Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 30: Chương 30



Cố Nguyệt Hoài chớp mắt, trong mắt phủ màn sương, nhưng cô lại vội vã thu hồi tầm mắt, không dám để người khác nhìn thấy.

Tuy Cố Chí Phượng có dáng vẻ thô kệch, nhưng trong lòng lại tinh tế, vừa nhìn đã biết tâm trạng Cố Nguyệt Hoài không đúng, vội nói: “Sao thế bé? Có phải không thích hay không? Không sao, nếu con không thích thì cha lại mang đi đổi cái mà con thích, được không nào?”

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, cắn răng nói: “Không có gì đâu cha. Con không sao, con rất thích đôi giày này.”

“Thích thì tốt, thích thì tốt. Đầu con còn đau không? Anh cả của con đã nói với cha rồi. Đúng là nghiệp chướng mà! Tuyệt đối đừng bị phá dung, lát nữa cha sẽ dẫn con lên công xã kiểm tra thử.” Cố Chí Phượng đau lòng nhìn Cố Nguyệt Hoài.

Cô đáp: “Con đã hết đau rồi cha. Cha đừng lo, bác sĩ đã nói không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là khỏe thôi.”

Cố Nguyệt Hoài vừa dứt lời đã đặt hộp giày sang một bên, nói với Cố Chí Phượng: “Cha, cha hãy ngồi đây một lát. Con đi phụ anh hai nấu cơm, để cha nếm thử tài nấu nướng của con. Tối qua anh cả cứ khen con mãi.”

Nói xong, cô cũng không đợi Cố Chí Phượng lên tiếng, đã nhảy xuống giường, chạy tới đổ túi lương thực ra. Nhân lúc Cố Duệ Hoài đi ra ngoài gánh nước, cô đã đổ non nửa túi gạo vào trong chậu, rồi bỏ vào nồi hấp.

Trong nhà đã hết đồ ăn, cô cầm tám đồng hai giấu ở dưới gối, chuẩn bị đi vào thôn tìm người mua một ít thịt đắt đỏ.

“Cha, cha coi lửa hộ con, con đi ra ngoài một chuyến.”

Cố Nguyệt Hoài nói xong thì vội vã rời đi.

Cố Tích Hoài liếc nhìn cô, rồi đi tới bên kệ bếp, mở nắp nồi ra xem, ngạc nhiên đến nỗi suýt rớt tròng mắt, giọng điệu cổ quái: “Cha, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây ư? Cha nhìn xem, không ngờ Cố Nguyệt Hoài lại nấu cơm.”

Cố Chí Phượng sửng sốt, cũng hơi khó hiểu. Trước đây bé còn ôm chặt túi lương thực tinh hơn bất kỳ thứ gì khác, hôm nay bị gì vậy? Đầu óc bị úng nước rồi ư? Vẻ mặt ông ấy hơi lo lắng, muốn đợi lát nữa ăn cơm hoặc đi vệ sinh để nhìn cho kỹ.

Dù nghĩ như thế nhưng Cố Chí Phượng vẫn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cố Tích Hoài: “Con bớt bịa đặt về bé đi.”

Cố Tích Hoài bĩu môi. Anh ấy đúng là lo nghĩ linh tinh, nói không chừng Cố Nguyệt Hoài nấu nhiều cơm như thế không phải để cho bọn họ ăn.

*

Cố Nguyệt Hoài mở cửa ra, đi thẳng tới nhà bí thư chi bộ.

Thời đại này, trong đại đội sản xuất Đại Lao Tử không có nhiều hộ gia đình được ăn thịt. Nhà Trần Nguyệt Thăng là một, nhà chủ nhiệm Hoàng là hai và một hộ gia đình nữa đó là nhà của Vương Phúc – bí thư chi bộ.

Nhưng cô không thể đến nhà họ Trần. Còn chủ nhiệm Hoàng đã dẫn Điền Tĩnh đến trung tâm y tế xã rồi, nên không có ở đây. Nhà của Vương Phúc cũng được xây bằng đất, đầu tường còn mọc ra một bụi cây, trông rất tao nhã.

Nhà ông ta mở cổng, Đoạn Cúc Hoa – vợ của Vương Phúc đang vén rèm cửa xào rau, một mùi thịt nồng đậm xộc vào mũi.

Nguyệt

Cố Nguyệt Hoài gõ cửa, sải bước đi vào sân: “Thím Cúc Hoa ơi!”

“Ai đó?” Đoạn Cúc Hoa nghe thấy có người gọi thì cầm cái xẻng cơm thò đầu ra ngoài. Vừa nhìn thấy là Cố Nguyệt Hoài thì cau mày, đen mặt nói: “Cháu đến nhà thím làm gì?”

Bà ta nói thầm trong bụng: Cố Nguyệt Hoài ham ăn biếng làm đã thành thói. Hôm nay lại đến đây vào giờ cơm là muốn xin cơm à?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Đoạn Cúc Hoa càng đen hơn.

Cố Nguyệt Hoài đành phải làm như không nhìn thấy, mà nở nụ cười, mở miệng nói: “Thím Cúc Hoa, hôm nay khó khăn lắm nhà cháu mới tập hợp đông đủ. Cháu muốn xào một món nhưng trong nhà không có thịt, nên đến nhà thím mua một ít. Thím xem có được hay không?”

Lúc nói, Cố Nguyệt Hoài còn giơ một xấp tiền giấy trong tay.

Đoạn Cúc Hoa nhìn thấy tiền trong tay cô, bấy giờ sắc mặt đen kịt mới dễ coi hơn một tí. Nghe thấy cô nói mua thịt cho người nhà ăn, bà ta hơi ngạc nhiên. Dù sao thì mọi người trong đại đội đều nhìn thấy rất rõ Cố Nguyệt Hoài ích kỷ đến nhường nào.

Bà ta ngẫm nghĩ rồi đáp: “Thịt trong nhà thím cũng không còn nhiều, mà chỉ còn lại một miếng ba chỉ, cháu có cần không?”

Cố Nguyệt Hoài mừng rỡ, trịnh trọng nói: “Cần chứ.”
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 31: Chương 31



Đoạn Cúc Hoa xào rau xong mới đi vào nhà lấy thịt, còn tiện tay xách cán cân ra: “Cháu cần bao nhiêu?”

Cố Nguyệt Hoài nhìn miếng thịt ba chỉ dài bằng ba ngón tay trong tay Đoạn Cúc Hoa đáp: “Cháu cần nguyên miếng này.”

“Cần hết luôn à?” Đoạn Cúc Hoa hơi ngạc nhiên. Mỗi lần nhà bà ta cắt thịt cũng không bao nhiêu, dù gì phiếu thịt cũng không dễ có, xã cung ứng còn hạn chế cung ứng. Miếng thịt này là do con ái gả vào thành phố của bà ta mang về khi về thăm bà ta.

Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Vâng, cần hết. Nhưng trong tay cháu không có phiếu thịt. Cháu đưa thêm tiền được không thím?”

Thập kỷ 70 là “thời đại tem phiếu” mà thế hệ sau thường nói, thời đại kế hoạch hóa kinh tế. Đối với mỗi người và mỗi hộ gia đình mà nói, tem phiếu cực kỳ quan trọng, cũng là vật dụng thiết yếu trong cuộc sống hằng ngày.

