Dịch Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ

Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 130



Mỗi khi Đồng Viên Viên muốn dùng xe, cô ta còn phải cẩn thận hỏi ý kiến mọi người trước.

Khi đó, Đồng Viên Viên không hề nói rằng cô ta có một người bác là phó xưởng trưởng ở nhà máy cơ khí nông nghiệp. Điều này, ngay cả Khương Vân Giảo cũng chỉ biết sau khi Đồng Viên Viên kết hôn với Nhiếp Hối, khi phó xưởng trưởng Tiêu đến thôn Vân Khê tặng quà mừng đám cưới.

Nếu cô ta có chỗ dựa như Đồng Viên Viên, thì đã sống thoải mái ở thôn Vân Khê từ lâu rồi, đâu đến nỗi bị mấy tên côn đồ tính kế.

Không ngờ, kiếp này Đồng Viên Viên lại thực sự thông minh hơn, có chỗ dựa thì ngày thứ hai xuống nông thôn đã bày ra vẻ dõng dạc.

Hơn nữa, kiếp này Đồng Viên Viên cũng không bám lấy Hà Gia Thụ nữa, mà suốt ngày quấn quýt bên Thẩm Nhược Kiều.

Đồng Viên Viên không phải là người trọng sinh, chỉ cần nhìn đôi mắt ngây thơ, pha chút ngốc nghếch của cô ta là nhận ra ngay.

Vậy thì lý do khiến Đồng Viên Viên trở nên khôn ngoan và khéo léo chỉ có thể là do Thẩm Nhược Kiều.

Khương Vân Giảo dùng ánh mắt đầy u ám nhìn chằm chằm vào bóng dáng Thẩm Nhược Kiều một lúc lâu.

Ngụy Như Lan lạnh giọng nói: “Khương Vân Giảo, cô lại nhìn chằm chằm vào trí thức Thẩm làm gì thế? Nhìn cũng vô ích, trí thức Thẩm đẹp hơn cô nhiều, hừ!”

Đồng Viên Viên cũng nhìn Khương Vân Giảo bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Khương Vân Giảo thu ánh mắt lại, không thừa nhận: “Tôi đâu có nhìn cô ta, các người nhìn nhầm rồi.”

Nói xong, cô ta vội vàng bước đi.

Lúc này, Khương Vân Giảo có thể khẳng định rằng Thẩm Nhược Kiều cũng giống cô ta, đã trọng sinh.

Rõ ràng Thẩm Nhược Kiều biết một số sự kiện tương lai của các trí thức trẻ, dù không biết tại sao kiếp trước cô ta vốn không xuống nông thôn mà lại biết được những điều này.

Tuy nhiên, sau một ngày suy nghĩ, Khương Vân Giảo cho rằng cho dù Thẩm Nhược Kiều cũng trọng sinh, thì cô cũng chỉ cùng điểm xuất phát với mình mà thôi.

Khương Vân Giảo tự phụ nghĩ rằng mình từng kết hôn ba lần, biết nhiều cách lấy lòng đàn ông, chưa chắc đã thua kém Thẩm Nhược Kiều, một cô gái trẻ tuổi chưa từng kết hôn mà đã c.h.ế.t sớm ở kiếp trước.

Cô ta không tin rằng sau khi Thẩm Nhược Kiều biết Nhiếp Vân Xuyên sẽ trở thành ông trùm thương nghiệp trong tương lai, sẽ sẵn lòng nhường người đàn ông chất lượng như vậy cho Ngụy Như Lan. Thẩm Nhược Kiều có vẻ tỏ ra thân thiện với Ngụy Như Lan, chắc cũng giống như cô ta, chẳng xem trọng cô gái đầy mụn kia.

Hôm qua, cũng chỉ là do hoảng loạn, cô ta không suy nghĩ kỹ càng, mới xô xát với Ngụy Như Lan.

Kết quả là lại vô tình làm cho Thẩm Nhược Kiều trông thật thuần khiết.

Nếu đấu công khai không thắng được…

Thì sẽ dùng chút thủ đoạn.

Chẳng hạn, khi Nhiếp Vân Xuyên đi ngang qua bờ sông, cô ta vô tình trượt chân rơi xuống nước…

Cô ta không tin, với tính cách của Nhiếp Vân Xuyên, anh ta có thể để mặc cô ta c.h.ế.t đuối.

Xuống sông cứu người, chắc chắn không tránh khỏi việc chạm vào nhau. Đến lúc đó, cô ta chỉ cần ôm Nhiếp Vân Xuyên chặt một chút, tất cả mọi người đều nhìn thấy, anh ta không thể không chịu trách nhiệm.

Nếu chiêu này không thành…

Thì chiêu bỏ thuốc vào thức ăn mà kiếp trước gia đình Vương Nhị Ngưu đã dùng để ép Đồng Viên Viên, cũng không phải là không thể dùng.

Chờ khi “gạo nấu thành cơm,” nếu Nhiếp Vân Xuyên dám không chịu trách nhiệm, cô ta sẽ tố cáo anh ta là kẻ lưu manh!

Khương Vân Giảo đã quyết định rõ ràng trong lòng, vui vẻ bắt đầu nấu ăn.

Cô ta không lo Thẩm Nhược Kiều có tiết lộ với Nhiếp Vân Xuyên rằng cả hai bọn họ đều là người trọng sinh, và Ngụy Như Lan mới chính là vợ trong tương lai của anh ta.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 131



Khương Vân Giảo không hề lo lắng về chuyện này. Cho dù Thẩm Nhược Kiều có nói thật, Nhiếp Vân Xuyên cũng phải tin mới được chứ.

Huống hồ, giữa cô ta, một mỹ nhân kiều diễm như hoa, và Ngụy Như Lan mặt đầy mụn, đàn ông bình thường ai cũng sẽ thích chọn cô ta hơn, Nhiếp Vân Xuyên cũng không ngoại lệ.

Bằng không, tại sao kiếp trước khi Ngụy Như Lan theo đuổi Nhiếp Vân Xuyên với khuôn mặt đầy mụn, anh ta còn chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái. Chỉ khi mặt cô ta khỏi mụn, anh ta mới đồng ý?

Đàn ông thì ai chẳng thích người đẹp.

Dù vậy, Khương Vân Giảo cũng không hoàn toàn yên tâm. Cô ta sợ Thẩm Nhược Kiều sẽ dùng chiêu mà cô ta định dùng, ép Nhiếp Vân Xuyên phải chịu trách nhiệm với cô trước.

Vừa nghĩ, Khương Vân Giảo vừa nhanh chóng nấu ăn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía phòng của Thẩm Nhược Kiều bằng ánh mắt đầy hiểm ác.

Trong khi đó, Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên không có ở sân sau, mà tranh thủ trời chưa tối đi xuống chân núi nhặt củi.

