Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ

Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 120



Nhiếp Vân Xuyên không hổ danh là người đàn ông mạnh mẽ nhất toàn bộ thôn Vân Khê, mang theo hai chiếc gùi hàng lớn, nhưng vẫn di chuyển rất nhanh.

Thực tế, ngay cả khi Thẩm Nhược Kiều đã dùng viên cường thân kiện thể, chỉ mang theo một chiếc gùi trống rỗng, cô vẫn không thể theo kịp tốc độ của anh ta.

Tuy nhiên, Thẩm Nhược Kiều cũng không chạy hết sức, cô biết rằng Nhiếp Vân Xuyên muốn quay lại nhà Trần Lão Tam để trả hàng trước khi đội tuần tra xuất hiện.

Nếu không, với hai chiếc gùi hàng này, ra ngoài đường phố, anh ta vẫn có thể bị hỏi thăm.

Nhiếp Vân Xuyên chạy quanh qua các ngóc ngách trong con hẻm, sau khi xác nhận không có ai phía sau, anh ta nhanh chóng gõ cửa nhà Trần Lão Tam.

Trong nhà luôn có người canh gác, và còn có một cái hầm bí mật để giấu hàng.

Thẩm Nhược Kiều biết được từ hệ thống Tiểu T rằng Nhiếp Vân Xuyên đã thành công trong việc trả hàng cho đại ca chợ đen, cô thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay lúc này, Thẩm Nhược Kiều lại gặp rắc rối khác.

Hệ thống Tiểu T đột nhiên nhắc nhở: “Ký chủ, đừng chạy về phía trước nữa, phía trước bên phải cô có hai nhóm đang đánh nhau, có người cầm dao, có người cầm gạch, có cả súng.”

Họ vừa từ trong nhà ra ngoài sân, vì vậy hệ thống mới phát hiện ra cảnh này.

Thẩm Nhược Kiều: …?!

Vì phản xạ, cô đã chạy thêm vài mét trước khi đột ngột dừng lại.

Sao lại gặp phải tình huống này nữa chứ?

Thẩm Nhược Kiều liếc quanh một vòng, xác nhận không có ai, nhanh chóng thu cả hai chiếc gùi trống vào không gian của hệ thống.

Ngay khi cô quay người, định chạy theo hướng khác, thì từ trong sân xảy ra một tiếng kêu thảm thiết.

Ngay sau đó, là âm thanh của cánh cửa lớn bị đẩy mạnh mở ra.

Thẩm Nhược Kiều lập tức kích hoạt tính năng tăng tốc của đôi giày, nhanh chóng tăng thêm hai phần tốc độ.

Trong sân nghe thấy tiếng bước chân liền ra kiểm tra, một người đàn ông trung niên có râu quai nón, chỉ thấy một bóng dáng biến mất như gió ở góc phố.

Chỉ có thể dựa vào chiều cao và kiểu tóc mà xác định đó là một người phụ nữ trẻ.

“Ông Hồ, là ai vậy?”

Từ trong nhà, một giọng nam âm trầm truyền ra.

Người đàn ông cầm trên tay một con d.a.o dính máu.

Người cầm s.ú.n.g săn đã nằm bất động trong vũng máu, rõ ràng đã không còn sự sống, nhưng đôi mắt vẫn mở lớn.

Người đứng ở cửa, ông Hồ nói: “Là một người phụ nữ trẻ, đã chạy mất.”

“Phụ nữ thì không thể chạy nhanh được, đuổi theo, không được để xảy ra bất kỳ sự cố nào.”

Ông Hồ không chút do dự, trả lời một tiếng “vâng”, rồi nhanh chóng đuổi theo hướng mà Thẩm Nhược Kiều đã biến mất.

Trong tay anh ta nắm chặt một con d.a.o găm sắc nhọn.

Ở một bên khác, Thẩm Nhược Kiều biết rằng cơ thể của mình vốn yếu ớt, cho dù thể chất đã được cải thiện gấp đôi, cũng chỉ tốt hơn một chút so với người già yếu và phụ nữ trong thôn, nhưng không bằng những người phụ nữ lớn tuổi thường xuyên làm việc đồng áng.

Chưa nói đến tốc độ so với những kẻ liều lĩnh đang sống bên bờ vực nguy hiểm.

Khi rẽ vào điểm mù tầm nhìn của đối phương, Thẩm Nhược Kiều điên cuồng kêu gọi hệ thống: “Hệ thống, có nơi nào không có người không? Có thể cho tôi vào trốn một lát không.”

Nếu biết rằng mua sắm ở chợ đen lại gặp phải tình huống nguy hiểm như thế này, cô đã ngoan ngoãn ở lại trong Cung Tiêu Xã.

Chợ đen gì đó, vẫn chờ đến khi không gian của cô có thể chứa người thì mới an toàn đi chợ đen.

Thẩm Nhược Kiều có chút hoảng hốt, nhưng cũng không quá sợ hãi, cô vẫn còn nhiều con át chủ bài cứu mạng, không cần nói đến cái gì khác, chỉ riêng ngọc bài bình an cũng đủ để chống lại mười lần tấn công chí mạng.

Trong tay cô còn ba lá bùa bình an, sáu thẻ hóa trang.

Thực sự không được, còn có thể mua bùa truyền tống ngẫu nhiên từ cửa hàng của hệ thống.

Nhưng tính không xác định của bùa truyền tống ngẫu nhiên quá lớn, chỉ có thể đưa cô đến nơi trong phạm vi mười cây số, nơi không có ai.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 121



Nhỡ đâu cô không tìm được đường về thì làm sao?

Tất nhiên, đến lúc vạn bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể dùng cách này.

Hệ thống Tiểu T trả lời: "Ngay trong căn nhà nhỏ bên phải cô, trong nhà không có ai."

Hệ thống Tiểu T không nhìn thấy được những gì xảy ra trong nhà, nhưng nó có hệ thống hồng ngoại từ không gian cao cấp, có thể phát hiện trong phạm vi trăm mét nơi nào có người, nơi nào không có người.

Thẩm Nhược Kiều không nói một lời, vòng qua bên hông của căn nhà này, sau đó lấy thang từ trong không gian hệ thống, đặt lên, bắt đầu trèo tường.

Đợi Thẩm Nhược Kiều trèo lên tường thành công, cô ném bốn chiếc chăn bông xuống, cất thang, rồi nhảy xuống.

Những chiếc chăn này, cô đã dùng ý niệm mua ngay từ cửa hàng hệ thống khi đang trèo tường, tiêu tốn hơn năm trăm tệ hệ thống.

May mà những thứ như chăn có thể dùng cho mình, sau này cũng có thể bán đi.

