Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 60: Chương 60



Bọn họ nói ông nội Tô hay bà nội Tô thì cậu ấy không có cảm giác gì nhưng nói tới Vãn Vãn thì không thể.

Vãn Vãn cũng giống như em gái cậu ấy vậy, em gái của cậu ấy đã bị lạc mất còn Vãn Vãn thì suýt chút nữa đã bị sói ăn thịt. Đây là chuyện khiến cậu ấy luôn luôn cảm thấy đau lòng, may mắn là cậu ấy đã đoạt lại được Vãn Vãn từ trong bầy sói trở về. Thế nhưng hiện giờ cậu ấy lại nghe thấy có người nói cô bé Vãn Vãn c.h.ế.t thì cho chết, lời này đã k*ch th*ch tới cậu ấy.

“Nếu như lại để cho cháu nghe được các người nói về Vãn Vãn thì đừng trách cháu không khách sáo." Tuy cậu thiếu niên tuổi còn nhỏ nhưng lời nói ra lại như đang ấp ủ hương vị phong ba bão táp.

Khuôn mặt thiếu niên bạnh ra chỉ khiến cho mấy ông bà già cười nhạo một tiếng, nhưng quả thật bọn họ cũng không nói bậy thêm nữa. Không phải là do sợ cậu ấy mà chỉ là không còn hứng thú nữa thôi.

Ở phía xa có hai người đang đứng, trong đó có một người trung niên mặc trên người bộ quân trang cũ, hiển nhiên những lời nói của nhóm ông bà già kia đã bị bọn họ nghe vào trong tai.

“Cảnh sát Thôi, ông nói xem Tô Cần mà mọi người đang nói tới kia có phải là người mà chúng ta đang muốn tìm không?” Người trung niên nói: “Người này cũng có một cô con gái mới sinh không bao lâu, lúc ấy Cục Công An trong huyện cũng có tiếp nhận một đứa nhỏ bị bỏ rơi có đúng không?"

Cảnh sát Thôi nói: “Đúng vậy, lúc ấy hai vợ chồng bọn họ ôm một đứa nhỏ nhưng tôi cũng không rõ lắm có phải là bé gái hay không. Bọn họ còn có ba đứa con trai, nghe ý tứ của bọn họ thì chắc là đang chuẩn bị đưa đứa nhỏ đi đến bệnh viện chữa bệnh và rời đi luôn"

Người đàn ông trung niên suy nghĩ sâu xa, ông ấy nhìn về phía đám người phát ngốc một lúc, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cảnh sát Thôi nói: “Bí thư Lý, chúng ta đi qua hỏi những người đó không phải được rồi sao? Chẳng phải ở trong thôn những người gặp phải tình huống này chắc hẳn cũng ít sao?"

“Cái này cũng khó mà nói được, ở trong một thôn đồng thời sinh ra mấy đứa trẻ cũng có khả năng". Người trung niên nói xong vừa lúc trông thấy Trình Kiêu đi ra khỏi đám người già, anh ấy đi qua hỏi: “Bạn nhỏ, cháu có quen với gia đình mà những người kia vừa nói tới đúng không?"

Trình Kiêu chỉ liếc mắt nhìn anh ấy và cảnh sát Thôi một cái nhưng cũng không nói gì mà rời đi luôn.

Hai người đều ăn mặc quần áo bình thường, cảnh sát Thôi cũng không mặc cảnh phục, điều này khiến cho Trình Kiêu rất cảnh giác. Không nói chuyện với người xa lạ là quy tắc của cậu ấy, năm đó cũng chỉ vì em gái nói chuyện với người xa lạ nên mới bị người ta lừa đi.

Cảnh sát Thôi trông thấy vẻ mặt của cậu ấy, đang muốn gọi cậu ấy quay lại nhưng lại bị bí thư Lý ngăn cản: “Thôi, chúng ta vẫn nên đi đến uỷ ban thôn hỏi bí thư chi bộ và đại đội trưởng thì hơn.

Sự xuất hiện của bí thư Lý cùng cảnh sát Thôi đã khiến cho làm bí thư chi bộ ông Sơn Thúc và bác Đại Minh lập tức cảm giác được hoảng khủng, bọn họ còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì. Chờ đến khi bí thư Lý bọn họ nói ra ý đồ mình đến đây thì hai người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoá ra là lại đây để tìm người sao?

“Mọi người có nhớ tới đặc điểm gì của đối phương không ?” Ông Sơn Thúc hỏi bọn họ.

Bí thư Lý nhìn về phía cảnh sát Thôi, sau khi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi chỉ biết người này họ Tô ôm một đứa nhỏ, còn có cả ba bé trai nữa, không biết là con trai hay là cháu trai của bọn họ."

Ông Sơn Thúc và bác Đại Minh nhìn nhau, cũng chỉ có từng này tin tức thì làm sao mà tra? Ở thôn Hạ Hà này, điều kiện gia đình đáp ứng phù hợp với yêu cầu của cảnh sát Thôi cũng chỉ có vài gia đình, trong đó bao gồm Tô Cần.

Sáng sớm hôm nay Tô Cần đã cầm theo giấy chứng minh mà bọn họ đi tới công xã nên cũng không có ở đây.

Còn có cả Tô Đại Lực dường như cũng phù hợp với điều kiện của cảnh sát Thôi, còn cả mấy nhà khác cũng khá phù hợp, quả thật chuyện này cũng khó mà nói được là nhà nào.

“Nếu như người đó đứng ở trước mặt anh thì anh có thể nhận ra người đó không?” Bác Đại Minh hỏi cảnh sát Thôi.

Cảnh sát Thôi suy nghĩ một lúc mới nói: “Tôi có thể nhận ra được."

Ông Sơn Thúc nói: “Vậy thì dễ xử lý rồi, tôi sẽ tập hợp người dân trong thôn lại đây, sau đó anh nhìn xem có ai giống, anh thấy được không?"

Cảnh sát Thôi gật đầu, hiện tại cũng chỉ có cách này. Bọn họ cũng đã từng muốn đi tới bệnh viện điều tra, đứa nhỏ kia bị thương ở tay nên chắc hẳn cũng sẽ đi bệnh viện? Nhưng ở huyện thành có không ít bệnh viện, trong đó có tới hai bệnh viện lớn hơn nữa còn có không ít các phòng khám nhỏ, nếu như muốn tìm thì quả thật nói dễ hơn làm?

May mắn lúc ấy cũng đã hỏi họ tên của người đó, tuy rằng người này chỉ báo mỗi một cái họ nhưng ít nhất cũng đã biết anh ấy ở đâu, cái này cũng dễ dàng hơn nhiều. Nếu không thật sự cũng khó khăn như mò kim dưới đáy bể vậy.

Ông Sơn Thúc và bác Đại Minh bá cũng muốn tìm ra người này cho bí thư Lý, chuyện không nhặt của rơi này chính là một chuyện tốt rất đáng để tuyên truyền. Thôn Hạ Hà thôn có người lương thiện như vậy không phải rất đáng được tuyên dương khen ngợi hay sao?

Huống hồ đây còn là nhặt được phiếu gạo của bí thư Lý, cái này tương đương với cái móc câu của bí thư Lý, quả thật là một chuyện tốt.

Ông Sơn Thúc và bác Đại Minh lại nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra được sự kiên định trong mắt đối phương, nhất định phải tìm ra được.

Sẽ nhanh thôi…

Giọng nói của ông Sơn Thúc vang lên trên đài phát thanh trong thôn: “Đề nghị nhóm xã viên cùng nhau đi tới quảng trường tập hợp, có một chuyện rất trọng yếu đang cần thảo luận với mọi người. Đề nghị nhóm xã viên cùng nhau đi tới quảng trường tập hợp, có một chuyện rất trọng yếu đang cần thảo luận với mọi người. Đề nghị nhóm xã viên...” Thông báo này được lặp đi lặp lại rất nhiều lần cho đến khi mọi người đều đứng ở trên quảng trường.

Đến ngay cả ba anh em Tô Kiến Quốc cũng ra đứng ở trên quảng trường, bên cạnh là phòng của bác cả, còn bên kia là của ông bà Tô.

Tô Kiến Hoành nháy mắt với Tô Kiến Quốc, cậu ta tách ra khỏi đội ngũ phòng bác cả rồi đi đến bên Kiến Quốc nhỏ giọng nói: “Anh có biết ông nội Sơn và ông nội Minh tập trung mọi người lại làm gì không?"

Quả thật Tô Kiến Quốc cũng không biết, nếu như đổi lại là lúc trước cậu nhóc không bị bắt ở trong nhà, chạy ra ngoài chơi khắp nơi thì chắc chắn cậu nhóc sẽ biết mấy tin tức này. Nhưng hôm nay cậu nhóc cũng không biết gì cả, cả ba anh em bọn họ đều ở trong nhà chơi đánh bài.

Tô Kiến Hoành thần bí nói: “Hôm nay anh đi tới chỗ Hầu Tử chơi b.ắ.n bi có nghe thấy bí thư Lý ở công xã tới tìm ông nội Sơn với ông nội Minh, nghe nói là đi tìm người nào nhặt được của rơi đem trả lại để khen ngợi đấy."

Tô Kiến Quốc nhướng mày, đột nhiên cậu nhóc nghĩ tới cái gì, cậu nhóc và Kiến Binh liếc mắt nhìn nhau một cái.

Không phải là chuyện kia đó chứ?

Tô Kiến Binh nói: “Anh, sao bọn họ lại tìm tới vậy? Không phải ba không để lại tên sao?"

“Tuy rằng ba không để lại tên nhưng có nói địa chỉ nên là chắc chắn bọn họ sẽ tìm được."

Hai người nhỏ giọng nói chuyện, Tô Kiến Hoành nghe vào tai, cậu ta nói: “Hai đứa đang nói cái gì thế, chẳng lẽ..."

Không thể nào? Là đám người Kiến Quốc nhặt được sao? Sau đó còn đi về? Không biết có số may mắn tới cỡ nào nữa, cậu ta nghe nói người bị mất tiền đó chính là bí thư công xã.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 61: Chương 61



Tô Kiến Quốc và Tô Kiến Binh làm như không nhìn thấy bộ dạng trợn mắt há mồm của Kiến Hoành, ngược lại Tô Kiến Dân lại nhìn anh trai sau đó lại quay qua nhìn Tô Kiến Hoành, cậu ấy rất muốn nói làm sao bây giờ?

Lúc này, hầu hết người dân trong thôn đều đã đứng ở quảng trường, ngoài trừ những người không ở nhà thì hầu như đều đã đi ra hết.

Ông Sơn Thúc và bác Đại Minh đi tới trước mặt đám người, đứng ở bên cạnh là bí thư Lý cùng cảnh sát Thôi.

“Ngày hôm qua trong số mọi người có ai đi đến huyện thành không?” Ông Sơn Thúc nhìn đám người hỏi một tiếng.

Đám đông lập tức ồn ào, bọn họ còn tưởng rằng có người nào đó đi huyện thành làm chuyện gì đó phạm pháp nên đều đứng ở đó nghị luận.

Tô Đại Lực cân nhắc trong lòng xem có nên đi lên nói cho bí thư chi bộ và đại đội trưởng biết hôm đó cả nhà chú hai có đi đến huyện thành, đã thế còn mua rất nhiều đồ. Có phải lúc ấy bọn họ đã đắc tội gì với bí thư công xã hay không?

Anh ta vừa định đứng ra đã trông thấy bí thư Lý tiến lên một bước, anh ấy nhìn xuống đám người đông nghìn nghịt nói: “Hôm nay để mọi người tới đây là chủ ý của tôi, chắc là mọi người đều có quen biết tôi, tôi là bí thư Lý của công xã Khải Minh, bên cạnh tôi chính là cảnh sát Thôi của công an thị trấn. Tôi tới tìm mọi người cũng không phải có chuyện gì khác, không phải chuyện công mà là chuyện tư."

Người bên dưới lại nghị luận một trận, lần này tiếng xì xào có hơi nhỏ nhưng hầu hết mọi người đều đang suy đoán bí thư Lý tìm bọn họ có chuyện gì.

Nhưng mọi người cũng chỉ nhỏ giọng bàn tán không ai dám lớn tiếng ồn ào, ở trong mắt người dân trong thôn dân thì lãnh đạo công xã là cán bộ, bọn họ không chấp nhận được việc bàn tán.

