Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 60: Chương 60



Những năm bảy mươi, nhà ai có sức lao động nhiều thì kiếm được điểm công tác rất nhiều, được quyết toán cũng nhiều, trở thành hộ có lương thực dư, cuối năm còn có thể được chia tiền của lương thực dư. Mà những gia đình có sức lao động ít thì lại là hộ thiếu lương thực, được chia lương thực ít, phải bị giao thiếu tiền lương thực.

Mà các lao động khỏe mạnh cường tráng luôn đạt hiệu suất làm việc cao nhất, luôn ở chạy ở phía trước thì điểm công tác của một ngày nhiều nhất cũng mới có mười hai điểm.

Các lao động khỏe mạnh bình thường một ngày được mười điểm công tác, phụ nữ và người già thì được tám điểm công tác, các đứa trẻ vị thành niên đều được cho là "bán lao động", một ngày cũng chỉ có thể được sáu điểm công tác.

Hai mươi lăm điểm công tác đã được xem như gấp ba lần điểm của một người phụ nữ bình thường kiếm được.

Nhưng Cố Nguyệt Hoài lại không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, cô chỉ nói: "Vì đại đội phục vụ là việc tôi phải làm mà thôi."

Vương Bồi Sinh nghe vậy thì vẻ mặt chuyển sang tốt một chút, ông ấy tùy tiện rút ra một tờ giấy viết thư, xoay người đưa cho Cố Nguyệt Hoài.

Cố Nguyệt Hoài cũng không hề sợ hãi, cô kéo một cái ghế dựa rồi ngồi xuống, sau đó mới mở hộp bút chì màu ra bắt đầu vẽ, trong ảnh vẫn là hình một người phụ nữ như cũ, cũng là người phụ nữ duy nhất ở đây - Hoàng Phượng Anh.

Trong bức tranh là hình ảnh Hoàng Phượng Anh làm việc giỏi giang lanh lẹ, nụ cười trên mặt tươi đẹp như cảnh xuân làm ấm lòng người rất là cuốn hút người xem, trong lòng của bà ấy còn ôm một chồng báo, tạo cảm giác tích cực tiến tới giống như hướng về ánh sáng mặt trời vậy.

Cuối bức tranh, Cố Nguyệt Hoài còn để lại một câu: vườn xuân đầy ắp sức sống mới, phụ nữ gánh vác nửa bầu trời.

Biểu ngữ và tranh vẽ phối hợp chặt chẽ cùng nhau, nhìn vào đúng là thật sự mang lại cảm giác làm con người trở nên phấn khởi.

Hoàng Phượng Anh nhìn bức tranh thì tâm trạng trở nên kích động, vô cùng muốn đè Cố Nguyệt Hoài xuống để đoạt lấy bức tranh, mang về nhà treo lên tường để mỗi ngày bà ấy đểu được ngắm nhìn cũng không hề thấy ngán!

Giọng nói của bà ấy có chút đắc ý: "Sao nào chủ nhiệm Vương, tôi không lừa ông đúng không, Tiểu Cố thật sự là một nhân tài về kỹ thuật!"

Vương Bồi Sinh cầm bức tranh, quan sát tỉ mỉ một lát, lúc này mới quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài một cách nghiêm túc: "Ở đại đội Đại Lao Tử nhiều năm như vậy mà tôi lại không biết ở đại đội của chúng ta còn có nhân tài như cô vậy, Tiểu Cố, cô giấu dốt đúng không?"

Cố Nguyệt Hoài chỉ mỉm cười, không trả lời.

Mục đích của cô đã đạt được, một ngày hai mươi lăm điểm công tác cộng với danh tiếng tốt.

Đôi mắt của Hoàng Phượng Anh trông mong nhìn vào bức họa có hình ảnh mình trên đó, hoàn toàn xóa sạch thành kiến của bà ấy đối với Cố Nguyệt Hoài, bà ấy ho nhẹ một tiếng rồi tranh thủ lợi ích vì Cố Nguyệt Hoài: "Chủ nhiệm Vương, ông xem Tiểu Cố có thể bắt đầu làm việc từ hôm nay hay không?"

Vương Bồi Sinh chần chờ: "Hôm nay không được, công cụ cũng chưa chuẩn bị đầy đủ, như vậy đi, sáng mai cô đến đại đội, tôi sẽ chuẩn bị đồ vật này nọ cho cô, ngày mai chính thức bắt đầu bắt đầu làm việc, Tiểu Cố, cô thấy được không?"

Cố Nguyệt Hoài tất nhiên là đồng ý ngay, sớm một ngày hay trễ một ngày cũng không có gì khác nhau.

Cô nói: "Cảm ơn chủ nhiệm Hoàng và chủ nhiệm Vương, vậy hôm nay tôi đi về trước."

Khi Cố Nguyệt Hoài rời khỏi đại đội thì vẫn còn nghe tiếng tranh cãi từ trong phòng truyền ra:

"Vương Bồi Sinh, đưa bức tranh cho tôi! Con ông đã lớn hết rồi mà ông còn giấu bức họa của phụ nữ như tôi để làm gì?"

"Hoàng Phượng Anh! Tranh này là tài sản trong đội, sao có thể nói cho bà thì cho được?"

"..."

Cố Nguyệt Hoài cười khẽ một tiếng, rời khỏi đại đội.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 61: Chương 61



Cô trở về nhà, Cố Duệ Hoài và Cố Tích Hoài không có ở nhà, không biết có phải đã lên núi hay không.

Hiện tại đang là cuối mùa thu, trên núi có rất nhiều quả dại, hái về cũng có thể giúp đỡ trong nhà một ít, chỉ là từ khi vào thu thì trái cây cũng đã tới mùa thu hoạch, phụ nữ và trẻ con đều lên núi vào sáng sớm, có lẽ trái cây còn dư lại cũng không nhiều.

Cố Nguyệt Hoài đi vào nhà kho tìm một ít hạt giống lúa mạch, lại thuận tay dùng giấy không còn dùng nữa bao lấy một ít hạt giống không rõ chủng loại, trở về phòng, cài then chốt cửa rồi đi vào không gian Tu Di.

Hai giờ đồng hồ trôi qua, cây táo và cây vải lại phát triển thêm một khoảng thật lớn nhưng hạt giống nhân sâm vẫn không có động tĩnh gì như cũ.

Cố Nguyệt Hoài ngắt những quả ớt chín đỏ xuống, nhìn thấy cây ớt héo rũ sau đó phân hủy rồi hóa thành chất dinh dưỡng cho đất, ở mảnh đất trống trồng đủ loại hạt giống lúa mạch, cô chờ mong sau khi thu hoạch một đợt lúa mạch sẽ xay thành bột để mua cho trong nhà thêm một ít lương thực tinh.

Chỉ là vẫn cần phải nghĩ lại biện pháp để xay bột, hay là dùng lúa mạch đi chợ đêm trực tiếp đổi thành bột mì?

Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm một lát rồi quyết định chờ thu hoạch mấy đợt rồi tính sau.

Cô rời khỏi không gian Tu Di, lại lấy mấy chai lọ đựng nước giếng trong nhà ra, chuẩn bị đi ra đồng ruộng xem bố và anh cả của cô, đã lâu rồi không có tham gia lao động tập thể, cũng không biết hai người có thích ứng hay không.

Cố Nguyệt Hoài xách theo bình nước đựng tràn đầy nước giếng đi đến bờ ruộng, trong ruộng đều là người tham gia lao động, có người xới đất, có người tưới nước, có người khai hoang, có người bón phân, có người làm cỏ, không có một người nhàn rỗi, người lười biếng thì không nhiều lắm.

Cô đi dọc theo bờ ruộng không bao xa thì chỉ nhìn thấy hai người lười mà thôi.

