Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 310



Vậy là Nguyễn Thúy Chi bèn không nói thêm nhiều nữa, chỉ nhìn Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết bảo: “Cô cũng không biết phải kể cho các cháu thế nào qua thư nữa, cứ thấy xấu hổ lạ thường. Không được nói với ông nội các cháu chuyện này. Mà các cháu thấy anh ấy sao?”

Quan sát đã nửa ngày, tất nhiên Nguyễn Khê có cảm giác của mình. Cô không kìm được cười, nhìn Nguyễn Thúy Chi bảo: “Trái lại cháu cảm thấy rất tốt, cháu nhận ra trong mắt dượng ấy toàn là cô, đối xử với cô rất tốt.”

Nguyễn Thúy Chi cũng không nhịn được cười, nụ cười này là phát ra từ nội tâm, gật đầu trả lời: “Dạ, cháu đi cùng dượng ấy thấy dượng rất ung dung, vững chãi, dù không nói nhiều nhưng rất có trách nhiệm. Dượng ấy còn có văn hóa, khả năng cũng tốt.”

Nói xong, cô ấy đột nhiên cười rồi nhỏ giọng: “Chủ yếu là anh ấy biết nghe lời, bảo làm cái gì thì làm đó. Biết trồng trọt lại biết đào đất, ở nhà thì giặt quần áo, nấu cơm, dọn nhà. Cái gì anh ấy cũng làm, bình thường đến cả nước lã cũng không để cho cô chạm vào.”

Thật ra cô ấy không nói, từ tình trạng của cô ấy, Nguyễn Khê cũng có thể nhận ra bây giờ cô ấy đang sống rất hạnh phúc. Người hạnh phúc thì đáy mắt không có cảm giác mệt mỏi, tinh thần toàn thân xán lạn, như đang tỏa sáng. Nguyễn Thúy Chi hiện tại chính là vậy đấy.

Mỗi năm Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đều sẽ về nhà mấy ngày như vậy, việc Nguyễn Thúy Chi thích làm nhất chính là nói chuyện phiếm với Nguyễn Khê, cảm thấy có thể có được rất nhiều điều có ích. Vậy nên đêm đó cô ấy không đến phòng của Nhạc Hạo Phong, mà chen chúc với Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết trong cùng một phòng.

Ba người cô, cháu tán gẫu cho tới đêm khuya, nói một đỗi thì ngủ mất.

Ngày hôm sau, Nhạc Hạo Phong dậy rồi cũng không đánh thức ba cô, tự về nhà giúp đỡ mọi người quét tước vệ sinh rồi dán câu đối xuân trước. Đến khi Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thúy Chi thức dậy về nhà, gia đình cũng gọi anh ấy dọn dẹp giống như Nguyễn Trường Sinh.

Tôn Tiểu Tuệ không quen nhìn cái này, không quen nhìn cái kia, vậy tất nhiên cũng không quen nhìn Nhạc Hạo Phong.

Mỗi lần chứng kiến Nhạc Hạo Phong làm việc ở nhà, bà ta sẽ luôn đứng lẩm nhẩm phía sau: “Tìm một người đàn ông như vậy thì có ích gì? Chẳng có chút gì là trông ra dán đàn ông, suốt ngày chẳng thấy có chính kiến gì, chỉ toàn xum xoe nịnh đầm xung quanh Nguyễn Thúy Chi. Nguyễn Thúy Chi chính là trời của anh ta đấy! Đàn ông thì bản thân phải là trời mới đúng chứ, phải để phụ nữ xoay xung quanh anh ta, vậy mới xứng được gọi là đàn ông! Loại đàn ông không cha không mẹ, không có bản lĩnh này cũng chỉ mỗi Nguyễn Thúy Chi cần thôi, chứ cô ta sẽ chẳng tìm được ai khá hơn nữa!”

Nguyễn Thúy Chi không hề quan tâm người khác nói cô ấy như thế nào. Cuộc sống mình sống có thoải mái không thì chỉ tự mình biết. Cô ấy đã từng là vợ của một người đàn ông “khiến người ta hâm mộ”, sau cuộc hôn nhân đó, cô đã hiểu rõ được một đạo lý: Cuộc sống không phải là thứ để người khác nhìn.

Trong những ngày cô sống với Lưu Hùng, không ai không ước ao được gả vào trấn giống cô ấy, họ ước mình có thể lấy được một người đàn ông có điều kiện như Lưu Hùng vậy. Tuy nhiên, phía sau sự hâm mộ đó rốt cuộc có bao nhiêu cay đắng, chỉ có chính cô ấy biết được.

Bây giờ cuộc sống của cô luôn luôn hạnh phúc, ngày nào cũng trải qua đầy ngọt ngào.

Nhạc Hạo Phong có cha mẹ, không có nhà cửa, bây giờ anh ấy chính là người nhà họ Nguyễn bọn họ. Kết hôn rồi cô không cần đến nhà người khác làm con hầu, có người giúp đỡ mà còn được ở cạnh cha, mẹ. Trong cả trấn Thiên Phượng, còn có ai có thể sống thoải mái như cô ấy chứ?

DTV

Nhất là mấy hôm nay hai cô cháu gái cô ấy cũng về rồi, ngày nào cô ấy cũng mừng rỡ đến mức không khép miệng được.

Nhưng Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết không thể nán lại nhà lâu hơn, vì trường học sắp khai giảng rồi.

Chẳng còn mấy ngày nữa là qua năm mới, hai người sắp phải đi rồi.

Vì năm nay là một bước ngoặt của thời đại khác, sau khi cải cách mở cửa, xã hội sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, cũng sẽ có rất nhiều cơ hội. Vậy nên, trừ thi đậu đại học, trong lòng Nguyễn Khê cũng có những tính toán khác.

Nếu đã gặp thời khắc lịch sử ‘gió xuân thổi đầy mặt đất’ này, tất nhiên cô không thể lãng phí. Cô không thể không quan tâm gì cả như những sinh viên khác, học xong bốn năm đại học một cách vô tâm vô phế rồi đợi chia việc, ôm bát sắt mà sống.

Tuy nói ở thời đại này, bát sắt là thể diện lớn nhất, nhưng mục tiêu của cô không nằm ở đó.

Mà trong mục tiêu và dự định của cô, Nguyễn Thúy Chi là người không thiếu được.

Vậy nên, trước đêm xuất phát đến trường đi học, cô gọi Nguyễn Thúy Chi sang một bên, lén lút hàn huyên trò chuyện với cô ấy.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 311



Cô cũng không ém nhẹm toàn bộ đi nữa, nói thẳng với Nguyễn Thúy Chi: “Cô ba, hồi còn trong thành phố em đã nghe được chút tin phong thanh, bảo là có thể mấy năm nữa nhà nước sẽ thả lỏng trong kinh tế tư hữu và quẩn lý lưu động nhân khẩu, cũng chính là sẽ cho phép một số người được sinh lợi cá nhân, cũng cho phép mọi người vào thành phố tìm việc làm. Trong núi này không làm được chuyện lớn gì cả, nếu mấy năm nữa nhà nước cho phép mọi người vào thành phố tìm việc, thậm chí là kinh doanh, cô ba, cô có muốn vào thành phố không?”

Nguyễn Thúy Chi nghe xong lời này thì sửng sốt hồi lâu. Trong phút chốc, cô ấy không tài nào tiêu hóa được.

DTV

Ngay cả trấn trên cô ấy cũng chưa từng nghĩ mình có thể... Vào thành phố? Thành phố nào cơ?

Phải một lúc sau, cô ấy mới hơi tiêu hóa được chút, bèn hỏi Nguyễn Khê: “Đi vào thành phố nào? Chỗ của cha em à?”

Nguyễn Khê nhìn cô ấy, nói thẳng: “Không phải, cô theo cháu đến thủ đô.”

Nguyễn Thúy Chi bị kinh hãi, trừng mắt nhìn Nguyễn Khê: “Đến thủ đô? Cô á?”

Nguyễn Khê nhìn cô cười: “Chính là cô đó. Trước đó cháu đã học đã có thăm dò, đợi cháu sắp xếp bên mình xong rồi, đến lúc đó cô và dượng cùng đến. Cô nghe cháu, mấy năm tới hãy tìm học sinh, nhất định phải hướng dẫn, dạy dỗ cho thật tốt!”

