Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
438,701
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPn7RL6CFbEUjDuGoCeoZX7wmu--tREVvwTImmY4_hT3W4oYvukDKSTfTab8P2ezSHmJ9WIow_iOoOmUEaPPDRHilzLHN9N1JyH2ctABGN4DNNDnfrUq8nNRCLqA0ijdQvtRNXYUMsuWM_MxvhONfER=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Tác giả: Trà Trà Ái Thượng Thư
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Điền Văn, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên thư, Ngọt sủng, Song khiết, Làm ruộng, Niên đại văn

Sau khi tỉnh dậy, Vương Tiểu Thanh xuyên về những năm 1973 ăn không đủ no mặc không đủ ấm , còn phải thay thế chị kế đi xuống nông thôn.

Hừ, nghĩ hay lắm, liền len lén báo danh cho chị kế xuống nông thôn, sau khi xuống nông thôn cuộc sống rất khó khăn nhưng may mắn thay khi xuyên qua cô có mang theo không gian nông trường, giúp cô thoải mái ăn cơm, thoải mái ăn thịt.

Nhanh chóng giàu lên nhờ dựa vào buôn bán vật tư trên chợ Đen. Lại không hề hay biết kể từ ngày đầu tiên khi cô xuống nông thôn, đã bị một người đàn ông theo dõi......​
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 1: 1: Xuyên Qua Thập Niên 70



“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp.

Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên.

“Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán.

Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm.

Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi.

Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau.

Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô.

Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng.

Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng, qua bên này liền đổi họ thành Vương Mộng Mộng.

Mẹ kế và chị kế ban đầu còn đối xử tốt với Vương Tiểu Thanh.

Nhưng qua mấy tháng phát hiện ra Vương Đại Nghĩa không để ý và quan tâm tới con gái ruột.

Hơn nữa công việc còn bận rộn, luôn không ở nhà, mẹ kế và chị kế bắt đầu để lộ bộ mặt thật.

Mẹ kế thường không để lại cơm cho cô, Vương Tiểu Thanh muốn tự nấu cơm ăn, nhưng đồ ăn đều bị mẹ kế khóa lại.

Mẹ kế trước mặt Vương Tiểu Thanh còn khóc lóc than thở về hoàn cảnh nghèo khó, nói mọi người ai cũng đói cả.

Nhưng thật ra hai mẹ con bà ta luôn trốn trong phòng ăn riêng, chỉ khi có Vương Đại Nghĩa ở nhà, Vương Tiểu Thanh mới có thể ăn no.

Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy, dáng vẻ của Vương Tiểu Thanh nhìn qua mong manh ốm yếu, cảm giác như gió thổi cũng có thể ngã, mà mẹ kế cùng chị kế thì ngược lại, ngày càng đầy đặn hơn.

Nhưng trời không chiều lòng người, tháng trước lúc Vương Đại Nghĩa đang làm việc trong nhà máy thì đột nhiên phát bệnh, không cứu được.

Chờ tới khi Vương Tiểu Thanh chạy tới bệnh viện thì chỉ còn lại một xác chết lạnh lẽo, từ đó về sau cuộc sống của Vương Tiểu Thanh lại càng thêm chật vật.

Mẹ kế trước đây là công nhân tạm thời trong nhà máy, tiền lương trước kia của bà ta đều là tự mình tích góp, lần này thì hay rồi, muốn lấy tiền của bà ta, chẳng khác gì đòi mạng của bà ta, vì thế bà ta trực tiếp cho Vương Tiểu Thanh nghỉ học.

Vương Tiểu Thanh nơm nớp lo sợ hỏi mẹ kế, cha cô không thể nào không có tiền bồi thường và tiền tiết kiệm được.

Nhưng lại bị mẹ kế một mực bác bỏ, nói không có chính là không có.

Cuối cùng vẫn là bác Lý bạn của cha cô nói cho cô biết, cha cô được bồi thường ba nghìn tệ, nhà máy còn bồi thường thêm một công việc.

Để cô nhất định phải nắm bắt được một trong số đó, Vương Tiểu Thanh nghe xong những lời này, không biết cô lấy đâu ra dũng khí mà chạy về nhà cùng mẹ kế và chị kế đối chất, cãi lộn ầm ĩ, ba người lao vào đánh nhau.

Cơ thể Vương Tiểu Thanh ốm yếu, đừng nói tới đánh hai người, ngay cả đánh một người cũng không đánh nổi, Vương Tiểu Thanh bị đẩy ngã xuống đất, cô bất tỉnh rơi vào trạng thái hôn mê.

Hai mẹ con sợ gần chết, kéo Vương Tiểu Thanh lên giường nằm, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Vương Tiểu Thanh từ từ ngồi dậy, thì ra hiện tại là năm 1973, hình như còn chưa phát triển lắm.

Có điều nguyên chủ thật đúng là không cần thiết phải làm như vậy, sống như vậy cũng quá uất ức rồi.

