Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 20: 20: Lộ Ra 3



Nhưng người mà anh đối mặt với là Tiêu Hiểu, là một đại lão IQ cao của Tinh Tế, cô không chỉ có thể nhanh chóng chắt lọc phân tích thông tin một cách lý trí, mà còn có trực giác nhạy bén, trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Tiêu Hiểu đã phân tích ra gần tám chín phần mười tính cách của anh.

Tiêu Hiểu trong lòng muốn cười, nhưng ngoài mặt lại làm ra dáng vẻ bị dọa sợ, rụt rụt cổ, sợ hãi nhìn Vương Vệ: “Tôi nghe lời, anh đừng cáu tôi!.

”Vương Vệ thấy cô thật sự bị dọa sợ, hậm hực buông hai tay xuống: “Nói chơi thôi, cô đừng coi là thật, tôi không đánh phụ nữ.

” Cứ như là người vừa rồi đánh vào mặt Vương Anh không phải là anh vậy.

Khóe môi Tiêu Hiểu cong lên, mềm giọng nói: “Ừ, tôi biết anh không nỡ đánh tôi.

”Vương Vệ không được tự nhiên sờ sờ mũi: “! Cô tưởng rằng cô là bảo bối gì? Tôi là không đánh phụ nữ, không phải không nỡ đánh cô.

”Tiêu Hiểu gật đầu, ừ một tiếng: “Đều giống nhau mà.

”Vương Vệ gắt gỏng, tại sao nha đầu này nghe không hiểu tiếng người vậy, cái này sao lại giống nhau?Trước khi Vương Vệ sắp gào với cô, Tiêu Hiểu cắn môi, nhỏ giọng nói: “! Thực ra từ lúc tôi tỉnh lại ở bệnh viện liền phát hiện chẳng còn nhớ gì nữa, tôi chỉ nhận ra anh thôi.

” Hiện tại cô đã xác định được tính an toàn của Vương Vệ, cộng với sớm chiều ở chung với anh, không thể không lộ ra sơ hở, so với để Vương Vệ phát hiện rồi ngờ vực vô căn cứ, không bằng mình bảy phần thật ba phần giải lộ chút tin tức cho anh, thu được tín nhiệm của anh.

Vương Vệ vô cùng kinh ngạc: “Có ý gì?”Tiêu Hiểu thở dài: “Tôi cũng không biết, chả biết có phải sốt hỏng não không nữa, khi vừa tỉnh lại chẳng còn nhớ gì, anh còn nhớ lúc tôi ở bệnh viện gọi anh là anh trai không, bởi vì nữ bác sĩ bảo với tôi rằng anh là anh trai tôi, nên tôi mới gọi anh như vậy.

Hơn nữa trong đầu tôi hình như nhiều thêm rất nhiều thứ.

” Tiêu Hiểu giả vờ khổ não sờ sờ đầu.

Vương Vệ bị hoảng sợ: “Nhiều thêm thứ gì? Có thể lấy ra không?” Anh còn tưởng rằng thứ mà Tiêu Hiểu nói là trong đầu xuất hiện thứ gì đó.

Tiêu Hiểu thấy Vương Vệ trước tiên không phải là tò mò, mà là quan tâm cô, càng thêm nắm chắc: “Anh có đi học không?”“Ừ, học mấy năm tiểu học ở trên thị trấn.

” Vẫn là lúc ông nội anh còn sống, đưa anh đi học, sau đó ông nội mất, đến nhà họ Vương, ngày ngày vì để ăn no mà đấu trí đấu dũng với mấy người nhà họ Vương, lại phải ra đồng làm việc, làm gì còn thời gian nghĩ tới việc học nữa.

Tiêu Hiểu khẽ vỗ tay một cái: “Chính là những thứ mà anh học đó, chẳng qua nội dung trong đầu tôi sâu hơn rất nhiều.

”Vương Vệ nghe vậy tự nhiên nghi ngờ: “Thật hay giả đấy? Không học những thứ trong sách, phát sốt một lần liền có toàn bộ hả?”Tiêu Hiểu khoanh hai tay, vô cùng lưu manh đáp: “Tôi không biết, chuyện kì quái như vậy chính tôi cũng không tin, anh không biết lúc đó tôi sợ hãi biết bao đâu, một người cũng không quen biết, tôi lại không dám nói, sợ bị người khác coi là quái vật.

” Quái vật, mẹ Vương chính là gọi Vương Vệ như vậy.

Dựa theo phân tích tính cách của cô đối với Vương Vệ, cộng thêm lời nói này, Tiêu Hiểu hoàn toàn chắc chắn Vương Vệ sẽ nạp cô vào cùng phe.

Quả nhiên, chữ quái vật này vừa nói ra, cả người Vương Vệ đều sững lại một thoáng.

Anh lau mặt một cái, giọng căm hận nói: “Ai nói cô là quái vật, liên quan cái rắm tới bọn họ!”Tiêu Hiểu liên tục gật đầu, phụ họa theo Vương Vệ: “Đúng vậy, tôi cũng không để bụng những người đó thấy như thế nào, tôi chỉ biết anh thôi, chỉ cần anh không ghét bỏ tôi là được.

”Sự tràn đầy quan tâm và tin tưởng này khiến Vương Vệ tay chân luống cuống, chỉ vào Tiêu Hiểu đè thấp giọng quát: “Cô có phải ngốc không, chuyện như vậy cô nói với tôi làm gì!”Tiêu Hiểu chăm chú nhìn anh: “Tôi không muốn lừa anh, hơn nữa tôi tin tưởng anh.

” Nói xong còn tươi cười ngọt ngào với Vương Vệ, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Vương Vệ: “!.

” Khốn kiếp, con mẹ nó thật đáng yêu!.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 21: 21: Chung Giường 1



Vương Vệ có hơi sững sờ nói: “!.

Ngủ đi.

”“Ừ.

”Chờ sau khi Tiêu Hiểu nằm xuống, Vương Vệ nhổm dậy thổi tắt đèn.

Qua một lúc, trong phòng vang lên một loạt âm thanh sột soạt, sau đó Vương Vệ cảm nhận được sau lưng mình có một thân thể ấm áp dán lên.

Cả người Vương Vệ lập tức căng lên, mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói: “!.

Cô! cô làm gì đó!”Tiêu Hiểu không lùi mà còn tiến, thậm chí ôm lấy eo Vương Vệ: “Tôi lạnh, hai người dán sát vào nhau ấm hơn chút.

” Đột nhiên tới nơi đây, lại còn một ngày không ăn cơm, tinh thần sớm đã hết, nói xong liền nhắm mắt lại.

Vương Vệ: “! ” Anh nằm đơ ra không dám động đậy, đỏ mặt mở to mắt rất lâu, có lẽ là hai người dán sát vào nhau thật sự khá ấm, cái cảm giác lạnh thấu tận xương khi ngủ trước đây giờ đây anh chẳng cảm nhận được chút xíu nào, mà còn cảm thấy rất nóng, mãi căng thẳng tới tận sau nửa đêm anh mới mơ màng thiếp đi.

Sáng hôm sau khi Vương Vệ mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện mình thế mà lại ôm cả người Tiêu Hiểu vào trong lồng ngực, Tiêu Hiểu đang dựa vào ngực anh ngủ ngon lành.

Vương Vệ dùng hết sức bình sinh cẩn thận lặng lẽ rút cánh tay từ dưới đầu Tiêu Hiểu ra, sau khi mặc quần áo xong rồi ra cửa, liền thở phào nhẹ nhõm giống như sống sót sau nạn lớn.

