Dịch Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ

Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 30



Viên cầu thúi vô địch thực sự có mùi vô cùng kinh khủng. Bà thím đứng cách mười mét suýt nôn khi ngửi thấy, vội lùi thêm vài mét.

Tô Tư Tư bị bao quanh bởi mùi thối, đờ đẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cứ tưởng chỉ là mùi phân chó, nhưng sao lại thối đến mức này?!

Ngơ ngác mất một giây, cô ta không thể chịu nổi và nôn thốc nôn tháo ngay tại chỗ.

Bó hoa dại mà cô ta định giữ gìn cẩn thận, sau này phơi khô làm kỷ niệm, rơi xuống đất, vừa khéo đập vào đống nôn ói của cô ta.

【Tô Tư Tư ghê tởm +99】

【Tô Tư Tư nôn +99】

【Tô Tư Tư đau lòng +99】

【Tô Tư Tư nôn +99】 ……



Lúc này Thẩm Nhược Kiềuđã đi một đoạn đường khá xa trên chiếc xe đạp, vẫn liên tục nhận được hàng loạt điểm cảm xúc, trong đó đóng góp nhiều nhất là từ Tô Tư Tư.

Hiện tại, hệ thống đã lên cấp hai, phạm vi thu thập điểm cảm xúc cũng mở rộng hơn. Trước đây là trong phạm vi mười dặm, mọi người nghĩ đến, thảo luận về, hoặc đối thoại trực tiếp với cô, đều có thể thu thập được cảm xúc. Bây giờ là trong phạm vi một trăm dặm.

Coi việc giẫm phải phân chó là xui xẻo sao? So với những việc xấu xa mà Tô Tư Tư đã làm, đây chỉ là mới bắt đầu.

Vận xui của cô ta sẽ kéo dài cho đến khi những gì cô ta phải trả đủ để bù đắp lại những điều ác mà cô ta đã gây ra, lúc đó vận xui mới tan biến!

Thẩm Nhược Kiều hỏi hệ thống Tiểu T ở trong đầu: “Linh hồn của nguyên chủ đã biến mất, Tô Tư Tư có phải đồng phạm giết người không? Bùa xui xẻo có xử phạt theo tội danh này không?”

Hệ thống Tiểu T trả lời: “Trong cốt truyện gốc, Tô Tư Tư đúng là đồng phạm gián tiếp dẫn đến cái chết của Thẩm Nhược Kiều, còn giúp làm giả thư tuyệt mệnh. Nhưng vì sự xuất hiện của cô, thế giới này không còn tuân theo đúng lộ trình đã định trong sách nữa. Linh hồn của nguyên chủ không tan biến mà đã thoát qua một cánh cửa thời không mở ra trong thoáng chốc và xuyên đến thế giới của cô vào năm 2023. Tuy nhiên, vì không có năng lượng bảo vệ của hệ thống, linh hồn cô ấy đã bị thương khá nặng. Hiện giờ đang dưỡng thương trong cơ thể của cô ở năm 2023. Cơ thể của cô bị sét đánh nhưng không chết, chỉ rơi vào trạng thái thực vật. Dự kiến khoảng một đến hai tháng nữa, khi linh hồn của ‘Thẩm Nhược Kiều’ hồi phục, cô ấy sẽ tỉnh lại. Ban đầu cơ thể sẽ yếu hơn bình thường một chút, nhưng nhanh chóng phục hồi và sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng.”

Hệ thống Tiểu T bổ sung: “Tôi cũng vừa mới biết được thông tin này vào hôm nay qua một người bạn hệ thống đang làm việc ở năm 2023. Tuy nhiên, ngay cả khi linh hồn nguyên chủ còn tồn tại và cơ thể cô ấy còn sống, cô cũng không thể quay trở lại thân thể cũ của mình được nữa, việc hoán đổi linh hồn xuyên thời không là không thể đảo ngược.”

Thẩm Nhược Kiều ngạc nhiên, không ngờ rằng linh hồn của nguyên chủ lại may mắn không tan biến, và cô ở hiện đại cũng may mắn không mất mạng!

Nguyên chủ có thể sống tiếp ở năm 2023 với thân phận của cô, vậy cũng tốt.

Mặc dù không còn gia đình yêu thương cô ấy trong thời đại đó, nhưng một người đã chết mà có thể sống lại thì đã là quá may mắn rồi, phải không?

Vậy nên, việc cô và nguyên chủ hoán đổi thân thể, không ai nợ ai cả.

Cả hai đều có được và mất mát riêng.

Hai người không thể hoán đổi lại để trở về cuộc sống ban đầu, vậy thì chỉ có thể trân trọng hiện tại.

Hệ thống Tiểu T nói: “Vì linh hồn nguyên chủ không chết hoàn toàn, nên cái giá mà Tô Tư Tư phải trả sẽ không quá lớn. Cùng lắm chỉ là trở thành tàn tật. Thậm chí sau khi bùa xui xẻo hết hạn, vận may của cô ta cũng không thể khôi phục lại mức độ của người bình thường được nữa. Cô ta sẽ sống trong cảnh nghèo khó cả đời và sẽ không bao giờ có được tình cảm chân thành từ bất kỳ ai.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 31



Thẩm Nhược Kiều: “Như vậy là đủ rồi. Tô Tư Tư tính toán đủ đường, mục tiêu lớn nhất của cô ta là được sống một cuộc sống giàu có, hào nhoáng. Bắt cô ta trở nên tàn tật, nghèo khó, và không còn ai chân thành đối xử tốt với cô ta nữa có lẽ còn đau khổ hơn là chết.”



Rời khỏi khu nhà chỗ nhà họ Tô, cũng vừa đúng giờ ăn trưa.

Theo thói quen hàng ngày, chắc chắn Thẩm Tắc An đang ở nhà chuẩn bị nấu cơm rồi.

Đúng vậy, em trai Thẩm rất đảm đang, chỉ có hai chị em ở nhà thì toàn là Thẩm Tắc An nấu cơm, và tay nghề nấu nướng cũng khá ổn. Việc rửa bát cũng là việc của cậu ấy, Thẩm Nhược Kiều chỉ cần lo ăn là được.

Thẩm Nhược Kiều tìm một con hẻm cụt không người, cất xe đạp, tháo thẻ cải trang nam, điều chỉnh đôi giày tăng chiều cao về cỡ 37 với chiều cao bình thường, tháo đôi găng tay sinh học và dùng khăn ướt tẩy trang cẩn thận lau sạch lớp trang điểm giả trên mặt và tay. Cô cũng tháo bộ tóc giả ngắn ngang tai, thu tất cả vào không gian lưu trữ của hệ thống.

