Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 100: Chương 100



Bà nội vốn muốn làm khó bọn họ, thế này lại chỉ sợ là dời tảng đá đập lên chân mình?

Tô Kiến Quốc che miệng muốn cười nhưng trên mặt lại không dám lộ ra chút gì, bị người khác thấy sẽ còn cho là bọn họ đắc chí, nhịn một lần này thật sự là rất vất vả.

Việc chia lương thực, cứ như vậy cãi nhau cuối cùng cũng hạ màn, lương thực bên nhà con trai thứ hai cũng không bị hao tổn một chút nào.

Ngược lại bà nội Tô lại bị chọc tức đến phát cuồng nhưng lại không có biện pháp gì với nhà thằng hai. Loại thời gian kinh ngạc này thật sự là rất lâu đều không gặp được.

Tô Vãn Vãn cũng từ lần chia lương thực bên trong này biết được, nhà họ Trình cũng được chia lương thực, chẳng qua so sánh với nhà họ thì coi như ít đến thương cảm.

Nhà Trình Kiêu tổng cộng nhận được hai trăm cân lương thực, hai trăm cân lương thực này còn là do đại đội thấy bọn họ mẹ góa con côi đáng thương, là kết quả của sự cực khổ và phân phối theo nhu cầu kết hợp lại.

Muốn ăn hai trăm cân lương thực một năm, nói thật thì cũng là rất khó khăn.

Chẳng qua nhà con trai thứ hai nhà họ Tô muốn ăn bốn trăm cân lương thực một năm cũng tương tự khá là khó khăn. Cũng may Tô Cần bây giờ có công việc, mỗi tháng có ba mươi sáu đồng tiền lương, cho dù lương thực không đủ ăn bọ họ cũng có thể đi mua ở xã hoặc là đến chợ đen mua.

Chờ đến lúc Tô Cầm đi công tác từ tỉnh thành trở về đã là việc của một tuần sau.

Anh ấy mua rất nhiều đồ vật mang về, lần này có thu hoạch rất lớn ở tỉnh thành. Đồ của tỉnh thành chính là rất tiện nghi, mà cũng nhiều loại, chỉ tiếc phiếu trên người anh ấy không nhiều nếu không anh ấy còn phải mua thêm vài món mang về.

Về sau còn có cơ hội, đến lúc đó tích lũy nhiều phiếu một chút, mua thêm chút đồ tốt cho vợ con. Mua cho Lục Tư Hoa một chiếc khăn trùm đầu, một bộ quần áo, cũng mua quần áo mới cho bốn đứa bé, mọi người thấy quần áo mới rất là vui vẻ.

Chia đồ vật xong cũng từ bên trong miệng Lục Tư Hoa biết được lúc chia lương thực, mẹ già quả nhiên đã náo loạn. Nhưng cuối cùng bởi vì anh ấy sắp xếp thoả đáng, hộ khẩu sớm đã chia từ bên nhà cũ ra, lương thực không bị hao tổn, cuối cùng anh ấy cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Ba, ba không biết đâu bà nội lúc ấy dường như là muốn ăn thịt người, nhìn xem có bao nhiêu dọa người." Tô Kiến Quốc cáo trạng với Tô Cần.

Tô Cần nói: "Không còn lương thực đến miệng, bà nội con tức giận thì cũng có thể thông cảm được, một chút sai lầm nhỏ này cũng đừng bắt bà ấy."

Chỉ cần lương thực có thể ở lại trong tay của mình, trong lòng bà nội tức giận, vậy để bà ta tức giận cũng được, những việc này cũng không cần đi so đo quá nhiều.

"Con chỉ là nói cho ba biết cũng không có trách cứ bà nội. Nếu lúc ấy không phải mẹ khóc nói cho các thôn dân mọi chuyện, thật đúng là có khả năng phải nghe lời bà nội. Một cái mũ bất hiếu, mắt thấy phải đội lên đầu rồi" Tô Kiến Quốc vừa nghĩ đến tình huống lúc đó vẫn cảm thấy có chút tức giận.

Một chiêu kia của bà nội, nếu không phải bọn họ cơ trí né qua được, thật sự có khả năng bị bọn họ tính toán.

Một khi bị chụp tội danh bất hiếu, sau này công việc của ba bị lộ, không biết sẽ còn bị người ta nói như thế nào.

Tô Cần vô cùng bất đắc dĩ, anh ấy có thể tưởng tượng ra được nếu lúc ấy vợ con không nghĩ ra biện pháp tốt, thật đúng như Kiến Quốc nói là bị bà nội tính toán gắt gao.

Tội danh bất hiếu cho dù các thôn dân biết bọn họ oan uổng nhưng rất nhiều cho tiết tất cả mọi người đều không biết.

Nếu như bà nội nhất định muốn nói bọn họ bất hiếu, cái tội danh này hoàn toàn có thể bị chụp xuống.

Cũng may, tất cả đều còn tốt.

Tô Cần đau lòng nhìn bọn họ: “Các con vất vả rồi, lần sau ba tự mình ra mặt.”

Xong chuyện chia lương thực nhưng còn có việc chia thịt nữa. Đại đội nuôi heo, đến thời điểm cuối năm sẽ mổ heo chia thịt, đó là chắc chắn.

Lần này chỉ là chia lương thực, cũng chưa chia thịt, tính toán hẳn là cũng không qua bao lâu nữa.

Tính toán theo năm, bình thường sẽ trong khoảng thời gian từ hai mươi sáu tháng Chạp đến hai mươi tám tháng Chạp đại đội sẽ mổ heo chia thịt. Cửa ải cuối năm đã đến, nhóm đồ tể bộn bề nhiều việc, chuyện này đều cần tính toán thời gian. Mà được chia quá sớm cũng không tốt lắm.

Một ngày này đối với Tô Vãn Vãn mà nói là vui vẻ nhất.

Cũng không phải nói, quần áo mới của cô bé được đưa đến. Năm mới mặc quần áo mới, cô bé không phải là trẻ con chân chính không có hy vọng xa vời như vậy, cô bé vui vẻ là bởi vì Trình Kiêu lại đưa cho cô bé một món quà, ngay sau khi ba Tô trở về không bao lâu cậu bé đã đưa đến.

Một món quà làm cô vô cùng thích vô cùng hài lòng.

Ngày Trình Kiêu đến tìm cô bé, trong tay ôm một con ch.ó con màu vàng.

Đây là một con ch.ó con vô cùng bình thường không giống với chủng loại quý báu kiếp trước Vãn Vãn nhìn thấy. Đây chính là loại chó nuôi trong nhà bình thường nhất chẳng qua lại có nhân tố làm chó săn, cũng không giống với chó nuôi trong nhà bình thường lắm.

Vãn Vãn thích chó, kiếp trước làm bạn với cô bé vượt qua rất nhiều thời gian tịch mịch chính là con gấu chó kia của cô bé.

Cô bé có thiện cảm trời sinh với chó.

"Vãn Vãn, con ch.ó này anh tặng cho em, có nó ở cạnh em lúc anh không có ở đây, anh mới có thể yên tâm" Trình Kiêu đặt chó con trên đất.