Lúc này mẹ Vương cũng mới vừa mở cửa ra ngoài rửa mặt, nhìn thấy Vương Vệ, lạnh giọng hỏi: “Vợ mày đâu, bảo nó đi làm cơm.

”Vương Vệ lúc này còn cảm thấy trên người mình toàn là sự ấm áp còn sót lại của Tiêu Hiểu, thuận miệng đáp lại mẹ Vương: “Cô ấy bị cảm vẫn chưa khỏi, còn đang ngủ.

” Thái độ rất bình thản, đã không còn trào phúng và sự hung ác khiến người e sợ như thường ngày nữa.

Mẹ Vương đờ ra, mỗi lần Vương Vệ đối diện với bà ta đều là dáng vẻ hận không thể giết bà ta, nào có bình thản như vậy bao giờ, sau một hồi lâu mẹ Vương mới nói: “!.

Mặc kệ thế nào hôm nay là lượt của chúng mày, nó không làm thì mày đi làm.

” Vương Vệ lúc này vẫn còn cảm thấy lâng lâng, ừm một tiếng, đi thẳng tới phòng bếp.

Mẹ Vương đứng ở cửa sững sờ một lúc lâu rồi mới vào phòng.

Vương Vệ ngủ dậy chưa được bao lâu, Tiêu Hiểu đã tỉnh rồi, không có ai ôm cô, gió lạnh từ trong khe tường trực tiếp len vào trong lỗ rách của chăn, cô bị lạnh mà tỉnh.

Thấy Vương Vệ đâu mất, Tiêu Hiểu cuống quýt ngồi dậy, thấy anh ở trong bếp mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vương Vệ nhìn thấy cô, sắc mặt có chút không tự nhiên, cứng ngắc đổ nước cho cô rửa mặt, sau đó nghiêm mặt nấu xong bữa cơm dưới ánh nhìn chăm chú của cô.

Sáng hôm nay không còn nấu cao lương nữa, mà là làm mì viên[1] từ bột mì mới được phát năm nay, mặc dù vẫn còn rất thử thách ngũ giác của Tiêu Hiểu, nhưng ít ra ngon hơn so với hôm qua, cô cố nhịn cuối cùng cũng ăn hết một bát mì viên.

Ăn một nữa cơm không khác gì cực hình.

[1] Tạm dịch mì viên, là một món mì phổ biến ở miền bắc, cách làm không phải kéo bột thành sợi mì, mà là xé từng cục bột thả xuống nước dùng rồi nấu chín.

Khi cô ăn cơm, Vương Vệ thỉnh thoảng đưa ánh mắt đến trên người cô, thấy cô cuối cùng cũng ăn, chính Vương Vệ không phát giác được trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Món dưa muối nhìn qua không được sạch sẽ cho lắm Tiêu Hiểu không đụng tới chút nào.

Cô không đụng vào, những người khác của nhà họ Vương ăn vô cùng vui vẻ, mì viên tươi mới, cũng chẳng biết tại sao hôm nay mẹ Vương lại nỡ cho ăn, mấy đứa nhỏ ôm lấy bát của mình đầu cũng không thèm ngẩng mà ăn, những người khác cũng nhanh chóng gắp rau muối với mì ăn như hổ đói.

Những người khác đều ăn xong rồi, chỉ có một mình Tiêu Hiểu vẫn bưng bát chậm rãi ăn, mỗi miếng còn phải cố gắng nhịn không lộ ra điểm khác thường, nếu không đồ tốt trong mắt người khác mà cô còn ăn với vẻ thống khổ, tự mình nghĩ cũng cảm thấy vô cùng đáng đánh.

Thế là cô dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người chầm chậm ăn mì viên với bộ dáng tự nhiên như thường.

.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 22: 22: Chung Giường 2



Cô là đại tiểu thư của nhà họ Tiêu, nhận được nền giáo dục tốt nhất Tinh Tế, dù bản thân cô ăn rất đau khổ, nhưng dáng vẻ ăn cơm của cô trong mắt người xung quanh lại có vẻ ưu nhã đẹp mắt không sao tả nổi.

Người nhà họ Vương sửng sốt một lúc.

Vương Anh bĩu môi, cô ta ăn hết mì rồi, trong bát chỉ còn lại nước canh, cất giấu tâm tư ghen tị khó nói đi, lại bưng bát lên, cũng học theo dáng vẻ của Tiêu Hiểu chầm chậm ăn từng miếng.

Sau đó tự mình cũng cảm thấy không giống, thở một hơi, dứt khoát uống một ngụm hết sạch.

Cuối cùng cũng ăn hết một bát mì viên, Tiêu Hiểu thở dài một hơi, có bát mì viên này ăn lót dạ, chí ít mấy ngày nay không cần lo bị chết đói nữa.

Bát sau khi ăn xong!.

hiển nhiên lại là Vương Vệ rửa.

Vương Vệ làm xong mới hậu tri hậu giác phát giác hiện tại dường như anh giúp Tiêu Hiểu làm việc rất thuận tay, sắc mặt khỏi phải nói có bao nhiêu khó coi, anh kiên định cho rằng là do hôm qua ngủ không ngon, đến mức đầu óc mông lung rồi.

Mấy ngày liên tiếp trôi qua, Tiêu Hiểu xem như hiểu được đại khái tình hình nơi đây, tuy đa phần đều là lừa Vương Vệ mà có được, mới đầu cô còn tưởng rằng mình tới thời đại được ghi lại trong lịch sử Trái Đất, sau đó mới biết hành tinh này không phải trái đất, mà là Lam Tinh.

Quốc gia này cũng không gọi là Trung Quốc, mà là Hoa Quốc, thời gian thành lập nước là năm 1952, còn những sự việc khác lại giống nhau, bao gồm hoàn cảnh trong và ngoài nước khó khăn của Hoa Quốc hiện tại.

Bây giờ là năm 1972, theo lý mà nói thì ba năm nạn đói đã qua lâu vậy rồi, coi là ăn không tốt, miễn cưỡng đủ no hẳn không thành vấn đề.

Nhưng ngặt nỗi thôn Tiểu Tiền thuộc huyện Vân Thành, từ đầu xuân năm nay khí hậu đã thấp hơn những năm trước rất nhiều, mùa hè vừa qua dường như đã tiến vào mùa đông ngay, dẫn tới phần lớn hoa màu bị lạnh chết, thành phẩm thu hoạch được kém rất xa năm ngoái.

Đây cũng là nguyên nhân mọi người sống cần kiệm như vậy, thực sự là bị nạn đói trước đây khiến cho sợ hãi, chỉ cần có thể miễn cưỡng cầm hơi, liền phải tích trữ lương thực lại, trong tay có lương trong lòng mới không sợ.

Tiêu Hiểu hất chăn lên ngồi trên đống rơm rạ, phân tích tình hình trước mẳt một lúc, phát hiện tạm thời chỉ có thể đi một bước tính một bước, dù sao thanh niên trí thức xuống nông thôn vẫn chưa kết thúc, quốc gia vẫn chưa bắt đầu mở cửa, vẫn còn trong hoàn cảnh bất kể đi đến nơi đâu đều cần có thư giới thiệu, cho dù cô là thiên tài tới từ Tinh Tế, nhưng da mỏng thịt giòn, chỉ có thể thuận theo tình hình.

Sau khi nghĩ thông suốt, khó tránh khỏi có chút nản chí, hai mắt trống rỗng nhìn Vương Vệ ở một bên bện giày cỏ.

