Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 230



Những người phía sau đang dần dần đến gần, sợ rằng đầu óc của người này bị điên và mang đến một số tin đồn xấu cho Diệp Ngưng Dao, Phó Thập Đông dùng hết sức đẩy vai hắn ta ra, không quay đầu lại mà rời khỏi khu rừng.

Bởi vì dùng sức quá mạnh, Giang Hoài bị đánh lui về sau mấy bước, hắn ta xoay người nhìn bóng lưng bọn họ, trong lòng trống rỗng…

Trong cơn hôn mê, Diệp Ngưng Dao mơ thấy bản thân đang đi chân trần trên cánh đồng tuyết, xung quanh là gió lạnh gào thét.

Cô ôm vai chỉ cảm nhận cái lạnh vô tận.

Phía trước là cánh đồng tuyết dài bát ngát vô tận không thấy điểm cuối.

Cô không biết mình đang ở đâu, ngoài sự hoảng loạn ra, trong đầu cô lúc này chỉ nhớ đến Phó Thập Đông.

Nếu từ nay về sau ý thức của cô bị nhốt ở đây thì anh phải làm sao bây giờ?

Trong tương lai gần, nếu người đàn ông đó quên đi cô và kết hôn với người khác…

Vừa nghĩ tới cảnh tượng như vậy, Diệp Ngưng Dao nắm chặt tay, trong lòng vô cùng tức giận.

Người đàn ông của cô thì ai cũng đừng mong nhớ thương đến!

Có lẽ là bởi vì quá nhiều oán hận, cô đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng, vừa lúc bắt gặp ánh mắt lo lắng và mệt mỏi của người đàn ông.

“Em tỉnh rồi à? Còn lạnh không?” Phó Thập Đông áp lòng bàn tay lên trán cô, sau đó di chuyển lên má, vẫn còn mát, nhưng đỡ hơn nhiều so với cái lạnh vừa rồi.

“Em bị làm sao vậy?” Diệp Ngưng Dao nắm lấy lòng bàn tay rộng lớn kia, lúc này cô mới phát hiện bản thân đang bị anh ôm thật chặt trong ngực, tham lam hút lấy hơi ấm từ cơ thể anh.

“Vừa rồi em ngất đi…” Phó Thập Đông nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô, đột nhiên nói: “Diệp Ngưng Dao, em không thể dọa anh như vậy nữa.”

“…” Cô chớp chớp mắt, bị nước mắt anh làm cho kinh ngạc, sau một lúc im lặng, như là hứa hẹn, cô khẽ “ừm” một tiếng.

Ba mẹ con Trang Tú Chi đứng cách đó không xa, thấy Diệp Ngưng Dao đã tỉnh lại, vẻ mặt lo lắng vội vàng chạy tới.

“Dao Dao, em tỉnh rồi, còn không tỉnh, Đông Tử liền chuyển em đi bệnh viện trong thành phố!”

Sau khi xuống núi, Phó Thập Đông lập tức đưa Diệp Ngưng Dao đến trung tâm y tế, Chu Thương Mạn đã kiểm tra một lúc lâu mà không phát hiện ra điều gì bất ổn, anh ta chỉ nói rằng chắc là do hạ đường huyết, bảo anh mang vợ về nhà để cô nghỉ ngơi là sẽ tỉnh.

Vì trường hợp ngất xỉu lần trước, Phó Thập Đông nghi ngờ những gì bác sĩ trong làng không biết khám bệnh nên đã mượn một chiếc xe bò của làng đưa cô đến bệnh viện huyện.

Các bác sĩ trong huyện sau khi kiểm tra cũng không tìm ra nguyên nhân, để đề phòng, Diệp Ngưng Dao được giữ lại bệnh viện để theo dõi một ngày.

Diệp Ngưng Dao ngẩng đầu ra khỏi vòng tay của người đàn ông rồi nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra cô không ở nhà mà đang ở trong bệnh viện.

Thời đại này, nếu sức khỏe không có vấn đề gì nghiêm trọng, sẽ không có ai đến bệnh viện để lãng phí tiền bạc. Không có bệnh nhân nào khác trong phòng đơn này ngoại trừ cô.

Cô mỉm cười với đám người Trang Tú Chi, giọng nói nhẹ nhàng: “Em không có việc gì, đã để mọi người lo lắng cho em rồi.”

“Không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt rồi, để chị gọi bác sĩ xem cho em.”

Đoán được hai người bọn họ sẽ có rất nhiều điều muốn nói, Trang Tú Chi nháy mắt mang bọn nhỏ ra khỏi phòng bệnh, để bọn họ ở lại một mình một không gian.

Một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng. Diệp Ngưng Dao muốn thoát khỏi vòng tay của anh và giải thích những gì đã xảy ra ngày hôm nay.

Nhưng cánh tay của người đàn ông một chút cũng không thả lỏng, cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, Phó Thập Đông lập tức chặn môi cô lại.

Nụ hôn này rất ấm áp, nhưng lại rất thận trọng.

Cảm nhận được sự bất an của anh, Diệp Ngưng Dao nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dịu dàng đáp lại.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 231



Từ dữ dội đến triền miên, Phó Thập Đông cắn vành tai cô thì thầm cảm xúc bị kìm nén đã lâu: “Dao Dao, anh yêu em.”

Người thời đại này không giỏi biểu đạt, không phải anh không giỏi, mà là anh không dám.

Nhưng hôm nay, khi biết Diệp Ngưng Dao gặp nguy hiểm, anh rất hận bản thân mình đã nhát gan.

Trên đời này không có thuốc chữa hối hận, bây giờ anh cũng không muốn hèn nhát nữa.

Đôi môi mỏng của người đàn ông nán lại bên tai cô, nghe thấy lời thú nhận này, trái tim của Diệp Ngưng Dao ngoài hoảng loạn ra thì còn có một tia mừng rỡ.

Hai mươi phút sau, Trang Tú Chi và một bác sĩ trở lại phòng bệnh.

Bởi vì vừa rồi mất khống chế, môi Diệp Ngưng Dao hơi sưng đỏ, trên cổ còn có hai vết dâu tây nhàn nhạt.

Lúc này đến bác sĩ khám bệnh, cô chỉ có thể vùi đầu vào trong chăn tiếp tục giả bộ ngủ.

Dưới chăn, cô không quên lén lút vặn eo người đàn ông một cái.

Nếu bị người khác nhìn ra sẽ rất xấu hổ!

May mắn thay, bác sĩ chỉ làm một cuộc kiểm tra đơn giản rồi đi ra ngoài.

