Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 120: Chương 120



Vương Tiểu Thanh mua sáu cây ăn quả, hai cây cam, hai cây táo, hai cây lê và một ít hạt dưa hấu, dưa lưới, dưa mật.

Sau khi mua xong, cô đi ra ngoài bỏ tất cả vào không gian, rồi đi mua bao tải sau đó mới đi bán rau.

Buổi chiều, trên đường từ phía tây thành phố trở về, cô ghé vào bưu điện để gửi tiền. Sổ tiết kiệm của cô đã có tổng cộng hai mươi nghìn đồng, tràn đầy cảm giác an toàn. Cô có thể đi mua xe đạp được rồi.

Vương Tiểu Thanh đi đến cửa hàng xe đạp mà lần trước cô đã xem, vẫn là nhân viên bán hàng lần trước. Cô đang định bước vào thì nghe thấy tiếng gọi: "Tiểu Thanh, em gái, em cũng ở đây à."

Vương Tiểu Thanh quay đầu lại nhìn, là Vương Mộng Mộng. Hôm nay không biết sao Vương Mộng Mộng lại gọi cô là em gái, không biết có phải cô ta đã ăn nhầm thuốc gì không.

"Có chuyện gì không?" Vương Tiểu Thanh mặt không biểu cảm hỏi lại.

'Em gái Tiểu Thanh. Hai chúng ta dù sao cũng là chị em những ba năm. Hai chúng ta không nên bất hòa như vậy. Mẹ chị viết thư bảo hai chúng ta phải chung sống hòa thuận, hay là chị mời em đi ăn cơm nhé."

Vương Mộng Mộng cười tươi vẻ mặt lấy lòng bước đến, nói muốn mời Vương Tiểu Thanh đi ăn cơm.

“Không cần, cô không mắng tôi, không hại tôi là tôi đã biết ơn cô lắm rồi," Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, không biết cô ta lại có ý đồ gì nữa.

“Ôi, em gái, em nói gì vậy, trước đây giữa hai chúng ta chỉ là hiểu lầm mà thôi. Mẹ chị gửi tiền qua bảo chị không nên tiêu một mình, mà tiêu cùng em, đi nào, chị mời em đi ăn cơm." Vương Mộng Mộng móc ra tờ năm đồng mới lĩnh.

'Ô, vậy à, nếu chị muốn tiêu cùng tôi, vậy thì chị đưa cho tôi hai đồng rưỡi đi." Vương Tiểu Thanh chìa tay ra.

“Hả, sao em có thể nói như vậy, thật là lòng tốt không được đáp lại."

Vương Mộng Mộng sợ Vương Tiểu Thanh đòi tiền mình, liền bước đi thật nhanh với thân hình mập mạp.

“Phụt”, Vương Tiểu Thanh không nhịn được mà bật cười. Mẹ kế của cô không viết thư bảo Vương Mộng Mộng đi cướp tiền của cô đã là tốt lắm rồi, làm gì có chuyện bảo hai người bọn họ cùng tiểu năm đồng đó.

Thực tế, Lưu Thải Hồng đúng là viết thư bảo Vương Mộng Mộng trộm tiền hoặc đi cướp tiền của Vương Tiểu Thanh, làm như nào cũng được, vì đó là số tiền lớn. Nhưng Vương Mộng Mộng lại không dám, ở Thượng Hải có mẹ ruột bảo vệ, còn ở đây không có ai bảo vệ cô ta cả, mọi người đều bảo vệ Vương Tiểu Thanh.

Vương Mộng Mộng không muốn đối đầu trực tiếp với Vương Tiểu Thanh, nếu không mọi người sẽ chỉ trích cô ta.

Vừa rồi thật ra là Vương Mộng Mộng muốn lừa Vương Tiểu Thanh đi ăn cơm, sau đó ăn xong sẽ bỏ đi, để Vương Tiểu Thanh ở lại trả tiền. Nhưng Vương Tiểu Thanh không đi, không lừa được. Vương Mộng Mộng thở hổn hển chạy ra ngoài.

“Ôi trời, ngày gì thế không biết, thật là chán.”

Dạo này Vương Mộng Mộng không đến nhà hàng ăn uống, mỗi lần họp chợ mới lên thị trấn mua đồ ăn vặt.

Nhà hàng vẫn quá đắt, một tháng ăn một lần là đủ, mỗi lần đều ăn thì thật sự không chịu nổi.

“Chị gái, tôi muốn mua chiếc xe đạp này,” Vương Tiểu Thanh chỉ vào chiếc xe mà cô đã chọn từ lần trước.

Được, chiếc xe đạp này trước đây bán giá một trăm tám mươi đồng, bây giờ giảm giá ba đồng, còn một trăm bảy mươi bảy đồng kèm theo một phiếu xe đạp,” Nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu.

“Được.” Vương Tiểu Thanh gật đầu, không ngờ lại được giảm giá ba đồng, thật may mắn vì lần trước chưa mua.

Sau đó, cô lấy từ trong túi ra một trăm bảy mươi bảy đồng và một phiếu xe đạp đưa qua.

Nhân viên bán hàng đếm kỹ, xác nhận lại đúng rồi mới vào kho hàng lấy ra một chiếc xe đạp mới toanh.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 121: Chương 121



“Đồng chí, chiếc xe này trong vòng bảy ngày nếu có vấn đề gì về chất lượng có thể đem đến đổi lại, về nhà nhớ đi xe thường xuyên, nếu không cũng dễ bị hỏng” nhân viên bán hàng còn dặn dò thêm vài câu.

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn chị,” Vương Tiểu Thanh đẩy xe đạp ra khỏi cửa hàng.

Cô thử leo lên xe, chiều cao vừa vặn với cô, may mà hôm nay không mặc váy, nếu không lúc đạp xe sẽ rất bất tiện.

Vương Tiểu Thanh đạp xe đến cửa hàng thực phẩm mua thịt, mua năm cân thịt ba chỉ, hai cân rưỡi thịt nạc, năm cân sườn, năm cái móng giò.

Cô còn nhờ người bán thịt chặt nhỏ sườn và móng giò ra, nếu không về nhà tự chặt rất khó.

Một túi lưới đầy thịt, quầy hàng sạch trơn vì Vương Tiểu Thanh đã mua hết.

Vương Tiểu Thanh đưa tay vào túi, đưa thịt vào không gian, chỉ để lại hai cái móng giò buộc vào yên sau xe đạp.

Không thể để hết vào không gian. Nếu không sẽ có người thắc mắc tại sao cô chẳng mua gì mà ngày nào cũng có thịt để ăn.

Cô quyết định đi chào hỏi Trương Vũ một tiếng để anh khỏi phải đợi mình.

Đi đến chỗ để xe kéo, đã gần một giờ rưỡi, Trương Vũ vẫn chưa về, nhiều dân làng đã quay lại xe, Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc cũng ở đó.

