Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 170



Cô chống cằm xem phim một lúc, sau đó theo bản năng quay đầu sang bên phải nhìn Nguyễn Khiết, chỉ thấy Nguyễn Khiết đang nhìn chằm chằm vào màn chiếu phim không chớp mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt đang phát ra từ trên màn hình.

Rồi lại xoay đầu sang trái nhìn Lăng Hào, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cậu.

Hai người đều thoáng sửng sốt, sau đó lại ăn ý cùng nhau nở nụ cười, không phát ra tiếng, nhưng độ cong nơi mắt và khóe miệng đều giống nhau.

Nguyễn Khê chống cằm nhìn lên màn chiếu phim, trong lòng thầm nghĩ – Không biết cuộc đời này của mình có phải cũng giống như một bộ phim cũ mang theo hoa tuyết hay không, nhưng cảnh tượng dưới màn chiếu hôm nay sẽ thường là hoài niệm trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này.

Sau khi từ thị trấn trở về, Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, sau khi tinh thần trở lại bình thường thì bắt đầu những ngày bận rộn nhất trong một năm – Kéo máy may đi từ đầu thôn đến cuối thôn, từ thôn này sang thôn khác may quần áo mới cho mọi người.

Bận rộn xong khoảng thời gian trước tết này, trước giao thừa hai ngày hai người họ mới nghỉ ngơi, đóng cửa tiệm may không nhận việc nữa, ở nhà cùng giúp Lưu Hạnh Hoa làm viên chiên hấp đậu phộng, nấu rất nhiều món ngon mà trong năm muốn ăn để chuẩn bị đón Tết.

Đến ngày giao thừa, buổi sáng thức dậy tiến hành tổng vệ sinh, dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa từ trong ra ngoài, sau đó đốt lửa nấu một ít bột nhão để dán câu đối lên hai bên cửa và dán giấy cắt hoa lên cửa sổ, như thế không khí đón năm mới càng thêm nồng đậm hơn.

Thời đại nghèo khó này không có hi vọng nào khác, chỉ mong được mặc quần áo mới và được ăn ngon, cho nên ai ai cũng mong đến Tết. Bởi vì chỉ có Tết trong nhà mới sẵn sàng chi tiền, mới có thể ăn được những thứ mà bình thường không được ăn.

Không ít gia đình đã vất vả tích cóp cả một năm, chỉ để có một cái Tết thoải mái.

Cũng chính bởi vì như thế nên trong lòng tràn đầy mong đợi, ai ai cũng vui vẻ, cảm giác nghi lễ mạnh hơn cho nên năm mới ở thời đại này càng vô cùng quan trọng.

Cả nhà vui vẻ bận rộn một ngày, dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, đến gần tối mới bắt đầu nấu cơm tất niên.

Nguyễn Khê nấu món đậu chiên kiểu Tứ Xuyên và cà tím ướp cá, Nguyễn Thúy Chi nấu món xúc xích khô và thịt lợn nấu chín, Nguyễn Khiết nấu món thịt xông khói xào ớt, còn Lưu Hạnh Hoa nấu đậu phụ Ma Bà và cá hấp.

Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh thì rửa sạch một thau rau, lấy nguyên liệu nấu lẩu ra, nấu nồi lẩu trên một bếp than nhỏ.

Lúc ăn cơm tất niên là thời điểm quan trọng nhất của năm mới, những vui vẻ và không vui của một năm đều đã không còn quan trọng trước bàn ăn đầy ắp món. Khoảnh khắc này ăn uống vui vẻ đầy đủ thì cả năm đều vui vẻ và đủ đầy.

Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh sảng khoái uống hai chung rượu nhỏ, dưới ánh đèn dầu, sắc mặt còn đỏ hơn cả ớt.

Nguyễn Trường Sinh làm nóng một thìa rau, ăn xong bưng chén rượu lên nói: “Thấm thoát một năm lại trôi qua, một năm mới sắp đến, con chúc mọi người trong gia đình ta một năm mới ngày càng tốt hơn!”

Nguyễn Khê mỉm cười bưng chén nhỏ trước mặt cô lên, bên trong là nước lọc, cô và Nguyễn Khiết, Nguyễn Thúy Chi, Lưu Hạnh Hoa đều không uống rượu.

Cô bưng chén nói với Nguyễn Trường Sinh: “Chúc mừng chú năm đã tìm được người mình thích trong năm nay, giải quyết được việc hôn nhân đại sự, chúc chú một năm mới cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, vạn sự như ý!”

Thấy Nguyễn Khê nói vậy, Nguyễn Khiết cũng hùa theo bưng bát nước lên, cười nói: “Cháu chúc ông bà nội, cô ba, chú năm và chị một năm mới sức khỏe dồi dào, mọi việc suôn sẻ, vui vui vẻ vẻ, cầu được ước thấy!”

Nguyễn Khiết nói xong, Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Thúy Chi đều cười vui vẻ, bầu không khí trong nhà rất tốt.

Cười xong, trong bầu không khí thoải mái và sôi nổi Nguyễn Chí Cao nhìn Nguyễn Trường Sinh nói: “Con xem hai đứa cháu gái con nói, rồi con nhìn lại mình nói đi, có văn hóa hay không liếc mắt liền biết đấy.”

Nguyễn Trường Sinh không hơn thua với cháu gái, chỉ nói: “Ba đừng khinh thường con, con ít nhiều cũng có chút văn hóa chứ.”

Nguyễn Chí Cao nhìn anh: “Vậy con nói hai câu thành ngữ cha nghe xem.”

DTV

Nguyễn Trường Sinh suy nghĩ một lúc, mở miệng nói: “Cung hỷ phát tài, phát phát phát phát!”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nghe xong đều sững sờ, sau đó hai chị em cùng nhau cười phá lên.

Lưu Hạnh Hoa mỉm cười trừng anh: “Trong đầu con chỉ có tiền thôi.”

Nguyễn Trường Sinh tiếp một câu: “Không đúng, còn có mẹ và ông cụ, chị gái, cháu gái.”

Lưu Hạnh Hoa được anh dỗ đến mức không nhịn được bật cười.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 171



Cả nhà cùng nhau quây quần nói nói cười cười ăn xong bữa cơm tất niên, rửa nồi niêu chén bát xong vẫn ở trong nhà trò chuyện, canh đến nửa đêm nghe thấy tiếng pháo nổ, Nguyễn Trường Sinh cầm pháo lên chạy ra ngoài, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết vội đứng dậy đi theo ra.

Khi pháo nổ ở bên ngoài, Nguyễn Khê bịt tai lại, nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ như lễ hội này.

Liên quan đến tết Nguyên đán còn có tiền mừng tuổi, và mồng một đầu năm sẽ mặc quần áo mới đi chúc Tết.

Mặc dù đón giao thừa đi ngủ muộn, nhưng vào ngày đầu tiên của năm mới mọi người đều thức dậy rất sớm. Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ăn bữa sáng xong liền đi tới nhà sàn, là những người đầu tiên đi chúc Tết Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân.

Chúc Tết xong họ nhận được đậu phộng, hạt dưa và những viên kẹo đủ màu sắc, cả hai dẫn Lăng Hào ra ngoài, cùng đến nhà khác chúc Tết.

Chúc Tết cả buổi sáng, buổi trưa sau khi ăn cơm xong, ba người lại đi đến mộ của ông thợ may.

Nguyễn Khê cất tiền giấy trong cặp sách, mang theo một hộp diêm, đi đến trước mộ ngồi xổm xuống đốt giấy, từng tờ tiền cuộn vào trong lưỡi lửa.

Đốt tiền giấy xong dập lửa, cô lại im lặng đứng trước mộ ông thợ may một lúc rồi cùng Nguyễn Khiết và Lăng Hào trở về nhà.

Những ngày tiếp theo đều là đi thăm người thân và bạn bè.

Mồng hai tết cô tư Nguyễn Thúy Lan trở về nhà mẹ, đưa chồng con về náo nhiệt.

DTV

Sau ngày mồng năm Tết thì hương vị Tết mới nhạt đi đôi chút.

