Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 290: Chương 290



Vân Tam nhanh chóng báo sự việc lên, người phụ nữ kia cũng đã bị mang đi, mang đi không bao lâu, người phụ nữ kia đã tỉnh lại, hình như tinh thần cô ta bị sang chấn, lúc tra hỏi không tốn bao nhiêu sức lực đã moi ra biết tất cả mọi chuyện cô ta biết, lại vô cùng phối hợp khiến cho nhân viên thẩm vấn cũng hoài nghi có phải chị ta cố ý nói tin tức giả hay không.

Nhưng theo lời khai của chị ta, quả thực đã moi ra nhiều gián điệp, thậm chí còn moi ra một kẻ nằm vùng giấu mình ở chức vị quan trọng, được tính là một con cá lớn.

Thật kỳ quái, hình như hơi quá thuận lợi.

Trước đây hễ là gián điệp bắt được hành động được thì đều ôm quyết tâm liều chết, một khi sự việc thất bại sẽ lập tức tự sát, rất ít khi có thể bắt được người sống, dù cho chộp được người sống, muốn moi ra tình báo từ trong miệng họ thì tất sẽ phải phí rất nhiều sức lực.

Tất cả cổ quái hình như đều chỉ về phía ánh sáng màu lam thần kỳ mà Vân Tam nhắc tới trong báo cáo. Nhưng chỉ có một mình Vân Tam nhìn thấy ánh sáng màu lam, người phụ trách bảo hộ Tiêu Hiểu và Vương Vệ khác đều không thấy ánh sáng màu lam nào cả.

Bên trên quyết ý tạm thời không truy cứu ánh sáng màu lam thần kỳ đó mà, tiếp tục bảo hộ Tiêu Hiểu.

Ngày thứ hai sau khi sự việc phát sinh, Tiêu Hiểu và Vương Vệ rốt cục cũng đã tới thành phố Thượng Hải.

Thành phố Thượng Hải, từ trước khi dựng nước vẫn luôn là đô thị lớn phồn hoa của Trung Hoa, là một viên minh châu sáng chói của Trung Hoa.

TBC

Nhưng mặc dù đích đến lần này của Vương Vệ không phải là thành phố Thượng Hải, song khảo sát thành phố Thượng Hải cũng nằm ở trong kế hoạch của anh.

Chính sách quy định khu kinh tế mở cửa của quốc gia đã qua hơn nửa năm, so sánh với thành thị phương bắc cẩn thận hơn thì thành thị phía nam bên này, nhất là thành phố Thượng Hải, lúc chính sách mới vừa được đưa ra đã trở nên vô cùng có sức sống.

Tiêu Hiểu và Vương Vệ vừa ra khỏi trạm xe lửa, trong nháy mắt đã cảm nhận được sức sống không giống với phương bắc.

Ở thành thị phương bắc, mặc dù là ở thủ đô, trên đường cái cũng rất ít khi nhìn thấy người ngoại quốc, nhưng trên đường thành phố Thượng Hải tuy người ngoại quốc không thể gọi là rất nhiều nhưng cũng không hề ít.

Chỉ là mỗi người ngoại quốc nhìn người nước Hoa đều mang vẻ mặt cao cao tại thượng, Tiêu Hiểu trông thấy bên cạnh nhiều người ngoại quốc đi dạo ở trên đường còn có người nước Hoa đang tiếp đãi cẩn thận chu đáo.

Tiêu Hiểu thấy thế thì nhíu mày, dù cho bây giờ Trung Hoa bần cùng lạc hậu, địa vị quốc tế không cao nhưng cũng không đến mức phải nịnh bợ người ngoại quốc như thế chứ.

Điều này làm cho công dân liên bang người Hoa tân tiến nhất trong tinh tế là Tiêu Hiểu cảm thấy có phần không vui.

Vương Vệ và Tiêu Hiểu muốn tìm nơi để ở, đám người ngoại quốc được người nước Hoa vây quanh kia cũng đến cùng một khách sạn giống với bọn họ.

Thành phố Thượng Hải là thành thị phồn hoa nhất của Trung Hoa, khách sạn cũng không ít.

Vương Vệ không nỡ để Tiêu Hiểu chịu khổ, tìm khách sạn không tệ, chắc đã được tính là trên trung bình.

Thành phố Thượng Hải bên này không cần thư giới thiệu để ở khách sạn, Vân Tam giúp đỡ lo liệu, rất nhanh đã giải quyết việc nghỉ lại. Họ mới vừa xong xuôi, người ngoại quốc đợi ở phía sau bọn họ đã nhìn đại sảnh khách sạn với vẻ mặt ghét bỏ, bên cạnh tay ngoại quốc này còn mang theo người tương tự như trợ lý, thấy mặt sếp mình mang vẻ ghét bỏ thì trực tiếp cất giọng nói một câu.

Anh ta nói tiếng M, lúc Tiêu Hiểu ở thư viện đã nắm bắt được vài loại ngôn ngữ chủ yếu của thế giới này nên rất dễ dàng đã hiểu được lời của anh ta.

Trợ lý người nước ngoài này cực kỳ ghét bỏ nói: “Trời ạ, đây đâu có phải là chỗ dành cho người ở! Người nước Hoa các người bẩn quá, sếp của chúng tôi sẽ không ở chỗ bẩn như thế.”

Vương Vệ học kinh tế học, chịu ảnh hưởng của Tiêu Hiểu, anh cũng học tiếng M theo, nghe được câu này, đôi mắt tức khắc trầm xuống.

Người nước Hoa bẩn? Thế những kẻ từng xâm lược Trung Hoa, cướp của cải của Trung Hoa lúc trước thì sạch sẽ chỗ nào chứ? Bọn cướp mặc tây trang vào thì liền biến thành thân sĩ ư?

Đoàn người tiếp đãi mấy tay ngoại quốc dường như không hiểu tiếng M, cộng thêm trợ lý này lại nói nhanh, nhưng từ trước đến nay người nước Hoa giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nhìn dáng vẻ trợ lý và sếp anh ta cũng biết không phải nói lời tốt đẹp gì.

Người đi theo phiên dịch cũng là người nước Hoa, nghe vậy đáy mắt có nỗi oán giận trong tích tắc.

Anh ấy đè nén tình cảm xuống, phiên dịch cho người tiếp đãi chính không sai một từ.

Mắt người tiếp đãi này mơ hồ nổi lên tức giận.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 291: Chương 291



Tiêu Hiểu cho rằng mặc dù anh ta không bùng nổ, ít nhất cũng phải đốp chát lại một câu. Nhưng người tiếp đãi này lại đè nén phẫn nộ xuống, miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Ông Fert, thật ngại quá, dự toán của chúng tôi có hạn, nếu như ngài không hài lòng thì chúng ta đi xem nhà khác.”

Tay sếp ngoại quốc kia gật đầu, dẫn đầu đi ra ngoài.

Người tiếp đãi tụt lại ở phía sau còn nhỏ tiếng mắng một câu: “Mẹ kiếp, nếu không phải muốn kéo chúng mày đầu tư thì ông mày còn lâu mới làm cháu trai cho chúng mày.”

Một người nước Hoa khác ở bên cạnh anh ta nhỏ giọng nhắc nhở anh ta: “Thư ký Khổng, cẩn thận đừng để thằng tây nghe thấy, chúng nó rất nóng tính, nếu như không hầu hạ tốt, đầu tư bị nhỡ thì phải làm sao.”

Thư ký Khổng thở dài một tiếng: “Đi thôi, bây giờ chúng nó là đại gia.”

Tiêu Hiểu nhìn người ngoại quốc phía sau mắng nhỏ một câu, lại đuổi theo.

TBC

Tiêu Hiểu và Vương Vệ liếc nhau một cái.

Trên báo chí nói Trung Hoa đang làm thí điểm khu kinh tế mở cửa ở phía nam, kéo theo rất nhiều nhà đầu tư đầu tư xây nhà máy ở khu kinh tế mở cửa, thí điểm cải cách kinh tế đã trông thấy hiệu quả ban đầu rồi.

