Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 60: Chương 60



“Thật sự cảm ơn anh, anh Trương. Nhưng mà, trước đó anh có đến giúp xây nhà, sao anh lại không nhận tiền công?” Vương Tiểu Thanh nhìn anh bằng đôi mắt to tròn, ướt át.

“Anh... anh không thiếu tiền, không cần,” Trương Vũ không biết tìm cớ gì cho phải, sờ sờ đầu nói một câu như vậy, khiến Vương Tiểu Thanh không biết nên cười hay khóc.

“Nếu anh đã nói vậy, tôi cũng không biết làm sao. Vậy tối ngày kia, khi tôi chuyển vào nhà mới, mời anh tới ăn bữa cơm, anh đi nhé?”

Vương Tiểu Thanh cũng không làm khó anh nữa, mời anh bữa cơm để cảm ơn.

“Được, anh sẽ đi,” Trương Vũ sợ cô lại không vui nếu anh từ chối, tất nhiên anh cũng thấy vui khi được cô mời đến ăn tân gia.

“Vậy tốt quá, hôm nay tôi không đến đây vô ích rồi. Vậy tôi về trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé,” Vương Tiểu Thanh cảm thấy ánh mắt của anh quá mức nóng bỏng, cổ không dám nhìn thẳng, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

“Anh tiễn em,” Trương Vũ cầm đèn pin theo sau.

“Không cần đâu.” Vương Tiểu Thanh cảm thấy phiền nếu cứ đưa tới đưa đi.

"Đi thôi" Trương Vũ đi phía trước.

Vương Tiểu Thanh nhanh chóng đuổi theo, trên đường đi, Trương Vũ đi có chút nhanh, Vương Tiểu Thanh cũng cố gắng đi nhanh, nhưng không cẩn thận đ.â.m phải một cái hố.

“Aa” Vương Tiểu Thanh ngã ngồi xuống đất.

“Sao thế, sao lại ngồi dưới đất?” Trương Vũ quay lại đỡ Vương Tiểu Thanh lên.

“Ai bảo anh đi nhanh như vậy.” Vương Tiểu Thanh tức giận.

Trương Vũ nghẹn lời, bình thường tốc độ của anh là vậy, nhưng quên mất cô đi chậm hơn.

“Là lỗi của anh, em không bị trật chân chứ?” Trương Vũ ngồi xổm, cúi xuống kiểm tra mắt cá chân của cô, không thấy có vấn đề gì.

“Đi thôi, anh sẽ đi chậm lại, em đừng vội,” Trương Vũ đi chậm lại, cùng cô đi bộ về, trên đường về bọn họ đều không nói chuyện.

Vài phút sau họ đã đến điểm thanh niên tri thức.

“Đến rồi, anh trở về đi,” Vương Tiểu Thanh vẫy vẫy tay.

Trương Vũ nhìn cô vào trong rồi mới quay về, trên đường về anh cứ suy nghĩ mãi, liệu cô có giận anh không.

Ngày hôm sau, sau khi tan làm, Trương Vũ gọi mấy anh em đến mang đồ dùng trong nhà qua, Vương Tiểu Thanh chăm chú nhìn một chút, thấy đồ dùng trong nhà rất đẹp, chi tiết làm rất tốt, xem ra số tiền năm đồng cô đã trả lúc trước quá ít.

“Cảm ơn mọi người đã giúp tôi mang đồ đạc qua đây, tôi mời mọi người ăn kẹo,” Vương Tiểu Thanh không có trà nước tiếp đãi, chỉ đưa cho mỗi người hai viên kẹo, mọi người đều bỏ vào trong túi, để dành cho con cái ở nhà.

“Anh không cần, em tự ăn đi.” Trương Vũ vẫn còn hai túi to ở nhà còn chưa ăn hết.

“Vậy thôi,” Vương Tiểu Thanh nghĩ có lẽ anh đã chán ăn kẹo rồi.

Ngày hôm sau, Vương Tiểu Thanh xin phép đội trưởng nghỉ một hôm.

“Đội trưởng, hôm nay cháu chuyển nhà mới, phải đi chợ mua rượu và đồ ăn, hôm nay cháu sẽ không đi làm, còn có tối sáu giờ bác nhớ đến, cháu cũng mời cả trưởng thôn rồi,” Vương Tiểu Thanh sợ đội trưởng không đến, đặc biệt nhắc trưởng thôn cũng được mời.

“Được, cô đi đi, buổi tối tôi nhất định sẽ đến,” đội trưởng cười đồng ý.

Vương Tiểu Thanh xin nghỉ xong, đội mũ rơm đi lên thị trấn, hôm nay không phải ngày nghỉ, nên không có xe kéo, Vương Tiểu Thanh dự định đi bộ.

Vừa đi được mười phút, trên đường có một chiếc xe bò đi ngang qua, một ông cụ đang đánh xe, phía sau còn có một bà cụ đang ngồi.

"Ông bà ơi, có thể cho cháu đi nhờ một đoạn đường không?" Vương Tiểu Thanh vẫy tay và lớn tiếng gọi.

"Cháu gái, cháu đi lên thị trấn à?" ông cụ dừng xe lại.

"Đúng vậy," Vương Tiểu Thanh gật đầu.

"Vậy lên xe đi," ông cụ nói.

Vương Tiểu Thanh lên xe bò ngồi, tuy rằng xe bò không nhanh bằng xe kéo, nhưng ít nhất so với đi bộ vẫn nhanh hơn.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 61: Chương 61



"Bà ơi, có phải bà bị bệnh hay không? Cháu thấy mặt bà xanh xao quá”. Vương Tiểu Thanh vừa lên xe bò đã nhận ra bà cụ trên xe trông có vẻ đang ốm.

"Đúng vậy, mấy ngày nay có chút choáng váng đầu, thầy lang trong thôn cũng không biết nguyên nhân. Bà đã nói nằm vài ngày sẽ khỏi thôi, nhưng ông cụ nhất định muốn đưa bà đi bệnh viện khám," bà cụ nói xong còn liếc nhìn ông cụ một cái.

"Bà ơi, đó là vì ông lo lắng cho bà. Nhưng cháu thấy bà nói chuyện hăng hái như vậy, chắc không có gì nghiêm trọng đâu, có thể bà đang bị thiếu máu," Vương Tiểu Thanh cũng có triệu chứng thiếu máu, triệu chứng kinh điển là choáng váng đầu óc, đứng lên phải đứng từ từ. Nếu không, có thể sẽ ngã sấp mặt, nhưng từ khi uống nước suối Linh Tuyền, cô không còn chóng mặt nữa.

"Bà ơi, nước này cháu có cho thêm đường vào, bà uống một chút sẽ thấy đỡ hơn," Vương Tiểu Thanh lấy bình nước của cô, định rót vào bình nước của bà cụ.