Đi cùng họ còn có Ngụy Như Lan, người vừa ăn hai cái bánh bao thịt vào bữa tối.

Không xa họ, còn có năm sáu đứa trẻ con đang nhặt củi.

Bánh bao thịt Ngụy Như Lan ăn là do Nhiếp Vân Xuyên mua từ sáng. Anh ta nghĩ rằng lúc tan làm, cứ điểm thanh niên trí thức đông người, trực tiếp mang đến sẽ không tiện, nên nhờ Thẩm Nhược Kiều chuyển giúp trên xe buýt về công xã.

Vì lo việc mình giao dịch ở chợ đen bị phát hiện, có thể liên lụy đến Ngụy Như Lan, Nhiếp Vân Xuyên không dám đề cập đến chuyện kết hôn với cô ta ngay.

Thẩm Nhược Kiều không biết Nhiếp Vân Xuyên nghĩ gì.

Nhìn thấy trong điểm cảm xúc tiêu cực từ Khương Vân Giảo có lấp ló nhiều lần dòng 【Đắc ý +99】, cô không khỏi cau mày.

Chắc chắn Khương Vân Giảo đã nghĩ ra cách gì để sớm chiếm được Nhiếp Vân Xuyên và không còn e dè cô nữa nên mới thấy “đắc ý” như vậy.

Nhiếp Vân Xuyên là một người đàn ông cứng rắn, Khương Vân Giảo không thể dùng sức mạnh với anh ta… Nhưng có khả năng cô ta sẽ dùng thuốc hoặc vu cáo rằng Nhiếp Vân Xuyên phá hỏng trong sạch của mình.

Trong những câu chuyện đấu đá thời niên đại, những chiêu trò như vậy không hề hiếm gặp. Thẩm Nhược Kiều chưa ăn thịt lợn nhưng cũng từng thấy lợn chạy.

Có lẽ, cô nên tìm cơ hội cảnh báo Nhiếp Vân Xuyên.

Dù gì anh ta đã rời khỏi chợ đen đến đồn công an trình báo, vì lo cho cô nên còn quay lại một lần. Cô không thể để anh ta rơi vào bẫy của Khương Vân Giảo.

Ngụy Như Lan không biết những chuyện này, cô vừa nhặt củi vừa nhớ lại hương vị của bánh bao thịt.

Giữa mùa hè, bánh bao thịt để trong túi vải lâu hương vị cũng bị biến hoá một chút, nhưng thời này có mấy ai được ăn thịt, không ai để ý đến chuyện đó.

Thấy chỗ Đồng Viên Viên nhặt củi cách Thẩm Nhược Kiều một đoạn, Ngụy Như Lan liền rón rén đến gần cô, nói nhỏ.

“Trí thức Thẩm, tại sao cô lại chọn giúp tôi thay vì trí thức Khương? Tuy tôi không thông minh, nhưng cũng chẳng ngốc. Cô nói thật đi, có phải cô để ý đến việc tôi có cách mua thịt không cần phiếu không?”

“Đúng là tôi có một bà cô họ làm ở nhà máy chế biến thịt trong huyện, nhưng cơ hội để mua thịt từ bà ấy cũng không nhiều. Thế này nhé, lần sau khi tôi mua thịt từ bà ấy, tôi sẽ chia cho cô một phần ba.”

Không cần phiếu, nhưng tiền thì phải trả, cô ta không bao giờ chịu thiệt.

Ngụy Như Lan nhìn Thẩm Nhược Kiều với vẻ mặt như thể đã nhìn thấu cô.

Thẩm Nhược Kiều: …
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 132



Thẩm Nhược Kiều có thể mua thịt vô hạn từ cửa hàng hệ thống, nên thực sự không thiếu chút thịt đó.

Nhưng thôi, cứ để hiểu lầm tốt đẹp này tiếp tục đi.

Dù có thể mua thịt từ hệ thống, nhưng khi chưa có không gian tùy thân để giấu, cô cũng không thể ăn thịt mỗi bữa. Mùi thịt quá nồng, nấu lên không thể không bốc mùi thơm.

Cô chỉ có thể mua ít thịt khô từ cửa hàng để giải cơn thèm.

Có một nguồn mua thịt công khai cũng không tệ.

Thẩm Nhược Kiều mỉm cười đáp: “Được thôi, cứ thế nhé, cho tôi một phần ba.”

Ngụy Như Lan mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình không còn nợ Thẩm Nhược Kiều ân tình nữa.

Cô ta bắt đầu nói về chuyện khác: “Cái trí thức Khương kia, nhìn thì trắng trẻo nhưng không giống người tốt lành gì. Có lúc nhìn tôi và cô bằng ánh mắt lạnh sống lưng. Cô nên cẩn thận, không biết đầu óc cô ta có vấn đề gì không.”

Thẩm Nhược Kiều: “Phụt, ha ha ha.”

Xin lỗi, bình thường cô sẽ không cười, nhưng lần này không nhịn nổi.

Nếu Khương Vân Giảo biết Ngụy Như Lan nghĩ cô ta có vấn đề về đầu óc, không biết sẽ bực thế nào.

Ngụy Như Lan nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu: “Cô cười gì chứ, tôi đang nói nghiêm túc đấy, chẳng lẽ cô không thấy cô ta không bình thường à?”

Thẩm Nhược Kiều gật đầu: “Thấy chứ, cô nghĩ đúng đấy, cô ta thực sự không bình thường. Cô cũng nên tránh xa cô ta ra.”

Ngụy Như Lan tự tin nói: “Tôi chẳng sợ, dù sao cô ta cũng không đánh lại tôi.”

Sau khi đánh Khương Vân Giảo một trận tối qua, Ngụy Như Lan tự tin vào sức mạnh của mình hơn.

Thẩm Nhược Kiều nghĩ thầm, đánh tay đôi thì đúng là cô ta không thắng nổi, nhưng nếu chơi chiêu trò thì Ngụy Như Lan chẳng thể nào đấu lại Khương Vân Giảo đầy mưu mô.

Nếu Khương Vân Giảo không thành công trong việc dùng chiêu trò với Nhiếp Vân Xuyên, cô ta sẽ chuyển sang đối phó với kẻ địch tiềm tàng.

Ví dụ, cô ta có thể trả tiền để thuê người phá hoại thanh danh của Ngụy Như Lan, chiêu này thì dễ thực hiện hơn nhiều.

Nhưng nếu chưa thấy Khương Vân Giảo hành động, mà Thẩm Nhược Kiều đã cảnh báo, chưa chắc Ngụy Như Lan sẽ tin.

Thôi thì để Nhiếp Vân Xuyên tự lo liệu đi.

Dù gì anh ta cũng là người trong cuộc, lại là người biết một phần bộ mặt thật của Khương Vân Giảo.

