Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 330



Sau khi ra khỏi cửa hàng sửa xe, Nguyễn Khê tạm biệt Tạ Đông Dương rồi đạp xe rời đi. Trước khi đi, cô đã nói với anh ấy rằng tối mai sẽ tới đây kéo máy may. Cô muốn đưa máy may về ký túc xá để may quần áo. Rời khỏi nơi đây, Nguyễn Khê đạp xe tới cửa hàng tây.

Đây là nơi mà cô và Hứa Chước đã hẹn trước, đêm nay anh ấy sẽ hẹn Lục Viễn Chinh ra đây ăn cơm. Để tiện nói chuyện, Hứa Chước trực tiếp chọn một phòng bao nhỏ. Lúc Nguyễn Khê đi theo nhân viên phục vụ tới phòng bao, Lục Viễn Chinh và Hứa Chước đã ngồi bên trong.

Quả nhiên đúng như cô dự đoán, Diệp Thu Văn không hề tới. Thấy Nguyễn Khê tiến tới, hai người đang ngồi đồng thời đứng lên. Lục Viễn Chinh vô cùng khách sáo, tựa như người mặt lạnh nhìn Nguyễn Khê trên đường vào đầu tuần không phải anh ta vậy.

Đương nhiên cô cũng không để Lục Viễn Chinh mất mặt anh ta, khách sáo chào hỏi lại. Sau khi chào hỏi xong ba người ngồi xuống. Nguyễn Khê không thèm quan tâm bầu không khí thế nào, nhìn thực đơn gọi đồ ăn trước rồi tính. Đợi nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời đi, cô nhìn về phía Lục Viễn Chinh cười hỏi: “Sao Diệp Thu Văn không tới?”

Anh ta nói: “Cô ấy không khỏe nên thực sự không tới được.”

Nguyễn Khê như đang trò chuyện với người quen về việc nhà: “Cô ta thuê phòng ở đây à?”

Lục Viễn Chinh gật đầu: “Đúng.”

Nguyễn Khê và anh ta cũng không được tính là quen biết, càng chẳng có gì để nói nên cô vào thẳng vấn đề: “Thật ra, hôm nay chúng tôi muốn gặp Diệp Thu Văn. Tôi muốn ba mặt một lời hỏi cô ta, rốt cuộc hai năm trước cô ta đã hủy của tôi mấy phong thư...”

Lục Viễn Chinh tỏ ra nghi ngờ: “Thư gì?”

Nguyễn Khê nhìn về phía Hứa Chước. Anh ấy nhìn anh ta và nói: “Tôi ở trong quân đội đã viết thư cho Tiểu Khê. Cô ấy hoàn toàn không nhận được thư của tôi. Tiểu Khê gọi điện thoại về nhà hỏi, là Diệp Thu Văn đã giở trò với mấy phong thư.”

Lục Viễn Chinh hơi sửng sốt, một lúc sau nói: “Không thể nào, chắc chắn các người là lầm rồi. Thu Văn sẽ không làm chuyện như vậy.”

Lục Viễn Chinh nói: “Tôi ở với cô ấy nhiều năm như vậy, sao tôi lại không hiểu rõ Thu Văn chứ?”

DTV

Nguyễn Khê nắm chặt lấy d.a.o nĩa trong tay: “Hai người ở bên nhau không ít năm nhưng thời gian mà các người thực sự chung đụng được bao lâu? Tôi và cô ta ở với nhau gần ba năm, dù sao tôi cũng hiểu Diệp Thu Văn hơn anh.”

Lục Viễn Chinh nhìn Nguyễn Khê rồi nhẹ nhàng hít vào một hơi, kìm nén cảm xúc, một lát sau đột nhiên đứng lên nói: “Nếu như các người hẹn tôi ra chỉ là để nói xấu sau lưng Thu Văn thì xin lỗi tôi không thể tiếp tục ở đây. Hai người ăn đi.”

Nguyễn Khê bỏ d.a.o nĩa trong tay xuống: “Tôi biết anh sẽ không tin nhưng anh muốn biết vì sao cô ta lại hủy thư của tôi không?”

Thân thể ở cạnh bàn ăn của Lục Viễn Chinh khựng lại, anh ta nhìn về phía này chờ cô nói tiếp.

Nguyễn Khê ngẩng đầu lên nhìn anh ta và chậm rãi nói: “Bởi vì cô ta thích Hứa Chước. Nếu không phải lúc trước anh ấy không để ý tới Diệp Thu Văn, cô ta sẽ không ở bên anh. Lục Viễn Chinh anh chỉ là vật thay thế mà thôi.”

Hả? Hứa Chước ngồi trên ghế cũng hơi sững sờ, sau đó đưa tay lên sờ cằm.

Trong nháy mắt, mặt Lục Viễn Chinh trở nên xanh mét. Anh ta quay đầu nhìn Hứa Chước một chút rồi lại quay đầu nhìn Nguyễn Khê và cau mày nói: “Cô đang nói hươu nói vượn cái gì thế? Tôi sẽ không tin lời cô dù chỉ một chữ. Thu Văn sẽ không hủy thư của các người, tâm ý của cô ấy với tôi cũng không thể nào là giả.”

Hứa Chước đột nhiên lên tiếng: “Thế thì cũng không chắc.”

“...”

Nghe anh ấy nói vậy, thân thể Lục Viễn Chinh đột nhiên cứng ngắc, lông mày nhíu chặt. Sắc mặt của anh ta càng trở nên khó coi hơn, vừa đen vừa xanh mét.

Một lúc sau, Lục Viễn Chinh quay đầu lại nhìn và hỏi anh ấy: “Hứa Chước, anh có ý gì?”

Hứa Chước nhìn anh ta chằm chằm: “Anh nói tôi có ý gì? Anh nói xem vì sao cô ta lại hủy thư của tôi?”

Giọng của Lục Viễn Chinh lúc này trở nên vừa trầm vừa nặng: “Không thể nào có chuyện cô ấy hủy thư của anh. Thu Văn sẽ không làm mấy chuyện thất đức này.”

Nguyễn Khê nhìn anh ta và nói: “Nếu anh đã cảm thấy cô ta không làm thì đưa Diệp Thu Văn tới đây đối chất đi. Chúng tôi chỉ muốn hỏi rõ ràng chuyện này, muốn nhận được một kết quả. Nếu cô ta không làm thì tới nói rõ là được, không cần thiết phải chột dạ giả bệnh không dám tới. Nếu Diệp Thu Văn thật sự không làm, chuyện này không liên quan gì tới cô ta thì tôi nhất định sẽ xin lỗi cô ta, xin lỗi anh. Từ đây hiềm khích lúc trước giữa chúng ta sẽ tiêu tan, tôi cũng sẽ không nhắc tới chuyện trước kia nữa, sau này sẽ là bạn tốt. Có một người bạn là sinh viên Bắc Đại như tôi, đối với anh hay Diệp Thu Văn đều không hề lỗ, đúng không?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 331



Lục Viễn Chinh nhìn gương mặt nghiêm túc của Nguyễn Khê, không hề nói thêm gì nữa, sải bước đi ra ngoài.

Giọng nói của cô lại vàng lên lần nữa: “Cùng thời gian này vào tuần sau, chúng ta sẽ chờ các người. Nếu tới lúc đó hai người không tới thì rõ ràng thư là do cô ta lấy. Tôi không cần biết Diệp Thu Văn trốn ở nơi nào, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tóm được cô ta.”

Lục Viễn Chinh không hề dựng bước, ra khỏi phòng bao thì đóng “rầm” cửa một cái.

Trong phòng bao lại yên tĩnh trở lại, Hứa Chước nhìn Nguyễn Khê một lúc rồi nói: “Em muốn làm Lục Viễn Chinh tức c.h.ế.t à!”

Cô nhìn anh ấy: “Nói không chừng, Diệp Thu Văn thực sự có ý với anh đấy. Chỉ có điều, anh không để ý mà thôi.”

Hứa Chước nghĩ một lúc: “Nghe cũng rất có khả năng, vì thế tôi cảm thấy Lục Viễn Chinh đã bị k*ch th*ch.”

Nguyễn Khê hỏi: “Anh cảm thấy cuối tuần bọn họ có tới không?”

Hứa Chước cũng không thể chắc chắn được: “Tới lúc đó rồi xem tình huống.”

Lục Viễn Chinh ra khỏi nhà hàng tây thì lập tức đạp xe về căn phòng nhỏ mà anh ta thuê cho Diệp Thu Văn. Sau khi cô ta tới Bắc Kinh vào đầu nằm, mọi thứ từ ăn tới ở đều do anh ta lo.