Bí thư Lý lại nói: “Ngày hôm qua tôi bị mất một số tiền đang dự định gửi về quê, số tiền đó tôi đã tích cóp trong mấy tháng nhưng đột nhiên bị mất nên cảm thấy rất đau lòng. Sau đó các đồng chí bên bên đồn công an đã tìm tới tôi và nói cho tôi biết đã có người giao tiền số tiền tôi bị mất đó cho đồn công an vào bảo tôi đi đến lấy lại. Tuy nhiên cả nhà nhặt được số tiền ấy lại không để lại tên mà chỉ để địa chỉ và họ."

“Lão Lý tôi không thể làm chuyện biết ơn mà không báo đáp như vậy được, nếu như đã biết có người làm chuyện tốt thì tất nhiên tôi sẽ muốn tìm được người đó, đó chính là ân nhân của Lý Đức Xương tôi."

Ông Sơn Thúc nói: “Bí thư Lý cũng nói cả nhà bọn họ có ôm theo một đứa trẻ và ba bé trai nhưng không rõ là con trai hay là cháu trai của người đó, trong số mọi người có ai đi qua thì cứ đứng ra. Không nhặt của rơi là chuyện tốt nhưng mọi người xem bí thư Lý đã đi khắp nơi vì muốn tìm được ân nhân của mình, là ai thì mọi người cứ đứng lên nhận đi?"

Tô Đại Lực vừa bước được nửa bàn chân nhưng cũng không tính lùi lại. Trong lòng anh ta tức khắc sinh động nghĩ có nên đi lên nói với bí thư Lý rằng là mình làm hay không? Anh ta có một loại dự cảm, người nhặt được tiền lần này chính là chú hai Tô Cần, ngày hôm qua cả nhà anh ấy mới đi lên huyện thành.

Nếu như mình đi lên mạo nhận liệu có thể thành công hay không? Ngộ nhỡ đến lúc đó người ở đồn công an mà tra ra thì phải làm sao bây giờ? Nghĩ đi nghĩ lại, mình và chú hai là anh em, vốn dĩ bộ dạng của hai người cũng phải giống nhau tới bảy, nếu như lên mạo nhận chắc là cũng không ai nói gì đâu.

Mà dù cho chú hai có biết mình mạo nhận thì làm sao chứ? Nó có thể đi đồn công an chứng minh sao?

Nghe ý tứ của bí thư Lý thì chắc hẳn anh ấy cũng không biết người nhặt phiếu kia là ai, giờ mình đi lên mạo nhận một chút có khi lại trở thành ân nhân của bí thư công xã.

“Bí thư Lý, là tôi!” Tô Đại Lực từ trong đám người đi ra nói.

Ông nội Tô nhìn Tô Đại Lực luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng ông ấy cũng chỉ hoài nghi mà không có hé răng nói gì.

Ánh mắt của Tô Thành Tài khế chuyển động, anh ta nhìn phía Tô Đại Lực, trong mắt còn hiện lên vẻ châm chọc, loại chuyện mạo nhận thế này mà anh ta cũng dám làm sao?

Tô Đại Lực cũng không biết hiện giờ trong mắt chú ba mình chỉ giống như một kẻ ngốc, anh ta còn cảm thấy mình rất thông minh.

Bí thư Lý đi từ trên đi xuống, anh ấy đứng ở trước mặt Tô Đại Lực hỏi anh ta: “Là cậu sao?"

“Đương nhiên là tôi!” Tô Đại Lực ưỡn n.g.ự.c nói: “Anh hỏi mọi người xem có đúng là tôi có một cô con gái không? Con bé mới sinh được ba tháng, ngày hôm qua tôi ôm con bé đi lên huyện thành thì trông thấy trên mặt đất có túi tiền cho nên tôi mới nhặt lên. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ số tiền mình không thể cầm lấy được, nếu cầm lấy thì chắc chắn người bị mấy sẽ rất lo lắng cho nên tôi mới giao số tiền đó cho đồn công an."

Bí thư Lý cau mày nhìn về phía cảnh sát Thôi.

Cảnh sát Thôi cũng nhíu mày nhìn người đàn ông trước mắt này.

Anh ta nói: “Bí thư Lý, vốn dĩ tôi làm chuyện tốt không muốn lưu danh nhưng nếu như anh đã tới đây tìm tôi thì tôi cũng không ngại mà thừa nhận."

Người dân trong thôn đều hướng ánh mắt ngập tràn sự hâm mộ nhìn về phía anh ta, đó chính là bí thư Lý của công xã đó. Anh ta nhặt được tiền của bí thư Lý, còn đã thế nhặt mà không lấy, hiện tại bí thư Lý tìm tới vậy chẳng phải là ân tình lớn sao. Tô Đại Lực này sao lại may mắn tới vậy chứ, vì sao người gặp được lại không phải là bọn họ chứ?

Bà nội Tô thấy thế đắc ý nói với những thôn dân bên cạnh: “Đó là phước của cháu gái tôi đấy." Lời của thầy bói nói quả nhiên không sai, tiểu phúc tinh chính là tiểu phúc tinh , là ân nhân của bí thư Lý đó, chuyện quá tốt rồi.

“Bác nói dối!” Tô Kiến Quốc đi lên, vốn dĩ cậu nhóc cũng không muốn đứng ra bởi vì ba đã từng nói đã làm chuyện tốt thì không cần phải lưu danh nhưng cậu nhóc không thể nhìn bác cả mạo nhận ân tình này được.

“Rõ ràng là ba cháu nhặt làm sao có thể biến thành bác được chứ!” Tô Kiến Dân cũng đứng ra nói.

Mọi người đều nhìn về phía anh em Tô Kiến Quốc, Tô Đại Lực nói: “Kiến Quốc, bác biết sau khi gia đình cháu tách ra ở riêng thì cuộc sống cũng không được tốt cho lắm, muốn leo cao làm quý nhân của người ta, nhưng mà sao các cháu có thể hồ đồ như vậy được? Mau đi xuống đi, đừng để bí thư Lý nhìn vào rồi chê cười."

“Không, chính bác mới là người nói dối! Ngày hôm qua cả nhà cháu đã nhặt được phiếu gạo cùng các loại phiếu khác, cuối cùng nhà cháu còn giao nó cho cục công an của huyện, sao bác có thể nói là bác làm được chứ? Sao bác lại có thể vô liêm sỉ như vậy?”

Tô Kiến Binh tức giận đến mức suýt chút nữa đã xông lên đi xé bỏ lớp mặt dối trá đó của Tô Đại Lực.

Tô Đại Lực nói: “Ba đứa nhỏ này lại nói hươu nói vượn cái gì thế! Chờ ba các cháu trở về thể nào bác cũng sẽ nói cho ba cháu biết để dạy dỗ các cháu mới được."

Anh em Tô Kiến Quốc bị dáng vẻ vô liêm sỉ của Tô Đại Lực làm cho tức giận đến mức nói không nên lời.

Kiến Quốc nói: “Cháu có thể chứng minh bọn cháu không nói dối"

Người dân trong thôn hết nhìn về phía Tô Đại Lực, lại nhìn về phía ba anh em Tô Kiến Quốc, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ cũng không thể đoán ra được rốt cuộc là ai đang nói dối?

Tô Đại Lực dùng sức kéo lấy Tô Kiến Quốc: “Trước mặt bí thư Lý, cháu đừng có nói bậy!"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 62: Chương 62



Tô Kiến Quốc cũng dùng sức muốn kéo tay Tô Đại Lực ra nhưng làm thế nào cũng không rút ra được, anh ta đang nắm rất chặt. Cậu nhóc đối diện cảnh sát Thôi kêu: “Chú đồng chí công an, khi đó có đồng nghiệp của chú ở cục công an huyện mà đúng không? Lúc ấy mọi người đã gặp ba anh em chúng cháu vậy nên chắc hẳn có thể nhận ra chúng cháu được, rốt cuộc ai mới là người nói dối chắc là mọi người nhìn cũng hiểu ngay!"

Tô Đại Lực nói: “Các cháu là cháu trai của bác, ngày hôm qua chính bác là người đã đưa các cháu vào huyện thành. Đương nhiên các cháu sẽ giúp đỡ ba mẹ mình rồi, còn để ý đến người bác như bác làm gì? Các cháu làm như vậy quả thật khiến lòng bác lạnh giá đấy!"

Anh em Tô Kiến Quốc hành vi vô liêm sỉ của anh ta làm cho tức giận nói không ra lời.

“Tôi có thể chứng minh lời của cậu bé nói là thật!” Cảnh sát Thôi đột nhiên đứng dậy nhìn vào mắt Tô Đại Lực: “Ngày hôm đó tôi cũng ở đồn công an huyện nên vừa lúc chứng kiến được cảnh này! Lúc ấy có một nhà đi tới trong tay đang ôm một đứa trẻ con, tôi còn nghe thấy rõ ràng bọn họ nói muốn ôm đứa nhỏ đi đến bệnh viện trị xương tay, tay con cậu có bị thương không?"

Bí thư Lý nói: “Đúng vậy, cậu đang mạo nhận, ba đứa nhỏ kia mới thật sự không phải là người nói dối! Thứ tôi bị mất khi ấy là phiếu chứ không phải tiền, nhưng vừa rồi cậu vẫn luôn miệng nói là tiền!"

Bí thư Lý quyết đoán giáng một búa nặng nề gõ vào trong lòng Tô Đại Lực!

Người dân trong thôn cũng xôn xao oanh tác một trận, chuyện mạo nhận thế này vậy có thể xảy ra trong thôn Hạ Hà bọn họ sao? Đây là một chuyện rất nghiêm trọng đó? Thậm chí có người còn nhìn về phía Tô Đại Lực giống như đang xem kịch vui, để xem anh ta sẽ phản ứng thế nào nào?

Bà nội Tô cũng có chút sốt ruột, ông nội Tô lại không lên tiếng.

Tô Thành Tài càng không làm ra động tác nào dư thừa cũng không bày ra bất kỳ biểu cảm gì, quả thật giống như tất cả những chuyện này không liên quan gì đến anh ta vậy.

Lúc này sắc mặt của Tô Đại Lực tái nhợt giống như tờ giấy.

Anh ta cho rằng chuyện mạo nhận này làm rất dễ dàng, đây còn là chuyện giữa anh em bọn họ, em trai làm được chuyện tốt nhường cho anh cả thì có làm sao? Trước kia không phải chú hai vẫn luôn nhường như vậy sao? Hơn nữa, bí thư Lý muốn tìm ân nhân, mà Tô Cần lại là người nhặt được phiếu gạo cứu mạng anh ta, vậy cũng chính là có ơn với nhà họ Tô, con trai nào của nhà họ Tô đứng ra nhận lấy phần ân tình này thì có gì quan trọng?

Nhưng anh ta không dám phản bác như vậy, anh ta vẫn sợ bí thư công xã, đó là cán bộ đấy, ngộ nhỡ lại chụp mũ cho anh ta gì đó thì phải làm sao bây giờ?

Anh ta có hơi túng quẫn cúi đầu không dám hé răng.

Anh ta không ngờ tới bí thư Lý sẽ phát hiện ra anh ta mạo nhận thân phận nhanh như vậy, cái lợi còn chưa thấy đâu mà ngược lại ở trước mặt người dân trong thôn còn mất hết mặt mũi. Trong lòng anh ta lại có chút phẫn uất.

Phẫn hận tăng thêm khiến anh ta cũng khó thấy ngượng ngùng, nhưng anh ta lại sợ không dám tiếp tục mạo danh trước lãnh đạo nên chỉ có thể đứng yên tại đó.

Tiếng mọi người nghị luận lọt vào tai, không chỉ khiến sắc mặt Tô Đại Lực trở nên xấu hổ mà đến ngay những người khác trong nhà họ Tô cũng vậy. Đặc biệt là bà nội Tô rất trọng sĩ diện, trên mặt bà ta lúc đỏ lúc trắng. Tuy rằng không trợn trừng mắt với Tô Đại Lực nhưng trong lòng cũng không vui, từ trên mặt bà ta có thể nhìn rõ ra được.

Ở trong mắt ông nội Tô, mất mặt trước toàn thể dân làng còn khó coi hơn so với việc đánh ông ấy.

Huống hồ lần này còn mất mặt trước bí thư Lý, bí thư Lý là bí thư của công xã, là cấp trên của ông ấy, một chuyện mất mặt mũi như vậy khiến những chuyện mấy năm qua ông ấy làm cho thôn coi như uổng phí vô ích.

