Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
417,848
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
ADCreHe_3jaZ-q3_B9JfAFchfaM8AqjZmGRkjfoaNTIJAcZEXzu3QzYCzrjtPHVqEwuLXBZ159yzTVRePPIOcUj2UhHIF6VelziucUfrezpnj08ZoN5fZCOoXA5njoctnMOr6LDG4XTY2M4GZ4ZhL-2UoTMd=w215-h322-s-no

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Tác giả: Lão Nạp Bất Đổng Ái
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Cường, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tiêu Hiểu là một đại lão khoa học kỹ thuật trẻ tuổi nhất trong Liên Bang Hoa Quốc thời đại tinh tế, là trụ cột của tập đoàn Tiêu thị và là một hòn quý trên tay nhà họ Tiêu. Tuy nhiên, cô bất ngờ xuyên không đến một không gian song song vào thập niên 70, khi mà ngày đó cô mới kết hôn với người đàn ông mà mình yêu thương.

Điều này đã đẩy Tiêu Hiểu vào cuộc đời mới với hoàn cảnh khó khăn, đói kém và sơ cứu tại một trạm y tế. Nhưng với sức mạnh của khoa học và kỹ thuật, Tiêu đại lão vẫn mãi là một trụ cột trong cuộc sống mới này. Dù ở đâu, cô luôn sẽ là một đại lão với sức mạnh vượt trội của bản thân.​
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 1: 1: Tôi Sắp Thành Người Góa Vợ 1



"Khụ, khụ.

.

.", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước.

.

.", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra.

Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn Tiêu Hiểu nằm ở trên nệm cỏ, thấy cô lên sốt, gò má đỏ bừng, lại nhìn cái chăn sợi bông cũ nát mỏng manh đang đắp trên người cô, vốn dĩ cái chăn này ở trong cái tiết trời rét lạnh này đã đắp không đủ ấm, huống chi là người còn phát sốt.

Anh nhìn áo bông đã rách trên người mình, cuối cùng vẫn không cởi ra, khẽ cắn môi, quay người mở ra cánh cửa gỗ vốn đã nứt ra rất nhiều khe hở."Phanh phanh phanh.

.

.", Mẹ Vương và cha Vương lúc này đã ngủ rồi, tiếng đập cửa giống như gọi quỷ khiến hai vợ chồng già bừng tỉnh khỏi cơn mơ, mẹ Vương vỗ vỗ ngực, tức giận xông ngoài cửa quát: "Ai nha, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, gọi quỷ hả!"Cha Vương đứng dậy mở cửa, thấy bên ngoài lại là Vương Vệ, ông ta cau mày nhìn con trai út, "Sao con qua đây? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, muốn hù chết cha và mẹ của con hả?"Mẹ Vương lúc này c*̃ng xuống giường, thấy là Vương Vệ, lập tức chửi rủa: "Thì ra là cái thứ quỷ đòi nợ mày, mày đang làm cái gì đó hả? Sao lòng dạ mày đen dữ vậy, muốn hù chết tao và cha mày, sau đó cuỗm hết đồ trong nhà đi đúng không? Lúc trước tao không nên sinh ra mày, sinh ra rồi cũng nên dìm mày vào trong nước tiểu mà chết đi.

.

."Vương Vệ cũng không phải người ngoan ngoãn để bị mắng chửi, con mắt màu đen ánh xanh kia ngước lên, chống nạnh tiến về phía trước một bước: "So về lòng dạ hiểm độc, tôi có thể so được với bà? Bà cũng không phải chưa từng dìm nước, bà có thể dìm tôi vào bên trong nước tiểu thì tôi đương nhiên cũng có thể hù chết bà! Bà cũng không biết xấu hổ, chẳng lẽ tôi còn cần mặt mũi hả? Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột thì biết đào hang, bản thân bà là chuột trong khe trong cống, còn hy vọng sinh ra được con chim tốt ư?" Vương Vệ không tiếc đả thương địch thủ một ngàn chữ thương hại tám trăm, há miệng bla bla, giống súng máy, bắn như rap về phía mẹ Vương."Mày, mày.

.

." Mẹ Vương run rẩy, ngón tay chỉ vào Vương Vệ, quả thực là bị chặn họng nói không ra lời, "Cha mấy đứa, mau, mau đuổi cái thằng súc sinh này đi, tôi thấy nó là đau đầu."Cha Vương là đại gia trưởng trầm mặc ít nói, cùng mẹ Vương cãi nhau cũng không đáp lại được, huống chi là đối mặt với Vương Vệ có sức chiến đấu hung hãn hơn mẹ Vương nhiều, đành phải chuyển ra chiêu cũ: "Thằng tư, con đang làm gì vậy, bà ấy là mẹ con, sao con có thể đối xử với mẹ con như vậy, cái thứ ngỗ nghịch bất hiếu."Vương Vệ lười nói dóc với lão cha trên danh nghĩa này: "Tiêu Hiểu phát sốt rất cao, cho tôi năm đồng, tôi đưa cô ấy đến trạm y tế.""Tiền!" Mẹ Vương đứng ở một bên ôm đầu vừa nghe đến tiền lập tức thét lên: "Mày còn không biết xấu hổ mà đòi tiền, chúng tao lấy tiền ở đâu ra, mau mau cút, mau chóng cút cho tao.""Bà ăn nói cho rõ ràng, tiền tôi đòi không phải của bà, đó là tiền ông nội của tôi để lại cho tôi, nếu bà không đưa cho tôi, tôi liền đi tìm bí thư chi bộ đại đội, nói mấy người lòng dạ độc ác, vợ tôi bệnh sắp chết, các người không quan tâm, sau đó đi nói cho nhà cha vợ tôi, nói các người mặc kệ sống chết con gái ông ấy, bà xem ông ấy có chạy tới nhà làm loạn hay không!".
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 2: 2: Tôi Sắp Thành Người Góa Vợ 2



Vương Vệ biết yếu thế với hai người này là vô dụng, khẩu khí chỉ cần hơi thấp một chút thì sẽ tưởng rằng sợ bọn họ: "Dù sao tôi là để cho mấy người biết, có lấy tiền ra không thì các người tự liệu mà làm, đến lúc đó người sốt đến chết, tôi làm người góa vợ khẳng định sẽ phải khóc cho số phận bi thảm của vợ tôi.

" Nói xong quay người muốn đi.

Mẹ Vương và cha Vương do dự, cha Vương không thể không lên tiếng gọi Vương Vệ lại: "Vợ con sốt rất cao thật sao?"Vương Vệ bước chân không ngừng: "Các người đi theo tôi nhìn xem chẳng phải sẽ biết à!"Mẹ Vương có lòng mặc kệ: "Hôm nay người mới đến nhà chúng ta liền bị sốt đến chết, ai mà tin chứ, tôi đã nói hôm nay nhìn cô gái chết dầm kia thế nào có vẻ bệnh, hóa ra là nhà họ Tiếu biết con gái bị bệnh lừa chúng ta.

