Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 310: Chương 310



"Anh thích tất cả mọi thứ về em. Người ta nói muốn cuộc sống sung túc thì vợ phải mũm mĩm một chút. Béo một chút là tốt, đi ra ngoài có thể diện, ai nấy sẽ nói nhà mìnnh có điều kiện."

Đại Hổ nói lời ngọt ngào, mặc dù trong lòng không thật sự nghĩ vậy.

"Em..." Vương Mộng Mộng vẫn có chút do dự. Cho tới bây giờ cô cmhưa từng yêu ai, nên không biết lời nói của đàn ông là thật hay giả. Cô cũng không muốn chia tay với Đại Hổ.

Đại Hổ không ngờ cô nàng béo này lại khó thuyết phục đến vậy. Hắn nghĩ ngợi một lúc, rồi bất ngờ đỡ lấy sau gáy Vương Mộng Mộng và hôn cô.

Vương Mộng Mộng như bị sững lại, đầu óc trống rỗng, cô không thể tin rằng Đại Hổ lại hôn mình. Mặt Vương Mộng Mộng đỏ bừng lên.

Đại Hổ sau khi hôn xong liền vội vàng quay mặt đi, hắn ta nhìn khuôn mặt béo tròn, bóng nhẫy này thì suýt chút nữa đã không giữ được bình tĩnh.

Nhưng đối với Vương Mộng Mộng mà nói, hành động này của Đại Hổ là biểu hiện của sự xấu hổ.

"Mộng Mộng, giờ thì em tin chưa? Nếu anh không thích em, sao anh lại hôn em chứ?" Đại Hổ quay đầu lại ôm lấy vai Vương Mộng Mộng.

Vương Mộng Mộng ngại ngùng gật đầu.

"Em có đói không? Để anh nấu gì cho em ăn nhé."

Đại Hổ nhìn trời sắp tối, bụng hắn cũng đã đói meo.

"Để em nấu cho, hôm qua mẹ em mang đến chút sườn."

Vương Mộng Mộng muốn thể hiện sự đảm đang của mình, lần nào cũng là Vương Mộng Mộng nấu, còn Đại Hổ thì không bao giờ tranh làm.

Hơn mười phút sau, Vương Mộng Mộng nấu xong mì sườn. Hôm qua Lưu Thải Hồng mang về năm miếng sườn.

Vương Mộng Mộng để ba miếng vào bát của Đại Hổ, còn lại hai miếng cho mình.

"Anh Đại Hồ, ăn mì đi."

"Mộng Mộng, em thật sự quá tốt, ai mà cưới được em chắc chắn sẽ rất hạnh phúc." Đại Hồ khen ngợi.

Vương Mộng Mộng nghe vậy xong, mặt lại đỏ bừng lên.

Đại Hổ ăn mì, cảm thấy hương vị không ngon lắm, nhưng dù sao cũng có vài miếng sườn bên trong.

"Mộng Mộng, em ở nhà một mình nhớ cẩn thận nhé, anh đi về trước đây, cô nam quả nữ ở cùng nhau không tốt cho danh tiếng của em đâu."

Đại Hổ ăn xong liền muốn rời đi. Đúng như người ta nói, không nên chỉ tập trung vào một người, Đại Hổ còn chuẩn bị đi ra ngoài nhìn xem có đối tượng khác phù hợp hơn không.

"Được."

Vương Mộng Mộng nhìn theo Đại Hổ với ánh mắt đầy tình cảm, tiễn hắn ra cửa.

Đại Hổ rời đi mà không ngoái đầu lại, còn Vương Mộng Mộng thì miễn cưỡng quay lại ăn hết bát mì.

Đại Hổ đi đến một sàn nhảy để tìm xem có cô gái nào phù hợp hại không.

Hắn ta bắt chuyện với rất nhiều người nhưng không có ai để ý đến hắn. Không phải vì lý do gì khác mà vì danh tiếng của hắn ta đã quá tệ.

Nhiều người không biết về hắn, nhưng sau khi được bạn bè nhắc nhở cũng không dám dây dưa thêm.

Đại Hổ thất vọng ra về, xem ra không thể ở lại đây lâu. Danh tiếng của hắn quá tệ, không tìm được cô gái nào nữa.

Nhưng trước khi rời đi, hắn ta nhất định phải nắm được Vương Mộng Mộng, phải kiếm được một khoản tiền từ cô mới được.

Đại Hổ lôi sổ tiết kiệm của mình ra, trong đó chỉ còn hai trăm đồng.

Số tiền này thực ra là tài sản cha mẹ để lại khi họ qua đời, ban đầu có một nghìn tệ, nhưng mấy năm qua đã bị hắn tiêu hết, chỉ còn dư lại hai trăm đồng.

Đại Hổ lắc đầu, nghĩ rằng hai trăm đồng thì chẳng làm được gì cả.

Sáng hôm sau, Đại Hổ lại mua bữa sáng và đợi dưới lầu.

Vương Mộng Mộng đầy mong đợi đi xuống lầu, thật sự thấy Đại Hổ đang đứng đó đợi mình.

"Anh Đại Hổ" Vương Mộng Mộng dịu dàng gọi.

"Mộng Mộng, anh mua bữa sáng cho em." Đại Hổ đưa bữa sáng cho cô, còn ngáp dài một cái.

"Anh Đại Hổ, anh ngủ không đủ giấc à? Có phải dậy sớm để mua bữa sáng cho em không?" Vương Mộng Mộng cũng thật biết cách tự an ủi mình.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 311: Chương 311



"Um, đúng vậy, quán này đồ ăn ngon lắm, đến muộn là không mua được, cho nên anh dậy từ sáu giờ sáng." Đại Hổ tiếp tục nói dối theo hướng Vương Mộng Mộng nghĩ, thực ra đây chỉ là bữa sáng mua đại từ một quán ven đường.

"Anh đối tốt với em quá.". Giờ thì Vương Mộng Mộng thật sự tin rằng Đại Hổ yêu mình thật lòng. Cô nghĩ rằng những người

khác chắc chắn đã hiểu lầm về Đại Hổ, hoặc là ghen tị với mình nên mới nói như vậy.

Đại Hổ lại đưa Vương Mộng Mộng đến cổng nhà máy.

Chị gái hôm qua nhắc nhở Vương Mộng Mộng chi biết lắc đầu khi thấy cảnh này.

Một người bạn của chị gái bên cạnh không khỏi phàn nàn:

"Cô xem, tôi đã bảo là đừng nhắc cô ta làm gì, cô ta vẫn cứ cứng đầu mà làm theo ý mình."

"Tôi cũng là một người mẹ, nên mới nhắc nhở cô ấy một câu, chỉ làm được vậy thôi, nghe hay không là chuyện của cô ấy, tôi không thẹn với lương tâm."

