Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 50: Chương 50



Cố Nguyệt Hoài chợt thấy lạnh sống lưng, lắng nghe giọng nói quen thuộc, ép bản thân tỉnh táo lại.

Thấy bên ngoài phòng tối om, cô mấp máy môi đáp lại một câu: “Cha?”

“Ôi! Con làm gì vậy? Trên tay bê cái gì kia?” Cố Chí Phượng khoác áo. Nhờ ánh đèn bên ngoài, ông nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đang mặc áo tơi đang vất vả bê một cái hòm gỗ, bèn vội vàng tiến lên đưa tay đỡ.

Cố Nguyệt Hoài đã thích ứng với điều kiện sáng trong bóng tối, cô liếc mắt nhìn cánh cửa đóng kín, nói với giọng trịnh trọng: “Cha, bây giờ cha đừng hỏi gì cả, giúp con bê cái hòm này vào nhà rồi con sẽ nói chuyện với cha sau.”

Cố Nguyệt Hoài có chút kinh ngạc, nhưng nghe giọng điệu của con gái nghiêm trọng như vậy nên cũng không dám hỏi nhiều, gật đầu lia lịa, bê rương gỗ vào trong nhà.

Ông vừa cất nó đi thì đã nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài bê về một chiếc rương khác có cùng kích cỡ.

Cố Chí Phượng hơi bối rối, nhìn gương mặt trầm mặc ẩn trong bóng tối của con gái. Cô cứ lẳng lặng làm việc mà thôi. Chuyển liên tiếp vào chuyến mới đưa được cả bốn chiếc rương vào nhà.

Cố Nguyệt Hoài hạ giọng, trịnh trọng nói: “Cha, cha đợi ở trong phòng, đóng cửa lại, nhất định không được để anh hai cọn phát hiện ra mấy cái rương này.”

Cố Chí Phượng gật đầu trong hoang mang.

Dặn cha xong, Cố Nguyệt Hoài lại đội mưa ra ngoài, quẹo ra sau nhà. Cô nhìn mấy cái hố sâu, hất hết cỏ dại và đá ở xung quanh vào chúng, không để thì đào đấy từ đằng xa để mang qua đây lấp. Khi bốn chiếc hố lớn đều được lấp đầy thì cũng là lúc mưa nhỏ dần.

Sắc trời vẫn tối thui như mực, Cố Nguyệt Hoài đứng nguyên tại chỗ quan sát một hồi, sau khi xác nhận không bỏ sót điều gì mới chịu về phòng.

Cô cởi bỏ áo tơi, rửa sạch chiếc cuốc dính đầy bùn nhão, trở về phòng với tấm thân ướt át, đưa tay cài chốt cửa một cách vô cùng cẩn thận.

Cố Chí Phượng ngồi xổm trên đất ngắm nghía mấy cái rương gỗ sơn mài trên đất, chẳng hiểu ra sao.

Vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài trở lại, ông đã hỏi ngay: “Con gái, đây là gì thế? Sao cha chưa từng thấy chúng?”

Cố Nguyệt Hoài không trả lời, cô lau khô nước mưa trên tay và mặt, lấy diêm và nến từ ngăn kéo, đốt lên rồi dính vào góc bàn, chiếu sáng căn phòng không lớn này.

“Con gái à?” Cố Chí Phượng lại gọi một câu.

Cố Nguyệt Hoài nhìn đám rương gỗ sơn mài màu đỏ có cùng kích cỡ được đặt cạnh nhau, nói: “Cha, mấy hôm trước con bị Trần Nhân đánh vỡ đầu. Trong lúc choáng váng, con đã nghe thấy tổ tiên nhà họ Cố ta hiển linh, mách bảo cho con nơi cất giữ của báu.”

“Con thấy đêm nay mưa to, không ai bắt gặp nên đã đi đào bới theo lời tổ tiên chỉ dẫn. Quả nhiên, đào được bốn chiếc rương này. Chắc chắn là tổ tiên biết nhà họ Cố ta gặp khó khăn nên mới cố ý giúp đỡ chúng ta!”

Cố Nguyệt Hoài ăn nói rành mạch đến nỗi Cố Chí Phượng cũng phải run rẩy.

Ông nhìn quanh nhìn quất, vẻ mặt kinh hãi, hỏi: “Tổ tiên nhà ta? Bé con à, thật sự là tổ tiên ư?”

Cố Nguyệt Hoài cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm túc, gật gật đầu: “Cha không nhận ra con đã khác trước sao? Đó là vì tổ tiên đã khai sáng cho con, nói rằng nếu nhà chúng ta tiếp tục làm việc bất chính, tiếp tục chạy đến chợ đen thì chắc chắn sẽ có người phải chết!”

Vì cha cô thời trẻ nghiện cờ b.ạ.c nên ông nội cô bị tức c.h.ế.t tươi. Mặc dù hiện giờ Cố Chí Phượng đã hối cải nhưng vẫn còn ám ảnh chuyện này. Nghe cô nhắc tới tổ tông, trong lòng ông vừa áy náy vừa sợ hãi.

“Chết người?” Nghe vậy, sắc mặt Cố Chí Phượng tái nhợt một cách đáng sợ.

“Cha nghĩ xem, tổ tiên bảo có của báu, đúng là có của báu thật. Nếu họ nói tiếp tục đi chợ đen sẽ có người chết, điều đó nhất định cũng không phải là nói nhảm. Cha, bây giờ nhà ta đã ổn định rồi, cha trăm triệu lần không được đi chợ đen nữa, cha biết chưa?”

Cố Nguyệt Hoài hù dọa một cách rất mơ hồ, nhưng vẫn khiến Cố Chí Phượng sợ đến mức gật đầu lia lịa, liên mồm đảm bảo không bao giờ đi nữa.

Thấy thế, lòng cô cũng trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 51: Chương 51



Tuy việc cha cô bị bắt là chuyện ngoài ý muốn nhưng doạ cho ông biết cũng tốt. Tranh thủ mượn cơ hội này để nói cho ông hiểu rằng nhà mình không còn nghèo mạt nữa, không cần phải mạo hiểm chạy tới chợ đen, xem như là triệt tiêu những ý tưởng đang rục rịch trỗi dậy trong đầu ông.

Cố Nguyệt Hoài ngồi thụp xuống, chuẩn bị mở một chiếc rương ra để xem. Cố Chí Phượng ở cạnh cô, nói nhỏ: “Bé à, tổ tiên trông như thế nào vậy? Con có thấy ông cọn chưa? Ông còn trách cha không?”

“Cha, cứ thoải mái đi, thả lỏng tinh thần đi. Nếu sau này cha khôi phục và chấn hưng nhà họ Cố thì ông nội làm sao có thể trách cha được nữa?” Cố Nguyệt Hoài nói.

Cố Chí Phượng thở dài nặng nề: “Nói thì dễ đấy? Bây giờ là xã hội mới rồi, chỉ đi buôn bán nhỏ cũng có thể bị xem như tội đầu cơ trục lợi, bị bắt bớ. Khôi phục kiểu gì đây? Sợ rằng cả đời này cũng chẳng có cơ hội đó.”

Nhắc tới điều này, Cố Chí Phượng cũng có chút nhụt chí.

Cố Nguyệt Hoài nhìn cha, không nói gì.