“Anh làm cái này có tác dụng gì, hiện giờ trời đông giá rét, ai lại đi loại giày này?” thời tiết lạnh như vậy, đi thứ này với không đi có khác gì nhau.

Tay Vương Vệ linh hoạt bện, đầu cũng chẳng ngẩng lên đáp: “Thời tiết lại không thể cứ như thế này mãi, sắp tới đầu xuân rồi, trời vừa ấm lên, chẳng phải có thể đi giày cỏ này rồi sao.

” Anh muốn kiếm nhiều công điểm một chút, trước đây anh chỉ có một người, nhưng ít ra không cần nhọc lòng, hiện tại không được rồi, cưới được một cô vợ yếu ớt vô cùng, người khác không biết, nhưng anh đã nhìn ra, cho dù là mì viên mới, nha đầu này ăn cũng rất tốn sức.

Nghĩ đến trọng trách từ nay về sau phải phải nuôi gia đình, người nuôi lại còn là nha đầu yếu ớt như vậy, động tác trên tay Vương Vệ càng nhanh hơn.

Tiêu Hiểu cứ cảm thấy sau khi cô hỏi, động tác bện giày cỏ của Vương Vệ đều mang một ý vị bi tráng.

Nhưng cô lại chú ý tới một điểm khác: “Sắp vào đầu xuân rồi? Thế có phải tuyết sắp tan rồi không, cho nên tất cả thực vật sẽ mọc lại một lần nữa?”.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 23: 23: Chung Giường 3



Vương Vệ nghe xong thở dài một hơi, anh thấy Tiêu Hiểu sốt một lần, trong đầu không phải nhiều thêm thứ gì, mà là trực tiếp ngốc luôn rồi, đây không phải điều hiển nhiên sao, bèn bình tĩnh gật đầu: “Ừ.

”Hai mắt của Tiêu Hiểu thoáng cái liền sáng lên, cô không hiểu kiểu khí hậu tự nhiên như vậy, hiện giờ mặt đất bị tuyết trắng xóa bao trùm lấy, nhưng chỉ cần tuyết tan, thực vật lại mọc lên, động vật cũng ra ngoài hoạt động, cho dù không làm ra được dịch dinh dưỡng cần thiết trực tiếp cung cấp cho cơ thể do có trở ngại về thiết bị, nhưng cô có thể chế tạo dịch bồi dưỡng, vật liệu làm dịch bồi dưỡng không hiếm, quá trình tinh luyện cũng không phức tạp, ở đây chắc hẳn có.

Dùng dịch bồi dưỡng trực tiếp trồng cây, dinh dưỡng càng cao, hương vị càng ngon, đồ ăn được trồng bằng dịch bồi dưỡng, sau này cô ăn cơm cũng không cần giống như chịu đựng khổ hình nữa.

Lại nhìn Vương Vệ ở bên cạnh dùng sức bện giày cỏ một cái, nở nụ cười, có dịch bồi dưỡng rồi, chí ít có thể lấp đầy bụng cho anh chồng này!.

Đây đúng là tin tốt đầu tiên nghe được sau khi tới đây, Tiêu Hiểu phấn chấn lên, xoa tay chờ đợi vào xuân.

Dưới sự tha thiết mong chờ của Tiêu Hiểu, chưa đợi đến đầu xuân, tết đã đến trước rồi, ở niên đại vật chất bần hàn cùng cực, tết với ngày thường cũng chẳng khác là bao, chẳng qua là có thể ăn một bữa ăn hơi ra hồn một tí, điều kiện tốt hơn chút thì có thể mua một tấm vải làm bộ quần áo mới.

đãi ngộ đặc biệt này của nhà họ Vương chỉ có Vương Anh và đám trẻ con mới có.

Tấm vải màu chàm đó của Vương Anh nghe nói là con gái cả Vương Lệ của nhà họ Vương gả đến thị trấn mua ở trong cửa hàng bách hóa duy nhất trong trấn rồi sai người mang về, sáng sớm ngày ba mươi tết, Vương Anh liền mặc đồ mới vào, đầu ngẩng cao cao, bộ dáng ưỡn ngực hất lỗ mũi nhìn người.

Đặc biệt là đi đến trước mặt Tiêu Hiểu, Vương Anh còn cố ý hừ một tiếng, sau đó đánh giá khắp người Tiêu Hiểu một phen, chậc chậc hai tiếng, bĩu môi ghét bỏ.

Tiêu Hiểu thật sự chẳng thấy bộ quần áo mới đó của cô ta có bao nhiêu ghê gớm, bất luận là kiểu dáng hay là chất lượng, đều quá thô.

Cô không biết tại sao Vương Anh lại đặc biệt tới trước mặt mình khoe khoang, chỉ cảm thấy cô gái này thật thú vị.

Cô cảm thấy thú vị, còn Vương Vệ lại nhìn mà đen mặt, coi dáng vẻ Tiêu Hiểu nhìn Vương Anh thành hâm mộ.

Bèn kéo Tiêu Hiểu trở về căn phòng tối của hai người, lần đầu tiên dùng ngữ điệu vô cùng nghiêm túc nói với Tiêu Hiểu: “Cô đừng hâm mộ người khác, sau này tôi mua cho cô.

” Mặc dù ban đầu anh còn rất phản cảm việc kết hôn, anh không thể tưởng tượng nổi bộ dáng có một người sẽ cùng ăn cùng ngủ, kết thành vợ chồng với anh.

Nhưng cưới vợ sinh con, trải qua cuộc sống của người bình thường, là di nguyện của ông nội, anh không muốn làm trái ý nguyện của ông nội.

Nhưng ai mà ngờ được, cô vợ anh cưới về thế mà lại như này: mặc dù yếu ớt, kén ăn, khó nuôi, thích làm nũng, lại việc gì cũng không biết làm, khiến anh chùi mông[1] cho cô.

Nhưng cô cũng nhỏ nhắn, nói chuyện mềm mỏng ngọt ngào giống như đường, cười lên đôi mắt cong thành hai hình trăng khuyết, vô cùng tin tưởng anh, vốn dĩ nhát gan như vậy, nhưng lại dám vì anh mà cãi lời mẹ Vương.

[1]Ý chỉ phải đi làm những việc người khác không làm mà bỏ lại đó.

Vương Vệ cảm thấy, nếu như là cô vợ như vậy, thực ra anh cũng không thấy ghét một chút nào.

Tiêu Hiểu a một tiếng: “Tôi không có!.

” hâm mộ mà, còn chưa nói ra khỏi miệng, chị dâu cả Triệu Yến ở ngoài cửa đã gọi: “Vợ chú tư, mau ra đây, mẹ bảo chúng ta cùng làm cơm tất niên.

”Tiêu Hiểu khổ não đáp lại một tiếng, quay đầu giương mắt nhìn Vương Vệ.

Vương Vệ: “!.

Đi thôi, cô ở phía sau tôi mà học theo.

”.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 24: 24: Tự Nuôi 1



Thấy lại là Vương Vệ giúp Tiêu Hiểu làm cơm, Phùng Xuân chỉ kinh ngạc nhìn một cái liền cúi đầu tiếp tục thái rau, Triệu Yến thì có chút không thích hợp.