Vương Tiểu Thanh đạp xe đạp tới, gây ra một trận xôn xao.

“Oa, Vương Tiểu Thanh mua xe đạp rồi.”

“Là cô ấy tự mua sao? Không phải là mượn đấy chứ?”

Vương Tiểu Thanh nghe được mấy lời bàn tán lập tức nảy ra một ý.

“Đúng vậy, là tôi mượn của người khác đấy, mượn đi vài ngày thôi, tôi làm gì có tiền mà mua”.

Cô không thể biểu hiện ra mình rất có tiền, bằng không sẽ có người đỏ mắt ghen tị, sinh sự, về sau khi ăn thịt đều phải đóng cửa lại.

“Đấy, tôi đã nói rồi mà, cô ấy làm gì có nhiều tiền như vậy,” dân làng tiếp tục bàn tán.

Vương Tiểu Thanh đi tới trước mặt Hoàng Cẩm.

“Anh Hoàng, anh Chương, tôi đạp xe về trước, lát nữa Trương Vũ về, nhờ các anh nói với anh ấy tôi đã về trước rồi.”

“Được, không vấn đề gì, cô đoán xem một lát xe kéo có đuổi kịp cô không,” Hoàng Cẩm nói đùa.

“Rất có thể, tôi đi trước đây,” Vương Tiểu Thanh nghĩ xe kéo chắc chắn nhanh hơn xe đạp, nhưng cô đi trước nên khẳng định bọn họ không thể đuổi kịp cô.

Vương Tiểu Thanh đội nón lá, đạp xe đạp đi trong gió, rất vui vẻ.

“Sau này không cần phải dậy sớm nữa,” Vương Tiểu Thanh từng phải dậy rất sớm để kịp đi xe kéo.

Hơn nữa, gần như lần nào cũng gặp Trương Vũ ở chợ đen, thật sự rất là bất tiện.

Vương Tiểu Thanh càng ngày càng cảm thấy không yên lòng, nên sau này cô phải tránh gặp Trương Vũ.

Đạp xe đạp nửa tiếng mới về đến nhà, về đến nhà, cô cất xe đạp vào trong không gian, sau đó vào không gian để trồng cây và hạt giống.

Hôm nay cô đã bán được khá nhiều lương thực, rau và trứng, đoán chừng lần sau lại có trái cây để bán.

Anh mặt sẹo nói rằng căn nhà nhỏ của anh ta đã chật cứng, hôm nay anh ta nói sắp tới sẽ thuê một nhà kho để thuận tiện cất giữ hàng hóa.

Dọn dẹp không gian xong, Vương Tiểu Thanh đi tắm rửa, thay quần áo xong lên giường ngủ bù. Hôm nay cô đã dậy từ rất sớm để tiễn Lưu Hiểu Yên nên chưa ngủ đủ giấc.

Mặc bộ quần áo cũ đi ngủ thật không thoải mái, lần sau lên thị trấn cô phải mua bộ đồ ngủ mới.

Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Tiểu Thanh chìm vào giấc ngủ.

Vương Mộng Mộng xách túi lớn túi nhỏ về phòng ngủ, thấy Trương Hồng Châu vẫn như cũ nằm trên giường, không biết là đang ngủ thật hay là đang giả vờ ngủ.

Từ sau vụ việc lần trước, Vương Mộng Mộng cũng không thèm quan tâm đến cô ta nữa, các nam đồng chí cũng vậy, không ai để ý đến cô ta.

Mấy ngày trước, hai nam đồng chí tổ chức họp lại với nhau, quyết định sau này sẽ luân phiên nhau nấu ăn, các nữ đồng chí cũng phải đi chặt củi, vì chỉ còn lại có bốn người.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 122: Chương 122



Vương Mộng Mộng vốn không biết nấu ăn, nhưng cũng đành phải thử, mỗi lần nấu ăn lại tiến bộ hơn.

Vương Tiểu Thanh ngủ một giấc, tỉnh dậy đã là năm giờ chiều, bụng có chút đói. Tối nay cô quyết định làm món dưa cải xào ớt.

Lưu Hiểu Yến không có ở đây, cô nấu ăn một mình cũng không có hứng thú lắm, ăn một mình cũng chẳng thấy ngon.

Cô lấy ra hai bó dưa cải muối, một đống ớt, cả khô lẫn tươi, và nấu một nồi cơm đầy.

Vương Tiểu Thanh chuẩn bị cho đợt thu hoạch và trồng trọt sắp tới, nghe nói sẽ bận rộn suốt nửa tháng, có lúc đến tối mịt vẫn còn ở ngoài đồng.

Vương Tiểu Thanh đã dự trữ khá nhiều đồ ăn để trong không gian, có cơm, bánh bao, đồ ăn, đồ ăn có món xào như trứng, thịt kho, móng giò.

Nhưng Vương Tiểu Thanh vẫn cảm thấy chưa đủ, nên hôm nay lại xào nhiều dưa cải và ớt, lấy ra nửa bát để ăn, phần còn lại đều cất vào không gian.

Dưa cải muối kết hợp với hai loại ớt. vừa chua vừa cav. rất ngon miệng. khiến Vương Tiểu Thanh phải ăn thêm nửa bát cơm nữa.

Đã hơn hai mươi ngày trôi qua, sắp đến vụ mùa thu hoạch và trồng trọt, đội trưởng và trưởng thôn đã chuẩn bị tâm lý cho mọi người từ trước.

“Mọi người chú ý, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu chính thức vào vụ mùa thu hoạch và trồng trọt, không ai được phép xin nghỉ hay đình công, nếu có trường hợp đặc biệt hãy thông báo cho đội trưởng. Đội trưởng có thể sắp xếp công việc nhẹ nhàng hơn cho mọi người. Chúng ta cần phải dốc toàn lực, trong vòng mười ngày tới sẽ phải gặt lúa xong, tuốt hạt, phơi khô, rồi cấy mạ với tốc độ nhanh nhất...." Trưởng thôn nói dài dòng.

Còn đội trưởng chỉ nói ngắn gọn rằng sáng mai năm rưỡi bắt đầu làm việc, buổi trưa có thể nghỉ ngơi lâu hơn một chút để tránh bị say nắng.

Sau khi nghe phổ biến xong, mọi người đều quay về nhà.

Sáng hôm sau, Trương Vũ dậy sớm hơn thường lệ, mới năm giờ đã dậy nấu chè đậu xanh, có cả phần cho Vương Tiểu Thanh.

Ba người còn lại trong nhà cũng lần lượt thức dậy, thấy có chè đậu xanh, Tào Chiêu Đệ vô cùng vui vẻ, liền chuẩn bị cầm chén đi múc.