Có nhiều loại phiếu đa dạng mẫu mã, ví dụ như phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu dầu, phiếu vải bố, phiếu bông vải, phiếu đường, v.v.

Phiếu sẽ được phát theo số lượng quy định hằng năm tùy vào độ tuổi và ngành nghề. Đồng thời sẽ quy định nơi cung ứng, còn có một số tem phiếu về những vật tư cung không đủ cầu, chẳng hạn như phiếu đồng hồ đeo tay, phiếu máy may, phiếu thuốc lá, phiếu xe đạp.

Có điều hầu hết những loại phiếu này sẽ phát cho người dân ăn lương thực thương phẩm ở trong thành phố. Chỉ có một số ít nông dân trong đại đội thôn là được phát. Bọn họ dựa vào công điểm cuối năm để phát lương thực đồ ăn.

Đoạn Cúc Hoa do dự một hồi, cắn răng nói: “Được thôi.”

Nhiều thịt như vậy nhà ba ta cũng không nỡ ăn. Lần nào cũng cắt một miếng thịt nhỏ như ngón tay, để nếm chút mùi vị. Nhưng càng ăn càng thèm, không bằng đổi thành tiền cho thực tế.

Bà ta dùng cán cân để cân, tổng cộng là hai cân ba lạng.

“Xã cung ứng bán một cân thịt ba chỉ là bảy hào rưỡi, thôi lấy bảy hào bảy đi.” Đoạn Cúc Hoa bỏ miếng thịt vào bịch một cách nhanh gọn, rồi đưa cho Cố Nguyệt Hoài. Bà ta chẳng hề ngượng ngùng, nói giá rất thẳng thắn.

Thời đại này mua thịt đều là một cân thịt một cân phiếu. Bà ta chỉ tăng lên hai xu đã nể tình người cùng thôn lắm rồi.

Cố Nguyệt Hoài tính toán, là một đồng bảy hào bảy. Thế là cô một đồng tám cho Đoạn Cúc Hoa: “Cảm ơn thím!”

Nói xong, cô nhận lấy miếng thịt rời khỏi nhà Vương Phúc.

Đoạn Cúc Hoa đếm tiền trong tay. Một đồng tám, còn dư ba xu.

Bà ta nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng to tròn đã đi xa của Cố Nguyệt Hoài, chép miệng nói: “Hình như con gái nhà lão Cố cũng biết điều chứ không giống như những gì mọi người đã nói.”

*

Cố Nguyệt Hoài xách thịt về nhà, vừa hay chạm mặt với Cố Đình Hoài và Cố Duệ Hoài.

Nguyệt

Cố Đình Hoài nhìn thấy miếng thịt trong tay cô thì khựng lại, vẫn dịu dàng nói: “Bé, em muốn ăn thịt à? Lát nữa anh cả sẽ nấu món thịt xào ớt cho em ăn nhé?”

Cố Duệ Hoài ngoảnh mặt làm thinh, đi vào sân, đổ hai thùng nước vào trong vại. Còn đòn gánh thì tiện tay ném sang một bên, phát ra một tiếng bịch. Như thể anh ta muốn thông qua những công cụ này để phát tiết cơn giận và nỗi bực dọc trong người.

Anh ta thật sự không hiểu, không ăn lương thực tinh và thịt sẽ c.h.ế.t à?

Vì xây nhà mà gia đình bọn họ còn nợ một khoản tiền ở bên ngoài. Cố Nguyệt Hoài không biết san sẻ cho gia đình thì thôi đi, còn suốt ngày kéo chân sau, hết đòi thứ này đến thứ khác. Không những không trả được một đồng nào mà còn ngày càng nợ thêm.

Nếu cứ tiếp tục thế này, anh ta không biết liệu gia đình có thể cầm cự được bao lâu.

Vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi cơm thoang thoảng trong không khí. Trong miệng Cố Duệ Hoài cũng không nhịn được mà tiết nước bọt. Có điều anh ta biết gạo trong nồi là Cố Nguyệt Hoài nấu cho mình, hoàn toàn không có phần của bọn họ.

Cô là người ích kỷ như thế, chưa từng nghĩ đến người trong nhà, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 32: Chương 32



“Sao thế? Ném đồ loảng xoảng như vậy, ai đã chọc con à?” Cố Chí Phượng đang ngồi xếp bằng trên giường, tay xoay hai hạt óc chó. Nếu không phải lòng bàn tay thô ráp và bộ đồ chắp vá trên người, thật sự hơi có dáng vẻ của địa chủ trong xã hội cũ.

Cố Duệ Hoài cười khẩy: “Ngoại trừ con gái cưng của cha ra thì còn có thể là ai nữa?”

Dứt lời, anh ta cũng không đợi Cố Chí Phượng mở miệng mắng đã sải bước đi vào phòng, còn đóng mạnh cửa lại khiến bụi trên trần nhà rơi xuống vì chấn động. Anh ta dùng thái độ của mình để bày tỏ lòng bất mãn và căm ghét đối với Cố Nguyệt Hoài.

Cố Chí Phượng khựng lại hành động trong tay, ba nếp nhăn ở giữa lông mày càng sâu hơn.

Ông ấy thở dài, ánh mắt hơi uể oải. Làm một người cha, tâm nguyện lớn nhất của ông ấy là con cái có thể hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng nhiều năm qua, ông ấy thực sự không biết phải làm thế nào để hòa giải mâu thuẫn giữa hai đứa con trai và con gái út.

Không phải ông ấy không biết con gái làm việc hoang đường, nhưng từ nhỏ cô đã không có mẹ, một tay ông ấy nuôi nấng cô trưởng thành. Có lẽ là do ông ấy thiên vị không hề có giới hạn nên mới biến con gái trở thành bộ dạng như ngày hôm nay. Ông ấy nên chịu trách nhiệm lớn nhất.

Ngoài nhà, Cố Đình Hoài giữ Cố Nguyệt Hoài lại, hỏi thăm chuyện hồi sáng.

Cố Nguyệt Hoài chỉ trả lời mấy câu đơn giản. Nghe xong, Cố Đình Hoài nhíu chặt mày hỏi: “Điền Tĩnh được đưa tới bệnh viện rồi à?”

Anh ấy siết chặt nắm đấm, trong lòng đầy áy náy. Điền Tĩnh vốn là người vô tội, nhưng vì hành động của anh ấy mà vô duyên vô cớ bị kéo vào chuyện dơ bẩn này. Cho dù đi bệnh viện kiểm tra thì sau này danh tiếng của cô ta cũng không bằng trước kia.

Cố Nguyệt Hòi biết anh cả lại bắt đầu tự trách. Cô rất muốn nói chuyện kiếp trước cho anh ấy biết, thế nhưng mỗi lần nhắc đến nợ m.á.u khó mà nguôi ngoai nỗi đau kia, chỉ một mình cô chịu đựng là đủ rồi.

Cố Đình Hoài trầm ngâm một hồi: “Bé, chuyện này đừng nói cho anh hai em biết.”

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, rất tự nhiên đáp: “Giấu làm sao được?”

Cố Đình Hoài nghẹn họng. Đúng vậy, chuyện hồi sáng nay ầm ĩ cả lên, ngay cả bí thư chi bộ và đội trưởng dân quân cũng bị dính líu. Có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ truyền ra ngoài, làm sao có thể giấu được thằng hai cơ chứ?

