Dịch Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ

Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 10



Hơn nữa, thân phận của Thẩm Quốc Đống cũng rất có lợi, ông ấy là phó xưởng trưởng nhà máy, còn cha của Hứa Minh Đông chỉ là chủ nhiệm, nếu ông ta không muốn sau này bị thiệt thòi, thì chi phí thuốc men và dinh dưỡng này nhất định phải chi ra, và phải chi ra một cách hào phóng.

Gia cảnh của nhà họ Tô thì kém hơn nhiều, nhưng họ biết mình sai, để tránh rắc rối và không muốn để nhà họ Hứa cảm thấy họ hẹp hòi, họ chỉ còn cách cắn răng mà trả số tiền này.

Đó là sự bồi thường của hai gia đình liên quan đến việc Hứa Minh Đông đẩy Thẩm Nhược Kiều ngã, khiến cô bị thương.

Còn về việc Hứa Minh Đông đã bắt đầu có quan hệ với Tô Tư Tư trước khi hủy hôn ước và đã tính kế việc đăng ký cho Thẩm Nhược Kiều xuống nông thôn, nhà họ Hứa và nhà họ Tô cho biết sẽ gửi thêm một món bồi thường.

Cụ thể thì vẫn chưa bàn bạc xong.

Thẩm Quốc Đống và Tống Tuyết Bình thật sự không muốn thương lượng với họ, hai nhà này không có ai tốt đẹp cả.

Khi Tống Tuyết Bình được Thẩm Nhược Kiều thông báo mới biết rằng trước khi hủy hôn ước, Hứa Minh Đông đã quan hệ với Tô Tư Tư, mà Tô Tư Tư thì nghe nói đang mang thai, rõ ràng nhà họ Hứa đã biết việc này từ lâu nhưng khi đến nhà để hủy hôn lại không hề nhắc đến.

Nhà họ Tô lo lắng rằng Hứa Minh Đông chưa quên Thẩm Nhược Kiều, còn xúi giục Hứa Minh Đông đăng ký xuống nông thôn giúp Thẩm Nhược Kiều.

Sự bất công lớn như vậy, làm sao có thể chỉ bằng vài món bồi thường mà bù đắp được?!

Theo tính cách của Thẩm Quốc Đống và Tống Tuyết Bình, ít nhất cũng phải làm gãy chân Hứa Minh Đông, và gửi Tô Tư Tư xuống nông thôn mới hả giận.

Chưa kể, bác của Hứa Minh Đông, Vương Vạn Khuê vừa mới được thăng chức lên làm chủ nhiệm uỷ ban G cũng đã cử thư ký đến, bề ngoài là hòa giải, nhưng thực ra là đang đe dọa.

Nếu họ cứ khăng khăng không buông tha việc này, muốn Hứa Minh Đông và Tô Tư Tư phải trả giá, thì Vương Vạn Khuê chắc chắn sẽ không đứng nhìn.

Vương Vạn Khuê không có con trai, chỉ có một cô con gái, từ trước đến nay đã luôn coi Hứa Minh Đông như con trai ruột.

Người trước đây xúc phạm Vương Vạn Khuê, hiện giờ cả nhà đều đang ở trong hoàn cảnh khốn khổ nhất ở Tây Bắc.

Trong thời đại bất ổn này, gán cho người khác tội danh vô căn cứ thì rất dễ dàng.

Thẩm Quốc Đống và Tống Tuyết Bình không thể vì muốn trả thù cho Thẩm Nhược Kiều mà lại đem tương lai của chính mình và ba đứa trẻ còn lại đặt vào tình thế nguy hiểm.

Tên của Thẩm Nhược Kiều đã được báo lên văn phòng thanh niên trí thức, việc xuống nông thôn đã được quyết định, một tuần nữa sẽ đi.

Nếu hiện tại Thẩm Quốc Đống và Tống Tuyết Bình ngã xuống, Thẩm Nhược Kiều thật sự không còn cơ hội trở lại thành phố, sau này cũng không còn chỗ dựa nào nữa.

Nói ngắn gọn, chuyện này nhà họ Thẩm không thể kiên cường, chỉ có thể chịu đựng thiệt thòi này.

Thẩm Nhược Kiều đã sớm dự đoán được điều này, may mà, món quà trả thù mà cô chuẩn bị cho Hứa Minh Đông và Tô Tư Tư cũng không phải để lộ ra ngoài.

Tống Tuyết Bình nói: “Nhược Kiều, sau khi con xuống nông thôn, chỉ cần làm việc cho có lệ là được, mẹ sẽ gửi tiền sinh hoạt cho con, đừng để bản thân mệt mỏi quá.”

Thẩm Quốc Đống: “Đúng vậy, ít nhất là một hai năm, nhiều nhất là hai ba năm, cha có thể thông qua con đường chính đáng đưa con trở lại thành phố.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 11



Thẩm Tắc An cũng nói: “Chị, em sẽ tốt nghiệp trung học vào năm sau, em sẽ đăng ký xuống nông thôn tìm chị. Dù không thể đưa chị về thành phố, em cũng có thể bảo vệ chị và giúp chị làm việc.”

Tống Tuyết Bình tiếp lời: “Còn nữa, đến nông thôn, con không được tìm một người nông dân làm đối tượng hẹn hò, nếu không sẽ khó mà trở lại thành phố.”

Thẩm Quốc Đống: “Đúng! Trong tương lai đối tượng hẹn hò của con nhất định phải được cả nhà chúng ta thẩm định, chỉ những người có phẩm hạnh tốt mới được chấp nhận.”

Thẩm Tắc An: “Hay là, em không học nữa, trực tiếp xuống nông thôn cùng chị luôn? Để tránh chị bị kẻ xấu lừa đi.”

Ba người lần lượt “tấn công” Thẩm Nhược Kiều.

Thỉnh thoảng lại xuất hiện thêm 【lo lắng +99】.

Khiến Thẩm Nhược Kiều cảm thấy đầu óc mơ hồ.

Điểm cảm xúc cũng đã thu thập được hơn hai ngàn.

Sau đó, bụng của ba người đều kháng nghị, khiến họ buộc phải về nhà ăn cơm.

Nhà họ Thẩm cách bệnh viện không xa lắm, đi xe đạp chỉ mất mười phút.

Ăn xong bữa tối, Thẩm Quốc Đống lại đưa Tống Tuyết Bình đến bệnh viện, tối nay bà ấy sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc cô.

Thẩm Quốc Đống dặn dò hai mẹ con vài câu, rồi trở về nhà.