“Dao Dao làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Lòng lo lắng vừa mới buông xuống lại lần nữa nhấc lên, Trang Tú Chi muốn đi tới nhìn kỹ một chút, lại bị Phó Thập Đông dùng thân thể ngăn lại.

“Chị dâu, cô ấy không sao, có lẽ ban ngày cô ấy chịu quá nhiều kí.ch t.hích, chị có thể đưa bọn nhỏ về trước, chỉ cần có em ở đây là được.” Phó Thập Đông chịu đựng cơn đau ở thắt lưng, sắc mặt vẫn không thay đổi.

Trang Tú Chi sợ hai đứa trẻ quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, gật đầu, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Bên ngoài bệnh viện có một nhà hàng quốc doanh, Dao Dao đói bụng thì mua cho cô ấy một bát cháo, bác sĩ nói không được cho em ấy ăn đồ quá nhiều thịt.”

“Được rồi, em hiểu rồi, đừng lo lắng.”

Cuối cùng cũng đợi được tiếng đóng cửa, vẻ mặt Diệp Ngưng Dao buồn bực, lập tức mở mắt ra: “Đều tại anh, em còn muốn nói chuyện với chị dâu.”

Phó Thập Đông nhìn chằm chằm vào những dấu vết mơ hồ và cười nhẹ: “Được rồi, đều trách anh, ngoan nào, em đừng tức giận nữa.”

Nuông chiều hết mức khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Ngưng Dao ửng hồng, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Nghĩ đến trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Diệp Ngưng Dao khó chịu ho khan một tiếng, liền chuyển đề tài sang chuyện khác nói: “Hôm nay ở trên núi xảy ra hỏa hoạn, em cũng không biết Giang Hoài đi ra từ đâu.”

Cô không muốn anh có những hiểu lầm không đáng có, giữa vợ chồng với nhau thì lòng tin là quan trọng nhất.

“Ừ, anh hiểu rồi.” Dù Phó Thập Đông có ghen tuông cỡ nào, nhưng sắc mặt cũng chỉ hơi ngưng trọng chứ không có tiếp tục hỏi.

Khi Diệp Ngưng Dao hôn mê, anh đã nghĩ rất rõ ràng, cho dù giữa bọn họ có phát sinh tình cảm, đó cũng là do Giang Hoài đơn phương mà thôi.

Anh tin vợ anh có tình cảm với anh.

Thấy anh chỉ nói một câu nhẹ nhàng rồi bỏ qua đề tài này, Diệp Ngưng Dao hơi nhướng mày, trong lòng khen ngợi người đàn ông này một phen.

Vào ban đêm, sợ cô có thể trở nên bất thường một lần nữa, Phó Thập Đông đã chen ra một không gian nhỏ sau lưng cô ấy, ôm cô trong vòng tay của mình cho đến khi trời sáng.

Đêm hôm đó, ngửi được mùi hương trong trẻo quen thuộc của người đàn ông từ bên cạnh, Diệp Ngưng Dao ngủ rất say, mặc dù cô phát hiện linh lực của cô đã cạn kiệt nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô.

Một đầu khác ở làng Đại Oa.

Vẻ mặt Mạnh Nghênh Oánh âm trầm đang đối mặt giằng co với Giang Hoài. Gần đây ở bên cạnh Bùi Tùng Quốc dễ chịu, cô ta đã làm mối quan hệ giữa bản thân và Giang Hoài phai nhạt đi rất nhiều.

Cô ta rõ ràng biết hắn ta không yêu bản thân, nhưng hôm nay nghe nói hắn ta và Diệp Ngưng Dao cùng nhau cứu cháy rừng, sự ghen ghét trong lòng cô ta nhanh chóng sinh trưởng, làm cô ta mất đi lí trí.

“Tại sao em lại không thể tin tưởng anh?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 232



Mỗi lần gặp mặt không cãi nhau là không được hay sao?” Giang Hoài đưa tay sờ giữa lông mày, hối hận vì bản thân đã mềm lòng khi trở về ngôi nhà này.

Hắn ta thực sự không hiểu mỗi ngày trong đầu người phụ nữ này suy nghĩ lung tung cái gì?

“Tại sao anh lại đi đến núi Tiên Đào? Có phải anh đã hẹn với người phụ nữ đó phải không?” Diệp Ngưng Dao giống như tâm ma trong lòng cô ta, Mạnh Nghênh Oánh lạnh giọng hỏi một cách sắc bén, niềm tin giữa hai người bọn họ đã mất từ lâu rồi.

Nhìn khuôn mặt gớm ghiếc của cô ta, Giang Hoài lạnh cả sống lưng, từ bỏ ý định giải thích thêm, lại một lần nữa xách hành lý bước vào màn đêm, lãnh đạm rời đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi kiểm tra sức khỏe, Diệp Ngưng Dao cuối cùng đã được xuất viện.

Việc đầu tiên cô làm khi trở về làng là đến núi Tiên Đào để xem hoa cỏ và cây cối thế nào.

Bây giờ trong pháp khí không còn nhiều linh lực, cô chỉ có thể dùng mắt thường đi kiểm tra tình trạng của chúng.

May mắn thay, những con ong trên núi ngày thường có thể thu thập một số phấn hoa cho cô để trích xuất linh lực.

Mọi thứ coi như là bắt đầu lại từ đầu, kết quả cũng không quá tệ.

Vì có công chữa cháy nên thôn đặc biệt tổ chức một buổi họp khen thưởng cho cô và Giang Hoài, nhưng Giang Hoài không tham dự.

Cầm tờ giấy chứng nhận màu đỏ trong tay, Diệp Ngưng Dao vẫn còn hơi sững sờ, cô khá ngạc nhiên khi trở thành anh hùng trong làng.

Phần thưởng là hai tờ giấy viết thư, khi về nhà cô ấy đưa cho Phó Niên và Phó Viện mỗi người một bản, còn giấy khen thì Phó Thập Đông mang đi đóng khung và treo nó lên tường.

Mỗi lần Diệp Ngưng Dao nhìn thấy tấm bằng khen thưởng đó, cô lại cảm thấy có phần áy náy chột dạ, khi đó cô dập lửa chỉ vì đó là bổn phận và nghĩa vụ của một Bạch Hoa tiên nữ, còn những thứ khác, chẳng hạn như tinh thần tập thể, cô thực sự không có loại ý thức đó….

Từ khi cứu hỏa cho ngọn núi, thái độ của người trong thôn đối với Diệp Ngưng Dao cũng nhiệt tình hơn trước rất nhiều.

Đây là thời đại tôn thờ anh hùng, những việc làm anh hùng của Diệp Ngưng Dao đã được Lưu Vĩnh Xuân báo cáo với thành phố.