Có lẽ hiện tại không phải một thời đại tốt, nhưng qua mười năm nữa, nông nghiệp sẽ phát triển và tiến vào thời kì vàng, kinh tế cả nước bắt đầu cất cánh, người người ở mọi nơi đi buôn bán. Tuyệt đại đa số mọi người sẽ nắm bắt được cơ hội, trở thành nhóm người giàu có đầu tiên.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là một cơ hội.

Cơ mà chuyện này hãy nói sau đi, tạm thời không đề cập đến nữa.

Thấy Cố Chí Phượng có phần nhụt chí, Cố Nguyệt Hoài không nhịn được mà nói: “Cha, cha không tò mò xem tổ tiên để lại những gì à?”

Cố Chí Phượng nhướn mày, uể oải nói: “Có thứ gì mà cha cọn chưa từng thấy sao?”

“Thế ạ?” Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn ông.

Cô lau bùn dính trên chiếc rương, nhẹ nhàng kéo ổ khoá đầy rỉ sét.

Cố Chí Phượng nói là nói vậy thôi. Khi nghe thấy tiếng mở khoá, ông vẫn tò mò xán lại xem.

Chiếc rương được mở ra, bên trong chứa đủ loại đồ sứ có kiểu dáng rất đặc biệt. Chiếc hũ kèm nắp lá sen có màu sắc rất đẹp, bình hoa mai với chiếc nắp dát vàng lộng lẫy, lọ thuốc hít với kỹ thuật sử dụng bút mực tinh xảo,…

Trong rương này có tổng công mười món đồ sứ to nhỏ khác nhau, đáng tiếc là chúng đã bị hư hỏng vì quá trình ô-xi hóa.

“Shh… Đây đều là đồ cổ!” Cố Chí Phượng kinh ngạc thốt lên. Cố Chí Phượng nhoài người xem xét thứ ở trong rương, vẻ mặt đang khá thả nhiên bỗng trở nên nghiêm túc hẳn. Bây giờ ông mới biết vật quý do tổ tiên để lại không phải là thứ tầm thường.

Kiếp trước Cố Nguyệt Hoài đã từng nhìn thấy những thứ này, vậy nên cô không kinh ngạc lắm.

Sau đó, cô mở chiếc rương sơn mài thứ hai. Bên trong là những chiếc hộp đựng đồ trang sức được xếp ngay ngắn, có lớn có nhỏ, có ngắn có dài, ở trên còn vẽ những bức tranh rất tinh xảo.

Cố Nguyệt Hoài mở một chiếc hộp dài, trong đó là một đôi vòng ngọc thạch tròn dẹp có màu xanh ngọc lục bảo hết sức đẹp mắt, chất ngọc tuyệt đẹp, độ trong suốt rất cao. Xét riêng về giá trị cũng đủ để coi nó là đồ gia truyền.

Cố Chí Phượng khẽ hít sâu một hơi: “Lúc nhỏ, cha từng thấy bà nội con đeo một đôi vòng tay, chất của chúng rất trong. Ông con đã bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được chúng cho bà con, bà con cũng rất thích chúng. Tiếc là sau này bà phải bán nó để trả nợ cờ b.ạ.c cho cha…”

Nói đến đây, giọng của Cố Chí Phượng tràn đầy nỗi ân hận xót xa.

Cố Nguyệt Hoài không nói gì, tiếp tục mở chiếc rương thứ ba.

Nếu đồ được cất trong hai rương trước chỉ là vật gia truyền không thể bán đi thì đồ được cất trong chiếc thứ ba chính là thứ có thể quy ra tiền.

Bên trong chiếc rương thứ ba là những từng xấp đồng bạc trắng được gói kĩ bằng giấy báo, ngoài ra còn có những chồng vàng thỏi bạc thỏi được xếp ngăn ngắn.

Đồng bạc trắng là đồng tiền được lưu thông trong thời dân quốc, nó còn được gọi là đồng đại dương.

Sau khi thực hiện chính sách tiền tệ mới, nhà nước cũng bắt đầu ra tay thu hồi đồng đại dương và tiêu huỷ chúng, dù vậy vẫn để sót một chút. Cho đến hiện nay, ở một số vùng nông thôn xa xôi vẫn còn sử dụng đồng “Viên đầu to” để giao dịch với nhau.

Từng thỏi vàng được xếp chồng chất lên nhau, thậm chí còn có chút chói mắt.

Cố Chí Phượng nín thở, kinh ngạc nhìn rương gỗ sơn mài trước mặt, sau đó lại nhìn sang cô con gái vẫn đang tỏ ra hết sức bình tĩnh của mình. Ông bỗng cảm thấy người cha già của mình sao mà lạ lẫm thế.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 52: Chương 52



Ông ấy hắng giọng một cái, nhỏ giọng nói: “Con gái, nhiều tiền vàng như thế, con phải cất thật kỹ đấy.”

Đương nhiên phải cất cho kỹ, năm đó, nhà thờ tổ trong thành bị làm tiền đặt cược cho người khác, cả nhà bọn hợ mới trằn trọc quay trở lại nhà cũ trong thôn, khi đó trong nhà đã hư hại rất nhiều, miễn cưỡng ở hơn mười năm, sau đó mới đập đi xây là căn nhà vách đất thế này.

Thế nhưng phải giấu thế nào, giấu ở đâu lại là một vấn đề cần phải được nghiên cứu.

Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm một lúc, nói: “Cha, cha ngàn vạn lần đừng nói cho anh hai nghe chúng ta có những thứ này nhé.”

Cô vốn chỉ muốn nói như thế, chắc chắn sẽ nhận được ánh mắt thất vọng của cha mình. Dù sao khi cô nói những lời này, người ngoài không biết chuyện sẽ chỉ cảm thấy cô ích kỷ, hẹp hòi, muốn ăn một mình, không muốn chia tài sản mà tổ tiên để lại cho mấy người anh.

Nằm ngoài dự đoán, Cố Chí Phượng nặng nề gật đầu, nói: “Con gái yên tâm, đừng nói là thằng hai, cho dù thằng cả hay thằng ba, cha cũng sẽ không nói đâu. Đã nói tổ tiên để lại những thứ này cho con, nói cho bọn chúng làm gì?”

“Những thứ này đều là của con, mấy đứa kia không có phần! Con lặng lẽ giấu kỹ mới đúng, cha sẽ ngậm chặt miệng!”

“Sau này, những thứ này sẽ là của hồi môn cho con mang theo, đừng bận tâm tới mấy đứa anh con, con trai nhà họ Cố là mình đồng da sắt, có thể tự chăm lo cho bản thân mình, sao có thể giành những thứ này với em gái chứ?”

Cố Chí Phượng nói có lý chẳng sợ, dường như rất sợ Cố Nguyệt Hoài không tin lời mình, thế là lại cẩn thận dặn dò mấy câu.

Nghe cha dặn đi dặn lại, mắt Cố Nguyệt Hoài không khỏi rung rung, nóng hổi.

Cho dù đang ở trong hoàn cảnh nào, cha vẫn luôn đặt cô lên hàng đầu, cho dù đối diện với tài sản khổng lồ như thế, ông ấy vẫn tĩnh táo dặn dò, không hề kêu cô phải chia cho mấy anh.

