Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ

Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 100



Khi ăn tối, Thẩm Nhược Kiều có thể cảm nhận được ánh nhìn của nữ chính Khương Vân Giảo rơi vào mình mấy lần, trong ánh mắt đó mang theo sự dò xét và suy đoán, thậm chí còn có chút đề phòng và địch ý.

Thẩm Nhược Kiều biết, Khương Vân Giảo bắt đầu nghi ngờ vì sự xuất hiện bất ngờ của cô.

Thẩm Nhược Kiều chỉ làm như không nhận ra, bình tĩnh xúc cơm... À không, uống cháo khoai lang và gạo kê.

Tuy nhiên, trong lúc ăn, Thẩm Nhược Kiều cũng đồng thời hồi tưởng lại cốt truyện của Khương Vân Giảo trong cốt truyện gốc.

Dù gì thì cô cũng đã đến gần nhóm nhân vật chính, sau này còn phải thường xuyên thu thập điểm cảm xúc từ nhân vật chính, chắc chắn sẽ có nhiều sự tiếp xúc. Hiểu rõ người khác cũng là điều rất cần thiết.

Kiếp trước, khi Khương Vân Giảo đi xuống nông thôn, cô ta, Đồng Viên Viên và Lưu Hồng Quyên đều có tình cảm với Hà Gia Thụ.

Nhưng Hà Gia Thụ là một kẻ biết giả bộ, hay nói những lời ngon ngọt không rõ ràng, cùng lúc giữ mối quan hệ với cả ba người họ.

Khương Vân Giảo đã dùng vài thủ đoạn nhỏ để giành được Hà Gia Thụ.

Sau khi kết hôn, ban đầu Hà Gia Thụ và Khương Vân Giảo cũng trải qua một thời gian ngọt ngào, vì dù sao ngoại hình của Khương Vân Giảo rất hợp gu của Hà Gia Thụ.

Nhưng thời gian trôi qua, cuộc sống nghèo khó làm vợ chồng ngày càng buồn bã.

Hà Gia Thụ bắt đầu hối hận vì khi xưa không chọn Đồng Viên Viên, con gái của xưởng trưởng nhà máy thực phẩm. Nếu kết hôn với cô ta, chắc chắn anh ta sẽ không phải sống khổ sở thế này.

Dù lựa chọn con gái của đội trưởng là Lưu Hồng Quyên, thì nhà họ Lưu cũng có thể giúp đỡ phần nào.

Hà Gia Thụ bắt đầu đổ lỗi cho Khương Vân Giảo, nếu không phải cô ta lừa anh ta rằng cô ta có thể thừa kế một khoản tài sản lớn từ bà cô giàu có, thì làm sao anh ta lại kết hôn với cô ta?

Nhưng cuối cùng, chẳng có khoản thừa kế nào cả.

Ngay cả số tiền mà Khương Vân Giảo có để thuê được phòng phía tây ở sân sau khi mới xuống nông thôn cũng là do gia đình bác cả bù đắp vì cô ta thay chị họ đi xuống nông thôn, Khương Vân Giảo nhận được một bộ phận tiền, tiêu hết rồi là hết.

Cũng giống như anh ta, đều là những kẻ trong túi không có mấy đồng nhưng vẫn cố làm ra vẻ hào nhoáng.

Đặc biệt là khi biết Đồng Viên Viên chọn kết hôn với người gác rừng bị hủy dung, què chân, lại không có khả năng sinh con là Nhiếp Hối, mà hai vợ chồng họ lại sống cuộc sống hòa thuận êm đềm, lần đầu tiên Hà Gia Thụ đã ra tay với Khương Vân Giảo.

Anh ta còn bắt đầu qua lại với Lưu Hồng Quyên dù cô ta đã kết hôn, nhằm lợi dụng cô ta để có được một số lợi ích.

Thỉnh thoảng bị Khương Vân Giảo phát hiện điều gì đó, thậm chí anh ta còn lười giải thích.

Khương Vân Giảo nghĩ đây là người đàn ông mà cô ta đã vất vả giành được từ hai người kia, nên cô ta nhịn nhục, không thì biết làm gì đây? Thời này không phổ biến chuyện ly hôn.

Cô ta nghĩ rằng ít nhất mình còn tốt hơn Đồng Viên Viên nhiều, không hiểu sao Đồng Viên Viên lại muốn tìm một người xấu xí như Nhiếp Hối.

Khi kỳ thi đại học được khôi phục, Khương Vân Giảo đang mang thai sắp sinh, nên lỡ mất kỳ thi, nhưng Hà Gia Thụ lại đỗ vào một trường đại học khá tốt.

Khương Vân Giảo ở nhà vừa chăm con, vừa ra chợ huyện buôn bán nhỏ, chắt chiu tiết kiệm để nuôi Hà Gia Thụ học đại học, nhưng cuối cùng, Hà Gia Thụ lại bỏ rơi cô ta và con gái, đi tìm một mối quan hệ tốt hơn ở thành phố.

Khương Vân Giảo một mình nuôi con gái, sống rất khó khăn, sau đó cô ta lại kết hôn hai lần nữa.

Người chồng thứ hai là kẻ bạo hành, gia đình họ khinh thường cô ta vì cô ta chỉ sinh con gái, không sinh được con trai. Sau bốn năm chung sống, Khương Vân Giảo bị đánh đến sảy thai và được bác sĩ chẩn đoán không thể sinh con được nữa, cô ta ly hôn, trùng hợp gia đình chồng cũng muốn đổi một người có thể sinh con trai, nên đồng ý.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 101



Lần ly hôn này, cô ta lại có thêm một cô con gái nhỏ.

Gia đình chồng không muốn nuôi "hàng hoá phải bồi thêm tiền", nên để cô ta mang con đi.

Người chồng thứ ba không bạo hành nhưng còn quá đáng hơn, ông ta dám sàm sỡ con gái lớn của cô ta... Cuối cùng cô ta lại ly hôn.

Sau đó, Khương Vân Giảo không kết hôn nữa, tự mình nuôi hai cô con gái.

Trên mặt phải của cô ta có một vết sẹo do người chồng thứ hai đánh, rất khó coi, không tìm được công việc tốt, ngay cả bán hàng cũng có người chê sẹo trên mặt cô ta đáng sợ, cô ta chỉ có thể làm công việc dọn vệ sinh vất vả mà lương lại ít.

Cô ta tần tảo nuôi hai đứa con gái khôn lớn, nhưng con gái lớn vì chịu quá nhiều khổ cực nên đã trở thành tình nhân của một ông chủ giàu có, kết cục là bị vợ cả đánh gãy chân, hủy hoại khuôn mặt.

Con gái nhỏ đến tuổi kết hôn, đã đính hôn với một người bạn trai có điều kiện gia đình tốt, nhưng nhà trai chê gia cảnh của cô bé, chê có một người mẹ làm lao công và người chị có danh tiếng xấu và xấu xí, nên chia tay.

Con gái nhỏ cũng trách cô ta, sau khi chia tay đã bỏ nhà ra đi.

Năm 2007, khi đang quét đường trên phố, Khương Vân Giảo bị một chiếc xe tải lớn đ.â.m bay.

Trước khi mất ý thức, Khương Vân Giảo cảm thấy c.h.ế.t cũng tốt, cả đời này cuối cùng cũng được giải thoát rồi.