Vì lý do này, thành phố đã gửi thông báo yêu cầu Diệp Ngưng Dao đến chính quyền thành phố để nghiên cứu bài phát biểu vào thứ sáu tuần này, thông báo này đã gây chấn động toàn bộ làng Đại Oa.

Đi họp trong thành phố, vinh dự như thế này ngay cả đội trưởng đội sản xuất cũng không có, mọi người phải nhìn cô bằng con mắt khác.

Trước đây cô đã đến thành phố cùng với Phó Thập Đông, nhưng lần này Diệp Ngưng Dao không bảo anh đi cùng cô.

Một thời gian trước, để có một đứa con, mỗi ngày cả hai đã sống một cuộc sống không biết xấu hổ.

Bây giờ nghĩ lại, cô chỉ muốn nhân cơ hội này để nghỉ ngơi thật tốt.

Trên thực tế, Phó Thập Đông rất muốn đi cùng vợ nhưng vợ anh không cho, vì vậy anh phải nuốt giận và chuẩn bị hành lý cho vợ.

Trang Tú Chi nấu năm sáu quả trứng từ con gà mái của nhà, đồng thời mang một hộp cơm lớn với thịt kho cho cô ăn dọc đường.

Mang theo đồ ăn thức uống đựng trong hai túi lưới, đợi người lên tàu cho đến khi tàu chuyển bánh chậm, Phó Thập Đông mới miễn cưỡng rời sân ga.

Diệp Ngưng Dao nhìn bóng lưng anh qua cửa kính xe, bóng lưng kia dần dần biến mất khỏi tầm mắt của cô, cô thu hồi ánh mắt, quay đầu cười tủm tỉm.

“Em gái, kia là người đàn ông của em sao? Hình như quan hệ của hai người rất tốt.”

Ngẩng đầu nhìn lên, ngồi đối diện với Diệp Ngưng Dao là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề, trong túi áo khoác có một cây bút của phụ nữ, nhìn qua có vẻ là người có địa vị.

Đối phương biểu đạt ý tốt đối với cô, Diệp Ngưng Dao cũng không phải là loại người có tính cách lạnh lùng, cho nên cô gật đầu cười nói: “Ừm, anh ấy tới tiễn tôi đi, thật ngốc.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 233



Nói xong, nụ cười trên mặt cô càng ngọt ngào hơn.

“Còn trẻ tuổi thật đúng là tốt.” Người phụ nữ không biết nghĩ tới cái gì, nhìn ngoài cửa xe, trong mắt hiện lên một tia u buồn.

Bọn họ chỉ là người qua đường chưa từng gặp mặt, Diệp Ngưng Dao cũng rất tò mò đối với chuyện về cô ấy, nhưng cũng chỉ là tò mò mà thôi.

Một lúc sau, người phụ nữ định thần lại và mỉm cười với cô, hai người vô tư trò chuyện, trong lúc trò chuyện mới nhận ra cả hai đang cùng lên thành phố tham gia họp.

Điều này khiến hai người có nhiều tiếng nói chung hơn.

Hơn ba giờ trôi qua.

Ngoài làng Đại Oa, những người từ các làng và huyện khác cũng tham dự cuộc họp này.

Nơi này cách hội trường của chính quyền thành phố rất xa, Diệp Ngưng Dao quay đầu lại hỏi người phụ nữ xuống xe sau mình: “Chị Khương Nam, chúng ta đi tới hội trường bằng cách nào?”

“Đợi ở đây một chút, lát nữa sẽ có xe đến đón chúng ta.” Khương Nam đứng bên cạnh Diệp Ngưng Dao, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.

Lời vừa dứt, một chiếc xe hơi nhỏ dừng ở trước mặt bọn họ. Ngày nay không phải người bình thường đều có thể lái được ô tô.

Giống như cha của nguyên thân, giám đốc một nhà máy lớn của nhà nước cũng chỉ đi làm bằng xe đạp.

Thấy Diệp Ngưng Dao kinh ngạc, Khương Nam cười nói: “Tôi mượn xe của anh trai tôi, chúng ta đi thôi.”

Hơi thở của đối phương cũng không có ác ý gì, Diệp Ngưng Dao chỉ do dự một chút liền lên xe.

Bởi vì là hội nghị diễn thuyết toàn thành phố nên khi bọn họ đến địa điểm thì đã chật kín người.

Đã quen với sự sạch sẽ, Diệp Ngưng Dao cảm thấy hơi chóng mặt khi nhìn dòng người đông đúc này.

Hai người lấy giấy giới thiệu ra, nhân viên mở ra xem, sau đó dẫn bọn họ đi vào.

Chỗ ngồi đều là ngẫu nhiên tùy tiện ngồi, gần lễ đài cũng không có chỗ trống, bởi vì Diệp Ngưng Dao lát nữa phải phát biểu, cho nên bọn họ tìm một chỗ sát lối đi để ngồi xuống.

“Không ngờ chúng ta rất có duyên phận, sau này nếu muốn đi mua sắm gì đó, bất cứ lúc nào cũng có thể đến gặp tôi.” Khi hội nghị chưa bắt đầu, Khương Nam đem địa chỉ của bản thân đưa cho Diệp Ngưng Dao, trong mắt cô ấy tràn đầy sự chân thành.

Sau khi lấy tờ giấy và cất đi, Diệp Ngưng Dao nói với cô ấy, cô làm việc trong văn phòng ủy ban thôn của thôn Đại Oa, vì vậy cô ấy đã kết bạn với người này.

Lần đầu tiên nói chuyện trước mặt nhiều người như vậy, ngay cả các vị thần trên trời cũng khó tránh khỏi căng thẳng.

Hít một hơi thật sâu, đi lên bục giảng, Diệp Ngưng Dao vừa ngước mắt lên liền lấy lại bình tĩnh.

Bản thảo của bài phát biểu đã được viết tốt từ trước đó, sau khi đọc nó trong hai ngày, cô có thể đọc thuộc lòng một cách trôi chảy.

Mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc khi nghe tin cô cứu cháy rừng, ai có thể ngờ rằng một nữ thanh niên trí thức thanh tú như vậy lại bất chấp an toàn tính mạng mà dũng cảm dập lửa?

Sau khi cô kết thúc bài phát biểu của mình, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Cứ như vậy, Diệp Ngưng Dao lấy một chứng chỉ khác từ thành phố và một chiếc chậu rửa tráng men trở về làng Đại Oa.

Sợ người nhà lo lắng, sau cuộc họp cô không ở lại thành phố mà từ biệt với Khương Nam, cô lên xe về nhà.