Sau Tết Nguyên đán, Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi đương nhiên lại trở về tiệm may bắt đầu làm việc. Nhưng bởi vì vừa qua năm mới, người muốn may quần áo hay sửa quần áo đều không nhiều, cho nên mỗi ngày đều rất nhàn rỗi không có ai tới cửa.

Mà cuộc sống thường ngày của Nguyễn Khê cũng vẫn thế, ngoài thời gian làm việc trong tiệm may ra thì thời gian còn lại là đọc sách và học thuộc văn học. Ghi nhớ những kiến thức tiểu học đơn giản vào trong lòng.

Tết Nguyên tiêu mười lăm tháng giêng lại là một ngày sôi động, các ngày sau đó lại diễn ra như thường.

Sập tối thấy mặt trời còn trên cao, Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi dọn dẹp tiệm may, dẫn Lăng Hào và Nguyễn Khiết đóng cửa về nhà. Khi bốn người đi trên đường núi thì gặp người đưa thư trên núi, bèn chào hỏi: “Đưa thư đấy à?”

Cả núi Phượng Minh chỉ có một người đưa thư, cho dù gửi thư hay nhận thư đều chỉ có thể hy vọng vào một mình ông ta, cho nên dù là nhận hay gửi thư đều rất mất thời gian. Có người không kịp đợi sẽ tự đi vào thị trấn.

Chậm, là giai điệu chính của thời đại này. Mặt trời trở nên chậm, xe ngựa cũng chậm, cuộc sống trôi qua cũng rất chậm.

Người đưa thư quay đầu trả lời: “Phải, đưa thư.”

Nguyễn Khiết lại hỏi: “Vậy đưa thư cho nhà ai thế ạ?”

Trước tết Nguyễn Chí Cao đã viết thư cho bác cả của cô, chắc là thư hồi âm của bác cả cô viết gửi về.

Sau đó quả nhiên người đưa thư nói: “Là của một gia đình họ Nguyễn.”

Nghe thấy lời này, ánh mắt Nguyễn Khiết sáng lên, nhìn người đưa thư: “Vậy chắc chắn là của nhà chúng cháu rồi.”

Nói xong nhìn Nguyễn Thúy Chi: “Có phải thư hổi âm bác cả gửi về không cô? Hay là lại gửi tiền về nhỉ?”

Nguyễn Thúy Chi còn chưa nói chuyện, người đưa thư đã dừng bước.

Rõ ràng anh ta mệt đến mức không muốn đi nữa, sau khi dừng lại thì thở hổn hển, nhìn Nguyễn Thúy Chi là người lớn duy nhất đứng ở đó bèn nói: “Chỉ đưa một bức thư này, nếu là của nhà cô vậy thì tôi không đi lên nữa, ở đây đưa cho cô vậy.”

Nói xong anh ta mở gói bưu kiện màu xanh đeo trên người ra, lấy một chiếc bì thư màu nâu từ bên trong ra.

Anh ta đưa bì thư cho Nguyễn Thúy Chi và hỏi cô ấy: “Có phải thư của nhà cô không?”

Nguyễn Khê đi đến bên cạnh Nguyễn Thúy Chi và cùng nhìn vào bì thư, chỉ thấy tên người nhận viết trên bì thư không phải Nguyễn Chí Cao mà là Nguyễn Thúy Chi.

Rồi nhìn lại dòng người gửi cũng không phải Nguyễn Trường Phú mà là Lưu Hùng.

Nguyễn Thúy Chi đọc xong bì thư, xoay đầu lại chạm vào ánh mắt của Nguyễn Khê. Hai cô cháu đều không mở miệng nói gì, Nguyễn Thúy Chi nhận bì thư xong vội nói với người đưa thư: “Tôi chính là Nguyễn Thúy Chi, là thư viết cho tôi đấy, làm phiền anh rồi.”

Đã là như thế, người đưa thư đưa bì thư xong không đi lên nữa mà xoay người đi xuống.

Nguyễn Thúy Chi nhét là thư vào túi không đọc, tiếp tục đi cùng Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Lăng Hào trở về thôn Mắt Phượng.

Sau khi về đến nhà đi vào phòng ngồi xuống, cô mới lấy thư ra xé phong bì đổ bức thư ở bên trong ra.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ngồi ở bên cạnh cô, đều muốn xem Lưu Hùng đã viết gì.

Sau đó mở bức thư ra đọc, chỉ thấy phía trên không có bất cứ lời nói gì, chỉ vỏn vẹn có bốn chữ - Đồng ý ly hôn.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 172



Lúc Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nhìn thấy bốn chữ ấy đều bật cười, Nguyễn Khiết nói: “Cô ba, cuối cùng ông ta cũng đã đồng ý.”

Nguyễn Thúy Chi nhìn dòng chữ trên bức thư cũng thở phào, không hề do dự nói: “Ngày mai cô vào thị trấn tìm anh ta.”

Buổi tối khi ăn cơm, cô ấy nói chuyện này với Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong sao Nguyễn Thúy Chi đi làm thủ tục với Lưu Hùng ngay lập tức để cắt đứt hoàn toàn quan hệ.

Nguyễn Chí Cao nói: “Bảo thằng năm xuống cùng con, có nó chăm sóc cha mẹ cũng yên tâm. Đúng lúc nó còn cần mua rất nhiều thứ, mua vải may quần áo cho cô dâu và còn phải mua đồ trang trí phòng mới nữa.”

Nguyễn Thúy Chi gật đầu nói: “Vậy cùng đi xuống làm.”

DTV

Ngày hôm sau, sau khi Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh xuống núi, nửa buổi sáng chỉ có một mình Nguyễn Khê ở tiệm may. Buổi chiều Nguyễn Khiết và Lăng Hào vẫn đến như thường lệ để tiếp tục học bài và đọc sách cùng cô.

Lúc Nguyễn Khê học bài thì phân tâm, nhìn giàn nho sững sờ nghĩ – Qua mấy tháng nữa Nguyễn Trường Sinh sẽ kết hôn, trong nhà phải nhường ra một phòng để làm phòng mới cho chú ấy, dùng phòng của Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa e là Tôn Tiểu Tuệ sẽ làm ầm ĩ.

Suy nghĩ một hồi, Nguyễn Khê hoàn hồn nhìn Nguyễn Khiết nói: “Tiểu Khiết, chú năm chắc cũng nên dọn dẹp trang trí phòng mới rồi, hay là chị với em và cô ba chuyển ra ngoài ở nhỉ, sau đó nhường phòng này cho chú năm để làm phòng mới.”

Nguyễn Khiết vốn còn đang viết chữ, nghe vậy dừng bút chì trong tay lại.

Đợi Nguyễn Khê nói xong, cô ấy đương nhiên không có ý kiến, gật đầu nói: “Được ạ.”

Vì thế đến ngày hôm sau, Nguyễn Khê nhờ Nguyễn Chí Cao mời người đến nhà giúp đỡ, chuyển tất cả đồ đạc ở trong phòng của cô, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thúy Chi gồm giường, tủ, vali đến tiệm may.

Sau khi chuyển đến tiệm may, căn phòng trong nhà liền trống ra, tiếp theo đương nhiên cần phải sơn lại tường, sắm sửa mới giường chiếu, chăn, gối, tủ quần áo… Sắp xếp thành phòng mới, tính ra cũng là một công trình lớn.

Nguyễn Khê và những người khác hễ có thể giúp đỡ cũng đều giúp một chút, nhưng cái chính vẫn là Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh quyết định. Nguyễn Chí Cao tìm thợ mộc trên núi làm vật dụng trong nhà, còn Nguyễn Trường Sinh thì chạy đi chạy lại giữa thôn và công xã, mua đủ thứ vật dụng cần thiết.

Bốn năm ngày sau, Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Thúy Chi trở về từ thị trấn sau khi mua đồ xong, hai người tay xách nách mang.

Vải Nguyễn Trường Sinh mua ở thị trấn đã đưa cho Tiền Xuyến, cũng cho cả tiền công may quần áo, để cô ấy tự mình tìm tiệm may trong thị trấn để may. Dù sao cũng chưa kết hôn, bảo cô ấy lên núi may còn ở lại nơi này sợ là người ta sẽ dị nghị.