"Ôi trời, không được, không được đâu, cháu gái, đường quý lắm," bà cụ liên tục xua tay.

"Bà ơi, nếu bà nói như vậy, cháu đành phải xuống xe vậy," Vương Tiểu Thanh biết bà cụ ngượng ngùng.

"Được rồi, được rồi, bà uống. Cháu gái thật tốt bụng, đúng là người tốt," bà cụ cảm động không thôi, lại nghĩ đến con cái của mình, bà bị bệnh mà chẳng thấy đứa nào đến thăm.

"Bà đừng đừng nói như vậy, bà uống một chút đi," Vương Tiểu Thanh rót hết bình nước Linh Tuyền cho bà cụ, bà cụ nhận lấy và uống vài ngụm.

"Cháu gái, nước này ngon thật, có đường đúng là khác hẳn, bà uống xong thấy đỡ chóng mặt rồi," bà cụ khen.

"Bà ơi, chóng mặt là do dinh dưỡng không đủ, bà phải ăn nhiều đồ có dinh dưỡng ." Vương Tiểu Thanh an ủi hai ông bà.

Trên đường đi, bà cụ thấy tốt hơn rất nhiều, hai người trò chuyện suốt đoạn đường, chẳng mấy chốc đã đến thị trấn.

"Cháu gái, cháu xuống đâu?" ông cụ hỏi.

"Cháu xuống chỗ này, cảm ơn ông bà," Vương Tiểu Thanh thấy cửa hàng thực phẩm, lần trước cô mua thịt ở chỗ này.

Ông cụ dừng xe lại, sau khi Vương Tiểu Thanh xuống xe, ông cụ tiếp tục đánh xe đưa bà cụ đến bệnh viện.

Lần trước đi chợ, Vương Tiểu Thanh mua mỡ lợn, thịt ba chỉ, thịt nạc, nhưng chưa nấu ăn vì không có củi, hơn nữa còn bận xây nhà, cô không có cơ hội lên núi nhặt củi, Vương Tiểu Thanh dự định chiều nay mới đi.

"Đồng chí, tội muốn một cái chân giò heo, hai cái xương sườn, hai lá thơm và hoa hồi," Vương Tiểu Thanh muốn mua thêm nhiều một chút, đáng tiếc không có nhiều phiếu thịt, xem ra lần sau phải đi chợ đen một chuyến.

"Hai đồng tám, phiếu thịt một cân rưỡi," người bán thịt cắt xong, dùng dây thừng buộc chặt rồi đưa cho cô.

Vương Tiểu Thanh trả tiền xong, cho thịt vào túi bóng đen, nhưng thật ra là cho vào không gian. Sau đó, cô đến cửa hàng hợp tác xã.

"Đồng chí, tôi muốn mua một chiếc đèn pin và hai chai Nhị Oa Đầu* (là một loại rượu mạnh, nước rượu trong. Rượu này không đắt tiền và do đó rất phổ biến trong giới lao động ở vùng Bắc và Đông Bắc Trung Hoa.)

"Năm đồng bốn hào," đồng chí thu ngân lấy từ trên quầy xuống.

Vương Tiểu Thanh không nghĩ tới đèn pin có chút đắt, cũng phải, thời đại này đồ điện đều đắt.

Cất đèn pin xong, thấy không có gì cần mua thêm, mặc dù vẫn còn sớm những hôm nay cô không muốn đi chợ đen. Cô định trở về nhặt củi, dọn dẹp nhà cửa, buổi chiều còn phải nấu ăn.

Vương Tiểu Thanh chậm rãi đi về phía cổng thị trấn, không ngờ lại gặp được ông bà cụ.

"Cháu gái, đợi đã, lên xe đi ông chở về" ông cụ gọi.

Giọng của ông cụ vang lên từ phía sau, Vương Tiểu Thanh quay đầu lại nhìn.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 62: Chương 62



Trông ông cụ khá vui vẻ, Vương Tiểu Thanh đoán sức khỏe của bà cụ không có vấn đề gì. Vương Tiểu Thanh nhanh chóng ngồi lên xe.

"Bà ơi, bà kiểm tra sức khỏe thế nào rồi, bà không sao chứ?"

Lúc này, sắc mặt của bà cụ đã không còn tái nhợt nữa, thoạt nhìn khí sắc không tệ.

"Cảm ơn cháu đã lo lắng cho bà, hôm nay đi kiểm tra, đúng như cháu nói, bác sĩ bảo chỉ là do thiếu m.á.u chút thôi. Cần bổ sung đồ ăn bổ dưỡng là không sao nữa, bác sĩ kê đơn thuốc bổ máu, bà bảo không cần nhưng ông cụ cứ nhất quyết phải lấy."

Giọng bà cụ bình thản kể lại sự việc sợ bóng sợ gió hôm nay, trong mắt Vương Tiểu Thanh, đôi vợ chồng già này vừa mộc mạc vừa tình cảm còn may mắn nữa.

Vương Tiểu Thanh nhớ trong không gian của mình có nửa gói đường đỏ mang từ Thượng Hải tới, liền xoay người từ không gian lấy ra rồi bỏ vào túi xách của mình.

"Bà ơi, về sau khi đứng dậy bà nhất định nhớ từ từ thôi, thiếu m.á.u đôi khi sẽ làm mình chóng mặt, đứng lên đột ngột rất dễ bị ngã." Vương Tiểu Thanh dặn dò bà cụ.

"Được, được, cảm ơn cháu đã lo lắng cho bà lão này, cháu là người ở Phong Thu Loan hả, sao bà chưa nghe qua ở Phong Thu Loan lại có cô gái xinh đẹp như vậy nhỉ?" bà cụ trò chuyện với Vương Tiểu Thanh.

"Vâng bà, cháu là trí thức mới tới Phong Thu Loan, cháu mới đến đây chưa đầy hai tháng."

"Ôi chao, bà đã bảo mà, trông cháu như ngôi sao trên báo vậy, bà và ông cụ sống ở Đại Hà Loan. Ông ấy họ Vương, cách Phong Thu Loan chỗ cháu ở chỉ hai ba dặm, khi nào cháu có thời gian thì ghé qua chơi nhé."

Bà cụ nắm tay Vương Tiểu Thanh nói chuyện thân thiết, Vương Tiểu Thanh cảm thấy bà cụ thật hiền từ, cảm giác tựa như bà nội của cô vậy.

"Ôi, bà ơi cháu cũng họ Vương đấy, chúng ta thật có duyên mà. Hai người phải giữ gìn sức khỏe, cháu sẽ đến thăm hai người khi có thời gian." Vương Tiểu Thanh đáp lại, nhìn qua bên đường, thấy cũng sắp đến nơi rồi.

"Ông nó, đưa trí thức Vương vào trong một chút, cô ấy ở Phong Thu Loan," bà cụ gọi ông cụ.

