Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 80



Tiền Thục Hoa tức giận đến mức hất tay ông ấy ra, lời nói của bà ấy khá phê phán: “Xét đến tính cách của con gái anh, anh có nghĩ con bé là loại người tùy hứng như vậy không? Lúc đầu tôi đã không đồng ý gả Dao Dao cho hắn ta, nhưng anh khăng khăng một hai muốn hai đứa ở bên nhau, anh thấy không? Bây giờ hai đứa chúng nó không phải chia tay rồi hay sao?”

Lời nói của vợ như súng máy khiến ông ấy á khẩu không nói nên lời, Diệp Chính Ngôn vuốt lông mày và hối hận về cuộc hôn nhân giữa con gái mình và Giang Hoài.

Ông ấy chỉ hy vọng khi gặp lại Giang Hoài, đứa nhỏ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

“Hai đứa tụi nó đã chia tay, lại để Dao Dao ở lại đó cũng không thích hợp, sao không nhờ người tìm đại học Công nông binh để chuyển con bé về đây.” Ngoài miệng Tiền Thục Hoa không nói gì, nhưng trong lòng vẫn oán trách Giang Hoài một phen.

Bà ấy chắc chắn rằng tên nhóc đó đã làm gì đó, nếu không thì con gái bà ấy đã không chia tay ngay khi con bé vừa xuống nông thôn.

Nếu thật sự là anh ta làm chuyện có lỗi với Dao Dao, bản thân bà ấy tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ!

Quay trở lại thành phố nói thì dễ nhưng hành động lại khó, Diệp Chính Ngôn chỉ có thể kiên nhẫn nói: “Thế này thì sao, tôi sẽ nhờ Ngưng Viễn trực tiếp đi xem tình hình khi Ngưng Viễn được nghỉ phép, đến lúc đó chuyển con gái chúng ta về cũng không muộn.”

Bình thường vợ chồng hai người đều rất bận rộn, tuy rằng con trai cũng rất bận rộn, nhưng lúc này, không giao việc cho con trai thì có thể sai ai đi được đây?

Nếu Diệp Ngưng Viễn đến, Tiền Thục Hoa thấy khá nhẹ nhõm, bà ấy gật đầu tán thành đề nghị của chồng mình.

“Vậy cũng tốt, mấy ngày nghỉ phép, để lão đại đi qua xem một chút.”

Thấy cơn giận của vợ dần dần tiêu tan, Diệp Chính Ngôn thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghĩ đến việc con gái mình bị bỏ rơi ở ngôi làng xa lạ đó, ông ấy nhìn phong cảnh mùa xuân ngoài cửa sổ, trong lòng có chút lo lắng.

Thời gian trôi qua nhanh như cát lún.

Bây giờ trong lòng rất nhiều nữ thanh niên trí thức, Diệp Ngưng Dao rất được yêu thích nhất, chỉ vì những viên thuốc hoa đào mà cô bán thực sự dễ sử dụng, sau một tuần, khuôn mặt của những người này đều trắng hồng lên.

Thấy sự thay đổi rõ ràng như vậy, trong mắt Lưu Mỹ Ngọc tràn ngập nghi hoặc, mấy lần cô ấy muốn nói chuyện qua cùng với bọn họ, đáng tiếc không ai nguyện ý nói chuyện với cô ấy, cuối cùng chỉ có thể đem nghi hoặc ở trong lòng và không giải quyết được gì.

Một ngày nọ, Mạc Tiểu Thanh đến văn phòng ủy ban thôn và gọi Diệp Ngưng Dao ra ngoài một cách bí ẩn.

Dưới ánh nắng chiếu xuống, hai người đứng bên cạnh một cây liễu rũ, Diệp Ngưng Dao nhìn về phía cô gái tóc ngắn trước mặt hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Trừ phi có việc gấp, nếu không Mạc Tiểu Thanh rất ít khi chạy đến ủy ban thôn tìm cô.

“Hôm nay cô có rảnh không?” Mạc Tiểu Thanh nhìn một vòng xung quanh, ghé vào bên tai Diệp Ngưng Dao nói nhỏ: “Ở đây tôi có một công việc mua bán rất an toàn, cô có hứng thú không?”

“Chuyện mua bán gì?” Diệp Ngưng Dao hơi nhướng mày.

“Lát nữa cô trở về lấy thêm mấy viên đan thuốc, cùng tôi đến huyện thành, tôi giới thiệu một người cho cô.” Đây không phải là nơi tốt để nói mấy chuyện bí mật, Mạc Tiểu Thanh nhìn cô ấy một cái, Diệp Ngưng Dao ngầm gật đầu và không hỏi gì thêm.

Sau buổi trưa, bọn họ đi xe bò đến một nhà khách trong huyện thành, nhà khách nằm gần nhà ga tàu hỏa, mấy căn nhà gỗ xiêu vẹo nối liền với nhau, trên tường treo khẩu hiệu đỏ chói “phục vụ nhân dân”.

Mạc Tiểu Thanh bước vào và trò chuyện với nhân viên phục vụ mấy câu, sau đó dẫn cô đi đến phòng phía đông.

Trên đường đi, Diệp Ngưng Dao đã có sự hiểu biết chung về toàn bộ sự việc.

Theo trong sách, Mạc Tiểu Thanh trở về thành phố sau khi nguyên thân về nông thôn không lâu, người bọn họ muốn gặp hôm nay chính là chị họ của Mạc Tiểu Thanh.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 81



Chẳng lẽ người chị họ này đến đây ngoài việc mua thuốc còn để thuyết phục cô ấy về thành phố hay sao?

Sau vài lần gõ cửa, Diệp Ngưng Dao hoàn hồn và nhận thấy bọn họ đã đi đến cửa.

Cánh cửa khẽ mở ra kèm theo tiếng “kẽo kẹt”, người mở cửa cho bọn họ là một phụ nữ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc một bộ quân phục màu xanh anh dũng, mái tóc ngắn được chải chuốt tỉ mỉ, đôi môi mím chặt có chút tức giận mà uy nghiêm.

Mà đôi mắt phượng sắc bén của cô ấy lại khiến cho Diệp Ngưng Dao có một cảm giác quen thuộc khó giải thích được.

“Chị họ, em đưa cô ấy tới đây.” Mạc Tiểu Thanh nhìn thấy người phụ nữ này, cô ấy vô thức thẳng người, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, không dám thở mạnh dù chỉ một chút.

“Được, mời vào.” Người phụ nữ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Diệp Ngưng Dao một cái, sau đó gật gật đầu, để bọn họ đi vào phòng.

“Xin chào, tôi tên là Mạc Vãn Hề, và tôi là chị họ của Tiểu Thanh.” Mạc Vãn Hề đưa tay phải ra, ngón tay thon dài thẳng tắp, Diệp Ngưng Dao cũng nắm lấy tay cô ấy và tự giới thiệu.

