới, Mạnh Tuyết Trân thật sự có thai rồi.

Bác sĩ nói, cái thai đã hơn hai tháng rồi. Nghe nói như thế, bí thư Lý vui mừng đến c.h.ế.t được, anh ấy lập tức nói cho mọi người bên nhà nội biết, cũng nhanh chóng nói cho mấy người bên nhà Tô Cần biết.

Cả nhà Tô Cần nghe được tin này, bèn chạy qua bên đó, Vãn Vãn đương nhiên cũng bị bồng qua theo.

Vãn Vãn rất thích gia đình của bí thư Lý, đặc biệt là Mạnh Tuyết Trân vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, trong lòng cô bé thì trừ mẹ của cô bé ra, cô bé thích cô ấy nhất.

“Ai dô, Vãn Vãn của mẹ nuôi ơi, con thật đúng là tiểu phúc tinh của nhà chúng ta mà.” Mạnh Tuyết Trân mừng rỡ bồng Vãn Vãn lên, cô ấy hôn vài cái lên mặt của cô bé: “Lúc mà Vãn Vãn kêu em trai không được bao lâu thì mẹ nuôi thật sự là có thai rồi.

Mạnh Tuyết Trân chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như lúc này đây, quen biết với cả nhà Tô Cần bọn họ là một việc đúng đắn nhất mà anh Hải Quân làm. Nếu như lúc đó hai người họ trả ơn rồi thì sẽ không tiếp tục qua lại với mấy người nhà Tô Cần nữa, cũng sẽ không nhận cô bé Vãn Vãn làm con nuôi, vậy thì có phải là hai người họ sẽ không có đứa con trong bụng này không?

Có những lúc, cô ấy không thể không suy nghĩ như vậy được. Cô ấy và anh Hải Quân đã cưới nhau nhiều năm như vậy rồi, hai người họ cũng đã thử qua rất nhiều cách rồi? Từ hy vọng cho đến lúc tuyệt vọng, hai người họ cũng đã từ bỏ, chỉ muốn cùng nhau sống quãng đời còn lại, chưa bao giờ kỳ vọng sẽ có con. Nhưng từ khi hai người họ quen biết với cả nhà Tô Cần, một năm nay, gia đình họ lại liên tiếp gặp được rất nhiều chuyện vui.

Chưa nói đến chuyện chồng cô ấy đã được đề cử ở trong huyện, lập tức phải lên chính phủ huyện báo danh, còn công việc của cô ấy bây giờ cũng rất thuận lợi. Trước đây cô ấy làm ở một phòng khám không tốt cho lắm, bây giờ lại được điều tới làm y tá trưởng ở một phòng khám rất có tiền đồ.

Hơn thế nữa còn có đứa con trong bụng của cô ấy, từng chuyện từng chuyện nối tiếp, tất cả những chuyện đó đều xảy ra sau khi cô ấy nhận Vãn Vãn làm con nuôi mới bắt đầu có.Trong lòng cô ấy đã nghĩ, chuyện vui của nhà cô ấy đều nhờ Vãn Vãn mang tới.

Mặc dù nói người ta cho rằng đó là những điều mê tín dị đoan, nhưng cô ấy thì cho rằng thà tin là có thì sẽ có còn hơn không tin là không có.

Mọi người trong nhà đều rất vui mừng, đây là sự thật không thể tranh cãi.

Bí thư Lý cũng nói: “Vãn Vãn đúng thật là tiểu phúc tinh” Anh ấy cũng không dám nói như vậy ở bên ngoài, chỉ dám nói ở trong nhà mà thôi.

Lục Tư Hoa vừa cười vừa nói: “Đó là nhờ anh Lý và chị Tuyết Trân hai người đều là người tốt nên mới được ông trời thương, tuy là hơi muộn, nhưng đó cũng là ông trời hậu ái cho hai người.

Câu nói này đã nói trúng với những suy nghĩ trong lòng của hai người họ. Ai mà không thích nghe lời hay tiếng đẹp chứ?