Chị lớn không hối hận về hành động ngày hôm qua của mình, dù sao chị cũng không khoanh tay đứng nhìn, những gì cần làm đã làm rồi.

Vương Mộng Mộng vẫn đắm chìm trong vui sướng khi yêu đương.

Trong khi đó, những ngày gần đây Lưu Thải Hồng luôn buồn bã, vì lo lắng cho Vương Mộng Mộng. Vương Mộng Mộng quá ngây thơ, dễ bị lừa.

Nhưng vì phải làm việc nên bà không thể rời đi, điều này khiến Lưu Thải Hồng lo lắng không yên, đến mức bà cụ cũng nhận ra.

Bởi vì trước đây, Lưu Thải Hồng luôn tươi cười, nhưng hiện tại lúc nào trông cũng ủ rũ.

"Tiểu Lưu, có phải cô đang có chuyện gì không? Mấy hôm nay trông cô không được vui vẻ lắm." Bà cụ hỏi một câu.

"không giấu gì bà, gần đây cháu rất lo lắng. Bà cũng biết đấy, con gái cháu không còn nhỏ nữa, phải bắt đầu tìm chồng rồi.

Nhưng dạo gần đây, nó lại tự tìm một đối tượng, mà người đó cháu thấy không có việc làm đàng hoàng. Cháu đã bảo nó chia tay, nhưng không biết nó có nghe lời cháu không. Chẳng phải làm cháu lo lắng sao."

Cuối cùng, Lưu Thải Hồng cũng tìm được người để tâm sự, nếu cứ giữ trong lòng thì càng khó chịu hơn.

"Tiểu Lưu, cô nói đến chuyện này thì tôi cũng phải nói một câu. Tìm đối tượng vẫn phải để cha mẹ quyết định, cô ngàn vạn lần đừng để con bé tự do yêu đương."

Bà cụ nhớ đến con trai mình tự do yêu đương và kết quả là cuộc sống chẳng hạnh phúc gì, còn làm bà tức đến phát ốm.

"Bà ơi, bà nói đúng, vậy tối nay cháu sẽ về xem thế nào."

Lưu Thải Hồng vốn chỉ về nhà vào mỗi cuối tuần, nhưng bây giờ trong lòng có chuyện, bà không thể không về để trông chừng con gái.

"Được rồi, buổi tối cũng không có việc gì, cô cứ về nhà xem sao." Bà cụ gật đầu đồng ý.

Tối hôm đó, Lưu Thải Hồng nấu xong bữa tối, đợi xưởng trưởng Ngô và bà Ngô về nhà, Lưu Thải Hồng mới xách túi chuẩn bị về nhà, trong túi là một phần thức ăn mang về cho con gái.

"Ông chủ, bà chủ, tôi muốn về nhà thăm con gái, tôi đã chuẩn bị xong thức ăn, bát đũa để tôi về rửa cũng được."Lưu Thải Hồng nói với xưởng trưởng Ngô và bà Ngô.

"Được, cô cứ về đi, tối nay không về cũng được, bát đũa lát nữa chúng tôi tự mình rửa."

Xưởng trưởng Ngô gật đầu, vì Lưu Thải Hồng luôn tận tụy với công việc, rất hiếm khi xin nghỉ vì việc riêng.

Lưu Thải Hồng xách túi, thấy sắc trời không còn sớm, chắc Vương Mộng Mộng cũng sắp tan làm về nhà rồi. Lưu Thải Hồng đi thẳng về nhà.

Khi gần đến cổng nhà, liền thấy Vương Mộng Mộng đang đi cùng Đại Hổ. Lưu Thải Hồng lập tức nổi trận lôi đình, xông thẳng tới và mắng thẳng vào mặt Đại Hổ:

"Đồng chí này, tôi hy vọng anh đừng quấy rầy con gái tôi nữa, được không? Tôi không cần biết anh tiếp cận con gái tôi vì mục đích gì, nhưng tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn tiếp tục bám lấy con bé, tôi sẽ báo cảnh sát, nói rằng anh quấy rối."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 312: Chương 312



Thời đại này, tội quấy rối cũng khá nghiêm trọng, ít nhất cũng phải ngồi tù vài tháng.

"Mộng Mộng, anh xin lỗi, có lẽ dì hiểu lầm anh rồi, anh về trước đây."

Đại Hổ cho tới bây giờ chưa từng vào tù, cho nên hắn không muốn bị bắt. Đại Hổ nằm mơ cũng không nghĩ tới mẹ của Vương Mộng Mộng lại dữ dằn như vậy.

"Mẹ, mẹ có bị làm sao không? Anh Đại Hổ thật lòng đối xử tốt với con, sao mẹ lại nói anh ấy như thế?"

Đây là lần đầu tiên Vương Mộng Mộng mắng mẹ mình.

"Mộng Mộngr, Mộng Mộng, tỉnh lại đi, hắn chỉ là một kẻ không học vấn, đầu đường xó chợ. Nếu con đi theo hắn, sẽ chẳng có ngày nào tốt đẹp đâu."

Lưu Thải Hồng không ngờ con gái lại có tình cảm sâu đậm với Đại Hổ đến như vậy, còn dám mắng mình. Bà thật sự không biết Đại Hổ đã bỏ bùa gì con gái mình.

"Con không quan tâm, con nhất định phải ở bên anh ấy."

Vương Mộng Mộng giật tay ra khỏi Lưu Thải Hồng ra, chạy về nhà.

Lưu Thải Hồng vì đã có tuổi, không đuổi kịp, đành chậm rãi trở về nhà, thấy Vương Mộng Mộng đã nằm lên giường.

Lưu Thải Hồng không biết phải nói gì cho phải, đành đi nấu cơm cho con gái ăn.

Hôm qua bà từ nhà họ Ngô mang về một hộp đồ ăn, Lưu Thải Hồng thấy trong bếp còn ít hành lá, liền thái hành rồi làm bánh hành chiên.

Làm tổng cộng năm cái, sau đó hâm nóng lại đồ ăn mình mang về.

"Mộng Mộng, ăn cơm nào."

Lưu Thải Hồng gọi một tiếng, nhưng Vương Mộng Mộng không phản ứng.

Lưu Thải Hồng đành phải bưng cơm đến đầu giường Vương Mộng Mộng, mùi thơm của giò heo và thịt xào lan tỏa khắp phòng, thơm đến mức Vương Mộng Mộng thèm ch** n**c miếng.

"Mộng Mộng, mẹ khó khăn lắm mới về một lần, ăn cơm cùng mẹ đi, mẹ mang về món giò heo, thịt xào, còn có vài con tôm nữa, những món con thích ăn nhất đấy."

Lưu Thải Hồng đành dùng đồ ăn ngon để dụ dỗ con gái.

