Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 10: Chương 10



Tô Đại Lực nhìn về phía Tô Cần: “Chú hai, hãy quản con trai của chú đi!”

Tô Cần lại phớt lờ không đếm xỉa tới anh ta, nhẹ giọng nói: “Anh hãy quản tốt con trai của mình đi!”

Tô Đại Lực vô cùng ngạc nhiên, thằng em trai như khúc gỗ này lại biết phản kháng? Đây không phải là chuyện tốt gì cả.

Bà nội Tô nhìn cháu trai cả, lại nhìn cháu trai thứ hai, trong khoảng thời gian ngắn cũng không khóc được. Bà ta là người trọng nam khinh nữ, thái độ đối với cháu trai và đối với cháu gái là hoàn toàn khác nhau. Mặc dù cháu trai ở nhà thằng Hai không quan trọng bằng cháu trai cả của nhà thằng Cả, nhưng mà…

Hai bàn tay của Tô Kiến Quốc nắm chặt lấy Tô Kiến Hoành, Tô Đại Lực ngăn nắm đ.ấ.m của Kiến Binh lại, kéo tay của Kiến Quốc ra.

Tô Đại Lực nói: “Kiến Quốc, sao con có thể vu oan cho anh của con như vậy, còn không mau buông ra, xách anh con như thế, còn nói sao được.”

Đương nhiên anh ta biết trứng gà này không phải do nhà chú Hai lấy trộm, nói thẳng ra là không thể lấy được, bọn anh em Kiến Quốc cũng không giống kiểu người như thế, vậy nên rất có thể là con trai anh ta lấy, nhưng anh ta làm ba mẹ, sao có thể nhìn con mình bị người ta túm lấy, tất nhiên là phải bao che.

Bà nội Tô hỏi: “Kiến Hoành, là con ăn vụng?” Sâu trong lòng bà ta không dám tin, Kiến Hoành biết ăn trộm sao? Nếu thằng bé muốn ăn, không phải cứ nói với bà ta là được rồi sao? Bà ta có khuynh hướng tin rằng là nhà thằng Hai ăn trộm hơn.

Tô Đại Lực nháy mắt với Tô Kiến Hoành, Tô Kiến Hoành ngửa cổ hét lên: “Con không ăn vụng, em ấy đổ oan cho con.”

Bà nội Tô nhíu lông mày, lườm Tô Kiến Quốc nói: “Thằng hai, đây chính là thứ mà anh sinh ra sao? Tuổi còn nhỏ đã biết đổ oan cho anh họ rồi, lớn lên chẳng phải sẽ còn hư hỏng hơn nữa sao?”

Tô Kiến Quốc đỏ mắt nói: “Nội, chính anh ta đã ăn vụng đấy!”

Tô Kiến Hoành nói: “Vậy em có bằng chứng gì chứng minh anh là người ăn vụng không? Bản thân các em ăn vụng, còn vu oan cho anh, nội, em nó hư quá rồi.”

Bà nội Tô đứng thẳng dậy, cây chổi lông gà trong tay đã vung xuống người Tô Kiến Quốc: “Ai kêu cháu vu oan cho anh cháu này, tuổi còn nhỏ đã không học điều hay, sớm muộn gì cũng bị b.ắ.n chết!”

Lục Tư Hoa nghe được, tức giận muốn nổ cả phổi, có người bà nội nào như vậy không, nguyền rủa cháu của mình, bản thân bà ta thì có gì tốt đẹp chứ?

Đó là cháu ruột của bà ta, đâu phải là đứa cháu được nhặt về!

Sắc mặt của Tô Cần tối sầm lại: “Mẹ!”

Bóng tối trong phòng phủ lên mặt anh ấy, u ám đến nỗi nhìn không rõ sắc mặt, chỉ nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi của anh ấy.

“Sao? Đau lòng hả?” Bà nội Tô cầm chiếc chổi lông gà đánh về phía Tô Cần: “Tôi cũng chỉ muốn tốt cho nó mà thôi, tuổi còn nhỏ đã biết làm ba cái chuyện đổ oan cho người khác, lớn lên chẳng phải sẽ thành quỷ xử b.ắ.n hay sao? Anh xem anh đã dạy ra cái thứ gì, toàn là cái thứ xỏ lá b* q**, cháu trai ngoan của tôi đã bị anh cho thành cái gì!” Đánh Tô Cần xong lại tiếp tục đi qua đánh Lục Tư Hoa.

Tất cả là do con đàn bà này, chẳng những kéo thằng Hai về phe cô ả, mà giờ còn dạy cháu trai bà ta nói dối huyên thuyên, quả thật là một con đàn bà thâm độc. Con đàn bà này, giữ lại ở nhà họ Tô cũng chỉ là tai họa, còn không bằng trực tiếp đánh c.h.ế.t cho xong.

Tô Cần lại đưa tay nắm lấy chiếc chổi lông gà, không cho chiếc chổi giáng xuống người Lục Tư Hoa, cặp mắt kia gắt gao trừng mắt nhìn bà nội Tô.

Bà nội Tô có thể nhìn thấy rõ sự giãy dụa trong đôi mắt anh ấy, còn có cả một phần quyết liệt nữa.

Trong lòng bà nội Tô có chút hoảng hốt, tức giận nói: “Thằng hai!”

Đứa con trai thành thật này lại dám chống lại bà ta? Bà ta trừng mắt nhìn Lục Tư Hoa, đều là do con đàn bà này đã mê hoặc con trai bà ta, ngay lập tức bà ta hận đến nghiến răng.

Con trai của bà ta, lại bị con đàn bà này xúi giục không nghe lời bà ta nữa, chuyện này không ổn.

Lúc này, Tô Kiến Quốc nói: “Nội, cháu có thể chứng minh Tô Kiến Hoành là người lấy trộm trứng gà!”

“Chứng minh thế nào?” Bà nội Tô buông tay ra, liếc nhìn Tô Kiến Quốc.

Trong lòng Tô Kiến Hoành có chút sợ sệt, nhưng rồi cậu ta lại trấn tĩnh trở lại. Trứng gà đã bị cậu ta nuốt hết vào bụng rồi, làm gì còn chứng cứ gì nữa, hoảng hốt cái gì? Tần Kiến Quốc chỉ đang cố ý ra vẻ bí ẩn mà thôi.

Tần Kiến Quốc nói: “Nội, nếu như cháu có bằng chứng chứng minh gia đình cháu trong sạch, bà có thể xin lỗi ba mẹ cháu không?”

Bà nội Tô tức giận: “Mày còn muốn tao xin lỗi?”

“Nếu như cháu có thể chứng minh trong sạch, vậy rõ ràng là bà nội sai, xin lỗi có gì không đúng?” Giọng điệu Tô Kiến Quốc cứng rắn.

Bà nội Tô đáp lại: “Vậy không cần phải chứng minh nữa, xem như tao tặng lại đống trứng gà ấy cho chúng mày, không điều tra nữa.” Nói xong liền muốn đi về.

Tô Kiến Quốc chặn lại: “Nội, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, không thể để cho gia đình cháu phải chịu oan uổng như vậy được. Nếu như nội không đồng ý, cháu sẽ đi nói với ông nội, kể hết chuyện ngày hôm nay.”

“Mày!” Bà nội tô chỉ tay vào Tô Kiến Quốc, run lên vì tức giận, bà ta dậm chân xuống đất mà khóc, “Sao cái số của tôi lại khổ thế này, cháu trai của tôi bắt kẻ bề trên tôi xin lỗi kẻ bề dưới, tôi không còn mặt mũi nào để sống nữa, c.h.ế.t quách đi cho xong!”

Tô Kiến Quốc còn không ngại thêm phiền, đứng đó hét lên: “Nội, nếu như nội thấy cháu phiền phức, vậy hãy tách nhà chúng cháu ra đi.”

Tiếng kêu khóc của bà nội Tô ngừng hẳn, tức giận đỏ bừng cả mặt, cởi giày ném thẳng qua: “Chỉ cần tao còn sống, nghĩ cũng đừng nghĩ!” Liếc nhìn Tô Cần: “Thằng hai, anh cũng có suy nghĩ này?”

Bà nội Tô trừng mắt, cho rằng đứa con trai thứ hai sẽ bị vẻ tức giận và khóc lóc la lối của bà ta làm cho thỏa hiệp, song để bà ta thất vọng rồi, đợi mãi bà ta vẫn không nhận được lời xin lỗi đến từ con trai.

“Mẹ, con…” Tô Cần có chút sợ sệt, nhìn khuôn mặt giận dữ của bà nội Tô, lại nhìn vẻ mặt đầy sự mong đợi của con trai, còn có ánh mắt mong chờ của bà xã, tim anh đột nhiên đau thắt lại. Mới nãy thôi, mẹ còn muốn đánh c.h.ế.t vợ của anh, mắng chửi con trai anh là “quỷ xử bắn”, cắn chặt răng, ánh mắt bỗng kiên định lại, “Mẹ, con muốn tách hộ…..”

Đúng, anh muốn tách hộ! Mang vợ con anh rời xa cái gia đình này, họ chỉ cần sống những ngày tháng bình yên, anh không muốn vợ con phải chịu khổ nữa.

“Mày đừng có mơ!” Bà nội Tô không đợi anh nói xong, tàn nhẫn mắng: “Mày cứ thử tách hộ xem, tao đã cực khổ chăm sóc mày từ lúc nhỏ tới lúc lớn, mày tưởng nuôi lớn mày dễ dàng lắm sao? Giờ mày kết hôn sinh con, đã muốn tách hộ ra ở riêng? Mày có muốn để tao sống nữa không hả? Nếu như muốn tách hộ thì hãy dứt khoát gạt cái bụng của tao ra!”

Nói xong, bà ta ngồi bệt xuống đất, vỗ vào đùi mà gào khóc: “Tôi không muốn sống nữa, con cái bất hiếu, tôi sinh nó ra một cách vô nghĩa rồi a, cưới được vợ là quên mất mẹ!”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 11: Chương 11



Tô Cần đứng ỳ chỗ đó, không nhúc nhích, nói một cách kiên định: “Mẹ, con muốn tách hộ!”

Giọng điệu kiên quyết này khiến bà nội Tô khóc òa lên: “Hu hu”

Tô Đại Lực dùng chân đạp thẳng vào người Tô Cần: “Đồ vô liêm sỉ, ai bảo mày chọc mẹ tức giận? Còn không mau qua xin lỗi mẹ ngay! Cả Kiến Quốc nữa, mau qua đây!”

Tô Kiến Quốc cũng đứng ỳ một chỗ không động đậy, con mắt gắt gao lườm bà nội Tô và Tô Đại Lực.

Tô Cần chấp nhận, lúc mà anh quyết định, cũng là lúc đã hạ quyết tâm, lúc trước không muốn tách hộ, ai khuyên cũng đều không có tác dụng, bây giờ muốn tách hộ là chắc chắn là phải tách hộ.

Tô Đại Lực qua đỡ bà nội Tô: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, là con cái bất hiếu với mẹ.”

Trên trán Tô Cần nổi gân xanh, mẹ chỉ biết làm mấy thứ này thôi. Trên mặt Lục Tư Hoa cũng đổ mồ hôi lạnh, cô ấy đã chịu đủ đựng thủ đoạn này mẹ chồng nhiều năm, sớm đã muốn tách hộ từ lâu.

Nhưng ba mẹ chồng không đồng ý, sống c.h.ế.t cũng không đồng ý. Lý do khi đó là, chú em còn nhỏ, không thể tách hộ, bây giờ chú em đã sắp tốt nghiệp trung học phổ thông, chuẩn bị lên thành phố làm người thành phố, lúc này có thể tách hộ được rồi chứ?

Nhưng giờ đây nhắc lại đề tài tách hộ này, vẫn như cũ không nhận được sự đồng ý của bà nội Tô. Cô ấy biết chuyện ra ở riêng vẫn sẽ bị bỏ qua.