Giờ khắc này ông ấy hận không thể đi lên cho Tô Đại Lực một cái bạt tai, loại ngu xuẩn không có đầu óc, trước khi muốn làm việc gì cũng không suy nghĩ thấu đáo trước sao?

Bà nội Tô trông thấy con trai cả bị người ta nghị luận, bà ta không được khôn ngoan như ông nội Tô, chỉ biết trước mắt con trai mình đang bị người ta xì xào bàn tán. Theo suy nghĩ chủ quan của bà ta mạo nhận gì đó cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm, cũng chưa làm ra chuyện gì khó coi, đều là người một nhà với nhau ai được lợi thì có cái khác? Đều là con trai của bà ta, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, dù sao cũng không để người ngoài được lợi là được, đều là con trai mình cả thôi.

Bà ta đang muốn đi lên nói vài lời thì phía sau áo lại bị người ta kéo lại, bà ta quay đầu trông thấy là con trai thứ ba Tô Thành Tài, bà ta lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu.

Tô Thành Tài giữ chặt, lắc đầu với bà ta, sau đó ra hiệu ánh mắt nhìn về hướng bí thư Lý nhỏ giọng nói một câu bên tai bà ta: “Mẹ, đó là bí thư công xã không phải là bí thư chi bộ thôn, mẹ cũng phải suy nghĩ cho cái nhà này chứ.” Bà nội Tô lập tức dừng mọi động tác.

Bà ta còn có con trai, đứa con trai này mới là người có tương lai nhất trong nhà, bà ta không thể vì bảo vệ thằng cả mà ném con trai lớn qua một bên được.

Bà ta lại nhìn về phía ông già nhà mình trông thấy đối phương cũng đang lườm mình, trong ánh mắt kia còn mang theo hàm ý “Bà mà dám la lối khóc lóc thì tôi sẽ bỏ bà”. Bà ta nhịn xuống mọi động tác, không dám đi lên khóc lóc la lối om sòm giống trước kia nữa.

Tô Đại Lực vẫn luôn chờ ba mẹ anh em đứng ra giúp đỡ anh ta, đặc biệt là chú ba của anh ta, một người thông minh như vậy chắc chắn sẽ có cách nhưng hiện thực lại khiến anh ta thất vọng. Dù cho là ba mẹ hay là chú ba cũng không có ai đứng ra bênh vực anh ta cả, thậm chí đứng lên nói thay anh ta vài lời hay ý tốt cũng không có.

Lúc này sắc mặt của bí thư Lý đã trầm xuống, tuy rằng anh ấy không nói gì nhưng đôi mắt sắc bén kia thì đang nhìn chằm chằm vào ông nội Tô, cái nhìn chằm chằm này khiến trong lòng ông nội Tô phát run từng đợt.

Ánh mắt này của bí thư công xã thật sự rất đáng sợ giống như nhìn thấu cái gì, lại giống như đang xem một màn kịch hay.

Không biết có phải là do ảo giác của ông nội Tô hay không mà ông ấy luôn cảm thấy bí thư Lý dường như biết hết tất cả, anh ấy mở túi chỉ để chờ Đại Lực chui đầu vào rọ. Nhưng ngay sau đó ông nội Tô lại vội vàng lắc đầu phủ định ý nghĩ này, nếu như là vậy thì quả thật rất đáng sợ. Bí thư Lý cũng chẳng quen biết gì thằng hai thì sao có thể vì thằng hai mà đi trù tính thằng cả được chứ?

Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, bất kể thằng cả hay là thằng hai thì cũng đều là con trai của ông ấy, dù cho ai thừa nhận phần ân huệ này cũng sẽ trở thành ân nhân của bí thư Lý, đối với nhà họ Tô mà nói đều không có chỗ hại. Nhưng nếu như chỉ vì một đứa con trai mà bí thư Lý lại đi hận một đứa con trai của ông ấy vậy thì chỉ có mất nhiều hơn được.

Vào giờ khắc này, ông ấy chỉ thấy hận thấu sự ngu xuẩn của thằng cả.

Vì sao Tô Lão Đao ông ấy lại có thể sinh ra một đứa con trai ngu xuẩn như vậy được chứ? Trước kia ông ấy cảm thấy thằng hai mới là đứa ngu xuẩn nhất, tuy rằng thằng cả ham ăn lười làm nhưng mà miệng nói ngọt, ở bên ngoài cũng sẽ không làm xằng làm bậy, hiện tại thì đầu óc giống như trúng tà, toàn làm ra những chuyện ngu xuẩn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 63: Chương 63



Cảnh sát Thôi nói: “Đây là một hành vi giả dối, một hành vi làm trái lại lợi ích của người dân, việc này hoàn toàn có thể giao cho ủy ban cách mạng có thể áp dụng xử lý thông qua việc bị bắt đi diễu hành trên phố."

Lời này vừa nói ra đám người lại bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Tô Đại Lực sợ đến mức mồ hôi lạnh đổ đầy mặt, anh ta không ngờ tới sự việc lại nghiêm trọng như vậy, còn phải giao cho ủy ban cách mạng mang đi diễu hành trên phố nữa sao? Anh ta không cướp không trộm, dựa vào đâu lại bị giao đến ủy ban cách mạng xử lý, phải bị bắt đi diễu hành trên phố?

Người dân trong thôn Hạ Hà nào biết sự việc lại nghiêm trọng như vậy, một việc giống nhau mạo nhận thế thôi còn bị giao cho ủy ban cách mạng sao? Bọn họ đều biết ủy ban cách mạng là nơi đã đi vào rồi không bị lột da cũng khó. Mà thôn Hạ Hà lại cách xa nó như vậy, dù cho mỗi gia đình đều có khoảng cách chênh lệch nhưng cũng sẽ không nghiêm trọng đến mức như ủy ban cách mạng.

Giờ đây bọn họ lại nghe nói hành vi của Tô Đại Lực nghiêm trọng đến mức phải giao cho ủy ban cách mạng, thì sao bọn họ có thể không bị dọa được chứ?

“Mẹ ơi, con không đi đâu! Con không đi ủy ban cách mạng đâu!” Một người lớn như vậy rồi thế nhưng lại bị cảnh sát Thôi làm cho sợ hãi đến mức co rúm lại sau lưng bà nội Tô.

Khóe miệng Tô Thành Tài run rẩy nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh đến mức lạ thường, tựa như tất cả những chuyện xảy ra với Tô Đại Lực đều không liên quan gì đến anh ta.

Bà nội Tô không thể nhịn xuống được nữa, bà ta cũng đã sớm quên lời nói của Tô Thành Tài qua một bên, lớn giọng nói: “Bí thư Lý, đồng chí cảnh sát, quả thật Đại Lực nhà chúng tôi không có ác ý gì. Nó với thằng hai là anh em, giữa anh em với nhau cần gì phải chú ý nhiều như vậy, mấy người cũng không thể bắt nó vào nhà tù được."

Tô Đại Lực vẫn luôn trốn ở phía sau bà nội Tô, dù cho thế nào anh ta cũng không muốn đi đến Ủy ban cách mạng.

Anh ta nghe nói ủy ban cách mạng không phải là nơi để con người ở, người đi vào đó sớm muộn gì cũng sẽ biến thành quỷ.

“Chú hai là em trai của tôi, đây chẳng qua cũng chỉ là chuyện nội bộ nhà họ Tô chúng tôi, sao lại liên quan đến tận ủy ban cách mạng được chứ? Tôi không đi, có c.h.ế.t cũng không đi!"

Người dân trong thôn cũng bị lời nói của cảnh sát Thôi dọa cho sợ, đi tới ủy ban cách mạng cũng quá nghiêm trọng rồi. Vốn dĩ bọn họ chỉ cảm thấy Tô Đại Lực làm ra chuyện như vậy chỉ hơi đáng xấu hổ nhưng lúc này thì lại cảm thấy anh ta rất đáng thương mà sinh ra vẻ đồng tình.

Thậm chí có một số người dân trong thôn còn cảm thấy quả thật chuyện này chỉ là chuyện nội bộ trong nhà họ Tô, dù cho Tô Đại Lực thật sự mạo nhận thì cũng chỉ có Tô Cần gặp bất lợi, cũng không bị người ngoài chiếm của hời, tóm lại dù sao đó cũng đều là chuyện riêng của nhà họ Tô.

Bí thư Lý càng cau mày hơn khi nghe những lời nghị luận của người dân trong thôn cùng với tiếng khóc nháo của bà nội Tô.

Anh ấy nói: “Cảnh sát Thôi nói không sai, đã làm chuyện sai lầm thì nên phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Các đồng chí, chúng ta nghèo một chút cũng không có vấn đề gì cả nhưng chúng ta không thể giở thủ đoạn gian dối được. Chủ tịch Mao đã nói, thành thật là nguyên tắc đối nhân xử thế tốt nhất, chúng ta không thể làm khác được nhưng đến ngay cả sự thành thật còn làm không được sao?"

Người dân trong thôn lại im lặng suy nghĩ lời nói của bí thư Lý.

Bí thư Lý thảo luận với ông Sơn Thúc bí thư chi bộ thôn và bác Đại Minh đại đội trưởng xem nên xử lý Tô Đại Lực tội mạo nhận thế nào.

Dù sao ông Sơn Thúc và bác Đại Minh cũng là người cùng thôn với Tô Đại Lực, quan hệ giữa hai nhà cũng khá tốt, tuy rằng rất ghét loại hành vi này của Tô Đại Lực nhưng nếu như giao đến cho ủy ban cách mạng đi không bất tử thì cũng sẽ bị lột da. Về sau có gặp ông nội Tô cũng khó mà nói chuyện.

“Bí thư Lý anh xem đây cũng là lần đầu Tô Đại Lực vi phạm và cũng không tạo thành ra hành vi xấu nào khác, nếu không chúng ta nghiêm khắc cảnh cáo thôi? Cũng không cần giao cho ủy ban cách mạng được chứ.” Bác Đại Minh thử bào chữa thay.

Ông nội Tô cũng nói: “Bí thư Lý, tôi sẽ nghiêm khắc phê bình thằng cả nhà tôi, tuyệt đối sẽ không để xảy ra loại chuyện tương tự nữa."

Người dân trong thôn cũng đứng ra nói lời thay, bọn họ bỏ đá xuống giếng là một chuyện nhưng mà nếu thật sự áp giải Tô Đại Lực đến ủy ban cách mạng thì bọn họ lại không đành lòng.

Nhưng mà bí thư Lý lại là một người rất có kỷ luật rất nghiêm khắc, anh ấy cho rằng loại hành vi này của Tô Đại Lực đã đạt tới trình độ lừa gạt nên tất nhiên không thể bỏ qua được.

Cảnh sát Thôi cũng là ý này, nhân tình là một chuyện, quốc pháp chính là quốc pháp, nếu như ai làm xong chuyện xấu đều cầu xin một câu “Tôi biết mình sai, xin hãy tha thứ cho tôi” vậy còn coi quốc pháp ra cái gì?

“Bí thư Lý anh xem, quả thật loại hành vi của Tô Đại Lực rất đáng giận nhưng mà cũng chưa hẳn cấu thành phạm tội, có thể xử phạt nhẹ được không? Bí thư Lý anh yên tâm, tôi sẽ bắt giữ cậu ta, sẽ không để cho cậu ta làm ra loại chuyện giống như vậy nữa, anh xem...” Ông Sơn Thúc cũng nói lời xin thay.

Bí thư Lý trầm ngâm: “Cảnh cáo xử lý là chuyện chắc chắn phải làm, nhưng rốt cuộc phải xử lý cậu ấy thế nào vẫn phải chờ xem ý kiến của đồng chí Tô Cần. Chuyện này người bị hại lớn nhất là cậu ấy, dù cho chỗ chúng ta có thể tha thứ nhưng nếu như cậu ấy không chịu nhận lời tha thứ này thì vẫn sẽ đưa anh ta đến ủy ban cách mạng"

Mọi người đều im lặng, nếu như chuyện này bí thư Lý thật sự bị người ta lừa gạt vậy thì chắc chắn Tô Cần mới là người kia chân chính chịu tủi thân.

Vốn dĩ chuyện tốt này là Tô Cần làm nhưng kết quả lại bởi vì Tô Đại Lực mạo nhận mà suýt chút nữa để lỡ mất dịp tốt với bí thư Lý.