Nhưng cô ta lại sợ Vương Vệ, bèn nặn ra nụ cười thành khẩn nói với Vương Vệ: “Chú tư, chú đừng ghét chị dâu xen vào chuyện của người khác, chú cưng chiều vợ quá rồi, vợ chú tư, thím cũng nhẫn tâm quá, sao lại không biết thương chồng mình như vậy, khiến chú ấy cả ngày bận bịu giúp thím làm cơm có hợp lý không?”Nói xong sợ Vương Vệ nổi giận, lại cẩn thận dè dặt bổ sung một câu: “Chú tư, chú đừng nhạy cảm, chị dâu cũng là vì tốt cho chú, thương chú, mặc kệ như thế nào chú cũng là người nhà họ Vương, hiện giờ bị vợ ngồi lên đầu mà bắt nạt như vậy, các chị sao có thể nhìn nổi chứ? Đúng không, vợ chú hai?” Cô ta còn không quên kéo đồng minh.

Phùng Xuân ngẩng đầu cười đáp: “Em dâu mới vào nhà chúng ta, cái gì cũng không quen, chú tư giúp cũng chẳng sao.

”Triệu Yến nghe xong trợn trắng mắt một cái, lầm bầm một câu mỗi cô biết làm người tốt.

Anh cả Vương trừ việc xuống ruộng làm việc kiếm công điểm, về nhà rồi chẳng duỗi tay làm gì nữa, hiện giờ so sánh với Vương Vệ, một người trên trời một người dưới đất, Triệu Yến có thói háo thắng, thấy Vương Vệ cưng chiều Tiêu Hiểu như vậy, trong lòng lập tức tuôn ra ghen tị.

Vương Vệ đối với người khác không hề có tính nhẫn nại nhiều như vậy, châm chọc nói: “Tôi thật sự không biết người trong nhà lại quan tâm tôi đến thế luôn, việc của chúng tôi, chúng tôi làm xong là được, chị quan tâm tốt cuộc ai làm làm gì, nếu như không không nhìn nổi, cũng bảo anh cả tới giúp chị đi.

”Cái này chẳng phải chọc trúng chỗ đau của Triệu Yến sao, mặt cô ta lập tức đỏ lên, nhỏ giọng chửi một câu không biết ý tốt của người khác rồi không tự chuốc bẽ mặt nữa.

Tiêu Hiểu hai mắt phát sáng đứng ở sau lưng Vương Vệ, “chồng” của cô biết đánh nhau mắng người, bề ngoài lạnh lùng tâm địa mềm mại, lại vô cùng bao che khuyết điểm!.

Tiêu Hiểu không biết tại sao cô đến bên trong thân thể này, cũng không biết nguyên thân như thế nào, đây lại là một đầu đề tốt, sau này có thể nghiên cứu.

Tuy nhiên đây đều là chuyện sau này, còn bây giờ, khá thấy đáng tiếc cho nguyên thân, một người đàn ông chất lượng như thế mà không có phúc hưởng, phúc mỏng!Vương Vệ nấu ăn cũng ra dáng phết, động tác trông còn nhanh nhẹn hơn Triệu Yến với Phùng Xuân.

Tiêu Hiểu còn nghĩ làm trợ thủ cho Vương Vệ, nhưng không ngờ trợ thủ không làm tốt thì chớ, ngược lại còn gây trở ngại cho anh, đổ nước vào trong nồi còn đổ ra bếp, nước thuận theo bếp lò chảy xuống dưới, trực tiếp tưới cho lửa tắt!.

Triệu Yến thấy vậy cười ha hả: “Ai bảo con gái nhà lão Tiêu khéo léo giỏi giang thế?” Phùng Xuân tháo vát hơn cô ta nhiều, hiện giờ cuối cùng cũng tới một người còn chẳng bằng cô ta, thấy dáng vẻ Tiêu Hiểu chột dạ không dám ngẩng đầu đứng trước mặt Vương Vệ, cuối cùng thở một hơi.

Vương Vệ mấy năm nay bởi vì không được người khác chào đón, anh cũng trang bị cho bản thân mình từ đầu đến cuối cho đến tận răng, giống như một cây cung đã chứa đầy lực kéo, chuẩn chiến đấu bất cứ lúc nào, tràn đầy lực công kích, ngoài miệng không tha người, theo tính tình của anh, tất nhiên muốn nổi giận, nhưng chưa đợi nổi giận, Tiêu Hiểu đã nhận lỗi trước, dáng vẻ đáng thương như vậy, khiến lửa giận của anh lên đến yết hầu lại ực một cái nuốt trở về.

“!.

Cô về phòng đi, không, cứ ở bên cạnh bếp lò đi.

” Căn phòng của bọn họ lọt gió khắp bốn phía, lại không có giường sưởi, không bằng sưởi ấm bên bếp lò.

Tiêu Hiểu sớm đã nhìn rõ nước đi của Vương Vệ, mới nhận lỗi nhanh như vậy, nghe xong nhoẻn miệng cười: “Anh thật tốt~”Khóe môi Vương Vệ nhếch một chút lại nhanh chóng đè xuống: “Đi mau, đừng ở đây vướng chân vướng tay.

”“Được~” Tiêu Hiểu nghe lời ngồi xuống bên cạnh bếp lò.

Triệu Yến trợn tròn mắt, vốn dĩ cô ta tưởng rằng Tiêu Hiểu tay chân vụng về như vậy, Vương Vệ thế nào cũng phải dạy dỗ cô một phen, ai ngờ cô chỉ cười như thế, Vương Vệ liền không chống nổi rồi.

Đây đúng là hồ ly tinh mà!“Vợ chú tư, thím ngồi thì cũng đã ngồi chỗ này rồi, thế thì nhóm lửa đi.

” Triệu Yến vốn là ở trước bếp lò vừa rửa rau vừa nhóm bếp, bây giờ thấy Tiêu Hiểu thật sự ngồi vào chỗ này chỉ sưởi ấm mà chẳng làm gì hết, đảo tròng mắt một cái nói.

Tiêu Hiểu nghiêm túc nhìn về phía cô ta: “Chị thật sự muốn tôi nhóm lửa?”“Cô cứ làm đi, tôi đây rửa rau không rảnh tay đâu!” Triệu Yến liếc nhìn Vương Vệ, thấy anh không có phản ứng gì trong lòng lập tức thấy bình tĩnh.

“Là chính chị bảo tôi nhóm lửa đấy nhé, thế chị ngồi ra xa chút.

” Tiêu Hiểu xác nhận lại một câu.

“Ngồi xa thì tôi còn sưởi ấm được hay sao?” Triệu Yến tưởng rằng Tiêu Hiểu đang thoái thác.

Tiêu Hiểu gật đầu: “Thế được thôi.

” Nói xong cầm củi nhét vào trong lò.

“Cô cẩn thận chút, đừng đốt chính mình.

” Cuối cùng Vương Vệ nhàn nhạt nói một câu.

Tiêu Hiểu dứt khoát ừ một tiếng, vẻ mặt trịnh trọng giống như đang ghi chép số liệu nghiên cứu quan trọng nào đó.

Triệu Yến không hiểu tại sao Vương Vệ lại nói vậy, trong lòng oán thầm Vương Vệ chẳng được tích sự gì, bị một người phụ nữ mê hoặc đầu óc choáng váng, chẳng phải chỉ là nhóm lửa thôi sao, chẳng lẽ còn có thể đốt vào bản thân mình?.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 25: 25: Tự Nuôi 2



“A!!!” Vừa thầm oán trong lòng xong, Triệu Yến bỗng nhiên sợ hãi kêu lên, cô ta nhảy dựng lên liên tục đập đập vào đầu, tóc bị đốt rồi!Vương Vệ lạnh lùng bưng một gáo nước tới dội từ trên đầu xuống: “Bây giờ đã biết vì sao tôi phải giúp cô ấy làm việc chưa?” Sợ nha đầu này làm nổ luôn phòng bếp! Nhìn dáng vẻ Triệu Yến bị xối ướt như chuột lột, bất đắc dĩ trừng Tiêu Hiểu một cái.