Vương Tiểu Thanh cảm giác vô cùng đói bụng, muốn đi ra ngoài tìm chút đồ ăn, vừa đứng dậy liền cảm thấy choáng váng, đành ngồi xuống đất, bất quá không có cảm giác đau đớn gì cả.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 2: 2: Xuyên Qua Thập Niên 70



Mở mắt ra chợt phát hiện, bản thân hình như đã đến một địa phương khác, đập vào mắt chính một mảnh đất đen lớn, trông có vẻ rất màu mỡ nhưng lại chẳng có cây nào được trồng cả.

Bên cạnh còn có một căn nhà gỗ nhỏ, Vương Tiểu Thanh đi vào liền phát hiện phía trên có một quyển sách "Hướng dẫn sử dụng không gian".

Cảm tạ trời cao, lại còn bồi thường cho cô một không gian, xem ra như vậy cũng không tệ lắm, cô mở sách hướng dẫn ra chậm rãi đọc.

Xem xong không kìm nổi phải thốt lên, không gian này thật sự quá tốt, tùy ý ra vào, còn có tác dụng bảo quản, đưa đồ vào ban đầu nó như thế nào thì sau khi lấy ra vẫn y như cũ.

Xét về mặt thời gian thì gần như giống nhau, nhưng thời gian thu hoạch ruộng nương ở trong không gian là một ngày còn ở bên ngoài lại là ba tháng.

Đây chẳng phải là một vũ khí gian lận rất tốt sao.

Nói như vậy, nếu như trồng lương thực bên trong không gian thì ngày mai có thể thu hoạch lương thực được rồi, thật sự quá tuyệt vời.

À, trên đó còn viết có nước suối, nước suối có thể chữa lành vết thương, tăng cường cơ thể, làm đẹp da.

Vương Tiểu Thanh ra khỏi căn nhà gỗ, tìm được một dòng suối nhỏ, đây chắc hẳn là nước Linh Tuyền.

Vương Tiểu Thanh uống liền mấy ngụm, một lúc sau trên người liền xuất hiện một vết bẩn, vì vậy liền dứt khoát c ởi quần áo ra dùng nước Linh Tuyền tắm rửa.

Tắm xong liền phát hiện làn da trắng như là trứng gà bóc.

Đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô úp mặt xuống dưới nước, không nhìn thì không biết, vừa nhìn thấy liền giật nảy mình, thật sự rất đẹp, lông mày rậm, mắt to và chiếc mũi nhỏ, nhưng trông hơi giống một mỹ nhân ốm yếu.

Cũng đúng thôi, nguyên chủ vẫn luôn ăn không đủ no, chiều cao hơn một mét sáu, nhưng cân nặng không đến năm mươi cân.

Ngũ quan này thì không có gì để nói, bất quá trước kia hẳn là không có xinh đẹp được như vậy, ban nãy uống nhiều nước Linh Tuyền như vậy mà hiện tại mới phát hiện ra nước ở đây tinh khiết, vị ngọt lành.

Nói đến đây, Vương Tiểu Thanh chỉ muốn lấp đầy bụng, nếu không thật sự sẽ biến thành một con quỷ chết đói, niệm thầm một chút liền ra khỏi không gian, quay về lại căn phòng.

Vừa định mở cửa ra, chợt nghe thấy hai mẹ con mẹ kế ở bên ngoài đang thao thao bất tuyệt, cô đứng yên lắng nghe cuộc trò chuyện.

“Mẹ, chúng ta lén báo danh nó xuống nông thôn, nếu nó không chịu đi thì phải làm sao” tiếng Vương Mộng Mộng vang lên.

“Đứa ngốc này, nếu nó mà không đi, sẽ bị đánh giá là phần tử xấu, chỉ cần đã báo danh, có đi hay không không phải do nó quyết định.

” Giọng nói tính toán của mẹ kế vang lên.

“Mẹ, mẹ phải giấu kỹ tiền, đừng để nó tìm được.



“Yên tâm đi, mẹ giấu kỹ rồi, con gái, có muốn ăn móng heo không, chúng ta đi mua” bà ta lại thèm rồi.

“Muốn, mẹ, con còn muốn ăn thịt kho tàu”

Một lát sau, liền nghe thấy tiếng hai người đóng cửa đi ra ngoài, lúc này Vương Tiểu Thanh mới mở cửa đi ra ngoài.

Được lắm, thì ra Vương Tiểu Thanh bị hai người bắt nạt đến chết, còn tôi sẽ không để các ngươi bắt nạt đến chết đâu, cứ chờ đấy mà xem.

Vương Tiểu Thanh quyết định tốc chiến tốc thắng, trước tiên đập vỡ khóa đi vào phòng bếp, bên trong có không ít lương thực, Vương Tiểu Thanh cũng không lấy hết, chỉ lấy những thứ tốt, gạo trắng và bột mì mỗi thứ một túi, đều lấy hết.

Còn có một chút đồ ăn vặt, bánh đào gì gì đó, vừa ăn vừa lấy, hết cách rồi, nếu nấu cơm sẽ không kịp, cô còn có chuyện quan trọng phải làm.

Ăn năm sáu miếng bánh đào, uống hai chén nước, Vương Tiểu Thanh mới bình thường trở lại.