Nhưng Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết rất không quan tâm đến chuyện anh ấy mua sắm đồ đạc, nhìn thấy anh và Nguyễn Thúy Chi trở về, họ phớt lờ anh, kéo tay Nguyễn Thúy Chi hỏi: “Thế nào? Chuyện ly hôn thế nào rồi?”

Nét mặt Nguyễn Thúy Chi ung dung, mỉm cười nói: “Xong rồi, ly hôn rồi.”

Nghe thấy lời này, Lưu Hạnh Hoa thở phào nhẹ nhòm: “Ly hôn là tốt ly hôn là tốt, ly hôn rồi muốn sống thế nào thì sống. Lần này mẹ cũng không giục con tìm người khác nữa, nếu sống không tốt thì có kết hôn với một trăm người cũng vô dụng.”

Nguyễn Thúy Chi gật đầu: “Ừm, tạm thời con cũng không có suy nghĩ này.”

Chuyện ly hôn của Nguyễn Thúy Chi đã ầm ĩ một năm rưỡi, bây giờ cuối cùng cũng đã kết thúc, trong lòng Lưu Hạnh Hoa rất thoải mái, buổi tối bà nấu thêm hai món giống như Nguyễn Thúy Chi ly hôn là một chuyện rất vui mừng.

Đương nhiên Tôn Tiểu Tuệ không biết chuyện này, bằng không bà ta sẽ lại xuyên tạc sau lưng nói rằng đầu óc Lưu Hạnh Hoa có vấn đề, con gái ly hôn lại vui mừng giống như kết hôn.

Buổi tối ăn cơm xong, lúc Nguyễn Thúy Chi đi vào phòng mới phát hiện đồ đạc bên trong đều đã chuyển đi, ngay cả quần áo của cô ấy cũng chuyển đi hết, vì thế cô đành phải đi theo Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đến tiệm may để ngủ.

Tuy rằng trong tiệm may có hai chiếc giường, nhưng buổi tối ba người họ vẫn chen chúc ngủ cùng nhau.

Nguyễn Thúy Chi nằm trên giường thả lỏng toàn thân nói: “Cuối cùng cũng ly hôn, tảng đá trong lòng đã rơi xuống, cô hoàn toàn yên tâm. Về sau Nguyễn Thúy Chi cô không còn liên quan gì đến nhà họ Lưu nữa.”

Nguyễn Khiết ở bên cạnh tò mò hỏi: “Cô ba, sao Lưu Hùng đột nhiên muốn ly hôn thế?” Trước đây không phải nói c.h.ế.t cũng không ly hôn sao.

Nguyễn Thúy Chi cười nói: “Anh ta cũng thật sự nói với cô rằng không muốn mất thời gian với cô, với điều kiện của anh ta muốn kết hôn lần hai không khó, kéo dài thì anh ta sẽ thiệt.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 173



Nói cô ở lại nơi rừng sâu núi thẳm này cả đời cũng đừng hòng tìm được người đàn ông nào tốt nữa. Rồi nói cô không an phận, không thiết thực, không tuân thủ chuẩn mực đạo đức, không có người đàn ông đàng hoàng nào sẽ muốn cô. Đã bị chú năm các cháu đánh cho một trận đấy.”

Nguyễn Khê không nhịn được bật cười, rất cạn lời.

Nguyễn Khiết ở bên cạnh tiếp tục tiếp lời: “Vậy thì cô ba này cô tìm một người tốt hơn cho Lưu Hùng xem đi.”

Tâm trạng Nguyễn Thúy Chi rất tốt, nói chuyện giống như nốt nhạc nhảy nhót: “Sau này hẵng nói, trước mắt cô cảm thấy một mình rất tự do.”

Nguyễn Khiết ừm một tiếng: “Vậy thì sau này hẵng nói.”

Đêm về khuya, lưu động, chậm rãi, lười biếng, mùa xuân giữa núi rừng đang nảy sinh.

Từ mùa xuân đến mùa hè, nhà họ Nguyễn luôn bận rộn việc cưới xin của Nguyễn Trường Sinh.

Khi ngày cưới đang đến gần, phòng mới cũng đã dọn dẹp xong và bắt đầu trang trí, đâu đâu cũng thấy sắc đỏ của ngày vui.

Tiệc rượu đã chuẩn bị xong, khách khứa cũng đã mời, chỉ đợi đến ngày đón dâu, tưng bừng bắt đầu bữa tiệc.

Bởi vì đường núi xa xôi nên khó đón dâu, vì vậy Nguyễn Trường Sinh và các anh em thân thiết của mình đã xuất phát vào thị trấn từ mấy ngày trước, đưa theo bà mối được gia đình thuê, khiêng kiệu trang trí cho ngày vui, phía trên đều là bông hoa lụa đỏ lớn.

DTV

Bởi vì Nguyễn Trường Sinh kết hôn, trong nhà có rất nhiều chuyện phải làm nên tất nhiên Nguyễn Khê cũng đóng cửa tiệm may. Mấy hôm nay ban ngày cô đều ở nhà giúp đỡ làm việc, tiễn cũ đón mới, buổi tối lại cùng Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khiết đi đến tiệm may ngủ.

Hôm nay bận rộn gần như cả ngày, không biết làm gì lại cũng cảm thấy hơi mệt, vì thế Nguyễn Khê cầm một nắm hạt dưa, xách một cái ghế nhỏ đến góc tường ngồi xuống, một mình ngồi cắn hạt dưa tranh thủ thời gian thả lỏng.

Vừa cắn được một lúc, Lăng Hào cũng xách một cái ghế nhỏ đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.

Nguyễn Khê nhìn cậu mỉm cười, vươn tay bỏ một ít hạt dưa vào trong tay cậu.

Hai người ngồi kề vai nhau cắn hạt dưa, Lăng Hào hỏi cô: “Tương đối rồi, chắc ngày mai sẽ trở về nhỉ.”

Nguyễn Khê biết ý cậu đang nói về việc Nguyễn Trường Sinh đi đón dâu, nên gật đầu định trả lời, thế nhưng còn chưa lên tiếng bỗng nghe thấy có người la lên: “Về rồi! Về rồi!”

Nguyễn Khê có hơi bất ngờ, quay sang lẩm bẩm: “Về nhanh vậy?”

Sau đó vừa dứt lời, cô nhìn thấy một cô gái lớn bằng cô, đang la to trở về rồi chạy thẳng đến trước mặt cô, thở hổn hển một lúc lâu mới nói với cô: “Tiểu Khê…cô…ba mẹ cô trở về rồi…”

Tay cầm hạt dưa của Nguyễn Khê vừa đưa đến giữa môi, đột nhiên dừng lại.

Ngoài người bạn thân của Nguyễn Khê kêu to ra, còn có những người khác cũng kêu. Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Thúy Chi nghe vậy cũng vội vàng từ trong nhà đi ra, đi theo người ta đi thẳng lên đường đón.

Đón được một đoạn ngắn, từ xa nhìn thấy một đoàn người đang đi trên đường núi, được vây quanh ở giữa chính là con trai cả của họ Nguyền Trường Phú và con dâu cả Phùng Tú Anh.

Nguyễn Trường Phú mặc quân phục, trông vô cùng nổi bật giữa đám đông. Vóc dáng ông ta vốn cao to, bộ quân phục càng khiến ông ta thêm oai phong và chính trực.

Trên mặt Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa đều là vinh quang và nụ cười, tự hào đến mức ưỡn thẳng lưng.

Nguyễn Trường Phú là con phượng hoàng vàng duy nhất bay ra khỏi thôn họ, đối với nhà họ Nguyễn mà nói là sự tồn tại làm rạng rỡ tổ tông, đối với cả thôn Mắt Phượng mà nói đó cũng là thể diện và quang vinh của họ.

Lần này Nguyễn Trường Phú trở về còn khiến người ta vui vẻ náo nhiệt hơn cả Nguyễn Trường Sinh kết hôn, nhìn xem cả thôn đều xôn xao. Rất nhiều người trong thôn tiến lên đón họ, ở bên cạnh gọi thủ trưởng dài thủ trưởng ngắn, vây quanh họ đi đến nhà họ Nguyễn.

