Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 250



Lúc này, trong huyện thành.

Bùi Tùng Quốc đạp chiếc xe đạp của anh ta trở về từ làng Đại Oa, do dự một lúc lâu trước tòa nhà của chính mình trước khi anh ta dám đi lên lầu.

Mở cửa ra, Khương Nam đang ngồi trên sô pha cười như không cười nhìn chằm chằm anh ta.

“Như thế nào? Anh đã nói rõ với người tình nhỏ của mình chưa?”

“Người tình nhỏ cái gì? Đừng nói nhảm nữa.” Trong mắt Bùi Tùng Quốc thoáng qua một tia lương tâm cắn rứt, anh ta cúi đầu không dám nhìn biểu cảm của vợ mình.

“Không phải người tình nhỏ, vậy anh và người phụ nữ họ Mạnh kia có quan hệ gì?” Khương Nam tức giận vì sự ngụy biện của anh ta, nếu không phải vì hai đứa con gái còn quá nhỏ, cô ấy sẽ không bao giờ lựa chọn bỏ qua như vậy.

“Tôi đã nói với anh để sa thải cô ấy, anh có sa thải cô ấy không?”

Nghĩ đến những điều khoản không thương lượng được vừa rồi ở làng Đại Oa, Bùi Tùng Quốc cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, hiện tại vợ anh ta lại gây áp lực với anh ta, khiến anh ta càng đau đầu hơn: “Anh thực sự không liên quan gì đến cô ấy, cô ấy đang làm rất tốt, sa thải cô ấy nhất định phải có lý do chính đáng.”

“Quan hệ của hai người chính là lý do, họ Bùi, đừng tưởng rằng không thừa nhận là tôi sẽ không quản được các người, chức hiệu trưởng là nhà họ Khương giao cho anh, tôi có thể đưa anh lên thì cũng có thể kéo anh xuống. Anh tự mình giải quyết cho tốt.”

Lời nói nhẹ nhàng của Khương Nam rất đáng sợ, Bùi Tùng Quốc lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng tiếp nhận: “Không phải anh không làm gì, mà là người phụ nữ đó đã uy h**p anh. Cô ta nói nếu dám sa thải cô ta, cô ta sẽ đi Ủy ban Cách mạng báo cáo anh, cô ta yêu cầu anh bồi thường hai nghìn đồng nhân dân tệ cho tổn thất tinh thần.”

Thời buổi này, hai nghìn tệ là một khoản tiền lớn, cho dù là nhà bọn họ có cũng không thể vô cớ đưa cho người ngoài.

“Ha ha ha… Anh còn có ngày gặp họa sao?” Khương Nam cười lạnh một tiếng, trong lòng cảm thấy chua xót.

Đây không phải là lần đầu tiên Bùi Tùng Quốc quậy phá bên ngoài, lúc đầu cô cũng khóc lóc ầm ĩ, cảm thấy bản thân là một cô gái kiêu hãnh gả thấp nên đã kết hôn với anh ta, một chàng trai nghèo ở nông thôn, đã không quý trọng thì thôi lại còn đi ra ngoài làm loạn.

Đau buồn hơn bất kỳ loại cảm xúc nào khác.

Nhưng vì hai đứa con gái, cô ấy vẫn cố gắng chịu đựng.

Chuyện trước đã khó giải quyết, nay lại thêm chuyện mới, chung quy là vô cùng tuyệt vọng.

Bùi Tùng Quốc nhướng mày đi tới trước mặt cô ấy, ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Khương Nam, anh yêu em, nhưng mẹ anh mỗi ngày đều có tâm bệnh, em sẽ không có con trai với anh, em muốn anh phải làm gì?”

“Hai chúng ta bao nhiêu tuổi rồi? Nếu muốn tôi sinh con thêm lần nữa, như vậy sẽ giết tôi mất! Tôi có phải là lợn nái không? Nhà họ Bùi của anh nghèo đến mức chỉ còn lại một căn nhà tồi tàn. Tại sao anh lại muốn tôi sinh con trai?” Khương Nam tức giận đến rơi nước mắt.

Hai người yêu nhau từ thời cao trung, cả thanh xuân của cô ấy đều dành cho người đàn ông này, nói cô ấy không có chút tình cảm nào là nói dối, chính vì tình cảm mà cô ấy không nói cho gia đình mình biết những chuyện mà chồng cô đã làm.

Tuy nhiên đã đánh đổi được những gì? Chỉ là hết vết thương này đến vết thương khác.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có ngày tình cảm nhỏ nhoi ấy biến mất.

“Anh xin lỗi…” Ngoại trừ xin lỗi, Bùi Tùng Quốc không biết nói gì khác, một bên là cha mẹ, một bên là vợ, anh ta không biết làm sao.

Những ngày cuối năm, người dân trong làng bắt đầu sắm sửa hàng hóa đón năm mới. Bởi vì Diệp Ngưng Dao sẽ đưa Phó Thập Đông trở lại Bắc Kinh vào đêm giao thừa năm nay nên trước khi rời đi, bọn họ dự định mua tất cả hàng hóa năm mới cho gia đình chị dâu.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 251



Ngày mồng tám tháng chạp là ngày cả làng giết lợn đón năm mới.

Phó Thập Đông đưa hai đứa trẻ đến huyện để mua đồ năm mới, Trang Tú Chi sẽ đến đầu làng để lấy thịt lợn cho năm mới, Diệp Ngưng Dao ở nhà quá buồn chán nên cũng đi theo cô ấy.

Người ta nói rằng ngày mồng bảy mồng tám tháng chạp lạnh muốn rơi quai hàm, vì vậy Diệp Ngưng Dao đã quấn một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tươi quanh cổ, tìm mọi cách để giữ ấm trước khi ra ngoài.

Trang Tú Chi đỡ cô bước đi vô cùng cẩn thận, cửa thôn có rất nhiều người, bọn họ đi cuối hàng, Mạc Tiểu Thanh đứng ở giữa hàng, liếc mắt liền nhìn thấy bọn họ.

Cô ấy kích động vẫy tay với mấy người Diệp Ngưng Dao, sau đó quay sang Lâm Tử An đang đứng trước mặt cô ấy và nói thẳng: “Đi đổi chỗ với Dao Dao đi, em muốn nói chuyện với cô ấy.”

“…” Ánh mắt Lâm Tử An lấp lóe, anh ấy cũng muốn nói chuyện cùng với Mạc Tiểu Thanh, không cam lòng thay chỗ, nhưng mà không chịu được khi bị Mạc Tiểu Thanh nhìn chằm chằm, vì vậy liền sờ sờ cái mũi, đành phải rời khỏi hàng và đi ra phía sau.

