Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 30: 30: Tưởng Văn Văn 2



Tiêu Tam Muội vừa dứt lời, mấy chị em gái đồng loạt run lên.

Chị hai của bọn họ vừa gầy vừa thấp bé, chị sợ Vương Vệ vừa đấm một cái, chị hai ngay cả mạng cũng không còn.Tiêu Lục Muội nhỏ nhất không kìm được mà bật khóc: “Hu hu, chị hai thật là đáng thương...”Tiêu Hiểu và Vương Vệ ở lại nhà họ Tiêu ăn cơm trưa, trước kia Tiêu Hiểu còn cảm thấy cơm nước ở nhà họ Vương không tốt, nhưng hiện giờ so sánh ra thì cơm ở nhà họ Vương cũng coi như thịnh soạn.Nhà họ Tiêu đông người, lại là con gái không kiếm được bao nhiêu công điểm, những người khác trong nhà họ Tiêu bao gồm cả cha Tiêu mẹ Tiêu đều ăn cho đủ sống, riêng chỉ có bảo bối trong nhà là bạn học Tiêu Quốc Hưng, trong lúc những người khác cơm nước đạm bạc, cậu ấy bữa nào cũng một bát canh trứng gà với cơm trắng, không hề thay đổi.Tiêu Lục Muội năm tuổi, không lớn hơn Tiêu Quốc Hưng là bao, lúc này nhìn thấy em trai ăn canh trứng gà liền nuốt nước bọt thèm thuồng.Cảm giác của Tiêu Hiểu với cha Tiêu và mẹ Tiêu lại càng không tốt, ăn qua loa một chút rồi đặt đũa xuống.

Vương Vệ biết cô ăn ít nên cũng không khuyên nữa, chỉ âm thầm quyết định lát nữa sẽ đi bắt vài con cá về nướng cho Tiêu Hiểu ăn.Mẹ Tiêu thấy Tiêu Hiểu chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống thì kinh ngạc nói: “Con gái, sao con không ăn nữa?”Tiêu Hiểu bình tĩnh đáp: “Con không muốn ăn.”Mẹ Tiêu nghe vậy cũng không khuyên nữa, dù sao Tiêu Hiểu cũng là người đã gả đi rồi, cô ăn ít đi một miếng thì những người khác có thể ăn nhiều hơn một chút.Ăn cơm xong, ngồi thêm một lúc nữa, Tiêu Hiểu và Vương Vệ chuẩn bị rời khỏi nhà họ Tiêu.

Bọn họ vừa ra đến cửa thì có một người đàn ông từ phía đối diện đi đến, sau lưng anh ta còn có vài người, lúc này những người đó còn cách cửa nhà họ Tiêu một đoạn xa, không nhìn thấy rõ hình dáng thế nào.Người đàn ông này là một thanh niên đeo kính, khoảng chừng hai mươi tuổi, bộ quần áo trên người đã giặt đến bạc màu nhưng lại rất sạch sẽ, mặt mày ôn hòa, khóe miệng mỉm cười, khiến người ta nhìn lần đầu tiên có cảm giác như được tắm trong gió xuân.“Thím Tiêu, chúng cháu đến trả thùng, làm phiền thím và chú Tiêu rồi.” Người đàn ông kia còn chưa đi đến cửa nhà họ Tiêu đã dùng giọng nói ôn tồn gọi, đến gần mới phát hiện người đứng ở cửa không phải cha Tiêu mẹ Tiêu, hơi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười nói: “Hóa ra là Tiêu Hiểu, em về rồi à?”Giọng nói anh ta rất dễ nghe, lúc nhìn người khác vô cùng chăm chú, đặc biệt là khóe miệng mỉm cười có thể khiến người ta ảo giác như trong ánh mắt anh ta tràn ngập thâm tình.Anh ta bỏ quên Vương Vệ, chỉ cúi đầu chào hỏi Tiêu Hiểu.Đôi mắt màu xanh lá của Vương Vệ trong nháy mắt trầm xuống, vừa định kéo Tiêu Hiểu về phía sau mình, nhưng không ngờ anh còn chưa kịp làm vậy thì ngược lại Tiêu Hiểu đã ra tay trước.

Cô khoác tay lên cánh tay của Vương Vệ, dính sát vào anh sau đó mới thò đầu lạnh nhạt đáp lời người đàn ông kia: “Chào anh.”Người đàn ông này trông có vẻ ôn hòa lịch sự, nhưng Tiêu Hiểu lại không thích.

Ánh mắt chuyên chú và góc độ khóe miệng mỉm cười của anh ta không phải chuyên tâm luyện tập qua, giống như tìm ra chiếc mặt nạ thích hợp nhất với mình để đeo lên mặt.Hành động của Tiêu Hiểu đã có tác dụng trấn an Vương Vệ vô cùng lớn, lập tức thu lại gai nhọn toàn thân, thỏa mãn xoa xoa đầu Tiêu Hiểu, sau đó ôm cô vào lòng một cách vô cùng có tính chiếm hữu, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.Lý Tri Tân nhìn thấy phản ứng bình thường của Tiêu Hiểu, ánh mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục tự nhiên, lúc này mới nhìn về phía Vương Vệ: “Cậu chính là chồng của Tiêu Hiểu đúng không? Tôi tên Lý Tri Tân, tôi luôn coi Tiêu Hiểu như em gái của mình, cậu phải đối xử với con bé thật tốt đấy nhé.”Anh ta làm như đang nói đùa mà chế nhạo Vương Vệ..
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 31: 31: Tưởng Văn Văn 3



Vương Vệ càng cảm thấy người đàn ông này đáng ghét, đánh giá Lý Tri Tân từ trên xuống dưới rồi châm chọc: “Cô ấy là vợ tôi, chúng tôi là vợ chồng, một người ngoài như anh có thể xen vào chuyện giữa hai chúng tôi sao?”Tiêu Hiểu nghe thấy tên của người này thì hơi sửng sốt, Lý Tri Tân? Là vì người này nên nguyên chủ mới nhảy xuống giếng sao? Cái này! mắt nhìn người của nguyên thân rốt cuộc là sao vậy? Vậy mà lại thích một người thích làm bộ làm tịch đến như thế?Đối mặt với nhau như vậy, sự chán ghét của Vương Vệ đối với Lý Tri Tân ai cũng có thể nhìn ra được, Tiêu Hiểu không dám tưởng tượng nếu như Vương Vệ biết chuyện mà nguyên thân đã làm thì sẽ có phản ứng gì.

Cô có chút khổ não, bây giờ cô lại phải gánh cái nồi này.

“Vương Vệ!” Không đợi Lý Tri Tân phản ứng lại, mấy người phía sau cũng đã đến cửa nhà họ Tiêu, một cô gái trong đó bỗng nhiên đẩy Lý Tri Tân ra rồi tự chen lên phía trước.

Cô gái kia mặt mũi xinh đẹp, cho dù bộ quần áo màu xám tro trên người và vẻ mặt xanh xao vì thiếu dinh dưỡng cũng không thể che giấu sự xinh đẹp của bản thân cô ta.

“Văn Văn! ” Lý Tri Tân bị Vương Vệ trực tiếp đáp trả như vậy, vẻ ôn hòa trên gương mặt vốn đã không duy trì được, bây giờ bạn gái của mình lại dùng đôi mắt tha thiết để nhìn Vương Vệ, sắc mặt cuối cùng cũng trầm xuống, kéo lấy Tưởng Văn Văn.