Nguyễn Thúy Chi vẫn cảm thấy mình như đang mơ: “Có thể... được à?”

Nguyễn Khê bình tĩnh lạ thường: “Cô không tin cháu sao?”

Nguyễn Thúy Chi vội đáp: “Không phải cháu không tin cô, chẳng qua cháu chỉ cảm thấy... Quá khó tưởng tượng ra được!”

Nguyễn Khê đưa tay qua nắm lấy tay cô ấy, nhìn vào ánh mắt cô: “Dù sao cô cũng phải nghe cháu! Mấy năm nữa cô hãy nhận học trò, để bọn họ học thành nghề, tự lập được tiệm may, vậy đợi cô đi rồi trên núi này cũng sẽ không thiếu người may quần áo. Trong khi đó cô cũng luyện tập khả năng dạy học nhiều hơn, biết thế nào là dạy học, để họ có thể học được nhanh, tốt hơn. Đến lúc đó chúng ta cùng gầy dựng sự nghiệp tại thủ đô, sau này nếu phát triển tốt, chúng ta sẽ đón ông nội, bà nội, chú thím năm đến, tiếp tục làm nên nghiệp lớn.

Nghe xong lời cô nói, tim Nguyễn Thúy Chi bị làm cho nhảy ‘thình thịch, thình thịch’ cực kỳ lợi hại.

Đến thủ đô? Làm nên nghiệp lớn?

Trời ạ, có nằm mơ cô ấy cũng không dám nói chuyện như thế.

Nếu không phải lời này được phát ra từ miệng Nguyễn Khê, hẳn là cô ấy đã mắng người ta bị điên từ lâu rồi.

Cô ấy nhìn vào mắt Nguyễn Khê, nuốt một ngụm lớn nước bọt, rồi lại nuốt thêm một ngụm khác.

Sau đó, cô ấy hít một hơi thật sâu, gật đầu nói với Nguyễn Khê: “Được, vậy mấy năm tiếp cô sẽ dạy mấy người học trò!”

Nguyễn Khê biết cô ấy đang căng thẳng lắm, không kìm được mà bật cười: “Cô đừng để lời to tát đó của cháu hù dọa, cô cứ coi như cháu khoác lác đi, cũng đừng nói với người khác, tránh để gây phiền phức. Trái lại cô cứ dạy học trò đi, còn lại thì giao cho cháu, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Lại thêm một lúc sâu nữa, tim Nguyễn Thúy Chi mới đập thư thả hơn chút: “Được, cô nghe theo cháu hết!”

Nguyễn Khê mím môi rồi lại cười, bỗng nói một câu không liên quan: “Cô cũng có thể nhân dịp mấy năm tiếp mà sinh một đứa bé!”

Nghe cô nói vậy, Nguyễn Thúy Chi cũng mím môi lại, mím chặt khóe môi mà lại không kìm được để tràn nụ cười ra.

Chẳng mấy chốc Nguyễn Khê đã rõ ràng, buông tay ra chuyển sang áp lên bụng cô ấy: “Không phải là...”

Nguyễn Thúy Chi gật đầu với cô, đè nhỏ giọng nói: “Vẫn chưa đầy ba tháng, cô vẫn chưa nói với ông nội, bà nội trong nhà đó. Nhưng mà bọn cô cũng nghĩ xong tên rồi, dù là con trai hay con gái, đều theo họ của cô, gọi là Nguyễn Nhạc.”

Nguyễn Khê cười, vươn tay chọc mấy cái lên bụng Nguyễn Thúy Chi, tuy cách cái áo bông nên không cảm chọc được gì cả.

Chọc xong, cô nhìn Nguyễn Thúy Chi bảo: “Đến lúc đó một nhà ba người đều qua hết đi.”

Nguyễn Thúy Chi nhìn bụng của mình, lại ngẩng đầu nhìn Nguyễn Khê.

Nếu như lời Nguyễn Khê là thật, đến lúc đó nếu thật sự có thể để ba người nhà họ đều đến nơi, vậy tất nhiên là cô ấy cầu còn không được.

Bây giờ kỳ thi đại học đã được khôi phục, học tập trở thành vông việc quan trọng nhất. Nếu họ ở lại trong vùng núi hẻo lánh này, căn bản là con của họ không đến trường được.

Không được đi học sẽ không có tương lai, sẽ ngây người cả đời trong núi như bọn họ vậy.

Cô ấy cười tin tưởng Nguyễn Khê, bèn gật đầu với Nguyễn Khê: “Được!”

Sau khi nói hết những lời này, Nguyễn Thúy Chi giống như hai năm trước, lại móc tiền ra khỏi túi trên người.

Lần này Nguyễn Khê không hề từ chối nữa mà khẽ hít một hơi, nhận lấy.

Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cầm hành lý lại tạm biệt để rời nhà một lần nữa.

Sau khi chuyện như ly biệt rồi đoàn tụ này trở nên bình thường, không ai có tâm trạng thương cảm gì nữa, nhưng sự dặn dò gia đình dành cho các cô không hề thay đổi. Họ đều sợ các cô ở bên ngoài không ai chăm sóc, sẽ chịu uất ức.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 312



Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết rời nhà lên đường lần nữa, nhưng lần này nơi họ phải đi là một chốn hoàn toàn mới.

Nguyễn Trường Sinh đưa các cô đến công xã, ở lại với các cô tại nhà khác một đêm. Ngày hôm sau, họ dậy ăn sáng xong lại đến nhà Tiền Xuyến mượn xe đạp. Anh ấy chất hành lý lên trước xe rồi sau xe, tiễn các cô đến trạm xe lửa huyện.

Xe đạp dừng lại bên ngoài trạm xe lửa, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nhảy xuống xe.

Nguyễn Trường Sinh dặn bọn họ: “Lần này chỉ có hai người các cháu thôi, không có ai theo cả, nhất định ở ngoài phải cẩn thận.”

Nguyễn Khê gật đầu với anh ấy: “Không sao ạ, đây cũng không phải lần đầu chúng cháu xa nhà.”

Nguyễn Trường Sinh vui mừng nhìn hai cô nói: “Các cháu đều có tiền đồ hơn chúng ta, đến thành phố rồi thì học hành cho tốt. Có khó khăn gì mấy đứa cứ viết thư về, thiếu tiền hay là thiếu gì đó, chú năm sẽ gửi thư cho các cháu.”

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết trăm miệng một lời: “Chú năm, chúng cháu nhớ rồi.”

Nghe xong lời dặn, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết bèn xoay người đi vào trạm xe lửa.

Nguyễn Trường Sinh nhìn theo bọn họ đi vào trong, hít thật sâu, đặt chân lên bàn đạp xe, đạp quay ngược về. Trên đường đi, gió rất lạnh, anh ấy lại lái xe thật nhanh, toàn bộ tóc trên trán đều bị gió thổi cho dựng thẳng lên.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đi vào trạm, mua vé lên tàu.

Tìm được vị trí của mình bên trên, trước họ thả hành lý xuống, rồi đến chỗ ngồi để ngồi.

Đợi cho còi tàu vang lên, Nguyễn Khiết đột nhiên giơ tay lên chỉ về trước: “Hành trình mới! Bây giờ lại bắt đầu rồi!”

Nguyễn Khê quay đầu nhìn lướt qua cô ấy, không kìm được mà bật cười: “Tiểu Khiết của chúng ta đã trở nên vừa tự tin vừa hoạt bát rồi!”

Cô còn nhớ, ba năm trước, khi theo Nguyễn Trường Phú vào thành phố, cô ấy giống như con thỏ trắng nhỏ lần đầu rời khỏi hang của mình vậy. Lúc nào cô ấy cũng phải kéo tay áo Nguyễn Khê, căng thẳng đến mức luôn ôm lấy mặt, không dám lên tiếng nói, th* d*c cũng phải đè xuống.

Mà bây giờ, cô ấy đã hoàn toàn tự tin rồi.

Sau khi ngồi một ngày một đêm trên tàu hỏa, sáng ngày hôm sau Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đã đến ga. Đứng ở sân ga, họ hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn mặt trời đang nhô lên, sau đó hai người nhìn nhau mỉm cười rồi rời khỏi nhà ga.

Sau khi ra khỏi nhà ga, họ bắt một chiếc xe taxi chạy đến gần trường học, hai người không vội vàng đến trường mà tìm một quán ăn sáng ở ven đường vào ăn sáng trước.