……

Sáng hôm sau, bác sĩ thấy Thẩm Nhược Kiều không có phản ứng xấu gì, cộng thêm cô cũng kiên trì, còn nói vết thương không đau lắm, nên đã cho cô xuất viện.

Thẩm Quốc Đống là phó xưởng trưởng, được phân đến một căn hộ nhỏ riêng biệt, nhưng căn hộ cũng nằm trong khu nhà dành cho gia đình công nhân của nhà máy.

Thẩm Nhược Kiều đợi cha mẹ đi làm rồi nhét đầy hạt dưa vào túi, mang một cái ghế nhỏ ra dưới gốc cây bàng lớn ở giữa khu nhà, cùng các bác, các bà lão trò chuyện, kể về nguồn gốc vết thương trên đầu mình.

Gặp trẻ con, cô sẽ cho một viên kẹo cứng, thường có thể thu hoạch được điểm vui vẻ +9, trẻ con ở thời đại này đều thích ăn kẹo.

Về việc thu thập điểm cảm xúc, cô rất tích cực.

Thẩm Tắc An lo lắng Hứa Minh Đông hoặc Tô Tư Tư đến gây rối, hiện tại chị của cậu ấy là một bệnh nhân, cậu ấy vốn không thích ra ngoài chỉ thích ở trong phòng đọc sách, cũng mang ghế nhỏ đi theo Thẩm Nhược Kiều, như một con chó trung thành.

Ban đầu Thẩm Tắc An không thể hiểu cách làm của Thẩm Nhược Kiều, chị cậu ấy vốn không thích giao tiếp với các bác, các bà trong khu nhà, cảm thấy những người này chẳng có việc gì làm, chỉ thích nói chuyện phiếm, nhà này đánh nhau, nhà kia có con trai đi đái, họ có thể truyền miệng khắp khu nhà.

Về điều này, lý do của Thẩm Nhược Kiều rất hợp lý: “Không cho chị đi đánh Hứa Minh Đông một trận, còn không cho chị nói về việc cặp đôi khốn nạn đó làm tổn thương chị? Họ đã dám làm thì đừng sợ bị người khác nói xấu. Chị chính là muốn tiếng xấu của họ vang xa!”

Lý do thật sự thì tất nhiên là để thu thập điểm cảm xúc của những người qua đường đang hóng chuyện, nhưng không thể nói ra.

Thẩm Tắc An lại cảm thấy những gì Thẩm Nhược Kiều nói rất có lý, chỉ hận mình không có miệng lưỡi khéo léo để cũng quảng bá cho chị.

Vì vậy, khi Thẩm Nhược Kiều đang tuyên truyền, cậu ấy lặng lẽ học hỏi cách nói, dự định sau này cũng sẽ quảng bá cho những người bạn cùng trang lứa…… Làm cho tính cách của Thẩm Tắc An từ nhút nhát, rụt rè dần dần phát triển thành người dễ gần và nhiều chuyện, nhưng đó là chuyện sau này.

Ba ngày sau khi Thẩm Nhược Kiều xuất viện, nhà họ Hứa và nhà họ Tô cùng mang theo đồ bồi thường đến nhà họ Thẩm.

Hứa Minh Đông và Tô Tư Tư cũng đến, với lý do là đến xin lỗi, đồng thời đưa thiệp mời cưới của hai người họ.

Không sai, hai người này đã đăng ký kết hôn, sáng sớm hôm nay, họ đã đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Đám cưới được định vào ba ngày nữa, đúng vào ngày Thẩm Nhược Kiều xuống nông thôn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 12



Tô Tư Tư bịa đặt nói rằng cô ta đang mang thai, Hứa Minh Đông tin thật, đúng là có ý định kết hôn sớm, nhưng cũng không nghĩ đến việc này lại diễn ra nhanh như vậy.

Ban đầu anh ta dự định đợi Thẩm Nhược Kiều xuống nông thôn rồi mới tổ chức lễ cưới, để tránh việc Thẩm Nhược Kiều nổi nóng phá hỏng.

Thế nhưng không thể, ba ngày trước anh ta đã bị Thẩm Nhược Kiều phát hiện khi hẹn hò với Tô Tư Tư ở một khu rừng nhỏ ngoại ô thành phố, thẹn quá thành giận, anh ta đã đẩy Thẩm Nhược Kiều khiến cô ngã, đập đầu ra một cái lỗ, giờ cả khu nhà công nhân của nhà máy đều biết chuyện.

Nguồn tin đầu tiên truyền ra tất nhiên là từ Thẩm Nhược Kiều, mỗi ngày cô ngồi dưới gốc cây bàng lớn trong khu nhà công nhân và trò chuyện với các bà, các cô, tuyên truyền không ít lần.

Mọi người đều thích truyền những câu chuyện tai tiếng có liên quan đến tình cảm, từ một người truyền đi mười người, từ mười người truyền đi trăm người, số người biết đến chuyện này tự nhiên nhiều lên.

Chắc chắn nhà họ Hứa không thể bịt miệng những người này lại.

Ngoài ra, vào ngày Thẩm Nhược Kiều được cứu, còn nhiều người tận mắt thấy Hứa Minh Đông và Tô Tư Tư hẹn hò, đặc biệt là thím Lý Thúy Phân, sau khi trở về từ xưởng khăn lông, đã tuyên truyền chuyện này đến mức chó canh cổng của xưởng cũng biết.

Cả thím Vương ở cùng phòng với Thẩm Nhược Kiều cũng đã góp phần vào.

Vốn dĩ nhà họ Tô định kéo dài thêm một chút, yêu cầu nhà họ Hứa thêm chút sính lễ, tam chuyển một vang là cần thiết, ngoài ra còn muốn thêm 500 đồng sính lễ.

Nhưng sau khi Thẩm Nhược Kiều tuyên truyền như vậy, cả khu nhà công nhân đều biết Tô Tư Tư mặt dày quyến rũ vị hôn phu của bạn thân, nhà họ Tô còn dám đàm phán gì nữa?

Nhà họ Hứa thì khăng khăng nói Tô Tư Tư quyến rũ Hứa Minh Đông trước, không muốn đưa thêm tiền sính lễ.

Ban đầu ngày dự định kết hôn của Hứa Minh Đông và Thẩm Nhược Kiều còn một năm nữa, nhà họ Hứa chưa đủ tiền để có tam chuyển một vang, hiện tại chỉ có phiếu xe đạp và phiếu đồng hồ, còn muốn Tô Tư Tư mang thêm chút của hồi môn.