“Chị dâu, Tiểu Thanh mời chị đến chỗ của cô ấy, cô ấy muốn nói chuyện với chị.” Hiện tại Lâm Tử An và Phó Thập Đông rất thân thiết, một thời gian trước anh ấy đột nhiên sửa miệng và gọi chị dâu, khi đó khiến Diệp Ngưng Dao khá ngạc nhiên.

Thấy anh ấy có chút nghẹn khuất, Diệp Ngưng Dao cười xua xua tay từ chối nói: “Tôi đứng ở chỗ này cũng không sao, buổi tối để cô ấy đến nhà tôi nói chuyện là được.”

“Chị đi qua đó đi, coi như nhìn mặt mũi của anh Đông Tử, em cũng không thể để chị đứng ở đây xếp hàng trong gió lạnh.”

Lúc này, Mạc Tiểu Thanh đã chạy tới, không nhịn được mà kéo cô về phía trước, vừa đi vừa nói: “Cô khách sáo với anh ấy làm cái gì? Anh ấy là một đại nam nhân, xếp hàng một lúc cũng không chết cóng được.”

“… Vậy thì được.” Diệp Ngưng Dao đi từng bước nhỏ đi theo Mạc Tiểu Thanh đến giữa đội hình, Trang Tú Chi căng thẳng nhìn theo, sợ Diệp Ngưng Dao không cẩn thận sẽ ngã xuống.

Trời lạnh thế này, ai cũng nghĩ đến miếng thịt lợn, chẳng hạn như ai được nhiều thịt, ai ít thịt, mong cả năm trời mà ít thịt cũng không được.

Đi đầu đội ngũ là nhà họ Mạnh, lúc này Phan Quế Phân đang tranh cãi với đội trưởng mới được bổ nhiệm Tôn Chính Đào vì được chia ít thịt.

Hai tay Phan Quế Phân chống nạnh, tức giận trừng mắt nhìn: “Trước kia Nghênh Võ nhà tôi làm đội trưởng mệt lên mệt xuống, vì sao không chia thịt cho nó?”

Tôn Chính Đào gần như tức giận mà bật cười trước bộ dạng rắc rối của bà ấy, hắn ta cao giọng nói: “Hiện tại Mạnh Nghênh Võ là tội phạm, không ở trong thôn, sao phải chia thịt cho anh ta?”

“Đội trưởng Tôn nói đúng, Phan Quế Phân, bà còn lấy thịt không, nếu không thì chúng tôi sẽ lấy!”

“Đúng vậy, đừng đứng đó và làm chậm trễ thời gian của mọi người nữa.”

Bây giờ Mạnh Nghênh Võ đang ở trong tù, mà em trai làm ở ủy ban cách mạng của bà ấy cũng đã chuyển đến huyện thành, không ai trong làng sợ gia đình nhà họ Mạnh nữa.

Ngoài trời lạnh cóng, ai rảnh ở đây giằng co với bà ấy!

Khi Phan Quế Phân thấy mọi người bàn tán về mình, bà ấy ngoài năm mươi tuổi mà vẫn giận dữ giậm chân. Cuối cùng, bà ấy chỉ có thể nhặt miếng thịt lợn đã chia và bỏ đi trong tuyệt vọng.

Khi mọi người nhìn thấy bà ấy đi, họ bắt đầu thảo luận sôi nổi.

“Bà ấy còn nghĩ tới chia phần cho Mạnh Nghênh Võ, không biết bà ấy nghĩ như thế nào, trong nhà không có ai là người tốt!”

“Ôi, nhưng bà ấy cũng đủ khổ rồi. Con trai bà ấy ngồi tù, con gái bà ấy không nhận bà ấy, cháu trai bà ấy ngày nào cũng đi chơi. Tôi nghĩ người như Mạnh Tiểu Vĩ sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!”

“Cái Mạnh Nghênh Oánh kia lòng dạ cũng thật là độc ác, cô ta nói không có quan hệ gì với nhà mẹ đẻ nữa .
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 252



Cô ta cũng không quan tâm luôn, chậc chậc chậc chậc, trước đây cha mẹ đối với cô ta tốt như vậy, cô ta thật đúng là người không có lương tâm.”

Nghe bọn họ bàn tán, Mạc Tiểu Thanh khẽ chọc Diệp Ngưng Dao, nhỏ giọng nói: “Gần đây Mạnh Nghênh Oánh luôn đến nơi ở của thanh niên trí thức để bán thứ này thứ kia, không biết lòng dạ của cô ta ra sao?”

“Cô ấy bán cái gì?” Nghĩ đến tình tiết trong sách, chẳng lẽ nữ chính đã bắt đầu con đường làm giàu rồi sao?

“Lúc trước tôi nghe nói là bán khăn lau mặt, nghe Tiền Linh nói gần đây cô ta đang bán son môi và một ít trang sức, không biết cô ta muốn làm gì, sao lại thiếu tiền như vậy?”

Nghe nói có đồ trang sức, Diệp Ngưng Dao đột nhiên nghĩ đến chiếc vòng mà Trần Ngọc Như tặng cho cô, vì vậy cô nhón chân đến bên tai Mạc Tiểu Thanh và dùng giọng mà chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy thì thầm vài lời.

Đầu tiên Mạc Tiểu Thanh sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu: “Được, khi nào cô ta quay lại, tôi sẽ giúp cô chú ý.”

“Ừm, cám ơn cô trước, cô ta bán bao nhiêu tôi đều sẽ mua.”

Diệp Ngưng Dao không biết Mạnh Nghênh Oánh có bán vòng tay bảo thạch hay không, nếu có cô sẽ mua.

Chẳng mấy chốc đã đến lượt Mạc Tiểu Thanh được chia thịt lợn, một mình cô được chia không nhiều thịt, không đủ làm một bữa ngập răng, Diệp Ngưng Dao thấy vậy liền mời cô ấy tối nay về nhà cô ăn thịt luộc.

Có chỗ ăn cơm, hai mắt Mạc Tiểu Thanh lập tức sáng lên, đem miếng thịt heo không dài bằng ngón tay trỏ của mình bỏ vào trong giỏ của Trang Tú Chi.

“Vậy cũng tốt, tiện thể đem miếng thịt này hầm đi, hiện tại tôi trở về thu dọn sạch sẽ, lát nữa đến nhà cô tìm cô!”

“Lấy thịt về để dành cho ngày mai, trong nhà tôi vẫn còn thịt.” Diệp Ngưng Dao đặt miếng thịt trở lại hộp cơm cô ấy mang theo, mặc dù ít thịt nhưng cũng đủ cải thiện một bữa ăn.

Mạc Tiểu Thanh gãi gãi đầu, cười toe toét, chỉ có thể bỏ cuộc.

Bởi vì hai đứa trẻ chỉ có thể tính là một người, nhà họ Phó cũng không được chia quá nhiều thịt. Sau khi chia thịt xong, một tay Trang Tú Chi cầm cái giỏ, một tay dắt theo Diệp Ngưng Dao, chậm rãi đi về nhà.