Bởi vì Diệp Thu Văn không có hộ khẩu ở nơi này nên không thể tìm việc làm, hơn nữa còn chưa quen thuộc với cuộc sống ở nơi đây. Vì thế, cô ta chẳng thể làm gì được, chỉ có thể dựa vào Lục Viễn Chinh nuôi.

Có thể nói, bây giờ Lục Viễn Chinh là tất cả của cô ta. Khi anh ta còn chưa đạp xe về tới căn trọ nhỏ kia thì đã thấy Diệp Thu Văn cáo ốm không thể rời giường. Lục Viễn Chinh siết chặt phanh dừng xe lại nhìn cô ta đi từ trong cửa hàng ra.

Trong tay Diệp Thu Văn còn cầm một túi lớn, đi trên đường chẳng hề có dáng vẻ gì là bị bệnh. Thậm chí, cô ta đi được mấy bước còn đá đá mấy viên đá nhỏ trên đường, bước chân rất nhẹ nhàng.

Cứ thế trong nháy mắt, tựa như có thứ gì đó vừa đổ rầm trong lòng Lục Viễn Chinh. Anh ta dừng xe lại đứng tại chỗ một lúc, cố gắng điều chỉnh hô hấp cho ổn đỉnh rồi mới giẫm lên bàn đạp đi theo phía sau Diệp Thu Văn một khoảng cách.

Lúc sắp tới căn phòng trọ kia, cô ta mới ý thức được gì đó bỗng nhiên quay đầu lại. Hai người đứng cách nhau một khoảng nhìn thẳng vào mắt đối phương. Sắc mặt Diệp Thu Văn lập tức trở nên cứng ngắc khó coi.

Mặt của Lục Viễn Chinh lại chẳng có biểu cảm gì, chỉ có con mắt đang nhìn cô ta là chớp.

Diệp Thu Văn đặt mấy thứ vừa mua ở cửa hàng lên bàn, cười nói với anh ta: “Chẳng phải anh đi ăn cơm với đám Hứa Chước sao? Sao nhanh như vậy đã quay về rồi?”

Lục Viễn Chinh ngồi xuống cạnh bàn, chỉ nhìn cô ta chứ không nói lời nào.

Diệp Thu Văn bị anh ta nhìn tới mức toàn thân run rẩy, gượng cười nói: “Buổi trưa bụng dưới của em đau dữ dội, không thể xuống giường được. Nhưng sau khi anh đi thì đột nhiên lại đỡ hơn nhiều. Em ở nhà một mình không chịu được nên ra ngoài cửa hàng mua một ít đồ.”

“Thật sao?” Lục Viễn Chinh vẫn nhìn cô ta.

Nụ cười trên mặt Diệp Thu Văn càng cứng ngắc hơn nhưng cô ta vẫn cố gắng gượng cười: “Đúng vậy, chẳng phải em ra ngoài còn gặp anh sao?”

Lục Viễn Chinh nhìn cô ta chằm chằm, không đón lời mà im lặng một lát rồi hỏi tiếp: “Em có lừa gạt anh không?”

Diệp Thu Văn bị anh ta hỏi như vậy thì sững sờ, nhưng lập tức mỉm cười và đáp: “Chẳng lẽ anh không biết em là người như thế nào sao? Sao em có thể lừa gạt anh chứ?”

Trong lòng Lục Viễn Chinh đang cực kỳ buồn phiền, phiền tới sắp không thở ra hơi. Anh ta biết trạng thái hiện tại của bản thân rất không ổn nên im lặng một lúc rồi đột nhiên đứng lên, chuẩn bị trở về trường học để bản thân bình tĩnh lại.

Diệp Thu Văn thấy anh ta muốn đi thì vội túm lấy cổ tay của Lục Viễn Chinh níu lại: “Anh đi đâu vậy?”

Anh ta cố gắng bình tĩnh nói: “Đêm nay anh về trường.”

Diệp Thu Văn không buông tay: “Chẳng phải lúc trước chủ nhật anh đều ở lại đây sao?”

Lục Viễn Chinh đứng tại chỗ hít sâu mấy hơi, cuối cùng vẫn không nhìn được mở miệng hỏi những câu mà hiện tại bản thân có thể nói ra khỏi miệng: “Có phải em đã động tới thư mà Hứa Chước viết cho Nguyễn Khê khi còn ở bộ đội không?”

Nếu không phải Nguyễn Khê nói Diệp Thu Văn thích Hứa Chước, chỉ coi anh ta là vật thay thế, có lẽ Lục Viễn Chinh cũng không để ý tới chuyện này như vậy. Nhất là vừa rồi khi thấy dáng vẻ chẳng có bệnh tật gì của Diệp Thu Văn thì càng để ý hơn.

Cô ta đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này từ trước nên vội nói: “Không hề, bọn họ nói vậy sao?”

Lục Viễn Chinh nhìn cô ta một lúc, không hề nói thêm gì nữa.

DTV

Diệp Thu Văn nhìn dáng vẻ này của anh ta, hốc mắt lập tức ướt át. Nước mắt đọng trong hốc mắt long lanh như giọt sương nhỏ, giọng nói hơi xúc động: “Viễn Chinh, anh đang nghi ngờ em đấy à? Tại sao em lại động tới thư của bọn họ chứ?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 332



Ý nghĩ của Lục Viễn Chinh đang lung lay, đột nhiên cảm thấy bản thân nghi ngờ Diệp Thu Văn là chuyện không nên. Giữa hai bọn họ trải qua nhiều sóng gió như vậy mà vẫn giữ vững được nhiều năm tới giờ. Chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?

Anh ta tỉnh táo hơn một chút, nín thở nhìn về phía Diệp Thu Văn và nói: “Thu Văn, không phải anh đang nghi ngờ em. Anh chỉ hy vọng em không bị người khác vu oan. Nếu chuyện này không phải em làm thì em hãy đi cùng anh tới gặp họ nói cho rõ.”

DTV

Làm sáng tỏ chuyện này thì sẽ không cần đội ô danh trên đầu. Nó cũng khiến Lục Viễn Chinh chắc chắn rằng cô ta không hề thích Hứa Chước, thật sự trong lòng chỉ có mình anh ta, từ đầu tới cuối chỉ có mình Lục Viễn Chinh.

Diệp Thu Văn nhấp nhấp miệng: “Nhưng em không muốn nhìn thấy Nguyễn Khê nữa. Lần trước anh cũng tận mắt thấy cô ta là dạng người gì rồi đấy. Nguyễn Khê khiến em luân lạc tới bước đường này, em không thể trêu chọc cô ta nữa. Em trốn tránh còn không được sao?

Nhắc tới chuyện lần trước, Lục Viễn Chinh nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng mà... Lần trước... Là em chủ động trêu chọc cô ta...”

Anh ta nhớ rõ, lúc đó Nguyễn Khê đã giả bộ như không quen biết Diệp Thu Văn. Là cô ta mở miệng trêu chọc cô trước. Nếu không phải Diệp Thu Văn trêu chọc Nguyễn Khê, e rằng cô sẽ chẳng nói nhảm với cô ta câu nào.

Trên mặt Diệp Thu Văn lộ ra vẻ bối rối, vội vàng nói: “Em thấy cô ta bày quầy hàng kia rất mất mặt, không nhịn được nên nói vài câu. Nhưng anh cũng thấy đấy, cô ta không phải người dễ bị người khác bắt nạt. Em cũng không dám trêu chọc Nguyễn Khê nữa.”

Lục Viễn Chinh nhẹ nhàng hít vào một hơi: “Em yên tâm đi, có anh ở đây. Anh sẽ không để cô ta bắt nạt em.”

Diệp Thu Văn mím môi lại, nhìn Lục Viễn Chinh. Cô ta phát hiện ra rằng anh ta thật sự muốn đưa bản thân tới trước mặt Hứa Chước và Nguyễn Khê để nói rõ ràng.

Dường như chuyện này đã đ.â.m sâu vào lòng Lục Viễn Chinh, Diệp Thu Văn không đi nói rõ ràng thì trong lòng anh ta sẽ không thoải mái. Nếu tìm nhiều cớ hơn để từ chối không đi thì chắc chắn Lục Viễn Chinh sẽ nghĩ rằng cô ta chột dạ.

Đương nhiên, Diệp Thu Văn có thể nhận ra vừa rồi anh ta thực sự đã nghi ngờ mình. Nếu không đi, quan hệ giữa cô ta và Lục Viễn Chinh sẽ thực sự bị ảnh hưởng bởi chuyện này. Bây giờ, anh ta chính là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của Diệp Thu Văn. Cô ta không thể để Lục Viễn Chinh sinh ra bất cứ sự nghi ngờ hay không tin tưởng mình.