Anh ấy lắc đầu: “Thôi bỏ đi, vào nhà trước đã.”

Hai người vén rèm cửa lên bước vào nhà.

“Em ấy lại giận nữa à?” Cố Đình Hoài liếc nhìn cửa phòng đang đóng chặt, trên mặt nở nụ cười miễn cưỡng.

Cố Chí Phượng không muốn nói nhiều về đề tài này, thế là quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài. Ai dè lại chợt nhìn thấy cô đang xách một miếng thịt tầm hai cân thì không khỏi thay đổi sắc mặt. Hai cân thịt, là hơn một đồng đấy.

Mặc dù bình thường ông ấy cưng chiều con gái, nhưng đồ ăn xa xỉ như thịt thì ông ấy hiếm khi mua.

Cố Chí Phượng mấp máy môi, muốn hỏi con gái lấy đâu ra tiền. Nhưng nếu hỏi, chẳng phải đang tỏ rõ nỗi nghi ngờ con gái kiếm tiền bất chính hay sao? Có điều bây giờ ông ấy cũng coi như đã hiểu tại sao thằng hai lại trách móc như vậy.

Chẳng phải thằng bé đang nghi ngờ ông ây lại cho tiền bé đi mua thịt về ăn à? Ông trời có mắt, lần này ông ấy vô tội.

“Bé, cơm gần chín rồi đó, anh nấu thịt cho em ăn nhé?” Cố Đình Hoài mở nắp nồi ra xem. Mùi cơm thơm phức lan tỏa trong không khí, khiến người ta tiết nước bọt.

Cố Nguyệt Hoài khẽ mỉm cười: “Để em làm cho. Anh cả với cha cứ ngồi đó đi, hôm nay hãy nếm thử tài nấu nướng của em.”

Cố Đình Hoài sửng sốt, nhưng nghĩ tới bánh kếp tối qua, thế là gật đầu đồng ý: “Được.”

Mặc dù Cố Chí Phượng hơi lo lắng con gái sẽ lãng phí thịt, nhưng thấy dáng vẻ tin tưởng của thằng cả, cuối cùng vẫn không nói gì, mà chỉ căn dặn vài câu: “Cẩn nhận vào nhé. Cắt thịt đừng cắt trúng tay, nhóm lửa đừng để bị bỏng...”

Nghe thấy những lời dong dài mà lo lắng của cha, trong lòng Cố Nguyệt Hoài vô cùng thỏa mãn đáp: “Vâng, con biết rồi ạ!”

Cô múc gạo trong nồi ra, dùng lồng hấp đậy lại để giữ ấm.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 33: Chương 33



Cố Nguyệt Hoài bắt đầu cắt thịt, bỏ gia vị vào, chuẩn bị nấu món thịt kho tàu một cách nhanh nhẹn.

Cố Chí Phượng thấy cô làm đường hoàng ra dáng thì suýt rơi nước mắt, xúc động nói với Cố Đình Hoài ở bên cạnh: “Bé đã lớn rồi, nếu sau này không còn chúng ta nữa, con bé vẫn có thể tự chăm sóc cho bản thân.”

Cố Đình Hoài mím môi, thấp giọng nói: “Cha, sau này không cần phải đi tới chợ đen nữa.”

“Chợ đen”, rõ ràng là một vấn đề nghiêm trọng. Cố Chí Phượng đã hơi lom khom rồi. Ông ấy đặt hạt óc chó trong tay xuống, bình tĩnh nói: “Không đi thì làm sao nuôi sống gia đình này.”

“Bây giờ bé đã thay đổi, hiểu chuyện hơn nhiều. Con đã nói với em ấy rằng sau này bớt mua lương thực tinh lại, một năm kiếm thêm nhiều công điểm vẫn trả nợ được.” Giọng nói của Cố Đình Hoài rất nặng nề, nhưng anh ấy thật sự không muốn đi tới chợ đen nữa.

Cố Chí Phượng liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài đang bận rộn, đột nhiên cúi đầu, giọng nói hơi chua xót: “Cha đã không cho con bé một cuộc sống tốt. Trước kia mẹ con đòi dẫn con bé đi, là cha không chịu, bằng không chắc chắn con bé còn giỏi giang hơn bây giờ.”

“Cha!” Cố Đình Hoài nặng nề gọi một tiếng, rồi vươn tay nắm lấy tay Cố Chí Phượng.

“Được rồi, được rồi, đừng nói những chuyện này nữa. Con hãy nói cho cha biết, đầu của bé là bị làm sao?” Cố Chí Phượng không muốn nói đến chuyện về chợ đen nữa, thế là lảng sang một chủ đề khác mà ông ấy đang bận tâm.

Hôm nay ông ấy và thằng hai thằng ba đang ở chợ đen bán lương thực thì thấy thằng cả vội vã chạy đến, hỏi kỹ mới biết con gái bị tét đầu. Đây là chuyện lớn, nên mấy cha con vội vàng thu dọn đồ quay về nhà.

Trên đường đi ông ấy không kịp hỏi kỹ, không thể nào là vì con gái ông ấy vụng về tự vấp ngã đập đầu được đúng không? Rốt cuộc là tên khốn nào đã đánh con gái ông ấy bị thương? Xem Cố Chí Phượng ông ấy là quả hồng mềm đấy à?

Cố Đình Hoài cau mày, anh ấy thật sự không biết toàn bộ câu chuyện về đầu của em gái.

Tối qua anh ấy vừa quay về đã xảy ra chuyện của Nhậm Thiên Tường, sáng sớm lại chạy ra ngoài xử lý việc này. Để dụ cha về, anh ấy đã cố ý nói chuyện bé bị thương. Tác dụng thì có đấy, nhưng bây giờ lại bị truy hỏi cặn kẽ.

Đúng lúc này, một mùi thịt thơm phức bay ra từ trên kệ bếp.

Cố Chí Phượng khịt mũi, lấy ống tay áo lau miệng, nhìn Cố Nguyệt Hoài, nịnh nọt nói: “Con gái, con đang làm gì thế? Sao lại thơm vậy? Cha đứng ở cửa tiệm cơm Quốc Doanh cũng chưa từng ngửi thấy mùi thơm thế này.”

Cố Nguyệt Hoài hơi khựng lại, ngẩng đầu cười rạng rỡ với Cố Chí Phượng: “Thịt kho tàu đấy ạ, lát nữa sẽ được ăn thôi cha.”

Lúc cô thu hồi tầm mắt, trong lòng đã thầm quyết định sau này phải thật nhiều tiền, để cha cô có thể đi tới tiệm cơm Quốc Doanh mỗi ngày, muốn ăn hay mua gì cũng được.

Cố Chí Phượng nhoẻn miệng cười, khoác lác: “Tài nấu nướng này đi làm đầu bếp ở tiệm cơm Quốc Doanh còn được nữa là.”

Cố Đình Hoài mỉm cười lắc đầu, không dám phụ họa câu này.

Tiệm cơm Quốc Doanh là do nhà nước bỏ vốn ra mở. Đầu bếp và nhân viên ở bên trong đều là công nhân chính thức có biên chế, lĩnh lương theo tiêu chuẩn nhà nước. Nhận lương cấp 13 trong lĩnh vực kỹ thuật, một tháng được 42.5 đồng.