Không ngờ lại là kéo đầu tư như thế.

Sợ rằng cảnh tượng mà họ nhìn thấy vẫn không thấm vào đâu, muốn những người ngoại quốc mũi vểnh lên trời này đến Trung Hoa để đầu tư, chỉ sợ Trung Hoa đã nhượng bộ ở nhiều địa phương hơn.

Vương Vệ và Tiêu Hiểu đến gian phòng.

Hai người đều không thảo luận gì đối với chuyện vừa rồi, có thể nói cái gì chứ, quốc gia tụt lại phía sau, các mặt đều bị người ta xem thường, muốn thoát khỏi cảnh khốn cùng thì phải cố gắng, ẩn nhẫn gấp bội, cho dù là bị người ta trào phúng đi nữa.

Lúc đến thành phố Thượng Hải sắc trời đã không còn sớm, Vương Vệ lấy lương thực mang theo ra, mượn khách sạn phòng bếp làm cơm cho Tiêu Hiểu, sau khi ăn và tắm xong hai người bèn lên giường đi ngủ.

Ngày thứ hai ngày thứ ba hai người đều ở đi loanh quanh ở thành phố Thượng Hải, nơi đây quả thật có rất nhiều sự vật mới xuất hiện so với phương bắc.

Đi khắp thành phố Thượng Hải này một lần, Vương Vệ cảm thấy đã thu hoạch được rất nhiều điều có ích.

So với khảo sát mang tính có mục đích của Vương Vệ thì Tiêu Hiểu lại toàn tâm toàn ý du ngoạn, thành phố Thượng Hải có nhiều trò giải trí hơn so với thủ đô nhiều, ở tinh tế làm sao có thể trông thấy giải trí phục cổ như thế chứ, Tiêu Hiểu chơi rất vui vẻ.

Ở thành phố Thượng Hải chơi vài ngày, Vương Vệ lại dẫn Tiêu Hiểu đi các thành phố nhỏ xung quanh thành phố Thượng Hải, sau khi tham quan những chỗ này xong mới đi đến mục đích thực sự, thành phố S.

Thành phố S cách thành phố Thượng Hải cũng không xa, nói là thành phố chứ tiền thân chẳng qua chỉ là một làng chài hoang vu, sau khi quốc gia đề xuất làm thí điểm kinh tế mở cửa, làng chài nhỏ này mới nhảy vọt trở thành thành phố.

Đám Vương Vệ ngồi thuyền từ thành phố Thượng Hải, vượt qua một con sông là đến thành phố S.

Vừa xuống thuyền đã nghe thấy tiếng công trường thi công ầm ầm.

Khác với tất cả mọi người trên đường ở thành phố Thượng Hải ăn mặc quần áo sạch sẽ hợp mốt, người nơi đây phần lớn đều ăn mặc quần áo lao động bụi bẩn.

Bởi vì nơi này phải tiếp đãi người đến đầu tư nên cao ốc chính phủ mới xây nhìn rất trang nghiêm. Đám Vương Vệ và Tiêu Hiểu vừa lên bờ, điểm tiếp đãi được bố trí ở cổng trên bờ đã có người đi ra khách sáo tiếp đãi.

“Tiên sinh tiểu thư đến chỗ chúng ta là muốn đầu tư ư?”

Vương Vệ bình tĩnh lắc đầu: “Tôi chuẩn bị tới lấy hàng.”

Thấy Vương Vệ lắc đầu, vẻ nhiệt tình trên mặt người tiếp đãi nhạt đi một ít, nhưng lại nghe Vương Vệ nói muốn tới lấy hàng, người tiếp đãi lại treo nụ cười nhiệt tình lên một lần nữa.

“Không biết vị tiên sinh này muốn lấy hàng gì?”

Bởi vì nơi này chủ yếu tiếp đãi người ngoại quốc, người Hoa ở nước ngoài, còn có thương nhân bên thành phố cảng cho nên những nhân viên công tác này xưng hô cũng hơi tây hóa.

“Vẫn chưa quyết định cho nên muốn đến thực địa khảo sát. Vị đồng chí này, anh đi làm việc đi, chúng tôi tự xem trước một lát.”

“Vâng, tiên sinh đi thong thả.”

Họ chủ yếu phụ trách kéo người đầu tư, Vương Vệ tới lấy hàng quả thực không cần thiết cùng đi.

Thành phố S không lớn, ngoại trừ khu công nghiệp quy hoạch đang lục tục xây nhà máy ra thì những địa phương khác đều rất hoang vắng.

Vương Vệ và Tiêu Hiểu nhìn những nhà máy này, phần lớn là sản xuất công nghiệp lao động chân tay tập trung kỹ thuật thấp như may mặc, đồ chơi, giày dép.

Phần lớn ông chủ của những nhà máy này là người ngoại quốc, người Hoa ở nước ngoài, còn có phú thương tới từ thành phố cảng.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 292: Chương 292



Họ lại ở lại thành phố Thượng Hải và thành phố S mấy ngày, lúc đi Vương Vệ liền mang một nhóm trang phục.

Tiêu Hiểu hỏi anh: “Anh quyết định bán quần áo rồi à? Bán đồ ăn không phải rất tốt ư?”

Vương Vệ lắc đầu: “Tốt nhưng vẫn nên bán ít những món ăn kia thôi.” Tuy là anh đã pha loãng dịch dinh dưỡng, người mua thức ăn ăn mấy lần có lẽ sẽ chỉ cảm thấy đồ ăn của anh mới mẻ, nhưng những người mua thức ăn ở chỗ anh trong thời gian lâu dài nhất định sẽ nhận thấy được sự khác lạ của món ăn. Bây giờ vừa đúng lúc.

Tiêu Hiểu vẫn luôn nghiên cứu khoa học mà không để ý đến những chuyện khác, mặc dù lúc ở tinh tế nhà bọn họ có gia nghiệp lớn, nhưng trên phương diện làm ăn cô không hề dính dáng vào một chút nào, có đôi khi phát minh ra thứ gì thích hợp để kinh doanh, mấy ông anh trai của cô lại nghĩ hết mọi cách đóng gói sau đó đẩy ra thị trường.

Ánh mắt Tiêu Hiểu sáng lên, đúng vậy, cô có thể phát minh rồi để Vương Vệ đi bán mà.

Đè cái suy nghĩ này xuống dưới đáy lòng, hai người mang theo một nhóm hàng trở về thủ đô.

Trở lại thủ đô, Tiêu Hiểu còn dự định đi bán quần áo cùng Vương Vệ, ai ngờ mới vừa đến nhà, bên trên đã phái người đến tìm cô.

Người tới là một vị quân nhân mang khuôn mặt nghiêm túc, thấy Tiêu Hiểu thì cung kính chào: “Viện trưởng Tiêu, quân trưởng của chúng tôi muốn mời ngài giúp một chuyện, ngài có thời giờ hay không?”

Giọng điệu có thể nói là cực kỳ khách sáo.

Tiêu Hiểu nhìn Vương Vệ, Vương Vệ phất tay một cái: “Đi đi.” Anh vốn đã không muốn Tiêu Hiểu chịu khổ đi theo anh bán quần áo rồi.

Lúc này Tiêu Hiểu mới đi theo quân nhân kia.

Xe lái về hướng trung tâm thủ đô, Tiêu Hiểu hỏi quân nhân đến đón cô: “Nơi đây không có căn cứ quân sự đúng không?”

Quân nhân vội nói: “Trung tâm thành phố thì đúng là không có, nhưng hôm nay người muốn gặp ngài không chỉ có quân trưởng của chúng tôi. Đến rồi ngài sẽ biết.”

Xe đi một mạch, không ngờ lại đến bên ngoài trung tâm hành chính của nước Hoa.

“Viện trưởng Tiêu, xe không thể đi vào, mời ngài xuống xe.”

Tiêu Hiểu xuống xe, trải qua kiểm tra rồi theo vị quân nhân này vào một tòa nhà.

