Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 180



Nếu như có thể giống như những gì cô nói thì đương nhiên cô ấy muốn đi, chỉ có điều...

Chuyện này thật sự không có khả năng, ngay cả nằm mơ cô ấy cũng không dám mơ đến.

Nguyễn Khê vỗ nhẹ vào tay cô ấy: “Em không cần nghĩ nhiều, cứ giao cho chị lo liệu là được, chị sẽ thuyết phục họ đưa em đi cùng chị. Chị chỉ có một yêu cầu, đến lúc đó cho dù ba mẹ em làm loạn đến mức nào, em cũng không để bản thân bị lung lay, có được không?”

Nguyễn Khiết nhìn vào mắt Nguyễn Khê, trong ánh mắt cô dường như có một nguồn sức mạnh vô hạn.

Cô ấy không nói thêm gì, chỉ nhìn Nguyễn Khê rồi gật thật mạnh: “Vâng!”

Hai chị em trốn ở sau đống cỏ khô cầm tay nhau nói nhỏ, nói từ ở nông thôn đến thành phố, khi đang nói về thành phố chợt nghe thấy tiếng một người phụ nữ hô to: “Đến rồi! Đến rồi! Nàng dâu mới đến rồi!”

Nghe thấy thế hai mắt Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết sáng ngời, hai người tay trong tay chạy ra bên ngoài: “Chúng ta ra xem nhanh đi.”

Không chỉ có hai người nghe thấy tiếng hét rồi chạy ra xem cô dâu, còn có người lớn và trẻ con trong thôn. Tất cả họ đều chạy ra ven đường góp vui, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho nghi thức đón dâu trở nên tưng bừng, náo nhiệt chưa từng có.

DTV

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết chen trong đám người, ngẩng thật cao đầu nhìn, chỉ thấy trên đường núi đã sớm có một đám người, cả già cả trẻ đi theo sau đội ngũ đón dâu của Nguyễn Trường Sinh, tất cả mọi người đều đến góp vui nhưng chủ yếu là để nhìn cô dâu.

Cô dâu mặc một bộ váy đỏ, ngồi trên ghế kiệu buộc đầy hoa và lụa đỏ, gương mặt được trang điểm xinh đẹp, màu xanh ngát của ngọn núi càng tô điểm thêm cho vẻ lộng lẫy của màu đỏ tươi.

Niềm vui sướng đỏ rực như lửa toát ra từ lông mày của mọi người.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết chen chúc trong đám người đợi đội ngũ đón dâu đến gần, sau khi đội ngũ đến gần, Nguyễn Khiết cầm lấy tay Nguyễn Khê và nói: “Chị, chị mau nhìn đi, thực sự rất xinh đẹp, em đã nói ánh mắt chú năm rất cao rồi mà.”

Nguyễn Khê cười: “Chị nhìn thấy rồi, đúng là rất xinh đẹp.”

Mọi người đến chung vui nhìn thấy cô dâu cũng khẽ nói nhỏ —

“Ai ui, vợ thằng năm đẹp thật đấy.”

“Vẫn là thằng năm có bản lĩnh, không cần bà mối tìm hiểu hay chạy việc tác hợp, tiết kiệm được rất nhiều tiền đấy, cho dù người như chúng ta ra ngoài tìm kiếm, có thể tìm được cô vợ xinh đẹp như vậy thì không nói, quan trọng còn là người ở trên thị trấn! Chuyện này đúng là phải có bản lĩnh mới làm được!”

“Có ai bảo không đúng đâu, thật sự là khiến người ta ghen tị c.h.ế.t mất.”

...

Nguyễn Trường Sinh đi theo cạnh ghế kiệu, cười đến mức mặt sắp thành một tờ giấy đỏ.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết vẫy tay gọi anh ấy: “Chú năm ơi.”

Nguyễn Trường Sinh nhìn thấy rồi anh ấy vẫy tay với hai người.

Sau khi Nguyễn Trường Sinh đưa cô dâu đến trước cửa nhà, ghế kiệu hạ xuống, nàng dâu mới bước xuống tiếp đó là một loạt những trò như chặn cửa, tất cả mọi người trong nhà đều có mặt đầy đủ để chung vui, ai cũng muốn ăn kẹo cưới để dính chút không khí vui mừng.

Khi cô dâu vào nhà rồi ngồi xuống trong phòng tân hôn thì đã có không ít người nằm bò trước cửa phòng, duỗi đầu nhìn vào bên trong, vừa nhìn trộm vừa nói: “Ai ui, thật sự là nhìn thế nào cũng thấy đẹp, thằng năm thật là may mắn!”

Tiền Xuyến nghe như vậy thì đương nhiên rất vui vẻ, nhưng cô ấy cũng có chút ngại ngùng lớn nhỏ khác biệt nên chỉ mím môi cúi đầu cười.

Sau khi mọi người náo loạn xong, Nguyễn Trường Sinh mới biết anh cả Nguyễn Trường Phú đã về.

Anh ấy mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn mới tinh, tìm được Nguyễn Trường Phú thì nở nụ cười nói: “Anh cả, anh về rồi!”

Nguyễn Trường Phú đang ngồi trên ghế dài nói chuyện với những ông bà cụ trong thôn thì thấy Nguyễn Trường Sinh, ông ta vội vàng đứng dậy, cười đến mức trên mặt đều là nếp nhăn nói: “Em kết hôn anh có thể không về sao? Để anh nhìn một cái nào, thằng năm đã trưởng thành, cũng lấy được vợ rồi.”

Nguyễn Trường Sinh cười nói: “Thủ trưởng tự mình trở về tham gia hôn lễ của tôi, mặt mũi của tôi lớn quá đi!”

Nguyễn Trường Phú giơ tay đánh anh ấy một cái: “Anh là anh cả của em, thủ trưởng cái gì!”

Nguyễn Trường Sinh bị anh cả đánh một cái, lập tức tìm lại được cảm giác quen thuộc như người nhà, anh ấy là càng vui mừng hơn.

Nàng dâu mới về đến nhà thì rất nhanh tiệc rượu đã bắt đầu.

Nguyễn Trường Sinh đưa Tiền Xuyến mặc một bộ váy đỏ để đi kính rượu từng bàn, làm quen một lượt với mọi người trong nhà. Kính ba mẹ, kính anh chị dâu cả, kính anh chị dâu thứ sau đó là Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Thúy Lan, cuối cùng là mấy đứa nhỏ Nguyễn Khê.

Sau khi tiệc rượu bắt đầu, nhà họ Nguyễn vẫn liên tục tưng bừng, náo nhiệt, đến buổi tối còn có nháo động phòng tân hôn, mọi người vui vẻ đến đêm dài.

Ngày hôm nay thuộc về Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 181



Nửa đêm, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thúy Chi trở lại tiệm may, hai mí mắt đã bắt đầu đánh nhau vì buồn ngủ, mọi người rửa mặt xong thì đi lập tức lên giường.

Nhưng sáng sớm ngày hôm sau vẫn phải về nhà họ Nguyễn, mọi người sôi nổi ăn sáng với cô dâu vừa vào cửa là Tiền Xuyến.

Sau khi dùng bữa xong, Nguyễn Trường Sinh đưa Tiền Xuyến ra ngoài đi dạo khắp nơi, đây rõ ràng là đi khoe vợ.

Dù sao lúc hai người yêu đương sợ cũng bị người ta bàn tán nên chưa từng đưa cô ấy về, nhưng bây giờ cô ấy đã là vợ anh rồi!

Sau khi rời khỏi đây, Nguyễn Trường Sinh đưa Tiền Xuyến ra ngoài, trong nhà cũng im lặng hơn.

Bởi vì chuyện vui vừa mới qua, hơn nữa Nguyễn Trường Phú còn chưa đi, cho nên không ai lập tức đứng dậy đi làm việc. Nguyễn Trường Quý chỉ cần có cơ hội thì sẽ đi theo Nguyễn Chí Cao ở bên cạnh Nguyễn Trường Phú, nếu có thể nịnh bợ được anh cả thì ông ta cũng được thơm lây.

Mà Nguyễn Trường Phú cũng không muốn làm chậm trễ, đi đường tốn quá nhiều thời gian, không thể ở nhà lâu. Ông ta và Phùng Tú Anh chỉ có thể ở lại thêm một ngày, ngày mai phải về, nếu không sẽ không đủ thời gian.