Công việc này còn danh giá hơn đi làm trong nhà máy.

Không phải anh ấy xem thường tài nấu nướng của bé, chỉ là công việc như này, nếu không có một chút quan hệ thì không thể nào vào được.

Đột nhiên, Cố Chí Phượng đang đắc ý dần tỉnh táo lại, đánh vào đầu Cố Đình Hoài: “Con vẫn chưa nói cho ông đây biết đầu của bé là bị làm sao?”

Cố Đình Hoài mếu miệng: “Bé biết chuyện này rõ nhất đó, lát nữa cha tự hỏi em ấy đi. Con đi dọn cơm.”

Dứt lời, anh ấy không cho Cố Chí Phương cơ hội để lên tiếng nữa, mà nhảy xuống giường ngay, chạy đi phụ Cố Nguyệt Hoài một tay.

Cố Chí Phượng nghẹn họng, cười mắng: “Thằng nhóc thối! Chạy nhanh đấy.”
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 34: Chương 34



Cố Đình Hoài đứng kế bên bếp, nhìn thấy thịt kho tàu đang sôi ùng ục trong nồi sắt, anh ấy nhịn không được mà nuốt nước miếng: "Bé, anh có thể giúp gì cho em không?"

Cố Nguyệt Hoài nghĩ ngợi, dùng cằm hất cằm về nồi cơm đang bốc khói: "Anh cả xới cơm đi, thịt kho tàu sắp xong rồi, em xào thêm ít rau là mình có thể ăn cơm."

Nguyệt

Cô cắt khoảng hai cân thịt ba chỉ không thèm để dành lại, nước thịt thơm ngon đậm đà, đối với những người lâu ngày chưa được ăn thịt thì lát nữa dùng nước thịt này rưới lên có thể ăn nhiều hơn hai bát cơm.

"Được." Cố Đình Hoài vuốt cằm, Cố Nguyệt Hoài lấy hai cái bát thật lớn, dự định bới cho cô một bát thật lớn, nhìn một bát cơm này đoán chừng bao gạo ở nhà cũng đã thấy đáy, anh ấy khẽ thở dài, không biết nên trách em gái mình lãng phí bằng cách nào.

Cố Nguyệt Hoài thoáng nhìn qua rồi vội hỏi: "Anh cả, chờ một chút."

"Hả?" Cố Đình Hoài sửng sốt: "Làm sao vậy?"

Cố Nguyệt Hoài nhấp mím môi, cười nói: "Lấy nhiều bát một chút, chúng ta chia đều cho mọi người trong nhà cùng nhau ăn."

Cố Đình Hoài trợn tròn mắt, dường như không thể tin được, mặc dù tối hôm qua anh ấy đã ăn bánh kếp làm từ bột mì, nhưng chỉ ăn một ít chứ không dám ăn nhiều, hôm nay nấu nhiều cơm như thế hóa ra là muốn gọi bọn họ cùng ăn với nhau sao?

Anh ấy nhìn khuôn mặt tròn trĩnh của em gái mà trong lòng bỗng thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Nhiều như vậy năm, lần đầu tiên anh ấy biết hóa ra khi em gái đáp lại mình có thể khiến anh ấy vui vẻ đến thế.

"Anh cả đừng ngẩn người nữa, cơm nguội mất, anh mau đi gọi anh hai và anh ba đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm." Cố Nguyệt Hoài thúc giục một tiếng, cô dùng muỗng canh lớn múc thịt kho tàu đã được hầm mềm cho vào trong tô.

Sau đó cô rửa sạch nồi, sau đó lại xào một dĩa rau cải xanh.

Loại rau này là do anh cả gieo mầm ở sau nhà vào mấy hôm trước, nó chỉ mới cao lên tầm một ngón tay nhưng đã bị cô nhẫn tâm hái mất, nhưng mà rau non xanh ươm, xào chung với một ít tỏi băm nữa, ăn cùng với thịt vô cùng hợp.

Cố Đình Hoài bưng thịt để lên bàn sau đó lập tức đi gõ cửa phòng.

Trên mặt anh ấy cười tủm tỉm, trong lòng lại suy nghĩ, bé đã chia cơm còn tự mình làm thịt kho tàu nữa, đột nhiên anh ấy hơi mong chờ biểu cảm của thằng hai, thằng ba. Đồ ăn ngon bày ra trước mặt, rốt cuộc bọn họ có chịu nhún nhường hay không?

Cố Đình Hoài vừa gõ cửa vừa nói: "Cơm đã nấu xong rồi, mau ra ăn cơm."

Lời của anh ấy vừa dứt, trong phòng lập tức truyền đến giọng nói lạnh lùng đầy cố chấp của Cố Duệ Hoài: "Không ăn."

Cố Đình Hoài nhướng mày, vừa định mở miệng khuyên bảo vài câu thì cửa phòng bỗng dưng được mở ra, Cố Tích Hoài đi ra, thấp giọng nói với anh cả: "Anh hai đang giận dỗi, thay vì đi ra ngoài ngửi mùi thịt thì thà nhốt mình ở trong phòng hít không khí."

"Vậy để cho em ấy nhịn đói đi, đừng có mà hối hận, anh đi ăn thịt đây." Cố Đình Hoài cố ý nói ra mấy lời này thế nhưng Cố Tích Hoài còn chưa kịp phản ứng gì cả, Cố Duệ Hoài đã đẩy cửa lạnh lùng đi ra khỏi phòng.

Cố Đình Hoài khoanh tay, trêu chọc nói: "Không phải em nói không ăn sao?"

Cố Duệ Hoài cười khẩy: "Cả một năm không ngửi được mùi thịt rồi, nếu em còn không ăn chẳng phải sẽ vào miệng của Cố Nguyệt Hoài hết à? Em không có ngốc như thế, thằng ba, hôm nay cần phải chừa bụng ăn nhiều một chút."

Nói xong, ba anh em đi đến bàn ăn.

Ánh mắt Cố Chí Phượng nhìn chằm chằm vào tô thịt đỏ om, vẻ mặt nhìn rất ham ăn.

Thịt ba chỉ thịt mỡ đan xen, hương thơm bay xộc thẳng vào mũi, khoang miệng lại ứa ra nước bọt.

Ông ấy vừa thấy Cố Duệ Hoài thì lườm anh ta: "Còn tưởng bản thân mình là cậu ấm sao? Ăn một bữa cơm mà muốn có ba người gọi bốn người mời mới ra, con có biết bữa cơm này là do bé nấu hay không? Phải nhớ rõ điểm tốt này của con bé."

Lời châm biếm của Cố Chí Phượng rót từng chữ vào tai của Cố Duệ Hoài, nhưng anh ta giả vờ như không nghe thấy.

Cố Nguyệt Hoài có gì tốt để anh ta nhớ kỹ chứ? Anh ta không ra tay đánh cô là đã nể tình lắm rồi.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 35: Chương 35



Anh ta không trả lời, Cố Chí Phượng và anh cả không hài lòng mà lườm anh ta một cái: "Thằng nhóc có nghe thấy không hả?"