Đi tới phòng của mẹ kế và cha bắt đầu tìm kiếm mục tiêu, không biết Lưu Thải Hồng sẽ để tiền ở đâu đây.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 3: 3: Xuyên Qua Thập Niên 70



Trên giường, tủ quần áo, bàn học, quần áo, giày dép, Vương Tiểu Thanh tìm kiếm một lúc lâu, cũng không tìm thấy.

Suy nghĩ một chút, có khi nào dấu dưới gầm giường không?, Vương Tiểu Thanh nằm sấp xuống gầm giường, tìm một lúc cũng chỉ có mấy đôi giày và một bình gốm.

Vương Tiểu Thanh cảm thấy cái bình gốm này rất khả nghi, cầm lên nhìn xem thấy bên trong trống không, vừa định đặt lại chỗ cũ, lại phát hiện sàn nhà hình như không đúng sàn nhà không khớp.

Vương Tiểu Thanh đi xuống phòng bếp tìm một cái kéo, cạy sàn gỗ lên, quả nhiên có một hộp sắt.

Hộp sắt không có khóa, Vương Tiểu Thanh trực tiếp mở ra, bên trong có ba cuốn sổ tiết kiệm, cuốn thứ nhất là tiền tiết kiệm nhiều năm qua của Vương Đại Nghĩa, cũng chỉ có hơn tám trăm.

Cuốn sổ thứ hai là sổ tiết kiệm mới, bên trên đánh dấu là tiền bồi thường, ước chừng ba nghìn, cuốn sổ tiết kiệm cuối cùng là tiền tích góp mấy năm qua của mẹ kế, có hơn ba trăm.

Vương Tiểu Thanh không thèm lấy, để lại cuốn sổ của bà ta, vừa định đặt lại, lại phát hiện còn có một tờ giấy.

Mở tờ giấy ra mới phát hiện, thì ra đây là giấy chứng nhận công việc, trên giấy còn có con dấu của nhà máy, đại khái viết đây là giấy chứng nhận bồi thường công việc của cha cô Vương Đại Nghĩa, dựa vào tờ giấy này là có thể đến nhận việc.

Vương Tiểu Thanh cảm thán thiếu chút nữa là cô đã bỏ lỡ rồi, phần công việc này đại khái có thể bán được mấy trăm tệ, Vương Tiểu Thanh đối với việc trao đổi vật chất ở thời đại này cũng không hiểu rõ lắm, đợi lát nữa cô sẽ đi ra ngoài nghe ngóng.

Vương Tiểu Thanh đem hộp đặt về chỗ cũ, gạo trắng, bột mì cùng đồ ăn vặt toàn bộ ném vào trong không gian, suy nghĩ một chút, hẳn là nên đi tìm hộ khẩu.

Thời gian cấp bách, lúc tìm được hộ khẩu, đồ đạc trong nhà đã bị lục tung loạn xị lên như bị trộm ghé qua, thu hoạch ngoài ý muốn là trong hộ khẩu kẹp rất nhiều phiếu lương thực và một ít phiếu vải.

Vương Tiểu Thanh không kịp sắp xếp đồ đạc về lại vị trí cũ, cuối cùng mở tủ quần áo ném toàn bộ quần áo giày dép của mình vào trong không gian.

Từ khi mẹ kế tới đây, nguyên chủ cũng chưa từng mua thêm bộ quần áo nào cả.

Quần áo tuy có chút ngắn nhưng vẫn sạch sẽ và ngăn nắp.

Vương Tiểu Thanh rón ra rón rén mở cửa phòng ra, quan sát một chút, lúc này tất cả mọi người đều ở nhà nghỉ trưa, không có ai ở bên ngoài.

Vương Tiểu Thanh lén lút đi xuống lầu, mãi tới khi đi ra khỏi đại viện rồi thì cô mới có thể buông lỏng cảnh giác, lại hồi tưởng một chút, tận lực tránh con đường mà mẹ kế cùng chị kế có thể trở về.

Đầu tiên cô đi đến văn phòng thanh niên trí thức, kiểm tra thời gian cô lên xe lửa.

"Chào đồng chí, làm phiền đồng chí kiểm tra một chút Vương Tiểu Thanh khi nào sẽ lên xe lửa và sẽ đi đâu vậy" Vương Tiểu Thanh thân thiện hỏi chị giá ở cửa sổ văn phòng.

"Chờ một chút, tôi xem xem" thoạt nhìn chị gái này tâm tình cũng không tệ lắm, bắt đầu lật xem bảng biểu.

"Sắp xếp bảy ngày sau, địa điểm xuống nông thôn là đại đội sản xuất huyện Hành tỉnh Hồ Nam" Chị gái trả lời.

"Chuyện là như này, tháng trước cha tôi không may qua đời, mẹ kế đối với tôi không tốt lắm, không cho tôi ăn cơm, cho nên tôi muốn xuống nông thôn sớm một chút, đồng chí xem giúp tôi hai ngày tới có thể xuống nông thôn không" dáng vẻ Vương Tiểu Thanh gầy yếu, nhìn qua là thấy xót thương.

"Là như vậy sao, vậy cô cũng không dễ dàng gì, để tôi xem xem" Chị gái cũng rất dễ nói chuyện, cuối cùng cho Vương Tiểu Thanh đổi đến buổi sáng ngày kia sẽ lên xe lửa.

