Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ

Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 110



Chẳng lẽ, Nhiếp Vân Xuyên cũng đã trọng sinh rồi?

Người bình thường đều sẽ nghĩ vậy, nhất là khi nữ chính ban đầu Khương Vân Giảo cũng là người trọng sinh.

Thẩm Nhược Kiều gọi hệ thống trong đầu: “Tiểu T, Nhiếp Vân Xuyên cũng trọng sinh sao? Hoặc là xuyên sách? Anh ta có “bàn tay vàng” đặc biệt nào không? Chẳng hạn như cũng ràng buộc với một hệ thống…”

Giờ cô mới hiểu cảm giác “mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát” của Khương Vân Giảo khi lần đầu gặp cô.

Dù ngạc nhiên, Thẩm Nhược Kiều cũng không sợ hãi gì, vì cô chẳng có ý định lợi dụng Nhiếp Vân Xuyên.

Cô có thể có ý xấu gì được chứ? Cùng lắm chỉ là thi thoảng thu thập điểm cảm xúc từ nhóm nhân vật chính mà thôi.

Hệ thống Tiểu T trả lời: “Qua cảm nhận ban đầu, Nhiếp Vân Xuyên không có hệ thống nào cả. Tuy nhiên, để xác định rõ anh ta có phải trọng sinh hay là linh hồn đến từ nơi khác, cần kiểm tra thông tin linh hồn nam chính Nhiếp Vân Xuyên, chi phí 5000 tệ hệ thống. Có muốn đổi không?”

Khi rời khỏi Đồng Thành, tài khoản của Thẩm Nhược Kiều có 17.000 điểm cảm xúc, qua mấy ngày tích lũy, đã tăng lên hơn 25.000 điểm.

Còn khá xa mới đạt 100.000 điểm cảm xúc để nâng cấp hệ thống lên cấp 3.

Dùng hết điểm cảm xúc rồi từ từ tích lại sau cũng được.

Kiểm tra kỹ nguồn gốc của Nhiếp Vân Xuyên vẫn là điều cần thiết, Thẩm Nhược Kiều nói: “Đổi!”

Hệ thống Tiểu T nhanh chóng trừ 5000 điểm và bắt đầu rà quét linh hồn của Nhiếp Vân Xuyên.

Rà quét kiểu này không xâm phạm riêng tư của anh ta, nhưng có thể xác định liệu linh hồn của anh ta có phải là nguyên bản, mạnh yếu ra sao, qua đó biết anh ta có phải người xuyên không hay trọng sinh không.

Chẳng hạn, Thẩm Nhược Kiều từ thế giới bên ngoài đến đây, nhờ năng lượng từ hệ thống mới có thể hoàn toàn phù hợp với cơ thể này.

Những người chỉ xuyên linh hồn mà không có sự trợ giúp của hệ thống, khả năng phù hợp trên 90% đã là tốt rồi.

Khương Vân Giảo trọng sinh, cơ thể 18 tuổi nhưng linh hồn đã 50, nên linh hồn đã bắt đầu suy yếu, mức phù hợp với cơ thể là 94%.

Nhược điểm khi linh hồn và cơ thể không phù hợp một trăm phần trăm là sau khi bị chấn thương ở đầu, họ dễ rơi vào trạng thái hôn mê lâu dài và khả năng trở thành người thực vật cao hơn bình thường.

Thẩm Nhược Kiều của thế giới này xuyên đến tương lai, nếu không có hệ thống hỗ trợ thì phải hôn mê một, hai tháng, đợi khi độ phù hợp đạt trên 90% mới tỉnh lại.

Một lát sau, hệ thống Tiểu T nói: “Qua kiểm tra kỹ, linh hồn của Nhiếp Vân Xuyên là nguyên bản và có độ mạnh phù hợp với cơ thể, không phải xuyên không, cũng không phải trọng sinh. Tuy nhiên, trong linh hồn anh ta có một ít sóng năng lượng từ phân thân ý thức của thế giới.”

Thẩm Nhược Kiều nghe vậy cảm thấy mơ hồ: “Phân thân ý thức của thế giới là gì?”

Hệ thống Tiểu T giải thích: “Ý thức của thế giới đang ngủ, nhưng có nhiều phân thân theo dõi các động thái thế giới, hoặc là quan sát những điều chúng quan tâm.”

“Khụ, khụ, việc tôi đưa linh hồn của cô xuyên vào thế giới này là nhờ được phân thân ý thức số 2333 của thế giới cấp phép. Tôi còn phải dâng cho nó một ít năng lượng.”

“Chính vì sự xuất hiện của cô, phân thân số 2333 đã chú ý đến Khương Vân Giảo - một người trọng sinh. Nhận thấy Khương Vân Giảo định lợi dụng kiến thức tương lai để cướp người yêu của người khác, số 2333 khó chịu, nên vào đêm Khương Vân Giảo mới xuống nông thôn và tiếp cận Nhiếp Vân Xuyên, nó đã dùng phương pháp cảnh trong mơ để cho Nhiếp Vân Xuyên thấy ‘cốt truyện gốc’.”

Thẩm Nhược Kiều: …

Bàng hoàng.jpg

Mờ mịt.jpg

Thế nhưng, với tư cách là một độc giả lâu năm, sau giây phút ngạc nhiên, Thẩm Nhược Kiều nhanh chóng chấp nhận diễn biến kỳ diệu này.

Khụ khụ, phải nói rằng, phân thân ý thức số 2333 của thế giới làm rất tốt!

Đúng là phải cho Nhiếp Vân Xuyên thấy rõ bộ mặt thật của Khương Vân Giảo!
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 111



Thẩm Nhược Kiều không có lập trường để kể chuyện này với Nhiếp Vân Xuyên, cũng sợ nói ra anh ta sẽ không tin, và cô cũng không muốn tự mình bộc lộ bí mật. Việc anh ta có thể biết qua cách khác là quá tốt rồi.

Nói đơn giản, hiện tại Nhiếp Vân Xuyên vẫn là chính mình, chỉ là đã bị thế giới ý thức số 2333 “tiết lộ” một chút.

Về những chuyện tương lai, Nhiếp Vân Xuyên không biết chi tiết, chỉ biết một số điều cơ bản.

Chẳng hạn, anh ta biết khoảng hai năm sau sẽ khôi phục kỳ thi đại học, rồi sẽ có cải cách mở cửa kinh tế, ai cũng có thể ra ngoài làm ăn buôn bán, và kinh tế đất nước sẽ phát triển nhanh chóng.

