Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 320



Tạ Đông Dương thấy Nguyễn Khê rất mệt, nên để cho cô đến chỗ ngồi ngồi, còn mình thì trông hàng hoá.

Sau khi xuống tàu ở nhà ga thì dễ dàng hơn rất nhiều, vì bọn họ có xe đạp nên chỉ cần buộc túi trực tiếp vào phía sau xe là được.

Trên đường đạp xe trở về, Nguyễn Khê hỏi Tạ Đông Dương: “Anh dự định bày quầy hàng ở đâu?”

Tạ Đông Dương nói: “Tới cổng trước Đại Sách Lan đi, ở đây có nhiều người.”

Nguyễn Khê đương nhiên không hiểu rõ bằng anh ấy, chỉ nói: “Được, vậy tôi cũng tới đó, nhưng tôi chỉ có thể đi vào chủ nhật thôi.”

Từ thứ hai đến thứ bảy cô có tiết học, chỉ có chủ nhật mới có thời gian để ra ngoài.

Trong lúc đi học mỗi tuần ra ngoài bày quầy hàng một ngày, đợi đến khi được nghỉ hè thì ngày nào cũng ra ngoài bày quầy hàng, một năm này cô hẳn có thể kiếm được không ít tiền.

Tạ Đông Dương cười cười: “Vậy cô hẳn là sẽ không kiếm được nhiều tiền như tôi.”

Nguyễn Khê hừ một tiếng nhìn anh ấy: “Cũng không chắc chắn như vậy.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đạp xe đến tiệm sửa xe, Nguyễn Khê chuyển hàng hóa lên xe ba gác, lại kêu Tạ Đông Dương đưa máy may lên xe ba gác. Lúc đầu cô vốn là muốn lái xe ba gác trở về trường học, nhưng bây giờ cô lại thay đổi ý định.

Cô hít một hơi rồi nói với Tạ Đông Dương: “Tôi để hết tất cả những thứ này ở đây, sáng chủ nhật tôi sẽ đến thẳng đây lái, cùng anh đến Đại Sách Lan dọn quầy hàng bán. Anh cũng đừng đụng vào đồ của tôi, có bao nhiêu viên khuy áo tôi đều nhớ rõ hết đấy.”

Tạ Đông Dương tức giận bật cười: “Cô có thể có chút tin tưởng tối thiểu đối với nhân phẩm của tôi được không?”

Nguyễn Khê nhún vai: “Ai bảo ngay từ đầu anh đã dùng xe đạp Chim Bồ Câu Bay giả lừa tôi chứ.”

Tạ Đông Dương nín thở im lặng một hồi rồi gật đầu: “Quả thật là do lỗi của tôi.”

Thấy trời đã tối, Nguyễn Khê không tán gẫu với anh ấy nữa, cô đi ra ngoài lên xe chuẩn bị rời đi.

Khi đang đi, cô lại nghĩ tới điều gì đó, bèn gọi Tạ Đông Dương: “Anh có thể làm thêm cho tôi một cái giá đỡ đơn giản rồi dựng một cái bảng lên trên không, đến lúc dọn quầy bán hàng sẽ dùng, hẳn là sẽ thiếu tiền, tôi sẽ đưa cho anh.”

DTV

Tạ Đông Dương gật đầu với cô: “Được được được, đều chuẩn bị tốt cho cô, dù sao tôi cũng muốn làm.”

Nói xong, chờ Nguyễn Khê đạp xe đi rồi, anh ngồi lên cái ghế gấp nhỏ ở dưới rạp, một lúc sau anh ấy chợt nhớ ra - cô vẫn chưa trả tiền máy may và xe ba gác đã qua sử dụng cho anh! Hơn nữa lại còn phải chờ đến cuối tuần!

Anh ấy chợt vỗ mạnh vào đùi, vỗ đỏ cả đùi qua lớp quần!

Nhưng ngày hôm sau sau khi anh ấy đến Đại Sách Lan bày quầy hàng một ngày trở về, anh ấy hoàn toàn không thèm quan tâm đến chút chuyện này nữa, bởi vì tiền kiếm được vào ngày đầu tiên mở quầy hàng khiến cho anh ấy vui sướng đến mức suýt chút nữa làm rụng cả răng cửa.

Khi anh ấy đạp xe đạp trở về, xe đầu rồng thiếu chút nữa bay lên trời.

Đến cửa hàng sửa xe, sau khi đỗ xe, anh ấy vui mừng đến mức trực tiếp nhảy múa ở bên trong cửa hàng.

Đang lúc hăng say nhảy, chợt nghe thấy một câu: “Xoay cũng không tồi.”

Nghe thấy giọng nói, anh ấy quay đầu lại, nhìn thấy Nguyễn Khê đang đi đến, anh ấy vội vàng kiềm chế lại đứng dậy cười nói: “Sao cô lại đến đây?”

Nguyễn Khê đánh giá anh ấy từ trên xuống dưới một lượt: “Nhìn anh như vậy, hẳn là hôm này buôn bán kiếm lời được rất nhiều nhỉ?”

Tạ Đông Dương cười đến mức không kiềm chế được, anh ấy nhe răng: “Một ngày mà bán được lời hơn ba chục, là tiền lương một tháng của một công nhân bình thường đấy, tôi tính sơ qua một chút, nếu như ổn định mà nói, vậy thì không phải một năm sẽ kiếm được ... “

Anh ấy hạ giọng, nói ra một con số cực kỳ kinh người: “Một vạn!”

Nguyễn Khê cố ý giả bộ kinh ngạc, mở to hai mắt gật đầu cười nói: “Rất có khả năng đấy.”

Thấy Nguyễn Khê cũng không có nói mình đang nói khùng nói điên, Tạ Đông Dương càng cười đến mức không thể kiềm chế hơn nữa, anh ấy nhìn về Nguyễn Khê nói: “Tôi thấy đống hàng này có thể sẽ không chống đỡ được đến chủ nhật, nếu như tôi bán xong trước, tôi tự mình trở lại đấy nhé, cô không có ý kiến gì chứ?”

Nguyễn Khê nói: “Tôi không có ý kiến gì, nhưng anh phải hứa với tôi là trước tiên không được để người khác biết anh kiếm được nhiều tiền như vậy, càng không được nói cho người khác biết anh nhập hàng từ đâu. Đây là chỗ mà tôi phải chạy rất lâu mới tìm được. Nếu như anh nói ra, thì có thể chúng ta sẽ không kiếm được nhiều tiền như vậy nữa đâu.”

Tạ Đông Dương tỏ ra hiểu rõ: “Nếu như có thêm người bày quầy bán hàng, thì hàng của chúng ta sẽ không còn quý hiếm nữa.”

Khách hàng có nhiều sự lựa chọn, vì vậy bọn họ không nhất thiết phải đến quầy hàng của họ để mua đồ.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 321



Bây giờ có ít người bày quầy hàng để bán đồ cho nên có rất ít sự lựa chọn, những người đó đương nhiên đều mua hàng ở quầy hàng của bọn họ.

Nói đến đây, anh ấy mới nhớ ra, lại hỏi Nguyễn Khê: “Hôm nay không phải là chủ nhật, sao cô lại đến tìm tôi?”

Nguyễn Khê cúi đầu lấy túi tiền từ trong cặp sách ra, mở miệng túi ra nói: “Tối hôm qua tôi đi gấp quá, quên đưa tiền máy may và xe ba gác cho anh. Vừa vặn cộng thêm cả giá đỡ, hôm nay đưa hết tất cả cho anh luôn.”

Đây không phải là chuyện có thể khách sáo, cho dù là anh em ruột thịt cũng phải tính toán tiền bạc cho rõ ràng.

Tạ Đông Dương nhận lấy tiền, cười nói: “Vậy tôi cũng không khách sáo.”

Sau khi Nguyễn Khê đưa tiền cho anh ấy thì không còn chuyện gì khác nữa, mặc dù trong lòng cô đã tin tưởng anh ấy rồi, nhưng khi quay người rời đi vẫn nói lại một câu: “Không được đụng vào hàng của tôi đấy, thiếu một viên khuy áo tôi cũng sẽ tìm anh tính sổ.”

Tạ Đông Dương rất vui vẻ: “Cô cứ yên tâm đi.”