Tiêu Hiểu chột dạ ngoảnh đầu đi.

Triệu Yến sờ cái đầu vẫn còn đang nhỏ nước nổi cáu nói: “Vợ chú tư, tôi chẳng chọc gì thím, thím đây… thím đây là muốn mạng của bà đây hả, thím còn muốn thiêu sống tôi cho chết hay gì!”“Đừng nói bậy, nếu như thật sự muốn thiêu chết cô thì sẽ không đốt tóc của cô rồi.

” Vương Vệ một lời định tính: “Chẳng phải bảo cô ngồi xa chút rồi sao?”Triệu Yến tức muốn chết, thì ra đây lại là lỗi của cô ta?Vương Vệ bênh vực trắng trợn, Tiêu Hiểu lại rất hưởng thụ.

Cô đứng lên: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý, là không biết làm thật, mấy ngày trước tôi còn đốt vào tay mình nổi lên bọng nước nữa.

” Mặc kệ thế nào là cô đốt tóc của người khác, xin lỗi vẫn là điều cần phải làm.

Triệu Yến dò xét khắp người Tiêu Hiểu một phen, chậc chậc hai tiếng: “Thật hay giả đấy? Còn có người ngốc như vậy sao?”Mẹ chồng còn bảo cô ta tay chân vụng về, Tiêu Hiểu mới là ghê gớm kia kìa! Lập tức cười trên nỗi đau của người khác nói với Vương Vệ: “Chú tư nè, vậy sau này chú phiền phức rồi, cưới một cô vợ cái gì cũng chẳng biết làm, xem ra muốn làm bà cô để nuôi rồi!” Nói xong che tóc trở về phòng chuẩn bị đi lau khô tóc, vừa đi còn vừa nghĩ nhà lão Tiêu thật biết khoác lác, nói việc nhà của nhà họ Tiêu đều do Tiêu Hiểu làm, hay lắm, phiền phức vứt vào trong tay chú tư rồi.

Chuyện của Tiêu Hiểu chẳng mấy chốc liền lan truyền khắp nhà họ Vương, mẹ Vương ngồi trên giường cười lạnh một tiếng: “Tôi thấy là nha đầu đó giả vờ thôi, rõ ràng lúc ở nhà mẹ đẻ cái gì cũng đều làm rất tốt, vừa đến nhà chúng ta liền chẳng biết làm gì cả rồi?”Cha Vương đối với những việc vặt vãnh này không hề để ý: “Không biết thì từ từ học thôi.

”“Học cái rắm mà học, nó cái gì cũng không biết làm, nhà chúng ta chẳng phải nuôi không một đứa à? Nếu việc nhà đã làm không tốt, đầu xuân liền đi ra ruộng, kiếm nhiều công điểm một tí.

”Cha Vương trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Bà muốn làm thế nào cũng được, chỉ là đừng chọc điên thằng tư.

”Nói đến Vương Vệ, vẻ mặt của mẹ Vương cứng đờ, hừ lạnh một tiếng : “Đó chính là đồ sói con, ban đầu lên trên núi trốn thổ phỉ, chẳng có gì ăn, mỗi một mình nó uống sữa còn nhiều hơn ba đứa nhỏ khác cộng lại, không cho nó ăn còn cắn tôi, chính tôi còn không sống nổi, lấy đâu ra nhiều sữa như vậy cho nó, từ nhỏ đã phản nghịch, tôi không ném nó đi, nói không chừng chính mình cũng không xuống nổi núi, còn có đôi mắt đó của nó nữa, con người sao có thể có được, vì chuyện này, có rất nhiều người bàn tán về tôi! ”Lời này bà ta đã nói không biết bao nhiêu lần với cha Vương, mỗi lần nói đều vô thức ngẩng đầu ưỡn ngực, thể hiện vô cùng lẽ thẳng khí hùng, bởi vì Vương Vệ, bà ta phải chịu bao nhiêu khổ, thậm chí còn có một số lời bàn tán nói bà ta không giữ đạo vợ, chẳng biết làm với thứ gì, mới sinh ra một con quái vật như Vương Vệ!.

, khiến bà ta nghe mà muốn chết quách cho xong, bà ta sinh chính là con, không phải quỷ đòi nợ, vì để mình sống sót, bà ta vứt bỏ Vương Vệ chẳng có gì sai.

Nhưng cha Vương người đã sớm chiều sống chung với mẹ Vương nhiều năm như vậy biết rằng, mẹ Vương kêu gào càng lợi hại, thật ra trong lòng càng mềm yếu, bởi vì vứt bỏ Vương Vệ, sau đó ông cụ chẳng còn nữa, sau khi Vương Vệ về với chi thứ, mẹ Vương càng không muốn thừa nhận lỗi lầm và chột dạ của mình, liền càng cay nghiệt đối với Vương Vệ, vả lại Vương Vệ cũng không phải người nhẫn nhục chịu đựng, sự cay nghiệt của mẹ Vương khiến anh lấy cả mạng sống mà chọi lại, cho đến hiện giờ, khiến cho giữa những người khác và Vương Vệ cách một dòng Sở Hà Hán giới!.

.

Do sự uy quyền của Vương Vệ cản trở, người nhà họ Vương chẳng ai dám nói Tiêu Hiểu, ngay cả mẹ Vương cũng chỉ ở trên bàn ăn mỉa mai Vương Vệ một câu: “Mặc kệ vợ mày có làm được hay không, dù sao việc chúng mày nên làm không được đẩy cho người khác, nhà không nuôi người nhàn rỗi!”Vương Vệ nhàn nhạt đáp lại một câu: “Tôi trước giờ chưa từng để mấy người nuôi!” Khi anh trở về nhà họ Vương đã mười tám tuổi, lúc đó đang đi theo đội sản xuất làm việc, từ nhỏ sức lực đã lớn hơn người khác, công điểm kiếm được tuy không nhiều nhưng với khẩu phần ăn của anh mà nói quả thực không hề chiếm tiện nghi của nhà họ Vương, dù sao nhà họ Vương sẽ không cho anh ăn nhiều cơm, anh cũng liền dựa theo khẩu phần ăn của mình mà làm việc.

Mẹ Vương liếc nhìn Tiêu Hiểu một cái: “Lời huênh hoang của mày nói cũng thật sớm, đây chẳng phải một Bồ Tát cái gì cũng không biết hay sao, sau này mày phải nuôi không phải chỉ một mình mày, những người khác trong nhà cũng sẽ không lấy khẩu phần lương thực của mình ra nuôi người nhàn rỗi.

”Vương Vệ cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mẹ Vương: “Bà yên tâm, vợ tôi tự tôi sẽ nuôi!”.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 26: 26: Nhà Họ Tiêu 1



Vương Vệ đã nói như vậy, mẹ Vương liền hạ mí mắt không nói gì nữa.Cơm tất niên của nhà họ Vương cũng phong phú một chút, cơm nấu từ bột ngô trộn với gạo mới, mỗi người còn có hai cái màn thầu.

Xào một đĩa thịt lớn, một đĩa lớn trứng gà, lại dùng xương nấu miến dưa chua.Đáng tiếc, những đồ tốt trong mắt của người nhà họ Vương, Tiêu Hiểu vẫn không cách nào nuốt xuống, những cái khác không đụng tới, chỉ yên lặng nhai màn thầu.Vương Vệ ở một bên nhìn mà sốt ruột: Tại sao đồ tốt như vậy vẫn không ăn, tí nữa là hết mất! Anh đụng Tiêu Hiểu, ra hiệu cô gắp rau.

