Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 300: Chương 300



Lúc mấy vị lãnh đạo đến, Tiêu Hiểu vừa vặn muốn ra khỏi viện khoa học.

Nghe thấy mấy vị lãnh đạo muốn nghe báo cáo của cô ngay trước mặt, Tiêu Hiểu không lưỡng lự, nói rõ sơ lược với mấy vị lãnh đạo một lần nữa.

Nghe Tiêu Hiểu tự mình nói ra khỏi miệng, mấy vị lãnh đạo nhìn nhau cười, cuối cùng cũng có chút cảm giác chân thực.

“Về nguyên vật liệu của vũ khí trang bị, tôi cũng thuận tiện phân tích ra, hy vọng có thể giúp được các vị lãnh đạo.” Thật ra việc tạo những vũ khí này, đặc biệt là máy b** ch**n đ**, ngoại trừ hệ thống động lực thì nguyên vật liệu là khó nhất.

Dù sao lượng tử máy tính vốn dĩ đã rất dễ dàng mô phòng vật liệu mới, Tiêu Hiểu bèn tiện tay tính ra. Đã làm ra cách điều chế, nhưng muốn tạo ra cũng chẳng phải là chuyện đơn giản.

“Rất có ích, rất có ích, viện trưởng Tiêu, cô đã giúp đỡ được một việc lớn rồi, lão Tất tôi xin cảm ơn cô!” Người mở miệng là đại lão của quân đội, Tiêu Hiểu vừa dứt lời, ông ta đã kích động lớn tiếng nói.

Tiêu Hiểu cười: “Tôi chỉ dốc một chút sức mọn mà thôi, không so được với các vị lãnh đạo vì nước vất vả.”

Mấy vị lãnh đạo này lại nhất tề lắc đầu, lãnh đạo tối cao cảm thán rằng: “Viện trưởng Tiêu, những chính khách như chúng tôi có thể tìm người khác thay thế được bất cứ lúc nào, còn báu vật quốc gia giống như cô mới là tài năng của đất nước.”

Lời này nâng cô lên rất cao, hơn nữa nhìn mấy vị lãnh đạo hoàn toàn thật lòng thật dạ nói ra lời này, trong lòng Tiêu Hiểu ít nhiều có chút cảm xúc. Một chính phủ coi trọng nhân tài nhất định sẽ là chính phủ nhìn xa trông rộng.

Tiêu Hiểu giao báo cáo, số liệu và bản vẽ cho quân đội rồi về nhà. Trên đường về nhà cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện diễn tập quân sự mà vừa rồi các lãnh đạo tiết lộ với cô.

Sau khi nghĩ xong không nhịn được mà thở dài một hơi xa xăm: Quả nhiên, lạc hậu sẽ bị đánh, trước đây lúc ở tinh tế, loại chiến tranh này càng thêm trắng trợn và tàn khốc.

Số liệu của cô vô cùng tường tận, hy vọng Trung Hoa có thể làm ra nhóm vũ khí này trước khi diễn tập quân sự.

Lúc về đến nhà, Vương Vệ đang nấu cơm ở phòng bếp.

Tiêu Hiểu vừa vào phòng bếp đã ôm lấy eo Vương Vệ thở dài một hơi.

Vương Vệ lập tức xoay người: “Sao vậy? Mệt à?”

Tiêu Hiểu lắc đầu, chớp mắt mấy cái hỏi anh: “Anh nói xem vì sao mọi người không thể chung sống hòa bình mà cứ muốn tranh nhau cơ chứ?”

Vương Vệ nhíu mày sờ trán của cô: “Không đầu không đuôi nói cái này làm gì?”

TBC

Tiêu Hiểu kể lại chuyện diễn tập quân sự.

Vương Vệ trầm mặc một hồi rồi nói: “Bởi vì muốn cạnh tranh, tài nguyên nhiều như vậy, bây giờ giữ vững quốc gia đứng đầu, từ đó cướp đoạt lượng lớn quyền lợi, để duy trì cục diện đứng đầu thì tất nhiên phải chèn ép quốc gia chậm tiến.”

Tiêu Hiểu hỏi xong liền cảm giác câu hỏi này của mình rất ngờ nghệch, giống như Vương Vệ nói, là do quyền lợi mà thôi.

Cô đã sớm biết nguyên nhân mà vẫn hỏi câu này, thực sự có vẻ hơi quái đản.

Cô cười: “Anh hiểu biết thật đấy, ăn thôi ăn thôi, em sắp c.h.ế.t đói rồi.” Việc này tự có người bên trên ứng đối, cô đã hoàn thành điều cô có thể làm rồi.

Vương Vệ nghe cô đói bụng thì nhanh chóng làm xong món ăn cuối cùng rồi bưng lên bàn.

“No quá!” Tiêu Hiểu vuốt cái bụng ưỡn ra trên ghế rất giống con ếch bụng to.

Vương Vệ thấy thế thì bật cười, nhẹ nhàng xoa bụng cho cô, xoa cái bụng tròn vo dưới tay, nghĩ đến mỗi ngày cô vợ của mình có thể ăn no như thế là anh lại cực kỳ thỏa mãn.

Tiêu Hiểu được Vương Vệ xoa cho thoải mái đến mức ngâm nga, Vương Vệ xoa trong chốc lát, thấy cô có vẻ đã buồn ngủ bèn kề sát bên tai cô hỏi: “Muốn đi ngủ một lát không?” Mấy ngày nay khẳng định đã mệt muốn c.h.ế.t rồi.

Tiêu Hiểu ôm lấy cổ Vương Vệ lầm bầm một tiếng, Vương Vệ khẽ cười, ôm lấy cô đi vào phòng ngủ rồi đặt cô lên trên giường.

Có lẽ là do Vương Vệ ngồi ở bên cạnh, mùi trong phòng quá quen thuộc nên chỉ một chốc sau Tiêu Hiểu đã ngủ mất.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 301: Chương 301



Đợi lúc cô tỉnh lại, mặt trời đã lặn.

“Anh ơi?” Tiêu Hiểu mở mắt, không thấy Vương Vệ trong phòng ngủ bèn thuận miệng gọi một tiếng.

Nhưng không nghe thấy Vương Vệ trả lời.

Lẽ nào đã đi ra ngoài rồi?

Tiêu Hiểu dụi dụi con mắt, duỗi người đứng lên từ trên giường, giấc ngủ này thật là thoải mái.

“Vân Tam, cô biết chồng tôi đi đâu vậy không?”

TBC

Sau khi rời giường Tiêu Hiểu tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng Vương Vệ đâu bèn trực tiếp hỏi Vân Tam canh giữ ở ngoài cửa.

“Tôi nhìn thấy thầy Vương cầm hai cái túi quần áo lớn đi ra ngoài, chắc là đi bán quần áo rồi. Cô Tiêu, bên cạnh thầy Vương còn có đám Vụ Thập, ngài đừng lo lắng, không sao đâu.”

Tiêu Hiểu gật đầu, cô không lo lắng, dù sao cô cũng đã đưa cho Vương Vệ đồng hồ đeo tay trí năng mình làm để anh đeo mỗi ngày, chỉ là vừa tỉnh lại không trông thấy Vương Vệ thì có chút không quen thôi.

Lúc trời sắp tối, Vương Vệ đã trở về.

Hai túi quần áo lớn mang theo lúc đi đã bán hết rồi.

Đây là ngày cuối cùng anh bán quần áo, nhóm hàng mang về từ lần trước cho tới hôm nay đã bán hết không còn cái nào. Nhưng lúc anh trở lại không thấy sắc mặt vui mừng, ngược lại giữa chân mày có phần trầm trọng.