Một đoàn nho nhỏ có lông màu vàng vàng, thần thái đáng yêu, Tô Vãn Vãn nhìn lần đầu tiên đã thích.

"Chó con" Tại sao muốn đưa chó con cho em?

"Chó con có thể bảo vệ em, anh mới có thể yên tâm." Trình Kiêu rất chân thành nói.

Chó là bạn bè trung thành nhất của con người, cậu ấy thường xuyên không ở nhà, chỉ có chó con ở cạnh cô bé, cậu ấy mới có thể thật sự yên tâm. Từ sau khi xảy ra chuyện cô bé bị người ôm đi suýt chết, cậu ấy vẫn luôn nghĩ đến chuyện này. Tìm một chú chó con thông minh, bảo vệ cô bé bất cứ lúc nào.

Nhưng mà cậu ấy vẫn luôn không tìm được, chó con bình thường không có loại năng lực bảo vệ đó, chỉ có thể làm bạn chơi, cậu ấy cần phải có một chú chó có thể bảo vệ cô bé.

Gần đây cuối cùng cậu ấy cũng tìm được. Đó là một con ch.ó săn của nhà thợ săn ở thôn bên cạnh sắp sinh, sau khi cậu ấy biết đã sớm đặt trước. Cậu ấy đặt hai chú chó, một con màu đen là cậu ấy tự nuôi, trong nhà có một chú chó con cậu ấy cũng yên tâm, nếu như lại xảy ra chuyện Lương Lại Tử cũng không cần sợ hãi như vậy. Một chú chó vàng nhỏ khác cậu ấy quyết định đưa cho Văn Văn, Vãn Vãn cũng vô cùng cần được bảo vệ.

"Thích không?"

Tô Vãn Vãn gật đầu, mặc dù con ch.ó nhỏ này không trắng trẻo đáng yêu như gấu chó nhưng mà cô bé thích vô cùng.

Loại ý nghĩ muốn để một chú chó con đến bảo vệ cô bé này cô bé có thể hiểu được.

Cậu ấy có thể là cảm thấy luôn có những lúc không bảo vệ được cho cô bé. Cậu ấy còn nhỏ, lại cần phải dốc hết sức gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, cậu ấy không có cách nào ở cạnh cô bé mọi lúc. Chó con chẳng những có thể đi chơi cùng cô bé còn có thể bảo vệ cô bé, đây là mục đích ban đầu của cậu ấy.

"Đến lúc đó anh và em huấn luyện chó cùng một chỗ, huấn luyện chú chó con thành chú chó lợi hại nhất." Trình Kiêu khẽ nâng cằm.

Cậu ấy có sự tự tin này, nhất định phải huấn luyện chó con của hai người bọn họ thành lợi hại nhất.

Cậu ấy đã nhìn thấy chó săn của nhà thợ săn kia, thật sự siêu cấp lợi hại.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 101: Chương 101



Thấy tận mắt thấy sự hung ác con ch.ó săn kia khi cắn con thỏ lúc săn bắt, cũng không cần thợ săn tự mình ra tay. Nếu như cậu ấy huấn luyện được chó tốt về sau coi như nhiều thêm một người trợ giúp cũng có thể mang ít đồ ăn về cho nhà, cho Vãn Vãn.

Cậu ấy đã rất lâu không bắt được thịt rừng, có thể là thời tiết lạnh động vật đều không muốn ra. Ngày đó có thể bắt được con thỏ rừng kia thật sự là vận khí của cậu ấy tốt, vừa vặn đụng vào trong n.g.ự.c cậu ấy nên cậu ấy mới bắt được.

Sau đó cậu ấy không còn gặp được thịt rừng, gài bẫy thế nào cũng không có tác dụng.

Nếu là nói không thất vọng thì là giả. Trong nhà có một chút lương thực như vậy, bọn họ cũng không có tiền đi mua thịt cũng chỉ dựa vào cậu ấy lên núi hái một ít rau dại, bắt một chút thịt rừng nhưng đây là toàn dựa vào vận khí.

Cậu ấy rất cần phải có một con ch.ó săn như vậy làm đồng bọn cùng cậu ấy lên núi, cùng cậu ấy bảo vệ mẹ.

Nhưng cậu ấy nghe nói vết thương trên chân kia của Lương Lại Tử đã lành, có thể xuống giường. Ai biết gã có cái gân nào không đúng lại đến nhà bọn họ chứ? Cậu ấy cực kỳ sợ Lương Lại Tử kia lại đến quấy rối mẹ của mình.

Nhiều khi người chính là không thể sợ hãi, lúc nghĩ đến những chuyện này cho dù là cậu ấy có kiên cường hơn nữa vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi như cũ.

Cậu ấy cần cố gắng để mình mạnh lên, mạnh đến mức không cho bất cứ kẻ nào ức hϊếp người cậu ấy để ý, cho dù là mẹ của cậu ấy hay là Vãn Vãn, những bạn bè của cậu ấy. Còn có chỉ có mạnh lên cậu ấy mới có thể tìm được em gái mình, đứa em gái bị người lừa bán kia.

Tô Vãn Vãn nghe muốn huấn luyện chó càng có thêm hào hứng, cô bé vẫn luôn muốn huấn luyện một chú chó vô cùng giỏi.

Trước kia thường xuyên nhìn thấy trên TV, loại quân khuyển kia thật sự là siêu cấp lợi hại, một chỉ thị một động tác, thật sự có thể giúp công xã rất nhiều, bạn bè như vậy ai mà không muốn?

Nhưng mà cô bé không biết huấn luyện, trước kia lúc nuôi gấu chó cô bé cũng từng huấn luyện nhưng mà chú gấu chó chỉ có thể làm một phút động tác tương đối đơn giản, phức tạp thì không biết làm, cô bé cũng không huấn luyện được. Không biết là huấn luyện của cô bé có vấn đề hay là chó con tương đối ngốc.

Nghĩ tới nghĩ lui hẳn là phương pháp huấn luyện của cô bé không đúng, nghe nói trí thông minh của gấu chó cũng không tính là quá thấp.

Cô bé rất chờ mong Trình Kiêu có thể huấn luyện ra một chú chó lợi hại, trông nhà hộ viện cũng không thành vấn đề.

"Vãn Vãn lấy cho chó con một cái tên đi? Chú chó con của anh tên là Báo Săn, em thì sao?" Trình Kiêu sờ chó con của cô bé hỏi.

Tô Vãn Vãn suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra một cái tên hay. A Vượng? Chiêu Tài? A Hoàng? Hay là lấy một cái tên uy phong như chó của Trình Kiêu? Cô bé có chút xoắn xuýt, do dự.

Trình Kiêu dường như nhìn ra sự do dự và xoắn xuýt của cô bé: "Không vội, tên có thể đặt từ từ, chờ đến lúc mấy người anh Kiến Quốc trở về em có thể thương lượng đặt tên cùng. Nếu như em nguyện ý anh cũng có thể đặt tên giúp em". Lúc nói ra câu này, trong mắt của cậu ấy có một sự chờ đợi.