TBC

Đến trước một gian cửa phòng hội nghị, Tiêu Hiểu còn nghe thấy cuộc cãi vã bên trong.

“Bây giờ không thể sốt ruột đưa thuốc chữa ung thư ra ngoài, lực lượng quân sự của chúng ta vẫn chưa đủ để chống lại sự thèm thuồng của những quốc gia khác.”

“Nhưng bây giờ chúng ta cần tiền để khởi công xây dựng trăm nghề, thuốc chữa ung thư có thể mang đến ích lợi rất lớn cho nước ta, có tiền mới dễ làm việc được. Hơn nữa chẳng phải đã có đám mây hình nấm ư, trong tay chúng ta nắm quân át chủ bài này thì cho dù những quốc gia khác thèm nhỏ dãi cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”

“Đám mây hình nấm chỉ có thể để uy h**p, lẽ nào chúng ta có thể thực sự một lời không hợp là b.ắ.n ra ư? Thứ chúng ta cần bây giờ chính là tăng cường lực lượng quân sự thông thường. Không quân suy nhược, hải quân lạc hậu, vũ khí trang bị còn đang dùng đồ quốc gia khác đào thải, anh cảm thấy với cái trình độ đó của chúng ta, một khi thuốc chữa ung thư khiến các quốc gia khác ngấp nghé thì có thể bảo vệ an toàn của quốc gia và công dân ư? Tôi cho rằng thứ Trung Hoa cần nhất bây giờ chính là phát triển một cách khiêm tốn, thuốc chữa ung thư có thể chờ lúc lực lượng quân sự của chúng ta lớn mạnh hơn một chút mới đưa ra ngoài.” Nói trắng ra chính là trưởng thành một cách hèn mọn.

“Đợi? Đợi tới khi nào? Với trang bị quân sự của chúng ta bây giờ, chừng nào mới có thể vượt qua các quốc gia khác? Chúng ta đang phát triển, người khác không biết phát triển ư? Quân sự không đuổi kịp, kinh tế cũng không được, chừng nào mới có thể làm cho nhân dân Trung Hoa được sống những ngày tháng tốt đẹp chứ? Còn không bằng nhân cơ hội này đập một cú, trong tay chúng ta có đám mây hình nấm, họ không dám xâm lược bằng vũ lực, đưa thuốc chữa ung thư ra, thứ nhất có thể nhân cơ hội này tham dự vào việc mậu dịch của thế giới, thứ hai cũng có thể kiếm tiền để cho những phương diện khác phát triển.”

“Nhưng chúng ta mà đưa thuốc chữa ung thư ra vào lúc này thì không khác nào trẻ con ôm bánh vàng giữa chợ.” Người nói lời này rõ ràng có phần nhụt chí, đương nhiên ông ta cũng biết thuốc chữa ung thư có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng mấu chốt là bây giờ Trung Hoa có thể giữ được con gà đẻ trứng vàng này không. Nếu làm không tốt, chẳng những không giữ được thuốc chữa ung thư, khả năng còn có thể khiến những quốc gia khác càng nhằm vào Trung Hoa.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 293: Chương 293



Đúng là tức c.h.ế.t mà, rõ ràng trong tay có thứ tốt có thể kiếm được nhiều tiền nhưng bởi vì mình nhỏ yếu nên không dám lấy ra.

Quân nhân đón Tiêu Hiểu gõ cửa khe khẽ: “Báo cáo thủ trưởng, đã mời viện trưởng Tiêu đến rồi ạ.”

Bên trong phòng họp nhất thời trở nên yên tĩnh lại, sau đó một tiếng nói uy nghiêm vang lên: “Mau mời viện trưởng Tiêu vào.”

Tiêu Hiểu đẩy cửa đi vào, đập vào mắt chính là một cái phòng họp cực lớn, người tham dự hội nghị còn nhiều hơn so với tưởng tượng của cô.

TBC

Thấy Tiêu Hiểu vào, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

Tiêu Hiểu trông thấy người ngồi trên vị trí đầu lại là một trong hai vị lãnh đạo tham gia tiệc mừng công lần đó, lại nhìn biển thân phận trước mặt những người khác trong phòng hội nghị, phát hiện các ngành các nghề như quân đội, chính phủ, giới học thuật, giới khoa học kỹ thuật... đều phái đại lão dự họp.

Hội nghị quy cách cao như vậy gọi cô tới làm gì? Cô có chuẩn bị tham gia chính trị đâu.

Lúc đang buồn bực, người lãnh đạo cầm đầu cười kính trọng nói: “Viện trưởng Tiêu mau ngồi đi, tất cả chúng tôi đều đang chờ cô đấy.”

Có người dẫn Tiêu Hiểu đi tới chỗ ngồi của cô, Tiêu Hiểu phát hiện vị trí của mình lại là chỗ đầu tiên bên phải của người lãnh đạo, cô ngồi xuống rồi mới nói: “Cảm ơn lãnh đạo.”

Đợi Tiêu Hiểu ngồi xuống xong, mọi người mới tiến hành tranh luận lúc trước, cuối cùng chính là đối mặt với bảo bối có thể kiếm được nhiều tiền như thuốc chữa ung thư, tùy tiện đưa ra, với thực lực của Trung Hoa bây giờ e sẽ không giữ được.

Không lấy ra thì giống như rõ ràng nhìn thấy một ngọn núi vàng vẫn còn phải nhẫn nại không dùng, thực sự quá dằn vặt.

Cho nên tranh luận đến tranh luận đi chỉ có hai cái quan điểm, hoặc là phát triển mạnh lực lượng quân sự trước, đợi có thực lực mới đưa thuốc chữa ung thư ra.

Hoặc là đưa ra ngay bây giờ, dùng tiền bán thuốc chữa ung thư quay lại phát triển các ngành nghề khác, có tiền mới có thể phát triển tốt hơn.

Nhưng phát triển quân sự thì lại đòi hỏi vũ khí trang bị tân tiến, nếu như vũ khí trang bị dễ nghiên cứu như vậy thì các quốc gia phát triển khác cũng không cần đầu tư vào vũ khí trang bị nhiều như vậy mỗi năm.

Nói chung chẳng những cần tiền, còn cần kỹ thuật, nhân tài, thiếu một thứ cũng không được.

Không có tiền, không có cách nào nghiên cứu, không có vũ khí trang bị tân tiến cũng không dám đưa thuốc chữa ung thư ra kiếm tiền.

Cái này lâm vào một cái tuần hoàn không có cách giải quyết.

Cho nên mọi người mới ồn ào như thế.

Lúc hội nghị diễn ra được một nửa, viện trưởng thực tế của viện khoa học bên này bỗng nhiên đề xuất có lẽ có thể hỏi ý kiến của Tiêu Hiểu, không phải cô là viện trưởng danh dự của viện khoa học sao.

Nếu cô đã có thể nghiên cứu ra lượng tử mà họ nghĩ cũng không dám nghĩ thì chưa biết chừng cũng có thể nghiên cứu vũ khí trang bị. Tuy là một người tinh thông nhiều như vậy nghe có vẻ không thể nào, nhưng ở trong mắt người khác, bản thân Tiêu Hiểu đã là nhân vật thần kỳ biến điều không thể thành có thể rồi. Đây chính là nguyên nhân Tiêu Hiểu vừa đến nhà đã được đón đến.

“Viện trưởng Tiêu, cô thấy thế nào?” Sau khi nghe mọi người tranh cãi trong chốc lát, người lãnh đạo trầm ngâm nhìn về phía Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu ngồi ở chỗ này được chốc lát cũng đã nghe rõ điểm khiến họ tranh cãi.

Cô nhíu mày lại, hỏi mọi người: “Không biết mọi người muốn nghiên cứu ra vũ khí trang bị ở trình độ nào?” Dựa theo trình độ hiện tại của thế giới này, dùng lượng tử máy tính để tính toán đã đủ để họ nghiên cứu ra vũ khí tiên phong rồi.