Đã như vậy có một số chuyện không thể kéo dài được nữa.

Vì thế Phùng Tú Anh nhờ Lưu Hạnh Hoa gọi Nguyễn Khê vào trong phòng, chính thức nói với cô về chuyện lên thành phố.

Phùng Tú Anh mang tâm trạng mắc nợ với Nguyễn Khê nói: “Tiểu Khê, mẹ biết mấy năm nay mẹ đối xử không tốt với con, trong lòng mẹ cũng cảm thấy rất khó chịu. Bây giờ ba mẹ muốn đưa con lên thành phố, con có ý kiến gì không?”

Nguyễn Khê nhìn Phùng Tú Anh rồi lại nhìn Lưu Hạnh Hoa, cô im lặng một lúc rồi nói: “Có một yêu cầu.”

Phùng Tú Anh thấy Nguyễn Khê bằng lòng nói chuyện với bà ta thì trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, bà ta vội vàng hỏi: “Có yêu cầu gì con cứ nói, chỉ cần ba mẹ có thể làm được thì nhất định sẽ đồng ý với con.”

Nguyễn Khê nhìn vào mắt bà ta nói: “Con thật sự không thoải mái khi đi một mình, dù sao con cũng chưa từng sống trên thành phố sợ bản thân sẽ không thích ứng được, cũng không có tình cảm với chị em bên đó, có lẽ sẽ không hợp nhau đâu nên con muốn đưa Tiểu Khiết đi cùng.”

Phùng Tú Anh nghe xong thì hơi ngơ ngác nhìn Lưu Hạnh Hoa.

Lưu Hạnh Hoa cũng cảm thấy bất ngờ, bà ấy sửng sốt một lúc.

Bà ấy không ngờ Nguyễn Khê lại có ý tưởng này, nhưng bây giờ nghe cô nói xong, bà ấy cũng cảm thấy nếu đưa Nguyễn Khiết đi cùng không phải rất tốt sao? Hai chị em có thể chăm sóc lẫn nhau, hơn nữa Nguyễn Khiết có thể thoát khỏi bà mẹ ác độc Tôn Tiểu Tuệ kia, sau này cũng được gả cho người tốt.

Thấy Phùng Tú Anh không nói gì, Lưu Hạnh Hoa khôi phục tinh thần thì hắng giọng nói: “Mẹ thấy để con bé đi cùng cũng được mà, tình cảm của Tiểu Khê và Tiểu Khiết từ trước đến nay vốn rất tốt, đưa con bé đi thì mẹ cũng yên tâm. Dưới thành phố con cũng có nhiều đứa nhỏ như vậy, thêm Tiểu Khiết cũng không sợ nhiều, con bé lớn rồi sẽ không khiến con phí tâm tư chăm sóc, chỉ ăn nhiều thêm mấy bát cơm nếu như thật sự không được thì mẹ sẽ trả tiền cho con theo tháng.”

Nghe thấy Lưu Hạnh Hoa nhắc đến chuyện tiền bạc, Phùng Tú Anh vội vàng nói: “Mẹ à, sao con dám làm như vậy chứ?”

Vì để cho Phùng Tú Anh không nói ra lời từ chối nên Lưu Hạnh Hoa suy nghĩ một chút rồi lấy Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ làm tấm lá chắn, bà ấy nhìn Phùng Tú Anh tiếp tục nói: “Từ nhỏ Tiểu Khê đã ở trong núi, cũng coi như là do chú hai và thím hai nuôi nấng nó, họ giúp hai đứa nuôi con gái mười mấy năm, bây giờ hai đứa nuôi con gái giúp chúng nó mấy năm, cũng không tính là quá đáng chứ?”

Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ ngay cả Nguyễn Khiết cũng không quan tâm đương nhiên cũng sẽ không quan tâm đến Nguyễn Khê.

DTV

Nhưng để vợ chồng thằng cả đồng ý chuyện này, bà ấy chỉ có thể dùng chuyện này ép họ. Lưu Hạnh Hoa vẫn rất hiểu Nguyễn Trường Phú, nói những lời như vậy ông ta nhất định sẽ đồng ý, ông ta là người cần mặt mũi.

Ông ta và Nguyễn Trường Quý như hai thái cực khác nhau, trong lòng Nguyễn Trường Quý chỉ có bản thân không có người khác, tất cả mọi chuyện đều lấy chính mình và gia đình làm trọng, không chịu thua thiệt, không bao giờ để người khác chiếm được chút lời nào từ mình. Còn Nguyễn Trường Phú thì càng để ý đến ánh mắt và cái nhìn của người khác hơn, cũng càng để ý đến hình ảnh của ông ta trong mắt người khác nên ông ta rất rộng lượng khi đối xử với người ngoài, đến cả người trong nhà còn phải xếp sau.

Quả nhiên Phùng Tú Anh còn chưa lên tiếng, Nguyễn Trường Phú đã đi vào trong phòng mở miệng nói: “Mẹ nói đúng, vậy thì đưa Tiểu Khiết đi cùng đi. Mấy năm nay em hai thay con trông nom việc trong nhà cũng không dễ dàng, đây cũng là việc nên làm.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 182



Lưu Hạnh Hoa liếc mắt nhìn Nguyễn Khê, Nguyễn Khê yên lặng nắm lấy lòng bàn tay của bà ấy, nhẹ nhàng nắm chặt các ngón tay của bà.

Từ trước đến nay Phùng Tú Anh là người không có chủ kiến, cái gì cũng nghe theo Nguyễn Trường Phú. Nếu như Nguyễn Trường Phú đã mở miệng đồng ý thì đương nhiên bà ta sẽ không nói thêm gì nữa, chỉ bảo: “Vậy con đi thu dọn đồ đạc với Tiểu Khiết di, ngày mai chúng ta cùng đi.”

Nguyễn Khê vui vẻ, cô rũ mắt mím môi nhưng khóe miệng vẫn lộ nụ cười.

Phùng Tú Anh thấy ý cười trên mặt cô lần này là thật thì trong lòng bà ta vô thức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy như vậy cũng tốt, ít nhất cô con gái này có thể vui vẻ một chút, thái độ đối với bà ta cũng tốt hơn thì bà ta sẽ không phải cảm thấy gượng gạo, khó xử nữa.

Trong lòng thoải mái hơn, bà ta đứng dậy từ trên ghế, kêu “ai da” một tiếng rồi nói: “Từ lúc về đến nhà vẫn luôn bận rộn, thằng năm kết hôn lại náo nhiệt một hồi, con đem một túi đồ ăn ngon về mà quên mang ra, mẹ xem đầu óc của con này.”

Lưu Hạnh Hoa kéo Nguyễn Khê đứng dậy: “Vậy chúng ta đi xem có đồ ăn gì ngon nào.”

Lưu Hạnh Hoa kéo Nguyễn Khê ra khỏi phòng. Nguyễn Khiết vẫn đứng ngoài đợi, muốn đi đến hỏi thăm tình hình, nhưng lại ngại ngùng, dù sao Nguyễn Trường Phú cũng không phải bố ruột cô ấy, cô ấy mà như vậy thì có vẻ như không biết xấu hổ.

Nhưng Lưu Hạnh Hoa nhìn thấy cô ấy thì lại vẫy tay và gọi cô ấy. Cô ấy cũng mỉm cười chạy qua.

Những người khác đều không sống ở nhà này. Bốn người Nguyễn Chí Cao, Nguyễn Trường Qúy, Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Thúy Chi sống riêng nên đồ đạc đã chuyển đi rồi. Mở tiệc nên đa số bàn ghế và bát đũa đều là đi mượn, dùng xong lại trả cho người ta.

DTV

Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa không biết đã đi đâu chơi rồi nên tạm thời không gặp.

Nguyễn Khiết đi vào nhà chính cùng Lưu Hạnh Hoa, Phùng Tú Anh vào phòng lấy một cái túi xách ra. Bà ta đặt cái túi lên bàn, kéo khóa ra, bên trong là một ít đồ ăn Tây đắt tiền.

Nguyễn Khê đứng im không động đậy. Lưu Hạnh Hoa nháy mắt với họ, nhanh chóng đi lấy mấy thứ.

Đợi Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa trở về, hai anh em họ cũng sẽ không khách khí, còn cả Tôn Tiểu Huệ nữa, cả nhà họ đều là trùm ăn ngon, thấy đồ ăn ngon thì sẽ không bước nổ, chỉ chê ít chứ không chê nhiều.