Buổi trưa Vương Mộng Mộng ăn ở nhà căn tin, vốn ăn không đủ no, thức ăn thì loãng, bụng đói kêu ùng ục. Thật sự không thể cưỡng lại được, liền xốc chăn lên, ngôi dậy và bắt đầu ăn, nhưng vẫn không để ý đến Lưu Thải Hồng.

Lưu Thải Hồng không nói gì thêm, bà sợ nói nữa con gái lại không ăn.

Lưu Thải Hồng gắp hết thức ăn vào bát Vương Mộng Mộng, còn mình thì chỉ ăn một hai miếng.

Tâm trạng của Vương Mộng Mộng dần dần cũng hòa hoãn lại.

Hai mẹ con lặng lẽ ăn xong bữa cơm.

Lưu Thải Hồng rửa xong bát đũa xong thì thấy Vương Mộng Mộng đã rời giường và ngồi trên ghế sofa.

Lưu Thải Hồng cũng đi tới, nghĩ ngợi xem nên mở lời thế nào.

"Mộng Mộng, con có ấn tượng gì về cha ruột của con không?" Lưu Thải Hồng hỏi Vương Mộng Mộng.

"Cha ruột của con? Con chỉ nhớ mơ hồ rằng ông ấy lúc nào cũng say khướt, sau đó sẽ đập phá đồ đạc, rồi chứi bói."

Vương Mộng Mộng nói thật, vì Lưu Thải Hồng đã ly hôn khi Vương Mộng Mộng mới có năm, sáu tuổi, cho nên không có nhiều ấn tượng về cha ruột của mình.

"Con có biết không, khi mẹ bằng tuổi con, bà ngoại đã giới thiệu cho mẹ rất nhiều đối tượng. Ai cũng tốt hơn cha con, có công việc ổn định và điều kiện gia đình cũng tốt hơn. Nhưng lúc đó, mẹ cũng như con bây giờ, bị mê muội, chỉ coi trọng cha con, lấy cha con mà không có lấy một đồng sính lễ, cũng bởi vì vậy mà bà ngoại con đã cắt đứt quan hệ với mẹ."

"Lúc con còn nhỏ còn thường xuyên hỏi mẹ, tại sao mình không có bà ngoại, mẹ cũng không biết phải trả lời thế nào. Kết quả của việc lấy cha con, con cũng đã thấy rồi đấy."

Lưu Thải Hồng lấy ví dụ từ chính bản thân mình để dạy bảo Vương Mộng Mộng, hy vọng con gái có thể hiểu được những chuyện này.

"Nhưng, anh Đại Hổ không phải là người giống như cha, con tin anh ấy sẽ không như vậy."

Vương Mộng Mộng vẫn không d.a.o động, cô cho rằng cha mình chỉ là một trường hợp ngoại lệ.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 313: Chương 313



"Mộng Mộng, mẹ phải nói sao để con hiểu đây? Một người đàn ông không phải chỉ nhìn vào ngoại hình hay những lời ngọt ngào, mà quan trọng phải xem xem anh ta có bao nhiêu tiền. Lấy ví dụ về cha dượng của con, mẹ lấy ông ấy vì ông có công việc ổn định. Dù ông ấy đã qua đời và tài sản lại bị con gái ruột lấy hết, nhưng mẹ vẫn thấy mình đã kết hôn đúng. Vì những năm qua, hai mẹ con chúng ta ăn uống hay là mua sắm đều nhờ tiền của ông ấy, tiền lương cúa mẹ thì mẹ đều để tiết kiệm. Nếu như ông ấy vẫn còn sống, cuộc sống của chúng ta còn tốt hơn nữa." Lưu Thải Hồng lại ví dụ về cha dượng ra để phân tích.

Vương Mộng Mộng cuối cùng cũng bắt đầu hiểu ra. Trong ký ức của mình, những ngày tháng thoải mái nhất chính là khoảng thời gian mẹ cô tái hôn với cha

dượng.

Vương Mộng Mộng im lặng không nói gì, Lưu Thải Hồng biết rằng lời nói của mình đã có tác dụng.

"Vậy ý mẹ là, anh ấy phải có công việc ổn định đúng không?" Vương Mộng Mộng hỏi.

"Đúng là ý này, một tháng ít nhất không thể dưới ba mươi đồng. Lương một tháng của mẹ còn được lương ba mươi, con nghĩ sao?"

Lưu Thải Hồng không có yêu cầu gì nhiều đối với con rể, nhưng yêu cầu phải có công việc ổn định.

"Nhưng anh Đại Hổ đối xử với con rất tốt, ngoài mẹ ra, anh ấy là người đối với con tốt nhất." Vương Mộng Mộng rnhõng nhẽo nói, không mấy vui vẻ.

"Mẹ nói thật với con, hắn ta chỉ đang giả vờ tốt thôi. Chờ tới khi lừa được con rồi, hắn ta sẽ thay đổi ngay." Lưu Thải Hồng không ngại nói thẳng.

"Không thể nào, anh Đại Hổ không giống như đang giả vờ." Vương Mộng Mộng không tin.

"Mộng Mộng, mẹ đã nhờ bà mối Kim giúp con tìm đối tượng phù hợp rồi.

Trong thời gian đó, con có thể đi thử lòng Đại Hổ. Con hãy nói với hắn ta rằng mẹ muốn một nghìn tệ tiền sính lễ mới cho con lấy chồng, xem hắn ta nói gì.

Nếu hắn ta cho rằng số tiền đó quá nhiều, điều đó có nghĩa là hắn ta không thật lòng với con.

Còn nếu hắn ta nói sẽ cố gắng kiếm tiền, để cưới con sớm nhất có thể, mẹ sẽ cân nhắc cho hai đứa tiếp tục qua lại."

Lưu Thải Hồng thấy Vương Mộng Mộng có vẻ sẽ không dừng lại nếu chưa thấy kết quả, liền đưa ra ý tưởng để con gái đi thử lòng Đại Hổ.

"Được, mẹ, con nghe lời mẹ. Con sẽ thử xem anh Đại Hổ có thật lòng với con không. Nếu anh ấy lừa con, con sẽ chấm dứt với anh ấy."

Vương Mộng Mộng cảm thấy lời mẹ nói có lý, nếu không có tiền, làm sao có thể sống tốt.

Hai mẹ con trò chuyện rất lâu, mãi đến nửa đêm mới đi ngủ. Trước khi ngủ, Lưu Thải Hồng còn dặn dò con gái một chuyện quan trọng nhất.

"Mộng Mộng, hắn không có làm gì quá đáng với con không? Sự trong sạch của con gái là điều quan trọng nhất. Nếu không biết giữ gìn, sau này khó mà lấy được người tử tế."

Lưu Thải Hồng lo lắng con gái mình quá ngây thơ, dễ dàng trao thân cho người khác.