Tưởng Văn Văn biết rằng mình đã phản ứng quá mức, vội vàng thu lại biểu cảm, nhưng vẫn tỉnh bơ hất tay của Lý Tri Tân ra, Tiêu Hiểu chú ý thấy lúc cô ta nhìn Lý Tri Tân vẻ mặt tràn đầy không kiên nhẫn và chán ghét.

Mà ánh mắt nhìn Vương Vệ lại tràn đầy nóng bỏng, giống như người đang trong lúc yêu nồng nhiệt.

Tiêu Hiểu mím môi, đôi mắt hơi híp lại, ôm chặt cánh tay của Vương Vệ hơn một chút.

Ngẩng đầu lên dùng ánh mắt lên án nhìn anh, giọng nói vẫn mềm mại: “Anh và cô ta… quan hệ rất tốt sao?”Lúc Tiêu Hiểu hỏi anh vẫn đang cười híp mắt, nhưng trực giác của Vương Vệ cho biết cô đang tức giận, cảm giác tìm đường sống mãnh liệt khiến anh liên tục lắc đầu: “Tôi không quen cô ta, không có ấn tượng gì về cô ta cả, thật đấy.

”Đôi mắt của Tiêu Hiểu cong hơn nhiều một chút, vỗ vỗ nhẹ lên cánh tay của Vương Vệ: “Anh làm gì vậy, tôi cũng đâu có tức giận, quen thì quen thôi, cũng chỉ là một người quen thôi mà.

”“Tôi thật sự không quen mà.

” Vương Vệ có chút nóng nảy nhìn về phía Tưởng Văn Văn: “Này, cô là ai vậy?” Làm gì mà bày ra bộ dạng như quen thân anh lắm vậy? Khiến anh phải phí tâm giải thích với Tiêu Hiểu.

“Tiêu Hiểu! Sao cô lại ở đây?” Lúc Tiêu Hiểu lên tiếng, Tưởng Văn Văn mới phát hiện ra bên cạnh Vương Vệ còn có một người đang đứng, lúc nhìn thấy Tiêu Hiểu vẻ mặt cô ta hoàn toàn không dám tin, sao lại như vậy? Kiếp trước vào lúc này chẳng phải Tiêu Hiểu đã bị sốt đến chết rồi sao?Vì tâm trạng quá kích động nên sau khi thốt lên cô ta mới nhận ra mình đã thất lễ, Tưởng Văn Văn vội vàng bịt miệng lại.

Sắc mặt Vương Vệ cực kỳ khó coi, anh không đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa là không thể mắng: “Mẹ nó chứ, cô có ấm đầu không? Cô ấy là vợ tôi, đây là nhà mẹ của vợ tôi, cô ấy không ở đây thì ai ở đây?”Sự kinh ngạc trong nội tâm Tưởng Văn Văn vẫn chưa hết đã bị Vương Vệ mắng cho một trận ngập đầu, cảm giác buồn bã nhất thời lấn át kinh ngạc, sững sờ nhìn Vương Vệ.

Tiêu Hiểu không hề xem nhẹ biểu cảm trên mặt Tưởng Văn Văn, cô suy nghĩ một chút, sau đó dựa vào vai Vương Vệ cười hỏi cô ta: “Chị Văn Văn, lời vừa rồi của chị có ý gì vậy? Tôi không nên ở đây sao? ‘Ở’ của chị có nghĩa là tôi không nên đứng ở đây, hay là tôi không nên sống ở trên đời này?”.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 32: 32: Tâm Tư 1



Tưởng Văn Văn nghe thấy câu hỏi của Tiêu Hiểu, nhất thời toàn thân cứng đờ, cô ta không ngờ rằng Tiêu Hiểu lại nhạy bén như vậy, nhưng suy cho cùng cũng là người đã từng bôn ba ở giới kinh doanh nhiều năm ở kiếp trước, cố gắng đè nén sự kinh ngạc trong lòng, áy náy nói với Tiêu Hiểu: “Xin lỗi, tôi không có ý gì khác, chỉ là nghe nói cô bị bệnh, tưởng rằng cô còn đang dưỡng bệnh, không ngờ rằng cô lại về nhà mẹ nên mới cảm thấy có chút kinh ngạc.”Tiêu Hiểu kéo dài âm thanh, ‘ồ’ một tiếng: “Chị nghe nói tôi bị bệnh à? Chị nghe ai nói?” Cô mở to mắt nhìn Tưởng Văn Văn, giống như thực sự chỉ là tò mò.Cùng đi đến đây với Tưởng Văn Văn và Lý Tri Tân còn có một nam một nữ, nghe thấy Tiêu Hiểu nói vậy, một cô gái khác cũng tò mò hỏi Tưởng Văn Văn: “Đúng đấy Văn Văn, không phải mấy ngày nay cô bị sốt sao, thậm chí còn không ra khỏi nhà, sao lại biết Tiêu Hiểu bị bệnh?”Tưởng Văn Văn thầm hận sự sai sót vừa rồi của mình, nói dối một câu thì phải nói dối một câu khác đề làm tròn vẹn, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ trấn tĩnh, qua loa đáp: “Không nhớ nữa, có lẽ là do một ai đó trong mấy người vô tình nói ra, hoặc là do tôi nhớ nhầm.

Cho dù thế nào, Tiêu Hiểu không sao là tốt rồi.”Tiêu Hiểu đã thăm dò được thông tin mà mình muốn, mỉm cười đáp: “Cảm ơn chị Văn Văn quan tâm, có điều mấy ngày trước đúng là tôi có bị bệnh, bị sốt rất cao, vẫn là nhờ Vương Vệ cõng tôi đi đến trạm y tế ngay trong đêm.

Nếu như không có anh ấy, không chừng hiện giờ tôi thực sự đã sốt cao đến chết.” Lúc nói những lời này cô ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với Vương Vệ, sau đó giống như một con mèo nhỏ vô cùng quyến luyến dụi dụi vào trước ngực Vương Vệ.Vương Vệ bị hành động này của cô làm cho ruột gan rối bời, toàn thân như đang bị thiêu đốt, lỗ tai không chịu thua kém mà đỏ ửng lên, đè cái đầu đang quấy phá của Tiêu Hiểu lại, sau đó lại cảm thấy mình ra tay quá nặng, sợ làm cô bị thương, vội vàng nhẹ tay lại, kéo cô ra một cách khó khăn, cắn răng nói: “Không được tự nguyền rủa mình như vậy, còn nữa, đàng hoàng một chút.” Không thấy có nhiều người đang nhìn như vậy sao? Đặc biệt là Lý Tri Tân cũng nhìn thấy.Nghĩ đến đây, anh trực tiếp ấn Tiêu Hiểu vào trong lòng mình, không để Lý Tri Tân nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ khiến người ta không khống chế được của Tiêu Hiểu, hung hăng nhìn chằm chằm mấy người kia: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa tôi sẽ móc mắt mấy người ra.”Trước đây rất ít khi tiếp xúc với kẻ bá đạo nhất thôn Tiểu Tiền này, bây giờ mới biết danh hiệu tên lang sói của Vương Vệ không phải là hư danh, một cô gái khác đi cùng bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, kéo Tưởng Văn Văn lại: “Văn Văn, chúng ta mau về thôi.” Danh tiếng của Vương Vệ ở thôn Tiểu Tiền có tác dụng khiến trẻ con ngưng khóc đêm, hoàn toàn là một ác bá.Lý Tri Tân và người đàn ông còn lại đặt thùng nước vào bên cạnh cửa nhà, kéo hai cô gái còn lại cuống quýt rời đi.