Anh ta còn biết mình không phải con ruột của Nhiếp Sơn và Lưu Xuân Hoa, mà cha mẹ ruột của anh ta ở Kinh Thành, là một gia đình rất giàu có, và sau này anh ta sẽ trở thành một ông trùm thương nghiệp kiếm được rất nhiều tiền.

Khương Vân Giảo là người trọng sinh, kiếp trước cô ta đã từng kết hôn ba lần nhưng đều gặp bất hạnh, vì biết sau này anh ta sẽ trở thành người giàu có nên cô ta đã cố ý tiếp cận anh ta. Để đạt mục đích, cô ta còn cướp đi nhiều công lao đáng lẽ thuộc về người khác, như là cứu ông cụ Chương khi ông ta ngã từ sườn đồi xuống.

Cô ta cũng biết rằng Nguỵ Như Lan mới là người vợ thực sự của anh ta.

Ông cụ Chương vốn dĩ là ông ngoại của anh ta.

Cô ta còn biết rằng người con trai mà Lưu Xuân Hoa tráo đổi, tuy là con ruột của bà ta, nhưng cũng chính là anh trai cùng cha khác mẹ của anh ta.

Sau khi bị “tiết lộ” đủ điều, Nhiếp Vân Xuyên đã đi tìm ông cụ Chương để hỏi, xác nhận rằng con rể của ông cụ thực sự họ Cố, chứng thực giấc mơ của mình là thật, khiến anh ta không khỏi choáng váng.

Dù hiện giờ mặt Nguỵ Như Lan đầy mụn, không quá xinh đẹp, nhưng lúc đầu anh ta từ chối cô ta không phải vì điều này, mà là vì số tiền ít ỏi mà nhà họ Nhiếp lấy của anh ta để trả cái gọi là ơn nuôi dưỡng. Phần lớn số tiền còn lại anh ta phải dành để giúp ông cụ Chương đang sống trong chuồng bò, cùng với vài người bạn già bị đưa xuống đó với ông cụ, những người đã dạy anh ta rất nhiều kiến thức.

Hiện tại, Nhiếp Vân Xuyên thực sự không có tiền, không thể kết hôn, cũng không thể nuôi con.

Trong thời gian ngắn, anh ta hoàn toàn không nghĩ đến việc tìm đối tượng, cũng chẳng nghĩ sẽ chọn ai.

Thậm chí anh ta còn cho rằng, nếu lỡ cưới phải một người như Lưu Xuân Hoa, người sẽ cưng chiều đứa con mình yêu thương đến vô bờ bến, nhưng lại khắc nghiệt với đứa con mình ghét bỏ, anh ta thà sống độc thân cả đời, không cưới không sinh.

Biết trước được hướng đi của cuộc đời trong tương lai, Nhiếp Vân Xuyên cũng không nghĩ đến việc nhận lại cha mẹ ruột.

Dù sao anh ta cũng không có cách liên lạc với người nhà họ Cố, lại càng không thể để ông cụ Chương, người đang sống trong chuồng bò, chủ động liên hệ với bên ngoài.

Anh ta chỉ cần yên lặng chờ xem liệu một tháng sau có người nhà họ Cố đến thôn Vân Khê tìm anh ta hay không mà thôi.

Còn về việc có nên quay về nhà họ Cố làm thiếu gia nhà giàu hay không…

Trước khi biết được tương lai, câu trả lời của Nhiếp Vân Xuyên chắc chắn là có.

Nếu tiếp tục ở lại thôn Vân Khê, anh ta chỉ có thể làm một người nông dân thô kệch, làm việc lấy nhiều công điểm hơn người khác một chút, sống trong căn nhà tranh dột nát, ngay cả vợ cũng không cưới nổi.

Chỉ khi quay về nhà họ Cố, dựa vào thế lực của gia đình này, anh ta mới có cơ hội đưa ông cụ Chương rời khỏi thôn Vân Khê.

Nhưng sau khi biết trước được số phận trong tương lai, Nhiếp Vân Xuyên lại không muốn trở về nhà họ Cố nhanh như vậy.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 112



Dù Lưu Xuân Hoa rất đáng ghét, nhưng người đáng ghét không chỉ có mình bà ta.

Mặc dù anh ta không biết chi tiết việc mình bị tráo đổi với một đứa trẻ khác, nhưng anh ta cũng có thể đoán ra vài điều, rằng cha ruột của anh ta đã có con với Lưu Xuân Hoa, điều này không thể nào do một người nghèo như Lưu Xuân Hoa ép buộc ông ta.

Hơn hai năm nữa, đất nước sẽ khôi phục kỳ thi đại học. Trong tương lai mà anh ta thấy trước, dù anh ta biết tin tức này không sớm hơn nhiều người khác, anh ta vẫn có thể thi đỗ trường đại học hàng đầu, thì với hai năm chuẩn bị, không lý nào anh ta lại không đỗ.

Dựa vào nhà họ Cố để phát triển không bằng tự thân lập nghiệp, như vậy, anh ta sẽ không bị ràng buộc ân huệ từ nhà họ Cố, sau này cũng sẽ không phải chịu sự kiềm chế từ họ!

Với mẹ ruột, chắc chắn anh ta sẽ cố gắng chăm sóc, nhưng đối với người cha như vậy, nếu có con đường khác, anh ta không muốn dựa vào ông ta.

Nhiếp Vân Xuyên thường lên núi săn gà rừng, thỏ hoang, lén đem bán ở chợ đen. Nếu chỉ dựa vào công điểm kiếm được từ công việc, làm sao anh ta có tiền để giúp ông cụ Chương?

Là một người từng lăn lộn ở chợ đen, anh ta hiểu rõ lợi nhuận của việc buôn bán lớn đến mức nào, chỉ cần việc này trở nên hợp pháp, không cần che giấu, anh ta không cần dựa vào nhà họ Cố, dù có chậm một chút thì anh ta cũng có thể tự tay kiếm được cuộc sống mà mình mong muốn.

Anh ta không cần phải trở thành ông trùm thương nghiệp, chỉ cần một gia đình hòa thuận hạnh phúc là đủ.

Thứ anh ta mong muốn, từ trước đến nay chỉ là một mái ấm êm đềm.

Trong thông tin anh ta biết, trong một hai năm tới không có người nào tên Thẩm Nhược Kiều ở cứ điểm thanh niên trí thức, không biết tại sao cô lại đột nhiên xuất hiện.