"Ôi ông bà ơi, như vậy ngại quá," Vương Tiểu Thanh không ngờ ông bà lại nhiệt tình như vậy.

Vài phút sau, đến cổng thôn Phong Thu Loan. Vương Tiểu Thanh nhảy xuống, rồi lấy nửa gói đường đỏ ra.

"Bà ơi, đây là chút tấm lòng của cháu, bà nhất định phải dùng đấy, không nên cho người khác.”

Vương Tiễu Thanh đặt nửa gói đường đỏ xuống rồi nhanh chân bỏ chạy.

"A, trí thức Vương, không được, không được đâu." Bà cụ loay hoay muốn xuống xe, nhưng Vương Tiểu Thanh đã chạy không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Thôi được rồi, bà nó à, chúng ta cứ nhận lấy đi, chúng ta nhận phần tình cảm này, trở về chúng ta gom ít trứng gà rồi mang cho cô ấy.” Ông cụ biết bà lão cần thứ này.

“Được rồi.”

Hai ông bà đánh xe bò về nhà.

Vương Tiểu Thanh chạy về điểm thanh niên trí thức, nhìn đồng hồ thấy thời gian vẫn còn sớm, mới mười một giờ rưỡi.

“Ài, chiều nay phải nấu cơm, mà nhà lại không có củi đốt.”

Vương Tiểu Thanh ngẫm lại hôm nay sẽ không lên núi nữa, từ điểm thanh niên trí thức chuyển một ít củi về nhà mới của mình, cô sẽ không lấy nhiều, đủ dùng trong hai ngày là được.

Hôm nay đến lượt cô nấu cơm, Vương Tiểu Thanh bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.

Vương Tiểu Thanh cố ý làm ít thức ăn của buổi tối, vì tối nay cô sẽ mời khách tới nhà mới ăn cơm, chỉ mời ba nam đồng chí và Lưu Hiểu Yến, còn hai người kia thì không mời.

“Các đồng chí, chiều nay tôi sẽ dọn vào nhà mới, tối nay làm phiền mọi người tự hâm nóng cơm mà ăn nhé,” Vương Tiểu Thanh nói với mọi người khi đang ăn cùng nhau.

“Được, chúc mừng cô,” Giả Nam Ngọc mỉm cười nói.

Ăn cơm trưa xong, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, Vương Tiểu Thanh rửa bát xong thì gõ cửa phòng của các nam đồng chí.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 63: Chương 63



“Ra ngay đây.” Hoàng Cẩm đi tới mở cửa.

“Sao vậy, đồng chí Vương?”

“Anh Hoàng, anh Giả, anh Chương, tối nay tôi chuyển vào nhà mới, mời các anh đến ăn cơm, sau khi tan làm các anh cứ đến nhé,” Vương Tiểu Thanh lớn tiếng nói về phía bên trong.

“Được, chắc sẽ có nhiều món ngon lắm đây” Giả Nam Ngọc thò đầu ra nói.

“Đúng rồi, thịt và thức ăn đều có cả,” Vương Tiểu Thanh cũng thèm từ lâu rồi.

“Vậy thì tuyệt quá!” Giả Nam Ngọc là một người mê ăn uống.

“À, đúng rồi, tôi không mời hai người kia,” Vương Tiểu Thanh nói cho bọn họ biết trước, sợ bọn họ không biết mà gọi luôn hai người kia đến.

“Được, chúng tôi biết rồi, có gì cần hỗ trợ cứ việc nói,” Hoàng Cẩm biết bọn họ không hòa thuận, không mời hai người kia cũng rất bình thường.

“Được,” Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, quay về nghỉ ngơi trước, sáng nay cô dậy sớm, buổi trưa muốn ngủ một lát.

Sau khi cô tỉnh dậy, phát hiện mọi người đã đi làm hết rồi.

Vương Tiểu Thanh thấy may mắn vì mình có không gian, cô bỏ chăn gối và tất cả quần áo, giày dép của mình vào không gian.

Đi vào trong nhà mới, cô mở cửa sổ ra cho thoáng khí, lớp sơn trên đồ đạc đã khô hết.

Vương Tiểu Thanh trải giường xong, lấy tất cả quần áo trong không gian ra để vào trong tủ quần áo, nhìn bàn trang điểm thấy thiếu gương, lần sau nhất định phải nhớ mua.

Cô lấy ra gần một cân rưỡi thịt ba chỉ, nửa cân thịt nạc, một cái móng giò heo, cô định lấy một con gà ra nhưng gà vẫn còn sống, mà cô lại không biết g.i.ế.c gà nên đành thôi vậy.

Lấy ra tám quả trứng gà và rau mà cô trồng trong không gian như cà rốt, rau chân vịt, cải trắng, ớt.

Lần trước ở trạm phế liệu cô lấy trộm nhiều bát đĩa, lần này vừa vặn phát huy công dụng.

Có bát đựng thức ăn và bát đựng cơm, hiện tại còn thiếu đũa, tối nhờ bọn họ mang từ điểm thanh niên trí thức qua, hôm nay cô quên mua.

Vương Tiểu Thanh nhìn một đống đồ ăn, trước tiên rửa sạch toàn bộ thịt, sau đó luộc sơ móng giò. May mà người bán đã chặt sẵn móng giò, bằng không với d.a.o của cô khẳng định chặt không được.

Thịt ba chỉ cũng được luộc sơ rồi thái lát, thịt nạc cũng thái lát.

Cô bắt đầu chuẩn bị rán mỡ lợn, rửa sạch mỡ lợn thái miếng to, trước tiên cho chút dầu vào trước rồi cho mỡ lợn vào, rán mỡ lợn cũng khá lâu, không thể gấp gáp.

Vương Tiểu Thanh ngồi trước bếp lò, đọc cuốn tiểu thuyết và hồi ký lấy trộm được từ trạm phế liệu, thời đại này không cho phép đọc, may mà cô có thể giấu ở trong không gian.

Rán mỡ lợn xong, Vương Tiểu Thanh phát hiện không có đồ phù hợp để đựng, chỉ có thể dùng hai chén thức ăn lấy ra đựng mỡ lợn, lần sau đi chợ phải mua nhiều đồ hơn.

Vương Tiểu Thanh bắt đầu làm móng giò, bởi vì móng heo phải mềm mềm một chút ăn mới ngon.

Đổ dầu vào nồi, cho gừng thái lát vào trước. Sau đó cho móng heo đã luộc sơ vào rồi đảo đều. Chiên móng giò đến khi bề mặt móng heo hơi vàng.

Sau đó cho xì dầu vào đảo đều, lại thêm chút giấm, muối, tỏi thái lát, lá thơm, những gia vị này, hôm nay cô mua ở cửa hàng thực phẩm.