Thẩm Nhược Kiều chuyển chủ đề: “À này, trí thức Nguỵ, đây là tiền và phiếu mua thịt hôm nay cô nhờ tôi mua bánh bao, trả lại cho cô. Tiền và phiếu không dùng tới.”

Ngụy Như Lan ngạc nhiên: “Chẳng phải cô đã mang bánh bao cho tôi sao? Tôi còn vừa ăn đấy.”

Cô ta không nghĩ Thẩm Nhược Kiều lại hào phóng mời cô ta hai cái bánh bao thịt, hai người không quen thuộc đến mức đó.

Có thể gọi là bạn mới quen thôi, ít nhất hai người có chung một kẻ không ưa – Khương Vân Giảo.

Trước đó, khi đưa bánh bao cho Ngụy Như Lan, Khương Vân Giảo cũng ở sân sau nên Thẩm Nhược Kiều không nhắc đến việc bánh bao là do Nhiếp Vân Xuyên mua, để tránh khiến cô ta nghi ngờ.

Giờ xung quanh không có ai, cô có thể nói rồi.

Thẩm Nhược Kiều nói: “Hai cái bánh bao đó là do đồng chí Nhiếp Vân Xuyên mua, nhờ tôi chuyển cho cô.”

Ngụy Như Lan trợn tròn mắt: “Gì? Không thể nào! Sao anh ấy lại…”

Giọng của cô ta đột nhiên lớn hơn, đúng lúc Đồng Viên Viên nhặt củi ở cách họ không xa đi vòng lại với một bó củi trên tay.

Cô ta hỏi: “Hai người đang nói gì mà thầm thì to nhỏ thế? Cho tôi nghe với.”

Vừa lúc Thẩm Nhược Kiều cần người làm chứng: “Viên Viên, cô nói cho trí thức Nguỵ biết đi, tối nay hai cái bánh bao thịt cô ấy ăn là ai mua.”

Hôm nay Đồng Viên Viên đã chứng kiến toàn bộ, cũng nghe nói về chuyện Ngụy Như Lan có ý với Nhiếp Vân Xuyên.

Đồng Viên Viên lập tức trêu chọc, cười nói: “Là đồng chí Nhiếp mua cho cô đấy. Ban đầu là Kiều Kiều định mua cho cô, nhưng anh ta nghe nói là mua cho cô nên tranh mua trước. Hình như còn định tự tay mang đến cho cô, nhưng không biết vì sao lại nhờ Kiều Kiều chuyển hộ, có lẽ vì ngại chăng.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 133



Ngụy Như Lan vốn không tin lắm, nhưng Đồng Viên Viên nói cứ như thật, chắc không có chuyện cả hai người đều lừa cô ta được.

Cô ta bất giác đỏ mặt, liên tục hỏi: “Thật không, thật sự là anh ấy mua à?”

Thực ra Ngụy Như Lan đã tin rồi, chỉ là không hiểu vì sao trước giờ Nhiếp Vân Xuyên luôn phớt lờ cô ta, nay lại đột nhiên tặng bánh bao thịt.

Điều này còn khó tin hơn cả việc hai cái bánh bao là Thẩm Nhược Kiều cho không.

Bởi vì Nhiếp Vân Xuyên là người nổi tiếng nghèo nhất thôn, ở căn nhà tranh dột nát nhất, nghe nói mới ở chưa bao lâu thì mái nhà sập một lần, giờ là do Nhiếp Vân Xuyên tự sửa lại.

Cô ta không biết anh ta đã phải tích cóp tiền và phiếu mua bánh bao thịt bao lâu rồi.

Ngụy Như Lan bắt đầu tiếc nuối: “Nếu biết hai cái bánh bao là anh ấy tặng, tôi không nên ăn hết trong một bữa, phải để dành ăn dần chứ.”

Thẩm Nhược Kiều bất lực nói: “Thời tiết nóng thế này, cô còn định để đến bao giờ? Hôm nay không ăn hết, mai thiu thì chẳng phải là phí thịt và bột mì sao.”

Làm sao Ngụy Như Lan nỡ lãng phí món ngon thế này, nhất là món do người cô ta thầm mến tặng. Cô ta nói: “Ôi trời, cô cũng thật là, sao cô không nói trước cho tôi biết? Để tôi còn thưởng thức từ từ chứ.”

Thẩm Nhược Kiều hạ giọng: “Nếu nói trước với cô, thì lúc cô ăn bánh bao vơid vẻ mặt đầy vẻ say mê, chẳng phải người ở phòng bên cạnh cũng biết hết rồi sao?”

Tuy Ngụy Như Lan không giỏi dùng não nhưng cũng hiểu, nếu chuyện Nhiếp Vân Xuyên mua bánh bao cho cô ta để Khương Vân Giảo biết, chắc chắn cô ta sẽ giở trò.

Cô ta bừng tỉnh: “Đúng nhỉ.”

“May mà cô không nói ngay lúc đó.”

“Chuyện này còn chưa có gì rõ ràng.”

“Không biết rốt cuộc ý của đồng chí Nhiếp là gì nữa?”

Giờ đây, Ngụy Như Lan hoàn toàn mất hứng nhặt củi.

Dĩ nhiên, cô ta cũng không thiếu củi lắm, trước đó đã tích trữ đủ dùng trong một tháng, lần này chủ yếu đi cùng Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên.

Thẩm Nhược Kiều nhìn Ngụy Như Lan cứ ngẩn ngơ suy nghĩ, nhặt củi cũng chậm lại, đành bất đắc dĩ nói: “Hay là, cô đến nhà đồng chí Nhiếp tặng ít củi, tiện thể hỏi thử?”

Trong một năm qua, ngoài lần đầu tiên khi mới đến nông thôn, Ngụy Như Lan đã từng lấy hết dũng khí tỏ tình với Nhiếp Vân Xuyên và chủ động tặng quà cho anh ta hai ba lần, nhưng đều bị từ chối.

Tuy thích anh ta nhưng cô ta cũng cần tự trọng, không thể cứ bám lấy làm người ta khó chịu.

Sau đó, Ngụy Như Lan chỉ còn dám đứng từ xa ngắm nhìn Nhiếp Vân Xuyên vài lần.

Ai cũng biết cô ta có tình ý với Nhiếp Vân Xuyên, không ít lần người dân trong thôn bàn tán sau lưng, nhưng Ngụy Như Lan chẳng bận tâm.

Dù sao cô ta không định tìm đối tượng trong thôn, cũng không thích các thanh niên trí thức khác nam ở chỗ cô ta.

Dĩ nhiên, Nhiếp Vân Xuyên là ngoại lệ, vì anh ta vừa vặn hợp với gu thẩm mỹ của cô ta!

Vốn dĩ danh tiếng ở thôn chẳng tốt, cùng lắm chỉ bị Nhiếp Vân Xuyên từ chối thêm một lần nữa mà thôi.