Cô cũng quấn băng lại quanh đầu như trước.

Khôi phục dáng vẻ thật, Thẩm Nhược Kiều xách túi vải, đến tiệm cơm quốc doanh gần đó, mua một hộp cơm nhôm ở cửa hàng hệ thống và gọi một phần thịt kho tàu mang về.

Tiền và phiếu, tất nhiên là Tống Tuyết Bình đưa cho cô.

Ngửi mùi thịt thơm phức, Thẩm Nhược Kiều bắt đầu bước nhanh về nhà.

Vừa đi, cô vừa nghêu ngao hát điệu nhạc tự biên tự diễn: “Hôm nay thật là vui vẻ~ Ê hê!”

Thẩm Nhược Kiều vừa bước vào khu người nhà của nhà máy cơ khí (khu Đông), thì gặp một bà thím quen mặt, vừa đẩy chiếc xe đạp cũ vừa chào hỏi cô.

“Kiều Kiều, cháu cũng vừa từ bên ngoài về à? Lại đây, thím kể cho cháu nghe một tin nóng hổi, đảm bảo cháu chưa biết đâu!”

Thẩm Nhược Kiều nhận ra đây là bà thím thường hay ngồi cùng cô dưới cây đa để cắn hạt dưa và chia sẻ đủ loại chuyện thị phi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Nhược Kiều ngay lập tức nở một nụ cười ngọt ngào: “Dì Phương, tin gì thế? Nhanh kể cháu nghe đi.”

Khuôn mặt tròn trĩnh của thím Phương lập tức trở nên sinh động, vẻ hứng khởi của một người sắp chia sẻ tin sốt dẻo: “Là về Tô Tư Tư, cái cô gái vừa giành mất người yêu của cháu ấy mà! Hôm nay cô ta vừa gặp vận đào hoa, nghe nói có một chàng trai cực đẹp, cực giàu và phong độ đến tặng hoa cho cô ta! Rồi, cháu đoán xem sau đó thế nào?”

Thẩm Nhược Kiều cố nhịn cười, không ngờ quả dưa mà cô tự tay tạo ra lại nhanh chóng lan đến khu người nhà của nhà máy cơ khí.

Cô phối hợp nói: “Cháu không đoán ra, thím Phương kể đi mà!”

Thím hai Chu ở bên cạnh cũng chen vào nghe ngóng: “Đúng vậy, thím Phương đừng có giấu diếm nữa!”

Thím Phương cười đắc ý: “Ê hê, tôi biết chắc các người không đoán ra đâu! Tô Tư Tư vừa mới gặp vận đào hoa, ngay sau đó, cô ta đã gặp xui xẻo! Cô ta đã giẫm phải phân chó! Hôm nay tôi đang làm việc ở gần đó, tình cờ đi qua, nên cũng tò mò ghé mắt xem. Ôi trời ơi, mùi phân chó thật sự quá thối, tôi chưa bao giờ ngửi thấy mùi nào thối như vậy. Tôi nghĩ chắc chắn là Tô Tư Tư đã làm điều gì ác độc, nếu không thì sao lại xui xẻo đến mức này?”

Thẩm Nhược Kiều: … Thôi được rồi, đừng nói nữa.

Nói thêm nữa, cô sẽ không còn cảm thấy món thịt kho tàu ngon nữa.

Quả thật đây là một quả dưa thú vị.

Nhưng thím hai Chu lại hào hứng hỏi tiếp: “Thật à? Thối đến mức nào? Còn cái vận đào hoa đó ra sao, anh chàng đẹp trai nào lại đến tặng hoa cho cô ta? Thím Phương, thím có thấy không?”

Nói về chuyện “đào hoa” của Tô Tư Tư có đẹp hay không, Thẩm Nhược Kiều càng cảm thấy ngại ngùng hơn.

“Hai thím cứ từ từ trò chuyện nhé, cháu phải về nhà ăn cơm đây!”

Nói xong, Thẩm Nhược Kiều chạy đi như một cơn gió.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 32



Khi Thẩm Nhược Kiều về đến nhà, Thẩm Tắc An đang xào rau.

Thẩm Quốc Đống và Tống Tuyết Bình thường ăn sáng và tối ở nhà, còn buổi trưa thì ăn tại nhà ăn của nhà máy, nên bữa trưa chỉ có hai chị em Thẩm Nhược Kiều và Thẩm Tắc An.

Cơm là cơm khoai lang, ngoài món rau xào còn có một đĩa trứng xào ớt xanh, bỏ vào hai quả trứng.

Trứng cũng được coi là một nửa món mặn, trong thời đại này thì đây đã là bữa ăn khá tốt rồi.

Thẩm Tắc An bưng món ăn ra, đặt lên bàn ăn, rồi phàn nàn: “Chị, sáng nay chị đi đâu thế? Vết thương của chị chưa lành hẳn, đi đâu cũng không nói với em một tiếng, em đâu có bận gì, có thể đi cùng chị mà.”

【Thẩm Tắc An lo lắng +66】

Thẩm Nhược Kiều xoa xoa mũi, bất đắc dĩ nói: “Sao em càng ngày càng lắm lời như mẹ vậy?”

Người em trai này, rất có xu hướng trở thành một người quản gia nhỏ.

Thẩm Tắc An trừng mắt: “Còn không phải tại chị khiến người khác lo lắng sao.”

Thẩm Nhược Kiều chuyển chủ đề: “Nhìn xem, chị mang gì về này?”

Cô đặt hộp cơm nhôm đựng thịt kho tàu lên bàn, mở nắp ra.

Mùa hè nên thời tiết rất nóng, tiệm cơm quốc doanh chỉ cách nhà họ Thẩm ba con phố, thịt kho tàu trong hộp cơm vẫn còn ấm, tỏa ra mùi hương quyến rũ.

Mắt Thẩm Tắc An trừng to hơn, còn sáng lấp lánh: “Thịt! Chắc chắn là món thịt kho tàu do đầu bếp Lý của tiệm cơm Hòa Bình làm!”

Nói xong, cậu ấy không nhịn được nuốt nước miếng.

Thẩm Nhược Kiều: “Nhìn em thèm kìa, ha ha.”

Thẩm Tắc An ngượng ngùng được ba giây, nhưng rất nhanh liền đáp lại: “Nói như chị không thèm vậy.”

Hai chị em rất ăn ý, không tranh cãi nữa, nhanh chóng múc cơm, bắt đầu ăn.