Vừa nhìn thấy hai cha con sắp cãi nhau, Cố Nguyệt Hoài bưng dĩa rau xanh đi ra: "Được rồi, cha. Hôm nay nhà mình ăn cơm đoàn viên, mọi người cùng nhau vui vẻ hoàn thuận ăn cơm, đừng cãi nhau có được không ạ?"

Đối với cô mà nói, đây thật sự là bữa cơm đoàn viên đúng nghĩa.

Người thân của cô, khó khăn lắm mới có thể đoàn tụ với nhau.

"Ha ha, được được, đều nghe theo bé nhà chúng ta hết." Cố Chí Phượng vui vẻ đồng ý.

Cố Duệ Hoài liếc mắt khinh thường, anh ta vốn định nói với Cố Nguyệt Hoài một câu: “Đừng tưởng rằng mày nói đỡ giúp tao thì tao sẽ nhớ chuyện tốt của mày.” Nhưng lúc anh ta cúi đầu lại thấy mấy bát cơm trắng ở trên bàn, tất cả lời nói đều nghẹn lại ở trong cổ họng.

Đây là…?

Anh ta vô thức ngẩng đầu thoáng nhìn Cố Nguyệt Hoài, vẫn là cơ thể mập mạp khiến người ta buồn nôn kia, thế nhưng nụ cười trên mặt lại tươi đẹp hiền lành, giống như có thể lan tỏa sang người khác khiến từ sâu trong lòng họ cũng vui vẻ theo.

Khóe miệng Cố Duệ Hoài vừa mới nhếch lên một độ cong rất nhỏ thì lập tức trở lại bình thường, biểu cảm trên mặt cực kỳ khó coi.

Đúng là anh ta điên thật rồi, thế mà anh ta lại có cảm giác Cố Nguyệt Hoài là một người hiền lành cơ chứ.

Cô là người xấu xa nhất trên đời mới đúng.

Cố Nguyệt Hoài không biết suy nghĩ trong lòng của anh ta, nhưng nhìn thấy biểu cảm của anh ta, cô cũng không thèm suốt ngày đi theo một người lạnh nhạt với mình, cụp mắt nhìn bát cơm đầy ụ của mình sau đó cầm lên đưa về phía bát của Cố Chí Phượng: "Con ăn không hết, cha ăn thêm đi."

Sau khi xớt cơm qua cho Cố Chí Phượng xong, lại chia một ít cho Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài, cuối cùng chỉ còn một ít trong bát của mình.

Cố Chí Phượng nhíu mày không vui nói: "Con ăn chỉ bao nhiêu sao đủ no? Không được, không thể nào."

"Cha à, con phải giảm béo rồi, nên chỉ ăn một chút thôi. Được rồi, dĩa rau cải xanh này là của con, mọi người đừng hòng giành với con nhé." Cố Nguyệt Hoài kéo dĩa rau cải xanh đến trước mặt mình, gắp một miếng sau đó lùa cơm cho vào miệng.

Mấy cha con nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài như thế, mọi người đều im lặng,

hôm nay Cố Nguyệt Hoài giống như đã thay đổi thành một người khác, khiến cho bọn họ có chút không dám tin đồng thời xen lẫn cảm giác vui mừng không thể nói rõ.

Cảm xúc của Cố Chí Phượng là sâu sắc nhất, trong lòng ông ấy thầm nghĩ loại cảm giác này giống như nuôi cún con xa lạ ở trong nhà hôm nay bỗng dưng nó vẫy đuôi với bọn họ vậy.

Cố Chí Phượng tự phỉ nhổ chính mình, vội vàng loại bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu của mình rồi ngượng ngùng cười với con gái của mình.

Sao ông ấy có thể nghĩ như thế chứ, con gái của ông ấy chính là đứa con gái tốt nhất ở trên đời, sao lại là cún chứ.

Cố Duệ Hoài cúi đầu nhìn cơm ở trong bát, lại nhớ đến khi nảy Cố Nguyệt Hoài còn chia thêm cơm cho anh ta, trong lòng dâng lên một chút muộn phiền, nhịn không được khiêu khích nói: "Giảm béo à? Sao, mày còn muốn gả cho Trần Nguyệt Thăng à? Tỉnh mộng lại đi."

Cố Nguyệt Hoài nhanh chóng ăn hết cơm trong bát, nghe anh hai nói ra câu đó, cô đặt đũa trong tay xuống, thản nhiên nói: "Em không muốn gả cho anh ta, anh ta muốn để dành tiền để kết hôn với Điền Tĩnh, sau này em sẽ không đi tìm anh ta nữa."

Cố Duệ Hoài biến sắc: "Cưới Điền Tĩnh?"

Cố Nguyệt Hoài vuốt cằm: "Đầu của em là bị Trần Nhân đánh đó, chính miệng cô ta nói còn giả nữa sao?"

Cố Chí Phượng vừa nghe thấy thì không thèm ăn tiếp miếng thịt kho tàu nữa, ông ấy đập bàn, lạnh lùng nói: "Gì? Đầu của con là do cô gái nhà họ Trần đập sao? Đi, cha dẫn con đi qua tìm cô ta."

Cố Nguyệt Hoài giữ chặt Cố Chí Phượng, sau đó kể lại hết những chuyện xảy ra vào ngày hôm qua.

Sau khi nghe xong, mấy người họ đều quay sang nhìn nhau.

Cố Tích Hoài vô cùng kinh ngạc, anh ấy sắp xếp từ ngữ lại rồi mới lên tiếng hỏi: "Em nói là em và Trần Nhân muốn được bồi thường mười đồng tiền thuốc men, sau đó chủ nhiệm Hoàng dẫn Trần Nhân đến đại đội, sau này cô ta cũng không thể tiếp tục đi làm à?"

Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu, sau đó cô đưa sáu đồng rưỡi đưa cho Cố Chí Phượng.

"Cha, ngoại trừ tiền mua thuốc và mua thịt thì còn dư bấy nhiêu, cha cầm đỡ nhé."

Cô biết trong nhà mình đang thiếu nợ, thời điểm này vô cùng khó khăn, chẳng bao lâu nữa chủ nợ sẽ đòi đến cửa, cô phải nhanh chóng tìm ra cách nào đó để kiếm tiền, hơn nữa sắp đến thời điểm phát lương thực cuối năm sẽ có tai họa lớn diễn ra, nạn đói hoành hành, mặc dù không khiến người ta đói đến c.h.ế.t nhưng sẽ cực kỳ khó khăn.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 36: Chương 36



"Tiền mua thịt?" Cố Duệ Hoài nhìn thịt kho tàu đầy ắp ở trong tô, bỗng dưng ông ấy hơi sửng sốt.

Ông ấy cứ tưởng Cố Nguyệt Hoài thèm ăn thịt nên đi xin tiền của ông cụ Cố để mua, không ngờ rằng…Ông ấy mím chặt môi, khẽ liếc nhìn miếng vải bố đang băng ngang vết thương trên đầu của Cố Nguyệt Hoài, cả người đều chùng xuống.

Cố Nguyệt Hoài không để ý tới Cố Duệ Hoài, cô nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Cố Chí Phượng thì khẽ cười, cầm tiền nhét vào tay ông ấy.

"Bé, tiền này cha không thể cầm được, con giữ lại muốn đồ ăn cho mình thì mua, muốn mua quần áo thì mua, lúc đi bệnh viện cũng cần đến tiền nữa." Cố Chí Phượng c.h.ế.t sống cũng không lấy, đây là tiền mà con gái ông bị thương mới có được, sao ông lấy có thể lấy được chứ?

