Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 10: 10: Người Phụ Nữ Của Ông Đây 2



Tiêu Hiểu nghe thấy ồ một tiếng, chăm chú nhìn Vương Vệ ngồi trước lò bếp, thấy anh hai ba cái lửa liền cháy lên, mắt của Tiêu Hiểu sáng lên, tuy cô biết phương pháp tạo lửa nguyên thủy như này, nhưng ở Tinh Tế chẳng ai dùng rồi.

Mọi người đã có càng nhiều cách lấy được năng lượng, càng trực tiếp, càng có hiệu quả cao hơn, nhưng nhìn ngọn lửa bập bùng, Tiêu Hiểu lại cảm thấy không có nguồn năng lượng nào có thể tươi sống như này.

Vì để sưởi ấm, Tiêu Hiểu dùng sức nép sát vào Vương Vệ.

Khiến cho Vương Vệ cực kì không tự nhiên, anh đẩy đẩy Tiêu Hiểu: “Cô cách xa tôi chút.

”Tiêu Hiểu nghi ngờ nhìn anh: “Có liên quan gì?” Dù sao bọn họ là anh em, trước đây cô và các anh ruột của mình muốn bao nhiêu thân mật liền có bấy nhiêu thân mật.

Mà lời này Vương Vệ nghe vào tai liền biến thành: Có liên quan gì, dù sao bọn họ cũng là vợ chồng.

“Cô!.

khụ khụ, dù sao cách xa tôi một chút là được.

” Vương Vệ duỗi tay đập liên tục mấy cái giống như đập ruồi vào hai tay đang bám lấy cánh tay anh của Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu bĩu môi, giơ tay đến trước mặt Vương Vệ: “Anh đánh em đau rồi này.

” Không đợi Vương Vệ phản ứng, cô a một tiếng: “Quên mất chân của anh.

Chân của anh đi trên tuyết lâu như vậy, phải nhanh chóng xoa nóng mới được.

” Nói xong trực tiếp dùng hai tay nắm lấy chân của Vương Vệ dùng sức xoa, anh trai hờ này cõng cô đi giữa trời tuyết lâu như vậy, giúp anh xoa chân chẳng qua là có qua có lại mà thôi.

Mà hành động này lại dọa Vương Vệ không nhẹ, anh theo phản xạ đạp Tiêu Hiểu một cái, đạp xong chính mình cũng sững sờ.

Tiêu Hiểu bị đạp ngã ngửa ra đất, cô mang vẻ mặt ngây ngốc nhìn Vương Vệ: “Anh làm gì thế!” Có lòng tốt mà coi thành lòng lang dạ sói, có biết tay của cô trước kia là làm gì không hả! Thật coi đường đường là đại tiểu thư của nhà họ Tiêu, là nhà khoa học hàng đầu nhận được sự chú ý nhất của Liên Bang cô đây không biết nổi cáu hay sao! Nhưng vừa nghĩ tới hoàn cảnh hiện giờ của bản thân, lửa giận vừa mới nhen nhóm lập tức phụt một cái tắt ngúm.

Cô nhìn Vương Vệ, thấy anh đá mình xong chợt lóe lên sự ảo não không giống như giả vờ, liền tự mình đứng dậy phủi mông, đi đến trước mặt Vương Vệ kéo kéo vạt áo của anh, giở giọng mềm mại nói với Vương Vệ: “Anh, anh làm gì thế, anh không thích em xoa chân cho anh sao? Em là thấy anh cõng em đi trên nền tuyết lâu như vậy, chân đều đông cứng rồi, thấy đau lòng.

” Trước đây chỉ cần làm nũng với các anh trai, các anh liền hận không thể lấy hết mọi thứ trên đời mang đến trước mặt cô, anh trai hờ này có chút giống với anh hai của cô, Tiêu Hiểu liền lấy chiêu dỗ dành anh hai của mình trước đây ra.

Đau lòng? Khi nghe thấy từ này, Vương Vệ mờ mịt trong phút chốc, trừ ông nội của mình ra, vẫn chưa từng có người thứ hai đau lòng anh.

Nha đầu này tưởng rằng mình là ai? Toàn thân mình không có đến hai lạng thịt, lá gan bé như chuột, đến cả phòng cũng không dám đi vào một mình, lại còn đau lòng anh? Nực cười!Vương Vệ đè nén lại cảm xúc kì lạ nổi dậy trong lồng ngực, quay đầu qua bĩu môi, cố ý khinh bỉ nói: “Ông đây cần cô đau lòng! Thân hình cô gầy còm ốm yếu giống như đọt tỏi non vậy, hồi nãy rời xa tôi ngay cả phòng cũng không dám vào kia kìa, tôi cần cô đau lòng chắc?” Khi nói như vậy, tai của anh lại nhuộm lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt.

Trong lòng Tiêu Hiểu trợn mắt đều muốn trợn lên trời luôn rồi, cái dáng vẻ kiêu ngạo này giống y đúc anh hai của cô! Cô nhẹ giọng dỗ dành: “Anh nói đúng, em gầy với yếu như vậy, gan lại bé như thế, anh phải đau lòng em mới đúng, thế nói rồi đấy nhé, sau này anh phải thương em cho tử tế.

” Người như vậy cần phải vuốt thuận lông.

Vương Vệ không hiểu sao chủ đề câu chuyện sao lại rẽ tới nước này, đầu óc suy nghĩ rồi đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, hận không thể học theo người kể chuyện trong thôn, vỗ đùi hô lớn một tiếng: “Ngộ ra rồi!” Ôi tâm cơ, nha đầu này quanh co lòng vòng hóa ra là muốn leo lên đầu anh! Với lại không biết xấu hổ như vậy, lại còn thương cô cho tử tế? Nghe xem, đây là lời mà một cô gái đoan trang nói nay sao!.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 11: 11: Người Phụ Nữ Của Ông Đây 3



Không được, anh không thể bị nha đầu này dắt mũi mà đi, bèn hừ một tiếng: “Thế phải xem biểu hiện của cô.

” Ha quyết tâm kiên quyết không thể để bị Tiêu Hiểu mê hoặc.

“Ồ, chú tư trở về rồi à! Để chị dâu xem xem rốt cuộc là người quý giá nào, chẳng qua chỉ là phong hàn, lại còn phải chạy lên thị trấn khám bệnh một cái.

Vợ chú tư, hôm qua cô vào cửa, hôm nay vốn dĩ nên là cô nấu cơm, cô thì tốt rồi, xúi bẩy thằng tư chạy lên thị trấn ở bên ngoài liền ngây ngẩn một ngày, tiêu dao! Sung sướng! Đáng thương cho chị dâu chị đây, còn phải chùi mông cho em dâu mới vào cửa nữa!.

”Không đợi Tiêu Hiểu đáp lại, ngoài cửa đột nhiên ồ một tiếng, sau đó là một loạt những lời nói tuôn ra không ngừng, giọng cực kì có tính xuyên thấu, ồ đó trầm bổng, cảm xúc tràn đầy, chuyển động cơ thể rất phong phú.