Một đại lão quân đội lập tức hô: “Việc này còn cần hỏi ư? Đương nhiên là càng tiên tiến càng tốt, thí dụ như máy b** ch**n đ** tàng hình, đạn đạo tầm xa, tàu ngầm hạt nhân của nước M...” Ông ta nói một hơi rất nhiều thứ, đều là vũ khí tân tiến nhất trước mắt của quốc tế.

“Có số liệu của những vũ khí này không ạ?” Tiêu Hiểu hỏi.

“Đương nhiên chúng tôi không lấy được số liệu cốt lõi nhất, nhưng nơi này có một ít số liệu và công năng công khai.” Người của quân đội chuẩn bị rất đầy đủ, Tiêu Hiểu vừa hỏi, họ đã đem ra.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 294: Chương 294



Sau khi Tiêu Hiểu xem, ngẩng đầu chăm chú nhìn mọi người tham dự phòng họp nói: “Không biết các vị lãnh đạo đã xem báo cáo về lượng tử máy tính do tôi làm chưa?”

Lượng tử máy tính thuộc về cơ mật đẳng cấp cao nhất, người xem báo cáo rất ít. Nhưng hôm nay người tới tham gia hội nghị đều là lãnh đạo quan trọng của Trung Hoa, đều biết lượng tử máy tính, nhưng dù sao bọn họ cũng không phải người của viện khoa học, mặc dù biết nhưng không gì mấy.

“Từng xem qua, ý của viện trưởng Tiêu là?” Vẫn là người của quân đội hỏi.

“Nếu như mọi người xem rồi thì chắc đã biết tôi từng đề cập ở trong báo cáo, lượng tử máy tính có thể dùng để tính toán, mô phỏng số liệu vũ khí, giống như những số liệu vũ khí mà vị lãnh đạo này vừa đưa cho tôi, nếu như dùng lượng tử máy tính để tính toán thì sẽ có thể mô phỏng ra tất cả số liệu nòng cốt một cách nhanh chóng.”

Tiêu Hiểu nói rất bình tĩnh, nhưng rơi vào trong tay những người khác đang ngồi đó lại không khác nào một quả b.o.m nặng ký. Nổ cho bọn họ đầu váng mắt hoa, thần trí mơ hồ.

Người lãnh đạo miễn cưỡng đè nén trái tim như muốn nhảy lên tận cổ họng: “Viện trưởng Tiêu, cô nói nhanh chóng, cụ thể là bao lâu?”

“Tôi dùng lượng tử máy tính mô phỏng ra thuốc chữa ung thư mất bao lâu thì thời gian chuẩn bị những vũ khí trang bị này sẽ chỉ ngắn hơn.” Dù sao thuốc chữa ung thư cũng phải phân tích dựa theo vận động sắp xếp tế bào, số liệu phải mô phỏng lớn hơn so với những vũ khí trang bị không biết bao nhiêu.

“Chà...” Cho dù là các vị lãnh đạo từng thấy sóng to gió lớn nghe xong lời nói của Tiêu Hiểu cũng không nhịn được hít một hơi lạnh.

Đặc biệt là mấy vị lãnh đạo quân đội càng không dám tin tưởng.

“... Viện trưởng Tiêu, có lẽ cô không quá hiểu về những vũ khí này, đây đều là vũ khí tân tiến nhất của nước M, cũng là át chủ bài của bọn họ, họ đã mất rất nhiều nhân lực vật lực tài lực mới nghiên cứu ra được đấy...” Quốc gia tân tiến nhất trên thế giới nghiên cứu ra những vũ khí này mà cũng mất nhiều sức lực như vậy, bây giờ Tiêu Hiểu nói chỉ bằng một cái máy tính đã có thể dễ dàng mô phỏng ra, chuyện này nghe thế nào cũng thấy viển vông.

“Vị lãnh đạo này, vậy thì ngài cũng không quá hiểu về lượng tử máy tính rồi. Những thứ vũ khí mà ngài liệt kê ra, đối với số lượng tính toán của lượng tử máy tính mà nói, thật ra căn bản không tính là cái gì. Tôi không hề thổi phồng tác dụng của lượng tử máy tính đâu.” Lúc nghiên cứu cô chỉ sợ có vài người lợi dụng lượng tử máy tính sử dụng không có tiết chế, còn tiến hành hạn chế đối với lượng tử máy tính. Nhưng loại vũ khí này vẫn chưa đạt đến giá trị hạn chế của cô.

“Viện trưởng Tiêu, những lời cô nói này đều là thật chứ?” Sau khi thất thần phút chốc, người lãnh đạo ngồi ở vị trí đầu phản ứng lại đầu tiên, ông ta đè nén cơn kích động trong lòng xuống, khắc chế không để cho âm thanh của mình run rẩy.

Tiêu Hiểu gật đầu: “Đương nhiên.” Nói mạnh miệng không có lợi ích gì với cô cả. Những điều nhìn thấy ở thành phố Thượng Hải và thành phố S đã khiến cô hiểu thêm một chút về Trung Hoa, cũng hiểu tình cảnh gian nan của quốc gia này ở thời điểm hiện tại.

Người lãnh đạo thở nhẹ một hơi. Ông ta tin tưởng Tiêu Hiểu sẽ không nói quá.

Trước đó ông ta từng xem báo cáo về lượng tử tính toán, nhưng Tiêu Hiểu chỉ nhắc đến việc dùng lượng tử máy tính mô phỏng vũ khí này trong một câu, họ tưởng rằng cái được gọi là mô phỏng vũ khí chẳng qua chỉ là mô phỏng các loại như s.ú.n.g ống cỡ nhỏ mà thôi.

TBC

Mấu chốt là Tiêu Hiểu căn bản không hề cường điệu báo cáo, công năng không chỉ được nói trong một câu, ai có thể ngờ được bây giờ câu nói này lại thành quả b.o.m nổ khiến bọn họ chóng váng cơ chứ.

Cũng không thể trách họ không coi trọng, dù sao họ cũng chẳng biết đến lượng tử máy tính, làm sao nghĩ đến lượng tử máy tính lại có công năng nghịch thiên như thế. Mấu chốt là không ai nghĩ ra Tiêu Hiểu lại tóm tắt công năng mạnh mẽ như vậy chỉ trong một câu.

Sau khi lãnh đạo khẽ thở ra một hơi, những người khác mới phản ứng lại, tất cả mọi người dùng ánh mắt cực kỳ nhiệt tình nhìn Tiêu Hiểu, bộ dạng kia chỉ hận không thể thờ cúng cô thôi.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 295: Chương 295



Quân đội hiển nhiên càng kích động hơn người khác, ánh mắt sáng quắc của đại lão cầm đầu quân đội nhìn Tiêu Hiểu: “Viện trưởng Tiêu, nếu như cho ngài thời gian một tháng, ngài có thể phân tích ra hết toàn bộ số liệu của những vũ khí bên trên này không?”

Đều đã dùng tới từ ngài.

Tiêu Hiểu vâng một tiếng: “Không cần đến một tháng.” Tính toán ra thuốc chữa ung thư cũng chỉ mất ba ngày. Số liệu của sắp xếp tế bào lớn hơn, khó đo lường hơn loại vật chất này nhiều.

Nghiên cứu sinh vật luôn luôn khó hơn so với nghiên cứu vật lý thuần túy.

Cô nhíu mày: “Có thể tính ra số liệu một cách chính xác, vả lại có thể tiến thêm một bước ở trên cơ sở của những vũ khí này, song mấu chốt là, dù cho số liệu và bản vẽ được tạo ra, với cơ sở công nghiệp của quốc gia bây giờ, chắc mọi người cũng không tạo ra được.”

Cô vừa nói như vậy, đầu óc của mọi người trong phòng hội nghị vừa rồi vẫn còn vô cùng kích động cuối cùng cũng có thể hơi tỉnh táo lại một chút.

Nói cũng phải, để tạo ra loại vũ khí tối tân này cần thiết bị công nghiệp tinh vi.