Tóm lại, chẳng ai thấy cô ta đốt thư, chỉ cần Diệp Thu Văn không thừa nhận thì Hứa Chước và Nguyễn Khê có thể làm gì được?

Tới trước mặt nói rõ ràng khiến sự lo lắng trong lòng Lục Viễn Chinh được cởi bỏ, chuyện này cũng sẽ hoàn toàn kết thúc. Nếu cô ta không đi thì việc này sẽ thành cái gai nhọn cắm trong lòng Lục Viễn Chinh. Thỉnh thoảng nó sẽ phát tác đ.â.m tới hai người, không sớm thì muộn tình cảm của cả hai cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Vì thế, cô ta gật đầu đồng ý với Lục Viễn Chinh: “Được.”

Sự phối hợp vừa rồi của Nguyễn Khê và Hứa Chước đem lại hiệu quả rất tốt. Dường như Lục Viễn Chinh còn sốt ruột hơn cả Nguyễn Khê, chưa tới chủ nhật đã tìm Hứa Chước. Sau đó, Hứa Chước lại tới tìm cô, bốn người hẹn gặp mặt ở bên ngoài.

Chạng vạng tối, trước khi ra ngoài, Nguyễn Khê đã dọn dẹp ký túc xá một lượt. Sau khi dọn dẹp xong, cô đeo túi lên lưng rồi đạp xe rời khỏi trường học, đi thẳng tới cửa hàng tây.

Nhân viên phục vụ của cửa hàng tây vẫn dẫn cô tới căn phòng bao hôm chủ nhật tuần trước, đưa tay nắm lấy chốt cửa và chuyển động một chút, cửa của phòng bao mở ra. Nguyễn Khê nhìn thấy Hứa Chước, Lục Viễn Chinh và Diệp Thu Văn đang ở bên trong.

Lục Viễn Chinh và Diệp Thu Văn cực kỳ khách sáo, thấy cô tới cũng đứng lên cùng Hứa Chước. Nhưng trên mặt Nguyễn Khê lại chẳng hề có chút biểu cảm khách sáo nào, cô cũng chẳng nhìn Hứa Chước và Lục Viễn Chinh thêm cái nào.

Trong mắt Nguyễn Khê tràn đầy khí lạnh, từ cửa vào đã nhìn chằm chằm Diệp Thu Văn. Cô nhìn chằm chằm rồi bước tới trước mặt cô ta. Vào giây phút bước chân Nguyễn Khê dừng lại, trầm mặt trực tiếp vung tay lên. Lúc tất cả mọi người trong phòng bao chưa kịp phong bị, cô đã tát mạnh vào mặt Diệp Thu Văn một cách chuẩn xác.

“Bộp!”

Bàn tay tát vào khuôn mặt tạo ra tiếng động giòn tan, nhân viên phục vụ ở bên cạnh cũng bị dọa trợn tròn mắt.

Không phải tới tụ tập ăn cơm sao? Đây là lễ gặp mặt gì vậy?

Diệp Thu Văn không kịp phản ứng đã bị đánh ngây người, cảm giác đau đớn bùng nổ trên khuôn mặt. Dấu tay nổi trên da, cô ta sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Thấy Diệp Thu Văn bị đánh, Lục Viễn Chinh muốn vọt tới bảo vệ cô ta theo bản năng. Nhưng người còn chưa chạy tới trước mặt Diệp Thu Văn thì đã bị Hứa Chước kéo lại và khóa tay áp sát vào tường.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 333



Hứa Chước đè anh ta xuống và bảo nhân viên phục vụ: “Cậu cứ đi ra ngoài trước đi, chúng tôi có chút việc muốn tự giải quyết.”

Nhân viên phục vụ bị dọa không dám xen vào, vội vàng đóng cửa chạy như bay.

Lục Viễn Chinh bị Hứa Chước khóa chặt không động đậy được, sau khi vùng vẫy mấy lần thì tức giận nói: “Hứa Chước, Nguyễn Khuê! Hai người có ý gì? Đây chính là gặp mặt nói rõ ràng của các người sao? Nói như vậy đấy à? Thả tôi ra! Khốn kiếp!”

Nguyễn Khê chẳng thèm để ý tới Lục Viễn Chinh, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Thu Văn với ánh mắt lạnh lùng, mở miệng hỏi: “Lăng Hào, cô biết cái tên này không?”

Thấy dáng vẻ này của Nguyễn Khê, Diệp Thu Văn cảm thấy hơi sợ cô: “Tôi không biết cô đang nói cái gì…”

Không biết?

Nguyễn Khê vung tay lên tát mạnh một cái, sau khi đánh xong nhìn chằm chằm cô ta và hỏi: “Lăng Hào! Có nhớ không?”

Khóe miệng của Diệp Thu Văn bị đánh đỏ ửng lên, cô ta cảm thấy nửa gương mặt đã sưng tấy cả lên. Khuôn mặt đau tới mức cả người run lên sắp mất tri giác, đồng thời đầu cũng trở nên choáng váng.

DTV

Thân thể này của Nguyễn Khê sinh ra và lớn lên ở nông thôn, từ nhỏ đã leo núi, trèo cây, cắt cỏ cho lợn, làm những việc của nhà nông nên sức lực rất mạnh. Cô không sợ Diệp Thu Văn đánh nhau với mình. Mặc dù khung người của cô ta lớn hơn Nguyễn Khê một chút nhưng sức lực lại không bằng.

Thấy Diệp Thu Văn không nói lời nào, Nguyễn Khê vung tay lên tát thêm một cái nữa.

Mỗi cái tát cô đều dùng toàn lực, bộc phát toàn bộ sức lực trong cơ thể gần như là để phát tiết, mỗi cái tát đều như muốn đánh c.h.ế.t cô ta vậy.

Lục Viễn Chinh giãy giụa muốn qua bảo vệ Diệp Thu Văn nhưng lại bị Hứa Chước khống chế không thể động đậy được.

Thế là anh ta tiếp tục mắng Hứa Chước: “Hứa Chước tên khốn nạn này! Buông ra! Anh buông tôi ra ngay! Các người đúng là lưu manh. Chẳng phải muốn đối mặt nói rõ ràng sao? Nếu không phải Thu Văn làm các người phải xin lỗi, trả lại sự trong sạch cho cô ấy. Kết quả hai người lại làm như thế này.”

Nguyễn Khê chẳng thèm để tâm đến sự gắt gỏng của Lục Viễn Chinh, vẫn nhìn chằm chằm Diệp Thu Văn và hỏi: “Có nhớ không?”

Cô ta siết chặt ngón tay, phát ra từng tiếng yếu ớt, tuy nhiên vẫn kiên trì nói một câu: “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”

Nguyễn Khê vung tay lên lại tát một cái nữa, cái tát này vô cùng mạnh, một tia m.á.u tươi chậm rãi chảy từ trong khóe miệng của Diệp Thu Văn ra.

Thân thể của cô ta lắc lư hai cái, mùi m.á.u tươi tràn khắp khoang miệng. Cuối cùng Diệp Thu Văn cũng kịp phản ứng muốn đánh trả. Nhưng cô ta còn chưa kịp giơ tay lên thì đã bị Nguyễn Khê túm lấy cổ áo rồi đẩy xuống mặt ghế. Cô đè chặt Diệp Thu Văn xuống, sau đó vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm hỏi: “Có nhớ không?”

Cô ta bị đè không động đậy được, nửa gương mặt đau như bị lửa thiêu, cảm giác bên mặt đó đã bị đánh nát. Diệp Thu Văn ngẩng mặt lên nhìn Nguyễn Khê với ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy lửa giận. Cô ta đột nhiên cười rung cả người, sau đó càng cười càng điên dại, nhìn cảm xúc hơi bất thường.

Cùng lúc này, Hứa Chước đột nhiên lên tiếng hỏi: “Lăng Hào là ai?”

Nguyễn Khê nghe thấy câu này thì quay đầu nhìn anh ấy, cô thấy Hứa Chước chau mày, đáy mắt đen kịt. Diệp Thu Văn đang cười cũng quay đầu nhìn về phía anh ấy.

Nguyễn Khê không trả lời, Hứa Chước nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng tiếp tục hỏi: “Không phải hôm nay đến hỏi về thư mà tôi viết sao? Lăng Hào này là ai? Cho tới giờ tôi chưa từng nghe em nhắc về người này. Chẳng lẽ trừ tôi ra trong lòng em còn có người khác?”