Cô cảm thấy mình không xứng với tình yêu sâu như núi của cha cô, trong lòng cảm thấy chua chát, cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong.

Môi Cố Nguyệt Hoài mấp máy, mãi một lúc lâu sau, mới nói: “Cha, thật sự xin lỗi cha.”

Thật sự xin lỗi, làm hại cha đã lớn tuổi như thế còn phải bôn ba bên ngoài, thật sự xin lỗi vì đã hại bố bệnh tật quấn thân như thế còn phải ngồi tù chờ chết. Thật sự xin lỗi đã khiến cả nhà họ Cố nhà tan cửa nát, c.h.ế.t thê thảm.

Cố Chí Phượng hơi vui trong lòng, giơ tay lên vỗ nhẹ đầu cô: “Con bé ngốc, sao còn xin lỗi cha thế này? Có việc gì phải xin lỗi đâu chứ? Cha rất vui khi được đối xử tốt với con, ở trong lòng cha, người nào cũng không bằng con gái của cha.”

Cố Nguyệt Hoài ngẩn ra, chợt mỉm cười.

Cô xoa dịu cảm xúc mình một cái, mở cái rương thứ tư ra.

Trong rương chứa đầy những cuộn giấy, tiện tay mở ra một cuộn đều là hàng thật. Nếu như đặt ở thế hệ sự, một bức họa như thế cũng có thể đấu giá được mấy chục triệu.

Cố Chí Phượng cười ha ha một tiếng: “Đồ mà tổ tiên ta để lại đều không phải đồ thường, con gái, con phải giữ gìn thật kỹ đấy. Giấu đi, không thể để bất kỳ người nào biết được đâu. Ba về trước đây, tránh để mấy đứa anh con sinh nghi, con cũng ngủ sớm một chút đi.”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Vâng ạ.”

Cô tiễn Cố Chí Phượng về, sau đó lại cài chốt cửa, lúc này mới bắt đầu nghĩ cách nên xử lý những thứ này thế nào.

Chắc chắn không có cách nào bán được, nếu bị báo lại sẽ lại kéo theo một đợt tai họa không đáng có, những thứ này nếu để tới đời sau sẽ là những tác phẩm vô cùng quý giá, thế nhưng ở thời điểm hiện tại chỉ là những tác phẩm nghệ thuật chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn. Nếu không kiếp trước Điền Tĩnh cũng sẽ không dùng những thứ này để đổi lấy công việc.

Vậy cô phải giấu những thứ này ở đâu đây chứ?

Cố Nguyệt Hoài nhìn xung quanh một lượt, trong căn phòng lớn chừng bàn tay nhìn một chút là hết này, chỗ duy nhất có thể giấu đồ chỉ có gầm giường, thế nhưng nơi rõ ràng như thế, không gọi là giấu, chỉ có thể gọi là để.

Cô vô cùng băn khoăn, suy nghĩ một chút, quyết định lấy đồ trong rương ra trước, phân ra vẫn ít thu hút sự chú ý hơn để cùng một chỗ, huống chi bốn cái rương gỗ màu đỏ giống hệt nhau này thật sự quá nổi bật, không thể đặt trong phòng.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 53: Chương 53



Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi, trước tiên mang cái rương thứ tư nhẹ nhất lên giường, chuẩn bị bỏ toàn bộ mấy cuộc giấy đó vào chiếc rương gỗ lớn đặt ở đầu giường, trong rương cũng chỉ có chăn đệm và váy áo, giấu thêm mấy cuộn giấy cũng không có gì quá bất ngờ.

Cô lấy từng cuộn giấy ra ngoài, sau đó cẩn thận đặt vào trong rương gỗ ở đầu giường.

Sau khi lấy toàn bộ mấy cuộn giấy ra ngoài, Cố Nguyệt Hoài mới nhìn thấy có một bức vẽ được làm bằng chất liệu khá đặc biệt được cất giấu dưới đáy rương, sờ vào có hơi lạnh lẽo, không giống giấy cũng không phải da, cũng không biết làm bằng chất liệu gì.

Bức hoa không lớn lắm, dài ba tấc, rộng hai tấc, bên trên vẽ mấy mẫu đất ruộng phì nhiêu, màu mỡ, một cái giếng nước và một căn nhà lá.

Cố Nguyệt Hoài nhìn chăm chú, đưa tay cầm lấy bức vẽ ở dưới đáy rương lên.

Cố Nguyệt Hoài nhìn bức vẽ trong tay, trên mặt thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ.

Kiếp trước, sau khi Điền Tĩnh phát hiện ra vàng bạc và đồ cổ, lập tức báo lên cho đại đội, đại đội vòng ra khu đất phía sau nhà, e sợ sẽ bỏ sót dấu vết thế nên đã đào xuống ba thước, thậm chí còn đăng ký từng cái và giám sát lẫn nhau, sợ ai tham lam lấy đi.

Nếu như cô nhớ không nhầm, kiếp trước lúc lãnh đạo trong huyện tới đoạt đi những thứ này cũng không nhìn thấy bức vẽ này, rốt cuộc trong đây có gì mà cô không biết sao?

Cố Nguyệt Hoài nhìn chằm chằm một hồi, cô đột nhiên nghĩ đến, kiếp trước Điền Tĩnh nhận nhiệm vụ ghi danh sách, còn cô ta bởi vì là người phát hiện, lại có công chính liêm minh báo lên đại đội, chẳng ai sợ cô ta tham lam, thế nên nhiệm vụ ghi danh này đương nhiên là do cô ta thực hiện.

Cố Nguyệt Hoài nghĩ một chút, mặt hơi biến sắc.

Chẳng lẽ, kiếp trước Điền Tĩnh đã cất giấu bức họa này?

Bức tranh này vừa nhỏ vừa không bắt mắt, mờ mịt trong số những báu vật có trong chiếc rương kia, theo lý luyết cho dù cấu giấu cũng sẽ không chọn những món thế này mới phải, chẳng lẽ Điền Tĩnh nhận ra có gì khác biệt trong đó?

Cố Nguyệt Hoài híp mắt, ngón tay v**t v* căn nhà lá trong bức tranh, muốn biết rốt cuộc tại sao Điền Tĩnh lại cất giẫu bức vẽ tầm thường này, chẳng lẽ bên trong ẩn giấu điều gì phi thường sao?

Cô biết bởi vì che giấu báu vật, người xưa sẽ tạo ra ảnh trong ảnh, chẳng lẽ đây chính là hình trong hình sao?

Nghĩ như thế, Cố Nguyệt Hoài lập tức lấy ra một con d.a.o gọt bút chì nhỏ, chuẩn bị cắt bức vẽ này ra xem một chút, dù sao trong đây cũng liên quan đến bí mật của Điền Tĩnh, cô nhất định phải vạch trần nó!

Thế nhưng, cũng không biết rốt cuộc bức tranh này làm bằng vật liệt gì, lại còn chống d.a.o cắt!

Cố Nguyệt Hoài có chút sửng sốt, vốn cho rằng chỉ cần cắt nhẹ sẽ rách, thế nhưng chẳng có chút tổn hại nào, trái lại cô lại không hề phòng bị, ngón tay bị cắt reunsg, m.á.u chảy ra, thấm ướt bức vẽ.