Sự hỗn loạn này ngược lại khiến cho chuyện trộm trứng gà bị chuyển hướng, không còn ai nhớ tới chuyện này nữa.

Chỉ có Tô Kiến Hoành trộm vui vẻ trong lòng.

Đúng lúc ông nội Tô bước vào cửa viện, hôm nay ăn cơm tối xong ông ấy liền đi ra ngoài dạo một lúc, lúc đi thì cúi mặt xuống đất, vừa mới bước vào liền thấy có một vật thể bay về phía mình, ông ấy dùng tay chụp lấy, đó là một chiếc giày.

Chiếc giày này, vừa nhìn đã biết là của bà nội Tô.

“Đủ rồi!” Mặt ông ấy tối sầm, banh mặt: “Ồn ào cái gì? Ồn ào mãi còn chưa đủ à?”

Ông ấy vừa ra ngoài có một lúc, sao trong nhà đã loạn thành thế này rồi, dồn ép tới nỗi thằng hai muốn ra ở riêng?

Bà nội Tô vừa nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của ông nội Tô, vốn muốn mắng tiếp nhưng lại nuốt ngược vào trong. Mặc dù thường ngày bà ta ngang ngược, nhưng một khi ông nội Tô thực sự tức giận, ngay cả bà ta cũng phải sợ.

Bình thường ông nội Tô luôn luôn nhường nhịn bà, chỉ cần bà ta không làm việc gì quá đáng quá.

“Ông nó, con trai ông muốn tách hộ ra ở riêng đó.” Bà nội Tô gạt nước mắt.

Ông nội Tô hỏi Tô Cần: “Thằng hai, con muốn tách hộ?” Mặt ông nội Tô không vui cũng không tức giận, cứ như vậy nhìn chằm chằm Tô Cần.

“Con….” Quả thực lúc đầu Tô Cần cũng luống cuống, nhưng anh ấy muốn ra ở riêng, cái suy nghĩ này dưới con mắt nhìn chăm chú của ông nội Tô, càng trở nên mãnh liệt, cuối cùng anh ấy cũng gật mạnh đầu.

Tô Vãn Vãn nhìn ông nội Tô một cách tò mò. Đây là người ông nội luôn tỏ thái độ trung lập trong nguyên tác, cô bé ít nhiều cũng có chút hiếu kì. Bà nội Tô trọng nam khinh nữ, ông nội tiện nghi này ít nhiều cũng có tính trọng nam khinh nữ, nhưng ông ấy xem như là trung lập chứ không thể hiện rõ như bà nội Tô.

Sự thiên vị của bà nội Tô quả thực đã lộ quá rõ. Thậm chí lúc cô bé mới sinh ra, bà nội Tô còn muốn bóp c.h.ế.t cô bé, phải hận cô bé đến dường nào mới có thể làm ra được cái chuyện ấy, bà ta còn cảm thấy, mạng sống của cô bé không đáng giá tiền? Bà ta muốn cô bé được sống thì cô bé được sống, mà muốn cô bé c.h.ế.t thì có thể lập tức bóp c.h.ế.t cô bé?

Vào thời điểm đó, Vãn Vãn đã rất ghét bà nội Tô, sự chán ghét từ trong sinh lý.

So ra thì ông nội Tô còn công bằng hơn nhiều.

Cô bé đang tò mò xem người ông nội này ủng hộ tách hộ hay không? Có lẽ hơn phân nửa là không thể?

Quả nhiên là vậy.

Nhìn mái tóc bạc phơ của người vợ già, còn cả vẻ hung hãn gạt đi nước mắt, ông ấy thở dài, nói với Tô Cần: “Thằng hai, đạo lý ba mẹ còn sống, con cái không được tách hộ, chẳng nhẽ con không hiểu sao? Huống hồ em ba của con còn chưa lập gia đình, ba và mẹ con còn sống được thêm mấy năm nữa, con đừng chọc giận mẹ con, mau qua xin lỗi mẹ con đi.”

Trong mắt Tô Cần có sự thất vọng, anh ấy luôn cho rằng ba anh ấy là một người hiểu lý lẽ, nhưng cuối cùng ba vẫn nghiêng về phía mẹ.

Cứ đứng như thế, lần đầu tiên anh ấy không có ý định tỏ ra yếu thế, anh ấy đứng thẳng người, đón lấy ánh mắt của ông nội Tô, không chút lảng tránh.

Tim ông nội Tô chệch một nhịp, lông mày khẽ cau lại.

“Thằng hai à, hoàng thổ của ba mẹ đã bị chôn một nửa rồi, cũng chỉ còn sống được vài năm nữa thôi, con…”

Tô Cần nhìn ông nội Tô, rồi lại nhìn mẹ già đang khóc nức nở bên cạnh, lúc này bà ta đã không còn khóc lóc om sòm nữa, chỉ lặng lẽ lau nước mắt, mái tóc bờm đã bạc trắng.

Anh ấy yên lặng đứng im, sống lưng thẳng tắp, mặc dù không nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt lại có chút giãn ra.

Trong lòng Tô Vãn Vãn thở dài, tách hộ nào có dễ như vậy? Cô bé biết sẽ như này mà, nhất định ông nội sẽ nghiêng về phía bà nội, tách hộ rồi sẽ không có khả năng kiểm soát được nữa, sao có thể đồng ý cho được?

Chỉ là, bà nội Tô sẽ để yên cho chuyện này sao? Rõ ràng là không thể rồi, mọi chuyện chỉ sợ sẽ còn trầm trọng hơn nhỉ?

Tô Kiến Quốc nói: “Ông nội, những lời này là con nói. Bà nội bị mất trứng gà, cứ khăng khăng bảo bọn con ăn vụng, thế nên con đành tìm cho ra người ăn vụng trứng gà, cũng có thể chứng minh Kiến Hoành là người ăn vụng. Con cũng không mong gì, chỉ mong sao nhà con được chứng minh trong sạch mà thôi, ông nội, con làm vậy cũng là sai sao?”

Ông nội Tô còn có cái gì không hiểu nữa, nhất định là do bạn già của ông ấy làm việc không công bằng, làm tổn thương trái tim đứa nhỏ.

Tô Kiến Hoành đứng đó nói: “Ông nội, con không có, là Kiến Quốc đổ oan cho con!” Cậu ta sống c.h.ế.t cũng không thừa nhận là cậu ta ăn vụng.

Tô Kiến Quốc cười lạnh: “Tô Kiến Hoành, trước mặt ông bà nội, anh có dám súc miệng không? Chỉ cần anh dám súc miệng chứng minh anh không ăn trộm, vậy em sẽ xin lỗi anh, nếu không thì anh phải xin lỗi ba mẹ em.” Lúc này cậu nhóc cũng không bắt bà nội phải xin lỗi, mà sống c.h.ế.t cắn chặt Tô Kiến Hoành không chịu nhả.

Sắc mặt Tô Kiến Hoành cứng đờ, mặt cậu ta đỏ bừng nói: “Anh… Dựa vào đâu anh phải súc miệng!”

“Kiến Hoành, trứng gà có phải do con trộm không?” Ông nội Tô nhìn chằm chằm cậu ta.

Tô Kiến Hoành muốn mở miệng phủ nhận, nhưng thấy ánh mắt của ông nội Tô cứ nhìn chằm chằm cậu ta, khiến những lời phủ nhận sắp thốt ra khỏi miệng cậu ta phải nuốt ngược trở lại.

Cậu ta thừa nhận không được, mà không thừa nhận cũng không xong, cứ đứng đấy không nói tiếng nào.

Ông nội Tô hô to về phía Tô Kiến Quốc: “Kiến Quốc, mau đi lấy cốc nước qua đây.”

Tô Đại Lực nói: “Ba, Kiến Hoành nói không trộm thì nhất định là không trộm. Kiến Quốc, tại sao con cứ vu oan cho anh con vậy?” Anh ta chặn Kiến Quốc lại, không cho cậu nhóc đi lấy cốc nước.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 12: Chương 12



Tô Kiến Quốc cười lạnh, đi ra ngoài muốn rót một ly trà, nhưng cửa lại bị Tô Đại Lực chặn lại, cậu nhóc không đi được.

“Nước tới đây.” Tô Kiến Binh cầm một bát nước, hét lên: “Ông nội, cháu đã mang nước tới rồi đây.”

Khóe miệng Tô Vãn Vãn khẽ nhếch lên, anh cả anh hai đều rất lanh lợi, anh cả đứng đó để thu hút sự chú ý của mọi người, anh hai thì chuồn êm ra ngoài từ bao giờ, lặng lẽ rót nước đem tới.

Bây giờ, Tô Kiến Hoành không muốn súc miệng cũng khó.

Tô Kiến Hoành lạnh mặt, không ngừng lườm Tô Kiến Binh, nếu như con mắt có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người, Kiến Binh sớm đã c.h.ế.t không biết bao nhiêu lần rồi.

Tô Kiến Quốc cầm bát nước trong tay Tô Kiến Binh, một tay nắm cái cằm của Tô Kiến Hoành, tay còn lại đổ nước vào miệng cậu ta.

Nước vào trong miệng, Tô Kiến Hoành sặc tới mức muốn phun hết nước ra ngoài, nghĩ nghĩ, lại muốn nuốt vào trong bụng, định tiêu hủy chứng cứ.

Ai biết rằng Tô Kiến Quốc sớm đã đoán được thủ đoạn của cậu ta, đưa mắt ra hiệu với Kiến Binh, sau vỗ vào lưng Kiến Hoành. Động tác tay Kiến Quốc chẳng những không ngừng, ngược lại càng gia tăng cường độ.

“Ọc” một tiếng, dưới sự phối hợp của hai anh em, Tô Kiến Hoành phun nước ra ngoài.

Lần phun này, trong nước có bọt trứng gà và bọt trắng nổi lên, điều này đủ để nói rõ tất cả, vụ việc ăn trộm trứng gà, cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng.

Sắc mặt Tô Kiến Hoành trắng bệch, trở nên rất khó coi, ánh mắt dè dặt nhìn về ông nội Tô, lại nhìn người đằng sau có khuôn mặt tái mét.

Trong lòng cậu ta quát to một tiếng không ổn, ông nội không dễ lừa như bà nội, hơn nữa ông nội cũng không mê muội nuông chiều con trai cả và cháu trai cả như bà nội Tô.

Trước khi ông nội Tô mở miệng, đột nhiên Tô Đại Lực sải bước nhanh đến trước mặt Kiến Hoành, vỗ mạnh vào đầu cậu ta: “Thằng ranh con này, ai cho con trộm trứng của bà nội?” Giơ tay rất cao nhưng vung xuống rất nhẹ nhàng, nhìn thì lực không nhỏ nhưng thật ra không đau.

Tô Kiến Hoành lại “A” lên một tiếng, ôm đầu hét lên.

Tô Đại Lực vừa vỗ vào đầu cậu ta vừa nói: “Con còn dám che đầu, con muốn ăn trứng gà thì nói với bà nội con một tiếng không được sao, bà nội con không cho con ăn là con nhất thiết phải trộm à, giờ bị bắt ngay tại trận, không phải con sai thì cũng là con sai.”

Tô Cần/Lục Tư Hoa: “…”

Khóe miệng Tô Kiến Quốc khẽ giật, mấy cái vỗ nhẹ này có đau không? Hét khoa trương quá đấy, đang diễn cho ai xem?

Tô Vãn Vãn gần như bị chọc cười, người bác cả này đúng là một nhân tài, trận đánh này, lời lẽ này…..

Tô Đại Lực dừng động tác đánh người, quay sang nói với bà nội Tô: “Mẹ, Kiến Hoành ăn trộm trứng gà là nó không đúng, thực ra nó đã nói qua với con rồi, muốn ăn trứng gà, con tưởng trứng gà kia là của mẹ thằng bé, nó ăn một quả cũng không sao, cho nên con đã đồng ý, con quên không nói với mẹ chuyện này, mẹ xem…”

Bà nội Tô cũng biết là oan uổng nhà thằng Hai, mặt cũng đỏ lên, lại càng không thể xin lỗi vợ chồng Tô Cần được, hừ một tiếng rồi đi ra bên ngoài.