Thẩm Nhược Kiều vừa vặn rơi xuống những chiếc chăn đã được gấp đôi, mềm mại, gần như không phát ra tiếng động.

Thẩm Nhược Kiều từ trên đống chăn trượt xuống đất, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân chạy nhanh qua.

Là người đang đuổi theo cô.

Thẩm Nhược Kiều không dám thở mạnh.

Qua lời kể của hệ thống, cô biết người đàn ông chỉ cách một bức tường, đang phân biệt xem cô chạy theo hướng nào.

May mà đoạn hẻm này vừa vặn toàn là đường lát đá cuội, không thể phân biệt được dấu chân.

Người đó chỉ do dự vài giây, rồi chọn đuổi theo hướng bên phải.

Đợi người đó đi xa vài chục mét, Thẩm Nhược Kiều đang căng thẳng liền thở phào một hơi, nhanh chóng thu bốn chiếc chăn vào ba lô trong không gian hệ thống.

Trong ba lô còn nhét một chiếc xe đạp thương hiệu Vĩnh Cửu, hai chiếc gùi, một cái thang, một số đồ dùng cá nhân, ba lô hệ thống mười mét khối vẫn đủ chứa bốn chiếc chăn.

Nhưng không gian còn lại thực sự không nhiều.

Hiện tại Thẩm Nhược Kiều chưa dám ra ngoài, nhưng cũng không biết có an toàn nếu tiếp tục trốn ở đây không. Cô suy nghĩ một chút, lấy thẻ cải trang ra, biến thành một người đàn ông trung niên đen gầy, vẻ ngoài bình thường.

Vừa cải trang xong, hệ thống Tiểu T liền báo cáo tiến triển mới: “Sau khi Nhiếp Vân Xuyên ra khỏi nhà Trần Lão Tam, anh ta bắt đầu tìm cô, bây giờ, anh ta gặp mặt trực tiếp tên côn đồ cầm d.a.o găm đó rồi.”

Thẩm Nhược Kiều lo lắng: “Hả, thế bọn họ có đánh nhau không?”

Lúc trước khi gặp đội tuần tra, cô đã giúp Nhiếp Vân Xuyên một lần, nhưng nếu vì tìm cô mà Nhiếp Vân Xuyên gặp chuyện không may, cô sẽ áy náy lắm.

Hệ thống Tiểu T nói: “Chắc không đến nỗi, tên đó nghe thấy tiếng bước chân của một người đàn ông đến gần, trước khi gặp Nhiếp Vân Xuyên đã giấu d.a.o găm vào trong áo rồi.”

Thẩm Nhược Kiều thở phào một hơi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.

Hệ thống Tiểu T tiếp tục báo cáo tiến độ mới: “Tên râu quai nón hỏi Nhiếp Vân Xuyên có thấy một cô gái trẻ mang giày giải phóng, buộc tóc hai b.í.m không, Nhiếp Vân Xuyên nói không thấy, rồi hai người tạm biệt.”

Hệ thống Tiểu T: “Tên râu quai nón không tìm thấy cô, chuẩn bị quay về.”

Thẩm Nhược Kiều lại đợi thêm khoảng mười phút, đến khi tên râu quai nón đó tuần tra mấy vòng xung quanh mà không tìm thấy gì, trở về căn nhà nhỏ của ông ta, Thẩm Nhược Kiều lấy cái gùi rỗng của Nhiếp Vân Xuyên ra, mở cửa sân.

Những sân nhà thời này, nhiều cái là khóa gỗ, bên trong có thể mở ra, bên ngoài có thể khóa lại.

Sau khi khóa lại cửa sân, Thẩm Nhược Kiều rẽ qua mấy ngõ nhỏ, liền gặp được Nhiếp Vân Xuyên vẫn đang tìm cô.

Thẩm Nhược Kiều dùng giọng nam trung của thẻ cải trang nói: “Này, chàng trai, có một cô gái bảo tôi nhắn lại với cậu, nói cô ấy đã về trước rồi.”

Nói rồi, cô đặt chiếc gùi trên mặt đất cách Nhiếp Vân Xuyên khoảng bốn năm mét, sau đó quay người nhanh chóng bước ra ngoài ngõ.

Nhiếp Vân Xuyên tiến lại gần, xác nhận cái gùi đúng là của mình, đám cỏ khô chất ở đáy vẫn còn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 122



Anh ta nhặt gùi lên, cau mày đuổi theo: “Ông là ai? Ông gặp cô ấy ở đâu? Cô ấy không sao chứ?”

Thẩm Nhược Kiều không thể nhanh bằng Nhiếp Vân Xuyên, rất nhanh đã bị anh ta đuổi kịp.

Cô mở miệng nói những lời đó, chỉ vì không muốn Nhiếp Vân Xuyên tiếp tục loanh quanh ở đây, tránh gặp lại những kẻ xấu kia.

Thẩm Nhược Kiều nói bằng giọng thô ráp: “Cô ấy không sao.”

Nhiếp Vân Xuyên còn muốn hỏi thêm, Thẩm Nhược Kiều dừng bước: “Chàng trai, khuyên cậu một câu, mau rời khỏi đây.”

Nói xong, bất kể Nhiếp Vân Xuyên có hỏi gì thêm, cô đều làm như không nghe thấy, rồi chạy đi.

Nếu Nhiếp Vân Xuyên muốn đuổi theo thì chắc chắn sẽ đuổi kịp, nhưng anh ta nhận ra rằng người đàn ông trung niên đen gầy xa lạ này không có ác ý với mình, ánh mắt cũng rất ngay thẳng, không giống kẻ xấu.

Còn nữa, tên râu quai nón vừa hỏi anh ta về “cô gái mang giày giải phóng”...

Nhiếp Vân Xuyên có thể thấy phần dưới vạt áo của đối phương phồng lên một cách bất thường, như đang giấu một con dao.

Hơn nữa, trên chiếc quần màu xám xanh của gã đàn ông, có vài vệt m.á.u không rõ ràng.

Anh ta cau mày, cũng nhanh chóng bước ra ngoài, nhưng lại chọn đi theo hướng ngược lại với Thẩm Nhược Kiều.

Mười mấy phút sau, Nhiếp Vân Xuyên và Thẩm Nhược Kiều đang cải trang thành người đàn ông trung niên đen gầy, lại gặp nhau.

Là ở cổng đồn công an.

Chỉ có điều, Nhiếp Vân Xuyên đã báo án xong và vừa từ trong đồn đi ra, bên cạnh anh ta có bốn công an mặc đồng phục, rõ ràng là chuẩn bị đi làm nhiệm vụ.

Thẩm Nhược Kiều nhanh chóng tiến lên, bổ sung địa chỉ cụ thể của ngôi nhà nơi xảy ra vụ án mạng.

