Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 240



Khương Nam lườm anh ta một cái rồi đi thẳng về phía trước, thấy anh ta vẫn đi theo mình, cô ấy lập tức xoay người, lạnh giọng sắc bén cảnh cáo: “Anh đừng đi theo tôi, tốt hơn hết là anh nên đem thứ bên ngoài kia giải quyết nhanh đi, hoặc là chờ tôi tự mình làm thì anh sẽ không có kết quả tốt đâu.”

Bước chân của Bùi Tùng Quốc khựng lại, trong mắt hiện lên một tia chột dạ, muốn tiến lên giải thích vài câu nhưng lại không có dũng khí để nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ mình bỏ đi.

Anh ta ủ rũ quay về ngồi phịch xuống phòng hiệu trưởng, Mạnh Nghênh Oánh đang tức giận đã đợi sẵn ở đó.

Anh ta vừa bị vợ chọc giận, sắc mặt của Bùi Tùng Quốc cũng không được dễ nhìn cho lắm.

“Cô không ở dưới văn phòng làm việc, ở đây làm cái gì?”

“Cái gì? Mới vừa gặp vợ xong anh đã đối xử với tôi bằng thái độ này sao?” Mạnh Nghênh Oánh uể oải ngồi trên chiếc ghế sau bàn làm việc, nghiêng đầu cười lạnh.

“Tôi nên dùng thái độ gì để đối xử với cô?” Nghĩ đến mục đích của mình vẫn chưa đạt được, Bùi Tùng Quốc chỉ có thể nhẹ nhàng cầu xin hòa bình: “Cô cũng biết vợ tôi là một người rất nhạy cảm, nếu cô bị phát hiện ở đây, cuối cùng người chịu khổ cũng chỉ có tôi mà thôi.”

Mặc dù hai người đang ở trong mối quan hệ cần gì có nấy, nhưng trong lòng Mạnh Nghênh Oánh vẫn rất tức giận, đặc biệt là nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo nhìn người bằng lỗ mũi của Khương Nam thì càng thêm tức giận.

“Cô ấy có ba đầu sáu tay hay sao? Sao tôi lại phải sợ cô ấy? Hơn nữa cô ấy cũng không biết quan hệ của chúng ta…”

Nghĩ đến lời cảnh báo vừa rồi của Khương Nam, Bùi Tùng Quốc không chắc liệu đối phương có biết điều gì không.

Anh ta cau mày, nghiêm mặt nói: “Để đề phòng, nếu không có việc gì thì sau này cô đừng đến văn phòng tìm tôi.”

Giọng điệu trịnh thượng này khiến Mạnh Nghênh Oánh rất khó chịu, lần trước nói chuyện với cô ta như vậy là vì chuyện Phó Niên nhảy lớp.

Cô ta không ngờ người đàn ông này khá công minh, trong tâm trí anh ta thì cô ta còn không bằng một người câm nhỏ.

Nếu không phải vì công việc, cô ta đã không chịu theo loại người vô ích này.

“Chẳng lẽ… anh một chút cũng không nhớ em hay sao?” Biết người đàn còn chưa hoàn toàn khuất phục dưới chân váy của mình, cô ta đứng dậy, hai tay ôm lấy eo người đàn ông, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi anh ta.

Ngày nay phong tục dân gian rất đơn giản mộc mạc, Bùi Tùng Quốc sao có thể chịu được sự trêu chọc như vậy, anh ta liếc nhìn thoáng qua phía cửa, thấy cửa đã đóng chặt, cuối cùng mới có dũng khí ôm người vào lòng giở trò.

Lúc này Giang Hoài không biết vợ mình đã ngoại tình với người đàn ông khác.

Sau vụ thu hoạch, những thanh niên trí thức ở thôn họ Dư cũng không nhàn rỗi, nếu không kiếm được vài xu thì đến cuối năm cũng chỉ có thể đói bụng.

Bởi vì mấy ngày nay quá mệt mỏi, hắn ta tùy tiện tìm được một cái chuồng bò bỏ hoang muốn chợp mắt một lát, không ngờ lại thật sự ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Hắn ta không hề hay biết, trong cơ thể hắn ta có một tia linh lực chậm rãi lưu chuyển khắp toàn thân, cuối cùng biến mất ở trong đầu.

Giang Hoài đứng trong mộng, mênh mông trắng xóa, không biết bản thân mình đang ở nơi nào.

Đột nhiên sương trắng rút đi, hình ảnh trước mắt dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Hắn ta nhìn bản thân mình, Diệp Ngưng Dao, đứa trẻ có lông mày và đôi mắt rất giống bọn họ.

Ba người bọn họ vừa trò chuyện vừa cười đùa dưới bóng râm.

“Cha, mẹ nói nếu như cha lại bắt nạt con, mẹ sẽ để cha ngủ ở phòng khách.” Đứa trẻ nắm tay hai người lắc qua lắc lại.

“Tiểu tử đừng nói nhảm! Mẹ con sẽ không làm như vậy.”

“Mẹ… Mẹ nhìn xem cha lại bắt nạt con!”

“Hai cha con đừng quậy nữa được không, lại quậy nữa thì cả hai ngủ ở phòng khách.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 241



Trong giấc mơ Diệp Ngưng Dao rất dịu dàng, trên mày và đôi mắt mang theo nụ cười hạnh phúc, Giang Hoài muốn lại gần để nhìn rõ cô, nhưng hắn ta không thể di chuyển cơ thể của mình.

Hắn ta chỉ có thể bất lực nhìn gia đình ba người dần khuất bóng trước mặt bản thân mà không thể làm gì được.

Cảnh tượng này thật ấm áp, hắn ta muốn tiếp tục xem, nhưng trong lúc tuyệt vọng, Giang Hoài đột nhiên mở mắt ra, tỉnh lại từ trong mộng.

Hắn ta bối rối nhìn xung quanh, phải mất một lúc hắn ta mới nhận ra lúc này bản thân đang ở đâu.

Mọi thứ vừa rồi rất đẹp và chân thực, như thể đó không phải là một giấc mơ, mà là một điều đã xảy ra trong cuộc sống thực.

Nhớ lại Diệp Ngưng Dao và cậu bé trong giấc mơ, trái tim hắn ta không ngừng co rút.

Đáng tiếc mộng đẹp cuối cùng cũng không thể thành sự thật, hắn ta chỉ có thể coi đây là do ban ngày suy nghĩ quá nhiều nên đêm đến mới mơ thấy.

Cuốn lịch mà Diệp Ngưng Dao mua lần trước đã được cô đánh dấu bằng vài chữ thập đỏ, vẫn còn 22 ngày nữa trước khi Phó Thập Đông trở về.