Nhưng thanh quan khó đoạn việc nhà, dù cho là bí thư Lý hay là cán bộ thôn cũng không ai có quyền được nhúng tay vào chuyện nhà họ Tô. Bí thư Lý chỉ có khả năng đưa ra một số sự trừng phạt nhất định về việc Tô Đại Lực mạo nhận mình là chuyện tốt.

Không một gia đình nào không gặp những rắc rối. Nhưng nếu như muốn nói chuyện này rất nghiêm trọng thì cũng không phải, Tô Đại Lực cũng không là chuyện phạm pháp, nhiều nhất cũng chỉ có thể cảnh cáo bằng miệng hoặc để cho ủy ban cách mạng ra mặt trừng phạt.

Ủy ban cách mạng mà ra mặt thì chuyện có khả năng lớn hoặc nhỏ, hiện tại cũng chưa có quyết định rõ ràng về chuyện loại chuyện gì sẽ phải bị bắt đến ủy ban cách mạng giáo dục.

Nhưng trong tình huống bình thường, khi đã vào ủy ban cách mạng thì không có việc gì cũng sẽ biến thành có, việc nhỏ cũng sẽ biến thành chuyện lớn.

Mọi người đều sợ ủy ban cách mạng, có thể không cần vào thì sẽ không vào, có thể lén giải quyết thì sẽ cố gắng lén giải quyết. Cho dù là cán bộ khi nghe đến ủy ban cách mạng cũng sẽ tái mặt, có thể ít liên lụy là sẽ cố gắng ít liên lụy.

Ông Sơn Thúc và mọi người vừa nghe thấy việc chờ Tô Cần trở về quyết định thì lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ông nội Tô lại càng cảm thấy thả lỏng hơn, chỉ cần việc này giao cho thằng hai thì sẽ không có việc gì xảy ra cả. Thằng hai là người lương thiện nên sẽ không vì mấy chuyện như hạt mè đậu xanh mà làm khó xử thằng cả.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 64: Chương 64



Bà nội Tô cũng càng yên tâm hơn, thằng hai chính là con trai từ trong bụng của bà ta bò ra nên sao anh ấy có thể thật sự làm khó xử anh em của mình được chứ? Anh ấy chỉ muốn làm như vậy, bản thân cũng sẽ không đồng ý. Hơn nữa anh ấy nào dám làm ra chuyện bắt anh em nhà mình đi ngồi tù sao.

Tô Thành Tài lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra giống như thể việc Tô Đại Lực có phải ngồi tù hay không cũng không có liên quan gì đến mình.

Bác ấy nhiệt tình mời bí thư Lý cùng cảnh sát Thôi đi đến nhà mình: "Bí thư Lý, cảnh sát Thôi, anh hai và mọi người đều không có ở đây chắc là bọn họ đã đi vào thành phố rồi, các anh có muốn đi đến nhà ngồi một lúc không?"

Ông Sơn Thúc nói: "Hay là đi đến chi bộ thôn ngồi một lúc?"

Bí thư Lý và cảnh sát Thôi trao đổi ánh mắt, cảnh sát Thôi nói: "Tôi ngồi ở đâu cũng được, tôi không kén chọn"

"Vậy chúng ta đi đến nhà Tô Cần đi, chúng ta chờ cậu ấy trở về." Bí thư Lý trầm ngâm một lúc rồi đưa ra quyết định.

Lần này anh ấy tới đây vốn dĩ là muốn đến tìm Tô Cần, sao giờ có thể đi đến chi bộ thôn được chứ? Mình tới đây là vì việc tư cũng không phải việc công, mà anh ấy thật sự muốn gặp Tô Cần một lần để xem đó là một người thế nào mà làm chuyện tốt không muốn lưu danh.

Anh ấy còn hoàn toàn không quan tâm mình làm chuyện tốt có được hồi đáp hay không? Càng là một người như vậy thì bí thư Lý càng cảm thấy hiếu kỳ đồng thời cũng rất yêu thích. Ở trong mắt anh ấy những người có tâm tư riêng đều là những người rất nhàm chán, cũng giống như Tô Đại Lực vậy, rõ ràng chuyện tốt là do anh em mình là ra vậy mà cũng dám mạo hiểm lên nhận mình làm.

Nếu như lúc ấy anh ấy và cảnh sát Thôi đều không có chứng cứ, hoặc anh ấy có ngu ngốc thì liệu có phải đã bị Tô Đại Lực lừa gạt hay không? Bỏ qua ân nhân chân chính của mình, coi mắt cá là viên ngọc sáng?

Tô Văn Văn và mọi người cũng không biết ở thôn Hạ Hà đang có người chờ đợi bọn họ, lúc này bọn họ đã đi ra khỏi chỗ vị bác sĩ già.

Vị bác sĩ già nói với bọn họ vết thương trên tay của Vãn Vãn không nghiêm trọng lắm, trẻ nhỏ hồi phục nhanh sau khi dùng thuốc mấy ngày đã có chuyển biến rõ ràng. Trước mắt đang dẫn dần khôi phục nên bọn họ không cần phải quá lo lắng.

"Yên tâm đi, đứa nhỏ này sẽ không để lại tàn tật đâu, có tôi ở đây nên cũng sẽ không để con bé phải để lại tàn tật." Vị bác sĩ già an ủi Tô Cần và mọi người.

Trong lòng Tô Cần và Lục Tư Hoa cảm kích, có thể gặp được một bác sĩ tốt như vậy là may mắn của bọn họ. Có trách nhiệm như vậy mà cũng chỉ thu tượng trưng một chút khoản tiền nhỏ, đối với những người đang eo hẹp về tiền bạc như bọn họ chẳng khác gì là công ơn lớn lao.

Tay của đứa nhỏ bị thương, nếu như không trị liệu tốt thì sẽ để lại tàn tật hoặc cũng có thể sẽ để lại di chứng gì đó. Chuyện này đối với trẻ nhỏ mà nói chính là một đả kích nặng nề. Nếu như sức chịu đựng tâm lý kém chút thậm chí còn bởi vậy mà cảm thấy tự ti.

Sau khi đi ra khỏi chỗ vị bác sĩ già, bọn họ lại rẽ vào tòa nhà công xã, cán bộ công chức trong công xã vẫn còn ở đây chưa tan làm.

“Xin lỗi, bí thư của chúng tôi vẫn còn chưa trở về.”

Mọi người muốn ở lại đây chờ hay là trở về trước? Chắc hẳn là bí thư sẽ không trở về đâu hay là ngày mai mọi người lại tới". Trợ lý của bí thư công xã ngượng ngùng nói.

Tô Cần và Lục Tư Hoa cũng không còn cách nào khác, bí thư công xã không có ở đây thì bọn họ cũng không thể cấp chứng minh được, chuyện hộ khẩu cũng đành phải hoãn lại đợi về sau. Mặc dù rất thất vọng nhưng cả Tô Cần và Lục Tư Hoa cũng không nghĩ quá nhiều, chắc chắn là do bí thư có chuyện quan trọng cần phải làm nên đâu thể lúc nào cũng ở tại công xã mãi được?

Bọn họ lại bỏ tất cả tài liệu vào trong túi rồi đi ra ngoài cửa công xã.

Vừa mới đi đến cửa thôn, mấy người dân khác trong thôn trông thấy bọn họ đã nói cho bọn họ nghe bí thư Lý đến thôn Hạ Hà tìm ân nhân nhặt được của rơi nhưng không lấy, rồi lại nói đến chuyện mạo nhận của Tô Đại Lực mà suýt chút nữa bị giam, mọi người một năm một mười kể hết mọi chuyện ra cho Tô Cần và Lục Tư Hoa nghe.

Tô Cần hơi nhíu mày, lại còn có chuyện này nữa sao?

Lúc ấy anh ấy làm việc tốt nhưng thật sự anh ấy chưa từng nghĩ đến muốn nhận được sự báo đáp nào, càng không nghĩ đến người mà bọn họ nhặt được phiếu lại là bí thư Lý, trùng hợp như vậy sao? Nhưng mà anh cả...

Trong lòng Tô Cần có chút tư vị không nói được nên lời, anh ấy không muốn nhận được báo đáp là một chuyện nhưng bị người khác mạo nhận thì... luôn cảm thấy trong lòng có chút không quá dễ chịu.

Từ nhỏ đến lớn anh cả luôn ỷ vào thân phận cháu đích tôn nên đã có không ít lần ức hϊếp, lợi dụng anh ấy.

Anh ấy là trung thực nên dù có bị lợi dụng cũng không lên tiếng mà chỉ muốn anh em hòa thuận. Nhưng mà anh cả lại càng lúc càng được voi đòi tiên, bây giờ đến ngay cả chuyện nhận vơ làm chuyện tốt cũng dám làm sao?

Tô Vãn Vãn nghe xong lại cảm thấy rất vui vẻ, cô bé không ngờ tới cái tên Tô Đại Lực này lại có thể ngu ngốc như thế, đến ngay cả chuyện nhận vơ như vậy cũng dám đứng ra giành sao?

Nhưng mà nghĩ lại chuyện như vậy chỉ e ở thời đại này cũng có không ít, cướp công lao, cướp chức vụ, thậm chí nghe nói còn có người dám thừa dịp đi lên cướp cơ hội vào đại học của người khác, tầng tầng lớp lớp xuất hiện không ngừng. Hiện giờ không giống như đời sau, khi đó máy tính đã trở nên phổ biến nhưng những chuyện tựa như việc mạo nhận vẫn có ở đời sau, huống chi là hiện tại sao lại có thể không có được?

Nghe ý của người dân trong thôn thì chắc hẳn bí thư Lý đã vạch trần được quỷ kế của Tô Đại Lực ngay tại chỗ?

Nội tâm của cô bé liên tục tán thưởng, cái người bí thư Lý này đúng là không phải người hồ đồ, có thể vạch trần được trò mạo nhận của Tô Đại Lực ngay tại chỗ thì việc làm ra chắc chắn không thể hồ đồ được.

Tô Cần tạm biệt người dân trong thôn kia rồi lại cùng Lục Tư Hoa đi về nhà mình.

Còn chưa tới cửa sân anh ấy đã nghe thấy bên trong đang truyền đến tiếng nói chuyện, là giọng nói của bà Tô: "Bí thư Lý, tôi nói cho anh hay, Tảo Tảo nhà chúng tôi có phúc lắm đấy, anh..."

Còn chưa nói dứt câu thì bí thư Lý đã phát hiện ra Tô Cần từ ngoài cửa đi vào, anh ấy vội vàng đứng lên nghênh đón: "Cậu chính là đồng chí Tô Cần sao?"

Tô Cần nhìn bí thư Lý có hơi không biết phải làm sao, mặc dù trong lòng anh ấy đã có chuẩn bị từ trước rằng bí thư Lý đã tới nhà nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy có hơi lo lắng.

Trước kia bí thư Lý vẫn thường xuyên xuống nông thôn, cũng từng tới Hạ Hà cho nên đương nhiên Tô Cần cũng biết anh ấy. Lần này lại được đối mặt với lãnh đạo công xã gần như vậy khiến nhịp tim của anh ấy cũng đập nhanh hơn, khẩn trương đến mức nói không ra lời.

Lục Tư Hoa cũng có chút khẩn trương, cô ấy ôm c.h.ặ.t t.a.y Tô Vãn Vãn siết chặt, Vãn Vãn tất nhiên cũng cảm nhận được.

Cô bé cũng tò mò nhìn bí thư Lý, đây chính là bí thư công xã nhân dân sao? Trông cũng không khác gì một người nông dân bình thường là mấy, anh ấy mặc trên người bộ quân trang đã cũ, trên mặt có nếp nhăn, thoạt nhìn ước chừng khoảng năm mươi tuổi.

"Đồng chí Tô Cần, nếu như lần này cậu không phải là người nhặt được đồ, nhặt được đồ xong cũng không độc chiếm nó mà giao cho cục công an thì chỉ sợ người ở quê nhà tôi cũng đói bụng mất, cậu chính là ân nhân cứu mạng của bọn họ."
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 65: Chương 65



Tô Cần nói: "Đây là chuyện mà tôi nên làm, nhặt được đồ rơi tất nhiên không thể cầm lấy được. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ chắc chắn là người mất đang rất lo lắng, tôi cũng chỉ suy bụng ta ra bụng người mà thôi. Anh đặc biệt tới đây nói lời cảm ơn, việc này ngược lại khiến trong lòng tôi có hơi ngượng ngùng"

Bí thư Lý nghiêm túc nhìn Tô Cần trước mắt, đây mới chính là lời nói khách sáo xuất phát từ nội tâm mà không giống như Tô Đại Lực lúc đó, khi đó anh ta nói chuyện tuyệt nhiên không thành tâm, theo anh ấy thì chính là kiểu khẩu thị tâm phi. Đây mới chính là người thực sự nhặt được tiền rồi giao cho cục công an.