Vì thế Nguyền Khê cũng không chần chừ nữa, thấy Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đồng ý dẫn Nguyễn Khiết và trong thành phố, không khiến họ ngại ngùng khó xử nữa thì kéo Nguyễn Khiết đến lấy một ít đồ ăn trong túi.

Đương nhiên cô cũng chọn thứ đắt tiền. Ví dụ như chỉ có hai cái socola, cô và Nguyền Khiết mội người một cái. Còn có thịt bò đóng hộp, kẹo sữa bò và mấy thứ này kia, rất hiếm thấy ở quê, nhưng lại rất ngon.

Hai bọn cô chọn vừa mới chọn xong thì Nguyễn Dược Hoa giống như mèo thấy mỡ, thân hình giống như lợn rừng từ ngoài xông vào, bởi vì chạy quá nhanh nên không phanh lại kịp: “oành” một cái va phải mép bàn sau đó ôm bụng khóc lóc.

Đương nhiên cậu ta quan tâm đến có cái gì ăn ngon hơn, nên gào khóc hai câu đã dừng lại, nhìn thấy đồ ăn trên bàn thì hai mắt sáng bừng, nói với Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh: “Bác cả, bá cả, cái này là mua cho con sao?”

Nguyễn Trường Phú cười nói: “Tất nhiên rồi!”

Nguyễn Dược Hoa hoàn toàn không khách sáo, lập tức thò tay vào túi lấy đồ ăn. Lúc cầm được đồ ăn, cậu ta cảm thấy túi áo không đựng được mấy nên vén vạt áo trước lên, để hết vào trong đó, sợ lấy ít thì không đủ ăn.

Lưu Hạnh Hoa thấy dáng vẻ không khá lên nổi này của cậu ta thì tát một cái vào đầu cậu ta: “Cháu cứ lấy hết đồ ngon trong túi đi.”

Nguyễn Dược Hoa nghe vậy thì mắt sáng bừng: “Thật ư?”

Lưu Hạnh Hoa: “…” Không hiểu sao lại nuôi ra một đứa ham ăn như vậy.

Phùng Tú Anh lâu rồi không về nên đương nhiên rất khách sáo với người trong nhà, bà ta cười nói: “Để cho mọi người một chút nha. Ông nội, bà nội, cô, bố mẹ cháu, anh trai, với cả chú Năm, thím Năm nữa, để cho họ một chút nha.”

Nguyễn Dược Hoa vừa à vừa lấy ra hai cái kẹo.

“…”

Nguyễn Khuê và Nguyễn Khiết lấy đồ ra, đem đồ để vào phòng Lưu Hạnh Hoa trước nên tạm thời chưa ăn. Họ muốn để dành, đợi đến tối chia cho Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nữa.

Lấy được đồ tốt rồi, hai cô không ở trong nhà nữa mà ra ngoài tìm một chỗ không người ngồi xổm xuống.

Đến chỗ không có người, Nguyễn Khiết do dự, thấp giọng hỏi Nguyễn Khuê: “Bác cả và bác cả…đồng ý dẫn em đi sao?”

Cô ấy thực sự rất ngại, cảm thấy hỏi Nguyễn Khê như vậy có vẻ có chút không biết xấu hổ. Cô ấy lại không phải là con gái ruột của Nguyễn Trường Phú, sao cô ấy có thể không biết xấu hổ đi theo được.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 183



Nhưng sau khi Nguyễn Khuê nhắc đến cô ấy thực sự rất muốn đi, trong đầu toàn là chuyện này. Cô ấy thậm chí còn tự nhủ, không được mong đợi bởi vì khả năng cao sẽ là thất vọng nhưng vẫn không kìm được mà mong đợi.

Nguyễn Khê nghe cô ấy hỏi vậy thì quay lại cười với cô ấy: “Họ đồng ý rồi.”

Nguyễn Khiết nghe vậy thì trợn tròn mắt: “Thật ư?”

Nguyễn Khê vỗ tay cô ấy: “Có chị và bà nội ở đây, chút chuyện cỏn con này sao có teher không thành được.”

Nguyễn Khiết tò mò: “Chị nói với bác cả như thế nào vậy?”

Nguyễn Khê kể lại quá trình nói chuyện cho Nguyễn Khiết nghe. Nguyễn Khiết nghe xong thì gật đầu, hiểu ra là dùng tâm kế.

Nhưng cô ấy vẫn còn lo lắng khác, nhìn Nguyễn Khê hỏi: “Nhưng ba mẹ em không đồng ý thì phải làm sao bây giờ?”

Nguyễn Khê nói: “Chỉ cần rời khỏi đây trước đừng để Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh biết chuyện chú hai và mẹ hai cãi nhau ra ở riêng, đừng để họ biết mấy năm nay chú hai và mẹ hai không quan tâm những việc này của chị là được.”

Nguyễn Khiết không hiểu lắm: “Cho dù chúng ta tình cảm tốt không nói ra, nhưng bộ mẹ em nói ra thì sao?”

Nguyễn Khê cười: “Em thấy khi Nguyễn Trường Phú bảo chú hai vất vả chăm sóc cái nhà này bao nhiêu năm, ông ấy có nói gì không? Họ sẽ không nói, thậm chí còn ước là Nguyễn Trường Phú cứ tiếp tục hiểu lầm như vậy đi.”

Nguyễn Khiết gật đầu: “Cũng đúng.”

Nhưng lát sau Nguyễn Khiết lại nói: “Để bọn họ nhận hết công lao cũng là ông nội bà nội dung túng.”

DTV

Nguyễn Khê đặt tay lên vai cô ấy: “Nhận hết cũng không ích gì. Nguyễn Trường Phú sẽ không đưa tiền cho họ. Hơn nữa cũng chỉ là tạm thời giấu diếm, sau này sẽ không qua lại nữa, nhưng vẫn tiếp xúc bình thường, loại chuyện này sớm muộn gì cũng bị vạch trần, không thể giấu mãi được. Cái chính bây giờ không phải là khiến họ khó khăn, mà là dẫn em vào thành phố, còn những cái khác đều không quan trọng.”

Nguyễn Khiết nghĩ rồi gật đầu: “Dạ chị.”

Nếu bây giờ bọn họ thẳng thắn vạch trần chuyện này thì rất khó để khiến Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ mất mặt. Cho dù Nguyễn Trường Phú nghe lời Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, còn đồng ý dẫn Nguyễn Khiết đi, đồng ý nuôi thêm cô ấy, thì cũng không thể không quan tâm đến nguyện vọng của Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ, cứng rắn dẫn cô ấy đi được.

Dù sao Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ cũng là ba mẹ ruột của cô ấy.

Nguyễn Khiết hít một hơi, nghĩ thầm, hi vọng tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, hy đừng xảy ra chuyện gì không hay.

Để cho Nguyễn Khiết có thể thuận lợi rời đi, Lưu Hạnh Hoa đã lén nói cho Nguyễn Chí Cao, Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Thúy Chi, bảo họ hôm nay không cần chọc phá Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ, cứ để họ nở mặt nở mày một ngày.

Nguyễn Chí Cao, Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Thúy Chi đồng ý, định làm người câm điếc một ngày.

Tất nhiên cũng không hẳn là một ngày bởi vì chỉ có lúc ăn cơm là đối mặt với cả nhà chú hai thôi.

Hiện tại lễ cưới của Nguyễn Trường Sinh đã kết thúc rồi, trong nhà không còn không khí náo nhiệt nữa. Cả nhà cùng ngồi ăn cơm, bầu không khí hết sức bình dị, bình thản, có thể an tâm nói chuyện phiếm.

Bởi vì ngày mai phải đi rồi, nên đương nhiên Nguyễn Trường Phú có rất nhiều điều muốn nói.

Hơn nữa ông ta chủ yếu là nói với chú hai Nguyễn Trường Qúy. Bởi vì ông ta cảm thấy mình không ở nhà, mấy năm nay Nguyễn Trường Qúy hao tâm tốn sức thay ông ta chăm sóc cái nhà này, chính là người vất vả nhất.

Ông ta nâng ly rượu lên kính rượu Nguyễn Trường Qúy, nói rất nhiều về những vất vả của ông ta.

Bầu không khí ấm áp, hài hòa. Nguyễn Trường Qúy được Nguyễn Trường Phú coi trọng, trong lòng đương nhiên rất thỏa mãn. Hơn nữa ông ta biết người nhà này vì sự hòa thuận, vì thể diện sẽ không vạch trần ông ta trước mặt Nguyễn Trường Phú nên liền an tâm nhận hết.