Cuối cùng cô ta không phải chăm sóc cô con gái lớn vì bị hủy dung, què chân nên ngày nào cũng ở nhà không làm gì, thỉnh thoảng lại lên cơn điên loạn, chửi cô ta vô dụng.

Cũng không cần phải mong đợi đứa con gái nhỏ bỏ nhà đi rồi sẽ quay về.

Cũng không cần phải hận ba người chồng, người sau lại tệ hơn người trước.

Mười phút trước khi bị xe tông, Khương Vân Giảo đã nhặt được một tờ báo bị người ta vứt vào thùng rác, trên mục thương mại của tờ báo có đăng bài viết về ông trùm thương nghiệp Cố Vân Xuyên.

Bài báo còn kèm theo một bức ảnh gia đình.

Cố Vân Xuyên và vợ là Ngụy Như Lan ngồi ở giữa, bên cạnh là con trai, con gái cùng con dâu và con rể đứng phía sau họ, những đứa cháu quây quần bên chân họ. Cả gia đình đều nở nụ cười hạnh phúc.

Cố Vân Xuyên?! Ngụy Như Lan?!

Xem xong bài báo, Khương Vân Giảo mới biết, Cố Vân Xuyên chính là gã nông dân nghèo khổ Nhiếp Vân Xuyên của thôn Vân Khê năm xưa.

Hóa ra, anh ta chính là con trai ruột của nhà họ Cố, bị trao nhầm từ khi còn nhỏ!

Vì chuyện này không vẻ vang gì nên khi đó cả hai nhà họ Cố và nhà họ Nhiếp đều không tuyên truyền ra ngoài. Sau khi Cố Vân Xuyên rời đi, phải mấy tháng sau Nhiếp Hối mới quay lại thôn Vân Khê, và khi quay lại cũng ít qua lại với người nhà họ Nhiếp.

Quan trọng nhất là khi đó, toàn bộ tâm trí của Khương Vân Giảo đều đặt vào Hà Gia Thụ, nên cô ta hoàn toàn không biết rằng sau khi Nhiếp Vân Xuyên rời khỏi thôn Vân Khê, anh ta đã đến kinh đô và trở thành thiếu gia của một gia đình giàu có.

Sau khi đỗ đại học, Ngụy Như Lan đã gặp lại Cố Vân Xuyên tại trường đại học đó, chẳng bao lâu sau hai người đã đến với nhau.

Khương Vân Giảo hối hận, nhớ lại ngày xưa khi vừa mới xuống nông thôn, cô ta còn khinh thường Ngụy Như Lan, cho rằng mắt nhìn của cô ta kém, có cha là chủ nhiệm nhà máy thịt mà lại để ý đến gã nông dân nghèo nhất thôn là Nhiếp Vân Xuyên.

Không thể ngờ được, gã nông dân nghèo năm xưa, sau này lại trở nên tài giỏi đến vậy.

Khi bị xe tông, ý nghĩ cuối cùng trước lúc c.h.ế.t của Khương Vân Giảo là, giá như có thể quay lại năm đầu tiên xuống nông thôn thì tốt biết mấy...

Cô ta tự tin rằng hồi trẻ mình xinh đẹp hơn Ngụy Như Lan nhiều, đặc biệt là khi mới xuống nông thôn, trên mặt Ngụy Như Lan vẫn còn đầy mụn.

Nếu cô ta cũng giống như Ngụy Như Lan, theo đuổi Nhiếp Vân Xuyên khi anh ta vẫn còn là một gã nông dân nghèo, cô ta tin rằng Nhiếp Vân Xuyên sẽ chọn mình!
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 102



Nếu người cô ta lấy là Nhiếp Vân Xuyên, không, là Cố Vân Xuyên, thì người trở thành bà Cố mà mọi người ao ước bây giờ sẽ không phải là Ngụy Như Lan mà chính là cô ta!

Khương Vân Giảo không ngờ rằng, sau khi chết, cô ta lại có cơ hội sống lại.

Khi mở mắt ra lần nữa, cô ta thật sự đã sống lại, quay về thời điểm mình mười tám tuổi, vừa mới xuống nông thôn đến đội Vân Khê.

Thể xác cô ta chỉ vừa tốt nghiệp cấp ba, nhưng linh hồn thì đã là một người phụ nữ năm mươi tuổi, đã rời trường học hơn ba mươi năm.

Dù biết rằng chỉ hơn hai năm nữa sẽ phục hồi kỳ thi đại học, nhưng Khương Vân Giảo không thể tập trung học hành được.

Vẫn phải tham gia kỳ thi đại học, nhưng cô ta không tự tin rằng mình sẽ đỗ, chi bằng nhân lúc Nhiếp Vân Xuyên và Ngụy Như Lan chưa đến với nhau mà giành lấy Nhiếp Vân Xuyên trước.

Chỉ cần cưới được Nhiếp Vân Xuyên, sau này cô ta sẽ trở thành phu nhân của gia đình giàu có, chẳng phải tốt hơn nhiều so với những người dù có đỗ đại học nhưng vẫn phải đi làm hàng ngày sao?

...

Sau khi nhớ lại cốt truyện gốc, Thẩm Nhược Kiều cảm thấy có chút đồng cảm với Khương Vân Giảo, nhưng lại hoàn toàn không thể thích cô ta, cũng không thể đồng tình với lựa chọn của cô ta sau khi sống lại.

Theo gu đọc truyện của Thẩm Nhược Kiều, cô sẽ không đọc loại truyện mà kiếp trước nữ chính nhìn nhầm người, sống lại, thay vì cố gắng thay đổi số phận bằng sức mình, lại dựa vào việc biết trước để cướp người yêu của người khác, dùng hôn nhân để thăng tiến giai cấp.

Câu chuyện này là một người bạn cũng thích đọc truyện giới thiệu cho cô, nói rằng trong truyện có một nữ phụ làm phông nền có cùng tên với cô.

Bạn cô còn đùa rằng, biết đâu lại gặp "định luật xuyên không trùng tên", nên bảo cô mau học thuộc nội dung truyện.

Thẩm Nhược Kiều hoàn toàn không tin rằng mình thực sự sẽ xuyên không, nhưng lúc đó đang chán truyện, hơn nữa lại chưa từng đọc truyện nào có nhân vật trùng tên với mình, nên vì tò mò mà đọc thử.

Sau khi đọc hết những phần liên quan đến “Thẩm Nhược Kiều,” cô lướt qua đoạn sau một chút rồi bỏ dở truyện.

Thẩm Nhược Kiều âm thầm liếc nhìn Khương Vân Giảo đang ngồi xéo đối diện với cô, phát hiện ra lúc này cô ta không còn nhìn mình nữa mà đang nhìn về phía Ngụy Như Lan ngồi bên cạnh.

Ngay cả người chồng cũ tệ bạc Hà Gia Thụ, kẻ đã đẩy cô ta vào cuộc hôn nhân bất hạnh, Khương Vân Giảo cũng chẳng thèm liếc đến.

Cũng đúng, dù sao Khương Vân Giảo biết rõ rằng, chỉ cần kiếp này cô ta không chủ động đến với Hà Gia Thụ, thì bi kịch của kiếp trước sẽ không lặp lại.