Có thể là do cô có tâm sự quá nặng, mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, thỉnh thoảng bụng lại nhói lên, bởi vì tâm trạng không tốt nên cô cũng không coi trọng một cơn đau nhẹ như vậy.

Sáng nay Trang Tú Chi nấu bánh bao nhân thịt yêu thích của Diệp Ngưng Dao cho bữa sáng, cô dùng đũa gắp một chiếc vừa đưa lên miệng liền ngửi thấy một mùi lạ, lập tức ghê tởm muốn nôn.

Trước khi mọi người kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đã nhanh chóng chạy ra khỏi nhà và thu mình bên cạnh chiếc xô bẩn để nôn ọe.

Trang Tú Chi đuổi theo cô chạy ra, lập tức đưa tay vỗ vỗ lưng giúp cô: “Sao lại nôn? Buổi sáng còn ăn gì nữa không?”

“Không có.” Không khí bên ngoài trong lành, không có mùi lạ, Diệp Ngưng Dao cảm thấy toàn thân dễ chịu hơn rất nhiều.

“Dao Dao, có phải là do em có thai không?” Trang Tú Chi hỏi xong, càng nhìn càng cảm thấy giống.

Trước kia khi sinh Viên Viên, khi ngửi thấy mùi cơm cô ấy cũng bị nôn.

Diệp Ngưng Dao bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, cả trái tim đập loạn xạ “thịch thịch thịch”, loại cảm giác này giống như đột nhiên trúng được một giải thưởng lớn.

Cô đứng thẳng người dậy, có chút lơ mơ nói: “Có thể không?”

“Có khả năng, chúng ta đi sang trung tâm y tế của thôn bên cạnh xem một chút đi.” Thôn bên cạnh có bác sĩ Hứa có thể bắt mạch, không giống ở thôn bọn họ Chu Thương Mãn cái gì cũng không hiểu.

“Không sao, chị dâu, chị có thể cùng em đi xem một chút.” Bây giờ cô không có linh lực, chỉ có thể dựa vào y học mới có thể biết được đáp án, Diệp Ngưng Dao rất hối hận vì lúc trước chính mình đã không học bắt mạch khi còn ở tiên giới.

Cô không có tâm trạng để tiếp tục ăn sáng, sau khi hai đứa trẻ đi học, Trang Tú Chi đạp xe chở cô đến thôn nhà họ Thạch.

Tương tự như làng Đại Oa, trung tâm y tế của làng nhà họ Thạch cách ủy ban làng không xa, bác sĩ Hứa là một ông già ngoài sáu mươi, ông ấy xem trung y rất tốt, làng trên xóm dưới có bệnh nhẹ hay bệnh nặng gì đều đến đây để ông ấy xem.

Khi bọn họ đến trung tâm y tế, có hai ba người ngồi trong phòng đang chờ gặp bác sĩ. Diệp Ngưng Dao bây giờ là mục tiêu bảo vệ trọng điểm, Trang Tú Chi vội vàng tìm một chiếc ghế dài nhỏ cho cô ngồi xuống đợi.

Điều này làm cho Diệp Ngưng Dao rất xấu hổ, cô cũng không yếu ớt như vậy, cho dù là mang thai thì cũng mới một tháng, cũng sẽ không câu nệ như vậy.

Thấy cô không ngồi xuống, Trang Tú Chi trực tiếp đẩy người ngồi trên ghế: “Không biết những người này phải xem bao lâu, em ngồi xuống trước đi, bây giờ còn non tháng, không được để bị mệt mỏi.”

Hai mươi phút sau, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ, vẻ mặt Diệp Ngưng Dao căng thẳng duỗi tay ra.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 242



“Đừng khẩn trương như vậy, suy nghĩ những chuyện khác để thả lỏng đi.” Bác sĩ Hứa đặt ngón tay lên cổ tay cô, trầm tư nhíu mày một hồi, khiến cho Diệp Ngưng Dao càng thêm căng thẳng.

“Bác sĩ, Dao Dao nhà tôi sao rồi?” Trang Tú Chi lo lắng nhìn sang bên cạnh, thấy hồi lâu mà bác sĩ không nói chuyện, chỉ có thể lớn tiếng hỏi.

Nửa phút sau, bác sĩ Hứa thu tay lại, cười ha ha nhìn bọn họ: “Chúc mừng đồng chí nữ này, cô đã mang thai.”

Nhưng mà hai người còn chưa kịp vui mừng hai giây, ông ấy liền nói tiếp: “Nhưng thai nhi hơi yếu, ngày thường mọi người nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu không có thể sẽ sảy thai.”

Vừa nghe nói không giữ được, ánh mắt Diệp Ngưng Dao lập tức đỏ lên, cô vuốt bụng hỏi: “Ông có biện pháp gì có thể giữ lại không?”

Đây là đứa con mà cô đã vô cùng mong đợi, cô không muốn đánh mất nó.

Trang Tú Chi cũng rất lo lắng: “Bác sĩ, sao vậy? Có thuốc nào uống được không?”

“Thuốc có ba phần độc, sẽ không tốt cho thai nhi, mọi người không cần quá lo lắng, trở về ăn nhiều đồ bổ dưỡng, dưỡng cho thật tốt, có lẽ hai ngày nữa thai nhi sẽ ổn định lại.”

Đã quen nhìn muôn hình muôn vẻ các loại bệnh nhân, biểu hiện của bác sĩ vẫn luôn bình tĩnh, giọng điệu kiên định rất có sức thuyết phục.

Diệp Ngưng Dao và Trang Tú Chi nhìn nhau, bọn họ chỉ có thể về nhà trước, sau đó thực hiện các kế hoạch khác.

Thực ra, trong lòng Diệp Ngưng Dao biết có thiên đạo làm loạn cô khó có thể giữ được đứa bé này, nhưng cô sẽ không từ bỏ!

Mấy ngày kế tiếp, Diệp Ngưng Dao nhờ Mặc Tiểu Thanh đi vào trong huyện thành mua rất nhiều thịt lợn và ngũ cốc.

Bác sĩ yêu cầu cô phải bổ sung dinh dưỡng, mặc dù đang ốm nghén nhưng cô cũng phải bịt mũi ép bản thân ăn nhiều một chút.

Ngày thường không có việc gì làm thì cũng không chạy lăng xăng mà ở nhà lặng lẽ nuôi con.

Tờ lịch trên ô lịch bị cô gạch đi vài ngày, nghĩ đến sau khi người đàn ông trở về sẽ biết tin vui này, Diệp Ngưng Dao không nhịn được mà nhếch khóe môi lên lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Lúc này ở tỉnh Lục xa xôi.

Phó Thập Đông đặt tay ra sau đầu, mệt mỏi dựa vào ghế phụ nghĩ về vợ mình.