Trên quân phục của Nguyễn Trường Phú mặc dù có bốn cái túi trên dưới, nhưng lại thân thiết, ôn hòa, không ta đây. Cho dù là ai nói chuyện ông ta cũng sẽ mỉm cười trả lời đôi câu, có đôi khi lời nói ra vô cùng hài hước chọc cho ai nấy cũng đều bật cười ha ha.

Lúc này Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ cũng đứng ở bên cạnh Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, tận hưởng vinh quang mà Nguyễn Trường Phú mang đến. Đương nhiên hai người họ có nhiều suy nghĩ hơn, chẳng hạn như còn có đố kỵ.

Bình thường Tôn Tiểu Tuệ thường nói – Nếu hồi đó Nguyễn Trường Quý đi bộ đội thì cuộc sống tốt đẹp này chính là của họ.

Bởi vì Nguyễn Trường Phú trở về nên những người có liên quan hay không liên quan ở trong thôn cũng đều phấn khích, mà Nguyễn Khê có quan hệ lớn nhất với Nguyễn Trường Phú lại ngồi ở góc tường không đứng dậy, tiếp tục tranh thủ cắn hạt dưa của cô, giống như cô đến để xem náo nhiệt.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 174



Bạn thân thấy cô cắn hạt dưa không nói chuyện liền bỏ đi, chen chúc vào trong đám người để nhìn Nguyễn Trường Phú. Một lúc sau Nguyễn Khiết lại chạy tới, kích động nói: “Chị, bác cả và bác gái trở về rồi, chị không đi gặp sao?”

Nguyễn Khê chuyên tâm cắn hạt dưa, mí mắt cũng không thèm ngước lên: “Không biết, không đi.”

Nguyễn Khiết ngây người – Nào có ai không biết cha mẹ ruột của mình cơ chứ? Nhưng mà nhìn dáng vẻ này của Nguyễn Khê, cô ấy cũng không nói gì thêm. Thậm chí cô ấy cũng không dám vui vẻ kích động nữa. nụ cười rạng rỡ trên mặt đều thu lại sạch sẽ.

Vốn cô ấy còn cảm thấy, bác cả và bác gái trờ về, người vui nhất nên là Nguyễn Khê. Mà Nguyễn Khê đã không cảm thấy vui vậy thì cô ấy cũng không thấy vui.

Họ không vui, thì ở bên kia Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa đứng cùng với người dân trong thôn lắng nghe những lời xu nịnh rất lâu, nghe đến nỗi trên mặt đều là nụ cười, miệng muốn khép cũng không khép được, lưng cũng ưỡn càng thêm thẳng.

Khi Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đến gần, từ xa đã nghe thấy câu “Cha mẹ”, đôi vợ chồng già càng thêm tươi cười rạng rỡ.

Đi đến gần, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa đối xử với Nguyễn Trường Phú không giống như con trai mà đối xử giống như với một vị khách có địa vị, nở nụ cười hỏi: “Trên đường vất vả, đều mệt rồi nhỉ?”

Dáng vẻ của Phùng Tú Anh không có nhiều thay đổi, giống như Nguyễn Khê, khuôn mặt nhỏ nhắn khung xương cũng nhỏ chỉ có điều đã già đi nhiều. Khi bà ta cười lên vẫn có sự kín đáo và chất phác của người nhà quê, nhìn Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nói: “Cũng được ạ, chỉ là Tiểu Binh có hơi không quen.”

Nói xong bà ta lắc lắc bé trai dắt trong tay, bảo: “Mau, gọi ông bà nội.”

Bé trai khoảng chừng sáu bảy tuổi, ngửa đầu nhìn Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa gọi một câu: “Ông nội, bà nội.”

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cười vô cùng niềm nở và vui sướng, nhìn thằng bé nói: “Ừm, thật ngoan.”

Trong nhà còn có nhiều người muốn chào hỏi, Nguyễn Trường Quý ở bên cạnh cười nói: “Anh cả, cuối cùng anh cũng trở về.”

Nguyễn Trường Phú đi tới vỗ vai ông ta: “Mấy năm này, vất vả chú chăm sóc gia đình rồi.”

Nguyễn Trường Quý nghe thấy lời này thì chột dạ, nhưng nụ cười không hề giảm, trên miệng cũng không nói gì.

Sau đó Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Thúy Chi lần lượt chào hỏi với Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, rất nhiều năm không gặp cho nên đã không thấy có bao nhiêu sự thân thiết, trong lúc nói chuyện và tương tác với nhau đều mang theo sự xa lạ, khách sáo có thể nhìn thấy rõ ràng, đương nhiên nhiệt tình và kính trọng là thật.

Nguyễn Thúy Chi chào hỏi với Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, Tôn Tiểu Tuệ lại vỗ Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa một cái.

Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa biết ý, nhìn Nguyễn Trường Phú đồng thanh nói: “Bác cả, bác gái.”

Hai đứa này vừa chào hỏi xong, Lưu Hạnh Hoa mới phát hiện Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không có ở đây. Cứ tưởng hai con bé này không biết đã chạy đi đâu chơi, kết quả quay đầu đi tìm thì hai đứa đang ngồi ở bên tường nhà cắn hạt dưa, giống như người không có việc gì.

Lưu Hạnh Hoa liền gọi: “Tiểu Khê, Tiếu Khiết, làm gì đấy?”

Nghe thấy tiếng, Nguyễn Khê ngẩng đầu lên nhìn về phía Lưu Hạnh Hoa, nheo mắt nói: “Bà nội, cháu cắn hạt dưa.”

Lưu Hạnh Hoa: “…”

Đứa trẻ này!

Bà mỉm cười nói: “Cha mẹ cháu về rồi này, mau đến đây đi.”

Nguyễn Khiết đứng dậy chạy đến trước, chào hỏi với Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh: “Bác cả, bác gái. Mọi người trở về rồi ạ.”

DTV

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào người mình, Nguyễn Khê không đi không được. Vì thế cô từ từ đứng dậy khỏi ghế, phủi phủi ống tay áo đi đến bên cạnh Lưu Hạnh Hoa, cúi đầu không nhìn Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh.

Lưu Hạnh Hoa đụng nhẹ vào cánh tay cô, nói: “Không biết cha mẹ của mình à? Gọi cha mẹ đi.”

Nguyễn Khê mỉm cười, ngẩng đầu lên lễ phép nói: “Chào mọi người.”

Bầu không khí vốn sôi nổi trong nháy mắt đóng băng, trên mặt Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đều xẹt qua một tia xấu hổ.

Thấy tình hình Lưu Hạnh Hoa không để cho bầu không khí xấu đi vội cười nói: “Đứng đứng nữa, mau vào nhà uống nước.”

Nói xong bầu không khí lại sôi nổi hẳn lên, mọi người đều vây quanh Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đi vào nhà.

Vào nhà ngồi đương nhiên phải nói chuyện, người trong thôn đến đông như vậy, mỗi người một câu nói cũng đủ mấy ngày.

Nguyễn Khê không đi theo vào, vẫn ngồi xuống cái ghế nhỏ vừa rồi. Cô là một đứa trẻ mười mấy tuổi, người lớn sẽ không quá để tâm, nhất là vào dịp trọng đại này sẽ không ai chú ý nhiều đến một đứa trẻ.

Lăng Hào cũng vẫn ngồi ở đó, thấy cô ngồi xuống cậu đưa tay về phía cô, trong lòng bàn tay là một viên kẹo trái cây.

Nguyễn Khê cười nhận lấy bóc vỏ kẹo ra cho vào miệng, để đầu lưỡi thấm đẫm vị ngọt trái cây.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 175



Giây lát sau, cô nhìn Lăng Hào nói: “Chị cũng đã quên, năm nay chị mười sáu tuổi.”

Mười sáu tuổi là bước ngoặt số phận của “Cô”, là độ tuổi cha mẹ đón cô vào thành phố. Sống cuộc sống tản mạn và phong phú ở nông thôn quá lâu, mặc sức thoải mái và vui vẻ, cô gần như đã quên gốc rễ trong cốt truyện ban đầu.