Bữa cơm hôm nay rất phong phú, ngoại trừ thịt luộc, còn có thịt đông lạnh, bánh trôi hấp nhân đậu với mì ngô.

Bánh đậu có nhân đậu đỏ, đây là thứ mà hai đứa trẻ đặc biệt thích ăn.

Ngoài Mạc Tiểu Thanh, Lâm Tử An cũng trơ trẽn đi theo, anh ta còn mang theo hai cân rượu trắng và một lon táo gai đóng hộp cho bữa tối.

Mang thai nặng nề, Diệp Ngưng Dao ăn cơm xong liền một mình trở về phòng ngủ, cô cũng không biết những người khác ăn đến mấy giờ.

Khi cô tỉnh dậy, Phó Thập Đông mang đến một chậu nước nóng để giúp cô tắm rửa.

Thấy cô tỉnh dậy, trong mắt anh hiện lên sự dịu dàng và ý cười.

“Bọn họ đều đi hết rồi sao?”

“Ừm, đều đi rồi, sao mới ngủ một lát mà em lại tỉnh rồi?” Người đàn ông thấm ướt khăn tắm, ngồi xuống, nhẹ nhàng lau gò má cho cô.

“Ừm, em hơi khát nước.” Có lẽ là do buổi tối ăn quá nhiều muối.

“Được, anh đi lấy nước.”

Một lúc sau, Diệp Ngưng Dao từ từ uống nước trong cốc trà, trong khi Phó Thập Đông ngồi xổm bên chậu nước giúp cô rửa chân.

Lòng bàn tay của người đàn ông có những vết chai mỏng, mỗi lần anh chạm vào đều khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.

“Lần sau trong thôn có sự kiện gì thì anh sẽ cùng đi với em.” Biết hôm nay cô sẽ đi chia thịt heo, anh nhất thời hơi sợ, nếu con nhà người ta đùa giỡn đụng vào vợ anh thì phải làm sao?

“Có chị dâu ở cùng cũng không có việc gì.” Diệp Ngưng Dao đoán được anh đang nghĩ gì, cô thè lưỡi làm nũng.

Cô cúi người hôn nhẹ lên trán người đàn ông, thanh âm mềm mại như có thể vắt ra nước: “Em biết anh lo lắng, nhưng anh yên tâm, sau này đi đâu em cũng sẽ mang anh theo.”

Phó Thập Đông nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn mềm mại của cô, lại bị cô trêu chọc như vậy khiến anh cảm thấy vô cùng nóng nảy .
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 253



Anh muốn cô.

Nhưng bây giờ anh cũng chỉ có thể nhịn lại mà thôi.

Sợ người phụ nữ này vô tâm này sẽ tiếp tục trêu chọc mình, anh giặt nó hai lần một cách bừa bãi, rồi vội vã mang theo cái chậu đi.

Diệp Ngưng Dao nhìn bóng lưng của anh, không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.

Vẻ thẹn thùng của người đàn ông thật đáng yêu…

Vào ngày nghỉ ngơi, Mạnh Nghênh Oánh mang theo thỏi son tự làm và một gói nhỏ đến nơi ở của thanh niên tri thức.

Lần trước có một nữ thanh niên trí thức nhìn thấy thỏi son của cô ta và muốn mua, lần này cô ta định nói thêm vài câu, nhất định phải bán thỏi son đó.

Do điều kiện hạn chế nên những thỏi son cô ta làm không phải dạng tuýp mà được đóng gói trong một chiếc hộp sắt nhỏ bỏ đi, có tên là ‘Sắc màu muôn màu’, trông hơi không chính thống.

Vào mùa đông, các nữ thanh niên trí thức tụ tập lại với nhau, có người đang đọc sách, có người đang may vá, bọn họ đã quen với việc cô ta luôn chạy đến đây, không ai chủ động mở lời.

Khi Mạc Tiểu Thanh nhìn thấy cô ta đến, cô ấy đã liếc nhìn Tiền Linh một cái.

Tiền Linh nhận được tín hiệu chủ động chào hỏi: “Mạnh Nghênh Oánh, hôm nay cô định bán gì?”

“Cái gì? Cô muốn mua cái gì?” Mạnh Nghênh Oánh không thích cô ấy cho lắm, lần trước cãi nhau với Tiền Linh nên không có ấn tượng tốt.

“Tùy theo cô bán cái gì, tôi thích cái gì thì tôi sẽ mua.” Tiền Linh giơ tay ra hiệu cô ta lại đây, thái độ tương đối chân thành: “Chủ yếu là xem cô có hay không.”

Mạnh Nghênh Oánh ngồi xuống đối diện cô ấy, lấy tất cả những thứ cô ta muốn bán ra đặt lên giường đất: “Những thứ tôi bán đều là đồ tốt, cô cứ tùy ý nhìn qua đi.”

Ngoài ba hộp son còn có hai đôi bông tai bằng bạc, một sợi dây chuyền vàng và một chiếc lắc tay bằng bạc.

Tiền Linh nhặt chiếc vòng tay lên nhìn kỹ hơn, sau đó hỏi: “Cái vòng tay này bán thế nào?”

“Chiếc vòng tay làm bằng bạc nguyên chất, giá hai mươi tệ.” Thật ra Mạnh Nghênh Oánh rất thích chiếc vòng tay này, nếu không phải đang cần dùng tiền, cô ta thật sự sẽ không nỡ bán đi.

“Đắt như vậy sao?” Tiền Linh cố ý đặt chiếc vòng xuống, vẻ mặt kinh ngạc.

“Mặt trên có đính đá quý, cảm thấy đắt quá cũng không cần mua.” Vừa nói, cô ta làm bộ muốn cất chiếc vòng tay đi.

“Mười tám nhân dân tệ, tôi sẽ mua nó với giá mười tám tệ.” Tiền Linh nắm tay cô ta và tiếp tục nói: “Tôi muốn mua nó cho mẹ tôi vào dịp Tết Nguyên Đán, ngoài tôi ra thì cô sẽ không thể tìm thấy ai muốn mua chiếc vòng tay này ở làng Đại Oa đâu.”

Lời nói của cô ấy khiến Mạnh Nghênh Oánh động lòng, thời buổi này khó được ăn thịt, ai nỡ bỏ số tiền đắt đỏ như vậy ra để mua trang sức chứ?

“Mười chín, một đồng cũng không thể thiếu.”

“Được, thành giao!”

Tiền Linh đếm ra mười chín nhân dân tệ trong số tiền đã chuẩn bị trước và đưa cho cô ta, sau đó cẩn thận cất chiếc vòng tay đi, cuối cùng cô ấy cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Mạc Tiểu Thanh thấy chuyện đã xong xuôi rồi mới đi tới, nhìn thoáng qua đồ vật trên giường đất, bĩu môi nói: “Mạnh Nghênh Oánh, gần đây cô rất thiếu tiền hay sao? Không phải Giang Hoài sẽ thường xuyên cho cô phí sinh hoạt sao?”