Ông ta đáp lời: “Anh cả à, đây đều là những chuyện em nên làm.”

Tôn Tiểu Tuệ đứng cạnh hát đệm: “Anh cả đừng khách sáo. Chúng ta là người nhà, anh không ở đây Trường Qúy liền thành anh cả. Đây đều là những chuyện chúng em nên làm, vất vả cái gì chứ, anh ở bên ngoài dốc sức làm việc mới vất vả.”

Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Trường Sinh, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê ngồi cạnh nghe vậy thì thấy mắc ói, nhưng nét mặt vẫn bình thản như không.

Nguyễn Trường Phú nghe những lời này đương nhiên cảm thấy Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ hao tâm tổn sức, vất vả muôn phần.

Ông ta lại nói: “Tiểu Khê cũng phiền cô chú chăm sóc nhiều năm như vậy, trong lòng anh thực sự rất hổ thẹn. Cô chú cũng biết đấy, trước đây anh ở trong quân đội nhưng không có thành tựu gì, cũng không có năng lực đưa người nhà vào trong quân khu. Lúc ấy tiểu đội trưởng hi sinh để lại vợ con. Không lâu sau đó vợ anh ấy lại bị bệnh qua đời, chỉ còn hai đứa con nhỏ. Tiểu đội trưởng lúc còn sống là người đối xử với anh tốt nhất, hai đứa con của anh ấy lại không tìm được chốn nương thân, không có người thân đón nhận, anh cũng không yên tâm giao hai đứa nhóc cho người khác nên gọi chị dâu chú qua.”

Không hiểu sao lại nhắc đến chuyện này. Động tác ăn cơm của Nguyễn Khê vô thức chậm lại.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 184



Nguyễn Trường Phú nói tiếp: “Hai đứa bé đột nhiên mất hết cha mẹ trở thành cô nhi, thực sự vô cùng đáng thương, thực sự khiến người ta thương xót. Anh thực sự không thể có lỗi với tiểu đội trưởng nên đã giúp anh ấy chăm sóc hai đứa bé. Lúc anh ở trong ký túc xá tập thể của quân đội, chưa được phân phòng, cũng không được điều vào trong thành phố nên ở lại trong quân khu. Sau khi nhận hai đứa bé, quân đội liền xếp anh ở trong căn phòng nhỏ trước đây tiểu đội trưởng ở. Căn phòng đó thực sự quá nhỏ, hơn nữa hai đứa bé khi ấy lại lâm vào trạng thái hoảng sợ, không tin bất cứ ai. Anh sợ hai đứa trẻ nghĩ bọn anh chiếm nhà của chúng, không đón nhận bọn anh nên không cho chị dâu chú dẫn Tiểu Khê theo. Điều anh muốn là, đợi hai đứa bé ấy quen bọn anh rồi, không cảnh giác với bọn anh nữa, xem bọn anh là ba mẹ từ tận đáy lòng thì mới đón Tiểu Khê qua, kết quả sau này…”

Ông ta đột nhiên không kể tiếp chuyện sau đó nữa.

Lưu Hạnh Hoa tiếp lời: “Kết quả lại mang thai nên chỉ đành vừa chăm sóc hai đứa bé đó, vừa sinh con, chăm con, thực sự không có thời gian, đông con nên không đủ chỗ ở, cứ vậy kéo dài tận hai năm. Ai ngờ Thu Dương mới tròn một tuổi hai đứa lại có thai, lại kéo dài thêm hai ba năm nữa. Sinh liền bốn đứa, một năm rồi lại một năm. Hai đứa cũng quên mất Tiểu Khê rồi.”

Nguyễn Trường Phúc vội nói: “Mẹ, con không quên, thực sự không quên.”

Phùng Tú Anh lên tiếng giải thích: “Nuôi con chăm con đều là một mình con, đứa lớn chưa biết đi, đứa nhỏ đã đến, có thai rồi thì không thể bỏ, thực sự là không còn cách nào khác. Hơn nữa một lần trở về ít nhất cũng mất mười ngày, Trường Phú lại không xin nghỉ được nhiều ngày như vậy, quân đội không cho phép nghỉ, một mình con thực sự không có cách nào chạy đi chạy lại như vậy được. Con cái lại còn nhỏ, thực sự không thể xa con được. Sau khi được điều vào thành phố, điều kiện tốt hơn chút, nhưng căn nhà xin được cũng không lớn, sống cũng chật trội. Căn nhà năm trước vừa xin được lớn hơn chút, mấy đứa bé cũng lớn hơn chút, có thể ở nhà một mình. Lần này bọn con không dẫn theo Tiểu Binh, nhanh chóng trở về đón Tiểu Khê.”

Trên bàn có trẻ con nhưng Lưu Hạnh Hoa vẫn không kìm được mà nói một câu: “Đó là do hai đứa bây không biết kiềm chế…”

Phùng Tú Anh đỏ mặt không nói.

Nguyễn Khê cầm chặt đùa ăn cơm, im lặng không nói gì, giống như đang nghe chuyện cười. Tất nhiên là chuyện này đối với cô cũng không có vấn đề gì, nhưng lại có quan hệ với thân phận của cô ở thế giới này.

Nguyễn Trường Phú hắng giọng, không tiếp tục chủ đề không phù hợp với trẻ con, ông ta nhìn Nguyễn Trường Qúy nói: “Cảm ơn chú mấy năm nay đã chăm sóc Tiểu Khê, anh luôn ghi nhớ trong lòng. Sau này chú giao Tiểu Khiết cho anh và chị dâu chú đi, vào trong thành phố anh sẽ cho con bé đi học tiếp, nhất định sẽ gả con bé cho một gia đình tốt.”

DTV

Lời này từ đâu ra vậy?

Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ bỗng sửng sốt.

Sau đó Nguyễn Trường Qúy ậm ừ: “Tiểu Khiết…Tiểu Khiết gì?”

Nguyến Trường Phú nói: “Mẹ nói với anh rồi, để Tiểu Khê và Tiểu Khiết cùng vào thành phố, hai chị em thân thiết không thể chia xa được. Chú yên tâm, anh và chị dâu chú nhất định sẽ giúp chú chăm sóc Tiểu Khiết thật tốt.”

Tôn Tiểu Tuệ quýnh lên, nhưng vẫn phải nhịn xuống, hít một hơi nói: “Anh cả, em sợ anh có hiểu lầm gì rồi, bọn em chăm sóc Tiểu Khê là chuyện nên làm, chứ không cần anh báo đáp, Tiểu Khiết nhà chúng em không vào thành phố đâu.”

Mà bà ta càng nói vậy, Nguyễn Trường Phú càng cảm thấy phẩm chất của vợ chồng bà ta tốt đẹp, càn muốn đưa Tiểu Khiết đi, thế nên ông ta nói: “Cô chú không cần phải nói nữa, anh dẫn Tiểu Khiết đi, nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa cho con bé.”

Nét mặt Tôn Tiểu Tuệ cứng đờ.

Ai muốn anh sắp xếp ổn thỏa cho nó! Một đứa con gái thì có cái gì tốt mà sắp xếp! Hai năm nữa là đến tuổi lấy chồng, tìm một nhà tốt là được! Bây giờ muốn dẫn Nguyễn Khiết đi là có ý gì?

Nhưng đã nói vậy rồi, thì bà ta và Nguyễn Trường Qúy cũng khó giữ lại, còn không biết điều nữa thì chính là không biết xấu hổ. Bà ta đá chân Nguyễn Trường Qúy, nói với Nguyễn Trường Phú: “Tiểu Khiết thì thôi đi, em sợ con bé vào thành phố không quen. Nếu không anh cả dẫn Dược Tiến đi đi, Dược Hoa nhà chúng em thông minh ngoan ngoãn, nhất định sẽ không khiến anh mất mặt.”

Để Dược Tiến vào thành phố, Nguyễn Dược Tiến được học hành, được sắp xếp ổn thỏa nhất định sẽ có tương lai, sau này bọn họ cũng có thể hưởng phúc. Để Nguyễn Khuê đi, vậy thì không phải là bà ta mất trắng một đứa con gái à? Sinh nó ra, nuôi lớn cần này, một đồng cũng không nhận được?
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 185



Nếu Nguyễn Khiết vào thành phố, Nguyễn Trường Phú và Phúng Tú Anh tìm nhà trồng trong thành phố thì người mẹ ruột này còn có thể nhìn thấy sính lễ à? Cho dù là ngày lễ ngày tết tặng quà bọn họ cũng không ăn được.