“Xin chào, tôi là Diệp Ngưng Dao.”

Xuyên qua lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người phụ nữ nghiêm túc như thế.

Đối phó với loại người này, Diệp Ngưng Dao trực tiếp hỏi: “Chị họ, tôi nghe Tiểu Thanh nói chị muốn mua thuốc hoa đào, xin hỏi chị muốn tự mình dùng hay là mua cho người khác?”

Mạc Vãn Hề bảo họ ngồi xuống ghế trong phòng, sau đó bắt gặp ánh mắt của Diệp Ngưng Dao và nói: “Tôi tự mình dùng. Tôi nghe Tiểu Thanh nói rằng những viên thuốc của cô là một công thức bí mật được tổ tiên truyền lại, vì vậy tôi muốn thử nó một lần.”

Người phụ nữ trước mặt có làn da trắng nõn, hơi thở đều đặn vững vàng, có thể nói là rất khỏe mạnh, Diệp Ngưng Dao nhất thời không đoán được tại sao cô ấy lại mua thuốc.

“Đúng vậy, viên thuốc hoa đào này là do tổ tiên tôi truyền lại, về phần hiệu quả, cô có thể hỏi Tiểu Thanh xem.”

“Được, tôi cũng không ở lại chỗ này lâu lắm, nghe nói cô có hai loại đan dược, hai loại đan dược tôi cần mười liệu trình, về phần đồ ăn, ngày mai tôi có thể mang cho cô toàn bộ.” Vừa nói chuyện, Mạc Vãn Hề vừa rót cho bọn họ một cốc nước: “Nếu không muốn đồ ăn, cô có thể lấy những thứ khác.”

“Trong tình huống bình thường, thuốc này có thể dùng một đợt trị liệu, cô cũng không cần mua nhiều như vậy.” Diệp Ngưng Dao khẽ nhíu mày, trực giác nói cho cô biết, mục đích mua thuốc của đối phương không đơn giản như vậy.

“Nếu nó hoạt động tốt, tôi sẽ tặng nó đi như một món quà.” Như thể đoán được rằng cô sẽ hỏi câu hỏi này, Mạc Vãn Hề đã đưa ra một câu trả lời hoàn hảo.

Bây giờ người ta đã nói như vậy, Diệp Ngưng Dao đột nhiên nở nụ cười: “Được, hiện tại tôi có thể cho cô thuốc hoa đào, còn đồ tôi muốn là gạo hoặc là bột mì trắng để làm đồ ăn, buổi sáng ngày mai tôi tới lấy.”

Hiện tại không có sự tin tưởng giữa hai người.

Mặc dù chuyển đồ ăn qua lại sẽ rất phiền phức, nhưng cô chỉ có thể làm như vậy để không để lộ bất kì manh mối nào cho ai biết.

Giá gạo và bột mì trắng đắt hơn một chút so với ngũ cốc thô nên số lượng sẽ ít hơn, đổi qua tay cũng không tốn công sức.

“Cô không sợ hôm nay tôi uống thuốc rồi lên xe lửa chạy đi hay sao?” Mặt Mạc Vãn Hề không biểu cảm gì, cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đến lúc đó cô sẽ không có chỗ để khóc.”

“Cô là chị họ của Tiểu Thanh, ngay cả lòng tin này tôi cũng không có thì sao tôi có thể kinh doanh?”

Dù tâm tư cô ấy không đúng, Diệp Ngưng Dao có thể nhìn thoáng qua đã biết hơi thở của người này không có vết nhơ, với lời nói và hành vi của cô ấy, cô ấy ở thế giới này vận mệnh không phú lại còn quý giá, vì vậy cô ấy sẽ khinh thường khi làm những việc bẩn thỉu như vậy.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 82



“Được, bởi vì cô rất tin tưởng tôi, ngày mai chín giờ sáng cô đến đây lấy đồ đi.”

Cả hai đều không có tính cách lằng nhằng, thỏa thuận rất nhanh đã được ký kết.

Cho đến khi đi ra khỏi nhà trọ, Mạc Tiểu Thanh vẫn chưa hoàn hồn khỏi sự khiếp sợ, cô ấy gãi đầu áy náy chột dạ giải thích với Diệp Ngưng Dao: “Ngưng Dao, tôi không biết chị ấy sẽ mua nhiều thuốc như vậy, nếu cô không muốn bán cho chị ấy, tôi sẽ quay lại và lấy lại thuốc hoa đào.”

“Sao cô lại nói như vậy?” Diệp Ngưng Dao quay đầu nhìn cô ấy, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Thật ra… có chuyện này tôi phải nói với cô.” Mạc Tiểu Thanh né tránh ánh mắt của cô, ấp úng nói: “Thật ra, gia tộc của ông ngoại chị họ tôi là một gia tộc đông y, chị ấy vừa bắt đầu nói muốn mua thuốc tôi không nghĩ nhiều như vậy, cô thử nghĩ xem, nếu lập tức mua nhiều như vậy, tôi…”

Lời nói thật của cô ấy làm cho nụ cười trên mặt Diệp Ngưng Dao trở nên sâu hơn: “Được, không có chuyện gì, cô không cần lo lắng.”

Thuốc hoa đào của cô không phải người bình thường có thể dễ dàng phá giải, cô cũng chưa từng lo lắng điểm này.

“Thật vậy sao?” Mạc Tiểu Thanh thở ra một hơi dài, sợ chuyện này ảnh hưởng đến tình bạn của bọn họ: “Yên tâm đi, chị họ của tôi là người đàng hoàng, chị ấy sẽ không mô phỏng lại thuốc rồi đi bán đâu.”

“Chị họ của cô làm nghề gì?” Diệp Ngưng Dao đột nhiên rất có hứng thú đối với người chị họ này, luôn cảm thấy bản thân như có gì đó không để ý.

Mạc Tiểu Thanh tưởng cô đang muốn tìm hiểu chi tiết nên vội vàng giải thích: “Thật ra chị ấy làm việc ở Cục Công an, nghiên cứu thuốc bắc chỉ là sở thích thôi, lần này chị ấy đến đây là để tìm người thân thất lạc đã lâu của chị ấy.”

Về phần người thân, bởi vì chị họ đã cảnh cáo trước, Mạc Tiểu Thanh không tiện nói cho Diệp Ngưng Dao biết mọi chuyện.

Nhìn lại tính tình của Mạc Vãn Hề, cô ấy thực sự trông giống một người lính hoặc một quan chức chính phủ, Diệp Ngưng Dao không định hỏi chuyện gia đình của người khác, nghĩ đến việc cô sẽ nhận được một trăm tám mươi cân ngũ cốc vào ngày mai, khuôn mặt đẹp trai của Phó Thập Đông chợt lóe lên tâm trí của cô.