DTV

Nguyễn Khê vừa đi, Tạ Đông Dương đang cầm tiền trong tay lại xoay người đứng lên, bắt đầu lắc lư nhảy múa, quả thực là vua nhảy múa của thế giới.

Nguyễn Khê không được tự do về mặt thời gian như Tạ Đông Dương, trở lại trường học lại lên lớp thêm năm ngày nữa, chỉ có buổi sáng chủ nhật mới rảnh, cô đến cửa tiệm sửa xe cùng đạp xe ra ngoài với Tạ Đông Dương, đến Đại Sách Lan dọn quầy bán hàng.

Bởi vì đang là đầu năm 1979, quả thực có rất ít người bày quầy bán hàng ở trên đường, cho nên Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương cũng không cần phải đến từ sáng sớm để dành chỗ. Khi đến chỉ cần tùy tiện chọn một vị trí ở trên đường, tìm một nơi rộng rãi để dọn quầy là được.

Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương không chung vốn với nhau để làm, mỗi người tự mua hàng, tự mở quầy hàng, nhưng quầy hàng lại được đặt cạnh nhau, cũng coi như là bạn đồng hành. Hai người bọn họ bán những thứ khác nhau, mục tiêu đối tượng của Nguyễn Khê là phái nữ, còn Tạ Đông Dương thì là phái nam.

Mà Nguyễn Khê ngoại trừ bày quầy hàng để bán đồ, cô còn đặt chiếc máy may ở một bên và treo một tấm vải có chữ viết lên trên quầy hàng, cho thấy cô còn có thể sửa quần áo hay thậm chí là may quần áo, việc lớn việc nhỏ gì cô đều có thể nhận.

Tạ Đông Dương nhanh chóng bày xong quầy hàng của mình, anh ấy tò mò đi một vòng quanh quầy hàng của Nguyễn Khê, đọc dòng chữ ở trên mảnh vải, tặc lưỡi nói: “Không nhìn ra cô còn có năng lực này nữa đấy, sinh viên tài năng thật đúng là đa tài đa nghệ.”

Nguyễn Khê còn chưa kịp trả lời Tạ Đông Dương, đã có người đến trước quầy hàng xem hàng.

Các mặt hàng ở đây được bán rẻ hơn so với các mặt hàng trong cửa hàng của doanh nghiệp nhà nước, vì vậy sau khi người ta nhìn xem lựa chọn mấy món thì cũng trả tiền mua đi.

Bởi vì hôm nay là chủ nhật, Đại Sách Lan cũng đông người hơn nhiều so với bình thường, nên quầy hàng của Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương không ngừng chật kín người lui tới. Có đôi khi Nguyễn Khê bận công việc, chỉ lên tiếng báo giá, người ta cầm lấy thứ mà mình muốn rồi để tiền xuống.

Buôn bán nhanh như gió kiểu này sẽ khiến cho mọi người ảo tưởng rằng kiếm tiền quá dễ dàng, giống như là từ trên trời rơi xuống vậy, vốn không cần phải tốn công sức gì cả, thậm chí bày quầy hàng mà cũng không cần phải gào to, đống tiền đó sẽ tự chạy ào ào vào túi của mình.

Sau nửa ngày, thật sự là nhận tiền đến mức mỏi cả tay.

Đương nhiên, răng cửa của Tạ Đông Dương lại như có thể rơi xuống mất.

Giữa trưa, tất cả mọi người đều trở về nhà ăn cơm, đường phố hiển nhiên trở nên vắng vẻ. Tuy nhiên giữ vững nguyên tắc có thể kiếm chừng nào hay chừng nấy, Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương cũng không có dọn quầy hàng về nhà, bọn họ dự định sẽ ở đây suốt cả ngày.

Lúc Nguyễn Khê đi đã chuẩn bị bánh bao trong cặp sách, cũng mang theo cả nước.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng làm việc vất vả một năm này, bởi vì cô dự định sang năm sẽ đưa những người Nguyễn Thúy Chi đến.

Nhưng Tạ Đông Dương không để cho cô ăn, chờ lúc giữa trưa ít người, anh ấy vô cùng vui vẻ chạy đi mua hai bát mì trộn nước tương, cũng rất nể mặt mà để người ta bưng thẳng bát tới, nói ăn xong lại để người ta bưng về lại.

Vì vậy Nguyễn Khê ngồi trước máy may ăn một bát mì trộn nước tương vô cùng thơm ngon.

Thịt băm thơm phức, dưa leo giòn mát, sợi mì mềm dai, va chạm giữa môi và răng tạo nên một hương vị khiến cho người ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Nhất là vào những lúc vừa mệt vừa đói mà ăn một bát mì như thế này thì quả thực là mỹ vị nhân gian.

Ngay khi Nguyễn Khê đang vô cùng thỏa mãn ăn hết miếng mì cuối cùng, một giọng nữ đột nhiên vang lên từ quầy hàng, hỏi cô: “Xin hỏi một chút, chiếc khăn lụa này bao nhiêu tiền vậy?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 322



Nguyễn Khê nhanh chóng nuốt miếng mì trong miệng, đặt đũa lên bát rồi nhìn sang quầy hàng ở bên cạnh. Khi chạm phải ánh mắt của cô gái trước quầy hàng, cô lập tức sững sờ, cô gái trước quầy hàng kia cũng sững sờ không kém.

Là cô gái chỉ xuất hiện trong những bức thư của Nguyễn Thu Nguyệt trong khoảng một năm trở lại đây - Diệp Thu Văn.

DTV

Hơn nữa cô ta cũng không phải chỉ đi một mình, bên cạnh cô ta còn có một người con trai, đó chính là bạn trai Lục Viễn Chinh của cô ta.

Khi nhìn thấy kẻ thù, cô vô cùng tức giận.

Nhưng trên mặt Nguyễn Khê lại không có biểu hiện gì khác, không ngạc nhiên cũng không hoảng hốt, như thể không quen biết Diệp Thu Văn. Cô chỉ nhìn chiếc khăn lụa màu vàng trên tay cô ta, mở miệng trả lời một câu: “Cái kia đắt hơn một chút, mỗi cái một tệ.”

Diệp Thu Văn cầm khăn lụa khẽ cười, nhìn Nguyễn Khê nói: “Cha mẹ cô có biết cô ở đây làm loại chuyện này không?”

Loại chuyện mất mặt xấu hổ, khiến cho người ta xem thường.

Dọn quầy bán hàng bên lề đường, lại còn ăn cơm ở bên lề đường.

Giống như một kẻ ăn mày vậy.

Nguyễn Khê cũng lười nhìn cô ta tiếp, cô thu tầm mắt lại hờ hững nói: “Thi đại học hai lần đều không đậu, vậy mà vẫn còn có thể cười được, thật lợi hại. Đó là cha mẹ là của cô, đừng có đưa cho tôi, tôi không cần.”

Như nhớ tới điều gì đó, cô lại nhìn cô ta và nói: “À đúng rồi, không phải cô hẳn là đang tham gia sản xuất ở trang trại hả, sao lại đến đây rồi? Ồ, đến tìm bạn trai nương tựa sao, tình yêu vĩ đại thật sự làm cho lòng người vừa say mê vừa cảm động.”

Diệp Thư Văn bị cô nói đến mức khuôn mặt cứng đờ, ánh mắt cụp xuống, nghiến chặt răng không nói nên lời.

Chỉ một lúc sau, cô ta lại mỉm cười nói: “Cô có không? Tình yêu vĩ đại ấy.”

Thật là khiến người ta buồn nôn, Nguyễn Khê trực tiếp: “Xí!”

Diệp Thư Văn lại bị cô xí đến sắc mặt cứng đờ, cô ta nhìn cô nói: “Sinh viên trường Bắc Đại có phẩm chất như thế sao?”

Tạ Đông Dương ở bên cạnh xem một hồi lâu vẫn không hiểu chuyện gì, anh ấy bưng bát mì trống không đi tới, cầm lấy đũa trên bát mì của Nguyên Khê lên rồi chồng vào nhau, mở miệng hỏi một câu: “Hai người này là ai thế?”

Nguyễn Khê không nhân nhượng nói thẳng: “Hai người thiểu năng.”

Tạ Đông Dương thật sự không kìm được: “Phịp...”

Lục Viễn Chinh ở đằng kia cũng không vui, anh ta cau mày lên tiếng: “Cô nói chuyện kiểu gì thế?”