Tiêu Hiểu lắc đầu, bày tỏ mình ăn màn thầu là được rồi.Vương Vệ bất đắc dĩ, đành phải gắp thức ăn đặt vào bát Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ tới lượng cơm của Vương Vệ, liền ngầm đồng ý.Triệu Yến thấy vậy lại nổi lên ghen tị: “Chú tư, chú cần phải như vậy sao, em dâu lại không phải không có tay, nếu cô ta muốn ăn thì không biết tự gắp hả?”Vương Vệ mở miệng vừa định phản kích, bị Tiêu Hiểu đè xuống: “Chị dâu nói đúng, tôi tự gắp.” Là cô nghĩ sai rồi, của cô thì cô quả thực nên tự gắp, mình không ăn, có thể để dành cho Vương Vệ mà.Thế là Tiêu Hiểu bắt đầu gắp thức ăn tới tấp, hơn nữa còn chuyên môn gắp thịt trong thức ăn.Triệu Yến thấy mà miệng run rẩy, sớm biết thì mình đã không lắm miệng rồi.Ăn xong bữa cơm, bát của những người khác sạch sẽ như được rửa qua, chỉ có Tiêu Hiểu, bát cơm trộn đầy đồ ăn của cô thật nổi bật.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tiêu Hiểu làm như không người đẩy bát đến trước mặt Vương Vệ: “Anh ăn đi, tôi ăn no rồi.”“Vợ thằng tư, nếu như cô không ăn được thì gắp vào bát nhiều như vậy làm gì, trong nhà lấy đâu ra nhiều đồ để cô lãng phí như thế!” Mẹ Vương trầm mặt răn dạy, Vương Anh nhìn thịt trong bát Tiêu Hiểu bĩu môi nói: “Đúng thế, đến cả Sơn Đông Sơn Tây chúng nó đều biết không được lãng phí lương thực...” Mấy đứa nhỏ trong nhà theo thứ tự từ lớn đến bé gọi Sơn Đông, Sơn Tây, Sơn Nam....Tiêu Hiểu chớp chớp mắt: “Đây là phần của bản thân tôi mà, lại không gắp nhiều, tôi đem phần lương thực này của tôi cho....!chồng tôi.” Tiêu Hiểu ngừng lại một lúc, khiến sắc mặt nén đến đỏ bừng, hướng mọi người bày tỏ cô vô cùng ngại ngùng nói ra chữ “chồng” này: “Có vấn đề gì? chẳng phải chị dâu cả, chị dâu hai cũng gắp đồ cho Sơn Đông Sơn Tây hay sao, mẹ còn gắp xương cho cô út nữa kìa!” Nói xong mở to đôi mắt vô tội nhìn mọi người.Thấy Tiêu Hiểu nghĩ tới anh, che chở anh như vậy, trái tim của Vương Vệ khỏi phải nói có bao nhiêu nhộn nhạo, giống như rong rêu giữa lòng sông, dập dềnh lên xuống theo sóng nước.Giọng của Tiêu Hiểu không cao, không nhanh không chậm, còn mang theo chút mềm mại của thiếu nữ, vả lại lời cô nói người khác không cách nào phản bác, Triệu Yến chỉ đành bĩu môi nói: “Làm gì cũng không được, ăn gì thì thứ ấy không đủ, mồm mép lại còn rất trơn tru.”Vương Vệ bưng bát cơm do Tiêu Hiểu “kiếm về” cho anh, ăn xong với tốc độ chậm trước đây chưa từng có.Trừ bữa cơm tất niên ra, bữa cơm sau này không được thịnh soạn thế nữa, nhưng cũng tốt hơn chút so với mọi lần, Tiêu Hiểu mỗi lần vừa bắt đầu ăn là nhanh chóng gắp lấy phần của cô vào trong bát mình, gắp xong liền đẩy đến trước mặt Vương Vệ, còn bản thân vẫn khó khăn ăn một chút tạm thời cầm hơi như cũ.Thấy một màn này người nhà họ Vương đồng loạt trầm mặc, thời đại này ai mà chẳng coi miếng ăn quan trọng không gì bằng, Tiêu Hiểu là đồ ngốc sao, tự mình chịu đói, đem hết toàn bộ cơm cho chồng...Chẳng có ai tin lời Tiêu Hiểu nói là cô ăn không vô, cơm tất niên tốt như vậy, cô đều ăn không nổi, thế thì cô còn có thể ăn cái gì? Với cả cuộc sống của nhà họ Tiêu còn khó khăn hơn nhà họ Vương nhiều, cũng chưa hề nghe nói khi Tiêu Hiểu ở nhà mẹ đẻ có thói kén ăn!Tối hôm đó sau khi về phòng anh cả Vương liền oán trách Triệu Yến, một lúc liền đốt dây pháo tính khí của Triệu Yến, hai vợ chồng ở trong phòng đánh nhau một trận, anh cả Vương nói Triệu Yến không biết thương chồng chút nào, mỗi lần ăn cái gì không nói tới để dành cho anh ta, còn thường hay gắp đồ ăn từ trong bát anh ta.

Anh ta nói cái này Triệu Yến càng tức hơn: “Anh còn có mặt mũi để nói, lần nào tôi lấy đồ ăn trong bát anh là cho mình ăn? Chẳng phải tôi đều cho Sơn Đông với Sơn Tây hay sao, chẳng lẽ chúng nó không phải con của anh? Anh chỉ biết l**m mặt nói tôi thôi, còn anh, chính anh thì sao, chú tư giúp cho vợ của nó đến cả cơm cũng làm, còn anh, ở trong phòng giống như đại lão gia vậy, ngay cả quét dọn cũng không phụ giúp một chút...”.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 27: 27: Nhà Họ Tiêu 2



Trong phòng gà bay chó sủa, cuối cùng vẫn là cha Vương không thể nhịn được nữa, ở ngoài cửa sổ quát cho bọn họ một trận.Đừng nói bọn họ, trước đây ngay cả Vương Vệ cũng nghi ngờ liệu có phải bởi vì Tiêu Hiểu quá thích anh cho nên thà để bản thân chịu đói, cũng muốn để anh ăn no hay không, vì thế, Vương Vệ còn từng ép Tiêu Hiểu ăn thức ăn, thấy Tiêu Hiểu nôn anh mới không dám ép ăn nữa.Tiêu Hiểu đỏ vành mắt dựa vào vai của anh nhỏ giọng khóc trách: “Anh đừng cho tôi ăn nữa, anh ăn đi, nhìn anh gầy biết bao, tôi thật sự là ăn không vô....” Vì để tóm được triệt để người đồng minh Vương Vệ này, cô cố ý làm mơ hồ trọng điểm, hơn nữa cô cũng nói rõ rồi, còn Vương Vệ nghĩ như thế nào thì hoàn toàn xem bản thân anh.Cô vừa nói vậy, Vương Vệ càng tin Tiêu Hiểu là cố ý chừa đồ ăn để cho anh ăn, cổ họng cứng lại, ngoảnh đầu đi hơi đỏ mắt, ngày hôm sau mới sáng sớm đã chẳng thấy anh đâu, cho đến buổi trưa mới trở lại, mang về cho Tiêu Hiểu hai con cá.Cá là tươi mới, kỹ thuật nướng cá của Vương Vệ cũng rất tốt, chẳng biết anh làm như thế nào, nếu như người bình thường ăn, khả năng một chút mùi tanh của cá cũng không có.Mặc dù Tiêu Hiểu vẫn ngửi được mùi vị khác thường, nhưng quả thật đây là bữa cơm cô ăn no nhất trong suốt nhiều ngày qua.Tiêu Hiểu rất thông minh, dáng vẻ cóng đến run rẩy cùng với thời gian trì hoãn từ sau khi Vương Vệ trở về, liền biết được anh bắt được hai con cá này khó khăn cỡ nào.Tiêu Hiểu ôm cái bụng cuối cùng cũng no than thở một tiếng, thật lòng thật dạ nói: “Sau này đừng làm thế nữa, tôi chỉ là tạm thời khẩu vị không tốt, đến đầu xuân liền tốt ngay thôi.