Mạnh Tuyết Trân nắm lấy tay của Lục Tư Hoa: “Tư Hoa à, cám ơn em, cám ơn em"

“Chị Tuyết Trân thật sự mang thai rồi, duyên phận của chị và đứa bé này đã tới rồi. Lục Tư Hoa vừa nói vừa cười ha ha: “Vãn Vãn cứ luôn miệng kêu em trai, nói không chừng chị thật sự có thể sinh ra một bé trai đó"

Mạnh Tuyết Trân lại nói: "Trai hay gái cũng đều được cả, chị thì thích con gái hơn, giống như cô bé Vãn Vãn này vậy, rất đáng yêu"

Đột nhiên cô ấy ngừng lại: "Nếu thật sự sinh được một bé trai, vậy thì sau này để con trai của nhà chị cưng chiều Vãn Vãn"

Tô Vãn Vãn nghe nói như vậy, cô bé chỉ cười, cô bé cũng không coi là thật. Cô bé có nhiều anh trai cưng chiều cô bé như vậy, đã đủ rồi, mẹ nuôi mà sinh được một bé trai, vậy nó là em trai của cô bé rồi. Em trai nhỏ hơn cô bé hai tuổi, đương nhiên cô bé sẽ cưng chiều em trai này rồi, sao có thể để em trai cưng chiều cô bé được chứ?

Cô bé lại không biết chuyện của tương lai, lời của Mạnh Tuyết Trân quả nhiên thành sự thật.

Sau khi ăn tối ở nhà bí thư Lý xong, cả nhà họ mới đi về. Sau khi trở về nhà thì nghe Tô Kiến Quốc nói, chú ba Tô Thành Tài có ghé qua.

Ba anh em Tô Kiến Quốc, hôm nay bọn chúng không cùng đi tới nhà bí thư Lý, bọn chúng cho rằng những chuyện đại loại như ăn mừng vì mang thai thì mấy đứa trẻ như bọn chúng không cần phải tham gia. Vả lại mấy ngày trước cũng mới ghé rồi, hôm nay còn tới nữa thì cũng hơi ngại, cho nên bọn chúng đã không đi.

Nhưng không ngờ tới, ba mẹ của bọn chúng vừa mới đi không lâu thì chú ba lại tới.

Chúng cho rằng ba mẹ không có nhà thì chú ba sẽ thất vọng ra về, không ngờ chú ấy lại không đi về liền, mà ngồi xuống nói chuyện với mấy đứa Tô Kiến Quốc.

Cũng may Tô Cần đã có dặn ba đứa con trai rồi, mọi chuyện trong nhà mình không được nói với những người ở bên nhà nội, càng không được nói ra bên ngoài.

Tô Kiến Quốc rất tinh quái, ắt hẳn biết dụng ý của ba mẹ, Kiến Binh và Kiến Dân thì vẫn còn nhỏ, rất dễ nói hớ. Cũng may đã nhắc nhở trước nên hai đứa nhỏ cũng không nói lộ ra.

Tô Thành Tài nói chuyện với bọn trẻ một hồi, vẫn không thấy Tô Cần bọn họ trở về nên anh ta cũng đi về.

“Chú ba của các con tới tìm chúng ta để làm gì?” Lục Tư Hoa hỏi.

Tô Kiến Quốc nói: "Chú ba tới để nhắc nhở chúng con, nói chúng con đừng cho bà nội mượn tiền, còn nói chúng ta đừng quan tâm tới chuyện của Tô Tảo Tảo đó."

Tô Cần nói: "Sao đột nhiên chú ba lại tới đây để nói chuyện đó thế nhỉ?" Anh ấy vẫn không hiểu cho lắm.

Tô Vãn Vãn lại cười, những người khác trong nhà không hiểu dụng ý của chú ba, nhưng cô bé lại đoán được suy nghĩ của anh ta. Chắc là qua nghe ngóng chuyện của nhà anh hai đây mà?