Về thông tin cá nhân của cô, tất nhiên là do cô bịa ra.

Các đồng chí công an nhìn cô mang dáng vẻ sợ hãi đến mất hồn, không hỏi thêm gì nữa, sợ chậm trễ thời gian truy bắt nghi phạm, liền đạp xe rời đi.

Sau khi biết trong căn nhà có bốn người, còn có cả s.ú.n.g săn, số lượng công an ban đầu từ bốn người đã tăng lên thành tám người.

Biết được địa chỉ cụ thể, họ không còn cần Nhiếp Vân Xuyên dẫn đường nữa.

Bên ngoài đồn công an, Nhiếp Vân Xuyên lại hỏi: “Quan hệ giữa ông với đồng chí nữ nhờ ông chuyển chiếc gùi là gì? Bây giờ cô ấy ở đâu? Có an toàn không?”

Lúc báo án người này không hề nhắc đến Thẩm Nhược Kiều.

Nhưng từ việc tên râu quai nón nhất quyết tìm “cô gái trẻ mang giày giải phóng”, Nhiếp Vân Xuyên có thể suy đoán rằng, khi chuyện xảy ra, chắc chắn Thẩm Nhược Kiều có mặt.

Người này không nhắc đến, chắc là để bảo vệ Thẩm Nhược Kiều.

Thẩm Nhược Kiều trợn mắt: “Quan hệ gặp gỡ tình cờ, cô ấy đeo hai cái gùi nên không tiện chạy, tôi thấy cô ấy tội nghiệp nên cầm giúp một cái. Cô ấy miêu tả sơ qua chiều cao và dáng vẻ của anh họ mình, cao một mét tám lăm, mặc áo xám quần xanh, trên người có mùi bánh bao thịt từ chiếc túi vải nhỏ, chắc là nói đến cậu đấy. Nếu không phải, cậu trả lại gùi cho tôi.”

Nhiếp Vân Xuyên lập tức nói: “Là tôi.”

Cô hừ một tiếng: “Còn về việc bây giờ cô gái kia ở đâu, tôi làm sao biết được?”

Nói xong, cô liền quay lưng bỏ đi.

Lần này, Nhiếp Vân Xuyên không đuổi theo nữa, mà cau mày, nhanh chóng bước về hướng chợ đen.

Có lẽ anh ta vẫn lo lắng Thẩm Nhược Kiều bị những kẻ xấu bắt được.

Thẩm Nhược Kiều đang cải trang thành người đàn ông cũng không cản Nhiếp Vân Xuyên, vì đã có tám đồng chí công an đến hiện trường, Nhiếp Vân Xuyên có thể nhận ra những điểm bất thường trên người tên râu quai nón, nhanh chóng đến báo án, tốc độ lại nhanh, nên cho dù không đánh lại thì giữ được mạng hẳn là không thành vấn đề.

Thẩm Nhược Kiều đi dạo một vòng ở Cung Tiêu Xã và cửa hàng bách hóa, mua một số thứ mà cửa hàng của hệ thống không có.

Mười hai giờ trưa, tiệm cơm quốc doanh.

Cô và Đồng Viên Viên đã hẹn gặp nhau ở đây.

Đồng Viên Viên xuất hiện, cưỡi một chiếc xe đạp 28 Đại Giang đã qua sử dụng nhưng còn mới khoảng bảy phần.

Thấy Thẩm Nhược Kiều, cô ta vui mừng nói: “Kiều Kiều, tôi có xe rồi, đến lúc về công xã, tôi sẽ đèo cô về thôn!”
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 123



Trong không gian lưu trữ của hệ thống, Thẩm Nhược Kiều có một chiếc xe đạp hiệu Vĩnh Cửu chỉ mới đạp vài lần.

Chuyến vào thành lần này, cô đã mua đủ những thứ mình cần, còn gọi điện về nhà báo bình an, thời gian tới cô sẽ không vào thành thường xuyên nữa, cùng lắm là lên bưu điện công xã nhận bưu kiện.

Nhà họ Thẩm gửi cho cô cũng khá nhiều đồ, đến lúc đó có thể thuê một chiếc xe bò chở về thôn, cũng không nhất thiết phải dùng đến xe đạp.

Thẩm Nhược Kiều dự tính là, chờ khi nào nắm rõ tình hình chung trong thôn, rồi mới lấy xe đạp ra sử dụng.

Hiện tại, cô còn chưa quen biết ai trong thôn Vân Khê, nếu cứ đạp một chiếc xe đạp mới tinh về thôn, mà có ai đến mượn xe, cô cũng không biết ai thực sự cần, ai chỉ muốn lợi dụng, nên hay không nên cho mượn.

Thời buổi này, xe đạp là món đồ quý giá, còn hiếm hơn cả xe sang của thời sau này.

Nếu ai đến xin mượn Thẩm Nhược Kiều cũng cho, người ta sẽ cho rằng cô dễ bị bắt nạt; mà nếu không cho ai mượn, người ta sẽ nghĩ cô ích kỷ, khó gần.

Xe đạp mới tinh mà cho người không thân lắm mượn đi, lỡ bị va quẹt, hư hỏng, ai mà không xót cơ chứ.

Nhưng điều kiện kinh tế của người dân trong thôn thường không tốt, đa phần còn chưa đủ ăn, yêu cầu họ bồi thường cũng không thích hợp.

Vì vậy, Thẩm Nhược Kiều tính chờ thêm một, hai tháng nữa mới lấy xe đạp ra dùng, quan hệ tốt thì cho mượn, quan hệ không tốt thì không cho.

Tuy nhiên, Đồng Viên Viên là một cô gái gốc gác địa phương không có "bùa hộ mệnh" như cô, mà lại có thể kiếm được một chiếc xe đạp còn mới tầm bảy phần ngay ngày thứ hai sau khi xuống nông thôn, cũng là một loại bản lĩnh.

Cô đi vòng quanh chiếc xe đạp của Đồng Viên Viên hai vòng, nói: “Được đấy, đồng chí Đồng, cô lấy cái xe này từ đâu vậy?”

Đồng Viên Viên đỗ xe đạp ở chỗ gửi xe bên trái cửa tiệm cơm quốc doanh rồi khóa lại.

Cô ta nhìn quanh một lượt, thấy xung quanh không có ai mới tự đắc nói: “Cha tôi có một người bạn chiến hữu cũ làm ở nhà máy cơ khí nông nghiệp bên này, hôm nay tôi đến thăm ông ấy. Chiếc xe đạp này nhà bác Tiêu đã đi được ba, bốn năm rồi, luôn giữ gìn cẩn thận. Gần đây, nhà họ muốn đổi một chiếc xe mới để cưới vợ, nên đã bán chiếc xe cũ này lại cho tôi với giá rẻ, he he.”