Nhưng Ngụy Như Lan, lại là tình địch trước mắt của cô ta.

Thậm chí khi chọn phòng ở, cô ta cũng chọn căn phòng cạnh Ngụy Như Lan, để có thể quan sát hành động của cô ta mọi lúc, tránh việc Ngụy Như Lan lén đi tìm Nhiếp Vân Xuyên.

Nghĩ đến ánh mắt thù địch rõ ràng mà Khương Vân Giảo vừa nhìn mình, Thẩm Nhược Kiều đoán rằng có lẽ Khương Vân Giảo đang lo lắng rằng cô cũng là người trọng sinh và lần này xuống nông thôn cũng vì Nhiếp Vân Xuyên.

Có thể Thẩm Nhược Kiều cũng là một tình địch.

Bị xem như đối thủ trong tưởng tượng, Thẩm Nhược Kiều cũng không tức giận, cô nhìn Ngụy Như Lan đang vui vẻ ăn cháo bằng ánh mắt đầy cảm thông.

Cô bé ngốc nghếch, sắp bị người ta cướp mất chồng tương lai rồi mà vẫn ăn ngon như thế.

Ngụy Như Lan ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Khương Vân Giảo rồi lại nhìn Thẩm Nhược Kiều.

Hai người bọn họ đều đang tập trung ăn cơm.

Cô ta cứ cảm thấy hai người họ vừa nhìn mình, nhưng không có chứng cứ.

Ngụy Như Lan vốn không giữ trong lòng, liền hỏi thẳng: “Trí thức Khương, trí thức Thẩm, vừa rồi có phải hai người nhìn tôi không? Làm gì vậy? Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

Ngụy Như Lan dựa vào điều kiện gia đình tốt, cha cô ta là chủ nhiệm nhà máy thịt, cô ta còn có một người dì họ xa làm việc ở nhà máy thịt huyện Thanh Bình, thỉnh thoảng có thể lấy được nội tạng lợn hoặc xương lớn, mỡ heo với giá nội bộ nhân viên.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 103



Dù cô ta có nấu riêng, cũng chia sẻ một ít cho mọi người trong khu nhà ở phía trước.

Vì vậy, phần lớn các trí thức trẻ ở sân trước đều giữ thái độ nhường nhịn với Ngụy Như Lan.

Thế nên Ngụy Như Lan dần quen với thói quen nói năng thẳng thắn, không giữ ý.

Nhưng từ khi Khương Vân Giảo đến, đừng nói đến chuyện nhường nhịn, nhiều lần cô ta còn nói năng không khách khí, làm Ngụy Như Lan mất mặt.

Trước đây Ngụy Như Lan cũng được coi là xinh đẹp, nhưng trước khi xuống nông thôn hai tháng, mặt cô ta bắt đầu nổi mụn, đã hơn một năm mà vẫn chưa khỏi, nên khi nhìn thấy Khương Vân Giảo có khuôn mặt trắng trẻo, mịn màng, cô ta không tránh khỏi có chút ghen tị.

Một năm trước, khi Ngụy Như Lan mới xuống nông thôn, vì Nhiếp Vân Xuyên có gương mặt đẹp trai, cô ta đã chủ động bày tỏ thiện cảm với anh ta, nhưng Nhiếp Vân Xuyên lại chẳng nể mặt, từ chối cô ta, nói rằng lúc này anh ta chưa muốn tìm người yêu.

Ngụy Như Lan cũng không níu kéo, chỉ là mỗi khi gặp Nhiếp Vân Xuyên đi ngang qua, cô ta sẽ nhìn thêm vài lần.

Cô ta cũng biết rằng với khuôn mặt đầy mụn hiện tại của mình, không dễ để được ai thích, chỉ biết thầm mong rằng mặt mình nhanh chóng khỏi, đến lúc đó sẽ tiếp tục theo đuổi Nhiếp Vân Xuyên, dù sao cũng là “gái theo trai, cách có một tấm màn.”

Ai ngờ, chưa kịp để mặt hồi phục, thì đã có Khương Vân Giảo cũng thích Nhiếp Vân Xuyên đến, chủ động thể hiện tình cảm với anh ta, làm hết những việc mà cô ta muốn làm nhưng vì tự ti về ngoại hình mà không dám.

Ngụy Như Lan cảm thấy rất bực bội, dù khi chưa có mụn thì cô ta vẫn thua kém Khương Vân Giảo một chút về ngoại hình.

Nhưng may thay, bây giờ lại có thêm Thẩm Nhược Kiều, người còn xinh đẹp hơn Khương Vân Giảo, nên giờ đây Khương Vân Giảo không còn là cô gái xinh đẹp nhất trong nhóm thanh niên trí thức trẻ nữa.

Vì vậy, Ngụy Như Lan không thích Khương Vân Giảo, nhưng lại không ghét Thẩm Nhược Kiều.

Khương Vân Giảo thoáng lộ vẻ khó chịu, biết rằng vì bản thân quá nôn nóng nên đã để lộ một vài điều khác thường.

Cô ta nhìn vào khuôn mặt đầy mụn và vết thâm của Ngụy Như Lan, trong lòng dâng lên một cảm giác vượt trội, lạnh lùng nói: “Nhìn cô một chút thì sao, chẳng phải cô cũng nhìn tôi à? Tôi đẹp hơn cô, dù sao cô cũng chẳng thiệt.”

Ngụy Như Lan lập tức nổi giận, đập mạnh chiếc bát trống xuống bàn, đứng lên, chỉ vào mặt Khương Vân Giảo mà quát: “Khương Vân Giảo, cô có ý gì, nói bóng gió chê tôi xấu à?!”

Kiếp trước không biết Khương Vân Giảo đã chịu bao nhiêu cay đắng, bị bao nhiêu người bắt nạt, để nuôi hai cô con gái, không ít lần cô ta phải cãi nhau với người khác.

Hiện giờ, cô ta cố tỏ ra lạnh nhạt cũng chỉ vì sợ bộc lộ quá nhiều bản chất đanh đá sẽ khiến Nhiếp Vân Xuyên không thích.

Tuy nhiên, nghĩ lại thì Ngụy Như Lan cũng là một người thẳng thắn, cuối cùng chẳng phải Nhiếp Vân Xuyên vẫn ở bên cô ta sao? Biết đâu, anh ta lại thích kiểu như vậy!

Khương Vân Giảo nghĩ rằng mình cũng không cần phải cứ giữ mãi dáng vẻ cao ngạo.

Thế là, Khương Vân Giảo cũng đặt mạnh bát xuống bàn, cười lạnh nói: “Tôi đâu có nói vậy, trí thức Nguỵ đừng có vu oan cho tôi.”

Lúc này Thẩm Nhược Kiều mới lên tiếng: “Tôi nhìn trí thức Nguỵ, là vì tôi nghĩ trí thức Nguỵ có đường nét rất đẹp, nếu có cách nào trị hết mụn trên mặt, chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.”

Theo Thẩm Nhược Kiều, đường nét trên khuôn mặt của Ngụy Như Lan thực sự không thua kém Khương Vân Giảo, chỉ là Khương Vân Giảo mang nét đẹp thanh tú đoan trang phù hợp với thẩm mỹ của người dân thời hiện giờ hơn.