Vì vậy, khi vừa thấy Thẩm Nhược Kiều, suy nghĩ đầu tiên của Nhiếp Vân Xuyên là, chẳng lẽ thanh niên trí thức nữ này cũng trọng sinh? Hoặc giống anh ta, cũng biết trước một số điều về tương lai?

Cô đến đội Vân Khê, là vì ai?

Vì sao cô cứ nhìn anh ta chằm chằm?

Dù chỉ chạm mắt một lần, Nhiếp Vân Xuyên có thể nhận ra rằng ánh nhìn của Thẩm Nhược Kiều dành cho anh ta không hề mang theo sự háo hức hay tham vọng như của Khương Vân Giảo, mà chỉ thuần túy là tò mò, dường như còn mang theo chút… thương hại?

Nhiếp Vân Xuyên lập tức cảm thấy ngượng ngùng. Thanh niên trí thức nữ mới đến này, nghe các thím bên cạnh gọi là trí thức Thẩm, có lẽ cũng biết về tương lai và có thể còn biết chuyện rắc rối giữa anh ta với Khương Vân Giảo và Nguỵ Như Lan.

Nếu không thì khó có thể giải thích được tại sao, lần đầu gặp nhau mà ánh mắt cô lại đầy thương hại khi nhìn anh ta.

Trong đầu Nhiếp Vân Xuyên vốn đang rất hỗn loạn, giờ đây lại có quyết định.

Lần này khi đi xuống huyện bán hàng trong gùi về, có chút tiền trong tay, anh ta sẽ giữ lại cho riêng mình.

Anh ta muốn đi tìm trí thức Nguỵ, chỉ cần cô ta đồng ý, hai người sẽ nhanh chóng đi đăng ký kết hôn!

Dù sao thì cô ta cũng sẽ là vợ anh ta trong tương lai, chi bằng sớm một chút để tránh khỏi sự đeo bám của Khương Vân Giảo.

Chỉ là như vậy sẽ làm khổ cô ta, cô ta phải sống những năm tháng gian khó cùng anh ta.

Nhiếp Vân Xuyên nghĩ, làm thế này chắc trí thức Thẩm sẽ không còn hiểu lầm anh ta là một kẻ ngốc bị Khương Vân Giảo lừa gạt nữa nhỉ?

Phải thừa nhận rằng, ngoài cảm giác ngỡ ngàng trước những thông tin về tương lai, Nhiếp Vân Xuyên còn có chút nghi ngờ và khó tin. Làm sao mà anh ta lại dễ bị lừa đến mức để Khương Vân Giảo thành công lôi kéo như vậy?

Trước khi có giấc mơ về tương lai, ban ngày anh ta đã gặp Khương Vân Giảo hai lần, và bản năng của anh ta đã cảm thấy rất không thích thanh niên trí thức nữ này vì sự nhiệt tình quá mức của cô ta, cho rằng cô ta chắc chắn có mục đích nào đó.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 113



Dù sao thì âm mưu của cô ta cũng viết rõ trên mặt rồi.

Chỉ là khi đó anh ta không rõ mình có gì để cô ta nhắm đến mà thôi.

Còn về việc hiện tại anh ta chưa có tình cảm với trí thức Nguỵ…

Ừm, chỉ cần cô ta không chê anh ta nghèo, thì tình cảm cũng sẽ dần dần có thôi.

Nhiếp Vân Xuyên nghĩ như vậy, và trong lòng nảy sinh vài phần mong đợi về cuộc sống tương lai.

Ở bên kia, Thẩm Nhược Kiều không biết rằng gã đàn ông thô kệch, lạnh lùng này lại có một nội tâm phong phú như vậy.

Phát hiện Nhiếp Vân Xuyên vừa tặng thêm cho cô mười mấy điểm cảm xúc “ngượng ngùng +99”.

Thẩm Nhược Kiều: …

Lại sao nữa đây?!

Sao tự nhiên Nhiếp Vân Xuyên lại ngượng ngùng thế này, anh ta đã suy diễn ra cái gì thế?!

Không ngờ gã đàn ông này lại dễ bối rối đến vậy.jpg

Hệ thống Tiểu T đã trò chuyện với ý thức thế giới số 2333, người có thể nhìn thấu suy nghĩ của Nhiếp Vân Xuyên, rồi đơn giản truyền đạt lại: “Khụ, anh ta đoán ra cô cũng là người trọng sinh, hoặc cũng biết trước tương lai, còn rất có khả năng biết rõ rắc rối giữa anh ta, Khương Vân Giảo và Nguỵ Như Lan. Anh ta cảm thấy cực kỳ xấu hổ.”

Thẩm Nhược Kiều: … Ha ha ha.

Quả thật, nếu cô đột nhiên được thông báo rằng mình là một nhân vật trong sách, và trong tương lai gần cô sẽ bị một gã đàn ông đầy toan tính chinh phục thành công, từ bỏ người thực lòng yêu mình để ở bên một kẻ nhắm vào tiền của mình, cô cũng sẽ cảm thấy rất xấu hổ.

Chuyện như thế này cũng không dễ để giải thích!

Nếu là ở thời hiện đại, có lẽ biểu cảm mà Nhiếp Vân Xuyên muốn dùng nhất lúc này là: Không phải đâu, tôi không có đâu.jpg

Trên bảng hệ thống, Nhiếp Vân Xuyên lại liên tục tặng thêm điểm cảm xúc “ngượng ngùng +99”, “buồn bực +99”… Có vẻ anh ta thực sự rất không hài lòng với kịch bản ban đầu, trong đó anh ta bị Khương Vân Giảo dụ dỗ thành công.

Tuy nhiên, Thẩm Nhược Kiều sẽ không chủ động nói ra chuyện này với Nhiếp Vân Xuyên.

Chủ yếu vì, chuyện này nói ra chỉ làm cho cả hai thêm xấu hổ mà thôi.

May là, khả năng điều chỉnh cảm xúc của Nhiếp Vân Xuyên khá tốt, sau vài phút, anh ta không còn thấy ngượng ngùng nữa.

Thay vào đó, anh ta phát ra cảm xúc “quyết tâm +99”.

Có vẻ như anh ta đã quyết định điều gì đó để không còn thấy ngượng ngùng nữa?

Dù khá tò mò, nhưng cô không để hệ thống đi tìm hiểu thêm.

Chỉ cần biết Nhiếp Vân Xuyên không có ác ý với cô là đủ.

Sau này nếu anh ta cần giúp đỡ, cô sẽ giúp trong khả năng của mình.