Người của quân đội nhìn về phía lãnh đạo với vẻ sốt ruột: “Lãnh đạo...”

Lãnh đạo gật đầu: “Ngoại quốc tiến hành phong tỏa đối với chúng ta, chúng ta muốn tiếp xúc được vũ khí tân tiến muôn vàn khó khăn, bây giờ viện trưởng Tiêu có thể tạo ra số liệu và bản vẽ nhanh như vậy, chúng ta còn có lý do gì để lùi bước không tiến lên nữa đâu.” Đây quả thực là một miếng bánh cực lớn từ trên trời giáng xuống, tuy là có thể sẽ c*ng tr**ng cả bụng, nhưng dù sao cũng hơn c.h.ế.t đói. Có cơ hội tốt như vậy nếu vẫn không đón được thì đừng nói gì đến chuyện Trung Hoa lại lần nữa sừng sững trên thế giới nữa. Những người lãnh đạo như bọn họ thà rằng treo cổ tập thể đi thôi.

“Viện trưởng Tiêu, cô yên tâm mô phỏng, chuyện chế tạo phía sau cứ giao cho chúng tôi.”

Tiêu Hiểu a một tiếng, cô chưa nói muốn giúp mô phỏng những vũ khí này mà.

Nhưng nhìn dáng vẻ hô hấp chậm lại, nhìn cô một cách căng thẳng và kích động của mọi người, lời từ chối khó mà nói ra khỏi miệng.”... Thật ra có lượng tử máy tính rồi thì không cần tôi cũng có thể mô phỏng ra.”

Tiếng nói của cô vừa dứt, tất cả mọi người nhất tề lắc đầu. Như vậy sao được, lượng tử máy tính là vật viện trưởng Tiêu nghiên cứu ra, thuốc chữa ung thư cũng là viện trưởng Tiêu nghiên cứu ra, viện trưởng Tiêu chính là định hải thần châm, không có cô cầm đầu luôn cảm thấy trong lòng không vững.

Người của quân đội nói: “Viện trưởng Tiêu, ngài chịu khó giúp chúng tôi một lần, bây giờ chúng tôi cần phải lấy được số liệu và bản vẽ của chỗ vũ khí này thật nhanh. Làm ơn.” Không ngờ đại lão của quân đội lại đứng lên, hơi khom mình về phía Tiêu Hiểu.

“Viện trưởng Tiêu, xin đừng chối từ, làm ơn.”

Tiêu Hiểu mới vừa định đứng lên, không ngờ mọi người trong phòng họp lại nhất tề đứng lên, hơi cúi người về hướng Tiêu Hiểu.

Trong đôi mắt đầy gió sương của người lãnh đạo hình như cũng đã hơi ươn ướt: “Viện trưởng Tiêu, nếu quả thật có thể có được số liệu và bản vẽ của chỗ vũ khí này thì đối với Trung Hoa chúng ta mà nói chính là cơ hội thay đổi vận mệnh đất nước. Vì người dân nước Hoa, xin cô dẫn mọi người hoàn thành hạng mục lần này.”

Mặc dù có vẻ lấy tình ra để ép buộc, nhưng Tiêu Hiểu hiểu được tâm trạng của những đại lão toàn tâm toàn ý vì quốc gia và nhân dân này.

Cô đành phải gật đầu: “Vậy được rồi.” Tốt nhất là lần này có thêm mấy người, có thể dạy bọn họ thao tác lượng tử máy tính thuần thục, kẻo về sau hễ có chuyện gì liền tới tìm cô.

“Lần này tôi cũng có thể thuận tiện dẫn dắt một số người. Các vị lãnh đạo tự quyết định danh sách nhân viên là được.” Tiêu Hiểu nói.

TBC

Cô vừa nói như vậy, đại lão của quân đội và giới khoa học kỹ thuật đều rục rịch, đều muốn nhét người bên cạnh mình vào.

Tiêu điểm thảo luận của cuộc hội nghị này vốn dĩ là rốt cuộc nên phát triển lực lượng quân sự tương ứng trước sau đó mới đưa thuốc chữa ung thư ra kiếm tiền hay là đưa thuốc chữa ung thư ra kiếm tiền trước rồi dùng cho những phương diện khác phát triển.

Nhưng bây giờ có lời bảo đảm của Tiêu Hiểu, sự tranh luận của bọn họ đã hoàn toàn không thành vấn đề, nếu Tiêu Hiểu đã nói cô có thể đưa ra số liệu và bản vẽ của vũ khí trang bị tối tân trong vòng một tháng thì còn có cái gì cần thảo luận nữa, đương nhiên là căn cứ vào những bản vẽ và số liệu này tạo ra vũ khí trang bị rồi lại bàn.

Bởi vì phát ngôn của Tiêu Hiểu, cuộc hội nghị vốn dĩ còn phải tranh luận rất lâu này đã kết thúc sớm. Trên mặt các đại lão đi ra khỏi phòng họp tràn đầy nụ cười vui mừng, đi lại vô cùng nhẹ nhàng.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 296: Chương 296



Rất nhanh Trung Hoa của họ sẽ sở hữu vũ khí trang bị tiên phong thế giới, còn sợ cái gì nữa!

Quân đội phái vài người đưa Tiêu Hiểu về nhà, còn về những đại lão này thì trở về cấp tốc sắp xếp người theo Tiêu Hiểu cùng mô phỏng số liệu và bản vẽ lần này, nhất là bên quân đội và viện khoa học đều hy vọng mình có thể nhét thêm vào một số người.

Mấy vị lãnh đạo tối cao bàn bạc một hồi, xét thấy mức độ quan trọng của lượng tử máy tính, giai đoạn hiện tại vẫn không thể để quá nhiều người biết, cuối cùng xác định năm mươi suất.

Vì cạnh tranh năm mươi suất này, bên quân đội và viện khoa học đã suýt chút nữa đánh nhau rồi.

Phần lớn người trong nhóm cùng nghiên cứu lượng tử máy tính trước kia chỉ phụ trách làm một phần nhiệm vụ mà Tiêu Hiểu bố trí tới, họ căn bản không biết rốt cuộc mình tham dự hạng mục như thế nào, chỉ có nhân viên nồng cốt cầm đầu mới biết được đang nghiên cứu lượng tử máy tính.

Lần này những nhân viên nồng cốt ấy vừa nghe Tiêu Hiểu lại muốn dùng lượng tử máy tính thực hiện hạng mục thì đều chen nhau ghi danh, ở bên Tiêu Hiểu thêm một ngày còn hơn bọn họ mò mẫm mười năm. Cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua?

Đại lão hai phe cãi nhau túi bụi vì những suất này.

Bên viện khoa học có rất nhiều lý do: “Bên học viện khoa học chúng tôi đều là nhân tài tinh anh nhất, hơn nữa viện trưởng Tiêu còn là viện trưởng của viện khoa học chủng tôi đấy, lần trước nghiên cứu lượng tử máy tính cũng là người của viện khoa học chúng tôi, luận về hiểu biết đối với lượng tử máy tính, ngoại trừ viện khoa học chúng tôi còn có ai nữa? Trong năm mươi suất lần này, học viện khoa học chúng tôi cũng không đòi nhiều, chỉ bốn mươi người thôi.” Mấy vị lãnh đạo của viện khoa học tỏ vẻ rất rộng lượng.

Lời nói vô liêm sỉ này đều đã chọc tức mấy vị đại lão quân đội đến mức bật cười rồi.

“Chỉ là viện trưởng danh dự mà thôi, một cái hư danh, nếu như viện trưởng Tiêu sẵn lòng, quân đội chúng tôi còn có thể ban phát quân hàm cho viện trưởng Tiêu. Lần trước viện khoa học các người đã có nhiều người tham gia như vậy, chiếm đủ hời rồi chúng tôi sẽ không nói gì nữa. Nhưng lần này là phân tích số liệu vũ khí, vũ khí trang bị vốn là chuyện của quân đội chúng tôi, viện khoa học các người xía vào làm cái gì! Không nói nhiều, năm mươi suất này quân đội chúng ta phải có ít nhất bốn mươi suất.”