Là người đàn ông duy nhất trên thế giới này cô có thể tin tưởng được, cô dự định sẽ chia sẻ một ít chỗ tốt với anh vào ngày mai và nhờ anh giúp bán đồ.

Tuy nhiên, người đàn ông luôn che đậy bí mật đầu cơ trục lợi của mình, bản thân cô nhờ anh giúp đỡ sẽ không quá đột ngột chứ?

Buổi tối trở lại thôn, cô lấy ra bánh bông lan hôm nay mua ở trong huyện thành đi đến nhà họ Phó.

Phó Thập Đông chỉ tính một ít tiền cho chi phí ăn uống của cô, cô chỉ có thể bù đắp bằng những cách khác.

“Chú của cháu đâu rồi?” Rất nhanh là sắp đến giờ nấu ăn, Diệp Ngưng Dao nhìn một hồi lâu cũng không thấy người, chỉ có thể lớn tiếng hỏi Phó Viện.

“Chú của cháu ở trong phòng của mình, không có ở đây.” Phó Viện nhìn nồi niêu xoong chảo nguội lạnh ở trong nhà, vẻ mặt đau khổ chua xót thở dài bất đắc dĩ.

“Em trước tiên hãy ăn chút bánh bông lan cùng với mẹ và Phó Niệu đi.” Nói xong, Diệp Ngưng Dao đưa gói giấy trong tay cho cô bé: “Chị đi xem chú của em làm sao vậy.”

“Cám ơn chị Diệp.” Phó Viện ôm điểm tâm vào trong ngực, khuôn mặt vốn dĩ nhăn nheo lập tức duỗi ra.

Diệp Ngưng Dao bị bộ dạng tiểu quỷ này làm cho buồn cười, trên môi cô mang theo nụ cười, xoa xoa mái tóc mềm mại của Phó Viện, xoay người sang sân bên cạnh.

Sau ngày đông chí, thời tiết dần trở nên ngày dài hơn và tối ngắn hơn, mặt trời vẫn chiếu sáng rực rỡ vào lúc năm giờ.

Diệp Ngưng Dao gõ gõ cửa gỗ đổ nát, ba bốn phút sau, người đàn ông mới chậm rì rì đi ra mở cửa.

“Anh ở nhà làm gì vậy? Sao lâu như vậy mới đi ra?” Diệp Ngưng Dao rõ ràng cảm giác được hô hấp của anh mỏng manh yếu ớt, đồng thời trong không khí còn có một tia mùi máu nhàn nhạt.

“Anh đang bị thương sao?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 83



“Không có.” Hàng lông mi Phó Thập Đông khẽ run rẩy, hai tay vô thức nắm chặt thành nắm đấm.

Đáng tiếc, anh làm vậy như thể lạy ông tôi ở bụi này càng khẳng định chắc nịch suy nghĩ của Diệp Ngưng Dao.

Cô bước tới gần người đàn ông, men theo mùi máu tanh đem ánh mắt dừng ở trên cánh tay của anh.

“Chuyện gì xảy ra với cánh tay của anh vậy? Để tôi nhìn xem.”

“…” Phó Thập Đông nhịn không được mà ngửa người ra sau, cùng cô giữ một khoảng cách nhất định.

“Tôi không có việc gì.”

Bất chấp anh tránh né, Diệp Ngưng Dao trực tiếp lột cánh tay áo phải của nam nhân ra, sau đó một vết thương kinh người lộ ra trước mặt cô.

“Như thế này còn nói không có việc gì?”

Miệng vết thương tuy không quá sâu nhưng dài bằng lòng bàn tay: “Sao không băng bó lại đi?”

“Chỉ là một vết thương nhỏ, ngày mai sẽ có thể liền vảy.” Cánh tay bị thương được cô nắm trong tay, cảm giác ấm áp tựa như lò sưởi mùa đông len lỏi vào tận sâu trong linh hồn. Phó Thập Đông vô thức căng cơ thể của mình, khao khát hơi ấm đó.

“Đi cùng tôi lại đây xíu đi.” Sắc mặt Diệp Ngưng Dao nghiêm nghị kéo lấy tay anh, xoay người đi vào sân nhà của cô.

“Chúng ta đi chỗ nào?” Một cỗ nhàn nhạt mùi thơm đọng lại ở chóp mũi anh, anh hốt hoảng phục hồi lại tinh thần, bây giờ người đã rời khỏi căn phòng của mình.

“Đừng hỏi nhiều như vậy, cứ đi theo tôi.”

Ở thời đại nam nữ cách biệt này, Phó Thập Đông rất ít khi đến sân của cô, chứ đừng nói là vào căn phòng riêng tư nhất của cô.

Khi anh bị người phụ nữ ấn ngồi trên mép giường đất, vành tai anh đã đỏ bừng, dây thần kinh căng thẳng từ khi cô ôm cánh tay anh vẫn chưa được thả lỏng.

Diệp Ngưng Dao lấy băng gạc và thuốc sát trùng từ trong hộp thuốc ra, vẻ mặt tự nhiên ngồi bên cạnh anh, nhúng một miếng bông gòn vào nước thuốc, cúi người giúp anh băng bó vết thương.

Khoảng cách giữa hai người không đến mười centimet, lồng ngực Phó Thập Đông phập phồng kịch liệt, anh mím chặt đôi môi mỏng không để tiếng th.ở d.ốc thô bạo thoát ra khỏi miệng.

“Tim anh đập nhanh quá.” Cơ hội tốt như vậy, Diệp Ngưng Dao sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như thế, vừa xử lý vết thương, cô vừa nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào làn da săn chắc của anh, ngước đôi mắt trong veo nhìn anh, vô tội như thể bàn tay lộn xộn không phải của cô.

Ngọn lửa trong người anh bùng cháy dữ dội, anh cố gắng chịu đựng cho đến khi cô bôi thuốc xong, Phó Thập Đông vội vàng giật lấy miếng gạc trong tay cô, hốt hoảng quấn quanh cánh tay: “Tôi tự mình làm được.”

“Được.” Diệp Ngưng Dao không biết băng gạc, cô ngồi ở một bên nhìn anh thành thạo quấn lên cánh tay hai lần, cô nhìn ra được trước đây anh thường xuyên bị thương.

“Anh còn chưa nói cho tôi biết vì sao anh bị thương?”

Phó Thập Đông nhẹ nhàng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dường như có thể đọc thấu lòng người của cô mà nói: “Không có việc gì, lúc trước khi đi làm việc trong thành phố vô ý làm trầy xước.”

Trong thôn ai cũng biết Phó Thập Đông rất ít khi làm công việc đồng áng, anh chỉ là một kẻ vô công rỗi nghề hàng ngày lên thành phố uống rượu đánh bài, đây là nhân cách vỏ bọc mà anh tự đặt ra cho chính mình.