“Chị dâu, bây giờ chè vẫn còn nóng, không ngon đâu, để tôi mang xuống giếng làm mát, trưa về uống sẽ ngon hơn,”

Trương Vũ đang định đặt phần còn lại xuống giếng thì thấy chị dâu cầm bát đến, anh nhanh chóng giải thích, để chị ta khỏi trách mình không cho chị ta ăn.

“Vậy cũng được,” Tào Chiêu Đệ cảm thấy Trương Vũ nói có lý nên cũng không nói gì.

Ngày đầu tiên làm việc mọi người đều rất tích cực, đều đến đúng giờ. Vương Tiểu Thanh chuẩn bị đầy đủ đồ bảo hộ, mặc áo dài tay, quần dài, đội mũ, đeo găng tay.

Người khác hỏi cô không nóng à, tất nhiên là nóng rồi, nhưng cô không muốn bị cháy nắng và sạm da, vì hiện tại cái nắng ở đây đang quá gay gắt.

Hôm nay, phần lớn mọi người đi cắt lúa, một số ít thì đi vận chuyển lúa đã tuốt đến sân phơi.

Sân phơi do một số phụ nữ có thai và người già trông coi, đảo lúa cho đều để tránh lúa ẩm mốc.

Vương Tiểu Thanh cũng đi cắt lúa, còn rất chăm chỉ, dù tốc độ làm việc không được nhanh nhưng Vương Tiểu Thanh cam đoan không lười biếng.

Từ năm rưỡi làm đến mười một giờ mới được nghỉ trưa, buổi chiều hai giờ rưỡi tiếp tục làm việc, làm đến bảy giờ tối mới tan làm.

Hiện tại là mùa hè, bảy giờ mặt trời mới lặn, tức là mỗi ngày làm mười tiếng.

Lúc tan làm, Trương Vũ chạy nhanh về nhà, mang theo một bình chè đậu xanh đã bỏ thêm nhiều đường.

Anh chạy một mạch đến nhà Vương Tiểu Thanh, vừa đúng lúc Vương Tiểu Thanh về đến nhà, cô vừa tháo mũ ra. Đang định đóng cửa để vào không gian, thì thấy Trương Vũ đến.

“Anh Trương, sao anh lại đến đây?” Vương Tiểu Thanh thấy anh vội vã chạy đến, còn tưởng có chuyện gì xảy ra.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 123: Chương 123



“Anh mang chè đậu xanh đến cho em, em ăn đi cho mát,” Trương Vũ đưa bình qua.

Vương Tiểu Thanh vừa cầm bình, tay liền cảm thấy mát lạnh.

“Cùng ăn đi,” Vương Tiểu Thanh chuẩn bị quay vào lấy cốc.

“Em ăn đi, nhà anh vẫn còn, anh về trước đây,” Trương Vũ về luôn. Trong lòng anh, chỉ cần cô có thể ăn, dù anh không được ăn, thì lòng anh cũng thấy ngọt ngào rồi.

“Ôi” Vương Tiểu Thanh bất lực, đóng cửa lại, múc một cốc chè đậu xanh ra ăn.

“Thật sảng khoái, nếu mình có tủ lạnh thì tốt biết mấy” Vương Tiểu Thanh đặt chè vào không gian, để tránh cho lát nữa không còn mà nữa.

Trước tiên cô đi tắm. rồi vào không gian ăn cơm. sau đó ngủ một giấc.

Trương Vũ về đến nhà, cả nhà đã ăn chè đậu xanh.

“Con trai, con đi đâu mà bây giờ mới về?” Bà Vương nhanh chóng múc cho con trai một bát chè đậu xanh.

“Cái này còn phải nói sao, chắc là đem chè đậu xanh đến cho người trong lòng chứ gì.”

Tào Chiêu Đệ khó chịu nói, vừa rồi ở ngã tư đường, cô ta nhìn thấy Trương Vũ xách bình chè đi về hướng nhà Vương Tiểu Thanh.

Về đến nhà, nhìn vào nồi chè đậu xanh, quả nhiên chè đã vơi đi ít nhiều.

“Trương Vũ có đem hay không là chuyên của nó. Chè trong bát của cô cũng là nó nấu cho đấy. Cô có ăn hay không thì tùy.”

Bà Vương cũng không vui vẻ gì với Tào Chiêu Đệ, chẳng qua chỉ là một bát chè đậu xanh thôi mà, không đáng để tính toán chi li như vậy.

“Mẹ, mẹ thiên vị quá rồi” Tào Chiêu Đệ một hơi ăn sạch bát chè rồi mới về phòng nghỉ ngơi.

“Mẹ, mẹ đừng tức giận, không đáng để giận đâu, hôm nay mẹ vất vả rồi, con đi nấu cơm” Trương Dũng biết mẹ đang giận, vội vàn an ủi mẹ. Sau đó đi vào bếp chuẩn bị nấu cơm, hai đứa con trai của bà Vương được dạy dỗ đến không thể chê được.

Hai người con trai đều đảm đang, biết nấu nướng, tam quan chính trực, chỉ có điều anh cả tính tình hơi hiền lành quá. Không như đứa thứ hai, bà Vương cứ lo lắng sau này mình già rồi, Tào Chiêu Đệ không biết sẽ hành hạ con trai mình đến thế nào đây

Suy nghĩ cũng không có kết quả, chỉ hy vọng sau này cô ta sẽ dần dần tốt lên, sau đó bà Vương đứng dậy chuẩn bị đi vào bếp hỗ trợ.

“Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi, để con đi giúp anh cả” Trương Vũ đẩy bà trở về phòng nghỉ ngơi.

Tâm trạng bà Vương khá lên nhiều, hai con trai của bà đều là những đứa con hiếu thảo.

Gần đây vừa thu hoạch vừa trồng trọt, thức ăn của mọi người đều là những món ngon nhất, hôm nay Trương Dũng làm bánh bao hai trong một. Chính là bột trắng trộn bột ngô, rau là cà rốt xào trứng, đậu phụ kho, rau chân vịt xào.

Vụ thu hoạch và trồng trọt kéo dài khoảng mười ngày, ngày nào cũng phải có chút thịt thà, nếu không thật sự không chịu nổi.

Hôm nay đến lượt Trương Hồng Châu nấu cơm ở điểm thanh niên tri thức, hôm qua rán mỡ lợn còn lại không ít tóp mỡ, hôm nay để xào một ít, làm món tóp mỡ cải thảo.

Tóp mỡ vừa cho vào chảo, mùi dầu mỡ lan tỏa, Trương Hồng Châu không nhịn được mà nôn khan.

“Ọe ~” Trương Hồng Chậu cũng không biết bản thân bị sao, tự dưng đang yên đang lành lại thấy buồn nôn, che miệng lại, nhanh chóng xào xong món ăn, rồi đi uỗng một ngụm nước mới thấy đỡ hơn.