Cô nhíu mày một cái, cầm lây khăn lông sạch sẽ bao lấy ngón tay. Ai ngờ, vừa mới xoay người, đã ngã vào một mảnh ruộng đất tối tăm màu đen, không khí mát mẻ thổi vào trong phổ, mang đến cảm giác thoải mái, dễ chịu.

Cố Nguyệt Hoài cực kỳ kinh hoàng, đứng lên nhìn hoàn cảnh xa lạ ở nơi này, cau mày, chẳng lẽ cô lại được trọng sinh lần nữa?

Cô đạp nhẹ xuống phần đất dưới chân, là một cảm giác rất chân thật, đập vào mắt cô là đồng ruộng phì nhiêu hình vuông, bên cạnh bờ ruộng có một giếng nước.

Cố Nguyệt Hoài nhìn cảnh tượng trước mắt, một khung cảnh vừa lạ vừa quen, thế nhưng chắc chắn cô chưa từng tới nơi này, hơn nữa vừa rồi cô đang ở trong phòng mình, chỉ cầm một cái khăn lông, trong nháy mắt đã biến đến nơi này?

Cô cúi đầu nhìn vết thương đang ứa m.á.u trên ngón tay mình, chắc chắn mọi thứ không phải ảo giác.

Lúc này, Cố Nguyệt Hoài độ nhiên ngẩng đầu nhìn về phía căn nhà lá sạch sẽ cách đó không xa, sống lưng toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt vừa hoảng hốt lại vừa ngạc nhiên, đứng im ở nơi đó, mãi một lúc lâu mới hít sâu một hơi, cô đã biết vì sao chỗ này quen mắt rồi.

Nơi này rõ ràng là bức họa cô vừa cầm trên tay kia!

Thế mà cô lại đi vào trong bức họa rồi!
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 54: Chương 54



Im lặng một hồi lâu, Cố Nguyệt Hoài mới hoàn hồn, nghĩ đến việc mình trọng sinh còn hiếm thấy hơn việc tiến vào trong bức họa này, đầu óc cũng lập tức trở nên sinh động, điều đầu tiên cô nghĩ đến là có thể rời khỏi nơi này, trở về phòng lại hay không.

Vất vả lắm cô mới được sống lại, còn chưa kịp báo thù, đưa người nhà hưởng thụ cuộc sống, sao có thể bị nhốt ở chỗ này chứ?

Vừa nghĩ tới chuyện rời khỏi đây, trong đầu cô đột nhiên có cảm giác mất trọng lực, ngay sau đó, cô lại quay trở về con phòng nhỏ chật hẹp của mình, trên đất vẫn đang bày mấy chiếc rương gỗ màu đỏ.

Cố Nguyệt Hoài chưa kịp khiếp sợ, vội vàng đi tìm bức họa kia, đáng tiếc, cô đã tìm một lượt, trên giường, dưới giường, ngăn kéo dưới bàn, lại chẳng nhìn thấy bóng dáng của bức họa đó đâu cả.

Ban nãy lúc cô lau ngón tay, rõ ràng đã thuận tay để bức họa lên bàn, sao bây giờ lại không thấy?

Cố Nguyệt Hoài theo bản năng đi kiểm tra then cài cửa, không có dấu hiệu bị mở ra, hơn nữa cửa được cài then từ bên trong, muốn xông vào phòng cũng không dễ, không phải bị người khác lấy đi, vậy thì bức tranh đó ở đâu?

Ngay sau đó, dưới chân Cố Nguyệt Hoài không còn gì cả, cô lại tiến vào bức họa.

Cô nhíu mày, giơ tay lên gãi khóe môi một cái, trong đầu hiện lên mấy chữ “đi ra ngoài”, chỉ trong nháy mắt cô đã trở về phòng. Còn khi nghĩ đến không gian trong tranh, hai chân cô lại đứng trên đất ruộng phì nhiêu kia.

Cô tới lui thí nghiệm nhiều lần, cuối cùng cô cũng chắc chắn, bức vẽ không biến mất mà đã hòa làm một thể với cô!

Đây chắc hẳn là ngón tay vàng mà những người trẻ ở thế hệ sau đã nhắc đến?

Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài hơi rũ xuống, ra vẻ trầm tư.

Bất thình lình, một luồng ánh sáng chợt lóe lên trong đầu cô, không biết sao cô lại nghĩ tới Điền Tĩnh, chẳng lẽ kiếp trước cô ta cất giấu bức họa này, cũng bởi vì trong bức họa có chứa một không gian nhỏ thế này?

Chắng trách vì sao Điền Tĩnh lại nhắm vào nhà họ Cố như thế, bởi vì cô ta đã lấy cắp bức vẽ này, lấy được không gian trong tranh, bởi vì chột dạ nên muốn đuổi vùng g.i.ế.c tận, một mình độc chiếm hoàn toàn cục cưng vô danh này chứ gì?

Thế nhưng, trước khi chưa sở hữu cục cưng này, Điền Tĩnh cũng đã bắt đầu nhắm vào cô, việc này chỉ là tình cờ sao?

Cố Nguyệt Hoài có chút khó hiểu, cô nhíu mày bỏ lại những chuyện khó hiểu này ra sau đầu, bắt đầu nghiên cứu không gian trong tranh.

Ruộng tốt và giếng nước có thể dùng để tròng trọt, thế còn căn nhà lá kia thì sao?

Cố Nguyệt Hoài đi tới trước căn nhà lá, đẩy cửa bước vào.

Vừa bước vào trong, sắc mặt Cố Nguyệt Hoài lập tức thay đổi rõ rệt, vốn cho rằng đây chỉ là một không gian bình thường, là nơi để nông dân có thể nghỉ trưa, không ngờ bên trong căn nhà lá rách nát này lại là chốn bồng lai tiên cảnh!

Nhìn bề ngoài nó là một căn nhà lá chỉ đủ cho một người, nhưng khi đẩy cửa bước vào, lại có cảm giác những bông hoa rực rỡ đang ẩn hiện bên trong đó.

Bên trong căn nhà lá, thứ đập vào mắt cô chính là từng hàng tủ có trật tự, giống như mấy chiếc tủ thuốc đựng thuốc bắc vậy, từng ô từng ô đều có thứ tự ngay ngắn, trên mỗi một ngăn kéo còn được dán chữ, là chữ triện nhỏ.

Cố Nguyệt Hoài có chút khó hiểu, tiện tay mở thử một ngăn kéo, bên trong không có gì cả.

Ở phía sau tử là một nhà kho trải dài ngút tầm mắt, Cố Nguyệt Hoài cũng không dám đến gần xem, đưa mắt dò xét xung quanh một chút, cuối cùng phát hiện ra một tấm thẻ tre và một quyển sách ở trên bàn bên cạnh cửa sổ.

Cố Nguyệt Hoài chần chừ trong chốc lát, sau đó vẫn đưa tay lật mở quyển sách bên cạnh tấm thẻ tre.

Vừa lật tấm thẻ tre lên, trong nháy mắt lập tức hóa thành những đốm sáng, lập tức chui vào trong đầu Cố Nguyệt Hoài.

Đầu óc cô trở nên choáng váng, suýt nữa đã ngã nhào xuống đất.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 55: Chương 55



Một lúc lâu sau, Cố Nguyệt Hoài mới lắc lắc đầu một cái, muốn hất văng cảm giác khó chịu, tiêu hóa hết tất cả những thứ trong đầu, vẻ mặt cô vừa phức tạp lại vừa thổn thức, trong ánh mắt hiện vẻ khó nhịn.