Tô Đại Lực lại nhìn về phía ông nội Tô: “Ba, ba xem chuyện này….”

Tất cả mọi người trong nhà con trai thứ Hai đều nhìn về phía ông nội Tô, ông nội Tô sẽ giúp nhà con trai thứ Hai, hay là giống bà nội Tô giúp nhà con trai Cả?

Nhất là Tô Cần, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ông nội Tô.

Ánh mắt của con trai thứ hai làm sao ông nội Tô lại không nhìn thấy? Ông ấy cũng không phải bà nội Tô, là người làm việc sẽ không bao giờ không để lại đường lui.

Ông nội Tô nói: "Việc này đúng ra hai đứa là người phải nói xin lỗi vợ chồng thằng hai nhất, bọn chúng mới là người bị hại."

Tô Đại Lực có chút bất mãn: "Ba!"

"Sao, ngay cả tôi mà anh cũng không chịu nghe?" Ông nội Tô nhíu lông mày: "Sai chính là sai, sao còn muốn để em hai của anh chịu đựng tủi thân thành toàn cho anh? Anh làm anh cả như thế mà được?"

Trong lòng Tô Cần có chút d.a.o động nhưng cũng không lên tiếng, sắc mặt rõ ràng đã tốt lên rất nhiều.

Tô Đại Lực dùng sức cắn răng, trên mặt lại nén ra nụ cười nói với Tô Cần: "Chú hai, anh đánh cũng đã đánh rồi, chỉ là chuyện một hai quả trứng gà, cũng không phải chuyện gì lớn, người làm chú như chú sẽ không trách Kiến Hoành chứ?"

Tô Cần: “...”

Tô Đại Lực thỏa mãn nhận được đáp án như mong muốn, lôi kéo tay con trai đi ra khỏi cửa nhà người con trai thứ.

Lại thấy bà nội Tô đang tranh chấp với ông nội Tô ở đằng trước, bà nội Tô mắng chửi la hét, ông nội Tô đứng cạnh nói: "Bà nó này, đã sớm nói với bà phải xử lý mọi việc công bằng rồi." Ông ấy không ngờ bạn già lại biến mọi chuyện thành ra thế này.

Bà nội Tô mà đã ác độc lên, sao còn công bằng được? Bà ta hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t cái món hàng đền thêm tiền Ngũ nha đầu để tránh mang đến tai nạn cho nhà họ Tô. Nhìn xem, nó vừa được sinh ra, thằng hai liền dám đứng thẳng tranh cãi với bà ta, không phải tai tinh thì là cái gì? Đây là muốn ly tâm a.

Nhưng trước mặt ông bạn già, bà ta không dám nói ra suy nghĩ này ra, huống chi bên cạnh còn có đứa con trai cả.

Chổi lông gà trên tay bị bà ta đánh cho có hơi trọc đầu, trong nội tâm bà ta có chút bực bội, dùng sức muốn ném mạnh xuống đất, nhưng đột nhiên chân lại lảo đảo ngã chúi xuống đất.

Cú ngã này, làm cho ông nội Tô ở bên cạnh cũng suýt chút nữa bị trượt chân ngã theo bà ta, may mà được Tô Đại Lực giữ chặt: "Mẹ?" Vừa tính kéo ông nội Tô lại thì toàn bộ cơ thể anh ta đổ về phía trước, cả ba người đều ngã xuống đất.

Cú ngã này cũng không nhẹ, bà nội Tô bị trật chân.

Bà ta nhớ đến lời nói trước kia của thầy bói, bực bội muốn chết, nhất định là do con bé đền thêm tiền Ngũ nha đầu kia, quả nhiên là tai tinh, xúi quẩy muốn chết, dính vào nó là không có chuyện gì tốt. Vừa nghĩ xong thì chân tê rần, càng chứng thực ý nghĩ của bà ta.

Không thể để con bé này ngây người trong nhà nữa. Bà ta hung ác nghĩ.

Tiếng vang bên ngoài sao có thể giấu được hai vợ chồng Tô Cần ở trong phòng, hai người ai cũng không đi ra ngoài xem, coi như không biết.

Lục Tư Hoa đang ở cữ, Tô Cần đang tức giận, bà nội Tô bất công nhất thời khiến anh ấy chưa nguôi ngoai được cơn giận. Dù sao bên ngoài cũng có anh cả đỡ, nghe tiếng có vẻ không ai bị thương, chắc lại là khổ nhục kế của mẹ.

Ba anh em Tô Kiến Quốc cũng không ai ra ngoài, cũng coi như không nghe thấy.

Tô Vãn Vãn nằm trong lòng Lục Tư Hoa đang rầm rì b.ú sữa, con mắt hơi híp lại, tiếng động bên ngoài cũng không giấu được lỗ tai cô bé.

Chuyện bà nội Tô thiên vị, cô bé đã sớm biết từ lúc đọc sách, sau này chuyện thiên vị còn có nhiều hơn nữa.

Chỉ là…

Sao nhỉ? Bà nội Tô ngã thật?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 13: Chương 13



"Ba, ông nội và bà nội ngã thật, ông nội không sao, bà nội trật chân." Tô Kiến Binh đi ra ngoài một lúc rồi mang tin tức về.

Việc bà nội Tô bị ngã khiến cho người khác rất kinh ngạc, bọn họ cứ nghĩ đây là khổ nhục kế của bà nội Tô.

"Để ba đi xem." Tô Cần rất bất mãn chuyện mẹ già bất công nhưng nếu như ngã thật, anh ấy cũng không hung ác tới nỗi không tới ngó ngàng.

Lúc này Tô Vãn Vãn đã ăn uống no đủ, đang híp mắt rầm rì.

Tô Kiến Quốc bế cô bé lên, cảm thấy em gái mềm mềm, rất ngoan.

Tô Kiến Binh cũng đứng đó nhìn em gái, muốn ôm em gái nhưng lại bị anh trai đoạt trước nên cậu bé có chút phiền muộn. Em gái be bé, mềm mềm cứ thế được anh trai ôm vào trong lòng ngực, làn da nhăn nheo, cả người đỏ rực. Trông có vẻ hơi xấu nhưng đó là em gái của cậu bé.

"Mẹ, sao em gái lại xấu như vậy?" Cậu bé vừa thốt ra lời này, lập tức đã cảm thấy không đúng lắm.

Sao em gái của cậu bé lại xấu được, cho dù có xấu thì cũng xinh đẹp. Hơn nữa…

Hỏng rồi! Chắc chắn sẽ bị dạy dỗ.

Quả nhiên, cậu bé vừa nói dứt câu thì đã bị Tô Kiến Quốc vỗ trán: “Nói ngu ngốc gì thế, sao em gái lại xấu được? Ai mới sinh ra mà chẳng thế, năm đó em còn xấu hơn cả em gái.”

Tô Kiến Binh lầm bầm: "Em đã từng gặp người có vẻ ngoài xinh đẹp rồi, chẳng phải em gái của Tiêu Hải Thư vừa ra đời đã trắng nõn nà sao?"

Lúc em gái của Tiêu Hải Thư ra đời, cậu bé và anh trai đều qua đó xem, lúc ấy nhìn da cô bé trắng nõn đến mức không thể tưởng nổi, cậu bé đã cho rằng con gái vừa mới sinh ra đều có dáng vẻ như thế. Khi thấy dáng vẻ của em gái lúc mới ra đời không khác gì so với em trai, cậu bé bĩu môi cảm thán một câu, cũng không phải ghét bỏ, chỉ là phản ứng tự nhiên mà thôi.

Cho dù em gái có xấu thì cũng là em gái của cậu bé, đều là người cậu bé phải bảo vệ. Cậu bé tiếp tục lẩm bẩm: "Dù có xấu xí một chút cũng không sao, về sau em sẽ cố gắng tích thêm đồ cưới cho em gái, chắc chắn sẽ có người muốn lấy em ấy." Cậu bé giống như đang thề, tự dặn lòng mình.

Vốn Tô Vãn Vãn đang buồn ngủ, nghe được tiếng nói thầm của Tô Kiến Binh, cô bé bị chọc cười. Anh hai ngốc của cô bé còn sợ tương lai cô bé xấu đến mức không gả đi được? Cho nên thề phải tích lũy đồ cưới cho cô bé? Tô Kiến Binh trong sách cũng như thế này, bên ngoài thì độc mồm độc miệng, nhưng lại có thể liều mạng vì nguyên thân, đây chính là tình thân.

Tựa như ba người anh trai kiếp trước của cô bé, biết rõ sức khỏe của cô bé không tốt, không sống được bao lâu nhưng vẫn cưng chiều cô bé đến tận xương tủy, cô bé muốn gì thì họ mua cho cái đó, mặc cho cô bé nói muốn sao trên trời, e rằng các anh trai cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho cô bé.

Bây giờ cô bé xuyên không rồi, tuy trong nhà hơi nghèo một chút nhưng tấm lòng của các anh trai dành cho cô bé, sao cô bé lại không nhìn ra? Thật lòng hay giả dối, liếc qua đã thấy ngay. Mặc dù ngoài miệng anh trai ghét bỏ vẻ ngoài cô bé xấu, nhưng sự yêu thương trong mắt không phải giả.

Lục Tư Hoa nói: "Hầu như đứa bé nào vừa mới sinh ra cũng đều vậy hết, thỉnh thoảng sẽ có một hai bé xinh xắn, nhưng rất ít. Đợi đến khi da đỏ tróc hết, chậm rãi nảy nở, thì sẽ trở nên ưa nhìn hơn, đến lúc đó chắc chắn em gái của con sẽ là đứa trẻ xinh đẹp nhất."

"Nói cho em biết, Tảo nha đầu sát vách còn xấu xí hơn." Kiến Quốc ở bên cạnh nói.

Ánh mắt Tô Kiến Bình sáng lên: "Mẹ, thật sao?" Cậu bé đã làm tốt chuẩn bị chấp nhận sự thật là em gái xấu xí, mẹ lại cho cậu bé một hy vọng, em gái không phải xấu xí mà là chưa nảy nở.

"Mấy ngày nữa Vãn Vãn sẽ trắng nõn ra. Nhất định còn đẹp hơn Tiêu Lan."

Tiêu Lan là em gái của Tiêu Hải Thư, điều này khiến Tô Kiến Binh yên tâm hẳn, thấy anh trai ôm em gái mãi không chịu buông tay, cậu bé nói: "Anh, để em ôm một lát."

Tô Kiến Quốc lại không buông tay: "Em biết ôm sao? Tay chân của em vụng về, lỡ như làm em gái bị thương thì sao bây giờ?" Đồng thời trong lòng cậu nhóc cũng đang vui mừng, lúc Kiến Dân ra đời, cậu bé đã khá lớn, vừa vặn có sức để ôm, ba mẹ đã dạy cho cậu nhóc biết cách ôm trẻ con như thế nào.

Em gái nhỏ mềm mại như vậy, Kiến Binh chưa từng ôm trẻ con, nhỡ làm bị thương em ấy thì xử lý thế nào? Cậu nhóc tuyệt đối không đồng ý cho Kiến Binh ôm em gái.

Nhìn mấy anh em thích Vãn Vãn như vậy, trong lòng Lục Tư Hoa cũng vui mừng, những cái khổ phải chịu ở chỗ bà nội Tô lập tức như được chữa lành. Có ba anh trai giúp đỡ che chở con gái, cô ấy còn có gì phải sợ, nước đến đất ngăn, binh đến tướng chặn, nhà bọn họ nhất định sẽ khá hơn.

Lục Tư Hoa mềm lòng, cô ấy nói: "Bà nội các con không thích Vãn Vãn, các con làm anh phải thương em gái."