Một người là Điền Tĩnh, người còn lại là Trần Nhân, hai người đều là người của tiểu đội số sáu, Trần Nguyệt Thăng thương Điền Tĩnh phải chịu khổ nên phân cho cô ta công việc làm cỏ khá thoải mái, về phần Trần Nhân thì bị trong đội xử phạt, giúp trong đội làm cỏ bảy ngày nhưng không được hưởng điểm công tác.

Điều không nên nhắc tới ở đây là ngày hôm nay Điền Tĩnh ăn mặc rất xinh đẹp, không giống người phải ra ruộng làm việc mà giống như đến kiểm tra vậy.

Cô ta mặc một chiếc áo len màu vàng, khoác một chiếc áo sọc ca rô, dưới chân mang một đôi giày thể thao hiệu Hồi Lực màu trắng sạch sẽ, một bộ quần áo từ trên xuống dưới này tiêu tốn tầm năm sáu đồng tiền, chứ đừng nói tới đôi giày thể theo hiệu Hồi Lực có giá trị hơn bốn đồng tiền kia.

Bố của Điền Tĩnh là bợm rượu, thực tế không có khả năng lấy tiền dành dụm của mình mua đồ đắt tiền như vậy cho cô ta, đơn giản là cô ta quyến rũ ai đó, rồi tống tiền từ kẻ coi tiền như rác nào đó mà thôi.

Về phần là ai coi tiền như rác, ngoại trừ Trần Nguyệt Thăng ra thì không còn ai có khả năng làm vậy cả.

Nhưng ngẫm lại thì cũng hiểu được chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao Điền Tĩnh chịu oan ức bởi vì chuyện của Nhậm Thiên Tường mà Trần Nguyệt Thăng lại không giúp đỡ được gì, dưa theo tính tình không chịu thiệt thòi kia của Điền Tĩnh thì sau khi khóc sướt mướt vài tiếng sẽ có thể đổi lấy một chút ích lợi.

Cô ta đúng là người như vậy, mặc dù bản thân gặp được chuyện phiền phức cũng có thể có khả năng biến hoàn cảnh khó khăn thành chuyện có lợi cho chính mình, loại người có tính cách này vô cùng cứng cỏi, vì đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, tuyệt đối không dễ đối phó.

Chỉ là cô ta vẫn cứ thản nhiên công khai, vừa lấy được chỗ tốt là không thể giấu được một ngày, nhanh chóng mặc lên người như vậy.

Trong lòng Cố Nguyệt Hoài cười lạnh, thản nhiên liếc nhìn hai người một cái rồi thu tầm mắt lại, nhưng ngược lại khi Trần Nhân nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài thì lại giống như con gà chọi đang hăng m.á.u vậy, trợn to mắt nhìn, giống như vô cùng muốn xông lên đi đánh cô một chút.

Chỉ là khi nghĩ đến cô ta chịu thiệt thòi vì Cố Nguyệt Hoài thì Trần Nhân vẫn cố gắng kiềm chế tâm trạng đang ngùn ngụt lửa giận.

Điền Tĩnh cũng nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt của cô ta chợt lập lòe, nhẹ giọng nói: "Tiểu Nhân, cô đừng tức giận với Cố Nguyệt Hoài, tuy rằng cô ta làm việc có chút cực đoan nhưng cũng vì muốn gả cho đội trưởng Trần mà thôi, cô xem như tội nghiệp cô ta đi."

Nguyệt

Trần Nhân nghe vậy thì cất cao giọng nói làm cho tiếng nói trở nên the thé: "Gả cho anh tôi? Bảo cô ta nằm mơ đi! Đời này chỉ cần có tôi ở đây thì Cố Nguyệt Hoài cũng đừng suy nghĩ tới việc gả vào nhà họ Trần của chúng tôi!"

Nói xong, Trần Nhân dùng sức bứt lên một cây cỏ dính bùn đất, quăng mạnh về phía chân của Cố Nguyệt Hoài.

Bên môi Điền Tĩnh xẹt qua ý cười khó nhận thấy, một người nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết như Trần Nhân này đúng thật là ngu xuẩn, chỉ cần khẽ khiêu khích một chút thôi thì cô ta sẽ lập tức lao ra gây gỗ với Cố Nguyệt Hoài.

Còn cô ta chỉ cần duy trì hình tượng lương thiện dịu dàng và dễ gần như đóa tiểu bạch hoa, hoàn toàn không cần làm bia ngắm để mọi người đều chán ghét.

Cố Nguyệt Hoài dừng bước chân lại, rũ mắt xuống nhìn bùn đất trên đôi giày bằng vải bông của mình, đột nhiên thở dài.

Cô thật sự có chút không hiểu nổi, tại sao kiếp trước cô lại chịu sự kiềm chế vì một người không có đầu óc như Trần Nhân vậy? Chỉ vì một cục cứt chó Trần Nguyệt Thăng? Xì, anh ta xứng sao? Chẳng lẽ cô bị bỏ bùa sao? Hay là mờ mắt?
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 62: Chương 62



Trần Nhân thấy Nguyệt Hoài không phản ứng, còn tưởng lời nói của mình có tác dụng.

Cô ta đi về phía trước vài bước, lại túm vài cây cỏ ném vào người Cố Nguyệt Hoài, cười lạnh nói: "Có vài người vẫn nên ít mơ mộng lại một chút sẽ tốt hơn đấy, cũng không lấy vũng nước tiểu làm gương soi lại bản thân, dáng người vừa béo lại vừa xấu mà còn muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng à?"

Bỗng nhiên Cố Nguyệt Hoài chuyển động, cô lảo đảo rồi ngã ngồi trên mặt đất, cũng may là bình nước trong tay còn giữ vững.

Động tác của cô rất chật vật, miệng cũng không nhàn rỗi mà hô to: "Đánh người! Trần Nhân lại khắc khe và phân biệt giai cấp đồng chí rồi!"

Trần Nhân thấy Nguyệt Hoài trắng trợn va chạm như vậy, sắc mặt đã trắng lại càng trắng hơn nữa, cảnh tượng quen thuộc như vậy, đây là lần thứ hai kéo cô ta vào trong cơn ác mộng, đến c.h.ế.t cô ta cũng không quên được tình hình ngày đó cô ta một thân một mình bị kéo tới đại đội nhận chỉ trích.

Đôi môi của cô ta run run, chân lui về phía sau hai bước, nhưng cô ta không đề phòng nên một chân đã dẫm lên mu bàn chân của Điền Tĩnh làm cho đôi giày Hồi Lực màu trắng của Điền Tĩnh hiện ra một dấu chân đen sì.

Điền Tĩnh bị đau, dùng sức đẩy mạnh Trần Nhân một cái, bản thân cũng giả vờ té ngã.

Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy tình hình náo nhiệt này thì khẽ nhướng đuôi lông mày lên một chút, hay đấy, hay thật, mọi chuyện đúng là càng ngày càng trở nên đặc sắc.

Các xã viên đã mệt mỏi về thể xác và tinh thần khi đang lao động ở trong ruộng, thật khó mới có thể gặp được trường hợp mấy người lười biếng vô giúp vui thì làm sao có thể bỏ qua? Một đám bắt đầu ném cái cuốc sang một bên, trong lòng sôi sục tràn đầy hướng về phía bên này mà chạy tới.

"Trần Nhân lại đánh người nữa à? Không phải cô ta mới được đại đội thả ra hay sao?"

"Ha ha, có người cậu làm đội trưởng dân quân đúng là có khác."

"Lôi Đại Chuỳ cả ngày chỉ biết ăn với uống, ở trong đội thì chỉ biết chỉ tay năm ngón, ai cũng nói làm quan thì phải có thái độ vì dân phục vụ, nhưng ông ta thì phục vụ gì cho chúng ta? Người như thế nên báo cáo lên công xã từ sớm để dạy dỗ ông ta!"

"..."