"Bí thư Lý, tôi nói cho anh hay, số tiền mà lần này anh làm rơi có thể được thằng hai nhà chúng tôi nhặt lại là do lấy được phúc từ chúng tôi đấy. Tảo Tảo nhà chúng tôi có phúc lắm, anh phải biết là ngày con bé vừa ra đời là mưa ngừng rơi, đó chính là ngôi sao may mắn chân chính"

Bí thư Lý đang nói chuyện với Tô Cần thì đột nhiên bị bà nội Tô cắt ngang, trong lòng anh ấy có một loại cảm giác nén giận không nói được thành lời. Nghe bà ta cứ luôn miệng không ngừng nói một đứa cháu gái khác của mình đáng yêu tới cỡ nào đáng yêu, có phúc ra làm sao khiến đỉnh đầu của anh ấy giống như đang bốc lên ngọn lửa.

"Bà à, bà cũng mê tín quá rồi đấy!" Giọng điệu của bí thư Lý cũng không hoà nhã.

Bà nội Tô chép miệng trông ngóng nói: "Mê tín là làm sao? Đây là sự thực mà, Tảo Tảo nhà chúng tôi vừa sinh ra là trời đã tạnh mưa, trời đổ mưa cả một tháng trời không ngừng vậy mà khi Tảo Tảo nhà chúng tôi vừa sinh thì nói tạnh là tạnh ngay được, đây không phải ý trời thì là gì? Anh thật sự không tin à, lần này thằng hai có thể nhặt được ví tiền của anh thật ra cũng chính là công lao của chúng tôi cho nên anh..."

Bí thư Lý nói: "Tuyên truyền mê tín dị đoan sẽ bị đưa đến ủy ban cách mạng để phê bình. Bà cũng gan lớn thật đấy!"

Cảnh sát Thôi cũng nói: "Đúng vậy, tuyên truyền mê tín dị đoan chính là tội rất nghiêm trọng, so với tội mạo nhận công lao của Tô Đại Lực còn nặng hơn nhiều. Hiện tại ủy ban cách mạng đang đi khắp nơi để bắt những người có ý đồ muốn tuyên truyền mê tín, vừa hay ở đây cũng đang có sẵn một người, vừa vặn có thể bắt lấy làm ví dụ điển hình!"

Quả thật bà nội Tô đã bị dọa sợ nên lập tức im lặng cũng không dám kêu la Tảo Tảo có phúc như vậy nữa. Ở thôn Hạ Hà, nếu như mọi người nói một chút về mê tín thì cũng sẽ không có người nào coi là chuyện nghiêm trọng cả, bởi vì tất cả mọi người đều cũng mê tín. Cho dù là bí thư chi bộ và đại đội trưởng cũng đã ra mệnh lệnh rõ ràng nói rằng không cho mọi người truyền bá mê tín dị đoan, nhưng mệnh lệnh cũng chỉ là mệnh lệnh, bọn họ muốn làm vẫn cứ làm.

Hiện tại bí thư công xã trở mặt khiến bà ta lập tức bị dọa thót tim.

Trông thấy cảnh sát Thôi đang muốn đi lên kéo người, bà ta sợ hãi đảo một vòng quanh mắt rồi lăn ra “ngất xỉu”.

Tô Đại Lực cũng sợ hãi, anh ta cũng không ngờ tới chuyện này lại nghiêm trọng như vậy, cho nên lúc ấy mẹ anh ta nói anh ta cũng không đứng ra ngăn cản. Giờ lại trông thấy mẹ ngất đi nên anh ta cũng sợ tới mức vội vàng đi lên đỡ: "Mẹ, mẹ sao vậy?"

Tô Thành Tài cũng sợ hãi, anh ta không ngờ tới bí thư Lý lại trở mặt như vậy, càng không ngờ đến mẹ mình còn một mực lôi kéo bí thư Lý nói Tảo Tảo là ngôi sao may mắn.

Tảo Tảo có phải là ngôi sao may mắn hay không anh ta không biết, nhưng kể từ sau khi cô bé sinh ra là cả nhà cũng không gặp được chuyện tốt gì xảy ra cả, ngược lại còn xảy ra một hệ luỵ những chuyện không thể tưởng tượng được.

Bà ta vì thương đứa cháu gái này mà thậm chí còn suýt chút nữa ném Vãn Vãn nhà anh trai đi, còn nói cô bé là sao chổi. Những chuyện này hoàn toàn đắc tội triệt để với anh hai, một loạt chuyện này cũng đều là do cái gọi là mê tín gây ra.

Đối với những chuyện này anh ta cũng không tin.

Loại chuyện mê tín như vậy cũng chỉ có bà ta sẽ tin là thật. Trước kia anh ta chỉ nghe một chút rồi cười trừ cho qua, dù sao cũng không có chuyện gì đó không hay xảy ra, mẹ thích nói thì cứ để cho mẹ nói, vừa vặn cũng chỉ là tìm niềm vui mà thôi.

Người già có chuyện vui không phải vừa hay sao?

Nhưng chuyện bí thư Lý trở mặt đã khiến anh ta chính thức ý thức được tình hình rất nghiêm trọng. Đắc tội với cán bộ, đã thế lại còn là cán bộ công xã thì bản chất của chuyện này cũng đã thay đổi.

Anh ta cũng cảm nhận được một loại sợ hãi chưa từng có trước đây.

Anh ta biết mẹ mình có hơi thích phóng đại, thích đi khoe khoang khắp nơi. Dù cho người dân trong thôn có ý kiến nhưng cũng sẽ không thật sự bẩm báo đến ủy ban cách mạng. Mà cho dù thực sự có người lòng dạ hẹp hòi muốn bẩm báo đến ủy ban cách mạng thì cũng sẽ có bí thư chi bộ thôn cùng các đại đội trưởng ngăn chặn, sẽ không thật sự xem là chuyện lớn.

Nhưng vào lúc này lại hoàn toàn khác.

Vào giờ khắc này người mà bọn họ đang đối mặt chính là lãnh đạo công xã tối cao nhất, là người thật sự đứng đầu ở công xã mà không phải là dân đen bình thường mà họ có thể chống lại được.

Lúc này, anh ta mới thấy hối hận.

Lẽ ra anh ta phải nên ngăn cản mẹ lại, không nên để mẹ tùy ý nói ra những lời "Đại nghịch bất đạo", tuyên truyền mê tín dị đoan, đây là một cái mũ lớn, một khi đã đội lên đầu rồi thì có muốn lấy ra cũng không được.

Người tổn hại cũng không chỉ là hai người già mà còn liên luỵ đến cả người trong nhà.

Người cũng bị hù dọa theo còn có cả ông nội Tô và hai vợ chồng Tô Cần, nếu chiếc mũ mê tín dị đoan này bị giữ lại thì người tổn thương không chỉ có một mình bà nội Tô mà còn có thể liên luỵ cả đến những người khác.

Tô Thành Tài có chút gấp gáp không ngừng trợn tròn mắt làm mặt quỷ với Tô Cần chỉ hy vọng anh ấy có thể nói ra những lời hay với bí thư Lý.

Cũng không phải anh ta không muốn đi lên biện giải mà là do thân phận của anh ta làm sao có thể so được với Tô Cần đây? Anh hai chính là ân nhân của bí thư Lý, cho dù là vì phần ân tình này bí thư Lý đều sẽ không so đo với mẹ.

Nếu như mẹ thật sự bị định tội mê tín dị đoan vậy thì mấy anh em bọn họ cũng đều ăn không hết gói đem đi. Cho dù bọn họ có tách ra ở riêng hay không thì mối quan hệ giữa ba mẹ vẫn không thể chia cắt được, quan hệ huyết thống có c.h.é.m cũng không đứt.

Một khi tuyên truyền mê tín dị đoan bị kết tội thì sẽ dính vào một trong những tội hắc ngũ loại (*), mà cho dù không bị quy vào tội trong hắc ngũ loại thì tương lai của anh ta cũng sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại, ý nghĩ muốn lên thành phố tìm công việc có nghĩ cũng đừng nên nghĩ.

(*) Hắc ngũ loại: Trong cách mạng văn hoá chỉ địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu, phần tử theo cánh hữu.

Trong lúc quýnh lên anh ta suýt chút nữa đã muốn lên tiếng nhắc nhở Tô Cần.

Tô Cần vừa ngước mắt lên đã trông thấy chú ba đang đưa mắt về phía mình, đây cũng là lần đầu tiên anh ấy trông thấy chú ba của mình sốt ruột vì một chuyện gì đó.

Trong ấn tượng của anh ấy từ trước tới nay chú ba luôn là người tỉnh táo nhất, ở trong trí nhớ của anh ấy thì không có chuyện gì có thể làm khó được chủ ấy, vậy mà giờ đây chú ấy lại khẩn trương thành ra như vậy được sao?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 66: Chương 66



Anh ấy than một tiếng trong lòng rồi nhìn về phía bí thư Lý: “Bí thư Lý, mẹ tôi chỉ là một người phụ nữ thôn quê, bà ấy cũng không biết mê tín dị đoan là cái gì mà chỉ là một người bà nội muốn bày tỏ lòng yêu thương với cháu gái mà thôi. Anh xem có thể bỏ qua được cho một bà lão chỉ vì muốn bày tỏ tình yêu thương với cháu gái được hay không? Tôi cam đoan với anh bà ấy sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai nữa, tôi nhất định sẽ trông chừng bà ấy. Cả ba tôi, anh cả, chú ba cũng sẽ trông chừng mẹ.” Anh ấy cũng không biết bí thư Lý có thể để lại mặt mũi cho anh ấy hay không nhưng dù cho thế nào anh ấy cũng phải thử xem.

Tô Vãn Vãn cũng tò mò bà ta té xỉu thật hay là giả bộ? Cô bé ghé vào trong lồng n.g.ự.c Lục Tư Hoa nhìn ra bên ngoài, trông thấy mí mắt bà nội Tô đang nằm trên giường khẽ chớp, vừa nhìn đã biết nhất định là bà ta đang giả vờ.

Nghĩ lại mà buồn cười, cái bà già này cứ thấy có tai vạ gì đã ngã xuống trực tiếp giả bộ bất tỉnh nhân sự. Chẳng lẽ bà ta không biết dù cho bà ta giả bộ bất tỉnh mà bí thư Lý thật sự muốn trách tội thì bà ta có giả bộ bất tỉnh cũng vô dụng. Thậm chí còn sẽ liên lụy đến những người khác, ba Tô cũng sẽ chịu liên luy.

Dù cho gia đình tách ra ở riêng cũng vô dụng, quan hệ huyết thống không thể đoạn tuyệt được, mà dù cho cắt đứt quan hệ cũng vô dụng, đều có thể sẽ bị liên lụy.

Chắc có lẽ đây cũng là lý do vì sao một người luôn luôn bình tĩnh giống chú ba luôn làm như thể mọi chuyện không liên quan gì đến mình cũng bắt đầu trở nên sốt ruột sao? Suy cho cùng chuyện này cũng sẽ liên lụy đến quá nhiều thứ, sẽ không chỉ có một mình bà ta gặp xui xẻo. Chú ba là một người khôn khéo như vậy thì làm sao có thể tùy ý để chuyện như vậy xảy ra đây?

Nhưng dù sao chú ba vẫn chỉ là một người trẻ tuổi, dù cho trong sách viết chú ấy là một người kiêng dè tới cỡ nào thì hiện tại chú ấy cũng mới chỉ mười tám tuổi. Chú ấy còn chưa ra ngoài xã hội, chưa thật sự bị xã hội nhiễm đen, cho dù có tâm cơ thì cũng chỉ là một chút tâm cơ nhỏ cũng không tính là gì.

Nhưng cô bé không cho rằng bí thư Lý thật sự sẽ trừng phạt bà ta, dù sao hiện tại ba cũng được xem là ân nhân của bí thư Lý, nếu như bí thư Lý muốn trừng phạt bà ta thì cũng sẽ phải cân nhắc đến tình cảnh của ba. Cô bé luôn có cảm giác bí thư Lý đang cố ý doạ cho bà ta sợ và cũng có một chút sự ưu ái dành cho ba mình.