Tiêu Hiểu ló đầu ra từ phía sau Vương Vệ, trông thấy người đến là một người phụ nữ tầm ba mấy tuổi, mặc áo bông, trên đầu bọc một tấm vải màu xanh, gương mặt tròn trịa, dáng người cũng rất khỏe mạnh, hiện giờ đang trừng một đôi mắt híp, miệng đều sắp lệch lên trời luôn rồi, hướng về phía Vương Vệ và cô xì xầm không ngừng.

Sự ngập tràn trào phúng ụp vào mặt này đều sắp tràn ra ngoài rồi, Tiêu Hiểu dù có không hiểu rõ tình hình, cũng biết người này đối với cô và Vương Vệ tràn ngập ác ý, còn có… chờ đã! Hồi nãy cô ta gọi chú tư, sau đó gọi cô là vợ của chú tư!.

.

Tiêu Hiểu nhất thời như bị ngũ lôi oanh đỉnh, cho nên cô không phải là em gái của Vương Vệ, mà là vợ của anh?Cả người đều không ổn rồi, cô xuyên đến đây thì thôi đi, sao đã kết hôn rồi? Đều không biết gì, liền trở thành phụ nữ có chồng?Còn có một tiếng anh kia nữa, nghĩ tới bản thân làm nũng ở trước mặt Vương Vệ, nhất thời trở thành nước mắt hối hận, hận không thể chui vào khe nứt trên đất! , cô hu hu hai tiếng, trực tiếp rụt đầu vùi vào trong quần áo.

Triệu Yến thấy Tiêu Hiểu bị cô ta nói đến mặt cũng không dám lộ ra ngoài, nhất thời vô cùng hài lòng, một cô vợ của người anh hai thường thường ganh đua cùng cô ta đã khiến cô ta rất không vừa lòng, hiện giờ xem như tới một đứa nhát gan dễ bắt nạt rồi.

“Ô, còn biết xấu hổ nữa cơ, vừa mới bước chân vào nhà chồng liền muốn sống muốn chết, nào có phụ nữ nào giống như cô, vơ vét tiền bạc nhà chồng để giày xéo như vậy.

Lại đây chị dâu nói nè, cô rót cho chú tư canh mê hồn gì vậy, chú tư nhà chúng ta không phải là loại người thương hương tiếc ngọc, thủ đoạn câu dẫn đàn ông này của cô… tài giỏi phết, chắc chắn là ở nhà có luyện qua nhỉ!” Sau này chia nhà, tiền cũng có phần của cô ta, một con nha đầu ất ơ dám tiêu tiền của cô ta, cô ta phải chơi chết cô!Lời nói bậy như vậy trước đây nào ai dám nói trước mặt Tiêu Hiểu, với lại sau khi văn minh vật chất phát đạt cực độ, văn minh tinh thần hiển nhiên cũng nâng cao theo, người dân ở Tinh Tế đều cần mặt mũi, cho là người ở tầng lớp chót nhất cũng sẽ không nói ra lời bậy bạ như vậy.

Tiêu Hiểu bằng lòng dỗ Vương Vệ đó là vì cô biết Vương Vệ đối với cô có lòng tốt, đến một nơi xa lạ như vậy, đương nhiên phải đoàn kết với người đối tốt với cô.

Mà người phụ nữ này hiển nhiên là phe đối địch, vũ nhục cô như vậy, Tiêu Hiểu đều sắp tức đến bùng nổ rồi!Chỉ là chưa đợi cô phản ứng, Vương Vệ đã động trước, chỉ nghe rầm một tiếng, một cây gậy gỗ trực tiếp đập vào bên chân Triệu Yến, trên mặt đất bị đập thành một cái hố, bùn đất tóe lên đều bắn lên người Triệu Yến.

“Con mẹ chị câm cái miệng thối của chị lại cho tôi, người phụ nữ của ông đây đến lượt chị mắng hả!” Cùng với cây gậy gỗ được ném ra chính là tiếng gầm phẫn nộ của Vương Vệ!.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 12: 12: Cô Chính Là Ỷ Vào Cô Thích Tôi 1



“A!” Tiếng hét chói tai của Triệu Yến thật sự là muốn xuyên thủng trời cao, Tiêu Hiểu trốn đằng sau lưng Vương Vệ cảm khái một câu, dung tích phổi của chị gái này khá tốt.“Sao thế, sao thế?” Tiếng hét hấp dẫn toàn bộ người nhà họ Vương đến đây, anh cả Vương nghe thấy vợ hét thê thảm như vậy, vội vàng hoảng loạn chạy tới đây sớm nhất.Anh ta cũng đã nghe thấy câu thét đó của Vương Vệ, thấy cây gậy gỗ thô to bên chân Triệu Yến, nhất thời cau mặt mắng mỏ: “Thằng tư, mày xưng ông đây với ai đấy hả, đó là chị dâu của mày, mày có còn là người không?”Vương Vệ cười nhạo một tiếng, trào phúng nói: “Sao tôi có thể được coi là người, có người sinh có người nuôi mới gọi là người, tôi có mẹ sinh không có mẹ nuôi, là người cái rắm.

Ồ, không đúng, vẫn có thứ nuôi tôi, bị mẹ anh vứt trên núi một tháng, chẳng phải có sói mẹ đút sữa cho tôi sao, có sữa mới là mẹ, đó mới là mẹ của tôi, cho nên mấy người tốt nhất đừng chọc tôi, chọc điên ông đây rồi, con mẹ nó ông chặt hết cả lũ chúng bay đi nuôi sói.”Anh đứng trước cửa nhà bếp, thời tiết dần âm u dường như muốn nuốt chửng thân thể đơn bạc của anh, bộ dáng hung ác cộng thêm con ngươi màu xanh u ám, đám người nhà họ Vương đứng bên ngoài nhìn mà chân run lẩy bẩy.Lúc này Triệu Yến cũng không gào lên nữa, hạng người này chính là kẻ dám cầm dao chém cha chồng, cô ta vốn dĩ cho rằng chú tư lạnh tim lạnh phổi, vợ của chú tư lại vừa mới vào cửa, còn hại anh đưa đến bệnh viện ngay trong đêm, không chừng trong lòng thấy rất phiền, chắc chắn không chào đón Tiêu Hiểu nên mới nghĩ nhân lúc này đè ép Tiêu Hiểu xuống, khiến cô sau này không dám ganh đua với chị dâu cả là cô ta nữa.

Ai ngờ chẳng qua là nói có mấy câu liền khiến đồ sói con này phát cáu, cây gậy gỗ đó suýt thì đã đánh trúng người cô ta.Triệu Yến xoa xoa trái tim đang đập kịch liệt, lòng sợ hãi lui về sau mấy bước, trốn đằng sau anh cả Vương.“Mày...mày....” Lời đại nghịch bất đạo này khiến cha Vương tức đến tái mặt, nhưng nói mày mày mày mãi không được câu hoàn chỉnh.