Nhóm xã viên cũng không phải là người mù, nhà họ Trần ỷ vào quan hệ với Lôi Đại Chuỳ nên hàng năm đều là hộ lương thực dư, ai không ganh tị?

Lương thực rau dưa trong đội chỉ có bao nhiêu đó, phân cho nhà họ Trần nhiều một phần thì nhà của bọn họ phải lấy ít một phần, trước kia hai cha con Trần Khang và Trần Nguyệt Thăng có danh tiếng tốt, mọi người thấy thế nên cũng chỉ có thể hùa theo nịnh nọt, nhưng hiện tại lại không giống với trước kia.

Trần Nhân lãng phí lương thực, lại khắt khe với giai cấp đồng chí, Trần Nguyệt Thăng cũng tùy ý đánh người, đạo đức của hai người đều có vấn đề.

Gia đình của bọn họ như vậy mà còn có thể trở thành hộ lương thực dư thì ai còn có thể nhịn cơn giận này xuống? Cho nên nhóm xã viên đều ước gì nhà họ Trần bị xui xẻo.

Điền Tĩnh yếu ớt và sợ hãi nhìn thoáng qua mọi người đang tức giận, nhỏ giọng nói: "Không, không phải như thế, Tiểu Nhân không đánh Cố Nguyệt Hoài, là do cô ta tự té ngã."

Trần Nhân vốn là bị Điền Tĩnh đẩy mạnh nên hai tay đều bị cỏ khô đ.â.m vào, vô cùng đau đớn, nhưng vừa nghe cô ta nói như vậy thì cũng không còn tức giận nữa, cô ta đứng lên, kéo cánh tay của Điền Tĩnh như hai chị em thân thiết.

Cô ta nói: "Đúng vậy, đúng vậy, tôi và chị Điền Tĩnh đang đứng ở nơi này nói chuyện thì Cố Nguyệt Hoài đột nhiên giả vờ té ngã, nói là tôi đánh cô ta, ai thấy chứ? Tôi hỏi là ai thấy được? Ai thấy tôi đánh cô ta?"

Bốn phía yên tĩnh lại, đoàn người đều vội vàng làm việc, ai rảnh rỗi nhìn phụ nữ đánh nhau chứ?

Trần Nhân nhìn tất cả mọi người im phăng phắc, trong lòng đắc ý, trên mặt cũng không tự chủ lộ ra, cô ta cười ha ha: "Bình thường có khi nào Cố Nguyệt Hoài xuống ruộng chứ? Cô ta chỉ cố ý lại đây gây phiền phức với tôi mà thôi!"

Điền Tĩnh thờ ơ lạnh nhạt, cô cũng không phải là Trần Nhân mà tùy ý để cho Cố Nguyệt Hoài xoay người.

Nhưng đúng lúc này, Trần Nhân lại vẽ rắn thêm chân giơ hai tay bị cỏ khô đ.â.m của mình lên: "Mọi người nhìn vết thương trên tay của tôi này, là do Cố Nguyệt Hoài làm đấy! Cô ta cố ý đến đây trả thù tôi đấy!"

Điền Tĩnh nhướng mày, lặng yên không tiếng động cách xa Trần Nhân ra.

Lý trí nói cho cô ta biết những lời này không ổn, nhưng rốt cuộc là không ổn ở nơi nào thì cô ta không nói được.

Nhóm xã viên nhìn Điền Tĩnh và Trần Nhân, lại nhìn Cố Nguyệt Hoài đang ngã ngồi trên mặt đất, mọi người bắt đầu nghị luận, có người thì tin tưởng Trần Nhân, có người lại tin tưởng Cố Nguyệt Hoài, cũng có người la hét muốn tìm Hoàng Phượng Anh đến đây hòa giải mâu thuẫn.

Lúc này Trần Nguyệt Thăng cũng nghe tiếng mà chạy đến, anh ta nhìn cũng không nhìn Nguyệt Hoài một cái mà ngược lại lại kéo tay Điền Tĩnh, kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, thấy cô ta không bị thương thì mới nhẹ nhàng thở ra.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 63: Chương 63



Về phần đứa em gái Trần Nhân này cũng không được Trần Nguyệt Thăng quan tâm đến.

Mặt của Trần Nhân hơi hơi xụ xuống, trong lòng cũng có một chút ý kiến đối với Điền Tĩnh, người này còn chưa gả vào mà anh của cô ta đã không nhìn thấy đứa em gái như cô ta rồi, vậy thì nếu gả vào thì sau này trong nhà còn có vị trí của cô ta nữa hay không?

"Sao lại thế này? Hiện tại là thời gian bắt đầu làm việc, sao lại ầm ĩ thế này? Không muốn kiếm điểm công tác à?" Trần Nguyệt Thăng gằn giọng xuống, quát.

Khi anh ta nói lời này thì ánh mắt nhìn lom lom vào Cố Nguyệt Hoài, rất rõ ràng là chỉ trách cứ một mình cô mà thôi.

Cố Nguyệt Hoài thở dài, chậm rãi đứng dậy, cô nhẹ nhàng phủi lớp đất trên người, cười như không cười nói: "Thôi bỏ đi, hôm nay chủ nhiệm Hoàng không có ở đây, sẽ không có ai chủ trì công đạo cho tôi."

Cô nói một câu ám chỉ, sau đó xoay người muốn rời đi.

Trần Nguyệt Thăng thì chú ý tới tầm mắt kỳ lạ của nhóm xã viên chung quanh, gọi để giữ Cố Nguyệt Hoài lại, tiếng nói lạnh lùng: "Có cái gì thì cô cứ nói, tôi là tiểu đội trưởng trong đại đội sản xuất của chúng ta chẳng lẽ còn không giải quyết được một việc nhỏ như phụ nữ cãi nhau này hay sao?"

Lần trước anh ta tùy tiện đánh Nhậm Thiên Tường, nếu không phải có chứng cứ rõ ràng rằng trên người Nhậm Thiên Tường có thuốc mê thì e là chức vị tiểu đội trưởng sẽ bị bí thư chi bộ hủy bỏ rồi, cho nên hiện tại làm việc là trăm ngàn lần không thể l* m*ng giống như trước vậy.

"Giải quyết cái gì mà giải quyết? Anh! Cố Nguyệt Hoài đẩy em ngã, anh nhìn tay của em này! Rõ ràng kẻ đánh người là cô ta, cô ta lại vừa ăn cướp vừa la làng nói là do em và chị Điền Tĩnh đánh người!"

Trần Nhân cũng sợ Cố Nguyệt Hoài cứ như vậy mà đi nên vội vàng giơ tay của mình lên trước mặt Trần Nguyệt Thăng.

Vì để cho Trần Nguyệt Thăng có thể trừng trị Cố Nguyệt Hoài một lần, cô ta còn khôn lỏi muốn kéo Điền Tĩnh xuống nước.

Sắc mặt Điền Tĩnh hơi xấu hổ, nhưng vì ở trước mặt mọi người nên cũng không dễ dàng nói cái gì, chỉ có thể tiếp tục duy trì hình tượng tiểu bạch hoa mảnh mai của mình, trong lòng lại thầm mắng Trần Nhân ngu ngốc.

Trần Nguyệt Thăng vui vẻ, cười lạnh nói: "Cố Nguyệt Hoài, cô đặc biệt lại đây gây chuyện đúng không? Không phải cô muốn gặp chủ nhiệm Hoàng hay sao? Đi, chúng ta cùng đi đến đại đội! Tôi muốn xem xem hôm nay cô còn có thể há mồm nói ra lời hay ý đẹp gì nữa."

Cố Nguyệt Hoài nghe xong lời này cũng không hề hoảng hốt một chút nào.

Bỗng dưng cô nở nụ cười rồi nhìn về phía Trần Nhân, nói từng chữ một: "Tôi đánh cô sao?"