Cảm xúc trên mặt Nguyễn Khê lẫn lộn giống như thật sự chột dạ, cô ngập ngừng một chút rồi mới lên tiếng: “Đương nhiên là không rồi. Chẳng lẽ anh còn chưa tin tôi sao? Tôi không phải loại người chân đạp hai thuyền. Lăng Hào là nữ, nào có người con trai nào tên là Dao, chữ Dao bên cạnh chữ Vương.”

Hứa Chước vẫn nhìn cô chằm chằm như trước, trên mặt vẫn còn lộ vẻ nghi ngờ: “Thật sao?”

Nguyễn Khê đột nhiên có chút tức tới mức khó thở, nhìn về phía anh ấy lớn tiếng nói: “Đương nhiên rồi. Bây giờ đang tìm Diệp Thu Văn để tính sổ, sao anh lại nghi ngờ tôi? Anh bị điên à! Tôi nói Lăng Hào là nữ! Là nữ! Chữ Dao bên cạnh chữ Vương!”

Hứa Chước có vẻ tin: “Em đừng giận, là nữ thì được, là lỗi của tôi. Tôi không nên nghi ngờ em.”

Lúc này cảm xúc của Diệp Thu Văn vốn đã có chút bất thường nay không thể khống chế được nữa, cô ta nhìn Nguyễn Khê gấp gáp nói: “Nói dối! Cô ta nói dối! Rõ ràng là Nguyễn Khê chột dạ nên tìm cách lấp l**m. Lăng Hào là nam, không phải chữ Dao bên cạnh chữ Vương mà là hai chữ Xoa tạo thành chữ Hào.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 334



Nói xong cô ta nhìn về phía Hứa Chước, nói với vẻ vui sướng: “Anh không ngờ tới phải không? Cô ta vừa ở trường học đeo bám anh vừa có một nhân tình ở Thân Hải, gia đình có điều kiện khá tốt, ba là giáo sư, mẹ là bác sĩ. Ông bà nội và ông bà ngoại của người kia đều không đơn giản. Người kia và cô ta thân mật ở dưới nông thôn nhiều năm, những bức thư kia vô cùng buồn nôn. Cô ta chính là người chân đạp hai thuyền. Nguyễn Khê coi anh là kẻ ngu để lừa gạt và cũng chẳng khác nào cái mỏ để đào.”

“Bộp!”

Tiếng bạt tai cắt ngang lời của Diệp Thu Văn, khóe miệng của cô ta chảy nhiều m.á.u hơn.

Nguyễn Khê nắm chặt cổ áo của cô ta, ánh mắt trở nên hung ác: “Cô cứ thử nói thêm một câu linh tinh nữa thử xem! Không có chứng cứ mà dám bôi xấu nhân phẩm của tôi, muốn phá hoại quan hệ giữa tôi và Hứa Chước đúng không? Cô có tin hôm nay tôi đánh c.h.ế.t cô không?”

Diệp Thu Văn bật cười, khóe miệng chảy m.á.u trông khá đáng sợ: “Cô cũng biết chột dạ, biết sợ à? Lăng Hào chính là nam! Là nam! Có vẻ trong lòng cô tên kia còn quan trọng hơn Hứa Chước đúng không? Thế thì cô đi tìm Lăng Hào đi, sao còn dây dưa với Hứa Chước? Một bên thì cùng Hứa Chước ở bên nhau nhưng trong lòng lại có người đàn ông khác. Cô vẫn luôn chân đạp hai thuyền, đúng là không biết xấu hổ. Cô thật bẩn thỉu!”

Nguyễn Khê níu lấy cổ áo Diệp Thu Văn và nói với giọng gấp gáp: “Nhà cậu ấy ở đâu? Nói địa chỉ cho tôi biết.”

Diệp Thu Văn cười ha hả không ngừng: “Hứa Chước anh thấy chưa, trong lòng cô ta thì Lăng Hào quan trọng hơn anh. Đáng tiếc, số thư kia đã bị tôi đốt mất địa chỉ tôi cũng quên rồi, cả đời này cô cũng không gặp được tên kia đâu.”

Diệp Thu Văn vui sướng nói ra những lời này, vô thức nghĩ rằng Hứa Chước sẽ tiếp tục giận dữ hỏi Nguyễn Khê, thậm chí sẽ cãi nhau đến không thể giải quyết được.

Dù sao chẳng có người đàn ông nào có thể chịu được điều này.

Kết quả cô ta chờ một hồi lâu, Nguyễn Khê buông tay đang túm cổ áo Diệp Thu Văn ra, Hứa Chước cũng buông Lục Viễn Chinh ra.

Dường như toàn thân anh ta không có chút sức lực nào, quay người tựa vào tường rồi ngửa đầu ngắm hai mắt lại.

Nguyễn Khê thu cảm xúc rất nhanh trên khuôn mặt tỉnh táo chẳng còn chút biểu cảm nào.

Cô đứng trước mặt hỏi cô ta: “Cô đã đốt tổng cộng mấy phong thư? Hai phong của Hứa Chước, hai phong của Trần vệ Đông, Lăng Hào có mấy phong? Ba lá thư? Bốn lá thư?”

Diệp Thu Văn đột nhiên kịp phản ứng, lập tức nhìn về phía Lục Viễn Chinh. Anh ta tựa vào tường hít sâu mấy hơi sau đó đẩy Hứa Chước ra, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Diệp Thu Văn hoàn toàn luống cuống chẳng nghĩ được việc khác nữa, vội vàng muốn đứng dậy đuổi theo Lục Viễn Chinh. Kết quả, cô ta lại bị Nguyễn Khê kéo trở lại ghế.

Cô không hề buông tay nhìn chằm chằm Diệp Thu Văn: “Khai địa chỉ của Lăng Hào ra!”

Bây giờ, trong lòng cô ta chỉ có Lục Viễn Chinh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng muốn c.h.ế.t vừa thảm hại vừa đáng thương. Giọng nói của Diệp Thu Văn cũng trở nên gấp gáp: “Cô để tôi đi đi! Đó không phải là người quen của tôi sao tôi lại phải nhớ địa chỉ. Tôi chưa từng ghi nhớ, ngoài Thân Hải ra thì không nhớ gì hết.”

Nguyễn Khê đè chặt Diệp Thu Văn xuống: “Trái lại cô nhớ rất kỹ nội dung trong thư.”

Cô ta sốt ruột gần như muốn khóc, nhìn cô rồi nói với giọng nghẹn ngào xuống nước: “Tôi thật sự không nhớ rõ địa chỉ, cô đánh thì cũng đã đánh rồi. Bây giờ, tôi cũng đã nhận, cầu xin cô để cho tôi đi đi. Cho dù hôm nay cô có đánh c.h.ế.t tôi, tôi cũng không thể nhớ được thứ kia. Đã đến bước này tôi còn tiếp tục giấu diếm làm gì nữa? Tôi thật sự không nhớ, người kia gửi ba phong thư sau đó không gửi nữa.”

Nguyễn Khê nhìn nửa gương mặt bị đánh sưng tấy và cả khóe miệng đang chảy m.á.u của cô ta còn định đánh thêm mấy cái nữa.

Nhưng cô không phải người không có lý trí, sợ đánh nặng quá sẽ xảy ra chuyện. Nếu thế thì Nguyễn Khê sẽ trở thành người bị xúi quẩy nên cô khẽ cắn môi cố nhịn xuống.

Một lúc sau, Nguyễn Khê buông tay ra, Diệp Thu Văn lập tức đứng lên lao ra cửa. Cô ta vội vàng chạy ra khỏi nhà hàng tây chạy tới nhà xe bên dưới.

Diệp Thu Văn phát hiện ra Lục Viễn Chinh không hề vứt bỏ bản thân rồi đi, Anh ta đang tựa vào bên cạnh xe đạp.

DTV

Cô ta chạy tới trước mặt Lục Viễn Chinh, bật khóc nói: “Viễn Chinh, em xin lỗi! Em không nên nói dối anh. Lúc đó em bị ma cũng xui quỷ khiến, vì bị Nguyễn Khê bắt nạt quá nhiều em không chấp nhận nổi, em chỉ muốn báo thù cô ta một chút thôi.”

Lục Viễn Chinh nhìn Diệp Thu Văn: “Tại sao em lại đốt thư của Hứa Chước?”

Cô ta khóc nước mắt nước mũi tèm nhem: “Chính là vì không muốn Nguyễn Khê đắc ý, không ngờ cô ta và Hứa Chước lại liên lạc được với nhau.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 335



Lục Viễn Chinh nói câu hỏi lúc trước không nói ra được: “Có phải em thích Hứa Chước không?”