Trước đây cha của Đồng Viên Viên cũng từng đi lính vài năm, dù đã nhiều năm không gặp các chiến hữu cũ, nhưng tình nghĩa vẫn còn.

Đặc biệt là phó xưởng trưởng nhà máy cơ khí nông nghiệp Tiêu Chí Hoa mà hôm nay cô ta đến thăm, trước đây cha của Đồng Viên Viên từng cứu ông ta trên chiến trường, nên tất nhiên ông Tiêu sẽ giúp đỡ cho con gái của ân nhân.

Thẩm Nhược Kiều nhớ ra, trong cốt truyện gốc, sau này Đồng Viên Viên có thể thuận lợi ly hôn với tên cặn bã Hà Gia Thụ, chính là nhờ sự giúp đỡ của bác Tiêu này.

Dù nhà Đồng Viên Viên có điều kiện, nhưng từ nhỏ cô ta đã được giáo dục phải sống khiêm tốn, nên ngoài những người đặc biệt thân thiết, tin tưởng, cô ta chưa bao giờ nói cho ai biết cha mình là xưởng trưởng nhà máy thực phẩm, và ở huyện Thanh Bình còn có một ông bác làm phó xưởng trưởng nhà máy cơ khí nông nghiệp.

Trong cốt truyện gốc, vì Đồng Viên Viên khoe khoang quá nhiều mà không có đủ khả năng tự bảo vệ mình, nên ở thôn Vân Khê, cô ta đã bị một số người nhòm ngó và tính kế.

Ví dụ như chiếc xe đạp mà cô ta đạp về, gần như bị xem là tài sản công cộng của cứ điểm thanh niên trí thức, những người khác sử dụng xong mà chẳng biết cảm ơn.

Sau đó, khi chiếc xe bị người khác làm hư hỏng vài chỗ, Đồng Viên Viên không muốn cho mượn nữa, họ lại trách móc cô ta keo kiệt.

Trong mạch truyện gốc, Hà Gia Thụ có ơn đỡ d.a.o cho Đồng Viên Viên trên tàu hỏa, vì muốn anh ta cảm thấy an tâm mà nhận những món đồ như bánh kẹo, thịt khô, đồ hộp mà cô ta tặng, cô ta đã lén kể cho anh ta nghe rằng cha mình là xưởng trưởng nhà máy thực phẩm.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 124



Tất nhiên, những thứ đó đều là phúc lợi hợp pháp cho nhân viên, cha mẹ Đồng gửi cho cô ta vì họ không nỡ ăn, lo cô ta ở nông thôn không được ăn đủ.

Ai ngờ cuối cùng những thứ đó lại rơi vào tay Hà Gia Thụ.

Hà Gia Thụ nếm trải việc "ăn bám" rồi, sau khi Khương Vân Giảo trọng sinh chẳng thèm đoái hoài đến anh ta nữa, anh ta không còn sự lựa chọn nào khác, giữa cô con gái xưởng trưởng nhà máy là Đồng Viên Viên và cô thôn nữ Lưu Hồng Quyên, tất nhiên anh ta bám chặt lấy Đồng Viên Viên không buông.

Sau đó, cha mẹ Đồng biết con gái mình lén kết hôn ở nông thôn, họ cảm thấy Hà Gia Thụ không phải là người tử tế, giận đến mức không gửi tiền hay đồ cho cô ta suốt một thời gian dài.

Hà Gia Thụ quen thói ăn bám, anh ta lấy Đồng Viên Viên chỉ vì lợi ích, Đồng Viên Viên đột ngột không còn tiền, anh ta liền bộc lộ bộ mặt thật.

Anh ta không ngừng chửi bới, đánh đập Đồng Viên Viên, lại còn lén lút qua lại với Lưu Hồng Quyên đã có chồng.

Khi đó Khương Vân Giảo chỉ chăm chăm đứng xem kịch, cô ta nghĩ rằng, dù tên cặn bã này có lấy được người anh ta luôn mơ ước nhất ở kiếp trước là Đồng Viên Viên, chỉ cần Đồng Viên Viên không thể tiếp tục cung cấp cho anh ta một cuộc sống tốt, anh ta cũng sẽ bộc lộ bản chất.

Khương Vân Giảo không ngăn cản Đồng Viên Viên nhảy vào cái hố lửa Hà Gia Thụ này, một phần vì muốn chứng kiến tình địch của kiếp trước phải chịu đựng những đau khổ giống như mình từng trải qua, một phần vì cô ta từng ghen tị với Đồng Viên Viên rất lâu khi cô ta cưới được Nhiếp Hối.

Gia đình của Đồng Viên Viên có điều kiện tốt, ngoại hình của cô ta cũng không tệ, nhưng vì phô trương quá mức nên bị những kẻ lưu manh trong thôn để ý và tính kế, bị bỏ thuốc, suýt nữa thì bị hãm h**p, may mà Nhiếp Hối đi ngang qua và cứu được cô ta.

Sau đó Đồng Viên Viên quyết định kết hôn với ân nhân của mình, nhưng Nhiếp Hối lại là người không tiền, không nhan sắc, thậm chí còn bị hủy dung. Tưởng rằng Đồng Viên Viên đã lấy phải người chồng tệ nhất trong số các thanh niên trí thức nữ.

Nhưng ai ngờ, Đồng Viên Viên lại được Nhiếp Hối yêu chiều hết mực, không phải làm bất cứ công việc nặng nhọc nào trong nhà, còn đồ ăn ngon thì luôn ưu tiên cho cô ta.

Tại sao tất cả mọi người đều từng bị vẻ bề ngoài của Hà Gia Thụ mê hoặc, nhưng cuối cùng Đồng Viên Viên lại có thể có được hạnh phúc?

Vì đã từng chịu mưa nên muốn xé rách dù của người khác.

Tâm lý của Khương Vân Giảo đại khái là như vậy.

Thẩm Nhược Kiều không trải qua những đau khổ như Khương Vân Giảo nên cũng không thể khuyên cô ta sống lương thiện hơn.

Nhưng vì đã biết những chuyện này, dĩ nhiên Thẩm Nhược Kiều không để Đồng Viên Viên phải chịu đựng những khổ nạn đó một lần nữa.

Trong tiệm cơm quốc doanh, hai người gọi ba món ăn.

Thịt kho tàu, gà hầm nấm, món địa tam tiên và thêm một phần bánh bao thịt lợn cải thảo.

Trong lúc chờ món ăn, Thẩm Nhược Kiều khẽ hỏi Đồng Viên Viên: “Viên Viên, có phải bác của cô làm ở nhà máy cơ khí rất có thế lực không?”