Sau khi hai người chia tay, Giang Hoài thật sự không cho cô ta một đồng tiền nào nữa, Mạnh Nghênh Oánh bị nói đúng tâm sự, thẹn quá thành giận: “Không cần cô quan tâm!”

“Tôi không phải là muốn quan tâm đến cô sao? Tại sao? Chẳng lẽ là tôi nói trúng tim đen rồi? Chậc chậc chậc chậc, Giang Hoài xử lý chuyện này thật là không thành thật.” Mạc Tiểu Thanh lắc lắc đầu, cố ý chọc tức cô ta.

Vốn dĩ cô ta muốn bán son môi, nhưng lúc này Mạnh Nghênh Oánh gần như bị tức giận muốn chết rồi, kiếm mười chín tệ cũng không tệ, vì vậy cô ta định thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

“Tôi khuyên cô nên bớt quan tâm chuyện của người khác đi, thật thích nhúng tay vào chuyện của người khác!”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 254



“Các đồng chí nên yêu thương lẫn nhau, lần sau cô đến tôi vẫn sẽ quan tâm cô.” Mạc Tiểu Thanh ôm vai cô ta cười ranh mãnh.

Đến khi cô ta đi hẳn thì Tiền Linh đi về phía cô ấy, hai người lần lượt ra khỏi nhà đến phòng chứa củi, Tiền Linh đưa cho cô ấy chiếc vòng tay và số tiền còn lại mà cô ấy đã mua: “Sao cô lại mua chiếc vòng xấu như vậy làm gì? Kiểu dáng quá mộc mạc, lại còn đắt như thế nữa!”

Mạc Tiểu Thanh không biết tại sao Diệp Ngưng Dao lại yêu thích chiếc vòng này, vì vậy cô ấy chỉ cười cười và nói: “Thật ra nó cũng rất đẹp, dù sao thì tôi cũng mua nó cho mẹ tôi, kiểu dáng này rất phù hợp để bà ấy đeo.”

Bỏ đồ vào túi, cô ấy tạm biệt Tiền Linh và đến nhà họ Phó.

Diệp Ngưng Dao không ngờ lại lấy được đồ nhanh như vậy, cô thật sự rất tò mò tại sao nữ chính lại cần tiền gấp như vậy?

Ở phía bên kia, với mười chín nhân dân tệ trong túi cộng với số tiền tiết kiệm ban đầu, Mạnh Nghênh Oánh ngồi trên chiếc xe bò đi lên huyện thành.

Cô ta ngựa quen đường cũ tìm được một gian nhà gỗ, vừa vào phòng, câu nói đầu tiên chính là: “Đồng chí, cô còn giữ thuốc hoa đào và thuốc giải độc không?”

Mạnh Nghênh Oánh đã tới đây nhiều lần, cô ta cũng coi như quen mặt, dì bán hàng gật đầu với cô ta, lấy thuốc ra: “Hôm nay cô tới cũng tốt, nếu cô tới muộn một bước, tôi sẽ bán nó.”

Ở thị trường chợ đen, giá thuốc hoa đào và thuốc giải độc đắt hơn một chút so với giá bán trên thị trường, Mạnh Nghênh Oánh mua hai đợt điều trị cho hai loại đan thuốc này, tổng cộng là hai mươi tệ.

Cuối cùng, cô ta cũng mua được thứ mình hằng ao ước, vội vàng bỏ thuốc vào túi, chuẩn bị về nhà thử đặc tính của thuốc.

Cô ta giữ một cặp để ăn, còn cặp kia dự định nghiên cứu xem liệu cô ta có thể bẻ khóa công thức bí mật của viên thuốc hay không và giữ thứ này làm của riêng.

Đến lúc đó sẽ chỉ mất vài phút để kiếm bộn tiền.

Nếu dùng một cặp mà vẫn không thể biết được công thức, thì mua thêm một vài cặp và tiếp tục nghiên cứu.

Cô ta cũng đã nghe đồng nghiệp trong trường nói về hiệu quả của viên thuốc, ban đầu cô ta không tin nó lại có tác dụng thần kỳ như vậy.

Nhưng da của những người xung quanh cô ta trở nên trắng và mịn màng hơnsau khi sử dụng thuốc, cô ta phải tin rằng thuốc thực sự kỳ diệu.

Lúc này cô ta chuẩn bị về nhà, còn chưa trở về thôn, vừa vào cửa nhà đã bị người ngăn lại.

“Mạnh Nghênh Oánh, sao con lại độc ác như vậy?” Phan Quế Phân không biết bước ra từ đâu, tiến đến cho cô ta một cây búa.

Lúc đầu, Mạnh Nghênh Oánh không nhận ra đang xảy ra chuyện gì, nhưng khi cô ta định thần lại, vai và lưng của cô ta đã đau nhức khắp nơi.

“Mẹ đang làm gì vậy? Con khiêu khích gì mẹ hay sao?”

Để người mẹ tiện nghi này dừng lại, cô ta chỉ có thể nắm lấy cổ tay đối phương không buông.

“Buông ra cho tôi! Đồ vô ơn!” Thấy bản thân đánh không lại, Phan Quế Phân lo lắng đỏ bừng mặt, trong miệng tiếp tục hùng hùng hổ hổ chửi bới.

Bởi vì âm thanh quá lớn, một lúc sau, mọi người vây quanh hai người bọn họ.

Hiếu thảo là trên hết, hành động bình thường của Mạnh Nghênh Oánh ai cũng nhìn thấy, hiện tại chứng kiến cảnh hai mẹ con đánh nhau đã khiến mọi người phẫn nộ.

“Tại sao cô gái này lại đánh nhau với mẹ mình?”

“Đúng vậy, ngay cả mẹ mình mà cô ta cũng dám đánh, thôn Đại Oa chúng ta không thể để cho cô ta như vậy được!”

Mạnh Nghênh Oánh không thèm để ý đến âm thanh dò hỏi của mấy người xung quanh, cô ta cau mày hỏi: “Mẹ đến tìm con làm gì?”

“Anh trai con vì con mà vào tù, con cho rằng mình còn là người hay không?” Phan Quế Phân không thể di chuyển, vì vậy bà ấy đã giơ chân đá cô ta, giống như người ngốc.

“Đừng nói bậy! Anh vì con là có ý gì? Chẳng lẽ con làm cho anh ấy mất khống chế hai lạng thịt trên người mà cưỡng h**p phụ nữ hay sao?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 255



Mạnh Nghênh Oánh suýt nữa bị cái logic ăn cướp của người đàn bà này chọc cười.