Tiêu Hiểu không quen thấy anh như vậy, đẩy lông mày của anh ra: “Sao vậy?” Chẳng lẽ là đi ra ngoài bị người ta bắt nạt rồi ư?

Vương Vệ nói: “Mấy ngày nay chúng ta đừng đi khắp nơi nữa, hôm nay rất nhiều người tham gia biểu tình, trên đường hò hét loạn cào cào rồi.”

“Biểu tình? Vì sao?”

“Chuyện nước M và nước láng giềng khác muốn tiến hành diễn tập quân sự ở trong lãnh hải của Trung Hoa bị một tòa soạn báo lớn trong nước đăng lên, sau đó mỗi tờ báo lớn, đài phát thanh đều rối rít đăng lại tiếp sóng, tất cả mọi người đều vô cùng giận dữ, quần chúng kích động bèn tham dự biểu tình, có rất nhiều người hô phản đối chủ nghĩa bá quyền của nước M, kiên quyết phản kích lại!”

Anh xoa đầu Tiêu Hiểu: “Mấy ngày nay chớ đi ra ngoài, cứ ở nhà đọc sách, trên đường hò hét ầm ĩ lắm.” Vợ anh tay nhỏ chân nhỏ, bị đụng trúng thì phải làm sao.

Tiêu Hiểu nghe xong, sau khi đồng ý thì nhíu mày: “Sợ rằng chuyện này không đơn giản như vậy, trong chốc lát đã gây nên chấn động lớn như thế, bên trong khẳng định có người đang cố ý châm ngòi thổi gió.” Chẳng lẽ giống như mấy vị lãnh đạo đoán, ngoại trừ vũ nhục Trung Hoa ra, nước M còn cấp bách hy vọng Trung Hoa phản kích, để tiện cho bọn họ cái cớ phát động chiến tranh?

Nếu là như vậy thì...

Tiêu Hiểu sờ cằm, chỉ mấy lần cô tiếp xúc với mấy vị lãnh đạo đã biết bọn họ đều là người đưa ra quyết sách bằng đầu óc sáng suốt, bất luận đưa ra quyết sách gì cũng nhất định sẽ phân tích tất cả lợi và hại đến nơi đến chốn.

Cô cười, khéo thật, vừa vặn đúng lúc cô làm ra số liệu và bản vẽ của nhóm vũ khí này.

Nếu như đoán không sai, nếu Trung Hoa không tạo ra được nhóm vũ khí này trước khi nước M tiến hành diễn tập quân sự thì chính phủ nhất định phải ẩn nhẫn, cùng lắm chỉ khiển trách vài câu.

Nhưng nếu như tạo ra được trước khi diễn tập quân sự thì cảnh tượng đó sẽ rất thú vị.

Tiêu Hiểu xoa xoa ngón tay, trong lòng mơ hồ có phần hưng phấn.

Sau đó Tiêu Hiểu đều ở nhà đọc sách, nếu không thì cũng trồng rau, dọn dẹp hoa cỏ cùng Vương Vệ.

Trên đường có náo nhiệt hơn nữa thì hai người bọn họ cũng chỉ sống cuộc sống của mình ở phía sau cánh cửa đóng kín.

Đến lúc tháng chín, trường học khai giảng.

Vương Vệ và Tiêu Hiểu đến trường học báo danh.

Vừa vào vườn trường đã nghe được rất nhiều sinh viên đang thảo luận chuyện nước M muốn tiến hành diễn tập quân sự ở trong lãnh hải Trung Hoa.

Rất nhiều sinh viên lòng đầy căm phẫn: “Nước M ức h.i.ế.p người quá đáng, việc này và trực tiếp xâm lấn quốc gia chúng ta có khác gì nhau đâu chứ!”

“Nhưng chính phủ của chúng ta chỉ biết lên án, vài câu lên án không đến nơi đến chốn có thể có ích lợi gì? Chỉ dựa vào vài câu lên án là có thể khiến nước M hủy bỏ diễn tập quân sự ư!”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 302: Chương 302



“Vậy làm sao bây giờ, trực tiếp tuyên chiến ư? Quốc gia chúng ta khó khăn lắm mới ổn định lại được, nếu như lại bị kéo vào trong vòng xoáy của chiến tranh thì nhân dân nước Hoa lại phải sống cuộc sống thế nào, thực lực của chúng ta cùng nước M chênh lệch lớn như vậy, chẳng lẽ lại phải dùng tấm thân m.á.u thịt đi ngăn cản máy b** ch**n đ** của nước M ư!”

Sinh viên đại học thủ đô đều vô cùng quan tâm tình hình chính trị đương thời, đừng nhắc tới trường học còn mở lớp ngoại giao, sau khi báo danh cuộc tranh luận như vậy đều đang diễn ra ở các ngõ ngách trong sân tường, giữa các sinh viên còn tự phát tổ chức nhiều lần biện luận, chủ đề đều là một khi nước M tiến hành diễn tập ở lãnh hải Trung Hoa, rốt cuộc Trung Hoa có nên phản kích vũ lực hay không.

Ban đầu mọi người bị tâm trạng kích động làm cho đầu óc mê muội, sinh viên hô phản kích chiếm đại đa số.

Nhưng sau đó khi biện luận càng lúc càng sâu, rất nhiều sinh viên đều thay đổi quan điểm của mình, quăng đầu lâu ném m.á.u nóng, hô lớn câu khẩu hiệu này rất cháy, nhưng thực lực của đất nước yếu đuối làm sao có thể lại chống lại một cuộc chiến tranh lớn, huống chi lần này lại đối chọi với nước M – quốc gia mạnh nhất trên thế giới, một khi khai chiến, với chênh lệch thực lực của hai nước, tuyệt đối sẽ hao hết một lần nghỉ xả hơi khó khăn lắm mới có được của Trung Hoa.

Sợ nhất không phải ở chỗ này, nếu như nước M khiêu khích như thế, khẳng định đã dự liệu được khả năng Trung Hoa phản kích vũ lực. Nếu họ đã lường trước nhưng vẫn muốn tiến hành diễn tập quân sự thì khẳng định đã có tính toán của riêng mình.

Đây mới là điểm đáng sợ nhất. E rằng thứ họ mưu đồ chính là một khi Trung Hoa phản kích bằng vũ lực thì sẽ hoàn toàn đánh bại Trung Hoa, sau đó muốn cướp đoạt chủ quyền hoàn chỉnh giống như đối với nước R, thậm chí còn đóng quân đội ở trong lãnh thổ Trung Hoa.

Như vậy mới là mất nước.

Thời gian trôi qua, cuối cùng sinh viên đại học thủ đô cũng đã tương đối khắc chế, biết suy nghĩ một cách lý trí, cuối cùng có tám mươi phần trăm sinh viên đều không đề nghị tiến hành phản kích vũ lực đối với nước M vào lúc này.

Nhưng quan niệm này trông thì có vẻ lý trí nhưng lại không nhận thức rõ ràng được chênh lệch của mình và người khác.

Thực lực không bằng người ta, chỉ có thể mặc cho người ta bắt nạt.

TBC

Có sinh viên lệ rơi đầy mặt, ngửa mặt hô lên: “Khi nào thì Trung Hoa của tôi mới có thể không bị người ta tùy ý bắt nạt nữa?”

Hiệu trưởng đại học thủ đô đứng ở bên, nhìn sinh viên đồng thanh hô, thở dài một hơi thật sâu: “Đúng vậy, khi nào Trung Hoa của chúng ta mới có thể không bị người ta bắt nạt nữa đây!”

Ông ta quay đầu nhìn về phía bạn thân của mình, thấy ông ta vẫn có tâm trạng nhàn nhã thưởng thức trà xem báo, không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Thanh Ngôn, ông không sốt ruột một chút nào ư?”