Họ lại đáp lại y nguyên.

Điều này làm mấy vị đại lão của viện khoa học tức giận đến mức dựng râu trừng mắt: “Các người muốn tách ra đấy à? Có bản lĩnh thì về sau quân đội các người nghiên cứu vũ khí trang bị đừng mượn nhân viên từ viện khoa học của chúng tôi nữa.”

TBC

“Không phải là do các người cố tình gây sự trước sao...” Người bên quân đội cũng tức tối, giọng quân nhân dày, gầm ra một tiếng giống như muốn tốc cả nóc nhà.

“Được rồi, đừng ồn ào nữa, mọi người đều là vì Trung Hoa. Như vậy đi, quân đội và viện khoa học mỗi bên hai mươi lăm người.” Lãnh đạo bị họ tranh cãi đến mức lỗ tai kêu ong ong ong, đành phải giải quyết dứt khoát: “Nhưng nhất định phải đặc biệt chú ý, nhất định phải điểu tra thật rõ ràng mỗi một người tham dự hạng mục, nếu có kẻ xảy ra vấn đề, bên nào xảy ra chuyện thì cứ xét hỏi bên ấy.”

Đã điều tra rõ ràng người tập kích Tiêu Hiểu lần trước, là kẻ nằm vùng nước R mai phục tại nước Hoa, họ không biết lượng tử máy tính, chỉ biết là Tiêu Hiểu đã nghiên cứu ra thuốc chống lại ung thư đường ruột liền coi Tiêu Hiểu trở thành thiên tài trên phương diện chế thuốc, nhờ vậy mới không coi nhiệm vụ trở thành cấp bậc cao nhất.

“Xin lãnh đạo yên tâm.”

Viện khoa học và quân đội đều cam đoan, lúc này mới trở về chọn nhân viên.

Trong lúc bọn họ gióng trống khua chiêng chọn nhân viên tiến hành chuẩn bị công tác, Tiêu Hiểu đang cùng Vương Vệ bán quần áo.

Lần này Vương Vệ cầm về không ít quần áo, bây giờ cũng chưa quy hoạch khu buôn bán chuyên môn, Vương Vệ bèn tự chế giá áo, bày sạp hàng ở trước cửa cửa hàng tổng hợp.

Hiện tại ở đầu đường cuối ngõ thủ đô người bán hàng rong càng ngày càng nhiều, Vương Vệ bày sạp bán quần áo không hề đi đầu, người khác cũng chỉ cảm khái một câu anh gan lớn, cũng dám đến bày sạp trước cửa cửa hàng tổng hợp.

Lần này đến thành phố S phố lấy quần áo, bởi vì ông chủ phần nhiều là người Hoa ở nước ngoài, người ngoại quốc nên kiểu dáng thiết kế đều tương đối mới mẻ độc đáo, chơi màu cũng không giới hạn trong tro đen lam u ám, so với nhưng quần áo cùng kiểu được bán trong cửa hàng tổng hợp ở thủ đô thì đẹp hơn nhiều.

Quần áo vừa được bày ra đã có rất nhiều người mắt tỏa sáng xông tới.

“Ôi chao, quần áo này không khác quần áo mà lần trước cô họ tôi đến thành phố Thượng Hải công tác mang về là bao, nghe nói kiểu dáng như vậy đang thịnh hành ở bên thành phố Thượng Hải.”

“Cái váy này đẹp quá đi.”

Từng em gái mới lớn từng chị gái vừa lấy chồng đương độ xuân xanh vây quanh sạp hai mắt tỏa ánh sáng.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 297: Chương 297



Cửa hàng tổng hợp ở thủ đô cũng dần dần dọn quần áo kiểu dáng mới lên, nhưng mỗi lần chẳng được mấy cái, muốn mua quần áo như thế chẳng những giá cả đắt đỏ mà còn phải xếp hàng tranh giành.

Bây giờ chỗ Vương Vệ có nhiều quần áo kiểu dáng mới như vậy, còn rẻ hơn so với trong cửa hàng tổng hợp một chút, mọi người tất nhiên sẽ đua nhau mua rồi.

TBC

Vương Vệ phụ trách bán quần áo, Tiêu Hiểu phụ trách thu tiền.

Hai người bận c.h.ế.t đi được.

Bận rộn cả ngày, Vương Vệ kiểm kê tiền, trừ tiền vốn đi, không ngờ một ngày lại bán lời được tròn ba trăm đồng.

Tiêu Hiểu chưa từng để chuyện tiền nong ở trong lòng, nghe Vương Vệ báo con số ra cũng chỉ cảm thán một tiếng: “Nhiều như vậy ư?” Dựa theo vật giá bây giờ, quả thật rất nhiều, một ngày kiếm nhiều như vậy nhất định là khoản lớn. Trước đó lúc cô và Vương Vệ ở trong nhà máy, tiền lương hai tháng cộng lại còn chưa tới bảy mươi đồng đâu.

Lúc Vương Vệ đếm tiền, đôi mắt màu xanh lục hình như càng xanh hơn, hai mắt hiện lên ánh sáng.

Tiêu Hiểu chống cằm cười híp mắt hỏi anh: “Anh, hình như anh rất thích kiếm tiền đúng không?”

Vương Vệ liếc cô một cái: “Nói nhảm. Ai không thích tiền.” Có tiền rồi thì anh mới có thể mua tất cả đồ tốt cho Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu sờ cằm, sau khi chính phủ chuẩn bị tạo ra vũ khí sẽ đưa thuốc chữa ung thư ra, bất kể là lượng tử máy tính hay là thuốc chữa ung thư đều là do cô làm ra, lãnh đạo tiết lộ sẽ chia cho cô một nửa tiền lời thu được từ thuốc chữa ung thư.

Người lãnh đạo biết chia như vậy hơi ít, nhưng quốc gia bây giờ trắc trở, cần tiền gấp để kiến thiết các ngành các nghề. Tiêu Hiểu cũng hiểu.

Cô không có kiên nhẫn làm những thứ này, nói thẳng sẽ giao chuyện này cho Vương Vệ xử lý.

Hiện tại xem ra, quyết định của cô là đúng đắn.

Tiêu Hiểu ho một tiếng, nói chuyện này với Vương Vệ.

Vương Vệ nghe sững lại: “Số tiền này chắc chắn không ít đâu, chúng ta cầm rồi thực sự không thành vấn đề ư?” Anh học một học kỳ kinh tế học không hề công cốc, biết rất rõ trong này rốt cuộc có bao nhiêu quyền lợi.

Tuy rằng thuốc là do Tiêu Hiểu nghiên cứu ra, nhưng hai người bọn họ thế đơn lực bạc, sao địch nổi chính phủ khổng lồ như vậy.

“Cầm đi, các lãnh đạo biết, giá trị em sáng tạo ra không chỉ có bấy nhiêu đâu.” Tiêu Hiểu hết sức bình tĩnh nói.

Vương Vệ luôn quá mức nhiệt tình đối với việc kiếm tiền, chỉ cần không có nguy hiểm, không mang đến phiền phức cho anh và Tiêu Hiểu thì đương nhiên anh sẽ vui vẻ nhận lấy.

Tiêu Hiểu chỉ đi bán quần áo cùng anh một ngày, ngày hôm sau vừa rạng sáng cô đã được người của quân đội đón đi rồi.

Tất cả mọi người đều tha thiết hy vọng làm ra số liệu và bản vẽ vũ khí sớm hơn, lần chuẩn bị công việc này được tiến hành cực nhanh.

“Anh chờ em nhé, em sẽ trở lại nhanh thôi.” Tiêu Hiểu làm ra dáng vẻ khó mà chia lìa.

Vương Vệ phất phất tay: “Đi đi, có phải buổi tối không trở lại đâu.”

“Anh, anh không còn yêu em nữa sao?” Tiêu Hiểu dùng sức chớp chớp mắt, viền mắt phiếm hồng.