Quả nhiên đúng như Tô Vãn Vãn dự đoán, bí thư Lý nghe xong lời Tô Cần nói thì biểu cảm trên mặt cũng đã hoà hoãn lại, anh ấy trầm ngâm nói: “Xem như tôi nể mặt đồng chí Tô Cần đồng chí nên sẽ bỏ qua cho bà cụ một lần không giao bà ta cho ủy ban cách mạng nữa. Nhưng mà chỉ được một lần thôi tuyệt đối không thể lại có lần tiếp theo nữa. Tuyên truyền mê tín dị đoan là một việc rất nghiêm trọng nghiêm trọng sự tình, đây là một trong bốn loại phong kiến mê tín nhất. Chủ tịch Mao đã nói phải loại trừ mê tín, giải phóng tư tưởng, nếu như tư tưởng khó có thể giải phóng được thì đó chính là tội lỗi."

Ông nội Tô liên tục đồng ý nói ra lời bảo đảm với bí thư Lý: “Tôi nhất định sẽ khuyên bảo bà nhà tôi không cho bà ấy lại làm ra những tư tưởng mê tín đó nữa, tuyệt đối không được nói có phúc hay không có phúc. Chúng ta phải tin vào đảng, tất cả đều lấy mục theo chỉ thị của đảng"

Những người khác cũng lên tiếng bảo đảm, lúc này sắc mặt của bí thư Lý cũng hòa hoãn đi rất nhiều.

Bí thư Lý nhìn về phía cảnh sát Thôi: “Cảnh sát Thôi, cậu thấy thế nào?"

Cảnh sát Thôi nói: “Chuyện này chúng tôi có thể tạm thời không ghi vào sổ nhưng còn phải xem biểu hiện sau này của bà ta thế nào đã. Nếu như bà ta còn đề cập tới mấy thứ mê tín có phúc gì đó thì lần sau bất kể là ai cầu xin cũng vô dụng và trực tiếp giao cho ủy ban cách mạng luôn để cho ủy ban cách mạng tới giáo dục bà ta để xem rốt cuộc bà ta có muốn mê tín nữa hay không"

Tô Cần nói: “Bí thư Lý anh yên tâm, chúng tôi sẽ quản việc này sẽ không để cho bà ấy làm ra chuyện ngốc như vậy nữa."

Lúc này bí thư mới vừa lòng cùng cảnh sát Thôi liếc mắt nhìn nhau sau đó đi theo Tô Cần đến phòng nhà chú hai, bọn họ cũng mặc kệ ánh mắt của những người nhà họ Tô đang liếc mắt trông mong.

Lần này anh ấy lại đây vốn dĩ là muốn đến tìm cả gia đình nhà Tô Cần chứ không phải tới nói chuyện cùng những người khác.

Lúc trước bọn họ vẫn ở yên đấy là bởi vì Tô Cần còn chưa trở về, hiện tại anh ấy đã trở lại thì sao bọn họ có thể ngồi ở phòng bên kia được nữa chứ, chẳng lẽ còn muốn ngồi cùng nhà ông nội Tô nữa sao?

Tuy rằng nói chú ba nhà họ Tô là người có học thức, nói chuyện rất có đúng mực, nhưng vừa rồi lúc chú ấy nháy mắt ra hiệu với Tô Cần chú ấy cho rằng có thể giấu giếm được bọn họ sao? Chẳng qua là anh ấy không muốn nói mà để cho bọn họ chút mặt mũi mà thôi.

Mặc kệ những người khác giữ anh ấy lại như thế nào thì anh ấy cũng cùng cảnh sát Thôi đi tới phòng ở của Tô Cần.

Phòng ở của nhà chú hai rất nhỏ, cũng không có phòng khách gì cả lại còn hơi chật chội nhưng bí thư Lý cũng không ghét bỏ.

Anh ấy mà đã coi trọng người nào thì dù cho trong nhà họ có nghèo tới đây thì anh ấy vẫn đều cảm thấy ngồi ở chỗ này còn thoải mái hơn nhiều so với căn phòng khách rộng rãi bên kia.

“Tiểu Tô, đã tới lúc cậu nên dọn ra và xây một ngôi nhà mới rồi, tôi còn cảm thấy nghẹn khuất thay cậu khi phải ở chỗ này.” Bí thư Lý nói.

Cảnh sát Thôi cũng nói: “Bí thư Lý nói không sai, cả gia đình nhà anh chỉ sống trong một căn phòng rộng mấy mét vuông thế này không cảm thấy ngột ngạt sao? Mau dọn ra ở đi, chẳng lẽ trong thôn các anh không có đất nền nhà sao? Xây một căn nhà mới dù cho là nhà tranh thôi cũng tốt hơn bây giờ."

Với tư cách là người ngoài nên bọn họ cũng không thể nói gì được nhưng khi nhìn thấy những chuyện vừa rồi khiến bọn họ đều cảm thấy bất bình thay cho Tô Cần. Bọn họ cũng coi Tô Cần giống như người một nhà nên mới muốn khuyên anh ấy như vậy, nếu như đổi lại là người khác thì bọn họ cũng lười quan tâm.

“Bí thư Lý, cảnh sát Thôi mọi người nói rất đúng, tôi cũng biết ở đây không phải là cách tốt, dọn ra ngoài mới là chuyện quan trọng nhất. Vốn dĩ tôi cũng nghĩ đến chuyện này, trước hết tôi sẽ tách hộ khẩu ra sau đó sẽ nói đến chuyện đất nền nhà cùng ông Sơn Thúc bí thư chi bộ. Muốn xây một căn nhà mới nhưng mà tình hình kinh tế trước mắt vẫn còn hơi eo hẹp, tôi sợ là xây một ngôi nhà tranh sẽ khiến mẹ con Tư Hoa tủi thân.” Không phải Tô Cần chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, anh ấy chỉ sợ khiến vợ con tủi thân mà thôi.

“Về sau cậu cứ gọi một câu anh Lý là được không cần phải gọi bí thư Lý cho xa lạ. Tôi với cậu nhất kiến như cố (*) nên cũng coi như là anh em” Bí thư Lý nói: “Vậy bây giờ cậu không cảm thấy tủi thân sao? Đến cả một người ngoài như tôi cũng cảm thấy bầu không khí áp lực huống hồ bản thân mọi người thì sao? Đương nhiên đây cũng chỉ là một kiến nghị với tư cách là một người anh, cậu có nghe hay không cũng phải tùy vào cậu. Nếu như cậu cần tôi hỗ trợ cái gì thì cứ nói, tôi sẽ không từ chối đâu."

(*) Nhất kiến như cố: Mới gặp đã thân
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 67: Chương 67



Cảnh sát Thôi cũng nói: “Còn có tôi tôi gì nữa, việc nào tôi có thể giúp đỡ thì sẽ cố gắng hết sức giúp."

“Bí thư Lý, cảnh sát Thôi, tôi....” Tô Cần có hơi cảm động.

Người ngoài còn có thể đối xử với anh ấy tốt như vậy nhưng người thân của mình ngoài trừ bỏ bóc lột ra thì cũng chỉ có bóc lột, sự đối lập như vậy càng khiến cho Tô Cần phân rõ được cao thấp tốt xấu. Anh ấy càng thêm cảm thấy chuyện bắt ra ở riêng lúc trước là một chuyện đúng đắn.

Bí bí thư Lý/ cảnh sát Thôi: “Kêu tôi là anh Lý/ chú Thôi là được, không cần phải tỏ ra xa lạ như vậy".

Tô Cần cũng không hề chối từ, hô một tiếng “Anh Lý/ chú Thôi." Anh ấy nói: “Anh Lý, quả thật em có một việc cần anh hỗ trợ. Em có một số tài liệu cùng thư giới thiệu ở đây muốn tách hộ khẩu ra ở riêng với ba mẹ anh em, những thứ này cần phải có chữ ký đóng dấu ở bên công xã. Những chữ ký của người khác em đều đã xin xong rồi giờ chỉ thiếu mỗi chữ ký tên và đóng dấu của anh thôi"

Bí thư Lý vừa nghe xong đã nói ngay: “Chuyện này không phải quá dễ dàng sao, anh có mang theo bút, hiện tại sẽ ký tên và đóng dấu cho em ngay."

Quả nhiên anh ấy lấy bút máy và con dấu từ trong túi tài liệu ra, những cái đó đều là những thứ anh ấy luôn mang theo bên người, hiện giờ anh ấy còn ký tên và đóng dấu luôn cho Tô Cần.

Ở đằng kia Lục Tư Hoa đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn. Bí thư Lý đang ở chỗ này nên cô ấy không dám chậm trễ. Cô ấy lấy ra một ít đồ ăn đã mua lúc trước dự định làm vài món ngon chiêu đãi.

Lúc này Tô Vãn Vãn đang được đặt ở trên giường, cô bé ăn không ngồi rồi nên chỉ biết nghe cuộc nói chuyện giữa Tô Cần cùng bí thư Lý.

Cô bé thật sự rất hài lòng đối với sự thay đổi của Tô Cần như hiện giờ. Có thể nhìn ra được ba Tô đã thay đổi, đã từ từ thoát ra khỏi vận mệnh khổ sở được mô tả như trong sách, không còn bị nhà bác cả hút m.á.u ăn thịt nữa.

Có thể thay đổi cốt truyện gốc của cuốn sách đây là kết quả mà cô bé vẫn luôn mong muốn cố gắng.

Tuy rằng hiện tại còn chưa tiến vào cốt truyện gốc của cuốn sách, nữ chính Tô Vũ Đình còn chưa trọng sinh trở về, nhưng mà ba mẹ cô bé đã dần dần thay đổi. Ba Tô thay đổi là một chuyện đặc biệt quan trọng, đây chính là điểm mấu chốt nhất liên quan đến việc nhà họ có thể hạnh phúc được hay không.

Nếu như anh ấy vẫn còn ngu ngốc giống như trước đây thì dù cho những người khác có tỉnh lại thì có ích lợi gì chứ? Anh ấy là người lớn nhất trong nhà con thứ hai, mọi quyết định của anh ấy mới là toàn bộ phương hướng vận mệnh quan trọng nhất của nhà con thứ hai.

Anh cả đang từ từ đứng lên nếu như có thể còn đứng lên hơn nhiều so với ba Tô. Còn nhỏ tuổi như vậy đã có thể cùng người nhà bác cả từ từ bắt đầu chiến đấu, đây cũng được xem như là một tín hiệu tốt.

Mẹ Tô - Lục Tư Hoa cũng đã thay đổi, những thứ này cô bé đều nhìn hết vào trong mắt, cô ấy cũng đang dần thoát ra khỏi cốt truyện gốc, tin tưởng về sau sẽ không lại có bi kịch nữa.

Bởi vì nhà con thứ hai đã thay đổi nên Vãn Vãn cũng cảm thấy thả lỏng nhất từ trước tới nay, cảm giác vui sướиɠ ập vào trong lòng khiến cô bé nhịn không được mà nở nụ cười.

Bí thư Lý là người đầu tiên chú ý tới nụ cười của cô bé.

Anh ấy đang ngồi đối diện với Tô Cần, từ phương hướng của anh ấy nhìn qua vừa lúc có thể nhìn thấy được Tô Văn Văn nên tất nhiên những biểu cảm và động tác của cô bé đều được anh ấy thu hết vào trong tầm mắt.

“Đây là con gái út của em sao?” Là đứa bé bị bà nội ném vào ổ sói đó sao?

Bí bí thư Lý cảm thấy rất tò mò về Vãn Vãn, phải biết rằng soi chính là một loài động vật hung ác, bị ném vào ổ sói mà vẫn bình an vô sự trở về quả thật không thể không nói đó chính là một loại kỳ tích.

Lúc ấy anh ấy có nghe thấy người dân trong thôn nghị luận ở đó, vốn dĩ cũng đã rất tò mò nhưng hiện tại nhìn thấy người thật việc thật nên anh ấy lại càng thêm tò mò hơn mà muốn nhìn thêm một chút cô bé con thần kỳ này.

Tô Cần nói: “Đúng vậy, đây là con gái của em với Tư Hoa, là đứa con gái mà em mong đợi cả đời."

Nói xong anh ấy đã ôm lấy cô bé từ trên giường lên: “Vãn Vãn rất ngoan, rất ít khi khóc nháo, lần trước bọn em có thể nhặt được những tấm phiếu đó đều là do công lao của Vãn Vãn, là con bé nhìn thấy trước."