"Cha Vương có lòng muốn nói thời gian thành hôn đã sớm quyết định, khả năng chính là trùng hợp bị bệnh, người nhà họ Tiếu còn không đến mức lấy sức khỏe con gái ruột ra lãng phí, nhưng ông ta biết lời kia vừa thốt ra, khẳng định lại sẽ bị mẹ Vương mắng, thuận miệng nói: "Đi xem một chút đi, nếu là người thật sự bị sốt đến chết, chính là phiền toái lớn lắm, đến lúc đó thằng tư còn không muốn ầm ĩ lật trời.

"Mẹ Vương nghe mà hậm hực dậm chân: "Lúc ấy sinh ra b*p ch*t nó cho rồi!"Cha Vương cùng mẹ Vương đi theo Vương Vệ ra phòng chính, xuyên qua sân nhỏ đến một gian gian phòng thấp bé, căn phòng này vốn là kho củi, các phòng khác của nhà họ Vương bọn họ đều là phòng gạch ngói, duy chỉ có căn này không chỉ có diện tích nhỏ hẹp, nóc phòng còn là dùng cỏ tranh phủ lên, cửa căn bản là không đóng chặt được, mắc vào khung cửa lung lay sắp đổ, gió thổi qua rung kêu kẽo kẹt.

Vương Vệ mở cửa phòng, chỉ vào Tiêu Hiểu bị sốt, gò má đỏ bừng: "Các người tự xem đi.

" Nói xong lạnh lùng đứng ở một bên, Vương Vệ năm nay mười tám tuổi, nhưng so với mấy thằng nhóc trong thôn, anh thực sự quá thon gầy, ấy thế mà dáng người còn cao hơn mấy đứa cùng trang lứa, nhìn cứ như một cây gậy trúc, áo bông cũ nát lại rộng mặc ở trên người anh cứ đung đưa tới lui.

Nhưng cho dù là như thế, khuôn mặt của anh đều sẽ hấp dẫn người ta ngay từ lần đầu gặp mặt.

Lông mày chưa hề tân trang qua, lại vô cùng chỉnh tề, lông mày sắc bén nhập tấn, sống mũi thẳng, môi mỏng mà đỏ thắm, chỉ nhìn riêng cái mũi và miệng thôi là cho người ta cảm giác dịu dàng, cộng thêm lông mày sắc bén cùng đường nét gương mặt mơ hồ dần dần hiện ra vẻ anh tuấn, chính là người đàn ông vốn tuấn mỹ, nhưng kỳ dị chính là đôi mắt của anh, con mắt màu xanh lục nhìn vô cùng có chiều sâu lại âm u, tô thêm một vẻ thần bí ở trên gương mặt anh tuấn ấy.

Nhưng bản thân Vương Vệ lại chán ghét đôi mắt này đến cực điểm, tất cả tai nạn của anh đều bắt nguồn từ đôi mắt vốn khác biệt với đôi mắt người bình thường này, thiếu niên mười tám tuổi, cho dù nhìn có vẻ thủy hỏa bất xâm, nội tâm cũng không chưa xây dựng được bức tường ngăn cách tổn thương mà bên ngoài gây nên, bởi vì đôi mắt này, cha mẹ anh em chán ghét, khi còn bé người đồng lứa không dám gần anh, còn có rất nhiều người trong bóng tối gọi anh là quái vật.

.

.

Vương Vệ lắc đầu, đuổi những cảm xúc bi quan buồn cười này đi, nghĩ những thứ này, còn không bằng ngẫm lại làm sao nhét đầy cái bao tử, anh siết chặt lại cổ tay của mình, thực sự quá gầy, cứ đói như thế anh lo lắng mình không sống tới ngày thoát khỏi nhà họ Vương nổi mất.

Mẹ Vương cùng cha Vương vào nhìn xem, tay mẹ Vương còn chạm vào trên trán Tiêu Hiểu, khuôn mặt lập tức kéo xuống, thế này sốt cao quá, nếu như không đi trạm y tế, thật sự có khả năng sốt chết.

Vẻ mặt bà ta âm trầm nói thầm: "Hai cái thứ này đều là đồ báo đời, nhà họ Tiếu chết mất lương tâm, đưa một người sắp chết đến nhà họ Vương chúng ta, cái này nếu như xảy ra chuyện gì, nhà họ Tiếu khẳng định sẽ đòi tiền chúng ta.

".
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 3: 3: Tôi Sắp Thành Người Góa Vợ 3



Sau khi hai người nhìn qua, cùng tiến tới thương lượng một hồi, mẹ Vương mới đầu không chịu lấy tiền, cha chồng ban đầu là để lại ba trăm đồng cho Vương Vệ, mặc dù sau khi cha chồng chết Vương Vệ trở lại nhà họ Vương đã tám tuổi, có thể kiếm công điểm, nhưng chút điểm anh kiếm được kia còn không đủ cho anh ăn, hơn nữa thằng báo đời kia cho dù hiện tại đã trưởng thành, cũng không chịu đi làm những công việc nặng khác, mỗi lần ép anh làm công việc nhiều công điểm, anh liền giả bệnh, hơn nữa lời gì cũng dám ra bên ngoài, khóc lóc om sòm lăn lộn mọi thứ, quả thực là một viên đậu hà lan đập không nát nện không tan.

Nhưng cha Vương nhát gan, sợ Tiêu Hiểu thật sự xảy ra chuyện gì, con dâu sống sờ sờ bị sốt chết, nhà họ Vương bọn họ lại không cho người ta khám bệnh, lại có thằng tư ở bên trong gây rối, bọn họ muốn giấu diếm cũng không thể, đến lúc đó nhà họ Tiếu ở đội trên khẳng định sẽ tìm nhà họ Vương gây phiền phức.

Cha Vương nói hết lời, rốt cục cũng thuyết phục được mẹ Vương, mẹ Vương rất không tình nguyện về phòng cầm năm đồng, quay đầu hung hăng ném tới trên mặt Vương Vệ: "Hai cái đứa báo đời này, tiền cho mày, nếu như người đã chết thì không liên quan đến nhà họ Vương bọn tao.

"Vương Vệ nhìn mẹ Vương một cái, xoay người nhặt tiền lên: "Vậy phải xem bác sĩ nói thế nào, nếu như không đủ tiền, tôi đương nhiên sẽ đòi thêm.

""Mày đòi, mày đòi cái rắm, chút tiền cha chồng để lại, những năm này mày đã sớm tiêu hết, mày cho rằng mày ăn uống đều là trên trời rơi xuống hả?" Mẹ Vương tức đến mức hận không thể b*p ch*t Vương Vệ, thứ quỷ này há miệng là có thể chọc bà ta tức giận sôi máu.