Vương Vệ cảm thấy mệt mỏi, biết Tiêu Hiểu lại đang tác quái, đi lên trước hôn lên trên trán Tiêu Hiểu: “Đi đi, buổi tối trở về anh làm đồ ăn ngon cho em.”

“Vâng.” Tiêu Hiểu gật đầu, lúc này mới nín khóc mỉm cười đi mất.

Tiêu Hiểu diễn quá đạt, làm người đến đón cô sợ vỡ mật, nếu như những người lãnh đạo bên trên biết viện trưởng Tiêu mà khóc, không phải sẽ thầy bọn họ là hỏi ư! Nhưng không ngờ, viện trưởng Tiêu được bên trên coi trọng như vậy mà lúc riêng tư lại tính tình trẻ con như vậy. Ừm, thật ra tỉ mỉ nghĩ lại, cô Tiêu vừa mới tròn hai mươi thôi, tuổi tác như vậy rõ ràng là một cô gái nhỏ. Song cô Tiêu quá giỏi giang, họ đưa cô ở cùng một tầng với lãnh đạo bên trên mới cảm thấy hành động như thế của Tiêu Hiểu khiến người ta kinh ngạc.

Tiêu Hiểu nói rất nhanh, quả nhiên là rất nhanh, cô dẫn theo năm mươi vị tinh anh của quân đội và viện khoa học vào phòng máy chỉ mười ngày ngắn ngủi, các loại số liệu nòng cốt và bản vẽ của những vũ khí được gọi là tân tiến nhất hiện nay ở nước M đều được mô phỏng ra không hề bỏ sót chút nào, hơn nữa Tiêu Hiểu còn đưa ra phương án cải tiến ở trên cơ sở là những số liệu này, phương án cải tiến cũng dùng lượng tử máy tính mô phỏng ra, khả năng hoàn thành là một trăm phần trăm.

Lấy được những số liệu và bản vẽ này, người của quân đội điên cuồng đầu tiên.

Họ thực sự sắp điên rồi, trước đây nhìn chỗ vũ khí tân tiến này của quốc gia khác, chỉ số liệu công khai đó cũng đã đủ để cho bọn họ tuyệt vọng. Thứ người khác đào thải mấy đời, quân đội Trung Hoa bọn họ còn coi là báu vật.

Nằm mơ cũng muốn biết rốt cuộc người ta tạo nên vũ khí tân tiến bằng cách nào, không ngờ chuyện mà trước đây chỉ có thể gọi là huyễn tưởng ngày hôm nay lại được thực hiện thật rồi.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 298: Chương 298



Người của quân đội mang vẻ mặt ngơ ngác: “Tôi không nằm mơ chứ, chúng ta thực sự lấy được số liệu nòng cốt và bản vẽ của chỗ vũ khí này rồi? Về sau chỉ cần muốn tạo thì có thể tạo ra bất cứ lúc nào ư?”

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta thực sự lấy được rồi.”

Hai mươi lăm người từ viện khoa học nhìn người của quân đội vừa khóc vừa cười thì cũng cảm khái lau nước mắt, ai có thể ngờ được chứ, Trung Hoa lạc hậu còn có ngày hôm nay.

Lúc kháng chiến, mọi người dùng tấm thân bằng m.á.u thịt để ngăn cản máy bay xe tăng l.ự.u đ.ạ.n của ngoại quốc, bây giờ chiếm được những bản vẽ và số liệu này, về sau dù cho xảy ra đại chiến cũng có thể tránh khỏi bao nhiêu sự hi sinh châu chấu đá xe của những người con nhiệt huyết của Trung Hoa!

Nếu quả như thật tạo ra được những vũ khí này, xem về sau còn ai dám xem thường Trung Hoa, ức h.i.ế.p Trung Hoa! Phải biết rằng cô Tiêu đã ưu hóa một đời ở trên cơ sở những số liệu ban đầu này. Cũng có nghĩa là một khi những vũ khí này được tạo ra sẽ con tiên tiến hơn một đời so với vũ khí trang bị tân tiến nhất của nước M.

Chỉ cần nghĩ tới những thứ này, còn ai tỉnh táo được nữa?

Thấy mọi người đều mang dáng vẻ kích động đến mức sắp bất tỉnh nhân sự, Tiêu Hiểu không thể không tạt gáo nước lạnh cho bọn họ: “Mọi người đừng vui mừng quá sớm, tuy là đã làm ra bản vẽ và số liệu cả rồi nhưng muốn tạo ra những thứ này cũng chẳng dễ dàng đâu.” Chí ít với trình độ công nghiệp trước mắt của Trung Hoa mà nói, muốn làm ra vũ khí như vậy sợ rằng còn khó hơn so với tưởng tượng. Nhưng chuyện này không liên quan đến cô, trình độ công nghiệp của một quốc gia không thể nâng cao mà khô có cơ sở, chỉ có thể tích lũy thật chắc chắn.

“Bộ phận khó khăn nhất đã hoàn thành rồi, nếu như phía sau vẫn còn không tạo ra được thì cô Tiêu cứ vặn đầu của chúng tôi xuống làm bóng để đá đi.” Mặc dù những nhân viên khoa học kỹ thuật này của quân đội là bên văn nhưng có hào khí của quân nhân, lời nói lộ ra sự phóng khoáng.

Tiêu Hiểu nghe xong vội vàng lắc đầu: “Tôi cần đầu của mọi người làm cái gì chứ?” Vặn xuống m.á.u thịt be bét, cô cũng đâu có điên.

“Mau, m.á.u báo cho tướng quân chúng ta đã thành công rồi.”

Tiêu Hiểu vừa tuyên bố hạng mục hoàn thành, dẫn theo mọi người ra khỏi phòng máy, người của quân đội đã hối hả báo lên trên, người của viện khoa học cũng vội vàng báo tin tức lên bên trên.

TBC

Bản vẽ và số liệu ở trong tay Tiêu Hiểu, dù sao cô cũng là người phụ trách hạng mục này.

Lúc Tiêu Hiểu mới vừa tuyên bố hạng mục hoàn thành, còn chưa ra khỏi phòng máy, mấy vị lãnh đạo tối cao nước Hoa đã triệu tập đại lão quân đội lại mở họp một lần nữa.

Chủ đề của hội nghị lần này là lấy nước M làm đại biểu, liên hợp rất nhiều nước nhỏ xung quanh Trung Hoa, dự bị ở tháng mười một, tiến hành diễn tập quân sự ở trên biển, tuy là hành động này của nước M không phải chủ yếu nhắm vào Trung Hoa mà là nước E, Trung Hoa chỉ là tiện thể.

Nhưng chỗ sắp phải tiến hành diễn tập quân sự lại là lãnh hải của nước Hoa, nước M làm như vậy, đâu phải chỉ là không để Trung Hoa vào trong mắt, rõ ràng chính là ức h.i.ế.p người quá đáng.

Trước kia quan hệ giữa nước E và Trung Hoa hòa hợp, quả thực nhiều lần giúp đỡ Trung Hoa, sau đó bởi vì một vài nguyên nhân, giữa hai nước xuất hiện bất đồng, quan hệ nhanh chóng giảm nhiệt.

Lần này nước M tiến thành diễn tập quân sự ở trong lãnh hải của Trung Hoa, ngoại trừ muốn uy h.i.ế.p nước E - đối thủ một mất một còn thì còn muốn trực tiếp cho Trung Hoa một bài học, làm cho những quốc gia khác đều hiểu đi theo nước E sẽ không có kết quả tốt.

Còn về chọn trúng lãnh hải nước Hoa để tiến hành diễn tập quân sự, chỉ đăng thông báo ở trong báo chí nước M, căn bản chưa từng trưng cầu sự đồng ý của nước Hoa. Trung Hoa có khuất nhục hay không thì liên quan gì đến bọn họ? Ai bảo Trung Hoa thực lực yếu chứ!