Diệp Ngưng Dao không ngờ rằng anh sẽ chủ động thổ lộ bí mật với cô, vì vậy cô giả vờ kinh ngạc nói: “Vậy mỗi lần anh lên huyện thành không phải là đi uống rượu đúng không?”

“Ừ.” Nói bí mật của mình cho người mình thích, trong lòng anh có một tia vui mừng.

Thật sự không tốn bao nhiêu công sức, Diệp Ngưng Dao vui vẻ nhìn anh, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần: “Anh có thường xuyên lên huyện thành không? Tôi có thể nhờ anh giúp một việc được không?”

“Cô nói đi.”

Sợ tai vách mạch rừng, Diệp Ngưng Dao nhích lại gần anh, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: “Ngày mai tôi sẽ đi lên huyện thu một nhóm lương thực, anh có quen biết ai hay không? Tôi muốn bán chúng đi.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 84



Mùi thơm thoang thoảng phả vào má anh, Phó Thập Đông nhịn xuống ha.m m.uốn ôm người vào lòng, hầu kết của anh lăn lộn: “Được, được.”

“Anh không muốn hỏi cái gì nữa hay sao?” Diệp Ngưng Dao chớp chớp mắt, cô không nghĩ tới anh sẽ vui vẻ đồng ý như vậy.

“Hỏi cái gì?” Tiếng giã tỏi mỗi đêm khiến anh đoán được đại khái, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu cô không chủ động nói ra, anh cũng sẽ không tùy tiện hỏi.

“Không có việc gì.” Thấy anh không có một chút nào tò mò, cô tức giận đoạt lại băng gạc trong tay anh, đứng dậy đem chúng nhét trở lại thùng.

Phó Thập Đông: “…”

Sáng sớm hôm sau mới tờ mờ sáng, Phó Thập Đông chở Diệp Ngưng Dao và Mạc Tiểu Thanh đến huyện thành trên một chiếc xe bò kéo.

Để tránh bị nghi ngờ, Phó Thập Đông chỉ đi theo bọn họ dọc đường và giữ khoảng cách không xa không gần.

Thấy anh không lên tiếng, Mạc Tiểu Thanh lén vỗ vỗ cánh tay của Diệp Ngưng Dao, nhỏ giọng nói: “Anh ta tới giúp cô bưng đồ hay sao? Hai người bây giờ là quan hệ như thế nào?”

Mối quan hệ như thế nào? Nghĩ đến vấn đề này, Diệp Ngưng Dao quay đầu liếc nhìn Phó Thập Đông, không nhịn được mà có chút nhụt chí, cô uể oải ỉu xìu đáp: “Quan hệ hàng xóm.”

Câu trả lời này thực sự không có tiến triển…

Mạc Tiểu Thanh bĩu môi có chút tức giận bất bình: “Anh ta có bị mù hay không thế? Mỹ nhân xinh đẹp như vậy mỗi ngày lắc lư trước mặt mà không động tâm à?”

“Thật sao? Tôi cũng nghĩ như vậy.” Diệp Ngưng Dao vô cùng đồng ý gật đầu, thầm nghĩ cô là một tiên nữ được mọi người yêu mến, bây giờ đụng phải nam nhân hôi hám này, cô thật sự rất ủy khuất!

Giọng nói của bọn họ được giữ rất thấp, nhưng theo làn gió nhẹ, một số từ vẫn lọt vào tai Phó Thập Đông, cơ thể anh đông cứng lại, trái tim của anh trở nên hỗn loạn…

Khi đến huyện thành, ba người bọn họ đến nhà khách để gặp Mạc Vãn Hề, nhưng đã bị nhân viên phục vụ ngăn lại ngay khi bọn họ bước vào.

“Mọi người đang tìm đồng chí Mạc phải không? Cô ấy sáng sớm đã rời đi bởi vì có việc gấp.”

“Cái gì? Cô ấy đi rồi ư? Cô ấy đi đâu?” Mạc Tiểu Thanh kinh ngạc mở to mắt, vẻ mặt khiếp sợ, cô ấy vô thức nắm lấy cánh tay nhân viên phục vụ, hỏi: “Cô ấy trước khi đi có giải thích gì không?”

Thấy cô ấy còn khẩn trương hơn cả mình, Diệp Ngưng Dao cười tủm tỉm rút móng vuốt như bạch tuộc của cô ấy ra khỏi người phục vụ: “Cô đừng vội, nghe xem bọn họ nói cái gì?”

“Ngưng Dao, trước đó tôi thật sự không biết chị ấy sẽ đi.” Mạc Tiểu Thanh nhìn về phía Diệp Ngưng Dao, nước mắt lưng tròng chuẩn bị sắp khóc.

Từ khi nào chị họ của cô lại trở nên không đáng tin cậy như vậy?

“Cô gái nhỏ, cô đừng vội, đồng chí Mạc có chuyện muốn nhờ tôi chuyển cho mọi người.” Người phục vụ lấy từ trong quầy ra một phong thư rồi đưa tới: “Các cô ai là Mạc Tiểu Thanh?”

“Là tôi.” Mạc Tiểu Thanh hít hít cái mũi, vội vàng chạy nhanh đến cầm lấy phong thư rồi mở ra.

Sau khi đọc xong bức thư, vẻ mặt của cô ấy cuối cùng cũng chuyển từ u ám sang vui vẻ, cô ấy đã cố kìm nén nước mắt.

Hóa ra Mạc Vãn Hề đột nhiên nhận được một bức điện từ Bắc Kinh rằng cô ấy có việc quan trọng cần giải quyết, vì vậy cô ấy đã rời đi mà không nói lời từ biệt.

Cô ấy đã mua mì gạo cho Diệp Ngưng Dao và đặt chúng ở chỗ bạn bè của cô ấy trong hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, bọn họ chỉ cần đi đến lấy là được.

Phố huyện thành không có ai quen thuộc hơn Phó Thập Đông, anh nhìn thoáng qua địa chỉ trên thư, nhàn nhạt nói: “Chúng ta đi thôi.”

Hợp tác xã cung ứng và tiếp thị trong quận không lớn, Diệp Ngưng Dao mặc dù đã đến đó một hai lần, nhưng cô ấy là một đứa ngốc mù đường nên không thể nhớ nổi đường đi.

Được Phó Thập Đông dẫn đi, bọn họ đã đi bộ hơn hai mươi phút theo lộ trình để đến đích.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 85



Bạn của Mạc Vãn Hề là Lý Kiến Quân, là giám đốc công ty tiếp thị và cung ứng ở đây, anh ấy ngoài ba mươi tuổi, khuôn mặt anh ấy nở nụ cười khi nhìn thấy bọn họ.