Anh đã ra ngoài hơn nửa tháng rồi, không biết bây giờ ở nhà ra sao rồi? Cô ăn cơm có ngon không?

“Anh đang làm gì vậy? Lại đang nghĩ đến vợ sao?” Anh Lưu từ bên ngoài trở về, trên tay cầm mấy que bột chiên giòn, vừa mở cửa xe ra, một trận gió mát liền ập đến.

Anh ta đưa những que bột chiên cho Phó Thập Đông và nói đùa: “Mau ăn đi, ở đây thêm hai ngày nữa chúng ta sẽ về nhà, có gì muốn mua thì nhanh mua đi.”

“Ừm, tốt.” Phó Thập Đông cầm lấy mấy que bột chiên, trong đầu có kế hoạch đại khái.

Một tuần nữa trôi qua trong những ngày ăn vào nôn ra.

Ngay cả khi Diệp Ngưng Dao cẩn thận hơn, cô vẫn bị ra máu sau khi ốm nghén.

Điều này khiến trong lòng cô cảm thấy lộp bộp trong giây lát, cô chỉ có thể sốt sắng gọi cho Trang Tú Chi để cùng nhau nghĩ cách giải quyết.

Mặc dù Phó Niên vẫn còn nhỏ, nhưng cậu bé đang ở độ tuổi nhạy cảm, vì vậy cậu bé lập tức nghe theo sự sắp xếp và đạp xe đến làng nhà họ Thạch để mời bác sĩ.

Trên giường, Diệp Ngưng Dao nằm co quắp ở đó, không dám động, cô sợ nếu động sẽ thật sự mất đi đứa nhỏ.

Trang Tú Chi bưng tới một bát nước đường nâu, ngồi ở bên cạnh cô, múc một thìa đưa tới bên miệng cô: “Em mau uống chút nước đường đi, đừng sợ, đứa nhỏ sẽ không sao đâu.”

Diệp Ngưng Dao há miệng uống nước, sau đó lại uống thêm mấy ngụm, sự hỗn loạn trong lòng mới chậm rãi bình tĩnh lại.

“Chị dâu, nếu như… thật sự không giữ được đứa nhỏ, chờ Thập Đông trở về, chị có thể giúp em giấu không cho anh ấy không biết được không, chị cứ coi như… không có chuyện này đi.”

Trang Tú Chi thu thìa lại, đặt bát sang một bên, vì lời nói của cô mà trong lòng cảm thấy khó chịu: “Không không không thể nào, đừng nói những lời xui xẻo như vậy, mọi chuyện nhất định sẽ ổn thôi.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 243



Để không ảnh hưởng đến thai nhi, Diệp Ngưng Dao luôn cố gắng giữ cho trái tim mình bình yên, mãi cho đến khi Phó Niên mời bác sĩ Hứa vào nhà, trái tim cô lại rung động.

Bác sĩ Hứa vẫn có ấn tượng với Diệp Ngưng Dao, sợ việc điều trị sẽ bị chậm trễ, ông ấy vội vàng ngồi trên mép giường và bắt đầu bắt mạch.

Càng bắt mạch thì sắc mặt của ông ấy ngày càng trở nên nghiêm trọng, trái tim của những người khác gần như chạm đến cổ họng.

Sau khi bắt mạch, bác sĩ Hứa lấy giấy bút ra, viết đơn thuốc rồi nói: “Thai nhi rất yếu, tôi kê cho cô một loại thuốc phụ, ít nhiều có phần độc, nếu cô không dám uống, tôi đề nghị cô không cần đứa bé này.”

Theo ông ấy, phá thai là quy luật sinh tồn của kẻ mạnh nhất trong thế giới sinh vật, nhưng với tư cách là một bác sĩ, ông ấy vẫn phải tính đến cảm nhận của bệnh nhân, không thể nói quá thẳng thắn.

Diệp Ngưng Dao vẫn hiểu ẩn ý của đối phương, tuy trong lòng rất đau nhưng cô vẫn có thể đối mặt: “Cám ơn bác sĩ, tôi muốn thử một lần, không muốn từ bỏ.”

Bác sĩ Hứa cũng không nói nhiều về sự lựa chọn của bệnh nhân, ông ấy xé toa thuốc đưa cho Diệp Ngưng Dao, sau đó đứng dậy rời đi: “Đơn thuốc này cô uống một tuần trước, tốt nhất là nằm trên giường nghỉ ngơi, không nên di chuyển xung quanh. Chỉ cần cô có thể giữ đứa trẻ qua ba tháng đầu tiên. Đứa trẻ sẽ có thể được giữ lại.”

“Được, tôi nhất định sẽ chú ý hơn.” Diệp Ngưng Dao cầm lấy đơn thuốc nhìn thoáng qua, thảo dược trên đó đều là ngăn ngừa sẩy thai cầm máu, cô cũng có một ít dược thảo có sẵn ở đây.

Về sau nhất định phải làm phiền người khác, trên mặt Trang Tú Chi nở nụ cười, lấy từ trong nhà ra mấy quả trứng gà, bỏ vào trong rổ đầy cỏ khô rồi đưa cho đối phương: “Rất cảm ơn ông, Phó Niên, con nhanh chóng đưa bác sĩ Hứa trở về đi.”

Phó Niên ở bên cạnh nghe được, vội vàng đi tới tiễn ông ấy, dáng vẻ kiên định như một người lớn nhỏ.

Lúc bọn họ rời đi, Trang Tú Chi cầm lấy đơn thuốc, tò mò nhìn xem, bởi vì chế tạo thuốc giải độc, thảo dược trên đó cô ấy cũng biết một ít: “Dao Dao, bác sĩ kê đơn thuốc này như thế nào? Có tác dụng sao?”

“Chắc là sẽ có tác dụng.” Diệp Ngưng Dao không dám khẳng định, thiên đạo giở trò, mọi thứ đều có thể.

Cô chỉ có thể hy vọng rằng con của bọn họ sẽ không có việc gì trước khi Phó Thập Đông trở về.

Thực ra có một chuyện Trang Tú Chi không hiểu, vì thế không cần suy nghĩ liền hỏi: “Sao em không tự kê đơn thuốc giữ thai cho mình?”

Trong nhận thức của cô ấy, Diệp Ngưng Dao có thể chữa khỏi bệnh cho cô ấy và Phó Niên, đó là một tồn tại vạn năng, sao cô có thể không biết bảo vệ cái thai của mình?

“Ừm…” Diệp Ngưng Dao xoa xoa cái mũi, xấu hổ ngượng ngùng cười nói: “Cái đơn thuốc này em còn chưa có nghiên cứu qua.”

Ở trong tiên giới ba ngàn năm, ngay cả chuyện quan hệ nam nữ cô cũng không hiểu, huống chi là đọc sách y học tránh thai của phàm nhân.