Vương Vệ chậc một tiếng, thản nhiên nói: "Thứ tôi ăn đều là do tôi kiếm được.

" Nói xong c*̃ng không có ý định lúc này cùng mẹ Vương cãi nhau nữa, trở lại trong phòng dùng chăn mền quấn kỹ Tiêu Hiểu, trực tiếp vác cô ở trên lưng.

Lúc này đêm đã khuya, lại là trời đông giá rét, ra khỏi nhà họ Vương khắp nơi đều là một mảnh tối đen như mực, con mắt Vương Vệ ngoại trừ màu sắc khác hẳn với người thường ra, chỗ tốt duy nhất chính là có chút năng lực nhìn ban đêm, mặc dù thấy không rõ ràng lắm, chỉ có thể nhìn ra đại khái hình dáng, ở trong bóng đêm đen kịt, dựa vào một ít thị lực yếu ớt này, Vương Vệ chậm rãi đi từng bước ở trong đống tuyết, cuối cùng vẫn vác được Tiêu Hiểu đến trạm y tế trên trấn.

Đến trạm y tế, giày cỏ mà Vương Vệ mang sớm đã không còn tri giác, sau khi truyền dịch cho Tiêu Hiểu xong, bác sĩ kinh hô một tiếng, vội vàng sai người chườm nóng cái chân đông cứng của Vương Vệ, sau đó dùng nước nóng rửa qua, bác sĩ kia là một người phụ nữ trung niên, thấy đến khám bệnh chính là một cô gái mười lăm mười sáu tuổi, nhịn không được hỏi: "Người lớn nhà cháu đâu?"Vương Vệ cười cười: "Nhà cháu không có người lớn.

"Bác sĩ à một tiếng, cảm thấy chạm trúng chỗ thương tâm của Vương Vệ, vội vàng nói sang chuyện khác: "Nhà cháu ở nơi nào, chân cóng đến như thế, đi đường hẳn rất xa nhỉ.

"Vương Vệ ngại ngùng cười một tiếng: "Cũng được.

" Anh không quen nói chuyện xã giao với người khác, "Bác sĩ, cô không sao chứ?""Sốt quá cao, tối nay phải ở trạm y tế, nhìn xem buổi sáng ngày mai sau khi truyền dịch nhiệt độ có hạ hay không.

Đó là em gái cháu à?" Vương Vệ thực sự quá đẹp trai, bác sĩ nhịn không được nói thêm một câu.

Vương Vệ không muốn giải thích, liền ừ một tiếng.

Sau khi anh nói cảm ơn bác sĩ, trực tiếp đi chân đất ngồi vào bên giường Tiêu Hiểu, cũng may quần áo rộng lớn, bản thân anh co chân lại, che chân ở bên trong quần áo, nhìn Tiêu Hiểu đang nhắm mắt, ở trong lòng than một tiếng thua lỗ, người mới vào nhà, liền tiêu hết ba đồng của anh, ngày mai khẳng định còn phải lấy thuốc, lại là một khoản tiền.

Anh biết người nhà họ Vương quyết định sẽ không nhả số tiền kia ra, nhưng anh vẫn hạ quyết tâm muốn họ nôn số tiền đó ra.

Đó là số tiền ông nội để lại cho anh, ai cũng không thể chiếm được, nghĩ như vậy, Vương Vệ dựa vào cái ghế chậm rãi nhắm mắt lại.

.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 4: 4: Anh Tình 1



Tiêu Hiểu mở to mắt, lần đầu tiên nhìn thấy là nóc nhà cũ đen mờ ám, ánh mắt hướng xuống, là vách tường thô ráp, góc tường thậm chí còn kết mạng nhện, chẳng lẽ cô còn đang nằm mơ?"Cháu đã tỉnh?", Trạm y tế tổng cộng có hai bác sĩ, buổi tối hôm qua nữ bác sĩ trực ban, lúc đầu bà ấy vốn muốn đi trước, nghĩ đến buổi tối hôm qua có hai anh em này tới, vẫn nhịn không được đến xem thử, thấy Tiêu Hiểu đã tỉnh, nữ bác sĩ thở dài một hơi, buổi tối hôm qua cô bé này sốt cao như vậy, thuốc của trạm y tế cũng không tốt, thật đúng là sợ đứa nhỏ này không thể hạ sốt.Tiêu Hiểu nháy nháy mắt, phát hiện hoàn cảnh trước mắt vẫn không thay đổi, cho nên buổi tối hôm qua trong lúc cô mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng ồn ào và cảm giác bị người vác ở trên lưng đều là thật?Nữ bác sĩ chỉ tưởng là đứa trẻ bị sốt nên mơ hồ, Tiêu Hiểu không đáp, bà ấy c*̃ng không thèm để ý, chạm lên trán Tiêu Hiểu, thấy nhiệt độ đã xuống rồi, thuận miệng nói: "Hạ sốt rồi, đợi lát nữa bảo anh cháu lấy thêm hai hộp thuốc trở về, chú ý giữ ấm, hai ngày nữa sẽ không sao." Nhìn Vương Vệ nằm co ro ở trên ghế, thấp giọng cảm thán với Tiêu Hiểu: "Cô nhóc, cháu có một người anh trai tốt đó, nó mang giày cỏ ở trong đống tuyết đi xa như vậy mới cõng cháu đến trạm y tế, chân suýt chút nữa bị đông cứng hỏng luôn rồi."Mặc dù bác sĩ này nói ngôn ngữ không khác ngôn ngữ chính thức của Liên Bang Hoa quốc tinh tế mấy, nhưng khẩu âm lại có khác biệt rất lớn, cũng may trí lực của cô siêu quần, nghe mấy câu liền quen với khẩu âm của nữ bác sĩ, theo nữ bác sĩ nhìn về Vương Vệ cuộn thành một cục ở một bên, theo tâm lý học, dạng tư thế ngủ này là biểu hiện điển hình của không có cảm giác an toàn.Nhưng bây giờ không quan tâm những chuyện này làm gì, tất cả trước mắt đều là xa lạ.Cô không biết đây là có chuyện gì, lại sợ khẩu âm của mình khác biệt gây nên chú ý, liền thoảng qua gật đầu.

Cô là tiểu công chúa của tập đoàn Tiêu thị hoành hành bá chủ tinh tế, là đại lão khoa học kỹ thuật trẻ tuổi nhất đã nhận được giải thưởng tinh hỏa của Tinh tế, là bảo bối của Liên Bang, cho dù đổi một thân thể khác, nhưng khí chất tự phụ thực chất bên trong cho dù là tùy ý gật đầu như thế c*̃ng tỏa ra dào dạt không thôi.Nữ bác sĩ kia thấy vậy nhất thời sửng sốt, lúc lấy lại tinh thần muốn nói tiếp thì Vương Vệ đã tỉnh."Tỉnh rồi?", anh ngáp một cái, rất là tùy ý hỏi một câu.