Cô không giải thích, chỉ dùng ánh mắt quét qua khoảng cách giữa Trần Nhân và Điền Tĩnh một vòng, thấy vậy trong lòng những người vây xem đã biết rõ ràng, ba người các cô có lẽ là cách xa nhau tầm hai ba mét, làm sao Cố Nguyệt Hoài đẩy Trần Nhân được?

Lời nói dối vụng về này tự động sụp đổ, Trần Nhân không nhịn được mà cắn môi, mấp máy nói: "Là cô, cô đẩy người xong lại chạy xa, cô cố ý hãm hại tôi và chị Điền Tĩnh!"

Lời này vừa được nói ra thì xung quanh vang lên đầy tiếng thổn thức.

Vẻ mặt của Trần Nguyệt Thăng cũng ẩn chứa sự khó khăn khó nhịn, anh ta trừng mắt nhìn Trần Nhân một cái, cảm thấy đứa em gái này đúng là việc tốt thì không có là bao nhưng việc xấu thì có thừa.

Cố Nguyệt Hoài thở dài, dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Trần Nhân: "Trần Nhân, sự ngu xuẩn của cô làm cho tôi cảm thấy tôi có lệ cô cũng là việc dư thừa. Nói dối cũng không biết thì cô còn có thể làm gì?"

Cố Nguyệt Hoài dứt lời thì bình tĩnh kể lại mọi chuyện một lần.

"Mọi người xem đi, trên đùi tôi đến bây giờ vẫn còn vết bùn đất đây."

Ngày hôm qua trời mưa, đất đai đều ẩm ướt, khi nện ở trên người thì vết bùn đất này nhìn được rất rõ ràng.

Mọi việc trải qua như thế nào vừa nhìn đã hiểu ngay, chỉ là Trần Nhân cũng không thừa nhận, cô ta nói: "Cô nói tôi ném thì là do tôi ném hay sao? Ai thấy?"

Lần trước cô ta chịu thiệt là do không tự giữ được miệng, tự lòi đuôi, lúc này cô ta học khôn, dù sao cũng không có ai thấy, cô ta chỉ cần ngậm chặt miệng vẫn không thừa nhận thì Cố Nguyệt Hoài còn có cách gì tự chứng minh chứ?

Điều cô ta muốn lúc này đó là Cố Nguyệt Hoài có khổ nhưng nói không nên lời!
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 64: Chương 64



Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài nhoẻn miệng cười rồi khẽ gật đầu: "Cô nói sao thì là thế đấy, dù sao lúc đó cũng chỉ có cô, Điền Tĩnh và tôi. Nghe cô nói Điền Tĩnh sắp kết hôn với đội trưởng Trần rồi nhỉ, thế thì cô ta bằng lòng đứng ra làm chứng cho cô cũng là chuyện bình thường."

Điền Tĩnh ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi không có nói dối, là do cô tự mình ngã mà."

Trong lúc nói chuyện cô ta còn vặn vẹo ngón tay, làm ra dáng vẻ đáng thương của người bị hại, phút chốc có nhiều người lên tiếng: "Tôi cảm thấy Điền Tĩnh không nói dối, hơn nữa không phải chỉ dùng vài cục đá để đập thôi sao? Sao có thể khiến người khác ngã được chứ? Rõ ràng là Cố Nguyệt Hoài giả vờ rồi."

Trần Nhân vô cùng đắc ý, cô ta đứng ở phía sau Trần Nguyệt Thăng làm mặt quỷ với Cố Nguyệt Hoài.

Lúc này, đột nhiên Hoàng Phượng Anh và Vương Bồi Sinh đi đến.

Hai chủ nhiệm len lỏi qua đám người đi đến bên cạnh bờ ruộng, không khí ở hiện trường nháy mắt trở nên khác hẳn ban nảy.

Có người chứng kiến nhanh miệng kể lại đầu đuôi câu chuyện, bao gồm cả lời giải thích của Trần Nhân và lời làm chứng của Điền Tĩnh.

"Điền Tĩnh, cô nói như thế thật à?" Hoàng Phượng Anh lạnh lùng nhìn Điền Tĩnh.

Từ lần trước xảy ra chuyện của Nhậm Thiên Tường thì cảm tình của bà ấy đối Điền Tĩnh đã giảm đi rất nhiều.

Tuy rằng sau khi điều tra ra Điền Tĩnh vẫn là cô gái tốt nhưng không có lửa làm sau có khói, nếu cô ta không có ý gì với Nhậm Thiên Tường thì sao anh ta dám quấn lấy cô ta? Điều kiện nhà họ Điền không hề tốt, sức lao động cũng kém, một người có quyền có thế như Nhậm Thiên Tường sao có thể vừa ý cô ta chứ?

Điền Tĩnh buồn bực, cô ta không rõ vì sao Hoàng Phượng Anh lại có ác cảm với mình như thế.

Cô ta gật đầu xác nhận: "Chủ nhiệm Hoàng, những gì tôi nói đều là sự thật, Cố Nguyệt Hoài là tự mình té ngã."

Hoàng Phượng Anh im lặng một lát sau đó quay đầu nhìn về Cố Nguyệt Hoài giống như một người ngoài cuộc: "Cô có gì để nói không?"

Nghe câu hỏi của Hoàng Phượng Anh bỗng dưng Cố Nguyệt Hoài lại dũng cảm, gào khóc lớn:

"Mọi người có thể nhìn vết thương trên đầu tôi, bây giờ còn rướm máu, bác sĩ nói tôi chảy m.á.u nhiều nên bị thiếu máu, người thiếu m.á.u thường sẽ không có sức lực, Trần Nhân còn dùng cục đá để đập vào tôi, cô ta còn dùng sức rất mạnh, đây là cô ta cố ý muốn đánh tôi đến chết."

"Hơn nữa vừa rồi tôi chỉ mới nhìn cô ta và Điền Tĩnh thôi, cô ta đã ra tay độc ác như thế với tôi rồi."

"Tôi biết, chắc chắn cô ta sợ tôi đi tố cáo với chủ nhiệm."

"Tố cáo? Tố cáo chuyện gì?" Tất cả mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngay cả Trần Nhân và Điền Tĩnh cũng không hiểu, rõ đang yên đang lành sao mọi chuyện lại chuyển biến thành thế này. Càng không hiểu Cố Nguyệt Hoài đang bày ra trò gì?

Cố Nguyệt Hoài hắng giọng, nhìn về phía Điền Tĩnh cùng Trần Nhân, bắt đầu dõng dạc "trình bày".

"Lãnh tụ vĩ đại của chúng ta nói con người phải luôn có tinh thần."

"Chúng ta phải lấy tinh thần chủ nghĩa anh hùng phấn đấu quên mình,

chiến thắng tư tưởng ích kỷ của giai cấp tiểu tư sản. Yêu quốc gia, yêu tập thể. Tôi muốn hỏi, nhóm xã viên đều lao động siêng năng, không dám lười biếng chểnh mảng một tí nào có phải vì muốn hy vọng cuối năm có thể nhận được thêm lương thực và đồ ăn không? Thế thì Điền Tĩnh và Trần Nhân đang làm cái gì trong khoảng thời gian này?"

"Hai người họ rảnh rỗi buôn dưa lê."

"Mọi người nhìn thử xem suốt một buổi sáng hai cô ấy đã làm được bao nhiêu việc?"

"Trần Nhân thì thôi đi, trong đội xử phạt cô ta phải bắt đầu làm những công việc không có công điểm, cô ta không chịu, không muốn phải làm nhiều việc hơn bình thường, thế còn Điền Tĩnh thì sao? Cô ta chỉ làm một việc nhẹ nhàng sao lại nhận được tám công điểm?"

"Cô ta làm việc ít, còn nhóm xã viên tích cực tham gia lao động thì phải làm nhiều, thế này chẳng phải là một kiểu bóc lột sao?"