Chỉ có Tưởng Văn Văn lúc bị kéo đi còn không nhịn được dùng ánh mắt phức tạp nhìn Vương Vệ.Vương Vệ thấy mấy người Lý Tri Tân đã đi, lúc này mới cho Tiêu Hiểu ngẩng đầu lên.Tiêu Hiểu cười nhạo nhìn anh, dùng quả đấm nhỏ của mình đánh nhẹ lên người Vương Vệ, mỉm cười oán trách: “Anh muốn làm tôi chết ngộp à?”Vương Vệ vội vàng lắc đầu, sau đó nhìn Tiêu Hiểu một cách vô cùng trịnh trọng: “Sau này cô cách xa những người này một chút, cái tên Lý Tri Tân kia vừa nhìn đã biết không phải là người tốt, mặc dù trông thì tuấn tú nhưng thực ra là một tên yếu ớt vô dụng thích giả bộ.”Tiêu Hiểu chớp chớp mắt: “Anh ta tuấn tú sao? Tôi cảm thấy anh còn đẹp trai hơn anh ta nhiều?”Vương Vệ nghe xong không kìm được mà toét miệng cười: “Điều này còn phải nói sao?” Người ta nói người tình trong mắt hóa Tây Thi, Tiêu Hiểu thích anh như vậy, đương nhiên sẽ cảm thấy anh đẹp trai nhất.Vương Vệ hoàn toàn bỏ qua những người mới gặp vừa rồi nhưng Tiêu Hiểu vẫn còn đang âm thầm suy nghĩ về Tưởng Văn Văn có chút kỳ lạ đó, vừa nhìn đã yêu Vương Vệ, còn cả vẻ mặt chắc chắn rằng cô không nên còn sống đó...Tiêu Hiểu lập ra giả thiết, nếu như cô không từ Tinh Tế đến đây, vậy thì nguyên chủ...!có lẽ đã thực sự bị sốt đến chết rồi.

Nếu như cô có thể đi vào thân thể của nguyên chủ, vậy có nghĩa rằng ý thức của nguyên chủ đã hoàn toàn tiêu tan.Nhưng vấn đề là, Tưởng Văn Văn làm sao mà biết được? Trừ khi cô ta đã trải qua một vài chuyện gì đó, nhìn thấy những chuyện xảy ra trước có sự thay đổi rất lớn, cho nên cô ta mới kinh ngạc đến như vậy..
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 33: 33: Tâm Tư 2



“Hôm nay cô không ăn gì cả, tôi đi bắt cho cô vài con cá, cô về nhà trước đi.” Lúc sắp đến cửa nhà họ Vương, Vương Vệ bỗng nhiên nói.Tiêu Hiểu kéo lấy tay Vương Vệ không buông: “Đừng đi, tôi đói một chút cũng không sao cả.”Vương Vệ có chút tức giận: “Còn không sao cả? Cô xem xem cô đã gầy như que củi rồi, còn để bị đói nữa thì chờ tôi đi nhặt xác cho cô đi.”Lời của Vương Vệ vẫn luôn không xuôi tai, cũng may Tiêu Hiểu có hình tượng xuyên qua, có bản lĩnh nhìn thấu bản chất, cô lại sáp đến gần Vương Vệ nói: “Được rồi, nếu như anh muốn đi thì đưa tôi đi cùng, tôi sẽ ở bên cạnh nhìn, nếu không thì tôi không yên tâm.”Không yên tâm? Có gì mà không yên tâm, Vương Vệ hừ một tiếng: “Cô nhiều chuyện thật.” Nhưng nụ cười bên khóe môi thì không sao đè xuống được, cho dù đang mặc quần áo rách lỗ thì cũng cảm thấy toàn thân ấm áp.Vương Vệ như người đi trên mây đưa vợ đi bắt cá, nhưng Tưởng Văn Văn bên này tâm trạng lại khá là tệ.Trên đường từ nhà họ Tiêu trở về, suốt đường đi Tưởng Văn Văn đều im lặng.

Cô ta không nghĩ ra, tại sao người mà lúc này của kiếp trước rõ ràng đã chết nhưng lúc này lại đang sống bình thường.Cô ta có thể nhớ rõ như vậy là bởi vì kiếp trước sau khi Tiêu Hiểu chết, nhà họ Tiêu và nhà họ Vương còn lôi kéo nhau một phen.“Văn Văn, rốt cuộc hôm nay em bị làm sao vậy? Từ sáng sớm đã không để ý đến anh.

Còn nữa, vừa rồi lúc em nhìn thấy Vương Vệ tại sao lại kích động như vậy?” Tưởng Văn Văn đang suy nghĩ, đi đường cũng không tập trung nên đi chậm lại ở phía sau mấy người đó.Lý Tri Tân cố ý đợi một lúc, đợi đến khi Tưởng Văn Văn đi đến trước mặt anh ta, anh ta mới giữ cô ta lại.Tưởng Văn Văn phục hồi tinh thần, nhìn thấy Lý Tri Tân, lập tức cau mày rút tay lại.“Rốt cuộc em bị làm sao vậy?” Tính cách Lý Tri Tân có tốt hơn nữa thì lúc này cũng khó tránh được có chút tức giận.Cô ta rốt cuộc bị làm sao? Tưởng Văn Văn cười lạnh trong lòng, chính là người đàn ông này, kiếp trước làm vợ chồng với cô ta gần hai mươi năm.

Kiếp trước cô ta và Lý Tri An sẽ kết hôn vào năm sau, sau khi kì thi đại học được khôi phục vào năm 75, hai vợ chồng họ đều thi vào trường đại học ở thủ đô.Sau khi tốt nghiệp lại đồng thời được bố trí đến xí nghiệp quốc doanh ở thủ đô làm cán bộ cơ sở, lúc đó làm việc ở xí nghiệp quốc doanh nở mày nở mặt và có địa vị hơn bất cứ ngành nghề nào.Cô ta cũng tưởng rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất, có chồng tuấn tú lịch sự, dịu dàng chu đáo, bọn họ là một đôi do ông trời tác thành.Nhưng sau đó vận xui đã đến.Xí nghiệp quốc doanh cải cách, tiến hành cắt giảm một lượng nhân sự lớn, hai vợ chồng họ vì không có chỗ dựa nên đều bị cho nghỉ việc.

Hai người đi đến đường cùng, cắn răng học theo người khác xuống biển buôn bán.Nhưng hai người họ là thuộc nhóm người cuối cùng bị cắt giảm nhân sự, lúc ra biển buôn bán đã mất đi rất nhiều cơ hội đầu tiên.Cô ta và Lý Tri Tân sứt đầu mẻ trán, ngay vào lúc sắp tuyệt vọng thì gặp được Vương Vệ trong một buổi dạ tiệc.Lúc đó Vương Vệ đã nhanh chóng trở thành nhân vật khiến cho giới kinh doanh của Hải Thành phải run rẩy.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Vương Vệ, Tưởng Văn Văn hoàn toàn không thể liên hệ anh và tên ác bá được người ta gọi là tên lang sói ở thôn Tiểu Tiền lại với nhau.Anh vô cùng tuấn tú, trưởng thành hấp dẫn, đôi mắt màu lục như muốn khiến người ta đắm chìm vào trong đó.

Vô số nhân vật nổi tiếng tranh giành muốn nói chuyện với anh một câu, vô số người phụ nữ hận không thể nhào lên người anh.Cô ta và Lý Tri Tân tìm cơ hội tiếp xúc với Vương Vệ, nói đến tình hình trước đây lúc mình ở thôn Tiểu Tiền.