Thẩm Nhược Kiều nghĩ rằng cơ hội để Nhiếp Vân Xuyên cần giúp đỡ không nhiều, nhưng không ngờ rằng cơ hội ấy lại xuất hiện ngay trong chiều hôm đó…



Chiếc xe bò chạy chậm hơn nhiều so với máy cày, sau một tiếng rưỡi xóc nảy, cuối cùng cũng đến công xã.

May mắn là họ xuất phát sớm, chuyến xe từ công xã Kim Hoa đến huyện Thanh Bình vừa mới khởi hành.

Điều khiến Thẩm Nhược Kiều bất ngờ là lần này Nhiếp Vân Xuyên cũng đi lên huyện.

Những người khác trên xe bò chỉ đi đến công xã.

Nhìn chiếc gùi được chất đầy đồ của Nhiếp Vân Xuyên, được che đậy bởi một lớp cỏ khô ở trên cùng, trong lòng Thẩm Nhược Kiều đoán ra rằng rất có thể anh ta đang định đi chợ đen.

Trước khi được nhận về nhà họ Cố, thỉnh thoảng Nhiếp Vân Xuyên vẫn đi chợ đen.

Thể lực của anh ta rất tốt, dù gặp đội tuần tra cũng có thể chạy thoát cùng hàng hóa.

Chính vì gan dạ, dám liều lĩnh, khi trở về nhà họ Cố anh ta mới nhanh chóng đạt được thành tựu.

Tất nhiên sự hỗ trợ của nhà họ Cố rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn cả là Nhiếp Vân Xuyên vốn đã rất quan tâm và có tài trong kinh doanh.

Sau một tiếng nữa, xe buýt đã đến huyện.

Bây giờ mới hơn tám giờ.

Vì sợ ăn quá no sẽ say xe, nôn trên xe nên Thẩm Nhược Kiều chỉ ăn sáng qua loa.

Qua hơn hai tiếng, lúc này cô lại thấy đói bụng.

Không còn cách nào khác, cô mới 17, 18 tuổi, vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn.

Đúng lúc này, bụng của Đồng Viên Viên cũng réo lên một tiếng.

Hai người nhìn nhau rồi cùng nói: “Chúng ta đi ăn sáng ở tiệm cơm quốc doanh trước đi!”
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 114



Huyện Thanh Bình chỉ có một tiệm cơm quốc doanh duy nhất, tên là Hồng Tinh.

Khi Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên đến tiệm cơm Hồng Tinh, họ lại gặp Nhiếp Vân Xuyên, anh ta đang dùng giấy dầu gói bốn cái bánh bao thịt lớn.

Thẩm Nhược Kiều biết rằng, anh ta định mang bánh bao về cho ông cụ Chương và ba ông cụ khác đang sống ở chuồng bò.

Lần này, Nhiếp Vân Xuyên chủ động chào họ: “Trí thức Thẩm, trí thức Đồng.”

Thẩm Nhược Kiều vui vẻ đáp lại: “Đồng chí Nhiếp, anh cũng đến mua bánh bao à? Tôi nghe trí thức Nguỵ nói bánh bao ở tiệm cơm quốc doanh này ngon lắm, biết hôm nay tôi vào thành nên cô ấy còn nhờ tôi mua hai cái về cho cô ấy.”

Quả thật Nguỵ Như Lan đã nhờ Thẩm Nhược Kiều mua bánh bao giùm.

Động tác của Nhiếp Vân Xuyên ngừng lại một chút, rồi anh ta nhìn Thẩm Nhược Kiều: “Vừa hay, chiều nay tôi có việc cần tìm trí thức Nguỵ, để tôi mang về giúp cô ấy.”

Nói rồi, anh ta quay sang người phục vụ phụ trách bán bánh bao của tiệm cơm Hồng Tinh: “Đồng chí, cho tôi thêm hai cái bánh bao thịt.”

Thẩm Nhược Kiều cười tủm tỉm: “Được thôi, chắc trí thức Nguỵ sẽ vui lắm.”

Giọng cô đầy vẻ trêu chọc.

Nhiếp Vân Xuyên không thoải mái, khẽ ho một tiếng, cẩn thận cất gói bánh bao vào, sau đó mua thêm một cái bánh bao rau, cắn một miếng lớn rồi nhanh chóng rời đi.

Đồng Viên Viên nhìn theo bóng lưng của Nhiếp Vân Xuyên, có vẻ suy tư.

Thẩm Nhược Kiều huých cô ta một cái: “Sao thế?”

Cô bạn này vốn thích kiểu người như Cố Huy, chẳng lẽ giờ lại chuyển tình cảm sang Nhiếp Vân Xuyên vì anh ta có vài phần tương tự sao?

Chắc là không đâu, sau vụ trên tàu hỏa được Cố Huy cứu khỏi tay kẻ xấu, giờ có lẽ Đồng Viên Viên đã một lòng một dạ với Cố Huy rồi, ngay cả việc anh ta “bị thận yếu” cô ta cũng không để ý.

Đồng Viên Viên nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy đồng chí Nhiếp trông có chút quen mắt, kỳ lạ thật, rõ ràng là tôi chưa gặp anh ta bao giờ.”

Thẩm Nhược Kiều mỉm cười: “Ha ha, phải không, người giống nhau là chuyện bình thường mà.”

Đúng là không hổ danh là fan nhan sắc, Đồng Viên Viên quan sát chi tiết đến vậy.

Ngay cả Lưu Xuân Hoa, mẹ ruột của Cố Huy, cũng không nhận ra điểm tương đồng trên khuôn mặt Cố Huy và đứa con nuôi của bà ta.

Có điều, giờ Lưu Xuân Hoa đã lớn tuổi, mắt kém, nhìn cái gì cũng mờ mờ, chẳng thấy rõ lắm.

Bà ta và Cố Huy cũng không thân thiết, chưa từng nhìn kỹ anh ta xem trông thế nào.

Rất nhanh, đến lượt họ gọi món, Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên không vội, ngoài việc mỗi người mua một cái bánh bao thịt, còn gọi thêm một bát mì bò để ăn cùng.

Phải nói tay nghề của đầu bếp tiệm cơm quốc doanh này thật tốt! Ngon quá!

Bánh bao thịt dùng nguyên liệu rất thật, cắn một miếng là đầy ắp hương vị thịt, béo nhưng không ngấy, cảm giác hạnh phúc tràn đầy.

Mì bò với thịt bò kho thấm vị, sợi mì dai ngon, nước dùng đậm đà.

Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên quyết định cùng nhau đến bưu điện để gọi điện về báo bình an cho gia đình, rồi sau đó chia nhau đi mua những món đồ cần thiết.