Bà nội Tô trọng nam khinh nữ không thích Tô Vãn Vãn, đây là việc rõ rành rành, ba anh em Tô Kiến Quốc cũng biết, ngay cả Kiến Dân nhỏ nhất cũng biết. Tuy cậu ấy còn nhỏ, nhưng cậu ấy không ngốc mà còn rất thông minh. Lúc bà nội Tô đến nhà làm loạn, không cho mẹ ăn trứng gà rồi còn mắng em gái, cậu ấy đã thề trong lòng là phải bảo vệ mẹ và em gái.

Tô Kiến Quốc nói: "Mẹ yên tâm, chỉ cần có con ở đây thì con sẽ không để cho người ta ức h.i.ế.p em gái, ai ức h.i.ế.p em gái con thì con sẽ ức h.i.ế.p lại."

Tô Kiến Binh cũng ưỡn ngực, vỗ n.g.ự.c bảo đảm, có bọn họ bảo vệ em gái. Ngay cả Kiến Dân nhỏ nhất cũng cam đoan nói từng tiếng một.

Lục Tư Hoa cười, không có ông bà nội yêu thương thì sao, con gái của cô ấy có ba mẹ thương, có các anh trai che chở, vậy là đủ rồi. Chắc chắn con gái của cô ấy sẽ là cô bé hạnh phúc nhất trên thế giới này, là báu vật của nhà bọn họ.

Tô Vãn Vãn nghe vậy, cũng cảm động đến mức rơi lệ, cô bé cũng yên lặng nói thầm trong lòng: Chờ con lớn lên, con sẽ cho mọi người được sống cuộc sống tốt lành, tin tưởng con.

"Chắc là ba của các con sẽ bị mắng không ít.” Lục Tư Hoa nhìn ra bên ngoài, không nhịn được thở dài.

Tô Vãn Vãn cũng nghĩ đến điều này, sau khi bà nội Tô bị ngã, chỉ sợ bà ta sẽ càng khó chịu, nhất định sẽ trút giận lên người ba. Nếu như có thể tách hộ thì tốt rồi, đáng tiếc nhìn ý tứ của bà nội Tô, xem chừng đó là chuyện không thể nào.

Nói thế, còn chẳng bằng bà ta không bị ngã bị thương, chí ít bà ta sẽ không trút giận lên người ba Tô.

Quả nhiên Lục Tư Hoa và Tô Vãn Vãn đã đoán đúng, lúc Tô Cần đi qua, anh ấy đã phải chịu không ít lời mắng mỏ của bà nội Tô, tiếng mắng kia cách mấy gian phòng cũng nghe thấy được.

"Quả nhiên ba bị bà mắng." Tô Kiến Quốc nghe xong, lông mày nhíu chặt lại, đặt em gái vào trong lòng Lục Tư Hoa: "Mẹ, con đi qua xem một chút."

Lục Tư Hoa gọi cậu nhóc lại: "Con đừng qua, con đi qua sẽ chỉ làm bà con thêm tức giận, ba con sẽ còn bị mắng nhiều hơn."
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 14: Chương 14



Mặc dù bà nội Tô không chào đón nhà con trai thứ hai, không yêu thương mấy người Kiến Quốc bằng Kiến Hoành, nhưng dù sao cũng là cháu trai, nhiều nhất cũng chỉ bị mắng ngoài miệng. Nếu như bây giờ Kiến Quốc đi qua, chỉ sợ sẽ càng chọc giận bà nội Tô, vừa rồi không phải là vậy sao?

Kiến Quốc giúp đỡ ông xã, kết quả ngay cả lời nói ác độc như "quỷ xử bắn" bà nội Tô cũng mắng ra được, cô ấy không hy vọng ngay lúc chồng mình bị mắng thì con trai mình cũng bị bà ta chà đạp.

"Ba nên tách hộ." Tô Kiến Quốc ngồi xuống nhưng vẫn có chút tức giận.

Lục Tư Hoa nói: "Đừng nói trước mặt ba con, việc này không có khả năng đâu. Ông bà nội không đồng ý tách hộ, chú ba của con còn đang đi học, còn chưa lập gia đình, bà nội cầm quyền, dù thế nào cũng không đồng ý tách hộ.” Sao cô ấy lại không muốn tách hộ cơ chứ, nhưng con đường tách hộ này gian nan biết bao.

Từ lúc Kiến Dân chào đời, cô ấy đã sớm có tâm tư ấy, sau khi sinh con gái, ý nghĩ này càng thêm mãnh liệt, nhưng cô ấy biết chuyện này rất khó làm được. Chỉ cần ông bà nội Tô không hé miệng, cả đời này họ cũng không thể tách hộ được.

"Chờ ba con về lại bàn bạc thêm vậy.” Mặc dù cô ấy biết khả năng này vô cùng xa vời nhưng vẫn muốn khuyên nhủ.

Tô Kiến Quốc dùng sức nắm chặt nắm đấm, cậu nhóc phải cố gắng kiếm tiền, không để người nhà chịu khổ.

Tô Cần bị bà nội Tô mắng hồi lâu, cuối cùng cũng lết hai chân nặng nề về đến phòng. Nhìn thấy vợ con đều đang lo lắng nhìn mình, anh ấy nhếch miệng cười cười.

"Ba, bà nội mắng ba ạ?" Tô Kiến Quốc tiến tới hỏi.

Tô Cần nói: "Trong lòng bà nội con không thoải mái, mắng vài câu c*̃ng không sao cả. Chân bà nội con bị thương không nhẹ, mấy ngày tới các con nhớ kiềm chế một chút, đừng chọc bà nội tức giận."

Khóe miệng Tô Kiến Quốc lại cong lên, trong lòng nghĩ: Bà nội tinh thần phấn chấn, lúc nào cũng có thể mở miệng mắng, dẫu cậu nhóc không chọc bà ta thì cũng có thể bị mắng.

Chẳng qua những lời này cậu nhóc không dám nói trước mặt ba mình, sợ ba nói cậu nhóc không hiếu thuận.

"Ba, chúng ta nên tách hộ ra ở riêng.” Tô Kiến Quốc biết rõ không có khả năng nhưng vẫn nhắc nhở một câu trước mặt ba Tô.

Tô Cần sửng sốt một lúc lâu: "Ông bà con sẽ không đồng ý đâu." Nhìn biểu cảm thất vọng của con trai, anh ấy nói thêm: "Sẽ tách hộ thôi, từ từ sẽ được."

Tô Kiến Quốc buồn buồn nói: "Vậy ngày mai con lại đi lấy ít trứng chim." Bà nội cậu nhóc hẳn sẽ không cho mẹ cậu nhóc ăn ngon, hai anh em họ phải nghĩ cách kiếm ít đồ ăn ngon cho mẹ.

Tô Cần nói: "Lễ tắm rửa của Vãn Vãn cũng phải chuẩn bị, nhất định mẹ sẽ không cho làm."

Lễ tắm rửa là một loại chúc phúc đối với trẻ mới sinh, chỉ cần trong nhà không nghèo đến mức không có cái để ăn thì đều sẽ làm. Nhưng trong lòng anh ấy không chắc chắn, mẹ ngã, có lẽ bà ta sẽ không cho làm. Nhà mình phải chuẩn bị, không thể để cho con gái phải chịu tủi thân.

"Bà nội không cho làm thì chúng ta tự mình làm, đến lúc đó ba mẹ em sẽ đến, chúng ta làm một lễ tắm ba ngày náo nhiệt, tăng phúc cho Vãn Vãn." Lục Tư Hoa nói, cô ấy chưa từng trông cậy vào việc bà nội Tô sẽ tổ chức lễ tắm rửa cho con mình. Không có chúc phúc của bà nội, vậy thì để ông bà ngoại đến chúc phúc.

"Đúng, tự chúng ta làm, em gái có chúng con thương, không cần ông bà nội." Tô Kiến Quốc nói: "Ngày mai con và em hai sẽ ra sông bắt ít cá, rồi lên núi hái ít rau dại."

"Anh, em cũng đi." Tiểu Kiến Dân cũng nói, cậu ấy biết hái rau dại.

Thấy bọn nhỏ hiếu thảo lại hiểu chuyện như vậy, trong lòng Tô Cần an ủi, mặc dù anh ấy bị chọc tức ở phòng bên kia nhưng về đến nhà anh ấy lại cảm nhận được sự ấm áp, còn có con gái mềm mại, càng làm cho anh ấy trân trọng những thời gian như thế này.

Chưa chắc đã không tách hộ được, ý nghĩ này giống như nảy mầm mọc rễ, làm anh ấy càng thêm kiên định.

Sau khi Tô Cần rời đi, bà nội Tô vẫn không nguôi giận.

Chuyện bà ta bị ngã, bà ta giận chó đánh mèo đổ hết lỗi lên người Tô Vãn Vãn. Bà ta nhớ đến câu nói của thầy bói, nhận định Tô Vãn Vãn là tai tinh, bây giờ tai nạn này mới báo ứng lên người bà ta.

"Con nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, thầy bói nói không sai, đúng là tai tinh." Bà nội Tô không nhịn được mà phàn nàn với ông nội Tô.

Lúc này trong phòng cũng chỉ có mỗi ông nội Tô, Tô Đại Lực đã về phòng của anh ta, vợ đang ở cữ, sau khi anh ta đưa ba mẹ về không lâu thì đi về phòng. Dĩ nhiên bà nội Tô không tức giận, cảm thấy cháu gái thứ tư quan trọng hơn, còn bảo anh ta về ôm cháu gái.

Lúc thằng Hai đến, bà ta đang nổi nóng, tất nhiên là không tránh khỏi việc bị hung hăng mắng cho một trận. Tô Cần cũng thành thật, kệ bà ta mắng cũng không cãi lại, cho đến khi bà ta hết giận.

Nhưng mà cơn tức này nào có dễ tiêu như vậy? Chỉ cần Ngũ nha đầu còn ở đây một ngày, bà ta nhìn thôi cũng đã thấy tức giận.

"Bà xem bà đi, biết rõ tính nết của nhà thằng Hai, trong nhà mất trứng, sao lại cứ khăng khăng là nhà thằng Hai lấy?” Ông nội Tô cũng không nhịn được nói bà ta vài câu, nhưng nhìn cái chân ngã bị thương của bà ta cùng một đôi mắt đỏ hồng, ông ấy lại không đành lòng mắng.

Bà nội Tô nói: "Tôi mất trứng gà, không hỏi thằng Hai thì hỏi ai? Sao thằng Cả có thể lấy được, tôi vừa mang qua cho nó xong…" Thấy đôi mắt của bạn già đang trợn trừng nhìn bà ta, bà ta còn nói: "Cũng đâu phải là tôi đau lòng số trứng gà kia, chủ yếu là loại hành vi này cần phải ngăn chặn, tôi mới…"

"Vậy thằng Hai nó lấy ư? Bà làm thế sẽ làm rét lạnh trái tim thằng Hai." Ông nội Tô thở dài một tiếng.

Đôi mắt bà nội Tô trợn to: "Nó bò ra từ trong bụng tôi, nó dám thất vọng đau khổ chắc? Tôi xem nó có mấy cái gan!"

Ông nội Tô nói: "Bà ấy à, một khi lòng người đã lạnh thì sẽ không dễ được ủ nóng, đối tốt với thằng Hai một chút đi, đừng quên là nó có ba đứa con trai, cháu trai nhà họ Tô của tôi đa số đều thuộc nhà thằng Hai hết đấy."

Bà nội Tô lại xùy nói: "Lục Tư Hoa sinh ba thằng con trai thì sao? Chẳng phải cũng sinh ra tai tinh đó thôi? Mà thằng Cả cũng có con trai, còn cả thằng ba nữa, sau khi nó tốt nghiệp trung học nhất định sẽ là người thành phố, sau này cũng sẽ cưới vợ trong thành phố, ngày tốt lành của chúng ta về sau còn nhiều lắm.”