Tô Văn Văn đang cúi đầu cũng không nhìn thấy sự chờ đợi trong mắt Trình Kiêu, cô bé nói: "Anh trai, đặt tên"

Trình Kiêu nghe vào trong tai có mấy phần thất vọng, cậu ấy cho là cô nói đúng, để mấy người Kiến Quốc Kiến Binh đặt.

"Vậy để mấy người anh Kiến Quốc về mới nghĩ tên để đặt."

Tô Vãn Vãn trợn tròn mắt, không biết vì sao cậu ấy đột nhiên thương tâm, đổi giọng.

"Anh, đặt tên." Cô bé lại lặp lại.

Trình Kiêu nói: "Anh biết rồi, chờ mấy người anh Kiến Quốc trở về thì đặt"

Tô Vãn Vãn chu miệng nhỏ, có chút không quá vui vẻ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 102: Chương 102



Nhóm người Tô Kiến Quốc trở về liếc mắt đã thấy con ch.ó nhỏ trong nhà, lập tức ngạc nhiên hỏi: "Văn Vãn, trong nhà làm sao lại có chó con? Ai mang đến?"

"Anh trai." Tô Vãn Vãn chu miệng nhỏ nói.

Tô Kiến Quốc biết nhất định là Trình Kiêu ở bên cạnh mang đến. Gần đây Trình Kiêu sẽ đưa chút đồ vật cho Vãn Vãn, rất nhiều thứ đều là đồ Vãn Vãn thích.

Thêm một người thương Vãn Vãn bọn họ vui mừng còn không kịp, đương nhiên sẽ không ghét bỏ.

Chú cho con nhỏ này nhìn cũng vô cùng đáng yêu, đáng yêu đến mức làm cho người khác nhìn chút đã thích.

"Chó con thật đáng yêu" Kiến Binh ngồi xuống, vuốt vuốt lông chó con.

Những người khác cũng đều rất thích, không chỉ nhóm người Kiến Quốc đến cả Tô Cần và Lục Tư Hoa đều cảm thấy trong nhà nhiều thêm một con ch.ó cũng cũng rất tốt.

Tô Cần và Lục Tư Hoa mới từ nhà ông Sơn Thúc và bác Đại Minh ra, giao cho bọn họ đồ vật mua từ tỉnh thành, về nhà một lần đã thấy Trình Kiêu tặng chó con, vẫn là Vãn Vãn vô cùng thích chó, trong lòng bọn họ cũng vui mừng.

"Kiêu tử có lòng rồi, đứa nhỏ này rất tốt đối với Văn Vãn nhà chúng ta." Tô Cần cười ha hả nói.

Chỉ cần có người thương Vãn Vãn anh ấy đã vui mừng, chỉ hi vọng tất cả mọi người thương lấy Vãn Vãn.

Đứa nhỏ Trình Kiêu này từ nhỏ đã vô cùng hiểu chuyện, chứ đừng nói lúc Vãn Vãn được trăm ngày còn cứu cô bé một mạng. Đứa nhỏ tốt như vậy mà vận mệnh không tốt lắm, từ nhỏ đã không có ba, điều này làm cho Tô Cần càng thêm đồng tình với cậu ấy.

"Anh trai, đặt tên." Vãn Vãn nghĩ đến việc chó con còn chưa được đặt tên.

"Chú chó nhỏ này còn chưa được đặt tên sao?" Thấy Vãn Vãn gật gật đầu, một mặt khát vọng nhìn bọn họ, Tô Kiến Quốc nói: "Chú chó nhỏ này có lông vàng vàng, hay là gọi A Hoàng?"

Trên mặt Tô Vãn Vãn nhỏ xuống một giọt mồ hôi, trình độ đặt tên này của anh cả cũng bình thường.

"Anh cảm thấy gọi A Vượng tốt lắm, đồng âm với A Hoàng cũng đồng âm với tiếng kêu của chó, tốt biết bao nhiêu"

Tô Vãn Vãn bĩu môi cao hơn.

Nhưng tên này cô bé đều từng nghĩ đến? Tuyệt không êm tai cũng không uy phong.

“Không tốt.” Cô bé rất không vui vẻ.

Tô Cần nói: "Hay là đặt là Thiểm Điện? Con nhìn đi, chó con không phải có tốc độ nhanh, mạnh sao? Thiểm Điện không phải đã bao hàm những thứ này rồi hay sao?"

Tô Cần học mấy năm đặt tên cho chó con mặc dù không cần trình độ cao bao nhiêu nhưng cảm thấy cái tên này chắc là có thể.

Con mắt của Tô Vãn Vãn chậm rãi sáng lên, Thiểm Điện? Cái tên này xác thực không giống với suy nghĩ của cô bé và các anh trai. Những cái tên bọn họ nghĩ ra kia rất tục nhưng cái tên ba nghĩ quả thật có chút không giống bình thường.

"Thế nào? Thích không?" Tô Cần nghiêng đầu hỏi Văn Văn.

Lục Tư Hoa nói: "Mẹ cảm thấy vẫn là A Vượng tốt, chó trông nhà hộ viện, vượng là tốt"

Nhóm Tô Kiến Quốc cũng cúi đầu mặc niệm vài tiếng tên ba Tô đặt, cảm thấy đúng là tốt hơn so với bọn họ.

Tô Vãn Vãn nói: "Thiểm Điện, tốt."

Một câu "tốt" của Vãn Vãn định xuống cái tên này, mọi người nhất trí đồng ý với quyết định của Văn Vãn.

"Vậy thì dùng Thiểm Điện, chỉ cần Vãn Vãn thích thì đó là cái tên tốt nhất" Lục Tư Hoa cũng không phản đối: "Ông xã, vẫn là anh hiểu tâm tư của Vãn Vãn"

Tô Cần bắt đầu có chút ngại ngùng, anh ấy gãi đầu một cái, cười.

Chú chó con này của Tô Văn Vãn chính thức được gọi là "Thiểm Điện", chính thức bắt đầu huấn luyện với con "Báo Săn" của Trình Kiêu. Người có nhiệm vụ huấn luyện chủ yếu là Trình Kiêu, Tô Vãn Vãn ở bên cạnh nhìn. Tô Kiến Quốc và Tô Kiến Binh cũng thường xuyên tham dự, nhà làm nông cũng không có hoạt động giải trí gì, hiện tại cuối cùng nhiều thêm một hạng hoạt động có thể làm cho bọn họ tham dự cũng cảm thấy hứng thú, bọn họ làm sao có thể không vui mừng?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 103: Chương 103



Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã đến hai mươi tám tháng Chạp, ngày đó đại đội bộ bắt đầu gϊếŧ heo.

Đại đội tổng cộng nuôi ba con heo, một con bán đi, hai con khác chuẩn bị gϊếŧ thịt phân phát vào trong tay thôn dân.

Đối với thôn dân mà nói, sự việc vui mừng nhất không ai qua được việc chia lương thực và chia thịt. Kia là vấn đề có quan hệ đến dân sinh, có rất nhiều thôn dân mấy tháng đều không được ăn chút thức ăn mặn nào. Đi lên trấn mua thịt cần phiếu, phiếu này cũng không phải tùy tiện dễ dàng đạt được như vậy.