Ở bên kia, Nhiếp Vân Xuyên nhanh chóng ăn xong chiếc bánh bao cầm trên tay, sau đó rời khỏi con đường chính, nhanh chóng rẽ vào một ngõ nhỏ vắng vẻ.

Anh ta vòng qua nhiều ngã rẽ, đi qua thêm mấy con hẻm nữa, cuối cùng cũng đến một sân nhỏ yên tĩnh.

Ban đầu, Nhiếp Vân Xuyên định bán hết hàng hóa trong gùi rồi mới tới đây, nhưng vì muốn cưới trí thức Nguỵ sớm hơn, anh ta cần tìm cách kiếm thêm chút tiền.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 115



Trước đây, mỗi khi săn được heo rừng lớn hoặc nấm quý, anh ta không thể không bán hết trong thời gian ngắn vì sợ thịt để lâu sẽ hỏng, nên thường trực tiếp bán lại cho Trần Lão Tam, ông chủ đứng sau chợ đen này.

Lâu dần, anh ta quen biết với Trần Lão Tam và vài người dưới trướng anh ta.

Lần này, Nhiếp Vân Xuyên đến là muốn xem liệu Trần Lão Tam còn hàng gì khác không, anh ta có thể giúp bán lại để kiếm chút tiền chênh lệch.

Mang theo hai gùi hàng cùng lúc sẽ làm tăng nguy cơ bị phát hiện, nếu đội tuần tra xuất hiện, với số hàng nhiều như vậy anh ta sẽ không thể chạy nhanh. Tuy nhiên, nhờ vào thể lực tốt và sự quen thuộc địa hình, anh ta vẫn có khả năng thoát mà không bị bắt.

Nhiếp Vân Xuyên cũng không dám đợi bán hết hàng của mình rồi mới đến đây, nếu đến muộn thì không còn hàng tốt để chọn nữa.

Nhiếp Vân Xuyên gõ cổng sân theo nhịp đều đặn: ba lần, bốn lần, hai lần, rồi lại ba lần.

Chẳng bao lâu sau, có người trong sân đi ra mở cửa.

Thấy người quen đến, Nhiếp Vân Xuyên được mời vào.

Vừa thấy Nhiếp Vân Xuyên, Trần Lão Tam liền nói: “Em trai Nhiếp, cậu đến đúng lúc quá, vừa hay vài anh em bán hàng cố định của tôi có việc không đến được, cậu phải giúp tôi một tay nhé.”

Vì Trần Lão Tam nhường chút lợi nhuận, Nhiếp Vân Xuyên cắn răng đồng ý giúp anh ta bán hai gùi hàng vào hôm nay.

Tuy nhiên, Nhiếp Vân Xuyên luôn cẩn trọng, không muốn mang quá nhiều hàng cùng một lúc, chỉ lấy một gùi, phần còn lại, đợi khi nào bán gần hết hàng của mình thì quay lại lấy hoặc để người của Trần Lão Tam giao cho anh ta.

Không còn cách nào khác, Nhiếp Vân Xuyên không thể không thận trọng. Nếu có chuyện gì xảy ra, các ông cụ trong chuồng bò sẽ lo lắng, thậm chí hối hận vì những năm qua đã nhận đồ từ anh ta.

Hiện giờ anh ta đã có ông ngoại, dù tạm thời vẫn chưa thể nhận ông cụ là người thân.

Vài năm trước, khi cháu ngoại của ông cụ Chương, là Cố Huy, lập công trong quân đội, đầu tiên anh ta chuyển ông cụ Chương từ nông trường về đội Vân Khê, rồi không lâu sau lại giúp hai vợ chồng em họ của ông cụ Chương, là vợ chồng nhà họ Quan, chuyển từ nông trường về đây luôn.

Ngoài ra còn có một ông cụ họ Ngô, cũng là bạn thân của ông cụ Chương.

Bốn ông bà cụ này, tuy ông cụ Chương giúp anh ta nhiều nhất, nhưng ba người còn lại cũng được coi là ân nhân và thầy của Nhiếp Vân Xuyên.

Năm anh ta mới hơn 15 tuổi, Lưu Xuân Hoa đã đuổi anh ta ra khỏi nhà, buộc anh ta phải sống một mình trong căn nhà tranh rách nát ở cuối thôn với lý do anh ba lấy vợ rồi, phòng của anh ta phải nhường cho hai cháu trai.

Nhà Lưu Xuân Hoa có sáu gian, ông bà nội của Nhiếp Vân Xuyên ở riêng một gian, Lưu Xuân Hoa và Nhiếp Sơn ở một gian, anh cả và vợ ở một gian, các con gái của anh cả ở phòng của anh hai, còn hai cháu trai ở phòng của anh ba, còn lại một phòng là của Nhiếp Vân Xuyên.

Giường ở nông thôn lớn, ngủ năm sáu người không thành vấn đề. Nhiếp Vân Xuyên không ngại nhường phòng cho anh ba vừa cưới, nhưng anh ta hoàn toàn có thể ngủ chung với hai con trai của anh cả, một bé chín tuổi, một bé sáu tuổi.

Anh hai đi ở rể trong thành phố, mỗi năm chỉ về nhà hai ba lần, không ở lại qua đêm.

Anh ba ở trong quân đội, hai ba năm mới về một lần, ngôi nhà này hoàn toàn đủ chỗ cho Nhiếp Vân Xuyên ở.

Chẳng qua là Lưu Xuân Hoa chán ghét sự có mặt của anh ta, thà để trống một căn phòng cho anh ba, người hiếm khi về thăm nhà, còn hơn để Nhiếp Vân Xuyên ở đó.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 116



Biết mình sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Nhiếp, trong lòng Nhiếp Vân Xuyên cảm thấy nhẹ nhõm, vì như vậy, anh ta không cần phải làm nhiều việc nhất, chịu đòn nhiều nhất và luôn ăn không đủ no.

Vì vậy, anh ta cũng đồng ý.

Nhiếp Sơn và Lưu Xuân Hoa đã quyết định, chuyện này không còn là việc anh ta có muốn hay không.

Sau khi dọn ra khỏi nhà họ Nhiếp, anh ta chuyển đến sống trong căn nhà tranh dột nát do một cụ già đơn độc để lại sau khi qua đời, nơi này gần chuồng bò.

Với tính cách khắt khe của Lưu Xuân Hoa, lần này bà ta tách anh ta ra riêng cũng không cấp cho anh ta nhiều đồ ăn.