Bây giờ hối hận cũng vô ích.

Các loại thảo mộc trong nhà đều được nuôi dưỡng bằng linh lực, vì vậy Trang Tú Chi lấy đơn thuốc và đun thuốc theo tỷ lệ.

Diệp Ngưng Dao nhìn mái nhà xám xịt, đầu óc trống rỗng.

Cô bất giác sờ sờ bụng dưới, nhẹ giọng thì thào: “Con đã chọn mẹ làm mẹ vậy thì hãy dính lấy vĩnh viễn, hiện tại không thể quay về chọn người khác, nghe chưa?”

Đáng tiếc, đáp lại cô chỉ là sự im lặng…

Một tuần trôi qua.

Vì phải dưỡng thai, Diệp Ngưng Dao ngày nào cũng nằm trên giường, cô cũng không đến ủy ban thôn làm việc.

May mắn hiện tại đang là mùa nhà nông nhàn rỗi và không có gì khác xảy ra trong làng, Lưu Vĩnh Xuân cũng hiểu cho những khó khăn của cô và không chỉ cho phép cô nghỉ việc mà còn không tìm người khác nhận công việc thay cô.

Sau khi uống canh thuốc bắc được một tuần, cơ thể cô đã cải thiện hẳn, không còn thấy mẩn đỏ, tần suất ốm nghén cũng ít hơn trước.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 244



Nhìn ngày trở về trên lịch càng ngày càng gần, Diệp Ngưng Dao rốt cuộc cũng nở nụ cười.

Em dâu nhìn chằm chằm vào nó mỗi ngày, cuối cùng Trang Tú Chi đã hiểu tại sao cô lại chi tiền cho một cuốn lịch sắp hết hạn.

Tình cảm của vợ chồng son thật đáng ghen tị. Nếu chồng và mẹ chồng có thể biết thì ở dưới suối vàng, bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng.

“Dao Dao, mau ăn cái trứng này đi, ăn xong thì đi ngủ một giấc.”

Nhìn hai quả trứng trong bát, Diệp Ngưng Dao hít sâu một hơi, cười gượng ép nói: “Chị dâu, buổi sáng em mới ăn hai quả, buổi trưa không cần ăn nữa, chị có thể để dành cho hai đứa Viên Viên ăn.”

Trứng gà rất ngon và bổ dưỡng, nhưng cô không thể chịu nổi việc ăn ba lần một ngày, mọi lúc mọi nơi cô đều có thể ngửi thấy mùi trứng trong miệng.

Trong thời đại thiếu ăn thiếu uống này, trứng gà là thứ bổ dưỡng nhất.

Phụ nữ mang thai khi sinh con ăn trứng gà, người già và trẻ em cũng ăn trứng gà, khi bị cảm hay ốm vẫn ăn trứng gà.

Trang Tú Chi cảm thấy ăn trứng gà càng nhiều càng tốt, Diệp Ngưng Dao ở nhà nên ăn nhiều nhất, vì vậy cô ấy bóc trứng bỏ vào bên miệng cô: “Hai đứa nhỏ sau này nếu muốn ăn thì đều có thể ăn, em ăn nhanh đi.”

Dưới sự chiêu đãi nhiệt tình không thể từ chối, Diệp Ngưng Dao đưa tay ra nhận lấy, ăn một cách chậm rãi, nghĩ đến hành trình ăn trứng gà dài dằng dặc của mình, trên môi hiện lên một nụ cười khổ.

Trên đường trở về làng Đại Oa, Phó Thập Đông nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, cảm thấy rất phấn khích.

Sau khi ra ngoài hai mươi lăm ngày, anh lúc nào cũng nhớ nhà và nhớ người vợ bé nhỏ của mình.

Ngày thường đã quen với vẻ mặt thờ ơ của anh, thấy anh vui vẻ như vậy, đột nhiên anh Lưu vẫn có chút khó chịu không quen: “Anh nhớ vợ của mình nhiều như vậy, chậc chậc, thật tò mò em dâu có thể đẹp đến mức nào mà khiến anh bị mê hoặc như thế chứ?”

Phó Thập Đông quay đầu sang một bên nhìn ra cửa sổ, nhưng khóe miệng nhếch lên, anh không trả lời.

Chỉ cần anh ấy biết vợ mình tốt như thế nào là được, anh không muốn người đàn ông khác nhìn thấy cô.

“Anh Lưu, anh đem lô hàng tôi mua đặt ở hố trứng gà trước, ngày mai tôi sẽ tìm người mang đi.”

“Không sao, lần này anh giúp tôi rất nhiều, đây là chuyện nhỏ.”

Trên đường đến tỉnh Lục, bọn họ gặp phải hai nhóm cướp, cuối cùng đều là Phó Thập Đông đã giúp bọn họ giải quyết.

Anh ta chỉ muốn trả ơn ân tình này.

“Nếu đoàn vận tải có công việc gì cần đi theo xe, đến lúc đó tôi vẫn có thể tìm anh không.”

Có hàng ngàn cách để kiếm tiền, việc xa vợ một tháng là quá khó khăn, Phó Thập Đông không định tiếp tục làm công việc này, nhưng dù sao anh cũng cảm ơn anh ta: “Cảm ơn anh Lưu.”

Anh cho chiếc xe tải dừng lại ở cổng làng, bước ra khỏi xe với hành lý của mình.

Đi trên đường, mấy thôn dân chào hỏi với anh, ai cũng biết Phó Thập Đông đi đường xa trở về nên đều tò mò hỏi thăm.

Bởi vì ít người biết về việc Diệp Ngưng Dao mang thai, nên không ai đề cập đến nó với anh.

Cuối cùng cũng đến cửa, Phó Thập Đông nín thở đẩy cửa ra.

Hôm nay là cuối tuần, trong sân lại không có chút tiếng động nào, chẳng lẽ bọn họ đều ra ngoài đi dạo rồi sao?

Anh nhíu mày tiếp tục bước vào nhà.

Trên chiếc giường sưởi nhỏ, Diệp Ngưng Dao đang ngủ ngon lành với chiếc chăn trong tay, mái tóc đen buông xõa, khiến khuôn mặt cô trắng nõn và dịu dàng.

Hình như gầy đi một vòng…

Bây giờ là một giờ chiều, trong thôn mọi người đều có thói quen ngủ trưa, cho nên Phó Thập Đông cũng không nghĩ nhiều.

Anh lặng lẽ cởi giày rồi nằm xuống cạnh vợ, cũng không buồn ngủ, chỉ muốn lặng lẽ ngắm nhìn cô như vậy.

Mỗi ngày Trang Tú Chi đều sẽ đến bổ sung cho Diệp Ngưng Dao một vài bữa ăn nhẹ – chính là trứng gà.