Đổ nước sôi vào, nước ngập móng giò, đậy vung lại, đun với lửa vừa. Một giờ sau, mở ra xem một chút, nước sốt đã rất đặc, vô cùng thơm.

Vương Tiểu Thanh nhìn đồng hồ, gần năm giờ, tới giờ nấu cơm. Bắt đầu tăng lửa để nước sốt cô đặc lại, múc ra món móng giò heo thơm ngon, đậm đà.

Sau đó cô rửa sạch nồi, cho gạo vào, hôm nay nấu cơm cho tám người, nên cho thêm nhiều gạo.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 64: Chương 64



Vương Tiểu Thanh lấy bột mì trắng từ không gian ra, bắt đầu nhào bột, nhào bột xong để bột nghỉ trước.

Sau đó bắt đầu thái rau, rửa sạch cà rốt, cải thảo, rau chân vịt, cắt cải thảo thành từng miếng vừa ăn, cà rốt thái lát. Ớt và tỏi thái nhỏ, thịt ba chỉ thái lát mỏng, một cân thịt ba chỉ đầy một bát lớn.

Để bột nghỉ xong, cô nhào lại, nặn thành hình tròn, bắt đầu hấp. Phía dưới là cơm, trên là bánh bao, nấu chung một nồi.

Nửa giờ sau, cơm và bánh bao đã chín, Vương Tiểu Thanh đổ cơm và bánh bao ra một cái chậu gỗ, chậu gỗ này là Trương Vũ làm và mang đến cho cô.

Dù sao Vương Tiểu Thanh ở trong không gian rửa mặt và đánh răng cô thấy dùng chậu này đựng cơm cũng khá tiện.

Lúc này, tiếng loa tan làm vang lên.

Vương Tiểu Thanh bắt đầu xào cải thảo, cho thêm nhiều tóp mỡ vừa mới lọc dầu xong. Tiếp theo, cô xào cà rốt với trứng, cho hẳn sáu quả trứng vào. Xào xong, thấy bọn họ vẫn chưa đến, đoán chừng chắc bọn họ tắm rửa rồi mới qua.

Vương Tiểu Thanh liền dừng lại chờ một chút. Nếu không đồ ăn nguội sẽ không ngon.

Lại chờ thêm nửa tiếng nữa, mặt trời đã lặn, mới nghe thấy tiếng của bốn người, Vương Tiểu Thanh nhanh chóng lấy cơm và thức ăn vừa nấu xong từ không gian ra rồi để vào tủ bát.

“Tiểu Thanh, chúng tôi đến rồi,” giọng của Lưu Hiểu Yến đã đến nhưng người còn chưa có vào tới.

“Sao lại đến muộn thế, mau vào ngồi đi,” Vương Tiểu Thanh ra đón.

“Đây, chúc mừng cô,” Lưu Hiểu Yến đưa cho cô một gói giấy.

“Đồng chí Vương, chúc mừng cô có nhà mới, một chút tấm lòng, không có gì nhiều,” Hoàng Cẩm cũng đưa một gói giấy.

“Của tôi.” Giả Nam Ngọc không khách sáo, dong dài.

“Đồng chí Tiểu Thanh, chúc mừng, chúc mừng,” Chương Giang Bắc đưa cho cô một cái hộp.

“Mọi người khách sáo quá, đến còn mang quà nữa,” Vương Tiểu Thanh nhận quà xong để trong phòng.

“Tiểu Thanh, thật ghen tị với cô,” Lưu Hiểu Yến nhìn đồ đạc trong nhà, chắc hẳn ở rất thoải mái.

“Đừng ghen tị, sớm muộn gì cô cũng sẽ có thôi.”

“Ba đồng chí, giúp tôi một việc, mọi người giúp tôi đi gọi trưởng thôn và đội trưởng tới, tôi cũng mời họ. Hiểu Yến, tôi thiếu sáu đôi đũa và mấy cái cốc, cô về điểm thanh niên trí thức lấy hoặc mượn của hàng xóm giúp tôi.”

Vương Tiểu Thanh chuẩn bị xào rau, nên cô không có thời gian đi mời khách.

“Được.” Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc đi ra ngoài, Giả Nam Ngọc ngồi trước bếp giúp cô nhóm lửa, Vương Tiểu Thanh bắt đầu nấu canh trứng gà rau chân vịt.

“Tiểu Thanh, anh Trương đến rồi,” Lưu Hiểu Yến cầm đũa và cốc trở về, nhỏ giọng nói thầm.

Vương Tiểu Thanh quay đầu lại nhìn.

“Anh Trương, anh đến rồi, anh ngồi đi, đợi trưởng thôn và đội trưởng đến rồi chúng ta cùng nhau ăn,” Vương Tiểu Thanh mỉm cười nói chuyện.

Trương Vũ nhìn khuôn mặt của cô bị đỏ lên vì ngồi trước bếp, vừa xinh đẹp vừa có chút quyến rũ.

“Ừm, tôi mang cho cô một con ch.ó nhỏ, không biết cô có thích không,” Trương Vũ từ sau lưng đưa lấy ra một con ch.ó nhỏ màu xám.

“Oa, đáng yêu quá, tôi thích lắm.”

Vương Tiểu Thanh vui vẻ nhận lấy, con ch.ó nhỏ chưa đầy một tháng, lông xù, béo tròn, lúc đi còn hơi loạng choạng.

Chơi đùa với chó con một lúc, cô đưa chó cho Lưu Hiểu Yến, Lưu Hiểu Yến cũng rất thích, yêu thích không nỡ buông tay.

Vương Tiểu Thanh ước chừng thời gian không còn nhiều lắm, rửa tay sạch sẽ, múc canh rau chân vịt nấu cùng trứng gà ra, bắt đầu xào rau.

Thịt hầm, thịt nạc xào với ớt, đều đầy bát lớn, sắp tràn ra ngoài.

Xào xong món cuối, bốn người đàn ông cũng trở về.

“Ôi chao, đồng chí Vương, đồ đạc trong nhà cô do Trương Vũ làm đúng không, làm đẹp lắm,” trưởng thôn và đội trưởng vừa vào nhà đã khen.

Trưởng thôn và đội trưởng mỗi người tặng năm quả trứng gà, trong thôn này tặng quà đều như vậy, thường là tặng trứng gà hoặc lương thực.

"Đúng vậy, thật sự phải cảm ơn anh Trương."

"Mọi người ngồi xuống ăn cơm thôi," Vương Tiểu Thanh đặt món cuối cùng lên bàn.

Mọi người sửng sốt nhìn trên bàn đầy ắp món ăn, ngay cả khi đi ăn tiệc cũng chưa chắc có nhiều thịt và món ăn phong phú thế này.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 65: Chương 65



Trưởng thôn cảm thấy mình vẫn là đánh giá thấp khả năng tài chính của Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh lấy cơm ra, bắt đầu xới cơm ra bát. Chương Giang Bắc chuẩn bị đứng lên hỗ trợ nhưng đã bị người khác giành trước một bước.