Một lần, Nhiếp Vân Xuyên lên núi đào rau dại, vì quá đói mà ngất xỉu trên núi, may mắn được ông cụ Chương vừa mới chuyển đến đội Vân Khê cứu. Ông cụ còn chia phần lương thực ít ỏi của mình cho anh ta.

Sau đó, ông cụ Chương dạy Nhiếp Vân Xuyên cách nhận biết nhiều loại thảo dược phổ biến, giúp anh ta đào thảo dược mang ra trạm thu mua trong thành để đổi tiền.

Những ông bà cụ ở chuồng bò thấy anh ta tội nghiệp, còn trẻ mà thông minh, chăm chỉ, nên đều cố gắng tiết kiệm chút lương thực cho anh ta vay mượn.

Nhờ vậy, Nhiếp Vân Xuyên đã vượt qua được quãng thời gian khó khăn nhất khi mới chuyển ra ngoài.

Ngoài sự giúp đỡ về vật chất, quan trọng hơn cả là các ông bà cụ đã dạy cho anh ta không ít kiến thức trong sách vở.

Lúc đó, Nhiếp Vân Xuyên vừa học xong lớp 7, luôn đứng nhất lớp trong các kỳ thi. Nhưng khi thấy bảng điểm của anh ta, Lưu Xuân Hoa không những không vui mà còn trách anh ta thích nổi bật.

Sau khi đuổi anh ta ra ngoài, bà ta cũng không muốn bỏ tiền cho anh ta tiếp tục học, viện cớ rằng tiền trong nhà đã dành cho anh ba lấy vợ.

Thực tế, tiền anh ba cưới vợ đều là tiền anh ba tự tiết kiệm.

Nhiếp Vân Xuyên đã từng nghi ngờ rằng có lẽ anh ta không phải con ruột của nhà họ Nhiếp, chỉ là trước giờ không có chứng cứ.

Năm 15 tuổi, anh ta tin chắc phỏng đoán của mình đến chín mười phần.

Bởi vì năm đó, Lưu Xuân Hoa và Nhiếp Sơn đã có không ít lần tranh cãi dữ dội.

Trước kia, khi Lưu Xuân Hoa đánh mắng anh ta, Nhiếp Sơn thường ngăn cản, cho rằng bà ta không nên đối xử hà khắc với con trai út như vậy, nhưng sau khi xảy ra cãi vã, ông ta không còn ngăn cản bà ta nữa.

Ánh mắt của Nhiếp Sơn nhìn Nhiếp Vân Xuyên đầy vẻ lạnh lùng và phức tạp.

Thậm chí có vài lần, ông ta cũng cầm roi tre đánh anh ta.

Có lẽ lúc đó, Nhiếp Sơn đã phát hiện ra anh ta không phải con ruột của ông ta.

Dù gì, ba người con trai đầu của Nhiếp Sơn đều là mắt một mí, Lưu Xuân Hoa cũng vậy, còn anh ta thì lại mắt hai mí, lớn lên càng ngày càng đẹp trai, hoàn toàn không giống Nhiếp Sơn và Lưu Xuân Hoa.

Tuy nhiên, Nhiếp Sơn lại bị Lưu Xuân Hoa thuyết phục, có lẽ ông ta không biết rằng bà ta đã lén sinh con với người đàn ông khác.

Điều mà Nhiếp Vân Xuyên có thể nghĩ đến là có lẽ đứa con ban đầu bà ta sinh ra đã mất sớm, và anh ta chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi mà bà ta lén nhận nuôi. Khi nhìn thấy anh ta, bà ta lại nhớ đến đứa con đã mất nên mới ghét bỏ và không muốn gặp anh ta.

Giờ đây, sau khi đã có giấc mơ tiên tri và biết rằng mình không phải con ruột của Lưu Xuân Hoa và Nhiếp Sơn, anh ta hiểu lý do bà ta ghét mình là vì anh ta giống cha ruột của mình.

Cha mẹ là điều anh ta không thể chọn lựa.

May mắn thay, Nhiếp Vân Xuyên có thể chọn một người mẹ có phẩm chất tốt cho con mình.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 117



Nghĩ đến Nguỵ Như Lan, tuy cô ta tự ti vì trên mặt có mụn, nhưng luôn lén nhìn anh ta từ xa, Nhiếp Vân Xuyên khẽ nở một nụ cười.

Mặc dù chưa từng quan sát kỹ trí thức Nguỵ, nhưng trong ấn tượng của anh ta, cô ta có ngũ quan rất hài hòa.

Nhiếp Vân Xuyên nghĩ vậy, ngoài việc bán hàng, anh ta bắt đầu chú ý xem có món nào thích hợp để mang về làm quà cho trí thức Nguỵ không.

Chẳng mấy chốc, số thỏ rừng và gà rừng trong gùi anh ta mang đến đã bán gần hết, chỉ còn lại ít trứng gà rừng và trứng vịt.

Còn lại một nửa hàng hóa trong chiếc gùi khác.

Thời buổi này, công nhân ở thành phố cũng thiếu đồ ăn, có tiền mà không có phiếu cũng không thể mua nhiều, nên các sạp bán thịt trên chợ đen luôn đông khách.

Nhiếp Vân Xuyên không muốn về muộn, anh ta còn mua bánh bao nhân thịt cho trí thức Nguỵ nữa.

Nghĩ vậy, người vốn ít nói, chỉ lộ chút thịt ra ngoài gùi để thu hút sự chú ý chứ hiếm khi rao hàng như Nhiếp Vân Xuyên nhận ra cách đó không hiệu quả.

Hàng của anh ta không có thịt để hút khách, nếu không rao, biết đến bao giờ mới bán hết đây?

Anh ta thoa ít nhọ nồi lên mặt, không rõ gương mặt thế nào nhưng cũng có vẻ là một thanh niên nhanh nhẹn.

“Lạc đây! Lạc tươi mới đây! Xà phòng, loại xà phòng tốt nhất đây! Quả óc chó, quả to thơm ngon đây, mọi người đến xem nào!”

Anh ta học cách rao to của các tiểu thương khác.

Với tiếng rao của Nhiếp Vân Xuyên, công việc buôn bán của anh ta dần khấm khá hơn.

Lúc này, một đàn em của Trần Lão Tam đi về lấy thêm hàng, cũng mang thêm gùi còn lại cho Nhiếp Vân Xuyên.

Thẩm Nhược Kiều đến chợ đen đúng vào lúc này.