Tưởng Văn Văn có thể nhìn ra, thật ra thì Vương Vệ cũng không có ấn tượng gì nhiều với bọn họ, nhưng lại đồng ý với bọn họ về việc tiến hành đầu tư.Cô ta và Lý Tri Tân vui mừng như điên, bởi vì trong buổi dạ tiệc đó mọi người cũng nhìn ra hình như hai vợ chồng họ và Vương Vệ là người quen cũ, sau đó khi hai người đi bàn chuyện làm ăn đều cực kỳ thuận lợi.Bọn họ dựa vào số tiền đầu tư kia của Vương Vệ, lại dựa vào danh tiếng người quen cũ của anh cuối cùng cũng đứng vững được ở Hải Thành.Nhưng vào lúc cô ta tưởng rằng đã khổ tận cam lai thì lại phát hiện Lý Tri Tân sớm đã có người khác ở bên ngoài, hơn nữa còn có một đứa con mười mấy tuổi, mười mấy tuổi có nghĩa là gì? Có nghĩa là khi đi làm chưa được bao lâu tên cặn bã này đã ngoại tình ở bên ngoài rồi.Cô ta tức giận thất vọng, muốn ly hôn cùng Lý Tri Tân.

Lúc chia tài sản mới biết rằng thứ cặn bã này vậy mà lại có dự phòng từ trước, đã chuyển tất cả tài sản chung của hai người đi rồi..
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 34: 34: Tâm Tư 3



Sau khi ly hôn, trừ con cái bên cạnh thì cô ta không có được gì cả.Thời gian đó, mỗi sáng thức dậy ý nghĩ đầu tiên của cô ta là tự sát, nhưng nhìn thấy con mình suy cho cùng lại không nhẫn tâm.

Cô ta cắn răng quyết tâm phấn chấn trở lại, nhưng cô ta bị Lý Tri Tân đuổi ra khỏi công ti, trên tay lại không có tiền vốn, muốn làm lại từ đầu nói thì dễ làm mới khó.Sự thù hận đối với Lý Tri Tân và tình yêu đối với con cái khiến cô ta cầm cự lại được, sau nhiều lần thất bại, cô ta giậm chân, mặt dày đi tìm Vương Vệ một lần nữa.Vương Vệ nghe chuyện của cô ta xong, dường như cũng không cảm thấy bất ngờ, không tỏ rõ ý kiến mà chỉ giễu cợt một câu: “Các người vậy mà lại có thể cùng một người khác chung chăn chung gối nhiều năm như vậy.”Khi đó cô ta còn tưởng ý của Vương Vệ là mắt nhìn người của cô ta không tốt, còn bật cười cảm thán: Đúng vậy, có lẽ mắt của cô ta bị mù rồi, chung chăn chung gối với đồ cặn bã nhiều năm như vậy mà lại không có chút cảm giác nào.Sau này mới hiểu được, ý của Vương Vệ là bản thân anh.

Dường như anh cực kỳ không tin tưởng lòng người nên mới cảm thán cuộc sống vợ chồng chung chăn gối nhiều năm.Lần đó cô ta lấy được vốn đầu tư như ý nguyện, cô ta nhìn ra được thực ra hai lần đầu tư đều không phải là vì tình nghĩa lúc còn ở thôn Tiểu Tiền, Vương Vệ chưa bao giờ niệm tình cũ, chỉ là cô ta vừa hay gặp được Vương Vệ vào lúc anh tâm trạng khá tốt, chỉ là sự bố thí trong lúc nhất thời hưng phấn mà thôi.Sau đó lại dần dần tiếp xúc với Vương Vệ, càng tiếp xúc lại càng không khống chế được mà bị thu hút.

Chỉ riêng vẻ bề ngoài, người đàn ông này cũng đủ khiến phụ nữ say mê, càng chưa nói đến sự quyến rũ mạnh mẽ của bản thân anh.

Vô số phụ nữ người trước ngã xuống người sau tiến lên, muốn anh chiếm lấy cơ thể bọn họ.

Mà cô ta, một người phụ nữ rõ ràng là đã ly hôn, lại còn bị tra nam làm tổn thương, nhưng đầu óc cứ như bị mê muội trở thành một trong những người phụ nữ đó.Nhiều người phụ nữ vây quanh Vương Vệ như vậy, nhưng Vương Vệ cả đời đều không kết hôn, cũng không có bạn tình cố định.

Cho dù là gặp dịp thì chơi thì cũng không để người ta ở lại qua đêm.Cô ta bắt đầu liều mạng làm việc.

Lần này không phải là vì trả thù Lý Tri Tân mà là muốn có nhiều cơ hội tiếp xúc với Vương Vệ, muốn chứng minh với Vương Vệ rằng cô ta không giống với những thứ oanh oanh yến yến kia, mặc dù cô ta không còn trẻ nữa, nhưng là người có tư cách nhất có thể đứng ở cùng một độ cao với anh.Dưới sự nỗ lực bền bỉ của cô ta, cô ta cuối cùng cũng có được cơ hội thường xuyên tiếp xúc với Vương Vệ, có lần trong lúc ăn cơm, làm như vô tình hỏi anh: “Tại sao anh không kết hôn?”Vương Vệ giống như nghe được một câu hỏi vô cùng nực cười: “Kết hôn?” Cười một lúc lâu xong, anh mới thờ ơ nói: “Vì tôi không dám bảo đảm có người chung chăn chung gối với tôi không bị tôi bóp vỡ đầu một cách bất ngờ lúc nửa đêm.”Lúc đó cô ta cũng biết rằng, vì tuổi thơ và những cảnh ngộ sau khi ra xã hội khiến Vương Vệ hoàn toàn không tin vào lòng người nữa, anh sẽ không yêu bất kì ai.

Say mê một người đàn ông như vậy, ngay cả lời yêu thương cô ta cũng không thể nói ra.

Bởi vì cô ta biết rằng dù có nói cũng không lấy được bất cứ kết quả gì ngoại trừ đẩy Vương Vệ ra xa hơn.Cho đến chết, cô ta cũng chỉ có thể mượn cơ hội công việc để tiếp xúc với Vương Vệ.Cô ta còn nhớ rõ, lúc sinh mạng đi đến điểm cuối, Vương Vệ đã đến thăm cô ta, cô ta đã bị bệnh tật hành hạ đến không còn hình người, mà Vương Vệ vẫn anh tuấn quyến rũ như vậy.

Khoảnh khắc đó cô ta đã hối hận, không nên im lặng lúc còn sống.Nhưng không ngờ lúc mở mắt ra lại quay về lúc còn làm thanh niên tri thức ở thôn Tiểu Tiền, mà lúc này cô ta và Lý Tri Tân còn chưa kết hôn...Cô ta mừng rỡ vô cùng, có lẽ đây là một cơ hội nữa mà trời cao cho cô ta.

Sở dĩ kiếp trước Vương Vệ không kết hôn là vì anh đã bị tổn thương quá nhiều.