Nguyễn Khê lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh quản được tôi nói cái gì hả? Tôi muốn nói gì thì nói, anh quản được sao? Nếu không muốn nghe thì cút xa một chút, cứ vờ như không biết không phải là được rồi sao, cứ mở miệng tìm cảm giác tồn tại làm gì chứ!”

Lục Viễn Chinh tức giận đến mức đen cả mặt, chịu đựng hồi lâu mới nói: “Cô là Nguyên Khê đúng không? Trước đây tôi còn có hơi không tin cô là loại người như vậy, nhưng bây giờ gặp rồi tôi cũng xem như là đã thấy rồi, phẩm chất của cô thật khiến cho tôi xem thế là đủ rồi!”

Nguyễn Khê bật cười: “Cái gì mà xem thế là đủ rồi chứ? Anh không cần phải quan tâm tôi là hạng người như thế nào, cho dù phẩm chất của tôi có kém như thế nào cũng không liên quan gì đến anh, anh thật sự biết bạn gái của mình là hạng người như thế nào sao?”

Lục Viễn Chinh nói: “Đương nhiên là tôi biết Thu Văn là hạng người như thế nào!”

Nguyễn Khê nhìn về phía Diệp Thu Văn, nhìn thấy trong mắt của cô ta chẳng mảy may có chút khiêm tốn nào, cô cũng không thèm quan tâm đến chuyện lộn xộn giữa bọn họ nữa. Hai người này vĩnh viễn bị khoá chung với nhau cũng rất tốt, để cho bọn họ không rời không bỏ cảm động trời đất đi.

Vì vậy, cô mỉm cười nói: “Làm phiền hai người không mua đồ thì tránh ra, cảm ơn.”

Kết quả là Diệp Thu Văn lại đứng yên không nhúc nhích như thể dưới lòng bàn chân dính keo vậy. Cô ta cảm thấy Nguyễn Khê như thế này là đang sợ cô ta, bởi vì bên cạnh cô ta có Lục Viễn Chinh, người luôn coi cô ta như bảo bối, cho nên cô ta lại hỏi: “Đây là người yêu của cô sao?”

Nguyễn Khê mặc kệ cô ta: “Cô cho rằng ai cũng không có đàn ông thì không sống nổi giống như cô sao.”

Diệp Thư Văn lại cười lên: “Không phải sao? Tôi thấy xem ra là cô ngại thừa nhận nhỉ, sao Hứa Chước lại không ở đây với cô vậy? Tôi còn tưởng rằng cô sẽ câu được anh ta vào tay chứ, kết quả không phải là ở cùng với một tên du côn đấy sao.”

Nghe vậy, Tạ Đông Dương lập tức không vui, anh ấy trừng mắt lên mắng: “Mẹ nó, cô nói ai là du côn đấy? Ông đây có hộ khẩu Bắc Kinh, có nhà, có công việc đàng hoàng...”

Ngừng một chút lại mạnh mẽ bổ sung thêm một câu: “Còn có tiền!”

Diệp Thư Văn nhìn anh ấy, khẽ cười nhạo: “Có công việc, có tiền mà còn ở đây bày bán hàng ở ven đường sao?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 323



Câu nói này có hơi chí mạng, trực tiếp làm cho Tạ Đông Dương nghẹn đến mức không nói nên lời.

Đầu năm nay chẳng phải là như thế sao, người đàng hoàng ai lại ra bày bán hàng ở ven đường chứ?

Sau đó ngay khi Tạ Đông Dương đang nghẹn đến mức không nói được lời nào, bỗng nghe thấy một tiếng hắng giọng vang lên.

Nguyễn Khê quay đầu nhìn lại nhìn, khi thấy người hắng giọng, cô lập tức kinh ngạc trừng mắt nhìn.

Hứa ... Chước?

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến sao?

Hôm nay là ngày gì vậy chứ?

Cuộc gặp gỡ lớn ở Đại Sách Lan sao?

Thấy Nguyễn Khê ngây người, Diệp Thu Văn và Lục Viễn Chinh cũng quay đầu lại nhìn. Thấy người đứng cách đó không xa chính là Hứa Chước, vẻ mặt Diệp Thu Văn lập tức hoàn toàn suy sụp, ngay cả hơi thở cũng đột nhiên tắc nghẽn lại ở ngực.

Mới vừa nói, vừa quay đầu lại đã bị vả mặt.

Bởi vì ở trong quân đội hai năm, Hứa Chước trông cứng cáp hơn trước rất nhiều.

Dưới ánh nhìn của mấy người, anh ấy đi tới bên cạnh máy may của Nguyễn Khê, đứng vững lại nói: “Trùng hợp thế.”

Lục Viễn Chinh cũng đã không gặp Hứa Chước hai năm rồi, anh ta vội vàng chào hỏi: “Thật quá trùng hợp, anh cũng tới Bắc Kinh sao?”

Hứa Chước đáp lại: “Đúng vậy, đến đây thăm lại trường đại học, tham gia huấn luyện cao cấp, nâng cao xóa nạn mù chữ.”

Nói xong thì hỏi lại Lục Viễn Chinh: “Còn anh?”

Lục Viễn Chinh nói: “Tôi là thi đậu vào mùa hè năm ngoái.”

Hiếm khi gặp được ở đây, anh ta hẹn Hứa Chước: “Buổi tối có rảnh không? Nếu không thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi?”

Hứa Chước quay đầu lại hỏi Nguyễn Khê: “Em có đi không?”

Nguyễn Khê có hơi sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng lại nói: “Em không có thời gian, không đi.”

Hứa Chước lại nhìn về phía Lục Viễn Chinh: “Tôi cũng không rảnh, sau này có cơ hội thì nói sau.”

Lục Viễn Chinh: “...”

Anh ta hơi do dự nói: “Vậy thì hẹn lần khác.”

Vừa nói xong bầu không khí đột nhiên có hơi xấu hổ, Lục Viễn Chinh đương nhiên cũng sẽ không đứng lại nữa. Anh ta vươn tay kéo Diệp Thu Văn, sau đó lại nói với Hứa Chước: “Vậy chúng tôi đi trước đây, mấy người cứ làm việc tiếp đi.”

Nói xong thì lôi kéo Diệp Thu Văn rời đi.

Đi thẳng ra khỏi Đại Sách Lan, biểu cảm trên mặt của Diệp Thư Văn vẫn còn suy sụp.

Trong lòng buồn phiền lại không thể nói ra được, cô ta không thể không để ý hình tượng mà phát cáu ở trước mặt Lục Viễn Chinh được, chỉ có thể chịu đựng.

Kìm nén được một lúc, cô ta chợt nhớ ra mấy chuyện cũ, đánh lòng từ từ lạnh ngắt, nhịp tim không khống chế được mà tăng nhanh, những ngón tay cũng vô thức nắm chặt lại.

Thừa dịp đầu ngón tay vẫn còn chưa quá lạnh, cô ta nhìn Lục Viễn Chinh nói: “Chúng ta đi thôi.”

Phải tránh không thể khiêu khích cô được, sau này vẫn nên đừng gặp lại nữa.

Hứa Chước đứng ở bên cạnh máy may nhìn Lục Viễn Chinh và Diệp Thư Văn đi xa, sau đó thu hồi tầm mắt nhìn Nguyễn Khê, anh ấy chỉ nhìn một lát rồi mở miệng hỏi: “Hình như em còn chưa chào hỏi tôi nhỉ?”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy chớp chớp mắt, cười nói: “Xin chào thủ trưởng, chúng ta lại gặp nhau, thật sự rất có duyên.”

Hứa Chước cũng không nhịn được bật cười: “Tôi còn tưởng rằng em là người hay quên, không nhớ tôi nữa đấy.”

Nguyễn Khê nói: “Là do anh xuất hiện quá đột ngột, tôi không kịp phản ứng.”

Tạ Đông Dương ở bên này vươn tay lấy bát trước mặt Nguyễn Khê, thấy Hứa Chước đang nhìn mình, anh ấy vội vàng tự giới thiệu: “Thủ trưởng, tôi là người hợp tác làm ăn với Nguyễn Khê, tôi phải đem bát về lại cho người ta đây, hai người cứ trò chuyện đi.

Nói xong anh cầm bát đi, để lại Nguyễn Khê và Hứa Chước ở trước quầy hàng.