Thỉnh thoảng người trong nhà sẽ nhắc đến con trưởng Nguyễn Trường Phú, cô cũng theo bản năng cảm thấy không liên quan đến mình.

Dù sao cũng không phải cha ruột của cô, thực sự cô cũng không nhạy cảm nổi.

Hóa ra, họ nhân dịp Nguyễn Trường Sinh kết hôn mà trở về.

Lăng Hào nhỏ giọng hỏi cô: “Chị có trách họ không?”

Nguyễn Khê ngậm kẹo trong miệng, cười với Lăng Hào: “Không trách, không có cảm giác gì cả, với cả không quen.”

Thực sự cô không biết họ, cũng không có tình cảm gì với họ, kể cả nguyên thân cũng không có, cho nên cô không có cảm giác quen thuộc với họ, nếu có thì chỉ là cảm giác xa lạ và xa cách chứ không có thêm cảm giác gì đặc biệt khác.

Cũng không thể nói được là trách, dù sao nội tâm của nguyên thân cũng không oán trách họ.

Nếu hôm nay người đối mặt với Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh không phải là cô mà là nguyên thân, nguyên thân sẽ rất vui vẻ, rất phấn chấn, bởi vì cha mẹ của cô ấy cuối cùng đã trở về, hơn nữa còn có thể diện và được người trong thôn hâm mộ.

Nghĩ đến đây, cô theo bảng năng hít sâu một hơi, từ từ chụm các ngón tay vào nhau.

Lúc này Nguyễn Thúy Chi đi ra khỏi nhà, đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Nguyễn Khê, nhỏ giọng nói với cô: “Tiểu Khê, không vào nói chuyện với cha mẹ cháu sao? Thật không dễ dàng gì họ mới trở về.”

Nguyễn Khê mỉm cười, nhìn vào mắt Nguyễn Thúy Chi, lắc đầu nói: “Không có gì để nói ạ.”

Nguyễn Thúy Chi nắm lấy tay cô, muốn nói gì đấy nhưng rốt cuộc không nói, chỉ sờ đầu cô rồi đứng dậy đi vào.

Là phượng hoàng vàng của đại đội Mắt Phượng, từ sau khi Nguyền Trường Phú vào nhà ngồi thì nhà họ Nguyễn chưa từng đứt người đến. Hầu như tất cả mọi người trong thôn đều đến thăm hỏi ông ta, nhất là những người già và đàn ông trung niên đều muốn đến nói chuyện với ông ta.

Là vợ thủ trưởng, Phùng Tú Anh ngồi cùng bên cạnh, ôm cậu con trai út Nguyễn Hồng Binh trên tay.

Mà Nguyễn Khê ngoại trừ nói một câu “Chào mọi người” ra, thì mãi cho đến tối trước khi ngồi xuống ăn cơm cô cũng không đi đến trước mặt Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh. Ngược lại cũng không phải cố ý tránh mà là không cố ý đi tới trước mặt họ.

Cô vốn chỉ là một đứa con gái bị phớt lờ, vậy cần gì phải đi tìm cảm giác tồn tại.

Buổi tối ngồi ăn cơm, Nguyễn Khê cũng giống như bình thường, ngồi bên cạnh Nguyễn Khiết ăn cơm. Khi người lớn nói chuyện, cô và Nguyễn Khiết là trẻ con nên không thể nói chuyện, vì vậy họ im lặng ăn cơm.

Bởi vì Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh trở về, cũng bởi vì Nguyễn Trường Sinh kết hôn, nên mấy hôm nay cả nhà Nguyễn Trường Quý cũng ăn cơm cùng, không cần đốt lò. Đêm nay ăn cơm đương nhiên vẫn ăn cùng.

Nguyễn Trường Quý vẫn rất khách sáo với anh cả Nguyễn Trường Phú, đang ăn cơm thì cười nói: “Ngày mai em năm đón dâu đến nhà, bọn em còn tưởng anh cả không có thời gian trở về nữa chứ, không ngờ anh lại đột ngột về nhà, rất bất ngờ.”

Nguyễn Trường Phú nói: “Cứ bận rộn mãi không thể đi xa được, lần này hiếm hoi lắm mới có thời gian rãnh để trở về mấy ngày.”

Điều này cũng dễ hiểu, Nguyễn Chí Cao tiếp lời: “Đã vào bộ đội thì là người của đất nước, mọi việc đều phải lấy chuyện đất nước làm trọng, làm sao có thể muốn làm gì thì làm được. Chuyện trong nhà không cần con lo lắng, về được hay không đều không sao cả.”

Nguyễn Trường Phú nhìn Nguyễn Chí Cao: “Cảm ơn cha mẹ thông cảm.”

Lưu Hạnh Hoa quả thực cũng thông cảm, không có cảm xúc gì với chuyện những năm nay ông ta không trở về. Dù sao thì nuôi dạy một đứa con trai đầy triển vọng không phải dễ dàng, họ ước gì ông ta có thể bay xa hơn, có triển vọng hơn, vĩnh viễn đừng quay trở lại khe núi này nữa.

Bà chỉ nói chuyện gia đình với ông ta, hỏi ông ta rằng: “Mấy đứa trẻ kia đều ở nhà?”

Nguyễn Trường Phú gật đầu trả lời: “Không được nghỉ, đều phải đi học quả thực cũng không tiện, cho nên con không dẫn đi theo.”

DTV

Lưu Hạnh Hoa cũng hiểu: “Trở về một chuyến cũng không phải dễ dàng.”

Đi tàu phải mất hai ba ngày, đến huyện phải chuyển xe vào thị trấn rồi đi bộ về cũng phải mất thêm hai ba ngày nữa.

Phùng Tú Anh ở bên cạnh luôn không nói chuyện, lúc nói đến đứa trẻ, bà ta nhìn Nguyễn Khê. Thấy Nguyễn Khê chỉ vùi đầu ăn cơm, bà ta đưa đũa gắp một miếng thịt cho vào trong bát Nguyễn Khê, đến khi Nguyễn Khê ngẩng đầu lên, bà ta mỉm cười với Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê chạm vào ánh mắt và nụ cười của Phùng Tú Anh, chỉ cười gượng một chút, giọng nói khô khốc: “Cảm ơn.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 176



Phùng Tú Anh không khỏi xẩu hổ trước sự khách sáo xa lạ và xa cách này, giống như lúc gần tối nghe thấy câu “Chào mọi người” đó, nhưng bà ta không nói gì. Dù sao bà ta và Nguyễn Khê cũng đã rất nhiều năm không gặp, nói ra không khác gì hai người xa lạ.

Trên bàn cơm vẫn là chủ đề trò chuyện của người lớn.

Nói mãi nói mãi rồi nói đến chuyện buổi tối ở thế nào, chỗ ở trong nhà có hạn, Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Quý bàn bạc để Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa đêm này đến phòng ông ngủ dưới đất, nhường phòng cho Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh ở.

Trong nhà không có phòng nào khác, Phùng Tú Anh tò mò hỏi: “Tiểu Khê và Tiểu Khiết ở đâu?”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không nói, nhưng Nguyễn Thúy Chi lên tiếng nói: “Em và Tiểu Khê, Tiểu Khiết có chỗ ở, chị dâu chị đừng lo lắng. Mọi người yên tâm ở lại đây đi, mặc kệ bọn em.”

Họ đã rất nhiều năm không trở về, về đây xem như là khách đương nhiên chỉ có thể nghe theo sắp xếp.

Vì vậy Phùng Tú Anh nói: “Được.”

Buổi tối, Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đánh răng rửa mặt xong định lên giường thì con trai út Nguyễn Hồng Binh đã ngủ say.

Xung quanh rốt cuộc yên tĩnh lại, Phùng Tú Anh nhắc đến Nguyễn Khê với Nguyễn Trường Phú, chỉ nói: “Anh có nhìn ra không, Tiểu Khê nó trách chúng ta, trở về nửa ngày nó không gọi được một tiếng cha mẹ, thậm chí cũng không nói chuyện với chúng ta.”

Nguyễn Trường Phú lên giường nói: “Đến khi về thành phố, rồi từ từ bù đắp cho nó vậy.”