Vốn là không quá dễ dàng, rất nhiều người cũng không nỡ đi cắt một cân thịt về ăn. Nhiều khi cũng đều là do trong nhà có tiệc rượu cần xử lý hoặc là có khách đến thăm mới có thể nghĩ đến việc cắt chút thịt mang về, ăn cho mới mẻ.

Bên con trai thứ hai nhà họ Tô cũng không thèm thịt như vậy, Tô Cần bây giờ làm việc trong đội vận chuyển có phiếu được phát, có đôi khi anh ấy về nhà sẽ ra chợ thịt dạo chơi, gặp được loại thịt không cần phiếu nhỏ anh ấy sẽ mua một ít mang về.

Cho dù là đồ vật tiện nghi bao nhiêu Lục Tư Hoa đều có thể làm ra đồ ăn mỹ vị.

Cho nên đến lúc này bọn họ cũng không nghĩ đến việc thèm thịt như vậy nhưng có thịt vẫn đủ để làm bọn họ reo hò. Ai không thích thịt?

Chia thịt, đó cũng là chia theo công điểm, không phải nhà ai cũng tùy tiện được chia rất nhiều thịt. Nếu công điểm ít thì cũng được chia ít thịt.

Điểm này nhà Tô Cần cũng không lo lắng bởi vì công điểm của bọn họ ở trong thôn không phải nhiều nhất nhưng cũng không phải ít nhất.

Lần này lúc chia thịt, Tô Cần ở đây, không giống như lần chia lương thực anh ấy không ở đây mà đi ra ngoài công tác.

Muốn chia thịt thì phải gϊếŧ heo trước.

Lúc mổ heo, Lục Tư Hoa cũng không để Vãn Vãn đi xem.

Mổ heo quá huyết tinh, cô ấy vẫn là sợ dọa đến Vãn Vãn.

Tô Vãn Vãn thật ra lại muốn đi xem, cô bé chưa từng nhìn người ta mổ heo nhưng cùng lúc lại sợ huyết tinh.

Nghe nói mổ heo rất tàn bạo, phải trói heo lại, sau đó cắt một đao vào cổ, ngẫm lại cũng đáng sợ.

Cuối cùng cô bé quyết định không đi, sau này lớn lên một chút thì nói sau, bây giờ ở độ tuổi này của cô bé không phải thời cơ đi xem mổ heo.

Đợi đến lúc chia thịt, cô bé mới được Lục Tư Hoa ôm lấy.

Lần này có lẽ là bởi vì Tô Cần ở đây, bà nội Tô hung tợn trừng anh ấy thật giống như nhìn chằm chằm vậy thì Tô Cần liền có thể đưa thịt nhà mình được chia đưa đến bên nhà trên.

Rất đáng tiếc, Tô Cần cũng không coi ánh mắt của bà ta là chuyện đáng kể, anh ấy còn không hiểu rõ mẹ mình sao? Từ nhỏ đến lớn có một lần nào bà ta không phải nhìn anh ấy chằm chằm như vậy đâu. Trước kia anh ấy khát vọng tình thương của mẹ, hiện tại anh ấy cũng sớm đã không còn khát vọng, tình yêu của mẹ ruột như thế nào với anh ấy, anh ấy cũng không để ý nữa.

Ngôi nhà nhỏ bây giờ của anh ấy mới là quan trọng nhất, bảo vệ chăm sóc tốt vợ con. Đây mới là mục đích chính yếu của anh ấy.

Thấy Tô Cần cũng không coi ánh mắt của mình là chuyện đáng kể, tâm bà nội Tô trầm xuống, miệng khẽ động bị ông nội Tô bên cạnh dùng sức ho một tiếng. Bà ta nhìn về phía chồng mình đã thấy ánh mắt cảnh cáo của ông nội Tô, không để cho bà ta lặp lại sự việc lần trước.

Bà ta giật giật bờ môi, cuối cùng vẫn là nuốt những lời bên miệng trở vào.

Trong lòng tủi thân vô cùng, lần trước chia lương thực, thằng hai không ở đây bị vợ thằng hai đánh ngược một cái, trong lòng bà ta có sự không sảng khoái không nói nên lời. Lần này nhìn thấy Tô Cần ở đây, lúc đầu bà ta cảm thấy vừa lúc tìm được cơ hội nhưng khi xuất phát chồng bà đã cảnh cáo bà ta.

Dù bà ta có tủi thân hơn nữa cũng đành phải nuốt xuống.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 104: Chương 104



Bà ta không hiểu, đứa con mình sinh ra vì sao bà ta lại không thể đòi hỏi bọn chúng thứ gì đó? Con trai mang đồ vật cho mẹ không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Có chút không rõ càng cảm thấy thêm biệt khuất.

Lấy công điểm trong nhà của nhà thằng hai, bọn họ tổng cộng được chia mười phần thịt heo và một cục xương.

Bên nhà cũ được tám cân thịt heo và hai cục xương.

Còn có rất nhiều nội tạng, nghe ý tứ của ủy ban thôn, người nhà có nội tạng thì có thể phát thêm vài cân.

Bởi vì hộ khẩu nhà con trai thứ hai đã được tách ra, lần này bà nội Tô không còn náo loạn ở đại đội cũng không nói với đại đội chia thịt của nhà con trai thứ hai đến nhà cũ, chuyện mất mặt như vậy làm một lần là đủ, không có khả năng lại đi làm lần thứ hai.

Nhưng không có nghĩa là bà ta có thể từ bỏ số thịt này.

Lúc tan cuộc bà nội Tô tìm đến Tô Cầm: "Thằng hai mang thịt đến nhà cũ, lúc sau Tết thì mọi người ăn cùng nhau."

Tô Cần lại nói: "Không cần đâu mẹ, tự chúng con ăn Tết"

Mặt bà nội Tô lập tức kéo xuống, bà ta đã nói đến mức này, thằng hai lại còn dám từ chối, đến cùng là anh ấy có ý tứ gì?

Trong mắt còn có người mẹ ruột như bà ta hay không?

Bà ta nói: "Lúc sau Tết phải ăn bữa cơm đoàn viên, các anh không phải không có ba mẹ, làm sao có thể không đón năm mới ở nhà cũ? Lại ăn Tết ở bên ngoài, anh là muốn các thôn dân đánh miệng ba mẹ anh sao?"

Bên thôn Hạ Hà xác thực có loại phong tục này, cho dù là có tách hộ hay không, ba mẹ ở đây, bữa cơm đoàn viên ăn Tết nhất định phải ăn cùng ba mẹ, gác đêm cũng nhất định phải gác ở bên nhà cũ.

Anh ấy trầm mặc, cuối cùng ngẩng đầu: "Mẹ, đến lúc đó con sẽ đến nhà cũ ăn Tết, sẽ không để người khác nói gì mọi người."

"Thịt đâu?" Bà nội Tô liền muốn đi lấy thịt: "Tranh thủ thời gian cầm tới nhà cũ đi"

Nhưng động tác của bà ta lại bị Tô Cần ngăn trở: "Mẹ, ăn cơm con sẽ đi nhưng thịt này mẹ không thể cầm."

Mặt bà nội Tô trầm lên chỉ vào mũi của anh ấy mắng: "Anh cứ tay không đến dùng cơm như vậy? Còn muốn chúng tôi lấy đồ ăn cho các người. Anh thật là nghĩ hay lắm."