Biết lúc này em dâu đang ngủ nên phải nửa tiếng sau mới đến.

Cô ấy cầm cái tay đẩy cửa ra, sự xuất hiện đột ngột của một người đang ông trên giường đất thực sự khiến cô ấy bị sốc.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 245



“Trời ơi” một tiếng, cái bát rơi xuống đất vỡ tan tành thành nhiều mảnh.

Diệp Ngưng Dao bị âm thanh đó đánh thức, trái tim cô không ngừng đập điên cuồng “thình thịch” một lúc.

Sau một lúc, cô mới nhận thấy một luồng hơi thở quen thuộc bao quanh mình.

Ngẩng đầu lên, người đàn ông ngày đêm nhớ mong đang mỉm cười dịu dàng với cô.

Quen thuộc xen lẫn một chút xa lạ.

“Đông Tử, em thật là đáng sợ! Vừa trở về sao không chào hỏi một tiếng?” Trang Tú Chi ngồi xổm xuống, nhặt cái bát vỡ và trứng lên.

May mắn thay, trứng vẫn chưa bóc vỏ nên vẫn có thể ăn được, nhưng cái bát này thì không thể sử dụng được nữa.

Thấy vẻ mặt đau khổ của chị dâu, Phó Thập Đông ngượng ngùng cười nói: “Bọn em về sớm, còn chưa kịp thông báo cho mọi người.”

Thực ra, anh muốn tạo bất ngờ cho vợ, nhưng nó lại biến thành cú sốc.

Biết hai người mới gặp nhau còn chưa nói được vài lời, Trang Tú Chi cười nhét hai quả trứng vào trong tay người đàn ông, sau đó thần bí nói: “Hai người nói chuyện đi, nhớ cho vợ ăn hai quả trứng này nhé. Ai nha, để Dao Dao đích thân nói cho chú em biết đi.”

Nói xong, cô ấy cầm chiếc bát rồi quay người rời khỏi nhà.

Đôi mắt Diệp Ngưng Dao sáng lên bởi vì không phải là chị dâu tự mình đút trứng cho cô, cô nhìn chằm chằm vào Phó Thập Đông và ôn nhu mở miệng nói nhỏ: “Anh đã đi một quãng đường dài, anh nên ăn hai quả trứng này.”

Cô giở trò lưu manh một chút, nếu như người đàn ông này phát hiện cô mang thai, nhất định sẽ không giúp cô ăn hai quả trứng này.

“Anh không ăn, chị dâu nhờ anh đút cho em.” Sau khi tỉnh, cô gái nhỏ đã nằm lâu như vậy mà không có ý định đứng dậy, điều này khiến Phó Thập Đông mơ hồ cảm thấy có chút lạ lùng.

Điều này không giống với tính cách sôi nổi và năng động của cô.

Diệp Ngưng Dao chớp chớp mắt, đổi ý, nắm lấy góc áo của người đàn ông, uất ức nói: “Gần đây em thường xuyên ăn trứng gà nên bây giờ thực sự không muốn ăn nữa, anh ăn thay cho em đi, nếu không tin anh ngửi xem, em nghĩ cơ thể của em toàn mùi trứng.”

Vừa nói, cô vừa vòng tay qua cổ người đàn ông và kéo anh đến trước mặt mình.

Đối diện với người có mùi thơm hương hoa, Phó Thập Đông bất giác căng thẳng, trở nên hơi mất tập trung.

Anh đặt quả trứng trong tay xuống, hai tay nhanh chóng đặt lên hai bên vai cô, cụp mắt xuống nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng.

Diệp Ngưng Dao thực sự muốn anh ngửi thử xem thấy mùi trứng không, cô không có ý định câu dẫn anh.

Đáng tiếc, người đàn ông nghĩ tương đối nhiều, cho rằng vợ mình muốn thân thiết, anh liền cúi người xuống hôn cô.

Sau một tháng hạn hán, rất dễ làm củi khô bốc lửa. Đám cháy một khi xảy ra thì sẽ ngoài tầm kiểm soát.

Mới đầu chỉ là hôn nhẹ rất ôn nhu, Diệp Ngưng Dao có chút hưởng thụ.

Nhưng khi người đàn ông muốn nhiều hơn nữa, cô từ sự mê hoặc tỉnh lại, cô ngăn cản động tác của anh và nói bằng giọng khàn khàn: “Không được, anh không thể chạm vào em.”

Suy nghĩ trong lòng như muốn bốc lửa, Phó Thập Đông thở hổn hển không muốn dừng lại: “Tại sao?”

Bọn họ đã không gặp nhau trong một tháng, anh không tin cô không muốn anh.

Vừa nói, anh lại nặng nề hôn thật mạnh lên cổ cô.

Diệp Ngưng Dao thực sự sợ anh sẽ làm tổn thương thai nhi, vì vậy cô nhắm mắt lại lớn tiếng nói: “Em có thai! Buông em ra…”

Chờ khi cô mở mắt ra lần nữa, Phó Thập Đông đang nhìn cô với vẻ mặt không thể tin được: “Những gì em nói… Là sự thật sao?”

“Ừ, anh sắp làm cha rồi.” Diệp Ngưng Dao trợn mắt nhìn anh, xoa nhẹ bả vai anh: “Sao anh còn không nhanh lên đây?”

Lúc này Phó Thập Đông mới phản ứng lại, anh không quan tâm đến những thứ khác nữa mà ngay lập tức ngồi dậy, gãi đầu và bắt đầu cười như một kẻ ngốc.

Nhìn thấy trứng gà vừa đặt xuống, anh vội vàng nhặt một quả lên rồi bóc ra: “Khó trách chị dâu cho em ăn trứng, em thật sự cần phải bồi bổ.”

Tại sao anh lại quay sang quả trứng?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 246



Diệp Ngưng Dao vội vàng ấn tay anh xuống, chán nản nói: “Em thực sự không muốn ăn nó! Làm ơn, em sẽ không ăn!”

“Trứng gà rất bổ dưỡng, sao em lại không ăn?” Phó Thập Đông không rõ nội tình, nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của vợ, vẫn dừng động tác trên tay lại.

“Từ khi mang thai, mỗi ngày em đều ăn sáu quả trứng gà, em thật sự không muốn ăn nữa.” Diệp Ngưng Dao mím môi, nghĩ tới những gì trải qua một tháng này, trước mặt người đàn ông của mình đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất.

Thấy cô sắp khóc, Phó Thập Đông vội vàng đặt quả trứng xuống, v.uốt ve mặt cô, ôn nhu dỗ dành: “Được rồi, chúng ta không ăn nữa, ngoan nào, em đừng khóc.”