Nguyễn Khê đứng dậy lấy cái ghế dành cho khách ở bên cạnh đến đặt trước mặt Hứa Chước: “Thủ trưởng, ngài ngồi đi.”

Hứa Chước: “...”

Nguyễn Khê nghiêm túc ngồi xuống, nhìn anh ấy hỏi: “Thủ trưởng, tại sao ngài lại ở đây?”

Hứa Chước khẽ nặng nề hắng giọng: “Chúng ta có thể đừng gọi là thủ trưởng, đừng gọi là ngài được không?”

Nguyễn Khê dứt khoát gật đầu với anh ấy: “Được.”

Sau đó Hứa Chước nói: “Hiếm khi trường học thả người, có thời gian rảnh nên ra ngoài đi dạo một vòng. Đây không phải là nơi sôi nổi nhất sao? Tôi vừa mới ăn cơm ở bên đó xong, đi được mấy bước thì nhìn thấy em, cho nên để cho các bạn học khác đi dạo một mình.”

DTV

Nói xong anh ấy lại hỏi Nguyễn Khê: “Sao em lại ở đây? Còn bày cả quầy hàng nữa chứ? Người nhà không cho tiền tiêu sao?”

Nguyễn Khê lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải. Tôi trúng tuyển đại học nên đến đây học, trong tay có tiền, thời gian sau khi học xong không có việc gì làm, cho nên buôn bán một chút. Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.”

Hứa Chước tò mò hỏi cô: “Em thi trường đại học nào thế?”

Nói đến chuyện này, Nguyễn Khê đương nhiên rất tự hào, cô nhìn anh ấy nói: “Bắc Đại.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 324



Nghe vậy, Hứa Chước có hơi kinh ngạc, giơ tay vỗ một cái vào máy may của cô, một lát sau lại nói: “Chuyện vui lớn như vậy mà em cũng không nói cho tôi biết, nếu hôm nay không gặp em ở đây, tôi cũng không biết là em cũng đang ở Bắc Kinh đấy.”

Nguyễn Khê khoanh tay đặt lên máy may nhìn anh ấy: “Tôi cũng không biết đơn vị anh tham gia ở đâu, không có địa chỉ cụ thể, làm sao tôi có thể nói cho anh biết được chứ? Tiểu Khiết thi vào trường Đại học nhân dân, cũng đang ở Bắc Kinh.”

Hứa Chước trừng mắt nhìn cô: “Tôi và Trần Vệ Đông viết thư cho các em, các em cũng không trả lời, Trần Vệ Đông sắp mắc phải bệnh tương tư rồi đấy.”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy chớp chớp mắt: “Chúng tôi chưa từng nhận được thư của các anh, có phải là viết sai địa chỉ rồi không?”

Hứa Chước nói: “Địa chỉ nhất định không sai, lần thứ nhất các em không có trả lời, chúng tôi lại gửi lần thứ hai, vẫn không có thư trả lời nên cũng không có gửi tiếp nữa. Nghĩ rằng hẳn là các em không không muốn liên quan gì đến chúng tôi, cho nên chúng tôi cũng không làm phiền các em nữa.”

Nguyễn Khê vẫn nhìn anh ấy, một lúc sau, ý cười trên mặt dần dần biến mất, đáy mắt dần lạnh đi, ánh mắt cũng hơi tối sầm lại.

Hứa Chước nhìn cô và hỏi: “Bọn em không nhận được thư à?”

Ánh mắt của Nguyễn Khê từ từ trở nên tập trung, cô lắc đầu và nói: “Không.”

Hứa Chước nghĩ một chút: “Có lẽ thư bị thất lạc trong khi gửi một lần, nhưng cũng không thể thất lạc lần hai chứ? Có người giở trò với thư ư?”

DTV

Lúc ấy, từ thể xác tới linh hồn của Nguyễn Khê đang bận rộn vì thi đại học, không hề để ý tới những việc nhỏ nhặt khác trong cuộc sống. Cũng vì tần suất gửi thư của người nhà rất ít, mấy tháng mới nhận được một phong thư nên cô cũng không thường đi kiểm tra hòm thư.

Thư tín về công việc của Nguyễn Trường Phú cũng không gửi về nhà, Phùng Tú Anh và mấy đứa trẻ khác cũng không có thói quen duy trì liên lạc với ai. Vì thế hòm thư của gia đình gần như không có ai đi kiểm tra, cũng chỉ có mình Nguyễn Khê thỉnh thoảng tới xem.

Cũng vì Nguyễn Khê không để tâm tới mấy chuyện vụn vặt này, trong đầu toàn là chuyện thi đại học, đưa Nguyễn Khiết thi đỗ đại học nên cô cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì. Dù sao đối với Nguyễn Khê thì đám Hứa Chước không viết thư cho cô cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Dù ở xã hội hiện đại, điện thoại thư tín phát triển như vậy nhưng bạn thân thời tiểu học tới trường cấp hai cũng sẽ mất liên lạc. Bạn thân thời cấp hai tới cấp ba cũng sẽ bớt thân. Bạn thân thời cấp ba tới đại học cũng sẽ không còn liên lạc nữa.

Cô cảm thấy chuyện mất liên lạc là việc bình thường không thể bình thường hơn được, cũng là chuyện tất yếu sẽ xảy ra nên chẳng có gì phải xoắn xuýt. Nếu không phải ở giữa có người chen vào thì Nguyễn Khê sẽ hoàn toàn không để trong lòng. Nhưng bây giờ, rõ ràng là có vấn đề, đương nhiên cô không thể không nghĩ nhiều.

Nếu suy nghĩ một chút, có lẽ không chỉ hai lần gửi thư của Hứa Chước và Trần Vệ Đông mà còn có cả Lăng Hào. Thư của bọn họ đều không tới được tay cô. Vì sao chỉ có thư của họ không tới được tay Nguyễn Khê mà thư của người nhà lại nhận được hết? Điều này đáng để suy xét.

Nguyễn Khê nhìn Hứa Chước một lúc rồi nói: “Nếu như hai lần gửi thư đều không tới được tay tôi thì chắc hẳn có người đã giờ trò với thư.”

Hứa Chước lập tức cảm thấy ấm ức, hít sâu một hơi và nói: “Là ai chứ? Tôi đi c.h.é.m c.h.ế.t tên đó!”

Nguyễn Khê cũng chẳng thể tùy tiện nói là ai: “Chờ một chút đi.”

Đang nói chuyện thì Tạ Đông Dương đi trả bát mì trở về. Anh ấy ngồi xuống trước quầy hàng của mình, thờ ơ hỏi Hứa Chước một câu: “Cậu học trường quân đội à?”

Hứa Chước nghe vậy nhìn về phía Tạ Đông Dương rồi đáp: “Đúng thế.”

Lúc này Nguyễn Khê mới nhớ tới chuyện bản thân còn chưa chính thức giới thiệu cả hai với nhau. Thế là cô nhìn Tạ Đông Dương và nói: “Đây là Hứa Chước, bạn học thời cấp ba của tôi, ở trong một đại viện.”

Nói xong, cô nhìn Hứa Chước và nói: “Đây là một người bạn tôi vừa quen ở Bắc Kinh, tên là Tạ Đông Dương, người ta thường gọi là cậu ba Tạ của thành Tứ Cửu.”

Tạ Đông Dương nghe hiểu, không đợi Hứa Chước nói gì đã mở miệng hỏi trước: “Mấy người ở đại viện của quân đội?”

Nguyễn Khê gật đầu với anh ấy: “Đúng vậy.”

Tạ Đông Dương nhìn cô chằm chằm một lúc: “Ngài Khê, ngài đúng là chân nhân bất lộ tướng! Hóa ra náo loạn nửa ngày, ngài lại con em cán bộ. Vậy cô liều mạng như vậy, còn học ở một trường đại học tốt thì tới đây bày quầy bán hàng làm gì?”

Nguyễn Khê: “Phụ huynh là phụ huynh, tôi là tôi, chúng tôi không liên can gì cả.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 325



Tạ Đông Dương đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi Nguyễn Khê cãi nhau với một đôi nam nữ ở trước quầy hàng, nói ba mẹ là của cô gái kia, cô không cần. Vì thế anh ấy lại hỏi: “Rốt cuộc hai người vừa rồi là ai? Cô gái kia là chị gái của cô à?”

Nguyễn Khê lại gật đầu với anh ấy một cái: “Là con nuôi của ba mẹ tôi.”