Sắc mặt của mẹ Vương khó coi cực kì, ban đầu vứt Vương Vệ ở trên núi chính là bà ta, không ngờ thằng nhãi chết tiệt này chẳng những không bị sói ăn, còn được sói nuôi một tháng, hiện giờ thật sự hoàn toàn trở thành một con sói.

Mẹ Vương thường hay nằm mơ tới đôi mắt của Vương Vệ phát ra ánh sáng xanh u ám lạnh lẽo, giơ dao mò tới đầu giường bà ta chặt đầu bà ta xuống.Mẹ Vương nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày có giỏi thì chém bọn tao thật đi, mày là do bà đây sinh, nhưng bà đây sinh ra người, không phải quái vật, mày xem đôi mắt của mày đi, vốn dĩ chỉ loài sói mới có.

Nếu không thì sói trên ngọn núi đó có thể không ăn mày, còn cho mày uống sữa sao? Mày chính là bạch nhãn lang nuôi không lớn[1]! Tao chính là hối hận, tao hối hận không phải là vứt mày ở trên núi, mà là hối hận khi vừa sinh ra không b*p ch*t mày luôn!” Mẹ Vương nói xong, lùi về sau hai bước, sau khi cảm thấy an toàn mới thở phò phò phòng bị mà nhìn Vương Vệ.[1] Ý chỉ mình đối xử thật tốt với người ta, nhưng người ta không biết cảm ơn, thậm chí còn ghi thù.Người bên ngoài sợ hãi nhìn Vương Vệ cứ như trông thấy sói.Vương Vệ ở bên trong cũng dữ tợn nhìn bọn họ chằm chằm, quanh thân anh dường như kết một tầng băng lạnh lẽo, cả người bị vẻ hiu quạnh nồng đậm vây quanh, trên thế giới này, trừ ông nội ra, chẳng một ai chào đón anh nữa, có lẽ là anh giống như lời mẹ Vương nói, vốn chính là một con sói đội lớp da người....Chính vào lúc này, đột nhiên có gì đó nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay của anh, nhiệt độ xa lạ ở lòng bàn tay khiến bức tường băng lạnh lẽo anh xây lên quanh thân bỗng chốc đổ sụp, sau đó cảm giác được cả nắm đấm của mình được một đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt.Vương Vệ xoay đầu nhìn Tiêu Hiểu.Tiêu Hiểu cười mỉm nói: “Hồi nãy anh thật đẹp trai!” Thật sự là đẹp trai bùng nổ luôn, vừa rồi khi Vương Vệ chắn trước mặt cô ném gậy gỗ ra rồi hét lớn một tiếng, thân hình thon gầy bỗng nhiên trở nên cao lớn, cô đứng sau lưng anh bỗng dưng cảm thấy đong đầy cảm giác an toàn..
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 13: 13: Cô Chính Là Ỷ Vào Cô Thích Tôi 2



Mặc dù ban nãy trò chuyện không nhiều, nhưng dựa theo bộ não thông minh của Tiêu Hiểu đã chắt lọc ra rất nhiều tin tức hữu dụng: hồi nhỏ Vương Vệ bị mẹ Vương vứt bỏ, ném lên trên núi.

Những người bên ngoài này đều là thân nhân của Vương Vệ, hiện giờ lại như nước với lửa, thậm chí mẹ ruột còn hận không thể để anh chết, tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt thù hận, chán ghét, sợ sệt mà nhìn Vương Vệ.Tiêu Hiểu sống trong một gia đình hạnh phúc mỹ mãn từ nhỏ, cô thật sự không tưởng tượng nổi bị chính người thân của mình đối đãi như vậy, sẽ có tâm trạng như thế nào.Lúc này Tiêu Hiểu thật sự đau lòng cho Vương Vệ, cô biết dưới vẻ bề ngoài hung hãn của chàng trai này thực ra ẩn dấu một trái tim mềm mại.

Những người nhà họ Vương bị mù mắt này! Cứ coi trân châu là mắt cá, ngu muội đến cực điểm.Cổ họng Vương Vệ run rẩy một chút, môi mấp máy, nhưng không nói ra được câu nào.Tiêu Hiểu lại nở nụ cười với anh, lúc này mới nhìn về phía những người họ Vương ở bên ngoài: “Thím, thím không hiểu thì đừng nói linh tinh được không, anh ấy....” Tiêu Hiểu muốn nói tên của Vương Vệ, nhưng lời đến bên miệng mới nhớ ra vẫn chưa biết tên anh là gì, dừng một chút, dứt khoát nói: “Chồng của tôi sống tốt như vậy, thím nhìn xem những người sau lưng thím, có ai đẹp trai bằng anh ấy.

Chẳng qua chỉ là đồng tử khác lạ mà thôi, đôi mắt này đẹp biết bao nhiêu, nhưng mấy người lại vô tri ngu muội, thiếu kiến đa quái[1] như vậy.[1] Thành ngữ ý chỉ những người thiếu hiểu biết gặp được điều ít gặp thì cảm thấy kì lạ, sau thường dùng để mỉa mai, chế nhạo những người thiếu hiểu biết.Tiêu Hiểu vừa nói xong, liền lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người lên người cô.Đôi mắt của mẹ Vương lóe sáng, ban đầu bà ta đồng ý cưới Tiêu Hiểu vào cửa, một mặt là vì ông nội của Vương Vệ trước khi lâm chung liền định ra quy củ, nhất định phải nuôi lớn rồi cưới vợ sinh con cho Vương Vệ thật tử tế, con trưởng và con thứ nhà họ Vương ai đáp ứng yêu cầu của ông cụ thì người đó mới có thể có được tiền nuôi dưỡng Vương Vệ.Bà ta và chồng thân là cha mẹ ruột của Vương Vệ, tất nhiên chiếm ưu thế, thêm cả khóc lóc ở trước mặt ông cụ, nói mình ban đầu vứt bỏ Vương Vệ hối hận biết bao, bấy giờ mới tranh giành được quyền nuôi dưỡng Vương Vệ.Nhưng ông cụ cũng đã nói, nếu như sau khi ông ấy chết con thứ không thực hiện theo, con trưởng liền đón Vương Vệ qua, tiền cũng phải lấy đi.

Mấy năm nay anh cả vẫn luôn nhìn chòng chọc như hổ đói vào phần tiền đó, bức ép khiến bọn họ không thể không cho Vương Vệ ăn cơm, hiện giờ lại cưới vợ cho anh.