Ngụy Như Lan có khuôn mặt trái xoan, theo cách nói hiện đại, là vẻ đẹp hơi quyến rũ, nhưng vì nổi đầy mụn cộng với còn trẻ, chưa phát triển hoàn toàn, nên trông không bằng Khương Vân Giảo.

Ngụy Như Lan nghe lời Thẩm Nhược Kiều nói, trên mặt thoáng chút ngại ngùng, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Nhược Kiều lại dịu đi nhiều, như muốn nói rằng, ‘Cô quả thật có mắt nhìn’.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 104



Nghe Thẩm Nhược Kiều khen Ngụy Như Lan, sắc mặt Khương Vân Giảo lập tức thay đổi, trở nên u ám.

Kiếp trước, vào khoảng hai năm sau, Khương Vân Giảo đã thấy qua diện mạo của Ngụy Như Lan sau khi các vết mụn hoàn toàn khỏi hẳn, cô ta không thích khuôn mặt đó của Ngụy Như Lan, đầy vẻ quyến rũ, như một kẻ dụ dỗ đàn ông.

Phần lớn phụ nữ đều không thích, nhưng lại có rất nhiều đàn ông thích.

Ngay cả Hà Gia Thụ, khi đó đã là chồng của cô ta, cũng có chút hối hận mà nói: “Biết sớm Ngụy Như Lan hết mụn mà xinh đẹp thế này, thì tôi đã không…”

Đã không gì, anh ta không nói tiếp.

Nhưng khi đó Khương Vân Giảo đã rất hiểu bản chất của Hà Gia Thụ, anh ta thích những người vừa đẹp vừa có tiền.

Ngụy Như Lan được gia đình chiều chuộng, chưa bao giờ thiếu tiền, lại còn hào phóng với những người ở sân trước.

Nếu ngay từ đầu Ngụy Như Lan không có mụn, thì cô ta mới là người mà Hà Gia Thụ muốn cưới nhất.

Anh ta đã không chọn Khương Vân Giảo.

Đó là nỗi đau mà Khương Vân Giảo không muốn thừa nhận, cô ta chỉ dựa vào lợi thế về ngoại hình để thắng được Đồng Viên Viên đáng yêu và Lưu Hồng Quyên có nhan sắc trung bình.

Khương Vân Giảo nhìn chăm chú Ngụy Như Lan, rồi lại liếc nhìn Thẩm Nhược Kiều với ánh mắt nghi ngờ.

Làm sao Thẩm Nhược Kiều biết được rằng sau khi Ngụy Như Lan hết mụn sẽ trở nên rất xinh đẹp?

Chẳng lẽ, Thẩm Nhược Kiều cũng là người trọng sinh?

Rõ ràng Thẩm Nhược Kiều có thiện cảm với Ngụy Như Lan hơn, vậy liệu cô có định làm điều gì không?

Ví dụ như tìm người giúp Ngụy Như Lan trị mụn, hoặc nói trước cho Ngụy Như Lan biết rằng Nhiếp Vân Xuyên là chồng tương lai của cô ta.

Hoặc có thể, cô cũng muốn giành lấy Nhiếp Vân Xuyên.

Vốn dĩ, Khương Vân Giảo nghĩ rằng mình là người duy nhất được trời ban ân huệ, nhờ trọng sinh mà biết trước tương lai. Nhưng giờ lại xuất hiện một Địch Thanh Trì bí ẩn, và bây giờ là thêm Thẩm Nhược Kiều.

Thẩm Nhược Kiều có vẻ ngoài rực rỡ, tinh tế, lại có gia thế vững vàng đến mức dễ dàng lấy ra một miếng thịt khô để mời mọi người.

Chỉ cần Thẩm Nhược Kiều muốn, dù người cô để mắt đến là Hà Gia Thụ hay Nhiếp Vân Xuyên, thì chắc chắn cô sẽ dễ dàng có được.

Khương Vân Giảo đầy căm hận, chỉ mong có thể ngay lập tức hủy hoại khuôn mặt xinh đẹp gây chướng mắt của Thẩm Nhược Kiều.

Cả Ngụy Như Lan cũng vậy, vết thâm có thể trị khỏi, nhưng sẹo thì không dễ xóa bỏ!

Chỉ cần phá hỏng khuôn mặt của hai người này, thì cô ta sẽ trở thành thanh niên trí thức nữ xinh đẹp nhất ở cứ điểm thanh niên trí thức, và không cần lo lắng rằng Nhiếp Vân Xuyên sẽ bị họ cướp mất!

Dù trong lòng Khương Vân Giáo có đầy ác ý, nhưng cô ta biết rằng không thể ra tay với họ trước mặt nhiều người như thế.

Cô ta phải giữ cho bản thân hoàn toàn sạch sẽ.

Ánh mắt Khương Vân Giảo dán chặt vào họ, ý đồ xấu trong đôi mắt cô ta quá rõ ràng, khiến Thẩm Nhược Kiều cảm nhận được.

Thẩm Nhược Kiều không vội vàng làm gì, dù sao cô cũng có ngọc bài bình an hộ thân và hệ thống hỗ trợ, dù Khương Vân Giảo có ý định gì, cô ta cũng sẽ không thành công.

Ngược lại, điều này còn tạo cơ hội chính đáng để cô phản công.

Trong cốt truyện gốc, Khương Vân Giảo dựa vào việc biết trước tương lai, biết rằng sau này Thẩm Tắc An sẽ thi đỗ vào đại học y và trở thành một bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng, nên đã chủ động giúp Thẩm Tắc An vài việc nhỏ.

Bề ngoài thì như đang giúp Thẩm Tắc An, nhưng thực tế lại là cướp công lao vốn thuộc về một cô gái khác, khiến Thẩm Tắc An không có cơ hội gặp được vợ mình ở kiếp trước là Vương Tiểu Nhu.

Khi đó, Khương Vân Giảo đã hứa hẹn với Nhiếp Vân Xuyên rằng, sau một hai năm khi cô ta trở về thành phố, họ sẽ đến với nhau.

Nhưng trong thời gian ở nông thôn, cô ta vẫn giữ vỏ bọc độc thân, giúp đỡ vài lần, khiến Thẩm Tắc An nảy sinh tình cảm với mình, rồi sau đó mới nói rằng mình đã có người trong lòng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 105



Vậy tại sao Khương Vân Giảo không cưới nhưng lại đi trêu đùa?

Cô ta làm như vậy cũng có lý do.

Kiếp trước, khi Khương Vân Giảo 48 tuổi, cô ta khó khăn lắm mới dành dụm được một ít tiền, dẫn con gái lớn đi đến bệnh viện lớn ở thành phố để chữa bệnh, và tình cờ gặp Thẩm Tắc An.

Khi đó, Thẩm Tắc An đã là phó viện trưởng của bệnh viện, cậu ấy hoàn toàn không nhận ra cô ta, chỉ xem cô ta như một người lạ.

Còn vợ cậu ấy là Vương Tiểu Nhu, một cô gái ở thôn Vân Khê. Cô ấy nhỏ hơn Thẩm Tắc An vài tuổi, sau đó cũng thi đỗ đại học, học về y học cổ truyền, cùng Thẩm Tắc An tạo nên một cặp vợ chồng kết hợp Đông y và Tây y, hạnh phúc viên mãn.