Tuy nhiên, trước khi chính thức ăn, Thẩm Tắc An vẫn lấy một cái bát to, gắp hơn một nửa thịt kho tàu qua bát khác, “Để dành tối nay cha mẹ về cùng ăn.”

Thẩm Nhược Kiều định nói tối cô sẽ mua thêm, nhưng nghĩ đến số tiền còn lại trong tay thì đủ, còn phiếu lại không nhiều, liền im lặng.

Cô có thể mua thịt trong cửa hàng hệ thống, nhưng nếu không có lý do hợp lý thì cũng không tiện lấy ra.

Lấy ít thì được, còn nhiều hơn thì đành đợi cô về nông thôn rồi nói là ở dưới nông thôn không cần dùng phiếu để mua, làm thành thịt xông khói hoặc thịt khô gửi về nhà.

Tay nghề của đầu bếp Lý quả thật rất ngon, thịt kho tàu béo mà không ngấy, đậm đà hương vị.

Hai chị em ăn xong, ai nấy đều mãn nguyện.

Sau khi ăn xong, Thẩm Nhược Kiều đi rót nước uống, còn rót cho Thẩm Tắc An một cốc, bỏ thêm một viên thuốc cường thân kiện thể vào.

Sau khi uống viên thuốc này, cô cảm thấy rất tốt, nhưng cô chọn cách có tác dụng sau mười phút, không biết nếu uống theo cách có tác dụng sau mười ngày, liệu có phản ứng khó chịu rõ rệt nào không?

Em trai còn trẻ, sức khỏe tốt, để cậu ấy uống thử trước xem sao.

Nếu uống xong mà cũng bị tiêu chảy, thì cô sẽ phải đợi Thẩm Quốc Đống và Tống Tuyết Bình tan làm về rồi mới cho họ uống, đồng thời chú ý chia thời gian ra.

Thẩm Tắc An vừa ăn mấy miếng thịt kho tàu, đang khát nước, liền cầm lấy cốc nước uống hết một hơi.

Sau đó rất tự giác thu dọn bát đĩa mang đi rửa.

Thẩm Nhược Kiều đứng bên cạnh nhìn cậu ấy một lúc lâu, phát hiện dường như cậu ấy không có phản ứng gì rõ rệt.

Cũng có thể là thời gian còn quá ngắn, cần quan sát thêm.

Thẩm Tắc An bị cô nhìn đến nỗi cảm thấy khó chịu, không nhịn được mở miệng: “Chị, chị bị làm sao vậy? Có gì thì nói thẳng đi.”

Thẩm Nhược Kiều: “Không có gì, chỉ là nghĩ đến chuyện chị sắp phải xuống nông thôn rồi, rất lâu mới gặp lại em, nên nhìn em thêm vài lần.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 33



Thẩm Tắc An cảm động: “Chị! Hóa ra chị không nỡ xa em! Hay là em nghỉ học, rồi theo chị xuống nông thôn nhé!”

Thẩm Nhược Kiều lập tức tỏ vẻ ghét bỏ: “Thôi đi, em chỉ kéo chân chị thôi.”

Thẩm Tắc An: ……

Chị cậu ấy đúng là có một chút không nỡ rời xa cậu ấy, nhưng không nhiều lắm.

Hệ thống Tiểu T nói: “Ký chủ, cách dùng có hiệu quả sau mười ngày sẽ gây đau bụng sau nửa tiếng, nhưng sau đó mỗi ngày sẽ đổ mồ hôi nhiều hơn, sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu, cô đừng lo lắng.”

Lúc này Thẩm Nhược Kiều mới yên tâm quay về phòng mình.

Hai mươi phút sau, Thẩm Tắc An nói rằng cậu ấy hơi đau bụng và đi vào nhà vệ sinh.

Nhưng trên da không có hiện tượng vết bẩn rõ ràng nào.

Thẩm Tắc An lẩm bẩm: “Có thể là do sáng nay em ăn một quả dại mà thím Trương cho.”

Cậu ấy còn dặn Thẩm Nhược Kiều rằng khi xuống nông thôn, đừng ăn quả dại kẻo bị đau bụng.

Hoàn toàn không biết mình vừa bị chị ruột dùng làm chuột bạch.

Sau khi nghỉ trưa, Thẩm Nhược Kiều lại muốn ra ngoài, lần này Thẩm Tắc An định đi theo.

Nhưng chỉ cần hai câu, Thẩm Nhược Kiều đã dập tắt ý định đó: “Sau này chị phải xuống nông thôn, có rất nhiều lúc chị phải tự ra ngoài một mình.”

“Còn nữa, chẳng phải em vừa bị đau bụng sao? Nếu ra ngoài mà đột nhiên có chuyện, sẽ khó tìm chỗ giải quyết đấy…”

Thẩm Tắc An: ……

Lần này, Thẩm Nhược Kiều đến trạm thu mua phế liệu.

Đây chính là nơi mà nữ chính trong các truyện niên đại sẽ đến để săn tìm bảo bối!

Tuy nhiên, Thẩm Nhược Kiều không có ý định săn tìm báu vật, chỉ muốn mua vài tờ báo cũ để hiểu rõ tình hình thời sự, khi xuống nông thôn còn có thể dùng để dán tường hay lót đồ.

Ngoài ra, cô muốn xem có tìm được mấy cuốn “Sách tự học Toán Lý Hóa” không.

Chỉ còn hơn hai năm nữa là kỳ thi đại học được khôi phục, cô phải chuẩn bị sẵn sàng.

Sách giáo khoa cấp ba thì không cần tìm nữa, cô đã có sẵn, có thể cất vào không gian lưu trữ của hệ thống để mang theo.

Thẩm Nhược Kiều đến trạm thu mua phế liệu gần nhà máy cơ khí nhất.

Người trông coi là một ông chú trung niên chân có chút khập khiễng.

Thẩm Nhược Kiều nói rõ mục đích, ông ta đáp: “Báo cũ năm phân tiền một xấp, sách cũ nhỏ một phân tiền, trung bình hai phân tiền, lớn ba phân tiền một cuốn, cô tự chọn đi.”

Ông ta đo chiều cao một xấp báo bằng tay và chỉ vào ba cuốn sách làm mẫu cho kích cỡ lớn, trung bình, nhỏ.

Nói xong, ông ta tiếp tục bận rộn sửa chữa mấy món đồ nội thất cũ bị hư hỏng, như bàn ghế thiếu chân, tay vịn, sửa xong có thể bán với giá cao hơn giá thu mua một chút.

Thẩm Nhược Kiều đáp một tiếng rồi tự mình tìm.