Khuôn mặt Tô Cần cũng âm trầm cực kì: "Vậy chúng con tự mình ở nhà ăn Tết, không lên nhà cũ."

Bà nội Tô tức giận đến mức đ.ấ.m một đ.ấ.m vào trên người anh ấy: "Anh đứa con bất hiếu này, anh đây là muốn tức c.h.ế.t bà già này sao? Nào có con trai như anh, tự mình có thịt, ăn Tết đến dùng cơm còn muốn hai người già chúng tôi thái rau thái thịt cho ăn sao? Để anh hiếu thuận thì làm sao? Chẳng lẽ còn không hiếu thuận nổi? Lúc đầu anh chia thịt nên phải hiếu thuận chúng tôi chút thịt, đây là quy củ, làm sao? Chẳng lẽ tôi còn hỏi anh lấy nhầm rồi?"

Tô Cần trầm mặc, cũng không nói lời nào.

Các thôn dân đều vây quanh, mọi người gọi bà nội Tô, cảm thấy bà ta mặc dù nói chuyện khó nghe nhưng vẫn có chút đạo lý. Con trai hiếu thuận ba mẹ mấy cân thịt, đây cũng là quy củ, bọn họ cũng muốn bằng được.

Ông nội Tô ho khan một tiếng: "Được rồi, bà gọi thằng hai với vợ nó chạy đến ăn cơm, đây là việc vui, làm gì lắm chuyện như vậy? Gần sang năm mới nhiều chuyện vui mừng, bà cứ muốn cho mọi người không xuống được đài hay sao?" Lại nói với Tô Cần: "Thằng hai à, đừng nghe mẹ con, đêm ba mươi cứ đến nhà ăn cơm, mang theo bọn nhỏ, trong nhà sẽ làm sủi cảo và chè trôi nước để vợ thằng hai cũng cùng hỗ trợ."

"Ăn cái gì mà ăn? Đi ăn chùa, bọn chúng làm sao có thể như vậy đâu?" Bà nội Tô mắng.

Tô Cần nói: "Bữa cơm đoàn viên đêm ba mươi chúng con sẽ đến ăn, cũng sẽ mang thịt đến." Thật ra trước đó anh ấy đã quyết định, mang một cân thịt sang nhà trên, nếu không phải bà nội nói như vậy anh ấy cũng sẽ không có ý chọc giận bà ta.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 105: Chương 105



Bà nội Tô nói: "Bây giờ lấy thịt ra, năm cân thịt"

Tô Cần nói: "Năm cân là không thể nào, ngày ba mươi chúng con sẽ đích thân đưa tới một cân thịt, nếu như mẹ không muốn, vậy con không cầm thịt đến nữa" Nói xong, liền xách thịt dẫn vợ con trở về.

Bà nội Tô tức giận đến mức dường như cắn nát răng.

"Mẹ, vì sao mẹ nhất định phải đòi thịt của anh hai làm gì?" Tô Thành Tài tiến lên đỡ lấy bà nội Tô.

Bà nội Tô nói: "Thằng ba, con không hiểu, mẹ... Được rồi, không nói nữa."

Sau khi Tô Cần trở về cũng chỉ là hơi phiền muộn một lát, rất nhanh đã để chuyện bà nội Tô làm khó ở một bên.

Không phải anh ấy đã sớm biết mẹ bất công, có gì phải khổ sở đâu?

Khổ sở đó chính là băn khoăn cùng mình, vốn là đã lạnh thấu tim còn trông cậy vào phòng bên kia quan tâm bao nhiêu với anh ấy sao.

"Ba, bữa cơm đoàn viên đêm ba mươi, chúng ta thật sự phải đến nhà cũ ăn cơm sao?" Tô Kiến Quốc hỏi hăn.

Tô Cần nói: "Không đi có thể làm sao? Người ta có thể đ.â.m chúng ta sống lưng, chửi chúng ta bất hiếu. Đi thôi, cũng chính là chuyện một bữa cơm, nếu như các con cảm thấy không thoải mái, cơm nước xong xuôi, chúng ta liền trở lại."

Tô Kiến Quốc nói: "Ông nói muốn gác đêm cùng một chỗ." Cậu nhóc thực sự không muốn đến bên kia, đi cũng biết đến lúc đó chắc chắn sẽ không có sắc mặt tốt, mà ăn cũng sẽ không an tâm chút nào.

"Ba hiểu nhưng mà không đi không được, đây là quy củ của thôn Hạ Hà, chúng ta tận lực làm đủ nghĩa vụ, vậy là được. Để người khác không chỉ trích chúng ta, bảo chúng ta đi thì đi"

Lục Tư Hoa nói: "Được rồi, đừng nghĩ những thứ linh tinh. Nếu như các con không muốn đi, vậy liền không đi, mẹ cũng không muốn đi. Để một mình ba các con đi là đủ rồi chúng ta ở nhà ăn"

Cô ấy không muốn đến bên nhà cũ, chịu sắc mặt của bà nội còn cả Lưu Chiêu Đệ. Đến lúc đó cho dù là đi nhất định cũng là ăn không đủ no, còn không bằng không đi, ở nhà bọn họ còn có thể ăn ngon.

Vốn là tức giận một bụng với bên nhà cũ còn muốn để bọn họ sang ăn cơm, ai biết có phải nhớ thịt của bọn họ hay là cái gì hay không.

Có ít liên lụy với bên nhà cũng tương đối tốt, liên lụy nhiều thì không có chuyện tốt lành gì.

"Đi đi, đây là bữa cơm tất niên đầu tiên sau khi chia nhà, nếu như không đi một khi bà nội nói cái gì ở bên ngoài vẫn là chúng ta thiệt thòi. Năm nay qua đi, nếu bên kia làm mọi người không thoải mái sang năm không qua đó nữa, mọi người muốn thế nào thì làm vậy, được chứ?"

Lục Tư Hoa trầm mặc, cô ấy biết ông xã cũng khó xử. Dù sao anh ấy cũng là con trai hai người già, nếu như ngay cả cơm tất niên cũng không ăn, các thôn dân nhất định sẽ nói xấu sau lưng bọn họ, cái này không cần phải nói cũng có thể nghĩ đến được.

Được rồi, vậy đi một lần đi. Dù là cô ấy cũng đã sớm đoán được bữa cơm tất niên này ăn không yên ổn, đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh đi. Chỉ cần bên nhà cũ dám náo, vậy bọn họ dám lập tức rời khỏi đó trở về, tự mình qua đêm ba mươi.

"Vậy thì đi thôi nhưng mà em cảnh cáo nói trước, nếu như bên nhà cũ dám chắc lòng của chúng ta, em sẽ mang bọn nhỏ trở về, anh cũng đừng quản chúng em không biết điều." Lục Tư Hoa trầm mặt nói.

Tô Cần cười: "Yên tâm, anh sẽ không trách mọi người, ngược lại anh sẽ cùng mọi người trở về, tuyệt đối không ở bên kia thêm một khắc nào nữa."