Mặc dù ở chung một thôn, nhưng khi còn bé tất cả đứa nhỏ đều tránh anh, lúc Tiêu Hiểu ở nhà mẹ đẻ rất yên tĩnh, rất ít ra ngoài cùng trẻ con trong thôn quậy phá, trước khi kết hôn hai người còn chưa gặp mặt nhau được mấy lần, cho nên đối với cô vợ mới này, Vương Vệ đương nhiên không có khả năng có tình cảm, nhưng bảo anh nhìn một người sống sờ sờ chết đi, anh cũng không qua được cửa ải trong lòng.

Anh chính là người quá tốt rồi, Vương Vệ lau nước mắt bởi vì đánh ngáp mà tràn ra nơi khóe mắt đi, ở trong lòng chậc một tiếng.Tiêu Hiểu chuyển ánh mắt lên trên người Vương Vệ, nếu như tất cả không phải nằm mơ, như vậy tối hôm qua người cõng cô đến bệnh viện chính là chàng thiếu niên này, cô sốt đến mơ hồ, cái khác không có gì ấn tượng, chỉ nhớ rõ lúc ấy mặt tựa hồ đặt ở trên bờ vai người này, xương kia cấn vào mặt cô đau nhức.

Hiện tại xem ra, người này quá gầy, đứng đấy tựa như một cây tre cắm trên mặt đất vậy.Để cẩn thận, Tiêu Hiểu không có nhiều lời, chỉ ừ một tiếng.Dáng vẻ không muốn nhiều lời này của cô Vương Vệ c*̃ng không thèm để ý, dù sao người trong thôn hoặc nhiều hoặc ít đều e ngại phiền chán anh.

Vương Vệ nhẹ gật đầu, đi theo bác sĩ ra ngoài tính tiền thuận tiện lấy thuốc.Chờ sau khi Vương Vệ cùng bác sĩ đi rồi, Tiêu Hiểu lấy hai cái tay từ trong chăn ra, vừa nhìn liền biết đây không phải tay của cô.

Cô nghĩ nghĩ, trước khi phát sinh dị thường, công trình nghiên cứu áp lực không gian và thời gian của cô có đột phá, hẳn cũng bởi vì cái này, cho nên cô mới tới nơi này?Tiêu Hiểu trong lòng thở dài một hơi, xem ra muốn trở về cũng chỉ có thể gửi hi vọng vào nghiên cứu kia.Tìm được nguyên nhân, Tiêu Hiểu cố gắng đè bối rối xuống, cô nhịn không được tò mò đánh giá hoàn cảnh chung quanh, vừa nhìn, tâm lập tức chìm đến đáy cốc, đây rốt cuộc là xã hội nguyên thuỷ nào đây? Nhìn dáng vẻ có chút giống với dáng vẻ thời kỳ kiến quốc ban đầu của Trung Quốc mà trong lịch sử ghi lại vậy?Có thể trở thành đại lão khoa học kỹ thuật, lòng hiếu kỳ của Tiêu Hiểu tự nhiên mạnh hơn người khác, cô nhịn không được vén chăn lên xuống giường, đi ra khỏi phòng bệnh, lọt vào trong tầm mắt chính là một mảnh trắng xóa, đây là tuyết thực sự?Thời đại vũ trụ nhân loại sớm đã có thể điều tiết thời tiết tự nhiên, tất cả lấy phù hợp làm chủ, muốn xem tuyết, còn cần phải đi tinh cầu chuyên triển lãm cảnh tuyết ngắm cảnh, nhưng đó cũng là nhân tạo.Đối mặt với cảnh tuyết tự nhiên, Tiêu Hiểu nhịn không được nắm một cái trong tay tinh tế quan sát.Vương Vệ vừa vặn cầm thuốc từ hiệu thuốc ra, vừa thấy Tiêu Hiểu giống như kẻ ngốc ôm lấy một vốc tuyết nhìn chằm chằm, lập tức giận không chỗ phát tiết, anh đi đến trước mặt Tiêu Hiểu quay đầu liền mắng: "Cô ngớ ngẩn hả, vừa mới hạ sốt, mới từ Quỷ Môn quan trở về, cô liền chờ không kịp tìm đường chết, nhìn, nhìn cái rắm đó, chưa từng thấy tuyết hả! Sớm biết cô ngốc như thế, ông đây mới không cứu cô, để cô sốt chết cho rồi!" Anh nói xong, hất rớt tuyết trong tay Tiêu Hiểu, khí thế hung ác, lực đạo c*̃ng rất mạnh, chỉ nghe bộp một tiếng, tuyết trong tay Tiêu Hiểu rì rào rơi xuống, đôi tay gầy giống chân gà kia của cô cũng lập tức đỏ lên theo..
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 5: 5: Anh Tình 2



Tiêu Hiểu ngây ngẩn cả người, từ nhỏ đến lớn, hai mươi hai năm, đây là lần đầu tiên có người dám hung ác với cô như thế, vô luận là gia thế của cô hay là giá trị của bản thân, đi tới chỗ nào không có người bợ đỡ.Thấy Tiêu Hiểu bị mắng còn ngu ngơ sững sờ nhìn anh, trong lòng Vương Vệ nói thầm: Cái nhà họ Tiêu này chẳng lẽ gả một kẻ ngu cho anh? Thế nhưng không nghe nói con gái nhà họ Tiêu là đồ ngốc mà.Vương Vệ đưa tay quơ quơ ở trước mặt Tiêu Hiểu: "Ha ha, nghe thấy không? Trả lời coi."Tiêu Hiểu lấy lại tinh thần, trong nháy mắt hiểu rõ tình cảnh của bản thân, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đại tiểu thư cô co được dãn được, trước tiên thăm dò rõ ràng tình hình lại nói, hơn nữa người này mặc dù hung dữ, đến cùng vẫn là vì tốt cho cô, huống chi buổi tối hôm qua vẫn là anh cõng cô đến bệnh viện."Anh đừng nóng giận, sau này tôi sẽ.

.

.

không làm như thế nữa.", Tiêu Hiểu cố làm cho n hốc mắt nghẹn đỏ, nghẹn ngào nói: "Cám ơn anh đêm qua đã dẫn tôi tới bệnh viện." Tiêu Hiểu bắt chước khẩu âm của Vương Vệ và bác sĩ, lại cố gắng tỏ ra dịu dàng, kết hợp với khuôn mặt lớn chừng bàn tay cùng với dáng người mảnh mai kia của cô, thật sự là vô cùng đáng thương.Vương Vệ bị dáng vẻ này của Tiêu Hiểu làm cho có chút không được tự nhiên, anh có kinh nghiệm đối mặt với ác ý, nhưng thái độ của Tiêu Hiểu đối với anh như vậy anh còn chưa từng gặp phải.Vương Vệ cố gắng xụ mặt, ồm ồm nói: "Biết sai thì tốt, trở về phòng đi thôi." Nói xong lại cảm thấy giọng điệu của mình tựa hồ quá ôn hòa, vội vàng bổ sung một câu: "Vì xem bệnh cho cô, tôi đã tốn bốn đồng, nếu như cô xảy ra chuyện gì, bốn đồng này tôi biết đi đâu đòi lại?"Tiêu Hiểu rất thông minh, chỉ tìm tòi chút liền biết thì ra Vương Vệ ăn nói to tiếng giống như hổ gầm này chẳng qua chỉ có vẻ bề ngoài, dáng vẻ giương nanh múa vuốt đều là vỏ bọc thôi."Xin lỗi, tôi.