Bố mẹ không có nhà, chỉ có ba anh trai ở nhà, nên lại càng dễ mọi được chuyện hơn. Chú ấy cho là ba anh trai còn nhỏ, sẽ dễ dàng bị chú ấy dò hỏi mọi thông tin à?

Cũng không biết là các anh trai có nói hớ không nữa, có nói ra chuyện công việc của bố hay không. Nếu như các anh ấy lỡ miệng nói ra, chỉ sợ nhà này lại không được yên ổn nữa rồi, bà nội Tô chắc chắn sẽ kiếm cớ để qua đây.

Chú ba không có tay nghề, nhưng lại muốn kiếm một công việc tốt.

Cho dù tạm thời bọn họ không ngờ rằng bố đã tìm được việc, nhưng chỉ sợ là họ cũng sẽ vì quan hệ của ông ngoại và chồng của dì, muốn nhờ vả quan hệ để làm thân, rồi bố trí cho chú ấy một công việc chứ gì?

Nằm mơ đi, Vãn Vãn sẽ kiên quyết không đồng ý để cho chú ba nhận được chuyện hời như thế.

Tuy trong sách không viết anh ta ức hϊếp cả nhà nguyên chủ như thế nào, nhưng cả nhà nguyên chủ suốt đời không được phân nhà, bị chèn ép tới mức không có gì trong tay, chẳng lẽ anh ta không biết gì sao?

Anh ta chắc chắn biết sự tình, nhưng lại không làm gì cả, chỉ dựa vào điều này, cô bé đã không có thiện cảm đối với anh ta rồi.

Anh hai của anh ta đi làm vất vả, ngay cả con cái của anh ấy cũng không được đi học, nhưng lại nuôi cho anh ta học lên cấp 3, chẳng lẽ anh ta làm người không biết mang ơn à?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 129: Chương 129



Cho dù anh ta không biết ơn thì cũng phải có tình cảm anh em chứ? Nhưng anh ta lại chẳng làm gì cả. Người như anh ta, làm sao có thể khiến cho Vãn Vãn có thể bình tĩnh hòa nhã mà đồng ý lợi dụng quan hệ của nhà cô bé để xin việc giúp cho anh ta được?

Mọi người không biết cụ thể chú ba tới đây với mục đích gì, ngoài việc chú ấy nói đừng cho mượn tiền để khám bệnh cho Tô Tảo Tảo thì chỉ nói chuyện phiếm với ba người anh trai của tôi, đặc biệt là nói chuyện với Kiến Binh và Kiến Dân. Tô Kiến Quốc cũng đứng đó chau mày, anh ấy cũng rất tinh ranh, có lẽ là anh ấy cũng cảm thấy chú ba có gì không đúng: “Hình như chú ấy đang muốn mọi chuyện gì đó.

Lục Tư Hoa nói: "Hay là chú ba đã biết chuyện đương gia đã tìm được việc rồi? Nếu như chú ba mà biết, có khi nào sẽ làm náo loạn lên không?"

“Chắc là không có đâu?” Tô Cần cũng không chắc chắn lắm: “Chuyện anh kiếm được việc làm, tạm thời anh vẫn giấu kín chuyện này, chỉ có hai người là ông Sơn Thúc và bác Đại Minh biết mà thôi, những người khác không một ai biết. Anh tin hai vị cán bộ của thôn sẽ không kể chuyện này cho ai đâu, về điều này thì ông Sơn Thúc và bác Đại Minh rất đáng tin Lục Tư Hoa nói: “Tuy là ông Sơn Thúc và bác Đại Minh hai người đó sẽ không nói, nhưng chú ba nhà anh thì lại không phải người bình thường, chỉ sợ là chú ấy nghe được ở đâu rồi đoán ra, nhưng lại không chắc chắn, cho nên mới qua đây thăm dò.” Cô ấy hỏi mấy đứa trẻ: “Lúc chú ba nói chuyện với các con, chú ấy có nhắc gì đến công việc hay không?"