"Không có. Con biết rồi, con sẽ không dễ dãi như vậy đâu." Vương Mộng Mộng không dám nói rằng mình và Đại Hổ đã từng hôn nhau.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Thải Hồng thấy con gái vẫn còn ngủ, nên không đánh thức cô.

Bà hâm nóng lại hai chiếc bánh hành còn lại từ tối qua, rồi để lên bàn làm bữa sáng cho con gái.

Lưu Thải Hồng mua bánh bao, quẩy, sữa đậu nành và đậu hũ nước đường ở ven đường. Bà còn mua thêm một bát hoành thánh nhỏ cho bà cụ.

Trở về nhà họ Ngô, vừa lúc xưởng trưởng Ngô và bà Ngô đi xuống nhà, xưởng trưởng Ngô đang định đi mua bữa sáng.

"Ông chủ, bà chủ, tôi đã mua bánh bao, quẩy cho ông bà, có được không?" Lưu Thải Hồng đặt bữa sáng lên bàn.

"Được chứ, chúng tôi cũng ăn sáng đơn giản thôi." Gần đây tâm trạng của bà Ngô khá tốt, hơn nữa bà cũng thích ăn quẩy và sữa đậu nành.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 314: Chương 314



"Bà ơi, cháu có mua hoành thánh nhỏ cho bà." Lưu Thải Hồng mang bát hoành thánh vào phòng bà cụ.

"Tốt lắm, cô về rồi đấy à? Con gái cô thế nào rồi?" Bà cụ thuận miệng hỏi một câu.

"Vâng, tối qua cháu đã nói chuyện với con bé cả đêm, nó có vẻ đã hiểu ra rồi."

Tối qua Lưu Thải Hồng thấy con gái đã tiếp thu lời mình nói, cảm thấy yên tâm hơn. Bà định chủ nhật sẽ về nhà rồi nói chuyện thêm với con gái.

"Vậy thì tốt rồi." Bà cụ gật đầu đồng ý.

Vương Mộng Mộng nghe thấy chuông báo thức, liền thức dậy đi rửa mặt, ăn bữa sáng trên bàn rồi vừa đi vừa ăn.

Khi cô xuống dưới nhà, quả nhiên không thấy bóng dáng Đại Hồ đâu, điều này khiến Vương Mộng Mộng hơi thất vọng. Những gì mẹ cô nói quả thực không sai , có lẽ Đại Hổ chỉ giả vờ đối tốt với cô.

Buổi chiều sau khi tan làm, khi Vương Mộng Mộng ra khỏi cổng nhà máy, thấy Đại Hổ đang đứng đợi.

Vương Mộng Mộng đi qua, lúc đi ngang qua Đại Hồ không hề dừng lại.

Đại Hổ đưa tay ra nhưng không bắt được, Đại Hổ có chút ngạc nhiên, không ngờ cô nàng béo này lại khó đối phó như vậy, thậm chí còn không thèm nhìn mặt hắn.

Thực ra Vương Mộng Mộng đang giận Đại Hổ vì sáng sớm hôm nay không đến đón cô.

"Mộng Mộng ~ Mộng Mộng ~ Em sao vậy, em đang giận à?" Đại Hổ đi theo sau Vương Mộng Mộng.

"Anh đi đi, mẹ em nói đúng, anh chỉ là một kẻ lừa đảo, không có công việc đàng hoàng." Vương Mộng Mộng bước nhanh về nhà.

Đại Hổ đứng đó, ngẩn người trong gió, không ngờ chỉ sau một đêm, mẹ của Vương Mộng Mộng đã tẩy não cô thành công.

"Mẹ nó, cái thứ ngu ngốc." Đại Hổ trở về phòng trọ của mình, lục dưới gầm giường lấy ra "vũ khí bí mật" của mình.Sau đó, hắn đi đến tiệm ăn gần nhà Vương Mộng Mộng mua chân giò hầm và tai heo trộn. Hắn xách hai túi đồ ăn lên lầu.

"Cốc cốc cốc ~ Mộng Mộng, anh mang chân giò cho em này, mở cửa được không." Đại Hổ biết Vương Mộng Mộng thích ăn chân giò nhất.

Vương Mộng Mộng đang ở trong phòng, bối rối không biết có nên mở cửa ra hay không.

"Không ăn thì uổng quá."

Cuối cùng, Vương Mộng Mộng không cưỡng lại được sự cám dỗ của đồ ăn ngon, nghĩ rằng ăn một bữa cũng không sao, hơn nữa Đại Hổ cũng ăn không ít của cô rồi.

Vương Mộng Mộng mở cửa ra, Đại Hổ xách hai túi đồ ăn đi vào trong.

Vương Mộng Mộng vừa trở về liền giặt quần áo, còn chưa kịp nấu cơm, định lát nữa sẽ nấu ăn.

"Để anh nấu cơm." Đại Hổ đặt đồ ăn lên bàn rồi đi vào bếp.

Hiện tại trong thành phố, hầu hết đều dùng bếp gas, Đại Hổ bật bếp và bắt đầu nấu cơm.

Trong lòng Vương Mộng Mộng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, không ngờ Đại Hổ lại có một mặt như này, còn tự tay nấu cơm cho cô.Mùi thơm của chân giò trên bàn khiến bụng Vương Mộng Mộng kêu ùng ục.

"Mộng Mộng, cơm phải chờ một lát nữa, em ăn chân giò trước đi." Đại Hổ từ bếp bước ra, đưa chân giò cho Vương Mộng Mộng.

Vương Mộng Mộng không nói gì liền nhận lấy và bắt đầu ăn, trong lòng lại cảm thấy cảm động.

"Mộng Mộng, anh không biết tại sao hôm nay em lại tức giận, em có thể nói cho anh biết được không? Anh đã làm gì sai?" Đại Hổ thận trọng hỏi.

"Anh còn không biết xấu hổ dám nói, mẹ em không hài lòng về anh, anh biết không? Mẹ nói anh không có tiền, không nuôi nổi em." Vương Mộng Mộng vừa ăn vừa nói với Đại Hổ.

"Mộng Mộng, anh hứa với em, anh sẽ cố gắng kiếm tiền. Lương của anh tuy rằng không nhiều, nhưng vẫn đủ để mua chân giò cho em ăn. Tất cả đều cho em, anh không ăn."

Đại Hổ nhìn Vương Mộng Mộng với ánh mắt chân thành.

Vương Mộng Mộng cảm thấy ngại ngùng, liền gắp một miếng chân giò cho Đại Hổ ăn, nhưng Đại Hổ lắc đầu từ chối.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 315: Chương 315



"Em có thể cho anh một cơ hội nữa được không? Anh đã có kế hoạch rồi. Hiện tại, thị trường đã mở cửa, đã có nhiều người kinh doanh nhỏ lẻ trên đường phố. Anh định tiết kiệm tiền để bắt đầu kinh doanh, sẽ bán món chân giò hầm. Em nghĩ sao? Như vậy thì em có thể ăn chân giò mỗi ngày, chờ tới khi kiếm được tiền rồi, em ở nhà, không cân phải đi làm nữa. Mẹ em cũng không cần làm bảo mẫu nữa. Mộng Mộng, em yên tâm, em đi theo anh, anh sẽ không để em phải chịu khổ."