Đồng Viên Viên vẫn nhớ chiếc bùa bình an mà Thẩm Nhược Kiều tặng cho cô ta để giữ mạng, hôm nay trong thư gửi cho gia đình, cô ta còn dặn cha gửi qua ít đồ tốt để đáp lễ.

Cô ta rất tin tưởng Thẩm Nhược Kiều, vì vậy chẳng hề giấu giếm gì.

Đồng Viên Viên cũng hạ giọng nói: “Đúng vậy, bác Tiêu là phó xưởng trưởng nhà máy cơ khí mà.”

Khi nói những điều này, cả hai đều cố ý nói thật nhỏ để người xung quanh không nghe thấy.

Thẩm Nhược Kiều nói: “Tôi nghĩ cô nên tiết lộ một chút về việc cô có một người bác lợi hại ở huyện khi về lại thôn.”

Đồng Viên Viên ngơ ngác không hiểu: “Hả, tại sao vậy?”

Thẩm Nhược Kiều liền kể cho cô ta nghe một câu chuyện đơn giản nhất.

Một đứa trẻ cầm theo một túi vàng lớn đi trên phố, cái kết có thể xảy ra là gì?

Người thông minh ai cũng biết.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 125



Thẩm Nhược Kiều cũng nhắc nhở Đồng Viên Viên những tình huống có thể xảy ra khi cô ta đem xe đạp về thôn và có người mượn hoặc không mượn.

Đồng Viên Viên suy nghĩ một chút, phải thừa nhận rằng những điều Thẩm Nhược Kiều nói rất có khả năng xảy ra.

Cô ta vừa mới đến thôn Vân Khê, lại đạp một chiếc xe như vậy về, chẳng khác gì cầm vàng đi trên phố.

Đồng Viên Viên: “Nhưng nếu tôi nhắc đến bác Tiêu thì có tác dụng gì không?”

Thẩm Nhược Kiều khẳng định: “Tất nhiên là có, đội sản xuất của chúng ta có được một chiếc máy kéo cũng là do nhà máy cơ khí đào thải ra đó. Nghe nói con trai lớn nhất của đội trưởng đang làm việc ở nhà máy cơ khí đó.”

Phó xưởng trưởng nhà máy đương nhiên là lãnh đạo cao hơn nhiều so với con trai của đội trưởng.

Hiện tại chiếc máy kéo của thôn Vân Khê cũng chỉ là do nhà máy cơ khí cho mượn, nếu nhà máy cần, có thể đòi lại bất cứ lúc nào.

Đồng Viên Viên có người dựa dẫm như phó xưởng trưởng Tiêu, cũng tương đương với việc có đội trưởng làm chỗ dựa, ở trong thôn còn ai dám tính kế Đồng Viên Viên thì chẳng khác nào đi ngược lại lợi ích của cả thôn!

Sau sự việc bị đám côn đồ dí d.a.o vào cổ, bây giờ lại được Thẩm Nhược Kiều nhắc nhở, Đồng Viên Viên không còn ngây thơ như trước, cô ta cũng hiểu ra rằng cần mượn sức khi cần thiết.

Cô ta cũng không định cậy thế h.i.ế.p người, chỉ là không muốn bị bắt nạt mà thôi.

Đồng Viên Viên gật đầu: “Được, tôi sẽ nói với mọi người rằng chiếc xe đạp này là do bác Tiêu cho mượn!”

Thời điểm này không thể công khai nói chuyện mua bán được.

Thẩm Nhược Kiều: “Đúng, cứ nói như vậy.”

Lúc này, món ăn mà họ gọi đã được dọn lên bàn, hai người bắt đầu thưởng thức bữa ăn.

Dù chỉ mới ở cứ điểm thanh niên trí thức có một ngày, tối hôm trước cũng có thịt khô, lạp xưởng và trứng, nhưng chia ra thì mỗi người cũng chỉ được một ít.

Thời buổi này, ai ai cũng thiếu thốn chất béo, có ai mà không thèm thịt chứ?

Huống chi đầu bếp của tiệm cơm Hồng Tinh nấu ăn rất ngon.

Hai người ăn sạch ba món lớn, mỗi người còn gói một phần thịt mang về.

Thẩm Nhược Kiều mang về thịt bò hầm, còn Đồng Viên Viên là cá kho, như vậy khi về cứ điểm thanh niên trí thức, tự nấu thêm vài món nữa là họ lại có bữa tối ngon miệng.

Ăn trưa xong, hai người chuẩn bị lên xe về thôn.

Chiếc xe đạp của Đồng Viên Viên có thể để phía sau xe hoặc cùng nhấc lên xe.

Kết quả là, khi đến bến xe, lại một lần nữa họ gặp được Nhiếp Vân Xuyên.

Thẩm Nhược Kiều thấy trên người Nhiếp Vân Xuyên không có vết thương, liền thở phào nhẹ nhõm.

Nhiếp Vân Xuyên cũng thấy Thẩm Nhược Kiều bình an vô sự, cũng thở phào.

Hai người không hỏi nhau nhiều, chỉ trao đổi ánh mắt và chào nhau rồi cùng lên xe.

Nhiếp Vân Xuyên giúp đỡ nhấc xe đạp lên xe, hôm nay hành khách cũng không đông lắm.

Thẩm Nhược Kiều rất muốn hỏi về tình hình vụ án mạng trong căn nhà sâu trong khu chợ đen, nhưng lúc này không tiện hỏi.

Cứ điểm thanh niên trí thức nằm ở cuối thôn, cách căn nhà tranh nát của Nhiếp Vân Xuyên không xa, sau này có cơ hội sẽ hỏi sau.



Khi đến công xã Kim Hoa, buổi chiều không có xe bò để về thôn Vân Khê, nên chiếc xe đạp của Đồng Viên Viên trở nên hữu dụng.

Còn Nhiếp Vân Xuyên thì đi bộ về.

Người bình thường cần khoảng một tiếng bốn mươi đến năm mươi phút, chậm hơn một chút so với xe bò.

Nhiếp Vân Xuyên đi nhanh, chỉ cần một tiếng hai mươi phút, còn nhanh hơn cả xe bò.

Tuy nhiên, kỹ thuật đạp xe của Đồng Viên Viên thực sự làm người ta lo lắng, cô ta đạp rất loạng choạng.

Sau khi suýt ngã xuống đất, Thẩm Nhược Kiều đòi đổi sang cô lái, để Đồng Viên Viên ngồi ở yên sau.

Thẩm Nhược Kiều cũng không quen với chiếc xe đạp này, nhất là khi chở người và hai cái gùi lớn, nên khó điều khiển hơn, chỉ có thể nói trình độ của cô chỉ tốt hơn Đồng Viên Viên chút ít.

Để tránh bị ngã, tốc độ đi xe đạp của họ không nhanh được.