“Cô là người thân của Tiểu Mạc phải không? Đồ ăn đã chuẩn bị sẵn cho mọi người, có cần tôi tìm người đưa đến cho cô không?”

“Không cần không cần không cần, cám ơn anh.” Diệp Ngưng Dao vội vàng xua tay, sợ người bạn quá mức nhiệt tình này thật sự đem giúp bọn họ về thôn.

Vậy thì làm sao cô có thể tự đi bán thức ăn?

Đã thấy qua đủ loại người, Lý Kiến Quân cũng được coi là người thành tinh, anh ấy không tiếp tục khách sáo, nhờ người giúp bưng mì đến chiếc xe đạp Phó Thập Đông đã, sau đó còn gói hai cân kẹo trái cây cho Mạc Tiểu Thanh và Diệp Ngưng Dao.

Diệp Ngưng Dao đầu tiên là liếc nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Thanh, thấy đối phương bảo cô nhận kẹo, lúc này cô liền cho kẹo vào túi.

Ba người bọn họ đi ra khỏi hợp tác xã tiếp thị và cung ứng, Phó Thập Đông lấy áo khoác che thức ăn và nói: “Có một công viên nhỏ trong huyện thành, hai người có thể đến đó đi dạo, tôi sẽ gặp lại hai người ở trạm dừng trở lại làng lúc hai giờ.”

“Được rồi, anh phải chú ý an toàn.” Diệp Ngưng Dao không khỏi lo lắng mặc dù cô biết anh là sự tồn tại không thể khống chế ở thế giới này, sẽ không xảy ra tai nạn gì ngoài ý muốn, nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng.

Phó Thập Đông nhếch mép và nói “Ừm” một tiếng.

Nhìn anh đẩy chiếc xe đạp rời đi, Mạc Tiểu Thanh hiếm khi khen ngợi: “Phó Thập Đông của cô có rất nhiều bạn, anh ta có thể tùy tiện mượn một chiếc xe đạp.”

“Anh ấy còn không phải người nhà của tôi.” Diệp Ngưng Dao lập tức đỏ mặt, cô độc sống ba ngàn năm, từ “người nhà” đối với cô còn có chút xa lạ.

Phó Thập Đông sẽ trở thành người nhà của cô?

Vẫn là không biết được…

Ở phía bên kia, Phó Thập Đông rẽ trái rẽ phải và đi đến một con hẻm hẻo lánh có bốn năm gia đình sinh sống, anh dừng xe đạp trước cửa nhà trong cùng.

Đỗ xe xong, anh giơ ngón giữa lên gõ nhẹ ba cái rồi hai cái, lặp lại ba lần, một giọng nam đầy cảnh giác từ trong sân truyền đến: “Ai vậy?”

“Tôi, Đông Tử.” Phó Thập Đông lấy ngũ cốc ra khỏi xe chất nó sang một bên, đợi người bên trong mở cửa.

“Kẽo kẹt!” Cánh cửa gỗ nặng trịch mở ra, một người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi liếc mắt nhìn ra ngoài, sau đó nhìn về phía anh: “Sao hôm nay sao cậu lại tới đây, mau vào đi.”

Hai người khiêng ngũ cốc vào trong viện, Phó Thập Đông ngồi thẳng người, hơi thở hổn hển nói: “Lão Hà đâu? Người có ở đó không?”

“Ừ, ở trong nhà.” Người đàn ông nhìn lương thực trên mặt đất, tò mò hỏi: “Những thứ này đều muốn bán hay sao?”

“Đúng vậy, có thể đi qua cân trước.”

“Được rồi, tôi đi xuống bàn cân trước.”

Hai bên quen biết nhau đã nhiều năm nên vẫn có chút tin tưởng.

Khi Phó Thập Đông bước vào phòng, một ông già đang nằm nghiêng trên chiếc giường đất nóng cắn hạt dưa và nghe đài, thấy anh đến, ông ấy ngồi dậy và đẩy cái hốt rác chứa hạt dưa về phía anh, cười ha hả hỏi: “Cơn gió nào thổi cậu đến đây vậy?”

“Tôi đến đây để bán một lô ngũ cốc.” Phó Thập Đông ngồi xuống mép bàn và đẩy cái xẻng quét rác quay lại.

Anh lấy từ trong túi ra một tờ giấy, trên đó viết loại lương thực và trọng lượng của từng loại: “Lão Ngô đã đi cân rồi.”

Lão Hà cầm tờ giấy nhìn hồi lâu cả buổi, sau đó lại lấy bàn tính cào một lần nữa, cuối cùng ngập ngừng nói ra một cái giá: “Bảy mươi tệ, đây là giá duy nhất.”

“Hôm nay xem ra là tôi đi nhầm.” Phó Thập Đông rút tờ giấy trong tay, đứng dậy rời đi, không nói một lời vô nghĩa nào nữa.

“Đừng, đừng, chúng ta từ từ nói chuyện đi! Sao tính tình cậu lại lớn như vậy?” Thấy vậy, ông lão lập tức đứng dậy ngăn cản người, thầm trách bản thân bị đồng tiền mê hoặc, dám chơi tâm nhãn với con sói con này.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 86



Nếu như đắc tội với anh, sau này bản thân ông ấy sẽ mất rất nhiều cơ hội kinh doanh, là một thương nhân thì ông ấy có thể phân biệt được đâu là lớn đâu là nhỏ.

“Bao nhiêu tiền?” Sắc mặt Phó Thập Đông lạnh lùng, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, dáng vẻ này chính là biểu thị anh đang tức giận, ông ấy nuốt nước miếng, không dám tùy tiện ra giá: “Tám mươi tệ, giá này được không?”

“Chín mươi tệ, không thiếu một xu.” Lúc đầu còn muốn cho ông ấy kiếm một ít, nhưng nếu ông ấy không phải là người thành thật, vậy thì một xu cũng không kiếm được.

“Được! Chín mươi thì chín mươi!” Chỉ cần không đắc tội lão tổ tông này, cho dù thêm hai đồng tiền nữa, ông ấy cũng sẽ nhận.

Sau khi về thôn, hai người đến nhà họ Phó, Phó Thập Đông đưa chín mươi tệ cho Diệp Ngưng Dao, dựa theo ý định trước đó, Diệp Ngưng Dao lấy ra một tờ mười tệ đưa cho anh xem như phần thưởng.

Phó Thập Đông nhìn chằm chằm tờ tiền kia rồi ngây người sửng sốt, trong lòng có chút buồn bực, anh ngước mắt lên nhìn cô: “Đây là cái gì?”

“Cảm ơn anh đã giúp tôi bán lương thực, đây là quà cảm ơn, anh dùng nó đi mua rượu uống đi.” Diệp Ngưng Dao cau mày, thấy anh có chút không vui, thầm nghĩ có phải tiền quá ít hay không?