.

.", Tiêu Hiểu tay chân luống cuống xoắn góc áo."Được rồi, đi vào nằm đi, nếu không bây giờ cô trả đi." Vương Vệ bị dáng vẻ vô cùng đáng thương này của Tiêu Hiểu làm cho bực bội không thôi, bắt anh cùng người mắng nhau anh cũng không sợ hãi, ngược lại bộ dạng này của Tiêu Hiểu khiến anh không có cách nào tự nhiên đối mặt.Tiêu Hiểu ngoan ngoãn à một tiếng, quả nhiên đi vào nằm.Thế nhưng ngay từ đầu không có chú ý tới còn đỡ, hiện tại xem ra, ga giường và chăn mền mặc dù là màu trắng, lại ố vàng, còn có vết bẩn chưa được giặt sạch sẽ.Tiêu Hiểu mặc dù không có bệnh thích sạch sẽ, nhưng hoàn cảnh sống của cô luôn sạch sẽ, chênh lệch quá lớn, khiến bản thân cô không được tự nhiên, nằm ở trên giường không ngừng lật qua lật lại.Vương Vệ thấy mà lông mày nhíu lại thật chặt, bàn tay đập vào trên chăn: "Trên người cô có bọ chét hả? Mau đi ngủ, tôi đã nói với bác dĩ rồi, cho phép cô ngủ đến buổi chiều, lúc thời tiết ấm áp lại trở về." Lo lắng căn phòng hở tứ phía trong nhà kia không giữ ấm, bệnh tình Tiêu Hiểu tái phát, đương nhiên lo lắng hơn chính là bốn đồng trôi theo dòng nước, Vương Vệ liền mặt dạn mày dày đi nhờ vả bác sĩ.Cũng may trạm y tế bình thường căn bản không có người nào nằm viện, anh nói chuyện, nữ bác sĩ kia cũng đáp ứng.Tiêu Hiểu trong lòng mắng một tiếng tiểu quỷ thối, dù cô thông minh cũng mới hai mươi hai tuổi, từ nhỏ được cha mẹ anh trai nâng ở trong lòng bàn tay mà lớn lên, lại là được vinh dự là thiếu niên thiên tài của Liên Bang Minh Châu, mặc dù biết là trước khi hiểu rõ tình hình phải nhẫn nhục phụ trọng, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ đề phòng kèm theo một chút không cam lòng.Vương Vệ nhướng lông mày một cái, "Ồ, cô còn không phục?", anh bóp ngón tay vang răng rắc, vẻ mặt kích động, như này mới đúng, chính là dáng vẻ không biết tốt xấu này anh mới dễ ra tay thu thập."A, đầu tôi choáng quá.", Nhìn dáng vẻ của Vương Vệ lúc nãy, Tiêu Hiểu đã biết anh ăn mềm không ăn cứng, lập tức kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, trên mặt lộ ra vẻ thận trọng lấy lòng, thử thăm dò vươn tay lôi kéo tay áo của Vương Vệ: "Đầu tôi hình như còn có chút choáng, muốn ngủ một chút, được không?"Tâm trạng lúc này của Vương Vệ như thật vất vả mới dồn sức kéo căng dây cung lại bị báo không thể bắn tên, đành phải thu lại sức lực, "Muốn ngủ thì ngủ thôi, nói chuyện cứ nói, đừng động tay động chân." Nói xong không được tự nhiên kéo tay Tiêu Hiểu ra.Tiêu Hiểu nghe xong, lập tức chân chó cười với Vương Vệ, mềm giọng nói: "Anh thật tốt, anh trai.", nữ bác sĩ kia đã nói thiếu niên này là anh trai của cô, vậy hẳn là không sai.

Nói xong nhắm mắt lại.Vương Vệ lập tức như bị ngũ lôi đánh xuống, lỗ tai cũng đỏ lên, anh cứng ngắc đi ra phòng bệnh, ở dưới mái hiên vuốt mặt một cái, "Mịa nó, con nhóc này quá không biết ngại là gì." Anh trai? Đây rõ ràng gọi anh là anh tình[1] à![1]Anh tình (情哥哥): được dùng ở Tứ Xuyên, có nghĩa là người yêu, bạn trai..
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 6: 6: Cõng Vợ Về Nhà 1



Tiêu Hiểu là bị đói tỉnh, bụng réo ục ục không ngừng, trước đây cô chưa từng chịu đói bao giờ, không ngờ cảm giác đói bụng lại khó chịu như thế.

Cỗ thân thể này vừa nhìn là biết suy dinh dưỡng, cô quả thực khó mà tưởng tượng, đến cả bụng cũng không lấp đầy, đây rốt cuộc là hoàn cảnh nghèo khó tới nhường nào.

Vào lúc cô đang ấn chiếc bụng khó mà chịu đựng chuẩn bị rời giường, Vương Vệ bưng một chiếc bát lớn sứt mẻ tiến vào, đi đến trước giường, trực tiếp đưa bát cho cô: “Tốn hai hào tiền, nhớ đấy, sau này phải trả cho tôi.

” Đây là anh đi nhà ăn nhỏ của trạm y tế mua, mặc dù anh đã ăn đi một nửa, nhưng tốt xấu gì anh cũng cứu Tiêu Hiểu một mạng, ơn cứu mạng hai hào tiền là đã có thể báo đáp hay sao! Cho nên đem hai hào tiền quy hết về người Tiêu Hiểu, Vương Vệ một chút gánh nặng tâm lý cũng không có.

Tiêu Hiểu nhận lấy bát, hạt cơm có hơi ố vàng, bên trên đặt hai miếng thịt không biết là thịt gì, bên cạnh còn đặt hai thứ tròn tròn màu vàng.

Tiêu Hiểu cầm một cái bánh bao ngô lên, rất chân thành hỏi: “Đây là cái gì?” Cô biết không nên biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng đồ bỏ vào miệng, trước khi biết rõ cô thật sự không muốn nuốt trọn.

Vương Vệ ngạc nhiên: “Đầu óc cô sốt hỏng rồi hả? Bánh bao ngô mà cô không biết luôn rồi?”Tiêu Hiểu ồ một tiếng ngẩng đầu cười với Vương Vệ: “Em lừa anh đấy, em đương nhiên biết bánh bao ngô rồi, anh, em chính là xem xem anh có đau lòng em không thôi.