Diệp Thu Văn vội vàng nói: “Sao có thể có chuyện đó được? Người mà em nhằm vào chỉ là Nguyễn Khê, chứ không phải vì có tâm tư gì với Hứa Chước. Em còn đốt cả thư của Trần Vệ Đông và Lăng Hào, vậy chẳng lẽ em cũng thích hai người họ sao? Em chỉ thích anh thôi.”

Anh ta có nên vui mừng không?

Lục Viễn Chinh nhìn Diệp Thu Văn: “Anh đột nhiên cảm thấy như mình không hề hiểu em.”

Diệp Thu Văn khóc nước mắt giàn giụa, trên mặt lộ ra vẻ chân thành, nói với giọng run run: “Viễn Chinh, mặc dù vì em hận Nguyễn Khê nên làm chuyện sai lầm nhưng em thật sự không có tâm tư khác với anh, em một lòng một dạ với anh. Tình cảm giữa chúng ta là toàn tâm toàn ý.”

Lục Viễn Chinh nhìn cô ta và hỏi: “Em lưu lạc tới bước này thật sự là do Nguyễn Khê tạo thành sao?”

Diệp Thu Văn hít hít mũi: “Sao lại không phải cô ta chứ? Từ ngày đầu tiên Nguyễn Khê đã có địch ý với em. Nếu không phải cô ta cản trở liên tục ở sau lưng giở trò thì sao em lại bước tới ngày hôm nay, cuộc sống của em sẽ luôn tốt.”

Cô vừa nói vừa khóc: “Viễn Chinh, em đã vì anh mà từ bỏ hết thảy, ngay cả ba mẹ em cũng không cần. Ở nơi này, em là người tứ cố vô thân, bây giờ em chỉ có anh thôi. Em không trở về được nữa, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, em đã dâng hiến tất cả cho anh, mọi thứ tốt đều dành phần anh. Em không thể không có anh, em thật sự không thể rời xa anh được.”

Lục viễn chinh không thể chịu nổi mỗi lần cô ta khóc nhưng bây giờ anh ta lại không muốn bước tới lau nước mắt cho Diệp Thu Văn.

Lục Viễn Chinh dắt xe đạp ra khỏi nhà xe đi tới trước mặt cô ta, đưa xe cho Diệp Thu Văn và nói: “Em tự đi về trước đi, anh muốn yên tĩnh mấy ngày. Sau khi bình tĩnh lại anh sẽ quay về tìm em, đừng đến trường học tìm anh.”

Nói xong Lục Viễn Chinh quay người rồi đi, bóng dáng kia từ từ biến mất trong bóng đêm.

Diệp Thu Văn nắm chặt xe đạp gọi anh ta với giọng thê lương: “Viễn Chinh! Viễn Chinh!”

Cô ta có gọi thế nào Lục Viễn Chinh cũng không quay đầu. Diệp Thu Văn quăng xe đạp trong tay sang một bên thân xe đổ đập xuống đất. Cô ta ngồi thụt xuống ôm lấy chân vùi mặt xuống và khóc vừa khóc vừa nói: “Em thật sự không thể không có anh.”

“Anh đã nói đời này sẽ không phụ em.”

“Anh đừng bỏ em lại, em sợ…”

Làm náo loạn trong phòng bao của người ta một trận nhưng cơm vẫn phải tiếp tục ăn. Hứa Chước gọi nhân viên phục vụ tới, Nguyễn Khê gọi đồ ăn cho hai người sau đó lấp đầy bụng. Cơm nước xong xuôi hai người không về ngay, thấy thời gian còn sớm nên cả hai đi lòng vòng ở bên ngoài, đi dạo quanh công viên hóng gió hồ ngày xuân.

Mặt trăng trên bầu trời vừa lớn vừa sáng tựa như có thể nhìn thấy bóng dáng của thỏ ngọc đang đảo thuốc.

Nguyễn Khê vịn vào lan can, ngửa mặt hưởng thụ gió hồ, ngắm mặt trăng trên đỉnh đầu.

Hứa Chước ở bên cạnh hỏi cô: “Lăng Hào là ai?”

Nguyễn Khê nói: “Là một người bạn quen hồi dưới nông thôn, ba của cậu ấy mắc sai lầm nên bị điều chuyển xuống. Lăng Hào đi theo ba mẹ tới núi Phượng Minh và ở đó khoảng bảy tám năm. Bảy tám năm sau, án oan được sửa lại nên cả nhà Lăng Hào trở về Thanh Hải.”

Hứa Chước lại hỏi: “Bạn bè bình thường à?”

Nguyễn Khê cười nhìn anh ấy: “Nhỏ như vậy còn có thể là bạn bè gì? Có lẽ là vì chuyện của gia đình nên lúc đó cậu ấy cực kỳ khép kín. Vì thế khi có thời gian tôi sẽ tìm Lăng Hào chơi để cậu ấy vui vẻ một chút.”

Hứa Chước nghe xong thở phào nhẹ nhõm, vỗ tay vào lan can một cái: “Vậy là tốt rồi.”

Nguyễn Khê cười lườm anh ấy một cái: “Tốt cái gì? Tôi và anh cũng là kiểu bạn bè bình thường này.”

Hứa Chước nói: “Tôi biết, là kiểu có nhận được thư hay không cũng không quan trọng.”

Anh ấy lại tiếp tục hỏi: “Thế Lăng Hào thì sao? Em còn muốn tiếp tục liên lạc với cậu ấy không?”

Ngón tay của Nguyễn Khê bám vào lan can: “Thôi bỏ đi, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, cậu ấy cũng đã có cuộc sống của bản thân. Từ khi Lăng Hào trở về thành phố tôi đã không còn lo lắng nữa. Thật ra, nếu cậu ấy ở nông thôn thì tôi sẽ lo rằng Lăng Hào có sống được không, sẽ nghĩ tới chuyện cậu ấy có vui vẻ không? Anh nói xem mỗi người mỗi nơi cuộc sống cũng khác nhau thì có thể có bao nhiêu chủ đề chung? Từ từ rồi tất cả cũng sẽ phai nhạt. Bây giờ, cho dù tôi liên lạc được với cậu ấy thì có thể nói cái gì?”

DTV

Hứa Chước nhìn cô lắc đầu chép miệng: “Sao em lại thực tế như vậy?”

Nguyễn Khê nhìn về phía anh ấy: “Thực tế chút thì đã sao? Lúc chúng ta vừa gặp mặt anh không cảm nhận thấy gì à? Có phải anh cũng cảm thấy có chút không dung nhập được với tôi và Tạ Đông Dương? Thỉnh thoảng còn cảm thấy bản thân rất lúng túng?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 336



Hứa Chước hắng giọng: “Em thật sự biết tất cả mọi chuyện.”

Nguyễn Khê hít sâu một hơi vỗ vào lan can một cái: “Bạn bè mà, cách xa nhau phai nhạt tình cảm là chuyện bình thường. Ở gần chung đụng nhiều thì tự nhiên sẽ lại thân thiết. Có duyên gặp lại vẫn là bạn tốt, anh nói xem có đúng không?”

Hứa Chước gật đầu: “Em nói gì cũng đúng!”

DTV

Nguyễn Khê mỉm cười: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta về trường học đi.”

Hai người sóng vai đạp xe về trường, Hứa Chước lại hỏi Nguyễn Khê: “Là một người bạn tốt hiện tại của em, tôi có thể mạo muội hỏi một chút rốt cuộc em thích một người con trai như thế nào không? Em chưa từng gặp qua người khiến bản thân rung động à?”

Nguyễn Khê nói: “Tôi thích tất cả những nam sinh đẹp trai.”

Hứa Chước: “...”

“Anh đang hỏi nghiêm túc đấy.”

Nguyễn Khê vẫn nói: “Quả thực đều thích, cảnh đẹp ý vui ai mà không thích? Nhưng bây giờ tôi không có tâm tư để ý tới phương diện kia, từ thứ hai tới thứ bảy đều đi học còn sợ không theo kịp chương trình. Bên cạnh tôi đều là người học giỏi anh biết mà? Thực sự rất áp lực. Chủ nhật còn ra ngoài mở quầy bán hàng kiếm tiền mệt c.h.ế.t đi được, làm gì có thời giờ mà nghĩ tới chuyện khác. Có thể ngủ đủ giấc đã khiến tôi cảm thấy hài lòng rồi.”

Hứa Chước quay đầu nhìn cô: “Người nhà không gửi tiền sinh hoạt phí cho em à? Sao lại phải vất vả như vậy?”