May mắn sau này cô ta không định qua lại với gia đình não tàn này nữa, nếu không sớm muộn gì cô ta cũng sẽ bị bọn họ đồng hóa.

Khi những người xung quanh nghe nói còn có chuyện bí mật, bọn họ đều vểnh tai lên để nghe sự thật.

“Có cái rắm!” Phan Quế Phân nhổ nước bọt trên mặt đất, nhìn cô ta như kẻ thù: “Vậy những thứ lần trước bị khám xét ra…”

Bà ấy còn chưa nói hết câu đã bị người khác chặn miệng: “Chúng ta vào nhà nói chuyện gia đình đi, mẹ thật sự không biết xấu hổ mà muốn nói trước mặt mọi người hay sao?”

Mặc kệ Phan Quế Phân có vui hay không, Mạnh Nghênh Oánh đã kéo bà ấy vào sân nhà mình.

Cánh cửa bị đóng lại một tiếng “phanh”, khuôn mặt đen đặc biệt đáng sợ.

“Con không cần phải ra mặt với mẹ, mẹ biết tất cả mọi thứ!” Cách đây một thời gian, cuối cùng thì bà ấy cũng có thể liên lạc với con trai mình trong tù, nhờ Mạnh Nghênh Võ viết thư cho bà ấy mà bà ấy mới biết trong số đống đồ bị khám xét ra lần trước có hơn một nửa là đồ của Mạnh Nghênh Oánh.

Nếu không phải vì mấy thứ trọng tội này thì con trai bà ấy đã không phải chịu án tù nhiều năm như vậy.

Thật sự là quá oan uổng!

Thời buổi này, khi các tù nhân gửi thư ra bên ngoài, nội dung phải được kiểm duyệt, Mạnh Nghênh Oánh không tin Mạnh Nghênh Võ sẽ thiếu suy nghĩ như vậy và viết mọi thứ rõ ràng trên thư.

“Con làm việc ngay thẳng không sợ gì, trong đó có hiểu lầm gì không? Mẹ thì biết cái gì?” Bây giờ cô ta chỉ có thể đánh cược rằng bức thư của Mạnh Nghênh Võ viết có nội dung mơ hồ.

Phan Quế Phân lấy bức thư từ trong túi ra, vỗ trên người cô ta: “Con còn không chịu thừa nhận sao? Tự mình mà xem đi!”

Mạnh Nghênh Oánh mở phong thư một cách thô bạo ra xem, khóe miệng hơi cong lên, trên đó chỉ có một câu: [Những thứ đó là của em gái con, mẹ giúp con hỏi con bé một chút, con bé định cứ trơ mắt mà nhìn con ngồi tù như thế này sao?], chỉ mỗi câu này thì hoàn toàn không thể chứng minh được điều gì, tức là mọi thứ đều do trí tưởng tượng của Phan Quế Phân tạo ra.

Mà cô ta cũng hiểu Mạnh Nghênh Võ muốn uy h**p đe dọa cô ta, nghĩ rằng có thể chiếm được lợi ích gì của cô ta sao!?

“Mẹ, mẹ hiểu lầm con thật rồi. Con không có gan thu thập nhiều đồ phi pháp như vậy, con biết anh ấy sống trong đó rất khó khăn. Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, ngày mai con sẽ tìm người làm áo khoác bông gửi cho anh ấy, mẹ thấy thế nào?”

Trước khi nghĩ ra cách đối phó với Mạnh Nghênh Võ, cô ta chỉ có thể ổn định bọn họ trước.

Con gái từ nhỏ cũng không có lá gan gì lớn, Phan Quế Phân không thể tin được cô ta lại có thể đổ tội lớn như vậy cho chính anh trai mình, nhưng trong thư của con trai bà ấy lại viết như vậy?

“Vậy con nói cho mẹ biết, anh của con nói như vậy là có ý gì?”

Kết hợp với nội dung bức thư, Mạnh Nghênh Oánh lập luận: “Ý của anh là, không phải tất cả đồ mà Trần Ngọc Như không mang đi đều cho con hay sao? Con không thể lấy không nó một cách vô ích được.”

Phan Quế Phân nghĩ một lúc, lời giải thích như vậy thì có thể nghe được, vì vậy vẻ mặt của bà ấy liền dịu đi.

“Cả nhà chúng ta thật sự đối xử với con rất tốt, con là đồ vô ơn!”

Để chuyển chủ đề, Mạnh Nghênh Oánh cố tình phản bác lại: “Tại sao con lại giống bạch nhãn lang? Tất cả không phải là lỗi của anh ấy hay sao? Nếu năm đó anh ấy và Trần Ngọc Như sống với nhau thật tốt thì đã không có chuyện gì xảy ra!”

“Đừng nhắc đến con đ* nhỏ đó! Chỉ nghĩ đến cô ấy thôi là mẹ đã tức giận rồi!”

Quả nhiên, Phan Quế Phân đã không theo đuổi vấn đề trong bức thư như cô ta mong đợi, mà lại mắng mỏ Trần Ngọc Như, Mạnh Nghênh Oánh nhướng mày hơi hơi đắc ý tự hào, định nhân cơ hội này đuổi bà ấy đi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 256



“Được, hiện tại con làm giáo viên trường tiểu học trong xã có thể kiếm được hai đồng, ở đây có một đồng mẹ cầm lấy trước đi, đừng gọi con là kẻ vô ơn.”

Phan Quế Phân rất hãnh diện khi lần đầu tiên nhận được tiền tiêu vặt từ con gái.

Lúc này bà ấy mới hoàn toàn tin lời con gái, biết đâu thứ mà con trai bà ấy nói đến không phải là đồ bị Ủy ban cách mạng tịch thu.

“Mẹ không có việc gì thì trở về đi, từ nay về sau, mỗi tháng con sẽ cho mẹ hai đồng làm tiền tiêu vặt, mẹ muốn mua cái gì cũng được, đừng miễn cưỡng tiết kiệm cho Mạnh Tiểu Vĩ.” Bây giờ, Mạnh Nghênh Oánh định dùng tiền để mê hoặc lòng người, chỉ cần cô ta nhận được hai ngàn nhân dân tệ từ Bùi Tùng Quốc thì đây chỉ là một số tiền nhỏ.

Khi Phan Quế Phân nghe nói mỗi tháng cô ta sẽ cho hai nhân dân tệ tiền tiêu vặt, bà ấy đột nhiên cảm thấy xấu hổ, trước đây bà ấy luôn nghĩ rằng con gái sau khi kết hôn thì không biết hiếu thuận, nhưng hóa ra là bà ấy đã hiểu lầm.

Mối quan hệ giữa mẹ và con gái dịu đi, khi nghĩ đến con trai trong tù, bà ấy nảy ra ý tưởng nhờ con gái giúp đỡ một lần nữa.

“Mẹ có thể nhờ con giúp một việc được không?”