Địa điểm không thay đổi, hiện tại xuống nông thôn, hộ tịch cũng sẽ đổi thành nông thôn, cho nên hiện tại một mình Vương Tiểu Thanh một hộ khẩu.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 4: 4: Tài Chính Hùng Hậu



"Cám ơn đồng chí, à đúng rồi, chị gái của tôi cũng muốn xuống nông thôn, hôm nay chị ấy không có thời gian đến, tôi đến báo danh thay cho chị ấy, họ tên chị ấy là Vương Mộng Mộng, sống ở Thượng Hải! ! ! ! ! ! thông tin cá nhân…………" Vương Tiểu Thanh bình tĩnh nói lại thông tin mà mình cố ý ghi nhớ trước đó không lâu.

"Được rồi" đồng chí nữ nhanh chóng làm xong thủ tục.

Vương Tiểu Thanh cảm ơn xong liền rời đi, trước khi đi, chị gái này còn dặn dò cô ngày mốt không được đến muộn.

Vương Tiểu Thanh từ văn phòng thanh niên trí thức đi ra, lại không biết nên đi đâu bất quá bây giờ đã là buổi chiều, cô vẫn chưa ăn cơm, bánh đào lúc sáng ăn ở nhà đã sớm tiêu hóa hết rồi, cũng không biết mẹ kế và chị kế đã phát hiện tình huống trong nhà hay chưa.

Vương Tiểu Thanh vừa đi vừa nhịn không được mà bật cười, thật là hả lòng hả dạ mà.

“A, đúng rồi, vẫn còn chuyện chưa xong” Vương Tiểu Thanh nhớ tới nguyên chủ có một người bạn ở bên kia phía bắc, trước đó không lâu còn cùng nguyên chủ oán giận nói không muốn xuống nông thôn, muốn mua công việc, nhưng không tìm được cách.

Dù sao thì hiện tại công việc cũng khó có được, người bạn này cũng coi như không tệ, sẽ không hãm hại nguyên chủ, suy nghĩ một chút, Vương Tiểu Thanh quyết định trước tiên đi ăn một bữa rồi mới qua đó.

Hỏi thăm người qua đường, cô tìm được nhà hàng quốc doanh, bây giờ còn chưa tới thời gian mọi người tới nhà hàng ăn cơm, nên không có người tới ăn cơm.

Vương Tiểu Thanh cầm thực đơn lên xem, trước mắt có thịt kho tàu và cá kho, đậu hũ, một số món ăn thông thường.

"Xin chào đồng chí, tôi muốn thịt kho tàu và canh trứng rong biển, hai lạng cơm" Vương Tiểu Thanh thật sự thèm thịt.

“Được, tổng cộng là bốn phiếu lương thực và một đồng”.

Vương Tiểu Thanh lấy phiếu lương thực và tiền ra thanh toán hóa đơn, ngồi xuống đợi khoảng mười phút, đồng chí thu ngân tới nói đã làm xong.

Vương Tiểu Thanh bưng thức ăn lại đây, trước tiên ăn một miếng thịt kho, hương vị khá ngon, Vương Tiểu Thanh uống một bát canh rồi mới bắt đầu ăn cơm.

Dù sao đã lâu rồi không được ăn thịt, trước tiên ăn canh để làm dịu dạ dày một chút, hai mươi phút sau, thịt kho tàu, canh trứng rong biển và cơm đều đã ăn hết sạch.

Vương Tiểu Thanh ăn tới mức no căng, may mắn bên cạnh cô không có ai, nếu không cô sẽ rất ngượng ngùng, chủ yếu là do bị đói quá lâu.

Sau khi Vương Tiểu Thanh ăn uống xong, căn cứ theo trí nhớ của nguyên chủ đi tới đại viện của Tiểu Bình, đây là một trong số ít bạn bè của Vương Tiểu Thanh, cho nên Vương Tiểu Thanh cũng đã đến đây một vài lần, gia đình cô ấy ở lầu bốn, Vương Tiểu Thanh bước tới gõ cửa.

“Tới ngay” giọng nói Tiểu Bình vang lên.

"Tiểu Thanh, cô đến rồi, mau vào mau vào trong ngồi, ba mẹ tôi đang đi làm, một mình tớ ở nhà chán muốn chết" Tiểu Bình mở cửa ra nhìn thấy bên ngoài là Vương Tiểu Thanh liền cao hứng kéo cô đi vào phòng mình.

Vương Tiểu Thanh đi vào phòng, nhìn xung quanh một chút, phòng không lớn nhưng rất ấm áp, sạch sẽ và gọn gàng.

“Nào, uống nước đi” Tiểu Bình bưng một ly nước tới đưa cho cô.

Vương Tiểu Thanh đúng là có chút khát nước, cầm lấy uống một ngụm, có chút ngọt, Tiểu Bình đã cho thêm đường vào ly nước, trong lòng cô bỗng thấy ấm áp.

"Tiểu Bình, tôi có một tin tức tốt và một tin tức xấu, cô muốn nghe cái nào trước" Vương Tiểu Thanh bắt đầu thừa nước đục thả câu.