Nguyễn Khiết ở nhà đã không thèm đếm xỉa đến bà ta rồi, giờ đi vào thành phố không phải là bay mất luôn à?

Mà Nguyễn Trường Phú nghe vậy cũng sửng sốt, ông tai nghĩ thầm, tại sao lại là Nguyễn Dược Tiến.

Ông ta không lên tiếng, Nguyễn Chí Cao vội nói: “Tiểu Khê là con gái, đổi thành con trai sao mà được. Tiểu Khê thân với Tiểu Khiết, đi cùng nhau mới vui chứ, để Dược Tiến đi làm gì? Thằng bé với Tiểu Khiết có gì để nói à?”

DTV

Phùng Tú Anh cũng cảm thấy Nguyễn Khiết khá tốt, dù sao cũng là Nguyễn Khê nói. Điều kiện này khiến Nguyễn Khê hài lòng, trong lòng Nguyễn Khê thoải mái, thì bà ta và Nguyễn Trường Phú mới có thể thoải mái được.

Cho nên bà ta nói: “Tiểu Khiết đi vẫn hợp hơn chút.”

Nguyễn Trường Phú suy nghĩ rồi cũng gật đầu nói: “Để Tiểu Khiết đi đi.”

Ý cười trên mặt Tôn Tiểu Huệ tan vỡ, bà ta không biết nên nói gì nữa, đá mạnh chân Nguyễn Trường Qúy dưới bàn. Nguyễn Trường Qúy đương nhiên là hiểu bà ta có ý gì, nhưng ông ta cũng không dám cãi lại Nguyễn Trường Phú nên không lên tiếng.

Lúc mọi người nói về chủ đề này, trái tim Nguyễn Khiết vẫn luôn căng thẳng, cô ấy sợ Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ không cần thể diện cũng không nể mặt Nguyễn Trường Phú, đập bàn cãi nhau.

Nhưng kết quả lại rất tốt, Nguyễn Trường Phú vẫn đủ sức để đè ép ông ta.

Ăn cơm trưa xong thì mọi người ai về nhà nấy. Tôn Tiểu Tuệ thay đổi nét mặt, vội vàng nói nhỏ với Nguyễn Trường Qúy: “Sao vừa rồi anh không nói gì? Để Tiểu Khiết đi là chúng ta mất trắng đấy! Cướp con gái chúng ta nuôi nắng thành người mà lại gọi là báo đáp, anh cả chị dâu nhà anh suy nghĩ kiểu gì vậy? Dẫn Dược Tiến nhà ta đi, nghĩ cách bồi dưỡng Dược Tiến, sắp xếp ổn thỏa cho nó, đấy mới gọi là báo đáp tốt.”

Bà ta không ngờ anh cả lại tốt vậy, trở về không chỉ muốn đưa Tiểu Khê đi mà còn muốn dẫn cả Tiểu Khiết theo.

Lòng tốt cái gì chứ! Không phải con gái của anh ta mà anh ta vẫn muốn nuôi.

Nguyễn Trường Qúy nhăn mặt, giọng càng nhỏ: “Báo đáp cái gì? Anh cả không biết mà em còn không biết à? Chúng ta chưa từng quan tâm Tiểu Khê, thậm chí cũng không quan tâm Tiểu Khiết, làm gì có mặt mũi mà cãi lại anh ấy. Vừa nói đã lộ ra hết, em nghĩ anh cả không biết à? Nếu anh ấy biết mình bị lừa, biết những chuyện chúng ta đã làm trong hai năm nay thì anh ấy sẽ băm anh ra!”

Tôn Tiểu Tuệ: “Vậy thì không cần cái báo đáp chó c.h.ế.t ấy, không cho Tiểu Khiết đi.”

Nguyễn Trường Qúy thở dài suy nghĩ một hồi: “Trước hết em đừng lo lắng, đợi lát nữa rảnh, anh qua nói chuyện với ba mẹ. Nếu họ mở lời thì anh cả nhất định sẽ đồng ý.”

Tôn Tiểu Tuệ cảm thấy không có tác dụng: “Em thấy chính là chủ ý vớ vẩn của ba mẹ anh thì có.”

Nguyễn Trường Qúy phiền muộn: “Lát nữa nói sau.”

Ăn cơm xong, Nguyễn Trường Phú ở nhà nghỉ ngơi một lát.

Sau khi chợp mắt được một lúc, không có việc gì nên ông ta định ra ngoài đi dạo. Nhiều năm không về, không dễ gì mới về được hai ngày, nên muốn nhìn ngắm thật kỹ nơi mình lớn lên, bởi không biết lần trở vè tiếp theo là khi nào.

Phùng Tú Anh cũng không muốn ở nhà nhàn rỗi, chủ yếu là không có gì để nói với người nhà nên kéo Nguyễn Hồng Binh cùng đi theo. Bà ta nói với Nguyễn Hồng Binh: “Đây là nơi bố con lớn lên, mẹ dẫn con đi nhìn ngắm, phong cảnh trên núi rât sđẹp.”

Nguyễn Hồng Binh sa sẩm mặt mày: “Nhưng đi bộ mệt lắm.”

Nguyễn Trường Phú nghe vậy thì cười, quay lại nói với Nguyễn Trường Sinh: “Tiểu Ngũ Tử cùng anh cả đi dạo được không?”

Nguyễn Trường Sinh đương nhiên là không từ chối, kéo Tiền Xuyến đi cùng, ngồi xổm xuống cõng Nguyễn Hồng Binh, vỗ nhẹ m.ô.n.g bé hai cái. Nguyễn Trường Phú lại hỏi Tiểu Khê có muốn đi hay không, Tiểu Khê lập tức cười bảo không đi.

Có những chuyện không cần phải cưỡng cầu, nếu không trong lòng sẽ không thoải mái, Nguyễn Trường Phú, Phùng Tú Anh và Nguyễn Trường Sinh đi cùng nhau.

Bọn họ rời đi chưa lâu, Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ đã đến nhà tìm Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa.

Nguyễn Khê, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khiết ở nhà biết bọn họ không cam tâm.

Người trong nhà đều biết chuyện bên trong, Nguyễn Trường Qúy cũng không giả vờ nữa, lập tức gỡ khuôn mặt giả tạo kia xuống, bước vào nhà vừa ngồi xuống đã nói: “Ba mẹ, Tiểu khiết tuyệt đối không thể để anh cả dẫn đi.”

Lưu Hạnh Hoa ngồi cạnh giường, giương mắt nhìn ông ta: “Tiểu Khiết không phải con nuôi lớn, lời con nói không tính.”

Tôn Tiểu Tuệ lại nói: “Mẹ, con bé là con mang nặng mười tháng sinh ra, là con gái của con đấy!”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 186



Lưu Hạnh Hoa lại nhìn bà ta: “Con còn biết con bé là con mang thai mười tháng sinh ra à, là con gái của con à? Nếu là con gái con thì sao con không mong con bé tốt lên, không để con bé vào trong thành phố sống những ngày tháng tốt hơn, con ở đây liên lụy đến con bé?”

Tôn Tiểu Tuệ tức cái lồng ngực, quay sang nhìn Nguyễn Trường Qúy ra hiệu.

Nguyễn Trường Qúy hôm nay dường như cuối cùng cũng không nhịn được nữa, không để mình Tôn Tiểu Tuệ ra mặt nữa, lên tiếng: “Ba, mẹ, ba mẹ thể đừng gây thêm phiền phức cho bọn con có được không? Từ nhỏ đến lớn ba mẹ luôn thiên vị anh cả, thiên vị Tiểu Ngũ Tử, cũng thiên vị em ba, em tư, thậm chí thiên vị cả Tiểu Khê, đối tốt với bọn họ bao nhiêu cũng không đủ, trong mắt hai người chỉ có con là phiền phức, chỉ mong sao con sống không bằng chó lợn, con không phải con ruột của ba mẹ sao?”

Ông ta vừa gào xong câu cuối đã ăn ngay một cái tát mạnh vào mặt.