Nhà họ Tô vốn đã không bằng nhà họ Thẩm, cha mẹ Tô đều chỉ là công nhân bình thường, Tô Tư Tư là con gái lớn, dưới còn có hai em gái và hai em trai cần nuôi, điều kiện nhà họ Tô không thể so sánh với nhà họ Hứa, nếu không phải Tô Tư Tư khẳng định mình có thai, nếu Hứa Minh Đông không chịu trách nhiệm thì cô ta sẽ không sống nổi phải đi nhảy sông, nhà họ Hứa thật sự không muốn con trai mình cưới Tô Tư Tư - người mang lại rắc rối.

Giờ đây, chuyện đã ầm ĩ như vậy, nếu Hứa Minh Đông và Tô Tư Tư không kết hôn, Hứa Minh Đông sẽ bị coi là kẻ ức h**p phụ nữ, bị bắt đưa đi cải tạo ở nông trường.

Nếu tiếng xấu mang thai trước khi kết hôn của Tô Tư Tư bị truyền ra cũng sẽ không có lợi cho cô ta.

May mà khi Thẩm Nhược Kiều tuyên truyền, cô vẫn biết đúng mực, không nói với mọi người rằng Hứa Minh Đông và Tô Tư Tư đã làm chuyện như một đôi vợ chồng, Tô Tư Tư còn mang thai, chỉ nói rằng hai người đã bắt đầu qua lại trước khi hủy hôn với cô.

Nhưng nếu kéo dài thêm nữa, thì không chắc chắn điều gì.

Hai nhà họ Hứa và họ Tô nhanh chóng đạt được thỏa thuận, để Hứa Minh Đông và Tô Tư Tư đi đăng ký kết hôn.

Còn về sính lễ? Của hồi môn?

Hai nhà còn phải gom tiền để bồi thường cho Thẩm Nhược Kiều, để chuyện này qua đi, cho nhà họ Thẩm nguôi giận, thì còn dư bao nhiêu tiền nữa đâu?

Hôm nay, hai nhà đến xin lỗi, mang theo bồi thường, gồm có một phiếu xe đạp, một phiếu đồng hồ, cộng thêm mấy phiếu thực phẩm, phiếu thịt, phiếu bánh kẹo, phiếu vải và khoảng mười phiếu khác, còn có 500 đồng tiền bồi thường.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 13



Tất cả đều do nhà họ Hứa chi trả, nhà họ Tô thì thỏa hiệp không cần sính lễ, vì vậy số tiền và phiếu này cũng tính là có phần của nhà họ Tô.

Thẩm Quốc Đống và Tống Tuyết Bình đều giữ mặt lạnh, số tiền và phiếu này nhìn thì có vẻ không ít, nhưng họ tuyệt đối không vì những thứ này mà đồng ý gửi con gái duy nhất của mình xuống nông thôn chịu khổ.

Với tư cách là phó xưởng trưởng nhà máy, lương mỗi tháng Thẩm Quốc Đống nhận được là 99 đồng, Tống Tuyết Bình là chủ nhiệm phòng kế toán nhà máy đóng hộp, lương mỗi tháng là 56 đồng.

Con trai cả của nhà họ Thẩm, Thẩm Tắc Phong, năm nay 22 tuổi, trước đây là một trong những kỹ sư xuất sắc nhất của nhà máy, hiện đang học tại trường đại học công nông binh, mỗi tháng có trợ cấp, không cần tiêu tiền của gia đình.

Con trai thứ hai của nhà họ Thẩm, Thẩm Tắc Xuyên, năm nay 19 tuổi, hiện đang phục vụ trong quân đội, năm nay là năm thứ ba, phụ cấp chỉ có 8 đồng mỗi tháng, nhưng anh ấy không cần chi tiền cho việc ăn mặc trong quân đội, còn có thể gửi hơn phân nửa về nhà.

Tổng thể mà nói, nhà họ Thẩm nuôi Thẩm Nhược Kiều hoàn toàn không vấn đề gì, không thiếu vài trăm đồng, nhà họ Hứa đã thất bại trong việc tìm việc cho Thẩm Nhược Kiều, nhà họ Thẩm cũng không khó để mua một công việc khác cho cô.

Tuy nhiên, vào thời đại này, chính sách là như vậy, mỗi nhà đều phải có một đứa trẻ xuống nông thôn, tên Thẩm Nhược Kiều đã được báo lên, thì không thể thay đổi.

Nếu không, nhà họ Hứa sẽ đi tố cáo Thẩm Quốc Đống lợi dụng quyền lực, thì vị trí phó xưởng trưởng cũng không còn.

Chỉ có thể chờ đến khi con trai út Thẩm Tắc An lớn hơn một chút, mới có thể thay thế và đưa con gái trở về.

Tống Tuyết Bình nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Chúng tôi đã nhận đồ, còn thiệp mời thì hãy mang đi, nhà họ Hứa đã làm chuyện này, sau này hai nhà không cần qua lại nữa.”

Mặt của mẹ Hứa Minh Đông, Vương Tú Quyên có chút cứng đờ, ngượng ngùng nói: “Là tôi không dạy con tốt, xin lỗi Tuyết Bình và Nhược Kiều.”

Hai người từng là bạn học cũ, bạn bè nhiều năm, giờ đây vì chuyện con cái, không trở thành thông gia, ngược lại thành thù địch.

Tô Tư Tư đứng ở phía sau cùng, không nói gì, nhưng không ngừng phát ra từng đợt cảm xúc cho Thẩm Nhược Kiều.

【Tô Tư Tư ghen tị +99】

【Tô Tư Tư căm ghét +99】

【Tô Tư Tư đắc ý +99】

Thẩm Nhược Kiều đang cắn hạt dưa, nhìn về phía Tô Tư Tư ở cuối phòng, ném cho cô ta một ánh mắt khích lệ, cố lên, thêm chút nữa.

Tô Tư Tư nhận được ánh mắt kỳ quái của Thẩm Nhược Kiều, trong lòng lập tức dậy sóng.

【Tô Tư Tư nghi ngờ +99】

【Tô Tư Tư đắc ý +99】

【Tô Tư Tư khinh thường +99】

【Tô Tư Tư ác ý +99】

Tô Tư Tư nghĩ thầm, cuối cùng vị hôn phu của Thẩm Nhược Kiều đã trở thành chồng của cô ta, cô ta vốn nghĩ sẽ thấy Thẩm Nhược Kiều tức giận, mặt mày đầy phẫn nộ, không ngờ phản ứng của Thẩm Nhược Kiều lại bình tĩnh như vậy, thậm chí còn có thời gian nhàn rỗi để cắn hạt dưa.

Không lẽ cô sợ rằng sau khi xuống nông thôn sẽ không còn thời gian để cắn hạt dưa nữa sao?