Nếu như anh xảy ra chuyện gì, tôi phải làm sao?” Tuy rằng trước đây cô là vì tranh thủ làm đồng minh của Vương Vệ, nhận được sự yêu thích của anh mới cố ý khoe tài thêm mấy phần trên cơ sở tính cách ban đầu của mình, nhưng người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, Vương Vệ trông có bộ dáng như người sống chớ tới gần, thực ra lại thiện lương không gì bằng, đối xử tốt với anh một phần anh liền hận không thể trả lại mười phần.Tiêu Hiểu nghĩ, người như vậy vốn nên được người yêu mến....Mùng hai tết, con gái đã lấy chồng về nhà mẹ đẻ, Tiêu Hiểu cái gì cũng không rõ, tất nhiên không muốn trở về nhà họ Tiêu.

Vương Vệ nhìn ra nỗi lo của cô: “Trở về đi, dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của cô, có tôi đây.”Thế là Tiêu Hiểu liền cùng với Vương Vệ về nhà họ Tiêu.Nhà họ Tiêu nằm ở cuối thôn, ở ngay dưới chân núi, không xa bên cạnh chính là nơi thanh niên trí thức của thôn Tiểu Tiền ở, hiện tại khắp nơi đều bị một tầng tuyết dày cộp bao phủ, nhóm thanh niên trí thức kia cũng không ra ngoài.Hai vợ chồng già nhà họ Tiêu thấy con gái trở về, chẳng những không có dáng vẻ vui mừng, mà ngược lại còn có chút không tự nhiên.

Đặc biệt là cha Tiêu, vốn đã đen gầy, đứng trước mặt Vương Vệ cao ráo lại càng lộ ra thấp bé.Ông ấy đứng trước mặt Vương Vệ hiện ra vô cùng mất tự nhiên, xoa tay cẩn thận bảo Vương Vệ đi lên giường ngồi.

Thấy hai vợ chồng già nhà họ Tiêu sợ Vương Vệ như vậy, Tiêu Hiểu có chút không vui.

Vương Vệ lương thiện biết bao, thái độ những người này như vậy không phải càng khiến cho Vương Vệ khó chịu hay sao!Mẹ Tiêu nói thêm mấy câu, liền kéo Tiêu Hiểu định đi, trước khi đến Vương Vệ đã đem tình hình của nhà họ Tiêu nói rõ ràng cho cô, lúc này Tiêu Hiểu cũng không hoảng hốt, thuận theo mẹ Tiêu rời đi.Từ lúc Vương Vệ bước vào cửa nhà họ Tiêu, sau khi gọi một tiếng cha mẹ, liền ngồi lên giường không mở miệng nói nữa.

Đối mặt với thôn bá của thôn Tiểu Tiền, tuy rằng hiện tại đã là con rể của ông ấy, nhưng cha Tiêu vẫn vô cùng sợ, lúc trước mẹ Tiêu hỏi này hỏi nọ, bầu không khí xem như không quá cứng ngắc, bây giờ Tiêu Hiểu và mẹ Tiêu vừa đi, còn lại cha vợ với con rể nhìn nhau không nói gì..
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 28: 28: Nhà Họ Tiêu 3



Cha Tiêu cảm thấy trong phòng chợt lạnh giống như kết băng, tay ông ấy run rẩy đẩy cốc nước trên bàn đến trước mặt Vương Vệ: “Uống!.

uống nước.

”Vương Vệ nhếch khóe môi cười cười, muốn gây dựng tốt mối quan hệ với cụ già, cha Tiêu lại giống như con thỏ bị giật mình vù một cái rút tay về.

Vương Vệ: “!.

”Bên này mẹ Tiêu kéo Tiêu Hiểu hiểu vào trong phòng mình, trong phòng vẫn còn có bốn đứa con gái, giống như bậc thang vậy.

“Chị hai trở về rồi!” Trông thấy Tiêu Hiểu, bọn họ rất vui mừng.

Tiêu Hiểu chẳng quen biết ai cả, chỉ đành hướng về phía bọn họ nở nụ cười, may là mẹ Tiêu muốn nói chuyện riêng với Tiêu Hiểu, phất tay bảo mấy đứa con gái khác ra ngoài.

Chờ trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, mẹ Tiêu kéo tay Tiêu Hiểu rồi bắt đầu òa khóc: “Bé hai, con đừng trách cha mẹ, cha mẹ cũng là không còn cách nào khác, bệnh của em trai con không thể trì hoãn, những người khác trong thôn chê con gầy yếu, làm không được việc nặng kiếm không nổi công điểm! ” Bà ấy khóc vô cùng thương tâm, lau nước mắt đầy mặt rồi tiếp tục nói: “Mẹ biết con thích Lý Tri Tân, nhưng cậu ta là thanh niên trí thức, nếu như quay về thành phố, cậu ta sẽ không cần con, nếu như không về thành phố được, cái gì cũng không có, không cưới cậu ta được!”Rất tốt, chưa nói câu nào, vị nữ sĩ này đã nói hết ra, không ngờ nguyên thân lại có một việc tranh cãi như vậy.

Nghĩ tới trận bị cảm đó, cô thản nhiên nói: “Buổi tối hôm mà con kết hôn liền đi trạm y tế, bị sốt rất lợi hại.

”Cô nói vậy, mẹ Tiêu khóc càng ghê gớm hơn: “Mẹ vẫn luôn rất lo, con cái con bé này lòng sao lại cứng như vậy, mẹ không cho con đến với thanh niên trí thức kia là vì tốt cho con, con lại còn đi nhảy hố băng, chuyện này nếu mà để!.

con rể biết được, xem cậu ta có đánh chết con hay không! May là hiện giờ con khỏi bệnh rồi, sau này với con rể sống cho tốt, chờ sau này các con tách khỏi nhà họ Vương ra ở riêng, cũng tiện chăm sóc em trai con.

”Thế mà còn nhảy xuống nước, thảo nào hôm cưới liền phát sốt.

“Được, sau này con và Vương Vệ sẽ sống thật tốt.

” Ở đây cô chẳng quen biết một ai, không sống với Vương Vệ thì có thể với ai? Còn về việc nói cái gì mà chăm sóc em trai, Tiêu Hiểu bày tỏ cô không hiểu tư duy của người nguyên thủy cho lắm, mọi người đều là cá thể độc lập, ai chăm sóc ai?Thấy Tiêu Hiểu dễ nói chuyện như vậy, mẹ Tiêu ngẩn ra một lúc, sau đó liền vui mừng nói: “Thế mới đúng chứ, đã nói con gái gả cho người ta lòng nhất định liền hướng về phía chồng mình mà.