May mắn thay, bây giờ vẫn chưa quá muộn, vẫn còn những chiếc xe bò đang đi đến vùng lân cận làng Đại Oa.

Vốn định là ngày hôm sau sẽ trở về thôn, cho nên Phó Thập Đông không biết cô sẽ trở lại, lúc Diệp Ngưng Dao đẩy cửa vào, trong bóng tối người đàn ông đã ngủ say ở trên giường.

Ban đêm đầu mùa thu nhiệt độ rất thấp, cơ thể cô nhuốm phong trần mệt mỏi sau khi ngồi ô tô suốt quãng đường dài.

Vợ không có ở nhà, Phó Thập Đông ngủ rất chập chờn, nghe thấy động tĩnh lập tức mở mắt ra.

“Ai vậy?” Trong đôi mắt sắc lạnh hiện lên sự lạnh lùng.

Sợ làm anh tỉnh giấc, cô di chuyển rất nhẹ, thấy người đàn ông đã tỉnh lại, Diệp Ngưng Dao chạy đến bên cạnh, đưa bàn tay mát lạnh áp lên má anh, nhếch mép cười nói: “Bây giờ biết là ai không?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 234



Mùi hoa quen thuộc phảng phất ở chóp mũi, Phó Thập Đông nhướng mày, vẻ mặt nghiêm nghị được thay bằng dịu dàng, nhưng cũng chỉ kéo dài hai giây, mày lại nhíu lại, anh nắm tay cô, ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc: “Buổi tối ở bên ngoài không an toàn, sao em lại trở về vào giờ này? Không phải nói là ngày mai mới trở lại hay sao?”

Liên tục đặt câu hỏi khiến Diệp Ngưng Dao sửng sốt, muốn rút tay lại không được, chỉ có thể chủ động nhích lại gần người đàn ông, trán áp vào trán anh, đặc biệt làm nũng: “Bởi vì em muốn gặp anh sớm hơn.”

Khi những lời này được nói ra, cả hai đều đỏ mặt.

Diệp Ngưng Dao là vì tự mình thấy xấu hổ. Phó Thập Đông lại vì quá phấn khích.

“Lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy, anh sẽ sợ.” Giọng nói của người đàn ông không nhịn được mà mềm xuống, nhân cơ hội này hôn nhẹ lên môi cô.

Thấy anh không truy cứu nữa, Diệp Ngưng Dao nhướng mày, cô bí mật học được mẹo này từ Mạc Tiểu Thanh, nhưng cô không ngờ nó rất hiệu quả.

Điều này làm cho cô dường như đã tìm ra mánh khóe để thuần phục người đàn ông…

Đêm đó, hai người ôm nhau ngủ, ở bên nhau cảm thấy thật thoải mái và ấm áp.

Trong giấc ngủ, Diệp Ngưng Dao lại một lần nữa đi tới nơi khắc bia công đức.

Không giống như khung cảnh hoang vắng trước đây, cô không ngờ lại phát hiện ra có một tia sự sống ở đây.

Cỏ xanh điểm xuyết trên mảnh đất trơ trọi này, bức tranh trước mặt cuối cùng cũng có màu.

Tại sao lại có sự thay đổi này?

Chuyện gì phát sinh cũng nhất định phải có nguyên nhân, Diệp Ngưng Dao dùng ngón tay gõ cằm suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra kết luận: sự thay đổi này hẳn là có quan hệ với chính bản thân cô, tấm bia công đức… Chẳng lẽ là bởi vì trước đây cô đã cứu những bông hoa, cây cỏ trên núi?

Với loại suy đoán này, cô dự định ngày mai sẽ tìm một thứ gì đó để thử, nếu đúng như dự đoán, nơi này khi phồn hoa rực rỡ sẽ ra sao?

Vào cuối tuần, Phó Thập Đông lên huyện thành.

Gần đây, thị trường chợ đen đang bùng nổ và anh đã kiếm được một số tiền bằng cách tung ra các đài radio.

Khi anh đến ngôi nhà gỗ hẻo lánh, anh vừa bước vào cửa sân đã bị ông già kích động kéo vào nhà.

“Người anh em, gần đây lại có một vụ mua bán tốt, người tôi nghĩ đến đầu tiên chính là cậu, thế nào? Cậu muốn làm không?”

“Mua bán cái gì?” Bây giờ Phó Thập Đông chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn, mặc dù anh biết tốc độ kiếm tiền của anh không thể so sánh với tốc độ kiếm tiền của vợ, nhưng nếu anh có thể thu hẹp khoảng cách, anh sẽ có đủ tự tin để đi gặp cha mẹ của Diệp Ngưng Dao.

Khi đề cập đến công việc kinh doanh này, ông lão đưa tay bịt tai và nói một cách thần bí: “Gần đây, ở các thành phố lớn đang bán hai loại thuốc, gọi là thuốc Hoa Đào và… thuốc giải độc, người ta nói mấy loại thuốc này ở trong thành phố đều được bán hết sạch, mấy ngày nay có người tìm tới tôi hỏi thăm, nếu cậu có thể lấy được thuốc, chúng ta có thể phát tài!”

“…” Phó Thập Đông chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó những viên thuốc do vợ mình làm sẽ trở thành thứ mà thị trường chợ đen muốn mà không được.

Tình huống cụ thể còn cần bàn bạc cùng với Diệp Ngưng Dao, vì vậy Phó Thập Đông chỉ có thể gật đầu trước: “Ừm, tôi sẽ đi tìm xem có thể lấy được hay không.”

Ông lão tin tưởng năng lực của anh, sợ anh không biết loại thuốc kia có hình dáng như thế nào liền cẩn thận móc từ trong hộp dưới giường đất ra hai gói thuốc, trải ở trên bàn.

“Đây là người khác ủy thác tôi đi lấy cái này, không thể đưa cho cậu được, cậu nhìn kỹ một chút đi.”

Thường thì khi không có việc gì làm Phó Thập Đông sẽ giúp xoa thuốc, anh biết chính xác viên thuốc này tròn hay dẹt ra sao, nhưng vẫn giả vờ nhìn nó cẩn thận vì sợ bị nghi ngờ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 235



Không thể không nói, những viên thuốc do Diệp Ngưng Dao bào chế có một mùi thơm rất đặc biệt, đây là thứ mà không ai có thể bắt chước được.

Vì thế cho đến nay trên thị trường chưa có hàng nhái, hàng kém chất lượng.

Buổi tối khi về đến nhà, Phó Thập Đông đã nói với vợ về việc này.

Tất nhiên, thật tốt khi có thêm một nguồn tiêu thụ để kiếm tiền.