Cũng đúng, đến nông thôn, thanh niên trí thức nào cũng đều có một đống công việc đồng áng không làm hết, còn thường xuyên không đủ ăn, có lẽ ngay cả hạt dưa cũng không có mà cắn.

Cô gái thành phố xinh đẹp như thế, đến nông thôn vài năm, trở về cũng sẽ trở nên thô kệch hơn rất nhiều.

Nhà cô ta có năm đứa trẻ, nhưng chỉ sống trong một căn hộ nhỏ hơn bốn mươi mét vuông, mẹ cô ta đã nói, nếu cô ta không kết hôn hoặc tìm được công việc trong ba tháng, cô ta sẽ phải xuống nông thôn.

Tô Tư Tư cũng không có cách nào, Hứa Minh Đông là người đàn ông có điều kiện tốt nhất mà cô ta quen biết và có thể tiếp cận, đó là người mà theo gia cảnh và ngoại hình của cô ta, không thể sánh bằng, Thẩm Nhược Kiều còn tỏ ra không coi trọng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 14



Cô ta muốn có một công việc mà không được, còn Thẩm Nhược Kiều thì lại chê nhà họ Hứa chỉ chuẩn bị cho cô một vị trí công nhân phổ thông trên dây chuyền sản xuất, cảm thấy quá vất vả.

Giờ đây, Hứa Minh Đông đã là của cô ta, công việc cũng gần như là của cô ta, nhưng vì Thẩm Nhược Kiều phá đám, nhà họ Hứa đã tiêu tốn gần hết số tiền trong tay để bồi thường cho nhà họ Thẩm, công việc cũng mất luôn, cô ta còn phải chờ đợi thêm.

Cô ta biết chắc chắn nhà họ Hứa còn nhiều tiền tiết kiệm, chỉ là lấy đó làm cớ không muốn đưa sính lễ cho nhà họ Tô, còn muốn cho cô ta một bài học, nhưng dù sao đi nữa, cô ta đã thành công bước vào nhà họ Hứa.

Ngoài Hứa Minh Đông, nhà họ Hứa còn có một cô con gái, năm nay mới mười ba tuổi, sau này không phải tiền của nhà họ Hứa sẽ để dành cho Hứa Minh Đông sao? Hứa Minh Đông có, thì đó chính là của cô ta.

Chỉ cần có thể tiếp tục ở lại thành phố, cho dù tạm thời không có công việc, vẫn tốt hơn nhiều so với việc Thẩm Nhược Kiều phải xuống nông thôn làm nông.

Hôm nay, Tô Tư Tư nói là đến xin lỗi Thẩm Nhược Kiều, nhưng trong lòng cô ta không hề cảm thấy mình làm sai, cô ta chỉ cố gắng để có cuộc sống tốt hơn, có gì sai chứ?

Chỉ là, phản ứng của Thẩm Nhược Kiều thật không bình thường.

Tô Tư Tư giả vờ tỏ ra áy náy, bước lên vài bước, nói với giọng yếu ớt: “Nhược Kiều, xin lỗi, tôi và Minh Đông… thật sự là không thể tránh khỏi, tôi không cầu cô tha thứ, chỉ hy vọng cô sống tốt, sớm gặp được người phù hợp.”

Hứ, ở nông thôn kiểu gì cũng không thể có đối tượng tốt? Nếu Thẩm Nhược Kiều thật sự kết hôn ở đó, sau này đừng mong trở lại thành phố, chỉ có thể làm một người phụ nữ quê mùa suốt đời.

Đối với sự khiêu khích này của Tô Tư Tư, Thẩm Nhược Kiều ứng phó rất dễ dàng.

Cô cười nói: “Được, vậy cảm ơn lời chúc của cô. Tôi cũng chúc hai người hạnh phúc, sống đến bạc đầu, không có con cái, cháu chắt đầy nhà.”

Nghe qua thì đều là lời chúc bình thường dành cho cặp đôi mới cưới… nhưng đợi đã, có một câu hình như không phải!

“Phụt—”

Tràn đầy tức giận, hận không thể lao lên cho Hứa Minh Đông hai cú, nhưng lại bị cha mẹ dặn trước không được đánh nhau, chỉ có thể không ngừng uống trà để kiềm chế cảm xúc, Thẩm Tắc An nghe được lời “chúc phúc” của chị mình, một ngụm trà không thể giữ lại, phun ra.

Vừa khéo phun vào mặt Hứa Minh Đông đang ngồi đối diện.

Thẩm Quốc Đống và Tống Tuyết Bình cũng suýt không nhịn được cười, tính cách vốn dĩ của con gái là hay ầm ĩ, nhưng sau chuyện này, lại trở nên điềm tĩnh hơn nhiều, còn học được cách châm chọc người khác.

Hứa Minh Đông lau mặt, không những không tức giận, trong lòng còn dâng lên nỗi hối hận mãnh liệt, Thẩm Nhược Kiều, chắc chắn vẫn còn yêu anh ta, yêu mà không thể có được, nên mới hận anh ta như vậy, mới nói ra những lời này!

Kể từ khi bước vào cửa, Hứa Minh Đông cũng đã đóng góp cho Thẩm Nhược Kiều từng đợt cảm xúc lớn, chỉ là so với sự phong phú và đa dạng trong cảm xúc của Tô Tư Tư, phần lớn cảm xúc của Hứa Minh Đông đều là phức tạp +99, hối hận +99, bực bội +99.

Trong những ngày này, anh ta đã thấy được bộ mặt xấu xí vì tiền của nhà họ Tô, giống như những con ký sinh trùng, bắt đầu nhận ra việc kết thông gia với nhà họ Tô không tốt như anh tưởng tượng.

Tô Tư Tư vẫn dịu dàng và đáng yêu, nhưng cưới cô ta, thì sự nghiệp của anh ta sẽ không được lợi ích gì.

Tất cả bạn bè đều cho rằng anh ta đã bỏ lỡ cơ hội lớn, mất đi cái này để lấy cái kia.

Ngay cả Bác Vương Vạn Khuê cũng rất thất vọng về anh ta, mắng anh ta mù quáng, bị Tô Tư Tư tính kế.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 15



Nhưng giờ đây, sự việc đã đến mức này, anh ta và Tô Tư Tư đã có con, còn lấy giấy chứng nhận, giữa anh ta và Thẩm Nhược Kiều chắc chắn không còn bất kỳ khả năng nào nữa.

Nghĩ đến đây, Hứa Minh Đông há miệng định nói gì đó rồi lại khép lại, một lần nữa cảm thấy 【hối hận +99】.