Phùng Tú Anh hít một hơi rồi nằm xuống: “Cũng chỉ có thể như thế.”

Lần này họ tranh thủ trở về, ngoại trừ tham dự hôn lễ của Nguyễn Trường Sinh còn có một mục đích chính khác là đón Nguyễn Khê vào thành phố. Trước tết đã xin được căn nhà lớn hơn nên bây giờ có điều kiện để đón cô về.

Sau khi đón về thành phố, lại từ từ bồi dưỡng tình cảm, từ từ bù đắp cho cô những thiệt thòi trong những năm này.

Dưới cùng một bầu trời đêm, Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đến tiệm may rửa mặt xong cũng chuẩn bị đi ngủ.

Nguyễn Khiết luôn khó ngủ, mấy hôm nay lại mệt vì thế nằm trên giường không bao lâu đã ngủ mất.

Nguyễn Thúy Chi nằm một lúc không thấy buồn ngủ, liền mở miệng nói với Nguyễn Khê: “Tiểu Khê, cháu có ngủ không, nếu không ngủ thì cô ba muốn nói vài lời với cháu.”

Nguyễn Khê còn chưa ngủ, cũng biết cô ấy muốn với cô chuyện của cha mẹ, nên chỉ đáp: “Cô ba cô nói đi ạ.”

Nguyễn Thúy Chi hít nhẹ một hơi, trước hỏi cô: “Có phải trong lòng cháu trách cha mẹ cháu không?”

Nguyễn Khê ngẫm lại biểu hiện của mình ngày hôm nay, mặc dù trong lòng cô thực sự không oán trách, chỉ cảm thấy đồng cảm và đau lòng cho nữ phụ trong nguyên tác, nhưng cô im lặng một lúc, lựa chọn trả lời đơn giản: “Có một chút ạ.”

DTV

Trách thì trách thôi, trách cũng là bình thường, lẽ nào không nên trách ư?

Mang oán trách còn tốt hơn là ấp ủ mong đợi và ảo tưởng, chí ít cũng sẽ không có bất cứ thất vọng nào.

Nguyễn Thúy Chi có được đáp án lại nói: “Cha mẹ cháu để cháu ở quê nhiều năm mặc kệ không hỏi han, cô biết trong lòng cháu khó chịu, đổi lại là người khác cũng sẽ khó chịu, là cô cô cũng trách cho nên cô cũng không khuyên cháu thông cảm cho họ, hay tìm cớ gì cho họ, cô chỉ muốn nói với cháu nhất thiết đừng vì đánh cược mà làm chuyện ngu ngốc có biết không?

Nguyễn Khê nghe ra được ý nghĩa đại khái trong lời nói của Nguyễn Thúy Chi, tiếp lời nói: “Cô ba, hôm nay cháu không đánh cược, cháu đã rất nhiều năm không gặp họ, gần như là chưa từng ở chung, cháu không có cách nào gọi được cha mẹ, cũng không có cách nào đối xử với họ như cha mẹ được, trong cuộc sống của cháu chỉ có ông bà nội.”

Nguyễn Thúy Chi có thể hiểu được lời của Nguyễn Khê, cô ấy cũng chỉ sợ Nguyễn Khê sẽ làm chuyện ngu ngốc cho nên mới nói trước với cô những lời này.

Cô ấy tiếp tục nói: “Cô đoán, lần này họ trở về rất có thể sẽ đưa cháu vào thành phố. Cháu đừng vì không có tình cảm với họ, trách họ chưa từng quan tâm cháu mà không muốn đi. Cháu nghe lời cô ba, nhất định phải đi. Người đi đến nơi cao nước chảy về chỗ thấp, có cơ hội đi ra ngoài thì nhất định phải đi, đừng ở lại trong núi. Vào thành phố, cháu có thể sống một cuộc sống hoàn toàn khác. Còn ở lại nơi này, tốt lắm cũng chỉ gả vào thị trấn, cả đời này cũng chỉ như thế. Cha mẹ cháu đã có điều kiện đưa cháu đi thì cháu nên nhìn xa một chút, đi theo họ.”

Nguyễn Khê nghe xong không hề do dự đáp: “Cô ba, cháu biết.”

Nguyễn Thúy Chi thấy Nguyễn Khê nói chuyện cực kỳ bình tĩnh, nghe ra không có chút cảm xúc hay oán trách nào, cô cũng yên tâm hơn. Cô ấy biết, con bé Nguyễn Khê này không phải người đầu óc hồ đồ, suy nghĩ mọi chuyện có khi còn sáng suốt hơn cả cô.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 177



Thay vì cứ vướng mắc có tình cảm hay không, thì đặt cược cũng không ảnh hưởng đến bất cứ ai hay ảnh hưởng đến tương lai của chính mình, chi bằng trực tiếp hiện thực đến cùng, gạt hoàn toàn tình cảm sang một bên không rối rắm, chỉ xem tiếp theo mình có thể có được những gì.

Cho nên cô ấy suy nghĩ rồi nói: “Cháu đã biết thì có thể giả vờ thân thiết một chút.”

Nguyễn Khê không muốn giả vờ bèn nói: “Cháu cảm thấy không cần thiết.”

Nguyễn Thúy Chi ngờ vực: “Vì sao?”

DTV

Nguyễn Khê nói: “Cháu phải để họ biết, họ đã gây nên tổn thương rất lớn cho cháu, họ nợ cháu. Nếu cháu giả vờ như không có chuyện gì, thậm chí tạo ra cho họ ảo tưởng rằng cháu sống ở quê rất tốt, không hề oán trách họ thậm chí còn thông cảm cho khó khăn của họ, vậy thì có phải họ sẽ không cảm thấy nợ gì cháu, thậm chí sẽ không thương cháu hay không?”

Nguyễn Thúy Chi im lặng suy nghĩ giây lát: “Cô không nghĩ đến mức này, quả thực có khả năng.”

Suy cho cùng, đứa trẻ biết khóc mới có sữa uống.

Nguyễn Khê hít nhẹ một hơi nói: “Cô ba, cô yên tâm đi, trong lòng cháu có tính toán.”

Mặc dù cô suýt quên đi bước ngoặt cuộc đời mình ở tuổi mười sáu, nhưng chủ kiến trong lòng chưa từng thay đổi. Chỉ cần Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh trở về đón cô, cô sẽ đi theo họ vào thành phố, cô không chỉ đi một mình mà còn muốn dẫn Nguyễn Khiết đi theo cùng.

Trong lòng cô biết rất rõ, một đứa con gái bị vứt bỏ ở quê như mình sẽ không có địa vị hay trọng lượng gì trong lòng họ, càng không có tình cảm để làm chỗ dựa. Thứ cô có thể sử dụng cũng chỉ là những gì họ nợ cô trong những năm qua.

Trước mắt mà nói, tâm lý mắc nợ của họ đối với cô càng nặng thì càng sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô.

Cô muốn dùng cơ hội lần này để đưa Nguyễn Khiết đi ra cùng.

Nếu ở lại trong núi, Nguyễn Khiết sẽ không thể đi học cấp hai được, bởi vì trên núi cực kỳ khan hiếm các loại tài nguyên, nhất là sách giáo khoa, em ấy cũng sẽ không được học nội dung sách giáo khoa cấp hai, căn bản không có cách nào tham gia kỳ thi đại học.

Hơn nữa trên núi không có trường học cũng không có ai đi học, nên xác xuất cao là tin tức về việc thi đại học trở lại sẽ không đến được. Đến lúc ấy nếu tin tức không đến được thì em ấy phải tự đi vào thị trấn hỏi thăm, chạy gãy chân không nói mà càng không thể đảm bảo được giữa chừng sẽ không xảy ra vấn đề.

Nếu đã có thể có điều kiện tốt hơn, có thể có lớp học có giáo viên để cô và Nguyễn Khiết yên tâm đi học, có thể dễ dàng đăng ký tham gia thi khi kỳ thi tuyển sinh đại học khôi phục, cô đương nhiên sẽ không lựa chọn ở lại trong núi để làm khó mình.