Nguyễn Chí Cao chỉ tay vào ông ta: “Thằng hai, hôm nay mày nói rõ cho tao biết, tao và mẹ mày bất công với mày như thế nào? Mày thực sự không sống bằng chó lợn, bởi vì mày vốn không có lương tâm! Mày còn oán giận tao với mẹ mày, mày nhìn xem mày đã làm những chuyện không có lương tâm gì trước đi!”

Nguyễn Trường Qúy tức giận nhìn Nguyễn Chí Cao, không phục nói: “Con không bằng chó lợn! Cơ hội nhập ngũ năm đó bố cho anh cả, con có nói gì không? Ba mẹ không phải nên đối xử tốt hơn chút với con à? Tiểu Ngũ Tử quậy phá thế nào hai người cũng chiều, em ba cãi nhau ly hôn hai người cũng chiều, tại sao đến lượt con thì cái gì cũng ép buộc?”

Nguyễn Chí Cao thực sự muốn lấy cái búa đập c.h.ế.t đứa con này.

Ông ta cắn răng, sợ mình sẽ bị tức c.h.ế.t nên quay người ngồi xuống giường trước.

Lưu Hạnh Hoa cũng bị ông ta chọc túc không muốn nói chuyện. Lúc này Nguyễn Thúy Chi ở cạnh nói: “Anh hai, từ khi nào anh lại trở nên không biết trái phải như vậy? Anh cả có thể đi nhập ngũ là vì anh ấy tự mình thể hiện tốt, lập nhiều công, người trong thôn mỗi người bầu cho anh ấy một phiếu, sao lời anh nói lại giống như là anh ấy cướp vị trí của anh. Anh nghĩ chuyện những năm nay anh làm có đáng để ba mẹ đối tốt với anh không? Chuyện anh làm khiến người ta thất vọng, mà còn muốn người ta đối tốt với anh sao?”

Nguyễn Trường Qúy quay lại quát: “Ở đây có chỗ để mày nói chuyện à? Vị trí vốn ở trong tay ba, còn không phải ba muốn cho ai thì cho à? Nếu như lúc đó cho tao, thì bây giờ người làm cán bộ trong quân đội là tao.”

DTV

Nguyễn Thúy Chi không kìm được cười lạnh: “Anh hai à, đầu anh có vấn đề à? Nếu vị trí năm đó cho anh, ngay cả hai năm anh cũng không trụ được mà đã bị quân đội đuổi đi, hoặc là tự khóc lóc quay về.”

Cô ấy nói xong thì không muốn phí lời với Nguyễn Trường Qúy nữa, xoay người đi ra ngoài: “Anh tự giải quyết cho tốt đi!”

Lưu Hạnh Hoa thực sự cũng không muốn nhìn thấy ông ta và Tôn Tiểu Tuệ nữa, cực kỳ phiền muộn nói: “Hai đưa ra ngoài đi, mẹ nhìn thấy hai đứa là lại thấy đau đầu, không biết kiếp trước mẹ đã làm việc thất đức gì mà lại sinh ra một đứa như con.”

Chuyện không thành, Nguyễn Trường Qúy đương nhiên cũng không đi.

Ông ta thuận theo cắn răng nói: “Nếu hai người không đi nói với anh cả để anh cả đừng đem Tiểu Khiết đi vậy thì đừng tách con không giữ thể diện cho cái nhà này, cùng lắm thì con tự nói với anh cả. Con là bố ruột của Tiểu Khiết, con không đồng ý cho anh ấy đưa Tiểu Khiết đi, con không tin anh ấy dám bất chấp đưa Tiểu Khiết đi.”

Nguyễn Chí Thành tức giận đến mức giậm chân, bật dậy từ trên giường chỉ ra cửa: “Mày đi nói đi! Bây giờ mày đi nói luôn đi! Tao xem xem, anh cả mày biết những chuyện hai năm mày làm có lấy s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t mày không!”

Lưu Hạnh Hoa ở bên cạnh thêm vào một câu: “Anh cả mày là người thế nào mày cũng rõ rồi đấy, anh mày ghết nhất là người bất nhân bất nghĩa bất hiếu.”

Bà ấy nói xong câu đó thì giọng nói cũng chậm lại: “Nhanh đi nói đi, cãi nhau để người khác thấy trò cười của nhà tôi, để người ta nhìn thấy tên súc sinh lương tâm bị chó tha mất mà Lưu Hạnh Hoa tôi sinh ra, nuôi lớn, thấy tên súc sinh bất hiếu với cha mẹ, còn muốn hãm hại con gái ruột của mình.”

Những lời này của Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa khiến sự tức giận của Nguyễn Trường Qúy tăng vọt rồi từ từ dập tắt. Ông ta vốn là người nhát gan, khó có được một lần vùng lên, nên lúc này không cứng rắn nữa.

Ngồi lại một lúc, ông ta bỗng bật dậy đi ra ngoài giống như nghẹn một bụng tức giận vậy.

Tôn Tiểu Tuệ không dám tự mình đối mặt với Nguyễn Chí Cao và Lưu Hồng Hạnh, nói không chừng, Nguyễn Chí Cao còn lấy s.ú.n.g ra chĩa vào bà ta, b.ắ.n bà ta một phát. Thấy Nguyễn Trường Qúy đi rồi, bà ta cũng không dám nói gì đứng dậy rời đi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 187



Lưu Hạnh Hoa vẫn chưa nguôi giận, mắng một câu: “Tiểu súc sinh!”

Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Qúy đi rất xa rồi, lúc không có ai, bà ta mới lên tiếng: “Rốt cuộc nói như thế nào?”

Nguyễn Trường Qúy tức đến mức đá cây: “Còn nói cái mẹ gì nữa! Em cũng thấy rồi đó, anh còn có thể nói cái gì!”

Tôn Tiểu Tuệ vừa tức vừa vội: “Anh nói xem sao ba mẹ anh lại như vậy chứ?”

Nguyễn Trường Qúy chống eo, ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn một hồi rồi cúi đầu: “Bỏ đi, coi như chúng ta không sinh ra đứa con gái Tiểu Khiết này, để nó tự sinh tự diệt đi. Nó nghĩ vào thành phố cuộc sống sẽ tốt hơn ư, không thể nào!”

DTV

Tôn Tiểu Tuệ vẫn không chấp nhận chuyện này: “Nhưng…em không thể sinh một đứa con gái không công được…”

Nguyễn Trường Qúy không muốn phiền phức nữa, giơ tay vò tóc, cáu kỉnh: “Anh không lo nổi chuyện này nữa, thực sự cãi nhau thì mọi chuyện sẽ vỡ lỡ, nói không chừng anh cả còn lấy s.ú.n.g g.i.ế.c c.h.ế.t anh, em không muốn ở góa thì câm miệng.”

Tôn Tiểu Tuệ: “…”

Đây là chuyện gì vậy trời!

Sau khi Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ rời đi, trong nhà lại yên tĩnh lại, ngay cả không khí cũng tươi mát hẳn lên.

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa ngồi trên giường hòa hoãn lại. Một lát sau Nguyễn Thúy Chi bước từ ngoài vào.

Đã cãi nhau rồi nên cô ấy khuyên Nguyễn Chí Cao và Lưu Hồng Hạnh đừng tức giận, người như anh hai và chị dâu hai không đáng để họ tức giận.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nhân cơ hội lấy socola và hộp bò khô giấu hồi sáng ra, kéo Nguyễn Thúy Chi ngồi xuống giường, cùng chia sẻ đồ ăn ngon với Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa.

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa chỉ nói không ăn, Nguyễn Thúy Chi bẻ một chút socola đút vào miệng họ.

Ăn đồ ăn ngon thì tâm tình cũng tốt hơn, nét mặt Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nhanh chóng dịu lại, vừa rồi bị chọc tức cau có mặt mày, bây giờ từ từ giãn ra, lộ ra tươi cười.

Không quan tâm Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ như thế nào, Lưu Hạnh Hoa nắm tay Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, nói: “Hai đứa từ nhỏ lớn lên ở quê, chưa từng đến thành phố, chưa từng thấy qua thế giới, trong lòng ab không yên tâm. Nhưng hai đứa cũng lớn rồi, đến đó phải chăm sóc tốt bản thân. Không có ông nội bà nội bảo vệ, phải biết tự bảo vệ mình nghe chưa?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Bà nội yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Khiết.”

Sau khi Nguyễn Khê nói một câu như vậy, viền mắt Nguyễn Khiết cũng cay cay, mếu máo rơi nước mắt, chui vào lòng Lưu Hạnh Hoa, khóc thút thít: “Bà nội, cháu đột nhiên không muốn đi nữa, cháu muốn ở cùng với bà.”