"Cha, trước mắt lấy tiền trả nợ là quan trọng nhất." Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc nói, không để cho ông ấy từ chối.

Cô biết sáu đồng rưỡi này chẳng nhằm nhò gì, nhưng có còn hơn không.

Cố Chí Phượng nhìn gương mặt của Cố Nguyệt Hoài, ông ấy nắm chặt tiền trong tay không biết nên nói cái gì, lúc này đột nhiên nghe con gái hỏi:

"Anh cả, anh không kể chuyện của Nhậm Thiên Tường cho cha nghe sao?"

"Chuyện của Nhậm Thiên Tường? Nhậm Thiên Tường thì có chuyện gì?" Cố Chí Phượng nghi hoặc, ông ấy vẫn luôn chướng mắt thằng nhãi con địa chủ đó, vẻ bề ngoài trông có vẻ đàng hoàng nhưng liếc mắt một cái đã nhận ra chẳng phải là một kẻ đàng hoàng.

Cố Đình Hoài buông đũa xuống, mím môi sau đó thuật lại chuyện tối hôm qua.

Lời này không nhắc lại thì tốt, vừa nhắc đến nháy mắt đã khiến anh ấy tức điên lên.

Cố Chí Phượng gằn giọng, tức giận mà hét lớn: "Con nói cái gì? Thằng nhãi con nhà địa chủ Nhậm Thiên Tường kia thế mà có ý định xấu xa với bé nhà chúng ta? Nó muốn làm gì? Nó xứng sao? Nó không sợ ông đây đánh gãy chân của nó à?"

Ông ấy thật sự không thể tin được, đêm qua suýt chút nữa con gái của mình bị làm hại.

Cố Nguyệt Hoài nghe được câu nói đó cảm thấy rất ấm lòng, kiếp trước chuyện của cô và Nhậm Thiên Tường như ván đã đóng thuyền, trong thôn bàn tán vô cùng ồn ào sôi nổi, lúc cha của cô ở trấn trên quay về đã không hề nương tay mà đánh Nhậm Thiên Tường một trận.

Mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, người duy nhất không màn nguyên tắc luôn đứng ở bên cạnh bảo vệ cho cô, chỉ có mỗi cha cô.

Thái độ của Cố Duệ Hoài và Cố Tích Hoài lại có phần không đồng tình.

"Mày nói, mày là người lôi Nhậm Thiên Tường vào sân nhà Điền Tĩnh sao?" Sắc mặt Cố Duệ Hoài trắng bệch, anh ta cũng không phải trẻ con không biết gì, anh ta biết rõ hậu quả nếu như sau khi người khác phát hiện ra Nhậm Thiên Tường thì làm sao Điền Tĩnh có thể gả đi được?

Anh ta dùng vẻ mặt không dám tin nhìn về Cố Đình Hoài: "Dù sao cô ấy cũng gọi anh một tiếng ‘anh Đình Hoài’ đấy. Sao anh có thể nhẫn tâm hãm hại cô ấy như thế? Nếu thật sự khiến cho cô ấy có dính líu với Nhậm Thiên Tường thì chẳng phải đây là muốn cô ấy đi tìm đường c.h.ế.t sao?"

Tưởng tượng đến dáng vẻ Điền Tĩnh không nơi nương tựa, trái tim Cố Duệ Hoài nhói lên giống như bị ai lấy kim đâm.

Cố Đình Hoài yên lặng không nói gì, anh ấy không biết nên giải thích như thế nào.

"Anh cả, anh biết rõ em thích cô ấy mà. Rốt cuộc anh đang làm cái gì thế?" Cổ Cố Duệ Hoài nổi gân xanh, cầm lấy chiếc đũa hung hăng hướng tới Cố Đình Hoài, dáng vẻ điên cuồng kia có chút dọa người.

Cố Đình Hoài không trốn, anh ấy biết chuyện này là anh ấy đã làm sai.

"Cố Duệ Hoài. Thằng nhóc thối mày giỏi quá đấy, còn biết ra tay với người trong nhà?" Cố Chí Phượng nhíu mày quát lớn.

Vẻ mặt Cố Tích Hoài cũng có chút khó coi, anh ấy không nghĩ từ ngày hôm qua đến hôm nay lại có nhiều chuyện xảy ra đến như vậy, nghĩ ngợi một tí anh ấy ngẩng đầu liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài, tuy rằng chuyện này cô là người bị hại, thế nhưng không biết vì sao anh ấy không thể đồng tình được.

Nhậm Thiên Tường vừa ý Cố Nguyệt Hoài sao?

Đối với chuyện này anh ấy vẫn giữ thái độ hoài nghi, Cố Nguyệt Hoài nhất định đã nói hoặc làm gì đó khiến cho Nhậm Thiên Tường phản ứng như thế, mặc dù anh ấy có chút bối rối, nhưng anh ấy chỉ có thể nghĩ được như vậy. Cố Nguyệt Hoài với anh ấy là một người có tiền án.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt Cố Tích Hoài nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài bỗng trở nên chăm chú.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 37: Chương 37



Cố Nguyệt Hoài nhìn lại, môi đỏ mím chặt.

Cô không ngờ lúc này tình cảm của anh hai đối với Điền Tĩnh lại sâu đậm đến như vậy, thậm chí còn vì cô ta mà cãi nhau với anh cả, cô muốn thốt lên một câu Điền Tĩnh đúng là có sức quyến rũ vô cùng lớn.

Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài mang theo ý trào phúng, giọng nói thốt ra lạnh như băng: "Là em nhờ anh cả giúp em như thế, nếu anh hai muốn đánh thì cứ đánh em đi."

Cố Duệ Hoài đang cố nén giận, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm cô: "Là mày? Đúng là do mày. Tao đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, nhất định là mày ghen tị Điền Tĩnh lớn lên xinh đẹp hơn mày. Cố Nguyệt Hoài, mày là đồ độc ác."

Lúc nói chuyện, ánh mắt của anh ta đỏ ngầu, đỏ đến mức đáng sợ, cả người run rẩy giống như sau đó sẽ lập tức ra tay đánh người, nếu không phải có Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài ở đó, e rằng nắm đ.ấ.m sắt kia đã vô mặt của Cố Nguyệt Hoài.

"Em ghen tị Điền Tĩnh lớn lên xinh đẹp hơn em sao?" Giọng điệu của Cố Nguyệt Hoài nghe ra có chút bỡn cợt.

Không phải cô chưa từng gầy, mặc dù trên trán có một vết sẹo nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, muốn nói cô ghen tỵ với vẻ đẹp của Điền Tĩnh à, đúng là không còn gì để nói.

"Nếu không thì sao? Điền Tĩnh chỗ nào cũng tốt hơn mày cả? Cố Nguyệt Hoài, từ nay về sau tao không muốn nói chuyện với mày nữa, tao không có đứa em gái ác độc vô liêm sỉ như mày." Nói xong những lời này, Cố Duệ Hoài bỏ chạy ra khỏi cửa.

Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn cánh cửa bị anh ta đẩy theo quán tính khép kín, cô cúi đầu im lặng.