"Cô lại còn giở trò này nữa, tôi muốn nghe tin tức xấu trước" Tiểu Bình có một loại dự cảm không tốt.

“Tin xấu là ngày kia tôi sẽ xuống nông thôn.



“Cái gì? Ngày kia, cô, như vậy không đúng, cô hiện tại không cha không mẹ, cô là con một, làm sao lại muốn xuống nông thôn?
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 5: 5: Tài Chính Hùng Hậu



Vẻ mặt Tiểu Bình khiếp sợ, theo tình hình bây giờ nếu như trong nhà có hai ba người con không có việc làm nhất định phải có một đứa xuống nông thôn.

Trong nhà cô có anh chị có thể tiếp nhận công việc của bố mẹ, ủy ban nhân dân yêu cầu cô xuống nông thôn, bố mẹ và anh chị đã tìm quan hệ mua việc làm.

Phải biết rằng, một khi đã xuống nông thôn rồi thì có thể cả đời này sẽ cắm rễ ở nông thôn.

Theo tình trạng của Vương Tiểu Thanh, ủy ban nhân dân tuyệt đối sẽ không yêu cầu Vương Tiểu Thanh xuống nông thôn.

"Hả, cô không biết, lúc trước chị kế Vương Mộng Mộng và tôi cùng một hộ khẩu, tôi không tính là con một, hẳn là ủy ban nhân dân yêu cầu chị ấy xuống nông thôn, sau đó chị ấy lén lút báo danh thành tôi đi xuống nông thôn, mãi hôm nay tôi cũng mới biết được" Vương Tiểu Thanh nói rõ ràng nguyên nhân.

“Vậy, làm sao bây giờ? "Mặt Tiểu Bình ủ rũ.

"Không sao, cô không biết đâu tôi từ lâu đã muốn tách khỏi bọn họ, nếu tôi còn ở đây sẽ không tránh được bị bọn họ tra tấn, còn không bằng đi thật xa" Vương Tiểu Thanh nói ra lời trong lòng.

"Tiểu Thanh, cô không cần phải nghĩ như vậy đâu, ở đây cô còn có tôi mà" Tiểu Bình kéo tay Tiểu Thanh lại an ủi.

"Vẫn còn tin tốt nữa, tin tốt chính là công xưởng bồi thường một vị trí công việc chính thức khi cha tôi không may qua đời, tôi muốn bán nó đi, cô có muốn mua không" Vương Tiểu Thanh cuối cùng cũng nói ra trọng điểm.

"Thật sao, vậy cô có công việc rồi thì có thể đi tới văn phòng thanh niên tri thức nói rõ, có thể không phải đi xuống nông thôn nữa" Tiểu Bình lại vui vẻ trở lại.

"Không, Tiểu Bình, cô nghe tôi nói, nếu như tôi đi làm, mẹ kế của tôi sẽ không bỏ qua cho tôi đâu, bà ta sẽ gây sự đến nổi gà kêu chó sủa, mà tôi lại không đánh lại bọn họ, cô có lẽ không biết, bà ta độc ác tới mức nào" Vương Tiểu Thanh nói xong liền nhớ tới buổi sáng bị hai mẹ con bọn họ đánh đến bất tỉnh.

"Thật sao, Tiểu Thanh, cô thật sự muốn bán cho tôi sao" Tiểu Bình có chút vui vẻ cũng có chút không vui vẻ.

"Là thật, nếu không lần này tôi đã không tới đây rồi.

"

"Chờ tôi vài phút, tôi đi gọi điện thoại" Tiểu Bình lập tức chạy xuống phòng thường trực dưới lầu, mượn điện thoại gọi cho mẹ mình.

Khoảng mười lăm phút sau, mẹ Tiểu Bình thở hồng hộc chạy về.

"Tiểu Thanh, lời Tiểu Bình nói có đúng không, cháu muốn bán công việc cho nó sao" Mẹ Tiểu Bình chưa kịp ngồi xuống đã vội vàng hỏi trước.

"Là thật dì à, dì xem cái này sẽ biết" Vương Tiểu Thanh và mẹ Tiểu Bình cũng đã gặp nhau nhiều lần, Vương Tiểu Thanh biết cả nhà họ đều là người chính trực, vì vậy liền đưa giấy chứng nhận công việc cho mẹ Tiểu Bình xem.

Mẹ Tiểu Bình mở ra nghiêm túc đọc một chút, cũng đồng tình nhìn Tiểu Thanh.

"Đứa nhỏ đáng thương, cháu có muốn suy nghĩ lại một chút hay không" Mẹ Tiểu Bình sợ Tiểu Thanh còn chưa nghĩ rõ ràng.

"Không cần suy nghĩ, ngày mai cháu sẽ xuống nông thôn, phần công việc này nếu như hai người không mua, cháu cũng sẽ bán cho người khác.

"

Về phần giá cả, hai người tự xem xem thế nào, cháu tin tưởng hai người" trong lòng Vương Tiểu Thanh hiểu rõ, cũng tin tưởng bọn họ sẽ không nói giá thấp hơn thị trường.