Tô Kiến Quốc đang cố nhớ lại, rồi cậu bé lắc đầu.

Lục Tư Hoa nhìn qua Tô Kiến Binh và Tô Kiến Dân, hai cậu bé cũng suy nghĩ một hồi, rồi cũng lắc đầu.

"Coi em kìa, nghĩ gì đâu không à, chắc chắn là em nghĩ lệch rồi, chú ba chắc sẽ không nghĩ tới chuyện này đâu."

Tô Cần nói: “Chú ba chắc chỉ đơn thuần ghé thăm chúng ta thôi, luôn tiện nhắc nhở chúng ta đừng đưa tiền cho mẹ."

Lục Tư Hoa lại không nghĩ như vậy, cô ấy luôn cảm thấy lần này chú ba ghé nhà của họ, tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần là ghé nhà chơi thôi đâu.

Lúc trước, cô ấy cảm thấy con người chú ba cũng tốt, nhưng từ sau khi cô ấy thoát ra khỏi cái mác con dâu tốt, khi giao tiếp với mỗi một người bên nhà nội đó, cô ấy phát hiện ra có rất nhiều người và sự việc mà trước đây cô ấy không nhìn rõ.

Cô ấy cũng đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, chú ba không tốt như những gì mà bọn họ tưởng tượng.

Chỉ là anh ta thông minh hơn bọn họ, anh ta chỉ đùa giỡn với bọn họ như những đứa ngốc mà thôi.

“Các con trai của mẹ, bố của các con bị anh em của mình mê hoặc rồi, các con không được đánh giá sự việc theo một hướng. Chú ba của các con là người như thế nào, các con hãy nghe theo con tim mách bảo, đừng bị vẻ bề ngoài là người tốt của chú ấy lừa, mẹ không mong muốn các con của mẹ trong mắt của người ta là những đứa ngốc bị đùa giỡn.

Tô Kiến Quốc nói: “Mẹ à, mẹ cứ yên tâm, chúng con không ngốc tới mức đó đâu, cũng sẽ không làm những chuyện ngốc nghếch giống như ba đâu"

Tô Cần nghe vợ và các con nói thế cũng hơi bực mình: “Bố có làm những chuyện ngu ngốc khi nào vậy?"

“Anh không có làm sao? Nếu như anh không làm chuyện ngốc nghếch thì sẽ bị mấy người bên nhà nội ép tới mức thở không nổi luôn sao? Con gái của anh sẽ bị người bên nhà nội đó làm cho bị thương hai lần sao? Anh ngay cả đánh rắm cũng không dám” Lục Tư Hoa kh*ng b* anh ấy.

Tô Cần tức giận nói không nên lời, sau đó anh ấy lẩm bẩm nói: “Không phải bây giờ anh đã thay đổi rồi sao?"

“Tuy là bây giờ anh đã thay đổi, nhưng anh vẫn còn đang nói đỡ cho em ba của anh đó, anh cho rằng chú ấy sẽ không làm hại chúng ta.”

Lục Tư Hoa quyết định sẽ phân tích rõ ràng cho chồng của cô ấy biết, “vậy được, chúng ta sẽ nói về người em ba tốt của anh. Anh nói chú ấy chưa từng làm hại anh, vậy em hỏi anh, anh đối với chú ấy không tốt à? Trước đây đáng ra anh có cơ hội để đi học, sau đó vì mẹ sinh chú ba ra, anh đã nhường cơ hội đi học đó lại cho chú ấy, một cậu bé nhỏ xíu như anh đã bắt đầu ra đồng làm việc, để nuôi chú ba ăn học, chuyện này có đúng không?"

Tô Cần lẩm bẩm nói: “Phải”, Lục Tư Hoa lại nói: “Vậy anh đã đi làm ruộng từ lúc 12 tuổi, cho đến khi anh cưới vợ sinh con, vẫn làm trâu làm ngựa cho cái nhà bên đó, nuôi cho chú ba ăn học lên cấp 3, có có chuyện này không?"