Giờ phút này, cô có rất nhiều điều muốn nói, vì vậy cô sụt sịt, dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Bác sĩ nói con của chúng ta rất yếu, mấy ngày trước thiếu chút nữa đã sảy thai, mỗi ngày em đều mong anh trở về, nhưng lại mãi không thấy anh quay lại.”

Có thể là bởi vì mang thai, tâm tình của Diệp Ngưng Dao càng ngày càng mẫn cảm, giống như bây giờ cô không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống.

Phó Thập Đông nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô mà tim đau đớn co rút theo, anh không ngờ trong lúc bản thân vắng nhà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng anh tràn ngập cảm giác tội lỗi và tự trách, anh cúi xuống ôm cô vào lòng nói: “Vợ ơi, thực sự xin lỗi em, đều là tại anh không chăm sóc tốt cho em.”

Cảm xúc dồn nén đã lâu cuối cùng cũng được trút ra ngoài, cả người cô cảm thấy rất thoải mái.

Diệp Ngưng Dao lau khóe mắt, lo lắng nói: “Hiện tại em rất sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…”

Phó Thập Đông là người mà ngay cả thiên đạo cũng không thể kiểm soát được, vậy chỉ cần có anh bên cạnh thì thiên đạo sẽ không thể làm gì đứa bé này đúng không?

Cô chỉ có thể hy vọng người đàn ông này có tác dụng răn đe đối với thiên đạo.

“Từ hôm nay trở đi, anh sẽ chăm sóc thật tốt hai người, tuyệt đối sẽ không để cho hai người xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Như lời anh đã hứa, trong những ngày tiếp theo, Phó Thập Đông nhận trách nhiệm chăm sóc vợ từ tay Trang Tú Chi.

Từ việc lớn như giặt giũ quần áo, nấu nướng, đến việc nhỏ như đánh răng rửa mặt, đều là một mình anh làm.

Điều này khiến Diệp Ngưng Dao có ảo tưởng rằng cô không thể tự chăm sóc bản thân.

Vào một ngày, Diệp Ngưng Dao đang buồn chán nằm ở nhà thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Phó Thập Đông nghe thấy tiếng động, ra hiệu cho cô đừng cử động rồi tự mình đi mở cửa.

Hai phút sau, Khương Nam đi theo sau người đàn ông, điều này khiến Diệp Ngưng Dao rất ngạc nhiên.

“Chị Khương Nam, sao chị lại tới đây?” Cô cẩn thận ngồi dậy khỏi giường đất, dựa lưng vào đầu giường.

“Hôm nay tôi đến văn phòng ủy ban thôn tìm cô, bí thư thôn nói cô đang ở nhà dưỡng thai, cho nên tôi đến đây xem cô thế nào rồi.” Khương Nam cười cười đi đến bên cạnh giường, sau đó đặt một rổ trứng ở bên cạnh: “Lúc trước tôi cũng không biết cô mang thai, thời gian quá vội vàng, tôi nhờ bí thư thôn đi lấy cho tôi.”

Diệp Ngưng Dao vừa nhìn thấy quả trứng gà liền cảm thấy hoa mắt, nhưng vẫn lễ phép mỉm cười nói: “Chị không cần khách khí như vậy, quả trứng gà này em không thể lấy, quá quý rồi.”

Một quả trứng hơn mười xu, một rổ trứng này cũng phải hơn ba tệ.

“Có gì đáng quý, đừng đối xử với tôi khách khí như vậy.” Khương Nam vừa nói vừa cười nhìn xung quanh, cuối cùng lại nhìn về phía Diệp Ngưng Dao: “Dao Dao, thật ra hôm nay tôi tới đây là muốn hỏi cô một chuyện, tôi không biết bây giờ cô có tiện hay không……”

Thấy bọn họ có lời muốn nói, trong nháy mắt Phó Thập Đông đã ra khỏi nhà để chẻ củi.

Diệp Ngưng Dao quay người lại, lấy một khay hạt dưa và kẹo trái cây từ dưới giường đất, đặt chúng trước mặt Khương Nam, nói: “Chị muốn biết điều gì? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 247



Tục ngữ có câu, chuyện xấu trong nhà không nên công khai, Khương Nam suy nghĩ một chút, sau đó tránh nặng tìm nhẹ hỏi: “Tôi muốn hỏi cô về một người, cô ấy tên là Mạnh Nghênh Oánh, cô biết cô ấy là ai không?”

Trên thực tế, cô ấy có thể bỏ ra hai đồng tiền để nhờ người khác hỏi về chuyện này, nhưng cô ấy cảm thấy càng ít người biết chuyện này thì càng tốt, mà cô ấy cũng không thực sự tin những gì người ngoài nói.

“Em không quen với cô ấy lắm, tại sao chị lại hỏi về cô ấy?”

“Tôi có một số việc với cô ấy, vì vậy tôi muốn biết cô ấy là người như thế nào.”

Thấy cô ấy không muốn nói thêm nguyên nhân, Diệp Ngưng Dao cũng không hỏi thêm nữa.

“Thì ra là thế này…. Kỳ thật em và cô ấy cũng có chút thù hận, bình thường gặp mặt không hay nói chuyện với nhau.”

“Lý do là vì cái gì?” Khương Nam nhướng mày.

“Tất cả đã là chuyện quá khứ, em cũng không định giấu chị. Mâu thuẫn của em với cô ấy… là vì cô ấy đã cướp vị hôn phu của em.”

Khương Nam nhìn cô, muốn nói một câu: Đồng mệnh tương liên.

Nhưng khi lời nói đến bên miệng, cô ấy lại nuốt chúng xuống.

“Lẽ nào người chồng hiện tại của cô ấy là chồng chưa cưới trước đây của cô sao?” Biết được chuyện cô ta đã có chồng là nhờ mấy người trong trường nói chuyện với nhau.

“Ừm, đúng vậy, chồng cô ấy họ Giang, anh ta là thanh niên trí thức ở thôn họ Dư.” Diệp Ngưng Dao tỉ mỉ giải thích rõ ràng, mặc kệ bọn họ có ân oán gì, chỉ cần có thể khiến nam nữ chính cảm thấy không thoải mái, như vậy cô sẽ rất vui.

“Hóa ra Mạnh Nghênh Oánh này là tái phạm…” Khương Nam cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.

Hai người bọn họ không dễ dàng gì mới gặp nhau một lần, cho đến khi Phó Thập Đông chặt hết khúc gỗ trong sân xong thì Khương Nam mới đứng dậy rời đi.

Phó Thập Đông thay cho Diệp Ngưng Dao đưa Khương Nam đến ngoài cửa, khi anh trở lại nhà, người phụ nữ nhỏ bé đang ngồi đó mân mê đống vải anh mua vài ngày trước.