Mẹ Tô - Lưu Quế Chi thì không vui: “Cô nói chuyện kiểu gì vậy? Cái gì không sinh con không đẻ cái? Rõ ràng con gái tôi đã…”

Tô Tư Tư vội vàng che miệng mẹ mình lại, “Mẹ, con cảm thấy không được khỏe, chúng ta về trước đi.”

Việc cô ta có thai là giả, thậm chí ngay cả mẹ cô ta cũng không biết, nếu không thì với tính cách không thể giấu được gì của mẹ cô ta, có thể sẽ có lúc bà ta nói lộ ra.

Nếu không phải chưa tổ chức lễ cưới, Tô Tư Tư đã nghĩ đến việc giả vờ bị Thẩm Nhược Kiều chọc tức ngã sảy thai, là có thể đổ tội cho Thẩm Nhược Kiều rồi.

Nhưng nếu như vậy, không có “đứa trẻ” này, liệu nhà họ Hứa có còn muốn cho cô ta vào cửa hay không thì không chắc.

Gương mặt của cha Hứa - Hứa Kiến Thiết không được tốt lắm, nhưng con trai mình là người có lỗi trước, mà Thẩm Quốc Đống lại là cấp trên của ông ta, ông ta không thể làm ra chuyện cãi cọ với con gái của cấp trên, vì vậy ông ta liền nói: “Nếu Tư Tư không thoải mái, hôm nay chúng tôi sẽ tạm biệt trước…”

Thẩm Quốc Đống hừ một tiếng, bảo họ mang theo hoa quả, bánh trứng, bột mỳ.

Vương Tú Quyên từ chối, nói rằng đó là tâm ý của họ.

Tống Tuyết Bình thì không chút lưu tình, nói: “Tôi sợ có người đã bỏ thuốc vào trong đó.”

Thẩm Tắc An cũng nói theo: “Cho dù không có thuốc, ai biết có ai đã lén nhổ nước bọt vào đó hay không? Dù sao thì có một số người không biết xấu hổ, làm ra đủ thứ chuyện bẩn thỉu.”

Khi Thẩm Tắc An nói những lời này, ánh mắt căm ghét nhìn chằm chằm Hứa Minh Đông và To Tư Tư.

Hứa Minh Đông tự nhận mình sẽ không làm loại chuyện này, theo bản năng nhìn về phía Tô Tư Tư, bánh trứng là do nhà họ Tô chuẩn bị.

Nhất thời, mặt của Tô Tư Tư nóng bừng, đầy vẻ tội nghiệp nói: “Em không có.”

【Tô Tư Tư xấu hổ +99】

【Tô Tư Tư chột dạ +99】

Cô ta thực sự đã cho một chút thuốc xổ vào bánh trứng, không ngờ nhà họ Thẩm lại không nhận.

Thẩm Nhược Kiều thấy Tô Tư Tư có vẻ chột dạ cũng rất ngạc nhiên, không ngờ ngay cả việc chuẩn bị quà Tô Tư Tư cũng phải làm những trò không đứng đắn như vậy.

Thẩm Nhược Kiều nghĩ: “Tiểu T, mi có thể xem những món quà này đã bị động tay động chân gì không?”

Hệ thống Tiểu T rà quét qua ba món quà, rất nhanh trả lời: “Bánh trứng có thuốc xổ.”

Thẩm Nhược Kiều: …… Cô gái này thật sự vừa ngu ngốc vừa xấu xa.

Có qua mà không có lại thì thậy không lễ phép, có vẻ như cô chỉ chuẩn bị cho Tô Tư Tư một lá bùa xui xẻo vẫn chưa đủ, phải thêm một chút nữa.

Tống Tuyết Bình không ngờ rằng, chỉ có ở nhà mới nói nhiều một chút, còn khi gặp người ngoài thì luôn nhút nhát, vậy mà con trai út lại có thể nói ra những lời châm chọc như vậy, không khỏi nhìn cậu ấy một cái.

Nếu không phải bình thường Thẩm Tắc An quá nhút nhát, không giỏi giao tiếp với người lạ, và chỉ còn vài tháng nữa là tròn mười lăm tuổi, còn chưa học xong trung học, thì bà ấy cũng sẽ không nói để Thẩm Nhược Kiều đi xuống nông thôn, mà không để con trai út đi.

Thẩm Tắc An: …… Cậu ấy nghe lời bàn tán của chị mình và các bà các bác ở trong khu người nhà nhiều quá, đã bị ảnh hưởng nên cũng học được.

Cuối cùng, những thứ này vẫn để hai nhà mang về.

Thẩm Nhược Kiều đứng ở cửa nhà, nhìn Tống Tuyết Bình đóng cổng, ánh mắt vẫn còn một chút không nỡ.

Tống Tuyết Bình nhanh chóng đi tới, mặt nghiêm lại: “Sao, con vẫn chưa buông bỏ cái thằng Hứa Minh Đông đó hả?”

Thẩm Nhược Kiều hiểu mẹ mình đã hiểu lầm, vội nói: “Làm sao có thể?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 16



Cô chính là không muốn bỏ đi hai công cụ có thể cung cấp điểm cảm xúc lớn cho cô!

Người nhà họ Hứa và mẹ Tô cũng có thể cung cấp một chút điểm cảm xúc, nhưng không thể so với Hứa Minh Đông và Tô Tư Tư được.

Thẩm Nhược Kiều nghĩ ra một cái cớ tạm thời: “Con chỉ thèm ăn, muốn ăn nhãn thôi.”

Trong món quà nhà họ Hứa mang đến có một túi nhãn lớn.

Nơi họ ở là khu vực miền Trung, nhãn là trái cây của miền Nam, trong thời đại giao thông vận tải còn chưa thuận tiện như sau này, nhãn là hàng hiếm.

Tống Tuyết Bình không vui đưa tay chọt vào mặt con gái mình: “Mẹ sẽ đi Cung Tiêu Xã nhìn xem, mẹ sẽ mua cho con, không cần phải thèm của người khác.”

Nói xong, bà ấy lại chọt một cái vào mặt Thẩm Nhược Kiều: “Con đó, khi xuống nông thôn, đừng để người ta dùng vài món ngon lừa con đi nhé.”

Con gái bị thương từ ba ngày trước đến giờ, tính cách đã điềm đạm hơn nhiều, nhưng ở một số phương diện, lại càng bướng bỉnh hơn trước.

Tống Tuyết Bình chỉ nghĩ rằng do chuyện của Hứa Minh Đông và Tô Tư Tư đã làm con gái bị k*ch th*ch, có chút thay đổi tính cách cũng là bình thường.