Giữa đường, khi Thẩm Nhược Kiều mệt, cô còn nhường cho Đồng Viên Viên lái một đoạn.

Cuối cùng, hai người họ chỉ về đến thôn Vân Khê sớm hơn Nhiếp Vân Xuyên vài phút.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 126



Vào giờ này hầu hết mọi người trong thôn Vân Khê đều đang đi làm, nhưng vì không phải mùa vụ bận rộn, công việc đồng áng cũng không nhiều, nên một số ít người già yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ không đi làm đang ngồi dưới gốc cây đa lớn ở đầu thôn hóng mát. Có người đang may vá, có người đang đan lát.

Thấy Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên đạp xe về, mấy đứa trẻ lập tức bu lại.

“Wow, xe đạp kìa! Thanh niên trí thức nữ mới đến đang đạp xe về rồi!”

“Xe đạp này đẹp và mới quá, còn mới hơn hai chiếc xe kia!”

Ngoài nhà trưởng thôn Vương Vi Dân và đội trưởng Lưu Nhị Bằng, đây là chiếc xe đạp thứ ba trong thôn Vân Khê.

“Thanh niên trí thức nữ mới còn mua hai gùi đồ nữa! Không biết có kẹo không nhỉ?”

“Tôi muốn ăn kẹo, tôi muốn ăn kẹo, ở đâu có kẹo?”

“Cẩu Đản, tao nghe nói hai thanh niên trí thức nữ mới đến có nhiều kẹo lắm, mày đi xin họ đi.”

Cẩu Đản chính là cậu bé đang để trần mông.

Cẩu Đản lập tức tiến lên, dang tay chắn trước xe của Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên.

Lúc này người cầm lái là Đồng Viên Viên. Kỹ thuật lái xe của cô ta khá hơn lúc trước một chút, nhưng sợ va vào người khác nên vội vàng phanh xe lại.

Cẩu Đản vừa ch** n**c mũi vừa lớn tiếng đòi: “Mau cho tôi kẹo ăn! Nếu không, tôi sẽ nói các cô là thanh niên trí thức nữ mới đến bắt nạt đứa trẻ không cha không mẹ đấy!”

Cẩu Đản thường xuyên bị người ta trêu chọc là đứa trẻ không cha không mẹ, nhưng cậu bé không quan tâm, còn thường lấy chuyện này ra để xin đồ ăn từ những người phụ nữ dễ mủi lòng.

Thấy cậu bé đáng thương, phần lớn họ đều cho cậu bé chút đồ ăn.

Cha của Cẩu Đản là Vương Đại Ngưu, mấy năm trước vào núi săn bắn, gặp phải sói dữ và không trở về. Chẳng bao lâu sau mẹ cậu bé cũng bỏ đi theo người khác.

Vương Thiết Đản mất đi con trai lớn Vương Đại Ngưu, chỉ còn lại đứa con trai út là Vương Nhị Ngưu, nên chiều chuộng anh ta hết mực, đáp ứng mọi yêu cầu, nuôi anh ta thành một kẻ vô dụng, nổi tiếng ăn chơi trác táng trong thôn. Ông ta cũng nuông chiều cháu trai Cẩu Đản vô điều kiện.

Thẩm Nhược Kiều nhìn cậu bé bảy tám tuổi tên Cẩu Đản, nhớ đến hoàn cảnh của cậu bé, nhưng cô không thấy thương cảm và cũng không có ý định cho cậu bé kẹo.

Trong cốt truyện gốc, vì Đồng Viên Viên cho Cẩu Đản nhiều kẹo hơn mấy đứa trẻ khác nên mới bị gia đình Vương Thiết Đản để ý, muốn cô ta gả cho Vương Nhị Ngưu.

Họ biết rằng danh tiếng của Vương Nhị Ngưu ở trong thôn không tốt, không bao giờ chịu làm lụng, lại thường xuyên trộm gà trộm chó, thậm chí còn có mối quan hệ mờ ám với góa phụ Lý ở thôn bên cạnh.

Vì vậy, vợ của Vương Thiết Đản là thím Thôi đã lấy cớ cảm ơn Đồng Viên Viên vì đã cho Cẩu Đản nhiều kẹo, mang một bát canh gà mái già không đẻ trứng tặng cho cô ta.

Trong canh gà, bà ta cho thêm thuốc k.í.c.h d.ụ.c vốn dùng cho lợn giống.

Ở kiếp trước của Khương Vân Giảo, Đồng Viên Viên suýt nữa bị Vương Nhị Ngưu hủy hoại trong sạch, may mắn được Nhiếp Hối cứu thoát.

Đồng Viên Viên nghe đến hoàn cảnh đáng thương của Cẩu Đản, dù cậu bé có thái độ đòi kẹo một cách vô lý nhưng nghĩ đến việc cậu bé là đứa trẻ không cha không mẹ, nên tính cách có chút lệch lạc cũng là điều dễ hiểu.

Trẻ con còn nhỏ, vẫn có thể uốn nắn từ từ.

Cô ta đỗ xe lại, định lấy kẹo từ trong gùi, nhưng bị Thẩm Nhược Kiều vừa nhảy xuống từ ghế sau ngăn lại.

Thẩm Nhược Kiều nói: “Cậu không có cha mẹ, nhưng vẫn còn người thân đúng không?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 127



Cẩu Đản tự hào đáp: “Đương nhiên rồi, ông bà tôi đối xử với tôi rất tốt, chú tôi cũng đối xử với tôi rất tốt. Mỗi lần ăn gà đều cho tôi một cái đùi gà…”

Thẩm Nhược Kiều nói: “Tôi cho cậu kẹo, cậu cho tôi thịt gà được không?”

Cẩu Đản lập tức thay đổi sắc mặt: “Cái gì, chị còn muốn ăn gà nhà tôi? Đó là chú tôi khó khăn lắm mới trộm được, tại sao phải chia cho chị? Bà tôi nói rồi, phụ nữ đều là thứ vô dụng, không xứng được ăn thịt, sinh ra là để làm việc hầu hạ đàn ông thôi! Chị là đồ đàn bà xấu xa, hứ!”

Nói xong, cậu bé nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

Trẻ con bảy tám tuổi chưa có ý thức rõ ràng về thiện ác, đúng sai, người lớn trong nhà nói thế nào thì chúng sẽ bắt chước như vậy.

Rõ ràng, mấy người lớn trong nhà Cẩu Đản đều không phải người có tư tưởng đúng đắn, nên mới dạy dỗ ra một đứa trẻ như thế này.

Ban đầu Đồng Viên Viên còn thấy kỳ lạ vì sao Thẩm Nhược Kiều lại không nỡ cho vài viên kẹo, giờ thì cô ta đã hiểu.