Nhưng nếu như kiếp này có cô ta ở đây, cô ta từ từ hòa tan trái tim lạnh lẽo của Vương Vệ, như vậy có phải cô ta và Vương Vệ sẽ có cơ hội không...Nhưng không thể ngờ rằng Tiêu Hiểu vẫn còn sống..
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 35: 35: Thay Đổi Sắc Mặt 1



Tưởng Văn Văn hừ lạnh, cô ta không muốn nhìn tên cặn bã này thêm chút nào nữa, hít sâu một hơi nói: “Lý Tri Tân, chúng ta chia tay đi.”“Chia tay?” Sắc mặt Lý Tri Tân thay đổi: “Sao bỗng nhiên lại chia tay? Anh có chỗ nào có lỗi với em?”Tưởng Văn Văn vốn không định nói lý do, nhưng tâm tư chuyển đổi, lại nói: “Đừng tưởng tôi không biết chuyện giữa anh và Tiêu Hiểu, bây giờ cô ta kết hôn rồi, có phải anh cực kỳ đau lòng không? Nếu không vừa rồi sao anh lại nhìn cô ta như vậy?”Sắc mặt Lý Tri Tân âm trầm: “Em đừng có trả đũa, rõ ràng là ánh mắt em nhìn Vương Vệ không đúng.

Anh và Tiêu Hiểu có thể có chuyện gì? Anh vẫn luôn coi cô ấy như em gái mình.”Tưởng Văn Văn châm chọc ‘ha’ một tiếng: “Coi như em gái? Anh đừng nói với tôi là anh không biết Tiêu Hiểu thích anh, rõ ràng là anh biết cô ta thích anh mà lại còn thân thiết với cô ta như vậy, nhận những thứ mà cô ta tặng cho anh, anh có ý định gì chứ?” Nói xong xoay người muốn rời đi.Lý Tri Tân kéo cổ tay cô ta lại, cắn răng thấp giọng nói: “Những chuyện này không phải lần đầu tiên em biết, những thứ mà cô ấy tặng có lần nào mà anh không chia cho em? Bây giờ em nói những thứ này cảm thấy hay lắm sao?”Tưởng Văn Văn đẩy tay của Lý Tri Tân ra, bình tĩnh nhìn anh ta: “Trước kia là do tôi mù mắt, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi.

Nếu như anh không thích Tiêu Hiểu nhưng lại mập mờ với cô ta, để cô ta tặng anh nhiều thứ như vậy, vậy thì nhân phẩm của anh không ổn.

Nếu như anh vừa thích cô ta lại vừa qua lại với tôi thì chính là bắt cá hai tay.

Cho dù là nhìn từ mặt nào thì tôi cũng không còn lý do gì để qua lại với anh nữa.

Bây giờ tôi nói đã đủ rõ ràng chưa?”Lý Tri Tân sắc mặt xanh mét: “Ha, bây giờ em nói với anh những thứ này? Lúc anh làm như vậy, không phải trước đó em đều ngầm cho phép sao? Nếu như em có khí phách đến, cao thượng đến như vậy thì những thứ mà Tiêu Hiểu tặng anh em đừng có mà ăn.

Em biết em như vậy gọi là gì không...” Đã làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ.

Ở những giây cuối cùng, Lý Tri Tân nuốt những lời này lại.

Dù sao anh ta cũng thật sự thích Tưởng Văn Văn, còn muốn ở bên cạnh cô ta.Mặc dù anh ta không nói ra miệng, nhưng hiển nhiên Tưởng Văn Văn cũng hiểu ý của anh ta.

Sắc mặt cô ta thay đổi: “Mặc kệ anh nghĩ như thế nào, nhưng chắc chắn tôi sẽ chia tay.

Tôi chỉ thông báo cho anh mà thôi, không phải là thương lượng với anh.”Lý Tri Tân nhìn theo bóng lưng của Tưởng Văn Văn, sắc mặt âm trầm.Vương Vệ đưa Tiêu Hiểu đi được khoảng nửa giờ mới đến được bên bờ một con sông đã đóng băng.

Tiêu Hiểu thấy đây không được coi là một lớp băng dày, kéo lấy Vương Vệ nói: “Bỏ đi, lớp băng này quá mỏng.”Vương Vệ bảo cô đợi ở bờ sông: “Chúng ta đã đến đây rồi, cứ uổng công quay về như vậy sao được?” Sau đó lấy ra một sợi dây cỏ được giấu ở dưới đống tuyết ra, một đầu buộc vào eo mình, một đầu khác buộc vào một thân cây.Sau khi buộc xong, anh nhấc một viên đá lên từ từ đi đến mặt băng, hai mắt không ngừng quan sát, cuối cùng cũng xác định được chỗ phá băng, lúc này mới dùng đá nhẹ nhàng đục băng...Tiêu Hiểu nhìn mà trong lòng run rẩy, vội vàng đặt tay lên sợi dây.

Nếu như lát nữa xảy ra chuyện gì, cô còn có thể góp một phần sức lực.Bắt cá ở dưới lớp băng, điều hiếm thấy không phải là phá băng mà là chờ đợi.

Trong tay Vương Vệ cầm cần câu cá tự chế của mình, hai tay bị lạnh cóng đến đỏ ửng, phủ phục lên mặt băng giống như một bức tượng điêu khắc không hề nhúc nhích.

Nhưng lớp băng ở chỗ mà anh nằm đã lờ mờ lộ ra vài kẽ hở.Tiêu Hiểu dụi mắt, vì để cô được ăn no, Vương Vệ lại có thể làm được đến mức này.“Vương Vệ, quay lại!” Lần đầu tiên cô nói chuyện nghiêm túc với Vương Vệ.Vương Vệ quay đầu lại, lắc đầu, rất bướng bỉnh.Cô nhìn ra bốn phía xung quanh, khắp nơi đều là một màu trắng xóa, cô muốn tinh luyện ra một ít thuốc dẫn dụ có thể dụ cá ra cũng không làm được.Vương Vệ im lặng nằm đó, đôi tay đang cầm cần câu kia dường như đã bị cố định, không hề nhúc nhích.

Tiêu Hiểu thầm mắng trong lòng, nhìn qua thấy trong đống tuyết vẫn còn có một sợi dây cỏ, cũng học theo dáng vẻ của Vương Vệ buộc dây vào người, nhẹ nhàng di chuyển đến bên cạnh Vương Vệ..
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 36: 36: Thay Đổi Sắc Mặt 2



Vương Vệ nghiêng đầu nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Cô ra mặt băng làm gì, nơi này không an toàn.

”Lần này Tiêu Hiểu không nũng nịu như những ngày thường mà là bình thản nhìn anh: “Nếu anh đã biết là không an toàn tại sao còn muốn khăng khăng làm theo ý mình? Anh cảm thấy nếu như anh xảy ra chuyện gì tôi còn có thể yên tâm ăn cá mà anh câu lên sao? Anh không đi, tôi cũng không đi, nếu chết thì hai chúng ta cùng chết là được.

”“Cô! ”“Tôi làm sao?” Tiêu Hiểu ngẩng đầu lên, lạnh mặt không hề có ý nhường.

“Cô còn không ăn cơm nữa thì sẽ chết đói.

” Ở trước mặt anh, Tiêu Hiểu vẫn luôn ngoan ngoãn như một con mèo, Tiêu Hiểu ngọt ngào mềm mại như vậy khiến anh mơ màng giống như đã được uống mật ngọt.

Nhưng Tiêu Hiểu trong lòng lạnh mặt, nhìn anh chằm chằm không hề có ý định nhường nhịn lại khiến trong lòng Vương Vệ bắt đầu run rẩy.

Anh phát hiện, Tiêu Hiểu như vậy anh cũng rất thích.

“Nếu như anh không quay lại, trước khi tôi chết đói hai chúng ta sẽ cùng nhau rơi vào lòng sông, không phải chết đuối thì là chết rét.

” Tiêu Hiểu bình tĩnh nói.

Lúc Tiêu Hiểu dùng giọng nói mềm mại Vương Vệ không nỡ không chiều theo, nhưng giọng điệu thể hiện tâm trạng không có chút gợn sóng như hiện giờ của cô lại khiến trong lòng anh chột dạ, không dám không nghe theo.