Khương Vân Giảo tiến tới bắt chuyện với Thẩm Tắc An, tiết lộ thân phận của mình, hy vọng rằng cậu ấy sẽ giảm bớt một phần chi phí y tế vì tình quen biết.

Thẩm Tắc An lịch sự nhưng kiên quyết từ chối, nói rằng mọi thứ phải theo quy định, cậu ấy không thể và cũng sẽ không thiên vị.

Ngoài ra, khi Khương Vân Giảo kết hôn với người chồng thứ hai, cô ta và gia đình Vương Tiểu Nhu cũng từng có một số xích mích.

Nếu không phải vì ông nội của Vương Tiểu Nhu, ông cụ Vương, chẩn đoán rằng cô ta sẽ không thể sinh con nữa, và điều này lại bị một người đàn bà nhiều chuyện truyền ra, khiến sau này khi cô ta tái hôn lần thứ ba không có nhiều lựa chọn, chỉ có thể chọn một người đàn ông vừa già vừa xấu, còn muốn xàm sỡ con gái lớn của cô ta.

Cô ta cảm thấy sự bất hạnh trong cuộc hôn nhân lần thứ ba của mình đều do ông cụ Vương gây ra, vì vậy cô ta cũng ghét Vương Tiểu Nhu.

……

Thẩm Nhược Kiều và Khương Vân Giảo không có thù hằn trực tiếp, nhưng nếu không phải vì cô xuất hiện ở đây, Khương Vân Giảo đã có ý định cố ý phá hoại, ngăn cản mối duyên phận vốn có của Thẩm Tắc An.

Bây giờ Thẩm Nhược Kiều đã đến, lại còn chiếm lấy thân phận chị gái của Thẩm Tắc An, làm sao cô có thể giúp Khương Vân Giảo được?

Mạch truyện ban đầu của Thẩm Tắc An vẫn chưa xảy ra, cô cũng không tiện tìm Khương Vân Giảo để tính sổ, nhưng nếu có cơ hội, cô cũng không ngại làm cho Khương Vân Giảo khó chịu thêm một chút.

……

Quay lại chủ đề hiện tại.

Khương Vân Giảo mang sự thù hận mạnh mẽ đến mức như muốn xé toạc Thẩm Nhược Kiều, không chỉ Thẩm Nhược Kiều cảm nhận được, mà ngay cả Ngụy Như Lan cũng cảm nhận được.

Đột nhiên Ngụy Như Lan tức giận, đứng dậy chạy ra khỏi chỗ ngồi, một tay nắm chặt cánh tay của Khương Vân Giảo, lôi cô ta ra khỏi chỗ ngồi.

Khương Vân Giảo vừa lúc ngồi ở mép của một cái ghế dài, bị Ngụy Như Lan kéo một cái đã ngã xuống đất.

Ngụy Như Lan vừa xông lên vừa hét: “Còn dám trừng mắt nhìn tôi, trừng gì mà trừng? Dù bây giờ tôi xấu, có làm cô khó chịu, tôi cũng không cần cô phải nhìn! Khương Vân Giảo, có gan thì đến đây mà đánh nhau!”

Khương Vân Giảo vốn định nhẫn nhịn thêm một chút, nhưng Ngụy Như Lan đã ra tay trước, đương nhiên cô ta không thể không đáp trả, liền đứng dậy và đẩy mạnh Ngụy Như Lan một cái.

Chỉ là Ngụy Như Lan khỏe hơn cô ta, không ngã xuống, chỉ lùi lại hai bước.

Khương Vân Giảo lạnh lùng nói: “Ngụy Như Lan, đừng có quá đáng, cô nghĩ tôi sợ cô à? Nếu muốn đánh thì cứ đánh, nếu thua thì đừng có nói tôi bắt nạt cô!”

Trong lòng cô ta nghĩ, nếu có thể tạo ra một sự cố trong lúc đánh nhau, chẳng hạn như làm Ngụy Như Lan vấp ngã, để mặt cô ta va vào vật sắc nhọn, để lại những vết sẹo xấu xí, thì càng tốt.

Dù sao, lần này Ngụy Như Lan là người ra tay trước, cô ta chỉ là phòng vệ quá mức mà thôi.

Ngụy Như Lan cũng lạnh lùng cười nói: “Tôi không thể đánh lại một người vừa mới xuống nông thôn như cô sao? Ai bắt nạt ai thì còn chưa chắc đâu!”

Những người thanh niên trí thức xung quanh đều ngỡ ngàng, không hiểu sao lại xảy ra đánh nhau như vậy?
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 106



Tất nhiên, cũng có sự phấn khích và kích động khó nói, ai mà không hào hứng khi chứng kiến một màn kịch hay như vậy?

Mặc dù đang ăn dưa nhưng cũng không thể bỏ bữa.

Mọi người nhanh chóng ăn uống, đĩa rau vốn đã không còn nhiều, giờ đã sạch bóng.

Bát cháo cũng được uống cạn chỉ trong vài ngụm.

Mọi người đều ăn ý nhanh chóng mang bát đĩa trống đi, tránh để hai thanh niên trí thức nữ này đánh nhau làm hư hại bát đĩa, những thứ này đều phải mất tiền mua.

Thẩm Nhược Kiều cũng nhanh chóng ăn xong, đưa bát rỗng cho Đồng Viên Viên nhờ cô ta mang đi rửa.

Ngay cả cái bàn ăn bát tiên cũng đã được hai chàng trai thanh niên trí thức khiêng về bếp.

Bởi vì bếp quá chật chội, ánh sáng bên ngoài còn tốt hơn trong nhà, họ đã mang cái bàn ăn ra ngoài sân để ăn tối.

Có nghĩa là, địa điểm đánh nhau của Khương Vân Giảo và Ngụy Như Lan là trong sân phía trước.

Bề ngoài nhìn vào, cuộc ẩu đả của Khương Vân Giảo và Ngụy Như Lan là vì một vài câu nói không hợp nhau.

Nhưng thực tế không đơn giản như vậy, mâu thuẫn cốt lõi giữa họ là tranh giành một người đàn ông, chuyện này chắc chắn không thể hòa giải.

Trong những ngày gần đây, Ngụy Như Lan đã chịu không ít áp lực từ Khương Vân Giảo, cô ta lại lao đến bên Khương Vân Giảo một lần nữa, nắm chặt một bên b.í.m tóc của cô ta—

Sau một năm ở nông thôn, Ngụy Như Lan đã sớm nhận ra, khi phụ nữ đánh nhau ở trong thôn, chắc chắn không thể thiếu việc kéo tóc! Ai nắm được tóc của đối phương trước, người đó đã thắng được một nửa!

Sau đó, một cái tát giáng thẳng vào mặt Khương Vân Giảo: “Đồ ti tiện! Dám mắng tôi xấu! Còn dựa vào vẻ đẹp của mình để quyến rũ đồng chí Nhiếp, xem tôi có xé nát mặt của cô không!”

Dù đã sống thêm ba mươi mấy năm, nhưng Khương Vân Giảo đều sống ở thành phố, có nhiều kinh nghiệm trong các cuộc cãi vã. Tuy nhiên, ở thành phố gần đồn công an, mọi người cãi nhau thì cãi, chửi nhau thì chửi, nhưng ít khi ra tay đánh nhau.