Người bạn thân này của ông ta làm việc ở bộ ngoại giao, lần này quốc gia sắp gặp đại nạn, người bạn thân này của ông ta chẳng những không sốt ruột mà ngược lại tâm thái lại quá ổn định.

Bạn thân đặt chén trà xuống cười: “Hà tất đau buồn như thế, có lẽ phía trên đã sớm có cách đối phó rồi.”

Hiệu trưởng đại học thủ đô lắc đầu theo trực giác, lãnh đạo đoàn thể có anh minh hơn nữa nhưng thực lực quốc gia chỉ có bấy nhiêu mà thôi.

Bạn thân đứng lên vỗ vỗ bả vai của hiệu trưởng: “Chí Vân, Tái Ông mất ngựa sao biết được là họa hay phúc, ai biết được lần này nước M không phải mang đá lên đập chân của mình chứ!”

“Thanh Ngôn, ông có ý gì?” Lúc hiệu trưởng đuổi theo muốn hỏi rõ thì bạn thân đã đi rồi.

Hiệu trưởng âm thầm suy tư, chẳng lẽ quốc gia thật sự có át chủ bài bí mật gì? Nhưng bất kể là chiêu gì, trước thực lực tuyệt đối thì cũng chỉ là cơ hội phản kháng cũng không có thôi.

Ông ta lắc đầu, chỉ cho rằng bạn thân làm quan ngoại giao đã lâu rồi, bất giác tỏ vẻ như lúc ngoại giao, hư hư thật thật. Nhưng lần này, phải đối mặt với nước M đấy, kế sách có tốt đến mấy đi chăng nữa thì chỉ sợ cũng không có tác dụng.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 303: Chương 303



Khi thời gian nước M diễn tập quân sự càng ngày càng gần, từ trên xuống dưới Trung Hoa cũng càng ngày càng xao động, trong lộn xộn nhốn nháo, cuối cùng đã tới ngày diễn tập quân sự.

Hàng không mẫu hạm của nước M đã dừng ở một dặm bên ngoài lãnh hải Trung Hoa, chỉ chờ ra lệnh một tiếng là sẽ nhất tề lái vào lãnh hải nước Hoa.

Lần diễn tập quân sự này hầu như toàn thế giới đều đang theo dõi, bây giờ internet chỉ mới thành hình, nhưng hầu hết các quốc gia có năng lực phái ký giả ra đều đưa tin, trên báo chí phát thanh luôn cập nhật tin tức mới nhất bất cứ lúc nào.

TBC

Bên ngoài gió mưa ào ào, còn Trung Hoa, tuy là dân chúng hết sức phản đối với sự kiện diễn tập lần này, nhưng chính phủ Trung Hoa ngoại trừ lên án công khai trên báo chí ra thì không có hành động nào khác.

Bình thường, mặc dù thực lực của Trung Hoa không đủ nhưng cũng sẽ nghĩ mọi cách ngăn cản lần diễn tập quân sự này của nước M, thí dụ như ngoại giao thuyết phục các loại. Nhưng Trung Hoa ngoại trừ mỗi ngày tiến hành lên án trên báo chí, thậm chí còn nói nếu như nước M thật sự khăng khăng cố chấp cố ý xâm lược Trung Hoa thì Trung Hoa chắc chắn sẽ chơi tới cùng ra thì không có hành động nào khác.

Nước Hoa sẽ chơi tới cùng, rốt cuộc chơi tới cùng thế nào? Quốc tế đều cảm thấy Trung Hoa đang nói mạnh miệng, lẽ nào Trung Hoa lại dám khai chiến đối với nước M hay sao?

Hôm nay Tiêu Hiểu và Vương Vệ không đi đâu hết, trực tiếp ở nhà nghe phát thanh phát sóng trực tiếp.

Lần này Trung Hoa cố ý mở đài phát thanh phát sóng trực tiếp, phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình của sự kiện diễn tập quân sự lần này. Thái độ thản nhiên như thế đã nói rõ tất cả.

Mười giờ sáng, MC bên trong phát thanh dùng ngữ điệu rõ ràng bắt đầu phát sóng trực tiếp.

“Thưa các bạn nghe đài, bây giờ quân đội diễn tập do nước M cầm đầu đang dừng lại ở bên ngoài lãnh hải nước ta một dặm, theo sắp xếp mà nước M thông báo trước đó thì nước M sẽ tiến vào lãnh hải nước ta vào khoảng mười rưỡi theo giờ Bắc Kinh...”

Sau đó chính là người dẫn chương trình trực tiếp lần lượt phân tích các nước liên hợp tiến hành diễn tập quân sự lần này.

Tiêu Hiểu tựa ở trong lòng Vương Vệ.

Bàn tay to của Vương Vệ nắm tay Tiêu Hiểu ở trong lòng bàn tay, vô thức v**t v* nghịch ngợm nhưng tâm thần lại chú ý đến phát thanh.

“Chỉ mong chính phủ có chính sách ứng phó.” Trước kia anh ở trong thôn nhỏ, tuy là thông minh nhưng dù sao cũng không có nhiều kiến thức cho lắm, đến khi lên đại học mở rộng tầm mắt, giáo viên kinh tế học quốc tế cũng sẽ nói đến hoàn cảnh quốc tế hiện nay.

Anh hiểu được bây giờ điều Trung Hoa cần nhất là một hoàn cảnh phát triển hòa bình an ổn, căn bản không chịu nỗi giày vò nữa.

Nếu như lần này nước M tiến vào Trung Hoa tiến hành diễn tập quân sự thành công thì sau này những quốc gia khác sẽ càng thêm coi thường Trung Hoa, đây sẽ là một sự đả kích trí mạng đối với Trung Hoa đang tiến hành cải cách kinh tế.

Nhưng nếu như tuyên bố phản kích vũ lực đối với nước M, dưới tình hình thực lực cách xa nhiều như thế, càng không cần nói đến tai hại nữa.

Nhất định sẽ là tình cảnh tiến thối lưỡng nan.

Tiêu Hiểu lại chẳng hề lo lắng gì cả, nhìn từ việc Trung Hoa phát ngôn tuyên bố mạnh mẽ trên báo chí, khẳng định chuyện chế tạo nhóm vũ khí kia rất thuận lợi.

Tiêu Hiểu không cố ý đi hỏi thăm, cô cũng không muốn dây dưa nhiều với chuyện lớn của quốc gia như thế này, phía trên có lẽ cũng suy nghĩ đến tính cách của cô cho nên sau đó không cố ý chứng tỏ, nhưng ngày hôm qua Vân Tam còn mang theo lời bên trên nói cho cô: bảo cô ấy yên tâm, Trung Hoa nhất định sẽ bình ổn vượt qua sự kiện lần này, sẽ không phụ sự khổ cực của cô.

Mười giờ rưỡi, tiếng của người dẫn chương trình trực tiếp bên trong phát thanh nghe như bình ổn, song nghe cẩn thận lại thêm mấy phần gấp gáp.

“Thưa các bạn nghe đài, bây giờ hàng không mẫu hạm của nước M đã bắt đầu thong thả di chuyển, dự tính mười phút là có thể lái vào lãnh hải của nước ta...”

Còn nhân dân Trung Hoa đang nghe phát thanh không khỏi tràn đầy bi phẫn.

“Bây giờ hàng không mẫu hạm của nước M đang đến gần lãnh hải nước ta, cách đường lãnh hải của nước ta còn có 500m, 400m, 300m, 200m... , vào rồi...” Một câu vào rồi cuối cùng của người dẫn chương trình trực tiếp nhả chữ cực kỳ trầm trọng.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 304: Chương 304



Lòng tất cả mọi người dân Trung Hoa từ trên xuống dưới đều chìm vào đáy cốc theo câu này của người dẫn chương trình trực tiếp.