Ông nội Tô nhìn bà ta một cái, cảm thấy bạn già đang nổi nóng, tạm thời không nói lý được, sau này sẽ từ từ khuyên nhủ bà ta. Muốn đứng dậy đi lấy điếu thuốc, lại nghĩ đến vết thương trên đầu, không nhịn được đi ra khỏi phòng, gõ cửa nhà con trai thứ hai: "Thằng hai, con ra đây một lát."

Lúc về thì sắc mặt của Tô Cần tốt lên rất nhiều, Lục Tư Hoa kinh ngạc nhìn về phía chồng, ông nội gọi ông xã ra ngoài, nói cái gì mà anh ấy vui vẻ như vậy?

"Ba đã nói gì thế? Làm anh vui vẻ như vậy?" Lục Tư Hoa không nhịn được mà hỏi anh ấy.

Lúc này ba anh em Tô Kiến Quốc đã về phòng của mình đi ngủ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 15: Chương 15



Nhà họ Tô tổng cộng có năm gian phòng, phòng trên ở giữa là nơi ông bà nội Tô ở, phía đông là gian phòng của gia đình con Cả, sâu nhất ở phía tây là gia đình con thứ Hai, bên trong đó còn có một gian phòng, ấy là gian phòng của thằng ba. Ở bên cạnh còn có hai gian phòng được chia ra, theo thứ tự là phòng của mấy đứa trẻ của nhà thằng Cả và nhà thằng Hai. Sau này nếu tách hộ, phòng ở nhất định là phải xây ở chỗ khác, bây giờ chưa tách hộ nên tất cả mọi người đều ở chung một chỗ.

"Ba bảo anh đừng nghe những lời kia của mẹ, nói lễ tắm ba ngày và tiệc đầy tháng, đến lúc đó ba sẽ tổ chức." Tô Cần vẫn rất vui mừng, có ba ủng hộ anh ấy, trong lòng anh ấy không cảm thấy khổ sở.

Lục Tư Hoa lại giữ im lặng, chỉ cảm thấy trong chuyện này dù có sự ủng hộ của ông nội Tô, thì chỉ sợ lễ tắm rửa và tiệc đầy tháng cũng sẽ không quá bình yên.

"Tư Hoa, vẫn là ba làm việc công bằng, không bất công giống như mẹ." Tô Cần tôn trọng ông nội Tô.

Lục Tư Hoa nhíu mày, ông nội thật sự đã nói như vậy?

"Chỉ mong ba có thể xử lý mọi việc công bằng, không thiên vị là tốt rồi." Cô ấy cũng không muốn nghĩ về người khác theo chiều hướng xấu, nếu quả thật ông nội không thiên vị cho nhà anh Cả, vậy thì tốt.

Chỉ là...

Nhìn dáng vẻ vui mừng của Tô Cần, cô ấy thật sự không đành lòng phá hỏng tâm tình của anh ấy.

Lúc này Tô Vãn Vãn đã ngủ, nếu như cô bé tỉnh thì sẽ chỉ khịt mũi coi thường, thủ đoạn của ông nội Tô cao tay hơn cả bà nội Tô, nếu không sao có thể đối phó được với mấy thằng con trai?

Ngày thứ hai, Tô Vãn Vãn bị nghẹn nước tiểu nên tỉnh lại, sau đó cô bé phát hiện mình đái dầm.

Thật ngại ngùng, chuyện sinh lý của trẻ con cô bé không thể khống chế được, nhưng trong thân thể chính là một người trưởng thành, vừa xuyên qua thành trẻ con nên cô bé còn chưa thích ứng được.

Sau khi thay tã xong, Tô Vãn Vãn thành thật nằm trên giường, bụng cũng đã ăn no, không có chuyện gì làm nên gặm ngón tay chơi chơi, gặm đến mức khắp tay toàn là nước miếng.

Ba anh trai sớm đã đi ra ngoài, chắc là đi làm mấy chuyện hôm qua đã bàn bạc xong, như đào trứng chim, bắt cá, hái rau dại nhỉ? Đáng tiếc cô bé là một đứa trẻ, không làm được cái gì, cô bé rất muốn đi xem phong cảnh của thôn Hạ Hà.

Trong sách miêu tả, thôn Hạ Hà rất đẹp, sau khi cải cách mở cửa, nơi này đã được khai phá thành thôn du lịch, kiếm được bộn tiền. Lúc ấy người chủ trì việc này là nữ chính, cũng chính là chị họ Tô Tảo Tảo đời này của cô bé. Cô gái này trọng sinh mà đến, có ký ức một đời nên làm chuyện gì cũng có thể mang đến thu hoạch, chẳng những được nhà họ Tô gọi là đại phúc tinh, mà ngay cả người trong thôn cũng có rất nhiều người cảm kích cô ta.

Còn nguyên thân, nguyên thân bị Tô Tảo Tảo nắm mũi dắt đi, chuyện tốt đều là của Tô Tảo Tảo, chuyện xấu đều thành nguyên thân làm, không biết đã phải ngăn cản biết bao tai họa, gánh vác biết bao tiếng xấu cho nữ chính.

Bây giờ Tô Vãn Vãn đã thành nguyên thân nên cô bé muốn kế hoạch cuộc sống thật tốt, chị họ không dễ đối phó như vậy, cô bé lấy mười hai phần tinh thần, không thể bước lên con đường cũ của nguyên thân được.

Chắc chắn nữ chính sẽ không dễ đối phó như vậy, nếu không sẽ không làm cho tất cả mọi người, trừ người của gia đình con thứ Hai, lại thích cô ta đến thế, ngay cả bà nội Tô trọng nam khinh nữ cũng thương cô ta tận xương, cả ông nội Tô làm việc công bằng cũng nghiêng về phía cô ta.

Không có chút trình độ thì sao có thể làm được?

Suy nghĩ lung tung một lúc lâu, cô bé nghe được tiếng nói của anh cả Tô Kiến Quốc vang lên bên ngoài, xem ra các anh đã trở về. Không lâu sau ba anh trai đã bước vào cửa, hôm nay vận may của các anh trai vô cùng tốt, thắng lợi trở về.

"Con cứ tưởng phải mất cả ngày trời mới có thu hoạch ưng ý, không ngờ con vừa tới bờ sông đã bắt được mấy con cá to. Nhắc đến cũng lạ, trước kia rất ít khi gặp được con cá to như thế, vậy mà hôm nay lại bắt được hai con." Tô Kiến Quốc mang cá cho mẹ xem, cậu nhóc cũng không nghĩ theo hướng khác, chỉ cho rằng mưa một tháng, nước sông dâng cao, lượng người bắt cá ít đi nên cá mới to như thế.

Tô Kiến Binh cũng nói: "Con cũng như vậy, hôm qua con với anh đào được năm sáu quả trứng, con còn tưởng là ngoài ý muốn, hôm nay con không phải tìm gì đã phát hiện trên một thân cây có một tổ chim to, bên trong có mười quả trứng chim, phát tài rồi." Mở tay ra, trong lòng bàn tay có mấy quả trứng chim phủ kín bàn tay của cậu bé. Trong túi còn có nữa, cậu bé còn chưa lấy ra hết.

"Con cũng vậy. Con cũng thế." Tô Kiến Dân cũng nói: "Nhìn xem con hái được cái gì này?" Bên trong chiếc sọt trên lưng nhỏ đều là đồ cậu ấy hải cả buổi sáng, có nấm dại và rau dại, nom trông vô cùng tươi tốt.

Con cái nhà nghèo luôn sớm biết lo liệu công việc nhà, mặc dù Tô Kiến Dân chỉ mới bốn tuổi nhưng cậu ấy cũng đã theo ba mẹ và các anh trai đi hái rau dại rất nhiều lần, nhận biết một vài rau dại thường dùng, nấm hái mang về cũng đều là nấm có thể ăn, không có cái nào có độc.

Trong lòng Tô Cần cũng mừng rỡ, nhiều đồ thế này, lễ tắm rửa ngày mai coi như đã có đồ ăn. Mặc kệ bà nội Tô có đồng ý hay không, lễ tắm rửa này anh ấy cũng sẽ tổ chức vẹn toàn cho con, tuyệt đối không khiến con mình chịu thiệt.

Lục Tư Hoa sờ đầu con trai út: "Kiến Dân của chúng ta cũng có thể giúp đỡ gia đình rồi." Một câu nói thôi đủ khiến trong lòng Tô Kiến Dân cảm thấy ngọt ngào, không cần nói cũng biết cậu ấy vui vẻ biết bao nhiêu. Cô ấy nói tiếp: "Vãn Vãn là người có phúc, có ba người anh trai các con cưng chiều con bé, về sau nhớ phải tương thân tương ái đấy nhé."

Ba cậu con trai gật mạnh đầu, Tô Kiến Quốc nói: "Đương nhiên em gái là người có phúc khí, con cảm thấy hôm nay chúng con có thu hoạch lớn như vậy, nhất định là do phúc khí của em gái mang đến, nên mới may mắn."

Lời này tất cả mọi người đều thích nghe, có ai không hy vọng may mắn sẽ đến liên tục? Cho dù bà nội Tô có nói thế nào, nhà họ vẫn nhất trí cho rằng Vãn Vãn có thể mang đến may mắn cho mọi người.

Ba người Tô Kiến Quốc cầm nhiều đồ như vậy, làm cho sắc mặt bà nội Tô tốt lên rất nhiều, cũng khen ngợi họ. Họ cũng không nghĩ đến việc mang cá và trứng đến phòng bếp, nhưng lúc họ trở về có rất nhiều người nhìn thấy, bà nội Tô cũng mắng mỏ trong phòng, không tách hộ có điểm không tốt thế đấy. Cũng may họ biết giữ lại cho mình không ít thứ, len lén giấu đi.

"Không giấu sao được? Ba hiếu thuận như vậy, bị bà nội mắng đến nỗi ngay cả tiền riêng cũng không dám giấu, làm trâu làm ngựa cho cái nhà này, lại không được hưởng cái gì tốt cả." Tô Kiến Quốc có chút bất đắc dĩ, không nhịn được nói thầm vài tiếng.

Tô Kiến Binh và Tô Kiến Dân đều không lên tiếng, yên lặng dọn dẹp đồ vật bọn họ giấu đi, chỉ nghe thấy Tô Kiến Quốc lải nhải một chỗ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 16: Chương 16



"Mẹ, mẹ cũng đừng giống ba, thứ gì cũng mang cho phòng trên, cũng không biết suy nghĩ cho mình." Tô Kiến Quốc nhọc hết cả lòng.

Tô Vãn Vãn không nhịn được che miệng cười khẽ, quả thật anh cả rất quan tâm cái nhà này, người này nào có giống tên lưu manh trộm tiền trong nhà đi đánh bạc khắp nơi như trong sách miêu tả? Nếu như anh cả phát triển theo chiều hướng tốt, đó là một sự giúp đỡ lớn a.

Tô Kiến Quốc nói: "Mẹ nhìn xem, ngay cả em gái cũng tán thành lời nói của con, mọi người thật sự phải nghe con. Cho dù không ở riêng, chúng ta cũng phải suy nghĩ cho ngôi nhà nhỏ của mình."

Lục Tư Hoa nhìn cô con gái đang tự chơi tự vui trên giường, cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Không tách hộ là không thể nào, khốn cảnh trước mắt tạm thời họ không có cách giải quyết, nhưng đúng thật là họ nên suy nghĩ cho ngôi nhà nhỏ này.

"Ông xã, anh nghe được lời con trai nói không?" Cô ấy không nhịn được giật giật góc áo của Tô Cần.

Tô Cần ừ một tiếng, hai tay che lên mặt, tuy trong lòng có mâu thuẫn, nhưng cuối cùng cũng không có phản đối Tô Kiến Quốc, xem như chấp nhận.

Tô Vãn Vãn thở dài trong lòng, người ba này của cô bé rất hiếu thảo với ông bà nội, nhưng dù gì cũng đừng vì chữ hiếu mà ngó lơ vợ con. Cũng may, mặc dù vừa rồi anh ấy xoắn xuýt nhưng vẫn đồng ý, xem ra không tính là ngốc không có thuốc chữa, có lẽ từ từ vẫn có thể cứu được?