“Làm sao vậy?” Mạnh Nghênh Oánh nhíu mày, dần dần có chút mất kiên nhẫn.

Bản thân cô ta mỗi tháng sẽ cho bà ấy hai đồng làm tiền tiêu vặt mà bà ấy còn thấy không đủ sao? Có thể đừng làm phiền cô ta nữa được hay không?

“Là như thế này. Chẳng phải sắp đến Tết Nguyên Đán rồi sao? Mẹ muốn nhờ con đi thăm anh trai đang ở trong tù và mang đồ ăn thức uống cho nó.”

Gần đây, Phan Quế Phân luôn mơ thấy con trai mình, mỗi khi tỉnh dậy bà ấy lại khóc, điều này khiến bà ấy ăn không ngon ngủ không yên, nỗi uất ức trong lòng lúc nào cũng ngột ngạt không tan đi.

“Mấy ngày nữa trường chúng con có việc, chuyện này con thật sự không giúp được gì.” Mạnh Nghênh Oánh khoanh tay trước ngực, giọng điệu hờ hững.

Cô ta sẽ không đến những nơi không may mắn như vậy.

Phan Quế Phân mím môi, lấy lui làm tiến nói lời tiếp theo: “Vậy mẹ đi cầu xin con rể thì sao?”

Bà ấy vẫn chưa biết về chiến tranh lạnh giữa hai người và coi Giang Hoài như người trong gia đình của mình.

Mạnh Nghênh Oánh nghe thấy lời này thì sửng sốt một chút, cô ta và Giang Hoài đã lâu không gặp nhau, mấy ngày nay cô ta và Bùi Tùng Quốc cãi nhau một trận không hay, điều này khiến cô ta lại nhớ đến tình yêu của Giang Hoài.

“Vậy thì mẹ có thể hỏi anh ấy. Mẹ là mẹ vợ của anh ấy, cho nên dù thế nào đi nữa thì anh ấy cũng phải cho mẹ chút mặt mũi.”

“Vậy cũng tốt! Hôm khác mẹ sẽ hỏi!” Phan Quế Phân vui vẻ gật đầu, trong lòng đã nghĩ muốn mang cái gì cho con trai ăn.

Chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa là đến giao thừa, Phó Thập Đông và Diệp Ngưng Dao sẽ trở lại Bắc Kinh để ăn mừng năm mới. Ngoài hai người bọn họ, Lâm Tử An và Mạc Tiểu Thanh cũng cũng ngồi chung một chuyến tàu về nhà.

Phó Thập Đông và Lâm Tử An đã dành hai ngày ở huyện thành trước khi bọn họ mua được bốn vé giường nằm đến Bắc Kinh.

Giờ tàu chạy là một giờ chiều, đến Bắc Kinh là sáng hôm sau, sau một đêm ngủ trên tàu là có thể đến nơi, không chậm trễ việc gì.

Vé đặt cạnh nhau, bốn người ở chung một khoang, điều này làm giảm bớt cảm giác khó chịu khi đối mặt với người lạ.

Vì Diệp Ngưng Dao đang mang thai và thời kỳ nguy hiểm của ba tháng đầu vừa qua, Phó Thập Đông để cô ngủ ở giường dưới còn anh ngủ ở giường giữa.

Suốt đường đi, anh tỉ mỉ hỏi han ân cần.

Mạc Tiểu Thanh nhìn thấy vậy thì rất hâm mộ.

Cái này gọi là không so sánh thì không đau thương, trước đó cô ấy luôn cảm thấy Lâm Tử An đối xử với bản thân rất tốt.

Nhưng so với Phó Thập Đông, anh ta chẳng là gì cả.

Có Mạc Tiểu Thanh trò chuyện với cô, trên đường đi Diệp Ngưng Dao không cảm thấy buồn chán.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 257



Sự hiểu biết của cô về thế giới này chỉ giới hạn trong ký ức của nguyên thân, mỗi điểm dừng cô đi qua trong cuộc hành trình đều có thể khơi dậy trí tò mò của cô.

Mạc Tiểu Thanh thấy cô nhìn ra khỏi xe thì mắt sáng ngời, không nhịn được mà trêu ghẹo nói: “Sao em có cảm giác mình giống như bà ngoại Lưu bước vào Đại Quan Viên vậy? Trước kia còn nhìn không đủ sao?”

“Ừm, lần trước đi xe lửa tôi không nhìn kỹ.” Lần trước Diệp Ngưng Dao nói là lúc nguyên thân xuống nông thôn, lúc đó nguyên thân chìm đắm trong nỗi đau chia tay, cho nên cô thật sự không nhìn kỹ xung quanh.

Không biết vì sao, Lâm Tử An đột nhiên nghĩ tới Giang Hoài.

Từ khi Giang Hoài bị chuyển đi bọn họ chưa từng gặp mặt, cũng không biết năm nay anh ta định đi đâu?

Vào thời điểm này, tại nơi ở của thanh niên trí thức ở làng họ Dư.

Giang Hoài nằm trên giường ngủ say sưa, nam thanh niên trí thức cùng ký túc xá giống như cũng đã quen thuộc trạng thái này của hắn ta.

Trong giấc mơ, hắn ta lại nhìn thấy bản thân mình, Diệp Ngưng Dao và con trai của bọn họ.

Bối cảnh lần này là đêm giao thừa, cha mẹ Diệp đã chuẩn bị một bàn những món ăn thịnh soạn cho bọn họ trong ngày đoàn tụ.

Giang Hoài đứng ở một bên nhìn bọn họ cùng nhau vui vẻ đón năm mới, trong lòng vô cùng chua xót, cay đắng đến cay xè khóe mắt.

Lúc này, Diệp Ngưng Dao vô ý làm vỡ ly rượu, thấy cô muốn cúi người nhặt mảnh vỡ dưới đất, hắn ta không nhịn được muốn bước đến giúp đỡ, nhưng hắn ta lại quên mất, trong giấc mơ này, hắn chỉ là một u hồn, hắn ta không thể làm bất cứ điều gì, càng không thể giúp…

“Thanh niên trí thức Giang, anh nhanh dậy đi! Còn không dậy, xe lên huyện thành sẽ đi mất!” Tiểu Lưu, một nam thanh niên trí thức, vỗ nhẹ vào cánh tay hắn ta và lo lắng nhìn đồng hồ treo tường.

Gần đây xảy ra chuyện gì với thanh niên trí thức Giang vậy? Không làm việc thì chỉ ngủ, ăn cũng không ngon, nhìn thế nào cũng thấy lạ.

Giấc mơ đẹp đột nhiên biến mất, Giang Hoài bị ồn ào mở mắt ra, trên mặt lộ ra một tia chán nản.