Đại Hổ bắt đầu vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp cho Vương Mộng Mộng. Nếu Lưu Thải Hồng ở đây, chắc chắn sẽ nói rằng đây là một chiếc bánh vẽ lớn.

Vương Mộng Mộng nghe vậy xong, có chút d.a.o động. Làm kinh doanh? Đúng rồi, bây giờ nhiều người bán hàng ngoài phố mà không bị ai bắt.

Nếu anh Đại Hổ kiếm được tiền, mẹ nhất định sẽ đồng ý.

"Anh nói đều là thật chứ?" Vương Mộng Mộng vừa nói vừa cắn một miếng chân giò, ăn ngon lành.

"Đương nhiên là thật rồi."

Đại Hổ ôm chặt Vương Mộng Mộng, nhưng không ngờ Vương Mộng Mộng lại giãy giụa một chút.

“Mẹ em nói, trước khi kết hôn không được làm hành vi thân mật.”

"Nhưng bây giờ mẹ em không có ở đây."

Đại Hổ ôm không buông tay, lại khiến

Vương Mộng Mộng cảm thấy ngượng ngùng.

Cuối cùng, Đại Hổ thật sự cảm thấy ghét đôi tay đầy dầu mỡ của Vương Mộng Mộng, nên mới thả cô ta ra.

"Anh đi lấy cơm."

Đại Hổ múc hai bát cơm lớn, mở hộp tai heo trộn ra, rồi cả hai bắt đầu ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, Vương Mộng Mộng ngồi im không nhúc nhích, Đại Hổ đành phải đi rửa bát.

Vương Mộng Mộng nhớ lại những lời Lưu Thải Hồng dặn, cố gắng nghĩ cách để nói chuyện với Đại Hổ.

Sau khi rửa bát xong, Đại Hổ lại muốn thân mật với Vương Mộng Mộng thêm chút nữa. Hắn ta vừa ôm thì Vương Mộng Mộng lên tiếng:

“Mẹ em nói, muốn cưới em thì phải có sính lễ một nghìn tệ.”

Vương Mộng Mộng nhớ lời Lưu Thải Hồng dặn dò mình, phải giữ gìn sự trong sạch cho chồng.

Đại Hổ nghe vậy xong thì sững lại. Cô nàng béo này lại còn đòi sính lễ một nghìn tệ, cho hắn một nghìn hắn còn chẳng muốn lấy nữa là.

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng tất nhiên không thể nói như vậy.

“Mộng Mộng, yêu cầu của dì đúng là không nhỏ, nhưng anh sẽ cố gắng. Cho anh một chút thời gian, chờ anh kiếm được tiền từ việc kinh doanh rồi, thì không đầy một năm là có thể gom đủ.”

Đại Hổ nhìn Vương Mộng Mộng với ánh mắt trìu mến.

Vương Mộng Mộng không ngờ câu trả lời của Đại Hổ lại khiến mình hài lòng. Đại Hổ không hề chùn bước, trong khi nếu là người khác nghe đến số sính lễ này, chắc chắn đã bỏ chạy từ lâu.

“Được thôi, vậy anh cố gắng lên nhé.”

Vương Mộng Mộng mỉm cười.

Đại Hổ cũng không còn hứng thú thân mật với cô ta nữa.

“Mẹ em sẽ về nhà vào tối cuối tuần đúng không? Cuối tuần anh sẽ đến nấu cơm cho em, tiện thể nói chuyện với dì.”

“Được, em còn muốn ăn chân giò nữa, ăn chưa đã.”

Vương Mộng Mộng thích món chân giò hầm lúc nãy, Đại Hổ mua sáu miếng, Vương Mộng Mộng ăn bốn miếng, Đại Hổ ăn hai miếng, nhưng vẫn chưa thấy thỏa mãn.

“Được, cuối tuần anh mua cho em.”

Đại Hổ dịu dàng vuốt tóc Vương Mộng Mộng.

Cuối tuần.

Đại Hổ xin nghỉ sớm một tiếng, đi mua ít thịt và chân giò hầm. Vừa đến nhà Vương Mộng Mộng, cô cũng vừa mới đi làm về.

“Mộng Mộng~ cốc cốc cốc.”

"Đến đây."

Vương Mộng Mộng không ngờ Đại Hổ thực sự đến, lại còn mang theo nhiều đồ ăn như vậy.

"Oa, anh Đại Hổ, nhiều món ăn quá!"

"Ừm, anh còn mua cả nước ngọt nữa."

Đại Hổ đặt ba chai nước ngọt xuống

bàn.

"Để anh đi nấu cơm, Mộng Mộng, em cứ nghỉ ngơi đi."

Đại Hổ xách túi đồ ăn đi vào bếp, Vương Mộng Mộng tìm quần áo bẩn ra để lát nữa khi Lưu Thải Hồng về, Lưu Thải Hồng sẽ giặt cho.

Một tiếng sau, Đại Hổ đã nấu xong bốn món mặn và một món canh. Món mặn là chân giò hầm, thịt ba chỉ xào, trứng chiên ớt, thịt xào và canh trứng rong biển.

“Thơm quá đi!”

Vương Mộng Mộng chạy đến bên bàn ăn, nước miếng gần như chảy ra ngoài.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 316: Chương 316



Đại Hổ cầm hai chai nước ngọt đi vào bếp, dùng đũa bật nắp chai, rồi bỏ một viên thuốc vào một chai sau đó lắc đều.

"Mộng Mộng, chúng ta ăn trước đi, mẹ em sẽ không về sớm đâu."

Đại Hổ đưa chai nước ngọt cho cô rồi vào bếp lấy cơm.

Vương Mộng Mộng uống một ngụm nước ngọt, bắt đầu ăn thịt.

Đại Hổ múc cơm xong cũng ngồi xuống, bản thân hắn cũng đã lâu rồi không được ăn bữa cơm thịnh soạn như vậy.

"Cạn ly".

Đại Hổ nâng chai nước ngọt lên cụng với Vương Mộng Mộng.

Sau khi ăn uống no nê, trên bàn vẫn còn một ít thức ăn. Đại Hổ dọn dẹp lại đồ ăn, bát đũa thì đem vào bếp, đổ sạch chai nước ngọt còn sót lại rồi rửa qua bằng nước.

Trong khi đó, Vương Mộng Mộng cảm thấy cả người nóng bừng, đầu óc thì choáng váng.