Ăn bánh quẩy và đậu hũ xong, cả người cảm thấy ấm người hơn hẳn.

Xách hành lý ra khỏi quán ăn sáng, Nguyễn Khê khẽ kéo khăn quàng cổ lên trên mặt một chút che miệng ngăn lại hơi lạnh, cô khẽ hít mũi rồi quay đầu nói với Nguyễn Khiết: “Đi thôi, dẫn em đến trường trước.”

Rốt cuộc đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Khiết đến trường một mình, Nguyễn Khê đương nhiên không quá yên tâm về cô ấy lắm. Cô đưa Nguyễn Khiết đến cổng trường học, nhìn thấy cô ấy đi qua cổng trường, rồi đi sâu vào trong trường học, cô mới mang hành lý rời đi.

Nguyễn Khê đi đến nhà ga trả tiền rồi ngồi tàu đến trường của mình.

Sau khi xuống tàu, Nguyễn Khê tìm kiếm trường học của mình. Cô xách hành lý đứng trước cổng, ngửa đầu nhìn bốn chữ lớn trên cổng. Bên cạnh có những học sinh khác xách hành lý đi vào, trên mặt bọn họ đâu đâu cũng là vẻ phấn khởi.

Lúm đồng tiền của cô đã ẩn giấu dưới khăn quàng cổ, nhưng chỉ đôi mắt thôi cũng đã đủ lấp lánh sáng ngời.

Nguyễn Khê hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười bước vào cổng trường.

Nước chảy như cột trụ dưới vòi nước, tay khẽ di chuyển một chút trụ nước biến mất.

DTV

Ngón tay trắng nõn của cô rơi vào trong chậu tráng men vốc dòng nước ấm trong vắt lên mặt.

Nguyễn Khê lấy khăn ra lau khô mặt rồi đổ nước trong chậu rửa mặt đi. Cô cầm lấy cốc nước súc miệng chứa bàn chải và kem đánh răng quay trở về ký túc xá.

Về đến ký túc xá, cô cất đồ dùng vệ sinh, treo khăn lau mặt lên rồi cầm lược đến trước gương chải đầu.

Tóc của cô đen nhánh, mềm và bóng, chất tóc rất tốt, có thể chải từ gốc đến ngọn ngay khi vừa đưa lược lên chải. Nhưng cô vẫn luôn không để tóc quá dài, chỉ để đến ngang n.g.ự.c để khi buộc chúng lên không quá rắc rối.

Cô chải tóc tết thành hai b.í.m gọn gàng rồi dùng cột tóc buộc chặt lại.

Vừa buộc tóc xong, cô chợt nhìn thấy bạn cùng phòng Lý Hiểu Phương ở trên giường bên cạnh đang gãi đầu ngồi dậy.

Cô ấy quay đầu nhìn Nguyễn Khê, tiếng nói nặng giọng mũi: “Dậy sớm thế, đến thư viện sao?”

Đến trường học một tuần vẫn chưa được nghỉ ngơi, hôm nay là chủ nhật cho nên tất cả mọi người dậy hơi muộn một chút.

Nguyễn Khê buộc chặt tóc rồi cầm lược: “Không phải, hôm nay mình có việc phải đi ra ngoài.”

Tiếng nói chuyện của Lý Hiểu Phương vẫn nặng giọng mũi: “Ồ.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 313



Cô ấy đến trường học chưa được hai ngày đã bị cảm, đến bây giờ vẫn chưa tốt lên, cái mũi vẫn còn bị nghẹt.

Nguyễn Khê cũng không chần chờ với cô ấy nữa, cô cầm lấy cặp sách đeo lên lưng rồi đứng lên, nhỏ giọng nói với cô ấy: “Mình đi trước đây.”

Lý Hiểu Phương khẽ gật đầu rồi ngã người xuống giường ngủ tiếp.

Nguyễn Khê đến căn tin ăn sáng, sau đó mang cặp sách ra khỏi trường.

Trước kia lúc chưa xuyên qua đương nhiên là cô đã đến thủ đô rồi, nhưng cô lại chưa từng đến thủ đô vào những năm bảy mươi. Ở thời đại này, thành Tứ Cửu vẫn chưa có sầm uất sôi động như thế, phần lớn nhà dân đều là nhà nhỏ một tầng lợp ngói xám, và cảnh đường phố thì xám xịt.

Cô đeo cặp sách đi vào trong một con hẻm nhỏ thì nhìn thấy một cửa hàng sửa xe.

Trước cửa hàng sửa xe được dựng một cái rạp che mưa, ven đường có một dãy xe đạp cũ, có loại mới tám mươi phần trăm và mới ba mươi phần trăm. Một chàng trai khoảng chừng hai mươi tuổi mặc đồng phục màu xanh da trời đang ngồi ở dưới rạp sửa xe đạp.

Nguyễn Khê không nhìn chàng trai kia quá lâu, chỉ nhìn nhìn dãy xe đạp cũ ở trước.

Chàng trai sửa xe ngẩng đầu đưa mắt nhìn cô một lúc, sau đó ném dụng cụ sửa xe trong tay đi, rửa sạch tay rồi đến đứng trước mặt Nguyễn Khê đánh giá cô một lượt, hỏi cô: “Muốn mua xe sao?”

Nguyễn Khê nhìn chàng trai này, rồi lại nhìn tên cửa hàng sửa xe của anh ấy, một lát sau mới hỏi: “Anh bán sao?”

Chàng trai khẽ cười, nhỏ giọng nói: “Tôi có bán hay không cũng phải xem cô có muốn mua hay không.”

Nguyễn Khê nghi ngờ nhìn anh ấy, lại hỏi: “Vậy những chiếc xe này của anh bán như thế nào vậy?”

Chàng trai chỉ vào những chiếc xe đạp cũ nói: “Loại này cũ ít tính cô bốn mươi, loại này mới đến tám mươi phần trăm thì phải tám mươi.”

Nguyễn Khê lại nhìn anh ấy: “Đây không phải là tính toán đầu cơ trục lợi rồi sao?”

Chàng trai không chút hoang mang nhìn cô cười: “Nếu như cô mua thì theo như lời cô nói cũng là đầu cơ trục lợi rồi, tội danh giống nhau mà thôi, cô cũng không thể kiện tôi nhỉ? Nếu như cô không mua, tôi đây cũng không thể đầu cơ trục lợi, cô nói xem có phải hay không?”

Lấy giấy tờ cửa hàng sửa xe hợp pháp để che dấu, một bên sửa xe một bên đầu cơ trục lợi, lá gan cũng đủ lớn thật.

Nhưng Nguyễn Khê cũng mặc kệ chuyện này, bây giờ quả thực cô rất muốn mua một chiếc xe đạp. Vốn cô tính mua xe mới, nghe nói trên chợ đen có người bán phiếu xe đạp, nhưng cô tính đi tính lại, thật sự là không mua nổi.

Phiếu xe đạp cũng phải khoảng một trăm hai, hơn nữa bản thân chiếc xe đạp mới cũng phải có giá một trăm năm mươi, vậy thì cũng gần ba trăm rồi. Ba trăm tệ là một khoản lớn, cho dù cô có đào ra được thì cô cũng tiếc.

DTV

Vì thế nghĩ tới nghĩ lui, cô nghĩ xe. có thể mua một chiếc đã qua sử dụng hay không.

Vừa vặn khi cô chuyển đến đây lại thấy được cửa hàng bán xe đã qua sử dụng.

Nếu người này dám bán, vậy thì cô có gì mà không dám mua chứ. Vì thế cô ở trong đống xe đạp lựa chọn, cuối cùng chọn một chiếc xe nửa mới nửa cũ, cò kè mặc cả với chàng trai cả nửa ngày, dùng năm mươi tệ mua.

Chàng trai nhận tiền rồi giao xe đạp cho cô, vỗ vỗ đệm nói: “Bao cô đạp hài lòng.”

Nguyễn Khê nhận lấy xe rời đi, kết quả đạp ra ngoài chưa được năm mươi mét thì dây xích xe của xe bị tuột ra.

“...”

Nguyễn Khê quay đầu xe lại, dắt xe trở về lại trước mặt chàng trai.

Chàng trai lại không chút xấu hổ, nhanh chóng thay cho Nguyễn Khê dây xích loại tốt nhất.