"Nếu Điền Tĩnh và Trần Nhân không bị xử phạt, sau ngày người khác cũng sẽ học theo, đến cuối năm lương thực được chia đến tay mọi người sẽ còn được bao nhiêu? Mọi người suy nghĩ kỹ một chút, mỗi một người trong chúng ta đều lười biếng, tinh thần sa sút như thế thì đại đội của chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu?"

Cố Nguyệt Hoài nói xong, tứ phía im lặng như tờ.

Đồng tử Điền Tĩnh co rút lại, sắc mặt khó coi vô cùng.

Như thế nào cô ta cũng không ngờ rằng Cố Nguyệt Hoài lại lấy mấy chuyện vặt vãnh lúc cãi nhau đổi thành tổn thất của cả đại đội.

Gì mà xã viên tích cực tham gia lao động, nói thật dễ nghe, ở đây có ai mà không dùng mánh khóe để gian lận chứ? Rõ ràng cô đang tâng bốc mọi người để thuận tiện giẫm đạp cô ta và Trần Nhân xuống vũng bùn, khiến cho hai người họ trở thành tội đồ của cả đại đội.

Trần Nhân càng tệ hơn, mặt mày trắng bệch, hai chân mềm nhũn, cô ta cảm thấy mình xong đời rồi.

Trong thoáng chốc Hoàng Phượng Anh bị lời nói đầy nhiệt huyết của Cố Nguyệt Hoài làm cho d.a.o động, một lần nữa cảm nhận được tinh thần phấn khởi của nhóm xã viên, trong mắt ánh lên tia phức tạp xen lẫn cảm giác thương hại nhìn Điền Tĩnh và Trần Nhân.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 65: Chương 65



Trước kia Cố Nguyệt Hoài vốn là người ít nói, cô luôn né tránh không muốn tranh chấp cùng người khác, bây giờ miệng lưỡi lanh lẹ, hai cô gái nhỏ kia thật sự một chữ cũng không thể xen vào, ôi, lần này không biết

Lôi Đại Chùy viện cớ gì để giữ người.

Vương Bồi Sinh chắp hai tay ở sau lưng, dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài.

Xã viên ở trong đại đội có thái độ lười biếng là chuyện quá đỗi bình thường, ông ấy nhớ rõ lúc mình vừa mới xuống nông thôn từng hỏi một người nông dân nghèo đang hút thuốc ở cạnh bờ ruộng, ông ấy hỏi người đó vì sao không chịu chăm chỉ làm việc mà lại tìm cách gian lận trốn việc.

Ai ngờ, người nông dân nghèo lại hỏi ngược lại ông ấy một câu: "Chăm chỉ làm việc thì cuối năm lúc chia lương thực, tôi nhận được bao nhiêu?"

Ông ấy bị hỏi một cách bất ngờ như thế chỉ biết á khẩu mà không trả lời được gì.

Công việc của từng người trong mỗi ngày không có quy định rõ ràng, tuy nhiên công điểm lại được phân chia rành mạch, người lao động cường tráng được mười công điểm, người già phụ nữ được nhận tám điểm, những ai làm việc nửa ngày thì được năm hoặc sáu công điểm, khiến cho toàn bộ công việc đều mang tính chất tự giác.

Phần lớn mọi người đều có suy nghĩ: Người khác lười biếng tôi không lười biếng lại chẳng phải tôi phải làm nhiều việc hơn sao?

Mọi người đều không có ý thức về năng suất, hầu hết công việc đều bị trì trệ, khiến cho sản lượng thu hoạch hàng năm đều thấp, tình trạng thiếu ăn thiếu mặt hàng năm không được giải quyết triệt để, nhóm xã viên ăn không đủ no lại càng không có lòng tin với việc lao động tập thể, tình trạng lười biếng chểnh mảng càng thêm trầm trọng.

Ông ấy là chủ nhiệm an ninh ở trong đội, không phải chưa từng phát hiện ra tình trạng này, nhưng mà thỉnh thoảng tóm được vài người dùng mánh khóe trốn việc rồi nghiêm túc tiến hành thúc giục họ cũng không có tác dụng gì, ngược lại còn khiến cho mọi người càng thêm oán trách.

Hôm nay Cố Nguyệt Hoài chưa gì đã làm lớn chuyện như vậy, thế nhưng lại vô tình chọc giận nhóm xã viên.

Ông ấy cần nghiêm khắc trừng phạt Điền Tĩnh và Trần Nhân, g.i.ế.c gà dọa khỉ để cho hai người họ tự giác lấy ra một ít lương thực hoặc phiếu lương thực ra làm phần thưởng để khen thưởng Cố Nguyệt Hoài đã báo cáo những xã viên có hành vi lười biếng, sau này mọi người sẽ quan sát lẫn nhau thì kiểu gì tình trạng này về sau cũng sẽ được cải thiện tốt hơn.

Chỉ mới tưởng tượng như thế thôi mà Vương Bồi Sinh không khỏi mừng thầm trong bụng.

Ông ấy ho nhẹ một tiếng, chỉ vào đám cỏ dại um tùm trên đổng ruộng nói: "Đồng chí Cố nói rất đúng. Điền Tĩnh, Trần Nhân, hai người làm việc không có hiệu quả, còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến năng suất của đội sản xuất của chúng ta, hành vi này cần phải tiến hành phê bình và xử phạt một cách nghiêm khắc mới được."

Trần Nhân sợ tới mức mặt trắng bệch, cô ta rất muốn biện hộ nhưng vừa nhìn sang đám cỏ dại cô ta mới nhổ được một ít vào lúc sáng thì lại cảm thấy có giải thích như thế nào cũng không giải thích được.

Ngược lại Điền Tĩnh tỏ ra rất bình tĩnh, cô ta nhìn Vương Bồi Sinh rồi bỗng dưng õng ẹo sau đó thì bật khóc.

"Chủ nhiệm Vương, tôi xin lỗi là lỗi của tôi, từ nhỏ đến lớn tôi đều phải mặc lại đồ cũ của chị gái, khó khăn lắm hôm nay tôi mới được mặc quần áo mới nên tôi sợ nhổ cỏ sẽ làm bẩn đồ, tôi có ‘suy nghĩ chủ nghĩa tư bản’ như thế là không đúng, tôi thật sự xin lỗi."

"Tôi bằng lòng chịu mọi xử phạt lẫn phê bình của đội, cũng sẽ tự kiểm điểm bản thân thật tốt. Hy vọng mọi người có thể tha thứ cho tôi."

Nói xong, Điền Tĩnh quay lại cúi đầu tạ lỗi với tất cả xã viên, thái độ vô cùng chân thành.

Vẻ mặt Trần Nguyệt Thăng đau lòng nhìn cô ta, nói: "Tiểu Tĩnh, em tốt như vậy, mọi người đều có thể nhìn thấy, sao có thể trách em được. Chủ nhiệm Vương, đồ mới là do tôi đưa cho Điền Tĩnh, muốn trách muốn phạt gì cũng được tôi sẽ chịu thay cô ấy."

"Đội trưởng Trần..." Điền Tĩnh ngẩng đầu, dáng vẻ xinh đẹp nhìn sang Trần Nguyệt Thăng.

Hai người thể hiện tình cảm mà không coi ai ra gì, khiến cho Trần Nhân đứng ở bên cạnh đang sợ hãi sắc mặt dần trở nên u ám.

Cô ta còn cho rằng Điền Đại Hữu cho tiền Điền Tĩnh mua quần áo mới, không ngờ ấy vậy mà tiền đó là do anh trai của mình đưa cho, quần áo từ trên xuống dưới không thể ít hơn mười đồng. Ha ha, cô ta là em gái nhưng mà từ nhỏ đến lớn còn chưa từng được đối xử tốt như thế nữa đấy.