Thẩm Nhược Kiều thuận thế ôm cánh tay của Tống Tuyết Bình: “Mẹ, con không dễ bị lừa như vậy đâu, con đã lớn như vậy rồi, sẽ tự lo cho bản thân, mẹ không cần lo lắng.”

Thẩm Quốc Đống thở dài: “Làm sao có thể không lo lắng chứ? May mà hôm nay con khôn ngoan hơn, không trực tiếp cãi nhau với họ, nếu mà bị đẩy thêm một cái nữa, lỡ mà lại bị ngã ở đâu…”

Ông ấy ngừng lại, không muốn đưa ra những giả thuyết không hay, chỉ nghiêm mặt nói: “Từ giờ trở đi, khi con xuống nông thôn, phải học cách kiểm soát cảm xúc của mình, cố gắng không tranh cãi với người khác, nghe rõ chưa?”

Thẩm Nhược Kiều biết Thẩm Quốc Đống là vì muốn tốt cho mình, ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi, cha, con nhớ rồi.”

Trong lòng lại nghĩ, cô không giống như nguyên chủ chỉ biết lớn tiếng, bị người ta đẩy một cái là ngã, kiếp trước cô đã luyện tập nhiều năm ở lớp võ thuật, đối phó với ba hay năm người bình thường thì không thành vấn đề.

Trước khi xuống nông thôn, cô nhất định phải tìm cơ hội đánh cho Hứa Minh Đông một trận.

Không thể trực tiếp thì không thể làm ngấm ngầm sao?

Thẩm Tắc An vẫn chưa hết tức giận, cũng nghĩ giống như Thẩm Nhược Kiều: “Cha, mẹ, nếu hai người không cho con đánh thẳng vào mặt anh ta, sợ việc gây rối quá lớn, sẽ mang họa cho nhà mình, vậy con có thể đánh lén anh ta không?”

Tống Tuyết Bình lập tức đưa tay nắm tai Thẩm Tắc An: “Được đấy, con còn biết đánh lén nữa à? Không được đi! Với cái thân hình này của con, thì đánh lại ai? Mẹ không muốn thấy đầu con có thêm cái lỗ nào.”

Thẩm Nhược Kiều:……

Câu này mắng luôn cả hai.

Hôm nay là cuối tuần, ngày nghỉ.

Trong suốt buổi chiều, bốn người nhà họ Thẩm đều đang mua sắm, bao lớn bao nhỏ, toàn là đồ mà Thẩm Nhược Kiều sẽ dùng khi xuống nông thôn.

Tuy nhiên, phần lớn đều là gửi đi, Thẩm Nhược Kiều không có nhiều thứ cần mang theo bên mình.

……

Ăn tối xong, trở về phòng mình, Thẩm Nhược Kiều gọi trong lòng: “Tiểu T, Tiểu T, cộng thêm giá trị cảm xúc thu thập được hôm nay, có đủ để nâng cấp cửa hàng hệ thống lên cấp hai không?”

Hệ thống cần đạt được một vạn điểm cảm xúc để nâng cấp, Thẩm Nhược Kiều ước lượng sơ bộ, số này chắc chắn là đủ, có lẽ còn vượt qua nhiều.

Hệ thống Tiểu T trả lời: “Đủ, ký chủ. Xin hỏi có muốn nâng cấp ngay bây giờ không? Còn nữa, liệu có sản phẩm nào cô muốn chọn trước không?”

Các sản phẩm được chọn trước bằng tệ hệ thống, sau khi nâng cấp sẽ được đưa vào cửa hàng để có thể mua.

Thẩm Ngược Kiều: “Tất nhiên là muốn!”

Cô đã sớm nghĩ đến việc sẽ chọn gì rồi.

Thẩm Nhược Kiều phấn khởi nói: “Tôi muốn chọn một chiếc điện thoại 5G, loại có thể lên mạng xem tiểu thuyết, có không?”

Mặc dù những năm 70 điều kiện vật chất hơi kém, nhưng trái cây và thịt đều là thực phẩm hoàn toàn tự nhiên và xanh tươi, hương vị thực sự rất ngon.

Chỉ là không có gì giải trí, điều này thật sự quá khó đối với một cô gái nghiện đọc tiểu thuyết trực tuyến!
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 17



Hệ thống Tiểu T: “Không được đâu, ký chủ. Điện thoại là sản phẩm công nghệ vượt xa thời đại này, rất có khả năng làm rối loạn quá trình phát triển của lịch sử, không thể xuất hiện.”

Mặc dù đã dự đoán trước câu trả lời này, Thẩm Nhược Kiều vẫn có chút ủ rũ. A, vậy là lương thực tinh thần của cô hoàn toàn không có hy vọng rồi sao?

Hệ thống Tiểu T nói: “Tuy nhiên, khi hệ thống đạt đến cấp ba, ký chủ chỉ cần tiêu tốn tệ hệ thống là có thể cài đặt ứng dụng từ năm 2023 trên bảng điều khiển ảo của hệ thống. Nhưng chỉ có thể dùng để tra cứu thông tin, không thể nhập liệu gì.”

“Ký chủ cũng có thể sử dụng kiến thức từ năm 2023 một cách hợp lý để cải thiện cuộc sống của mình thêm tiện lợi và thoải mái hơn. Nhưng nếu thay đổi quá trình phát triển lịch sử của thế giới hiện tại quá 5%, sẽ bị ý thức thế giới tiêu diệt. Tuy nhiên, ký chủ không cần quá lo lắng, nếu việc cô làm có khả năng làm thay đổi lịch sử quá 1%, tôi sẽ nhắc nhở trước.”

Thẩm Nhược Kiều đang ủ rũ: “…?!”

Còn có chuyện tốt như vậy ư!!!

Thẩm Nhược Kiều không có ý định dùng kiến thức đời sau để thay đổi thế giới, cô chỉ đơn thuần muốn thưởng thức thế giới mạng đầy màu sắc của vài chục năm sau mà thôi.

Thẩm Nhược Kiều vội hỏi: “Vậy hệ thống lên cấp ba cần bao nhiêu điểm cảm xúc?”

Hệ thống Tiểu T: “Cần 10 vạn điểm cảm xúc.”

Thẩm Nhược Kiều: “…”

Đây đúng là một nhiệm vụ dài.

Tuy nhiên, không phải là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Ngay lập tức Thẩm Nhược Kiều có thêm động lực để thu thập điểm cảm xúc.

Phải nói rằng, hệ thống thật sự rất am hiểu chiêu trò của tư bản, biết cô muốn gì thì dùng nó để dụ cô làm việc không ngừng.