Kết quả Nguyễn Khê đạp ra ngoài chưa tới năm mươi mét, dây xích xe lại một lần nữa bị tuột ra.

Lần này cô lại dắt xe trở về lại, nhìn chàng trai nói: “Anh nghe giọng nói của tôi là ở vùng khác, thấy tôi là người vùng khác lại còn trẻ, cho nên lừa tôi có phải không? Chiếc xe này có giá năm mươi tệ, nhưng tôi thấy ngay cả mười tệ cũng không đáng giá, tôi không lấy nó nữa.”

Cũng may dây xích bị tuột hai lần đều là chưa đi xa cửa hàng, chuyện này nếu như đi xa thì khi trở về cũng không thể nói rõ.

Chàng trai nhìn cô cười: “Em gái à, sao tôi có thể lừa cô được chứ? Cô nhìn chiếc xe này của tôi đi, hãng Chim Bồ Câu Bay chính cống đấy.”

Nguyễn Khê nhìn chiếc xe đạp rồi lại nhìn anh ấy: “Cái ghi đông này là hãng Chim Bồ Câu Bay phải không?”

“...”

Lần này chàng trai cười có hơi tế nhị hơn một chút.

Đúng thực là chỉ có cái ghi đông ở phía trước là nhãn hiệu Chim Bồ Câu Bay, những linh kiện khác đều là lắp ghép lộn xộn, tất cả đều không phải là đồ tốt. Nhưng dù sao cũng đều là do anh ấy cực khổ lắp ráp nên. Trước đó vẫn còn rất tốt, ai ngờ vào thời điểm quan trọng xe lại bị tuột xích chứ!
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 314



Thấy được vẻ mặt của anh ấy, Nguyễn Khê trừng lớn hai mắt lên nói: “Trả tiền lại đây! Vứt hết mặt mũi của người dân thủ đô!”

Chàng trai cũng không tức giận, lại gọi Nguyễn Khê: “Nếu không cô nhìn lại những chiếc khác xem, tôi tính cho cô rẻ hơn một chút.”

Làm sao có người bị lừa mà vẫn còn mua tiếp ở đây được nữa chứ, Nguyễn Khê đưa tay về phía anh ấy: “Không muốn.”

Dáng vẻ của chàng trai không quá tình nguyện, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn trả lại năm mươi tệ cho Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê cầm tiền dứt khoát rời đi, tiếp tục đi dạo ở nơi khác.

Chàng trai cũng không quá lo lắng, anh ấy ngồi lại dưới rạp sửa xe tiếp, cũng đặt cả chiếc xe cứ bị tuột xích mãi vừa rồi kia ở bên cạnh, dự định sửa xong chiếc xe trong tay này sẽ lấy chiếc kia lại chơi đùa một chút.

Ánh nắng mặt trời chiếu trên rạp dời đi, khi chạng vạng tối, bóng rạp đổ về phía đông, cô gái định mua xe vào buổi sáng kia lại trở về. Cô vẫn mang cặp sách đi bộ, trông như thể đã đi cả một ngày rất mệt mỏi vậy.

Chàng trai đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đóng cửa về nhà, nhìn thấy Nguyễn Khê trở lại thì hỏi một câu: “Không tìm được sao?”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy, lên tiếng đáp: “Ừm.”

Đầu năm nay mua đồ là phiền phức nhất, hôm nay cô có thể gặp trúng cửa hàng này cũng đã coi như là may mắn rồi. Bởi vì buổi sáng vừa ra ngoài đã đụng trúng, cho nên cô nghĩ ở thành phố lớn người đầu cơ trục lợi cũng nhiều, nhưng kết quả cũng không có nhiều.

Chàng trai vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc: “Cô cho rằng ai cũng dám làm loại chuyện này sao?”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy không nói lời nào, cô không biết nên nói cái gì.

Chàng trai bị cô nhìn chằm chằm một hồi thì cảm thấy không được tự nhiên, dừng việc đang làm lại, ngẩng người lên dò xét cô một lượt nói: “Đầu năm nay người từ nơi khác tới cũng không nhiều, nhìn cô cũng không giống như tới thăm người thân, là đến học đại học sao?”

Nguyễn Khê vẫn trả lời đơn giản: “Ừm.”

Chàng trai gật đầu nói: “Sinh viên đại học, không tệ, tôi thi không có đậu.”

Nói xong anh ấy lại hỏi: “Cô rất cần một chiếc xe sao?”

DTV

Nguyễn Khê nhìn anh ấy, vẫn là đáp: “Ừm.”

Chàng trai cười cười: “Thấy cô cũng thật sự có phần khó khăn, để làm vẻ vang cho nhân dân thủ đô chúng tôi, tôi sẽ để lại cho cô một chiếc xe tốt. Tuần sau cô qua đây lấy, lần này tuyệt đối không lừa cô không gạc cô, chuẩn bị cho cô một chiếc xe tốt. “

Vẻ mặt Nguyễn Khê lộ vẻ khác đi một chút, có hơi buông lỏng: “Thật sao?”

Chàng trai nói: “Tuần sau cô sang đây xem, nếu không tốt thì cô không lấy là được, tôi cũng sẽ không ép mua ép bán”.

Nguyễn Khê thả lỏng đồng ý: “Được, vậy tuần sau tôi lại đến.”

Nguyễn Khê đi ở bên ngoài một ngày, khi trở lại trường sắc trời cũng đã tối. Cô đến căn tin ăn cơm tối rồi trở về ký túc xá rửa mặt một phen, leo lên giường ngồi đọc sách, sau đó mệt mỏi nhét sách dưới gối đầu rồi đi ngủ.

Bởi vì nội quy của nhà trường rất nghiêm khắc, cũng bởi vì nhiều người đã rời khỏi trường rất nhiều năm, chịu nhiều tra tấn ở các nhà máy hay nông thôn, cho nên bây giờ một lần nữa lấy lại được cơ hội học tập, bọn họ đều liều mạng bổ sung lại kiến thức.

Nghiêm túc nghe giảng ở trên lớp là điều cơ bản nhất, ngoại trừ thời gian ở trên lớp, dường như thời gian còn lại tất cả mọi người cũng đều học tập. Bình thường không phải ở trong phòng tự học thì ở trong thư viện, những bạn học có tâm tư định làm chuyện khác cũng không nhiều.

Đương nhiên Nguyễn Khê là một người trong những bạn học đó.

Tất nhiên, tâm tư của cô không phải dùng vào chuyện những chuyện như yêu đương bị cấm đoán rõ ràng trong quy định của trường học, mà là khi có thời gian thì ra ngoài để tìm hiểu tình hình xã hội bên ngoài. Chú ý đến xu hướng ở bên ngoài từng giờ từng phút, chuẩn bị cho những việc muốn làm trong tương lai.

Vào ngày chủ nhật thứ hai sau khi lên đại học, cô vẫn không ở trong ký túc xá cũng không đến thư viện để đọc sách.

Ăn xong bữa sáng, cô đeo cặp sách đi tìm cửa hàng sửa xe mà cô đã ghé vào tuần trước.

Chàng trai kia vẫn mặc đồng phục màu xanh da trời. Khi thấy cô vào cửa hàng, anh ấy còn lên tiếng chào hỏi cô trước. Sau đó anh ấy từ dưới rạp đứng dậy đi vào cửa hàng, dắt một chiếc xe trông như mới khoảng tám mươi phần trăm, sơn màu đen bóng từ trong cửa hàng ra.

Chàng trai trực tiếp dắt xe đến trước mặt Nguyễn Khê, cũng không nhiều lời, dựng thẳng ngón cái và ngón trỏ lên: “Chiếc xe này tôi đã giữ lại cho cô một tuần rồi, tất cả các bộ phận đều tốt, lấy cô tám mươi.”

Đã bị lừa một lần đương nhiên phải cẩn thận, Nguyễn Khê nhìn anh ấy nói: “Tôi muốn đạp thử.”

Chàng trai ngược lại rất hào phóng, trực tiếp đưa xe cho cô: “Đạp đi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 315



Nguyễn Khê đi vòng qua bên trái xe đạp, nắm lấy tay cầm dắt ra đường. Cô ngồi lên xe, đạp tới đạp lui trên con hẻm trước tiệm sửa xe mấy vòng, cô có thể cảm nhận được xe này quả thực rất không tệ, đẹp nhẹ lại còn mượt.