Huống hồ Điền Tĩnh còn chưa gả vào nhà họ Trần bọn họ nữa, anh trai của cô đã lo lắng cho người ngoài, anh ta còn rất phóng khoáng muốn thay Điền Tĩnh chịu hết mọi xử phạt lẫn phê bình, thế thì em gái như cô ta biết phải làm sao? Ai đến chịu thay cho cô ta đây?

Nghĩ như vậy, cơn tức giận ở trong lòng đã dần nảy mầm.

Trần Nhân liếc Điền Tĩnh một cái khinh thường.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 66: Chương 66



Cố Nguyệt Hoài ở một bên thích thú quan sát biểu cảm Trần Nhân đang dần thay đổi, lúc thấy ánh mắt sắc bén của cô ta lườm Điền Tĩnh, cô suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.

Nếu nói Điền Tĩnh là người lòng dạ xấu xa thì Trần Nhân lại là một người ngu ngốc.

Cô ta luôn có khả năng nói ra một điều gì đó khiến cho người khác kinh ngạc, khiến cho câu chuyện đáng lẽ sẽ giải quyết theo cách này lại bất ngờ rẽ sang một hướng khác. Có điều lần này sự ngu xuẩn của cô đã báo ứng lên người của Điền Tĩnh.

Điền Tĩnh nép mình lại gần Trần Nguyệt Thăng, lúc ánh mắt chạm đến ánh nhìn của Trần Nhân thì trong lòng cô ta hơi chùng xuống.

Từ lâu cô ta đã biết nữ phụ ác độc trong [Nhân sinh hạnh phúc ở thập niên 70] là một kẻ ngốc nghếch ngu xuẩn, kiểu người này còn có lúc nhỏ nhặt, ghen tuông chua ngoa và luôn muốn kéo cô ta c.h.ế.t chung.

Điền Tĩnh cũng không ngốc, lúc Trần Nhân chuẩn bị mở miệng cô ta đợt nhiên trợn trắng mắt rồi hôn mê bất tỉnh.

Khi cô ta ngất đi thật ‘đúng lúc’ ngã vào trong lòng của Trần Nguyệt Thăng, đồng thời hưởng thụ kiểu bế công chúa, cũng khiến những lời mà Trần Nhân đã đến miệng vừa định nói phải nuốt ngược trở vào.

"Tiểu Tĩnh." Trần Nguyệt Thăng khàn giọng rống lên, ai mà không biết còn tưởng rằng Điền Tĩnh đã đi gặp ông bà rồi.

Nhóm xã viên ở xung quanh thoáng chốc cũng nháo nhào lên theo, mọi người lo lắng rằng cô gái nhỏ ngoan ngoãn không còn thở, có người ở trong đám người hét lớn: "Còn đứng ngơ đó làm gì? Mau đưa người đến trung tâm y tế nhanh lên."

Mặt của Trần Nhân đỏ bừng, ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ không biết phải làm gì.

Cố Nguyệt Hoài cười lạnh một tiếng, Trần Nhân thật quá yếu kém, chỉ gặp gặp một chuyện bé tí như thế đã cuống cuồng không biết phải làm sao, có lẽ cô đã đánh giá cao cô ta rồi, e rằng có mười Trần Nhân cũng không phải đối thủ của Điền Tĩnh.

Trần Nguyệt Thăng cũng không chậm trễ, anh ta bế Điền Tĩnh chạy về hướng của công xã.

Trước lúc rời đi, Điền Tĩnh còn nghe loáng thoáng Cố Nguyệt Hoài nhắc đến tên mình, bỗng dưng trong lòng cô ta hơi hối hận vì đã giả bộ ngất xỉu, lỡ như Cố Nguyệt Hoài xấu xa kia nhân cơ hội cô ta không có ở đó mà đặt điều nói xấu thì biết làm sao bây giờ?

Nhưng mà mọi chuyện đã đến nước này rồi, cô ta có muốn hối hận thì cũng đã muộn.

Vốn dĩ Cố Nguyệt Hoài cũng không có ý định vạch trần Điền Tĩnh chỉ đang giả vờ ngất xỉu.

Đầu tiên, Điền Tĩnh hạ quyết tâm với chính mình, cho dù cô dùng thứ gì đó chích vào tay hay véo thì chắc chắn Điền Tĩnh cũng sẽ không “tỉnh lại”, đến lúc đó không tránh được việc cô ta sẽ trả đũa mình, còn khiến cho tình hình trước mất trở nên tệ hơn.

Thứ hai, Trần Nguyệt Thăng còn đang bế cô ta, đây cũng coi như là đang chứng thực quan hệ của hai người họ.

Cô chỉ đang muốn nhìn xem đời này nếu cô thêm dầu vào lửa, không để sự kiện góa phụ xuất hiện, để xem Điền Tĩnh làm sao thoát khỏi lớp dự phòng như Trần Nguyệt Thăng, cô ta phải cầm một trăm đồng tiền mừng và chiếc xe đạp mà yên tâm trở thành vợ của cán bộ.

Thứ ba, lần này Điền Tĩnh ngăn được Trần Nhân gây họa cho mình, vậy lần sau thì như thế nào? Mặc dù Trần Nhân ngu ngốc nhưng cũng chẳng phải người tốt lành gì, thỉnh thoảng để cô ta kéo chân Điền Tĩnh một chút chẳng phải sẽ càng thú vị hơn sao?

Vì vậy, Cố Nguyệt Hoài cứ thế thờ ơ nhìn Điền Tĩnh được Trần Nguyệt Thăng bế đi.

Khi thấy bóng dáng Điền Tĩnh bị bế đi Vương Bồi Sinh khẽ nhíu mày, ánh mắt ông ấy không hề giấu diếm cũng tỏ vẻ không hài lòng, ông ấy quay sang hỏi Hoàng Phượng Anh: "Đội trưởng Trần và Điền Tĩnh đã đính hôn rồi sao? Khi nào thì hai người họ chuẩn bị kết hôn?"

Hoàng Phượng Anh còn chưa lên tiếng thì Trần Nhân đã hoàn hồn.

Cô ta không vui nói: "Đính hôn khi nào chứ? Kết hôn gì chứ? Đến cả bát tự còn chưa xem. Điền Tĩnh quen thói hay đi quyến rũ người khác, dụ dỗ anh trai tôi cho tiền cô ta mua quần áo mới, loại đàn bà tiêu xài phung phí như thế ai dám lấy về nhà chứ?"

Nghe thấy mấy lời nói kỳ quái của Trần Nhân, Hoàng Phượng Anh nhướng mày không hài lòng nhìn cô ta.

Cô gái nhỏ sao lại nói mấy lời khó nghe như thế?
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 67: Chương 67



Cố Nguyệt Hoài cũng lười quan tâm mấy chuyện vớ vẩn này, cô thở dài nói: "Chủ nhiệm Vương, chủ nhiệm Hoàng, hai người cũng thấy rồi đấy, sức khỏe của Điền Tĩnh yếu như thế, trước đây phải làm việc ở trên đồng ruộng chắc chắn cô ta đã tìm không ít cách để lười biếng, sau này khi cô ta quay trở về làm việc mọi người nên cân nhắc lại xem những gì cô ta cống hiến cho đại đội có xứng với tám công điểm hay không, cũng không thể để cho nhóm xả viên chịu thiệt thòi được."

Cô vừa dứt lời, trong nháy mắt đã nhận nghe thấy tiếng tán thành của nhóm xã viên.

Một người phụ nữ mệt mỏi nói: "Đúng thế, đúng thế, sức khỏe của Điền Tĩnh yếu đến thế kia, nếu không có đội trưởng Trần che chở, sao có thể nhận được công việc nhẹ nhàng như nhổ cỏ thế này? Đã thế còn không hoàn thành tốt công việc, sau này còn cho cô ta được nhiều công điểm như thế nữa thì bọn tôi sẽ không phục."