"Mộng Mộng, em uống say rồi, để anh đưa em vào phòng."

Đại Hổ đỡ Vương Mộng Mộng vào phòng ngủ. Trời ơi, cũng nặng quá rồi, chẳng khác nào một con heo chết.

Vương Mộng Mộng nóng đến mức cởi hết quần áo, Đại Hổ nuốt một ngụm nước miếng, rồi đóng cửa phòng lại.

Tại nhà họ Ngô, vào cuối tuần Lưu Thải Hồng thường nấu ăn rất thịnh soạn, như vậy mới có cớ để mang đồ ăn còn dư về.

Theo thường lên Lưu Thải Hồng sẽ lấy hai món thịt cho vào hộp, chào hỏi xưởng trưởng Ngô và bà cụ rồi về nhà.

Trong lòng vẫn có chút lo lắng về chuyện của Vương Mộng Mộng và Đại Hổ, hy vọng những gì bà nói với con gái vài ngày trước sẽ giúp con gái không bị lừa.

Lưu Thải Hồng gõ cửa, nhưng không ai mở cửa, Lưu Thải Hồng đành lấy chìa khóa ra mở cửa.

“Con bé này, tối muộn rồi mà lại không có ở nhà, có thể đi đâu được chứ?”

Lưu Thải Hồng thắc mắc, con gái chắc chắn biết hôm nay bà sẽ về, tại sao lại ra ngoài? Không lẽ là hẹn hò với Đại Hổ?

Thực ra, Đại Hổ đã nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn ta ôm chặt lấy Vương Mộng Mộng đang ngủ bên cạnh rồi giả vờ ngủ.

"Mộng Mộng~ Mộng Mộng~ mẹ về rồi." Lưu Thải Hồng bước vào, thấy thức ăn thừa trên bàn và cửa phòng ngủ đóng kín, nghĩ rằng Vương Mộng Mộng đang ngủ, liền mở cửa đi vào.

“Mộng Mộng~ Á~!”

Lưu Thải Hồng hoảng sợ, hét lên kinh hãi, con gái mình đang nằm ngủ cùng một người đàn ông.Tiếng hét chói tai của Lưu Thải Hồng đánh thức Vương Mộng Mộng đang mê man và Đại Hổ đang giả vờ ngủ.

“Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

Vương Mộng Mộng ôm đầu, vẫn còn choáng váng, rồi lại cảm thấy bên dưới có cảm giác đau rát.

Vừa kéo chăn ra liền nhìn thấy dấu vết trên khắp cơ thể và vết m.á.u trên giường, rồi lại nhìn sang Đại Hổ nằm bên cạnh cũng đang tr*n tr**ng.

“Á~!” Vương Mộng Mộng hét lên, không hiểu sao mình lại ngủ với Đại Hổ.

“Tao đánh c.h.ế.t mày, tên khốn kiếp này, mày đã cưỡng h.i.ế.p con gái tao, tao sẽ g.i.ế.c mày.”

Lưu Thải Hồng cầm lấy cây chổi lông gà trên bàn và lao vào đánh Đại Hổ, Đại Hổ vừa mặc quần áo vừa né đòn, Vương Mộng Mộng thì vẫn còn ngơ ngác, không biết phải làm gì.

“Dì ơi, dì ơi, cháu sai rồi, cháu sai rồi. Cháu đáng chết, nhưng cháu và Mộng Mộng thật sự là do tình cảm tự nhiên dẫn dắt, cháu không hề ép buộc cô ấy. Dì không tin thì có thể hỏi cô ấy.”

Đại Hổ dừng lại và cố gắng giải thích với Lưu Thải Hồng.

Lưu Thải Hồng cũng dần bình tĩnh lại, muốn biết rõ chuyện gì đang xảy ra, bà dừng tay lại.

“Mộng Mộng, con nói cho mẹ nghe, rốt cuộc chuyện này là sao? Có phải hắn ta đã c**ng b*c con không?”

Lưu Thải Hồng bước đến hỏi Vương Mộng Mộng.

Vương Mộng Mộng lắc đầu, trong ký ức của cô không hề có cảnh Đại Hổ ép buộc mình, cô chỉ nhớ mơ hồ rằng cô đã chủ động.

“Mẹ, anh ấy không ép buộc con, con cũng không hiểu sao mình lại lên giường, không nhớ rõ nữa.”

“Dì ơi, cháu và Mộng Mộng là do tình cảm quá sâu đậm mà tự nhiên ở bên nhau. Cháu xin hứa, cháu sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

Đại Hổ bắt đầu thề thốt.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 317: Chương 317



Trong lòng Vương Mộng Mộng lại cảm thấy ấm áp, không ngờ Đại Hố lại có trách nhiệm như vậy.

"Mày sẽ chịu trách nhiệm, mày định chịu trách nhiệm thế nào? Một nghìn tệ tiền sính lễ mày có nổi không?" Lưu Thải Hồng giận điên người, cảm thấy con gái mình đã bị Đại Hổ lừa, nếu không sao lại mơ mơ

hồ hồ mà lên giường thế này. Nhưng bây giờ, ngoài việc gả con gái cho hắn ta, dường như không còn lựa chọn nào tốt hơn.

"Bây giờ cháu chưa có, không có nghĩa là sau này cũng không có. Dì à, cháu đã nói với Mộng Mộng rồi, cháu định kinh doanh, chờ tới khi kiếm được tiền rồi cháu đảm bảo sẽ đưa cho dì đủ một nghìn tệ tiền sính lễ."

Đại Hổ đứng đó, tiếp tục hứa hẹn và thể thốt.

Lưu Thải Hồng mạnh tay đóng sầm cửa phòng lại, sau đó nhặt quần áo của Vương Mộng Mộng lên.

Vương Mộng Mộng cảm thấy chút bối rối, còn có chút xấu hổ, vì mấy hôm trước cô đã hứa với mẹ nhưng cuối cùng lại thất hứa, xấu hổ nhất chính là mình cứ như vậy mà cùng anh Đại Hổ xảy ra quan hệ.

"Mộng Mộng, con thật sự muốn mẹ tức c.h.ế.t phải không? Mẹ thà c.h.ế.t còn hơn!"

Lưu Thải Hồng vô cùng thất vọng, con gái bà tuy rằng lớn lên không xinh đẹp lắm nhưng ít nhất trước đây vẫn giữ gìn được sự trong sạch, là một cô gái đàng hoàng có công việc.

Bà đã từng nghĩ con gái mình có thể tìm được một người bình thường để cùng nhau xây dựng cuộc sống tốt đẹp, nhưng bây giờ thì mọi thứ đã bị một tên lưu manh phá hoại.