Không gian chờ này đúng là của tổ tiên để lại cho nhà họ Cố.

Tổ tiên của họ tình cờ lấy được không gian nhỏ này, ông cụ cũng không biết bối cảnh, nguồn gốc của thứ này, thế nhưng hiển nhiên đối với mọi người mà nói, đây chính là một báu vật, phải giấu thật kỹ, không được để người ngoài biết được.

Không gian chờ này cũng chẳng có chức năng gì quá lớn, thế nhưng có từng ấy chức năng cũng đủ để một người bình thường có được lợi ích vô cùng lớn rồi.

Thứ nhất, không gian chờ này có thể cất giấu được đồ.

Nhà kho trong căn nhà lá này là một vùng đất trù phú, cất giấu bất kỳ thứ gì ở đâu cũng có thể bảo tồn mãi mãi, sẽ không hư hại, cũng sẽ không thay đổi chất lượng, cho dù là một ly nước nóng khi bỏ vào nhà kho này một ngày, đến khi lấy ra vẫn còn nóng.

Thứ hai, nước trong giếng ở không gian chờ này có tác dụng bồi bổ cơ thể.

Đương nhiên, hiệu quả có hiện, không thể trở thành cao thủ võ lâm gì đó, thế nhưng khi uống nước trong giếng vẫn có thể chữa được một ít bệnh nhẹ.

Thứ ba, có thể trồng trọt trong không gian này.

Đồng ruộng phì nhiêu ở bên ngoài nhà lá không cần phải tuân theo những quy luật tự nhiên, trồng bất kỳ hạt giống nào cũng có thể sinh trưởng nhanh chóng.

Thứ tư, không gian chờ này có tác dụng nuôi dưỡng.

Phía sau căng nhà lá là một mảnh cỏ xanh có diện tích không nhỏ, bất kỳ động vật nào được nuôi dưỡng ở đây cũng không cần phải lo lắng về việc sinh sôi nảy nở của chúng, tốc độ sinh trưởng vô cùng nhanh, thịt lại tươi ngon.

Tổ tiên nhà họ Cố đều phát tài nhờ vào không gian chờ này, thế nhưng cho dù có bảo mật thế nào, việc nhà họ Cố sở hữu báu vật cũng được truyền ra ngoài, gặp phải đại nạn, người trong nhà gần như c.h.ế.t hết, những người nhà họ Cố biết đến sự tồn tại của không gian này cũng c.h.ế.t hết.

Dần dần, không gian chờ được cho là một bức họa bình thường đến không thể bình thường hơn, không một ai hỏi tới nữa.

Cố Nguyệt Hoài im lặng một hồi lâu.

Cuối cùng cô cũng biết vì sao kiếp trước Điền Tĩnh lại đột nhiên phát đạt trong lĩnh vượt nông nghiệp và chăn nuôi rồi, vừa yên tâm thoải mái giữ báu vật của nhà họ Cố, vừa chơi đùa nhà họ Cố tới mức nhà tan cửa nát.

Cô ta đang sợ người nhà họ Cố sẽ phát hiện ra bảo bối này sao?

Cố Nguyệt Hoài hít một hơi thật sự, bình tĩnh lại.

Đối với chuyện kiếp trước, cho dù cô có thấy phẫn nộ cũng không thể làm được gì nữa, quan trọng là kiếp này, cho dù có chuyện gì xảy ra, cô nhất định cũng sẽ khiến Điền Tĩnh phải trả giá đắt về hành vi của mình.

Cố Nguyệt Hoài đứng dậy đi đến kiểm tra mấy chiếc tủ, nơi này là nơi cất giữ hạt giống của tổ tiên nhà họ Cố.

Cũng không biết có phải vừa rồi khi chạm vào thẻ tre kia, mạch biết đọc đã được đả thông hay không, lúc cô nhìn thấy chữ triện nhỏ viết trên học rủ cũng không thấy xa lạ như lúc đầu nhìn thấy nữa.

Cô tiện tay mở chiếc tủ được viết chữ “đậu nành” bên trên, bên trong đã chẳng còn gì cả.

Cố Nguyệt Hoài cũng không ngại mất công, cô mở toàn bộ hơn ba trăm chiếc tủ ra kiểm tra một lần, hạt giống mà tổ tiên để lại không nhiều, chỉ có năm loại mà thôi: Ớt, táo đỏ, bắp, vải và nhân sâm.

Cô Nguyệt Hoài suy nghĩ một chút, cầm lấy hạt giống trồng xuống mảnh ruộng ở bên ngoài căn nhà lá, còn múc hai thùng nước cẩn thận tưới một lượt.

Cô nhìn mảnh đất ruộng phì nhiêu, trong lòng vô cùng hăng hái, có không gian chờ này, nhu cầu cấp bách của cô cũng xem như được giải quyết, cuối cùng năm nay cũng không cần lo lắng về tình cảnh khó khăn, tuy mảnh ruộng không lớn lắm, thế nhưng cũng đủ cung cấp cho cả nhà bọn họ.

Cố Nguyệt Hoài rời khỏi không gian chờ, bên ngoài trời vẫn còn tối, mấy hạt mưa nhỏ rơi xuống.

Cô mang toàn bộ số rương gỗ đựng vàng bạc và đồ cổ dọn vào trong nhà kho ở không gian chờ, vốn còn đang đau đầu không biết nên cất những thứ này ở đâu, bây giờ đã giải quyết được nổi lo của cô rồi.

Không có chỗ nào an toàn hơn không gian chờ này.

Sau khi hoàn thành xong, Cố Nguyệt Hoài lại nhìn mảnh ruộng bên ngoài một cái, vừa nhìn một cái đã không thể tưởng tượng nổi, mặc dù cô biết tốc độ phát triển của hạt giống khi trồng xuống mảnh ruộng này rất nhanh, thế nhưng không ngờ lại nhanh như thế.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 56: Chương 56



Cô gieo năm loại hạt giống mỗi loại một ít xuống ruộng.

Cây ớt đã mọc lên mầm nhỏ, những cây con xanh tốt, táo đỏ cũng đã mọc những cây con cao bằng ngón trỏ, trong đó cây ngô là lớn nhanh nhất, đã cao hơn nửa người rồi, vải cũng giống như cây táo đỏ vậy, cũng đã mọc mầm nhỏ.

Trong số năm loại hạt giống đó, chỉ có một mình nhân sâm là không có động tĩnh gì.

Cố Nguyệt Hoài cũng không gấp, cong môi nhìn những mầm nhỏ xanh tươi trên mảnh ruộng này.

Cô múc ra nửa ly nước từ trong giống nước ở không gian chờ mang ra ngoài, ngồi trên giường cẩn thận thưởng thức ly nước, nước giếng vừa mát lạnh vừa trong lành, còn mang theo vị ngọt nhàn nhạt, đừng nói đến việc nước giếng có thể giúp cơ thể khỏe mạnh, cho dù không thể, chí ít thì mùi vị của nước cũng rất ngon.

Uống cạn một ly, cả người cô cũng thoải mái hơn nhiều.