Đương nhiên Vương Vệ là người khó đối phó, nguyên nhân người nhà họ Vương không dám tùy tiện chọc vào Vương Vệ bị mẹ Vương tự động xem nhẹ, bà ta không muốn thừa nhận mình lại sợ đứa con đã từng bị chính tay mình vứt bỏ.Một mặt khác cũng là vì Tiêu Hiểu của nhà họ Tiêu là người nhát gan chịu khó có tiếng trong thôn Tiểu Tiền, cưới vào cửa cô con dâu như vậy vừa có thể làm con la lại dễ bắt nạt, bấy giờ mới nắn mũi đưa cho nhà họ Tiêu hai mươi đồng tiền làm sính lễ, cưới người về đây.Lúc gặp nhau, con nha đầu này đều không dám ngẩng đầu nhìn người, đầu hận không thể rụt vào trong lồng ngực, đứng ở trước mặt bọn họ đều phát run.Mà lúc này lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng, còn dám trực tiếp cãi lại bà ta....Mẹ Vương nhìn Tiêu Hiểu một cái thật sâu, giả cười nói: “Vợ thằng tư, sao con có thể gọi mẹ là thím? Mẹ là mẹ chồng con, con phải gọi là mẹ.”Tiêu Hiểu dựa vào bên cạnh Vương Vệ, mẹ Vương cười, một bộ răng vàng khè dù có ở dưới tia sáng u ám cũng lộ rõ ra, Tiêu Hiểu thấy mà toàn thân nổi cả da gà.“Tôi là gả cho chồng tôi, thím đã không nhận anh ấy làm con rồi, thế tại sao tôi phải coi thím là mẹ chồng.” Phải gọi một người phụ nữ lòng dạ ác độc như vậy một tiếng mẹ, vẫn là giết cô cho nhanh.Nói xong mỉm cười nhìn về phía Vương Vệ, ánh mắt đó giống như là nói nhìn xem tôi đã giúp anh xả giận rồi nè!Vương Vệ nhịn không được cười phá lên, cảm thấy trông Tiêu Hiểu như vậy thật sự còn khá thuận mắt.

Lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt lại không hề biểu lộ ra chút nào, mắt liếc nhìn bốn phía, vờ ra vẻ không để ý nói: “Cô gọi hay không liên quan gì đến tôi?” Chỉ là ý cười ở khóe môi không ép xuống được đã để lộ tâm trạng thật sự của anh, sau đó trong lòng lại nổi lên một luồng nhiệt ý, nha đầu này đúng là, thật sự quá không biết xấu hổ rồi, luôn mồm chồng của tôi, chồng của tôi, thích anh đến vậy sao?.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 14: 14: Cô Chính Là Ỷ Vào Cô Thích Tôi 3



Mẹ Vương không nhìn nổi hai người ở trước mặt mọi người mập mờ thân mật, bèn đen mặt nói: “Cô thích gọi thì gọi, nhưng cô đã gả vào nhà họ Vương chúng tôi rồi, thì phải tuân theo quy tắc của nhà họ Vương, cô dâu mới vào cửa ngày thứ hai là phải xem tay nghề, hôm nay vốn dĩ đến lượt cô nấu cơm, mà cô và Lão Tứ lại chạy lên thị trấn lười nhác một ngày, bữa tối cô nấu đi, ca ngày mai cũng là cô nấu.

Nếu như không làm, thì cô và thằng tư… đều không có cơm ăn.”Tiêu Hiểu a một tiếng, nấu cơm? Cô không biết.Vương Vệ hừ một tiếng: “Điều bọn tôi nên làm hiển nhiên bọn tôi sẽ làm, lấy lương thực ra đây!” Anh trực tiếp vươn tay đòi mẹ Vương lương thực.

Lương thực bị mẹ Vương khóa trong căn phòng mà bà ta ngủ, trông cứ như báu vật vậy.Người nhà họ Vương lúc này mới đi, chẳng bao lâu, một người phụ nữ bê lương thực vào phòng bếp, cô ta không dám vào trong bếp, chỉ ở ngoài cửa nói với Tiêu Hiểu: “Vợ chú tư, mẹ nói bảo cô buổi tối làm cao lương, hấp một lồng bánh bao ngô, cắt một bát dưa muối để ăn với cơm.”Nói xong liền đặt lương thực ngay cửa, nhảy vụt đi giống như con thỏ vậy.Tiêu Hiểu thấy mà che miệng cười khanh khách, sau đó lại là chua sót, người nhà họ Vương sợ Vương Vệ đến vậy, có thể thấy thường ngày Vương Vệ giả vờ có bao nhiêu hung hãn, nhưng người mềm lòng lương thiện như anh lại phải cố gắng làm ra dáng vẻ hung dữ, khiến người ta đau lòng quá đi thôi. Vương Vệ không biết Tiêu Hiểu nhìn anh thành một con thỏ trắng lương thiện mềm mại, đi đến cửa bê lương thực đặt lên bếp lò: “Làm đi.” Đương nhiên không phải là sợ sự uy h**p của mẹ Vương, mà là hôm nay Tiêu Hiểu vẫn chưa ăn gì, nếu như không làm, buổi tối lại phải đói bụng.Tư vị lúc đói bụng rất khó chịu, Tiêu Hiểu gầy như vậy, nếu lại đói tiếp thì thật sự là gió thổi cái liền bay mất, đến lúc đó chẳng lẽ muốn anh đuổi theo vợ ở trong gió?Chữ vợ trằn trọc ở đầu lưỡi anh một lúc, lại bị anh lặng lẽ nuốt xuống, lá gan của Tiêu Hiểu nhỏ như vậy, còn vì anh chống đối lại mẹ Vương, có thể thấy đúng là vô cùng thích anh rồi.Hầy, phiền, Vương Vệ khổ não nhổ một nhúm tóc, đều tại mị lực của anh quá lớn.Thầm cười một tiếng, quay đầu thấy Tiêu Hiểu đang nhìn lương thực không động đậy gì, bèn nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”“Tôi không biết nấu cơm.” Tiêu Hiểu ngẩng đầu chọt đầu ngón tay vào nhau nhìn Vương Vệ.Mặt của Vương Vệ lập tức xụ xuống: lại nữa rồi, nha đầu này sao toàn bò lên thang vậy.

Nghe đi, không biết nấu cơm, đây là tiếng người sao, ai không biết khi cô ở nhà mẹ đẻ, việc nhà của nhà họ Tiêu đều là cô dẫn theo mấy em gái lo liệu cả.“Cô chính là ỷ vào cô...” Cô thích tôi! Muốn dạy dỗ Tiêu Hiểu một trận, để cô đừng có lúc nào cũng làm trò vớ vẩn trước mặt anh, nhưng nhớ tới hồi nãy cô mới vì anh mà nói mấy câu, còn khen anh đẹp trai, rồi lại gọi anh là chồng....Chả trách cái miệng nhỏ bôi mật, thì ra là đang ở đây chờ đợi.Lại cảm thấy Tiêu Hiểu vốn dĩ nhát gan, cô không giống với mấy hạng người không biết xấu hổ của nhà họ Vương.

Nếu như bị mình mắng một trận liền bị dọa sợ thì sao giờ?Anh thở dài một hơi, đen mặt bắt đầu rửa nồi: “Tiêu Hiểu, cô nhớ kĩ cho tôi, tôi chỉ làm một lần, cô xem cho tử tế, nếu như còn để tôi giúp cô nấu cơm tiếp, xem tôi...” phải làm sao anh cũng không biết nữa, nha đầu này vừa giương mắt nhìn về phía anh, giống như cún con xin ăn, làm cứ như là anh bắt nạt kẻ yếu vậy, sao mà làm nổi hung dữ mắng mỏ được? Chứ đừng nói là động tay.