“Tôi không muốn lấy, cô cầm về đi.” Nói xong anh xoay người đi đến phòng bếp nấu cơm, bóng lưng cao lớn lộ ra một tia cô độc.

Diệp Ngưng Dao cầm tiền trong tay, cô không hiểu ý của anh, tâm tư của nam nhân khó đoán như vậy hay sao?

Những điều chưa hiểu tạm thời gác lại phía sau.

Cô bỏ số tiền kiếm được vào một chiếc hộp sắt và giấu nó sau những viên gạch trên giường đất.

Nghĩ đến Mạc Tiểu Thanh đã giành được một công việc kinh doanh lớn như vậy cho mình, cô dự định một ngày nào đó sẽ đến huyện thành để mua hai mảnh vải và may hai bộ quần áo mới cho cô ấy để cảm ơn.

Khi màn đêm buông xuống, toàn bộ làng Đại Oa trở nên yên tĩnh.

Lúc này, trong một ngôi nhà đất hẻo lánh ở cuối thôn phía đông, có thể nghe thấy những giọng nói yếu ớt khó chịu.

Một người đàn ông và một người phụ nữ đang làm việc chăm chỉ, nếu cẩn thận xác định danh tính của bọn họ, sẽ thấy bọn họ là Mạnh Nghênh Võ và Triệu Tiểu Liên, một góa phụ trong làng.

Sau một hồi mây mưa, hai người ôm nhau, không ai chịu buông ra.

“Tiểu Liên, tôi rất nhớ cô!” Mạnh Nghênh Võ hôn mấy lần lên khuôn mặt non nớt kia, cả người đều cảm thấy thoải mái.

Hoa dại thơm hơn hoa nhà, hương vị thật ngây ngất.

“Nếu anh nghĩ về tôi thì hãy ly hôn và cưới tôi đi.” Triệu Tiểu Liên ngẩng đầu lên và trừng mắt nhìn hắn ta.

Nam nhân miệng lừa gạt ma quỷ, nếu tin, bản thân cô mới thật sự là ngu xuẩn!

Mạnh Nghênh Võ dùng ngón tay nâng cằm cô ta lên, cười như không cười nói: “Đừng tưởng rằng tôi không biết cô thích con sói con Phó Thập Đông đó, cô sẽ muốn lấy tôi hay sao? Cô đang đùa tôi sao? Thật đáng tiếc khi người ta không thích cô.”

Bị nói đến chỗ đau, Triệu Tiểu Liên lập tức cúi mặt xuống và muốn thoát khỏi xiềng xích của hắn ta.

“Anh đây là kéo quần lên quay mặt không quen biết hả? Buông tôi ra, tôi muốn về nhà!”

“Đừng, tôi nói đùa với cô mà thôi.” Thật vất vả cuối cùng cũng tìm được cơ hội, làm sao có thể chỉ ăn thịt một lần, Mạnh Nghênh Võ vội vàng ôm cô ta chặt hơn, bắt đầu dỗ dành cô ta.

“Tôi sai rồi không được hay sao? Nếu cô phục vụ tốt cho tôi, một thời gian nữa tôi sẽ ly hôn với vợ và cưới cô về làm vợ.”

Nói xong, lại là một nụ hôn mãnh liệt khác.

“Nhưng kéo quần lên, chẳng lẽ anh lại không cần một nữ thanh niên trí thức xinh đẹp hay sao?” Thân thể Triệu Tiểu Liên dần dần suy yếu, chịu đựng nụ hôn của hắn ta.

“So với cô, cô ta chính là cá chết, bất kì nam nhân nào cũng biết nên chọn ai.” Vì đạt được mục đích, miệng Mạnh Nghênh Võ như được bôi mật: “Tiểu Liên, cô thơm như vậy làm gì? Tôi sắp mê mệt đến chết rồi.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 87



Góa phụ nhiều năm như vậy, Triệu Tiểu Liên làm sao chịu nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng cuối cùng cũng rơi vào tình cảm sâu sắc này.

Bên ngoài ngôi nhà tối đen như mực, vợ của Mạnh Nghênh Võ là Trần Ngọc Như đứng bất động dưới cửa sổ.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào tờ giấy vàng mờ trên cửa sổ, ánh mắt đầy sự căm hận.

Đây không phải là lần đầu tiên cô ấy phát hiện ra Mạnh Nghênh Võ qua lại với những người phụ nữ khác ở sau lưng cô ấy, từ ban đầu còn buồn bã đến tuyệt vọng, giờ đây cô ấy như chết lặng.

Ngay cả khi cô ấy nghe thấy những giọng nói dơ bẩn đó, trái tim cô ấy sẽ không còn bị xáo trộn nữa.

Cô ấy chỉ hy vọng một ngày nào đó có thể ly hôn với người đàn ông này, khiến cho con kĩ nữ Triệu Tiểu Liên đó phải trả giá đắt và rời khỏi ngôi làng Đại Oa không có tình người này!

Chiều hôm sau, Triệu Tiểu Liên mặc một chiếc áo sơ mi hoa nhí đi trên cánh đồng, khuôn mặt phấn nộn mềm mại khiến rất nhiều chàng trai phải ngước nhìn.

Giống như đã quen với việc được người khác chú ý, cô đem lọn tóc vén ra sau tai, đi thẳng về phía văn phòng thôn ủy.

Lúc này, trong văn phòng thôn ủy, bí thư chi bộ Lưu Vĩnh Xuân đang nhẹ nhàng nói chuyện với Diệp Ngưng Dao, chỉ vì muốn cô viết cho ông một bài thơ “Thấm Viên Xuân Tuyết”.

“Tiểu Diệp à, cháu xem bình thường chú Lưu cũng không yêu cầu cháu điều gì, cháu viết một bài giúp chú đi, được không?” Trong phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ, Lưu Vĩnh Xuân pha một bình trà xanh bưng đến trước mắt Diệp Ngưng Dao, thái độ quá mức từ ái kia làm cho người ta nhìn có chút nổi da gà.

Cho dù đối phương có việc cầu xin, nhưng bản thân mình cũng không thể xem như không thấy mà để lãnh đạo rót nước được, Diệp Ngưng Dao vội vàng tiếp nhận bình trà, nói: “Được ạ, nhưng cháu chỉ biết viết chữ bằng bút máy thôi đấy…”

Đầu năm cũng không phải là lúc biểu diễn tài nghệ, tạm thời cô sẽ không viết chữ bằng bút lông.

“Được được, chỉ cần là cháu viết là được.” Lưu Nghênh Xuân là một người rất say mê với tranh chữ, vừa nghe cô đáp ứng, miệng nhếch đến gần sau tai.

“Khi về cháu viết xong, ngày mai cháu sẽ đưa cho chú nhé.”

“Được!”