Diệp Ngưng Dao không cần suy nghĩ đã đồng ý.

Ba ngày sau, Phó Thập Đông mang theo hai mươi cặp thuốc giải độc và thuốc Hoa Đào đến gặp ông lão.

“Tạm thời chỉ có thể tìm được nhiều như vậy, giá cả cũng giống như ở hiệu thuốc.”

Lấy ra nhiều thuốc sẽ chỉ khiến người ta nghi ngờ, mỗi loại mười đôi là vừa vặn.

Ông lão mở gói thuốc ra so sánh với viên đang cầm trên tay một chút.

Mùi, màu sắc, kích thước đều ổn.

Để đề phòng, ông ấy nhặt một viên lên, nhai thử trong miệng và gật đầu hài lòng.

Ông ấy nhịn không được mà phải khen ngợi: “Vẫn là cậu có biện pháp, người khác cũng không có được!”

Nói xong, ông ấy cầm chiếc bàn tính bên cạnh “bùm bùm” một hồi lâu, lúc tính toán số tiền, trong lòng ông ấy không nhịn được đau xót, nhưng vẫn ngoan ngoãn móc tiền ra.

Phó Thập Đông đếm tiền và không ở lại nữa, anh chỉ nói rằng anh sẽ bán nó cho ông ấy khi có hàng.

Bây giờ thu hoạch xong, làm ruộng rất nhàn, trong thôn nếu không có việc đồng áng, bọn họ chỉ có thể tìm cách kiếm tiền trong huyện thành.

Thu tiền thuốc đàng hoàng xong, anh lững thững đến cây liễu cạnh chợ đen.

Có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc áo khoác, đi giày da đen bóng, đang lo lắng nhìn xung quanh.

Thấy Phó Thập Đông đi tới, anh ta chạy tới chào, phàn nàn: “Sao anh lại tới muộn vậy? Anh Lưu đợi anh đã lâu, chúng ta đi thôi.”

Cả hai đều có xe đạp, Phó Thập Đông không nói gì, anh đi theo người đàn ông, lái xe về phía đội vận chuyển.

Đội vận chuyển trong huyện cũng không quá lớn, có hai ba chiếc xe tải lớn yên tĩnh đậu trong sân.

Trước khi đầu cơ trục lợi đi mua bán, Phó Thập Đông rất quen thuộc với những người ở đây.

Người đàn ông dẫn dắt anh là Tiểu Cường, là học trò của anh Lưu.

Mấy ngày nữa Tiểu Cường sẽ kết hôn nên không thể đi được một chuyến đi đường dài, vì vậy anh ấy đã nghĩ đến Phó Thập Đông.

Anh Lưu biết Phó Thập Đông, ngày thường đánh giá anh rất cao, bất cứ khi nào thấy anh đến, anh ta đều chào hỏi rồi cười ha ha.

Hai ba câu đã nói vào chủ đề, Phó Thập Đông vốn tưởng rằng chỉ là một chuyến đi ngắn ngày không cần ra khỏi tỉnh, không ngờ lại đi đến tỉnh Lục xa như vậy.

Lúc này anh hơi do dự.

Tìm được một ứng viên thích hợp khác cũng không dễ dàng, Tiểu Cường rất sốt ruột: “Anh Đông Tử, anh còn phải suy nghĩ gì nữa? Đừng nói đến việc nếu anh sống sót thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền, anh còn có thể mang về rất nhiều hàng hóa khi quay lại từ đó.”

Theo xe là phụ, mang hàng về mới là trọng điểm, nhưng Phó Thập Đông vẫn không cho anh ấy một câu trả lời chắc chắn: “Tôi về bàn bạc với vợ một chút.”

Bây giờ những người trong huyện này đều biết Phó Thập Đông là một người gàn dở sợ vợ, không ai ngạc nhiên trước câu trả lời của anh, anh Lưu không còn cách nào khác ngoài việc gật gật đầu: “Được, anh quay về thảo luận với vợ anh, cho tôi thông tin xác nhận vào ngày mai, nếu anh đồng ý, chúng ta có thể xuất phát đi luôn vào ngày kia.”

“Được.”

Người còn chưa rời đi, trong lòng anh đã hình thành nỗi buồn chia ly.

Khi Diệp Ngưng Dao đi làm về, bàn ăn ở nhà đã để đầy đồ ăn.

“Nấu nhiều đồ ăn ngon như vậy là có chuyện gì tốt sao?” Diệp Ngưng Dao nhướng mày, trên bàn bày đầy đồ ăn yêu thích của cô, trong lòng cô đầy vui vẻ và kinh ngạc.

“Ừm, chúng ta ngồi xuống ăn đi.” Phó Thập Đông đẩy người ngồi xuống ghế, sau đó bưng cơm cho mọi người.

Trang Tú Chi nhìn hai người chỉ cười ha ha mà không mở miệng nói câu nào, chuyện quan trọng như vậy tự bản thân anh nói ra là thích hợp nhất.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 236



Trên bàn cơm, lúc ăn được một nửa, Phó Thập Đông do dự một chút mới nói: “Vợ ơi, đội vận tải có công việc đường dài tìm anh, nếu anh đi, phải một tháng mới về…”

Diệp Ngưng Dao vừa định gắp thức ăn liền ngước đôi mắt lên đầy kinh ngạc: “Anh đi đâu vậy? Sao lại đi lâu như vậy?”

“Đi tỉnh Lục, nếu em không muốn anh đi thì anh sẽ không đi.” Nói thật, anh cũng không yên tâm để vợ ở nhà một mình.

Diệp Ngưng Dao thu đôi đũa lại, trong lòng đưa ra quyết định: “Vậy anh đi đi, trên đường đi anh nhớ chú ý an toàn.”

Mặc dù trong lòng cô có chút không thoải mái, nhưng đây là chuyện quan trọng, cô cảm thấy không thể để tâm tính nóng nảy của mình làm liên lụy được.

“Ừ.” Phó Thập Đông cụp mắt nhìn chằm chằm bát cơm của mình, trầm mặc hai giây sau đó mới gật đầu: “Em ở nhà phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

Nói xong, cả hai chìm vào im lặng.

Trang Tú Chi thấy bầu không khí không ổn, vội vàng cười xoa dịu mọi chuyện: “Mới có một tháng mà thôi, xem ra bây giờ hai đứa đã bắt đầu không thể tách rời nhau rồi. Đừng lo lắng, Đông Tử, chị sẽ chăm sóc tốt cho vợ của chú.”

“Thật làm phiền chị dâu rồi.” Phó Thập Đông lại ngẩng đầu lên một lần nữa, trong mắt tràn đầy chân thành.