Lại nghe thấy bà nội Tô bắt đầu mắng chửi, Tô Vãn Vãn thấy lần này ba Tô không ra ngoài nữa mà một mực ở trong phòng. Cô bé thỏa mãn gật gật đầu, ba cô bé còn có thể cứu được.

Lễ tắm rửa rất nhanh đã đến, đối với gia đình nhà con trai thứ Hai mà nói, ngày này là khoảng thời gian vô cùng quan trọng, đây là ngày liên quan đến việc con gái họ thu hoạch lời chúc phúc.

Vào ngày này, bốn ba con Tô Cần đã dậy từ rất sớm, ngay cả Tô Kiến Dân cũng rời khỏi giường từ sớm, không cần ba mẹ phải gọi.

Liên quan đến vấn đề của em gái, ba anh em đều nhất trí ý kiến cho rằng không thể để Vãn Vãn phải chịu bất cứ tủi thân nào. Vậy nên bọn họ chưa từng trông cậy vào việc bà nội Tô sẽ tổ chức lễ tắm rửa cho em gái, nhất định bà nội Tô sẽ sang bên Tảo Tảo.

Từ ba ngày trước, sau khi bà nội Tô bị ngã, bà ta càng thêm không chào đón Vãn Vãn, luôn nói tất cả đều là do Vãn Vãn gây nên. Thậm chí bà ta vì không muốn gặp phải xui xẻo, mà rất ít khi tìm đến nhà con trai thứ Hai bọn họ. Điều này làm trong lòng ba con Tô Cần thở phào nhẹ nhõm, bà nội Tô không đến làm phiền họ thì họ càng vui.

Ngày này, bà nội Tô cũng tự mình đứng dậy, tuy lần đó bị ngã không nhẹ nhưng thật ra không bị thương gì cả, có thể đi, có thể chạy, đúng là may mắn to lớn. Bà ta chỉ cho rằng mình không ngã mạnh như vậy là vì có Tứ nha đầu che chở cho bà ta, mang đến may mắn cho bà ta, không uổng công bà ta thương yêu cô bé như vậy, không phí công thương mà.

Lại nhìn về phía nhà thằng Hai, trong lòng bà ta hung hăng nghĩ: Còn muốn tổ chức lễ tắm rửa? Nằm mơ đi, trời đã định sẵn là đứa cháu gái này sẽ mang đến tai nạn cho gia đình bà ta, bà ta không nhận cô bé, chắc chắn sẽ không chúc phúc cho cô bé.

Nhưng, người tính không bằng trời tính, ông trời cũng không theo ý nguyện của bà ta.

Khi bà ta nhìn thấy một đôi vợ chồng già bước vào trong cửa viện, mặt bà nội Tô trở nên âm trầm: Sao bọn họ lại đến đây?

Khi ông ngoại Lục, bà ngoại Lục và lũ trẻ đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng thế này. Bà nội Tô đang chống eo, đứng đó chửi, muốn có bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu khó nghe.

“Trong nhà làm lễ tắm ba ngày không cần dùng đến tiền sao? Đồ khốn nạn, một đồng tiền cũng không mang về nhà, nhưng bản lĩnh móc túi thì không cạn, nói cho mày biết, muốn làm lễ tắm ba ngày, không có cửa đâu!”

Bà nội Tô hùng hổ mắng mỏ: “Chỉ là một con nha đầu, một thứ của nợ, mà cũng đòi làm lễ tắm ba ngày, tại sao mày không lên trời đi, mày...” Sau đó là những lời nói độc ác, th* t*c được phát ra.

Đang chửi mắng rất hùng hổ, đột nhiên nghe được một giọng nói giễu cợt: “Ôi trời, bà không phải phụ nữ sao? Còn đòi bồi thêm tiền, đứa con trai cả bảo bối của bà cũng sinh ra món đồ phải bồi tiền, còn sinh bốn đứa, nhưng sao trông bà vẫn vui mừng hớn hở tổ chức lễ tắm ba ngày nhỉ?

Người đang nói là dì út của Tô Vãn Vãn, em gái của Lục Tư Hoa tên Lục Vận Du. Mọi chuyện của nhà Vãn Vãn, cô ấy đã nghe qua, đương nhiên phải đứng ra bảo vệ chị gái của mình.

Bà nội Tô không phải người ăn chay, bị đàn con cháu chửi thẳng vào mặt như vậy, làm cho người đã quen với sự cường thế như bà ta không khỏi tức giận.

Nhà họ Lục có một hàng con gái, không có lấy một đứa con trai, nhưng bà thông gia còn hạnh phúc hơn cả bà ta, trong lòng bà ta cảm thấy rất không công bằng. Cũng chính vì lý do này, bà ta càng ngày càng chướng mắt cô con dâu thứ hai, trước đây cô con dâu thứ hai ngoan ngoãn dễ bảo, trong lòng bà ta ít nhiều gì cũng có chút dễ chịu, cảm thấy bản thân còn tốt hơn nhiều bà thông gia này.

Nhưng từ khi Ngũ nha đầu ra đời, tất cả đều thay đổi, thằng Hai vốn nghe lời cũng có chút thay đổi, dường như sắp nằm ngoài tầm kiểm soát của bà ta, đứa con dâu thứ hai cũng không còn ngoan ngoãn như trước nữa, bà ta càng ngày càng cảm thấy đứa Ngũ nha đầu này là một tai tinh, sinh ra để hủy diệt bà ta, không những hủy hoại nhà họ Tô mà còn khiến bà ta và thằng hai bị chia rẽ tình cảm.

Còn muốn làm lễ tắm ba ngày? Nằm mơ đi!

Nhưng bây giờ, dì út của nhà họ Lục bị làm sao? Muốn trèo đầu cưỡi cỗ bà ta à?

Một hòn đá làm dậy ngàn con sóng, trong lòng bà nội Tô đã ghét Tô Vãn Vãn, ghét đứa con dâu thứ hai, bây giờ lại bị Lục Vận Du khiêu khích, trong lòng càng căm hận hơn.

Trong lúc tức giận này, bà nội Tô trực tiếp mắng chửi, không cần biết đối phương có phải là khách hay không, không thèm quan tâm đến quy củ người đến là khách.

Hôm nay Tô Vãn Vãn dậy rất sớm, lễ tắm ba ngày là một ngày trọng đại, cô bé cũng rất tò mò, ở kiếp trước khi làm lễ tắm ba ngày cô bé còn rất nhỏ, không biết nó như thế nào, bây giờ mang theo ký ức của đời trước, có phải đây là một cơ hội không?

Nghe thấy bên ngoài vang lên hết tiếng mắng chửi này đến tiếng mắng chửi khác, cô bé chỉ có thể trợn tròn mắt, bà nội lại mắng chửi nữa à? Ai lại khiêu khích bà ta để bà ta chửi toàn những lời khó nghe đến vậy? Những lời lẽ bẩn thỉu, th* t*c đều tuôn hết ra ngoài, xen giữa còn có tiếng nói của một người phụ nữ khác, nghe giọng có vẻ rất trẻ, là ai nữa đây?

Người có thể đấu khẩu với bà nội Tô không nhiều.

“Mẹ, hình như bà ngoại và dì út đến rồi.” Tô Kiến Dân nói nhỏ.

Không lâu sau, bà ngoại Lục và Lục Vận Du đi tới, vừa mới bước vào phòng, sắc mặt của Lục Vận Du không được tốt, mặt đỏ bừng, có lẽ là do tức giận.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 17: Chương 17



“Chị, bà mẹ chồng của chị khiến người ta tức c.h.ế.t mà, đúng là vô lý.” Lục Vận Du ngồi xuống ghế.

Lục Tư Hoa nói: “Còn có người có thể làm em tức giận sao?”

Lục Vận Du nói: “Bà ta không chửi được em đâu, toàn chửi những lời lẽ bẩn thỉu, nói là nhà họ Lục chúng ta tuyệt hậu, nên em mới đi lên và cho bà ta một móng vuốt.” Tuyệt chiêu móng vuốt của cô ấy là sự kết hợp giữa kĩ xảo và kĩ năng, người ngoài khó mà nhìn thấy được. Bà nội Tô gào thét bên ngoài, nhưng chả ai tin bà ta, còn nghĩ rằng bà ta đang bắt nạt một cô gái trẻ.

Điều duy nhất mà Lục Vận Du không hài lòng đó là bà ta chửi nhà họ Lục tuyệt hậu, không có người nối dõi.

Vẻ mặt Lục Tư Hoa cứng đờ, những lời này quả thực ác độc, nhà họ Lục không có con trai, là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng ba mẹ. May mà em gái đã tìm chồng ở rể, vì thế đương nhiên nhà họ Lục sẽ không tuyệt hậu.

Bà ngoại Lục nói: “Được rồi Vận Du, con cũng chửi bà ta, còn cho bà ta vài cái vuốt, như thế là đủ với bà ta rồi, chị con là dâu nhà họ Tô, dù bà nội Tô có tệ đến đâu, chị con vẫn phải ăn cơm trong nồi của bà ấy, nghĩ cho chị ba của con đi, con chọc tức bà nội Tô thì người chịu thiệt thòi nhất vẫn là chị của con thôi.”

Mặc dù Lục Vận Du tức giận đến phát run, nhưng sau khi nghe lời mẹ nói, cũng thấy có lý. Cô ấy vui vẻ được nhất thời, nhưng cuối cùng người chịu khổ vẫn là chị gái mình.

“Chị, em...” Lục Vận Du có chút ngượng ngùng, lúc cô ấy tức giận, không hề nghĩ đến điều này, có vẻ như cô ấy đã làm sai.

Lục Tư Hoa lắc đầu: “Không sao, con người của mẹ chồng chị, cho dù em không cãi nhau với bà ta, thì bà ta vẫn sẽ tìm lý do đến để chèn ép chị mà thôi.”

Bà ngoại Lục và Lục Vận Du bỗng thấy đau lòng, bà ngoại Lục nói: “Con sinh ra Vãn Vãn, hình như mẹ chồng con rất tức giận.” Làm khó cho con gái bà ấy rồi, gặp phải mẹ chồng như vậy.

Lục Tư Hoa nói: “Bà nội thích cháu trai, sao bà ta có thể thích Vãn Vãn được chứ.” Có chút cay đắng, tiếc là bà nội Tô lại bảo vệ Tảo Tảo như bảo bối. Người so với người nhiều lúc cũng khiến người ta tức chết, đáng tiếc là cô ấy không thể tị nạnh điều gì, để tránh gây thêm rắc rối không cần thiết cho bản thân.

Bà ngoại Lục nói: “Bà ta không thích thì mặc kệ bà ta đi, con còn có ba đứa con trai, đó là cháu trai của nhà họ Tô, nếu mẹ chồng muốn gây khó dễ cho con, bà ta cũng phải kiềm chế vì ba đứa cháu trai.”

Lục Tư Hoa chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng bà nội Tô sẽ đối xử khác với mình, kể cả ba đứa con trai của cô ấy cũng vậy, mặc dù không giống cách đối xử xét nét như khi đối xử với cháu gái, nhưng so với Kiến Hoành nhà bác Cả thì vẫn khác nhau một trời một vực. Theo lời mẹ chồng, Kiến Hoành là cháu trai trưởng, thế thì so sánh sao được?

Bà ngoại Lục nói: “Đợi chú ba lập gia đình, con tìm cách tách hộ đi, ở cùng với nhau sẽ không có ngày nào vui vẻ cả.” Theo lý mà nói, bà ấy không nên khuyên con cái tách hộ, nhưng quả thực bà ấy không thể nhìn nổi, bà ấy không muốn cháu trai, cháu gái của mình cuối cùng lại phải làm trâu làm ngựa cho gia đình con trai Cả và gia đình con trai thứ Ba của nhà họ Tô.