Lúc ăn cơm, Trương Hồng Châu gắp một miếng tóp mỡ, vừa mới bỏ vào miệng.

“Ọe ~” Trượng Hồng Châu suýt chút nữa nôn hết bánh ngô ra.

Mọi người đều nhìn cô ta bằng ánh mắt kinh ngạc, nên nói là ánh mắt ghét bỏ thì hơn, người ta đang ăn rất ngon, cô ta thì lại buồn nôn.

“Xin lỗi, tôi mắc nghẹn thôi” Trương Hồng Châu vỗ vỗ ngực.

Mọi người nghe cô ta nói như vậy, cũng không nghĩ gì nhiều.

Nhưng từ lúc đó Trương Hồng Châu không dám gắp thức ăn nữa, chỉ dám ăn bánh ngô.

Trong lòng Trương Hồng Châu tồn tại một nghi vấn, chẳng lẽ mình mang thai rồi, Trương Hồng Châu lắc đầu, không thể nào, không thể nào, làm sao mà xui xẻo như thế được, chỉ một lần mà...
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 124: Chương 124



Buổi chiều lúc đi làm lại, Trương Hồng Châu cảm thấy đầu óc choáng váng, làm được nửa tiếng thì ngất xỉu, may mà phía sau có một bác gái đỡ lấy cô ta.

"Ôi trời, mau đến đây, có người ngất xỉu rồi!"

Bác gái lớn tiếng kêu cứu, không lâu sau đó trưởng thôn và đội trưởng chạy tới, cùng với bác gái hỗ trợ đưa Trương Hồng Châu ra gốc cây để hạ nhiệt.

"Chắc là bị say nắng rồi, Tiểu Triệu, đi gọi bác sĩ Tôn tới đây" trưởng thôn chỉ vào một thanh niên.

Ở Phong Thu Loan thật ra rất hiếm khi có người bị say nắng, vì tất cả mọi người đều tránh giờ nắng gắt.

Mười phút sau, bác sĩ Tôn đến, Trương Hồng Châu vẫn chưa tỉnh lại.

Bác sĩ Tôn xem xét tình trạng của cô ta, rồi bắt mạch, sau khi bắt mạch xong, ông ấy ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

"Trưởng thôn, đội trưởng, cô ấy không phải bị say nắng..." bác sĩ Tôn cũng toát mồ hôi.

"Thế thì cô ấy bị làm sao, ông mau nói đi" trưởng thôn không ưa người lề mề.

"Cô ấy... cô ấy có thai rồi" bác sĩ Tôn nói ba từ cuối ra nhỏ như tiếng chuột kêu.

"Nói to lên" đội trưởng không kiên nhẫn.

"Tôi nói, cô ấy có thai rồi" bác sĩ Tôn lấy hết can đảm nói ra, đây là do các ông bắt tôi nói, đừng trách tôi.

Nhất thời mọi người xung quanh đều á khẩu không trả lời được, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

"Tôi bị làm sao vậy?" Trương Hồng Châu mơ màng mở mắt ra, thấy trưởng thôn và đội trưởng đều vây quanh mình.

"Tri thức Trương, cô có thai rồi" một bác gái lên tiếng.

"Bà nói cái gì, không thể nào, không thể nào" Trương Hồng Châu nghe tin này xong, suýt chút nữa lại ngất tiếp, mặt đỏ bừng vì lo lắng.

Lúc này, có người nhanh chóng đi báo tin cho bố mẹ của Nhị Cẩu.

"Bố Nhị Cẩu, mẹ Nhị Cẩu, sao hai người còn làm việc nữa, tri thức Trương có thai rồi, hai người còn không đi xem à?"

"Tri thức Trương có thai thì liên quan gì đến chúng tôi, Trương... bà đang nói tới tri thức Trương Hồng Châu đó hả?" Mẹ Nhị Cẩu đột nhiên phản ứng lại, hai mắt mở to kinh ngạc.

"Đúng vậy, cô ấy ngất xỉu rồi, mau đi xem đi" bà Triệu báo tin xong còn đi theo sau để xem kịch.

Mẹ Nhị Cẩu vội vàng vứt bỏ liềm xuống, công điểm đâu có quan trọng bằng cháu.

Bố mẹ Nhị Cẩu nhanh chóng chạy đến trước mặt Trương Hồng Châu, Trương Hồng Châu vẫn đang trong tình trạng bấn loạn.

"Tôi không muốn! Tôi không có thai, các người nói dối, tôi muốn đi bệnh viện."

Trương Hồng Châu nghĩ kỹ rồi, cô sẽ đi bệnh viện kiểm tra, nếu thật sự có thai sẽ đi phá thai, cô nhất định sẽ không sinh con cho Nhị Cẩu.

"Ôi trời, con gái, có thai rồi thì đừng lăn qua lăn lại, về nhà mẹ pha cho con cốc nước đường đỏ mà uống nhé."

Mẹ Nhị Cẩu thấy tình hình không ổn, vội vàng dỗ dành lấy lòng.

"Đúng vậy, tối nay sẽ hầm thịt cho con ăn." Bố Nhị Cậu cũng xen vào.

"Biến đi! Khụ khụ khụ." Trương Hồng Châu hét lớn rồi họ khan.

"Thôi được rồi, thôi được rồi, mọi người đều giải tán hết đi. Bà Triệu, bà dìu Trương Hồng Châu về điểm thanh niên tri thức nghỉ ngơi."

Còn chuyện hôn nhân cưới hỏi, trưởng thôn và đội trưởng cũng không tiện can thiệp vào.

Bà Triệu dìu Trương Hồng Châu về điểm thanh niên tri thức, rót cho cô ta một cốc nước.

Bà định khuyên Trương Hồng Châu lấy Nhị Cẩu, nhưng thấy Trương Hồng Châu đang không vui nên không nói nữa.

Trương Hồng Châu nằm trên giường, tâm trạng buồn bã, chỉ muốn c.h.ế.t đi cho xong. Tại sao bản thân lại thảm thế này, thế mà lại mang thai con của kẻ cầm thú đó, Trương Hồng Châu thật sự không cam lòng, không cam lòng.

Trương Hồng Châu cố gắng trấn tĩnh tâm trạng, lấy hết tiền tiết kiệm của mình ra, chỉ có mười lăm đồng, không biết có đủ không, chắc cũng đủ, ngày mai cô sẽ xin nghỉ làm rồi đi phá thai.

Hiện tại vẫn còn sớm, Trương Hồng Châu đi tắm rửa rồi hâm nóng bữa tối, ăn xong lên giường nghỉ ngơi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 125: Chương 125



Tin tức Trương Hồng Châu mang thai nhanh chóng lan rộng, khi bố mẹ Nhị Cẩu tan làm về, có không ít người đến chúc mừng bọn họ.