Ánh mắt Ngụy Như Lan sáng lên, lập tức buộc chặt bó củi vừa nhặt được bằng dây cỏ.

Thấy bó củi của mình còn ít, cô chạy đến giành thêm một phần củi của Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên vừa nhặt, nói nhanh: “Xem như tôi mượn của các cô, về đến sân sau tôi sẽ trả lại gấp đôi cho các cô! He he!”

Nói xong, Ngụy Như Lan vác hai bó củi, hớn hở xuống núi.

Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên: …

Đồng Viên Viên cười nói: “Kiều Kiều, giờ thì tôi hiểu chút chút về việc cô nói thích một người cũng được, nhưng phải giữ được bản thân, đừng để tình cảm che mắt. Có phải trí thức Nguỵ hơi giống kiểu bị tình cảm làm mờ mắt không?”

Trước đây, khi đi tàu, Thẩm Nhược Kiều sợ Đồng Viên Viên vì quá đặt nặng tình cảm sẽ lại thích Hà Gia Thụ, người không xứng đáng, nên thỉnh thoảng “tẩy não” cô ta. Sau này, Đồng Viên Viên không còn bận tâm việc Cố Huy “thận yếu”, vì thấy anh ta là người đáng tin, lại không quá vồ vập.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 134



Vì vậy, Thẩm Nhược Kiều không còn nhắc đến chuyện này nữa.

Không ngờ, Đồng Viên Viên lại nhớ rõ và còn áp dụng được nữa.

Thẩm Nhược Kiều nói: “Trường hợp của trí thức Nguỵ… phải nói sao đây? Ban đầu cô ta thích đồng chí Nhiếp hoàn toàn vì mê vẻ ngoài và thân hình của anh ta, sau đó lâu dần, chắc chỉ là vì không cam lòng mà thôi. Tóm lại, đầu óc vẫn còn, chỉ là không chịu dùng não nhiều thôi.”

Đồng Viên Viên: …

Kiều Kiều thật là biết châm chọc.

Cô ta thầm nghĩ mình nhất định không được trở thành kiểu người chỉ biết yêu mà không biết suy nghĩ, gặp chuyện gì cũng phải động não.

Ngụy Như Lan vốn là một cô gái xinh đẹp, gia cảnh tốt, chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi. Bảo cô ta cứ âm thầm cho đi thì chắc chắn không làm được, nếu không thì đã không rút lui sau hai ba lần chủ động tặng quà cho Nhiếp Vân Xuyên mà không nhận được hồi đáp.

Suốt một năm nay, Ngụy Như Lan tỏ ra nhớ thương Nhiếp Vân Xuyên, cũng có thích đôi chút, nhưng cũng là cách để tránh những người theo đuổi không mong muốn.

Nếu không nhờ điều kiện cô ta có thể ăn thịt thường xuyên, thì cho dù có bị mụn đầy mặt hay toàn thân, vẫn sẽ có khối người muốn cưới. Dù sao trong nhóm thanh niên trí thức nam và các thanh niên trong thôn Vân Khê cũng không phải ai cũng đẹp, mọi người đều xấu, cũng không dám chê ai.

Nhưng Ngụy Như Lan lại tỏ ra đã có người trong lòng, nên mọi chuyện lại khác.

Đàn ông mà, chẳng ai thích một người vừa không xinh đẹp, trong lòng lại còn yêu người khác.

Phải nói rằng, phân tích của Thẩm Nhược Kiều về Ngụy Như Lan rất chuẩn, có khi còn hiểu cô ta hơn chính bản thân cô ta.



Đây là con dốc sườn núi cuối thôn, cách căn nhà tranh của Nhiếp Vân Xuyên không xa.

Ngụy Như Lan vác hai bó củi thấy hơi nặng, nhưng may mà chỉ cần vài phút là tới nơi.

Bên ngoài căn nhà tranh của Nhiếp Vân Xuyên có một hàng rào gai, cô ta gõ vào cửa hàng rào, nói lớn: “Đồng chí Nhiếp có ở nhà không?”

Lúc này, Nhiếp Vân Xuyên đang tắm bằng nước đã phơi nắng trong túp lều nhỏ sau nhà, tiếng nước ào ào nên không nghe thấy.

Ngụy Như Lan gõ cửa xong thấy hàng rào không khóa, lại gọi thêm lần nữa.

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Nghĩ rằng đã tới đây rồi, cho dù Nhiếp Vân Xuyên không ở nhà, cô ta cũng muốn để lại hai bó củi như một cách cảm ơn anh ta vì đã mua bánh bao cho mình.

Để lần sau cô ta sẽ mang vài cái bánh hạch đào đến tặng.

Như vậy, dù Nhiếp Vân Xuyên không có ý gì với cô ta, cũng coi như là không lợi dụng lòng tốt của anh ta, nghĩ thế nên Ngụy Như Lan đẩy cửa vào, đặt hai bó củi trong kho chứa củi của anh ta.

Vừa đặt xong, cô ta nghe thấy tiếng bước chân.

Rồi có một giọng đàn ông trầm thấp cất lên hỏi: “Ai ở đó?”

Ngụy Như Lan quay lại thì thấy Nhiếp Vân Xuyên chỉ mặc mỗi chiếc quần, nửa thân trên để trần, tóc và n.g.ự.c vẫn còn đang nhỏ nước.

Ngụy Như Lan “á” lên một tiếng, vội vàng lấy tay che mắt.

Rồi lại len lén mở ngón tay ra để ngó qua khe hở.

Cô ta không nhịn được nuốt nước bọt, ôi, thân hình của đồng chí Nhiếp…!

Lúc này Nhiếp Vân Xuyên cũng nhận ra người trước mặt là Ngụy Như Lan.

Khuôn mặt màu đồng của anh ta lập tức đỏ lên, nhưng do làn da ngăm và trời lại nhá nhem tối, nên cũng không thấy rõ.

Nhiếp Vân Xuyên: “Sao, sao lại là cô? Tôi… tôi vào mặc áo cái đã.”

Nói xong, anh ta quay người chạy vội vào nhà như thể đang chạy trốn vậy.

Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên đợi trời gần tối mới trở về cứ điểm của thanh niên trí thức.

Trên đường về, khi đi ngang qua nhà của Nhiếp Vân Xuyên, Ngụy Như Lan bước ra từ trong sân và nói: “Để tôi giúp các cô một tay.”

Nói xong, cô ta giành lấy bó củi của Thẩm Nhược Kiều và cái giỏ nhỏ của Đồng Viên Viên.

Thẩm Nhược Kiều nhướn mày nhìn vẻ mặt ngượng ngùng, hạnh phúc của Ngụy Như Lan, liền đoán chắc rằng cô ta và Nhiếp Vân Xuyên đã trò chuyện rất tốt, có lẽ chuyện vui sẽ đến sớm thôi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 135



Chắc vì không muốn để Khương Vân Giảo phát hiện quá sớm nên mới cố ý đợi cô và Đồng Viên Viên cùng quay về.