Ban đầu gả con gái cho Tô Cần, cũng bởi vì anh ấy là người thật thà, chăm chỉ, cũng biết rằng bà nội Tô khó ở chung, nhưng con gái lại rất thích Tô Cần, không thể ngăn cản nổi cô ấy nên phải chấp nhận.

Vốn nghĩ rằng, con gái mình không phải đứa ngốc nghếch, tính tình dịu dàng, chắc có thể chung sống hòa hợp. Nhưng ai ngờ con người bà nội Tô lại tồi tệ đến vậy.

“Con cũng nghĩ vậy, nhưng nhiệm vụ tách hộ biết bao nhiêu khó khăn, sợ là không dễ dàng như thế.”

Bà ngoại Lục khẽ vỗ về Tô Vãn Vãn, bà ấy cũng biết rằng việc này không dễ làm, nếu không thì sau khi Tư Hoa gả về đây đã được tách hộ từ lâu rồi, chú ba của Kiến Quốc vẫn còn đi học, còn chưa cả được đính hôn, hai ông bà già nhà họ Tô còn đang muốn tìm một cô gái ở trên thành phố, đương nhiên sẽ không tìm người ở dưới quê. Có lẽ đợi đến khi chú ba nhà họ cưới, có thể sẽ bị vợ mình xúi giục tách hộ nhỉ?

Nhưng đây cũng không phải là một chuyện tuyệt đối, còn cần con gái, con rể bà ấy kiên quyết lên mới được.

Tô Vãn Vãn đã mở mắt, đờ đẫn nhìn bà ngoại Lục. Trong sách không miêu tả nhiều về ông bà ngoại Lục của nguyên thân, dù sao đây chủ yếu là câu chuyện của nữ chính, nguyên thân là bàn đạp của chị họ là nữ chính, những vai phụ khác, nếu quan trọng sẽ viết một chút giới thiệu, nếu không quan trọng sẽ không viết nhiều.

Trong sách chỉ miêu tả ngắn gọn về hai ông bà này, ông ngoại Lục là bí thư chi bộ thôn Lục Gia, sau đó do mắc một số sai lầm nên bị cách chức, dù rằng lúc đó ông ngoại Lục sắp lên xã để báo cáo, nhưng đó là chuyện sau khi nguyên thân 7 tuổi, khi đó Đại Cách mạng đã gần kết thúc. Ông ngoại Lục mất vào năm tiếp theo, qua đời vì bệnh tật.

Bà ngoại Lục chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường, tính cách cũng giống mẹ cô bé, không quá mạnh mẽ, so với bà nội Tô thì dịu dàng hơn rất nhiều.

Nhà họ Lục không có con trai, chỉ có năm cô con gái, mẹ Tô là con thứ ba, dì út gả chồng ở rể, các dì khác đều gả ra bên ngoài. Gả vào nhà tốt nhất phải là dì cả, chồng của dì ấy tham gia quân ngũ, dì ấy cũng đi theo quân, hiện tại dì ấy là cán bộ điều hành. Các dì khác, dì tư gả cho một giáo viên, đáng tiếc là nghề giáo viên bây giờ không phổ biến, rất dễ bị PD, được xem là gả không tốt trong mắt người khác. Những người dì khác đều gả cho nông dân, cuộc sống của họ rất bình thường.

Nếu nhà họ Tô không có mấy chuyện rắc rối kia, thì tính ra mẹ Tô gả được vào một nhà không tệ. Ba Tô có năng lực, chăm chỉ, yêu thương vợ, nếu có thể tách hộ, cuộc sống nhất định sẽ rất tốt.

Cho dù hai ông bà nhà họ Lục không sinh được con trai, nhưng dì cả nhà họ Lục gả vào nhà sĩ quan, chả có ai dám xem nhẹ nhà họ Lục. Hơn nữa năm cô con gái lại rất đoàn kết, bất kể nhà nào xảy ra chuyện gì, những nhà khác đều sẽ tìm cách giúp đỡ.

Hơn nữa với thân phận bí thư chi bộ thôn của ông ngoại Lục, nếu sau này không xảy ra chuyện, thì thật sự được coi là một gia đình rất tốt.

Nếu không phải sau này nhà họ Lục xảy ra chuyện lớn như thế, gia đình của nguyên thân sẽ không bị chị họ nữ chính chà đạp sau lưng như vậy, càng sẽ không bị bắt bán làm vợ cho một tên côn đồ.

Tô Vãn Vãn chỉ hi vọng nhà họ Lục bình an, không xảy ra chuyện gì, nhà họ Lục bình an, sẽ rất có lợi cho nhà họ, bà nội Tô cũng có chút lo ngại, sẽ không quá đáng quá mức. Trong trường hợp không tách hộ, bà ta cũng sẽ không làm ra chuyện quá chèn ép người.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 18: Chương 18



Bây giờ phần lớn các dì đều tới, ngoại trừ dì cả, tất cả dì khác đều ở đây, dì út nắm quyền kinh doanh của nhà họ Lục, đương nhiên sẽ lo liệu hết từ trong ra ngoài. Tính cách của dì ấy thẳng thắn và tốt tính, nổi tiếng ở thôn Hạ Hà.

Trong phòng rất náo nhiệt, phút chốc đã quên hết những rắc rối mà bà nội Tô gây ra cho họ.

“Đã đến giờ làm lễ tắm rồi.” Bà ngoại Lục nhìn ra bên ngoài, lại phát hiện chỉ có cháu trai út đang ở đây, Kiến Quốc và Kiến Binh đều không ở trong phòng, bà ấy hỏi Kiến Dân: “Anh cháu đâu?”

“Anh cả đang cùng anh Hầu Tử chơi b.ắ.n bi ở ngoài sân, anh hai đến nhà anh Kiêu chơi rồi ạ.” Tô Kiến Dân nghĩ một lúc rồi trả lời.

Lục Tư Hoa dặn dò cậu ấy: “Con đi gọi anh cả, anh hai về đây, lễ tắm sắp bắt đầu rồi.”

Tô Vãn Vãn không chú ý đến “anh Kiêu” trong lời Tô Kiến Dân nhắc đến là ai? Sự chú ý của cô bé đều tập trung hết ra bên ngoài.

Ông ngoại Lục nhìn thấy hết thảy, lông mày hơi nhíu lại. Ông ấy không xúc động giống như con gái út, nhưng cũng không giống bạn già của ông ấy vì băn khoăn tới thế diện mà nuốt cơn tức vào trong lòng.

Đương nhiên, ông ấy sẽ không đi tới tranh cãi ầm ĩ với bà nội Tô, đàn ông tốt không đôi co với đàn bà, ông ấy trực tiếp đi tìm ông nội Tô.

Đàn ông với đàn ông, chỉ cần mấy lời là hiểu được ý nhau, huống chi ông nội Tô cũng không phải là người ngu ngốc gì.

Hai người ngồi trong nhà chính, đằng trước đặt một cuốn sách hướng dẫn chơi cờ, ngày thường bận rộn ngoài đồng, ông nội Tô đã lâu không chơi cờ tướng. Ở nông thôn, không có mấy người biết chơi trò này, do đó cờ tướng bị ông ấy ném vào xó nhà. Hôm nay thông gia tới, tất nhiên là phải ngồi xuống chơi với nhau một ván.

“Ông Tô à, chuyện của Tô Cần, ông tính xử lý thế nào?” Ông ngoại Lục ăn một con xe của ông nội Tô, thuận miệng hỏi ông ấy.

Tim ông nội Tô nhảy dựng, không lẽ ông thông gia muốn xen vào chuyện này? Từ trước tới nay ông Lục luôn mặc kệ chuyện nhà họ, tách hộ cũng được, không tách cũng chẳng sao, ông ấy đều không quan tâm, song lần này ông ấy lại muốn xen vào chuyện này?

Ông ấy không mong đắc tội ông thông gia, tuy nhà ông Lục không có con trai, nhưng cũng không tệ, bản thân Lục Tập cũng rất ưu tú, càng đừng nói tới con gái cả của ông ấy gả cho một sĩ quan.

Thời đại này, sĩ quan là một chức vụ vô cùng nổi tiếng, dẫu là ở bộ đội, hay là chuyển nghề về quê, tiền đồ của họ cũng sẽ không tệ.

Ông ấy ngẩng đầu nhìn ông ngoại Lục một cái, có vẻ ông ấy chỉ thuận miệng hỏi thôi, trên mặt không có biểu cảm gì khác, như thể câu nói ban nãy là do lơ đãng hỏi ra.

Nhưng tim ông nội Tô vẫn đập thình thịch, ông ấy không biết ông thông gia có ý gì. Thực ra ông ấy có thể không tiếp lời ông ngoại Lục, vợ thằng hai đã gả vào nhà họ Tô thì đã là người của nhà họ Tô, dù cho nhà họ Lục có phật ý, cũng không có quyền xen vào chuyện của nhà họ Tô.

Ông ngoại Lục nói: “Vốn tôi không nên tới đây nói với ông chuyện này, nhưng Tư Hoa là con gái tôi, tôi không thể nhìn nhà ông đối xử với con gái tôi như thế được. Con gái của tôi, có ai không giơ ngón tay cái lên để khen ngợi nó, nó tới nhà ông, có làm gì bất hiếu với vợ chồng ông không?”

Ông nội Tô nắm chặt quân cờ, cổ họng không ư hử được một tiếng nào.

Ông ngoại Lục lấy bao t.h.u.ố.c lá trong túi áo n.g.ự.c ra, rút một điếu, nghĩ nghĩ, đưa cho ông nội Tô, thấy đối phương lắc đầu, giơ tay để lộ điếu cày thuốc lào trong tay. Ông ngoại Lục lấy t.h.u.ố.c lá về, châm lửa hít một hơi: “Tôi nghe nói bà thông gia không thích cháu ngoại gái của tôi, ngay cả lễ tắm ba ngày cũng không cho làm?”

Ông nội Tô vội vàng lắc đầu: “Làm gì có chuyện đó.” Việc này không thể nào nói nổi, bây giờ không giống thời kỳ trước giải phóng nghèo tới mức ăn không đủ no, ngày nay ở nông thôn có mấy nhà không làm lễ tắm ba ngày chứ?

Ông ngoại Lục chỉ nhìn ông ấy một cái, rít điếu thuốc: “Ngay cả lễ tắm ba ngày cũng không cho làm, vậy chẳng phải tiệc rượu trăng tròn sẽ còn làm ầm lên nữa hay sao? Ông Tô à, mọi chuyện phải xử lý công bằng, nếu ông không cần cháu gái ngoan của tôi, thì để tôi ôm con bé về, để cho Tư Hoa về nhà họ Lục là được rồi.”

Ông nội Tô lắp bắp kinh hãi, mở to đôi mắt nhìn ông Lục, ông ấy nghiêm túc à? Đây là muốn cắt đứt mối hôn nhân với nhà họ Tô?

Nhưng trong mắt ông ngoại Lục toàn là vẻ nghiêm túc, ông ấy biết lần này ông thông gia tức giận rồi.

Ông nội Tô hoảng hốt, ông ấy nói: “Tư Hoa là con dâu của nhà họ Tô, nào có lý nào lại về nhà họ Lục, chuyện này tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”

Ông ngoại Lục cười lạnh: “Xin hỏi, nhà ông có coi Tư Hoa là con dâu hả?”

Ông nội Tô: “…”

Không đợi ông nội Tô mở miệng giải thích, ông ngoại Lục đã nói: “Tôi biết tâm tư của ông, chú Ba nhà ông còn đang đi học, thêm một người tức là thêm một phần sức lực, cái này tôi hiểu, nhưng ông cũng đâu thể chỉ bắt con gái, con rể của tôi làm việc, rồi không coi cháu ngoại trai, cháu ngoại gái của tôi là người nhà họ Tô chứ? Vẫn câu nói kia, nếu như nhà họ Tô không cần thì nhà họ Lục tôi cần.”