Trương Vũ nhận lấy bát cơm từ tay Vương Tiểu Thanh, trước tiên đưa cho trưởng thôn và đội trưởng, sau đó lần lượt đưa cho những người khác.

Chương Giang Bắc nhìn Trương Vũ, hắn cảm thấy tâm tư của Trương Vũ không đơn giản, chắc chắn Trương Vũ thích Vương Tiểu Thanh, có lẽ hắn phải nhanh chóng hành động mới được.

Tại điểm thanh niên trí thức, Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu đang ăn bánh ngô khô khan.

"Cô có ngửi thấy mùi gì không, là mùi thịt đấy, cô xem Vương Tiểu Thanh ích kỷ biết bao, ăn thịt mà không gọi chúng ta, còn gọi những người khác tới để mua chuộc, lôi kéo bọn họ," Trương Hồng Châu bắt đầu châm ngòi ly gián.

"A cái mùi này sao mà giống mùi chân giò quá, không được rồi, tôi muốn đi mặn," Vương Mộng Mộng không kiềm chế được, định đến đó làm loạn.

"Không được đâu, đồng chí Mộng Mộng, tôi mới nhìn thấy trưởng thôn và đội trưởng đến đó, nếu chúng ta đi qua đó, chẳng những không được ăn mà còn bị mất mặt nữa." Trương Hồng Châu vẫn còn chút lý trí, vội vàng kéo Vương Mộng Mộng lại.

"Mọi người cứ tự nhiên ăn nhé, còn một chậu bánh bao nữa. Hôm nay tôi có mua rượu, trường thôn, đội trưởng và các nam đồng chí, mọi người có muốn uống chút không?" Vương Tiểu Thanh lấy cốc và rượu ra, cuối cùng sáu người đàn ông mỗi người uống một ít.

"Oa, món chân giò này, còn ngon hơn cả nhà hàng quốc doanh làm nữa," Giả Nam Ngọc ăn một cách thỏa mãn.

Vương Tiểu Thanh mim cười, từ tận đáy lòng cô cảm thấy rất vui vẻ, cầm bát lên thì thấy trong bát có một miếng chân giò và vài miếng thịt ba chỉ

Cũng không biết ai gặp vào bát cho cô, bên trái là Lưu Hiểu Yến, bên phải là Trương Vũ, cũng chẳng sao, Vương Tiểu Thanh cũng thèm từ lâu, ăn một cách ngon lành.

Nhưng Chương Giang Bắc đã nhìn thấy, là Trương Vũ gắp cho cô, vì thế hắn nhìn Trương Vũ bằng ánh mắt đầy lửa giận. Trương Vũ không những điềm nhiên đối diện, mà còn nhướn mày, khiến Chương Giang Bắc tức giận uống thêm vài chén.

"Đồng chí Vương, tôi thật sự quá hài lòng." Giả Nam Ngọc buông đũa, hắn ăn no tới căng cả bụng.

"Mọi người thích là tốt rồi," Vương Tiểu Thanh nhìn thức ăn còn lại không nhiều, cơm và bánh bao vẫn còn lại một ít.

Hai nam thanh niên trí thức đỡ Giả Nam Ngọc đi về trước, Lưu Hiểu Yến rửa sạch đũa và cốc mang về.

"Đồng chí Vương, chúng tôi ăn no rồi, giờ xin phép đi về trước," trưởng thôn và đội trưởng đứng dậy tạm biệt.

"Đợi một chút, trưởng thôn, đội trưởng, nhà tôi không có gì ngon, hôm nay vừa hay có làm bánh bao, hai bác mang về cho các cháu ăn."

Vương Tiểu Thanh đưa cho mỗi người hai cái bánh bao lớn, vừa trắng vừa mềm.

"Ôi chao, thế này thì ngại quá đi mất," hai người từ chối một lúc, cuối cùng cũng nhận lấy. Nhà họ đều có cháu nhỏ mà, trên đường về hai người vừa đi vừa khen ngợi Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh xoay người vào nhà, trong nhà chỉ còn lại mình cô và Trương Vũ, Trương Vũ đem thức ăn mặn còn lại đổ vào trong một cái bát, rau cũ đổ vào cái bát khác.

"Anh Trương, anh để đó đi, lát nữa em sẽ làm."

"Gâu gâu gâu," chú chó con kêu to, lên tiếng phản đối.

"Nó đói rồi" Trương Vũ nhắc nhở.

"A, đúng rồi," Vương Tiểu Thanh tìm một cái bát có chút mẻ, sau này cái bát này sẽ là bát của Tiểu Hội.

Cô múc một ít cơm, đổ ít canh trứng rau chân vịt vào, rồi lấy hai miếng thịt từ thức ăn mặn còn thừa.

"Tiểu Hội, đây là bữa ăn đầu tiên của con ở nhà, ăn cho no nhé, những ngày sau chỉ có thể ăn cháo loãng thôi, con không được chê đâu đấy."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 66: Chương 66



Vương Tiểu Thanh v**t v* chú chó con đang tập trung ăn. Đương nhiên, sau này vẫn sẽ có thức ăn khô, nhưng không thể để người khác nhìn thấy. Bởi vì trong thời đại đến ăn cháo loãng còn bị người ta ghen tỵ, nếu như Vương Tiểu Thanh bị phát hiện cho chó ăn thịt và cơm trắng, cô sẽ bị lôi ra phê bình.

Quay vào nhà, Trương Vũ đã rửa xong bát đĩa.

"Anh Trương, thật sự ngại quá," Vương Tiểu Thanh không ngờ Trương Vũ lại nhanh nhẹn như vậy.

"Không sao đâu, dù gì về nhà, anh cũng chẳng có việc gì làm. À đúng rồi, anh còn một thứ này cho em, không biết em có cần không" Trương Vũ nói một nửa, cố tình gây sự tò mò.

"Là gì vậy?" Vương Tiểu Thanh tràn đầy mong đợi.

"Đây," Trương Vũ từ trong túi lấy ra hai chiếc khóa.

"Oa, làm sao anh biết tôi cần cái này vậy, tốt quá. Hôm nay tôi quên mua mất rồi, bao nhiêu tiền, tôi đưa lại cho anh," Vương Tiểu Thanh quá đỗi vui mừng, hôm nay cô quên mua, trùng hợp anh lại mang tới.

"Không đáng bao nhiêu đâu." Trương Vũ không muốn nhân tiền.

"Không được, việc nào ra việc đó," Vương Tiểu Thanh từ trong túi lấy ra một nắm tiền lẻ.

"Thế này nhé, anh không lấy tiền, sau này em làm món gì ngon, gọi anh tới nếm thử là được rồi," Trương Vũ cố lấy hết dũng khí nói ra một câu như vậy.