Cô chọn hai xấp báo cũ và vài cuốn sách thiếu nhi.

Cô cũng tìm được hai cuốn “Sách tự học Toán Lý Hóa” như mong muốn.

Về những món nội thất làm từ gỗ quý hay những chiếc tủ cũ có ngăn bí mật chứa vàng bạc, ngọc ngà, Thẩm Nhược Kiều nhờ hệ thống Tiểu T rà quét qua, nhưng không phát hiện được gì.

Thôi được rồi, có một chiếc tủ có ngăn bí mật, nhưng ngăn đó trống rỗng, chẳng có gì cả.

Đây chính là sự khác biệt giữa hiện thực và tiểu thuyết!

Ngay cả khi có thứ gì đáng giá đến trạm thu mua phế liệu, thì chắc chắn người trông coi cũng đã chọn lọc trước.

Thẩm Nhược Kiều không thất vọng, mang báo và sách đã chọn ra thanh toán.

Tiếp theo, cô ghé thêm ba trạm thu mua phế liệu nữa và tìm được năm cuốn “Sách tự học Toán Lý Hóa” và mười mấy cuốn sách thiếu nhi.

Ngoài ra, tại trạm thu mua thứ tư, cô còn phát hiện một xấp phong bì cũ, trên đó có dán tem đã qua sử dụng, trong đó có một tấm màu đỏ rực…
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 34



Dường như đây là tấm “Toàn quốc sơn hà một dải đỏ” mà sau này được bán đấu giá với giá lên đến mấy chục vạn?

Những con tem khác cũng không biết có đáng sưu tầm không, Thẩm Nhược Kiều quyết định mua hết, dù sao thì cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Rời khỏi trạm thu mua phế liệu, nhân lúc xung quanh không có ai, Thẩm Nhược Kiều nhanh chóng cất những cuốn sách và phong bì cũ vừa mua vào không gian lưu trữ.

Cô định quay về nhà, nhưng khi đi qua con hẻm đối diện ga tàu hỏa, cô lại phát hiện ra một bất ngờ.

Gần đó có một cứ điểm chợ đen.

Cũng là do hệ thống Tiểu T phát hiện ra khi rà quét xung quanh.

Ánh mắt Thẩm Nhược Kiều sáng lên.

Nhà họ Thẩm vốn cưng chiều đứa con gái duy nhất, cho Thẩm Nhược Kiều nhiều tiền tiêu vặt hơn anh và em trai một chút, thêm vào đó, vì biết cô sắp phải xuống nông thôn, Tống Tuyết Bình còn cho cô thêm tiền và phiếu.

Nhưng tổng cộng cô chỉ có khoảng ba mươi đồng.

Muốn giàu có, phải dựa vào việc tăng thu nhập thôi!

Thẩm Nhược Kiều tìm một con hẻm không có người, bắt đầu đeo găng tay sinh học.

Còn về đôi giày tăng chiều cao, cô đã đi sẵn rồi, chỉ cần kích hoạt thẻ cải trang thành nam là chiều cao sẽ thay đổi.

Để tránh hai bím tóc vô tình đập vào ai đó làm lộ cải trang, Thẩm Nhược Kiều cuộn hai bím tóc thành búi tóc gọn gàng và cố định sau đầu.

Sau đó, trên giao diện hệ thống, cô chọn hình dạng nam giới để cải trang: 23 tuổi, da ngăm, thấp, gầy, ngoại hình dưới trung bình, mặc áo xám quần xanh, chiều cao chỉ tăng thêm 3 cm.

Vẻ ngoài của đôi giày cũng thay đổi từ giày thể thao thành giày giải phóng.

Nhấn xác nhận sử dụng thẻ cải trang thành nam!

Ngay lập tức, cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn đã biến thành một chàng trai trẻ thật thà, trông không có gì đặc biệt.

Thẩm Nhược Kiều lấy ra từ trong không gian lưu trữ một cái giỏ cũ – đây là món đồ cô mua ở trạm thu mua phế liệu thứ hai.

Cô đặt vài món đồ vào giỏ, không nhiều, chỉ đủ đầy một nửa giỏ, rồi phủ một tấm vải xám lên trên để che kín đồ bên trong.

Thẩm Nhược Kiều lại xác nhận với hệ thống một lần nữa, chắc chắn rằng chợ đen vẫn hoạt động bình thường, và trong bán kính một cây số xung quanh không có ai thuộc “tay áo có phù hiệu hồng” thì mới tiến về phía đó.

Trước khi vào chợ đen, có hai người đàn ông đứng canh gác.

Họ đứng ở hai bên lối vào con hẻm.

Người cao gầy bên trái: “Đây là một gương mặt mới.”

Người đàn ông trung niên có vẻ dữ dằn bên phải: “Biết quy tắc ở đây chứ, mua hay bán?”

Giọng cải trang của Thẩm Nhược Kiều cũng thật thà, ‘cậu ta’ lắp bắp nói: “Tôi, tôi đến bán hàng.”

Vừa nói, ‘cậu ta’ đưa ra một tờ một mao nhàu nát.

Đến mua hàng thì không mất phí, nhưng đến bán hàng thì phải nộp một mao.

Mấy lối vào chợ đen đều có người canh gác, nếu “tay áo có phù hiệu hồng” đến, họ sẽ lớn tiếng báo động.

Người gác cổng chưa vội lấy tiền, mà yêu cầu Thẩm Nhược Kiều đặt giỏ xuống để họ kiểm tra đồ bên trong.

Nếu có thứ gì nhạy cảm thì không được phép.

Người lạ mặt sẽ bị kiểm tra kỹ hơn, còn người quen thì chỉ cần lướt qua là cho vào.

Thẩm Nhược Kiều làm theo ngay.

Hai người mở tấm vải xám ra, phát hiện trong giỏ có ba gói bánh hạch đào, vài quả trứng, mấy gói bột mì nhỏ, và bốn mảnh vải sợi tổng hợp, hai mảnh có hoa, hai mảnh màu xám xanh, ngoài ra không có gì thêm.

Người cao gầy nói: “Ồ, toàn là hàng tốt. Bánh hạch đào này bán thế nào?”

Người đàn ông trung niên có vẻ dữ tợn: “Cậu còn có cách kiếm thêm vải nữa không?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 35



Bánh hạch đào ở Cung Tiêu Xã cần phiếu điểm tâm, giá năm mao một cân.

Thẩm Nhược Kiều nói: “Bánh hạch đào không cần phiếu, sáu mao một cân.”