Tạ Đông Dương càng tò mò hơn: “Thế thì quan hệ của các cô... Cứ gặp mặt là cãi vã... Như nước với lửa...”

Nguyễn Khê không muốn nói thêm nữa nên chỉ nói: “Nói tới vấn đề này thì chuyện rất dài, sau này có cơ hội rồi nói sau.”

Tạ Đông Dương thấy cô không muốn nói thêm nên cũng không truy hỏi nữa. Nguyễn Khê chuyển chủ đề, quay đầu nhìn về phía Hứa Chước và hỏi: “Có lẽ tôi sẽ bận rộn ở nơi này tới tối mịt, không có thời gian đi dạo với anh đâu. Anh... Hay là anh đi tìm bạn học của anh đi? Buổi tối xong việc tôi sẽ mời anh ăn cơm.”

Hứa Chước cũng không có ý muốn đi: “Không có gì hay ho để đi dạo, hay là tôi ở chỗ này xem em bán hàng?”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy với vẻ ngạc nhiên rồi cười nói: “Anh không sợ mất mặt à?”

Từ trước tới nay, Hứa Chước là người ưa sĩ diện, chuyên làm những chuyện huênh hoang, chưa bao giờ làm chuyện mất mặt như thế này.

DTV

Anh ấy quay đầu nhìn đường một chút rồi quay lại hạ giọng nói: “Dù sao nơi này cũng chẳng có ai quen biết anh.”

Điều này cũng đúng, Nguyễn Khê thấy Hứa Chước không có ý định đi nên cứ để mặc anh ấy ở lại nơi này. Vừa khéo còn có người phụ việc với cô, buổi tối Nguyễn Khê sẽ mời Hứa Chước ăn cơm.

Giữa trưa trên đường rất ít người, hai người sẽ ngồi hàn huyên với nhau. Họ nói về những gì bản thân gặp phải trong hai năm qua, cũng nói một chút về tình huống hiện tại của bản thân, trao đổi một chút thông tin.

Thật ra, Nguyễn Khê chẳng có nhiều chuyện để nói. Suốt một năm kia, ngày ngày cô đều ở trong nhà với Nguyễn Khiết, ở tới tận khi khôi phục lại thi đại học rồi tham gia thi, sau khi thi đậu đại học mà bản thân mong muốn thì hơi kích động một chút.

Lên đại học thì lại học tập, ngoài ra còn chạy tới nhà máy ở bên ngoài. Đương nhiên, cô chưa từng nhắc tới những chuyện khi chạy tới nhà máy. Dù sao đó cũng chẳng phải chuyện đáng bàn sâu vào.

Hai năm qua, cuộc sống của Hứa Chước còn đơn điệu hơn của Nguyễn Khê. Bởi cuộc sống buồn tẻ trong quân đội đã hình thành thì không thể thay đổi được. Ngày ngày chẳng có gì ngoài huấn luyện, ngoại trừ nội dung huấn luyện và cường độ khác nhau ra thì gần như những thứ khác không có gì thay đổi.

Vào thời điểm hai người đang ôn chuyện, Tạ Đông Dương thừa dịp giữa trưa không có ai, nằm sấp trên quầy hàng chợp mắt một lúc. Sau khi buổi trưa qua đi, buổi chiều trên đường có nhiều người hơn một chút, có người tới xem đồ hỏi giá cả. Tạ Đông Dương bị Nguyễn Khê gọi dậy, nhảy dựng lên nháy mắt mấy cái rồi lại bắt đầu một buổi chiều bận rộn.

Cô bận rộn một lúc, thừa dịp không có khách nói với Hứa Chước: “Anh trông hàng giúp tôi một lát, tôi quay lại ngay.”

Hứa Chước cho rằng Nguyễn Khê muốn đi vệ sinh nên đương nhiên đồng ý để cô đi. Quả thực, Nguyễn Khê có đi vệ sinh nhưng sau khi đi xong không về quầy hàng ngay. Cô đi thẳng tới bưu cục ở gần đó và gọi điện thoại tới văn phòng của Nguyễn Trường Phú.

Cô từng học thuộc lòng số điện thoại của văn phòng ông ta, bây giờ vẫn nhớ trong đầu. Nhưng hôm nay là chủ nhật nên chưa chắc Nguyễn Trường Phú đã ở đơn vị. Nguyễn Khê ôm tâm thái thử một chút, cầm ống nghe đặt ở bên tai nghe một lúc.

Điện thoại đổ chuông tầm bốn, năm hồi thì đầu dây bên kia có người nhấc máy: “Alo? Ai vậy?”

Nguyễn Khê nhận ra giọng của Nguyễn Trường Phú nên hắng giọng nói: “Bác Nguyễn, là con!”

Nhưng ông ta không nhận ra giọng nói của cô, giọng điệu trở nên cẩn thận: “Cô là ai?”

Nguyễn Khê không muốn lãng phí tiền điện thoại với Nguyễn Trường Phú, điện thoại đường dài đắt c.h.ế.t đi được nên vội vàng nói: “Con là Nguyễn Khê, con có việc muốn hỏi bác. Vào năm cuối cùng con còn ở nhà, có người nào động vào thư của con không?”

Nguyễn Trường Phú đã không ở nhà trong thời gian dài, nào biết được chuyện này chứ?

Nguyễn Khê không chờ ông ta nói chuyện mà nói luôn: “Được rồi, bác đừng trả lời. Tối nay, bác về nhà hỏi giúp cháu xem có ai động vào thư của cháu hay không? Từ khi ăn tết năm 1977 xong quay lại, cháu chưa nhận được thư. Bây giờ, cháu gặp Hứa Chước ở Bắc Kinh, anh ấy nói rằng đã viết cho cháu hai phong thư nhưng cháu lại không hề nhận được.”

Nguyễn Trường Phú giành được cơ hội nên nói: “Con nghi ngờ có người giở trò với thư của con?”

Nguyễn Khê nói vào điện thoại: “Vâng, bác về nhà giúp cháu hỏi rõ ràng. Phí điện thoại ở bên con quá đắt, con không nói nhiều với bác được. Tối mai sau khi tan tầm, bác ở lại đơn vị thêm một lúc, con sẽ gọi điện cho bác.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 326



Đương nhiên gọi điện thoại cho ông ta là tốt, Nguyễn Trường Phú vội vàng nói: “Được, được, được! Ba sẽ trở về hỏi rõ ràng giúp con.”

Nguyễn Khê nhìn thời gian gọi điện thoại rồi nói “cảm ơn” một tiếng, sau đó lập tức cúp điện thoại. Sau khi trả tiền cô ra khỏi bưu cục và trở lại quầy hàng tiếp tục việc kinh doanh.

Bởi bị ảnh hưởng vài chục năm nên lúc này chợ đêm vẫn chưa khôi phục, ban đêm chẳng có ai ra ngoài dạo phố. Cũng vì thế, lúc cửa hàng ở mặt đường lần lượt đóng cửa thì Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương cũng thu dọn sạp về nhà.

Hai người thu dọn đồ đạc rồi đạp xe về cửa hàng sửa xe, đặt đồ xuống. Hứa Chước cũng theo họ về cửa hàng sửa xe, sau đó nhìn bọn họ ngồi đếm tiền cùng nhau.

Quả thực, ban ngày anh ấy cũng cảm thấy mở quầy hàng như vậy rất mất mặt, nhưng bây giờ nhìn Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương đếm tiền thì Hứa Chước biết có thể diện hay không cũng chẳng có gì phải xem trọng. Bởi vì một ngày bọn họ còn kiếm được nhiều hơn một tháng lương của người ta.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy điều này thì thật sự khó mà tin được, không ngờ tiền lại dễ kiếm như vậy. Tạ Đông Dương đếm xong tiền thì hỏi Nguyễn Khê kiếm được bao nhiêu. Anh ấy biết cô kiếm được nhiều hơn mình thì kinh ngạc nói: “Vì sao chứ?”

Nguyễn Khê không trả lời vì sao, chỉ nhìn Tạ Đông Dương và nói: “Sau này còn có thể kiếm được nhiều hơn.”

Sau khi đếm xong tiền, cả hai đều cất tiền đi. Tạ Đông Dương lại nhìn cô nói: “Sao nào? Hai người dự định đi ăn riêng với nhau hay đưa tôi đi cùng? Nếu đưa tôi đi cùng, tôi là người bản địa, là chủ nhà nên hôm nay tôi sẽ mời cơm.”