Đúng lúc này, giọng của người dẫn chương trình trực tiếp bỗng nhiên vang dội hơn: “Kính thưa các bạn nghe đài, thưa các bạn nghe đài, ánh sáng trắng, ánh sáng trắng, từ hướng ngoại thành Trung Hoa bỗng nhiên phát ra một luồng ánh sáng trắng, gần rồi, gần rồi, nó... xông thẳng về phía hàng không mẫu hạm của nước M!”

Người dẫn chương trình trực tiếp thở mạnh một tiếng, người nghe phát thanh cũng ngừng hô hấp.

“Nổ rồi! Nổ rồi!!!! Kính thưa các bạn nghe đài, thưa các bạn nghe đài, đó là tên lửa đạn đạo, là đạn đạo của nước Hoa chúng ta, đánh thẳng vào hàng không mẫu hạm của nước M, lại nữa rồi, lại nữa rồi, rất nhiều đạn đạo, rất nhiều đạn đạo!!!”

Là người dẫn chương trình của đài quốc gia, vốn dĩ phải luôn giữ được tỉnh táo, ngữ điệu bình ổn, nhưng lúc này người dẫn chương trình trực tiếp lại mất hết tố chất nghề nghiệp của mình, âm thanh cao vút, âm thanh kích động dường như sắp nổ tung!

Điểm phát sóng của lần phát thanh này hình như được bố trí ở cách chỗ diễn tập quân sự không xa, cùng với tiếng thét chói tai của người dẫn chương trình trực tiếp, nhân dân đang nghe phát thanh còn nghe thấy tiếng nổ mạng ầm ầm từ trong âm nhạc của đài phát thanh.

“Máy b** ch**n đ**, máy b** ch**n đ**, máy b** ch**n đ** của nước Hoa xuất hiện ở bên trên chiến đội liên hợp diễn tập quân sự rồi, họ đang đưa ra lời cảnh cáo đối với chiến đội liên hợp diễn tập quân sự!”

Phát thanh dường như đã phát ra tần số, truyền ra thông điệp phát ra từ máy b** ch**n đ** của Trung Hoa một cách rõ ràng.

“Cảnh cáo, cảnh cáo, đây là lãnh hải của Trung Hoa, không được tự tiện đi vào, hành vi của mọi người đã cấu thành tội x*m ph*m ch* q***n lãnh thổ Trung Hoa, hiện tại phát lời cảnh cáo cuối cùng, lập tức rời đi, lập tức rời đi, bằng không sẽ thực hiện tiến công bằng vũ lực!”

Người dân nước Hoa nghe phát thanh đều ngơ ngác.

Đầu tiên là người dẫn chương trình trong phát thanh nói Trung Hoa dùng đạn đạo tấn công hàng không mẫu hạm của nước M, nhưng Trung Hoa lấy đâu ra đạn đạo? Được rồi, có lẽ có, nhưng trực tiếp nhắm chuẩn tấn công đến hàng không mẫu hạm trên biển từ thủ đô, thế này thì phải tiên tiến cỡ nào chứ?

Tiếp đó lại là máy b** ch**n đ**, Trung Hoa có máy b** ch**n đ** ư? Mặc dù có cũng là đồ người khác đào thải mấy đời rồi chứ?

Lúc còn đang chịu đả kích đến ngẩn ra, chỉ nghe máy b** ch**n đ** trong phát thanh lại có cảnh cáo.

“Đã cảnh cáo ba lần, các người vẫn khăng khăng một mực, hiện tại Trung Hoa vì bảo hộ lãnh thổ quốc gia, thực hành chiến tranh chính nghĩa. Nổ súng!!!”

“Rầm rầm rầm...”

“Rầm rầm rầm...”

Một tiếng nổ súng, người dân nước Hoa liền nghe một loạt tiếng ầm ấm trong phát thanh.

TBC

Ngày mười một tháng mười một năm 1977 sau công nguyên, đây là một dấu mốc quan trọng đáng được ghi lại trong lịch sử.

Ngày này, Trung Hoa luôn bị quốc tế coi là bần cùng lạc hậu lại cứng rắn chống lại chiến đội liên hợp diễn tập quân sự do nước M dẫn đầu, đánh chìm một con thuyền hàng không mẫu hạm của nước M, ba t** ch**n hạm, bắt được mấy trăm người tù binh.

Nếu không phải là một con thuyền hàng không mẫu hạm và chiến hạm khác chạy nhanh thì chỉ sợ cũng phải ở lại Trung Hoa.

Quốc tế đã sôi trào cả lên!

Vô số báo chí quốc tế đều đem sự kiện hôm đó làm tựa đề trang nhất đưa tin nhiều lần, trọng điểm đưa tin còn đang phân tích đạn đạo tầm xa và máy b** ch**n đ** rõ ràng vượt qua trình độ tiên tiến thế giới của Trung Hoa.

Lúc đầu mọi người cảm thấy những vũ khí này là nước E tài trợ cho nước Hoa.

Nhưng sau khi phân tích một phen lại phủ định, rất rõ ràng, vũ khí nước E còn kém nước M một bậc, nhưng những vũ khí mà Trung Hoa thể hiện ra để chống lại hỏa lực của nước M lần này lại có thế nghiền ép về mọi mặt.

Nước E không có bản lĩnh này.

Nước E không có, những quốc gia khác càng không có.

Loại trừ tất cả những điều không thể, vậy thứ còn lại mặc dù có khó tin đến mấy cũng chỉ có thể là chân tướng.

Những vũ khí này là do Trung Hoa tự mình nghiên cứu ra đấy!!!

Đưa ra kết luận này, quốc tế đều náo động cả lên.

Thật quá khó tin, trước khi lúc Trung Hoa chiến tranh đã vác s.ú.n.g trường lạc hậu đấy, lúc này mới có mấy năm thôi, làm sao lại giống như đã hack, nghiên cứu ra vũ khí còn tiên tiến hơn cả nước M chứ!

Đương nhiên, lần này Trung Hoa nổi danh, nước M xem như cũng cực kỳ mất mặt ở trên trường quốc tế.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 305: Chương 305



Diễu võ dương oai đến cửa nhà người khác, mới vừa dạo qua một vòng đã bị người ta đánh cho thống khoái, chẳng những mất một con thuyền hàng không mẫu hạm, hai t** ch**n hạm, còn bị đánh cho kêu cha gọi mẹ, bỏ chạy tán loạn.

Rất nhiều người đều đang cười nhạo nước M.

Khi sự kiện này xôn xao, việc sau đó càng náo nhiệt hơn.

Sau khi nước M phân tích ra vũ khí của nước Hoa còn tiên tiến hơn cả bọn họ thì sắc mặt rất khó coi. Không dám đột nhiên chạy đến cửa Trung Hoa, không dám tùy tiện tuyên chiến nữa. Bây giờ mấu chốt là làm sao lấy lại được hàng không mẫu hạm và chiến hạm bị Trung Hoa giữ lại.

Hai bên bắt đầu đấu võ mồm ở trên báo chí.

Trung Hoa bên này đứng ở phía chính nghĩa, dù sao cũng là nước M tiến vào lãnh hải của nước Hoa trước, giống như là xâm lược.

Nếu như thực lực của Trung Hoa không bằng người ta thì chỉ có thể đứng nhìn. Nhưng bây giờ phương diện vũ khí của Trung Hoa đã nghiền ép nên lời lẽ đã khác hoàn toàn rồi.

Nước M muốn lấy về, Trung Hoa nói là chiến lợi phẩm, không muốn đưa cho.