Đạp xong cô dắt xe vào lại cửa hàng sửa xe, nhìn chàng trai hỏi: “Có thể rẻ hơn một chút được không?”.

Chàng trai nói: “Chiếc xe này sao? Tôi tùy tiện dắt đi cũng có thể bán nó với giá một trăm rồi, là do tôi thấy cô còn trẻ lại thực sự rất cần một chiếc xe, mới để cho cô tám mươi, căn bản là không có lấy chi phí tiền công của cô.”

Nguyễn Khê nhìn chiếc xe rồi lại nhìn chàng trai, cô vẫn cảm thấy tám mươi là quá đắt.

Nhưng cô cũng không thể tìm được một chiếc xe rẻ hơn và tốt hơn thế này, thế là cô thở phào gật đầu: “Được rồi.”

Chàng trai đứng trước mặt cô nhìn cô lấy tiền ra, sau khi nhận tiền từ cô và đếm lại, anh ấy bỗng nói một câu: “Như vậy đi, cô chờ một chút, tôi cho cô một cái vòng khóa thép.”

Nguyễn Khê đợi ở bên ngoài một lúc thì thấy chàng trai cầm lấy cái vòng khóa thép từ trong cửa hàng đi ra.

Cô nhận lấy cái vòng khóa thép từ chàng trai, cười nói: “Cảm ơn anh”.

Chàng trai nhìn cô rồi lại hỏi: “Cô học trường nào thế?”

Nguyễn Khê nở nụ cười: “Bắc Đại.”

Nghe xong vẻ mặt của chàng trai nghiêm lại: “Ây da, thật là kinh ngạc, là nhân tài trụ cột của quốc gia đây mà.”

Nguyễn Khê không nói nhiều với anh ấy, cô khoá vòng khoá thép vào xe rồi đạp xe rời đi.

Đương nhiên cô cũng không quay lại trường học, mà là đạp xe đi vòng quanh thành Tứ Cửu một lượt.

Ngày hôm nay đi chưa hết, chủ nhật tuần sau cô lại tiếp tục đi khắp hang cùng ngõ hẹp.

Thật tình cờ cô lại gặp lại chàng trai sửa xe đạp kia ở trong một con hẻm nhỏ, chàng trai nhận ra cô, cũng nhận ra cả chiếc xe đạp do mình lắp ráp, anh ấy chặn cô lại hỏi: “Cô rốt cuộc là sinh viên trường Bắc Đại hay là ở hẻm Xuyến Tử thế?”.

Nguyễn Khê đáp lại anh ấy: “Sinh viên trường Bắc Đại thì không thể ở hẻm Xuyến Tử sao?”

Chàng trai: “Được rồi, tôi là người sửa xe ở hẻm Xuyến Tử!”

Thời gian rảnh rỗi sau khi học xong của năm nhất đại học này, ngoại trừ vùi đầu vẽ bản thảo thiết kế quần áo, thiết kế một số bộ quần áo phù hợp với thẩm mỹ của thời đại này, rồi làm mẫu ra giấy ra, thời gian còn lại Nguyễn Khê đều đạp xe ở bên ngoài.

Đi dạo hết thành Tứ Cửu cô lại ra vùng ngoại ô, mục đích ra ngoại ô chủ yếu là xem nơi đó có những nhà máy gì. Đương nhiên là cô muốn tìm những nhà máy có liên quan đến may quần áo, chẳng hạn như xưởng dệt vải, xưởng làm khuy áo và dây cao su này.

Sau khi tìm hiểu hết tất cả các nhà máy ở ngoại ô, khoảng cách mà một chiếc xe đạp có thể đến được cũng có hạn, vì vậy cô lại mua vé ngồi tàu hoả để đi đến các địa điểm xung quanh một chút, chủ yếu là dọc theo tuyến đường sắt xem xem có còn có nhà máy nào liên quan nữa hay không.

Tất nhiên một năm này cô chỉ xem, rồi tán gẫu với các ông chú gác cổng chứ cũng không có bất kỳ hành động gì cả.

Ánh nắng mặt trời xuyên thủng qua lớp sương mù, một năm nhanh chóng trôi qua.

Năm 1979.

Mùa xuân tháng ba, băng ở các sông băng tan ra.

Năm nay, một tiếng sét đánh vào tiết Kinh Trập ( bắt đầu từ mùng năm, mùng sáu tháng ba), đánh thức thị trường kinh tế đã ngủ say suốt mười hai năm.

Dưới rạp che mưa trước cửa hàng sửa xe, một chàng trai mặc bộ đồng phục màu xanh da trời đang cắn cành cây nhìn mưa phùn ẩm ướt bên ngoài, tiếng mưa rơi lách tách. Trên mái rạp đọng lại những giọt nước, những giọt nước lớn đó rơi trên mặt đất, bị đập vỡ thành từng mảnh và b.ắ.n nước ra tung tóe.

DTV

Ngay khi anh ấy đang ngẩn ngơ, chợt nhìn thấy một cô gái mặc áo khoác trắng dày cộp thu ô đi vào dưới rạp.

Vừa nhìn thoáng qua anh ấy đã nhận ra, đây không phải là cô sinh viên Bắc Đại xinh đẹp năm ngoái tới mua xe cũ, sau đó lại gặp nhau mấy lần trong hẻm nhỏ đấy sao? Sau đó anh ấy cũng không gặp lại cô trong hẻm nhỏ nữa, đã chưa gặp lại cô một khoảng thời gian dài rồi.

Nguyễn Khê cũng không khách sáo, cô đặt ô sang một bên, hỏi thẳng anh ấy: “Sao anh lại không ở đây suốt thế?”

Chàng trai nhổ cành cây khô trong miệng ra, không trả lời câu hỏi mà chỉ nhìn cô hỏi: “Sao thế? Xe đạp bị hỏng à?”

Nguyễn Khê đi đến trước mặt anh ấy: “Xe của tôi không hỏng, nhưng tôi muốn nhờ anh giúp chút chuyện.”

Chàng trai duỗi tay lấy cái ghế gấp nhỏ, căng ra đặt ở trước mặt: “Ngồi xuống từ từ nói chuyện.”

Nguyễn Khê ngồi xuống trước mặt anh ấy, nhìn anh ấy hỏi: “Anh hẳn là biết rất rõ thành Tứ Cửu nhỉ?”

Chàng trai gật đầu: “Ừm, từ nhỏ tôi đã sống ở hẻm Xuyến Tử. Tôi lớn lên ở đây, khắp thành Tứ Cửu, cổng trước Chính Dương Môn, cổng đơn phía Đông, cổng đơn phía Tây, phố Vương Phủ Tỉnh, không có chỗ nào là tôi không biết.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 316



Vì nghĩ rằng anh ấy hẳn sẽ biết rõ, cho nên Nguyễn Khê mới đến tìm anh ấy.

Năm trước cô tự mình đi dạo mấy ngày ở thành Tứ Cửu cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Mặc dù quan hệ với các bạn học ở trong trường không tồi, nhưng những người ở ngoài trường có thể giúp đỡ cô cũng không có nhiều, vì vậy cô mới nghĩ đến tìm chàng trai sửa xe này.

Nhưng sau khi nhập học, cô đến đây tìm mấy lần, tiệm sửa xe đều đóng cửa.

Cảm thấy mình đã tìm đúng người rồi, Nguyễn Khê nhìn anh ấy nói: “Tôi tên là Nguyễn Khê, anh tên là gì? Tuy rằng chúng ta không thân, anh còn từng lừa tôi, nhưng cũng tính là đã quen một năm rồi, từ hôm nay chúng ta chính thức kết bạn đi.”

Chàng trai đột nhiên chỉnh tư thế lại nói: “Tôi tên Tạ Đông Dương, cô cứ gọi tôi là Tạ Tam gia thành Tứ Cửu đi.”

Nguyễn Khê: “...”

Cô nhìn Tạ Đông Dương: “Chúng ta đừng khoác lác nữa được không?”

Tạ Đông Dương hắng giọng: “Cô cần tôi giúp chuyện gì.”

Nguyễn Khê không vòng vo với anh ấy: “Tôi muốn mua một cái máy may, nhưng trong tay tôi không có phiếu, cũng không muốn đến chợ đen mua phiếu mới, đắt quá. Tôi vẫn muốn mua một cái máy cũ, anh có cách nào không?”