Vải đích thực là hàng hiếm. Ở cửa hàng bách hóa, một chiếc áo sơ mi từ vải này có thể bán được với giá mười lăm đồng, mà vẫn luôn trong tình trạng khan hàng. Dù chỉ là vải, giá cũng không rẻ, tại Cung Tiêu Xã là một đồng năm một thước, còn phải kèm theo phiếu vải một thước, trong khi phiếu vải ở chợ đen khoảng ba hào một thước.

Những mảnh vải Thẩm Nhược Kiều bán đều dài sáu thước, đủ để may cho người lớn và trẻ nhỏ mỗi người một chiếc áo sơ mi.

Thẩm Nhược Kiều nói: “Vải sợi tổng hợp mười đồng một mảnh, không cần phiếu, nhưng nếu hai anh muốn thì chín đồng năm thôi.”

Giá mà Thẩm Nhược Kiều đưa ra rất hợp lý, thậm chí có thể nói là hơi thấp hơn một chút so với giá của người khác.

Thế là ngay tại cổng chợ đen, Thẩm Nhược Kiều đã làm được hai vụ mua bán, người cao gầy mua một gói bánh hạch đào, còn người đàn ông trung niên dữ tợn mua một mảnh vải hoa đỏ.

“Vừa đủ cho vợ và con gái tôi mỗi người may một cái áo sơ mi.” Người đàn ông trung niên dữ tợn nói với vẻ hài lòng.

Không ngờ anh ta trông có vẻ dữ tợn mà lại rất cưng chiều vợ con.

Tất nhiên, phí vào chợ đen một mao vẫn phải đóng.

Khi Thẩm Nhược Kiều đeo lại giỏ và đi vào con hẻm, người đàn ông trung niên gọi lại: “Em trai, nếu cậu có nhiều nguồn hàng vải hơn, có thể trực tiếp liên hệ với bọn tôi, giá cả có thể thương lượng.”

Vải hoa đẹp như vậy không phải ai cũng dễ dàng có được, mà chàng trai này còn có nhiều để bán, anh ta đoán chắc hẳn Thẩm Nhược Kiều có mối quan hệ với nhân viên nội bộ của nhà máy dệt.

Thẩm Nhược Kiều ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Được, nhất định nhất định, lần này thật sự là không còn nữa rồi.”

Thẩm Nhược Kiều cũng muốn làm một vụ buôn lớn với những người quản lý chợ đen, xong việc thì xuống nông thôn ngay. Nhưng đây là lần đầu cô đến chợ đen, nên vẫn phải cẩn thận, ai biết được liệu đám người sau lưng chợ đen có “ăn chặn” hàng của mình hay không?

Lúc này chợ đen không quá đông đúc, mọi người đều hạ thấp giọng nói.

Nếu ồn ào quá mà có người của “tay áo có phù hiệu hồng” đến, thì những người gác cổng hét lớn cảnh báo, bên trong sẽ không nghe thấy.

Thẩm Nhược Kiều đi đến khu vực gần giữa hẻm, dọc đường cô còn hỏi giá ở mấy sạp hàng khác, coi như nắm rõ giá cả của phần lớn hàng hóa trong chợ đen thời này.

Tất nhiên, những món hàng cô bán đã được hệ thống nghiên cứu kỹ từ trước.

Bột mì ở Cung Tiêu Xã là một mao tám một cân, cần phiếu lương thực, còn ở chợ đen không cần phiếu là ba mao một cân, Thẩm Nhược Kiều dự định bán hai mao chín.

Trứng gà ở Cung Tiêu Xã giá sáu mao năm một cân, không cần phiếu, nhưng thường xuyên hết hàng, nên Thẩm Nhược Kiều không định bán quá đắt, cứ theo giá Cung Tiêu Xã mà bán.

Đáng nói là trứng gà mà Thẩm Nhược Kiều mua từ hệ thống đều là trứng gà ta, giá 9 tệ hệ thống một cân, giống hệt trứng gà ta thời này.

Trứng gà công nghiệp thì rẻ hơn, chỉ cần 6 tệ hệ thống, nhưng màu của lòng đỏ lại nhạt hơn, Thẩm Nhược Kiều không muốn bị nghi ngờ bán trứng không đạt tiêu chuẩn.

Thẩm Nhược Kiều chọn một góc ít người, để lộ một góc mảnh vải hoa còn lại và nhanh chóng có người đến hỏi giá.

Chẳng bao lâu, đồ trong giỏ của cô đã bán được hơn nửa.

Thẩm Nhược Kiều tranh thủ lúc không ai để ý, lại thêm vào giỏ vài gói bánh hạch đào, bột mì và trứng, nhưng không thêm vải.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 36



Sau khoảng một giờ nữa, thấy đã gần bốn giờ rưỡi, trong giỏ chỉ còn lại một túi bột mì hai cân, Thẩm Nhược Kiều định đóng sạp.

Bột này có thể mang về nhà họ Thẩm để dùng, thêm hai mươi quả trứng và một miếng thịt ba chỉ hai cân, cô có thể nói rằng mình đã mua ở chợ đen.

Ngay lúc đó, Thẩm Nhược Kiều bất ngờ nghe thấy từ cách đó hai sạp hàng, một thanh niên trẻ hỏi một người bán trứng tầm ba mươi tuổi: “Anh trai, tôi nghe bạn nói anh có bán đồng hồ nam nữ hiệu Hoa Mai không cần phiếu, giá chỉ đắt hơn cửa hàng bách hóa mười đồng, bây giờ còn không? Tôi muốn mua một cặp.”

Hai người nói chuyện nhỏ, người khác khó mà nghe thấy, Thẩm Nhược Kiều cũng chỉ nghe được nhờ đã uống viên cường thân kiện thể, giúp thính giác của cô cải thiện đáng kể.

Người bán trứng hạ giọng: “Hết rồi, chiếc đồng hồ đó là do người thân tôi mang từ miền Nam về, đợt hàng tiếp theo phải đợi nửa tháng nữa. Nếu cậu thật sự muốn, thì nửa tháng sau quay lại, tôi sẽ để dành cho cậu.”

Chàng trai trẻ lộ vẻ khó xử: “Nhưng tôi cần gấp, anh thật sự không còn hàng sao?”

Nếu không còn, anh ta chỉ có cách tìm mua phiếu đồng hồ với giá cao, mà như vậy số tiền trong tay chỉ đủ mua một chiếc đồng hồ nữ.

Vị hôn thê của anh ta có chữ “Mai” trong tên, rất thích đồng hồ Hoa Mai, còn nói muốn đeo đồng hồ đôi với anh ta.