Lời hung dữ nói được một nửa, phát hiện bản thân thế mà không có cách nào làm khó Tiêu Hiểu, điều này khiến cho mặt Vương Vệ càng đen hơn, hầm hừ một tiếng, khí thế không được đủ lắm nói: “....Tôi liền không giúp cô nữa.”.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 15: 15: Ra Mặt 1



Lại thu được một tin tức quan trọng, hóa ra nguyên chủ cũng tên là Tiêu Hiểu, Tiêu Hiểu nghe xong nịnh nọt Vương Vệ: “Được, tôi biết rồi, anh dạy tôi trước, tôi chắc chắn học tử tế.

” Còn học có biết hay không cô không thể bảo đảm.

Ngay cả gấp chăn còn có thể khiến cho giường càng bừa bộn hơn, Tiêu Hiểu đối với việc học nấu cơm này căn bản không mang một tia kì vọng, nghĩ đến năng lực tự chăm sóc hỏng bét của mình, cô khó tránh khỏi có một chút chột dạ, vừa thấy chột dạ, liền cười càng thêm xán lạn với Vương Vệ, mắt cũng cong thành hình trăng khuyết.

Vương Vệ rửa nồi xong, vừa ngẩng đầu lên liền thấy bộ dáng Tiêu Hiểu cười thấy răng không thấy mắt với anh, hô hấp đình trệ, trong lòng mắng một tiếng, cảnh cáo cô: “Sau này cô ra ngoài đừng có cười như vậy với người ta, xấu chết mất!”“Xấu” xấu! Mặt Tiêu Hiểu lập tức xụ xuống, nếu như gương mặt này quá xấu thì há chẳng phải cô quá lỗ rồi sao, phải biết cô chính là người được vinh danh là nhà khoa học đẹp nhất Tinh Tế!Cô thích nghiên cứu nhưng cũng thích xinh đẹp, hồi trước soi gương còn thường hay bị vẻ đẹp của chính mình suýt làm cho ngất xỉu! Đổi thành gương mặt này nếu như quá xấu, với cô mà nói quả thực là còn nghiêm trọng hơn cả chuyện không được ăn cơm no.

Thấy mình nói xong, Tiêu Hiểu liền ủ rũ cúi đầu, Vương Vệ không khỏi nghĩ lại, Tiêu Hiểu thích anh, để ý đến lời của anh như vậy, hồi nãy anh nói như thế có lẽ… là có chút quá đáng rồi?Bèn sờ sờ mũi, ngập ngừng nói: “À thì, cô đừng để ý, tôi chỉ tùy tiện nói thế thôi, thực ra cô cười lên… rất là đẹp.

” Trọng điểm không phải cái này! Tiêu Hiểu hiện tại bức thiết chỉ muốn biết mình trông ra sao, bèn hỏi Vương Vệ: “Trong nhà có gương không?”“Hình như Vương Anh có một cái.

” Tiêu Hiểu vốn muốn hỏi Vương Anh là ai, lại không muốn lộ ra mình không biết, liền trịnh trọng gật đầu, nghĩ nhất định phải mượn gương tới xem gương mặt này.

Bộ dáng tâm sự trùng trùng của cô càng khiến cho Vương Vệ cảm thấy đây là hồi nãy bị anh đả kích, thế là đặc biệt mềm giọng lại, dùng chất giọng dịu dàng mà xưa nay chưa từng có nói: “Tiêu Hiểu, tôi nấu cơm cô nhóm bếp.

”“!.

Tôi không biết.

” Tiêu Hiểu vô tội đối mắt với Vương Vệ.

Lần này Vương Vệ không chiều theo ý của Tiêu Hiểu nữa, cảm thấy cứ tiếp tục dung túng như vậy, nói không chừng đến cả ăn cơm nha đầu này cũng bảo cô không biết dùng đũa, muốn anh đút đến bên mồm mất.

Nghĩ tới khung cảnh đó, Vương Vệ rùng mình một cái, hung ác nói: “Không biết cũng phải nhóm lửa cho tôi!” Xem anh là thằng ngốc chắc, tưởng rằng mở to đôi mắt tròn xoe đó nhìn anh, anh liền thật sự không nỡ để cô làm việc hả?Nhưng qua một lúc lâu, phòng bếp bỗng nhiên vang lên tiếng gào không thể nhịn nổi của Vương Vệ: “Cô là heo hả, hả, cô chính là heo! Đốt lửa thôi mà cô cũng có thể suýt nữa thì đốt luôn bản thân, cô đây là muốn đốt chính mình soi sáng cho tôi sao!”“Đã nói người ta không biết rồi mà!.

” Tiêu Hiểu thoái chí nhỏ giọng hầm hừ.

“Cô đừng có ỏn à ỏn ẻn với ông đây, ông không quen đức tính này của cô.

” Nếu như không phải hồi nãy anh nhanh tay nhanh chân, Tiêu Hiểu đều sắp đem bản thân làm thành củi mà đốt rồi.

Tiêu Hiểu ấm ức hu hu một tiếng giống như mèo con, đôi mắt ươn ướt khẩn cầu nhìn Vương Vệ: “Tôi thật sự không biết, nếu không tôi sẽ đốt lên chính người mình sao? Anh nhìn xem, tay tôi nổi một bong bóng nước rồi, giúp tôi đi mà chồng ơi, nha, nha?” Cô nháy nháy mắt, lại nghiêng đầu kéo tay áo của Vương Vệ lấy lòng nhìn anh.

Cô đã sớm phát hiện, mỗi khi cô gọi Vương Vệ là chồng, tai của anh đều sẽ lặng lẽ đỏ lên.

Vương Vệ nhĩn kĩ, phát hiện trên mu bàn tay cô thật sự nổi một bọng nước, vừa buồn cười vừa tức giận, lại nghe một tiếng chồng phát ớn đấy của cô, cảm thấy xương cốt toàn thân đều nhẹ đi hai lạng, Vương Vệ không hiểu đây là cảm xúc gì, anh thấy giọng mình có chút bay bổng: “Khụ, ngồi… ngồi qua bên kia.

”.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 16: 16: Ra Mặt 2



Tiêu Hiểu ngoan ngoãn nghe theo, chống cằm nhìn Vương Vệ liên tục không ngừng vừa nhóm bếp vừa nấu cơm.Trước đây làm việc nhà đều là robot quản gia, hiện giờ thấy Vương Vệ vất vả như vậy, lòng Tiêu Hiểu nhất thời khó chịu, thành khẩn nói: “Xin lỗi nhé, tôi nhất định sẽ học thật tốt.” Nhưng cô biết bản thân không học nổi, cô có chỉ số thông minh cực cao, nhưng lại không có năng lực tự chăm sóc cơ bản.

Khi ở Tinh Tế có rất nhiều cách có thể giải quyết vấn đề này, cô chẳng để tâm tới chút nào.