"Mẹ, lỗi lầm lớn nhất là do con. Con không nghe lời mẹ, đã quá tin tưởng anh ấy nên mới xảy ra chuyện này. Nhưng mà mẹ ơi, anh Đại Hổ thực sự rất tốt với con, thật sự, anh ấy biết con thích ăn chân giò, nên anh ấy thường xuyên mua chân giò đến cho con ăn, còn nấu ăn và đưa đón con đi làm. Anh ấy nói sẽ bắt đầu kinh doanh, kinh doanh sẽ có tiền để nuôi con."

Vương Mộng Mộng cố gắng an ủi Lưu Thải Hồng, đồng thời cũng tự an ủi chính mình.

"Con gái ngốc, con đã suy nghĩ kỹ chưa? Con thật sự muốn gả cho hắn ta sao?"

Lưu Thải Hồng biết rõ thủ đoạn của Đại Hổ, đàn ông khi theo đuổi phụ nữ thì thường rất hào phóng và nhiệt tình, nhưng một khi đã đạt được mục đích, họ sẽ thay đổi.

"Vâng, mẹ. Bây giờ, cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn."

Vương Mộng Mộng nghĩ đến việc mình đã trao đi lần đầu tiên cho hắn, nếu bây giờ gả cho người khác, chắc chắn sẽ bị người ta coi thường.

Hơn nữa, cô nghĩ rằng ngay cả khi anh Đại Hổ không kinh doanh thì tiền lương của cả hai người là bốn mươi đồng, cũng đủ để sống rồi.

Lưu Thải Hồng bình tĩnh lại, bảo Vương Mộng Mộng ở trong phòng, còn mình thì ra ngoài.

Đại Hổ vẫn đứng đó, điều này khiến lòng Lưu Thải Hồng thấy có chút yên tâm.

"Cậu tên là gì? Gia đình còn ai không? Cậu làm việc ở đâu và lương bao nhiêu một tháng?"

Lưu Thải Hồng bắt đầu cuộc thẩm vấn như điều tra hộ khẩu.

"Cháu… tên là Lý Đại Hổ, gia đình chỉ còn mình cháu. Cha mẹ cháu đã qua đời vì bệnh từ khi cháu còn nhỏ. Cháu làm việc ở nhà máy da Minh Thiên, lương mỗi tháng là hai mươi hai đồng."

Đại Hổ không nói dối về những điều này, vì dù sao thì mọi chuyện đã đến nước này rồi, cũng không cần phải che giấu nữa."Chỉ có mình cậu thôi sao? Cậu có bao nhiêu tiền tiết kiệm? Có nhà riêng không?"

Lưu Thải Hồng nghe Đại Hổ nói chỉ còn lại một mình, trong lòng vừa vui lại vừa lo. Vui vì có thể để hắn ở rể, nhưng lo vì hắn chẳng có gì, không cha mẹ nghĩa là không có tiền.

"Tiền tiết kiệm của cháu chỉ có một trăm đồng, hiện tại đang thuê nhà để ở."

Đại Hổ không thể tiết lộ toàn bộ số tiền mà mình có, nhưng nếu nói không có tiền tiết kiệm, Lưu Thải Hồng chắc chắn sẽ tức giận.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 318: Chương 318



Quả nhiên, nghe đến đây, Lưu Thải Hồng suýt chút nữa là tức đến mức ngất xỉu.

"Mộng Mộng, con nghe thấy rồi đấy.

Tiết kiệm chỉ có một trăm đồng, thì có ích gì? Lại còn phải thuê nhà, cả đời này không có chỗ ở cố định"

Lưu Thải Hồng nói lớn tiếng để Vương

Mộng Mộng ở trong phòng có thể nghe

rõ.

Vương Mộng Mộng lại cảm thấy điều này không quá quan trọng, dù sao thì mẹ cô cũng sống ở nhà họ Ngô, cô có thể cùng Đại Hổ sống ở căn nhà này, lương một tháng của cả hai được hơn bốn mươi đồng, làm sao mà không đủ được.

"Dì ơi, bây giờ cháu chưa có, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không có. Cháu có thể viết giấy nợ, dì để bọn cháu ở bên nhau đi."

Đại Hổ quỳ xuống cầu xin.

Điều này khiến Lưu Thải Hồng không biết phải làm gì, không rõ ý định thực sự của hắn ta là gì, liệu bà có thể tin tưởng hắn ta không?

"Dì, cháu đối với Mộng Mộng là thật lòng. Nếu sau này cháu không đối xử tốt với cô ấy, dì có thể đánh c.h.ế.t cháu, cháu sẽ không chống trả."

Đại Hổ tiếp tục đóng vai một người đàn ông thâm tình, Lưu Thải Hồng chưa từng thấy cảnh này.

"Cậu về trước đi. Tối mai quay lại đây, mang theo cả một trăm đồng đó đến đây."

Ngay lúc này Lưu Thải Hồng chưa đưa ra quyết định, bà cần thời gian để suy nghĩ kỹ, nên bảo hắn ta đi về trước.

Còn về số tiền một trăm đồng, ít còn hơn không có, nếu không gả cho hắn ta, coi như đó là tiền bồi thường.

"Cảm ơn dì, Mộng Mộng, anh về trước đây. Anh sẽ không làm em thất vọng, em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh lại đến thăm em."

Đại Hổ nhìn về phía cửa phòng, lớn giọng nói, lại khiến Vương Mộng Mộng cảm động thêm một chút. Vương Mộng Mộng quyết định sẽ gả cho hắn.

Lưu Thải Hồng lườm Đại Hổ một cái, Đại Hổ nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.

Lưu Thải Hồng bước vào phòng.

"Mộng Mộng, con cũng đã nghe thấy điều kiện của hắn ta rồi. Không cha không mẹ, không nhà không tiền, bốn không, còn không bằng cha ruột của con. Tốt xấu gì thì cha con cũng có nhà để ở."

Lưu Thải Hồng châm biếm, khiến Vương Mộng Mộng cảm thấy không vui. Tại sao mẹ cứ phải so sánh Đại Hổ với cha ruột

của cô chứ?

"Mẹ, Đại Hổ không giống cha, anh ấy tốt hơn cha con nhiều."

Vương Mộng Mộng không nhịn được mà phản bác."Vậy ý con là, con nhất định muốn gả cho hắn ta?"

Lưu Thải Hồng đã nghe ra, con gái mình đã bắt đầu bảo vệ Đại Hổ.

"Đúng, con tin anh ấy sẽ không để con phải chịu khổ."

Vương Mộng Mộng nghĩ về những kỷ niệm tốt đẹp khi hai người ở chung, cảm thấy rất hạnh phúc.

"Vậy thì thế này đi, để hắn ta ở rể. Hắn ta nói tiền tiết kiệm có một trăm đồng, ngày mai bảo hắn ta mang đến, gửi vào tài khoản của con.

Nhanh chóng tổ chức đám cưới cho hai đứa. Chúng ta không có họ hàng ở đây, hắn cũng vậy.