Trầm mặc hồi lâu, hắn ta mới lạnh giọng nói: “Được, cám ơn cậu, hiện tại tôi sẽ thu dọn đồ đạc.”

Hai ngày trước, Phan Quế Phân đã tìm đến hắn ta, hy vọng rằng hắn ta có thể giúp đến nhà tù ở thủ phủ của tỉnh để gặp Mạnh Nghênh Võ, và gửi cho hắn ta một ít đồ ăn thức uống.

Mặc dù có nhiều mâu thuẫn với Mạnh Nghênh Oánh, nhưng một trưởng lão khiêm tốn cầu xin giúp đỡ, Giang Hoài không thể từ chối yêu cầu của bà ấy.

Tết Nguyên đán sắp đến, hơn một nửa số người ở khu vực thanh niên trí thức đã rời đi.

Ban đầu, kế hoạch của hắn ta là đi gặp Mạnh Nghênh Võ trước rồi một mình về thôn ăn mừng năm mới, nhưng giấc mơ vừa rồi khiến hắn ta vẫn có chút ảo tưởng về Bắc Kinh.

Hắn muốn lẻn về gặp cha mẹ Diệp.

Dù chỉ là một cái nhìn từ xa cũng được.

Đóng gói vài hành lý đơn giản xong, Giang Hoài lên xe bò đến nhà ga huyện, lòng vừa hồi hộp vừa phấn khích.

Chuyến tàu sáng sớm chậm rãi tiến vào sân ga, Diệp Ngưng Dao ngáp rất nhiều, nhưng trong mắt lại sáng ngời và rất hưng phấn.

Bắc Kinh vừa quen thuộc vừa xa lạ với cô, từng viên gạch ngói đều rất khác so với làng Đại Oa.

Sau khi xuống tàu, bốn người bọn họ tách ra đi riêng. Trước khi đi đã gửi điện báo cho quân đội, Diệp Ngưng Viễn từ rất sớm đã lái một chiếc xe jeep và đợi trước nhà ga xe lửa.

“Dao Dao, anh ở chỗ này!” Bởi vì không biết Diệp Ngưng Dao mang thai, anh ấy chỉ là ngồi ở trong xe vẫy vẫy tay với bọn họ, cũng không có ý định xuống xe.

Nhìn trong tay Phó Thập Đông đầy ắp đồ đạc, anh ấy cảm thấy thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần.

Ở chung với người anh trai tiện nghi này được một tháng, Diệp Ngưng Dao có chút hiểu biết về anh ấy, thấy anh ấy có ý xấu không đến giúp đỡ, cô không nhịn được mà tức giận mắng: “Anh mau tới giúp một chút đi. Không đến, bây giờ em sẽ quay lại làng Đại Oa.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 258



Thấy em gái thật sự tức giận, Diệp Ngưng Viễn xoa xoa mũi, không dám khoe khoang nữa, vội vàng xuống xe giúp đỡ.

Phó Thập Đông lấy rất nhiều đặc sản địa phương từ làng Đại Oa, hai chiếc túi rất nặng, Diệp Ngưng Viễn cầm lấy chiếc túi còn lại và tự hỏi tại sao anh lại mang những thứ nặng như vậy lên tàu.

Nghĩ đến em gái mình cũng ra tay giúp đỡ, Diệp Ngưng Viễn rất đau lòng.

“Ở Bắc Kinh cái gì cũng bán, hai người về ăn tết sao còn lấy nhiều đồ như vậy?”

“Đây là tâm ý của bọn em, đúng rồi, cha mẹ có biết bọn em trở về không?” Lúc Diệp Ngưng Dao gửi điện cũng không nhờ anh trai giấu giếm người nhà, cho nên bây giờ cô cũng không biết tình hình cụ thể như thế nào.

Sau khi để đồ lên xe, Diệp Ngưng Viễn nhỏ giọng nói với cô: “Không phải em không biết tính tình của mẹ, anh không dám nói.”

Ai có thể nghĩ rằng đội trưởng Diệp không sợ trời không sợ đất lại sợ mẹ mình như vậy?

Có ký ức của nguyên thân, tình cảm của Diệp Ngưng Dao đối với cha mẹ Diệp càng phức tạp hơn, chuyện tới bây giờ chỉ có thể tiến từng bước một.

Khi lên xe, Phó Thập Đông cẩn thận đỡ cô, lúc này Diệp Ngưng Viễn mới nhận ra có điều gì đó không thích hợp.

“Dao Dao, em làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái hay sao?”

“Không có việc gì, chúc mừng anh, anh sắp được làm bác.”

“…” Diệp Ngưng Viễn há to miệng, bị dọa đến một lúc sau mới khôi phục giọng nói: “Em mang thai sao? Mấy tháng rồi?”

Sau khi nói xong, anh ấy quay đầu lại và lén lút lườm Phó Thập Đông như thể anh đã làm ra tội ác gì ghê tởm.

“Đã hơn ba tháng rồi.” Nói đến đứa bé trong bụng, trên mặt Diệp Ngưng Dao lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Bí mật kết hôn còn chưa nói đến, hiện tại cô còn đang mang thai, nghĩ đến nữ sĩ Tiền Thục Hoa ở nhà, cổ họng Diệp Ngưng Viễn bất giác co giật, anh ấy thật muốn xách hành lí chạy nhanh về quân đội.

Có lẽ vì lương tâm cắn rứt mà chuyến đi kéo dài hơn bình thường, hơn mười phút mới đến nơi.

Tòa nhà nơi gia đình nhà họ Diệp sống là ký túc xá nhân viên do nhà máy của cha Diệp cấp.

Ba phòng ngủ và một phòng khách rất rộng rãi.

Bọn họ mỗi người đều có tâm tư khác nhau, cùng xuống xe, Diệp Ngưng Viễn đi trước dẫn đường, men theo bậc thang đi lên lầu hai, nhìn cửa phòng nhà mình, anh ấy hít sâu một hơi, chậm rì rì tìm chìa khóa mở cửa ra.

Hôm nay vừa hay là cuối tuần, lại sắp đến Tết Nguyên Đán nên Tiền Thục Hoa đã bắt người đàn ông của mình giặt ga trải giường và chăn mền với bà ấy.

Nghe thấy tiếng mở cửa, bà ấy hét lớn: “Diệp Ngưng Viễn! Mới sáng sớm mà con đã đi đâu rồi? Có việc liền chạy đi, ai quản con?!”

Trước mặt em rể lại bị mẹ nói như vậy, Diệp Ngưng Viễn cố gắng ho một tiếng, mạnh dạn cao giọng nói: “Cha mẹ, Dao Dao đã trở về! Mọi người nhanh ra đón!”

Nói xong anh ấy chạy tới tủ sách bên cạnh lấy ra mấy viên thuốc trợ tim chuẩn bị cho mẹ trước.