Hiện giờ thấy Vương Vệ bởi vì cô mà vất vả như vậy, mới phát hiện chỗ thiếu sót này dường như thật sự rất phiền phức.Cơm vừa mới nấu xong, Triệu Yến và Phùng Xuân liền tới bưng cơm bưng rau, thời gian khớp giống như bọn họ luôn canh ở bên cạnh vậy.Thấy là Vương Vệ làm cơm, còn Tiêu Hiểu ngược lại ngồi ở bên cạnh giống như ông lớn, gương mặt của Triệu Yến khỏi phải nói có bao nhiêu khó coi, đều cùng là phụ nữ, sao mệnh của cô ta với vợ chú tư lại khác biệt nhiều như vậy, sau đó nghĩ tới Vương Vệ và Tiêu Hiểu vừa mới cưới, chắc chắn còn mới mẻ, cô lười như vậy, chú tư chắc chắn thấy mới lạ chẳng được bao lâu.

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng mới xem như dễ chịu một chút.Chị dâu hai Vương trông khá là hòa khí, lúc bưng cơm còn hướng về phía Tiêu Hiểu cười một cái.Vừa rồi người của hai bên còn cãi vã nhau như chó với mèo, hiện tại đảo mắt lại ngồi ăn cơm trên cùng một cái bàn.Tiêu Hiểu rất không hiểu thao tác của người của xã hội cũ, nhìn cả một nhà vây quanh cái bàn, cố nén khó chịu ngồi sát vào Vương Vệ.

Vương Vệ thấy Tiêu Hiểu dính anh giống như cục nam châm, không giống với lúc hai người ở riêng với nhau muốn kiêu ngạo một chút, vừa nãy sau khi Tiêu Hiểu nói đỡ giúp anh, Vương Vệ liền coi cô thành người cùng chiến hào với mình, đàn em của mình đương nhiên phải bao bọc, không thể cùng với người nhà họ Vương xé mặt mũi của Tiêu Hiểu được.Thấy vợ chú tư quấn chú tư như vậy, Triệu Yến đều muốn trợn trắng mắt lên tận trời luôn.

Cô ta nhìn nhìn anh cả Vương ở bên cạnh, cũng chen tới bên cạnh anh ta.Triệu Yến thân hình chắc khỏe, còn thân hình của anh cả Vương lại là cao gầy, hiện giờ anh ta một lòng ngóng được ăn, đang nhìn chăm chăm mẹ Vương xới cơm, vừa không chú ý liền bị Triệu Yến chen mông xuống ghế một cái ngã ngồi ra đất.Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía anh ta, anh hai Vương nhịn không được cười ha hả nói: “Anh cả, anh làm gì thế, chúc tết thì cũng còn sớm lắm.” Mấy đứa trẻ cũng cười khanh khách theo anh ta.

Còn Phùng Xuân nhìn rõ một một chuyện xảy ra vừa rồi, trong lòng xì một tiếng, chị dâu còn coi mình là cô gái mười tám tuổi chắc, cũng không nhìn xem thể trạng của chính mình.Anh cả Vương bị cười không giữ được mặt mũi, đen mặt gào với Triệu Yến: “Cô cái con vợ này phát điên gì hả, đang yên đang lành cô chèn tôi làm gì?”Triệu Yến cũng khó xử: “Anh có phải đàn ông không, tôi chỉ nhẹ nhàng đụng một cái anh đã ngã ra đất rồi, chả có bản lĩnh quái gì, chỉ biết hung dữ với vợ...”“Được rồi, đừng ồn nữa, ăn cơm.” Cha Vương bị làm ồn đến nhức cả đầu, không kìm được quát lớn một câu.

Bàn cơm lúc này mới yên tĩnh lại.Cao lương cần mẹ Vương đích thân chia, đàn ông hai thìa, phụ nữ một thìa, bánh bao ngô mỗi người hai cái, một đĩa dưa muối đen thui bày ở giữa.Tiêu Hiểu lúc này đã đói đến ngực dính vào lưng, cho dù cô biết những thứ này không ngon, cũng còn nhớ phòng bếp để nấu cơm bẩn cỡ nào, nhưng vì mạng sống, cô không thể không ép buộc mình nuốt xuống..
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 17: 17: Ra Mặt 3



Vừa nuốt xuống cổ họng lập tức cuộn trào, suýt nữa thì nôn ra, không được, hương vị quái dị này thật sự không cách nào xem nhẹ, bánh bao ngô ở trong bệnh viện trông khá tươi ngon cô đều không cách nào nuốt xuống, khỏi phải nói tới những thức ăn này của nhà họ Vương.

Ngũ giác được thuốc gen cải tạo lại của cô quả thực quá nhạy bén, ngay cả đói cũng không thể đè ép.Nói ra thì thuốc gen cũng là do cô phát minh, mở khóa gen của con người, khai phá tiềm lực ẩn giấu của con người, mỗi người sau khi uống xong phương hướng mở khóa khác nhau, thậm chí có một số người có thể cảm ứng được một năng lượng nào đó ở trong vũ trụ mà tiến hành hấp thu, giống như tu luyện trong truyện thần thoại, đương nhiên không khoa trương như vậy, nhưng thể chất quả thật có sự tăng vọt về chất, có người thì khai phá trí não, chính cô không chỉ khai phá trí não, còn có một năng lực đặc thù: vô cùng thân cận với thổ nhưỡng và bất cứ thứ gì mọc từ đất ra, thậm chí còn có thể tiến hành khống chế.Trước đây khi ở Tinh Tế năng lực này chả có tác dụng mấy, còn bây giờ....Tiêu Hiểu cảm thấy bản thân cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng ban mai, nếu như năng lực này còn giữ lại, ít ra cô không cần chịu đựng nỗi khổ sở không thể nào ăn uống nữa.Thấy Tiêu Hiểu chỉ ăn một miếng đã buông bát đũa xuống, lại còn có bộ dạng muốn nôn, hai mắt của Triệu Yến giống như đèn pha mà nghi hoặc đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Ấy, đây là làm sao, sao còn nôn vậy, không phải mang bầu rồi đấy chứ?” Triệu Yến che miệng cười trên nỗi đau của người khác.

Những người khác cũng nghi ngờ nhìn Tiêu Hiểu.Vẻ mặt của người lớn đều khó coi, đặc biệt là mẹ Vương, mặt đều sắp xụ đến mặt đất rồi, mấy đứa trẻ ngu ngơ nhìn thím tư mới tới này, không biết Triệu Yến nói có ý gì.