Nguyễn Khê cũng chẳng hề do dự nói: “Thế thì cùng đi đi.”

Không phải cô muốn Tạ Đông Dương mời khách, mà là nhiều người thì sẽ càng vui hơn. Thế là ba người ra khỏi cửa hàng sửa xe và đi tìm nhà hàng ăn cơm.

Trong phòng nhỏ ở tầng hai nhà họ Nguyễn, Nguyễn Trường Phú tan làm về nhà vừa vào cửa đã đến thẳng phòng bếp tìm Phùng Tú Anh. Ông ta tiến vào trong hỏi bà ta: “Trước khi Tiểu Khê vào đại học một năm, em có động vào hòm thư của nhà mình không? Con bé nói nó không nhận được mấy phong thư.”

Phùng Tú Anh hơi sững sờ: “Em không động đến. Hơn nữa, chẳng có ai viết thư cho em thì em động tới hòm thư làm gì?”

DTV

Nguyễn Trường Phú lại hỏi: “Em có thấy người khác động đến không?”

Phùng Tú anh nói: “Em không chú ý tới chuyện này lắm.”

Ai mà rảnh rỗi đi nhìn chằm chằm cái hòm thư làm gì? Vốn cũng chẳng có ai viết thư gửi tới. Ngay cả thư ở dưới quê gửi cho Nguyễn Trường Phú cũng là gửi thẳng tới đơn vị của ông ta, bà ta gần như chẳng bao giờ chú ý tới nơi đó.

Nguyễn Trường Phú thấy Phùng Tú Anh không biết thì cũng không hỏi lại nữa. Đợi tới khi tất cả mọi người tới phòng ăn và ngồi xuống ăn cơm, ông ta liếc nhìn mọi người một lượt rồi hỏi thêm một lần: “Trước khi Tiểu Khê và Tiểu Khiết vào đại học một năm, mọi người có ai động vào hòm thư của nhà mình, động vào thư của con bé không?”

Câu hỏi này quá đột ngột, mấy đứa bé đều sửng sốt rồi đồng thời lắc đầu. Bây giờ, Diệp Phàm đang học đại học nhưng vì gần nhà nên cuối tuần nào cũng về. Nguyễn Trường Phú nhìn về phía Nguyễn Thu Dương: “Có phải con động vào không?”

Nguyễn Thu Dương lộ ra vẻ bối rối, vội vàng giải thích nói: “Con không làm, con động vào thư của chị ta làm gì? Con chẳng có hứng thú gì với thứ kia cả.”

Nguyễn Hồng Quân ngồi bên cạnh phụ họa thêm một câu: “Lần này, chị ấy không nói dối, giám định đã hoàn tất.”

Nguyễn Thu Nguyệt nhìn Nguyễn Trường Phú lên tiếng hỏi: “Chị cả đã nói gì ạ?”

Nguyễn Trường Phú “ừ” một tiếng rồi nói: “Chiều nay con bé gọi điện thoại tới phòng làm việc của bác nói là lúc nó còn ở nhà không nhận được mấy phong thư. Tiểu Khê nghi ngờ có người giở trò với thư của mình. Nếu người nhà chúng ta không động vào, có ai nhìn thấy người khác động vào hòm thư nhà ta không?”

Thật sự, người trong nhà để ý tới hòm thư không nhiều, một lúc sau cả nhà đều lắc đầu.

Lúc Nguyễn Trường Phú cảm thấy buồn phiền thì Nguyễn Hồng Binh đột nhiên lên tiếng: “Là chị cả Thu Văn.”

Ông ta nghe như vậy thì lập tức quay đầu nhìn về phía cậu ta: “Cái gì?”

Nguyễn Hồng Binh nhìn Nguyễn Trường Phú và nói: “Chị cả Thu Văn, có một thời gian chị ta thường xuyên đi kiểm tra hòm thư. Ngày nào đi học về cũng sẽ tới đó xem một chút, đôi khicòn lấy thư ra.”

Lông mày của Nguyễn Trường Phú chậm rãi nhíu lại: “Lại là nó?”

Nguyễn Hồng Binh lắc đầu: “Con không biết, con cứ nghĩ là chị ta đang chờ thư của bản thân.”

Nguyễn Thu Nguyệt nghĩ một lúc rồi hỏi: “Là ai đã viết thư cho chị cả thế ạ?”

Nguyễn Trường Phú nói: “Con bé nói là Hứa Chước, hai đứa đã gặp nhau ở Bắc Kinh.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 327



Nghe nói như vậy, Nguyễn Thu Nguyệt lập tức nói với vẻ chắc nịch: “Vậy thì chắc chắn là Diệp Thu Văn. Chị ta ghen ghét với chị cả.”

Nói xong, cô bé nhìn về phía Nguyễn Thu Dương: “Nếu ba không tin có thể hỏi chị ấy xem có phải Diệp Thu Văn ghen ghét vì Hứa Chước và chị cả chơi thân với nhau không? Bởi vì trong lòng chị ta hiểu rõ, Lục Viễn Chinh thua xa Hứa Chước, Diệp Thu Văn không muốn chị cả và Hứa Chước liên hệ với nhau.”

Nguyễn Trường Phú lập tức nhìn về phía Nguyễn Thu Dương, đen mặt hỏi: “Thật sao?”

Cô ta cũng không giỏi nói dối, sau khi do dự một chút đã từ bỏ lựa chọn nói dối đáp: “Vâng.”

Nguyễn Trường Phú tức giận vỗ mạnh vào cái bàn một cái, suýt nữa làm cái bàn rung lên: “Sao tôi lại nuôi ra cái thứ như vậy chứ! Nếu nó ở chỗ này, hôm nay tôi chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t nó.”

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Cũng may mà Hứa Chước và chị cả gặp được nhau.”

Cũng vì tuần này kiếm được khoảng hai trăm đồng tiền lãi, còn kiếm được nhiều hơn nửa năm trước nên hôm nay Tạ Đông Dương cực kỳ mạnh tay. Anh ấy không nói hai lời, trực tiếp dẫn Nguyễn Khê và Hứa Chước tới nhà hàng tây.

Sau khi ngồi xuống gọi đồ ăn xong, Tạ Đông Dương đắc ý hỏi: “Nơi này thế nào?”

Nguyễn Khê quay đầu nhìn xung quanh một chút: “Không tệ, đủ thể hiện phong cách tây.”

Tạ Đông Dương cười nói: “Ngài đưa tôi theo để cùng nhau phát tài, đương nhiên tôi không thể keo kiệt rồi.”

Nhìn bọn họ nói chuyện từ trên đường tới phòng ăn như vậy, trong lòng Hứa Chước có chút không được tự nhiên. Dù sao cũng xa nhau hai năm trời, cuộc sống riêng cũng xảy ra nhiều biến hóa, những câu chuyện này đều chẳng dính líu gì tới anh ấy. So với Tạ Đông Dương thì hiển nhiên Hứa Chước đã cách cuộc sống của Nguyễn Khê rất xa.

Đương nhiên, anh ấy cũng chẳng biển hiện gì ra ngoài, thời điểm nên nghe thì nghe, nên trả lời thì trả lời. Hơn nữa, anh ta cũng không phải người có tâm tư quá mẫn cảm, cảm giác không tự nhiên kia nhanh chóng đi qua.

Sau đó vẫn ăn cơm, uống rượu, nói chuyện phiếm với Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương. Lúc chủ đề cuộc nói chuyện chuyển tới anh ấy thì Hứa Chước có thể nói một hồi lâu.

Con trai đều có giấc mộng tham gia quân ngũ. Tạ Đông Dương thích nghe anh ấy khoác lác về quân ngũ, gì mà đạn bay sượt qua mặt, một phát đạn trúng hồng tâm, ném l.ự.u đ.ạ.n ra nổ k*ch th*ch như thế nào. Sau đó, hai người cùng nhau khoác lác.

Tạ Đông Dương như hận gặp nhau muộn: “Người anh em, nếu cậu ở thành Tứ Cửu, tôi nhất định sẽ theo sau. Cậu chính là anh Chước của tôi. À không, phải là ngài Chước mới đúng. Ở thành Tứ Cửu thì người có m.á.u mắt nhất định đều là ngài.”