"Được, nếu cháu đã nghĩ kỹ rồi thì dì cũng không lề mề nữa, giá công khai năm trăm" trong lòng mẹ Tiểu Bình có chút bồn chồn, trong nhà vốn dự tính chuẩn bị năm trăm cho Tiểu Bình mua công việc, nhưng cũng không biết Vương Tiểu Thanh có chê ít hay không.

"Được, vậy thì năm trăm đồng, tốt nhất hôm nay chúng ta nên nhanh chóng đi làm thủ tục, nói thật với dì, cháu sợ mẹ kế ngày mai sẽ đến cửa nhà máy chặn đường cháu" Tiểu Thanh nghĩ hiện tại bọn họ hẳn đã phát hiện thảm kịch trong nhà.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 6: 6: Chuẩn Bị Trước Khi Xuống Nông Thôn



Bọn họ sẽ mất một khoảng thời gian để dọn dẹp và sắp xếp lại, vậy nên nếu cô không xử lý xong chuyện này cô sẽ không có cơ hội quay đầu lại được, ngày mai bọn họ sẽ đi khắp nơi tìm cô cho mà xem.

“Được, cháu chờ một chút” Mẹ Tiểu Bình rất thoải mái, vào trong phòng lấy tiền ra, mẹ Tiểu Bình cũng không phải dạng ăn chay, công việc này do bà tự mình mua được, Nếu Lưu Thải Hồng dám phá rối, bà ta chắc chắn không thể đánh lại mẹ Tiểu Bình, vì mẹ Tiểu Bình cao hơn Lưu Thải Hồng một cái đầu.

.

Vài phút sau, mẹ Tiểu Bình đưa một phong bì cho Tiểu Thanh, Tiểu Thanh nhìn một chút, là nhân dân tệ mệnh giá mười tệ, tổng cộng năm mươi tờ.

Vương Tiểu Thanh đem phong bì cất kỹ trên người, trên thực tế là để vào trong không gian.

"Đi thôi, dì, chúng ta tranh thủ thời gian một chút" nói xong, ba người liền ra khỏi nhà, bọn họ đi xe buýt tới nhà xưởng nơi cha cô Vương Đại Nghĩa làm việc, sau khi hỏi thăm, bọ họ tìm được nhân viên phụ trách làm thủ tục nhận việc.

Đồng chí làm thủ tục cũng rất cẩn thận, yêu cầu Vương Tiểu Thanh điền một tờ đơn, trong đó phải viết thông tin cá nhân của Vương Đại Nghĩa và thông tin cá nhân của cô, còn phải viết rõ bản thân cô tự nguyện chuyển nhượng công việc sang cho Tiểu Bình.

Vương Tiểu Thanh cẩn thận điền đầy đủ tờ đơn, còn ấn dấu tay điểm chỉ.

Một lát sau, thủ tục nhận việc Tiểu Bình đã làm xong, cô được phát đồng phục và thẻ công nhân, ngày mai có thể bắt đầu làm việc.

Bọn họ chia tay nhau ở cổng nhà máy, Tiểu Bình và mẹ Tiểu Bình muốn kéo cô về nhà họ ăn cơm, nhưng bị cô từ chối.

Cô còn dặn bọn họ nếu như mẹ kế có tìm đến thì không nói cho bà ta biết cô sẽ xuống nông thôn sớm, Tiểu Bình cùng mẹ Tiểu Bình đều hiểu ý.

Sau khi tạm biệt, trời đã không còn sớm, khi đang đi bộ cô bỗng nhìn thấy một ngân hàng, Vương Tiểu Thanh nảy ra ý định, tiền tiết kiệm vẫn nên lưu trên danh nghĩa của cô, vì vậy cô bước vào ngân hàng! ! ! ! ! !

Lúc ra khỏi ngân hàng, Vương Tiểu Thanh nhìn sổ tiết kiệm có số dư bốn ngàn trong tay, cảm giác vô cùng an tâm, trước đó số tiền thừa kế của cha cô có ba ngàn tám trăm, cộng thêm năm trăm bán công việc, tổng cộng là bốn ngàn ba trăm, Vương Tiểu Thanh gửi tiết kiệm bốn ngàn, còn lại hơn ba trăm để chi tiêu hàng ngày.

Nhìn trời sắp tối, Vương Tiểu Thanh nghĩ tốt hơn hết là ở gần nhà ga xe lửa, nên cô bắt chuyến xe buýt cuối cùng đến ga.

Khi đến nơi, trời đã tối nhưng biển hiệu của nhà trọ vẫn sáng.

Vương Tiểu Thanh bước vào.

"Xin chào đồng chí, tôi muốn một phòng đơn, hai đêm" Vương Tiểu Thanh vừa nói vừa chuẩn bị tiền.

"Bốn hào, xin cung cấp chứng minh" nữ thu ngân lấy ra sổ đăng ký chuẩn bị đăng ký.

"Ách~cái này, đồng chí, cô xem, đây là sổ hộ khẩu của tôi, là như vậy, ngày kia tôi sẽ xuống nông thôn, nhà của tôi cách nơi này quá xa, vì vậy tôi mới đến đây ở trước cho tiện, tôi không có chứng minh mà đồng chí yêu cầu" Vương Tiểu Thanh lúng túng lấy sổ hộ khẩu ra, cô thế mà lại quên mang chứng minh.