”Ai ngờ câu này của cô vừa thốt ra, Vương Vệ lập tức giống như bị dọa mà chợt lùi về sau hai bước: “Cô! cô nói linh tinh gì vậy, cô ăn của cô đi.

” Nói xong cứng ngắc quay người, ba bước gộp thành hai bước nhanh chóng ra khỏi phòng.

Xem ra câu anh đó có nghĩa là anh Tình không sai rồi, nếu như không phải thích anh, Tiêu Hiểu để ý liệu anh có quan tâm cô không để làm gì? Vương Vệ phiền não lau mặt một cái, ôi, nha đầu này thật là quá không biết xấu hổ rồi.

Dù Tiêu Hiểu có thông minh đi nữa, cũng không thể biết được hoạt động tâm lý của Vương Vệ rối rắm như nào, cô nghi hoặc nhìn ra cửa một cái, liền thu tầm mắt về, dùng đầu ngón tay chọc chọc hai cái bánh bao ngô, tuy nhiên trải qua đủ kiểu thủ pháp nấu nướng phiền phức, so với những đồ ăn khác mà nói, bánh ngô chẳng có bao nhiêu dinh dưỡng, chẳng qua là đồ mà mọi người lâu lâu thay đổi khẩu vị mà thôi.

Tiêu Hiểu cầm bánh bao ngô lên cắn một miếng, bột ngô nghiền chẳng mịn tí nào, còn có chút mùi mốc, Tiêu Hiểu nuốt xuống xong lập tức cau mày lại.

Đây là đồ cho người ăn?Tiêu Hiểu cố nén khó chịu ăn hết một cái bánh bao ngô, lại ăn mấy miếng cơm ố vàng, mùi vị khác thường của cơm rất nặng, theo lý mà nói tuy cô đã đổi một thân thể khác, khứu giác vị giác gì đó nên đều theo thân thể này mới đúng, Tiêu Hiểu có thể cảm nhận được khát vọng của thân thể này đối với đồ ăn trước mặt, nhưng cô lại mang cả khứu giác và vị giác nhạy bén tới theo, ngay cả đồ ăn dịch dinh dưỡng bồi dưỡng mà Tinh Tế chuyên dùng cô còn bới móc, huống chi là những đồ có mùi kỳ lạ này.

Mặc dù biết thân thể này không cho phép cô kén ăn, hơn nữa từ ánh mắt không nỡ khi anh trai hờ kia đưa bát cho cô hồi nãy, liền biết được e là loại đồ ăn này ở đây đã được coi là tốt rồi.

Nhưng cô thực sự ăn không nổi nữa, còn ăn nữa liền nôn mất.

Tiêu Hiểu đặt bát sang một bên, ôm bụng lâm vào u sầu, cái gì cũng không biết, hai mắt tối đen, nếu như trước đó thì cô còn muốn từ từ nghĩ cách, nhưng hiện giờ ngay cả đồ ăn ở đây đều không thể ăn, sợ là còn chưa nghĩ ra cách cô liền đói chết rồi.

Vương Vệ ở bên ngoài ngây ngốc một lúc, nghĩ chắc hẳn Tiêu Hiểu đã ăn xong, liền đi vào lấy bát, vừa nhìn, lập tức cau mày lại: “Sao còn thừa nhiều vậy?”.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 7: 7: Cõng Vợ Về Nhà 2



Tiêu Hiểu đỏ mắt, ủy khuất nói: “Em không có khẩu vị.

” Lần này không phải giả vờ, cô thật sự ủy khuất, cô nào có chịu đựng qua kiểu khổ cực như vậy bao giờ, may là cô đủ lý trí, nếu đổi một cô gái Tinh Tế hai mươi hai tuổi không hiểu ra sao đến nơi này, sợ là sớm đã suy sụp rồi.

Vương Vệ nghe xong mày cau lại càng chặt hơn, nghiêng người thăm dò trán của Tiêu Hiểu: “Đã hạ sốt rồi, sao vẫn không có khẩu vị?”Khi ở Tinh Tế, mấy anh trai còn cưng chiều cô hơn cả cha mẹ, Vương Vệ cõng cô tới bệnh viện, mặc dù trông hung dữ, thực ra lòng dạ không hề cứng rắn giống như bề ngoài, hơn nữa hôm qua dựa lên lưng của anh trai hờ này, cảm thấy đáng tin đến lạ, vào thời khắc bạo phát ủy khuất, Tiêu Hiểu bất giác lộ ra dáng vẻ cô gái nhỏ khi ở trước mặt các anh như trước đây: “Chính là không có khẩu vị đó, mấy thứ đồ này rất khó ăn!.

” Cô co lại thành một cục, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay ngước nhìn Vương Vệ, hốc mắt còn đầy nước mắt, ngữ điệu mềm yếu lại đáng thương.

Vương Vệ nghe vậy tay vừa giơ một cái liền rút về, đây là làm gì vậy! Nha đầu này là đang được nước lấn tới đấy hả? Thảo nào đàn ông đã cưới vợ ở trong thôn khi tụ tập với nhau nhắc đến vợ đều nói đàn bà con gái không được cưng chiều thái quá, phải lấy ra uy phong của cánh đàn ông, nếu không vợ sẽ trèo lên đầu của mình mà làm trời làm đất.

Nhìn đi, nhìn đi, anh vừa đối tối với Tiêu Hiểu chút xíu, nhà đầu này liền thuận cột bò lên.

Đồ này còn khó ăn? Cơm trắng ngần, bánh bao ngô vàng cam, đều là đồ tốt nhất.

Ai mà chả biết nhà lão Tiêu đông con, người lao động lại ít, ăn uống còn phải dè sẻn hơn so với những người khác trong thôn, cơm như này e là nhà lão Tiêu đến ngày lễ tết mới có thể ăn nổi.

Nha đầu này lại còn nói với anh đồ này khó ăn, không phải chuyện cười sao!Vương Vệ nhận định là Tiêu Hiểu cố ý, liền lạnh mặt: “Nếu như cô không ăn, thì tôi tự ăn.

” Tưởng rằng vờ bày ra bộ dáng đáng thương, lại giở giọng ỏn ẻn nói mấy câu, anh liền mặc cô muốn làm gì thì làm chắc? Vương Vệ thầm hừ một tiếng, anh rất là lạnh lùng đấy! Dù có giả vờ đáng thương hơn nữa, cũng đừng nghĩ anh mềm lòng.

Tiêu Hiểu thấy Vương Vệ bưng bát ăn từng miếng lớn, lập tức trừng to mắt, đó là đồ cô ăn thừa mà! Thấy anh ngay cả đồ thừa đều ăn đến say sưa ngon lành như vậy, lòng liền càng thêm thấy bi thương.