Sau khi nói xong, cô lại nói thêm: “Cũng không phải nhờ anh giúp đỡ không, tôi sẽ đưa tiền cho anh.”

Tạ Đông Dương nhìn cô: “Tam gia tôi cũng không phải là quan tâm đến tiền đó của cô.”

Nguyễn Khê hít một hơi, hắng giọng nói: “Tôi thấy vừa rồi bộ dáng của Tam gia ngài đang ưu tư nhìn mưa, khoảng thời gian này cũng không có mở cửa, anh đang gặp chuyện gì phiền lòng sao? Nếu không hay là anh nói ra đi, tôi sẽ tư vấn giúp anh một chút.”

Tạ Đông Dương nhìn chằm chằm cô một hồi, nhớ tới cô học trường Bắc Đại thì vội vàng thay đổi sắc mặt, hắng giọng nói: “Thực đúng là có vấn đề, bây giờ không phải là đang cải cách mở cửa sao, có phải là người dân chúng tôi cũng có thể ra đường phố bày bán chút gì đó không?”

Bởi vì là thủ đô, cho nên việc triển khai chính sách cũng rất nhanh.

Nguyễn Khê gật đầu với anh ấy: “Có thể, nhưng mà sẽ bị người ta coi thường.”

Đặc biệt là giai đoạn đầu này, tư tưởng của mọi người vẫn còn đang ở chính sách trước đây, quan niệm mười mấy năm không thể thay đổi trong một sớm một chiều được, cho nên vô cùng coi thường hành vi đầu cơ trục lợi kiểu này. Sợ bị chỉ trỏ, cho nên người làm cũng ít.

Ở trong mắt mọi người, có một công việc biên chế mới được người ta để mắt tới thể diện.

Những người bày quầy hàng trên phố để bán hàng sẽ bị coi là du côn không có công việc không có việc gì làm.

Tất nhiên, đúng thật là những người đó cũng đều là những người không có công việc, không còn cách nào khác mới làm việc này. Không tìm được công việc thì cũng không thể chỉ nằm ở nhà chờ c.h.ế.t được, họ cũng phải tìm cách để kiếm tiền, mà những người có công việc đàng hoàng trông thấy thì đều có hơi khinh thường một chút.

Tạ Đông Dương nói: “Tôi không sợ bị người ta coi thường, chỉ cần tôi có thể kiếm tiền là được rồi. Cô là sinh viên đại học, cô hẳn sẽ hiểu biết hơn so với chúng tôi. Cô thấy tôi ở đây trông coi cửa hàng sửa xe này kiếm nhiều tiền, hay là ra ngoài bày quầy hàng bán đồ kiếm nhiều tiền hơn?”

Nguyễn Khê không chút do dự nói: “Bày quầy hàng!”

Tạ Đông Dương nhìn cô: “Cô nói một chút tại sao đi?”

Nguyễn Khê nói: “Bởi vì cửa hàng của doanh nghiệp nhà nước quá ít, hàng hóa trong cửa hàng cũng quá ít, mà dân cư trong thành lại rất nhiều. Hiện tại cũng có rất ít người bày quầy bán hàng, chỉ cần anh có thể nhập được hàng, anh thử nghĩ xem có thứ gì mà không bán hết được chứ?”

Tạ Đông Dương như thể đã tìm được tri kỷ vậy: “Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng người nhà của tôi lại không đồng ý.”

Nguyễn Khê nói: “Tạ Tam gia của thành Tứ Cửu mà cũng muốn nghe theo lời người khác sao?”

Tạ Đông Dương lập tức ưỡn n.g.ự.c dựng thẳng eo lên: “Cô ... Nói đúng!”

Nhưng trong chốc lát anh ấy lại rũ eo xuống: “Nhưng tôi biết đi nhập hàng ở đâu đây? Cho dù tôi biết rõ thành Tứ Cửu như vậy, cũng không thể tìm được chỗ nhập hàng. Tôi tìm được mấy nhà máy ở ngoại ô, nhưng họ đều nói không để cho tư nhân nhập hàng, nhất định phải có giấy chứng nhận của đơn vị.”

Mấy ngày nay anh ấy không đến cửa hàng sửa xe hẳn cũng chính là vì ra ngoài chạy đi tìm những thứ này nhỉ.

Nguyễn Khê nhìn anh ấy: “Tôi tìm được mấy chỗ rồi, tôi dẫn anh đến đó.”

Khoảng thời gian mà cô tìm kiếm cũng đủ dài, cô dùng nguyên một năm, đầu tiên là thăm dò địa chỉ của tất cả các nhà máy, sau đó thời điểm chính sách quốc gia thay đổi, cô lại đến hỏi lần lượt từng nhà máy xem chính sách trong nhà máy của bọn họ có thay đổi không.

DTV

Hai mắt Tạ Đông Dương sáng lên: “Thật sao?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 317



Nguyễn Khê khẽ gật đầu, sau đó kéo đề tài về lại: “Anh có thể giúp tôi chuyện máy may được không?”

Tạ Đông Dương không nói hai lời: “Chủ nhật tuần sau cô đến thẳng đây lấy.”

Nói xong anh ấy còn nói thêm một câu: “Chỉ cần cô có thể dẫn tôi đến xưởng nhập hàng, về sau tôi sẽ giúp cô lo liệu tất cả những chuyện nhỏ nhặt này, thành Tứ Cửu không có việc gì mà tôi không làm được. Bạn bè chính là bạn bè, tôi cũng không đề cập đến chuyện có tiền hay không.”

Nguyễn Khê khẽ cười, đứng dậy khỏi cái ghế gấp nhỏ: “Được rồi, chủ nhật tuần sau chúng ta gặp lại.”

Giải quyết xong chuyện, cô xoay người rời đi, khi vừa đi đến bên góc dưới rạp cầm lấy ô, cô chợt nhớ ra điều gì đó liền quay lại nói: “À đúng rồi, còn cả xe ba bánh nữa, loại mà có thể lái ấy, anh có thể kiếm giúp tôi một chiếc luôn không?”

Tạ Đông Dương nhìn cô xác nhận: “Là xe ba gác sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Loại để chở đồ vật ấy.”

Tạ Đông Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi sẽ tìm xem giúp cô, nhưng trong tay tôi có thể sẽ không có nhiều tiền như vậy để ứng trước giúp cô được.”

Muốn ứng trước một chiếc máy may, lại thêm cả một chiếc xe ba gác đã qua sử dụng, chúng đều không phải là những thứ nhỏ nhặt, anh ấy không thể bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy.

Ở cửa hàng sửa xe này, bình thường anh ấy chỉ có thể kiếm được một ít tiền từ phí sửa xe, số tiền thu được chỉ là chút đồng tiền lẻ, hơn nữa có rất nhiều người sẽ không đến sửa xe đạp nếu xe chưa tệ đến mức không thể đạp nữa, công việc mà anh ấy làm nhiều nhất chính là vá lốp xe.

Mặc dù anh ấy đầu cơ trục lợi bán xe đạp đã qua sử dụng, nhưng những linh kiện cũ đó cũng là do anh ấy trả tiền mua, lắp ráp thật ra cũng chỉ kiếm được chút tiền công, mà cũng chẳng có mấy ai dám đến mua, cho nên cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.

Chiếc xe mới tám mươi phần trăm mà anh thu gom được cho Nguyễn Khê năm ngoái thật đúng là không kiếm được bao nhiêu tiền của cô.

Ở thời đại này, ba mươi tệ là tiền lương cả một tháng lương của một công nhân ở trong thành phố, mặc dù trên người Nguyễn Khê có không ít nhiều tiền, nhưng cũng không đủ để cô phô trương sự giàu sang ở trong thành Tứ Cửu này, không cần phải băn khoăn bất cứ thứ gì mà tùy tiện móc ra ngoài được.

DTV

Vì thế cô nhìn Tạ Đông Dương nói: “Anh cứ tìm trước giúp tôi nha, nếu họ không cho anh đưa đến đây thì tôi sẽ đến tận đó mua.”

Tạ Đông Dương gật đầu: “Vậy đi, cuối tuần này tôi sẽ hỏi khắp nơi một chút, tranh thủ kiếm giúp cô.”

Nguyễn Khê cười nhìn anh ấy: “Vậy thì cảm ơn anh trước.”