Cố Nguyệt Hoài nằm trên giường cong môi cười một tiếng, tôi hôm nay mới đúng là ngày cô thật sự sống lại, vượt mặt Điền Tĩnh, có được không gian chờ của tổ tiên để lưu trữ đồ, kiếp này cô nhất định sẽ kéo cả nhà cô sống một cuộc đời tuyệt vời!

*

Sáng sớm hôm sau, mưa cũng dần tạnh, mấy tiểu đội trưởng lại đang gõ cái chuông ở đầu thôn.

Sáng sớm, Cố Chí Phượng đã đánh thức Cố Đình Hoài, hai người ăn hai củ khoai lang mật, sau đó khí thế bừng bừng đi ra đầu thôn.

Hai kẻ đầu đường xó chợ của nhà họ Cố xuất hiện, điều này khiến các đội viên trong đội sản xuất của thôn Đại Lao Tử phải sợ hãi.

Sắc mặt Trần Nguyệt Thăng u ám liếc nhìn hai người một cái, không nhịn được lên tiếng châm chọc.

Tối hôm qua khi trở về anh ta đã kiểm tra lại một hồi, phát hiện tiền của mình vơi đi một ít, hơn nữa không chỉ ít đi mười tệ!

Cũng không biết Trần Nhân biết chỗ anh ta cất tiền từ lúc nào, dăm ba bữa lại lấy đi một ít, khiến anh ta đã dành lâu như thế cũng không đủ ăn đủ mặc, khó khăn lắm mới để dành được hơn ba mươi tệ thôi!

Con số này vẫn còn cách mục tiêu của anh ta một khoảng xa, tối hôm qua Trần Nhân bị cậu Lôi Đại Chùy đưa về, anh ta nổi trận lôi đình, thế nhưng việc cũng đã đến nước này, nhìn dáng vẻ lặng lẽ rơi nước mắt của em gái, anh ta cũng không tiếp tục chỉ trích nữa.

Sau khi tất cả mọi người tập trung lại hết, bí thư chi bộ Vương Phúc cũng bắt đầu bài phát biểu, nói về mảnh ruộng mà hôm nay cần phải làm.

Sau đó các tiểu đội trưởng sẽ sắp xếp cho các đội viên, mỗi một người chịu trách nhiệm một phần ruộng.

Cố Chí Phượng được chia tới đội ba, cũng không bị làm khó gì, nhận công việc vận chuyển phân bón.

Mặc dù ông ấy nổi tiếng là người xấu, thế nhưng cũng không ngăn được chuyện sẽ đến, ông ấy lấy ra mơ t.h.u.ố.c lá mình sưu tầm xuống nói chuyện với đội trưởng, chẳng bao lâu sau đã thân thiết với các thành viên ở đội ba.

Cố Đình Hoài lại không tốt số bằng cha mình, bị chia tới đội sản xuất số hai.

Đội trưởng của tiểu đội số hai là cha của Trần Nguyệt Thăng, Trần Khang, hôm qua bởi vì chuyện của Trần Nhân mà trong nhà ầm ĩ một phen, người một nhà đều ngủ không ngon, dáng vẻ của Trần Khang cường tráng cao lớn, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Cố Đình Hoài.

Ông ta nói: “Gần đây đội chúng ta đang đào đường sông, cậu đi đào sông đi.”

Cố Đình Hoài nhìn Trần Khang một cái, cũng không lên tiếng, cầm nông cụ được phân phát cùng đoàn người đi xuống đường sông.

Trên đường, một xã viên khác dùng vai huých vào người Cố Đình Hoài một cái: “Này, cậu đắc tội với đội trưởng Trần sao?”

Cố Đình Hoài không lên tiếng.

Xã viên kia cười ha ha một tiếng: “Đào đường sông là công việc mệt mỏi nhất, khổ nhất trong đội đấy, yếu ớt nhẹ nhàng như cậu, mỗi ngày làm một chút chắc hẳn lưng cũng không thẳng nổi.

Cố Đình Hoài vẫn im lặng không nói tiếng nào, vác cuốc hì hục đi tới tuốt ở phía đầu trên.

Nhà bọn họ đang thay đổi rồi, đây là một khởi đầu tốt, mệt mỏi khổ sở gì đó, anh ấy cũng chẳng sợ.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 57: Chương 57



Cố Nguyệt Hoài bị tiếng nấu cơm của Cố Duệ Hoài đánh thức.

Cô ngồi dậy, đi vào không gian chờ.

Cố Nguyệt Hoài đứng trong không gian mát mẻ, tất cả những chuyện đã xảy ra tối hôm qua đều không phải mơ, mấy cây trồng trong ruộng cũng trưởng thành cả rồi, cây ớt đã mọc dài đến chân, dưới tán lá xanh là những chùm ớt đỏ rực trông rất vui mắt.

Cây táo đỏ và cây vải đều đã phát triển thành cây non cao bằng cô, lá cây rậm rạp, chắc chưa tới hai ngày sẽ đơm hoa kết quả rồi, nghĩ đến trái táo đỏ rực và quả vải trong veo như nước, Cố Nguyệt Hoài có chút ch** n**c miếng.

Điều làm cô cảm thấy vui mừng chính là cây bắp đã trưởng thành.

Một hàng bắp đứng thẳng trong đồng ruộng, trên mỗi cây có hai lõi ngô được bọc trong lớp áo xanh tươi, tiện tay bóc một trái ưa để lột một hàng hạt bắp màu vàng chỉnh tề, một mùi thơm đặc trưng xông vào mũi cô.

Cố Nguyệt Hoài toét miệng cười một tiếng, bẻ toàn bộ bắp trên cây xuống, có tổng cộng hai mươi quả.

Lúc cùi bắt tách rời khỏi cây, thân cây lập tức khô héo lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, cuối cùng hoàn toàn dung nhập vào trong phần đất bên dưới, bắt đầu cung cấp dinh dưỡng cho nhóm hạt giống tiếp theo.

Cố Nguyệt Hoài nhìn tới mức trố mắt nghẹn họng, cuối cùng chỉ có thể cảm than một câu, quả nhiên không hỗ là bảo bối của tổ tiên!

Cô dọn dẹp cùi bắp đi, bỏ vào nhà kho trong nhà bếp, lúc này mấy cây bắp bên ngoài đều đã được mùa rồi, cô muốn cầm cây bắp non ra ngoài, thế nhưng nhất định sẽ dẫn tới nghi ngờ.

Cố Nguyệt Hoài nhìn mảnh đất trống kia, quyết định sẽ đi tìm hạt giống cây gạo và lúa mì, lương thực chính mới là vua.

Đầu năm nay, lương thực chính mới là tiền tệ cứng rắn nhất.

Cố Nguyệt Hoài rời khỏi không gian chờ, lúc thay quần áo lại đột nhiên phát hiện vải quấn bên hông mình đột nhiên lỏng đi một ít, cô hơi sững sốt, lại không dám tin khua tay múa chân, phát hiện cô thật sự đã gầy đi một chút!

Tại sao?

Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài lóe lên, là nước giếng!

Nếu như nói hôm nay và hôm qua có gì khác nhau, vậy thì là cô đã uống nước giếng trong không gian chờ, theo như lời của tổ tiên, nước giếng có tác dụng cường thân kiện thể, cho nên cũng biến hóa một số tạp chất trong cơ thể cô sao?