Tiếp tục ở lại trên núi, Nguyễn Khiết chắc chắc sẽ lỡ dở, hơn nữa sẽ trở thành công cụ hút m.á.u của Tôn Tiểu Tuệ.

Cô đưa em ấy đi học lâu như vậy, đã cho em ấy cơ hội, đương nhiên phải dẫn em ấy đi cùng để thực hiện lời đã hứa.

Nguyễn Thúy Chi không biết cô còn có suy nghĩ này, nhưng thấy cô có chủ kiến, cô ấy cũng không suy nghĩ quá nhiều. Trong lòng yên ổn lại, mắt chớp chớp mi mắt trở nên nặng nề, nghiêng đầu liền ngủ.

Rạng sáng, tiếng gà gáy đã phá tan sự yên tĩnh của xóm núi.

Nguyễn Trường Phú quen dậy sớm, nghe thấy tiếng gà gáy lập tức bật dậy.

Lưu Hạnh Hoa cũng dậy sớm, sau khi Nguyễn Trường Phú đánh răng rửa mặt xong, bà gọi Nguyễn Trường Phú đến bên cạnh, vừa băm cỏ lợn vừa nói với ông ta: “Hôm qua mẹ sợ các con mệt quá nên có những lời không nói, con là cán bộ mẹ cũng phải hỏi con, lần này các con trở về có dẫn Tiểu Khê vào thành phố không? Kéo dài mãi mấy năm nay rốt cuộc chuyện này thế nào?”

Năm đó khi Phùng Tú Anh nhận được thư thì dọn dẹp hành lý đi theo bộ đội, nói rằng điều kiện bên đó không cho phép, trước tiên phải để Tiểu Khê ở lại nhà. Đợi bà ta đến bên kia ổn định xong, điều kiện cho phép sẽ lập tức trở về đón Nguyễn Khê.

Kết quả là kéo dài hết năm này sang năm khác, kéo dài mãi cho đến bây giờ.

Chuyện này bây giờ Nguyễn Trường Phú đã xác định, đương nhiên nói với Lưu Hạnh Hoa: “Mẹ, lần này con và Tú Anh trở về chủ yếu là để dẫn Tiểu Khê đi. Không phải trước đây điều kiện luôn không cho phép sao, bây giờ đã có điều kiện rồi.”

Lưu Hạnh Hoa nghe thấy lời này thì yên tâm, nhìn Nguyễn Trường Phú nói: “Tiểu Khê là một tay mẹ nuôi lớn, là mẹ cưng chiều nuôi nấng, không thua kém gì những đứa con kia của con, mẹ cần phải nói rõ ràng với con rằng dẫn Tiểu Khê đi, các con phải đối xử tốt với con bé. Nếu nó ở đó bị uất ức thì mẹ sẽ tính sổ với con. Nếu không phải cuộc sống ở trong núi khó khăn không thể tìm được nhà chồng tốt, thì mẹ cũng sẽ không để con đưa con bé đi đâu. Để con đưa đi chính là để cho cuộc sống của con bé tốt hơn.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 178



Nguyễn Trường Phú gật đầu: “Con đều biết cả, mẹ, mẹ yên tâm nhé.”

Lưu Hạnh Hoa cúi đầu băm cỏ lợn: “Mẹ không yên tâm được, làm sao mẹ có thể yên tâm được đây? Con bé không phải do con và Tú Anh nuôi lớn, các con không có tình cảm với nó, trong cuộc sống khó tránh khỏi sẽ thiên vị và xem nhẹ. Dù sao mẹ cũng chỉ có một câu nói, nếu con bé bị uất ức, mẹ sẽ tính sổ với con.”

Nguyễn Trường Phú nghiêm túc cam đoan với bà: “Để con bé ở quê nhiều năm nay, con và Tú Anh đã nợ nó rất nhiều, vào thành phố bọn con chắc chắn sẽ yêu thương nó, bù đắp cho nó, bù đắp tất cả những gì mà bọn con nợ nó trong những năm qua.”

Nhưng Lưu Hạnh Hoa vẫn không yên tâm, lại nói: “Tiểu Khê đến bên đó chỉ có một mình, con cũng phải chú ý, không được để những đứa trẻ khác hùa lại bắt nạt con bé. Bọn nó lớn lên với nhau từ nhỏ, chỉ sợ sẽ bắt nạt Tiểu Khê của chúng ta.”

Nguyễn Trường Phú vẫn nghiêm túc nói: “Ai dám bắt nạt Tiểu Khê, con sẽ đập c.h.ế.t kẻ đó.”

Đứa trẻ không ở bên cạnh nơi mình tận mắt nhìn thấy, nói gì thì nói cũng không thể hoàn toàn yên tâm được, Lưu Hạnh Hoa băm cỏ lợn, miệng vẫn không nhịn được lẩm bẩm: “Nếu không phải cuộc sống ở quê khó khăn không có lối thoát, thì mẹ chắc chắn sẽ không để con đưa Tiểu Khê đi…”

Nguyễn Trường Phú xoa lưng cho bà, cam đoan một lần nữa: “Chúng con là cha mẹ ruột của Tiểu Khê chứ không phải cha mẹ kế, mẹ yên tâm đi.”

Trong ánh nắng ban mai, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thúy Chi hít thở bầu không khí trên núi, họ đi đường núi từ thôn Kim Quan về thôn Mắt Phượng. Mặt trời ở phía đông ngọn núi đã bắt đầu ló rạng, nhô lên thành một đường cong dài trên ngọn núi trập trùng.

Nguyễn Thúy Chi nói: “Chú năm mấy đứa bảo sẽ về nhà trước buổi trưa.”

Tuy hai nhà cách nhau rất xa nhưng vẫn cần có thời gian. Nguyễn Trường Sinh đã tính thời gian đi lên thị trấn nhỏ, ở nhà họ Tiền ăn xong bữa tiệc rượu đón cô dâu, về đến nhà sẽ vừa kịp bữa tiệc rượu buổi trưa nữa.

Tiệc rượu ăn vụn vặt, lẻ tẻ, cảnh tượng lại sôi nổi, tưng bừng đến khi náo động phòng cưới thì coi như hôn lễ đã xong.

Nguyễn Khê liếc mắt nhìn Nguyễn Khiết một cái, cô cười nói: “Không biết mẹ nhỏ của chúng ta trông như thế nào nhỉ?”

Nguyễn Khiết: “Ánh mắt chú năm rất cao, chắc chắn cô dâu rất xinh đẹp.”

Năm trước đã tới có một lần người trong thôn nhìn thấy cô ấy, họ nói cô ấy quả thật trông rất đẹp.

DTV

Ba người vừa nói chuyện vừa đi về nhà, lúc về đến thì vừa kịp bữa ăn sáng, vì thế mọi người trong nhà bắt đầu dọn cơm, cầm đũa, sau đó lần lượt ngồi vào bàn cùng nhau ăn sáng.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, sắc mặt Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đã tốt lên rất nhiều, không còn vẻ mệt mỏi như khi mới trở về ngày hôm qua. Tinh thần thư thái thì đương nhiên không khí trong nhà cũng thoải mái, lại càng giống người một nhà hơn.

Mà đã là người một nhà thì đương nhiên sẽ nói những chuyện ngoài lề, mọi người cũng không quá gò bó, nếu không sẽ biến căn nhà thành nơi gặp mặt lãnh đạo, mỗi người đều phải chú ý lời nói, việc làm và cách cư xử của bản thân khiến cho gia đình vừa không được thân thiết lại vừa xa lạ.

Lưu Hạnh Hoa hỏi Phùng Tú Anh: “Tiểu Binh bao nhiêu tuổi rồi?”

Phùng Tú Anh nghe bà ấy hỏi như vậy thì nhìn Nguyễn Hồng Binh đang ngồi trong lòng mình ăn cơm, bà ta cười nói: “Tính tròn tuổi thì là sáu tuổi, sinh năm 1969, bây giờ vẫn còn đang học nhà trẻ, dự định sang năm sẽ cho cháu vào lớp một.”