Nguyễn Khê nói: “Quan hệ trong nhà tôi phức tạp như vậy, sao anh có thể biết rõ được mọi thứ bên trong chứ. Quả thật tháng nào cũng gửi tiền, đồ ăn đồ dùng cũng sẽ gửi nhưng tôi vẫn muốn tự mình kiếm tiền. Thừa dịp bản thân còn trẻ còn sức khỏe thì liều mạng một chút.”

Hứa Chước thật sự quan tâm cô: “Sức khỏe dẻo dai cũng phải kiềm chế một chút dù sao em vẫn là một cô gái.”

Nguyễn Khê quay đầu nhìn anh ấy: “Anh xem thường con gái à?”

Hứa Chước vội nói: “Thế thì tôi thật sự không dám, tôi thật lòng quan tâm em thôi.”

Nguyễn Khê bật cười: “Anh cứ chờ đi, mặc dù bây giờ tôi mở quầy hàng thật sự không có thể diện, ai cũng có thể ném cái nhìn khinh thường về phía tôi. Nhưng chẳng bao lâu sau, bọn họ sẽ hâm mộ tôi, nói không chừng còn phải cầu cạnh tôi ấy chứ.”

Tới cuối năm nay, “triệu phú” đột nhiên xuất hiện. Những người đã cười nhạo cô trong năm qua đều phải trợn tròn mắt. Bây giờ có rất nhiều người xem thường Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương, nói vô số lời khó nghe, tới lúc đó sẽ cảm thấy tự mình tát vào miệng mình.

Lúc xe xuống dốc, cô buông cả hai tay ra giang ngang đón gió lao xuống dưới. Hứa Chước đạp xe bên cạnh gào lên: “Em điên rồi à!”

Nguyễn Khê vừa đón gió vừa lớn tiếng nói: “Tôi không điên! Tôi phải cưỡi gió bay lên! Bay tới… Bầu trời!”

Máy may ngừng chuyển động, ngón tay nhấc tấm chặn lên, cắt chỉ lần cuối. Nguyễn Khê cầm kéo lên, cắt sạch sẽ đầu sợi trên trang phục. Cắt xong, cô lật quần áo sang mặt phải rồi đứng dậy cầm chỗ vai ướm trước người, bày ra cho Lý Hiểu Phương cùng hai người bạn cùng phòng khác xem.

Đôi mắt của ba người bạn cùng phòng đều sáng ngời, Lý Hiểu Phương giơ tay sờ chiếc váy: “Còn thật sự may được nè.”

Nguyễn Khê cười hỏi: “Thế nào? Có đẹp không?”

Lý Hiểu Phương vội vàng gật đầu nói: “Đẹp lắm! Cực kỳ đẹp! Trông rất tây!”

Nguyễn Khê không khỏi mỉm cười vui vẻ hơn, nhìn cô ấy rồi nói: “Dáng người của cậu vừa vặn, chắc mặc được chiếc váy này đấy, cậu có muốn thử không?”

Lý Hiểu Phương hơi được yêu mà sợ: “Có thể chứ?”

Nguyễn Khê dứt khoát gật đầu: “Có thể.”

Lý Hiểu Phương mừng rỡ xoa tay, sau đó cẩn thận cầm chiếc váy, vội chạy tới kéo rèm phòng ngủ lại.

Đợi cô ấy thay váy xong, Nguyễn Khê đi kéo rèm ra, Lý Hiểu Phương xoay một vòng, không giấu nổi niềm vui nơi khóe mắt cánh môi, dáng vẻ cực kỳ vui sướng, hỏi mấy người Nguyễn Khê: “Có đẹp không?”

Hai người bạn cùng phòng khác vội gật đầu nói: “Rất đẹp!”

Trong ký túc xá chỉ có một mặt gương cao nửa người mà ngày thường vẫn dùng. Liễu Hiểu Phương đứng trước gương, vuốt b.í.m tóc, ngắm nhìn mình mặc váy xinh đẹp trong gương một cách tỉ mỉ. Nụ cười trên mặt càng nồng đậm.

Chiếc váy liền thân này có tay dài, vừa hay có thể mặc vào mùa xuân bây giờ.

Khi cô ấy đang ngắm thì mấy bạn cùng phòng khác cũng vừa trở lại. Thấy Lý Hiểu Phương mặc váy mới, các cô ấy lập tức mở to mắt, vẻ mặt mừng rỡ và ngạc nhiên nói: “Ôi, chiếc váy thật đẹp!”

Lý Hiểu Phương rất vui vẻ: “Phải không? Trên phố cũng không có ai từng mặc chiếc váy xinh đẹp như này đâu.”

Một bạn cùng phòng bước tới vỗ vai Nguyễn Khê: “Cậu giỏi lắm, cậu đúng là còn có ngón nghề này.”

Nguyễn Khê được khen thì chỉ cười, sau đó lại thấy mấy bạn học nữ ở phòng ngủ khác đang thập thò ngoài cửa nhìn.

Họ trông thấy chiếc váy của Lý Hiểu Phương, ai cũng đều thích thú, ánh mắt lưu luyến giây lát rồi đi thẳng vào phòng ngủ nhìn.

Bởi vì không phải người của phòng ngủ Nguyễn Khê bọn họ, có một bạn nữ hỏi: “Cậu mua cái này ở đâu thế? Đẹp quá đi mất!”

Lý Hiểu Phương giơ tay chỉ vào Nguyễn Khê: “Nguyễn Khê tự vẽ tự may đấy.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 337



Ai nấy nghe xong câu này đều ngạc nhiên, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Nguyễn Khê. Ánh mắt lại liếc nhìn chiếc máy may đặt ở trong phòng ngủ, vì thế kinh ngạc cảm thán: “Trời ạ, Nguyễn Khê cậu cũng giỏi quá đi mất!”

Nguyễn Khê cười khiêm tốn nói: “Cũng tàm tạm thôi.”

Đây nào phải tàm tạm chứ? Trong mắt họ thật sự quá thần kỳ!

Tuy nhiên, so với Nguyễn Khê, sự chú ý của họ vẫn đổ dồn lên chiếc váy nhiều hơn, cứ lôi kéo Lý Hiểu Phương nhìn tới nhìn lui. Bởi vì cửa phòng ngủ không đóng, chẳng mấy chốc đã thu hút rất nhiều người tới đây, trong phòng rất nhanh đã chật như nêm cối.

Con gái hay thích đồ vật xinh đẹp, nhất là váy áo đẹp đẽ.

Có bạn nữ xem xong đi ra ngoài lại trở về phòng mình kể lại. Vì thế chẳng mấy chốc, chiếc váy xinh đẹp với kiểu dáng đặc biệt này đã nhận được sự chú ý rất lớn trong ký túc xá nữ sinh. Rất nhiều cô gái nghe tiếng chạy tới xem, cứ hết đợt này đến đợt khác.

Bởi vì chiếc váy này không phải may cho mình, nên Lý Hiểu Phương cũng không mặc quá lâu, thử xong bèn nhanh chóng cởi ra. Sau khi cởi váy, cô ấy lấy móc áo treo váy lên, để những người khác trong ký túc xá ngắm váy chứ không ngắm người.

Cả buổi tối, trong ký túc xá người đến người đi không ngớt. Sau khi đóng cửa, Lý Hiểu Phương lấy chiếc váy xuống khỏi móc rồi ôm vào trong tay, lúc đưa cho Nguyễn Khê còn cười nói: “Mình chẳng muốn trả lại cho cậu nữa.”

Nguyễn Khê biết cô ấy đang bày tỏ sự yêu thích với chiếc váy này. Tất nhiên, bản thân cô nghe xong cũng cảm thấy vui vẻ, cô mỉm cười đưa tay nhận lấy váy rồi nói: “Nếu cậu thật sự muốn, thì có thể mua vải về, mình may cho cậu.”

Lý Hiểu Phương nghe thấy vậy, hai mắt sáng ngời: “Thật à?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Nhưng mà... phải thu tiền công...”

“Cái đó nhất định không thể cậu làm không công rồi.”

Lý Hiểu Phương cười nói: “Cậu chờ tháng sau mình bảo trong nhà gửi ít phiếu vải lên đã nhá.”

Lý Hiểu Phương vừa dứt lời, lại có một bạn cùng phòng khác hỏi: “Nguyễn Khê, chúng mình cũng có thể không?”

Nguyễn Khê quay đầu nhìn cô ấy: “Đều được, có tiền công là được, ai cũng có thể.”