Nghĩ như thế, Cố Nguyệt Hoài lập tức giơ tay lên sờ sờ mặt mình.

Chỉ cần cô uống nước giếng trong không gian chờ mỗi ngày, chắc hẳn không bao lâu đã có thể gầy đi đúng không?

Lúc này, bên ngoài truyên tới tiếng nói trong trẻo của Cố Tích Hoài: “Cố Nguyệt Hoài, ăn cơm.”

“Ôi! Em tới đây!” Cố Nguyệt Hoài trả lời, sau khi mặc quần áo xong, mở cửa ra ngoài.

Trong nồi là cháo loãng nấu bằng gạo thô, cô chỉ múc nửa chén, Cố Duệ Hoài và Cố Tích Hoài ngồi trên giường đất, trong tay hai người cũng đang cầm chén, thấy Cố Nguyệt Hoài chỉ múc nửa chén cháo loãng, còn cười lạnh một tiếng.

Đối với cô, giảm cân gì đó trong mắt đối phương chỉ là đang làm bộ làm tịch để lão Cố và anh cả đau lòng mà thôi.

Cố Nguyệt Hoài không quan tâm tới nụ cười nhạt của anh ta, sau khi uống xong chén cháo loãng, cô cầm theo bút màu đi đến nhà chủ nhiệm Hoàng.

Chủ nhiệm Hoàng khác với những xã viên lớn khác trong thôn, bà ấy cũng không cần phải ra đồng làm việc đồng áng để kiếm điểm công việc, chỉ cần chạy từ nhà này qua nhà khác để hòa giải mối quan hệ giữa các nữ hàng xóm với nhau, cuối năm sẽ được chia ba phần lương thực lớn, đây chính là sự khác nhau giữa người với người.

Đinh Hân Hân không có ở nhà, chắc hẳn cũng đã ra đồng rồi.

Mặc dù cô bé chỉ mới tám tuổi thôi, thế nhưng cũng là một lao động nhỏ, nhổ cỏ, thả trâu, đốn củi, đào đất đều do các em nhỏ trong đại đội thực hiện.

Thế nhưng, lần này cô tới đây không phải vì Đinh Hân Hân.

Cô tới đây vì Hoàng Phượng Anh.

Mặc dù cô có thể cầm vàng thỏi đến chợ đen đổi tiền, thế nhưng dù sao cũng không phải một kế hoạch lâu dài, hơn nữa bây giờ cô phải thay đổi ấn tượng của người trong thôn về mình, thứ quan trọng hàng đầu chính là kiếm điểm công việc, kiếm thật nhiều điểm công việc!

Cô đã nghĩ ra cách từ lâu, mượn bút chì màu chỉ là bước đầu tiên, vẽ cho Đinh Hân Hân một chút là bước thứ hai, còn về bước thứ ba, đương nhiên là tới tìm Hoàng Phượng Anh, nắm bắt cơ hội.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 58: Chương 58



Cố Nguyệt Hoài đứng trước cửa nhà Hoàng Phượng Anh, lớn tiếng hỏi: “Có ai không?”

“Có, tới liền!” Trong nhà truyền tới giọng đáp lại, chỉ chốc lát sau, Hoàng Phượng Anh ăn mặc lịch sự, từ trong nhà bước ra, trong tay bà ấy cầm một xấp báo thật dày, không biết lại định đến nhà ai làm công tác động viên.

“Ôi, đồng chí Cố, sao hôm nay lại rãnh rỗi đến nhà tôi thế này?” Hoàng Phượng Anh nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, cũng không còn vẻ chán ghét như trước đây nữa, cười tủm tỉm lên tiếng chào hỏi, thế nhưng nghĩ đến chuyện của Trần Nhân, lại có hơi muốn nói lại thôi.

Bà ấy có hơi sợ cái miệng khéo ăn khéo nói này của Cố Nguyệt Hoài, nếu như cô biết Lôi Đại Chùy lại làm công tác tư tưởng của bí thư chi bộ, đưa Trần Nhân về lại chô cũ, hơn nữa còn hủy bỏ công việc của cô ta, biến thành nhỏ cỏ bảy ngày không công, e rằng sẽ càng ồn ào hơn.

Cố Nguyệt Hoài hé mắt, khẽ cười hỏi: “Vẻ mặt này của chủ nhiệm Hoàng, có gì muốn nói sao?”

Hoàng Phượng Anh giơ tay lên vén mái tóc ngắn ra sau tai, xít lại gần Cố Nguyệt Hoài, nhỏi giọng nói: “Hôm qua Lôi Đại Chùy đã thả Trần Nhân rồi, hình phạt trong đội giao cho cô ta cũng đổi nhẹ hơn, nhưng cô cũng biết Lôi Đại Chùy là đội trưởng dân quân, chúng ta phải nể mặt.”

Bà ấy nói xong, nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của Cố Nguyệt Hoài, không nhịn được trấn an: “Thế nhưng cô yên tâm đi, trong đội sẽ không để cô chịu ấm ức đâu, ở chỗ tôi có một vông việc, không biết cô có nguyện ý làm hay không. Nếu như cô làm tốt, một ngày kiếm hai mươi, ba mươi điểm công việc cũng không thành vấn đề!”

Nguyệt

“Sao? Công việc gì chứ?” Cố Nguyệt Hoài phối hợp, trung ra vẻ mặt hứng thú.

Hoàng Phượng Anh cười thần bí, đột nhiên đưa mắt hình bút chì màu trên tay cô, nói rõ ràng: “Đây là của Hân Hân nhà tôi nhỉ? Con bé mang bức tranh cô vẽ về nhà cũng khiến tôi giật cả mình đấy!”

“Tiểu Cố, cô nói xem cô có hoa tay sao không nói sớm chứ? Đại đội chúng ta đang thiếu những nhân tài kỹ thuật như cô!”

Hoàng Phương Anh trách móc một câu, giọng điệu mang theo vẻ thân thiết.

“Chủ nhiệm Hoàng nói đùa à, tôi thì được xem là nhân tài kỹ thuật gì chứ.” Cố Nguyệt Hoài để lộ vẻ mặt ngượng ngùng, tuy khuôn mặt to trông có chút cay mắt, thế nhưng cũng không còn thấy ghét như trước nữa.

Trong giọng nói của Hoàng Phượng Anh mang theo sự vui vẻ: “Tôi đã thấy bức tranh kia của cô rồi, vẽ rất đẹp! Sao không được xem là nhân tài kỹ thuật chứ? Gần đây đang có lời kêu gọi nông nghiệp chạy theo phong trào Đại Trại, công xã yêu cầu các đại đội cũng triển khai mọi mặt.”

“Thủ tướng Chu cũng đã nói rồi, tinh thần Đại Trại “Tự lực cánh sinh, phấn đấu gan khổ”, thế nhưng dân chúng không hiểu, phải vẽ ra mới được! Để cho mọi người lúc nào cũng nhìn thấy, phải tự lực cánh sinh, không cho mượn tiền quốc gia, cũng không được mượn đồ của quốc gia!”

“Cô biết nơi sản xuất của đại đội chúng ta đúng không? Có mấy dãy nhà bằng gạch nung, nếu trên trường được vẽ tuyên truyền thì tốt hơn!”

“Nếu như cô đồng ý, vậy thì có thể làm luôn trong hôm nay! Thế nào?”