Lưu Hạnh Hoa theo bản năng muốn hỏi mấy đứa nhỏ khác thế nào, nhưng nghĩ lại thì vẫn chưa gặp bao giờ, có lẽ cả đời này cũng sẽ không gặp được, dù có hỏi cũng vô nghĩa nên bà ấy chỉ im lặng ngừng lại và không hỏi gì thêm nữa.

Vì thế bà ấy liền tiếp chuyện: “Có thể đến trường thật tốt, mấy đứa nhỏ sống trong núi rất khổ, muốn đến trường cũng không có trường để đến.”

Nói xong bà ấy liếc mắt nhìn Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa: “Mấy đứa nó cũng đều như vậy đấy, trước cách mạng còn được đi học, nhưng chỉ vài năm sau cách mạng thì đến cả giáo viên duy nhất cũng không còn, không có người dạy học thì đương nhiên sẽ chẳng thể đi học được nữa.”

Lưu Hạnh Hoa nói những lời này chỉ đơn giản là tiếp đề tài câu chuyện theo bản năng, nhưng người nói vô tình vào tai người nghe lại thành hữu ý, trong nháy mắt nụ cười trên mặt Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đã trở nên có phần mất tự nhiên hơn trước.

Dù sao những lời này có sự đối lập rất rõ ràng, những đứa con của họ đều ở trong thành phố được đi học, được đến trường, cuộc sống trôi qua rất hạnh phúc, chỉ có một mình Nguyễn Khê ở nông thôn ngay cả cấp tiểu học cũng chưa học xong, chỉ có thể sống những ngày tháng khốn khổ vất vả trên núi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 179



Nguyễn Trường Phú nói: “Lần này tôi sẽ đưa Tiểu Khê về để con bé tiếp tục đến trường, con bé vẫn phải biết chữ mới được. Ở trong núi thì thấy thế nào cũng được nhưng ra bên ngoài mới thấu, không biết chữ thì không khác gì người mù.”

Lúc trước ông ta cũng không biết nhiều chữ, sau này vào bộ đội mới từ từ học hành lại từ đầu.

Nghe thấy thế, Nguyễn Thúy Chi nhìn về phía Nguyễn Khê, hai người thầm trao đổi bằng ánh mắt, không ai nói thêm gì.

Tôn Tiểu Tuệ ở bên kia mở miệng hỏi: “Anh cả, chị dâu, lần này hai người muốn đưa Tiểu Khê về sao?”

Phùng Tú Anh cười: “Nếu điều kiện cho phép thì phải đón con bé về chứ.”

Thật ra là bởi vì không thể mặc kệ được nữa, bỏ mặc Nguyễn Khê như thế nào khi nó đã đến tuổi lấy chồng. Nếu thật sự không quan tâm mà bỏ nó ở nông thôn để Lưu Hạnh Hoa gả bừa cho một người nhà quê thì sợ là họ sẽ bị Nguyễn Khê oán hận cả đời.

Cho dù thế nào cũng là con đẻ, họ còn chưa nhẫn tâm đến mức độ đó.

Hơn nữa họ đã sớm muốn đón Nguyễn Khê về, trách móc nhiều năm như vậy cũng không thể coi như không tính toán với nó.

DTV

Tôn Tiểu Tuệ bật cười, bà ta nhìn Nguyễn Khê nói: “Tiểu Khê, con được lên thành phố sống cuộc sống sung sướng, thật khiến người ta hâm mộ.”

Nguyễn Khê nhìn bà ta, cô không nể mặt nói: “Mẹ hai, mẹ ghen tị à?”

“...”

Nét tươi cười trên mặt Tôn Tiểu Tuệ bỗng cứng đờ.

Cái con nhỏ c.h.ế.t tiệt này!

Trong bầu không khí như thế này mà cũng không giữ lại cho bà ta chút thể diện!

Tôn Tiểu Tuệ chỉ cười không lên tiếng, Phùng Tú Anh ở bên cạnh chợt dịu dàng nói: “Tiểu Khê, con đừng nói chuyện như vậy với người lớn.”

Nguyễn Khê nghe vậy thì nhìn người mẹ ruột.

Vẻ mặt và ánh mắt cô đều rất chân thành giống như những đứa trẻ đơn thuần bình thường, nhìn qua không giống nói dối hay có hàm ý gì trong lời nói, cô mở miệng: “Vậy thì phải nói như nào? Không ai dạy con cả, con không biết phải nói thế nào.”

Nhưng cô càng như vậy thì Phùng Tú Anh và Nguyễn Trường Phú lại càng cảm thấy xấu hổ, trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn.

Phùng Tú Anh gượng cười nói: “Sau này mẹ sẽ từ từ dạy con.”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Cảm ơn.”

Có lẽ đã cảm thấy quen thuộc, lần này Phùng Tú Anh thấy Nguyễn Khê vừa khách sáo vừa lịch sự như vậy lại không thấy xấu hổ, ngược lại bà ta còn vô thức thở phào nhẹ nhõm, bởi vì điều này cho thấy mặc dù Nguyễn Khê hận họ nhưng vẫn bằng lòng đi cùng họ.

Lúc đầu bà ta còn lo lắng, thấy trong lòng Nguyễn Khê chất chứa mối hận như vậy thì có lẽ nó sẽ vì việc đi cùng họ mà ầm ĩ một hồi, còn cự tuyệt việc chuyển lên thành phố sống, có lẽ sẽ ầm ĩ đến mức hỗn loạn làm trò cười cho mọi người.

Nhưng nhìn thái độ bây giờ của cô, tuy rằng vẫn khách sáo và lịch sự nhưng cô ít nhất đã bằng lòng lên thành phố với họ.

Có khi nghĩ lại, bà ta thấy chỉ cần không bị ngốc thì làm gì có ai muốn ở lại ở nông thôn chịu tội chứ?

Cô bằng lòng đi lên thành phố là được, không ầm ĩ không ồn ào để lại thể diện cho họ thì càng tốt, họ sẽ vui vẻ bồi thường cho cô.

Hôm nay là ngày kết hôn chính thức của Nguyễn Trường Sinh, cho nên trong nhà rất bận rộn. Người trong thôn cũng đến giúp đỡ, có người tìm Nguyễn Trường Phú nói chuyện phiếm nên lại càng có nhiều người đến hơn, rất nhanh cảnh tượng đã trở nên náo nhiệt.

Nguyễn Khê là thế hệ sau cho nên cô không phải bận nhiều việc, chỉ cần yên tâm đợi Nguyễn Trường Sinh đón cô dâu về nhà.

Cô đoán phải một lúc nữa đội ngũ đón dâu mới về đến, vì thế Nguyễn Khê gọi Nguyễn Khiết sang bên cạnh, hai người trốn sau đống cỏ khô, lén lút nói chuyện với nhau: “Tiểu Khiết, sáng nay trên bàn cơm em cũng nghe thấy rồi đấy, ba mẹ chị sẽ đón chị lên thành phố.”

Nguyễn Khiết gật đầu, cô ấy hơi miễn cưỡng khi cô nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn nói: “Chị cứ yên tâm đi đi, đừng ở lại trong núi. Lên thành phố cuộc sống của chị sẽ trôi qua dễ chịu hơn, còn có thể đến trường học, tốt hơn ở đây nhiều.”

Nguyễn Khê nhìn vào mắt cô ấy: “Chị muốn đưa em đi cùng.”

Nguyễn Khiết nghe vậy thì ngơ ngác, một lúc sau cô ấy vẫn chưa thể phản ứng lại.

Nguyễn Khê kéo tay cô ấy nói: “Em còn nhớ lúc trước chị từng nói muốn đưa em ra khỏi núi, bây giờ đã có cơ hội rồi. Nếu bây giờ em không đi với chị thì chị sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Chỉ có tri thức mới có thể thay đổi vận mệnh, em đi cùng với chị, chúng ta cùng nhau lên thành phố đi học.”

Nguyễn Khiết nghe xong thì thấy rất cảm động, nhưng mà...

Nguyễn Khê không để cô ấy nói gì, cô chỉ hỏi: “Em đừng nói gì cả, chỉ cần trả lời chị, em muốn đi hay là muốn ở lại?”

Nguyễn Khiết mím môi, một lát sau cô ấy gật đầu mấy cái.
 
Back
Top