Hôm sau, hai vợ chồng đi lên huyện thành.

Sau ngày hôm nay, sẽ có một tháng hai người không gặp nhau được nhau, đi trên đường, Diệp Ngưng Dao càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.

Để tránh bị phát hiện, khi đến gần cổng đội vận tải, cô giật mạnh góc áo của người đàn ông: “Nếu không anh vào một mình đi, em đi đến chợ đen gần đây để đi dạo.”

Nghe nói đi theo xe rất mệt nên cô muốn mua thêm đồ ăn vặt cho người đàn ông ăn trên xe để khỏi buồn ngủ.

“Chúng ta cùng nhau đi chợ đen đi, đợi anh ở đây hai phút là được.” Vừa nói, người đàn ông vừa nhấc chân bước nhanh vào trong, sợ vợ nói “không được”.

Nhìn bóng lưng của anh đi xa, Diệp Ngưng Dao mấp máy môi, cuối cùng phát ra một tiếng cười “phụt”.

Hai phút sau, người đàn ông vội vã đi ra ngoài như lời đã hứa.

Anh đẩy xe đạp, vỗ vỗ yên sau: “Đi thôi, chúng ta đi mua sắm.”

“Được.”

Dưới ánh nắng chói chang, Diệp Ngưng Dao ngồi ở ghế sau của xe, gió nhẹ nhàng lướt qua gò má, cô vòng một cánh tay qua eo người đàn ông, tựa đầu vào sau lưng anh, trân trọng khoảng thời gian hai người ở với nhau.

Khi màn đêm buông xuống, thời gian hai người có thể ở bên nhau lại bị giảm đi một nửa.

Nằm trên chiếc giường đất, cả hai chỉ ôm nhau trong im lặng.

Bình thường giờ này Diệp Ngưng Dao đã lên giường đi ngủ, nhưng hôm nay dù như thế nào thì cô cũng không ngủ được, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy hoảng sợ.

Phó Thập Đông nhẹ nhàng vuốt tóc cô, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Khi anh không ở nhà, em không được phép đi dạo vào ban đêm.”

Thực ra anh muốn hỏi: Khi anh không có ở nhà thì em có nhớ anh không?

Nhưng da mặt mỏng quá, lời nói đến đầu môi lại thay đổi.

“Được rồi, anh ở nơi khác không được đi trêu chọc những cô gái khác, nếu để em biết thì anh coi như xong.” Diệp Ngưng Dao ngẩng đầu nhìn anh, giống như muốn nhìn thấu tâm can của người khác.

“Được.” Phó Thập Đông khẽ cười, lại nói: “Rau dưa mới ngâm trong nhà mấy ngày nữa là có thể ăn được, ăn cơm đừng có bỏ bữa, ăn đúng giờ.”

“Hừ…” Diệp Ngưng Dao rốt cuộc cũng không nhịn được sự bất đắc dĩ trong lòng, cô dụi trán vào ngực anh, ủ rũ nói: “Anh cũng phải bảo trọng tốt cho bản thân, em ở nhà chờ anh trở về.”

“Được.” Trong lòng chậm rãi có một dòng nước ấm chảy qua, Phó Thập Đông dùng ngón tay nâng cằm cô lên, chậm rãi cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt mùa thu của cô: “Anh đi sớm về sớm, khi anh quay về chúng ta sẽ tiếp tục tạo em bé.”

Bầu không khí vốn dĩ rất ấm áp ngay lập tức bị câu nói vừa rồi của anh phá hủy, Diệp Ngưng Dao đỏ mặt, vừa muốn đẩy anh ra lại bị anh nhấc bổng lên, xoay người đè cô lại.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 237



Ngọn đèn dầu không biết đã tắt từ lúc nào, một lúc sau, trong căn phòng tối om có tiếng thút thít khe khẽ vang lên.

Bởi vì đang ở thời điểm chia tay, mỗi hành động của anh luôn mang theo một chút tàn nhẫn, như thể chỉ có như vậy thì người phụ nữ mới có thể nhớ anh một cách lâu dài.

Ngày hôm sau, khi Diệp Ngưng Dao tỉnh lại, bên cạnh cô đã trống không không thấy ai, lòng cô thắt lại, lập tức cầm lấy áo khoác khoác lên người, đi xuống từ trên giường.

“Sao em lại dậy rồi? Bây giờ vẫn còn sớm, ngủ thêm một chút nữa đi.” Nghe thấy tiếng động, Phó Thập Đông từ trong bếp đi ra, trên tay vẫn còn cầm theo đồ ăn.

Thấy anh còn ở đây, Diệp Ngưng Dao khó phát hiện mà thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Em không ngủ được, anh đang làm gì vậy, em giúp anh.”

“Không cần, em đi rửa mặt đi, rửa xong chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

Khi thức ăn được dọn ra bàn, một chai nước sốt thịt mới làm đang tỏa hương thơm phức được mở nắp.

Để cho vợ mình có thể ăn đồ ăn của mình mỗi ngày, Phó Thập Đông đã dậy sớm bắt đầu làm nước sốt thịt, bây giờ thời tiết ở Đông Bắc đã rất lạnh, chỉ cần để ở nơi mát mẻ là có thể bảo quản và ăn trong một tháng.

Trước đó Diệp Ngưng Dao đã ăn nước sốt thịt do anh làm, cô nhẹ nhàng đặt một ít vào đĩa, con sâu tham ăn trong bụng ngay lập tức bị cuốn hút.

“Ăn cơm đi, nước sốt thịt này anh làm rất nhiều, đủ để em ăn trong một tháng.” Phó Thập Đông đưa chiếc đũa đến tay cô, mỗi một động tác đều vô cùng nhẹ nhàng ôn nhu.

Đôi khi Diệp Ngưng Dao cảm thấy anh hoàn toàn coi cô như một đứa trẻ, anh làm hết mọi thứ cho cô, sắp phải xa nhau một tháng, cô hoài nghi liệu bản thân có thể quản lý tốt gia đình hay không.

“Anh lấy nước sốt thịt này mang theo ăn đi, đi đường dài không ăn ngon ngủ tốt được, anh cần đồ ăn ngon hơn em.” Cô nhẹ nhàng cắn đầu đũa, không để tâm trạng thật sự lộ ra quá nhiều.

“Không cần, đồ ăn thức uống em mua cho anh đủ rồi.”

Diệp Ngưng Dao không nói gì nữa mà tiếp tục gắp đồ ăn vào bát cho anh, sau đó lén đặt chai nước sốt thịt vào túi hành lý của Phó Thập Đông khi anh chuẩn bị rời đi.