Vương Vệ phiền não vò đầu, thở hổn hển đứng dậy: “Được rồi, tôi không câu nữa là được chứ gì? Cũng không xem xem tôi chịu giày vò như vậy là vì ai, không biết lòng tốt của người khác.

” Anh kéo Tiêu Hiểu dậy, kéo cô ra khỏi mặt băng, quay đầu chỉ vào cô nói: “Là tự cô nói đó, sau này đừng hòng tôi câu cá cho cô ăn nữa, cô cứ chờ chết đói đi.

”Tiêu Hiểu biết anh thích mềm không thích cứng, thỉnh thoảng cứng rắn một chút để anh nhìn thấy một mặt khác của cô thì sẽ cảm thấy mới mẻ, k*ch th*ch.

Nhưng nếu cứ luôn cứng đối cứng với anh như vậy, Vương Vệ sẽ giơ gai nhọn trên toàn cơ thể ra.

Vành mắt cô lập tức đỏ lên, vô cùng ấm ức thút thít: “Còn không phải là vì tôi sợ anh xảy ra chuyện gì sao? Tôi lo lắng cho anh, tình nguyện đói bụng cũng không muốn anh mạo hiểm, anh còn mắng tôi, hu hu hu! ” Vừa nói vừa lau nước mắt.

Lần này Vương Vệ há hốc mồm, tay chân luống cuống lau nước mắt cho Tiêu Hiểu: “Cô! cô khóc cái gì chứ? Tôi chỉ là thuận miệng nói như vậy thôi, tôi biết cô muốn tốt cho tôi, tôi chỉ là lo cô sẽ đói bụng.

”Hai mắt Tiêu Hiểu ầng ậng nước, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Nhưng cho dù tôi có đói bụng, cũng không muốn anh làm chuyện nguy hiểm như vậy, anh hiểu chưa?”Vương Vệ vội vàng gật đầu: “Tôi biết rồi.

”“Vậy sau này anh phải nghe theo tôi hết, được không?” Tiêu Hiểu ghé sát vào Vương Vệ, kéo lấy góc áo của anh, nhìn anh đầy mong đợi.

Vương Vệ muốn lắc đầu, nghe theo Tiêu Hiểu hết, vậy không phải trở thành đàn ông sợ vợ sao?“Được rồi, được rồi, sau này ông đây đều sẽ nghe theo cô hết, đừng khóc nữa.

” Vương Vệ cam chịu nói, sau đó than thở một tiếng, thật là đau đầu, khó trách trên đời này lại có nhiều đàn ông sợ vợ như vậy.

Một khi vợ khóc lóc với mình thế này, con mẹ nó chứ ai mà chịu được?Tiêu Hiểu lập tức nín khóc mỉm cười: “Anh thật tốt~”Nhìn thấy bản lĩnh đổi sắc mặt của Tiêu Hiểu, Vương Vệ cực kỳ hoài nghi mình đã mắc bẫy, nhưng anh lại không dám đổi ý, dứt khoát không nhìn cô vợ phiền lòng này nữa, cất hai sợi dây cỏ vào trong đống tuyết rồi mới kéo Tiêu Hiểu rời đi.

Trên đường quay về Vương Vệ không nhịn được mà than thở: “Lần này đi đúng là thiệt rồi, cá không câu được, làm việc uổng công lâu như vậy.

”Tiêu Hiểu khoác cánh tay Vương Vệ cười ngọt ngào: “Có ăn cá hay không cũng không sao, tôi biết anh thương tôi còn lấp đầy bụng hơn là ăn cá.

”Vương Vệ hừ một tiếng: Xem ra Vương Vệ thực sự thích anh bị thảm.

Bởi vì không cho Vương Vệ đi câu cá nữa, lại không muốn để anh lo lắng, mỗi bữa Tiêu Hiểu đều cố nhẫn nhịn ăn hết nửa bát cơm, cứ chịu đựng như vậy, cuối cùng cũng chịu đựng được đến đầu mùa xuân.

Dường như chỉ trong một đêm, đất đai đã sục sôi lại sức sống, tuyết cũng tan, tiếng nước chảy từ lòng sông xa xa truyền đến, ngọn cỏ mới nhú trang điểm cho mặt đất thành màu xanh lá, chim chóc bắt đầu hót vang, cành cây trơ trụi bắt đầu nảy mầm! Đợi khi thời tiết lại ấm áp hơn một chút, cày bừa vụ xuân cũng đã bắt đầu.

.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 37: 37: Ra Ruộng 1



Các xã viên của thôn Tiểu Tiền đã làm tổ trong nhà cả một mùa đông rối rít đi ra khỏi nhà, thôn Tiểu Tiền yên tĩnh suốt cả mùa đông cuối cùng cũng trở nên náo nhiệt.“Năm ngoái số lương thực được chia không nhiều, chút lương thực đó còn phải đợi đến vụ thu hoạch mùa thu năm nay, năm nay không có ai ở nhà hết, ra ruộng làm việc hết cho tôi.” Sáng sớm, mẹ Vương đã gọi hết tất cả mọi người trong nhà họ Vương đến một chỗ.“Không được, Tiêu Hiểu không thể ra ruộng.” Mẹ Vương vừa dứt lời, Vương Vệ đã lạnh giọng phản bác.

Ngay cả cơm Tiêu Hiểu cũng không ăn được bao nhiêu, từ năm ngoái đến giờ đã gầy đi rồi, làm sao còn có sức để làm việc nữa?Mẹ Vương sửng sốt một chút, sau khi lấy lại tinh thần thì tức giận mắng: “Sao cô ta lại không thể ra ruộng? Cô ta là trở thành nữ Bồ Tát hay là gà mái đẻ được trứng vàng? Việc nhà cô ta không biết làm, việc ngoài đồng cũng không làm, cô ta không kiếm phần công điểm của mình, không lẽ muốn tất cả mọi người trong nhà họ Vương chúng ta đều nuôi cô ta sao? Không phải mày rất có khí phách à? Không phải không chiếm lợi của nhà họ Vương chúng ta sao? Sao bây giờ còn có mặt mũi muốn chúng ta nuôi vợ giúp mày chứ?” Lần này mẹ Vương tự cảm thấy mình có lý, âm thanh vô cùng lớn.Vương Vệ chân mày không hề động một chút, chỉ có điều giọng nói lạnh như băng: “Tôi sẽ không chiếm lợi của nhà họ Vương mấy người, Tiêu Hiểu không ra ruộng, đương nhiên là tôi sẽ kiếm cả phần công điểm của cô ấy về.”Vừa dứt lời, mọi người đều đồng loạt ngậm miệng.

Vương Vệ định một người làm việc của hai người.Triệu Yến bĩu môi, chú tư này đúng là rất để tâm đến con bé đó, cô ta bất bình đụng vào anh cả Vương ở bên cạnh.

Anh cả Vương vẻ mặt mờ mịt: “Cô đụng vào tôi làm gì?”Triệu Yến cắn răng trừng mắt nhìn anh cả Vương: “Anh xem xem người ta đối xử với vợ mình thế nào?”Anh cả Vương nhìn Vương Vệ, chậc lưỡi nghĩ, sau khi thằng tư cưới vợ thì có cảm giác có tình người hơn nhiều rồi, cũng không khiến người ta nhìn mà sợ hãi đến vậy nữa.Phùng Xuân nghe Vương Vệ nói muốn kiếm công điểm thay cho Tiêu Hiểu, trong mắt cũng thoáng qua một tia hâm mộ.