Theo lời hệ thống Tiểu T, mỗi khi chọn trước một món hàng, cần tốn 100 tệ hệ thống, và món hàng chọn không được vượt quá giới hạn hợp lý.

Thẩm Nhược Kiều mở bảng điều khiển hệ thống, chọn trước một loạt vật dụng mà hiện tại cô đang cần nhưng khó mua được trên thị trường.

Đồng hồ, xe đạp, khăn tắm, đồ lót nữ, quần áo nam nữ, giày nam nữ, tóc giả, bộ mỹ phẩm, kính mắt, thịt heo, thịt gà, cá, trứng gà, dao bếp, nồi gang.

Trong đó, cô đã có một chiếc đồng hồ, là món quà sinh nhật ba năm trước mà Tống Tuyết Bình tặng cô.

Trong món quà đền bù từ nhà họ Hứa, cũng có một phiếu mua đồng hồ.

Chiều nay khi đi mua sắm, Tống Tuyết Bình còn muốn mua cho cô một chiếc đồng hồ mới. Còn chiếc cũ này thì để lại cho Thẩm Tắc An dùng.

Thẩm Tắc An không hề tỏ vẻ không vui, thậm chí còn rất mong chờ, ai mà không thích đồng hồ chứ?

Đồng hồ nữ thì sao, đồng hồ cũ thì sao, miễn dùng được là được.

Nhưng Thẩm Nhược Kiều từ chối thẳng thừng, cô xuống nông thôn để làm nông, chứ không phải để hưởng thụ. Đeo đồng hồ ở trong thôn thì thật sự là quá nổi bật rồi, còn khoe một chiếc mới tinh nữa thì chẳng khác nào sợ người ta không biết cô giàu có.

Mặc dù Thẩm Nhược Kiều không định sống cảnh thiếu thốn ở nông thôn, nhưng cũng không thể quá phô trương, nếu không chẳng phải sẽ viết lên mặt rằng “Tôi là cừu béo, mau tới xẻ thịt tôi” sao?

Tống Tuyết Bình nghe xong, thấy rất có lý, nên sau khi được Thẩm Nhược Kiều đồng ý, đã dùng phiếu đồng hồ mua cho Thẩm Tắc An một chiếc đồng hồ nam.

Lý do là ít thì một năm, nhiều thì ba năm, Thẩm Tắc An cũng phải xuống nông thôn. Lúc đó, cậu ấy đeo một chiếc đồng hồ mới tinh thì sẽ quá phô trương, mua sớm vẫn tốt hơn.

Thẩm Nhược Kiều chọn đồng hồ trước vì nó nhỏ gọn, phù hợp để buôn bán.

Là một tín đồ của tiểu thuyết, đã không ít lần Thẩm Nhược Kiều đọc truyện về thời đại này, nên cũng có chút hiểu biết.

Thẩm Nhược Kiều nghĩ rằng nếu có thể đảm bảo an toàn cho bản thân, cũng không phải không thể làm chút buôn bán nhỏ để kiếm lời.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 18



Tất nhiên, cô dám nghĩ vậy là nhờ có hệ thống bên cạnh. Cô đã hỏi hệ thống Tiểu T, nó có thể giám sát động tĩnh trong phạm vi một cây số xung quanh. Nếu có bất kỳ tình huống gì xảy ra, Thẩm Nhược Kiều hoàn toàn có thể lập tức thu hết hàng hóa và tiền vào không gian lưu trữ của hệ thống, chỉ để lại chiếc giỏ trống và rút lui theo đường an toàn.

Như vậy, dù có bị bắt gặp thì trên người cô cũng chỉ có một chiếc giỏ trống, chẳng có vấn đề gì lớn.

Nếu không có hệ thống và không gian lưu trữ, chắc chắn cô sẽ không dám mạo hiểm.

Kiếp trước của Thẩm Nhược Kiều, ông bà nội của cô mất vì bệnh khi cô đang học lớp 10.

Hai người để lại một căn hộ hai phòng ngủ trong khu dân cư cũ và một căn nhà mặt phố. Cô ở tại căn hộ, còn căn nhà mặt phố cho thuê với giá hơn ba ngàn một tháng. Không nhiều nhưng đủ để chi tiêu cho việc học.

Ngoài ra, vào kỳ nghỉ, Thẩm Nhược Kiều thường đi dạy kèm để kiếm thêm tiền.

Về phần cha mẹ cô, mỗi dịp Tết hoặc sinh nhật, họ sẽ gửi cho cô một bao lì xì. Nhưng tổng số tiền hai người gửi trong một năm chỉ đủ cho cô sống một hai tháng. Lý do họ đưa ra là vì cô đã thừa kế căn nhà mà ông bà nội để lại, không cần họ chu cấp nữa, và họ cũng có khó khăn riêng.

Nói là không dễ, nhưng người cha hờ của cô có tiền mua cho cậu em cùng cha khác mẹ cả tủ giày thể thao phiên bản giới hạn; mẹ hờ thì tặng quà sinh nhật và lễ Tết cho con gái riêng của chồng, và giá những món quà ấy chưa bao giờ dưới năm con số.

Ngoại trừ việc không nỡ chi tiền cho cô, đến cả điện thoại cũng chỉ vài tháng mới gọi một lần, rõ ràng là sống cùng một thành phố, nhưng suốt cả năm cô không gặp cha mẹ hờ của mình lấy một lần.

Chính vì từng bị người thân lạnh nhạt, Thẩm Nhược Kiều càng trân trọng gia đình hiện tại, những người thực sự đối xử tốt với cô.

Mặc dù điều kiện kinh tế nhà họ Thẩm không tệ, nhưng cũng không phải gia đình giàu có xa hoa. Thẩm Nhược Kiều không muốn suốt đời phải dựa vào cha mẹ.

Người nhà họ Thẩm đối xử tốt, yêu thương và luôn suy nghĩ cho cô, nên Thẩm Nhược Kiều cũng muốn nhanh chóng trưởng thành để trở thành chỗ dựa cho gia đình.

Đây là thế giới trong sách, một không gian song song, nhưng sự phát triển lịch sử khá giống với thế giới kiếp trước của cô.

Hiện tại là tháng 7 năm 1975, và đến tháng 10 năm 1977 sẽ công bố khôi phục kỳ thi đại học.

Mục tiêu của Thẩm Nhược Kiều là thi đỗ vào một trong hai trường đại học hàng đầu, học đại học ở Kinh Đô, và trước khi điều đó xảy ra, tốt nhất là có thể tiết kiệm đủ tiền để mua một căn tứ hợp viện và một cửa hàng.