Lúc này Lục Tư Hoa mới yên lòng lại, ông xã bây giờ đã thay đổi rất khá, mặc dù hiếu thuận như cũ nhưng loại hiếu thuận này bên trong lẽ thường, loại hiếu thuận bình thường này cô ấy ủng hộ.

Nông thôn ăn Tết, rất náo nhiệt.

Bởi vì bây giờ ở bên trong sự vận chuyển này, rất nhiều hoạt động phong tục của dân không thể tiến hành những vẫn rất náo nhiệt.

Có tiếng pháo nổ, có tiếng cười vui của trẻ con.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 106: Chương 106



Trên mặt mỗi người đều hớn hở, trẻ con bởi vì được ăn Tết cuối cùng có thể mặc quần áo mới, trong lòng rất vui mừng.

Bọn chúng thích nhất cũng chính là đón năm mới, chỉ có lúc sau Tết mới có thể ăn ngon, còn có thể mặc quần áo mới, lúc bình thường muốn ăn ngon, muốn mặc quần áo mới cũng là một việc rất hy vọng xa vời.

Đêm ba mươi, một nhà Tô Cần mang theo một cân thịt heo đi đến nhà cũ.

Đi ngang qua mấy nhà, các thôn dân có hỏi bọn họ đi đâu, Tô Cần nhấc nhấc thịt: "Chúng tôi đến nhà cũ ăn cơm tất niên với ba mẹ."

Có thôn dân nói: "Tô Cần chính là hiếu thuận là nên bồi bồi người già, mẹ anh còn nói mọi người sẽ không đi ăn cơm tất niên, nói mọi người không hiếu thuận."

Bà nội Tô đang gói sủi cảo nhìn thấy nhà Tô Cần đi đến, trong tay chỉ cầm một cân thịt heo, mặt lập tức trở nên âm trầm.

Lưu Chiêu Đệ lại cười đi qua xách thịt trên tay bọn họ: "Ai da, chú hai với thím hai đến còn mang thịt cái gì, người đến là được rồi. Chúng ta đã bắt đầu làm sủi cảo." Ngoài miệng nói không muốn, động tác tay lại nhanh hơn bất cứ thứ gì.

Ánh mắt Lục Tư Hoa loé lên vẻ khinh bỉ, chẳng qua cũng không nói gì.

Tính cách của Lưu Chiêu Đệ, cô ấy còn không hiểu rõ chắc? Cũng đã sớm không cảm thấy kinh ngạc.

"Còn ngẩn người làm gì? Còn không mau đến làm sủi cảo đi." Giọng điệu bà nội Tô không tốt: "Hay là chờ bà già này gói kỹ đưa đến miệng các người?"

Tô Cần nói: "Mẹ, con làm" Nói xong muốn đi vào bên giếng nước trong viện rửa tay.

Bà nội Tô nói: "Anh là đàn ông, gói sủi cảo cái gì? Vợ thằng hai, gọi cô đấy? Còn muốn tôi mời ba bốn lần mới nguyện ý làm" Bên miệng cong lên: "Thật sự tưởng rằng mình là phúc khí đấy à"

Cho là bọn họ làm sao cũng sẽ lấy thêm mấy cân thịt mang đến, không nghĩ đến vậy mà chỉ lấy một cân, thật sự là hẹp hòi đến nhà.

Nhưng lần này, bà ta lại không lấy cớ này để làm khó dễ bọn họ.

Lưu Chiêu Đệ đã đẩy Lục Tư Hoa qua, không cho cô ấy do dự và cơ hội từ chối.

"Em đi rửa tay một chút" Lục Tư Hoa có chút bất đắc dĩ, cô ấy cũng đã sớm chuẩn bị đi qua gói sủi cảo nhưng nghe thấy tiếng mắng của bà nội Tô, trong lòng vẫn không vui.

Được rồi, coi như bà ta đang đánh rắm đi, coi như nước đổ đầu vịt là được, coi như bà ta mắng không khí.

Tô Vãn Vãn nghe thấy bà nội Tô ở đó hùng hùng hổ hổ, khóe miệng giật một cái, bà nội thật sự là tinh thần vĩnh viễn phấn chấn như vậy, không biết có một ngày nào không mắng người hay không?

Cũng may bà ta cũng không chửi bậy, chỉ là tiếng mắng bình thường nhất.

Bọn họ cũng đã quen, một ngày bà ta không mắng thật giống như là chuyện hiếm lạ.

Tô Vãn Vãn an vị trong viện, ba Tô đã bị ông nội Tô gọi đi, không biết nói chuyện gì.

Vãn Vãn rất nhàm chán, ở chỗ này không có cái gì tốt để chơi, muốn nói thật sự có cái gì chơi vui cũng chính là mấy con gà trong viện kia.

Thế nhưng trong nhà mình, cô bé có thể đuổi gà chạy khắp nơi, ở chỗ này cô bé lại không thể làm như vậy.

Nếu để cho bà nội Tô biết Vãn Vãn đang đuổi gà chạy khắp nơi, khẳng định sẽ đuổi theo đánh cô bé một trận.

Bà nội Tô coi mấy con gà như báu vật, những con gà này đều là gà mái, dùng để đẻ trứng, bà nội Tô có thể không coi bọn họ là gì, trong mắt của bà ta có lẽ những con gà này còn đáng tiền hơn bọn họ.

Chẳng qua nói thật thì gà bên nhà cũ nhiều hơn nhà bọn họ, xem xét những con gà này đều có thể nhìn ra lớn tuổi hơn bọn họ, khẳng định là nuôi mấy năm.

Tô Vãn Vãn đứng phía dưới mái hiên nhìn đàn gà mái ngẩn người.

Đột nhiên đằng sau có một lực đẩy làm cô bé không thu chân lại được, cả người cô bé liền hướng về phía trước vọt xuống dưới, dưới tình thế cấp bách tay của cô bé nắm bắt loạn, muốn bắt lấy thứ gì đó.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 107: Chương 107



Cũng không biết có phải ảo giác hay không, những con gà mái lúc đầu tản bộ trong sân vậy mà vừa vặn đi đến chỗ Tô Vãn Vãn ngã xuống. Cái ngã về phía trước này của cô bé vừa vặn nhào vào trên người một con gà mái trong đó.

Bị lực vừa thu lại này ảnh hưởng đến quán tính ngã về phía trước của cô bé, tốc độ bị cản lại, "rầm" liền nhào vào trên người gà, gà làm khiên thịt cho cô bé, cô bé cũng không bị thương.

Gà mái bị cái va chạm này của cô lập tức kêu thảm "khanh khách" tựa như mất mạng.

Đồng thời, một giọng nói cũng đang rít gào: "A..."

Vãn Vãn dừng lại, hé miệng cũng đồng thời khóc lên, khóc đến mức gọi là kinh thiên động địa.

Cái động tĩnh này tự nhiên là dẫn tới sự chú ý của người trong phòng cùng nhau chạy ra.

Bà nội Tô nhìn thấy đầu tiên chính là Tô Vũ Đình đứng dưới mái hiên thét chói tai, bà ta gọi "cục cưng" đi qua ôm lấy cô bé: "Làm sao vậy, cục cưng?"