Cho dù có được hay không, ít nhất là chồng người ta có tấm lòng này.

Anh hai Vương tâm tư chuyển biến nhanh hơn so với anh cả Vương, anh ta vội vàng lặng lẽ nắm lấy tay Phùng Xuân: “Em nghe thằng tư khoác lác đi, cứ nói những lời huênh hoang đó.

Xuân Nhi, lát nữa lúc làm việc anh sẽ giúp em một chút.”Phùng Xuân đỏ mặt: “Nói cái gì vậy...”Lâu như vậy rồi Tiêu Hiểu vẫn luôn đói bụng, lúc buổi sáng đầu óc còn có chút choáng váng, nhưng cô lại không dám ngủ một mình trong phòng, luôn cảm thấy dưới những đệm cỏ kia không chừng sẽ có chuột rắn gì đó nhảy ra.Sau khi Vương Vệ rời giường, cô cũng đã dậy theo, đứng trong sân cùng Vương Vệ, còn mắt nhắm mắt mở tựa đầu trên vai anh dưỡng thần.Đợi đến khi tinh thần vừa tốt lên một chút, chỉ thấy bầu không khí trong sân đã gươm súng sẵn sàng.Cô kéo lấy tay của Vương Vệ, ngước đầu lên nhìn anh: “Anh tưởng rằng thân thể mình làm bằng sắt à? Một người sao có thể làm việc của hai người? Tôi cũng phải đi.” Không đành lòng để Vương Vệ khổ cực như vậy, đương nhiên càng chủ yếu hơn là cô không muốn ở một mình trong căn phòng tối nhỏ.“Nhưng mà cô...” Nhìn gương mặt rõ ràng đã gầy đi nhiều của Tiêu Hiểu, Vương Vệ phiền não nhíu chặt chân mày.Tiêu Hiểu ngước đầu lên vừa hay nhìn thấy phần cổ của Vương Vệ, hô hấp ấm áp hơi thở dường như đang vòng quanh cổ của anh.

Cô đói bụng vốn đã không có tinh thần, giọng nói lại càng có vẻ mềm mại hơn: “Tôi không muốn ở một mình trong phòng.”Lời này lọt vào tai Vương Vệ lại tự động hiểu thành Tiêu Hiểu không thể rời xa anh dù chỉ một khắc.Những lời này của Tiêu Hiểu giống như một câu thần chú, trong nháy mắt khiến Vương Vệ tan chảy, vẻ mặt của anh trở nên dịu dàng một cách rõ rệt, đè nén nụ cười đang lên đến khóe môi, anh cố làm ra vẻ phiền não nói: “Đồ ngốc, có phúc mà không biết hưởng.”Lần này anh không để ý đến việc cãi nhau cùng với mẹ Vương nữa, thuận miệng để lại một câu cho người nhà họ Vương: “Tôi đưa Tiêu Hiểu ra ruộng trước.” Dứt lời liền kéo Tiêu Hiểu ra khỏi sân..
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 38: 38: Ra Ruộng 2



Người nhà họ Vương trố mắt nhìn nhau, đặc biệt là mẹ Vương, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Bà ta còn tưởng rằng lần này sẽ giống như những lần khác, náo loạn đến mức không thể thu dọn.Anh cả Vương lặng lẽ đụng vào Triệu Yến một cái tràn đầy nghi ngờ hỏi: “Người kia thực sự là thằng tư?” Thằng tư là ai? Người trong thôn đều nói toàn thân anh đều có tính sói, mẹ Vương cũng thường mắng anh là đồ lang sói, tính tình của anh lớn hơn trời, một khi xung đột sẽ giơ dao chém người khác, một khi dữ lên thì sẽ khiến tất cả mọi người đều sợ hãi trong lòng.

Chỉ cần trêu chọc vào anh một chút, anh sẽ phản kích mãnh liệt.Với những lời mà hôm nay mẹ Vương nói, nếu như là trước đây, Vương Vệ không đối nghịch một trận long trời lở đất với bà ta mới là lạ.Nhưng còn hôm nay, con bé kia chỉ ngâm nga một câu như con mèo con trước mặt Vương Vệ, tính khí của anh đã bị v**t v* đến thuận theo.Anh cả Vương chặc lưỡi cảm thán: “Vợ của thằng tư đúng là rất có bản lĩnh.”Triệu Yến ghen tị nói thầm một câu: “Hóa ra là một thứ thích ra vẻ.” Cô ta còn tưởng rằng Vương Vệ lợi hại đến đâu cơ, hóa ra cũng sợ vợ giống như mấy tên đàn ông sợ vợ kia vậy.Mẹ Vương ngẩn ra, qua một lúc lâu cha Vương mới ho khan một tiếng: “Ngẩn ra hết làm gì, ra ruộng đi.”Vương Vệ dắt Tiêu Hiểu đi ra đầu ruộng, trên đường đi những người nhìn thấy bọn họ vừa nhìn thấy Vương Vệ thì đều tránh xa ra.

Vương Vệ sớm đã quen rồi, nhưng Tiêu Hiểu lại thấy rất không vui.Làm sao vậy? Tại sao mọi người lại làm bộ dạng như đang bạo lực lạnh với Vương Vệ chứ? Không phải là đang bắt nạt Vương Vệ hiền lành sao?Cô nắm chặt tay của Vương Vệ hơn một chút: “Sau này tôi sẽ ở bên anh.”Vương Vệ nghi hoặc ‘ừ’ một tiếng, thấy Tiêu Hiểu bất mãn nhìn những người tránh xa anh thì mới hiểu ý của cô, trái tim vốn đã được Tiêu Hiểu làm mềm nhũn nay lại càng như được ngâm trong nước ấm.Anh cố làm ra vẻ khinh thường ‘xùy’ một tiếng, nhưng lại không giấu được âm thanh mang theo âm mũi: “Tôi cũng đâu có quan tâm.” Lúc còn nhỏ anh còn muốn chơi cùng với mọi người, sau này sau khi biết được bọn họ vô cùng không thích anh thì cũng không còn suy nghĩ đó nữa.

Cho dù là ai trêu chọc anh, anh cũng hung hăng dạy cho người đó một bài học.

Dần dần không còn ai dám trêu chọc anh nữa, càng không dám đứng trước mặt anh gọi anh là quái vật.

Cho dù là nhà họ Vương hay là thôn Tiểu Tiền, anh đều trở thành thứ khiến người khác sợ hãi, là sự tồn tại đáng ghét.Anh tưởng rằng mình sớm đã không còn để ý những thứ này, nhưng một câu ‘sau này ở bên cạnh anh’ đó của Tiêu Hiểu lại khiến chóp mũi anh chua xót.Trong lòng Vương Vệ thầm mắng mình một tiếng, không có tiền đồ, kiên cường nói: “Lá gan của cô nhỏ như vậy, tôi ở bên cạnh cô nghe còn được.”Tiêu Hiểu ‘ừ’ một tiếng: “Anh ở bên cạnh tôi cũng được.”Khóe miệng của Vương Vệ điên cuồng giương lên, không làm sao đè xuống được.Anh đưa Tiêu Hiểu đi thẳng đến tìm đội trưởng sản xuất của đội bọn họ, bảo ông ta sắp xếp cho Tiêu Hiểu công việc nhổ cỏ.