Buổi trưa, ở đầu làng.

Diệp Ngưng Dao ở bên cạnh anh đợi xe bò trong thôn.

Bọn họ sắp phải chia tay, Phó Thập Đông nắm chặt tay cô, cảm thấy còn rất nhiều điều muốn nói.

Diệp Ngưng Dao cũng im lặng, trong lòng cảm thấy không thoải mái và khó chịu.

Lúc này Phó Viện đi tới, ngẩng đầu lên, chóp mũi đỏ ửng: “Chú, chú nhất định phải về sớm một chút.”

Biết Phó Thập Đông sẽ đi xa một tháng, hai đứa trẻ cảm thấy rất bất đắc dĩ, đặc biệt là Phó Viện, cô bé có thể được coi là do một tay anh nuôi lớn, tình cảm vô cùng sâu sắc.

“Được, chờ chú trở về mang quà cho cháu, ở nhà phải nghe lời mẹ và thím nhé.”

Phó Viện gật đầu vô cùng nặng nề, sau đó bị mẹ cô bé kéo sang một bên.

“Đông Tử, mọi việc ở nhà em cứ yên tâm, chị sẽ thay em chăm sóc Dao Dao thật tốt.” Trang Tú Chi nhét chiếc bánh nướng lớn tối qua cô ấy đã làm vào tay anh, chỉ có duy nhất cô ấy là không khóc.

“Đã làm phiền chị rồi, chị dâu.”

Mãi cho đến khi xe bò đến, hai tay đang nắm chặt của Phó Thập Đông mới buông ra, anh đột nhiên cúi đầu hôn lên trán Diệp Ngưng Dao, nhỏ giọng nói: “Vợ ơi, anh sẽ nhớ em, em cũng phải nhớ anh.”

Ở nơi công cộng nghe được lời thổ lộ như vậy, Diệp Ngưng Dao đỏ mặt nhìn anh, cắn chặt môi dưới nhẹ nhàng khẽ “ừm” một tiếng.

Như muốn nhớ kỹ lại dáng vẻ của đối phương lúc này, Phó Thập Đông yên lặng nhìn cô một hồi lâu rồi mới quay người lên xe bò đi vào huyện thành.

Khi người lái xe bò nhìn thấy anh đến, anh ta lái xe từ từ đi về phía trước.

Trên con đường càng lúc càng xa, trong không trung hai người nhìn nhau, không ai muốn rời mắt đi trước.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 238



Bóng người chậm rãi biến thành những điểm đen nhỏ, Diệp Ngưng Dao cụp mắt xuống, có chút muốn khóc.

Trang Tú Chi biết tâm trạng của cô không tốt, vội vàng đi tới vỗ vỗ bả vai cô an ủi: “Chúng ta trở về đi, Đông Tử rất nhanh sẽ trở về.”

Diệp Ngưng Dao hít một hơi thật sâu, tùy ý để Trang Tú Chi và những đứa trẻ dẫn cô về nhà.

Ở một bên khác, Phó Thập Đông đến huyện thành, nghỉ ngơi mười phút trước rồi lên xe và chuẩn bị rời đi.

Không giống như các thế hệ sau có giám sát và chạy đường dài tốc độ cao không nguy hiểm, những người lái xe già như bọn họ trong thời đại ngày nay sẽ luôn mang theo gậy gộc và những thứ tương tự trên xe, chỉ vì khi đi qua một số nơi hẻo lánh bọn họ thường xuyên gặp cướp đường.

Đó cũng là lý do tại sao bọn họ cảm thấy Phó Thập Đông là ứng cử viên phù hợp.

Nhìn thấy Phó Thập Đông bưng hai túi đồ lên xe, anh Lưu tài xế không nhịn được mà bật cười một tiếng: “Vợ của anh thật biết cách yêu thương người khác, sao lại mang nhiều đồ như vậy?”

“Phải, cô ấy rất yêu tôi.” Nhắc tới Diệp Ngưng Dao, lông mày và ánh mắt của anh đều thể hiện sự nhu hòa.

“Chẳng trách anh sợ vợ, nếu như tôi có thể cưới được một người vợ biết nóng biết lạnh, tôi cũng sẽ nghe lời cô ấy.” Nghĩ đến con hổ cái trong nhà, anh Lưu bất đắc dĩ lắc đầu, kéo hộp số tay và bắt đầu lên đường.

Cảnh vật bên đường chậm rãi lướt qua, Phó Thập Đông nhìn chiếc lá hơi úa vàng ngoài cửa sổ rơi, anh đã bắt đầu thấy nhớ vợ…

Trong những ngày không có Phó Thập Đông, Diệp Ngưng Dao thậm chí còn không cảm thấy ngon khi ăn thịt.

Để có thể đếm ngày rõ ràng, cô đã cố ý đến đại lý cung cấp và tiếp thị để mua một cuốn lịch.

Hôm nay thời tiết tốt, Trang Tú Chi cũng theo cô ra ngoài đi dạo, thấy cô mua loại đồ vật như này, không nhịn được mà kinh ngạc nói: “Hai ba tháng nữa là đến Tết Nguyên Đán rồi, em mua thứ này không phải là lãng phí tiền hay sao?”

Diệp Ngưng Dao cũng xấu hổ khi nói cô mua nó vì Phó Thập Đông, vì vậy cô vò đầu bứt tai và viện cớ: “Em chỉ muốn tính xem còn bao lâu nữa em mới có thể về nhà.”

Trước đó, Diệp Ngưng Dao và anh trai cô đã hứa hẹn rằng vào đêm giao thừa bọn họ sẽ đưa Phó Thập Đông về gặp cha mẹ, Trang Tú Chi biết chuyện đó và nghĩ rằng cô đang lo lắng, vì vậy cô ấy đã cười ha ha nói đùa: “Vậy thì em cũng nên mua lịch cho năm sau, lịch năm nay không tính đến đêm giao thừa.”

Thấy bọn họ rất muốn mua, nhân viên bán hàng bên cạnh lấy lịch năm ngoái dán vào lịch năm nay và nói: “Nếu muốn mua cả hai, tôi sẽ giảm một nửa giá cho lịch năm nay.”

“Hả? Mua như vậy cũng rất thích hợp.” Trang Tú Chi vẫn không nhìn ra ý nghĩ nhỏ của cô.

“…” Diệp Ngưng Dao thật sự không muốn mua lịch năm sau, nhưng hai người trước mặt đang nhìn cô đầy mong đợi, cho nên cô chỉ có thể bỏ tiền ra mua.