Không ngờ lần này lại không may, người bán trứng kiêm bán đồng hồ ở chợ đen đã hết hàng.

Người bán trứng khó xử nói: “Thật sự không còn nữa, người anh em, hay cậu mua hai cân trứng đi, tôi tính rẻ cho cậu.”

Chàng trai trẻ xác nhận lại lần nữa rằng người bán không còn đồng hồ, đành phải mua hai cân trứng.

Nhìn thấy chàng trai trẻ chuẩn bị rời khỏi chợ đen, Thẩm Nhược Kiều nhanh chóng đeo giỏ lên và đuổi theo.

Đến một góc vắng người, chàng trai trẻ đột nhiên quay đầu lại, gương mặt đầy cảnh giác: “Cậu theo tôi làm gì?”

Thẩm Nhược Kiều vội đáp: “Tôi không có ý xấu, tôi chỉ tình cờ nghe thấy, anh muốn mua đồng hồ Hoa Mai không cần phiếu phải không?”

Giọng nói chỉ đủ để chàng trai cách ba mét nghe thấy.

Mắt chàng trai trẻ sáng lên: “Cậu có sao? Tôi chỉ muốn hàng mới.”

Thẩm Nhược Kiều gật đầu.

Hai người tìm một góc kín, chàng trai trẻ giả vờ đang xem hàng trong giỏ của Thẩm Nhược Kiều, thực ra là kiểm tra đồng hồ.

Thẩm Nhược Kiều thì thầm: “Tôi cũng nhờ người mang cặp đồng hồ Hoa Mai này từ miền Nam về, định dùng vào ba tháng sau cho việc kết hôn. Nhưng mà tôi vẫn còn thời gian, nếu anh cần gấp, tôi nhường cho anh trước. Đồng hồ nam 190 đồng, nữ 175 đồng, không cần phiếu.”

Đồng hồ Hoa Mai kiểu nam ở cửa hàng bách hóa giá 180 đồng, nữ 165 đồng, và phải có phiếu.

Đồng hồ Hoa Mai mà Thẩm Nhược Kiều có là bản đặc biệt thập niên 70 từ hệ thống, giống hệt với những chiếc đồng hồ trên thị trường. Giá nhập của cô lần lượt là 180 và 165 tệ hệ thống.

Nhưng cô không tiếc gì khi bỏ ra một ít điểm cảm xúc dễ dàng thu được.

Bán đồng hồ kiếm được nhiều hơn hẳn so với bán trứng, bột mì, hay bánh hạch đào, nhưng nhu cầu đồng hồ không cao, nếu chỉ bán đồng hồ sẽ quá nổi bật, nên cô mới chọn bán thêm một vài món ăn và vải.

Chàng trai kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, chắc chắn rằng đồng hồ vẫn là hàng mới, chức năng hoạt động bình thường, được bọc cẩn thận bằng hai chiếc khăn tay thêu hoa vải trắng tinh xảo.

Chàng trai trẻ mua đồng hồ để dùng cho lễ cưới. Ban đầu, anh ta định tổ chức vào mùa xuân năm sau, nhưng ông nội bị bệnh, gia đình muốn anh ta kết hôn sớm để đem lại niềm vui cho ông.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 37



Tiền thuốc men cho ông nội đã tiêu tốn khá nhiều, nên tiền chuẩn bị cho lễ cưới cũng không còn dư dả. Vị hôn thê của anh ta có xuất thân tốt, lại sẵn lòng tổ chức đám cưới sớm, nên anh ta không thể để nhà gái phải chịu thiệt thòi về sính lễ.

Nghe nói cặp đồng hồ này cũng được chuẩn bị để dùng cho lễ cưới, và sau khi kiểm tra không thấy vấn đề gì, anh ta rất hài lòng và chuẩn bị trả tiền.

“Đúng rồi, cậu có bán hai chiếc khăn tay này không?”

Thẩm Nhược Kiều nói: “Không bán, nhưng tôi có thể tặng anh, chúc anh và vợ trăm năm hạnh phúc.”

Khăn thêu hoa mai đỏ, tuy là thêu không quá tinh xảo, nhưng nhìn cũng khá đẹp.

Chàng trai trẻ trả tiền mua đồng hồ, cẩn thận giấu kỹ vào người, sau đó mua luôn hai cân bột mì còn lại của Thẩm Nhược Kiều, rồi hài lòng rời đi.

Ann ta còn góp thêm cho Thẩm Nhược Kiều một loạt cảm xúc: “Ngạc nhiên +9”, “Phấn khích +9”, “Vui mừng +9”.

Sau khi hoàn thành vụ làm ăn hơn 300 đồng này, Thẩm Nhược Kiều giả vờ cất kỹ tiền vào người, nhưng thực ra tất cả đã được chuyển vào không gian lưu trữ của hệ thống.

Cô chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ người bán trứng lại tiến tới, thì thầm hỏi: “Người anh em, vừa rồi cậu bán đồng hồ cho chàng trai trẻ kia đúng không? Này, cậu còn đồng hồ không? Có thể nhường cho tôi vài cái được không?”

Khi không có đồng hồ để bán, ngày nào anh ta cũng chỉ bán trứng, mỗi cân chỉ lời được năm phân tiền, kiếm tiền rất cực khổ.

【Lý Lục Tử phấn khích +6】

【Lý Lục Tử lo lắng +5】

【Lý Lục Tử mong đợi +9】

Khi Thẩm Nhược Kiều nghĩ rằng đây sẽ là một vụ làm ăn lớn khác, đột nhiên cô thấy dòng thông báo màu đỏ hiện lên.

【Lưu Nhị Cẩu ghen tị +9】

【Lưu Nhị Cẩu ác ý +9】

【Vương Đại Đầu ghen tị +9】

【Vương Đại Đầu ác ý +9】.

Thẩm Nhược Kiều quan sát xung quanh, thấy cách đó khoảng bảy tám mét có hai thanh niên trông như côn đồ, ngồi trước sạp bán đồ thủ công bằng tre, giả vờ chọn lựa giỏ, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía cô.

Có lẽ khi chàng trai trẻ vừa rồi lấy ra một xấp tiền mệnh giá mười đồng để trả, hai tên này đã phát hiện ra.

Hai tên đó chắc chắn đã để mắt tới cô.

Dù ở đây không quá đông người, nhưng cách đó vài chục mét là hai lối ra của chợ đen, có tổng cộng bốn người quản lý, nên bọn chúng tạm thời không dám ra tay.

Nghe nói những người đứng sau chợ đen có thế lực lớn, không ai dám gây chuyện bừa bãi, nếu không nhẹ nhất là bị đánh gãy chân.