Mặc dù Liên Bang có ghi chép liên quan về đoạn lịch sử này, nhưng đều chỉ là đôi câu vài lời, vào lúc trái đất đại diệt vong, lịch sử trước đây gần như đều bị chôn vùi, về quãng lịch sử này, chỉ có một câu: sau khi Trung Quốc mới thành lập, chính phủ và nhân dân phấn đấu vượt qua khó khăn gian khổ.

Tiêu Hiểu trừng đôi mắt xuất thần ngước nhìn trần nhà: không ngờ thời bây giờ lại khó khăn như vậy!Vương Vệ ăn cơm xong, thấy Tiêu Hiểu nhìn lên trần nhà không động đậy gì, liền chậc một tiếng: “Biết sai rồi? Sau này đừng làm mấy hành động quái đản nữa, đều là cùng một thôn, ai mà chẳng biết ai, đứng dậy, chúng ta phải về rồi.

” Trong lòng trộm cười một tiếng, nha đầu này bây giờ biết sự lợi lại của anh, về sau khẳng định không dám làm mình làm mẩy nữa, uy phong đàn ông của anh nắm rất chắc!Tiêu Hiểu xoay cổ: “Trở về?”“Không thì sao, chẳng lẽ cô còn muốn nằm ì mãi ở chỗ này không chịu đi?” Vương Vệ đỡ Tiêu Hiểu xuống giường.

Từ trong chăn ấm áp đi ra, Tiêu Hiểu nhịn không được rùng mình một cái, nhìn tuyết trắng xóa, không kìm được hỏi Vương Vệ: “Về như thế nào?”“Thì bước về chứ sao.

” Vương Vệ tùy ý cười một tiếng, cong người buộc chặt vải rách mà nữ bác sĩ quấn cho anh, mặc dù không thể so với giày bông, nhưng ít ra tốt hơn rất nhiều so với lúc anh đến chỉ đi mỗi đôi giày cỏ.

.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 8: 8: Cõng Vợ Về Nhà 3



“Chờ chút, anh chỉ đi cái này để đi trên tuyết?” Nhiệt độ phải âm mười mấy độ, cứ thế đi về, còn cần chân nữa không?Vương Vệ lại không có nhiều nhẫn nại như vậy: “Lúc tôi đến đi mỗi đôi giày cỏ, chẳng phải cũng cõng cô tới bệnh viện đấy sao? Đi mau, nhân lúc đang ấm áp, nếu không muộn tí nữa sẽ càng lạnh.

”Tiêu Hiểu mím môi, nhìn trên chân của mình, đi đôi giày không biết may từ loại vải gì, đen thui, sợi bông cũ nát rơi ra từ vết rách trên mặt vải, đế giày hình như còn thủng lỗ, trong lòng nghẹn ngào một tiếng, mẹ ơi, con muốn về nhà!Thấy Tiêu Hiểu do dự, chân duỗi ra lại co về, Vương Vệ chau đôi mày lại đến mức có thể kẹp chết con muỗi, sớm biết cưới vợ phiền phức như vậy, dù có nói gì anh cũng sẽ không đồng ý mối hôn sự rối lung tung beng này.

“Lên đây!” Vương Vệ đưa chăn trong tay cho Tiêu Hiểu, bản thân ngồi xổm trước mặt cô, còn cứ lề mề tiếp thì trời sắp tối luôn rồi, hơn nữa Tiêu Hiểu bị ốm vừa mới khỏi, nếu như lại đi trên tuyết, tái phát mới là phiền phức.

Không đợi Tiêu Hiểu đáp lại, Vương Vệ tự ôm lấy hai chân cô.

Tiêu Hiểu liền không không chế được mà úp sấp lên lưng Vương Vệ.

“Để em xuống đi, em có thể tự đi được.

” Tiêu Hiểu lấy lại tinh thần, đỏ mặt đáp.

Đây vẫn là đứa trẻ mà, còn không lớn bằng cô, hơn nữa trông giống như sào trúc vậy, cô sợ đi được nửa đường người này liền đột nhiên gãy đôi.

Vương Vệ hừ một tiếng: “Nếu như cô thật sự muốn bước, sẽ còn lề mà lề mề hả?Nói khiến cho Tiêu Hiểu đỏ mặt, trời đất chứng giám, cô thật sự không muốn để cho anh trai hờ cõng cô, nhưng mà đi đôi giày thủng bước trên tuyết, còn không cho một tiểu công chúa cẩm y ngọc thực từ nhỏ của Tinh Tế cô đây thiết lập tâm lý à?Vừa định giãy dụa xuống, Vương Vệ lại nói tiếp: “Hơn nữa nếu như cô trở về lại bị bệnh, tôi không có tiền cho cô khám bệnh đâu, đến lúc đó cô cứ sốt chết luôn đi.

”Tiêu Hiểu lập tức ngoan ngoãn nằm trên lưng Vương Vệ không động đậy nữa, mặc kệ như thế nào, quan trọng là giữ cái mạng nhỏ trước.

Chăm trùm trên người cô, gió lạnh khi có khi không len lỏi vào trong cổ, nhìn Vương Vệ mặc áo bông cũ rách chắc chắn càng lạnh.

Tiêu Hiểu mở hai cánh tay trải chăn ra!.

Vương Vệ nghe thấy động tĩnh sột sột soạt soạt đằng sau, không đợi anh hỏi cô đang làm gì, liền cảm nhận được gió lạnh không ngừng thổi vào anh bị thứ gì đó chặn lại, cúi đầu nhìn một cái, mới phát hiện cái chăn mà ban đầu Tiêu Hiểu dùng cũng bọc lấy anh rồi.

Vương Vệ sững sờ, một hồi lâu mới cất giọng nói: “!.

Cô làm gì vậy?” “Hai người bọc lại cùng nhau càng ấm hơn.

” Tiêu Hiểu mềm giọng nói bên tai Vương Vệ.

Vương Vệ cúi đầu nhìn hai tay kéo chăn của Tiêu Hiểu, chiếc chăn này không lớn, muốn bọc lấy hai người có chút khó khăn, Tiêu Hiểu không khỏi tốn sức căng hai góc chăn mới có thể bao bọc hai người.

Nhưng vừa làm như vậy, hai tay của cô không khỏi bị lộ ra bên ngoài.

Vương Vệ di dời tầm mắt khỏi đôi tay bị lạnh đến đỏ bừng kia, trong cuộc đời của anh, trừ ông nội ra, trước giờ chưa từng có ai có thiện ý với anh.

“!.

Ai bảo cô nhiều chuyện.

” Vương Vệ cúi đầu thấp giọng nói một câu, nhưng tiếng nói quá nhỏ, gió vừa thổi liền che lấp mất.

“Anh nói gì cơ?” Tiêu Hiểu chưa nghe rõ, cúi đầu xuống hỏi.