Quả nhiên, chưa đợi Thẩm Nhược Kiều lên tiếng, Ngụy Như Lan đã bẽn lẽn nói: “Hai cô có thể giúp tôi giữ kín chuyện này không, đừng nói với người ở cứ điểm thanh niên trí thức rằng tối nay tôi đi tìm đồng chí Nhiếp nhé.”

Chủ yếu là để đề phòng Khương Vân Giảo, nhưng nếu ai khác biết rồi lỡ miệng, Khương Vân Giảo cũng sẽ biết thôi.

Những đứa trẻ cùng đi nhặt củi trên núi đều đã về, chúng cũng không biết Ngụy Như Lan đến nhà Nhiếp Vân Xuyên, chỉ nghĩ rằng cô ta có việc nên về sớm.

Tuy Đồng Viên Viên không hiểu tại sao rõ ràng trí thức Nguỵ và đồng chí Nhiếp có tình cảm với nhau, lại phải giấu giếm, nhưng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, và điều này cũng không trái với đạo đức, nên cô ta vui vẻ gật đầu đồng ý: “Được thôi.”

Thẩm Nhược Kiều cũng nói: “Ừm, yên tâm đi, bọn tôi sẽ giữ bí mật.”

Ngụy Như Lan nở nụ cười vui vẻ.

Thấy Thẩm Nhược Kiều không hỏi thêm, cô ta lại không kìm được mà tự chia sẻ: “Đồng chí Nhiếp nói cần vài ngày chuẩn bị. Sau đó sẽ cùng tôi đi đăng ký kết hôn. Hôn lễ của chúng tôi không tổ chức lớn đâu, chỉ mời một vài người thân thiết đến nhà ăn bữa cơm thôi. Đến lúc đó, các cô nhất định phải đến đấy!”

Ngụy Như Lan về quê một năm, chỉ thân thiết với Lý Thu Hồng, hai người thường cùng nhau nấu ăn. Còn về Thang Tiểu Khiết và La Hồng Mai, hai người đó nói xấu sau lưng cô ta không ít, chỉ là Ngụy Như Lan không thèm tính toán, giả vờ không biết.

Dù chỉ mới quen Thẩm Nhược Kiều không lâu, cô ta cảm thấy Thẩm Nhược Kiều là người đáng để kết bạn. Đồng Viên Viên cũng là người tốt.

Thẩm Nhược Kiều không ngờ rằng Nhiếp Vân Xuyên lại hành động nhanh như vậy, mới trò chuyện riêng với Ngụy Như Lan một tiếng mà không chỉ bày tỏ tình cảm, còn sắp xếp cả việc cầu hôn và ngày cưới. Đúng là hiệu quả tốt!

Thẩm Nhược Kiều cười nói: “Tốt quá, vậy tôi và Viên Viên sẽ chờ để ăn kẹo mừng của hai người.”

Thực ra Ngụy Như Lan vẫn còn chút mơ hồ, cô ta vui thì có vui nhưng cũng hơi lo lắng, nhỏ giọng nói: “Trí thức Thẩm, tối nay tôi cứ ngỡ mình đang mơ vậy. Trước đây đồng chí Nhiếp đâu thèm nhìn tôi lấy một cái, sao tối nay lại… Nhưng, tôi cảm nhận được sự chân thành của anh ấy, nên tôi không từ chối.”

“Tôi cũng không biết sau này mình có hối hận khi lấy một người đàn ông nghèo khổ ở nông thôn không? Nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn thử xem sao. Nếu sai, thì cũng do tôi không có mắt nhìn người, không trách ai cả.”

Thẩm Nhược Kiều hiểu rằng Ngụy Như Lan đang đứng trước ngã rẽ của cuộc đời, cô ta làm theo trái tim mình để đưa ra lựa chọn nhưng vẫn còn chút hoang mang, rốt cuộc cô ta cũng chỉ là một cô gái mười tám, mười chín tuổi, ở thời hiện đại còn chưa học xong đại học.

Hơn nữa, Nhiếp Vân Xuyên chấp nhận kết hôn sớm là vì trong giấc mơ tiên tri anh ta biết Ngụy Như Lan sẽ là người vợ tương lai của mình và họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng Ngụy Như Lan lại không biết điều đó.

Việc Ngụy Như Lan có thể quyết tâm như vậy, không oán trách ai cho dù cuộc sống sau này ra sao, thật sự là đáng ngưỡng mộ.

Thẩm Nhược Kiều an ủi: “Yên tâm đi, chỉ cần hai người cùng nhau cố gắng, chắc chắn cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp.”

“Còn về việc vì sao đồng chí Nhiếp lại chọn cô, cứ để dành đó mà hỏi anh ta, dù sao thì hai người còn nhiều thời gian mà.”

Ngụy Như Lan phấn chấn lên ngay, đúng vậy, cô ta đã chọn Nhiếp Vân Xuyên, dù bây giờ họ chưa thân thiết lắm nhưng dần dà rồi sẽ thân thôi, mọi thắc mắc sau này sẽ có lời giải đáp.

Còn Đồng Viên Viên thì lại có chút ngưỡng mộ, cảm thấy tình cảm của Ngụy Như Lan dành cho đồng chí Nhiếp, sau một năm chờ đợi cuối cùng cũng được hồi đáp như mong muốn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 136



Đồng Viên Viên có chút cảm tình với Cố Huy, nhưng nếu nói là rất thích thì cũng không hẳn, vì cơ hội gặp nhau của họ không nhiều.

Sau khi về đến cứ điểm thanh niên trí thức và đặt củi xuống, Đồng Viên Viên nhân lúc Ngụy Như Lan đi rửa mặt, khẽ hỏi Thẩm Nhược Kiều: “Kiều Kiều, mấy ngày qua cô có nhớ đến đồng chí Hạ không? Cô có viết thư cho anh ấy không?”

Thẩm Nhược Kiều: …?

Nếu nhớ không nhầm thì bọn họ tạm biệt Hạ Dữ và Cố Huy mới có một ngày rưỡi thôi mà, Đồng Viên Viên đã muốn viết thư rồi sao?

Cô thật không hiểu nổi những người phụ nữ lúc nào cũng nghĩ đến chuyện tình cảm.

Thẩm Nhược Kiều nói: “Thay vì nghĩ mấy chuyện đó, chi bằng đi ngủ sớm, ngày mai chúng ta phải xuống ruộng làm việc để kiếm công điểm rồi.”

Đồng Viên Viên: …

Tại sao ai cũng có người trong lòng, mà Kiều Kiều lại có thể giữ được sự bình tĩnh như vậy?