"Được rồi" cô thu ngân nhìn sổ hộ khẩu, trên sổ viết chuyển từ Thượng Hải đến tỉnh Hồ Nam, cô ấy cũng không có làm khó cô, liền bắt đầu làm thủ tục đăng ký, sau đó đưa chìa khóa cho cô, số trên chìa khóa là 203.

Vương Tiểu Thanh vui vẻ nhận chìa khóa đi lên lầu, mở cửa phòng 203 ra, bên trong chỉ có một giường, một cái bàn nhỏ, một cái ghế.

Đáng tiếc không có nhà vệ sinh, phải dùng nhà vệ sinh công cộng, thời đại này đều dùng nhà vệ sinh công cộng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 7: 7: Chuẩn Bị Trước Khi Xuống Nông Thôn



Vương Tiểu Thanh cảm giác không đói bụng, nên cũng không ra ngoài mua cơm, mà ăn hai cái bánh đào, ở trong không gian rửa mặt một chút liền đi ngủ, một đêm yên bình không mộng mị.

Sáng sớm hôm sau, Vương Tiểu Thanh ngủ dậy cảm giác có chút thèm thịt, lúc xuống lầu cô hỏi cô thu ngân xem mua bánh bao thịt ngon ở đâu, trung tâm mua sắm ở chỗ nào.

Đi vài phút liền thấy nhiều quầy bán đồ ăn sáng, cô thu ngân nói nhà thứ hai ăn ngon nhất, Vương Tiểu Thanh mua hai cái nếm thử trước.

Bánh bao khá to, với lượng cơm hiện tại, ăn hai cái là no, nếm thử một miếng thấy mềm và thịt tươi.

"Chủ quán, cho tôi ba mươi cái, gói lại mang về" Vương Tiểu Thanh nghĩ có thể để trong không gian, có lúc không có thời gian ăn cơm, có thể ăn cái này.

"Được được, cô gái trẻ này, sao cô mua nhiều thế, có phải trong nhà mời khách hay không" ông chủ vừa gắp bánh bao, vừa nói chuyện với Vương Tiểu Thanh.

"Đúng vậy! " Vương Tiểu Thanh không nghĩ tới mua bánh bao còn bị người ta hỏi.

Mua xong bánh bao, cô tìm một con ngõ nhỏ vắng người, sau đó liền ném bánh bao vào trong không gian.

Từ ngõ nhỏ đi ra cô trực tiếp đi đến hợp tác xã và trung tâm mua sắm, trong đầu đã nghĩ sẵn những thứ cần mua.

"Đồng chí, tôi muốn một cái bàn chải đánh răng, một tuýp kem đánh răng, hai cái khăn mặt, một đôi ủng đi mưa, một đôi dép lê" ngày hôm qua lúc Vương Tiểu Thanh thu dọn đồ đạc, kỳ thật có đóng gói bàn chải đánh răng và khăn mặt, nhưng đã dùng hơn một năm, quá cũ rồi, một đôi ủng đi mưa là để lúc làm việc đồng áng sẽ dễ giặt.

"Tổng cộng hết sáu đồng" chủ yếu là đôi ủng đi mưa mắc tiền, người bình thường ít ai mua.

Mua xong những thứ này, Vương Tiểu Thanh đi vào trung tâm mua sắm bên cạnh, mua mấy đôi vớ, mua ba bộ đồ lót vì đồ cũ đã chật, mặc không thoải mái.

Cô mua thêm hai chiếc áo sơ mi cotton, một hồng, một trắng, hai quần đen, một áo khoác len vàng và một đôi giày da nhỏ, mùa xuân mặc rất hợp.

Một chuyến đi này,tổng cộng cô tiêu hết một trăm ba mươi lăm đồng, Vương Tiểu Thanh cảm giác có chút đau lòng, vì dù sao hiện tại một tháng lương trung bình chỉ khoảng ba mươi đồng, bình thường nhiều người đều là tự mua vải rồi may quần áo, quần áo may sẵn thì đắt.

Vương Tiểu Thanh đi vào nhà vệ sinh, cô cho tất cả đồ vào không gian.

Không biết bây giờ mấy giờ rồi.

"Chào chị, làm phiền chị một chút, xin hỏi bây giờ là mấy giờ rồi?" Vương Tiểu Thanh liếc thấy chị gái đang rửa tay bên cạnh, trên tay có đeo đồng hồ.

“Một giờ năm phút”.

"Cám ơn chị" Vương Tiểu Thanh lịch sự trả lời, có vẻ cô cũng nên mua một chiếc đồng hồ.

.

Vì thế Vương Tiểu Thanh lại đi ra ngoài dạo qua một vòng, thấy giá đồng hồ đeo tay loại rẻ nhất cũng đã 60 đồng, loại tốt hơn một chút thì hơn một trăm đến hai trăm đồng, cảm giác có chút tiếc tiền.

Cuối cùng cô nghĩ tới ngày mai khi đến nông thôn ở huyện Hành tỉnh Hồ Nam, đồng hồ đeo tay ở đấy hẳn là sẽ rẻ hơn một chút, nên quyết định ngày mai sẽ mua sau.