Khi bị hai người chồng trước đánh, mỗi lần phản kháng cô ta đều bị đánh đau hơn, làm cho Khương Vân Giảo thực sự sợ phải động tay đánh nhau.

Hơn nữa, cơ thể của Khương Vân Giảo mới vừa xuống nông thôn được một tuần, còn chưa quen với công việc đồng áng, sau một ngày làm việc mệt mỏi, làm sao có thể so được với Ngụy Như Lan đã ở nông thôn một năm và đã quen với công việc nặng nhọc?

Ngay lập tức Khương Vân Giảo bị cú tát mạnh của Ngụy Như Lan làm cho choáng váng.

Khi bị tát, mặt Khương Vân Giảo đỏ bừng, làm sao có thể chịu thua, cô ta cũng bắt đầu vùng vẫy đánh trả lại Ngụy Như Lan!

Nói là đánh nhau, thật ra Khương Vân Giảo hoàn toàn bị Ngụy Như Lan áp đảo.

Điều khiến người ta bực bội nhất là, Thẩm Nhược Kiều vẫn đứng bên cạnh châm chọc.

Thẩm Nhược Kiều: “Trí thức Nguỵ, sao cô chỉ đánh vào mặt người ta thế, ôi nhìn mặt trí thức Khương kìa, đã sưng lên như đầu heo rồi! Nhưng trí thức Khương cứ yên tâm, cho dù cô trở thành đầu heo, cũng là đầu heo đẹp nhất trong thôn!”

Thẩm Nhược Kiều: “Ôi, trí thức Nguỵ, mấy chỗ mụn trên mặt cô bị móng tay trí thức Khương cào trúng, đã chảy m.á.u rồi! Tôi thấy trí thức Khương cố tình nắm một nắm đất cát, bôi lên vết thương trên mặt cô, ôi thật bẩn.”

Trong khi đánh nhau, Khương Vân Giảo và Ngụy Như Lan nghe thấy vậy thì càng thêm tức giận.

Khương Vân Giảo thầm hận: Con nhóc c.h.ế.t tiệt bỗng dưng xuất hiện này, quả nhiên càng thiên vị Ngụy Như Lan hơn!

Những chiêu trò nhỏ của cô ta đều bị con nhóc c.h.ế.t tiệt này phát hiện ra và còn công khai nói ra.

Giờ đây, hình ảnh cô ta muốn giả vờ yếu đuối, đáng thương và vô tội trước mặt Nhiếp Vân Xuyên, là nạn nhân bị Ngụy Như Lan đánh đập một cách vô cớ, sẽ không còn vững chắc nữa.

Ngụy Như Lan cũng rất tức giận, mẹ nó, tuy cô ta đánh vào mặt Khương Vân Giảo, nhưng không dám thật sự làm rách da mặt cô ta. Con đ* này không chỉ khiến cô ta bị thương, mà còn bôi cả cát lên vết thương!

Không có một người phụ nữ nào không để ý đến khuôn mặt của mình, thật sự có thể chịu đựng nổi sao?!
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 107



Cuộc cãi lộn giữa Khương Vân Giảo và Ngụy Như Lan không kéo dài lâu.

Bởi vì Lý Thu Hồng đã dẫn người đến can thiệp.

Dù ai cũng thích xem kịch, nhưng không thể để hai người họ đánh nhau mãi được.

Nếu để lại hậu quả nghiêm trọng, không chỉ danh tiếng của hai thanh niên trí thức nữ bị ảnh hưởng, mà cả cứ điểm thanh niên trí thức của họ cũng sẽ để lại ấn tượng xấu với người dân trong thôn.

Lý Thu Hồng và hai thanh niên trí thức nữ khác ở sân trước là Thang Tiểu Khiết và La Hồng Mai đã sống ở nông thôn được vài năm, sức lực của họ mạnh hơn nhiều so với Ngụy Như Lan, người thường trốn tránh công việc nặng. Chẳng mấy chốc, họ đã kéo Khương Vân Giảo và Ngụy Như Lan ra xa nhau.

Một bên mặt của Khương Vân Giảo có một vết bầm đỏ rõ rệt, không đến mức sưng thành đầu heo như Thẩm Nhược Kiều nói, nhưng tóc tai rối bù, bị nhổ mất vài lọn, áo quần bám đầy bụi, thân thể có nhiều chỗ đau nhức, đặc biệt là trước ngực, bị Ngụy Như Lan bóp mạnh mấy lần… Trông thực sự khá nhếch nhác.

Dù bị Thang Tiểu Khiết giữ lại, Khương Vân Giảo vẫn nhìn Ngụy Như Lan bằng ánh mắt đầy tức giận.

Ngược lại, Ngụy Như Lan chẳng bị thương gì nhiều. Trong suốt một hai phút đánh nhau, cô ta hầu như áp đảo Khương Vân Giảo. Tuy nhiên, khuôn mặt của cô ta thì khá đáng sợ, mấy nốt mụn bị Khương Vân Giảo cào xước, còn cố tình bôi cả bùn đất lên.

Khuôn mặt vốn đã không đẹp do mụn nay trông lại càng khó coi.

Ngụy Như Lan cũng nhìn Khương Vân Giảo với ánh mắt đầy phẫn nộ, nhưng cô ta cũng biết giờ không thể tiếp tục cãi vã nữa, đành nhờ La Hồng Mai dìu đi rửa mặt.

Khương Vân Giảo cũng lấy khăn, dùng nước lạnh chườm lên mặt.

Lý Thu Hồng tiến lại gần Thẩm Nhược Kiều, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Không ngờ, Thẩm Nhược Kiều trông dịu dàng như vậy, mới đến hôm nay đã dám khuấy động khi hai thanh niên trí thức nữ đánh nhau.

Một lúc sau, Lý Thu Hồng mới nói: “Đồng chí Thẩm, lần sau nếu thấy ai đánh nhau, cô cố gắng tránh xa một chút, để khỏi bị vạ lây.”

Ý là, nếu không can ngăn được, ít nhất cũng đừng đổ thêm dầu vào lửa.

Thẩm Nhược Kiều vô tội chớp đôi mắt, cười tươi nói: “Chị Thu Hồng, chị yên tâm, dù tôi không mạnh lắm nhưng tôi đã học quân quyền từ anh hai, ai dám đánh tôi, tôi sẽ đánh cho đến khi mẹ họ không nhận ra, chắc chắn sẽ không nương tay như đồng chí Ngụy đâu.”

Lý Thu Hồng: …?

Cô ta có ý đó sao?

Cảm giác như những cô gái trẻ ở đây ngày càng dữ dằn.

Thôi vậy, cô ta không quản được, mà cũng không muốn quản.

Dù sao Lý Thu Hồng cũng không tin Thẩm Nhược Kiều giỏi đánh nhau, chắc chỉ học được chút ít, tưởng mình lợi hại.

Giọng của Thẩm Nhược Kiều không lớn lắm, ngoài Đồng Viên Viên ở bên cạnh nghe rõ thì các thanh niên trí thức nam đứng cách xa không nghe rõ.

Đồng Viên Viên nghĩ bụng, Kiều Kiều thực sự rất giỏi đánh nhau…

Nhưng nhớ lại mình cũng đã cùng Kiều Kiều đánh bọn côn đồ một lần, liệu mình có được coi là biết đánh nhau không nhỉ?