Nếu Kiều Kiều không viết thư cho đồng chí Hạ, cô ta cũng không nên viết thư cho Cố Huy. Ừ, phải giữ sự kiên nhẫn.



Hôm sau, Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên dậy sớm cùng vài thanh niên trí thức nữ ở cứ điểm đi làm.

Đội trưởng Lưu Nhị Bằng đã ở đó, thấy hai thanh niên trí thức nữ mới đến không bị trễ giờ, sắc mặt ông ta dịu lại đôi chút.

Tiếp đó, ông ta phân chia đội cho các thanh niên trí thức mới.

Đội Vân Khê có ba đội sản xuất, và không ai muốn nhận thanh niên trí thức nữ vì họ không giỏi làm việc đồng áng.

Lưu Nhị Bằng nói: “Trí thức Khương đến trước một tuần đã vào đội một, trí thức Thẩm sẽ vào đội hai, còn trí thức Đồng vào đội ba.”

“Lưu Lan Hoa, bà hãy hướng dẫn trí thức Thẩm, còn Vương Xuân Hồng, bà hướng dẫn trí thức Đồng. Nhiệm vụ hôm nay của các cô là làm cỏ cho ruộng ngô.”

Hai thím được chỉ định dẫn dắt hai thanh niên trí thức nữ mới chính là người hôm trước đã giúp Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên mang hành lý và dựng bếp.

Đội trưởng Lưu cố ý phân chia như vậy, vì có người quen dẫn dắt, dù hai cô có chưa quen với công việc đồng áng thì Lưu Lan Hoa và Vương Xuân Hồng, đã từng nhận ơn của họ, sẽ giúp đỡ phần nào, không cố tình gây khó khăn để tránh gây mất lòng.

Ai bảo hai thanh niên trí thức nữ mới đến đều có gia thế mạnh chứ?

Không chỉ là có hậu thuẫn ở quê nhà mà ngay tại huyện Thanh Bình cũng có chỗ dựa.

Đồng Viên Viên có một người bác làm phó xưởng trưởng tại nhà máy cơ khí nông nghiệp, điều này ai cũng biết.

Hôm qua, khi đội trưởng Lưu Nhị Bằng đi công tác ở công xã, đội trưởng đồn công an Lộ Kiến Dương còn đưa thuốc và nhắn nhủ ông ta chăm sóc cho hai thanh niên trí thức nữ mới đến trong thôn, đặc biệt là cô gái họ Thẩm, đừng để cô bị người xấu ức h**p.

Lộ Kiến Dương không nói quá rõ, nhưng đội trưởng Lưu Nhị Bằng hiểu ngay rằng có lẽ Thẩm Nhược Kiều đã lọt vào mắt xanh của một nhân vật lớn.

Lưu Nhị Bằng cũng không thể chăm sóc quá rõ ràng, chỉ có thể phân cho họ công việc nhẹ nhàng hơn và sắp xếp để các thím đã quen biết hướng dẫn.

Khương Vân Giảo lại không hài lòng, hơi hờn dỗi nói: “Đội trưởng, tuần trước tôi cũng vừa đến, sao lại phân cho tôi việc bón phân?”

Thực ra công việc bón phân cũng khá nhẹ nhàng, chỉ là phân bón đều là phân chuồng, khó tránh có mùi.

Lưu Nhị Bằng không vui nói: “Chẳng phải cô đã yêu cầu vào đội một sao? Đội một chủ yếu làm việc ngoài đồng, nếu không thích thì đi gánh phân.”

Khương Vân Giảo không dám nói gì thêm.

Đội một là đội làm việc chăm chỉ nhất, thường là người giỏi kiếm công điểm nhất, và Nhiếp Vân Xuyên cũng ở trong đội một.

Lúc đó cô ta chỉ nghĩ rằng làm cùng đội với Nhiếp Vân Xuyên, ở gần nhau khi làm việc sẽ có nhiều cơ hội trò chuyện hơn, mà quên rằng công việc của đội một cũng vất vả nhất.

Để sớm chinh phục được Nhiếp Vân Xuyên, chịu cực một chút cũng không sao.

Nghĩ vậy, Khương Vân Giảo lén nhìn Nhiếp Vân Xuyên đứng cách đó không xa, nhưng thất vọng khi thấy anh ta vẫn không thèm liếc nhìn mình một cái.

Xem ra, cô ta chỉ còn cách tìm cơ hội để dùng chiêu đó…
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 137



Sáng nay, khi ra ngoài, Thẩm Nhược Kiều mang theo một đôi găng tay lao động mà Tống Tuyết Bình chuẩn bị cho cô.

Lần này được phân công làm cỏ, đôi găng tay đó thật đúng lúc phát huy tác dụng.

Thím Lan Hoa nói: “Trí thức Thẩm, cô chuẩn bị thật chu đáo.”

Thẩm Nhược Kiều ngại ngùng nói: “Là mẹ tôi chuẩn bị hết cho tôi.”

Ánh mắt của thím Lan Hoa nhìn Thẩm Nhược Kiều trở nên dịu dàng hơn. Nếu không phải hoàn cảnh bắt buộc, ai lại nỡ lòng để con gái xinh đẹp, yếu đuối như thế chịu khổ chứ.

Thím Lan Hoa nói: “Đứa trẻ ngoan, cứ học theo thím nhé.”

Nhìn quanh không có ai, thím ấy hạ giọng nói nhỏ: “Cô là cô gái trẻ, làm việc không cần quá cố gắng, chỉ cần đủ sống là được. Nếu vì công điểm mà làm đến kiệt sức, cuối cùng chẳng đáng chút nào.”

Ở đội Trường Phong bên cạnh, có một thanh niên trí thức nữ làm việc rất chăm chỉ và tiết kiệm, nghe nói còn gửi tiền về giúp gia đình, cuối cùng lại làm mình ốm bệnh.

Thẩm Nhược Kiều hiểu ý ngay, vốn dĩ cô cũng định như vậy.

Ngụy Như Lan cũng ở đội hai, cô ta cũng mang găng tay và được phân công làm cỏ ở ruộng ngô đối diện với Thẩm Nhược Kiều.

Vì vậy, khi làm cỏ, Thẩm Nhược Kiều theo hướng dẫn của thím Lan Hoa, sau đó điều chỉnh tốc độ làm việc, chậm hơn một chút so với Ngụy Như Lan.

Dù sao cô là người mới, làm việc hơi chậm hơn Ngụy Như Lan đã xuống nông thôn được một năm, cũng là điều bình thường mà.

Trong lúc uống nước, Thẩm Nhược Kiều nhìn quanh, phát hiện rằng ở cánh đồng ngô này, hầu hết các thím, các chị dâu đều đang chậm rãi làm, vừa làm vừa trò chuyện.

Cả thím Lan Hoa cũng thế.