"Chúc mừng, chúc mừng, mẹ Nhị Cẩu, bà sắp được làm bà nội rồi."

"Cảm ơn, cảm ơn." Mẹ Nhị Cẩu không quan tâm người khác có thật lòng hay không, bà vẫn rất vui vẻ.

"Bà vui cái gì chứ, bà không nhìn thấy thái độ của Trương Hồng Châu sao? Cô ta đâu có ý định gả vào nhà mình, sao bà lại vui thế."

Bố Nhị Cẩu thấy mẹ Nhị Cẩu sao lại ngốc như vậy, khiến cho người ta cười chê.

"Cô ta có muốn hay không, thì bây giờ cô ta cũng đã mang thai con cháu nhà mình rồi, việc cưới hỏi không phải là chuyện ván đã đóng thuyền rồi sao."

Mẹ Nhị Cẩu không quan tâm, nhanh chóng đi về nhà báo tin vui cho con trai.

"Nhị Cẩu, Nhị Cẩu, cái đồ ngốc này, sao giờ này con còn ngủ nữa." Mẹ Nhị Cẩu đẩy cửa phòng Nhị Cẩu ra, thấy Nhị Cẩu vẫn còn đang trùm chăn ngủ say.

"Làm sao vậy, làm sao vậy mẹ." Nhị Cẩu nghe thấy thanh âm lớn, còn tưởng là cháy nhà, liền mở mắt ra.

"Nhị Cẩu, con sắp làm bố rồi." Mẹ Nhị Cẩu lay lay con trai.

"Làm bố, làm bố của ai?" Nhị Cẩu thấy không có chuyện gì, lại nằm xuống.

"Ôi trời, Trương Hồng Châu có thai rồi."

"Mẹ nói gì cơ, cô ta... cô ta có thai con của con?" Nhị Cẩu ngồi bật dậy, có chút không dám tin, chỉ một lần mà đã có thai.

"Đúng vậy, hôm nay cô ta đang làm việc ngoài đồng thì bị ngất xỉu, mẹ đến an ủi cô ta, nhưng cô ta không vui lắm. Con trai, con nhất định phải để mẹ được bế cháu đấy."

Mẹ Nhị Cẩu giao nhiệm vụ cho Nhị Cẩu.

"Được rồi, mẹ, chuyện trước kia con sẽ bỏ qua, chỉ cần cô ta chịu gả vào nhà mình, chúng ta sẽ không làm khó cô ta.”

Nhị Cẩu nói là thật lòng, bản thân hắn tuy không ra gì, nhưng bố mẹ lại rất siêng năng. Nếu Trương Hồng Châu gả về đây, tuy không có cá thịt đầy đủ, nhưng chắc chắn sẽ không bị đói.

"Con trai, con phải dỗ dành cô ta cho tốt đấy, để cô ta yên tâm sinh con. Thế này nhé, lát nữa mẹ sẽ luộc mấy quả trứng gà nấu với đường đỏ, con mang đến cho cô ta ăn. Hôm nay cô ta ngất xỉu, đừng để tổn thương tới cháu nội của mẹ." Mẹ Nhị Cẩu vội vàng đứng dậy chuẩn bị đi luộc trứng gà nấu đường đó.

"Được thôi" Nhị Cẩu đứng lên thay quần áo sạch sẽ, còn rửa mặt cẩn thận.

Tại điểm thanh niên tri thức, dạo gần đây khi về đến nhà, thấy bữa tối đã được hâm nóng, liền ăn ngay. Ăn xong thì Hoàng Cẩm đi rửa bát.

"Anh Cẩm, không thể cứ chiều cô ta mãi như vậy được. Lúc thì không nấu cơm, lúc lại không rửa bát, để chúng ta phải làm tất cả." Chương Giang Bắc đã muốn nói từ lâu.

"Thôi không sao, cô ấy cũng sắp lấy chồng rồi, chúng ta là đàn ông, đừng tính toán với cô ấy."

Hoàng Cẩm cho rằng chỉ là mấy cái bát mà thôi, không có vấn đề gì.

"Tôi nghĩ không đơn giản như vậy đâu, nhìn cô ta thì biết, cô ta không thích người nhà quê, huống chi Nhị Cẩu còn chẳng bằng người nhà quê."

Chương Giang Bắc thực sự không ưa gì hai người này, nhưng Trương Hồng Châu ít ra còn chăm chỉ làm việc, làm việc cũng được, không như Nhị Cẩu, chỉ biết ăn không ngồi rồi.

"Thôi đừng nói về bọn họ nữa, cậu cũng nhanh đi tắm đi." Hoàng Cẩm chuyển chủ đề.

Vương Tiểu Thanh nghe tin Trương Hồng Châu mang thai, ban đầu thấy thương cảm cho cô ta, nhưng nghĩ lại cô ta xấu xa như vậy, đây hẳn là quả báo.

"Nhị Cẩu, nhanh lên, tranh thủ trời còn chưa tối, nhanh chóng mang qua đi. Nhớ đừng có ăn vụng đấy, mẹ để tổng cộng bốn quả trứng gà, nghe thấy chưa."

Mẹ Nhị Cẩu làm xong trứng gà đường đỏ, cho hết vào một cốc sứ, rồi đưa cho Nhị Cẩu.

"Biết rồi, mẹ" Nhị Cẩu nhận cốc sứ xong, đi về phía điểm thanh niên tri thức.

Đến cổng điểm thanh niên tri thức, vừa lúc gặp Hoàng Cẩm rửa bát xong đi ra ngoài.

"Nhị Cẩu, cậu đến đây có chuyện gì?" Hoàng Cẩm hỏi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 126: Chương 126



"Tôi đến tìm vợ tôi, Trương Hồng Châu, cô ấy đâu rồi?" Nhị Cẩu không coi trọng Hoàng Cẩm, cố tình nói Trương Hồng Châu là vợ mình để khiêu khích.

"Cậu đừng có nói lung tung, đồng chí Trương chưa gả cho cậu đâu, cô ấy đang nghỉ ngơi trong phòng."

Hoàng Cẩm thấy Nhị Cẩu không tôn trọng Trương Hồng Châu, chẳng khác gì không tôn trọng toàn bộ thanh niên tri thức, nhưng vẫn chỉ cho cậu ta phòng nữ tri thức ở.

Nhị Cẩu cười cợt nhả bước đến cửa phòng, cửa không đóng, Vương Mộng Mộng đang ăn vặt bên trong.

Trương Hồng Châu thì nằm trên giường, không biết ngủ thật hay là đang giả vờ ngủ.

"Hồng Châu, Hồng Châu~" Nhị Cẩu lay lay Trương Hồng Châu, muốn đánh thức cô ta dậy.

"Đừng làm phiền." Trương Hồng Châu lẩm bẩm, xoay người lại, rồi lại ngủ tiếp.