Con gái út của nhà họ Vương vừa nghe lời của Triệu Yến xong, lập tức khinh bỉ không thôi: “Không biết xấu hổ.”Vương Vệ lạnh lùng nhìn đám người này một vòng: “Tiêu Hiểu bị cảm vẫn chưa khỏi mới ăn không vô, nếu như còn để tôi nghe thấy mấy người nói năng lung tung, đừng trách tôi vả miệng mấy người.”Anh vừa nói vậy, mọi người mới thu ánh mắt lại, cũng đúng, Tiêu Hiểu nhát gan như thế, ngay cả cửa cũng không dám ra khỏi, sao có thể dám làm loại chuyện này được.Vương Anh không phục, tuy cô ta vừa sợ vừa ghét người anh tư này, nhưng lại không nhìn nổi anh bảo vệ Tiêu Hiểu như vậy: “Anh cứ tự lừa dối mình đi, cô ta bị cảm rõ ràng đã khỏi rồi, với lại cứ cho là bị cảm cũng chẳng có ai ăn không vô cả, cô ta chính là cắm sừng cho anh rồi, anh còn cam tâm làm đồ bị cắm sừng.”Ban đầu khi mới gặp Vương Anh, cảm thấy cô ta so với những người nhà họ Vương khác thuận mắt hơn một chút, ít ra trên người gọn gàng sạch sẽ, khuôn mặt cũng khá trắng, hiện tại nghe xong lời này, mới cảm nhận sâu sắc người không thể nhìn qua vẻ bề ngoài.

Cô gái này mới mười mấy tuổi, thế mà lại nói ra những lời như vậy.Tiêu Hiểu được muôn kiểu cưng chiều mà lớn lên, bản thân lại ưu tú như thế, sao có thể không tức giận, nhưng trong cổ họng cuộn trào, nếu mở miệng chắc chắn nôn ngay, nên không thể không ngậm chặt miệng, lại thêm cảm giác đói bụng, cô vốn là một cô gái được chiều chuộng, nào có chịu đựng khổ như vậy bao giờ, nhẫn nhịn đến vành mắt đều đỏ lên.Vương Vệ thấy Tiêu Hiểu đỏ vành mắt, còn tưởng rằng cô là bị Vương Anh mắng cho khóc.

Anh đặt tay sau lưng Tiêu Hiểu vỗ vỗ, thầm giúp đỡ cô, lạnh căm nhìn về phía Vương Anh: “Xem ra là mày coi lời nói vừa nãy của tao như gió thoảng bên tai rồi.” Vừa dứt lời, đôi đũa trong tay anh vút một cái liền ném đi, bốp một cái đụng trúng mặt của Vương Anh, phải gọi là nhanh, chuẩn và hung ác.“Á, mẹ ơi!” Trong phòng lập tức vang lên tiếng hét thảm thiết của Vương Anh..
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 18: 18: Lộ Ra 1



Tiêu Hiểu: “.....” Mặc dù Vương Anh hét rất thảm thiết, nhưng rất hả giận, anh chồng này cũng đẹp trai quá đi, cô cảm kích cười với Vương Vệ, lại dính sát vào bên người anh.Vương Vệ lại hiểu sai ý, tưởng rằng cô bị tiếng hét thảm như giết heo kia làm cho kinh sợ, bàn tay đặt sau lưng cô lại vỗ vỗ tiếp.“...Oái, tao đánh chết mày cái thằng nhãi này....” Mấy người con trai đã kết hôn, không còn thân thiết với mẹ Vương nữa, con gái cả lại gả đi rồi, hiện giờ trong nhà chỉ còn mỗi con gái út Vương Anh, mẹ Vương coi như bảo bối, hiện giờ Vương Vệ lại vì một người phụ nữ mới vào cửa mà động tay với con gái út của bà ta, mẹ Vương lập tức nổi điên.Nhưng bà ta điên thì điên, ngoài miệng kêu gào rất lợi hại, nhưng từ đầu đến cuối không dám vượt qua bàn động tay với Vương Vệ, bà ta dùng tất cả những lời ô ngôn tuế ngữ mắng Vương Vệ.

Vương Vệ đặt mông vững vàng ngồi trên ghế, trào phúng nhìn mẹ Vương giống như đang xem kịch.Cha Vương kéo mẹ Vương lại: “Được rồi, nhìn xem mặt của con Anh đâu có bị thương, đừng kinh động tới những người trong thôn.” Suy cho cùng, vẫn là con gái út không biết giữ mồm miệng, một cô gái chưa xuất giá cứ luôn mồm nói bị cắm sừng, người ta biết được cũng là nhà họ Vương bọn họ không có mặt mũi.Kẻ hỗn sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược sợ kẻ không cần mạng[1], Vương Vệ chính là kiểu không cần mạng.

Hồi Vương Vệ mới trở lại, cả nhà họ Vương cảm thấy anh dễ bắt nạt, cuối cùng bắt nạt tàn nhẫn, Vương Vệ liền xách dao lên đuổi chém cả nhà bọn họ, sức mạnh khủng khiếp đó giống như lệ quỷ đòi mạng.

Cha Vương hiện giờ nhớ lại đều dựng tóc gáy.

Sau đó lại đánh nhau mấy lần có lớn có nhỏ, mỗi bên bị thương một chút, nhưng Vương Vệ đối với cả nhà bọn họ chẳng chịu thiệt chút nào, hơn nữa sức mạnh không cần mạng đó khiến người ta e sợ trong lòng, cuối cùng người nhà họ Vương vô cùng bi thống nhận rõ sự thật, bọn họ chỉ có thể vạch một đường an toàn với Vương Vệ, không dám tùy tiện đi trêu chọc anh.[1]Ý chỉ người này sợ người kia, sẽ luôn có người lợi hại hơn, ngoài ra cũng dùng để chỉ khi xảy ra một vấn đề, đối với người không cần mạng thì hết cách, chẳng ai làm được gì.Mẹ Vương đẩy cha Vương ra, xả giận lên trên người ông ta: “Ông làm được cái gì, con gái ông bị người đánh, người làm cha như ông ngay cả nói cũng không dám nói một tiếng, còn có chúng mày....” Bà ta chỉ vào anh cả Vương và anh hai Vương: “Sao bà đây lại sinh ra hai thứ không có chí khí chúng mày cơ chứ, thế là thế nào, đàn ông trong nhà đều bị người ta cưỡi lên đầu lên cổ mà ị vào...” Anh cả Vương và anh hai Vương bị chửi thì cúi đầu xuống, lòng thầm trách mẹ Vương chỉ biết chửi bọn họ, bản thân bà ta chẳng phải cũng không dám thật sự chọc vào Vương Vệ hay sao.Vương Vệ nghe đến đây, vậy mà bật cười ha ha.Tiếng cười của Vương Vệ quả thật giống như từng cái tát liên tiếp tát lên mặt mẹ Vương, bà ta không mắng tiếp được nữa, trầm mặt ngồi xuống, nâng mặt Vương Anh lên cẩn thận nhìn kĩ, phát hiện dưới mắt trái của cô ta bầm tím một mảng thật to, Vương Anh còn đang khóc hu hu hu, khóc đến mẹ Vương thấy bực dọc: “Được rồi, đừng khóc nữa, trở về bảo chị con mang chút thuốc từ trên thị trấn về, lại kéo thêm ít vải làm bộ quần áo cho con.”Vừa nghe muốn làm quần áo, cuối cùng Vương Anh cũng dần dần ngừng tiếng khóc.Một màn kịch lớn khiến Tiêu Hiểu nhìn hoa cả mắt, trước giờ cô chưa từng nghĩ tới giữa người nhà với nhau còn có cách sống chung như vậy.