“Ngài ăn chưa?”

“Ngài đi đâu vậy?”

“Thứ mà ngài dắt đi dạo là gì vậy?”

“CMN! Thứ mà ông đây dắt đi dạo chính là chim!”

Nguyễn Khê ngồi ở đối diện ăn sườn dê nhìn hai bọn họ với vẻ mặt ghét bỏ. Sau đó, cô vừa lộ ra vẻ mặt chê bai vừa không nhịn được cười. Đàn ông cứ có chút rượu vào thì chẳng còn biết mình là ai nữa, ai cũng nghĩ mình là thiên hạ đệ nhất.

Đương nhiên Hứa Chước và Tạ Đông Dương cũng chỉ uống vài cốc bia trợ hứng thôi chứ không tới mức uống say. Nhưng hai người lại trò chuyện thật sự vui vẻ, cơm nước xong xuôi cũng chẳng nở đi.

Nhưng Nguyễn Khê và Hứa Chước không thể ở bên ngoài quá lâu, trường học có quy củ của trường học. Thế là sau khi ăn xong xuôi, ba người không ở lại nhà hàng nữa, cũng không đi nơi nào khác, vội vàng trở về trường học. Vì trường học của Nguyễn Khê, Hứa Chước ở gần nhau, nhà của Tạ Đông Dương cũng ở phía đó nên về cùng đường.

Cô không cho Hứa Chước đi xe đạp, một mình một xe rời đi. Anh ấy híp mắt lại. Tạ Đông Dương vỗ vỗ gác ba ga của xe mình và nói: “Tới đây.”

Hứa Chước chẳng còn cách nào đành phải ngồi lên xe của Tạ Đông Dương. Anh ấy giẫm lên bàn đạp rồi đạp xe ngược gió. Lúc xe đi với tốc độ nhanh, Tạ Đông Dương nói: “Ôm anh mày cho chắc nhé!”

DTV

Hứa Chước híp mắt đón gió: “...”

Lúc Nguyễn Khê trở lại trường học thì đã không còn sớm nữa. Cô cầm quần áo, chậu và đồ rửa mặt đi tới nhà tắm để tắm rửa. Sau khi tắm xong, cô ngồi xuống nghỉ ngơi vài phút là đã tới giờ tắt đèn đi ngủ. Ngay cả nói Nguyễn Khê cũng chẳng nói nhiều với bạn cùng phòng, bò thẳng lên giường nằm.

Ngày hôm sau lại bắt đầu một tuần sống trong trường. Lý Hiểu Phương đi cùng cô tới nhà ăn để ăn cơm, tò mò hỏi: “Chủ nhật nào cậu cũng bận rộn gì vậy? Đi từ khi còn sớm, tới khuya mới về.”

Nguyễn Khê cười cười, không nói tỉ mỉ: “Mình tùy tiện tìm chút việc để làm, chưa bao giờ tới Bắc Kinh nên tò mò.”

Lý Hiểu Phương có thể nhìn ra cô đang qua loa chứ không muốn nói tỉ mỉ, đương nhiên cũng không hỏi nhiều nữa. Hai người cùng đi lên lớp học. Tới khi nghỉ giữa tiết, Nguyễn Khê lấy tập vẽ của mình ra, tiếp tục vẽ thiết kế của mình. Mỗi lần cô vẽ, Lý Hiểu Phương đều ghé vào nhìn một cách chăm chú.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 328



Hôm nay cũng như vậy, cô ấy vừa xem vừa nói: “Cậu vẽ đẹp thật đấy, chắc là học vẽ nhiều năm rồi phải không? Những bộ đồ mà cậu vẽ đẹp thật đấy, không biết mặc lên người sẽ như thế nào.”

Nguyễn Khê thấy cô ấy thật sự tò mò và yêu thích. Trời sinh con gái đều thích quần áo đẹp. Cô vừa vẽ vừa cười nói: “Hay là mình dành thời gian làm một bộ cho cậu xem nhé?”

Lý Hiểu Phương kinh ngạc: “Thật sao? Cậu còn biết may quần áo nữa à?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Đợi mình có thời gian sẽ làm cho cậu xem.”

Lý Hiểu Phương thật sự rất mong chờ: “Được, mình rất muốn xem đấy.”

Chạng vạng tối tan học, Nguyễn Khê không tới nhà ăn với Lý Hiểu Phương ngay. Cô tới cửa hàng trong trường một chuyến, đứng xếp hàng chờ một lúc. Tới lượt thì gọi điện thoại cho Nguyễn Trường Phú.

Quả nhiên, ông ta vẫn ở văn phòng chờ cô. Điện thoại vừa có người nghe, Nguyễn Khê đã hỏi ngày: “Bác hỏi được gì rồi?”

Nguyễn Trường Phú nói: “Chắc là Thu Văn đã động vào thư của con, nhưng không có chứng cứ xác thực. Trong nhà chỉ có Hồng Bình chú ý, có một thời gian Thu Văn liên tục đi xem hòm thư, đi học hay tan học đều tới xem một lượt, còn lấy thư trong đó ra nữa.”

Nguyễn Khê khẽ cắn răng một cái: “Con biết ngay là cô ta mà.”

DTV

Nguyễn Trường Phú nói: “Bây giờ nó không ở nhà, nếu không ba nhất định sẽ giúp con hỏi cho ra. Năm ngoái bảo con bé tới gia nhập nông trường, kết quả đầu năm nay nó đã trốn khỏi đó, bây giờ không biết đi đâu. Ba coi như chưa từng nuôi đứa con gái này.”

Nguyễn Khê nói cho ông ta biết: “Bây giờ, cô ta đang ở Bắc Kinh, tới tìm Lục Viễn Chinh.”

Giọng của Nguyễn Trường Phú đột nhiên cao lên: “Lục Viễn Chinh? Hai bọn chúng chưa chia tay à?”

Nguyễn Khê nói: “Sao có thể chia tay được, còn ngọt ngào lắm.”

Nguyễn Trường Phú tức gần chết: “Nó cứ chờ đấy, bây giờ ba sẽ tới nhà họ Lục để hỏi cho rõ ràng.”

Nói xong, ông ta không đợi Nguyễn Khê nói tiếp đã cúp điện thoại cái rụp. Cô buông điện thoại xuống, trả tiền rồi ra khỏi cửa hàng. Sau khi ra ngoài, Nguyễn Khê không đi ăn cơm ngay mà tới nhà xe bên ngoài ký túc xá lấy xe đạp đi tìm Hứa Chước. Trường của anh ấy cách trường cô khá gần, đạp xe một lúc là tới.

Nguyễn Khê báo thông tin của Hứa Chước ở ngoài cổng rồi đứng đó chờ chừng mười phút. Anh ấy chạy tới trước cửa, vừa thấy cô đã hỏi luôn: “Sao rồi?”

Nguyễn Khê dắt xe đạp tới gần Hứa Chước một chút, mặc dù cổng lớn này chẳng có ai đi ra đi vào. Khi tới nơi xa một chút thì cô đứng lại, nhìn anh ấy và nói: “Anh giúp tôi hẹn Lục Viễn chinh và Diệp Thu Văn ra ngoài nhé.”

Hứa Chước vẫn hỏi: “Sao rồi?”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy và nói: “Diệp Thu Văn đã giở trò với thư của tôi, không chỉ có anh và Trần Vệ Đông mà còn có người khác.”

Hứa Chước nhíu mày, lập tức lộ ra vẻ buồn bực: “Là cô ta sao?”

Nguyễn Khê gật đầu nói: “Chính là cô ta, anh hẹn ra là biết ngay thôi. Tôi đoán cô ta sẽ không tùy tiện ra ngoài. Làm việc trái với lương tâm nên chắc chắn không dám chạm mặt với chúng ta. Nếu Diệp Thu Văn không ra thì cứ hẹn Lục Viễn Chinh ra trước cũng được.”

Hứa Chước nhìn Nguyễn Khê và gật đầu: “Được, để tôi hẹn xem thế nào.”

Ngón tay đặt ở phanh xe đạp của cô vô thức bóp: “Lần này, tôi phải khiến cô ta mất hết tất cả.”

Mặt trời ló ra một nửa từ tầng mây, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu xuống khiến bóng của máy may và cô gái ngồi sau máy may kéo dài ra, khắc trên mặt đường ở phía xa.