Anh tiến lên lấy vải đi, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Ngồi lâu như vậy rồi, em nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi, quần áo của đứa nhỏ thì không vội.”

“Anh nói xem con nó sẽ giống ai?” Mỗi ngày cô đều tò mò tự hỏi, đứa nhỏ trong bụng mình sẽ trông như thế nào, là con trai hay con gái? Khi lớn lên sẽ trông giống ai hơn?

“Nhất định là sẽ rất giống em.” Phó Thập Đông xoa xoa tóc cô, ánh mắt dịu dàng yêu thương.

“Làm sao anh biết?” Hai mắt Diệp Ngưng Dao sáng lên, cô rất thích loại khen ngợi này.

“Con gái giống em sẽ rất đẹp.”

“Nếu là con trai thì sao?”

“Không, nhất định là con gái.” Phó Thập Đông chắc chắn như vậy bởi vì đêm qua anh nằm mơ, trong đó nở ra một bông hoa trắng tinh rất đẹp.

Anh cảm thấy đây nhất định là giấc mơ có ẩn ý về thai nhi, vì vậy đứa con của bọn họ nhất định là con gái.

“Sao chúng ta không đánh cược đi. Em cược con trai, anh cược con gái. Người thua phải đồng ý với yêu cầu của người thắng, như vậy thì sao?” Thật ra Diệp Ngưng Dao cũng rất muốn có con gái, nhưng những ngày bị giam hãm quá chán, cô chỉ tìm được thú vui trẻ con như vậy thôi.

“Được, được, sau này em thua cũng đừng có khóc.” Phó Thập Đông biết cô buồn chán, anh liền gật đầu đồng ý lần cược này.

“Anh mới là người phải khóc đấy, cứ ở đó mà chờ thua đi.”

Nằm ở nhà mỗi ngày nên thời gian trôi qua rất dài.

Sau ba tháng vất vả chịu đựng, bên ngoài đã là mùa đông, Diệp Ngưng Dao cũng đã mập lên khoảng mười cân.

Bác sĩ Hứa cho biết thai nhi của cô vẫn khỏe mạnh khiến mọi người trong nhà họ Phó đều thở phào nhẹ nhõm.

Hiện giờ cô cũng không còn nôn trớ nữa, ăn uống cũng ngày càng tốt hơn.

Phó Thập Đông sẽ chế biến những món ăn theo nhiều cách khác nhau, thậm chí còn có rất nhiều loại trái cây khó tìm.

Từ khi cơn ốm nghén tăng lên rất nhiều, khẩu vị của Diệp Ngưng Dao cũng thay đổi, hiện tại cô đặc biệt thích ăn đồ chua, càng chua càng tốt.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 248



Còn rất nhiều táo gai được hái ở nhà, về mặt ăn uống, Phó Thập Đông đặc biệt tiết kiệm tiền, anh đã mua rất nhiều đường trắng từ hợp tác xã cung ứng và tiếp thị về đun thành nước đường để làm kẹo hồ lô ngào đường.

Diệp Ngưng Dao chưa bao giờ ăn kẹo hồ lô ngào đường, nhưng trong trí nhớ của nguyên thân thì đã từng ăn rồi, vào mùa đông ở Bắc Kinh, sẽ có tiếng rao bán của kẹo hồ lô ngào đường trên đường phố và các ngõ hẻm.

Hai đứa nhỏ cũng chưa ăn, hiện tại cả hai đứa đều đang nghỉ đông, đứa lớn đứa nhỏ vây quanh người đàn ông, muốn xem thứ này làm như thế nào.

Ở nhà không có que tre nên Phó Thập Đông phải dùng đũa thay thế, một chiếc đũa là ba viên, khi nào làm xong thì mỗi đứa được chia cho một xiên.

Diệp Ngưng Dao thử cắn một miếng, chua chua ngọt ngọt, rất ngon miệng.

Ăn xong, cô không kiềm chế được, liên tục ăn thêm bảy tám miếng nữa, nếu Phó Thập Đông không kêu dừng lại, cô có thể tiếp tục ăn thêm nữa.

Hai đứa bé cũng bị sức ăn của cô làm cho choáng váng ngây người, Viên Viên nghiêng đầu nhìn cô, không khỏi hỏi: “Thím, có em trai trong bụng thím sao?”

Cô bé nghe người trong thôn nói ăn chua sinh con trai ăn cay sinh con gái, người ăn chua được như cô thì chắc sẽ sinh em trai.

“Không phải, là em gái.” Phó Thập Đông nhẹ giọng xoa xoa tóc của cô bé: “Thích không?”

“Em gái sao? Cháu thích! Sau này cháu sẽ tết tóc cho em ấy!”

“Được chứ.”

Diệp Ngưng Dao nhìn bọn họ, cô càng chắc chắn sau này Phó Thập Đông nhất định sẽ là một người cha tốt.

Đứa bé trong bụng phải đến mùa hè mới được ra ngoài. Nằm trong nhà ba tháng, bây giờ cô thấy cái lạnh buốt bên ngoài thật đáng yêu.

Sau khi ăn kẹo hồ lô ngào đường, khuôn mặt nhỏ của cô nằm bên cửa sổ, đôi mắt tràn đầy khao khát thế giới bên ngoài.

“Muốn ra ngoài không?” Phó Thập Đông đi tới bên cạnh giúp cô cài cúc áo bị lỏng trên cổ áo.

“Có được không?” Cô có phần rụt rè sợ hãi.

Cuối cùng mới vất vả giữ được con, lỡ ra ngoài có chuyện gì thì phải làm thế nào?

“Ngày mai anh với em ra ngoài đi dạo một vòng.” Phó Thập Đông biết cô rất sợ, ở trong nhà ngột ngạt, ở nhà suốt ngày cũng không phải là biện pháp hay.

Ngày hôm sau, thời tiết tốt, chắc là ông trời biết bọn họ sẽ ra ngoài, thậm chí bầu trời cũng rất đẹp.

Không thể đi xa nên Phó Thập Đông chỉ dẫn cô đi dạo trong làng.

Sợ lạnh người, quần áo mặc bên trong ba lớp, bên ngoài ba lớp, nhìn từ xa giống như một con gấu nâu lớn.

Bởi vì thai nhi mới có ba tháng, mà Diệp Ngưng Dao lại mặc quần áo dày, đi trên đường cũng không nhìn ra là người có thai.

Người trong thôn nghe được vài lời đồn đại, nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ này đều sẽ đến cười chào hỏi.

Mang thai là chuyện vui, thấy có người hỏi thăm, Diệp Ngưng Dao cũng gật đầu thừa nhận.