Ở nhà có ông bà nội thương, vào thành phố không có ai thương.

Cô ấy vừa khóc vừa nói, viền mắt Nguyễn Chí Cao, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê cũng đỏ lên.

Lưu Hạnh Hoa vỗ lưng cô ấy: “Nói lung tung cái gì vậy, ở trên núi có gì tốt đâu. Khi mẹ cháu thực sự tìm một nhà chồng tốt rồi bán cháu đi thì bà cũng không bảo vệ cháu được, dẫu sao nó cũng là mẹ cháu.Yên tâm vào trong thành phố, chăm chỉ học tập với Tiểu Khê, ở cùng với bác bá cháu tốt hơn ở nhà chồng, sau này không phải quay về cái núi nghèo nàn này nữa.”

Nguyễn Khiết nằm trong lòng Lưu Hạnh Hoa: “Nhưng cháu không nỡ rời bà với ông… còn cả cô ba …chú năm nữa” Ai cũng không nỡ, bọn họ cũng không nỡ rời xa hai đứa.

Nguyễn Khê hít hít mũi, mắt đỏ hoe, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lưu Hạnh Hoa, nhìn Nguyễn Chí Cao nói: “Ông nội bà nội, hai người đợi cháu, đợi sau này cháu thành công, cháu sẽ mua cho ông bà một căn nhà thật to, để ông bà hưởng phúc tuổi già.”

Nguyễn Chí Cao nói: “Tiểu Khê à, cháu không cần lo cho ông bà đâu, tự lo cho cháu và Tiểu Khiết là được. Cả đời ông bà gắn liền với vùng núi này, c.h.ế.t cũng chôn ở đây, không đi đâu hết.”

Nguyễn Thúy Chi không muốn Nguyễn Khê buồn, vội nói: “Ba à, bây giờ ba nói những chuyện này làm gì? Chuyện sau này ai mà nói trước được, sau này thì cứ để sau này nói.”

Nguyễn Chí Cao vội đáp: “Phải phải phải, không nói cái này nữa.”

Lưu Hạnh Hoa vẫn không yên tâm, lại nắm tay Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết dặn dò rất nhiều điều. Bầ ấy không sợ cái khác, chỉ sợ hai đứa nhỏ này vào thành phố phải chịu uất ức, cho nên dặn dò hai đứa rất nhiều.

Tuy Nguyễn Khê là con gái ruột của Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, nhưng không phải là đứa con hai người họ nuôi lớn, Nguyễn Khiết lại là cháu gái, hai đứa đến căn nhà trong thành phố sống, không thân thuộc, cũng không thân thích, khác hoàn toàn với vùng quê này.

Khi mới đến, Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh chắc chắn sẽ chăm sóc Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nhiều hơn, dẫu sao hai đứa trẻ cũng mới vào thành phố, nhưng sự chăm sóc này cũng không kéo dài lâu, người cũng vậy.

Trông mong họ sẽ thương yêu Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, hai đứa trẻ không phải họ nuôi lớn từ tận đáy lòng? Đó là không có khả năng.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 188



Đừng nói là Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh mà ngay cả Nguyễn Chí Quân và Lưu Hạnh Hoa cũng vậy, nếu là đứa con khác của thằng cả dẫn về quê, bọn họ cũng không thể nào cưng chiều nó mãi được, ban đầu sẽ chăm sóc tốt một chút, nhưng ngày dài tháng rộng thì vẫn thương Nguyễn Khê hơn, dẫu sao Nguyễn Khê cũng là một tay bọn họ nuôi lớn.

Đứa trẻ mình nuôi phải rời đi, nói sao cũng không hết được. Lưu Hạnh Hoa ôm Nguyễn Khê bên trái, ôm Nguyễn Khiết bên phải, lúc thì đỏ bừng mắt, lúc lại cười ha ha, nói với hai đứa đến tận lúc cơm tối.

Sóng gió trong nhà họ Nguyễn không để Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh biết, cho nên lúc ăn cơm tối, không khí vẫn hòa thuận, êm đẹp. Nguyễn Trường Qúy và Tô Tiểu Tuệ khó chịu trong lòng nhưng vẫn phải nhịn xuống mà cười.

Sau bữa tối, gia đình ngồi lại với nhau và nói chuyện nhiều hơn, trông như một cuộc sum họp, hòa thuận sôi nổi, thực ra ai cũng có suy nghĩ riêng, đa số suy nghĩ không thể nói ra.

Nguyễn Khê không ở nhà nói chuyện cùng Nguyễn Trường Phú và Phuùng Tú Anh, ăn cơm xong cô liền đi ra ngoài.

Cô đến nhà sàn của nhà họ Lăng, gọi Lăng Hào đi dạo hóng gió đêm.

Ngồi trên tảng đá, hóng gió, nói chuyện phiếm, Nguyễn Khê hít sâu một hơi gió núi, nói với Lăng Hào: “Em trai, ngày mai tôi phải đi rồi, đi cùng ba mẹ vào thành phố, sau này sẽ không thể chơi với cậu nữa.”

Lăng Hào nghe vậy thì giật mình, nhưng cậu cũng đã đoán trước được. Cậu gượng gạo cong khóe miệng: “Rất tốt, bọn họ cuối cùng cũng quay lại đón chị rồi.”

Nguyễn Khê không muốn bầu không khí trở nên buồn bã nặng nề, cười nói: “Nhớ tôi thì viết thư cho tôi.”

Lăng Hào gật đầu: “Một tháng tôi viết một bức.”

Nguyễ Khê cười: “Vậy tôi sẽ trả lời cậu hai bức.”

Lăng Hào cũng cười rộ lên, nói: “Vậy chị nhất định phải chăm sóc tốt bản thân.”

Nguyễn Khê gật mạnh đầu với cậu: “Tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt bản thân. Tôi không ở đây cậu cũng phải chăm sóc tốt bản thân. Nếu bọn Cao Hải Dương bắt nạt cậu, cậu liền đi tìm chú năm, bảo chú năm xử lý bọn nó bọn nó liền không dám nữa.”

Lăng Hào cầm một nhánh cỏ xanh trong tay, vô thức nắm chặt khiến nó đứt đoạn.

Nhưng cậu vẫn mỉm cười đáp: “Ừ.”

Nguyễn Khê nằm trên tảng đá, hít một hơi sâu, kéo dài giọng: “Sau này khó mà được hóng gió thế này nữa rồi, tôi phải ngồi đây hóng nhiều một chút, ghi nhớ mùi vị trong gió.”

Lăng Hào nhìn cô rồi nằm xuống cạnh cô.

Hai người nghiêng người nhìn nhau, cười to.

Đêm muộn, Nguyễn Khê về cửa hàng may thu dọn đồ đạc với Nguyễn Khiết, thực ra cũng không có gì để dọn, ngoài quần áo sạch ra thì bọn họ không có đồ đạc gì khác phải muốn đi, cũng không có đồ gì khác để mang.

Lúc thu dọn, Nguyễn Khê đưa tất cả chìa khóa ở cửa hàng may cho Nguyễn Thúy Chi, nói với cô ấy: “Cô ba, cửa hàng này giao lại cho cô, phiền cô giúp cháu chăm sóc cho ông bà nội thật tốt, không có việc gì thì giúp cháu đi thăm thầy nha.”

Nguyễn Thúy Chi không kìm được đỏ mắt, hít một hơi nói: “Yên tâm đi.”

Nguyễn Khê dọn hành lý xong, còn dọn ra một bộ sách. Bộ sách này cũ hơn hai năm trước một chút rồi, nhưng nội dung bên trong vẫn đầy đủ. Bây giờ cô phải đi rồi, đồ vật cũng nên về với chủ nhân của nó.

DTV

Vì thế hôm sau cô dậy rất sớm, ôm sách về nhà, lấy một miếng thịt lợn và một túi đường trắng, một túi kẹo, một túi mứt đào, đều là đồ còn dư lại sau lễ cưới của Nguyễn Trường Sinh

Cô cầm đồ và ôm sách đi đến nhà thầy Kim.

Cô đặt đồ ăn và sách ở trước cửa, gõ cửa mấy cái rồi trốn đi.

Cô nấp ở một chỗ thấy thầy Kim mở cửa, thấy ông ấy đứng ở cửa do dự hồi lâu mới cầm lấy sách và đồ ăn vào nhà, mới yên tâm rời đi.