Lời nói như đinh đóng cột làm cho gương mặt của ông nội Tô hiện lên vẻ xấu hổ, thêm vào đó là sự hoảng loạn. Ông ấy hiểu rất rõ tâm tư của ông Lục, nhà họ Lục không có con trai, nếu Tư Hoa thật sự quay về nhà mẹ đẻ, nhất định thằng Hai sẽ đi theo con bé, đây không phải là trắng tay tặng con trai cho nhà họ Lục hay sao? Việc này chắc chắn không thể được.

Bây giờ ông Lục nói ra lời này, xem ra không thể để yên cho chuyện này được nữa. Ông ấy biết ông ngoại Lục muốn cho nhà thằng hai ra ở riêng, nhưng chuyện này…

Ông ấy há mồm muốn nói chuyện, lại nghe ông ngoại Lục nói tiếp: "Ông Tô, ông cũng đừng nói với tôi mấy lời như là ba mẹ còn sống thì không được tách hộ, lời này lừa gạt Tô Cần và Tô Hoa thì được, chứ không dùng được ở chỗ tôi.” Ông ấy đã biết trước ông nội Tô sẽ nói câu gì, nên ông ấy đã chặn đứng lời ấy từ trước.

Một tiếng pháo trúc vang lên, lễ tắm ba ngày chính thức bắt đầu.

Lễ tắm ba ngày yêu cầu sự có mặt của trưởng bối, bên phía nhà Tô Cần đã có ông ngoại Lục và bà ngoại Lục, dù cho bà nội Tô không tham gia cũng không sao, không có vấn đề gì cả. Bên phía nhà con trai Cả cũng có bên thông gia tới, cả ông ngoại Lưu và bà ngoại Lưu đều có mặt, theo sau là mấy cậu con trai nhà ấy.

Hai nhà đứng chung một chỗ, nhà họ Lục toàn là con gái, nhà họ Lưu toàn là con trai, về mặt khí thế thì đúng là thấp hơn một đoạn.

Tất nhiên là bà nội Tô đứng về phía nhà con trai Cả, bà ta đang ôm trên tay cô cháu gái bảo bối Tô Vũ Đình, ngay cả buông cũng luyến tiếc.

Ông nội Tô và ông ngoại Lục đứng chung một chỗ, hai người đang nói chuyện phiếm với nhau. Lễ tắm ba ngày không cần đàn ông các ông ấy phải can thiệp, chỉ cần đàn bà con gái ra tay là được, các ông ấy thì đứng sang một bên quan sát.

Tuy rằng đã sớm biết bà nội Tô thiên vị cho nhà bác cả, nhưng bây giờ thấy bà ta ôm Tô Vũ Đình không rời tay, trong lòng Lục Tư Hoa vẫn cảm thấy không thoải mái.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 19: Chương 19



Cũng may cô ấy đang ở cữ trong phòng, không cần phải quan sát liên tục, chỉ cần bà ta không ôm Tô Vũ Đình tới cửa, cô ấy sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Bên kia, ông ngoại Lưu nói với ông nội Tô: “Tảo Tảo nhà chúng ta a, sinh ra đã mang phúc lớn, mưa một tháng đã ngừng rồi.”

Ông ngoại Lưu là người thô lỗ, không biết nổi một chữ, không giống ông ngoại Lục được đến trường học mấy năm, lại là bí thư chi bộ của thôn, kiến thức của hai người có sự khác biệt rất lớn. Mặc kệ là trước giải phóng hay sau giải phóng, ông Lưu đều là dân chúng bình thường, cũng chẳng phải là nông dân trồng hoa màu giỏi giang gì. Nhưng ông ta thích khoác lác, tuy con gái nhà ông ta chỉ sinh được con gái, nhưng ông ta cứ thích tranh phần mình, khen con ông ta thành một đóa hoa.

Ông nội Tô gật đầu, hai cô cháu gái này đều rất có phúc.

Ông ngoại Lục chỉ nhàn nhạt nhìn ông ta một cái: “Nói tới có phúc, hai đứa nhỏ sinh ra cùng lúc, ai có phúc hơn, sao nói chính xác cho được?” Ông ấy cũng không vội khen cháu ngoại gái của mình, như thế thì có vẻ không có trình độ giống như ông Lưu, nhưng ông ấy chỉ nhìn thoáng qua như vậy cũng đủ để cho ông Lưu áp lực rất lớn.

Dù sao ông ngoại Lục cũng làm bí thư chi bộ của thôn nhiều năm rồi, ngay cả ở trong công xã ông ấy cũng có danh tiếng, thường hay đi mở họp, vô hình đã tạo nên áp lực cho ông Lưu, làm cho ông ta có cảm giác như không thở nổi.

Ông ta ưỡn thẳng lưng, ra vẻ khí thế của mình cũng không thấp hơn ba phần so với người nhà họ Lục, ông ta nói: “Tất nhiên là Tảo Tảo nhà chúng tôi có phúc hơn.” Ông ta không hiểu nhiều về chuyện đoán mệnh, ông ngoại thương cháu ngoại gái, ấy là chuyện thiên kinh địa nghĩa, mặc cho kết quả thế nào, ông ta cũng không thể mất mặt trước người nhà họ Tô.

Ông ta còn nói: “Cháu ngoại gái của tôi sinh ra sớm hơn một phút, là vì con bé muốn đến thế giới này sớm hơn để hưởng phúc.”

Con gái nhà họ Lục gả vào nhà họ Tô, liên tục sinh ra được ba đứa con trai. Người nông thôn quan niệm sinh được nhiều con trai ắt sẽ có nhiều phúc, sinh được ba đứa con trai, chắc chắn là phúc lớn. Ngược lại, con gái ông ta chỉ sinh được mỗi cậu con trai, những đứa khác toàn là con gái, nếu ông ta không cố cứu vớt chút ưu thế vào lúc này, thế thì về sau sẽ thường xuyên bị nhà họ Lục đè đầu cưỡi cổ. Sau này, con gái nhà ông ta cũng phải thua kém con gái nhà họ Lục.

Làm ba mẹ mà không kéo lại khí thế cho con gái mình thì sao mà được?

Đây là vấn đề mặt mũi, không thể mất được.

Ông ngoại Lục lại nói: “Có phúc hay không không chỉ nói miệng thôi là được, ai có phúc hơn, người cười đến cuối cùng sẽ biết.” Ông ấy liếc mắt nhìn ông Lưu: “Bác gái cả sinh non, chín tháng đã sinh rồi, kêu là vội muốn ra hưởng phúc, có thật sự là tới hưởng phúc hay không, không phải chỉ nói miệng thôi là được đâu.”

Ông Lưu tức giận đến mức co rút khóe miệng, tên Lục Tập này sao lại đáng ghét như thế? Miệng cứ rầm rì, toàn nói ra những lời khiến ông ta khó chịu. Theo như tính cách của ông ta, nếu không phải hôm nay là lễ tắm ba ngày, là một ngày quan trọng, thì e là ông ta đã sớm cãi nhau với Lục Tập rồi.

Ông ta dùng sức trừng mắt nhìn ông ngoại Lục, ghi hận trong lòng. Ông ngoại Lục lại không nhìn ông ta, ngay cả nửa cái ánh mắt thôi cũng không thèm bố thí, ông ấy bị cháu ngoại gái của mình hấp dẫn sự chú ý.

Lúc này, lễ tắm ba ngày đã bắt đầu rồi.

Hai đứa nhỏ không bị ôm ra khỏi phòng, dù sao mùa xuân vẫn rất lạnh, lễ tắm ba ngày của trẻ phải c** q**n áo, nhỡ chúng bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?

Bà ngoại Lục đã chuẩn bị xong mọi thứ, trong phòng đã có đủ các dụng cụ phải dùng cho lễ tắm ba ngày, đứa nhỏ đã được c** q**n áo sẵn.

Tô Vãn Vãn có chút ngượng ngùng, nhưng dù có ngượng ngùng thì lễ tắm ba ngày vẫn phải tiến hành. Lễ tắm ba ngày là phong tục lớn, trong lễ sẽ nhận được sự chúc phúc của các trưởng bối, trong lúc tắm, từng người sẽ nói ra câu chúc phúc của mình.

Dì út bên cạnh cũng qua giúp đỡ, bà ngoại Lục ở đó để chúc phúc.

Càng về sau Tô Vãn Vãn càng không ngại nữa, ngược lại mở to đôi mắt nhìn bà ngoại và các dì.

“Xem Vãn Vãn của chúng ta ngoan chưa kìa, nhìn đi, con bé cười này.” Dì út Lục Vận Du ngạc nhiên hô lên.

Lục Tư Hoa nói: “Ngày đầu tiên Vãn Vãn của chúng ta sinh ra đã mở mắt, còn cười nữa.”

Lục Vận Du cười nói: “Vãn Vãn nhà ta thông minh quá, đợi khi lớn lên nhất định sẽ làm cán bộ.”

Lục Tư Hoa lại cười, làm cán bộ hay không thì cô ấy chưa nghĩ tới, chỉ mong con mình có thể lớn lên bình bình an an, về sau gả cho một người đàn ông tốt yêu thương con bé, thế là đủ rồi.

Bây giờ trong trường không có kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng có sinh viên công nông binh, lúc chưa ra ở riêng thì rất khó để nhận được suất đi học, đi học được hay không còn không dám chắc.

“Tiếc là bây giờ không thể thi đại học, nếu không bốn cháu ngoại của em đều có thể đi học đại học rồi.” Lục Vận Du có chút tiếc nuối.

Sao nhà nước lại cấm thi đại học nhỉ, đây là cơ hội để cá chép vượt long môn, bây giờ cơ hội ấy lại bị đóng lại, đúng là rất đáng tiếc.

Lục Tư Hoa nói: “Chẳng phải còn có đại học công nông binh hay sao?”

Lục Vận Du lắc đầu: “Sao mà giống được, hơn nữa suất trở thành học viên công nông binh đâu có dễ lấy, chỉ dựa vào việc bà già nhà chị bất công như vậy, thì chắc chắn là sẽ không đến lượt nhà chị rồi.”

Lục Tư Hoa biết chuyện này, cho nên mới không có ý nghĩ cho con vào đại học. Nếu để cô ấy biết tương lai sẽ có ngày khôi phục kỳ thi đại học, cô ấy sẽ không nghĩ như vậy.

Bà ngoại Lục đã hoàn thành xong lễ tắm ba ngày, đang mặc quần áo giúp cháu ngoại gái, nghe cuộc đối thoại giữa hai chị em, bà ấy nói: “Mặc kệ tương lai có vào đại học hay không, cũng đều phải cho con đi học. Ai biết được chính sách của nhà nước thế nào, nói không chừng đợi đến khi Vãn Vãn lớn lên, chính sách của nhà nước lại thay đổi thì sao?”

Bà ấy chỉ thuận miệng nói, nhưng ấy lại là mệnh đề chính xác.

Tô Vãn Vãn không thể không bội phục bà ngoại, tùy tiện đoán cũng có thể đoán trúng chân tướng, chẳng phải sau khi đại cách mạng kết thúc thì sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học hay sao?

Quy mô lúc ấy lớn chưa từng có, mấy trăm vạn người ùa đi tham gia thi đại học, mặc cho tuổi tác bao nhiêu, mặc cho thân phận địa vị thế nào, chỉ cần ôn tập là có thể báo danh tham gia thi đại học. Có thể thành cá chép vượt long môn hay không, có thể thay đổi vận mệnh hay không, sẽ phụ thuộc vào hai đợt thi ấy.

Nhưng đây không phải là chuyện nằm trong phạm vi suy xét của cô bé, chờ đến khi cô bé và ba người anh trai của cô bé đến tuổi vào đại học, lúc ấy đã sớm khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, không cần vội.

Sau khi tắm xong, bà ngoại Lục ôm Vãn Vãn ra ngoài, mọi người đã chờ ở bên ngoài từ lâu, đôi mắt của ông ngoại Lục trông mong nhìn cháu ngoại gái, muốn bế, muốn ôm cô bé trong tay.
 
Back
Top Bottom