Tuy tốc độ của thím Lan Hoa nhanh hơn Ngụy Như Lan và Thẩm Nhược Kiều, nhưng cũng không đáng kể.

Thẩm Nhược Kiều thấy có chút lạ.

Như đoán được suy nghĩ của Thẩm Nhược Kiều, nhân lúc nghỉ ngơi, thím Lan Hoa nhẹ nhàng giải thích: “Vì đội Vân Khê của chúng ta có lò gạch và một trại nuôi lợn, cuộc sống của người dân tốt hơn các đội khác, ai cũng ăn đủ no. Nhưng cũng là vì bây giờ không phải mùa bận rộn, việc làm cỏ cũng không gấp lắm, mọi người mới… khụ khụ. Đến khi vào mùa thu hoạch, ai nấy đều phải hết sức đấy.”

Thẩm Nhược Kiều hiểu ra, điều này giống như công việc ở đời sau, khi nhiệm vụ không gấp thì nhân viên thảnh thơi, ông chủ thấy cũng làm ngơ, nhưng khi cần hoàn thành gấp thì ai nấy đều bận tối mắt, thậm chí phải tăng ca.

Hiểu ra rồi, Thẩm Nhược Kiều càng thoải mái làm việc chậm rãi hơn.

Kết thúc buổi sáng, Ngụy Như Lan được 2,5 công điểm, Thẩm Nhược Kiều được 2 công điểm.

Thím Lan Hoa được 3 công điểm.

Trưa về đến sân sau của cứ điểm thanh niên trí thức, Đồng Viên Viên mệt đứt hơi.

Cô ta không biết làm việc chậm rãi, làm gấp gáp cả buổi, cũng chỉ được 2,5 công điểm.

Mới xuống nông thôn nên Đồng Viên Viên chưa quen làm nông, dĩ nhiên là mệt rồi.

Trong bữa trưa, Thẩm Nhược Kiều nói: “Viên Viên, bếp lớn trong phòng tôi còn chưa khô hẳn, chỉ dùng được bếp nhỏ thôi. Hai ngày tới, chúng ta nấu ăn chung nhé. Một bếp nấu cơm, một bếp xào rau sẽ nhanh hơn.”

Đồng Viên Viên: “Được, được! Để tôi lấy cây lạp xưởng ra, chúng ta cùng ăn nhé!”

Cả hai vẫn còn lạp xưởng, thịt khô mang từ nhà, thời tiết nóng không để được lâu nên phải ăn nhanh.

Lạp xưởng, thịt khô làm từ heo nuôi dân dã thời này, hương vị rất ngon.

Thẩm Nhược Kiều nghĩ đến đã nuốt nước miếng, nói: “Trưa nay ăn cơm nhé, hôm qua tôi mua gạo ở huyện. Tôi cũng cắt mấy lát thịt khô, làm món cơm thịt sấy!”

Nghĩ đến món cơm thịt sấy thơm phức, Đồng Viên Viên phấn chấn hẳn lên, nói: “Được, tôi đi hái rau!”

Rau họ ăn là rau trồng ở vườn tự cung tự cấp của cứ điểm thanh niên trí thức, mỗi người mỗi tháng góp 2 mao.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 138



Thời này, nhiều loại rau xanh ở chợ chỉ 1 phân tiền một cân, ở nông thôn còn rẻ hơn, chỉ 1 phân tiền mua được một bó lớn, mỗi tháng đóng 2 mao cũng không ít.

Hai người cũng được chia một mảnh đất nhỏ để tự trồng rau, đợi đến khi rau họ trồng lớn thì không cần mua của sân trước nữa.

Thẩm Nhược Kiều vo gạo nấu cơm, rồi cắt lạp xưởng, thịt khô, và rửa sạch nồi.

Đồng Viên Viên đi ra sân trước hái và rửa rau.

Chẳng bao lâu sau, cô ta quay lại với một quả cà tím, một quả dưa leo và một ít rau xanh.

Thẩm Nhược Kiều biết nấu ăn, lại còn có chút tài năng trong việc nấu nướng, nên các món cô làm đều rất ngon.

Đồng Viên Viên cũng từng học nấu ăn từ mẹ, nhưng tay nghề chỉ ở mức bình thường.

Thế nên, việc nấu ăn được giao cho Thẩm Nhược Kiều, còn Đồng Viên Viên đảm nhận việc nhóm lửa, rửa nồi và rửa bát.

Khi cơm thịt sấy sắp chín, mùi thơm lan tỏa khắp sân sau, thật là thơm ngon không thể tả.

Ngụy Như Lan thì không sao vì cô ta đã ăn chung ở sân trước rồi.

Còn Khương Vân Giảo và Địch Thanh Trì, những người cũng tự nấu ăn ở sân sau, thì chỉ biết nuốt nước miếng vì thèm.

Khương Vân Giảo nấu một bát canh rau đơn giản trong phòng mình, trong lòng không ngừng trách Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên keo kiệt. Tất cả đều là thanh niên trí thức nữ tự nấu ăn ở sân sau, chẳng lẽ không nghĩ đến chia sẻ một chút với cô ta sao?

Giá như lúc đầu cô ta không tỏ thái độ xa cách, đề phòng khi thấy Thẩm Nhược Kiều bất ngờ xuất hiện, mà kết bạn với họ thì đã khác.

Khi mới xuống nông thôn, Đồng Viên Viên mang theo không ít đồ ngon.

Kiếp trước, khi còn thân với Đồng Viên Viên, trước khi xảy ra chuyện với Hà Gia Thụ, Khương Vân Giảo đã từng được hưởng nhiều lợi ích từ cô ta.

Còn về Địch Thanh Trì, một thanh niên trí thức nam ít nổi bật và trông bệnh tật…

Lần này anh ta lại chủ động đến hỏi liệu có thể đổi một bát cơm thịt sấy hay không?

Địch Thanh Trì lấy từ giỏ của mình ra một con thỏ nặng khoảng bốn, năm cân, nói: “Nếu các cô đồng ý đổi, tôi sẽ chia một nửa con thỏ này, nhưng nửa còn lại, hy vọng các cô có thể giúp tôi nấu chín.”

Thẩm Nhược Kiều: …?!

Cô ngạc nhiên hỏi: “Trí thức Địch, anh lấy con thỏ này ở đâu ra vậy?”

Địch Thanh Trì mang gương mặt nhợt nhạt cười bẽn lẽn, đáp: “Sức khỏe tôi kém, không làm nổi công việc nặng, nên bình thường chọn đi lên núi cắt cỏ cho lợn. Con thỏ này là tôi nhặt được từ cái bẫy tự làm.”

Thôn Vân Khê gần núi, nhiều người dân cũng vào núi săn thú nhỏ như gà rừng, thỏ rừng hoặc cá. Những con mồi nhỏ bắt được thì ai bắt được coi như của người đó.