Lục Tư Hoa tự nhiên cũng nhìn thấy Tô Vãn Vãn ngã nhào trên đất, trong lòng căng thẳng cho rằng cô bé bị thương, chạy đến ôm lấy cô bé: "Vãn Vãn, bị thương ở đâu? Nói cho mẹ?"

Vãn Vãn khóc đến thảm, đồng thời lúc khóc ánh mắt lại hơi mở ra, nhìn về người đẩy cô bé. Phía dưới mái hiên, lúc này ngoại trừ bà nội Tô, cũng chỉ có một Tô Vũ Đình.

Lúc ấy mặc dù cô bé không nhìn thấy là ai đẩy mình nhưng động tác của người đẩy rất gấp, khí lực cũng không lớn, đây chính là một đứa trẻ. Sau khi cô bé ngã nhào mới nghe thấy Tô Vũ Đình thét lên, nơi này lại không có ai khác, không phải cô bé thì là ai?

Cô bé không nghĩ đến trận chiến đầu tiên của mình và Tô Vũ Đình vậy mà lại ở thời điểm này. Cùng là trẻ con, vậy mà Tô Vũ Đình lại đẩy cô bé.

Nếu như lúc ấy không phải con gà mái này vừa vặn đi đến phía trước mặt cô bé, giảm xung lực phía trước của cô bé, cô bé có phải bị thương rồi hay không?

Thế nhưng cô bé mới một tuổi, nếu như không có loại giảm xung lực đi này, vận khí không tốt cũng có thể sẽ trọng thương.

Không nghĩ đến Tô Vũ Đình nhỏ tuổi thế này, vậy mà tâm địa lại ác độc như vậy?

Cô bé với mình bây giờ không thù không oán, làm sao muốn đẩy mình? Chết người làm sao bây giờ?

Bà nội Tô an ủi Tô Vũ Đình một trận liền thấy con gà mái già ở dưới thân Vãn Vãn, trên người toàn là máu. Lập tức đau lòng, bà ta chỉ vào Tô Văn Văn: "Mày là tai tinh khắc tinh, mày đến là không có chuyện tốt, một con gà đang yên ổn của tôi bị mày ép đến sắp c.h.ế.t rồi. Mày là sao chổi, thứ đồ tốn tiền..." Lại bắt đầu mắng.

Lục Tư Hoa nói: "Mẹ, Vãn Vãn đã bị kinh sợ, chẳng phải là một con gà sao, có thể quan trọng hơn Văn Vãn sao?" Lại cúi đầu hỏi Vãn Vãn: "Sao con lại té lăn trên đất? Nói cho mẹ, chuyện gì xảy ra?"

Tô Vãn Vãn chỉ vào Tô Vũ Đình nói: "Chị, đẩy"

Lúc này Tô Vũ Đình ngậm chặt miệng, cặp mắt kia cũng đang nhìn Vãn Vãn chằm chặp, lại nũng nịu với bà nội Tô: "Bà nội..."

Bà nội Tô an ủi vỗ lưng Tô Vũ Đình chỉ vào Văn Văn mắng: "Mày con ma c.h.ế.t sớm, ép hỏng gà của tao còn dám oan uổng Tảo nha đầu của tao, tâm của mày thật là độc! Cút, cút ra khỏi nhà chúng tao!"

Lục Tư Hoa ôm lấy Vãn Vãn rời đi.

Cái nhà này, bữa cơm này, cô ấy không có cách nào ngốc để ăn cho hết, người nào thích ăn thì ăn.

"Cô đứng lại đó cho tôi!" Bà nội Tô hô: "Cứ đi như thế gà của tôi thì sao?"

"Con còn chưa đòi tiền thuốc men với mẹ đã không tệ, mẹ còn muốn con bồi thường gà? Nói cho mẹ biết chuyện này chưa xong đâu, con sẽ báo cáo với ủy ban thôn đúng sự thật, tuổi còn nhỏ đã ác độc như vậy, đẩy em họ, không gây c.h.ế.t người cũng là Vãn Vãn nhà con mạng lớn nhưng chuyện này con sẽ không bỏ qua đâu!" Nói xong đi đến cổng lại quay về, sau đó ngồi xổm xuống nâng con gà mái bị ép đến nửa sống nửa c.h.ế.t đi ra ngoài cửa.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 108: Chương 108



Bà nội Tô gấp gáp, những con gà mái này cũng là cao thủ đẻ trứng, cứ bị Lưu Tư Hoa xách như vậy, bà ta rất đau lòng.

"Cô đứng lại, trả lại gà cho tôi!"

Nhưng làm gì còn có bóng dáng của Lục Tư Hoa, cô ấy sớm đã mang theo gà ôm lấy Vãn Vãn chạy ra cửa sân.

Tô Cần đang ngồi nói chuyện với ông nội Tô, ngồi bên cạnh chính là Tô Thành Tài.

Ông nội Tô nhìn đứa con trai trước mắt phát hiện mấy tháng không gặp, vậy mà anh ấy đã khác trước, khí chất trên người đểu xảy ra thay đổi. Ông ấy không biết loại thay đổi này có ý nghĩa như thế nào, có phải bởi vì sau khi kết giao với bí thư Lý mang tới vận tốt hay không.

"Thằng hai à, quan hệ của con với bí thư Lý bây giờ thế nào?" Nói xong cũng không hút t.h.u.ố.c lá mà rất chân thành nhìn anh ấy.

Tô Cần nói: "Quan hệ của con và bí thư Lý vẫn luôn không tệ, những điều này không phải ba đã sớm biết sao?"

Ông nội Tô lại cúi đầu xuống hít một hơi t.h.u.ố.c lá sợi: "Thằng hai à, đáng gãy xương cốt còn nối liền gân, con với thằng ba là anh em, quan hệ của các con không thể bởi vì chia nhà mà đứt đoạn chứ?"

Tô Cần nhíu mày: "Ba, ba muốn nói điều gì? Con trai ngu dốt không hiểu được ý tứ bên trong lời của ba"

"Thằng hai à, ba những năm gần đây đối xử với con như thế nào không cần ba nói con cũng có thể nhìn ra được. Ba không tệ bạc với con. Thằng ba là anh em của con, những năm nay luôn là con và thằng cả hỗ trợ cung cấp cho nó đi học, bây giờ tốt nghiệp rồi vẫn luôn không tìm được công việc gì tốt, con nhìn xem có thể nói với bí thư Lý một chút, giúp thằng ba tìm một công việc ở trong công xã hay không?"

Tô Cần trầm ngâm nói: "Ba, không phải con không giúp thằng ba. Thằng ba là em con, em có năng lực làm sao có thể không giúp? Nhưng công việc bên trong công xã không phải con muốn giúp là có thể giúp, đây chính là có danh ngạch"

"Ba biết là khó, đây không phải muốn để con nói một chút với bí thư Lý, dù là làm cán sự cũng được. Thằng ba cũng không phải kẻ vô dụng gì, nó tốt nghiệp trung học, phải có học mới có tài, phải có bản sự mới có bản lĩnh, sẽ không làm mất mặt bí thư Lý. Con nói với bí thư Lý một chút, anh ấy nhất định sẽ giúp, cái này còn không phải chuyện một câu nói của bí thư Lý sao?"