"Vậy cũng được, nếu anh đã nói thế, lần sau tôi làm món ngon nhất định sẽ không quên anh đâu."

Vương Tiểu Thanh đồng ý, bản thân cô cũng nợ anh không ít ân tình. Trương Vũ đã về, Vương Tiểu Thanh dẫn chú chó vào trong nhà, đóng cửa cẩn thận rồi đi vào không gian. Ngâm mình nửa tiếng, hôm nay cô quả thực có chút mệt mỏi, vừa nằm lên giường là ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau khi thức dậy đi làm, Lưu Hiểu Yến tới tìm cô đi cùng. Vương Tiểu Thanh vừa ra cửa liền gặp Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu.

"Đồng chí Mộng Mộng, có một số người thật sự không có lương tâm. Ở chung một mái nhà bao lâu không nói, tốt xấu gì cô cũng làm chị cô ta vài năm. Thế mà cô ta quay lưng liền không nhận họ hàng, ăn uống không mời cô, lại đi mời một kẻ quê mùa, đàn ông lạ hoắc đến ăn cơm." đêm qua Trương Hồng Châu rình thấy Trương Vũ cũng ở đó ăn cơm.

"Đúng vậy, cô ta đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa." Vương Mộng Mộng đã nguôi giận, bởi hôm nay cô tính toán thời gian, tính ra Lưu Thái Hồng đã lấy lương được mấy ngày rồi, bà hứa sẽ gửi tiền cho cô.

Chờ qua hai ngày nữa, tới ngày nghỉ, cô sẽ đi rút tiền rồi đến nhà hàng ăn một bữa thỏa thích, nghĩ thôi cũng thấy thích rồi.

Buổi trưa khi tan làm về, Vương Tiểu Thanh trốn vào không gian, cuộc sống sống một mình thật sự quá sướng. Trước đây ở điểm tri thức ăn uống không đủ no, còn cách ba ngày phải nấu cơm. Bây giờ chỉ có mình cô, lúc nấu cơm nấu nhiều một chút, nấu một lần đủ ăn vài ngày, có cả bánh bao thịt mua lúc trước, đồ ăn vặt, chẳng sợ đồ ăn bị hỏng, ăn xong lại ngủ, quá tuyệt.

Hai ngày nữa trôi qua, lúc tan làm đội trưởng thông báo ngày mai nghỉ. Hiện tại không phải mùa vụ, một tháng qua, đại khái chỉ làm khoảng bốn, năm ngày rồi lại nghỉ một ngày.

Hôm nay Vương Tiểu Thanh không định đi lên thị trấn, cô ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, hôm nay cô định lên núi nhặt củi, trong nhà hết củi rồi.

“Bà Lưu, bà cho cháu mượn d.a.o rựa được không?” Vương Tiểu Thanh cầm một quả trứng gà đến nhà bà Lưu.

“Là Tiểu Thanh à, d.a.o rựa ở sau cửa, cháu tự đi lấy nhé.” Bà Lưu cầm chổi đi ra, xem ra bà Lưu đang quét dọn, bình thường đi làm không có thời gian dọn dẹp.

“Cảm ơn bà Lưu, quả trứng này cho cháu của bà ăn,” Vương Tiểu Thanh đưa quả trứng gà cho bà Lưu rồi đi lấy d.a.o rựa.

“Đứa nhỏ này quá khách sáo rồi” Bà Lưu vui vẻ nhận lấy.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 67: Chương 67



“Hiểu Yến, Hiểu Yến~”

Vương Tiểu Thanh biết hôm nay Lưu Hiểu Yến cũng không lên thị trấn, nên đi tìm cô ấy cùng đi, coi như có bạn đồng hành.

“Tới ngay, Tiểu Thanh, cô đây là định lên núi à?” Lưu Hiểu Yến nhìn thấy d.a.o rựa trong tay cô.

“Đúng vậy, cô đi cùng nhé, chúng ta đi tìm nấm, tối nay tôi nấu canh nấm cho cô ăn,” Vương Tiểu Thanh dùng món ăn dụ dỗ.

“Để tôi mang theo chút đồ ăn,” Lưu Hiểu Yến xoay người muốn đi lấy đồ ăn vặt.

“Tôi mang theo phần của cô rồi, chúng ta đi thôi, đi thôi,” Vương Tiểu Thanh vỗ vỗ túi, cùng Lưu Hiểu Yến chậm rãi đi lên núi.

“Tôi nghe nói trên núi có trái cây rừng, chỉ là không biết cây đó ở đâu,” Lưu Hiểu Yến lại thèm.

“Cây trái rừng chắc ở sâu bên trong núi, không phải ở bên ngoài, chúng ta vào trong tìm,” Vương Tiểu Thanh kéo Lưu Hiểu Yến đi sâu vào trong.

Một giờ sau, quả nhiên tìm được một cây lê rừng.

“Tiểu Thanh, cô có biết trèo cây không? Chúng ta hình như không hái được,” Lưu Hiểu Yến chán nản, tìm mãi mới tìm thấy một cây có quả.

“Tôi không biết, nhưng chúng ta có thể dùng cành cây, đánh rụng xuống,” Vương Tiểu Thanh vô cùng hăng hái, tìm một cành cây vừa dài vừa mảnh, nhắm vào quả lê ném qua.

Mười phút trôi qua, cuối cùng Vương Tiểu Thanh cũng ném rụng được trái cây.

"Mau nếm thử" Vương Tiểu Thanh nhặt lên hai quả còn lành lặn, đưa một quả cho Lưu Hiểu Yến.

Lưu Hiểu Yến cắn một miếng lớn.

"Phì phì phì," Lưu Hiểu Yến nhăn mặt đầy đau khổ.

"Chua c.h.ế.t đi được."

"Ha ha ha ha ha," Vương Tiểu Thanh cười suýt nữa không thở nổi, may mà cô chưa ăn.

"Thôi bỏ đi, không còn sớm nữa, mệt c.h.ế.t đi được, mình ở đây hái nấm thôi," Lưu Hiểu Yến chuyển mục tiêu khác

"Hiểu Yến, tôi đi bên này tìm nấm, lát nữa quay lại tìm cô, cô đừng đi lung tung nhé," Vương Tiểu Thanh muốn nhặt củi vào không gian.

"Được, tôi không đi xa đâu." Lưu Hiểu Yến chậm rãi hái nấm.

Vương Tiểu Thanh đi về phía trước khoảng năm phút, không còn nhìn thấy Lưu Hiểu Yến nữa cô bắt đầu thu gom hết cành khô trên mặt đất vào không gian. Cô không chặt nổi cây, nhưng cành khô rụng xuống là thứ tốt nhất dùng để đốt.