Về đến nhà Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khiết cũng đã đến, Nguyễn Thúy Chi giúp cô lấy hành lý.

Mọi người nói là ăn cơm sáng xong rồi mới đi. Trước khi ăn cơm sáng, Lưu Hạnh Hoa lại gọi Nguyễn Khê vào phòng.

Bà ấy lấy một cái túi từ đáy hòm ra nhét vào tay Nguyễn Khê, nói nhỏ: “Toàn bộ tiền hai năm nay cháu kiếm được bà đều giữ giúp cháu này, bà còn cất một chút tiền ở trong, cháu mang theo bên người, đến thành phố nhất định phải chăm sóc tốt bản thân.”

Nguyễn Khê không lấy: “Bà nội giữ lại mà tiêu.”

Lưu Hạnh Hoa nói: “Bà tiêu cái gì được? Cháu thấy đây ở trong núi thì có thể mua cái gì? Bà già rồi, chân yếu, tay yếu không thể đi lên trấn nữa. Chú năm bây giờ cũng đã lấy vợ rồi, bà cũng không còn gách nặng nữa. Cô ba cháu lại kiếm nhiều tiền như vậy, bà và ông nội cháu có tiêu hết đâu. Mau cầm lấy đi, cháu vào thành phố chỗ nào cũng không quen, trong tay phải có tiền mới yên tâm. Cháu phải nhớ kỹ, không được cho người khác biết cháu có nhiều tiền, nhất định đừng để người khác lừa.”

Lần này Nguyễn Khê không đẩy lại nữa, gật đầu nói: “Cháu biết rồi bà nôi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 189



Lưu Hạnh Hoa dang tay ôm cô vào lòng: “Không nói nữa, nhớ phải thường xuyên viết thư về nhà.”

Nguyễn Khê hít mũi, nặng nề đáp: “Vâng!”

DTV

Đến lưúc thực sự phải chia tay, ngoài nhà Nguyễn Trường Qúy và một nhà ba người Nguyễn Trường Phú ra thì những người khác khóe mắt đều cay cay. Tiền Xuyến cũng là bị người khác lây nhiệm chứ cô ta cũng không có tình cảm gì với Nguyễn Khê.

Nguyễn Trường Sinh xoa đầu hai cô bé, cố ý mỉm cười nói: “Đến thành phố làm người thành phố rồi cũng đừng quên chú năm có biết chưa? Nếu dám quên chú năm, có nằm mơ chú cũng đến tìm hai đứa.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cười: “Nhất định không quên chú năm.”

Nguyễn Trường Sinh khẽ hít vào một hơi: “Đi thôi!”

Cả nhà đi dọc theo núi tiễn họ một đoạn, sau đó kìm lại không tiễn nữa, đứng trên núi nhìn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết theo Nguyễn Trường Phú đi xa, hình bóng dần dần biến mất trong tầm mắt.

Thấy Nguyễn Khiết đi rồi, Tôn Tiểu Tuệ giận sôi ruột. Nguyễn Trường Phú không ở đây cũng không giả vờ nữa, bà ta lên mặt nói: “Biết thế tôi bảo Tiểu Khiết là không nên để họ dẫn đi, chưa nuôi được ngày nào mà lại đòi dẫn đi, đúng là mất trắng hai đứa con gái.”

Lưu Hạnh Hoa quay qua trợn mắt với bà ta: “Cô không nói không ai bảo cô câm.”

Nguyễn Trường Qúy không lên tiếng, Tôn Tiểu Tuệ không dám cãi lại Lưu Hạnh Hoa, vì thế bực bội im miệng.

Bà ta càng nghĩ càng tức, nhưng không dám xả ra chỉ đành giậm chân xoay người về nhà.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đeo hành lý trên lưng theo Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh xuống núi, viền mắt vẫn ươn ướt. Bởi vì thực sự không quen, cũng thực sự không muốn gắng gượng nói nhiều với họ, Nguyễn Khê dẫn Nguyễn Khiết đi phía sau, cách gia đình họ một đoạn.

Phùng Tú Anh quay đầu gọi họ hai lần, bọn họ đáp lại nhưng không đi lên, Phúng Tú Anh cũng không gọi nữa.

Ra khỏi địa phận thôn Mắt Phượng, xung quanh là núi nón trùng điệp, không thấy xóm làng.

Nguyễn Hồng Binh nằm trên lưng Nguyễn Trường Phú, không có chuyện gì nên nhìn đây nhìn đó. Sau đó cậu ta nhìn thấy một đứa bé ở trên núi, hình như vẫn luôn đi theo họ. Cậu ta thấy tò mò nên nhìn lâu hơn chút.

Chắc chắn đứa bé đó cứ đi theo mình, cậu ta nói: “Ba ơi, ở kia có người cứ đi theo chúng ta.”

Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh nghe vậy thì dừng lại quay lại nhìn, chỉ thấy một cậu bé đứng ở triền núi xa xa.

Bọn họ không quen nên không quan tâm, quay lại tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng hành động của họ khiến Nguyễn Khiết ngờ ngợ, cô quay người lại nhìn theo hướng nhìn của họ.

Vừa nhìn đã thấy Lăng Hào đi theo ở phía xa xa đằng sau, hơn nữa vẫn luôn đi men theo sườn núi.

Nguyễn Khiết cũng nhìn thấy, nói: “Chị ơi, là Lăng Hòa.

Nguyễn Khê đứng yên tại chỗ một lúc, đưa hành lý cho Tiểu Khiết, bảo cô ấy chờ cô một lát, vội vàng chạy đến triền núi, chạy về phía Lăng Hào. Bởi vì triền núi dốc nên cô chạy rất chậm.

Lăng Hào bối rối giữa để cô phát hiện và để cô không phát hiện, nhưng thấy cô chạy về phía mình thì cậu không bận tâm nữa, lập tức chạy về phía cô, cậu xuống sườn núi, chạy đi như một cơn gió.

Hai người chạy đến trước mặt nhau, Nguyễn Khê th* d*c gọi cậu: “Em trai…”

Lăng Hào nhìn cô nói: “Tôi muốn tiễn chị…”

Nguyễn Khê không kìm được, khiến viền mắt ươn ướt, cô cười nói: “Không phải hôm qua đã tạm biệt rồi à?”

Lăng Hào với tay vào cổ, lấy ra một chiếc đồng hổ quả quýt. Cậu đặt đồng hồ vào tay Nguyễn Khê, nói với cô: “Cái này là ông ngoại tặng tôi từ lúc năm tuổi, tôi lén mang nó đến tặng cho chị, chị…”

Mấy lời sau đó cậu không biết nói sao nữa, tiếng nói nghẹn ngào.

Nguyễn Khê nhìn đồng hồ quả quýt trong tay, chỉ thấy mặt sau có một chữ Lăng, cậu ấy muốn cô nhớ mình.

Khoang mũi cô chua chua, nhưng cô vẫn cười nói: “Được, tôi nhận rồi nhé!”

Nói xong cô khẽ hít mũi, không để ý cười trên khóe miệng rơi mất: “Em trai, cậu cũng đừng lo, cậu tin tôi, cậu và bố mẹ cậu sẽ nhanh chóng về thành phố, nhẫn nhịn thêm chút nữa thôi.”

Lăng Hào chỉ cảm thấy cô đang an ủi mình thôi.

Cậu cũng cười, nhưng lại không giấu được vẻ ươn ướn trong mắt, cậu run rẩy nói: “Khê Khê, tôi sẽ viết thư cho chị, mỗi tháng đều sẽ viết thư cho chị.”

Nguyễn Khê không nỡ nhìn cậu như vậy, lập tức cúi đầu cắn môi.

Cô không muốn ở đây khóc lóc với cậu, nuốt nước mắt, ngẩng đầu nói với cậu: “Được, chúng ta một tháng gửi thư một lần, cậu phải ngoan nhưng cũng không cần ngoan quá…”

Cô cũng không biết mình đang nói gì, lại cúi đầu đè nén cảm xúc, lại ngẩng đầu nói: “Em trai, tôi đi rồi, cậu phải chăm sóc tốt bản thân.”

Nói xong cô không do dự nữa, quay người đón gió chạy xuống sườn núi.

Gió núi lướt qua mặt, thổi bay làn tóc mai, thổi khô khóe mắt chảy lệ.

Em trai, tạm biệt!
 
Back
Top