Thằng ba tốt nghiệp đã nửa năm vẫn luôn không tìm được công việc, anh ta gấp, trong nhà ai cũng gấp.

Không có công việc, cũng thể ở lại trong nông thôn, đi theo đám bọn họ xuống đất cùng một chỗ sao? Lúc trước để anh ta đi học còn có ý nghĩa gì? Năm đó trong nhà cho thằng ba đi học, một là tuổi thằng ba còn trẻ, hai cũng là nghĩ để thằng ba có tiền đồ đi làm công việc trong thành, tốt nhất sau này tìm cô gái trong thành.

Nhưng bây giờ công việc này vẫn chưa chứng thực được, chứ đừng nói chi là cô gái trong thành, cô gái trong thành ai sẽ gả cho một em bé ở nông thôn không có công việc chứ?

Ông nội Tô lo lắng lắm rồi, vậy phải làm sao bây giờ?

Bọn họ có thể nghĩ đến cũng chỉ có thằng hai có thể làm, chỉ cần động một ngón tay, nói với bí thư Lý một tiếng, tiến vào bên trong công xã làm cán sự, công việc kia cũng được chứng thực.

Chỉ cần thằng hai chịu đồng ý, công việc này đã chắc tám chín phần mười.

"Ba, việc này con cũng không biết có thể giúp hay không, bí thư Lý người ta có nguyện ý giúp đỡ hay không."

"Con không đi nói làm sao biết bí thư Lý sẽ không đồng ý đâu? Con đi nói bí thư Lý người ta nể mặt của con nhất định sẽ sắp xếp công việc cho thằng ba. Thằng hai à, thằng ba từ nhỏ có quan hệ tốt với anh em các con, chuyện này con không thể không giúp, xương gãy còn liền gân, các con là anh em mà"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 109: Chương 109



Tô Thành Tài nói: "Anh hai, em biết chuyện này rất khó khăn, nếu như anh cảm thấy thực sự không giúp được thì em... cũng sẽ không trách anh, em..."

Tô Cần nghĩ nghĩ nói: "Được rồi, việc này anh..." Đang muốn nói anh ấy sẽ đi nói với bí thư Lý một chút đột nhiên lại nghe thấy tiếng khóc từ bên ngoài truyền đến.

Sau đó liền nghe thấy tiếng nói của bà nội Tô.

Tô Cần nghe thấy rõ ràng kia là tiếng khóc của Văn Vãn, trong lòng căng thẳng cũng không lo được chuyện còn đang bàn chuyện công việc với ông nội Tô và Tô Thành Tài, người đã như một cơn gió xông ra ngoài.

Trong lòng ông nội Tô cũng khẽ giật mình, sau đó cũng vội vàng chạy ra ngoài đã thấy Lục Tư Hoa ôm Vãn Vãn an ủi, Vãn Vãn chỉ vào Tô Vũ Đình nói: "Chị, đẩy." Sau đó đã thấy bóng dáng Lục Tư Hoa ôm lấy Vãn Vãn đi ra cửa viện.

Ông nội Tô thật muốn chửi má nó, cái bà lão bại gia này, làm sao việc gì cũng đều bị bà ta phá vỡ!

Khuôn mặt Tô Thành Tài lập tức cũng lạnh xuống, trong ánh mắt nhìn về phía Tô Vũ Đình đều là hận ý độc ác.

Ai cũng chưa từng nghĩ Tô Vũ Đình một tuổi của nhà bác cả vậy mà lại đẩy em gái họ xuống cầu thang, nếu không phải Vãn Vãn may mắn, vừa lúc được con gà mái đi qua ngăn cản một chút, bây giờ cô bé làm sao còn sống được.

Một đứa bé bị người đẩy xuống từ trên bậc thang coi như không bị mất mạng cũng dường như mất nửa cái mạng.

Vãn Vãn luôn biết Tô Vũ Đình ở trong sách là một người rất tà tính. Nếu như không tà tính thì làm sao có thể lợi dụng bàn tay vàng khi trọng sinh đoạt cơ duyên của nguyên thân khắp nơi, đoạt phúc báo của nguyên thân cuối cùng trở thành phúc tinh trong miệng người đời?

Mình và Tô Vũ Đình hẳn là không thù không oán, làm sao có thể ra tay độc ác với cô bé như vậy?

Chẳng lẽ Tô Vũ Đình trọng sinh sớm rồi?

Nghĩ đến có khả năng này nhưng cũng lại cảm thấy khả năng không lớn, nếu như Tô Vũ Đình thật sự trọng sinh, cô bé sẽ làm ra chuyện ngốc như vậy sao? Đẩy mình xuống suýt nữa thì mất mạng, chuyện này dường như chỉ cần điều tra là có thể tra đến trên người cô bé? Trừ phi sau khi cô bé đẩy lập tức tránh đi, chạy mất.

Nhưng lúc ấy Tô Vũ Đình cũng không tránh đi mà ngây ngốc đứng dưới mái hiên nhìn cô bé, vậy đã nói rõ còn chưa trọng sinh.

Đã chưa trọng sinh thì có nguyên nhân gì để chị họ làm như vậy chứ?

Đây là chuyện Tô Văn Văn không nghĩ ra cũng là chuyện mà những người khác của nhà họ nghĩ mãi không thông.

"Con đi làm thịt Tô Tảo Tảo kia!" Tô Kiến Quốc tức giận đến mức con mắt đỏ bừng, dường như muốn xông ra khỏi nhà.

Cậu nhóc cũng rất hận mình, đã đến nhà cũ làm sao không đi trông coi em gái chứ? Nói chuyện gì với Tô Kiến Hoành chứ? Mặc dù nói mấy tháng gần đây, Tô Kiến Hoành hình như thay đổi rất nhiều giống như không hung dữ như trước kia, nhưng so với em gái thì Tô Kiến Hoành tính là cái gì chứ.

Còn có Tô Tảo Tảo kia có nhân tính hay không? Đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy mà ác độc đến thế, lòng của cô bé lớn lên như thế nào?

"Vãn Vãn!" Lúc Trình Kiêu từ trong nhà vọt tới nhà con trai thứ hai của nhà họ Tô, tim đã sắp nhảy ra khỏi yết hầu.

Cậu ấy nghe nói Vãn Vãn bị người đẩy ngã, suýt nữa thì mất mạng, dọa đến mức nhịp tim đã sắp ngừng.

Cũng không quản được chuyện ở nhà giúp mẹ Trình làm sủi cảo, vội vã chạy đến đây, trong tay cậu ấy còn dính bột gạo, trên mặt toàn là mồ hôi.

"Em, em không sao chứ?" Cậu ấy thật sự sợ hãi Văn Vãn bị ngã tổn thương chỗ nào.

Vãn Vãn còn nhỏ như thế, một chút năng lực tự vệ cũng không có, bị người đẩy xuống thế này thật sự dễ dàng xảy ra biến cố.

Lúc này cậu ấy cũng là bởi sợ hãi nên khuôn mặt căng thật chặt, bờ môi càng không ngừng run rẩy, con mắt càng nhìn Vãn Vãn chằm chằm, sợ nháy mắt một cái Vãn Vãn đã mất rồi.
 
Back
Top Bottom