Sau hai mươi phút thu gom, cô mới dừng lại, củi khô trong không gian đã đủ cho cô dùng hơn nửa năm. Quay lại, nhặt thêm ít nấm, trở về dưới gốc cây hái lê lúc nãy, thấy Lưu Hiểu Yến đang ngồi chơi hoa dại.

"Đói rồi phải không, đây, ăn đi."

Hiện tại gần mười hai giờ trưa, Vương Tiểu Thanh từ trọng túi lấy ra bốn cái bánh bao, mỗi người hai cái. Nhân bên trong mỗi cái bánh bao có cải trắng và tóp mỡ, cà rốt xào trứng gà, ăn rất ngon.

"Ngon quá đi, Tiểu Thanh, cô có thể nấu được món đặc biệt như này thật tốt quá, tôi ăn bánh ngô mãi cũng ngán lắm rồi," trên mặt Lưu Hiểu Yến tràn đầy hâm mộ.

"Thế này nhé, về sau vào ngày nghỉ cô tới nhà tôi ăn cơm, không cần trả tiền, tôi mời cô ăn, đổi lại cô giúp tôi nhặt thêm ít nấm nữa đi, tôi thích ăn nấm."

Vương Tiểu Thanh tuy rằng không thể để cô ấy đến ăn hàng ngày, như vậy rất dễ bị lộ, nhưng mỗi tháng vài lần tới ăn cơm thì vẫn được.

"Tiểu Thanh, Cô tốt quá, sau này tới ngày nghỉ, tôi sẽ đến giúp cô đi hái nấm," Lưu Hiểu Yến ăn no xong, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Vương Tiểu Thanh nhìn Lưu Hiểu Yến, quan sát cô một lúc, phát hiện ra cô ấy cũng trở nên xinh đẹp.

Không sai, hơn một tháng nay, mỗi ngày Vương Tiểu Thanh đều rót cho cô ấy một bình nước suối Linh Tuyền. Da của Lưu Hiểu Yến trắng mịn, dù có mập một chút, nhưng cũng có người đàn ông lại thích kiểu như vậy.

“Không cần vội, nghỉ một lát rồi hẵng nhặt thêm”. Vương Tiểu Thanh nghĩ nếu có một mảnh vải trải trên mặt đất để ngủ một giấc thì tốt biết mấy.

Hai người nghỉ ngơi thêm nửa tiếng, bắt đầu chậm rãi quay về, vừa đi vừa tìm nấm, quả thật cũng tìm được không ít. Lúc sắp đến gần chân núi, bọn họ nhặt thêm một số cành củi và buộc chặt lại vác trên vai.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 68: Chương 68



Túi nấm mà Vương Tiểu Thanh nhặt được đã gần đầy, trở về ăn không hết có thể đem đi phơi khô.

Đáng tiếc, cô không biết phải làm sao với gà trong không gian, vì cô không biết cách g.i.ế.c và cũng không dám nhờ người khác giết, sợ bị tố cáo vì gà trong nhà không rõ nguồn gốc.

Thôi quên đi, chỉ còn cách nấu canh nấm thôi. Khi hai người đi đến chân núi, vừa vặn nhìn thấy mọi người đi lên thị trấn đã trở về.

“Biết vậy hôm nay mình nên đi lên thị trấn mua gà làm sẵn về,” Vương Tiểu Thanh lẩm bẩm.

Khi đi ngang qua đại đội, cô gặp Trương Vũ vừa dừng xe kéo. Xe kéo thường được để trong nhà kho của đại đội.

“Đi chặt củi à?” Ánh mắt Trương Vũ nhanh chóng lướt qua khuôn mặt cô.

“Đúng vậy, anh Trương, chúng tôi về trước đây,” Vương Tiểu Thanh căng thẳng nắm chặt con d.a.o chặt củi. Cô thực sự cảm thấy quá mức ngượng ngùng, bọn trẻ trong làng lên núi chặt củi còn nhiều hơn cô.

Vương Tiểu Thanh cảm thấy hơi mất mặt, đành nhanh chóng kéo Lưu Hiểu Yến đi nhanh. Khi về đến cổng của điểm thanh niên trí thức, lại có người đến gây chuyện.

"Ôi chao, đồng chí Mộng Mộng, cô ra mà xem đây là cô thôn nữ nào vậy?" Trương Hồng Châu nhìn thấy mái tóc rối bời của Vương Tiểu Thanh và khuôn mặt thì đầy bụi bặm, trông giống hệt một cô gái ở nông thôn.

“Ôi trời, đúng thật, cô ở điểm thanh niên tri thức đang sống tốt là thế, thế mà lại muốn chuyển ra ngoài, chẳng phải để hẹn hò với người đàn ông hoang dã kia sao,” Vương Mộng Mộng nhớ đến Trương Vũ hay giúp cô làm việc.

“Nếu miệng của hai người đã không biết nghe lời, vậy coi chừng d.a.o chặt củi của tôi cũng không cũng không nghe lời,” Vương Tiểu Thanh xoay người vung d.a.o chặt củi ra, dọa hai người kia sợ tới mức nhe răng trợn mắt.

“A~ chạy mau, Vương Tiểu Thanh muốn c.h.é.m c.h.ế.t chúng tôi,” Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu vừa lăn vừa bò chạy vào điểm thanh niên tri thức.

“Ha ha ha ha ha, cô xem bọn họ kìa, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thôi,” Vương Tiểu Thanh vui vẻ nói.

“Tiểu Thanh, cô không sao chứ, có phải cô bị bọn họ kích động không, dù bọn họ độc miệng, nhưng cô cũng đừng hành động bốc đồng,” hành động vừa rồi của Vương Tiểu Thanh cũng dọa Lưu Hiểu Yến nhảy dựng lên.

“Yên tâm đi, tôi chỉ dọa bọn họ chút thôi, tôi không ngu đến vậy đâu,” Vương Tiểu Thanh nháy mắt.

“Vậy thì tốt, chúng ta đi đến điểm trí thức trẻ rửa nấm đi, bên đó có giếng nước, thuận tiện hơn.”

“Tôi đi trả d.a.o chặt củi trước đã, cô đi trước đi.” Vương Tiểu Thanh đưa nấm cho Lưu Hiểu Yến rồi đi trả dao.

Hai người ngồi trong sân rửa nấm, Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu trốn trong phòng không dám đi ra ngoài.

“Đồng chí Tiểu Thanh, nấm mà các cô hải nhìn ngon quá, anh Cẩm, chúng ta cũng đi hái đi,” Giả Nam Ngọc ra ngoài đi vệ sinh thấy những cây nấm mọng nước, hắn có chút thèm, gần đây ngày nào cũng ăn cải thảo và củ cải, ăn tới mức chán ngấy rồi.

“Thật sao? được rồi, Tiểu Chương, đừng ngủ nữa, ra đây nhanh đi,” Hoàng Cầm cũng ra ngoài.