"Ờ, đồng chí mập, đây là trứng gà đường đỏ tôi đem đến cho Trương Hồng Châu, lát nữa cô ấy tỉnh dậy thì cô nhớ nói là tôi mang đến."

Nhị Cẩu thấy gọm mãi mà Trương Hồng Châu không tỉnh dậy, nên đành từ bỏ. Cô ta làm việc cả ngày cũng mệt rồi, ngủ say là chuyện bình thường.

"Ồ" Vương Mộng Mộng nghe Nhị Cẩu rgọi mình, suýt nữa bị nghẹn vì ăn bánh trứng, nhưng vẫn đáp một tiếng.

Nhị Cẩu thấy Trương Hồng Châu ngủ say liền rời đi.

Vương Mộng Mộng thấy Nhị Cẩu đi rồi, ngửi thấy mùi thơm của trứng gà đường đỏ, liền nuốt nước miếng.

Nghĩ mình ăn một quả chắc cô ta sẽ không phát hiện đâu, nghĩ thế xong, tay cô ta không tự chủ mà vươn về phía cốc trứng gà đường đỏ. Nhưng tay còn chưa kịp chạm vào cốc, Trương Hồng Châu liền mở mắt trừng trừng nhìn cô ta.

"A! Làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp, đây là Nhị Cẩu mang đến cho cô" Vương Mộng Mộng giật nảy mình, vỗ vỗ n.g.ự.c rồi vội vàng đi ra ngoài.

Trương Hồng Châu đương nhiên biết là Nhị Cẩu mang đến, bởi vì cô ta vừa giả vờ ngủ để không phải đối mặt với tên súc sinh Nhị Cẩu.

Nhưng trứng gà đường đỏ thì vẫn ăn được, Trương Hồng Châu cầm cốc sứ lên, mở nắp ra nhìn.

"Hừ, mụ già c.h.ế.t tiệt cũng biết chịu chi đấy".

Trương Hồng Châu nhìn thấy có đến bốn quả trứng gà, nhiều hơn số trứng gà mà cô ta được ăn trong một năm.

Trương Hồng Châu ăn ngấu nghiến, cảm thấy đây là thứ bọn họ nợ cô, không ăn thì quá uổng phí.

Ngày hôm sau, Trương Hồng Châu liền đi tìm đội trưởng để xin nghỉ phép.

"Đồng chí Trương Hồng Chầu, mang thai không phải là lý do để xin nghỉ phép, mang thai vẫn có thể làm được những công việc nhẹ nhàng"

Đội trưởng cũng không thực sự muốn chấp thuận lý do xin nghỉ phép của cô ta.

"Đội trưởng, mong đội trưởng hãy thông cảm cho tôi, đây là tình huống đặc biệt. Tôi không chắc mình có mang thai hay không, nên tôi cần đi bệnh viện để kiểm tra. Tôi hứa đúng hai giờ rưỡi chiều, tôi sẽ quay lại làm việc."

Thấy Trương Hồng Châu cam đoan như vậy, hơn nữa đội trưởng thấy hôm qua cô ta ngất xỉu, nên đành chấp nhận.

"Được rồi, cho phép cô nghỉ nửa ngày"

"Cảm ơn đội trưởng" Trương Hồng Châu vội vàng rời đi, đường đi còn khá dài.

Trương Hồng Châu đứng trên đường chờ xe bò, may mắn thay, cô ta gặp được một chiếc xe bò đi ngang qua.

Ông lão không đi lên thị trấn, nhưng cũng có hơn phân nửa đoạn đường là tiện đường, nên cho Trương Hồng Châu đi nhờ một đoạn.

"Cảm ơn ông"

Sau đó Trương Hồng Châu đi bộ thêm hơn hai mươi phút để đến bệnh viện.

Khi làm kiểm tra phụ khoa, bác sĩ yêu cầu phải có giấy đăng ký kết hôn.

"Xin lỗi, tôi chưa có giấy đăng ký kết hôn."

Trương Hồng Châu nói xong, bác sĩ nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường, cho rằng cô ta là một người phụ nữ không đứng đắn. Cuối cùng, bác sĩ cũng cho cô ta làm kiểm tra.

Khi nhận được kết quả kiểm tra, Trương Hồng Châu có chút căng thẳng, cầm kết quả kiểm tra đưa cho bác sĩ.

"Đồng chí, cô có thai rồi, mau đi làm giấy đăng ký kết hôn đi." Bác sĩ nhìn qua kết quả kiểm tra rồi nói.

"Bác sĩ, tôi không muốn sinh, tôi muốn phá thai, ngay bây giờ." Trương Hồng Châu kiên quyết nói
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 127: Chương 127



"Không thể được, quy định của bệnh viện là không có giấy đăng ký kết hôn thì không được phá thai."

Bác sĩ trả lời lại với vẻ mặt không cảm xúc, càng cho rằng cô ta là một phụ nữ dễ dãi.

Nghe lời bác sĩ nói xong, Trương Hồng Châu thất thần bước ra khỏi bệnh viện. Sáng nay cô ta chưa ăn gì, đói đến mức không còn sức lực để tức giận.

Trương Hồng Châu ngồi thẫn thờ trên băng ghế ngoài bệnh viện, tự hỏi liệu bản thân có thực sự phải cưới Nhị Cẩu hay không. Tại sao số phận cô ta lại tồi tệ đến như vậy, phải gả cho kẻ h.i.ế.p dâm mình.

Trương Hồng Châu ngồi một lúc lâu rồi quyết định đi vào nhà hàng quốc doanh, tiêu hai đồng rưỡi để ăn một bữa no nê.

Điều kỳ lạ là hôm nay cô ta không bị nghén, nếu không thì thật đáng tiếc. Trương Hồng Châu quyết định không tự làm khổ mình nữa, sống ngày nào hay ngày đó vậy.

Tin tức Trương Hồng Châu xin phép đi bệnh viện nhanh chóng được lan truyền, nhiều người đồn rằng Trương Hồng Châu đi phá thai.

Me Nhị Cẩu cũng có chút hoảng hốt. vôi vàng lấy cớ đi vê sinh để chạy về nhà.

"Nhị Cẩu, Nhị Cẩu, không ổn rồi, Trương Hồng Châu đi bệnh viện rồi, người ta nói cô ta đi phá thai, con mau đi xem sao." Mẹ Nhị Cẩu lay Nhị Cầu tỉnh dậy.

"Cái gì?" Nhị Cẩu từ trong giấc mơ tỉnh dậy, lập tức đứng lên đi lên thị trấn.

Trương Hồng Châu ăn cơm xong, quyết định đi bộ về, xem xem trên đường có xe bò để mình đi nhờ một đoạn đường hay không.

Nhị Cẩu trên đường đi gặp được xe bò, rất nhanh đã đến cổng thị trấn, vừa lúc thấy Trương Hồng Châu đi bộ ra.