Không phải sự yếu đuối nào cũng đáng được thương hại.

Thẩm Nhược Kiều phớt lờ những lời nói linh tinh của Cẩu Đản, lạnh lùng nói: “Nếu cậu không chia thịt cho tôi, thì tôi cũng không cho cậu kẹo.”

Cẩu Đản nhăn mặt: “Có phải mấy chị không mua kẹo không? Có món ngon khác cũng được.”

Nhận thấy Thẩm Nhược Kiều không dễ đối phó, cậu bé lại nói: “Tôi không hỏi chị, tôi hỏi chị kia.”

Nói rồi, cậu bé chỉ vào Đồng Viên Viên, người trông có vẻ dễ bắt nạt hơn.

Một đứa con trai lớn khác cũng lên tiếng: “Chiếc xe đạp đẹp thế này, cho tôi mượn đạp một chút được không? Chỉ một chút thôi, chị à, tôi sẽ trả lại ngay mà!”

“Đúng rồi, tôi còn chưa bao giờ được đạp xe đạp!”

Một đám trẻ con tụ lại.

Đứa thì đòi ăn, đứa thì đòi mượn xe.

Chúng vây kín quanh xe đạp, không còn chỗ hở.

Còn có đứa nhân cơ hội sờ mó khắp chiếc xe.

Đồng Viên Viên nắm c.h.ặ.t t.a.y lái hơn, cô ta dần hiểu vì sao Thẩm Nhược Kiều lại nói cô ta cần phải “mượn thế”.

Dưới gốc cây đa cách đó mười mấy mét, nhiều người lớn trong thôn đã thấy cảnh này, nhưng không ai lên tiếng ngăn cản.

Dù sao thì thanh niên trí thức nữ cũng là người từ nơi khác đến.

Những đứa trẻ này cho dù không được gì cũng không thiệt hại gì.

Hai cô gái trẻ yếu ớt, lại có vẻ hiền lành, chẳng lẽ lại dám đánh chúng sao?

Thẩm Nhược Kiều hít một hơi thật sâu, thật ra cô rất muốn cho lũ nhóc này một trận, nhưng cho dù thân thể cô đã được tăng cường và hệ thống cho cô buff tăng sức mạnh tạm thời, hai tay khó mà địch nổi nhiều tay.

Không thể đánh.

Vậy thì chỉ còn cách… giả làm “trà xanh” thôi.

Giọng Thẩm Nhược Kiều đầy vẻ lo lắng nói: “Viên Viên, chiếc xe đạp này là của bác Tiêu ở nhà máy cơ khí nông nghiệp huyện Thanh Bình cho cô mượn đấy. Nếu xe bị bọn trẻ trong thôn làm trầy xước hỏng hóc, sau này bác ấy mà giận thì có khi lại thu hồi máy kéo của thôn chúng ta, cô tính sao đây?”

Đồng Viên Viên đang lo không biết làm sao để nói ra chuyện này một cách tự nhiên, không ngờ Thẩm Nhược Kiều đã giúp cô ta.

“Gì cơ? Đây là xe đạp của phó xưởng trưởng nhà máy cơ khí nông nghiệp sao?”

Dưới gốc cây đa, một bà cụ đang ngồi khâu đế giày lập tức bật dậy.

“Cẩu Đản, Cẩu Đản, về với bà mau!”

Đó chính là thím Thôi.

Lời nói vừa rồi của Thẩm Nhược Kiều rất lớn, mọi người đều nghe rõ, ai nấy đều lên tiếng: “Đại Cường, cái xe đạp đó không được động vào, không thì coi chừng cha mày đánh cho nát đít.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 128



“Lưu Tiểu Vĩ, lại đây giúp thím làm việc nào.”

Từng người một không giả điếc hay giả câm nữa.

Đám trẻ đang vây quanh Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên lập tức tản ra.

Tuy chúng còn nhỏ, nhưng cũng biết ai là người có thể bắt nạt, ai không.

Chúng cũng hiểu được phần nào lời của Thẩm Nhược Kiều, nếu làm hỏng chiếc xe đạp này, máy kéo của thôn sẽ bị thu hồi.

Những đội sản xuất khác, ngoài đội Trường Phong bên cạnh, đều không có máy kéo.

Một bà thím khác tiến đến, vẻ mặt đầy nhiệt tình: “Trí thức Đồng, hóa ra cô còn có một người bác làm phó xưởng trưởng ở nhà máy cơ khí nông nghiệp, sao không nói sớm chứ? Con trai cả nhà tôi cũng làm việc ở đó đấy.”

Đây là Vương Quý Phân, vợ của Lưu Đại Bằng, anh trai của đội trưởng Lưu Nhị Bằng.

Vì Vương Quý Phân có quan hệ thân thích với gia đình đội trưởng, nên vừa tới gần, đám trẻ con đã chạy xa hết.

Dù Cẩu Đản là đứa cứng đầu nhất, cũng bị bà của nó - thím Thôi lôi về.

Trước khi quay đi, thím Thôi còn tức tối trừng mắt nhìn Thẩm Nhược Kiều, trách cô nhiều chuyện. Nếu không phải vì cô, biết đâu cháu trai bà ta đã xin được kẹo.

Nhưng nghĩ đến việc Đồng Viên Viên có một người bác làm phó xưởng trưởng ở nhà máy cơ khi nông nghiệp trong huyện, thím Thôi không dám nói gì thêm.

Đồng Viên Viên mỉm cười với Vương Quý Phân: “Đúng vậy, bác Tiêu là chiến hữu cũ của cha tôi, cha tôi từng cứu mạng bác ấy. Bác ấy nói xem tôi như con gái nuôi, sợ tôi ở quê chịu khổ nên mới cho mượn chiếc xe đạp cũ trong nhà để tôi đi lại.”

Nhờ lời dạy vừa rôi của Thẩm Nhược Kiều, Đồng Viên Viên cũng biết cách “mượn thế” mà hành xử.



Chuyện Đồng Viên Viên có một người bác làm phó xưởng trưởng ở nhà máy cơ khí nông nghiệp, chỉ nửa buổi chiều là đã truyền khắp thôn Vân Khê.

Tối đó, khi những người thanh niên trí thức khác tan làm về, vì Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên đã nấu ăn riêng, nên họ ăn tối xong từ sớm.

Ăn thịt khó tránh khỏi mùi thơm, không thể chia phần cho nhiều người, nên họ phải lén lút ăn riêng.

La Hồng Mai ngửi thấy mùi thịt thoang thoảng từ sân sau bay tới, chanh chua nói: “Không hổ là có người bác làm phó xưởng trưởng, bữa nào cũng ăn được thịt.”

Lý Thu Hồng nhíu mày nói: “Cô nói gì vậy? Đừng nói nữa.”