Trong chốc lát trên trường quốc tế vô cùng ầm ĩ.

Nhân dân bình thường không quan tâm nhiều như vậy, họ chỉ biết là Trung Hoa đã đánh thắng nước M, đã xả được cơn giận.

Tâm thái chuyển biến có lẽ chỉ trong nháy mắt, trước đó nghe nói nước M tiên tiến thế này thế kia, phát triển thế lọ thế chai, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi, không phải đã bị chúng ta đánh cho hoa rơi nước chảy ư.

Bất kể nhân dân Trung Hoa có quan tâm sự kiện quốc tế hay không cũng đều cực kỳ nhiệt tình đối với sự kiện lần này. Đi đến chỗ nào cũng có thể nghe thấy mọi người đang thảo luận chuyện này.

Có lẽ người dân không hiểu sẽ chỉ cảm thấy sự kiện lần này đã trút được giận, nhưng người biết được nhiều tin tức nội bộ hơn lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc đối với việc lần này Trung Hoa bỗng nhiên thể hiện ra vũ khí tân tiến như vậy.

Quốc gia có thực lực quân sự như vậy từ khi nào chứ?

Bên ngoài hỗn loạn rối bời, Tiêu Hiểu cũng chẳng hề quan tâm.

Cô yên tâm đi học ăn cơm với Vương Vệ, hiếm khi có một đoạn thời gian thanh nhàn.

Từ sau khi khai giảng năm học mới Tam Muội hay đến phòng trọ bên này nhiều hơn một chút.

Nghe cô ấy nói tất cả mọi việc trong nhà đều tốt, em tư vẫn còn đang làm việc trong nhà máy, vừa làm việc vừa đọc sách, chuẩn bị tham gia kỳ thi đại học năm nay, mấy cô em gái ngoại trừ em bảy nhỏ nhất ra thì hai đứa khác cũng đều đến trường đi học cả.

Còn về nhà họ Vương, hình như Vương Quyên đang làm ầm lên đòi ly hôn với chồng, bởi vì chồng cô ta suốt ngày bạo lực gia đình, Vương Quyên cũng không chịu được nữa rồi.

Bây giờ bởi vì chuyện này mà nhà họ Vương và nhà chồng Vương Quyên cãi nhau rất to.

Tiêu Hiểu nghe xong thì trầm mặc, tuy là cô không thích Vương Quyên nhưng Vương Quyên lại đối với chồng đối với nhà chồng rất tốt, bây giờ đường đường một người đàn ông đàn ang lại đánh vợ mình, cái này có gì tài ba chứ.

“Chị hai, lần này lúc em trở về nhà họ Vương bên kia còn hỏi thăm chị và anh rể đấy.”

“Hỏi anh chị làm cái gì?” Tiêu Hiểu cười, chẳng lẽ là quan tâm bọn họ hay sao?

“Cũng không hỏi gì cả, chỉ hỏi mọi người sông ở thủ đô thế nào, sao nghỉ cũng không thấy trở về.” Tam Muội uống một hớp nước, nói: “Em bảo anh chị ở thủ đô phải nhân lúc ngày nghỉ bận rộn kiếm tiền, nếu không ai cho anh chị học phí sinh hoạt phí. Em vừa nói như vậy, họ liền không nói gì nữa.”

TBC

Tiêu Hiểu xoa đầu Tam Muội: “Em cũng thông minh đấy.”

Tam Muội cười hì hì, sau khi cười xong bỗng nhiên ngừng lại: “Nếu như em có thể kiếm thật nhiều tiền thì tốt rồi, đến lúc đó sẽ đón hết mấy đứa em gái đến thủ đô.”

Tiêu Hiểu nói: “Em đừng suy nghĩ quá nhiều, bây giờ nhiệm vụ thiết yếu là học hành cho giỏi, chị biết em thương các em nhưng các em ấy vốn nên là trách nhiệm của cha mẹ chứ không phải của em. Nếu như em tốt nghiệp có điều kiện rồi, có thể giúp các em thì đương nhiên là tốt. Bây giờ đừng suy nghĩ nhiều như vậy.”

Cô gái Tam Muội này nhìn thì hoạt bát cởi mở, thật ra trong lòng đè nén rất nhiều chuyện, Tiêu Hiểu không đành lòng nhìn cô ấy còn tuổi nhỏ đã luôn nhọc lòng chuyện này nhọc lòng chuyện kia.

Nghe Tiêu Hiểu nói như vậy, Tam Muội liền gật đầu lia lịa.

Bỗng nhiên cô ấy liếc nhìn cái bụng của Tiêu Hiểu, ánh mắt có phần lơ đãng: “Đúng rồi chị hai, chị và anh rể đã kết hôn lâu như vậy rồi, sao còn chưa có cháu ngoại trai?”

Tiêu Hiểu sững lại: “Sao tự dưng lại hỏi chuyện này thế?”

Tam Muội ậm ừ một lúc: “Chẳng phải là do mấy người trong thôn chúng ta hỏi chị có sinh con cho anh rể hay không ư?” Có vài người nói chuyện rất đố kỵ, cái gì mà Tiêu Hiểu lấy Vương Vệ, lại lên đại học, lâu như vậy mà ngay cả con cái cũng không có lấy một đứa, về sau sớm muộn gì cũng phải ly hôn với Vương Vệ.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 306: Chương 306



Tam Muội tức giận cãi nhau một trận to với người ta, chị hai của cô ấy giỏi giang biết bao, những người này thì biết cái đếch gì.

Tuy là cô ấy sẽ không có ánh mắt thiển cận giống như những người này, nhưng Tiêu Hiểu quả thực đã kết hôn với Vương Vệ rất lâu rồi, bây giờ vẫn chưa thấy mang thai, cô ấy lo lắng cơ thể của một trong hai người có vấn đề.

“Người khác nói thì cứ nói thôi, dù sao chúng ta cách xa như vậy cũng không nghe được.” Tiêu Hiểu không quan tâm, thậm chí còn cảm thấy rất buồn cười.

TBC

“Vậy cơ thể... anh chị không sao chứ?”

Tiêu Hiểu lấy làm lạ liếc nhìn cô ấy một cái: “Đương nhiên không sao rồi. Bởi vì chị và anh rể em hiện tại cũng bận rộn, làm sao có thời giờ có con được.” Lý do chân thực là cô muốn điều dưỡng các chỉ tiêu của thân thể này đến điều kiện tốt nhất sau đó mới mang thai.

“Anh rể thì bận chứ chị bận chỗ nào?” Tam Muội lầm bầm một tiếng, chị hai của cô ấy cực kỳ nhàn rỗi, không cần lên lớp, hàng ngày đều ở nhà đọc sách, còn áo đến thì đưa tay cơm đến há mồm, anh rể phục vụ chị hai thoải mái mọi mặt đấy.

Tiêu Hiểu liếc mắt nhìn Tam Muội, nghĩ thầm chị bận rộn làm sao em biết được.

Sau khi nói chuyện với Tam Muội, Tiêu Hiểu đã nghiêm túc suy tính tới chuyện mang thai, bây giờ chính phủ còn có thể thỉnh thoảng tìm tới cô vì một vài hạng mục, hễ bận rộn là rất hao tâm tốn sức, còn Vương Vệ đang định tự mình kinh doanh.

Thuốc chữa ung thư đã nói trước đó, quốc gia chuẩn bị thành lập xí nghiệp chuyên môn để sản xuất, không lâu trước đây Trung Hoa bỗng nhiên có được lực lượng mạnh mẽ, đã có thể bảo đảm việc đưa thuốc chữa ung thư ra không bị ngấp nghé, bây giờ đưa ra đã không cần lo lắng cái gì nữa rồi.