Mấy bạn cùng phòng khác đưa mắt nhìn nhau, giao lưu ánh mắt đạt được ý kiến chung. Sau đó, một người trong số họ lại nói với Nguyễn Khê: “Vậy chúng mình cũng bảo người nhà gửi ít phiếu vải, mua vải rồi cũng may một chiếc, đến lúc đó, cùng mặc đi ra ngoài.”

Nguyễn Khê gật đầu: “Ừ, đến lúc đó mình may cho các cậu mỗi người một chiếc.”

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Khê may váy liền thân, đặc biệt làm cho cô gái cài hoa màu xanh trên đầu. Cô lấy chiếc bàn là cắm điện cũ mà hai ngày trước Tạ Đông Dương mang tới cho mình, là chiếc váy một lượt, ủi xong cô gấp gọn rồi cho vào trong túi.

Rạng sáng chủ nhật, cô vẫn dậy sớm như vậy, rửa mặt ăn cơm rồi đi bày quán.

Bởi vì cô đã bê máy may về, nên cơm nước xong, tất nhiên lại phải đến ký túc xá một chuyến, bê máy máy từ đó ra, rồi lại lái xe ba bánh có lều che tới ngoài cổng ký túc xá, đặt máy may lên xe.

Tuy bê tới bê lui cũng hơi mệt, nhưng không khó khăn gì mấy.

Nguyễn Khê lái xe ba bánh ra khỏi trường học, đến tiệm sửa xe của Tạ Đông Dương trước. Cô tới tiệm sửa xe lấy hàng hóa của mình, rồi cùng anh ấy đội nắng mai buổi sớm đi đến Đại Sách Lan, bày sạp trên phố bắt đầu bán hàng.

Bởi vì thời gian của Nguyễn Khê có hạn, cô tạm thời nhờ Tạ Đông Dương lấy hàng. Nếu không, một tuần cô chỉ rảnh một ngày, chạy tới nhà máy lấy hàng đã hết, còn đâu thời gian đến bày quán.

Bày quán xong xuôi, Nguyễn Khê ngồi xuống sau máy may.

Có người mang đồ tới tìm cô thì cô tiếp đón, ai đến trước sạp mua hàng thì cô thu tiền bán đồ. Rất ít khi rảnh rỗi, nhưng cô cũng chẳng chịu ngồi không, không vẽ vời thì chính là đang xem sách... vất vả lắm mới thi đậu đại học, không thể bỏ dở được.

Thời gian buổi sáng đã hết, nhưng cô gái cài hoa màu xanh trên đầu tuần trước lại không tới.

Tạ Đông Dương cũng vẫn nhớ cô gái đó, buổi trưa rảnh rỗi, lúc ăn cơm anh ấy ngồi bên cạnh Nguyễn Khê, mượn máy may của cô làm bàn rồi nói với cô rằng: “Lẽ nào cô gái bảo cô may quần áo không đến nữa?”

Nguyễn Khê không để ý nói: “Không đến thì tôi lấy treo lên, có rất nhiều người muốn mua.”

Tạ Đông Dương đang ăn cơm nhìn sang cô: “Thế à?”

Nguyễn Khê liếc anh ta một cái: “Loại đàn ông lôi thôi như các anh không hiểu được đâu.”

Tạ Đông Dương hỏi trợn tròn mắt, có chút không vui: “Tôi lôi thôi chỗ nào chứ?”

Nguyễn Khê mỉm cười, không cãi với anh ấy nữa: “Dù sao anh cũng không hiểu.”

DTV

Tạ Đông Dương trộn mì trong bát: “Được, được, được, vậy thì cứ coi như tôi không hiểu đi.”

Cơm nước xong, nhân lúc người ít, cô bèn nằm bò lên máy may vẽ vời, vẽ một lúc lại xem sách.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 338



Chờ đến khi người trên phố từ từ trở nên đông đúc, có người đến trước quầy xem đồ. Cô lấy lại tinh thần bắt đầu chào mời bán hàng. Bởi vì cô mới bày quán không lâu, đa số là nhận các công việc vặt như sửa chữa quần áo.

Mặt trời dần ngả về phía Tây, lúc sắp ba giờ chiều, cô gái cài hoa màu xanh trên đầu đã xuất hiện.

Lần này, cô ấy không cài hoa màu xanh nữa, mà cài sợi dây bện màu cam. Với lại cô ấy không đến một mình, còn dẫn theo một cô gái chạc tuổi mình tới cùng. Hai người tay trong tay đi thẳng tới trước máy may của Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê vừa ngẩng đầu đã nhận ra cô ấy, vì thế vội mỉm cười đứng dậy nói: “Cô đến rồi à.”

Cô gái cài hoa màu xanh hỏi: “Cô đã may xong chiếc váy chưa?”

Nguyễn Khê gật đầu, vội đi lấy chiếc váy đựng trong túi ra.

Cô đặt chiếc váy vào trong tay của cô gái cài hoa màu xanh rồi nói: “Cô xem có thích không?”

Cô gái cài hoa xanh nhân lấy chiếc váy rồi giũ ra xem, hai mắt lập tức sáng ngời. Sau đó, cô ấy sốt sắng ướm thử nó lên người, vui vẻ xoay người cho bạn mình ngắm thử, rồi hỏi bạn: “Thế nào? Thế nào?”

Cô bạn nhìn cũng rất thích, chỉ gật đầu lia lịa nói: “Rất đẹp.”

Chủ yếu là kiểu dáng chưa từng nhìn thấy trên đường, trông thời trang lại xinh đẹp, vừa rũ ra đã khiến hai mắt người ta sáng ngời. Mà chỉ cần là đồ đặc biệt lại thu hút ánh mắt của mọi người, cũng thật sự rất khó làm người ta chê xấu.

Nguyễn Khê nhìn cô gái cài hoa xanh rồi hỏi: “Cô có muốn thử một chút không?”

Cô gái cài hoa xanh quay đầu hỏi cô: “Có thể thử không? Đi đâu thử đây?”

Nguyễn Khê chỉ vào quán bên cạnh: “Tôi quen với nhân viên bán hàng của cửa hàng tơ lụa này, nhà cô ấy có chỗ thử.”

Không chỉ có chỗ thay quần áo, mà trong tiệm còn có gương thử đồ có thể chiếu toàn thân.

Cô gái cài hoa xanh rất vui vẻ, đưa tay khoác tay bạn mình: “Đi thôi, đi thử đồ cùng mình.”

Nguyễn Khê giao sạp hàng lại cho Tạ Đông Dương xem, còn mình dẫn theo cô gái cài hoa xanh và bạn cô ấy tới cửa hàng tơ lụa.

Bước vào trong mượn chỗ cho cô gái cài hoa xanh thay quần áo, lại kêu cô ấy tới ngắm trước gương.

Cô gái cài hoa xanh vừa ngắm gương vừa cười, khẽ hất làn váy hỏi bạn mình: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Cô bạn vẫn luôn ở bên cạnh nhìn chăm chú, nhoẻn cười gật đầu nói: “Mặc lên cũng rất đẹp.”

Chính cô ấy cũng cảm thấy cực kỳ hài lòng, cảm giác như nhặt được báu vật. Nhất là cô nhân viên bán hàng tơ lụa cùng với khách khứa ra vào trong cửa hàng, đều đổ dồn ánh mắt lên chiếc váy trên người cô ấy, đôi mắt sắp dính cả lên người.

Cô bán hàng của cửa tiệm tơ lụa hỏi Nguyễn Khê: “Đây là cô may à?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Đúng vậy, là tôi làm.”

Cô bán hàng cười nói: “Không nhìn ra tay nghề của cô lại tốt như vậy, tôi còn tưởng rằng cô chỉ biết sửa khóa kéo hay quần áo gì đó thôi chứ? Ai dè còn thật sự biết may quần áo, còn làm đẹp nhường này nữa.”

Nguyễn Khê không tỏ ra khiêm tốn: “Không biết cũng chẳng dám bày ra.”

Cô bán hàng lại hỏi: “Cái gì cô cũng biết làm hả? Áo sơ mi, đồng phục, quần gì đó đều biết à?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Chỉ cần cô có thể nói ra, tôi đều có thể may được.”

Cô bán hàng ‘ôi mẹ ơi’ một tiếng: “Cô giỏi quá đi mất, thật ra cũng không hiếm người biết làm, biết may vá sẽ làm được quần áo. Nhưng kiểu dáng quần áo mà cô làm này vừa mới mẻ lại vừa đẹp, thật sự chưa từng nhìn thấy, cô gái này mặc lên đúng là rất đẹp.”

Cô gái cài hoa xanh bị cô ấy khen ngợi hoàn toàn không nhịn được cười.