Lần này cô không có ý định bán hàng mà muốn mua một ít thực phẩm không cần phiếu, nên không hóa trang thành nam giới.

Tuy nhiên, Thẩm Nhược Kiều cũng làm một số cải trang, thoa phấn tối màu lên mặt và tay, làm đậm lông mày, làm tối màu môi, thậm chí còn trang điểm vài nốt mụn và tàn nhang trên mặt.

Nói đơn giản, cô tự làm mình trông xấu xí đi.

Tránh cho dung mạo quá nổi bật sẽ gây phiền phức không cần thiết.

Thẻ hóa trang tốn khá nhiều tệ hệ thống, 1000 tệ, đủ để mua được nhiều đồ ăn.

Thẩm Nhược Kiều muốn nhanh chóng tích lũy đủ 100,000 điểm cảm xúc để thăng lên cấp ba, lúc đó sẽ được thưởng một không gian cá nhân có phòng khách và phòng ngủ.

Trong đó còn có máy giặt, tủ lạnh và các thiết bị hiện đại khác.

Các khoản chi tiêu không cần thiết và lớn, cô cố gắng không tiêu tốn.

Về chuyện làm ăn ở chợ đen huyện Thanh Bình… để cô có được không gian cá nhân rồi tính tiếp.

Hôm nay đến chợ đen, cô chỉ định mua đồ và tìm hiểu tình hình chợ đen ở đây.

Đi một vòng, Thẩm Nhược Kiều mua khá nhiều đồ ăn và bỏ vào gùi.

Lúc này, cô nghe thấy tiếng rao nghe có chút quen thuộc.

Ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, ồ, chẳng phải là nam chính Nhiếp Vân Xuyên sao?

Quả nhiên anh ta đến chợ đen bán hàng.

Tuy nhiên, Thẩm Nhược Kiều sớm đã biết Nhiếp Vân Xuyên sẽ ở chợ đen, nên không ngạc nhiên khi gặp anh ta ở đây.

Điều khiến cô bất ngờ là lúc này Nhiếp Vân Xuyên đã có thể rao hàng thu hút khách.

Trong cốt truyện, ban đầu anh ta buôn bán nhưng vẫn còn dè dặt, không rao hàng, mỗi lần bán hàng đều thua kém những người nhanh mồm nhanh miệng.

Không ngờ giờ đây anh ta làm tốt thế này?

Hơn nữa, sao trước mặt anh ta có tới ba gùi hàng, nếu có người đeo băng tay đỏ xuất hiện, anh ta không kịp thu dọn thì phải làm sao?

Chợ đen huyện Thanh Bình không hoạt động kín đáo như chợ đen Đồng Thành, mặc dù cũng có thế lực đằng sau duy trì trật tự, nhưng chỉ có một người tuần tra bốn ngõ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 118



Không còn cách nào, các con ngõ nhỏ ở đây quá nhiều, đan xen chằng chịt, cộng thêm việc hôm nay thiếu người, nhiệm vụ “cảnh báo” chỉ có hai người canh chừng.

Đột nhiên, Thẩm Nhược Kiều nghe hệ thống Tiểu T thông báo: “Không ổn, có người đeo băng tay đỏ đang đến từ phía đông! Họ đến đầu ngõ rồi mới đeo băng tay đỏ, cách đây chỉ còn một trăm mét!”

Trái tim Thẩm Nhược Kiều bất giác đập mạnh một nhịp. Cô cứ ngỡ rằng có hệ thống hỗ trợ dò tìm trong bán kính một cây số, nên nếu có đội tuần tra đến, cũng sẽ phát hiện sớm hơn rất nhiều.

Không ngờ rằng đám người đeo băng tay đỏ này cũng đã khôn ra, chỉ khi đến gần đích mới lộ diện.

Thẩm Nhược Kiều lập tức nhanh chân bước về phía quầy hàng của Nhiếp Vân Xuyên cách đó bảy, tám mét.

Lúc này, trước quầy của Nhiếp Vân Xuyên còn có hai khách hàng. Một người là một bà cô, nói không ít lời, muốn ép giá trứng gà rừng và trứng vịt trong gùi của anh ta.

Bà cô này thường xuyên đến chợ đen mua đồ, cũng biết rằng các tiểu thương thường không thích bày ra đến ba cái giỏ.

Nhưng giá bà ta đưa ra thực sự quá thấp, bình thường giá trứng gà ở chợ đen khoảng sáu bảy phân tiền một quả, còn bà ta chỉ chịu trả bốn phân tiền, với lý do là trứng gà rừng nhỏ hơn trứng gà thường.

Nhiếp Vân Xuyên còn muốn tích góp tiền để cưới vợ, nên dĩ nhiên không muốn chịu thiệt.

Còn vị khách hàng kia là một ông lão, đang muốn mua lạc, cứ nhất định phải chọn từng hạt một.

Khi Thẩm Nhược Kiều tiến tới, Nhiếp Vân Xuyên ngẩng đầu lên, theo thói quen mời gọi khách: “Xem một chút đi, chị gái cứ thoải mái chọn… ơ…”

Tiếng “ơ” này nghe thật sinh động.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Nhược Kiều hiểu rằng dù cô đã cải trang, những người quen vẫn có thể nhận ra cô.

Dĩ nhiên, lớp tro nồi trên mặt Nhiếp Vân Xuyên cũng không thực sự giấu được diện mạo của anh ta.

Vẻ mặt của Nhiếp Vân Xuyên lộ ra chút lo lắng, tri thức Thẩm phát hiện anh ta đang bán hàng ở chợ đen, chắc cô sẽ không đi tố cáo mình đâu.

Điều anh ta lo ngại là, liệu cô có kể chuyện này cho tri thức Nguỵ không?

Trong giấc mơ tiên tri, phải ba năm sau anh ta với trí thức Nguỵ mới gặp lại nhau khi cùng thi đỗ đại học, lúc ấy hai người mới chính thức đến với nhau.

Hiện tại, có lẽ tri thức Nguỵ sẽ chấp nhận sự nghèo khó của anh ta, nếu không thì ngay từ đầu cô ta cũng chẳng bạo dạn thể hiện tình cảm với anh ta khi vừa mới về thôn.

Nhưng anh ta lại không biết liệu cô ta có thể chấp nhận việc anh ta lén lút đến chợ đen bán hàng không.

Thậm chí, còn bí mật qua lại với những người sống trong chuồng bò…

Nghĩ đến đây, dự định ban đầu của Nhiếp Vân Xuyên là tối nay về thôn sẽ tìm cơ hội hẹn trí thức Nguỵ ra ngoài, tặng cô ta bánh bao nhân thịt, tiện thể hỏi cô ta có muốn kết hôn với anh ta ngay bây giờ không.