Lúc đó mời vài đồng nghiệp đến nhà ăn một bữa cơm để chứng kiến, phát ít kẹo cho hàng xóm để thông báo là được.

Sau này hai đứa sống ở đây, tiền thuê nhà, tiền điện nước và chi phí sinh hoạt sẽ dùng tiền lương của cậu ta, không đủ thì dùng tiền lương của con. Mỗi tháng con phải tiết kiệm mười đồng. Con có thể đồng ý với mẹ không?"

Lưu Thải Hồng nhìn Vương Mộng Mộng.

"Được ạ."

Vương Mộng Mộng gật gật đầu, vì những gì mẹ nói đều vì muốn tốt cho cô, không có lý do gì để cô từ chối.

"Vậy thì hai ngày nữa làm đám cưới, ngày mai và ngày kia con nghỉ làm. Mộng Mộng, đây là con đường do con tự mình chọn, nếu không hạnh phúc, mẹ cũng không giúp gì được."

Lưu Thải Hồng đưa ra lời cảnh báo trước, thực lòng mà nói bà không tin tưởng Đại Hổ, nhưng con gái bà lại kiên quyết muốn đi theo con đường này.

Hai mẹ con nói chuyện với nhau rất nhiều, chủ yếu là Lưu Thải Hồng dạy Vương Mộng Mộng cách quản lý chồng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 319: Chương 319



Đại Hổ về đến nhà, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi tắm rửa. Người Vương Mộng Mộng dơ dáy bẩn thỉu, vừa nghĩ đến việc mình vì tiền mà làm chuyện đó với cô nàng béo ú kia liền khiến hắn cảm thấy buồn nôn.

Đại Hổ tắm rửa hai lần, rồi bắt đầu lên kế hoạch tiếp theo. Hắn ta biết mình không thể đăng ký kết hôn với cô ta, mà trước tiên phải thuyết phục cô ta về việc kinh doanh, như vậy mới có thể lừa được tiền của cô ta.

Đại Hổ nhìn vào số tiết kiệm của mình, có chút do dự, không biết có nên đưa tiền hay không. Nếu không lấy lại được tiền, chẳng

phải hắn sẽ lỗ nặng sao?

Đại Hổ thở dài, nghĩ rằng đã đến bước này rồi, luyến tiếc hài tử không bắt được sói.

Ngày hôm sau.

Lưu Thải Hồng dậy sớm đi đến phòng truyền tin ở xưởng của Vương Mộng

Mộng để gọi điện xin nghỉ phép cho con gái, nói rằng con gái bị ốm nên xin nghỉ hai ngày.

Sau đó, bà quay lại nhà họ Ngô, cũng không nói rõ về tình hình cụ thể của con gái với mọi người, chỉ bảo con gái bị ốm và cần bà chăm sóc vài ngày.

"Vậy cô đi chăm sóc con gái đi. Bình thường cô làm việc cả tháng mà không nghỉ, lần này xin nghỉ tôi sẽ không trừ lương của cô."

Xưởng trưởng Ngô đang ăn sáng, là bữa sáng mà Lưu Thải Hồng vừa từ bên ngoài về.

"Đúng vậy, có việc thì cô cứ đi đi, hai hôm tới chúng tôi sẽ về nhà ăn trưa,"

Bà Ngô cũng gật đầu đồng ý. Những năm qua, Lưu Thải Hồng đã chăm sóc bà cụ rất tốt, giúp bọn họ yên tâm mỗi khi đi ra ngoài, công lao không thể bỏ qua.

Lưu Thải Hồng đi về phòng, lấy sổ tiết kiệm ra xem, nhìn con số trên sổ tiết kiệm, đã có một nghìn một trăm tệ.

Lưu Thải Hồng quyết định ra ngân hàng rút ra một trăm tệ, vì dù sao việc hôn nhân của con gái cũng là chuyện quan trọng, bà cần chuẩn bị một số thứ, mua vài món đồ để trang trí lại nhà cửa, vì đây sẽ là căn nhà tân hôn của con gái.

Khi trở về nhà, Lưu Thải Hồng xem xét những món đồ cần mua ở trong nhà và ghi chú lại.

"Mộng Mộng, cùng mẹ ra ngoài mua chút đồ đi" Lưu Thải Hồng thấy Vương Mộng Mộng ngồi một mình ở nhà cũng rất buồn chán.

"Được." Vương Mộng Mộng tắm rửa xong, chỉnh trang một chút rồi đi cùng Lưu Thải Hồng tới trung tâm thương mại.

Lưu Thải Hồng chọn cho hai người một cặp chăn mới và hai bộ ga gối. Bà cũng mua cho Vương Mộng Mộng hai bộ quần áo mới.

"Mẹ, mua cho Đại Hổ một bộ nữa nhé," Vương Mộng Mộng nhớ Đại Hổ không có nhiều quần áo đẹp, chỉ mặc đi mặc lại mấy bộ quần áo cũ.

"Con đối xử tốt với cậu ta tốt quá nhỉ," Lưu Thải Hồng cảm thấy hơi ghen tị, con gái không hề đề nghị mua cho mẹ bộ nào, chỉ lo mua cho cái người đàn ông thối tha kia.

"Mua hết, mẹ cũng phải mua nữa." Vương Mộng Mộng cười ngượng ngùng.

Cuối cùng, Vương Mộng Mộng thuyết phục được Lưu Thải Hồng mua cho Đại Hổ một chiếc áo sơ mi màu xanh lam. Còn Lưu Thải Hồng thì không mua gì cho mình cả, vì bà đã rút ra một trăm đồng và còn phải mua đồ ăn và bánh kẹo nữa.

Tại cửa hàng tạp hóa, mua một cân rưỡi kẹo, thêm khăn mới, bàn chải, chăn và chậu rửa mặt.

Hai mẹ con túi to túi nhỏ trở về nhà, cả hai đều mệt rã rời.

Hôm nay Đại Hổ vẫn đi làm như bình thường.

Buổi trưa lúc nghỉ ngơi đã đi rút một trăm tệ ra.

Chạng vạng tối, Đại Hổ đến nhà Vương Mộng Mộng.

"Đại Hổ, anh đến rồi," Vương Mộng Mộng vui vẻ chạy ra đón, Lưu Thải Hồng cảm thấy những gì mà bà đã dạy cho con gái trong mấy ngày qua xem như vô ích.

Bà chỉ hy vọng Đại Hổ là một người có lương tâm, có thể đối xử tốt với Vương Mộng Mộng.

"Ừ, Mộng Mộng, anh mua cho em bánh đậu xanh này," Đại Hổ đưa túi bánh trong tay qua cho cô.

"Oa, đúng lúc em đang đói," Vương Mộng Mộng ăn bánh đậu xanh, trong lòng vui sướng.
 
Back
Top Bottom