"Ai nói không phải chứ? Xuống đồng ruộng làm việc còn cố ý mặc đồ gợi cảm như thế, còn không phải là để cho đội trưởng Trần ngắm sao?"

"Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa, người ta cũng đã ngất xỉu rồi còn muốn gì nữa?"

"Ha ha, ngất xỉu? Sao trước đó không ngất xỉu đi? Không phải là vừa thấy chủ nhiệm Vương muốn xử phạt nên tìm cách thoát tội sao? Nếu mà so sánh thế thì Điền Tĩnh không có trách nhiệm như Trần Nhân nhé."

"..."

Hoàng Phượng Anh nghe mọi người càng nói càng trở nên quá đáng, lạnh lùng nói: "Mọi người cũng đã hóng hớt chuyện xong rồi sao còn không nhanh chóng quay về làm việc đi? Không muốn kiếm công điểm nữa à? Nếu còn ở lại đây nói năng bậy bạ nữa thì buổi tối lúc chấm công sẽ giảm điểm công đi một nửa."

Vừa nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều tản đi trong tiếng xôn xao.

Trần Nhân cũng gắng sức nói thật to: "Chủ nhiệm Hoàng, Cố Nguyệt Hoài nói rất đúng. Trước kia tôi và Điền Tĩnh cùng ở một đội, lúc nhổ cỏ cô ta không hề nghiêm túc, hơn phân nửa công việc đều là do tôi làm, hôm nay cũng là do cô ta đến tìm tôi để tám chuyện."

Hoàng Phượng Anh liếc mắt nhìn Vương Bồi Sinh một cái, nói: "Được rồi, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta, cũng không thể bỏ qua cho cô. Cô cũng đi làm việc đi, đừng ở đây nói năng lung tung nữa, chờ trong đội đưa ra thông báo sẽ phạt cô như thế nào."

Lúc này Trần Nhân thật sự không thể cãi lại được gì nữa, cũng không biết là đang chấp nhận số phận hay là đang nghĩ ra chiêu trò nào khác, cô ta bắt đầu vùi đầu nhổ cỏ, nhìn trông rất giống một người chăm chỉ.

Vương Bồi Sinh quay người nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, khen ngợi: "Tiểu Cố, hôm nay cô lại giúp tôi giải quyết được một chuyện phiền toái."

Trong lòng Cố Nguyệt Hoài biết rõ nhưng trên mặt cũng không lộ ra biểu cảm nào cả, chỉ cười nói: "Chủ nhiệm Vương nói gì tôi nghe không hiểu, nhưng mà nếu tôi thật sự vô tình giúp được ông thì xem như tôi đang cống hiến cho đại đội thôi ạ, là chuyện tôi nên làm."

Cô biết rõ chuyện nhóm xã viên lười biếng trong lúc lao động tập thể, lúc này chỉ lấy Điền Tĩnh và Trần Nhân ra làm bia đỡ đạn, chỉ cần Vương Bồi Sinh không ngốc thì ông ấy sẽ bắt lấy cơ hội này.

Đương nhiên, nếu chỉ biết nói thôi cũng sẽ không có tác dụng gì.

Quan trọng là ông ấy phải đưa ra những hình phạt cụ thể, nghiêm khắc để Điền Tĩnh và Trần Nhân cảm thấy có lỗi thì mới có tác dụng răn đe đối với những xã viên khác, ngược lại nếu chỉ xử phạt qua loa nhẹ nhàng thì càng giống như khích lệ hành vi gian lận của các xã viên khác.

Vương Bồi Sinh chắp hai tay ở sau lưng, bùi ngùi nói: "Tiểu Cố à Tiểu Cố, tính tự giác của cô rất tốt, là đồng chí xuất sắc nhất trong đại đội của chúng ta, là một xã viên tốt, tốt lắm, tương lai sẽ càng rực rỡ."

Hoàng Phượng Anh liếc nhìn Vương Bồi Sinh, thật sự bà ấy rất hiếm khi nào nhìn thấy ông ấy khen ngợi một người như thế này.

Chẳng qua Cố Nguyệt Hoài đúng là một viên ngọc bị phủ bụi, trước đây bà ấy không nghĩ rằng một người mang tiếng xấu giống như Cố Nguyệt Hoài lại là một người tài giỏi như thế. Tóm lại, những ngày tháng sau này của đại đội sản xuất Đại Lao Tử sẽ càng tốt đẹp hơn.

"Cảm ơn chủ nhiệm Vương, chủ nhiệm Hoàng, tôi xin phép đi đưa nước cho cha và anh trai của tôi đây." Cố Nguyệt Hoài nói lời cảm ơn, sau đó giơ giơ chiếc bình bằng sành lên, mỉm cười rồi rời đi.

Vương Bồi Sinh nhìn thấy bóng dáng Cố Nguyệt Hoài dần đi xa thì lắc đầu mỉm cười.

Hoàng Phượng Anh khó hiểu: "Ông cười gì thế?"

"Tôi cười đại đội của chúng ta có một người lanh lợi thế mà trước kia lại không có ai nhìn ra."
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 68: Chương 68



Cố Nguyệt Hoài đi một quãng đường dài mới nhìn thấy Cố Chí Phượng đang khom lưng nhặt phân trong rừng.

Ông nhận nhiệm vụ khiêng phân nhưng không chỉ đơn giản là khiêng phân, khi các xã viên chưa nhặt đầy thùng phân, thì người khiêng phân cũng phải giúp họ bằng cách dùng xẻng xúc phân, hầu hết là những nơi mà lợn, chó, trâu đi trong này, ở đó phân nhiều.

Có những lúc phải đi đến chuồng lợn hoặc chuồng bò khiêng phân, công việc đó còn mệt hơn, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi.

“Cha!” Cố Nguyệt Hoài vẫy tay gọi một tiếng, Cố Chí Phượng lập tức ngẩng đầu lên.

Vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, khuôn mặt ông ấy lập tức tràn đầy vui vẻ: “Bé con! Sao con lại đến đây?”

Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy hai má ông ấy đỏ bừng và những giọt mồ hôi đang lăn xuống, có hơi đau lòng, nhưng thời đại này hầu hết mọi người đều như vậy, nếu muốn nhanh chóng hòa nhập với đại đội thì làm việc đồng áng kiếm công điểm là cách nhanh nhất.

“Con đến đưa nước cho cha, cha, anh cả đâu?” Cố Nguyệt Hoài nhanh đổ nước trong lọ sành vào bát gốm đậy nắp trên đỉnh lọ sành, tiện tay đưa cho Cố Chí Phượng, còn liếc nhìn xung quanh, tiếc là không thấy Cố Đình Hoài.

Cố Chí Phượng nhận lấy bát nước, chưa kịp uống, nghe cô nói vậy thì mặt đã trầm xuống: “Đừng nhắc nữa, anh trai con bị phân vào đội hai, con cũng biết đội trưởng đội hai là ai, đã phân công anh trai con đi đào sông, công việc đó có thể nhẹ nhàng được sao?”

Nụ cười trên mặt Cố Nguyệt Hoài cũng dịu lại, đào sông?

Từ xưa đến nay, nông nghiệp và thủy lợi luôn gắn bó mật thiết với nhau, thời xưa các triều đại thậm chí không tiếc bỏ ra một lượng lớn nhân lực, vật lực, tài lực, coi việc trị thủy là vấn đề quan trọng trong việc quản lý đất nước.

Cái gọi là “đào sông” chỉ đơn giản là dùng sức người để đào kênh mới, gia cố đê điều.

Đây được coi là công việc vất vả và khó khăn nhất trong đại đội, mặc dù công việc như vậy chắc chắn phải có người làm, nhưng đối với Cố Đình Hoài, một chàng trai trẻ tuổi chưa từng tiếp xúc với lao động tập thể, chỉ sợ một ngày đã rơi một lớp da.