Nhưng bây giờ, anh ta lại không chắc chắn nữa.

Sau một tháng nữa nếu anh ta không định đi cùng người nhà họ Cố về Kinh Thành, thì anh ta vẫn sẽ phải ở lại thôn Vân Khê trong hai năm rưỡi tới.

Trong khoảng thời gian này, anh ta không thể không đến chợ đen, càng không thể không qua lại với nhóm của người ông cụ Chương.

Làm những việc này có nguy cơ bị người khác bắt gặp và phát hiện.

Hôm nay tình cờ gặp phải tri thức Thẩm, người có tính cách tốt bụng, có lẽ cô sẽ không tố cáo anh ta, nhưng nếu một ngày nào đó lại là những người trong nhà họ Nhiếp ghét anh ta, thì sao?

Chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cho anh ta.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 119



Nghĩ đến đây, tâm trí anh ta chuyển từ “mình sắp cưới được vợ rồi” sang “thế là mất vợ rồi”, tâm trạng cũng tụt xuống đáy.

Ngay cả giọng điệu khi đối mặt với bà cô đang ép giá cũng không còn tốt nữa: “Trứng gà rừng năm phân tiền một quả, mua thì mua, không thì thôi.”

Bà cô tức giận: “Thái độ gì đây?”

Thẩm Nhược Kiều hắng giọng, lớn tiếng hét lên: “Đội tuần tra đến rồi! Mau chạy đi!”

Câu nói của cô vừa dứt, nhiều người bán hàng lập tức thu dọn gian hàng.

Những khách hàng chưa thanh toán cũng vội đặt hàng xuống, nhưng cũng không thiếu người muốn vơ lấy hàng rồi chạy.

Thậm chí có người nghi ngờ Thẩm Nhược Kiều: “Cô bé à, tôi thấy cô ở đây khá lâu rồi, vừa rồi còn mua bánh bò bên kia cơ mà, sao lại biết đội tuần tra đến?”

“Đừng nghe con bé này, nó nói bậy đấy.”

Thẩm Nhược Kiều nghĩ rằng những người đến chợ đen, dù buôn bán hay mua sắm, đều không dễ dàng gì, ai cũng muốn gia đình được sống khá hơn, nên cô mới lớn tiếng cảnh báo.

Còn họ có tin hay không thì tùy họ.

May thay, Nhiếp Vân Xuyên tin cô, anh ta biết chắc chắn trí thức Thẩm không nói đùa về chuyện này.

Anh ta nhanh chóng giật lấy trứng gà rừng mà bà cô đang cầm trên tay, rồi đặt lại vào gùi.

Anh ta cũng lấy lại lạc từ tay ông lão, nhưng riêng ông lão thì anh ta lại bốc thêm một nhúm nhỏ khoảng năm, sáu hạt.

“Ông ơi, hôm nay không bán nữa nhé, lần sau lại đến.”

Tuy ông lão hơi khó tính, nhưng thật lòng muốn mua và cũng không ép giá quá đáng.

Còn bà cô ép giá quá đáng kia thì miễn bàn, một hạt lạc cũng không cho không.

Nhiếp Vân Xuyên nhanh chóng chuyển hết trứng từ gùi của mình sang gùi đã vơi một nửa.

Sau đó, anh đeo chiếc gùi mà nhóm của Trần Lão Tam vừa mang đến, vẫn còn đầy chín phần, và ôm lấy chiếc gùi đã vơi một nửa.

Còn chiếc giỏ trống của anh ta thì…

Thật sự không thể mang thêm được, nếu mang sẽ ảnh hưởng đến tốc độ chạy trốn.

Anh ta vẫn chưa biết đội tuần tra đến từ hướng nào.

Thẩm Nhược Kiều lại hét lớn: “Đội tuần tra đến từ cổng phía Đông!”

Nói xong, cô tiến lên, giúp Nhiếp Vân Xuyên nhấc chiếc giỏ trống kia.

Động tác của Nhiếp Vân Xuyên quá nhanh, ông lão nhận lấy lạc mà anh ta nhét vào tay, cũng không nói nhiều chạy về phía Tây, không quên cảm ơn Thẩm Nhược Kiều: “Cảm ơn nhé, cô bé.”

Bà cô lại không cam lòng: “Khoan đã, sao không bán trứng nữa? Con bé này đang nói nhảm đấy, sao cậu lại tin nó?”

“Không bán trứng cho tôi thì thôi, sao ông lão kia có mà tôi không có chứ?”

Nhưng chẳng ai để ý đến bà ta.

Bà ta cũng không dám giành giật hàng hóa từ tay Nhiếp Vân Xuyên, người cao to vạm vỡ.

Nhiếp Vân Xuyên nhìn Thẩm Nhược Kiều: “Đi theo tôi.”

Rồi anh ta rảo bước về phía ngõ phía Bắc.

Mỗi lần đội tuần tra đến bắt người, họ không chỉ xuất hiện từ một hướng, rất có thể phía Tây cũng sẽ có người, chỉ có ngõ phía Bắc sâu nhất là khó bị mai phục nhất.

Thẩm Nhược Kiều nắm lấy giỏ trên lưng Nhiếp Vân Xuyên: “Không được, phía Bắc cũng có người, đi về phía Tây, nhanh lên.”

Nhiếp Vân Xuyên không biết tại sao Thẩm Nhược Kiều lại biết được, nhưng chỉ do dự một giây, liền quyết định tin cô.

Hai người nhanh chóng theo kịp bước chân của ông lão.

Phải nói, chân ông lão cũng khá nhanh nhẹn, chạy rất nhanh.

Lúc này, bà cô đằng sau cũng vừa chửi vừa đi theo.

Chuyện này, thà tin là có, không thì chẳng còn cơ hội mà thoát thân.

Thẩm Nhược Kiều lén thu tất cả hàng hóa trong gùi của mình vào không gian hệ thống.

Chiếc gùi trên lưng và gùi trong tay cô đều trống không, nhờ vậy cô nhanh chóng bắt kịp Nhiếp Vân Xuyên, và nói: “Anh cứ chạy trước đi, không cần đợi tôi.”

Nhiếp Vân Xuyên lập tức tăng tốc thêm vài phần.

Lúc này, từ phía Đông cũng vang lên tiếng huyên náo: “Đội tuần tra đến rồi! Mau chạy đi!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back