Như vậy, sau này nếu có một ngày nào đó cô không muốn cố gắng nữa, cô có thể trở thành một bà chủ cho thuê nhà mà không cần phải nỗ lực.

Phiếu mua xe đạp mà nhà họ Hứa tặng chỉ có thể sử dụng tại Đồng Thành, nên Thẩm Nhược Kiều không thể mang nó về nơi cô sẽ đi lao động ở nông thôn, chỉ có thể để lại cho nhà họ Thẩm dùng hoặc đổi cho người cần. Vì vậy, món hàng thứ hai mà Thẩm Nhược Kiều chọn là xe đạp.

Về những món hàng khác, chúng vừa phục vụ nhu cầu sinh hoạt hằng ngày của cô, vừa để tiện cho việc buôn bán.

Ví dụ như khăn tắm.

Thời đại này, mọi người đã quen với việc tiết kiệm, nhà Thẩm Nhược Kiều mỗi người chỉ có một chiếc khăn tắm, đã dùng hơn một năm, thậm chí có chỗ còn thủng lỗ.

Nhưng ở thế giới sau này, Thẩm Nhược Kiều đã quen có nhiều khăn tắm: hai chiếc để lau tóc, một chiếc rửa mặt, một chiếc tắm, một chiếc lau tay, một chiếc lau chân…
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 19



Không thể nói Thẩm Nhược Kiều phung phí, chỉ là sống trong các thời đại khác nhau thì thói quen cũng khác nhau.

Vì thế, những thứ này tốt nhất vẫn là tự mình mua sẽ tiện hơn.

Còn tóc giả, mỹ phẩm, và kính mắt là để giúp Thẩm Nhược Kiều tiện giả trang.

Thẩm Nhược Kiều chọn trước 15 món hàng, hệ thống Tiểu T lập tức trừ 1.500 tệ hệ thống, sau đó bắt đầu nâng cấp lên cấp hai.

Chỉ mất chưa đầy một phút, hệ thống đã hoàn tất việc nâng cấp.

Ngoài 15 món hàng mà Thẩm Nhược Kiều đã chọn trước, còn có thêm 15 món hàng khác, phần lớn là thực phẩm và đồ dùng hằng ngày, và điều khiến Thẩm Nhược Kiều bất ngờ nhất là nồi lẩu tự đun nóng.

Tuy nhiên, trên hệ thống đã nói rõ, món này cô chỉ được sử dụng khi ở một mình, và sau khi sử dụng xong phải bỏ rác vào trạm thu gom rác của hệ thống.

Đúng vậy, lần này khi hệ thống nâng cấp lên cấp hai, còn có thêm một trạm thu gom rác.

Ngoài ra, hệ thống còn tặng một gói quà nâng cấp!

Nhớ lại những món đồ trong gói quà dành cho người mới, Thẩm Nhược Kiều mong chờ đến mức xoa tay và mở gói quà nâng cấp.

【Đinh, chúc mừng ký chủ nhận được một lọ thuốc cường thân kiện thể, dung lượng không gian lưu trữ mở rộng thêm 9 mét khối, và 3 vé rút thăm cấp bạch kim!】

Wow! Quả là lời lớn!

Mặc dù Thẩm Nhược Kiều thu thập điểm cảm xúc… ừm, cũng không phải là quá vất vả, nhưng thực sự phải bỏ công sức, nên khi nhìn thấy thành quả này, cô lập tức cảm thấy mọi nỗ lực trước đó đều rất đáng.

Cảm giác này giống như khi người lao động thấy lương được chuyển khoản, cơ thể bỗng dưng tràn đầy động lực trở lại.

Một lọ thuốc này có 10 viên, trước đây Thẩm Nhược Kiều đã có 10 viên thuốc trị ngoại thương, đã dùng 2 viên, còn lại 8 viên.

Thuốc trị ngoại thương này chuyên dùng để chữa thương ngoài da, Thẩm Nhược Kiều không cần thì cũng sẽ không uống, và cũng không thích hợp để cho người nhà dùng.

Lọ thuốc cường thân kiện thể này cũng có 10 viên.

Thẩm Nhược Kiều đọc mô tả sản phẩm, người dùng sẽ hấp thụ toàn bộ tác dụng trong 10 phút, thể chất sẽ tăng 30% đến 50%, sức mạnh tăng 50% đến 100%, tùy theo từng người. Mỗi người chỉ được uống một viên.

Nếu người uống không phải là ký chủ mà là người khác, tác dụng sẽ được hấp thụ từ từ trong vòng 10 ngày, sự cải thiện về thể chất và sức mạnh cũng sẽ tăng dần theo từng ngày, chứ không có hiệu quả ngay lập tức.

Tất nhiên, nếu Thẩm Nhược Kiều muốn thì cũng có thể điều chỉnh để mình cũng hấp thụ dần trong 10 ngày.

Đọc xong mô tả, Thẩm Nhược Kiều lập tức quyết định rằng cô sẽ thử uống một viên trước để kiểm tra hiệu quả!

Nếu không có vấn đề gì, cô sẽ sắp xếp cho Thẩm Quốc Đống, Tống Tuyết Bình, và Thẩm Tắc An mỗi người một viên.

Về phần Thẩm Tắc Phong đang học đại học và Thẩm Tắc Xuyên trong quân đội, Thẩm Nhược Kiều cũng muốn gửi cho họ một viên. Tuy nhiên, nguồn gốc của viên thuốc này rất khó giải thích, nếu nghiền thuốc thành bột và trộn vào thức ăn thì cũng được, nhưng lại lo rằng họ có thể chia sẻ đồ ăn với người khác hoặc gói hàng không đến tay họ.

Trong cốt truyện gốc, một năm sau khi Thẩm Tắc An xuất hiện, nhà họ Thẩm chỉ có mỗi Thẩm Nhược Kiều là qua đời sớm, mấy người còn lại đều an toàn. Không cần phải vội, đợi sau này có cơ hội gặp mặt, cô sẽ đưa thuốc cường thân kiện thể cho hai anh trai của mình.

Họ đối xử với Thẩm Nhược Kiều rất tốt, trong phòng cô có không ít thứ đều là hai anh trai nhịn ăn nhịn tiêu để mua cho cô.

Vì vậy, Thẩm Nhược Kiều cũng muốn cố gắng hết sức để đền đáp họ.

Ngoài thuốc cường thân kiện thể, hai món quà khác cũng rất tốt, không gian lưu trữ được mở rộng từ 1 mét khối lên 10 mét khối, Thẩm Nhược Kiều có thể mang theo nhiều vật phẩm hơn, thậm chí cả những món lớn như xe đạp cũng có thể cất vào được.
 
Back
Top