Đội trưởng sản xuất vừa qua tuổi trung niên đang vì chuyện lương thực năm ngoái mà tinh thần sa sút, không những không thể ăn nói với cấp trên mà còn lo lắng xã viên sẽ đói bụng, buồn phiền đến mức hai bên tóc mai cũng bạc trắng.Ông ta cau mày nhìn Vương Vệ: “Nhổ cỏ là công việc của mấy đứa nhỏ bảy, tám tuổi, Tiêu Hiểu đã lớn như vậy rồi mà lại đi làm chuyện này, còn ra cái gì nữa?”Nhổ cỏ là công việc nhẹ nhất, nhưng cũng kiếm được ít công điểm nhất.

Đội trưởng luôn cố gắng hết sức mở rộng tính tính cực lao động của các xã viên, đương nhiên là không nhìn nổi hành động lười biếng như vậy.Vương Vệ kéo Tiêu Hiểu ra sau lưng mình, dáng vẻ cau mày khiển trách của đội trưởng sẽ khiến cô vợ nhỏ bị dọa sợ mất: “Vợ của tôi quá gầy, công việc khác e là sẽ khiến cô ấy bị mệt, cứ để cô ấy làm việc này trước, đợi sau này cơ thể bồi dưỡng khỏe rồi mới làm việc khác.

Nếu như ông không đồng ý, vậy tôi sẽ để cô ấy đứng ở một bên không làm gì cả.” Không làm gì cả là tốt nhất, để cô ở bên cạnh anh là được.Chân mày của đội trưởng lại càng nhíu chặt hơn, Vương Vệ là cái gai của thôn Tiểu Tiền, một khi nổi điên thì không màng đến gì nữa.

Ông ta thực sự sợ rằng Vương Vệ lại nổi điên, lại nhìn Tiêu Hiểu ở phía sau lưng anh, đúng là vô cùng gầy gò.“Sao lại gầy như vậy? Có phải cậu không cho vợ mình ăn cái gì không?”Tiêu Hiểu vội vàng thò đầu ra: “Không phải đâu đội trưởng, tôi chỉ bị cảm một lần mà kéo dài đến rất lâu mới khỏi.”.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 39: 39: Ra Ruộng 3



Đội trưởng đội sản xuất nghe xong, chân mày giãn ra hơn một chút, phất tay để hai người họ đi ra, coi như đã đồng ý với yêu cầu của Vương Vệ.Vương Vệ đưa Tiêu Hiểu đi đến giữa một đám trẻ con: “Cô cứ làm theo bọn chúng, cứ như vậy, biết chưa?” Anh tiện tay nhổ một cây cỏ lên, làm mẫu một lần.Tiêu Hiểu vội vàng gật đầu.“Cô thực sự làm được?” Năng lực ra tay của Tiêu Hiểu suốt mấy ngày qua thực sự để lại bóng ma quá lớn trong lòng Vương Vệ, anh không kìm được hỏi lại một lần.

Tiêu Hiểu bị anh nhìn đến chột dạ: “Chắc là...được?”Cô thấy Vương Vệ nhổ cỏ lên một cách đơn giản, lúc đến lượt mình mới phát hiện việc này cũng không hề dễ dàng như vậy, cỏ mọc rất bền chắc, cô vốn đã đói bụng đến chân tay mềm nhũn.

Trong lúc không chú ý, cỏ không nhổ lên được nhưng lại khiến mình bị ngã ngửa ra ngồi lên đất.Vương Vệ: “...”Mấy đứa bé xung quanh: “...”Còn có Tiêu Tứ Muội và Tiêu Ngũ Muội cũng nhổ cỏ ở đây: “...” Đây là chị hai của bọn họ sao, thật là mất mặt.

Tiêu Tứ Muội cạn lời che mắt lại.Vương Vệ không hề ngạc nhiên, anh vô cùng bình tĩnh kéo Tiêu Hiểu dậy, thấy bàn tay của cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.Thấy vẻ mặt sớm đã dự liệu được của Vương Vệ, Tiêu Hiểu ngượng ngùng: “Vừa rồi chỉ là tôi không chú ý, thật đấy.”“...Cô, bỏ đi, tùy tiện mà nhổ, cùng lắm là không cần công điểm nữa.” Quả nhiên vẫn phải dựa vào bản thân anh mới được.

Vương Vệ lại không yên lòng dặn dò một câu: “Nhổ từ từ, đừng để mình bị thương.”Đợi sau khi Vương Vệ đi làm việc, Tiêu Tứ Muội và Tiêu Ngũ Muội vội vàng đến bên chỗ của Tiêu Hiểu, cùng xếp hàng nhổ cỏ với cô.Tiêu Tứ Muội vô cùng cạn lời nói: “Chị hai, không phải trước đây chị làm việc rất nhanh nhẹn sao? Sao bây giờ lại đi nhổ cỏ cùng bọn em chứ?” Nhổ cỏ cũng thôi đi, còn nhổ đến mức khiến mình ngã ngửa té phịch ra sau.Tiêu Ngũ Muội ở bên cạnh gật đầu liên tục: “Chị hai, sao chị lại trở nên yếu ớt như vậy chứ?”Tiêu Tứ Muội mười hai tuổi, Tiêu Ngũ Muội tám tuổi, bị hai đứa nhóc này xem thường, Tiêu Hiểu dù có da mặt dày hơn nữa cũng cảm thấy có chút không nén giận được.

Trong lòng hừ một tiếng hai con nhóc này, dùng một vẻ mặt ngọt ngào nói: “Anh rể của các em thương chị, anh ấy không để chị đi làm việc nặng.

Các em còn nhỏ, chưa hiểu được, phụ nữ ấy à, được người ta nâng niu dĩ nhiên sẽ trở nên yếu ớt.” Trong đầu thầm nghĩ chị đường đường là nhân tài có IQ cao nhất Tinh Tế mà còn không trị được các em?Dọa đến Tiêu Tứ Muội và Tiêu Ngũ Muội đều sửng sốt một lúc.Hai người họ không biết cái gọi là rắc cẩu lương, chỉ là nhìn vẻ mặt khoe khoang của chị hai mình lại cảm thấy ê răng.

Bọn họ còn lo lắng chị hai của mình bị tên lang...bị anh rể ngược đãi, ai ngờ chị hai vừa mới quay người đã khoe khoang với bọn họ.Tiêu Tứ Muội lặng lẽ nhìn Vương Vệ ở chỗ cách bọn họ không xa, lúc này Vương Vệ đang đi xới đất, mỗi lần cuốc xuống là khiến đất văng ra khắp nơi, vừa nhìn đã biết là sức lực rất lớn.Lúc Vương Vệ cuốc đất vẫn luôn nhìn về phía Tiêu Hiểu.Tiêu Tứ Muội đụng vào Tiêu Hiểu một cái: “Xem ra anh rể thực sự thương chị, vừa rồi anh ấy còn len lén nhìn chị đấy.” Tuổi mụ của cô ấy năm nay đã là mười bốn rồi, con gái con trai trong thôn mười lăm mười sáu tuổi là bắt đầu để ý nhau, đến khoảng mười bảy mười tám tuổi thì sẽ kết hôn, đối với những chuyện này cô ấy cũng biết không ít.Tiêu Hiểu vội vàng nhìn sang, cười ngọt ngào với anh một cái.

Vương Vệ bị bắt tại trận, làm bộ ho khan một tiếng rồi vội vàng vùi đầu vào làm việc.Vốn tưởng rằng chị hai là dê vào miệng cọp, không ngờ rằng anh rể lại thương chị hai đến vậy.Lại nhìn Vương Vệ, nhất thời cảm thấy không đáng sợ như lời mọi người hay đồn nữa.

Thương vợ như vậy, sao có thể là người xấu?.
 
Back
Top Bottom