Một cô gái trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa cài hoa màu xanh lam trên đầu đi tới trước quầy hàng nhìn một chút, sau khi chọn lựa được hai cái dây buộc tóc thì đi tới trước máy may cầm tập vẽ lên nhìn qua một lượt.

Cô ấy say sưa lật hết các tranh, sau đó nhìn về phía cô gái ngồi phía sau máy may và hỏi: “Những thứ này đều do cô vẽ à?”

Nguyễn Khê đang tháo khóa của một bộ quần áo nghe vậy ngẩng đầu lên nói: “Đúng vậy, đều do tôi vẽ ra.”

Cô gái đầu cài hoa màu xanh cười nói: “Nhìn thật sự rất đẹp mắt, không biết may thì sẽ trông như thế nào. Tôi thấy cô biết dùng máy may, thay khóa và sửa quần áo cũng rất lưu loát. Cô có biết may quần áo không?”

Nguyên Khê vừa tháo khóa kéo vừa nói chuyện với cô ấy: “Biết, những thứ vẽ ra đều có thể may được.”

Cô gái đầu cài hoa màu xanh lật lật tập vẽ: “Hay là cô may một bộ ra xem nào, nếu thật sự có thể may được, nhìn cũng đẹp mắt thì tôi sẽ tới tìm cô may quần áo. Dù sao nhìn những bức vẽ này cũng rất đẹp.”

Quần áo mà Nguyễn Khê vẽ đều phù hợp với thẩm mỹ của thời này, sẽ không thời thượng tới mức niên đại này không thể chấp nhận được. Nhưng trong những thiết kế này cũng có ý tưởng của bản thân cô, đều là kiểu dáng mà trên đường chưa bao giờ thấy.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 329



Nguyễn Khê ngẩng đầu lên nói: “Cô xem thích kiểu nào thì chọn một bộ, cuối tuần cô tới xem. Cô thấy sao?”

Cô gái đầu cài hoa màu xanh nghe vậy thì vui mừng: “Thật sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Tôi làm theo kích thước của cô. Tới lúc đó, cô thích thì có thể mua, không thích cũng không sao. Tôi sẽ để lại làm đồ mẫu treo ở đây.”

Cô gái đầu cài hoa màu xanh nhìn Nguyễn Khê: “Không sao, thế đợi tôi mua vải tới trước?”

Nguyễn Khê nói: “Không cần đâu, tôi sẽ tự đi chọn vải. Trước hết cứ cho cô xem tay nghề của tôi thế nào đã.”

Chuyện tốt thế này, cô gái đầu cài hoa màu xanh nghe thấy vậy đương nhiên sẽ vui mừng. Dù sao, cô ấy chẳng phải bỏ cái gì hết, tới lúc đó thích thì mua còn không thích hoặc cảm thấy không đáng tiền thì không mua. Thế là cô gái đầu cài hoa màu xanh gật đầu: “Được, thế thì tuần sau tôi sẽ tới xem.”

Nói xong, cô ấy chỉ chỉ: “Nhà tôi ở trong cái ngõ nhỏ kia.”

Nguyễn Khê nhìn theo hướng mà cô gái chỉ, sau đó thu hồi ánh mắt cười nói: “Cô xem chọn một kiểu đi.”

Cô gái đầu cài hoa màu xanh cực kỳ vui vẻ, tỉ mỉ lật tập vẽ. Cuối cùng, cô ấy chọn một chiếc váy liền rồi nói: “Tôi thích rất nhiều kiểu, cảm thấy mỗi bộ đều rất đẹp. Trước hết cứ làm kiểu này đi.”

Nguyễn Khê cầm bút chì tích vào bức tranh kia một cái: “Được, vậy thì may bộ này.”

Cô gái đầu cài hoa màu xanh tỏ ra vừa hưng phấn vừa chờ mong nói: “Chủ nhật tuần sau tôi sẽ tới xem.”

Nguyễn Khê cũng vui vẻ, đứng dậy cầm thước dây đo kích thước thân thể cho cô gái và nói: “Bình thường tôi sẽ không đến, chỉ tới đây vào chủ nhật thôi. Vì thế chủ nhật cô tới tìm tôi là được rồi.”

Cô gái kia duỗi cánh tay ra hỏi: “Vì bình thường phải đi làm sao? Tôi đi làm ở Cung thiếu niên. Cô thì sao?”

Nguyễn Khuê cười một cái nói: “Tôi còn đi học.”

Cô gái đầu cài hoa màu xanh nhìn cô nói: “Cô đang học đại học à?”

Nguyễn Khê vừa đo kích thước thân thể vừa đáp: “Đúng, bây giờ đang học năm hai đại học.”

Cô gái đầu cài hoa màu xanh tỏ ra hâm mộ: “Tôi thi hai lần nhưng cả hai lần đều trượt. Vì thế đã từ bỏ.”

Nguyễn Khê lấy xong số đo thì cất thước dây vào ngăn kéo nhỏ của máy may. Cô gái đầu cài hoa màu xanh trả tiền cho hai dây buộc tóc thì rời đi, không nán lại nói chuyện với cô nữa.

Sau khi cô ấy đi, trước quầy hàng lại có một lượt người tới mua đồ. Nguyễn Khê phải đứng trước quầy hàng chào hỏi một lượt. Sau khi bán đồ, thu xong tiền, cô lại quay lại ngòi sau máy may, tiếp tục tháo khóa kéo.

Bây giờ đã sắp tới chạng vạng tối, trên đường có rất ít người qua lại. Tạ Đông Dương ngồi nghỉ trước quầy hàng, quay đầu nhìn cô nói: “Vì sao cô gái kia chẳng đưa cái gì mà cô lại may quần áo cho cô ấy.”

Nguyễn Khê bỏ khóa kéo bị hỏng đã tháo ra sang một bên, dùng máy may khóa mới vào quần áo. Cô vừa đạp máy may vừa nói với Tạ Đông Dương: “Nếu đã muốn bán tay nghề thì đương nhiên trước hết phải nghĩ cách để người khác thấy tay nghề của mình.”

Bây giờ, anh ấy đã biết vì sao cô lại kiếm được nhiều tiền hơn mình. Bởi vì, Nguyễn Khê có tay nghề, tương đương với việc bày ra hai quầy hàng vừa bán đồ vừa kiếm tiền từ tay nghề. Cũng vì thế cô càng ngày càng kiếm được nhiều tiền hơn anh ấy.

Đương nhiên, không phải Tạ Đông Dương đang so bì với Nguyễn Khê, càng không phải ghen tị vì cô kiếm được nhiều tiền hơn mình.

DTV

Anh nghĩ đi nghĩ lại nói: “Nói rất có lý.”

Nguyễn Khê thay xong khóa kéo thì vừa khéo người để quần áo ở đây sửa đi dạo phố quay lại. Thấy khóa đã được thay thì rất hài lòng, trả tiền sửa quần áo rồi rời đi. Nguyễn Khê ngồi trên ghế vươn vai một cái nhìn mặt trời đang ngả về tây: “Một ngày lại sắp kết thúc rồi.”

Thật ra, cũng có thể nói lại một tuần nữa đã trôi qua. Tạ Đông Dương nhìn cô cười hỏi: “Sau khi thu quán xong có muốn tới quán ăn để làm một bữa không?”

Nguyễn Khê buông lỏng cánh tay đang đặt trên máy may ra: “Tối nay tôi bận rồi, có hẹn với người khác.”

Tạ Đông Dương không để ý cười nói: “Thế thì lần sau chúng ta đi ăn vậy.”

Nguyễn Khê ngồi nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, sau đó đột nhiên đứng dậy cầm cặp sách đeo lên và nói với Tạ Đông Dương: “Cậu ba, làm phiền anh trông giúp quầy hàng. Tôi đi ra ngoài mua chút đồ rồi về, nhanh thôi.”

Tạ Đông Dương vươn cổ lên hỏi: “Mua cái gì thế?”

Nguyễn Khê không quay đầu lại nói: “Mua vải về may quần áo.’

Cô mua vải xong trở về thì mặt trời đã hạ xuống thêm một chút rồi. Khoảng nửa giờ sau, cửa hàng ở ven đường lục tục bắt đầu đóng cửa. Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương cũng đã tới giờ thu dọn quầy hàng, dọn sạch đồ lên xe rồi đạp xe tới cửa hàng sửa xe để.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back