Hoàng Phượng Anh nói đùng đùng không ngớ miệng, cũng nói ra mục đích Cố Nguyệt Hoài đến đây hôm nay.

Đúng thế, cô mượn bút chì màu, vẽ một chút, đó là vì để có thể vẽ tranh tuyên truyền, kiếp trước việc này do công xã phái người tới làm, trong đội lại bỏ tiền và phát vé, để cho đại đội vốn đang khó khăn lại càng nghèo hơn.

Nông nghiệp học Đại Trại, nói rằng người Đại Trại ở vùng núi Thái Hàng sửa sang lại núi Hồ Đầu. Trong thời tam chiến lang, biến khe núi đá trở thành ruộng bậc thang, sau đó lại sửa đổ hai lần, sau khi sửa xong ruộng bậc thang còn bị lũ lụt san bằng.

Thế nhưng người Đại Trại không vứt bỏ cũng không buông tha, làm việc chăm chỉ suốt mùa đông dưới băng tuyết lạnh lẽo, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.

Người Đại Trại dùng chính hai bàn tay của mình, cải tạo lại núi sông, làm ra tám mươi mẫu đất tốt, điều kiện được cải thiện, thúc đẩy việc sản xuất lương thực của toàn thôn không ngừng tăng cao. Lúc Đại Trai gặp nạn, xin miễn nhận cứu tế từ quốc gia, cố gắng dựa vào bản thân tự sinh tự cứu.

Nông nghiệp học theo tinh thần Đại Trai chính là phẩm chất vượt trội nhất của nông dân nước Z.

Cô có thể vẽ hình ảnh tuyên truyền nông nghiệp học theo Đại Trại giúp đại đội, một mặt có thể thể hiện giá trị của mình, mặc khác cũng có thể để lộ tính giác ngộ chính trực cực cao của mình, không chỉ có thể kiếm được điểm công việc mà còn có thể cải thiện danh tiếng của mình ở đại đội.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 59: Chương 59



Nghĩ như thế, Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc nói: “Chủ nhiệm hoàng, có thể sử dụng năng lực của mình để tăng thêm vinh quang cho đại đội là vinh dự của tôi, tôi nhận! Làm luôn hôm nay đi!”

Hoàng Phượng Anh vui mừng, vô tay đáp lời: “Được! Đi thôi, đến đại đội đi! Nói một tiếng với chủ nhiệm an ninh trong đội!”

Vừa nói, bà ấy vừa kéo Cố Nguyệt Hoài đi tới đại đội.

Khu vực làm việc của đội sản xuất Đại Lao Từ chính là ở chỗ chăn nuôi, nơi này là nơi tập trung gia súc chăn nuôi của đại đội.

Vừa vào cửa, đập vào mắt cô chính là một dãy nhà bằng gạch nung, khắp nơi đều được trét vôi màu trắng, trông rất sạch sẽ, tươm tất.

Đi tiếp vào bên trong là một căn đại viện được đóng bằng cọc gỗ, ban ngày, mấy loại gia súc đều được buộc vào cọc gỗ đó, buổi tối sẽ được nhốt vào trong hàng rào cho ăn cỏ.

Mùi ở chỗ tự nuôi cũng chẳng thơm tho gì, mùi thuốc lá, mùi mồ hôi, mùi phân và nước tiểu của gia súc hoà cùng một chỗ, vô cùng khó ngửi.

Hoàng Phượng Anh vui vẻ kéo tay Cố Nguyệt Hoài tiến vào một căn phòng bằng gạch nung, bên trong có một chiếc giường, đầu giường là một chiếc bàn nhỏ không nhìn rõ màu sắc, trên bàn có đặt một ngọn đèn dầu chụp đèn bằng thuỷ tinh đen, ngoại trừ những thứ này ra còn có một chiếc bán tính khá cũ, một chồng số sách tính toán, mấy cây bút mực và một số đồ dùng làm việc.

Nguyệt

Nơi này chính là phòng làm việc trong đại đội, cũng là nơi họp của xã viên và nơi lưu điểm cômng việc.

Cổ Nguyệt Hoài và Hoàng Phượng Anh đi vào nhà, bên trong có hai người đang tụ lại nói chuyện, một người là bí thư chi bộ Vương Phúc, người còn lại trông có chút xa lạ, người này là một người đàn ông trung niên đeo kính trông hết sức nho nhã.

Ông ấy chính là chủ nhiệm an ninh trong đại đội sản xuất của thôn Đại Lao Tử, Vương Bồi Sinh.

Chủ nhiệm an ninh cũng chẳng phải chức vị rảnh rỗi gì, nhiệm vụ cần làm bình thường là xử lý thư từ và quản lý lượng quần chúng đến thăm, hỗ trợ các nhiệm vụ và hoạt động do các cơ quan chính trị và pháp luật thúc đẩy, cũng như công tác dân quân, tuyển quân và ứng phó khẩn cấp.

Vương Bồi Sinh là thanh niên trí thức suốt 62 năm liền của thôn, ông ấy còn là đảng viên, là một trong số ỉt những người có học ở đại đội.

Vương Phúc liếc nhìn Hoàng Phượng Anh một cái, sau đó lại nhìn Cố Nguyệt Hoài, không lên tiếng, ngồi trên chiếc giường kia rút ra một cuộn giấy khói.

Thịt trong nhà ông ta đều đổi đi cho con bé này, ông ta còn chưa ăn được mấy miếng!

“Chủ nhiệm Hoàng? Bà đây là?” Tính tình của Vương Bồi Sinh khá tốt, cũng không hề tức giận khi Hoàng Phượng Anh đột nhiên xông vào trong phòng, trái lại tò mò nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, ông ấy đã ở đại đội lâu như thế, đương nhiên cũng nhận ra cô con gái tiếng tăm không tốt của nhà họ Cố.

Hoàng Phượng Anh lớn giọng nói: “Chủ nhiệm Vương, không phải công xã muốn chúng ta phát triển tuyên truyền nông nghiệp học theo phong trào Đại Trai sao? Hình vẽ trên tường ngoài đại đội của chúng ta, không cần công xã đưa người tới đâu, Tiểu Cố có thể vẽ được!”

“Cái gì? Cô ấy có thể làm được?” Vương Phúc bày ra vẻ mặt khó tin, ánh mắt vô cùng nghi ngờ.

Trái lại hai mắt Vương Bồi Sinh sáng lên, đứng ngay ngắn hỏi: “Sao? Nói cẩn thận một chút xem.”

Hoàng Phượng Anh cũng không vòng vo, bà ấy gần như kể hết toàn bộ chuyện đã xảy ra hôm qua, còn chỉ vào đống bút màu trong tay Cố Nguyệt Hoài: “Nếu không tin hai người có thể để Tiểu Cố phát huy ngay tại chỗ, nếu như kỹ thuật vượt qua bài kiểm tra thì chúng ta sẽ nhờ cô ấy, được không?”

Vương Bồi Sinh trầm ngâm chớp mắt một cái, sau đó vuốt cằm nói: “Được, nếu như vượt qua bài kiểm tra, thế thì tôi sẽ giao việc này cho cô. Đến lúc đó, một ngày làm việc của cô sẽ được tính là hai mươi lăm điểm công việc, cô thấy thế nào?”
 
Back
Top Bottom