Trần Khang rõ ràng biết Cố Đình Hoài trước đây chưa từng làm việc nặng, không cho anh nửa ngày để thích nghi. Nói không phải là lấy việc công báo thù riêng thì cũng chẳng ai tin, nhà họ Trần ai ai cũng xấu xa, nhỏ cũng vậy, già cũng vậy, trên không thẳng thì dưới không ngay.

Cố Chí Phượng thở dài, ngửa đầu uống cạn bát nước trong tay.

Vừa uống xong, ông ấy cảm thấy không đúng lắm, nghi ngờ nói: “Bé con, con cho đường vào nước à?”

Cố Nguyệt Hoài hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Cố Chí Phượng, trêu chọc nói: “Nhà mình làm gì có đường? Chỉ là nước bình thường thôi, cha cảm thấy sai rồi. Vì con mang đến, nên thấy ngọt sao? Vậy sau này mỗi ngày con sẽ đến đây đưa nước!”

Cố Chí Phương nghe vậy cũng cảm thấy có lý, vui vẻ nở nụ cười.

Nhưng mà, sau khi uống một bát nước, Cố Chí Phượng đột nhiên cảm thấy cơ thể mệt mỏi của mình lại có thêm sức lực, trong lòng thầm kinh ngạc, từ khi nào nước lại có tác dụng như vậy, giống như là thần dược vậy?

“Được rồi bé, cha tiếp tục làm việc đây!” Cố Chí Phượng quay người nhìn các xã viên đang say sưa làm việc, ông cũng không dám trì hoãn ở đây nữa, báo một tiếng rồi lại quay trở lại hoạt động tập thể.

Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy ông ấy tràn đầy tinh thần, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.

Cô thu dọn lọ sành, rồi đổi hướng đi về phía con sông.

Sông Tẩu Mã, là tên con sông mà các xã viên đang lao động, mở rộng lòng sông, củng cố đê điều, đều là những công việc nặng nhọc.

Cố Nguyệt Hoài còn chưa đi đến sông Tẩu Mã đã nhìn thấy dòng người đông nghịt.

Công đoạn thi công sông lớn, cờ đỏ phấp phới, dòng người đông đúc, mỗi xã viên đều thắt dây thừng ở thắt lưng, cầm xèng cúi xuống bỏ đá và đất đào được vào thúng tre cao nửa người.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 69: Chương 69



Có người vác đầy trồi lên, run rẩy đi về phía ngược lại, khi đi qua Cố Nguyệt Hoài, cô có thể nghe thấy tiếng đòn gánh kêu kẽo kẹt, cứ như thể một giây sau vai người đàn ông sẽ sụp xuống.

Những hòn đá và đất này đều phải đổ ra ngoài cách đó hơn một trăm mét, từng chuyến từng chuyến, nếu không có sức mạnh thì thật sự không làm được.

“Xương cứng! Vai sắt! Bản lĩnh thực sự! Lao động cần cù, không ngừng phấn đấu!”

Giữa tiếng khẩu hiệu cổ vũ lòng người, thỉnh thoảng lại có tiếng hô hào: “Hây dô…Hây dô…”, cũng có tiếng các xã viên “phì phì” nhổ nước bọt vào lòng bàn tay.

Cố Nguyệt Hoài tìm kiếm Cố Đình Hoài trong đám đông, vừa đi vừa thán phục sự khổ cực và tinh thần của người dân thời đại này.

Không biết đã bao lâu, cô cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Đình Hoài đang kéo bùn từ đáy sông, nơi này hơi dốc, cho dù là đẩy xe cút kít hay vác lên thì đều rất khó để dọn sạch bùn ở lòng sông.

Lúc này, các xã viên đang chất bùn lên rồi luân phiên kéo lên bờ.

Loại công việc này cũng được xếp vào việc hàng đầu trong “đào sông”, được coi là nặng nhất và mệt nhất, một ngày xuống dưới, lòng bàn tay đều bị bong da chảy máu, đau đến mức người ta run rẩy.

Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy anh trai mình đang đứng trên dốc dùng sức, cổ nổi gân xanh. Trời lạnh nhưng cả người anh ấy quần áo đều ướt đẫm mồ hôi.

Cố Nguyệt Hoài nhắm mắt lại, nắm chặt lọ sành, tay nổi gân xanh.

Một thúng bùn cuối cùng cũng được kéo lên bờ, Cố Đình Hoài còn chưa kịp nghỉ ngơi, Trần Khang đứng trên bờ hét lớn: “Cố Đình Hoài, Lý Bằng đi tiểu rồi, cậu lại thay cậu ta một lần đi!”

Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài chợt toát ra một luồng sát khí, cô đột nhiên hét với Trần Khang Minh: “Đội trưởng Trần Nhị, anh cả tôi không phải súc vật, ông sai anh trai tôi làm như vậy, ngày mai sao có thể đi làm nữa? Ông không gọi người khác thay một lần được à?”

“Ồ, tôi biết rồi, chẳng lẽ là do con gái ông Trần Nhân đập đầu tôi, bị đại đội giáo dục phê bình, nên ông hận nhà tôi, mới cố tình khiến anh tôi chịu tội.”

“Đội trưởng Trần Nhị, ông làm như vậy không xứng đáng làm đội trưởng đâu.”

“Nếu ông cứ lấy việc công báo thù riêng, vậy thì chúng tôi sẽ đến gặp bí thư để nói chuyện.”

“Dù sao, tâm địa ông nhỏ nhen, nếu ông có thể đối xử với anh trai tôi như vậy, sau này có xã viên nào đắc tội với ông, chẳng phải cũng sẽ bị ông đối xử như vậy sao?”

Cố Nguyệt Hoài hét lên, tiếng nói vang vọng lọt vào tai của nhiều xã viên ở bờ sông.

Mọi người đều nghe thấy, này, đúng thật, hôm nay là ngày đầu tiên Cố Đình Hoài làm việc, Trần Khang đã phân anh ấy đi kéo bùn, không những bắt anh ấy làm những việc vừa khổ vừa mệt nhất, mà còn luôn tìm lý do bắt anh ấy làm thêm, chuyện này là sao vậy?

Những người vốn không biết rõ nội tình khi nghe Cố Nguyệt Hoài nói, cuối cùng cũng hiểu được, hóa ra là có thù riêng!

Lập tức mọi người đều nhìn Trần Khang, xì xào bàn tán.

Nếu như lời Cố Nguyệt Hoài nói, bọn họ có một đội trưởng bụng dạ hẹp hòi như vậy thật không phải chuyện tốt. Nhỡ sau này nếu đúng như câu nói đó, bọn họ đắc tội với Trần Khang thì ông ta sẽ làm như vậy sao?

Trần Khang tức đến mức toàn thân run rẩy: “Con bé lắm mồm kia, đừng có nói bậy!”

Cố Nguyệt Hoài cười nhẹ, nghiêng đầu nói: “Nếu tôi thật sự nói bậy, vậy đội trưởng Trần Nhị sao lại tức giận? Đúng rồi, tôi quên nói với sông một chuyện, vừa nãy, Trần Nhân đã giở thủ đoạn ăn trộm bị Chủ nhiệm Vương bắt quả tang, chắc chắn sẽ bị kỷ luật nghiêm khắc, ông không đi xem sao?”

Nghe vậy, sắc mặt Trần Khang lập tức thay đổi, đỏ mặt quay người rời đi.

Ông ta không khỏi mắng thầm trong lòng: Trần Nhân cái thứ phá gia chi tử này, suốt ngày gây chuyện, thể nào cũng phát nát cái gia đình này!

Cố Nguyệt Hoài thu hồi ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Khang, quay đầu nhìn về phía Cố Đình Hoài, khóe miệng cong lên, mỉm cười vẫy tay với anh: “Anh cả, mau lại đây nghỉ ngơi một chút, em mang nước cho anh!"
 
Back
Top Bottom