Nhưng khi ra khỏi chợ đen, thì không chắc được.

Thẩm Nhược Kiều chỉ liếc hai tên đó một cái rồi quay lại nhìn Lý Lục Tử.

Kiếp trước, cô lớn lên xinh đẹp, ông bà vì lo lắng cho sự an toàn của cô nên đã đăng ký cho cô học võ tại võ đường gần nhà, cô đã học ba năm, đủ để đối phó với vài tên côn đồ.

Giờ đây, nhờ có viên đan cường thân kiện thể, sức lực của cô đã được tăng lên gấp đôi, có lẽ số người mà cô có thể đối phó cũng tăng lên.

Hơn nữa, cô còn có chiếc “búa nhỏ đánh siêu đau” do hệ thống cung cấp, nếu hai tên kia dám đến cướp, thì đây sẽ là cơ hội tốt để thử nghiệm sức mạnh của nó.

Thẩm Nhược Kiều thản nhiên nói với Lý Lục Tử: “Tôi có, nhưng không còn nhiều. Anh cần bao nhiêu?”

Lý Lục Tử cũng đã để ý đến hai tên kia, sắc mặt không mấy vui vẻ, anh ta do dự một lát rồi nói: “Ba bốn cái thôi. Nhưng mà, tôi không mang đủ tiền. Người anh em, ngày mai cậu còn đến không?”

Thẩm Nhược Kiều đáp: “Có.”

Ngày kia sẽ là ngày cô phải xuống nông thôn, ngày mai cô vẫn có thể quay lại lần nữa.

Thẩm Nhược Kiều đã thỏa thuận với Lý Lục Tử, anh ta dự định mua hai chiếc đồng hồ Thượng Hải và hai chiếc đồng hồ Hoa Mai, tất cả đều bán theo giá của cửa hàng bách hóa, lần lượt là 120, 120, 165, và 180 đồng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 38



Còn việc Lý Lục Tử sẽ bán lại với giá bao nhiêu thì cô không quan tâm.

Hai người hẹn nhau gặp lúc 6 giờ 30 sáng tại đây.

Cuối cùng, Lý Lục Tử nhắc nhở: “Cẩn thận với hai tên kia, họ không phải loại người tốt đâu, sau lưng chúng còn có chút thế lực.”

Lý Lục Tử không lo lắng lắm, vì em họ anh ta làm ở đồn công an, bọn đó không dám động đến anh ta.

Thẩm Nhược Kiều cảm ơn Lý Lục Tử, đeo giỏ trống lên lưng và rời khỏi chợ đen.

Quả nhiên, cô vừa ra khỏi chợ không lâu thì Lưu Nhị Cẩu và Vương Đại Đầu liền bám theo.

Thẩm Nhược Kiều tăng tốc, dẫn hai tên đó vào một ngõ cụt gần đó.

Lưu Nhị Cẩu và Vương Đại Đầu dần tiến lại gần: “Thằng nhóc con, chạy cũng nhanh đấy.”

“Mày còn muốn chạy đi đâu nữa! Đến đây rồi, có gào thét cũng không ai cứu đâu, ha ha! Nếu không muốn bị đánh, thì ngoan ngoãn giao tiền ra!”

Lời thoại của chúng quen thuộc đến mức chắc chắn không phải lần đầu làm chuyện cướp giật.

Thẩm Nhược Kiều cười ngờ nghệch: “Thật sao? Hai anh chỉ đùa với tôi thôi đúng không?”

“Ai đùa với mày chứ!”

“Nhị Cẩu, đừng nói nhảm nữa, xông lên đi!”

Vừa nói, hai tên lao tới, một tên cầm gậy, tên kia cầm viên gạch.

Thẩm Nhược Kiều úp giỏ rỗng lên đầu một tên, sau đó từ hệ thống lấy ra chiếc búa nhỏ, tập trung đối phó một tên trước.

Dù sao cô cũng chưa quen với sức mạnh hiện tại, không biết sức mạnh của chiếc búa nhỏ ra sao, nên thử một đấu một trước, nếu đối phó quá nhiều người cùng lúc mà không kiểm soát được lực, có thể sẽ giết người mất.

Mười phút sau, cả hai nằm trên đất k** r*n không ngừng, rõ ràng trên người không có vết thương gì nghiêm trọng, chỉ vài vết bầm nhỏ trên mặt, nhưng lại r*n r* như sắp chết.

Theo lời hệ thống, hai tên này phải nằm liệt giường ít nhất hai ba tháng.

Khụ, cô cũng không ngờ chiếc búa nhỏ lại lợi hại đến vậy.

Ban đầu cô còn định để hai tên này tự thú ở đồn công an, nhưng giờ chúng còn không thể đi nổi, nên đành bỏ qua.

Hơn nữa, Lý Lục Tử đã nói hai tên này có chút bối cảnh, dù có đưa đến đồn công an thì cũng chỉ bị giam vài ngày, sau đó sẽ được thả ra.

Thẩm Nhược Kiều đá thêm mấy cú, nghiêm giọng cảnh cáo: “Còn dám cướp giật nữa, tôi gặp lần nào đánh lần đó! Lần sau tôi không nương tay đâu.”

Hai người Vương Đại Đầu và Lưu Nhị Cẩu đang đau đến mức chỉ còn thở yếu ớt, run rẩy nghĩ: …??!!

Cái này mà gọi là nương tay à?! Nếu không nương tay thì chắc chúng tôi mất mạng luôn quá.

Nói xong, Thẩm Nhược Kiều nhặt lại giỏ và nhanh chóng rời đi.

Hai tên này r*n r* quá lớn, có người đang tiến lại gần.

Vừa rời khỏi ngõ cụt chưa đầy một phút, đã có hai người mặc đồng phục công an xuất hiện.

Một trong hai người chính là Chu Bằng, em họ của Lý Lục Tử.

Chu Bằng nghĩ rằng cảnh tượng mà mình sẽ thấy là Vương Đại Đầu và Lưu Nhị Cẩu, hai tên côn đồ đang bắt nạt cậu nhóc ngờ nghệch mà anh họ đã kể.

Không ngờ rằng… người đang kêu khóc thảm thiết lại chính là Vương Đại Đầu và Lưu Nhị Cẩu.

Điều kỳ lạ hơn nữa là, trên người hai tên này không có vết thương gì nghiêm trọng, nhưng lại gào thét như sắp chết.