Bí thư Lý “à” một tiếng càng trở nên phấn khích và tò mò hơn. Tuy rằng lúc trước ngoài miệng anh ấy còn răn dạy bà nội Tô chuyện “mê tín” nhưng mà thật ra trong nội tâm anh ấy cũng không bài xích chuyện “mê tín” cho lắm, đây cũng được xem như là một nét văn hoá truyền thông mà tổ tiên để lại. Chẳng qua hiện tại dưới thời kỳ thay đổi, có một số việc chỉ có thể nghĩ ở trong lòng nói ra khỏi miệng là chuyện tuyệt đối không thể. Hơn nữa anh ấy còn là cán bộ, ăn cơm nhà nước nên càng không thể làm ra một số những hành động khác thường.

Nhưng chuyện này không đại biểu cho việc anh ấy thật sự không tin. Chẳng qua tín ngưỡng của anh ấy tương đối giữ ở trong lòng, trộm giấu ở trong nội tâm là được.

“Anh có thể ôm một chút được không?” Bí thư Lý có hơi kích động hỏi.

Tô Cần nói: “Đương nhiên có thể, anh xem Vãn Vãn nhà em cũng đang tò mò nhìn anh kìa"

Bí thư Lý ôm lấy mới ngạc nhiên phát hiện đứa bé này thế nhưng không khóc cũng không nháo, cô bé chỉ mở to đôi tròn xoe mắt to tò mò nhìn anh ấy.

Trong lòng anh ấy lập tức cảm thấy mềm nhũn.

Anh ấy và vợ cũng không con có cái, hiện tại đã gần năm mươi tuổi mà vẫn không có một đứa con. Trong lòng vợ rất khổ sở thậm chí còn nghĩ tới chuyện ly hôn nhưng mà anh ấy không đồng ý. Không có con thì làm sao nào, bọn họ đã quá hạnh phúc rồi, chẳng phải như vậy là đủ rồi sao.

Anh ấy coi cháu trai ở nhà trở thành con cái của mình, thu xếp tương lai cho bọn chúng, nhưng thật ra trong thâm tâm anh ấy vẫn luôn khát vọng có thể có một đứa con của chính mình.

Vợ anh ấy kém anh ấy hai mươi tuổi, là cô nhóc vẫn luôn chạy theo sau lưng anh ấy lúc trước, sau khi anh ấy chuyển trở về chuyển công tác thì gả cho anh ấy.

Lúc này nhìn thấy cô bé con nho nhỏ mềm mại đang mở tròn mắt nhìn anh ấy khiến trái tim anh ấy thật sự cũng mềm đến rối tinh rối mù.

Anh ấy cũng khát vọng có thể có một đứa con như vậy để ôm vào trong lòng, đợi khi lớn lên sẽ gọi anh ấy một tiếng ba.

Tuy rằng ở quê cũng có cháu trai nhưng chuyện đó lại không giống. Cháu trai là con cái của em trai anh ấy, dù cho trong lòng tụi nhỏ có nhớ thương anh ấy nhưng tụi nhỏ vẫn có ba mẹ của chính mình, trong lòng tụi nhỏ vĩnh viễn sẽ đặt ba mẹ ở vị trí đầu tiên.

Có thể có một đứa con có quan hệ huyết thống với mình là khát vọng anh ấy cũng là khát vọng của vợ anh ấy.

Chỉ là niềm khát vọng này đã kéo dài rất lâu vẫn chưa thực hiện được và cũng dần dần phai nhạt, mọi chuyện cũng coi như chưa từng xảy ra và anh ấy cũng không còn hy vọng xa vời đến sự ưu ái này nữa. Giờ đây làm tốt chức vụ công việc của mình mới là ưu tiên hàng đầu.

Nhưng mà vào lúc ôm Vãn Vãn, loại cảm giác muốn có một đứa con của chính mình lại trở nên mãnh liệt hơn.

“Tiểu Tô, có thể để đứa nhỏ này làm con gái nuôi của anh được không? Anh rất thích cô bé.” Cũng không biết vì sao kể từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy đứa nhỏ này là anh ấy đã cảm giác cực kỳ thân thiết, có thể có một cô con gái nuôi cũng rất tốt.

Tô Cần nói: “Đó là phúc của Vãn Vãn nhà bọn em."
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 68: Chương 68



Bí thư Lý cười ha ha nói: “Thế nói như vậy là đã định rồi nhé, về sau anh chính là ba nuôi của con bé. Con bé có tên riêng không? Chẳng lẽ chỉ có biệt danh thôi sao?"

Trong mắt Tô Cần có hơi cô đơn: “Trình độ văn hoá của em với mẹ đứa nhỏ đều không được cao cho lắm, cũng không biết lấy tên riêng gì cho dễ nghe. Vốn dĩ em đang nghĩ chờ đến khi đứa nhỏ qua một tuổi sẽ nhờ người lấy một tên hay cho con bé nhưng sau đó nghĩ lại lại không biết tìm ai".

Bí thư Lý nói: “Thế để anh chọn một cái tên cho con bé được không?” Sau khi vừa nói ra anh ấy lại cảm thấy ngượng ngùng: “Không phải anh muốn cướp đoạt quyền lợi đặt tên của hai cô chú đâu, thật sự là..."

Tô Cần nói: “Anh Lý nguyện ý đặt cho Văn Văn một cái tên sao?"

“Anh có thể chứ?"

Tô Cần còn chưa kịp nói chuyện thì vừa lúc Lục Tư Hoa cũng đi vào phòng, cô ấy nói: “Anh Lý có thể đặt cho con bé một cái tên thì đó chính là vinh hạnh của bọn em, bọn em vui mừng còn không kịp"

Cảnh sát Thôi mỉm cười nói: “Lão Tô, anh tìm đúng người rồi đấy, bí thư Lý của chúng ta chính là sinh viên nên trình độ văn hóa rất cao, anh nhờ anh ấy lấy tên là tìm đúng người rồi."

Bí thư Lý nói: “Anh thì đại học gì, học vấn cũng không cao, chẳng qua được tổ chức tín nhiệm nên mới cho anh đi học bốn năm đại học thôi."

Trong mắt Tô Cần và Lục Tư Hoa đều hiện lên vẻ vui sướng, Vãn Vãn vẫn luôn chưa có tên, đây cũng là nút thắt trong lòng hai vợ chồng. Lúc ấy Tảo Tảo sinh ra sớm hơn nên được bà nội Tô lấy tên cho, còn Vãn Vãn thì bị ghét bỏ.

Tuy rằng ở nông thôn có rất nhiều biệt danh, thậm chí có một số chỉ được lấy mỗi tên biệt danh cũng có, tên thật chân chính cũng không có nhiều, nhưng hai vợ chồng vẫn muốn cho Vãn Vãn những thứ tốt nhất.

Tô Cần và Lục Tư Hoa đều hướng ánh mắt chờ mong nhìn về phía bí thư Lý, bí thư Lý ho khan một tiếng bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ. Tên của một đứa nhỏ phải được lấy có ý nghĩa, hơn nữa còn phải dễ nghe, cũng không thể tùy tiện ứng phó như vậy được.

Anh ấy trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Không bằng như vậy đi, đối với nông dân chúng ta mà nói nước mưa chính là thứ quan trọng nhất, có thể thêm chữ Vũ vào cũng được. Nhưng mà anh nghe nói nhà bên cạnh của các em đã có một đứa con cả lấy tên là Vũ Đình rồi, chúng ta không thể lấy tên của bọn họ đặt được, cho nên cái chữ “Vũ” này anh thấy không thể được. Có vân thì phải có vũ, không bằng chúng ta đặt tên là Vân Hy, mọi người thấy thế nào?"

Tô Cần không biết nhiều lắm, anh ấy còn chưa cả tốt nghiệp tiểu học, Lục Tư Hoa thì có vẻ tốt hơn vì đã học lên cấp hai, tuy rằng cũng là kiểu chưa tốt nghiệp.

Hai người trầm ngâm ở đó, trong miệng đọc đi đọc lái cái tên mà bí thư Lý chọn: “Tô Vân Hy. Càng đọc càng thuận, thậm chí còn có một loại mơ mộng dễ nghe.

Bí thư Lý mỉm cười nói: “Nếu như các em cảm thấy cái tên này không hay lắm vậy thì đợi anh về nhà bảo vợ nghĩ ra một cái tên dễ nghe hơn nữa, vợ của anh mới là sinh viên chân chính, trình độ văn hoá của cô ấy còn cao hơn anh"

“Anh Lý, cái tên này em rất thích, em chờ mong Văn Vãn nhiều năm như vậy mới có đến, trân quý như bảo bối, anh Lý nói tên này có ý nghĩa tốt vậy thì đặt tên này đi." Lúc ấy khi Vãn Vãn sinh ra mưa cũng ngừng rơi, cái tên “Vũ Đình” này đã bị con nhóc kia đoạt đi, cái tên Vân Hy còn dễ nghe hơn nhiều cái tên đó. Có vân mới có vũ, dụ ý này quả thật rất hay.

Bí thư Lý nói: “Thế là quyết định như vậy sao? Tô Vân Hy, Tô Vân Hy, ha ha!” Nói xong anh ấy lại thoải mái cười to.

Anh ấy thật lòng vui vẻ, lúc các cháu trai cháu gái ở quê sinh ra, anh ấy còn ở bên ngoài đánh trận, sau đó chuyển nghề, những đứa nhỏ khác sinh ra cũng không đến lượt anh ấy đặt tên. Hôm nay, anh ấy được đặt tên để giải thèm, còn là đặt cho con gái nuôi của anh ấy, tận đáy lòng anh ấy cảm nhận được sự vui sướng, niềm vui sướng này còn khiến anh ấy vui hơn so với lần anh ấy được thăng chức lên làm bí thư công xã.

Tô Văn Văn ngậm ngón tay, trầm tư. Trong sách cô bé không có đại danh gì cả, mười mấy năm thời gian từ khi nguyên thân sinh ra đến lúc ngoài ý muốn c.h.ế.t đi, từ đầu đến cuối đều chỉ có nhũ danh "Tô Vãn Vãn" này.

Ba Tô vẫn luôn ở lại đại gia đình nhà họ Tô, không chịu tách hộ ra ở riêng, bà nội Tô ghét bỏ cô bé, chán ghét cô bé, cô bé có thể có một cái nhũ danh ra hồn, ấy đã là nhờ phúc sinh ra cùng lúc với nữ chính Tô Vũ Đình. Nếu không, phỏng chừng cũng giống như mấy chị họ nhà trên, chỉ có cái tên Ngũ Nha Đầu thôi.

Đó có phải chứng tỏ, tình huống hiện tại đã chậm rãi lệch khỏi nội dung vở kịch gốc không? Ngẫm lại cũng đúng, nhà họ đã tách hộ, điều này đã có sự khác biệt rất lớn với nguyên tác rồi. Ba mẹ thay đổi, cũng không giống với hai nhân vật bị người ta nhào nặn như bánh bao nữa.

Cô bé thích sự thay đổi này, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng dọn ra ngoài, tốt nhất vĩnh viễn không có quan hệ với nhà trên nữa. Năm nữ chính sáu tuổi sẽ trọng sinh, đến lúc đó có bàn tay vàng trọng sinh này, ai biết sẽ làm ra chuyện gì, sớm một chút dọn ra ngoài, vậy thì sẽ bớt một phần khó chịu khi bị người ta nhìn trộm.

Về phần nhà chú ba, trước mắt mà nói chú ba tựa hồ cũng không tạo ra thương tổn gì trí mạng với nhà họ, có vẻ người như chú ba trước khi làm một việc gì đó sẽ phải suy tính rất nhiều lần, chuyện không đem lại lợi ích với chú ấy, chú ấy sẽ không làm. Đương nhiên cũng có khả năng, về sau nhà họ với nhà chú ba có xung đột lợi ích, chắc lúc ấy chú ba sẽ ra tay với nhà họ nhỉ?

Ba mẹ thành thật như vậy, nếu như chú ba này thật sự muốn ra tay với nhà họ, có thể tránh được hay không cũng không biết. Cũng may, anh cả của cô bé cũng rất khôn khéo, chỉ hy vọng chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không xảy ra.

"Xem này, Vãn Vãn hình như cũng rất thích cái tên này, cười vui vẻ biết bao?" Lục Tư Hoa cười nói.