Tạ Đông Dương nhìn cô nói: “Không cần phải cảm ơn tôi, nhớ kỹ chuyện cô đã hứa dẫn tôi đi nhập hàng.”

Nguyễn Khê đứng bên cạnh rạp che mưa mở ô: “Được, chủ nhật tuần sau tôi đến tìm anh.”

Cô nói xong thì đi vào trong màn mưa, nước mưa dày đặc rơi xuống ô.

Sáu ngày trong tuần ở trường học, ngày nào cũng đều lên lớp, ăn cơm và đọc sách học tập, thời gian trôi qua rất nhanh.

Bởi vì không học cùng trường với Nguyễn Khiết, cũng bởi vì Nguyễn Khiết không giống cô. Cô ấy được nhận vào một trường đại học bổ sung kiến thức khẩn cấp, vẫn còn rất nhiều thứ cần phải học, cho nên sau khi đến trường học, Nguyễn Khê cũng không thường xuyên đến tìm cô ấy.

Cô cũng giống như những học sinh khác vậy, thời gian mà bọn họ có căn bản không đủ để đọc sách và học tập, hận không thể khi ăn cơm hay đi vệ sinh cũng cầm một quyển sách trên tay. Đương nhiên, thực tế cũng gần như là vậy.

So với các cô ấy, Nguyễn Khê đương nhiên không có cảm giác đói khát với sách trong thư viện như vậy. Rốt cuộc cô cũng đã từng học đại học rồi, cô đã đọc lướt qua các loại sách mà mình hứng thú và yêu thích, cho nên dường như cô cũng không có vẻ đói khát như vậy cho lắm.

Bình thường sau khi hoàn thành xong việc học, cô sẽ bận rộn với việc riêng của mình.

Vào chủ nhật, bạn cùng phòng sẽ thức dậy muộn một chút, nhưng cô cũng không ngủ. Mỗi lần cô đều thức dậy vào sáng sớm, sau khi rửa mặt xong thì đến căn tin ăn sáng, sau đó thì đạp xe ra ngoài đi dạo, thoạt nhìn trông như những tên du côn không có việc gì làm vậy.

Hôm nay cô cũng thức dậy sớm, cơm nước xong xuôi thì đạp xe ra tiệm sửa xe của Tạ Đông Dương.

Khi cô đến cũng vừa lúc Tạ Đông Dương đến mở cửa.

Tạ Đông Dương nhìn thấy cô thì nói: “Tôi nghĩ cô sẽ đến sớm, quả nhiên là tôi đã đoán đúng.”

Nguyễn Khê đỗ xe lại rồi đi tới hỏi anh ấy: “Anh đã tìm hết giúp tôi rồi sao?”

Tạ Đông Dương dẫn cô đi vào: “Cô tự xem một chút đi.”

Nguyễn Khê đi theo anh ấy vào cửa hàng xem, chỉ thấy bên trong cửa hàng có một chiếc xe ba gác ba bánh mới khoảng năm mươi phần trăm, bên trong thùng xe phía sau đặt một chiếc máy may mới khoảng một nửa, cũng không cũ lắm. Tuy rằng trông bề ngoài cũ kỹ, nhưng trông có vẻ cũng không tồi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 318



Bây giờ Nguyễn Khê đã học khôn rồi, cô kêu Tạ Đông Dương: “Anh đem máy may xuống để cho tôi đạp thử xem.”

Tạ Đông Dương nhìn cô nói: “Ôi em gái à, với quan hệ hiện tại này của chúng ta, tôi còn có thể lừa cô hay sao?”

“Chuyện này thật sự không thể nói chắc chắn được.”

Tạ Đông Dương chuyển máy may từ trên xe ba gác xuống.

Nguyễn Khê đi tới lấy phần thân máy may ra, cẩn thận kiểm tra từ trong ra ngoài một lượt, sau đó lại đưa chân đạp thử.

Thấy máy may không có vấn đề gì quá rõ ràng, cô lại đẩy chiếc xe ba gác ra để chạy thử.

Đợi cô chạy thử xong, Tạ Đông Dương nhìn cô nói: “Tin tôi chưa?”

Nguyễn Khê cười nhìn anh ấy: “Cũng không tệ, ngoại trừ cũ ra thì không có chuyện gì cả, không phải anh nói không có tiền ứng trước giúp tôi sao?”

Tạ Đông Dương có hơi đắc ý nói: “Mặt mũi của anh trai đây vẫn còn đáng giá một trăm tám mươi tệ.”

Nguyễn Khê lười để ý nhiều tới anh ấy, cô đẩy xe ba gác vào lại cửa hàng.

Tạ Đông Dương không hiểu: “Sao thế? Cô không muốn sao?”

Nguyễn Khê đang đẩy xe quay đầu lại nhìn anh ấy: “Tôi muốn, nhưng không phải anh nói muốn đi nhập hàng với tôi sao? Trước tiên đi với anh một ngày, buổi tối nhập hàng xong tôi lại trở về đây lái về chứ sao.”

Tạ Đông Dương nghe thấy nhập hàng thì có chút phấn khởi: “Tôi thật đúng là không uổng công kết bạn với người bạn này mà.”

Nguyễn Khê cất kỹ xe ba gác vào cửa hàng, gọi Tạ Đông Dương: “Bây giờ đạp xe đạp đi theo tôi đi.”

DTV

Tạ Đông Dương rất vui mừng, vội vàng dắt một chiếc xe đạp ra, sau khi đi ra ngoài với Nguyễn Khê thì nhanh chóng khóa cửa lại rồi đi theo cô.

Anh ấy vốn tưởng rằng Nguyễn Khê sẽ dẫn mình đi đến khu nhà máy ở ngoại ô, nhưng kết quả Nguyễn Khê lại dẫn thẳng anh ấy tới nhà ga.

Sau khi vào nhà ga mua vé xong, anh ấy vẫn còn có chút lờ mờ, hỏi Nguyễn Khê: “Đi xa vậy sao?”

Nguyễn Khê dẫn anh ra sân ga đợi tàu: “Cũng chỉ xuống một trạm dừng thôi, một tiếng nữa sẽ đến. Tôi đã ấn định thời gian rồi, tàu sẽ đến sớm thôi, buổi chiều vừa vặn cũng sẽ có chuyến trở về, thật sự rất tiện.

Tạ Đông Dương lại hỏi: “Tại sao lại không đi ngoại ô?”

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn anh ấy: “Tôi đã đi khắp vùng ngoại ô rồi, tôi cũng đi rất nhiều nơi dọc theo tuyến đường sắt, toàn bộ đồ ở bên trong khu nhà máy này đều là rẻ nhất, chi phí tiền xe vừa đi vừa về cũng là thấp nhất. “

Tạ Đông Dương: “Bọn họ để cho tư nhân nhập hàng sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Ừm.”

Tạ Đông Dương giơ ngón cái lên với Nguyễn Khê: “Không hổ là sinh viên tài năng trường Bắc Đại, nếu không sau này tôi gọi cô là ngài đi, ngài cảm thấy thế nào?”

Tàu hoả đến, bấm còi sắp vào trạm dừng.

Nguyễn Khê không thèm để ý tới anh ấy, sau khi tàu hoả mở cửa thì đi thẳng lên tàu.

Tạ Đông Dương đi theo cô lên tàu, tìm một chỗ ngồi xuống, tò mò hỏi: “Nói này ngài Khê, làm sao mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy ngài lại có thể đi nhiều nơi như thế, còn có thể hỏi thăm rõ ràng như vậy?”

Cải cách mở cửa đã được quyết định vào tháng mười hai năm ngoái, đến nay cũng chỉ mới diễn ra được ba tháng rưỡi. Bỏ đi khoảng thời gian phản ứng ban đầu và bỏ đi thời gian qua năm mới, thời gian còn lại thậm chí còn ít hơn, làm sao có thể làm như thế này được chứ?

Nguyễn Khê nhìn anh ấy: “Chuyện mà mình làm không được thì cũng đừng nghi ngờ người khác làm không được, như việc thi đại học chẳng hạn.”

Vẻ mặt Tạ Đông Dương như nghẹn họng: “...”

Được rồi, hôm nay không thể nào trò chuyện được rồi.

Nhưng Nguyễn Khê lại hỏi anh ấy: “Lần thứ nhất thời gian ôn tập ngắn nên không thi đậu, mùa hè năm ngoái anh không thi lại sao?”