Cô ấy ngắm mình trong gương đã đủ, lại quay người nhìn sang Nguyễn Khê rồi hỏi: “Chiếc váy này bao nhiêu tiền thế?”

Nguyễn Khê không hề do dự, nhìn cô ấy rồi trả lời: “Tám đồng.”

Cô gái cài hoa xanh hơi sửng sốt, cảm thấy giá này hơi đắt so với tiền công của cô. Nhưng nếu nói đắt quá mức thì trái lại không hề, chiếc váy này thật sự xứng với giá này.

Cô bạn bên cạnh nói thầm: “Cũng được, mấy kiểu váy liền thân không hiếm lạ cũng đã năm đồng rồi.”

DTV

Lúc cô gái cài hoa xanh im lặng đang do dự thì một người phụ nữ trung niên đã tới bắt chuyện với Nguyễn Khê hỏi cô: “Cô gái, có phải cô bày hàng may quần áo quanh năm ở đây không?”

Nguyễn Khê nhìn bà ấy nói: “Khi vào học thì chỉ có chủ nhật tới đây, chờ đến lúc nào nghỉ hè thì ngày nào tôi cũng tới.”

Người phụ nữ trung niên lại hỏi tiếp: “Vậy cô cũng giống mấy thợ may khác, nhận việc may vá quần áo hả?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Đúng vậy, muốn làm gì thì mua vải mang tới là được.”

Người phụ nữ trung niên nói: “Vậy được, rảnh rỗi tôi tới tìm cô may quần áo.”

Nguyễn Khê trò chuyện tới đây với người phụ nữ kia, cô gái cài hoa xanh cũng đã hạ quyết tâm. Cô ấy thay chiếc váy ra rồi ôm trong tay, sau đó lấy ra tám đồng từ trong túi, mỉm cười đưa tận tay cho Nguyễn Khê.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 339



Nguyễn Khê nhìn thấy tiền cũng mỉm cười, sau đó nói với cô ấy: “Nếu cô hài lòng thì sau này có thể đến tìm tôi làm, tất cả quần áo xuân hạ thu đông đều được hết. Còn có, nếu bạn bè của cô cũng thích thì có thể giới thiệu các cô ấy đến đây nhé.”

Cô gái cài hoa xanh mỉm cười gật đầu: “Được, tôi mặc váy này đến đơn vị quảng cáo hộ cô.”

Thử quần áo xong thì thu tiền, Nguyễn Khê cũng không ở lâu trong cửa hàng tơ lụa nữa.

Cô vội vàng chạy về quán của mình, bán mấy thứ cho vài vị khách đang xúm lại trước sạp hàng. Cô vừa thu xong tiền, ngẩng đầu lên thì đã thấy cô gái cài hoa xanh và bạn mình vẫn chưa đi, hai người cũng đi tới đây.

Nguyễn Khê nhìn hai người họ rồi hỏi: “Các cô còn cần gì nữa không?”

Cô gái cài hoa xanh chỉ vào bạn mình: “Bây giờ cô ấy cũng muốn may một chiếc.”

Việc làm ăn dâng đến tận cửa tất nhiên là chuyện tốt, Nguyễn Khê vội đi tới phía sau máy mau, hỏi bạn cô ấy: “Cô muốn may một chiếc giống hệt với bạn mình hả? Hay là may kiểu dáng mới?”

Cô gái này khá cổ hủ, không dám thử điều mới lạ, nhưng lại thật sự rất thích chiếc váy Nguyễn Khê làm, vì thế nhìn cô rồi nói: “Tôi muốn may một chiếc giống với cậu ấy, có phải tôi đi mua vải rồi mang đến đây, làm xong trực tiếp trả tiền công hay không?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Đúng vậy, từ thứ hai đến thứ bảy tôi không tới đây, chủ nhật tuần sau cô cứ cầm thẳng tới đây là được.”

Cô gái đồng ý với Nguyễn Khê xong, khoác tay cô gái cài hoa xanh rồi xoay người rời đi: “Về nhà lấy phiếu vải đi.”

Cô gái cài hoa xanh lúc này mới nhận ra: “Ý? Mình không dùng phiếu vải, chẳng phải được hời rồi à?”

Cô gái cài hoa xanh và bạn mình cùng nhau về nhà lấy phiếu vải, đến cửa hàng vải mua một tấm vải rồi lập tức trở lại tìm Nguyễn Khê. Sau đó, để lại vải cho cô, để Nguyễn Khê đo số, vóc người, rồi về nhà trong niềm vui cùng mong chờ tràn ngập cõi lòng.

Thấy hai người họ dần đi xa trên phố, Tạ Đông Dương quay đầu nhìn Nguyễn Khê nói: “Uy lực của chiếc váy này đúng là lớn mà!”

Nguyễn Khê cất giọng trêu chọc: “Anh cũng không xem là ai làm.”

Tạ Đông Dương giơ ngón tay cái với cô: “Tôi chẳng khâm phục ai cả, chỉ phục ngài Khê đấy!”

Vải và máy may đều cầm hết về ký túc xá, một tuần tiếp theo ở trong trường, sau khi tan học Nguyễn Khê vẫn tranh thủ may quần áo ở ký túc xá. Tất nhiên, cô đã thành thạo việc may vá nên tốc độ rất nhanh, làm một chiếc váy cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Chủ nhật, cô lại đi bày hàng, mang cả váy đã may sẵn qua đó. Cô gái kia tới trả tiền công, vui vẻ cầm váy về, lần này, Nguyễn Khê đã hoàn thành đơn hàng may thứ hai.

Có chiếc thứ nhất thứ hai, hai cô gái mặc váy ra ngoài gọi đồng nghiệp và hàng xóm xem, còn có mấy khách hàng đã nhìn thấy Nguyễn Khê bán quần áo trong cửa hàng tơ lụa lần trước cũng mang vải tới tìm cô. Tiếp theo, tất nhiên có thêm chiếc thứ ba, thứ tư.

Nhóm Lý Hiểu Phương cũng muốn may quần áo mới thay đổi mùa, sau khi lấy được phiếu vải, họ tới cửa hàng vải mua vật liệu trở về, cũng bảo Nguyễn Khê may quần áo cho họ. Chờ đến khi quần áo mới của họ may xong, lại có người của các phòng ngủ khác cũng cầm vải tới tìm cô.

Cứ thế hai tháng ngắn ngủi, người tìm Nguyễn Khê may quần áo đã xếp thành hàng dài.

Nguyễn Khê nhận công việc trong tay, sau đó làm theo trình tự trước sau.

Vì thế, ngày thường ở ký túc xá cô cũng có thể kiếm được tiền, các bạn học trong trường sẽ mang vải tới ký túc xá tìm cô. Mà các công việc nhận ngày chủ nhật khi bày hàng cũng mang về đây làm. Đến chủ nhật, cô lại đi bày sạp bán cả ngày.

Như vậy, một tuần cũng kiếm được mấy trăm.

Mệt thì có mệt, nhưng lúc đếm tiền cũng thật sự hào hứng.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, một học kỳ đã trôi qua hơn nửa.

Thời gian lên lớp nên cửa hàng ít người nhất, Lục Viễn Chinh đi vào cầm điện thoại lên, bấm một dãy số rồi chờ.

Một lát sau điện thoại được kết nối, nghe thấy giọng nói truyền tới từ đầu dây bên kia, anh ta khẽ lấy một hơi rồi nói: “Mẹ, con là Viễn Chinh, sao hai tháng nay mẹ không gửi tiền sinh hoạt cho con thế?”

DTV

Một giọng nói bất mãn vang lên trong ống nghe: “Con còn mặt mũi gọi điện hỏi mẹ à? Mẹ cho con tiền sinh hoạt còn đều lấy đi làm gì? Có phải Diệp Thu Văn ở chỗ con đúng không? Con chê cô ta chưa hại mình đủ thảm à? Mẹ không biết rốt cuộc con đang nghĩ gì nữa? Bây giờ, con là sinh viên, con muốn cả đời này bị hủy trên người cô ta ư?”

Lục Viễn Chinh khẽ hít một hơi, lát sau lại lên tiếng: “Con cũng không thể mặc kệ cô ấy chứ?”

Giọng nói trong tai nghe càng thêm bất mãn: “Con là gì của cô ta? Cha mẹ cô ta không quản, con lại đi lo cho cô ta? Cô ta đang kéo chân sau, liên lụy đến con đấy con có biết không? Nếu con không chia tay với cô ta, về sau không có tiền đâu.”

Reng, reng, reng...

Trong điện thoại vang lên tiếng máy bận.
 
Back
Top