Tô Cần và bí thư Lý, cùng với cảnh sát Thôi đồng thời nhìn về phía Vãn Vãn, hẳn là thế rồi, cô bé đang nằm đó cười đến mức chảy cả nước miếng, chẳng phải chứng tỏ rất thích cái tên này sao?

“Em cảm thấy, cái tên này rất hay, dễ nghe, có phong thái phong tình, lại vô cùng có văn hóa.” Cảnh sát Thôi khen.

Đại danh của Tô Văn Văn cứ như vậy được quyết định.

Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến giọng nói của Tô Thành Tài: "Anh hai, chị dâu, hai người có ở đây không?"

Tô Cần và Lục Tư Hoa đi ra ngoài, thấy Tô Thành Tài đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt mỉm cười nhìn bọn họ, “Anh hai chị dâu, ba bảo em tới mời bí thư Lý và cảnh sát Thôi qua nhà trên ăn cơm”. Dừng một chút, "Ông Sơn Thúc và bác Đại Minh cũng ở đó."

Tô Cần đang muốn nói đã quyết định để cho bí thư Lý ở lại nhà họ ăn cơm, nhưng chợt nghe thấy Tô Thành Tài nói: “Anh hai, ba nói, nhà trên rộng rãi, hơn nữa còn có ông Sơn Thúc và bác Đại Minh làm bạn, anh xem.” Tô Cần lập tức hiểu ra.

“Không cần, cậu về nói với ông cụ, giờ tôi sắp về rồi.” Bí thư Lý xuất hiện trước cửa.

Tô Thành Tài có chút sững sờ, bên này Tô Cần lại nói: "Anh Lý, cảnh sát Thôi, sao hai người có thể không ở lại ăn cơm mà đã về chứ, đồ ăn Tư Hoa đã làm xong, các anh nếm thử tay nghề của Tư Hoa đi, tuyệt đối sẽ không để cho các anh thất vọng"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 69: Chương 69



Lục Tư Hoa nói: "Đúng đó, em chỉ thiếu một món nữa, sắp làm xong rồi. Anh là ba nuôi của Vãn Vãn, cảnh sát Thôi là nhân chứng, sao lại có thể không ở lại ăn cơm, nếu bị truyền đi, chẳng phải em và ông xã sẽ thành người keo kiệt bị người ta cười nhạo sao?"

Ánh mắt Tô Thành Tài sáng lên.

Cảnh sát Thôi nói: "Em phải ở lại ăn cơm, vừa rồi lúc chị dâu nấu ăn, em ngửi rồi, mùi rất thơm, vừa vặn nếm thử. Anh muốn về, thì anh cứ về trước đi"

Bí thư Lý nhìn cảnh sát Thôi có chút bất đắc dĩ gật đầu, nói với Tô Cần: "Được rồi, hôm nay anh ở lại ăn cơm, nói gì cũng không về."

“Anh hai, chị dâu, hai người xem cái này...” Vẻ mặt Tô Thành Tài bất đắc dĩ, làm cho Tô Cần có chút không đành lòng. Chú ba đến gọi người, nhưng bí thư Lý quyết định ở lại nhà họ, chú ấy trở về khẳng định không dễ thưa chuyện. “Nếu không thì chú ba, chú cũng ở lại đi"

Ánh mắt Tô Thành Tài sáng lên: “Thế không tốt lắm..."

Lục Tư Hoa nói: "Chú ba, chủ nhiều hơn anh hai, vừa hay có thể ngồi cùng bí thư Lý. Về phía nhà trên, chị bảo Kiến Quốc đi nói một tiếng, họ sẽ không trách chú đâu"

Cứ như vậy, Tô Thành Tài được giữ lại, bí thư Lý không có phản đối, chẳng qua ánh mắt nhìn về phía thiếu niên này tràn ngập sự tìm tòi nghiên cứu.

Bí thư Lý không dễ lừa như Tô Cần và Lục Tư Hoa, Tô Thành Tài qua đây, chỉ sợ ngay từ đầu đã có ý muốn ở lại ăn cơm.

Nhưng anh ấy cũng không đi tìm tòi nghiên cứu xem rốt cuộc thiếu niên này có mục đích gì, có chút tâm cơ, muốn có được cơ duyên tốt, điều này anh ấy hiểu được, chỉ cần không làm loạn, thì có thể miễn cưỡng tiếp nhận.

Tô Vãn Vãn lại biết, chú Ba ở lại, chỉ sợ lát nữa bên phòng trên còn có không ít người đến, ông nội Tô làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy?

Quả nhiên không bao lâu ông nội Tô cũng tới đây, chẳng những ông ấy lại đây mà đến ngay cả ông Sơn Thúc và bác Đại Minh cũng lại đây, thậm chí ngay cả Tô Đại Lực cũng cùng nhau lại đây.

Căn phòng nho nhỏ của nhà con thứ hai chật ních người chen chúc nhau, có vẻ cực kỳ ủng hộ, tất nhiên ba anh em Tô Kiến Quốc lại thành không có chỗ nữa.

Ở trên ghế Tô Cần là người ăn nói vụng về nên rất ít mở miệng nói chuyện, toàn bộ trong bữa tiệc người nói chuyện nhiều nhất chỉ có hai người là Tô Thành Tài và ông nội Tô, dù sao thì ông Sơn Thúc và bác Đại Minh cũng là người ngoài nên tất nhiên cũng sẽ thận trọng hơn một chút.

Tô Đại Lực cũng muốn nói chuyện nhưng do lúc trước đã ầm ĩ một trận như vậy nên anh ta cũng không dám cướp gió của Tô Thành Tài. Vừa rồi ở phòng trên, ông nội Tô còn đặc biệt kéo anh ta qua phân tích cho anh ta biết quan hệ ở trong đó lợi hại cỡ nào. Chú ba là người đọc nhiều sách nhất trong nhà họ Tô, tương lai về sau chú ấy cũng là sẽ người có khả năng có tiền đồ nhất, một cơ hội tốt như vậy thì làm sao có thể không để cho chú ba được chứ.

Dù cho Tô Đại Lực có không cam tâm tình nguyện thì cũng sẽ phải đáp ý.

Chú ba tốt thì anh ta cũng có thể tốt theo.

Một chầu cơm này mọi người đều ăn đến vui vẻ.

Bí thư Lý đi rồi, ông nội Tô vẫn bày ra vẻ mặt đầy tươi cười nói: “Thằng hai, làm tốt lắm."

Nếu đổi lại là trước kia được ông ấy khích lệ như vậy chắc chắn trong lòng Tô Cần sẽ cảm thấy cực kỳ vui mừng, nhưng lúc này anh ấy lại chẳng có một chút tâm tình nào để mà vui vẻ.

Mọi người đi rồi, căn phòng nhà con thứ lại lần nữa rơi sự im lặng cùng với đó là một đống rác lớn.

Lục Tư Hoa ở đó dọn dẹp rác, ba anh em Tô Kiến Quốc ở bên cạnh giúp đỡ.

Tô Cần từ ngoài cửa đi vào yên lặng gia nhập vào đội ngũ thu dọn, anh ấy cũng uống một chút rượu chỉ hơi say một chút nhưng không cản trở được việc anh ấy muốn làm.

“Ba, hôm nay chúng ta giữ lại bác Lý ăn cơm chính là thay chú ba làm áo cưới.” Tô Kiến Quốc vừa quét dọn vừa cảm thán.

Tô Cần không nói gì.

Tô Kiến Binh nói: “Anh nói rất đúng, ông nội muốn cho chú ba quen biết bác Lý để về sau muốn bác Lý giới thiệu cho chú ấy công tác".

Lục Tư Hoa thấy Tô Cần không lên tiếng mới nói: “Tuy rằng chúng ta cũng không có tổn hại gì trong chuyện này, nhưng cứ mãi nhiều lần như vậy thì trong lòng cũng không thấy thoải mái cho lắm. Đương nhiên nhà chúng ta cũng không cầu được hồi báo gì cả, nếu như không phải bí thư Lý thích Văn Vãn, muốn nhận Vãn Vãn làm con nuôi thì việc này cũng chỉ dừng lại đến đó mà thôi. Ông nội muốn suy xét thay chú ba chúng ta có thể hiểu được nhưng mà cũng không thể giẫm lên nhà con thứ hai như chúng ta được."

Một bữa cơm nhận người nhà cuối cùng lại trở thành một bữa làm thân, Lục Tư Hoa nghĩ thế nào cũng cảm thấy trong lòng khó chịu.

Sắc mặt Tô Cần cũng không tính là tệ hay không tệ, vẻ mặt anh ấy âm trầm có chút đáng sợ.

“Chỉ sợ về sau chuyện như vậy sẽ còn tiếp tục, chỉ cần nhà con thứ hai chúng ta có chút lợi ích đều sẽ bị chiếm chỗ tốt.” Tô Kiến Quốc dứt khoát dừng việc đang làm nói: “Ba mẹ, chúng ta dọn ra đi thôi. Dọn ra rồi thì sẽ được thanh tịnh hơn, về sau trong nhà lại có chuyện cũng sẽ không có chuyện xảy ra như hôm nay nữa."

Tô Kiến Quốc không hào phóng như Tô Cần, sẽ không vui lòng để cho nhà bác cả chú ba giẫm bò lên người. Cậu nhóc cảm thấy nếu như không dọn đi thì về sau chuyện như vậy sẽ còn xảy ra càng ngày càng nhiều, không có khả năng ít đi.

Hôm nay có thể lôi kéo tới nhà con thứ hai, lợi dụng nhà con thứ hai để đạt được mục đích làm thân với bí thư Lý. Về sau nhà con thứ hai lại có những lợi ích khác liệu bọn họ có thể lại sẽ có hành động khác hay không?

Chú ba được lợi liệu chú ấy còn có lương tâm để ý đến một chút nào tới nhà anh hai hay không, nếu không có lương tâm thì làm sao? Tuy rằng trước mắt chú ba cũng được xem như là người rất tốt, nhưng ai biết được về sau như thế nào?

Nhưng mặc kệ có như thế nào, Tô Kiến Quốc vẫn keo kiệt không muốn để người khác được chiếm của hời, kể cả có là người mà cậu nhóc rất tôn kính là chú ba cũng không thể được.

“Ba cũng cân nhắc muốn dọn ra ngoài, hôm nay bí thư Lý cũng nói với chuyện này bảo ba nên cân nhắc suy xét. Sau khi dọn ra ngoài xây một căn nhà tranh cũng được, chẳng qua sẽ khiến mẹ con các con tủi thân thôi nên ba có hơi không đành lòng. Vốn dĩ ba định kiếm thêm ít tiền để xây một ngôi nhà tốt hơn, nhà gỗ cũng tốt". Cuối cùng Tô Cần cũng nói chuyện.

Lục Tư Hoa nói: “Ông xã, dù cho có phải sống trong túp lều tranh em cũng nguyện ý, dù sao ở chỗ này cũng đã chịu đủ tủi thân rồi".

“Đúng vậy đó ba, bọn con cam tâm tình nguyện sống ở nhà tranh, chờ về sau có tiền rồi có thể lại xây một căn phòng lớn hơn. Để được bên ngoài dù cho có phải ở trong túp lều tranh ăn cháo loãng thì bọn con vẫn nguyện ý." Tô Kiến Quốc là người đầu tiên đứng ra ủng hộ.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến cho ý nghĩ của Tô Kiến Quốc càng thêm trở nên mạnh mẽ hơn. Việc hôm nay nếu không phải được bí thư Lý thanh minh trả lại trong sạch cho nhà con thứ hai thì liệu kết cục sẽ thế nào đây? Nhà bác cả sẽ lợi dụng chuyện này, từ đó lên nhờ xe bí thư Lý, trở thành ân nhân của bí thư Lý, về sau diễu võ dương oai, ai biết cuối cùng sẽ như thế nào?

Với khoảng cách hiện tại của nhà bác cả và nhà anh thứ hai, ai biết bọn họ rồi sẽ chà đạp nhà con thứ hai thế nào.

Tô Cần vốn bàn tay to một cái: “Vậy được, chúng ta sẽ dọn ra ngoài, trước hết cứ xây một túp lều tranh sống ở bên ngoài tạm. Ngày mai ba sẽ đi theo nói với ông Sơn Thúc phê duyệt đất nền nhà cho chúng ta, sau đó lại đi lên đồn công an trấn trên chia hộ khẩu, chúng ta sẽ ở nhà riêng"
 
Back
Top Bottom