Lúc này, thím Lan Hoa dẫn chồng là Vương Thiết Sinh và con trai là Vương Đại Trụ đến sân trước cứ điểm thanh niên trí thức.

Chồng của thím Xuân Hồng là Lưu Ái Quốc cùng con trai út Lưu Nhị Cẩu cũng đến.

Mỗi người còn đẩy theo một xe cút kít chở đầy gạch xanh.

Họ đến để giúp Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên dựng bếp.

Vì vậy, Thẩm Nhược Kiều cũng không để ý đến Khương Vân Giảo đang chườm mặt và Ngụy Như Lan đang rửa mặt nữa, dẫn mọi người vào sân sau.

Cái giường đất ban đầu trong nhà chính đã bị hư hỏng, cái giường hiện tại mới dựng lên, nằm sát cửa sổ phía sau, tiện lợi cho việc cho thuê cho một hoặc hai người, giường không lớn, nhiều nhất chỉ đủ cho ba người ngủ.

Bên cạnh cửa ra vào còn có một cửa sổ phía trước.

Thẩm Nhược Kiều quyết định đặt bếp lò dưới cửa sổ phía trước để tiện thoát khói dầu.

Không còn cách nào, không tiện xây ống khói ở nhà chính.

Ngoài bếp đơn cao nửa mét, bên cạnh còn có một bếp nhỏ, chỉ đặt ba viên gạch hai bên, có thể để một nồi nhỏ để nấu cơm.

Như vậy, Thẩm Nhược Kiều có thể nấu cơm và xào rau cùng lúc.

Phía trong bếp dựa vào tường, chừa chỗ để chứa củi cho vài ngày. Bên ngoài bếp, còn chừa một khoảng trống dài khoảng một mét để đặt bể nước.

Xác định vị trí bếp xong, Vương Thiết Sinh và Vương Đại Trụ bắt đầu làm việc.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 108



Mùa hè ở tỉnh Hắc trời tối muộn, hai người làm một cái bếp nhỏ, tối nay là có thể xong.

Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên lại ra ngoài, đến nhà Lưu Thuận Tử mua vại để trữ nước và nồi đất để nấu cơm.

Phòng đang dựng bếp của hai người thì nhờ Lý Thu Hồng trông chừng giúp.

Thời nay nồi gang khó mua, nhiều người nấu cơm và hầm canh đều dùng nồi đất.

Phải nói, cơm và canh nấu bằng nồi đất lại có hương vị đặc biệt thơm ngon.

Thẩm Nhược Kiều định mua hai cái nồi đất, một để nấu cơm và một để hầm canh, chọn một cái nhỏ và một cái trung.

Kiếp trước cô là người miền Nam, thích uống canh.

Còn nồi gang để xào rau, Thẩm Nhược Kiều định nhân ngày nghỉ ngày mai lên huyện, giả vờ mua từ Cung Tiêu Xã, thực ra là lấy từ cửa hàng hệ thống rồi đem ra.

Các vật dụng cần thiết khác cũng làm tương tự.

Sau khi mang vại và nồi đất về nhà, Thẩm Nhược Kiều nhờ Vương Đại Trụ đóng đinh lên hai cửa sổ và giữa phòng để treo dây thép, tiện cho việc treo rèm cửa và rèm tre.

Rèm cửa sổ phía trước được kéo dài dây thép để tránh bếp dầu mỡ bám vào, khi nấu có thể kéo rèm về phía cửa để buộc lại.

Đinh và dây thép là Thẩm Nhược Kiều mang từ nhà, cha cô là phó xưởng trưởng nhà máy cơ khí, kiếm vài thứ này cũng dễ dàng.

Cô cũng mang nhiều nên chia một phần cho Đồng Viên Viên, Đồng Viên Viên dùng mứt quả để đổi với cô.

Lúc 7h40 tối, trước khi trời tối hẳn, hai cái bếp đã hoàn thành.

Gạch được trát bằng bùn, không có xi măng, nên để bền hơn thì tốt nhất là đợi bùn khô trong hai, ba ngày rồi hãy dùng.

Nhưng Thẩm Nhược Kiều không muốn ăn cùng với mọi người ở sân trước, vừa ăn kém, vừa không no, còn phải làm công việc nặng, thế thì sao chịu nổi?

Cô dự định sẽ dùng cái bếp nhỏ làm từ ba viên gạch vào ngày mai, bếp này thấp, có nứt cũng không sao, nếu cần thì trát lại bằng bùn.

Cái bếp cao nửa mét thì đợi khô rồi dùng.

Thẩm Nhược Kiều thanh toán tiền gạch và tiền công, còn đưa cho chú Thiết Sinh tám điếu thuốc.

Ngoài ra, cô còn tặng họ vài mét dây thép làm một phần tiền công, đây là thứ Vương Đại Trụ muốn, vì tháng sau anh ta sẽ cưới vợ, muốn treo rèm tre ở cửa sổ phòng.

Anh ta không có tiền mua nhiều vải, cửa sổ trong nhà đều dán bằng giấy báo, nay nghe Thẩm Nhược Kiều nói mới biết có thể dùng rèm tre.

Rèm tre thì anh ta có thể tự học làm, không cần tốn tiền.

Vương Thiết Sinh thấy t.h.u.ố.c lá thì vui như trẻ con thấy kẹo, bảo Thẩm Nhược Kiều sau này có việc gì thì cứ tìm họ.

Tiễn mọi người đi hết, Thẩm Nhược Kiều dọn dẹp đơn giản, kéo rèm lên, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Thẩm Nhược Kiều rửa mặt xong, khóa cửa phòng, nằm lên giường đất.

Bây giờ mới 8 giờ tối, Thẩm Nhược Kiều không còn mệt mỏi và buồn ngủ như buổi chiều nữa, ngược lại tinh thần khá tỉnh táo.

Chốc lát muốn đọc tiểu thuyết.

Chốc lát lại thấy giường đất quá cứng.

Không có tiểu thuyết để đọc, còn giường cứng thì dễ giải quyết.

Thẩm Nhược Kiều bật đèn pin, từ cửa hàng hệ thống mua một chiếc chăn bông mỏng vừa với giường, trải dưới chiếu, sau đó phủ lại chiếu.

Khi nằm xuống giường một lần nữa, cô nghĩ tới việc sáng mai phải dậy sớm, đi xe bò tới công xã, rồi bắt xe đi huyện, trong cơn buồn ngủ cô dần thiếp đi.



Sáng sớm hôm sau, trước khi chiếc đồng hồ cổ reo, Thẩm Nhược Kiều đã tự nhiên thức dậy.

Cô nhóm lửa, dùng bếp nhỏ và nồi đất đun nước.

Củi là do thím Lan Hoa biết cô định dùng bếp nhỏ vào ngày mai nên đã mang đến khi dựng bếp, đủ dùng trong hai, ba ngày.

Tất nhiên, Thẩm Nhược Kiều không để họ làm không công, còn đưa thêm bốn viên kẹo trái cây.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, nước cũng sôi, cô đổ nước sôi vào bình nước quân đội.

Cô pha một cốc sữa mạch nha, ăn ba cái bánh hạch đào, đó là bữa sáng.

Đồng Viên Viên không đun nước sôi, cô ta làm trứng luộc, trứng là tối qua đổi từ thím Xuân Hồng, còn nấu thêm cho Thẩm Nhược Kiều một quả.