Cứ thế sau một trận nháo, mọi người lại lặng lẽ ăn cơm, giống như cuộc cãi vã này chính là chuyện thường ngày, trời đất rộng lớn đều không lớn bằng ăn cơm vậy.Tiêu Hiểu nhìn Vương Vệ, anh giống với những người đàn ông khác của nhà họ Vương, được cháo nhiều hơn một chút so với phụ nữ, hai cái bánh bao, bát trong tay chuyển hai lần, nháy mắt cháo liền không còn nữa, bánh bao mỗi miếng một cái, tốc độ ăn cơm nhanh đến mức khiến người tặc lưỡi.

Khi còn ở Tinh Tế, vì để nghiên cứu thuốc gen, cô đã tiến hành qua lượng lớn nghiên cứu đối với cơ thể người, vừa nhìn là thấy Vương Vệ chính là kiểu có thể chất rất tốt, người như vậy bình thường dinh dưỡng cần thiết cũng tương đối nhiều, chút đồ này khẳng định không đủ cho anh ăn no, chả trách gầy như vậy, ra là luôn bị đói..
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 19: 19: Lộ Ra 2



Tiêu Hiểu lấy bát cháo của mình cùng với một chiếc bánh bao còn nguyên vẹn đưa cho Vương Vệ.

Vương Vệ sững sờ: “Cô không ăn?”Tiêu Hiểu có chút thống khổ nói: “Không có khẩu vị.

”Nghe vậy Vương Vệ nhíu mày: “Cho dù hiện giờ cô không muốn ăn, cũng phải giữ đồ ăn lại, nếu không đói đến ngay cả ngủ cũng không ngủ được.

” Từ nhỏ lượng cơm của anh đã lớn hơn so với người thường, mỗi giây mỗi phút đều đang chịu đựng cơn đói tra tấn.

Ở trong lòng Vương Vệ, bất kể cái gì cũng không quan trọng bằng ăn no, vậy nên đồ ăn hiển nhiên cũng trở thành thứ quan trọng nhất trong mắt anh.

Tiêu Hiểu cười rồi nhỏ giọng đáp: “Anh ăn đi, tôi biết anh chưa ăn no, đồ này tôi ăn không vô, để đó cũng lãng phí.

” Vương Vệ sâu xa nhìn Tiêu Hiểu một cái, bưng bát cháo của cô lên ăn, còn bánh bao lật tay lại giấu trong túi áo.

Ăn cơm xong còn phải rửa bát, vẫn là công việc của Tiêu Hiểu, thấy dáng vẻ mặt mày mờ mịt của Tiêu Hiểu, liền biết cô lại sắp nói không biết làm, anh muốn mắng cô vợ phiền phức này, lại nhớ ra bát cháo đã nuốt xuống bụng hồi nãy.

Ăn người miệng ngắn bắt người tay mềm, Vương Vệ cảm thán một tiếng: “Cô ở bên cạnh xem, học một chút.

” Dù sao anh cũng quyết định, hai ngày nay thấy Tiêu Hiểu mới khỏi bệnh lại không ăn được cơm, chăm sóc cô một chút, dù gì anh cũng là đàn ông khỏe mạnh.

Sau này đừng hòng bắt anh làm mấy thứ này, một người đàn ông như anh vây quanh bếp, hợp lý sao!Tiêu Hiểu gật đầu liên tục, chỉ coi lời của Vương Vệ như gió thoảng qua tai.

Rửa bát xong, hai người mới trở về căn phòng tối thui đó.

Vương Vệ lấy một cây diêm châm lửa thắp sáng đèn dầu trong phòng.

Đến cả bóng đèn điện cũng không có!?Sau khi Tiêu Hiểu đi theo sau Vương Vệ thò đầu ra nhìn rõ cây đèn dầu kia, thật sự khóc không ra nước mắt.

Không đúng, căn cứ theo con chip ghi chép lịch sử mà cô đọc được, thời này nhân loại sớm đã phát minh ra đèn điện rồi.

“Tại sao không có đèn điện?” Ánh sáng này tối mờ, bóng của cô và Vương Vệ được phóng to lên trên tường lay tới lay lui, Tiêu Hiểu úi một tiếng, nắm chặt quần áo của Vương Vệ không chịu buông: “!.

.

Tôi sợ.

” Mặc dù ở lĩnh vực chuyên ngành cô là bậc đứng đầu, nhưng vào những lúc khác cô chính là một công chúa nhỏ yêu kiều, đỏm dáng, thích làm nũng, lại còn sợ ma, xem phim ma cô đều có thể bị dọa đến suýt thì ngất xỉu, nhiều đêm liên tiếp trốn trong chăn run bần bật!.

Khiến cho Vương Vệ trong lòng nhảy dựng, muốn chế giễu Tiêu Hiểu hai câu đồ nhát gan, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại thành: “!.

Sợ thì đi theo tôi.

” “Ừ.

” Tiêu Hiểu trịnh trọng gật đầu, quả nhiên gắt gao bám dính Vương Vệ giống như thuốc cao da chó, anh ôm rơm để trải giường, gấp chăn, đóng cửa, Tiêu Hiểu giống như mọc từ trên người anh, kéo cũng kéo không ra.

“Được rồi, ngủ đi.

” Tiêu Hiểu gả vào nhà họ Vương chỉ làm một bộ quần áo mới, đến cả giày nhà họ Tiêu cũng không đành lòng thay mới, còn lại chẳng có một cái gì hết, hai cái đệm này, một chiếc là ông cụ Vương để lại, một chiếc là Vương Vệ thật sự bị lạnh đến không chịu nổi nữa, sau khi đánh nhau vài lần với nhà họ Vương mà đòi được.

Tuy dưới đáy đệm là rơm, nhưng ít ra có chăn với đệm, mùa đông không đến mức bị cóng chết.

Tiêu Hiểu thấy vậy nuốt nước miếng một cái, khó khăn hỏi: “!.

Buổi tối chúng ta liền ngủ ở đây?” Vương Vệ hỏi ngược lại cô, nhìn Tiêu Hiểu giống như nhìn đồ ngốc: “Không thì sao? Tiêu Hiểu, một vừa hai phải thôi, tôi nghĩ chỗ của nhà họ Tiêu các cô cũng chẳng tốt là bao đâu nhỉ, cô hiện giờ ở đây già mồm với tôi là có ý gì?” Vẻ mặt của anh kiểu đã nhìn thấu biểu cảm của Tiêu Hiểu: “Tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng tôi nói cô biết, với tôi đây vô dụng thôi, tôi không phải mấy người đàn ông sợ vợ, cô cũng thấy rồi đấy, tôi rất hung dữ!” Nói xong anh nhe răng với Tiêu Hiểu, còn siết chặt nắm đấm lại vang lên tiếng rôm rốp, bộ dáng giống như sắp bạo lực gia đình đến nơi.

.
 
Back
Top Bottom