Tiêu Hiểu và Vương Vệ sẽ nắm năm phần trăm cổ phần ở bên trong.

Vương Vệ không tính vào cái xí nghiệp này, anh chuẩn bị làm một mình, sản xuất thiết bị thông tin, đây là đề nghị của Tiêu Hiểu, bởi vì lượng tử máy tính, tương lai nhất định internet của Trung Hoa sẽ nhanh chóng phát triển.

Về sau sẽ kéo theo sự mở đầu của di động, thí dụ như điện thoại di động các loại khẳng định cũng không còn lâu nữa. Tiêu Hiểu có kỹ thuật là bạn đời của Tiêu Hiểu, anh muốn làm việc này, chính phủ cũng sẽ cho chính sách thiên vị, con đường phía trước bằng phẳng, Vương Vệ đang tích cực chuẩn bị.

Tiêu Hiểu biết ý định của anh, bản đồ mà anh nhìn chằm chằm không chỉ có mỗi Trung Hoa.

Bây giờ còn chưa phải là thời điểm yên ổn, Tiêu Hiểu vẫn chuẩn bị đầy thời gian mang thai về phía sau.

Thời gian lặng lẽ lướt qua, rất nhanh đã đến cuối năm, cuộc đàm phán của nước M và nước Hoa rốt cục đã có kết quả.

Nước M công khai đăng báo xin lỗi, cũng bồi thường tổn thất lần này cho Trung Hoa, đồng thời đồng ý để Trung Hoa gia nhập vào tổ chức thương mại thế giới.

Trung Hoa đồng ý trả nước M hàng không mẫu hạm và chiến hạm, còn có mấy trăm tù binh của các nước.

Trung Hoa giữ hàng không mẫu hạm và chiến hạm ở lại lãnh thổ nửa năm, nhưng bởi vì có lượng tử máy tính, thật ra từ ba tháng trước Trung Hoa đã hiểu rõ kỹ thuật của hàng không mẫu hạm và chiến hạm rồi.

Hiện tại trả lại cho nước M, cam đoan sẽ khiến nước M phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Sự kiện này đã kết thúc viên mãn, địa vị quốc tế của Trung Hoa chợt được đề cao, bây giờ kinh tế của Trung Hoa vẫn còn lạc hậu nhưng những quốc gia khác ước đoán thực lực quân sự của nước Hoa đã nằm trong ba vị trí đầu trên quốc tế rồi.

Còn về rốt cuộc là thứ nhất hay là thứ hai, trên quốc tế vẫn còn tranh luận.

Vì vậy Tiêu Hiểu được chính phủ trao tặng huân chương đẳng cấp cao nhất của quốc gia. Nhưng xuất phát từ việc đảm bảo an toàn cho Tiêu Hiểu, quốc gia đã thăng tin tức của Tiêu Hiểu lên làm cơ mật tối cao.

Người dân nước Hoa sẽ không biết, vũ khí dường như hack của quốc gia mình lại được tạo ra từ tay của một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn. Mà tạo ra nhóm vũ khí này không là điều quan trọng nhất, lượng tử máy tính mới là con gà đẻ trứng kia.

Chỉ dùng hơn một tháng đã phân tích ra kỹ thuật của hàng không mẫu hạm và chiến hạm của nước M, hoàn toàn khiến bên trên nhận thức được lượng tử máy tính rốt cuộc quan trọng cỡ nào.

Đương nhiên quan trọng hơn chính là Tiêu Hiểu – người đã một tay tạo ra được lượng tử máy tính.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 307: Chương 307



Chính phủ vì muốn bảo vệ cho Tiêu Hiểu tốt hơn nên phân nhà cho cô để có sự bảo mật chu đáo hơn.

Ban đầu, Tiêu Hiểu đến phòng thí nghiệm là muốn xem xem có tìm được cách trở về không, nhưng trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới này thật sự quá mức tệ, cho dù cô có kiến thức về lý thuyết nhưng không có trình độ công nghiệp tương ứng để thực hiện. Không nói cái khác, hiện tại đến máy nhảy không gian cũng không làm ra được.

Trải qua lâu như vậy, Tiêu Hiểu cũng không có suy nghĩ cấp thiết trở về như lúc trước.

Từ từ vậy, có lẽ sinh thời cô không thể tìm được cách trở về, dù sao thì trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới này chênh lệch với Tinh Tế một trời một vực. Tuy cô là nhà khoa học thiên tài ở Tinh Tế nhưng cũng không có nghĩa là cái gì cũng biết.

Vương Vệ bận rộn lo chuyện buôn bán của mình, Tiêu Hiểu không có hứng thú với buôn bán, bèn muốn tạo một phòng thí nghiệm cho riêng mình để làm thí nghiệm và dạy học, truyền bá những lý luận của mình ra ngoài, suy cho cùng thì một thế giới muốn phát triển trình độ khoa học kỹ thuật thì cũng không thể chỉ dựa vào một mình cô.

Đối với dự định muốn dạy học của Tiêu Hiểu, vừa để lộ ra ngoài là đã khiến cho Đại học Kinh và Đại học Thanh tranh giành, đều muốn giành được Tiêu Hiểu đến trường mình.

Hai trường học tranh giành như chó với mèo vậy.

Cuối cùng Tiêu Hiểu vẫn lựa chọn Đại học Thanh, tuy quả thật cô đã học ở Đại học Kinh, nhưng ngành khoa học và kỹ thuật thật sự là số một của Đại học Thanh, nơi đó cần cô hơn.

Đại học Thanh giành thắng nên hân hoan, đặc biệt là mấy giáo sư thân quen với Tiêu Hiểu thì càng mừng rỡ. Đại học Kinh còn không muốn thả người, chính phủ trực tiếp ra thông báo cho Tiêu Hiểu tốt nghiệp hơn.

Dù sao thì vốn dĩ người khác cũng không dạy gì cho Tiêu Hiểu nổi, ai có bản lĩnh làm thầy cô chứ. Tiêu Hiểu muốn dạy học, chính phủ còn mong cô có thể dẫn dắt ra mấy nhân tài cho Hoa Quốc.

Đại học Kinh đành phải ấm ức mà phát bằng tốt nghiệp loại xuất sắc

cho Tiêu Hiểu.

Chỉ học một năm liền được sinh viên xuất sắc cũng coi như là chưa có tiền lệ ở Đại học Kinh.

Cuộc sống của Tiêu Hiểu trôi chầm chậm, cô một bên làm phòng thí nghiệm của mình, một bên có rảnh là bèn lên trường dạy mấy tiết.

Tiết học của cô lần nào cũng đầy người.

Hơn nữa, hơn phân nửa vốn không phải học sinh mà là giảng viên và giáo sư, thậm chí còn có mấy bậc thầy về kỹ thuật của viện khoa học tới dự thính.

Tiêu Hiểu ở Đại học Thanh dạy môn lý luận vật lý, ban đầu mấy sinh viên đăng ký lớp của cô còn không cho là đúng, thậm chí lúc nghe nói cô mới học đại học một năm đã được Đại học Thanh nhận làm giáo sư thì rất không phục, dựa vào cái gì chứ, còn nhỏ hơn bọn họ mà hiện tại đã thành giáo sư.

Nhưng buổi học đầu tiên khiến cho số sinh viên không phục đó trợn tròn mắt.

Chờ khi bọn họ chậm rãi đến phòng học, phòng học đã ngồi đầy người, đều là một vài giảng viên và giáo sư khá lớn tuổi của trường. Có vài người lạ mặt, có vài người thì quen mắt, có mấy người còn là giảng viên dạy bọn họ nữa.