Cô biết, nhất định anh ta sẽ tìm Điền Tĩnh.

Nếu tiếp theo anh ta nghe được bởi vì chuyện của Nhậm Thiên Tường mà Điền Tĩnh bị Hoàng Phượng Anh đưa đến trung tâm y tế để kiểm tra e rằng anh ta sẽ làm ầm ĩ một trận nữa mất.

Cô nghĩ mãi cũng không hiểu, rốt cuộc Điền Tĩnh có sức hấp dẫn đến cỡ nào mà có thể khiến cho một lúc có hai người đàn ông mê mẩn cô ta?

"Cố Nguyệt Hoài, Điền Tĩnh và nhà chúng ta không thù không oán, sao em lại muốn nhắm vào cô ta chứ, lẽ nào là do Trần Nguyệt Thăng?" Cố Tích Hoài nhai kỹ chậm nuốt miếng thịt kho tàu, mùi vị đậm đà lan tỏa ở trong miệng, thật là ngon không gì sánh bằng.

Chỉ có điều anh ấy lý trí và giỏi phân tích hơn.

Cố Nguyệt Hoài là một người có tính tình bướng bỉnh, chỉ khi đối mặt với Trần Nguyệt Thăng thì dường như cô trở thành một người hoàn toàn khác.

Theo như anh ấy biết, Trần Nhân và Điền Tĩnh có quan hệ không tệ, ngày hôm qua hẳn là không chỉ có mỗi Trần Nhân đánh vỡ đầu của Cố Nguyệt Hoài mà cô ta còn góp thêm vài lời khiêu khích, nếu không với đầu óc của cô sao có thể nghĩ ra được chuyện lợi dụng Nhậm Thiên Tường để hãm hại Điền Tĩnh được chứ.

Cố Chí Phượng cầm đũa gõ lên mu bàn tay của Cố Tích Hoài, lớn tiếng nói: "Thằng nhóc thối, con ăn ít thịt thôi, để dành cho bé nữa biết không. Con quan tâm chuyện của Điền Tĩnh làm gì? Con bé làm như vậy đều có lý do cả, con bé là em gái của con, con chỉ cần đứng về phía con bé là được rồi."

Cố Tích Hoài bĩu môi, thừa dịp Cố Chí Phượng không chú ý lại gắp thêm một miếng thịt cho vào miệng.

Anh ấy từ tốn nói: "Anh hai thích Điền Tĩnh vô cùng, suốt ngày không ngừng nhắc đến cô ta, chuyện này về sau cũng sẽ chưa yên đâu.Có điều tay nghề của Cố Nguyệt Hoài không tệ, anh đã có suy nghĩ khác về em, sau ngày làm ơn đừng chứng nào tật nấy nữa."

Nói xong, Cố Tích Hoài lùa hết miếng cơm cuối cùng ở trong bát, lại gắp thêm một miếng thịt kho tàu rồi chuồn vào trong phòng.

Cố Nguyệt Hoài thấy bóng dáng của anh ấy mà có chút ngẩn người.

Trong trí nhớ, anh ba là người lạnh nhạt với cô nhất, mỗi khi nằm mơ giữa đêm khuya nhớ đến kết cục bi thảm của anh ấy thì trong lòng vô cùng oán hận thế rồi lại quên đi thái độ mỗi khi tranh luận của anh ấy trong mọi việc.

Cố Chí Phượng hừ một tiếng: "Thằng nhóc thối, nói thừa."

Cố Đình Hoài có chút dở khóc dở cười, ăn một bữa cơm quan hệ của em gái và thằng hai trở nên căng thẳng, ngược lại quan hệ cùng với thằng ba lại dịu đi, thật lòng không biết nên vui hay buồn.

Đột nhiên Cố Nguyệt Hoài khẽ cười một tiếng.

Mặc kệ nói như thế nào, có thay đổi là tốt rồi.

Về phần anh hai, mọi chuyện phải dựa vào người thôi.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 38: Chương 38



Sau bữa cơm trưa, Cố Nguyệt Hoài mang bát thịt kho còn thừa và bát cơm của Cố Duệ Hoài vào bếp để hâm nóng.

Cố Đình Hoài thấy vậy, trong lòng bỗng mềm nhũn hẳn ra, tuy không biết tại sao em gái mình lại thay đổi, nhưng anh hy vọng sự thay đổi này có thể kéo dài thêm chút nữa, càng lâu càng tốt, có như vậy thì cuộc sống về sau mới có thể tốt lên được.

Lúc Cố Chí Phượng đang mơ màng sắp ngủ thì nhìn thấy con gái của mình bưng một cốc nước ấm đến, còn cung kính đưa cho ông, vẻ mặt rất nghiêm túc, khóe môi mấp máy như muốn nói gì đó.

Cố Chí Phượng đang ngái ngủ lập tức bị dọa tỉnh hẳn giấc, ngồi thẳng dậy nhìn Cố Nguyệt Hoài.

Ông đặt cốc nước xuống mặt bàn, thử nói: “Sao vậy con? Có chuyện gì muốn nói với cha à?”

Cố Đình Hoài cũng nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, không biết cô đang muốn giở trò gì.

Cố Nguyệt Hoài cũng không úp úp mở mở nữa, nhìn thẳng vào mắt Cố Chí Phượng, gằn từng chữ một nói: “Cha đừng đến chợ đen nữa.”

Cô nhất định phải ngăn chặn mọi nguồn cơn có thể dẫn tới bi kịch cuộc đời của cha, cô sẽ nghĩ cách kiếm tiền, nhưng tuyệt đối không thể đi vào chợ đen.

Cố Chí Phượng vừa nghe xong, vẻ mặt hơi ngây ngẩn, môi mấp máy, không biết nên nói gì.

“Nhậm Thiên Tường nói cha thường xuyên đi tới chợ đen nhưng bây giờ bọn hắn không có chứng cứ, việc chúng ta cần phải làm là không đi vào chợ đen nữa, cho dù có c.h.ế.t cũng không thừa nhận, sau đó dần dần tham gia vào tập thể lao động, tích lũy công điểm, sau này mọi người sẽ quên chuyện này thôi.”

“Cha, trước kia là con không hiểu chuyện, về sau con sẽ không như thế nữa đâu. Nhà của chúng ta đều là những người khỏe mạnh, cường tráng, cố gắng làm việc tích công điểm, về sau sống hòa thuận, vui vẻ mới là điều tốt đẹp nhất.”

Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc nhấn mạnh.

Cố Chí Phượng nghe xong không khỏi cảm động, khóe mắt rơm rớm, liên tục nói: “Bé thật sự trưởng thành rồi.”

“Cha! Bé nói rất có lý, về sau đừng đi chợ đen nữa, quá mạo hiểm.” Cố Đình Hoài phụ họa nói.

Vốn dĩ anh cũng đang định tìm cơ hội để nói rõ ràng với em gái, chỉ cần thuyết phục được cô thì nhất định cô sẽ có cách nói lại với cha, như vậy thì sự việc đã thành công được một nửa rồi, chỉ là không ngờ anh còn mở miệng thì em gái đã nhanh chân chạy trước rồi.

Cảm xúc của anh nhất thời có hơi kích động, khóe mắt hơi phiếm hồng.