Chu Bằng và đồng nghiệp: …



Chạy xa khỏi ngõ cụt, Thẩm Nhược Kiều tìm một nơi vắng người để hủy bỏ cải trang, trở lại với dung mạo ban đầu. Cô phàn nàn với hệ thống: “Tiểu T, mi không có loại không gian nào mà ký chủ có thể vào được sao? Tôi từng đọc truyện, hệ thống của người ta đều có mà, còn mi thì sao? Cứ phải thay đồ ngoài trời thế này, thật sự không an toàn chút nào!”

Dù hệ thống đã giúp cô kiểm tra và xác nhận xung quanh không có ai trước khi thay đồ, cô vẫn cảm thấy không yên tâm.

Hệ thống Tiểu T vội vàng đáp: “Ai bảo tôi không có chứ? Khi hệ thống đạt cấp 3, không gian lưu trữ hiện tại sẽ được nâng cấp thành không gian một phòng khách, một bếp, một nhà tắm, hỗ trợ ký chủ vào được luôn!”

Là hệ thống thì không thể nói không được!
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 39



Thẩm Nhược Kiều đặt những thứ cần mang về nhà vào một chiếc giỏ tre mới. Bên trong có 5 cân bột mì, 30 quả trứng, 2 cân thịt ba chỉ, 5 cân thịt xông khói, 2 cân đường đỏ, 2 cân kẹo Bạch Thỏ, 2 gói bánh hạch đào, 6 mảnh vải dệt thô, 6 mảnh vải bông, và 4 cân bông.

Giỏ đầy đến mức không thể chứa thêm.

Chiếc giỏ này là Thẩm Nhược Kiều mua từ một ông già bán đồ đan bằng tre mà cô tình cờ gặp trước khi thay đồ. Ông ta đang đạp xe cũ mang những món hàng chưa bán hết về nhà thì bị cô chặn lại mua. Cô mua một lần nhiều thứ như giỏ tre, rổ tre, giỏ trúc để phòng khi cần.

Còn chiếc giỏ cũ đã hỏng trong trận đánh nhau, Thẩm Nhược Kiều chỉ lấy nó để tránh người khác phát hiện ra danh tính của mình, vì chiếc giỏ đó cô đã mua bằng danh tính thật ở trạm thu mua phế liệu. Giờ nó đã bị cô vứt vào hệ thống tái chế rác.

Khi về đến khu nhà, mọi người thấy chiếc giỏ trên lưng Thẩm Nhược Kiều chứa rất nhiều thứ, nhưng bị một tấm vải xanh che lại nên không rõ bên trong là gì, ai cũng hỏi cô đã mua gì. Thẩm Nhược Kiều chỉ đáp là đồ chuẩn bị cho chuyến xuống nông thôn.

Về đến nhà, Thẩm Quốc Đống và Tống Tuyết Bình đều đã ở nhà, cơm nước cũng đã chuẩn bị xong.

Trên bàn ăn có món thịt kho còn dư từ trưa, canh mướp nấu trứng, và rau xanh xào.

Thẩm Tắc An là người đầu tiên chú ý thấy cô về, liền chạy ra khỏi cổng đón cô. Thấy chiếc giỏ trên lưng cô, cậu ấy cũng giật mình.

“Chị, chị mang gì…”

【Thẩm Tắc An ngạc nhiên +99】

【Bối rối +99】

【Phân vân +99】

【Lo lắng +99】

Nhưng rất nhanh, cậu ấy im lặng đỡ lấy chiếc giỏ từ lưng cô, không nói thêm gì.

Bên ngoài còn có người qua lại, có gì thì đợi vào nhà rồi nói.

Vừa bước vào nhà, Tống Tuyết Bình đã nghiêm mặt: “Con vẫn còn là người bị thương mà, trời thì nóng nực, không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, còn đi ra ngoài suốt thế làm gì? Khoan đã, nhiều đồ thế này, ở đâu ra?”

Tống Tuyết Bình nhìn Thẩm Nhược Kiều từ đầu đến chân, xác nhận không có vết thương mới nào, mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt vẫn nghiêm nghị: “Không phải con đã đến chợ đen đấy chứ? Chỗ đó không phải nơi con nên đến đâu!”

Giọng bà ấy hạ thấp, đầy lo lắng.

【Tống Tuyết Bình lo lắng +99】

【Tức giận +99】

【Tức giận +99】

【Lo lắng +99】

Thậm chí Thẩm Quốc Đống cũng bước tới.

【Thẩm Quốc Đống lo lắng +99】

【Tức giận +10】

Tuy nhiên, so với Tống Tuyết Bình rõ ràng đang tức giận, ông ấy có vẻ không quá giận.

“A Bình, em đừng vội tức giận, nghe xem Nhược Kiều nói gì đã? Anh tin rằng sau lần trước, con bé đã biết rút kinh nghiệm rồi, sẽ không làm chuyện nguy hiểm nữa đâu.”

Thẩm Nhược Kiều nhẹ nhàng vỗ lưng Tống Tuyết Bình, an ủi: “Đúng rồi mẹ, mẹ xem cha tin con thế nào! Về chuyện này, mẹ nên học hỏi cha một chút.”

Câu nói vừa dứt, ngay cả Thẩm Quốc Đống cũng không kìm được mà lườm Thẩm Nhược Kiều. Con bé này thật biết cách khiến ông ấy bị ghét lây mà!

Nhìn sắc mặt Tống Tuyết Bình ngày càng đen, Thẩm Nhược Kiều vội vàng nói ra lý do đã chuẩn bị từ trước: “Chiều nay con có đi dạo quanh mấy trạm thu mua phế liệu, trên đường về thì đi ngang qua khu vực ga tàu, con phát hiện có một người phụ nữ che mặt bằng khăn, đứng ngoài do dự rất lâu, không dám vào. Tình cờ nghe được, bên trong đó có một khu chợ đen…”

Tống Tuyết Bình lập tức nổi giận: “Tốt lắm, con đúng là đã đến chợ đen rồi!”

Tống Tuyết Bình cũng từng đến chợ đen, nên biết khu vực phía đối diện ga tàu là một trong những điểm chợ đen lưu động, và hôm nay đúng phiên họp ở đó.

Bà ấy đến chợ đen là để kiếm thêm chút đồ ăn và đồ dùng cho gia đình, mỗi lần đều che kín mặt, hành động rất cẩn thận.

Bà ấy có thể tự mình đi, nhưng không yên tâm để cô con gái yếu ớt của mình mạo hiểm.

Thẩm Nhược Kiều vội nói: “Mẹ, mẹ nghe con nói hết đã!”

Tống Tuyết Bình: “Được, con nói đi.”
 
Back
Top