Khi hai người đang nói chuyện, Triệu Tiểu Liên xoay người đi vào văn phòng.

Đáy mắt cô có chút ghen tị chợt lóe lên, khi nhìn lại trên mặt đã lộ ra nụ cười: “Ôi, bí thư Lưu và cô Diệp đang ở đây làm gì thế? Náo nhiệt đến mức vậy sao?”

“Đến văn phòng có việc gì không?” Lưu Nghênh Xuân thu hồi nụ cười trên mặt, cả người lại khôi phục thành bộ dạng nghiêm túc như thường ngày.

“Tôi muốn tìm Diệp Ngưng Dao giúp tôi một việc, không biết cô ấy có rảnh không?” Triệu Tiểu Liên quay đầu cười cười với Diệp Ngưng Dao, cố gắng làm cho biểu hiện của cô ta tự nhiên một chút.

“Có chuyện gì vậy? Cô nói đi luôn ở đây đi. Diệp Ngưng Dao nhìn lại đôi mắt cười kia, đáy lòng tràn đầy nghi hoặc.

Cô ta lần trước còn cãi nhau với cô một trận, thế nhưng hiện tại lại thay đổi một bộ mặt khác, tuyệt đối không có chuyện gì tốt lành.

“Là lời nói riêng của con gái, không bằng chúng ta đi ra ngoài nói chuyện chút nhé?” Triệu Tiểu Liên nhìn về phía Lưu Nghênh Xuân, ý tứ thập phần rõ ràng.

“Các cô cứ tán gẫu đi, tôi còn muốn đi xung quanh nhìn xem một chút.” Chuyện của con gái các cô, quả thật ông không thích hợp nghe những chuyện đó, Lưu Nghênh Xuân chắp tay sau lưng nhường lại không gian yên tĩnh cho hai người.

“Có chuyện gì, cô nói đi.” Diệp Ngưng Dao ngồi ngay ngắn trên ghế uống nước trà, bộ dạng đoan trang tao nhã là điều mà Triệu Tiểu Liên cũng muốn.

Cố ý xem nhẹ sự tự ti trong lòng, Triệu Tiểu Liên mở miệng nói: “Tối nay trong thôn chiếu phim, hai chúng ta đều ở phía Đông của thôn, cùng nhau đi xem phim nhé?”

“Tên của bộ phim là gì?” Trong lòng Diệp Ngưng Dao kêu lộp bộp một tiếng, có suy nghĩ nào đó nổi lên trong lòng.

Vừa nghe cô hỏi, Triệu Tiểu Liên trong nháy mắt liền mừng rỡ: “Tên là “Sao đỏ lấp lánh”, nghe nói là hay lắm.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 88



Theo như giới thiệu trong sách, nguyên chủ chính là bởi vì đi xem bộ phim này nên mới bị Uông Đại Thuận làm cho nhục nhã, từ đó về sau hoàn toàn làm hỏng thanh danh của nguyên chủ.

Cô gái trước mặt này mỗi lời nói và hành động đều lộ ra vẻ quỷ dị, Diệp Ngưng Dao chăm chú nhìn cô ta, ánh mắt trở nên sắc bén hơn: “Phía Đông của thôn có mấy hộ gia đình, vì sao cô lại muốn rủ tôi đi chung chứ, chúng ta hình như cũng không thân quen đến mức như vậy.”

Trước đó cô ta đã đoán được cô sẽ hỏi như vậy, Triệu Tiểu Liên cười gượng hai tiếng rồi giải thích: “Chuyện lần trước là do chúng ta hiểu lầm nhau, nên tôi mới muốn làm quen với cô nhiều hơn để kết giao bạn bè.”

“Thật ngại quá, tôi không có hứng thú với việc xem phim.” Mặc kệ người phụ nữ này nói thật hay giả, cô tuyệt đối sẽ không đi xem phim.

“Có phải cô còn đang tức giận vì chuyện lần trước không?” Triệu Tiểu Liên tươi cười nhạt đi vài phần, giọng điệu cũng trở nên có chút gấp gáp hơn: “Nể tình chúng ta không đánh không quen biết, cô không thể bỏ qua sao? Đến đó trời tối hai ta cùng đi với nhau không phải sẽ tốt hơn sao.”

“Buổi tối tôi có việc rồi, thật sự không đi được.” Diệp Ngưng Dao sắp bị người này chọc cười, không dám đi buổi tối thì đừng đi nữa, chẳng lẽ có người đem dao đặt ở cổ cô ta ép cô ta đi xem sao?

Xin giúp đỡ không có kết quả, cuối cùng Triệu Tiểu Liên hậm hực rời đi.

Về chuyện xem phim, Diệp Ngưng Dao là vì từ ký ức về những chuyện mà nguyên chủ đã gặp qua, cô đối với chuyện này cũng không cảm thấy hứng thú dù chỉ một chút.

Sợ ảnh hưởng không tốt đến cô, Phó Thập Đông mỗi lần đều đứng ở trong rừng cách đó không xa trước cửa ủy ban thôn chờ cô, sau đó hai người một trước một sau về nhà, hôm nay cũng như thế.

Có thể là tất cả mọi người buổi tối chuẩn bị đi xem phim, chờ bọn họ đi ngang qua cánh đồng, xa xa nhìn xung quanh đã sớm không còn bóng người.

Diệp Ngưng Dao cố ý chậm bước chân lại và kéo gần khoảng cách với người đàn ông phía sau, đợi khi hai người chỉ còn cách nhau nửa mét, cô tò mò hỏi: “Buổi tối anh có đi xem phim không?”

Phó Thập Đông dừng bước, hỏi: “Cô có đi không?”

“Tôi sẽ không đi, không có hứng thú.” Dù cho có chuyện gì đi nữa thì cô cũng không đến đó.

“Ừm, tôi cũng không có hứng thú.”

Vừa hỏi vừa đáp, hai người cứ như vậy không còn chuyện để nói nữa, Diệp Ngưng Dao thấy anh cũng chậm bước chân lại, cố ý kéo dài khoảng cách lẫn nhau, vì thế giận dỗi bước nhanh hơn, trong nháy mắt đã đi rất xa rồi.

Phó Thập Đông nhìn bóng lưng của cô, do dự trong chớp mắt, cuối cùng không nhịn được cũng đi nhanh hơn vài bước để đuổi theo cô.

Buổi chiều là sẽ có bánh bao, vốn dĩ Diệp Ngưng Dao không muốn nói chuyện với người đàn ông kia, nhưng ngửi thấy mùi bánh bao thơm ngào ngạt kia, bụng cô không có tiền đồ mà “kêu lên” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt liền đỏ lên.

Cô nhanh chóng nhìn thoáng qua Phó Thập Đông, ra vẻ bình tĩnh giải thích: “Tôi đói bụng rồi.”