Sắp vào đông rồi, hai người lại đi mua mấy tấm vải thô, bông bên ngoài bán rất đắt, lại khó mua vé, bọn họ đành phải thay cái đệm cũ bằng một tấm vải rồi dùng tiếp.

Khi một người phụ nữ đi mua sắm, cô ấy sẽ muốn xem qua mọi thứ mà cô ấy nhìn thấy. Thoáng chốc thời gian đã đến buổi chiều, thấy đám người Phó Niên chuẩn bị tan học, Diệp Ngưng Dao nhắc nhở Trang Tú Chi: “Chị dâu, cũng muộn rồi, chúng ta đi đón Phó Niên và Viên Viên tan học đi.”

“Tại sao lại đón bọn nhỏ?” Trang Tú Chi nhất thời sửng sốt, ngày thường hai đứa nhỏ luôn tự mình đi học về nhà.

“Hai đứa về nhà thì xoong nồi cũng đã lạnh, sao không đón hai đứa đi nhà hàng quốc doanh ăn cơm.”

“Được rồi, đi nhà hàng quốc doanh ăn cơm đi.” Từ khi đi theo Diệp Ngưng Dao làm ăn kiếm tiền, Trang Tú Chi cảm thấy bản thân cuối cùng cũng có tự tin mà sống, thỉnh thoảng đi nhà hàng quốc doanh ăn cơm thì cô ấy vẫn còn có thể chấp nhận được.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 239



Từ hợp tác xã tiếp thị cung ứng đến trường tiểu học xã đi xe đạp mất mười lăm phút.

Khi bọn họ đến cổng trường, học sinh vừa lúc đang tan học.

Trang Tú Chi vươn cổ nhìn vào khuôn viên trường, hai đứa trẻ không nhìn thấy nhưng lại nhìn thấy hiệu trưởng trường Bùi Tùng Quốc.

“Hả? Dao Dao, em mau nhìn xem, người bên cạnh hiệu trưởng Bùi chắc là vợ của anh ấy đúng không?”

Thời buổi này, dù là ai không nhiều thì ít cũng có một chút nhiều chuyện, Trang Tú Chi cũng không ngoại lệ.

Diệp Ngưng Dao nhìn về phía mà cô ấy chỉ, kinh ngạc nhướng mày.

Cô biết người đi bên cạnh Bùi Tùng Quốc, là người chị gái mà cô gặp trong cuộc họp đó, Khương Nam.

Hai người bọn họ là vợ chồng phải không?

Lúc này, cô cảm giác được một cỗ oán hận nồng đậm truyền đến từ cách đó không xa, Diệp Ngưng Dao theo oán hận quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Mạnh Nghênh Oánh nắm chặt tay nhìn chằm chằm phía trước, người mà cô ta đang nhìn chính là Khương Nam, sự ghen tị trong mắt cô ta rất đáng sợ.

Tại sao nữ chính trong cuốn sách này lại nhìn Khương Nam như vậy?

Suy nghĩ của Diệp Ngưng Dao xoay chuyển, nhưng cô vẫn không có chút manh mối nào để có thể hiểu được tình huống lúc này.

Bởi vì theo cô, nữ chính dù có ác độc đến đâu thì tình cảm của cô ta đối với Giang Hoài cũng là thật, không thể nào nữ chính lại cắm sừng nam chính được.

“Dao Dao, em làm sao vậy?” Trang Tú Chi thấy cô cau mày còn tưởng rằng cô có chuyện không ổn.

“Em không sao.” Diệp Ngưng Dao cười lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Nghênh Oánh, nơi đó đã không có bóng người.

“Ngưng Dao, sao em lại ở đây?!” Hôm nay Khương Nam mặc một chiếc áo khoác len màu lạc đà, trên cổ buộc một chiếc khăn lụa trơn càng làm nổi bật khí chất của cô ấy.

Một chiếc váy như vậy là rất hiếm ở huyện nhỏ này.

Vẻ ngoài tươi cười của cô ấy khiến Bùi Tùng Quốc ở bên cạnh rất ngạc nhiên.

Có Bùi Tùng Quốc ở bên cạnh, với tư cách là phụ huynh học sinh Diệp Ngưng Dao muốn tránh bị nghi ngờ. Bây giờ bị người ta nhìn thấy, cô chỉ có thể giả vờ kinh ngạc gật đầu cười nói: “Chào hiệu trưởng Bùi, thật trùng hợp, chị Khương Nam… Sao chị lại ở đây?”

“Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là chồng tôi Bùi Tùng Quốc, và đây là bạn Diệp Ngưng Dao của em.” Đôi mắt của Khương Nam vẫn luôn dừng lại trên người Diệp Ngưng Dao và Trang Tú Chi, đối với người chồng trong miệng cô ấy thì không hề cho một phần sắc mặt tốt.

Không cho chút mặt mũi nào trước mặt phụ huynh học sinh, Bùi Tùng Quốc sờ sờ mũi không dám nói lời nào.

Cảm giác được giữa bọn họ có gì đó không đúng, Diệp Ngưng Dao chỉ giả vờ như không nhìn thấy: “Hiệu trưởng Bùi, trước kia chúng ta đã gặp nhau ở văn phòng, thật không nghĩ tới tôi và chị Khương Nam lại có duyên như vậy.”

Khương Nam có ấn tượng rất tốt với Diệp Ngưng Dao, nhưng lúc trước cô ấy bận rộn không có thời gian tìm cô, bây giờ tình cờ gặp được nên cô ấy rất vui mừng.

“Hai người đến đón đứa nhỏ đi học về sao? Dạo này sao cô không đến chơi với tôi?”

Mỗi ngày đều bận kiếm tiền, Diệp Ngưng Dao thật sự đã quên mất người ta, vì vậy cô cười áy náy: “Ừm, em đến đón cháu trai và cháu gái đi học về, gần đây em bận quá cho nên định làm xong việc sẽ đi tìm chị. Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.”

Lúc này hai đứa nhỏ tan học nhìn thấy bọn họ nên đi tới, cô nhân cơ hội nói lời từ biệt với Khương Nam: “Chị Khương Nam, bọn em đi trước đây, khi nào rảnh rỗi chúng ta lại gặp nhau.”

Nơi này xác thực không phải chỗ tốt để nói chuyện cũ, Khương Nam gật đầu: “Được, khi nào tôi rảnh thì sẽ đến thôn để tìm cô.”

Sau khi nhìn theo bọn họ rời đi, Bùi Tùng Quốc mới dám mở miệng hỏi: “Làm sao em lại quen được bọn họ vậy?”

“Chuyện này có liên quan gì đến anh sao?”
 
Back
Top Bottom