"Hồng Châu, em đi bệnh viện à?" Nhị Cẩu nhìn nhìn Trương Hồng Châu, thấy cô ta không có vẻ gì là vừa mới phá thai.

"Đúng, tôi có thai, anh nói xem phải làm sao bây giờ?" Trương Hồng Châu vò đã mẻ lại còn bị sứt, bộ dáng vô cùng giận dữ.

"Chuyện trước kia tuy là lỗi của tôi, nhưng bây giờ em đã mang thai con của tôi rồi. Chúng ta chính là người một nhà, gia đình thì không nói chuyện hai nhà, tôi hứa, em gả cho tôi rồi, tôi sẽ cho em ăn ngon uống đã." Nhị Cẩu khoác lác không cần suy nghĩ.

.

"Gả cho anh? Sính lễ bao nhiêu?" trong lòng Trương Hồng Châu đã có một kế hoạch lớn.

"À, sính lễ sao, chúng ta về rồi bàn bạc sau, về nhà rồi bàn." Nhị Cẩu kéo Trương Hồng Châu trở về nhà.

Trên đường về có xe bò, hai người ngồi nhờ một đoạn, nhưng trên đường quá nắng, cả hai đều phơi nắng đến khó chịu.

Về đến nhà Nhị Cẩu, đã là giữa trưa, bố mẹ Nhị Câu vừa mới ăn cơm xong.

"Cha mẹ, chúng con về rồi, đói c.h.ế.t mất, mau mau mau." Nhị Cẩu về đến nhà dáng vẻ cứ như ông lớn vậy.

"Ôi trời, Hồng Châu về rồi à, để mẹ đi nấu mì cho các con ăn."

Mẹ Nhị Cậu thấy Trương Hồng Châu cũng về, vui vẻ vội vàng đi vào bếp nấu mì.

Trương Hồng Châu nghe nói có mì ăn, tâm trạng mới vui hơn chút, nét mặt cũng bớt khó coi hơn.

Trương Hồng Châu ngồi trên ghế, chờ nấu xong mì, trong lòng tính toán xem nên đòi sính lễ bao nhiêu thì hợp lý.

Người thành phố thường yêu cầu ba chuyển một vang, sính lễ từ ba trăm đến năm trăm đồng. Ở nông thôn, không thể so với thành phố, ba chuyển một vang thì khỏi phải mơ tưởng tới.

Còn về sính lễ, Trương Hồng Châu đã nghĩ xong, cô quyết định đòi ba trăm đồng, vì bây giờ cô không chỉ có một mình mà còn có một đứa bé trong bụng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 128: Chương 128



"Hồng Châu, mau ăn đi". Mẹ Nhị Cẩu bưng đến hai bát mì sợi, một bát mì có trứng đưa cho Trương Hồng Châu, một bát mì sợi không trứng đưa cho Nhị Cẩu.

"Ôi trời, mẹ đúng là thiên vị mà, con dâu tương lai thì có trứng ăn, còn con thì không có." Nhị Cẩu cố gắng làm cho Trương Hồng Châu vui vẻ.

Đối với hành động này của mẹ Nhị Cẩu, trong lòng Trương Hồng Châu rất vui, cũng rất đắc ý, nhưng không để lộ ra ngoài.

Ai bảo trước đây bà ta lấy của cô 20 đồng, khiến cô không có nổi một bữa ăn thịt.

Trương Hồng Châu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ăn hết một bát mì sợi. Sau khi ăn xong, bố mẹ Nhị Cẩu bắt đầu vào việc chính.

"Hồng Châu à cha me con không ở đây. chúng tôi bàn bạc trực tiếp với con cũng được. Bụng của con sẽ càng ngày càng lớn, chuyện cưới xin phải nhanh chóng tiến hành mới được, con thấy sao?" Bố Nhị Cẩu mở lời trước.

"Kết hôn thì được, nhưng hôm nay tôi đã gọi điện cho cha mẹ, bọn họ nói rằng tiền sính lễ yêu cầu ba trăm đồng." Trương Hồng Châu nhìn cha Nhị Cẩu nói.

"Cái gì, sao lại nhiều thế, Hồng Châu à, chúng tôi là người nông thôn, không thể so với người thành phố các cô được, không có nhiều như vậy đâu, ở thôn này nhiều nhất chỉ có một hai trăm thôi."

Mẹ Nhị Cẩu vừa nghe đến ba trăm đồng, liền vội vàng chen vào để làm Trương Hồng Châu bối rối. Thực ra ở thôn này, nhà bình thường cũng phải mất hai ba trăm, nhà khá giả thì năm trăm.

Mẹ Nhị Cẩu biết Trương Hồng Châu không biết rõ tình hình hiện tại ở đây, cho nên mới nói như vậy.

"Thật sao, vậy để tôi đi hỏi thăm trong thôn xem sao." Trương Hồng Châu nghi ngờ mẹ Nhị Cẩu đang nói dối mình.

"Ấy, đừng, đừng, đừng, chúng ta chẳng phải đang bàn bạc đó sao? Nếu thật sự không được, nhà chúng tôi sẽ đi vay tiền," Nhị Cẩu trông như đã quyết tâm lắm rồi.

"Bác gái, bác trai, tiền sính lễ cũng không phải do tôi đòi hỏi, mà là ý của cha mẹ tôi, tiền sính lễ ba trăm, sẽ đưa cho cha mẹ hai trăm đồng. Coi như báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, còn lại một trăm tôi giữ làm của hồi môn. Nếu hai người đã nói không có nhiều tiền như vậy, tôi cũng đành chấp nhận, nhưng tiền sính lễ không thể dưới hai trăm đồng, đến lúc đó tôi sẽ gửi cho cha mẹ một trăm năm mươi đồng, giữ lại năm mươi đồng cho mình. Nhưng tôi có một điều kiện, đó chính là trong mấy tháng mang thai này, tôi sẽ không đi làm."

Cuối cùng Trương Hồng Châu cũng nói ra suy nghĩ của mình. Đúng vậy, cô ta đã quá mệt mỏi với việc mỗi ngày làm việc đồng áng. Bây giờ cô ta đang mang thai, nếu bẫy giờ không hưởng phúc thì cả đời này còn có lúc nào sẽ được hưởng phúc như vậy nữa.

"A, không đi làm sao?" mẹ của Nhị Cẩu Tử có chút do dự, đây là khoảng thời gian chín tháng.

Sinh con xong lại phải nghỉ một khoảng thời gian mới có thể đi làm lại, trong nhà chỉ có hai người đi làm, bốn người ăn, không biết có đủ ăn không.

"Bác gái, mặc dù một năm tới cháu không đi làm được, nhưng cháu còn có ba bốn tháng công điểm, đủ cho bản thân ăn trong nửa năm rồi."