“Oa, đồng chí Vương, không nghĩ tới các cô lại có khả năng như vậy, thật sự là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp,” Chương Giang Bắc lại bắt đầu nịnh nọt.

“Các anh cũng có thể làm được, mau đi đi, một lát nữa mặt trời sẽ lặn,” Vương Tiểu Thanh nhìn đồng hồ thấy đã ba giờ.

Sau đó, ba nam đồng chí xách giỏ đi lên núi, hai người tắm rửa xong, nấm đều được mang đến nhà Vương Tiểu Thanh, còn điểm thanh niên tri thức thì chờ các nam đồng chí hái mang về.

Vương Tiểu Thanh đặt nấm lên bếp, lúc nấu cơm vừa vặn có thể hong khô một chút, hiện tại chưa đến mùa hè, nắng không quá to, sợ rằng phơi nắng nấm không khô được.

Hai người không có việc gì làm, ngồi trên ghế đọc tiểu thuyết, khi đến đoạn hay thì thảo luận một chút.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 69: Chương 69



“Cộc cộc.”

Tiếng gõ cửa mang lên, hai người sợ tới mức vội vàng đi giấu sách.

“Đến đây,” cửa phòng Vương Tiểu Thanh vốn không đóng chặt, chỉ khép hờ.

“Anh Trương, anh...”

Vương Tiểu Thanh mở cửa ra, nhìn thấy là Trương Vũ.

“Cái này cho em, đã xử lý xong rồi, còn có củi, anh giúp em mang vào,” Trương Vũ đưa một cái giỏ, Vương Tiểu Thanh nhận lấy, nhìn vào thấy một con gà rừng.

“À, còn có củi, làm phiền anh rồi, để cạnh bếp giúp tôi nhé, tôi sẽ trả tiền cho anh,” Vương Tiểu Thanh quay vào phòng lấy tiền, khi cô ra ngoài, Trương Vũ đã đi mất.

“Ôi sao lại đi rồi.” Vương Tiểu Thanh chỉ biết thở dài.

“Anh ấy nói không cần tiền, cô không nghe thấy sao,” Lưu Hiểu Yến ngồi trên ghế nói.

“Nhưng tôi thấy rất ngại, anh ấy đã cho gà rừng và củi,” Vương Tiểu Thanh không thích nợ ân tình của người khác.

“Oa, gà rừng, tuyệt quá, hôm nay chúng ta vừa hái nấm,” Lưu Hiểu Yến nghe thấy gà rừng, hai mắt liền sáng lên, vội vàng đi qua nhìn.

Gà rừng trong giỏ đã được mổ, làm sạch nội tạng và lông.

“Được rồi, tối nay chúng ta làm món gà hầm nấm, tối sẽ mang cho anh ấy một bát,” Vương Tiểu Thanh cảm thấy chỉ có thể làm như vậy.

Vương Tiểu Thanh chặt gà thành miếng nhỏ vừa ăn, cho vào chút muối ăn, một chút bột mì. Bột mì có tính hấp phụ rất mạnh, như vậy có thể rửa sạch thịt gà hơn.

Sau đó cho vào nước sạch rửa sạch hai lần. Lấy một ít nấm ra rửa sạch. Tiếp theo chuẩn bị một chút hành hoa, gừng thái lát. Lại chuẩn bị hai lá nguyệt quế, hai hoa hồi. Thêm hai lát gừng, hạt tiêu. Thêm vào một ít ớt khô.

Đổ dầu ăn vào chảo, cho thịt gà đã để ráo nước vào xào một lúc. Như vậy thịt gà mới có thể thơm ngon hơn. Xào thịt gà khoảng năm phút, xào cho thơm. Cho hành, gừng, tỏi đã chuẩn bị sẵn vào.

Đổ rượu còn sót lại từ ngày chuyển nhà để khử mùi tanh và tăng hương thơm. Thêm chút nước sôi sao cho ngập thịt gà, rồi đậy nắp nồi lại. Hầm khoảng hai mươi phút.

Trong khoảng thời gian này, Vương Tiểu Thanh lấy bột mì trắng ra, nhào bột làm bánh mì áp chảo, dán vào mép nồi hai mươi phút rồi cho nấm rừng vào.

Vương Tiểu Thanh than thở không có khoai tây, nếu có sẽ ngon hơn, cho muối vào nêm. Thêm chút đường trắng để tăng vị ngọt.

Đậy nắp nồi lại, đun với lửa lớn vài phút cho cạn nước.

Trước khi bắc nồi ra cho ớt xanh đỏ vào để tạo màu, rồi đảo đều là có thể bắc nồi ra.

“Thơm quá,” nước miếng Lưu Hiểu Yến chảy ròng ròng.

“Có thể giảm lửa rồi, tôi múc ra hai bát, một bát cô mang đến cho ba nam đồng chí, tôi mang một bát qua cho anh Trương.” Vương Tiểu Thanh mở nắp nồi ra, từ trong tủ chén lấy ra hai bát đựng thức ăn, múc ra hai bát gà hầm nấm bằng nhau.

Vương Tiểu Thanh lại cầm thêm năm cái bánh bột ngô trên mép nồi, bưng một bát gà đưa cho Lưu Hiểu Yến, còn mình bưng cái bát còn lại, cả hai đi ra ngoài.

Lưu Hiểu Yến đi qua điểm thanh niên tri thức, thấy năm người đang ăn cơm.

Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu thấy trên tay Lưu Hiểu Yến đang bưng bát gà hầm nấm, tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

“Ba đồng chí, đây là đồ ăn mà Tiểu Thanh nấu, cô ấy bảo tôi mang đến cho các anh nếm thử. Nhưng có điều kiện, chỉ có các anh ăn, nếu không lần sau sẽ không có phần của các anh nữa,”

Lưu Hiểu Yến đắc ý đặt bát gà hầm nấm trước mặt các nam đồng chí, thật ra Vương Tiểu Thanh không có nói điều kiện này, là Lưu Hiểu Yến tự mình thêm vào, cô chỉ muốn chọc tức hai người kia.

“Đồng chí Hiểu Yến, cô giúp chúng tôi cảm ơn đồng chí Vương Tiểu Thanh nhé.”

Giả Nam Ngọc gắp một miếng nấm bỏ vào miệng, quá ngon, mùi thơm của thịt gà đậm đà, vừa mềm vừa thấm vị.

"Được rồi, các đồng chí cứ từ từ ăn đi nhé." Lưu Hiểu Yến nói rồi, xong xoay người rời đi.

Vương Mộng Mộng nhìn nhìn bàn ăn trước mắt, thấy món nấm xào buổi tối Trương Hồng Châu làm trông nhạt nhẽo vô vị, còn nhìn sang đối diện, không khỏi ghen tị.
 
Back
Top Bottom