Nhà bọn họ sống cẩn thận chặt chẽ, lúc nào cũng như đi trên băng mỏng, cuộc sống như vậy thật sự quá khó thở, thậm chí còn không có chút ánh sáng hy vọng nào cho tương lai, chẳng biết bao giờ mới thoát được cảnh chui lủi này, cái tính cách của thằng hai cũng từ đó mà ra.

Thật sự nên thay đổi, nhất định phải thay đổi để có cuộc sống tốt hơn.

Cố Chí Phượng giơ tay sờ sờ đầu mình, trầm mặc một hồi lâu, ông mới chậm rãi nói: “Bé à, tình hình trong nhà chúng ta thật sự không hề đơn giản như vậy.”

“Cha! Chúng ta…” Cố Đình Hoài cau mày, muốn an ủi mấy câu, dù có nợ nần nhiều thế nào thì cũng có thể trả được hết thôi, chỉ cần làm việc chăm chỉ, sống an ổn thì tất cả sẽ ổn.

Cố Chí Phượng vẫy vẫy tay: “Bé, đừng lo lắng mấy việc này, trong lòng cha biết rõ mà. Con còn nhỏ, không cần nhọc lòng mấy cái này đâu.”

Cố Nguyệt Hoài mím môi: “Cha, nhà của chúng ta nợ tiền, đúng không?”

Nghe vậy, Cố Chí Phượng lập tức quay ra lườm Cố Đình Hoài, ông đã dặn tuyệt đối không được nói chuyện trong nhà này cho bé biết, vậy mà lão đại lại đi thổi gió bên tai con bé?

Vẻ mặt Cố Đình Hoài đầy vô tội, anh thật sự không nói gì cả!

Cố Chí Phượng đang định mở miệng lấp l.i.ế.m một lý do thì nghe thấy Cố Nguyệt Hoài nói: “Con biết nhà mình phải đi vay tiền của bác cả và cô hai để xây nhà, bọn họ là người như thế nào thì con cũng biết rất rõ, chắc chắn tính lãi rất cao đúng không?”
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 39: Chương 39



Đúng vậy, cha cô không phải con một, trên có anh có chị nhưng lại không phải ruột thịt của nhau.

Tuy ông nội cô là địa chủ, nhưng lại là người si tình, cưới bà nội về thì toàn tâm toàn ý, không có thêm bất cứ ai trong hậu viện, cho dù là một tiểu thiếp cũng không có, đáng tiếc hai người ân ái nhiều năm mà vẫn không có con.

Sau này nghe người ta nói nhận nuôi trẻ con có thể được phúc báo, sẽ giúp gia đình sinh được con.

Ông nội cô đã quyết định nhận nuôi ba đứa trẻ, một trai hai gái, cũng chính là bác cả và hai cô.

Sau khi nhận nuôi không lâu thì quả nhiên bà nội cô có thai, cũng chính là cha cô.

Khi bắt đầu cải cách, bác cả và hai cô vì thấy mình không phải con ruột nên đã chạy đi khóc lóc kể lể, nói năm đó là thân bất do kỷ, sống trong nhà địa chủ với danh nghĩa là thiếu gia, tiểu thư nhưng thực tế thì phải chịu bóc lột, cuộc sống còn không bằng người hầu.

Ba người thành kẻ bị hại, thậm chí lãnh đạo địa phương còn vì đồng tình mà cấp cho họ một công việc trên thành phố.

Mà cha của cô là con trai của địa chủ nên đương nhiên phải ở lại nông thôn để lao động.

Tuy bác cả và hai cô lòng lang dạ sói nhưng dù sao cũng đã lớn lên từ nhỏ với nhau, nhiều năm qua vẫn có liên lạc, cho nên lúc trước xây nhà, không còn nhiều tiền, vì vậy mới mở miệng vay mượn của họ.

Cô cả thì khá tốt số, cưới được chồng làm chức quan to, hiện đang làm ở Ủy ban Cách Mạng huyện.

Bà ấy coi năm tháng làm tiểu thư nhà địa chủ là sự hổ thẹn, đừng nói là cha cô Cố Chí Phượng, đến cả bác cả và cô hai cũng đều rất lạnh lùng nên đương nhiên sẽ không đi vay tiền của bà.

Cố Đình Hoài cười khổ nói: “Bé à, con…”

Cố Nguyệt Hoài nhìn một lượt quanh nhà, giả vờ tính toán: “Nợ bao nhiêu tiền? Một trăm đồng? Lãi suất ít hay nhiều? Hai mươi? Hay ba mươi?”

Cô đương nhiên biết số tiền đó là bao nhiêu.

Lúc trước xây nhà đã tiêu khoảng hai trăm đồng, một phần là tiền họ kiếm được ở chợ đen, còn lại chính là đi vay bác cả và cô hai, mỗi người vay năm mươi nhưng lãi suất của mỗi người một năm là năm đồng, quả thật là vay nặng lãi!

Bao nhiêu năm trôi qua, bởi vì cô không biết cố gắng, nợ nần không chỉ không trả hết mà ngược lại càng ngày càng tăng.

Nếu cô không tính sai thì có lẽ con số năm nay đã lên tới một trăm bốn mươi đồng, công nhân bình thường có mức lương khoảng mười đến hai mươi đồng, cho nên con số này quả thật như ngọn núi đè lên lưng nhà họ Cố.

Cuộc sống của bác cả và cô hai từ nhỏ đã sung sướng hơn rất nhiều người rồi, thậm chí còn sướng hơn cả những nhà làm nông bình thường nữa nhưng bọn họ lại không hề biết ơn. Người không vì mình, trời tru đất diệt, tai vạ đến báo ứng từng người cũng là chuyện bình thường.

Tính cách hai người không phải kiểu ác độc, chỉ là lòng dạ tham lam thôi.

Chắc hơn một tháng nữa sẽ tới nhà đòi nợ.

Hai đứa con gái của cô cả xuống nông thôn cắm đội, có chuẩn bị tiệc chia tay ở tiệm cơm quốc doanh, mời bác cả và cô hai, hai người này vì muốn nhân cơ hội để leo lên được nhà quan chức nhà cô cả nên chuẩn bị lấy ra năm mươi đồng để đưa cho hai cô cháu gái sắp xuống nông thôn này.

Đương nhiên, thiếu nợ thì phải trả, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Bọn họ nợ bác cả và cô hai, cho dù có là nguyên nhân gì đi nữa thì vẫn là nợ.

Dù không phải trả nợ thì cũng phải chuẩn bị đồ để đón năm mới.

Năm nay là nạn đói, cô phải chuẩn bị đồ ăn dần, không đến lúc đó trong nhà chẳng có gì mà ăn, kiếp trước chỉ biết nằm giường lười biếng, cuối cùng chỉ có thể uống nước cho đỡ đói, hết Tết, cả nhà gầy như da bọc xương.

Tết kiếp trước, cha Cố Chí Phượng đã bị ngồi tù.

Cho nên, Tết năm nay, cô không chỉ mong cả nhà được ăn no mặc ấm mà còn mong cả nhà được đoàn viên!

Chuyện Điền Tĩnh thì tạm thời gác lại đã, việc trước mắt này quan trọng hơn.

Khi nào lo xong chuyện trong nhà thật thỏa đáng, cô sẽ từ từ chăm sóc Điền Tĩnh thật tốt.
 
Back
Top Bottom