Trương Hồng Châu quả thật nói không sai, tháng tới sẽ chia lương thực và tiền công, Trương Hồng Châu đã làm việc ở đây bốn tháng rồi, công điểm cũng kiếm được không ít.

"Được rồi, cô nói đúng, vậy thì cứ làm như thế đi, hai trăm đồng, khi nào chúng tôi chọn được ngày tốt, chúng tôi sẽ mang tiền tới cho cô." Cha mẹ Nhị Cẩu trao đổi ánh mắt, ngầm đồng ý.

Nhị Cẩu ngồi bên cạnh nghe, tốt quá, đã bàn bạc xong, mình có vợ rồi, lần đầu tiên làm với Trương Hồng Châu, bây giờ nghĩ lại vẫn rất tuyệt vời.

Nghĩ đến chuyện này đã lâu, Nhị Cẩu Tử bắt đầu ý dâm.

"Bác trai, bác gái cháu về nghỉ trước, buổi chiều còn phải đi làm."

Trương Hồng Châu đứng dậy chào, bây giờ bụng còn chưa có cảm giác gì, đi làm không ảnh hưởng lắm, hơn nữa đội trưởng cũng sẽ sắp xếp nhiệm vụ nhẹ nhàng hơn.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 129: Chương 129



"Ui, vợ ơi, em nghỉ ngơi ở đây đi," Nhị Cẩu đang tưởng tượng được một nửa, thực sự muốn kéo Trương Hồng Châu lên giường để "thực hành".

"Không được, làm như vậy không tốt đâu, chờ sau khi kết hôn đi" Trương Hồng Châu nhẹ nhàng đẩy Nhị Cẩu ra.

"Đúng vậy, con vội cái gì chứ, còn sớm mà". Mẹ Nhị Cẩu hiểu rõ ý định của con trai, nhưng Trương Hồng Châu bây giờ vừa mới mang thai, làm chuyện đó không tốt.

Bà đẩy Nhị Cẩu ra và tiễn Trương Hồng Châu ra cửa. Sau đó Mẹ Nhị Cẩu quay lại vào nhà.

"Ông nó, giờ chúng ta có c.h.ế.t cũng mãn nguyện rồi, chuyện trăm năm củan con trai đã giải quyết xong, hơn nữa còn có cháu nội," mẹNhị Cẩu bắt đầu mơ mộng về tương lai tươi đẹp.

"Nhìn bà kìa, tôi nói này, đợi Trương Hồng Châu cưới về đây, để con trai chúng ta đi làm, chúng ta già rồi, còn có thể sống được bao lâu nữa chứ."

Cha Nhị Cẩu suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy rcũng không phải biện pháp, bây giờ hai người họ thân thể còn khỏe mạnh, vẫn có thể làm việc.

Nhưng mười năm sau thì không làm được nữa, nếu con trai không làm việc, thì cả nhà sẽ c.h.ế.t đói.

"Được, ông nói đúng, làm được gì thì làm, trong nhà sắp có thêm hai miệng ăn nữa"

Trước đây mẹ Nhị Cẩu còn nghĩ con trai có làm việc hay không cũng không sao cả, vì trong nhà vẫn có cơm ăn, nên Nhị Cẩu mới hình thành thói quen ăn không ngồi rồi. Như người ta nói, con hư tại mẹ, thì nhà bà ta chính là như vậy.

Chiều hôm đó, Trương Hồng Châu vẫn đi làm như bình thường, mọi người nhìn cô ta với ánh mắt kỳ quặc, có người nghi ngờ, có người khinh bỉ, có người cười cợt, cũng có người thông cảm.

Trương Hồng Châu coi như không thấy gì, đội trưởng sắp xếp cho cô ta công việc phơi lúa, công việc này đúng là thoải mái hơn nhiều.

Nhìn thấy Vương Mộng Mộng và Vương Tiểu Thanh vẫn đang gặt lúa dưới trời nắng gắt, trong lòng cô ta thoải mái hơn rất nhiều.

Những ngày tiếp theo, mỗi ngày Trương Vũ đều mang đến cho Vương Tiểu Thanh một bát chè đậu xanh, làm cô có chút ngại ngùng, sau đó cô đáp lại Trương Vũ băng nửa rổ dưa hấu và cà chua.

"A, trời ơi, dưa hấu ngon thế này, không biết tri thức Vương lấy ở đâu ra," lần này chị dâu Tào Chiêu Đệ không ngăn cản Trương Vũ mang chè đậu xanh nữa.

"Có đồ ăn cũng không bịt được miệng cô," Trương Dũng trừng mắt liếc qua.

"Mẹ ơi, con thấy cà chua này ngon quá, tối nay chúng ta xào cà chua với trứng được không?" Tào Chiêu Đệ lại thèm, cô ta muốn ăn trứng rồi.

"Được thôi," bà Vương thấy con dâu gần đây làm việc cũng tạm được, không lười biếng, chỉ cần trong nhà có, muốn ăn cái gì thì vẫn có thể đáp ứng cô ta.

"Cảm ơn mẹ." Tào Chiêu Đệ từng miếng từng miếng ăn dưa hấu.

Sau vụ mùa, tin Trương Hồng Châu sắp gả cho Nhị Cẩu được lan truyền khắp nơi, mọi người có chút ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy chuyện này đều trong dự liệu, cô ta đã mang thai rồi thì chỉ có thể gả cho Nhị Cẩu thôi.

Hai ngày sau, cha mẹ Nhị Cẩu đã chọn được ngày lành, đúng năm ngày sau sẽ làm tiệc cưới, bọn họ mang đến một bộ đồ đỏ và hai trăm đồng.

"Cảm ơn bác trai, bác gái," trong lòng Trương Hồng Châu coi như khá hài lòng.

"Được rồi, cô giữ kỹ, năm ngày nữa, Nhị Cẩu sẽ đến đón cô về nhà."

Mẹ Nhị Cẩu thấy thái độ của Trương Hồng Châu không còn lạnh nhạt như trước đây, cũng thấy vui vẻ hơn.

Vương Mộng Mộng trốn trong phòng ngủ không có đi ra ngoài, hy vọng năm ngày này mau qua, thật sự bản thân cô ta không muốn sống cùng với loại người như Trương Hồng Châu.

Kết quả là, trong bữa cơm, Trương Hồng Châu đã mời mọi người.

"Anh Hoàng, anh Chương, đồng chí Mộng Mộng, năm ngày nữa tôi và Nhị Cẩu làm tiệc cưới, mời mọi người đến uống một ly"

"A, được thôi," Hoàng Cầm đồng ý ngay, tốt xấu gì thì cũng sống cùng một mái nhà trong mấy tháng, cô ta kết hôn bọn họ đến chung vui là đúng.
 
Back
Top Bottom