Những con mồi lớn như lợn rừng, nai, thì phải nộp về thôn, người đi săn sẽ được chia phần nhiều hơn.

Nhưng, trừ khi là đội săn của thôn cùng nhau vào núi, ít ai dám vào sâu, hầu hết chỉ dám quanh quẩn ở rìa ngoài.

Rủi ro khi vào sâu rất lớn. Mấy năm trước con trai cả của Vương Thiết Đản, Vương Đại Ngưu vào sâu bên trong nên gặp bầy sói, không trở về được nữa.

Dù săn bắt giỏi đến mấy, cũng không thể ngày nào cũng lên núi săn thú. Nếu gia đình nào ngày nào cũng ăn thịt gà rừng, thỏ rừng, thì cũng sẽ bị ghen tị.

Vì vậy, ngay cả khi bắt được thú nhỏ, mọi người cũng đóng cửa kín để ăn, không để lộ ra ngoài.

Địch Thanh Trì cũng không muốn chia con thỏ anh ta bắt được, nhưng mùi cơm thịt sấy mà Thẩm Nhược Kiều nấu quá thơm, hấp dẫn không cưỡng lại được.

Anh ta nấu ăn còn tệ hơn Đồng Viên Viên, chỉ đủ để ăn no, nhưng hương vị lại khó nuốt.

Địch Thanh Trì vốn không thích dùng bữa chung với người lạ, nên quyết định tự nấu riêng.

Ở sân sau, Ngụy Như Lan cũng không biết nấu ăn, khi nào nấu riêng thì chỉ biết luộc thịt chín, phần lớn vẫn ăn chung ở sân trước.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 139



Còn Khương Vân Giảo, cô ta mới đến được một tuần. Cô nàng này nhìn qua đã thấy đầy toan tính, Địch Thanh Trì cũng không muốn giao thiệp.

Anh ta quan sát Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên hai ngày, thấy tính tình của họ đều thẳng thắn, hơn nữa, cơm thịt sấy quá thơm, anh ta đã chịu đựng đủ mấy món ăn không ra gì của mình nấu nên mới chủ động đến hỏi đổi.

Thẩm Nhược Kiều không cần suy nghĩ nhiều, đây là vụ trao đổi không lỗ chút nào.

Cô nhìn Đồng Viên Viên, thấy cô ta cũng gật đầu, bèn nói: “Được thôi, tối nay chúng ta sẽ làm món thỏ, làm xong chia cho anh một nửa, còn phần cơm và món tối nay của anh cũng để chúng tôi nấu, làm xong sẽ để riêng phần cho anh.”

Bữa trưa này, ngoài việc chia cho Địch Thanh Trì một bát cơm thịt sấy, món cà tím xào tỏi, dưa leo trộn, rau xào cũng được chia ra một phần cho anh ta, để anh ta khỏi phải nấu cơm trưa.

Vì ban đầu chỉ chuẩn bị phần ăn cho hai người nên cơm ít hơn, thức ăn cũng không đủ, Thẩm Nhược Kiều còn làm thêm một bát canh rau cải trứng cà chua và hấp ba củ khoai lang nhỏ.

Sau khi canh trứng và khoai lang hấp xong, Thẩm Nhược Kiều cũng chia cho Địch Thanh Trì một phần.

Như vậy, xem như đã đổi được nửa con thỏ của Địch Thanh Trì rồi.

Bữa trưa kết thúc, Thẩm Nhược Kiều, Đồng Viên Viên và Địch Thanh Trì đều ăn rất thỏa mãn.

Thẩm Nhược Kiều thích nấu ăn nhưng không thích rửa bát, dọn dẹp; Đồng Viên Viên thích dọn dẹp nhưng lại nấu ăn không giỏi; Địch Thanh Trì có cách kiếm thịt nhưng lại không biết nấu nướng.

Ba người kết hợp cùng nhau, có thể nói là đôi bên cùng có lợi.

Tuy nhiên, trong ba người thì có hai người đều có bí mật riêng, nên không phải lúc nào cũng có thể ăn cùng nhau.

Địch Thanh Trì nói: “Sau này nếu tôi có săn được thú, có thể tìm hai người cùng nấu ăn chung không?”

Thẩm Nhược Kiều suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đến lúc đó xem tình hình nhé, nếu không tiện ăn chung, tôi cũng có thể giúp trí thức Địch nấu thịt, nhưng sẽ lấy một phần ba thịt làm công, thế nào?”

Địch Thanh Trì: “Được.”

Sau khi Địch Thanh Trì rời đi, Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên bàn nhau: “Viên Viên, hay là chúng ta cũng đi xin cắt cỏ cho lợn? Công việc này vừa nhẹ nhàng vừa tự do hơn.”

Nhổ cỏ phải ngồi xổm liên tục, rất mệt.

Hơn nữa, việc nhổ cỏ trong ruộng ngô, một công việc tương đối nhẹ, cũng không phải lúc nào cũng có.

Nhưng ở trong thôn có một trại nuôi hơn chục con lợn, luôn thiếu cỏ, thêm hai người đi cắt cỏ cũng không thành vấn đề.

Đồng Viên Viên nói: “À, nhưng tôi nghe nói việc cắt cỏ cho lợn thường là của trẻ con và người già, trí thức Địch là do sức khỏe yếu mới được đặc cách…”

Thẩm Nhược Kiều: “Cứ nói là cô có muốn không? Nếu cô muốn, chúng ta sẽ tìm cách.”

Quy tắc thì cứng nhắc, nhưng con người có thể linh hoạt. Trước khi Địch Thanh Trì xuất hiện, cũng không có trí thức nào đi cắt cỏ cho lợn mà?

Có một lần ngoại lệ thì sẽ có lần thứ hai.

Đồng Viên Viên: “Đương nhiên là muốn rồi. Lên núi cắt cỏ cho lợn, biết đâu chúng ta cũng bắt được vài con thú nhỏ? Ha ha… Không bắt được thì cũng có thể hái ít trái rừng, đào ít rau dại.”

Thẩm Nhược Kiều: “Được, nếu cô cũng muốn, tối nay chúng ta sẽ đi thăm đội trưởng.”



Buổi chiều, công việc vẫn là tiếp tục nhổ cỏ.

Thẩm Nhược Kiều đeo găng tay, lòng bàn tay cũng bị cọ xát đỏ ửng lên.

Cô lén thay nước trong bình quân dụng bằng sữa mạch nha, làm một lúc thì lại uống một hớp.

Thỉnh thoảng Thẩm Nhược Kiều nhìn vào đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là được tan làm rồi!

Ngay lúc đó, cô chợt nghe thấy có ai đó hét lớn ở không xa: “Có người rơi xuống nước! Cứu với!”

“Á! Người rơi xuống nước là trí thức Khương!”
 
Back
Top