Các cô con gái lớn và con dâu trong làng nhìn thấy Phó Thập Đông đi bên cạnh cô, bọn họ đều ghen tị vì Diệp Ngưng Dao có ánh mắt tốt.

Khi đó, mọi người đều sợ hãi xuất thân và tính tình của Phó Thập Đông, không ai dám gả cho anh.

Bây giờ nhìn lại, bất kể anh có phải là kẻ vô tích sự hay không thì sự nhiệt tình chiều chuộng vợ của anh là sự thật.

Tạm biệt dân làng, hai người lại đi về phía cây cầu, bây giờ là tháng 1 năm 1976, dòng sông dưới cầu đã đóng băng.

Một vài đứa trẻ đang chơi với những chiếc xe trượt tuyết trên băng, tiếng cười nói hi hi ha ha đùa giỡn vang vọng cả khu rừng.

Diệp Ngưng Dao nhìn mấy đứa trẻ và mỉm cười, dưới ánh nắng ấm áp trông rất dịu dàng.

Người đàn ông nắm chặt tay cô hỏi: “Em muốn xem một lúc hay về nhà?”

Nếu đột ngột ra ngoài, tốt nhất là không nên đi dạo quá lâu.

Diệp Ngưng Dao hoàn hồn, gật gật đầu nói: “Chúng ta về nhà đi.”

Mùa đông năm nay tuyết vẫn chưa rơi, không khí khô lạnh, cô co rụt cổ lại, cảm thấy ở nhà vẫn dễ chịu hơn.

Trên đường về nhà, hai người sẽ đi qua một khu rừng khô, những chiếc lá khô trải trên lối đi trong rừng trông rất ảm đạm.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 249



Phía trước khu rừng là một dãy nhà đất, hai năm trước thôn dân đã xây dựng, một trong số đó là nhà tân hôn của Mạnh Nghênh Oánh và Giang Hoài.

Diệp Ngưng Dao chưa bao giờ cố ý hỏi về nam chính và nữ chính, vì vậy cô cũng không biết đây là nhà của bọn họ.

Những ngày giá rét như vậy, cửa nhà nào gần như cũng đóng kín. Khi đi ngang qua dãy nhà, cô mơ hồ nghe thấy tiếng động, giọng nói quen quen nhưng lại không nhớ ra là ai.

“Anh có nghe thấy gì không?” Từ khi cô mang thai thì năm giác quan của Diệp Ngưng Dao càng nhạy bén hơn.

Phó Thập Đông nhìn xung quanh, anh lắc đầu: “Anh không nghe thấy gì.”

Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, một người đàn ông vội vàng chạy ra khỏi một căn nhà, bởi vì không biết phương hướng nên không nhìn thấy người phía sau.

Mặc dù chỉ là một bóng lưng khá xấu hổ, nhưng Diệp Ngưng Dao vẫn nhận ra anh ta, Bùi Tùng Quốc, hiệu trưởng trường tiểu học xã.

Làm thế nào mà anh ta lại đến làng? Thăm hỏi gia đình sao? Chưa từng nghe tới việc anh ta dạy học.

“Trời khá lạnh, đi thôi.” Phó Thập Đông cũng nhìn thấy Bùi Tùng Quốc, nhưng anh không có hứng thú với việc nhà của người khác, anh cũng không có ấn tượng tốt với nơi này.

Diệp Ngưng Dao thu hồi lòng hiếu kỳ, nắm tay người đàn ông rời khỏi dãy phòng, nhưng tâm lý cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng, lúc đang chuẩn bị đi tới cửa nhà, trong lòng chợt lóe lên một tia linh cảm, liều lĩnh đoán ra: “Nhà của Mạnh Nghênh Oánh có phải ở trong dãy nhà vừa rồi không?”

“Ừ.” Trước đây anh luôn coi Giang Hoài là tình địch, Phó Thập Đông biết rất rõ nơi ở của hai vợ chồng bọn họ sau khi kết hôn, khi vợ anh hỏi điều này, anh có chút e ngại.

“Sao em lại hỏi điều này?”

“Thì ra là như vậy…” Diệp Ngưng Dao nhíu mày, phải nhìn nữ chính bằng một ánh mắt khác, lúc này, cô đột nhiên cảm thấy Giang Hoài có một người vợ như vậy cũng thật đáng thương.

Tuy nhiên, người đáng thương thì cũng có chỗ đáng hận, sự thương hại của cô chỉ diễn ra trong hai giây, còn lại đều là sự sảng khoái.

Đã có thể đoán trước được kết cục của bọn họ, nếu như nguyên thân có thể thấy được tất cả những điều này thì tốt biết bao.

Phó Thập Đông thấy vợ mình không có phản ứng, hai tay ôm mặt cô, lại sinh ra một chút ghen tuông nói: “Em đang suy nghĩ cái gì vậy?”

“Không có việc gì, chúng ta mau vào nhà đi, lạnh lắm.” Diệp Ngưng Dao cũng không định nói cho anh biết loại chuyện hỗn loạn này, cô kéo tay người đàn ông, lôi vào nhà, vừa đi vừa nói: ” Cha của đứa nhỏ, em muốn ăn khoai lang nướng…”

Lời yêu cầu này khiến anh cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần, một chút ghen tị cũng biến mất thành mây khói, Phó Thập Đông để cô kéo anh vào phòng, trên môi nở một nụ cười cưng chiều: “Được, anh đi nướng ngay.”

Món ngon mùa đông yêu thích của Diệp Ngưng Dao là khoai lang nướng, bây giờ khẩu vị của cô đã tăng lên, một củ khoai lang chắc chắn là không đủ.

Phó Thập Đông rửa sạch năm sáu củ khoai lang, đặt lên bếp nướng đến khi khoai lang tỏa mùi thơm nồng nàn, sau đó anh lấy từ trong bình gốm ra một đĩa dưa muối nhỏ, đặt lên bàn: “Ăn ít một chút, em ăn nhiều quá sẽ bị nóng.”

“Ừ, em hiểu rồi.” Diệp Ngưng Dao ngồi bên đống lửa hít một hơi thật sâu, cô tham lam đến mức muốn ăn ngay bây giờ, đáng tiếc còn chưa nướng xong, còn phải chờ một chút.

Khoai lang ở làng Đại Oa cũng là một trong những đặc sản địa phương của bọn họ, chúng to và ngọt, Phó Thập Đông đếm số khoai lang còn lại ở nhà, định ngày mai sẽ đi thu thập thêm một ít, vợ anh rất thích ăn thì không nói, đến tháng sau anh sẽ đi cùng cô về nhà mẹ đẻ nên cần mang một ít về nhà ngoại, lần đầu tiên gặp cha mẹ vợ, anh phải chuẩn bị đủ lễ vật cho buổi gặp mặt.
 
Back
Top Bottom