"Trước khi phân chia nhà, tại sao chú ba chưa bao giờ nói với anh một tiếng cám ơn, hay là chú ấy cho rằng anh nuôi chú ấy ăn học là chuyện tất nhiên? Công sức của cả nhà chúng ta bỏ ra cũng là điều hiển nhiên? Anh vì chú ấy làm nhiều việc như thế, các con của anh ngay cả quyển sách cũng không đọc được, là em không rãnh để dạy cho các con học chữ, hay là các con không muốn học? Không phải! Nhưng, sau khi phân nhà thì lại muốn làm thân với anh? Chẳng lẽ anh không nghĩ tới nguyên nhân tại sao à?"

“Đó là vì chú ấy tốt nghiệp rồi, chú ấy muốn tìm một công việc, chú ấy cần mối quan hệ của anh. Anh có một người vợ tốt là em, có một ông gia có mối quan hệ, còn có một ông anh rể làm sĩ quan trong quân đội, đây đều là những mối quan hệ mà chú ấy cần có. Chú ấy cần công việc, nên mới muốn làm thân với anh, thì mới có thể anh anh em em với anh được chứ, rồi anh vì để xin việc cho chú ấy mà làm tất cả có thể. Đến khi không còn cần anh nữa, thì chú ấy sẽ dùng chân đá anh ra thôi, khi đó làm gì nhận người anh trai là anh nữa. Từng chuyện từng chuyện, sau khi được phân tích ra, Lục Tư Hoa phát hiện, trước đây cô ấy bị che mắt nên không nhìn thấy. Trước giờ ngay cả cô ấy cũng cho là chú ba là người tốt, chắc là do chú ba rất biết cách nói chuyện?

Tô Kiến Quốc đã bắt đầu chau mày lại, đang ngẫm nghĩ lại những lời mà Lục Tư Hoa nói, sau khi nghĩ kĩ lại, cậu bé cũng toát cả mồ hôi lạnh.

Cậu bé cũng bị che mắt luôn.

Tô Vãn Vãn không thể không nói, con mắt của mẹ đúng là tinh tường. Không ngờ là, con người của chú ba nhà họ Tô, lại bị cô ấy phân tích đúng đến tám chín phần rồi.

Có mẹ ở đây, thì gia đình cô bé không sợ chịu thiệt rồi.

Tô Cần cũng đã tiếp thu rồi, trước đây anh ấy cho rằng chú ba là người tốt, đó là thật sự thấy chú ấy tốt, nếu giống như vợ của anh ấy phân tích, thì đó là do miệng lưỡi của chú ba dẻo.

Thật ra bản thân anh ấy sao mà không nhận ra được chứ?

Chỉ có điều anh ấy tự lừa dối bản thân anh ấy thôi, nghĩ tới tình anh em, nghĩ chú ba là người tốt, nên không nguyện ý thừa nhận chú ba có thể đang lợi dụng anh ấy, lợi dụng gia đình của anh ấy.

Lúc đó, anh rể cũng có nói rồi, nể mặt gia đình họ, có thể giúp chú ba tìm một công việc. Đây là nể mặt ai chứ? Là Tô Cần anh ấy sao? Không phải, đó là nể mặt của vợ anh ấy, người ta là quý trọng vợ của anh ấy, không muốn Tư Hoa chịu khổ cùng với anh ấy.

Còn mẹ anh ấy thì sao? Nhà nội đã biết anh ấy đã xin được việc làm rồi, mẹ anh ấy chắc chắn sẽ làm ồn lên, làm ồn lên để làm gì? Bà ta thực sự muốn phá bát cơm của anh ấy hay sao? Thực sự chỉ là không muốn nhìn thấy anh ấy? E rằng không phải, mà là bởi vì chú ba cần có một công việc tốt, bà ta làm như vậy đều là vì chú ba. Trái tim của Tô Cần, chìm xuống đáy vực, và anh ấy đã hoàn toàn từ bỏ những người bên nhà nội đó.
 
Back
Top Bottom