Hơi thở ấm áp khiến Vương Vệ cảm thấy lỗ tai có hơi ngứa ngáy, nghiêm mặt nói: “Bảo cô đừng có động đậy lung tung.

”“Ồ.

”Tiêu Hiểu quả nhiên không động nữa, để bản thân mình gắt gao dán lên lưng Vương Vệ, như vậy cũng có thể để cho hai người càng thêm ấm áp.

Vương Vệ cõng Tiêu Hiểu, cảm thấy cô giống như một con mèo, bất luận là gương mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, lúc nói chuyện ngữ điệu mềm mại, hay là dáng vẻ ngoan ngoãn nằm úp trên lưng anh, liền nhíu mày: lúc trước không cảm thấy, hiện giờ xem ra, có phải nha đầu này gầy quá rồi không?.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 9: 9: Người Phụ Nữ Của Ông Đây 1



Từ trạm y tế đi ra, cứ đi mãi hơn ba giờ mới đến cổng thôn Tiểu Tiền.Thời tiết rét đậm, phần lớn người trong thôn đều đang tránh rét, Vương Vệ cõng Tiêu Hiểu vào trong thôn, trên đường liền gặp một người, người đó nhìn thấy Vương Vệ, cố ý tránh xa mấy bước, chuồn đi mất.Vương Vệ cong khóe môi lên trào phúng, lặng lẽ bước tiếp.Còn Tiêu Hiểu nghi ngờ nhìn người đó một cái: làm gì mà gặp hai người bọn họ giống như gặp ôn thần vậy? Lẽ nào cô và anh trai hờ này nhân duyên ở đây chẳng tốt là bao?Rất nhanh liền tới nhà họ Vương, Vương Vệ đặt Tiêu Hiểu xuống trước phòng hai người: “Đi vào đi.” Anh còn phải đi đun chút nước để ngâm chân, nếu không chân thật sự sắp đông hỏng rồi.Tiêu Hiểu nhìn căn phòng nhỏ tồi tàn trước mắt, dùng cỏ để lợp mái, bức tường nứt vỡ, còn có một cái cửa cũng chẳng có tác dụng gì, bị gió thổi vang lên lộc cộc.

Lòng của cô cũng giống như thời tiết vậy, lạnh căm căm, hận không thể trực tiếp ngất xỉu, môi không khống chế được mà run rẩy: Lẽ nào… sau này cô phải sống ở chỗ này sao? Cho dù là người sống ở tầng chót nhất của tinh cầu ngoài rìa nhất của Tinh Hệ, ở rìa ngoài cùng nhất của Tinh Tế cũng được chính phủ phân phát cho nhà lầu rộng hai trăm mét vuông.Người Tinh Tế chú trọng nhất là riêng tư, đa số đều là nhà riêng, quây một mảnh đất xây nhà tùy theo ý mình.

Thậm chí nhà họ Tiêu chiếm một Tinh Hệ ở trung tâm Tinh Tế.Trước đây khi Tiêu Hiểu biết những người ở tầng chót nhất của Tinh Tế sẽ có rất nhiều người ở cùng một toà nhà, mỗi tầng có mấy hộ ở, thì cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng đến nơi này rồi mới biết, đó chả tính là gì!Trong lòng Tiêu Hiểu nghẹn ngào một tiếng: Sớm biết thì cô đã không tùy tiện nghiên cứu cú nhảy vượt chiều không gian rồi, giờ thì hay rồi, để bản thân tới nông nỗi áo rách quần manh, cơm không đủ no như này, đến cả nơi ở cũng là xã hội nguyên thuỷ gió mưa tùy tiện vào trú.“Mau vào trong, nếu không hứng nhiều gió lạnh lại bị cảm thì cô cứ chờ chết đi.” Vương Vệ đẩy Tiêu Hiểu đang sững sờ một cái, nói xong liền định quay người rời đi.Tiêu Hiểu nhìn căn nhà đen thui thùi lùi, vô thức nắm lấy góc áo của Vương Vệ, có thể là bởi vì khi tỉnh lại ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là Vương Vệ, như chim non thấy mẹ, cũng có thể là vì lưng của Vương Vệ tuy đơn bạc nhưng lại hết sức đáng tin.

Hơn nữa Tiêu Hiểu nhìn thấu ngụy trang mặt lạnh tâm nóng của anh, ở trước mặt Vương Vệ rất tự nhiên lộ ra trạng thái đối mặt với người nhà trước khi đến nơi này: “Anh, anh muốn đi đâu, em sợ...” Căn phòng đó tối thui, cứ cảm thấy bước một bước vào trong liền bị quái vật há miệng nuốt mất.Vương Vệ buồn bực vò đầu mình: “Sao cô...” lại yếu đuối dính người như vậy chứ, nha đầu chết tiệt này ở trong trạm y tế còn chưa chịu đủ giáo huấn hay sao?Liền có ý quát Tiêu Hiểu đi vào: “Sao cô lại phiền phức như vậy? Sợ cái gì, trong căn phòng đó lẽ nào còn có thứ có thể ăn thịt cô hay gì....”Tiêu Hiểu vội gật đầu, lầm bầm một tiếng: “Ừm, em sợ....” Nói xong nở nụ cười lấy lòng với Vương Vệ.

Thân thể này gầy trơ xương, lại thêm cả mặt của nguyên chủ vốn nhỏ, hốc mắt đỏ lên ngoan ngoãn nhìn Vương Vệ như vậy, lòng Vương Vệ muốn cứng rắn lên, liền giống như bóng bay bỗng chốc bị chọc thủng, điều chỉnh một chút, lời đến bên miệng liền thành: “Tôi muốn đi nhà bếp đun nước ngâm chân, cô muốn đi theo thì đi.” Chậc, cưới một người vợ sao lại phiền phức như vậy chứ.Tiêu Hiểu chạy chậm đi theo sau Vương Vệ.

Sau khi trải qua cảm giác đột phá trí tưởng tượng như chuyện căn nhà nhỏ tồi tàn sẽ là nơi sống sau này, lúc này nhìn thấy hình dáng của nhà bếp cô cũng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.Không phải chỉ là mặt đất mấp mô, không phải chỉ là dùng đất đắp thành nhà bếp, không phải chỉ là… nhà bếp dơ bẩn thôi sao, Tiêu Hiểu nhìn đến đây vội vàng dời tầm mắt đi, nếu như đồ ăn từ nơi như này mà ra, cô sau này chỉ sợ càng thêm không có khẩu vị.“Cô tới ngồi ở đây, sưởi ấm đi.” Lúc trước không cảm thấy, hiện giờ nhìn lại, Vương Vệ cứ cảm thấy cơ thể mỏng manh như tờ giấy của Tiêu Hiểu chỉ sợ bị gió thổi một cái là bay lên trời mất..
 
Back
Top Bottom