“Con nói cái gì? Dao Dao đã trở lại rồi sao?!” Tiền Thục Hoa lập tức bỏ ga trải giường trong tay xuống, chạy ra khỏi phòng ngủ.

Điều đầu tiên đập vào mắt là Diệp Ngưng Dao mũm mĩm, không phải cô tăng cân nhiều mà là cô đã ăn mặc quá nhiều và đang mang thai khiến cô trông mập lên.

“Dao Dao, sao con về mà không nói trước với mẹ?” Tiền Thục Hoa vừa nhìn thấy con gái, nước mắt lưng tròng, vội vàng đi vài bước ôm lấy cô, cẩn thận nhìn cô đánh giá một lần từ đầu đến cuối.

Lần đầu tiên cảm nhận được loại tình mẫu tử mạnh mẽ này, Diệp Ngưng Dao có chút không hiểu, tay chân luống cuống, thân người cô căng thẳng, nhẹ giọng gọi một tiếng “Mẹ…”

“Đi tàu mệt sao? Nhanh vào trong nghỉ ngơi một lát đi.” Sự chú ý của Tiền Thục Hoa dồn vào con gái, hơn nữa Diệp Ngưng Viễn đang chặn nên không thấy Phó Thập Đông đứng ở cửa: “Lão Diệp! Ông đang làm gì vậy? Nhanh ra đây, con gái của chúng ta đã trở lại!”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 259



Thấy bà ấy định đẩy mình vào phòng khách, Diệp Ngưng Dao vội vàng ngăn lại, “Mẹ, mẹ đừng vội, con sẽ giới thiệu một người cho mẹ, Thập Đông, anh tới đây đi…”

Tiền Thục Hoa rõ ràng là sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của con gái mình.

Phó Thập Đông được gọi đi ra từ phía sau Diệp Ngưng Viễn, thẳng người và mỉm cười lịch sự: “Mẹ, xin chào, con là Phó Thập Đông.”

“Anh là…” Trái tim nhỏ bé của Tiền Thục Hoa đập loạn xạ, trong nháy mắt có dự cảm không lành: “Ăn có thể ăn bừa bãi, nhưng mẹ không được gọi bừa bãi. Anh là ai vậy?”

“Mẹ, anh ấy là chồng con, con đã kết hôn ở thôn Đại Oa.” Diệp Ngưng Dao không lo lắng như những người khác, người đàn ông của cô rất hoàn hảo, cô tin tưởng bọn họ sẽ thích.

Lúc này, Diệp Chính Ngôn cũng từ trong phòng ngủ đi ra, vừa nhìn thấy con gái, trên mặt nở nụ cười thật tươi, sau đó nhìn về phía Phó Thập Đông, nụ cười đông cứng trong chốc lát, không biết có nên thu lại nụ cười hay không.

Bầu không khí có vài phần khó xử, Diệp Ngưng Viễn nhét viên thuốc vào tay mẹ trước, sau đó mới hòa giải: “Chúng ta đều là người một nhà, đừng đứng ở cửa nữa, chúng ta vào trước rồi nói.”

Cha mẹ nhà họ Diệp có thể coi là người nhìn thấu thiên hạ, cũng không vì đột nhiên có thêm con rể mà đánh mất hàm dưỡng, hai vợ chồng không hẹn mà liếc nhìn nhau một cái, trong lòng rất khó hiểu.

Thấy bọn họ không lộ ra vẻ chán ghét, Phó Thập Đông cũng hơi yên tâm, ít nhất đã qua được bước đầu tiên.

Mấy người ngồi xuống sô pha, Tiền Thục Hoa cố nén cười nói: “Dao Dao, trước tiên nói cho cha con đã xảy ra chuyện gì, mẹ đi lấy cho con một ly nước.”

Thái độ hòa nhã kia rất khác với thường ngày, phản ứng này khiến Diệp Ngưng Viễn cảm thấy khó tin, chẳng lẽ đây là yên lặng trước phong ba hay sao?

Anh ấy vừa định dùng cớ để rời đi cái nơi nhiều chuyện này, Tiền Thư Hoa liền tiếp tục nói: “Ngưng Viễn, tới giúp mẹ.”

Không ai hiểu con bằng mẹ, Diệp Ngưng Viễn làm sao có thể không biết mẹ muốn làm gì, vì vậy cười nói: “Con còn có việc muốn đi ra ngoài.”

“Mau lên, đừng lề mề.” Tiền Thục Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.

Trong cơn tuyệt vọng, anh ấy chỉ còn biết cúi đầu theo mẹ vào bếp.

Trong phòng khách chỉ còn lại ba người, tâm tình Diệp Chính Ngôn phức tạp nhìn Phó Thập Đông: “Hai đứa kết hôn khi nào, tại sao không nói với người nhà một tiếng?”

“Chúng con đã kết hôn được một thời gian rồi, con cảm thấy trong thư cũng không nói rõ ràng được, cho nên khi con được nghỉ Tết Nguyên Đán là dẫn người về cho cha mẹ gặp mặt thì tốt hơn.” Trên môi Diệp Ngưng Dao vẫn giữ nụ cười, khuôn mặt xa lánh và lịch sự.

Tốt hơn ở chỗ nào? Con bé này cũng đã học cách sử dụng những từ cưỡng tình đoạt lí.

Trong lòng Diệp Chính Ngôn bĩu môi, nhưng ngoài mặt vẫn muốn giữ vững phong thái của mình: “Được rồi, thanh niên, cậu tên là gì?”

“Cha, con tên là Phó Thập Đông.” Đây là lần đầu tiên Phó Thập Đông được mẹ nuôi lớn lại gọi một người lớn tuổi là cha, anh khó tránh khỏi cảm thấy hơi căng thẳng mà nín thở.

“Chà, anh là người địa phương từ làng Đại Oa à?” Nghe lời khẳng định này, Diệp Chính Ngôn không làm ầm ĩ như vợ ông ấy, mà muốn tìm hiểu thêm về người đàn ông này.

Lúc này, ở trong phòng bếp.

Diệp Ngưng Viễn đang bị mẹ tra hỏi gay gắt. Biết sớm muộn gì cũng phải trải qua chuyện này, anh ấy rất khiêm tốn cúi đầu nói: “Cái kia, Phó Thập Đông cũng là một người khá tốt, ít nhất so với Giang Hoài còn tốt hơn, em gái có thể thích một người như vậy không phải rất tốt sao?”

“Có chuyện gì vậy? Chuyện này con đã biết từ lâu rồi sao? Con vẫn luôn giấu mẹ và cha con, con thật là lớn gan!” Tiền Thục Hoa càng nghĩ càng tức giận. Chỉ có bà ấy và người đàn ông của bà ấy là những người không biết và bị lừa dối.

“Mẹ đừng tức giận, Phó Thập Đông là một người tốt, đối xử rất tốt với em gái.
 
Back
Top Bottom