Hai người ăn xong trứng, đeo gùi lên lưng rồi đi ra đầu thôn.

Mùa hè ở tỉnh Hắc trời sáng sớm, bây giờ mới 5 giờ 30 nhưng khắp nơi đã sáng trưng.

Trên xe bò đã có vài người dân chuẩn bị đi lên công xã.

Chỉ còn vài chỗ trống, Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên nhanh chóng đi tới ngồi xuống.

Đợi thêm vài phút, xe bò đã đầy.

Người cuối cùng lên xe là một thanh niên cao khoảng 1m85, da ngăm màu đồng, ngũ quan cứng cáp, là kiểu đẹp trai phong trần, theo cách nói thời hiện đại thì là kiểu nam thần mạnh mẽ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 109



Nhìn kỹ, ngũ quan của anh ta có hai, ba phần giống Cố Huy, chỉ là khí chất hai người hoàn toàn khác nhau, Cố Huy có nét đẹp lãng tử, nho nhã nhưng hiểm độc.

Thẩm Nhược Kiều chột dạ nghĩ: Đây chắc hẳn là nam chính trong truyện, Nhiếp Vân Xuyên rồi!

Nhiếp Vân Xuyên nhận thấy có người đang nhìn chằm chằm vào mình, quay đầu lại và ngay lập tức chạm phải khuôn mặt tinh xảo, rạng rỡ của Thẩm Nhược Kiều.

Anh ta chỉ liếc cô một cái rồi dời ánh mắt đi.

Sau đó, anh ta đổi chỗ với một thím, nếu không thì anh ta phải ngồi sát bên Thẩm Nhược Kiều rồi.

Thẩm Nhược Kiều: …

Nam chính này đúng là khó đối phó.

Không trách gì Ngụy Như Lan theo đuổi mấy năm trời mới khiến anh ta đồng ý.

Khương Vân Giảo cũng nhờ vào khả năng biết trước tình tiết tương lai, cứu ân sư của Nhiếp Vân Xuyên, cũng là ông ngoại ruột của anh ta – ông cụ Chương. Hiện tại, ông cụ Chương đang bị cải tạo trong chuồng trâu ở đội Vân Khê.

Khương Vân Giảo được ông cụ Chương xem trọng, chủ động mai mối cho cô ta và Nhiếp Vân Xuyên. Từ nhỏ Nhiếp Vân Xuyên bị đối xử lạnh nhạt, người anh ta trân trọng nhất chính là ân sư ông cụ Chương, coi ông ta còn hơn cả người thân, không muốn làm mất mặt ông ta, nên mới đồng ý qua lại với Khương Vân Giảo.

Tất nhiên, đó chỉ là cốt truyện gốc, trong thực tế, chưa chắc diễn biến sẽ như vậy.

Trong cốt truyện gốc, ông cụ Chương gặp tai nạn vì đột ngột nghe tin người cháu ông ta yêu quý bị thương nặng, tâm trạng hỗn loạn nên khi lên núi hái rau đã trượt chân ngã xuống sườn dốc.

Dù không có Khương Vân Giảo, sau đó cũng sẽ có người trong thôn đi ngang qua và cứu ông cụ Chương. Cô ta đã vô tình lấy công lao của người khác.

Nghĩ kỹ, người cháu rất được ông cụ Chương coi trọng chắc hẳn là người cháu trên danh nghĩa – Cố Huy.

Cố Huy đã có bùa bình an, sẽ không bị thương nặng nữa.

Thẩm Nhược Kiều không hối hận khi tặng bùa bình an cho Cố Huy, nhưng hành động của cô, ở một mức độ nào đó, đã khiến con đường tương lai của Nhiếp Vân Xuyên không còn thuận lợi như trước.

Cô có ý muốn bù đắp cho Nhiếp Vân Xuyên, nhưng lại sợ hành động của mình sẽ bị hiểu lầm là có ý với anh ta, vậy thì dễ gây hiểu lầm lớn.

Thôi, bỏ qua đi.

Chọc phải một Hạ Dữ đã đủ đau đầu rồi.

Bây giờ, diễn biến thực tế và cốt truyện gốc không thể nào giống hệt nhau, chờ khi nào Nhiếp Vân Xuyên thật sự cần sự giúp đỡ của cô thì hãy tính.

Nghĩ vậy, Thẩm Nhược Kiều mở bảng hệ thống, xem điểm cảm xúc tăng trong mấy ngày qua.

Trong đó, Khương Vân Giảo đã trở thành người đóng góp điểm cảm xúc nhiều nhất cho cô.

Nghi ngờ +99, đề phòng +99, cảnh giác +99, ghen tị +99, ghét +99… và còn nhiều nữa.

Thẩm Nhược Kiều chỉ vừa đến cứ điểm thanh niên trí thức vào trưa hôm qua, chưa đến một ngày mà riêng điểm cảm xúc của Khương Vân Giảo đã hơn ba ngàn rồi.

Ngay cả sáng nay dậy cũng có ba cái +99.

Mỗi lần Khương Vân Giảo nghĩ đến cô là lại d.a.o động cảm xúc mạnh một lúc.

Ngoài ra, Đồng Viên Viên, Ngụy Như Lan, Lưu Hồng Quyên, Hà Gia Thụ - những nhân vật phụ quan trọng trong cốt truyện gốc cũng đóng góp không ít điểm cảm xúc hai chữ số.

Trong đó, cảm xúc của Đồng Viên Viên thiên về tích cực, của Ngụy Như Lan vừa có tích cực, vừa có tiêu cực. Tối qua sau khi cô ta và Khương Vân Giảo đánh nhau, Thẩm Nhược Kiều ra mặt bênh vực cô ta, nên cảm xúc đã chuyển hết sang tích cực.

Còn Lưu Hồng Quyên và Hà Gia Thụ không cần nói cũng biết, đều là cảm xúc tiêu cực đối với Thẩm Nhược Kiều.

Người dân trong thôn và những người khác ở cứ điểm thanh niên trí thức chỉ đóng góp vài điểm cảm xúc, vừa tích cực vừa tiêu cực.

Nhưng điều khiến Thẩm Nhược Kiều kinh ngạc nhất không phải những người trên, mà là vài dòng cuối cùng —

【Nhiếp Vân Xuyên ngạc nhiên +99】

【Nhiếp Vân Xuyên nghi hoặc +99】

【Nhiếp Vân Xuyên hoài nghi +99】

【Nhiếp Vân Xuyên suy nghĩ sâu xa +99】

【Nhiếp Vân Xuyên suy đoán +99】

Thẩm Nhược Kiều: …?

Cô còn tưởng chỉ liếc cô một cái, rồi không muốn ngồi cạnh cô thì nam chính chẳng có chút d.a.o động cảm xúc gì, hóa ra cảm xúc lại d.a.o động nhiều đến vậy?!

Rõ ràng, Nhiếp Vân Xuyên không phải vì nhìn cô một cái mà nảy sinh thiện cảm hay ác cảm gì.

Là một người gặp lần đầu, vậy mà anh ta lại có thuộc tính cảm xúc phức tạp như thế này với cô, quả thật không bình thường chút nào!

Chẳng lẽ, Nhiếp Vân Xuyên…
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back