Hiện tại bọn họ nhất trí ngồi ở đây, trước mặt mỗi người bày một quyển sổ, khuôn mặt nghiêm túc chờ Tiêu Hiểu đến.

“Má ơi, đây là chuyện gì? Không phải chúng ta đi nhầm phòng học chứ?” Một sinh viên lui ra nhìn số phòng học, nghi hoặc nói với bạn học: “Không sai mà!”

Một giảng viên Đại học Thanh trong số đó có chút ngại: “Đây là lớp của cô Tiêu, các em vào nghe giảng bài đi.” Ngại muốn chết, cùng học sinh nghe giảng bài.

Nhưng người giảng bài là Tiêu Hiểu đó, cô là nhân vật như nào chứ, không riêng mấy giảng viên như bọn họ, mấy bậc thầy của viện khoa học cũng đến từ sớm để nghe giảng.

Đám học sinh đầu óc mơ hồ vào phòng học ngồi xuống hàng phía sau, hết cách, phía trước đã bị chiếm hết.

Mấy sinh viên đến sau thấy thế trận trong phòng học cũng không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Sinh viên đến trước hô lên: “Này, vào đi, đây là lớp của cô Tiêu.”

“Chuyện gì đây, sao lại có nhiều thầy cô tới như vậy?” Có một vài người còn là giáo sư nổi tiếng của trường.

“Không biết…” Đám học sinh đương nhiên không thể nào biết chiến công vĩ đại của Tiêu Hiểu, chỉ cảm thấy không hiểu nổi tình hình này.

Lúc Tiêu Hiểu vào phòng học, thấy hơn phân nửa trong phòng đều là người từ 40 tuổi trở lên, còn có mấy gương mặt quen thuộc ở viện khoa học thì lập tức hiểu rõ mục đích của họ.

Mà những sinh viên chân chính của buổi học này đang ấm ức đứng ở phía sau phòng học.

“Các vị giảng viên và giáo sư, muốn nghe giảng bài thì được, nhưng lần sau không thể chiếm vị trí của mấy sinh viên này nhé.”

Mấy giáo sư và giảng viên ngồi phía trước lập tức ngượng ngùng.

Sinh viên ở phía sau vội xua tay: “Không sao, không sao, mấy thầy ngồi, mấy thầy ngồi đi ạ…” Ở phía trước còn có cố vấn học tập của họ ngồi cơ đấy, nếu mà đắc tội, lỡ như làm khó dễ bọn họ thì sao.

Tiêu Hiểu cũng chỉ nói vậy, vốn dĩ cô cũng không để ý là ai tới nghe giảng.

Chương 308

Sau khi nói xong liền bắt đầu giảng bài.

Mặc dù Tiêu Hiểu tự nhận là đã giảng rất đơn giản, hơn nữa đã cố gắng cho dễ hiểu nhưng phần lớn sinh viên ở phía sau vẫn mặt mày ngơ ngác, chỉ có một bộ phận mũi nhọn sinh viên nghe xong thì chốc chốc suy tư một phen, sau đó hiểu ra, sau đó xoẹt xoẹt xoẹt ghi chú lại.

Mấy giảng viên giáo sư ở phía trước càng sợ bỏ sót câu từ nào đó.

Một buổi học trôi qua, đại bộ phận sinh viên hai mắt mê mang, mấy giáo sư giảng viên lại cảm thấy đầy thu hoạch, kiên định với quyết tâm học ké tiết.

Phòng thí nghiệm của Tiêu Hiểu vẫn chưa làm xong, chủ yếu là thiếu thiết bị thí nghiệm, mặc dù cô đều đã chuẩn bị xong số liệu và bản vẽ, với trình độ của Hoa Quốc hiện tại, muốn làm xong cũng cần thời gian rất dài.

Nhân khoảng thời gian này, Tiêu Hiểu liền ra sức dạy thêm vài tiết.

Người tới ké tiết càng ngày càng nhiều, không chỉ giảng viên giáo sư càng ngày càng nhiều, sinh viên năm cuối cũng tới theo.

Trường học không còn cách nào nên đành phải sắp xếp tiết của Tiêu Hiểu ở hội trường của trường.

Đến cuối cùng, hội trường cũng không chứa hết, mấy người họ còn tự mang bàn ghế theo để ghi chép.

Lúc Tiêu Hiểu giảng bài, mặc dù cả hội trường đã đầy ắp người nhưng lại không phát ra chút âm thanh nào, chỉ có tiếng bút ghi chép loạt xoạt.

Lúc đó không hiểu cũng không sao, sau khi trở về đốt đèn học đêm cũng phải hiểu những gì Tiêu Hiểu giảng.

Tinh thần học tập như nắng hạn chờ mưa rào như vậy dĩ đả động đến Tiêu Hiểu, cô giảng bài, người có thể nghe thấy dù sao cũng là số ít, vì thế cô quyết định soạn mấy kiến thức dễ hiểu ra, mấy người hiếu học muốn học cũng có thể đọc.

Vì thế Tiêu Hiểu càng bận rộn, vừa phải vội vàng giám sát việc xây phòng thí nghiệm, vừa đi dạy lại còn phải soạn sách.

Sau khi biết Tiêu Hiểu định viết ra kiến thức của mình, bên trên đều vô cùng coi trọng.

Tiêu Hiểu biết bọn họ coi trọng sách mình soạn, cũng không cảm thấy kỳ lạ gì.

Trải qua cuộc sống như vậy hơn một tháng, công ty cổ phần sản xuất thuốc Hoa Quốc thành lập. Tiêu Hiểu chiếm 5/% cổ phần ban đầu, thời điểm công ty thành lập, Vương Vệ tham dự đại hội cổ đông, vốn dĩ bên trên hy vọng Vương Vệ đảm nhiệm một chức vụ, cũng coi như là bày tỏ ý tốt với Tiêu Hiểu. Nhưng Vương Vệ và Tiêu Hiểu thương lượng xong, đều không muốn tham gia.

Dù sao thì đây cũng là công ty quốc doanh, có thể đoán sau này nhất định sẽ hốt bạc mỗi ngày, công ty như vậy, người có thể tham gia nhất định đều có bối cảnh, bọn họ không nên nhúng tay vào cho thỏa đáng, giữ cổ phần là được.

Sau khi Tiêu Hiểu và Vương Vệ tỏ ý, bên trên cũng từ bỏ. Nước trong quá ắt không có cá, cho dù là lãnh đạo cao cấp cũng không thể nào tránh những chuyện liên quan.

Sau khi công ty cổ phần sản xuất thuốc Hoa Quốc thành lập, vì đưa ra khẩu hiệu chữa khỏi các loại ung thư nên lập tức làm mới tiêu đề tin tức quốc tế.

Hoa Quốc thế mà lại nghiên cứu ra thuốc chữa khỏi ung thư, hơn nữa không phải nhằm vào một loại, mà là có thể chữa khỏi mọi loại ung thư. Hiện tại đã thành lập công ty chuyên sản xuất thuốc, hướng đến việc bán ra các quốc gia trên thế giới.

Đây quả thực chính là chuyện buồn cười nhất nghe được trong năm nay!

Hoa Quốc kia ư? Hoa Quốc nghèo khổ cơm cũng ăn không đủ no đã nghiên cứu ra thuốc chữa ung thư? Ai không biết Hoa Quốc hiện tại bần cùng lạc hậu, đến nước M cũng hết cách với ung thư, Hoa Quốc lại tuyên bố chiến thắng ung thư, đây không phải là chuyện cười sao!

Các phương tiện truyền thông lớn trên thế giới đều dùng giọng điệu chế nhạo để xem trò hề của Hoa Quốc, thậm chí còn tuyên bố là Hoa Quốc tự biết địa vị quốc tế thấp hèn nên cố ý ra hạ sách này để loè thiên hạ. Tóm lại là tràn đầy cảm giác thượng đẳng.