Tạ Đông Dương nói: “Đây không phải là vấn đề ôn tập. Cô cho tôi ôn tập một năm nữa tôi cũng sẽ không thi đậu. Tôi ở trường học chỉ lo chơi. Tiếng chuông vào học hay tan học tôi còn không phân biệt được, lại còn xuống nông thôn tham gia vào đội sản xuất hai năm trời, có thể thi đậu được mới là quỷ.”

Nguyễn Khê mỉm cười quay mặt ra ngoài cửa sổ xe, không nói tiếp về đề tài này nữa.

Người lần thứ nhất không thi đậu, cả lần thứ hai cũng không thi đậu không chỉ có một mình Tạ Đông Dương, mà còn có rất nhiều người khác nữa. Nguyễn Khê còn biết đến một người nữa đó là Diệp Thu Văn suy sụp cả về nhân cách và cả trạng thái tinh thần.

Trạng thái tinh thần của cô ta dường như đã suy sụp quá mức, đến nỗi không đứng dậy được.

Có lẽ cô ta không thể tự mình đứng lên được.

Nguyễn Thu Nguyệt viết thư cho Nguyễn Khê nói rằng sau khi Diệp Thu Văn thi rớt lại phát điên rầm rộ một trận, náo loạn trong nhà đến gà bay chó sủa, ai nấy đều không yên. Nguyễn Trường Phú hoàn toàn thất vọng về cô ta, cũng vì dạy dỗ cô ta nên đã đưa cô ta đến trang trại tham gia sản xuất.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 319



Nguyễn Trường Phú hy vọng rằng thông qua tham gia sản xuất cô ta có thể tự nhìn rõ lại bản thân, có thể tự nhìn nhận và cải thiện những thiếu sót của bản thân trong quá trình lao động, đồng thời điều chỉnh lại thái độ, sau đó trở lại thành phố tìm một công việc, chăm chỉ trải qua một cuộc sống bình thường.

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Không thể nào, trong lòng chị ta sẽ chỉ càng thêm oán hận mà thôi.”

Đương nhiên trong hơn một năm rời khỏi nhà này, Nguyễn Khê không chỉ nhận được thư của Nguyễn Thu Nguyệt, mà còn nhận được lời kêu gào nhớ nhung điên cuồng của Nguyễn Hồng Quân với cô trong bức thư của Nguyễn Thu Nguyệt, và cả thư của Phùng Tú Anh nữa.

Phùng Tú Anh dùng nét chữ vụng về để bày tỏ sự nhớ nhung và quan tâm của mình và Nguyễn Trường Phú dành cho cô, hy vọng nếu cô có thời gian rảnh có thể về thăm nhà. Ngoài ra bà ta còn gửi cho cô một túi thức ăn lớn quý giá, thậm chí còn gửi cả quần áo và giày cho cô nữa.

Phòng ngủ của các cô có tám người, nhưng không có ai nhận được nhiều đồ hơn Nguyễn Khê.

Đương nhiên những thứ này cô đều giữ lại, nhưng cô lại không trả lời thư mà chỉ gửi thư cho Nguyễn Thu Nguyệt.

Tàu hoả đến ga, bấm còi giảm tốc độ rồi dừng lại, bị người ta vỗ vào bả vai một cái, Nguyễn Khê bỗng nhiên lấy lại tinh thần.

Tạ Đông Dương đã đứng lên, anh ấy nói với cô: “Đi thôi, đã đến ga rồi.”

Tàu hoả sắp vào trạm dừng, Nguyễn Khê đi theo sau Tạ Đông Dương xuống xe.

Sau khi xuống xe, bọn họ đi ra ngoài nhà ga, Tạ Đông Dương hỏi cô: “Khu nhà máy kia cách xa nơi này không?”

Nguyễn Khê nói: “Cũng tạm, khoảng bốn năm dặm.”

Nói xa thì không xa, nói gần cũng không gần.

Sau khi rời khỏi nhà ga, Tạ Đông Dương cũng không biết đường đi như thế nào, hiển nhiên vẫn cứ đi theo Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê dẫn anh đi bốn năm dặm để tìm kiếm khu nhà máy kia.

Sau đó cô lấy hai cái túi lớn từ trong cặp sách ra, đưa cho Tạ Đông Dương một cái, nói với anh ấy: “Khu nhà máy này có đầy đủ mọi thứ, anh nhìn xem muốn cái gì thì nói chuyện với người ta, chúng ta chia ra hành động, cuối cùng tập hợp lại ở đây.”

Tạ Đông Dương còn chưa kịp đồng ý, Nguyễn Khê đã nhét túi vào trong tay anh ấy rồi chạy đi mất.

Tạ Đông Dương: “...”

Không còn cách nào khác, anh ấy chỉ đành phải gấp túi lại nhét vào trong túi vải rồi tự mình đi vào khu nhà máy.

Nguyễn Khê vốn đã rất quen thuộc với nơi này, có hai người bảo vệ canh cổng đều nhớ ra cô. Cô tìm người phụ trách bàn bạc chuyện nhập hàng, quá trình cũng tương đối suôn sẻ, sau đó lấy những thứ mình muốn mua mỗi thứ một ít.

Cô chủ yếu mua các loại khuy áo và khóa kéo, dây thun buộc tóc, mũ, khăn quàng cổ và tất, ngoài ra còn có kim chỉ và một số dụng cụ làm đồ thủ công. Toàn bộ đều là những hàng hoá vụn vặt lẻ tẻ, chất đầy thành một túi lớn.

Túi đầy đến mức cô không thể xách nổi, vì vậy cô đặt xuống đất rồi kéo đi.

Khi họ trở lại điểm hẹn đã thống nhất, Tạ Đông Dương vẫn chưa quay lại, Nguyễn Khê buông túi ra đợi anh ấy một lúc. Đợi đến khi Tạ Đông Dương khiêng một túi đầy đồ trở lại, cô đứng dậy nói:

“Đi thôi.”

Tạ Đông Dương liếc nhìn cô một cái: “Cô lấy nhiều như vậy, có thể xách nổi sao?”

Nguyễn Khê xoa bóp éo: “Đúng thật là không xách nổi.”

DTV

Sau đó Tạ Đông Dương vác túi của mình lên vai trái, duỗi tay phải nắm lấy một góc túi của Nguyễn Khê, nói với cô: “Tôi phụ giúp cô một tay, cùng nhau khiêng đến ga tàu hoả đi, trên đường đi chậm một chút.”

Nguyễn Khê dùng hai tay nắm lấy góc túi bên kia: “Cảm ơn Tam gia ngài đã giúp đỡ.”

Tạ Đông Dương vẫn còn sức lực, vừa đi vừa hỏi cô: “Cô mua cái gì thế?”

Nguyễn Khê nói: “Kim chỉ các thứ, anh thì sao?”

Tạ Đông Dương nhìn bao tải của mình: “Tôi nhập một ít đồ vật bằng kim loại, thật ra trong lòng cũng rất hoảng, tôi sợ nhập vào trong tay sẽ không bán được. Vì đến nhập hàng, tôi đã mượn không ít tiền trong nhà. Nếu không kiếm lại được, tôi phải khóc mất.”

Nguyễn Khê khẽ cười: “Vậy sao anh còn nhập nhiều như vậy?”

Tạ Đông Dương: “Đã quyết định làm, đương nhiên không thể không rộng rãi được.”

Nguyễn Khê thật sự không còn sức để nói chuyện, chỉ đành mặc kệ anh ấy. Mất cả buổi mới xách được hai bao tải đến được nhà ga, mua vé rồi khiêng đến sân ga, vào lúc chờ đợi tàu hoả này đây mới khẽ thở phào.

Tạ Đông Dương nói: “Lần sau tới nhập hàng lại, phải đem một chiếc xe đẩy tiện lợi đến mới được.”

Nguyễn Khê dựa vào cây cột thở: “Ừm, nếu anh có...”

Đợi đến lúc hơi thở cũng gần như đều đặn thì tàu hoả cũng vừa vặn đến.

Lúc này hai người lại khiêng túi lên tàu, đặt ở giữa chỗ nối hai toa, nơi đó có đủ chỗ để đặt đồ, hai người cũng không vào ghế ngồi mà trực tiếp đứng ở bên cạnh.
 
Back
Top