” Nhưng nghĩ tới thanh danh sói con của Vương Vệ, lại có chút lo lắng hỏi: “Bé hai, con rể không đánh con chứ?”Tiêu Hiểu lắc đầu: “Không có, anh ấy rất tốt.

”Mẹ Tiêu liên tục nói thế là tốt, thế là tốt.

Mẹ Tiêu không cần Tiêu Hiểu nấu cơm, bảo cô đi ở bên cạnh Vương Vệ, Tiêu Hiểu cầu còn chẳng được, vội vàng trở lại nhà chính.

Thấy Tiêu Hiểu đã trở lại, cha Tiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội nói: “Các con ngồi đây đi, mẹ con muốn làm cơm, cha đi bổ chút củi.

”Chờ cha Tiêu vừa đi, Vương Vệ liền kéo Tiêu Hiểu ngồi xuống bên cạnh anh: “Mẹ cô không nhìn ra gì chứ?”Tiêu Hiểu lắc đầu, vị nữ sĩ kia chỉ lo khóc, đến cả cô không gọi mẹ cũng không chú ý.

Vương Vệ muốn nói gì đó, cửa đột nhiên ló ra một cái đầu, vẫy tay với Tiêu Hiểu: “Chị hai, chị lại đây.

” Thấy Vương Vệ nhìn qua, cô gái đó giật nảy mình rụt một cái trốn trở về.

Tiêu Hiểu mím môi, sao mọi người đều đối xử với Vương Vệ như vậy! Cô không vui, không muốn đi, vẫn là Vương Vệ đẩy cô: “Đi đi, em gái cô gọi kìa.

”Lúc này Tiêu Hiểu mới đứng dậy.

Tìm em gái ba của nguyên thân, bộ dáng lớn tầm mười năm tuổi, thấy Tiêu Hiểu đi ra, cô ấy kéo Tiêu Hiểu đến căn phòng của mấy chị em.

“Chị hai! ”“Chị hai! ”Trong phòng có bốn cô gái, còn có một cậu bé hai, ba tuổi, lúc này đang ngủ ngon lành, mấy cô gái đều cực kì gầy, sắc mặt xanh xao, chỉ có mỗi cậu bé là mập mạp, sắc mặt hồng hào.

.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 29: 29: Tưởng Văn Văn 1



Vừa vào phòng, Tiêu Tam Muội đã kéo lấy tay Tiêu Hiểu hỏi: “Chị hai, tên lang sói kia không đánh chị đấy chứ? Cha và mẹ cũng thật là nhẫn tâm, vì hai mươi đồng mà gả chị cho tên khốn nạn đó.”Mấy chị em gái khác cũng phụ họa: “Đúng đấy, đúng đấy...”Tiêu Hiểu híp mắt: “Đó là anh rể của các em, ai cho các em gọi anh ấy là tên lang sói.

Anh ấy rất tốt, nếu như anh ấy biết các em gọi anh ấy như vậy, anh ấy sẽ đau lòng lắm.”Mấy cô em gái không ngờ rằng Tiêu Hiểu sẽ che chở cho Vương Vệ, đều há hốc mồm kinh ngạc nhìn cô.Tiêu Tam Muội phục hồi tinh thần lại đầu tiên: “Chị hai, sao chị lại thay đổi nhanh như vậy? Ban đầu lúc cha mẹ gả chị cho tên lang....cho anh rể, không phải chị còn nhảy xuống giếng sao?”Tiêu Hiểu đáp: “Đó cũng là trước kia không hiểu chuyện.” Đây là nồi của nguyên thân, mù mắt.Thấy Tiêu Hiểu nói như vậy, mấy cô em gái cũng không nói gì nữa, dù sao cũng đã gả rồi, không sống cùng nhau chẳng lẽ còn có thể ly hôn?Tiêu Tam Muội than thở: “Dù sao nếu như em phải gả đi thì phải gả cho người mà mình thích.

Nếu như giống như chị thì cha mẹ có ép em hơn nữa em cũng không đồng ý.” Nói đến đây, cô ấy nhìn em trai đang nằm trên giường một cách phức tạp: “Cha mẹ đúng là có thể vì em trai mà làm ra bất cứ chuyện gì.”Cô ấy vừa nói xong, những cô gái khác cũng im lặng.

Hiển nhiên là cha mẹ đối xử thiên vị quá rõ ràng, sự tổn thương đã bị chôn sâu vào lòng các cô ấy.Tiêu Hiểu không phải chị ruột của bọn họ, lại mới đến đây chưa được bao lâu, căn bản chưa từng tiếp xúc với văn hóa trọng nam khinh nữ, không thể đồng cảm được, không biết nên an ủi bọn họ thế nào, đành nói: “Chị ra ngoài đây.”Trước khi Tiêu Hiểu đi không tìm thấy Vương Vệ ở trong nhà, ra ngoài mới nhìn thấy Vương Vệ đang giúp cha Tiêu bổ củi trong sân.

Mặc dù trông anh gầy yếu, nhưng sức lực rất lớn, bổ củi cũng rất có khí thế.Cha Tiêu ở một bên nhìn mà run rẩy trong lòng, mỗi lần Vương Vệ bổ xong một cây củi, ông ta lập tức nhặt lên xếp lại, bộ dạng như đàn em đang lấy lòng.Tiêu Hiểu lại có chút không vui, cho dù cách làm của nguyên chủ có đúng hay không, nhưng cha Tiêu mẹ Tiêu không để ý con gái có tình nguyện hay không mà ép cô ấy gả cho người khác chỉ là vì đứa con trai duy nhất.

So sánh mấy cô con gái nhà họ Tiêu và con trai duy nhất, cô thực sự không thích nổi cha mẹ Tiêu.Đương nhiên, chủ yếu hơn là, cô không thích Vương Vệ vì cô mà lấy lòng cha Tiêu mẹ Tiêu, làm việc nặng như vậy, ăn cũng không đủ no, còn lãng phí nhiều thể lực như vậy.“Đủ rồi, một bữa cơm đâu có cần nhiều củi như vậy.” Tiêu Hiểu bước đến kéo lấy Vương Vệ giúp anh lau mồ hôi trên trán.Cha Tiêu thở phào nhẹ nhõm: “Đúng đúng, đủ rồi, đủ rồi.”Mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng Vương Vệ lại rất hưởng thụ sự quan tâm của Tiêu Hiểu đối với anh.

Lúc Tiêu Hiểu lau mồ hôi, anh vô thức nhắm mắt lại, khóe miệng còn không kìm được mà cong lên.Mấy cô gái nhà họ Tiêu trốn ở sau cửa thấy vậy thì kinh ngạc đến há hốc mồm, Tiêu Tứ Muội kéo lấy Tiêu Tam Muội: “Xem ra chị hai nói thật rồi, chị ba, em thấy anh rể hai rất đẹp trai.” Trước kia chỉ cảm thấy sợ hãi, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ nhắm mắt lại ngoan ngoãn để Tiêu Hiểu lau mồ hôi của Vương Vệ, Tiêu Tứ Muội mới phát giác Vương Vệ trông rất tuấn tú.“...Cũng được.” Tiêu Tam Muội bĩu môi: “Đàn ông trông tuấn tú thì có ích gì, trong thôn có ai không biết anh ta còn chém cả ba mẹ mình.

Bây giờ vừa mới kết hôn, anh ta đang nhiệt tình, đương nhiên sẽ đối xử tốt với chị hai.

Đợi sau này lâu dần rồi, nói không chừng còn đánh cả chị hai.”.
 
Back
Top Bottom