La Hồng Mai hừ một tiếng: “Có người xuống nông thôn mà cứ muốn làm tiểu thư nhà tư bản, cả ngày còn chưa đi làm được buổi nào, nào là xe đạp, nào là kẹo, lại còn thịt nữa! Đây toàn là sự thật, còn không thể nói à?”

Lúc này Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên đang phơi quần áo đã giặt xong ở sân sau.

Trước sân có một lối đi thông ra sân sau và một cánh cửa gỗ, vào ban đêm trước khi đi ngủ thì cửa này không bao giờ khóa.

Khi nói chuyện La Hồng Mai không hề nói nhỏ, còn cố tình đứng trước lối đi mà nói, nên Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên ở sân sau đều nghe thấy.

Đồng Viên Viên tức giận, định lao ra để tranh cãi với La Hồng Mai, vì cô ta không thể chịu được cái mũ “tiểu thư nhà tư bản” đó.

Nhưng cô ta cũng biết mình không nhanh trí bằng Thẩm Nhược Kiều, vì vậy trước khi lao ra, cô ta hỏi Thẩm Nhược Kiều: “Kiều Kiều, tôi có thể đi ra cãi nhau với cô ta không?”

Thẩm Nhược Kiều nói: “Tất nhiên là được, nếu cô không mắng lại, người ta sẽ cho rằng cô dễ bị bắt nạt, sau này sẽ càng lấn tới. Tuy nhiên, cô nhớ là dù tức giận đến đâu cũng phải nói có lý lẽ, cô ta gán cho cô cái mũ lớn, cô cũng trả lại cho cô ta một cái. Còn nữa, nhớ là tuyệt đối không được động tay, chúng ta là trí thức mới đến không thể đánh lại những người đã ở đây lâu.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 129



Ừm, trừ cô ra - người có hệ thống hỗ trợ.

Đôi mắt Đồng Viên Viên sáng rực, quả nhiên hỏi trước Thẩm Nhược Kiều là điều đúng đắn.

Cô ta gật đầu thật mạnh, nói khẽ: “Được, vậy tôi lao ra đây.”

Nói rồi, Đồng Viên Viên như một quả pháo nhỏ, lao ra sân trước: “Trước đây cha tôi và bác Tiêu đều từng ra chiến trường g.i.ế.c giặc, giờ họ là công nhân giai cấp vinh quang, họ dùng tiền lương và phiếu mua xe đạp, phiếu mua kẹo, phiếu mua thịt kiếm được từ công sức lao động của mình, muốn cho con cháu dùng thì sao nào?”

“Tôi ăn kẹo, ăn thịt, đi xe đạp là tiểu thư nhà tư bản, vậy theo logic của cô, có nghĩa là cha tôi và bác Tiêu là nhà tư bản?”

“Được thôi, tôi sẽ đi xe đạp đến công xã ngay, hỏi lãnh đạo công xã và các đồng chí công an xem có phải ai ăn được kẹo, ăn được thịt, đi được xe đạp đều là nhà tư bản không. Tôi và các bậc tiền bối tuyệt đối không chấp nhận kiểu vu khống trắng trợn này.”

Đồng Viên Viên trông rất đanh thép, ra vẻ như sắp quay lại dắt xe đạp đi.

Lý Thu Hồng vội kéo tay Đồng Viên Viên lại: “Này, trí thức Đồng, đừng giận, Hồng Mai chỉ là không biết ăn nói…”

Nói rồi, cô ta lườm La Hồng Mai: “La Hồng Mai, cô ăn nói bừa bãi như thế, không mau xin lỗi trí thức Đồng đi!”

La Hồng Mai vốn chỉ lắm lời, thêm nữa lại thèm thịt nên mới nói vậy, đâu dám để Đồng Viên Viên thực sự đến công xã tìm lãnh đạo và công an để làm lớn chuyện.

Cô ta vốn hay bắt nạt kẻ yếu, không ngờ Đồng Viên Viên trông hiền lành như bột mì lại khó chơi như vậy, còn nói có lý có lẽ.

Nếu không xin lỗi, chẳng khác nào vu khống cựu quân nhân và công nhân cả.

La Hồng Mai rụt cổ lại, cười gượng: “Xin lỗi trí thức Đồng, ôi cái miệng hư này của tôi, nói bừa thôi, tôi không có ý đó.”

Thang Tiểu Khiết đang chuẩn bị nấu ăn, cũng đi tới giúp đỡ hòa giải: “Đúng vậy, trí thức Đồng, Hồng Mai chỉ là lắm mồm, nói không suy nghĩ, đừng chấp cô ấy.”

Đồng Viên Viên biết, những trí thức cũ này đã sống chung với nhau nhiều năm, cùng ở một ký túc xá, có lẽ có chút xích mích nhưng khi đối mặt với những trí thức mới đến như cô ta, chắc chắn sẽ thiên vị người quen cũ hơn.

Nếu cô ta cố bám vào chuyện này, làm lớn lên thì cũng không có lợi gì.

Còn dễ để lại ấn tượng là người không biết thông cảm, làm to chuyện.

Cô ta còn phải tiếp tục sống ở đây lâu dài.

Đồng Viên Viên nhân dịp lời hòa giải của Lý Thu Hồng và Thang Tiểu Khiết mà hạ nhiệt, nhưng vẫn lạnh mặt nói: “Lời vu khống kiểu này, không được có lần sau. Nếu không, tôi sẽ nghi ngờ về tư tưởng giác ngộ của trí thức La đấy.”

Mặt La Hồng Mai biến sắc, cô ta vốn thích gán cho người khác những cái mũ lớn, không ngờ Đồng Viên Viên cũng biết chiêu này, khiến sau này cô ta không dễ dàng dùng lại chiêu này.

La Hồng Mai đen mặt nói: “Là tôi sai, sau này tôi sẽ chú ý sửa đổi.”

Cuộc cãi nhau của hai người cứ thế mà chấm dứt.

La Hồng Mai và Thang Tiểu Khiết đi nấu ăn.

Lý Thu Hồng lại nói thêm vài câu lấy lệ.

Ngụy Như Lan tỏ vẻ chán ngán, nhưng khi thấy Khương Vân Giảo - người vừa cãi nhau với cô hôm qua, lại bĩu môi, hừ một tiếng.

Khương Vân Giảo cũng chẳng vui vẻ gì, ấn tượng của cô ta về Đồng Viên Viên chỉ là một người chẳng có đầu óc.

Kiếp trước, Đồng Viên Viên vừa xuống nông thôn ngày thứ hai đã mang về một chiếc xe đạp. Cô ta là kiểu người mềm yếu, ai cũng có thể đụng chạm, xe đạp gần như trở thành tài sản chung của các trí thức trẻ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back