Cô sẽ không thừa nhận là cô thèm, như vậy thật sự là quá mất mặt.

Lời giải thích lạy ông tôi ở bụi này càng làm cho Phó Thập Đông muốn cười hơn, anh đem bánh bao đặt lên trên bàn, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ cưng chiều: “Đây là bánh bao nhân được làm từ rau dại, cô nếm thử đi.”

Tháng tư rau dại mọc đầy khắp núi, người trong thôn đều nhân lúc rảnh rỗi cả nhà lớn nhỏ đều cùng nhau mang theo xẻng nhỏ cùng giỏ trúc lên núi đào rau dại.

Ở phía Đông Bắc, món rau dại vào mùa xuân là một món ăn không thể thiếu trên bàn ăn gia đình.

Diệp Ngưng Dao vừa định gắp một cái bánh bao, vừa nghe là nhân rau dại, cô buông đũa xuống, ngẩng đầu hỏi: “Đó không phải là cỏ sao? Có đắng không?”

Nghĩ đến hương vị của nó, miệng cô bất giác như có một mùi đắng xộc lên, một chút cũng không dám ăn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 89



“Không đắng, cô nếm thử đi.” Giống như sợ cô không tin, Phó Thập Đông lấy từ trong chậu nhôm ra một cái bánh bao rồi cắn một miếng lớn.

Mùi bánh bao trong nháy mắt tràn ngập trong không khí.

Diệp Ngưng Dao nhìn anh ăn, cũng chậm rãi lấy một cái ra thử cắn một miếng nhỏ nhỏ.

Hương thơm của rau dại trộn lẫn với hương thơm của bột, làm cho sự thèm ăn càng tăng lên.

Cô nhịn không được lại cắn một miếng, hương vị này thật sự không tệ!

Sắp đến giờ cơm rồi, lúc này hai người mới phát hiện Phó Viện vốn đã ngồi vào bàn ăn cơm nhưng hôm nay lại không thấy đâu cả.

“Tiểu Niên, cháu thấy Viên Viên đâu không?” Phó Thập Đông hỏi Phó Niên đang ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, mi tâm nhíu chặt.

Phó Niên nhìn về phía bọn họ, qua mười giây sau mới chậm rì rì lắc đầu.

“Viên Viên vừa rồi vẫn còn ở đây kia mà? Đến giờ ăn cơm rồi mà con bé lại đi đâu mất rồi chứ?” Ngay cả bánh bao con bé thích nhất cũng không ăn sao? Diệp Ngưng Dao nhìn ra sắc trời bên ngoài đã xám xịt, không khỏi nóng ruột.

Vậy con bé sẽ đi đâu chứ?

Phó Thập Đông để Phó Niên ở nhà trông nhà, sau đó mặc một cái áo khoác màu xanh tây tạng chuẩn bị ra ngoài tìm người.

“Tôi đi cùng với anh nhé!” Diệp Ngưng Dao cũng đứng dậy từ trên bàn, cô không có tậm trạng nào mà ngồi ăn nữa.

Phía Đông của đầu thôn vào buổi tối yên tĩnh đến dọa người, một tiểu cô nương ở bên ngoài thật sự rất nguy hiểm, nếu gặp phải người xấu thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

“Không cần, một mình tôi đi là được rồi.” Phó Thập Đông nhìn cô bằng một ánh mắt trấn an, kì thực trong lòng có chút nóng lòng.

Đứa nhỏ kia từ khi sinh ra đến nay đều rất hiểu chuyện, chưa từng chạy loạn, loại chuyện này vẫn là lần đầu tiên phát sinh.

Có rất nhiều người ở đây không vừa mắt nhà họ Phó, nếu như…

Nghĩ như vậy, anh liền nhanh chóng đi ra ngoài.

“Viên Viên tìm không thấy tôi làm sao có thể ngồi yên ở đây chờ được chứ, nhiều người lực lượng lớn, chúng ta cùng nhau đi tìm có thể tìm nhanh hơn một chút.” Nghĩ đến kết cục bi thảm của Phó Viện trong sách, Diệp Ngưng Dao rất sợ vận mệnh của cô bé sẽ lặp lại vết xe đổ, thậm chí có thể còn sớm hơn như trong sách đã viết.

Cô cầm đèn pin, hai người đầu tiên là lật hết toàn bộ phía Đông ở đầu thôn, nhìn sắc trời càng ngày càng tối, bọn họ cũng không kiếm thấy con bé.

Dọc theo con đường nhỏ, hai người đi về hướng Tây của cửa thôn mà tìm.

“Cách này cũng không tốt, hay là chúng ta tách nhau ra tìm thì tốc độ có thể nhanh hơn đấy.” Đường làng dần dần trở nên rộng rãi hơn, Diệp Ngưng Dao duỗi cổ nhìn quanh bốn phía, nơi này đã có thêm hơi người hơn rồi, không còn âm u tĩnh lặng như ở phía Đông đầu thôn nữa.

“Cùng nhau đi tìm đi.” Phó Thập Đông nghiêm mặt, anh sao có thể yên tâm để cho cô một mình đi tìm chứ, bọn họ sóng vai đi cùng nhau, Diệp Ngưng Dao nghe tiếng hít thở của nhau, có một loại cảm giác an toàn ở đáy lòng: “Tôi đi về hướng Nam, anh đi về hướng Bắc, nửa giờ sau chúng ta gặp nhau ở dưới tàng cây lớn ở cửa thôn nhé.”

Nói xong, cô đã nhanh như chớp mà chạy đi mất.

Gió xuân tháng tư so với thời gian trước ấm áp hơn rất nhiều, buổi tối lúc này, trên đường còn có thể nhìn thấy dân làng nhóm năm nhóm ba cùng nhau đi xem phim.

Diệp Ngưng Dao tìm một vòng xung quanh, theo thời gian trôi qua, trái tim cô dường như đã vọt lên cổ họng.

Càng đi về phía trước càng có nhiều người đi bộ, lúc này cô mới phát hiện thôn hôm nay có gì đó không ổn.

“Cô Diệp, cô cũng tới xem phim à?” Có người trong thôn nhìn thấy cô, cười ha hả lên tiếng chào hỏi.

Nghe được hai chữ “xem phim”, trái tim cô hoảng hốt: “Phim gì cơ? Chiếu phim ở đâu thế?”

“Nghe nói tên là Sao Đỏ gì đó? Chiếu trên bãi đất trống phía trước!” Người nọ còn vội vàng đi xem phim, không có thời gian giải thích quá nhiều: “Tôi đi trước đây, nếu không sẽ không còn chỗ nữa!”

“Được…” Nhìn về phía cái ghế nhỏ trong tay người xung quanh đang cầm, Diệp Ngưng Dao đứng ngơ ngác ở đó, cảm giác trời đất có hơi quay cuồng.
 
Back
Top Bottom