Cũng có vài nước vẫn còn chút do dự, dù sao thì Hoa Quốc cũng là nước đánh đuổi nước M ra đi trong làn khói, nếu nước này có lực lượng quân đội mạnh như vậy, vậy hiện giờ nghiên cứu ra thuốc chữa ung thư cũng không phải không có khả năng.

Chỉ có mấy nước phương Tây mới là xem thường người khác, trừ đám phương Tây bọn họ, bọn họ có để mắt đến ai đâu, nhìn nước nào ở châu lục khác cũng cảm thấy như ăn mày.

Ngạo mạn sẽ khiến bọn họ trả giá đắt.

Sau khi tin về Hoa Quốc phát ra, mấy nước phương Tây không hề có phản ứng gì lớn, cùng lắm là truyền thông hân hoan, châm biếm đủ kiểu rằng Hoa Quốc không biết tự lượng sức mình.

TBC

Mà biết tình báo về việc sản xuất thuóoc của Hoa Quốc nhất vẫn là nước R, lúc đó, gián điệp của họ mai phục ở Hoa Quốc trong lúc vô tình đã biết Hoa Quốc mới chế tạo ra một loại thuốc, chữa khỏi được bệnh của ông Trương, hơn nữa còn từng phái người ám sát Tiêu Hiểu.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 308: Chương 308



Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 309: Chương 309



Hiện tại Hoa Quốc tung quảng cáo như vậy, bọn họ là người phản ứng đầu tiên.

Nước R này, nói thế nào nhỉ, trước kia lúc Hoa Quốc lớn mạnh, họ học hỏi Hoa Quốc khắp nơi, còn là nước hạ cấp của Hoa Quốc, nhưng sau đó, Hoa Quốc tụt lại phía sau trong cuộc công nghiệp cách mạng hiện đại, khiến sức mạnh đất nước xuống dốc không phanh, trở thành đối tượng chia cắt của các quốc gia, nước R lập khắc thay đổi ngọn giáo, nhắm vào Hoa Quốc.

Lúc Hoa Quốc cường thịnh, họ là nước cung kính với Hoa Quốc nhất, sau này Hoa Quốc suy bại, họ lại là nước hung hăng với Hoa Quốc nhất, nỗi đau mà mấy năm nay Hoa Quốc không dám nhớ lại, đa số đều là do nước này gây nên.

Hoa Quốc và nước R có huyết hải thâm thù.

Lúc trước nước R cũng như mấy nước khác, rất khinh thường Hoa Quốc, nhưng sau đó Hoa Quốc đánh bại, thậm chí là đè bẹp hạm đội diễn tập hàng đầu của nước M, hướng gió bên nước R liền dần thay đổi.

Có như thế nào bọn họ cũng không ngờ, Hoa Quốc mà lại đánh một thắng nước M mà bọn họ cảm thấy như sừng sững trên cao.

Khi đó truyền thông nước R có vài bài đưa tin, có lẽ bọn họ đã buông xuống sự ngạo mạn, suy cho cùng Hoa Quốc nhiều năm như vậy đều sừng sững trên đỉnh thế giới, chẳng qua chỉ nhất thời lạc hậu, bọn họ may mắn nhân lúc đó chiếm được của hời nhưng cũng không nên đắc chí.

Hiện tại Hoa Quốc có lực lượng quân sự như thế, bọn họ nên noi theo trước kia, gắng sức hoà hảo với Hoa Quốc.

Không hoà hảo cũng không được, hiện giờ lực lượng quân sự của Hoa Quốc mạnh như vậy, lúc trước bọn họ lại từng xâm lược Hoa Quốc, lúc đó quả thực là không chừa đường sống, bọn họ cũng biết, nhân dân Hoa Quốc vô cùng căm hận họ.

TBC

Hai nước vẫn ở rất gần nhau, mắt thấy sư tử đực lại sắp tỉnh, ngẫm lại là cảm thấy tâm can phát run.

Bản lĩnh gió chiều nào theo chiều ấy của họ cũng rất linh hoạt, lần đó diễn tập kết thúc không quá mấy ngày, Thủ tướng nước R liền đến thăm Hoa Quốc, buông bỏ thái độ, trao đổi với Hoa Quốc, hai nước khôi phục quan hệ ngoại giao.

Người Hoa Quốc biết hiện tại điều Hoa Quốc cần chính là một môi trường hoà bình, đối với hành vi buông bỏ thái độ của nước R, phía Hoa Quốc cũng đã chấp nhận.

Hiện tại công ty sản xuất thuốc vừa thành lập, nước R vì bày tỏ thành ý, chẳng những cổ vũ công ty sản xuất thuốc Hoa Quốc trên báo mà còn hoả tốc trở thành nước đầu tiên ký kết hợp đồng mua bán thuốc với công ty sản xuất thuốc Hoa Quốc.

Tầm nhìn như này, cũng không còn ai khác.

Nước R biết Hoa Quốc đã thật sự nghiên cứu ra thuốc chuyên về ung thư trực tràng, nhưng nói đã nghiên cứu ra thuốc có thể trị nhiều loại ung thư dược, dĩ nhiên bọn họ rất không tin, khoác lác chứ gì.

Nhưng cho dù chỉ có thuốc chữa khỏi ung thư trực tràng thì cũng vô cùng ghê gớm, nếu bọn họ nghiên cứu ra được, e là còn khoác lác hơn Hoa Quốc.

Cho nên lần này, trong đơn đặt hàng bọn họ đặt của công ty sản xuất thuốc Hoa Quốc, thuốc trị ung thư trực tràng chiếm đa số, thuốc trị ung thư khác cũng chỉ lấy một số ít cho có.

Dù sao thì một viên thuốc trị ung thư như này cũng không rẻ, thuốc của một đợt trị liệu càng đắt. Cho dù bọn họ biểu tỏ ý tốt với Hoa Quốc nhưng cũng không muốn phí tiền ném xuống nước.

Lấy đồn thuốc này về, qua hơn một tháng, phía nước R hoàn toàn điên cuồng, thuốc bọn họ mua từ chỗ Hoa Quốc thế mà thật sự đều có tác dụng, không riêng gì ung thư trực tràng, thuốc trị ung thư khác cũng có hiệu quả thần kỳ như vậy.

Những người dùng thuốc đó, chưa quá một tháng ngắn ngủn, tế bào ung thư hoàn toàn biến mất, sức khoẻ đã khôi phục bình thường.

Trong khoảng thời gian ngắn, thần dược đến từ Hoa Quốc danh tiếng vang dội ở nước R.

Một đơn thuốc trị ung thư quả thực còn đắt hơn vàng.

Lúc này nước R nhưng thấy được cơ hội làm ăn, cho dù không suy xét việc bày tỏ ý tốt với Hoa Quốc, hiện giờ mua thêm số thuốc này bán đến mấy nước không có phản ứng lúc trước thì cũng có thể kiếm bộn!

Làm một người buôn bán hai đầu với lợi nhuận kếch xù, thương nhân nước R giống như thấy được một con đường làm giàu nhanh chóng.

Sau khi nước R phản ứng kịp thì rất nhanh liền yêu cầu truyền thông lập tức bỏ đưa tin về thuốc trị ung thư, bọn họ phải nhân lúc mấy nước khác chưa có phản ứng, vẫn còn thành kiến với Hoa Quốc mà mua thêm thuốc.

Đáng tiếc tin tức như vậy thì đâu thể giấu được, thuốc trị ung thư gây chấn động lớn ở nước R, tin tức đã sớm truyền ra ngoài.
 
Back
Top Bottom