Nếu như là nước E lúc trước có lẽ còn có thể phản kích hành động này của nước M, nhưng bây giờ nội bộ nước E đã xảy ra náo động, ốc còn không mang nổi mình ốc, nước M cũng không tiến hành diễn tập quân sự ở trong lãnh hải của bọn họ, mặc dù chỉ đe dọa bọn họ nhưng sẽ không tạo thành thương tổn thực chất cho nước E, nhận được thông báo tình hình của Trung Hoa bên này, họ căn bản không định để ý tới.

Còn về lãnh hải nước Hoa bị người ta tùy ý ra vào, tiến hành diễn tập quân sự, quả thật là bị bắt nạt rất thảm, có thể liên quan gì đến bọn họ chứ, trước kia Trung Hoa không nghe lời, bây giờ cho một bài học cũng tốt.

Nhân viên tham dự hội nghị đều mang sắc mặt nặng nề.

Bây giờ quốc gia khó khăn lắm mới yên ổn lại từ trong rối loạn, cải cách kinh tế ở phía nam đã cho thấy hiệu quả bước đâu, các ngành các nghề cũng đang từ từ sống lại. Nếu như phản ứng đối với lần diễn tập quân sự lần này của nước M, cục diện khó khăn lắm mới ổn định lại tất cả đang dần tốt đẹp sẽ lại thất bại trong gang tấc. Nhưng nếu như lãnh hải nhà mình bị người ta đường hoàng tiến hành diễn tập quân sự mà không thèm nói một tiếng nào, Trung Hoa bọn họ còn chẳng dám hó hé phản ứng, về sau chỉ sợ nhân dân và chính phủ nước Hoa đều sẽ trở thành một trò cười vĩnh viễn trên quốc tế, đối với lòng người từ trên xuống dưới Trung Hoa đều là một sự đả kích khổng lồ.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 299: Chương 299



Nếu như chỉ là dân thường nhiệt huyết, họ có thể hô to có c.h.ế.t đói cũng phải giữ được cái cốt cách, quăng đầu lâu ném m.á.u nóng.

Nhưng người đang ngồi đây không như vậy, bọn họ là người cầm lái của nước Hoa, cần có trách nhiệm đối với toàn bộ Trung Hoa. Một khi quyết sách sai lầm sẽ lại kéo Trung Hoa khó khăn lắm mới đang phục hồi từ từ vào vực sâu vạn trượng.

Họ biết rõ bây giờ điều Trung Hoa cần nhất chính là an ổn. Thực lực của mình và đối phương chênh lệch quá lớn, làm sao biết một cường quốc như đối phương hành động như vậy, họ tùy tiện phản kích không phải sẽ rơi vào tròng của đối phương, cho bọn họ một cái lý do càng nhằm vào nước Hoa hay sao?

TBC

Đại lão của quân đội căm hận sắc mặt nhăn nhó, lạc hậu sẽ bị đánh, đối phương đã phe phẩy quạt ở má phải của bọn họ rồi, lẽ nào họ còn tự mình chìa má trái ra cho đối phương quạt một lần nữa.

“Nếu như họ thực sự dám làm thì chúng ta dám đánh! Không cho bọn họ một bài học, tưởng chúng ta là loại nhu nhược.”

Lãnh đạo tối cao hít một hơi thuốc, thở dài nặng nề một tiếng: “Bác Hoài, bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính, chúng ta nhất định phải chịu trách nhiệm đối với hơn một tỷ nhân dân Trung Hoa từ trên xuống dưới.”

“Trước kia lúc kháng chiến chúng ta không có gì cả, không phải vẫn đánh đó sao? Không đánh thì sẽ không có tôn nghiêm, không có nơi sống yên ổn, chỉ khi đánh đến mức làm bọn họ sợ rồi, đánh đau rồi, họ mới biết rõ tôn trọng chúng ta thế nào!”

“Chính là bởi vì trước kia không có gì cả, đã bị dồn đến tuyệt cảnh nên chúng ta mới liều mạng đánh. Nhưng bây giờ, điều chúng ta cần chính là bình ổn phát triển...”

Nếu như có thể không đánh nhau lại có thể khiến nước M hủy bỏ vụ diễn tập quân sự thì tốt rồi.

Nhưng điều đó chỉ có thể là nằm mơ, quốc gia phương tây tự cao tự đại, đặc biệt là nước M, chưa bao giờ để Trung Hoa bần cùng lạc hậu ở trong mắt, ở trong mắt nước M, Trung Hoa cũng chỉ là một thằng em bần cùng đi theo sau lưng nước E.

“Rầm rầm rầm...” Cửa phòng họp bỗng nhiên bị gõ, kịch liệt mà gấp gáp.

“Lãnh đạo, có tình báo quan trọng.” Thư ký phía ngoài đè nén kích động trong giọng nói để báo cáo.

Mấy vị lãnh đạo liếc nhau: “Vào đây nói.”

Thư ký lập tức đẩy cửa ra đi đến, sắc mặt anh ta ửng hồng, lúc đi tới trước mặt mấy vị lãnh đạo để báo cáo gần như đã lạc cả giọng: “Báo cáo lãnh đạo, bên viện trưởng Tiêu đã truyền đến tin tức, hạng mục lúc trước đã thành công.”

Mấy vị lãnh đạo và đại lão quân đội vừa nghe đều đứng phắt dậy.

Ngón tay của lãnh đạo tối cao để ở trên bàn run nhè nhẹ: “Thật ư?”

Thư ký nói chắc nịch: “Thật ạ. Trong báo cáo viện trưởng Tiêu đưa tới còn đặc biệt nói rõ, hạng mục lần này họ đã tiến hành ưu hóa ở trên cơ sở số liệu vốn có, nếu như dựa theo số liệu và bản vẽ sau khi ưu hóa để chế tạo thì vũ khí của chúng ta có thể tiên tiến hơn so với nước M một đời.”

Mấy vị đại lão của quân đội sửng sốt, sau đó chợt cười to: “Ha ha ha ha ha, may mắn lớn của quốc gia, may mắn lớn của quốc gia!!!”

Mấy vị lãnh đạo thì thở ra một hơi, chậm rãi ngồi xuống.

Lãnh đạo tối cao chậm rãi cười: “Quả thật là may mắn lớn của quốc gia, viện trưởng Tiêu là hiền tài của quốc gia.”

Sau khi đại lão của quân đội cười xong thì nhìn thư ký một cách sốt ruột hỏi: “Viện trưởng Tiêu bây giờ đang ở đâu?”

“Hạng mục vừa hoàn thành đã đưa báo cáo lên, chắc lúc này viện trưởng Tiêu còn ở viện khoa học.”

“Lãnh đạo, chúng ta nghe viện trưởng Tiêu báo cáo ngay trước mặt đi, nếu không tôi luôn cảm thấy không được chân thật.” Đại lão quân đội vội nói.

Lãnh đạo hiểu tâm trạng của ông ta, đối với Trung Hoa tụt lại ở phía sau hơn một trăm năm mà nói, nước M và nước E quả thực tựa như núi cao đứng lặng ở phương xa, không thể leo lên. Tuy là chính phủ Trung Hoa đã lập ra kế hoạch phục hưng lâu dài nhưng chưa bao giờ nghĩ tới có thể vượt qua trong thời gian ngắn, không, không phải vượt qua, chỉ là đuổi kịp họ cũng không dám nghĩ.

Nhưng bây giờ lại được báo cho biết, những vũ khí của nước M được gọi là tân tiến nhất trên thế giới lại dễ dàng bị công phá như vậy, mình còn đi trước một đời, hơn nữa còn là ở dưới tình huống nước M sắp tiến hành diễn tập quân sự trong lãnh hải, Trung Hoa sắp chịu nỗi nhục nhã lớn, cho dù là những người thường thấy sóng to gió lớn như họ cũng khó tránh khỏi cảm thấy không chân thật.

Lãnh đạo gật đầu: “Tốt, chúng ta đến viện khoa học, nghe Viện trưởng Tiêu báo cáo ngay trước mặt.”
 
Back
Top Bottom