Nghĩ vậy, Vương Tiểu Thanh liền bước ra ngoài trung tâm.

Trước tiên cô đi ăn cơm, sau khi ăn xong, cô mua năm cân bánh trứng ở lề đường rồi về nhà khách nghỉ ngơi.

Ở tầng một, cô đưa hai miếng bánh trứng cho cô thu ngân, nhưng cô ấy từ chối không nhận.

"Không sao đâu, tôi mua nhiều lắm, cảm ơn cô đã chỉ đường," Vương Tiểu Thanh nói xong liền đặt bánh trứng xuống rồi chạy đi.

Cô thu ngân cẩn thận dùng khăn tay bọc bánh trứng lại, nghĩ đến ở nhà còn có em trai và em gái.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 8: 8: Khóc Lóc



Vương Tiểu Thanh đoán không sai, lúc này mẹ kế Lưu Thải Hồng và chị kế Vương Mộng Mộng đang chặn trước cửa nhà máy nơi Vương Đại Nghĩa làm việc.

"Mẹ, chúng ta có thể đợi được nó không?" Vương Mộng Mộng cảm thấy ngồi ở chỗ này quá mất mặt, người đến người đi, đợi từ buổi sáng đợi đến bây giờ, còn chưa được ăn gì.

"Chắc chắn có thể, nó có bản lĩnh lắm mà, sổ tiết kiệm, công việc, toàn bộ đều bị nó lấy đi hết, ngay cả lương thực cũng lấy đi, phải biết rằng, gạo trắng và bột mì đều là mẹ tích trữ từ lâu, giờ không còn gì để ăn, nếu nó không muốn xuống nông thôn thì phải đến nhà máy làm thủ tục nhận việc, mẹ không tin không đợi được nó" Nói đến Vương Tiểu Thanh, Lưu Thải Hồng liền tức giận đến run cả người.

Chiều hôm qua, sau khi ăn uống no nê xong, khi hai mẹ con vừa mở cửa nhà ra, phản ứng đầu tiên chính là nhà bị trộm.

Bởi vì Vương Tiểu Thanh nhát như chuột, không có khả năng làm ra loại chuyện này.

Phát hiện sổ tiết kiệm, giấy chứng nhận công việc và các loại phiếu đều mất, Lưu Thái Hồng muốn đi báo cảnh sát, cho đến khi Vương Mộng Mộng phát hiện ra quần áo của Vương Tiểu Thanh cũng không thấy đâu.

Thì hai người mới nhận ra, đúng thật là Vương Tiểu Thanh đã lấy hết mọi thứ đi, Lưu Thải Hồng tức giận đến mức thiếu chút nữa ngất xỉu, còn Vương Mộng Mộng thì khóc lóc thảm thiết bên cạnh.

"Bột mì của tôi, gạo của tôi, công việc của tôi~~" Cả khu nhà đều là tiếng khóc lóc thảm thiết của hai mẹ con bọn họ.

Đến chập tối, hai mẹ con họ mới dọn dẹp xong nhà cửa.

“Không được, mẹ phải ra ngoài đi tìm nó.

" Lưu Thải Hồng lòng nóng như lửa đốt, không muốn ngồi yên chờ đợi nữa.

"Mẹ, mẹ đi đâu tìm nó, chúng ta căn bản không biết nó sẽ đi đâu" Vương Mộng Mộng vẫn còn đắm chìm trong nỗi đau không tiền và lương thực, khuôn mặt tròn trĩnh nhăn nhó lại.

"Mẹ đến nhà bạn nó xem một chút, còn có nhà khách gần đó, mẹ phải đi hỏi thăm" Lưu Thái Hồng biết Tiểu Thanh không có nhiều bạn bè và một trong số ít người bạn đó là Tiểu Bình, đã từng đến nhà họ vài lần trước đây.

Bà đoán Tiểu Thanh không có chỗ nào khác để đi, nên có thể đã đến nhà người bạn này.

Lưu Thải Hồng vội vã rời đi, Vương Mộng Mộng vốn muốn đi theo nhưng vừa chạy ra ngoài thì đã không thấy bóng dáng mẹ mình đâu.

Nửa giờ sau, Lưu Thải Hồng đến trước cửa nhà Tiểu Bình.

“Cốc cốc cốc~” Lưu Thái Hồng gõ cửa, bên trong vang lên tiếng cười nói vui vẻ, trong lòng bà bắt đầu tưởng tượng ra cảnh bọn họ đang chúc mừng Vương Tiểu Thanh đã lấy được nhiều tiền như vậy.

Trong nhà Tiểu Bình đúng là đang ăn mừng, vì công việc của Vương Tiểu Thanh đến rất đúng lúc, nếu không qua một tuần nữa, Tiểu Bình sẽ phải xuống nông thôn.

“Ai đấy?” Mẹ Tiểu Bình nghe thấy tiếng gõ cửa nhưng không mở ngay mà là hỏi trước.

"Là tôi, mẹ của Tiểu Thanh, xin hỏi Tiểu Thanh có ở nhà cô không" Lưu Thái Hồng lịch sự hỏi thăm.

"Tiểu Thanh sao? Không có con bé không có đến đây.

Sao vậy, đã muộn thế này mà Tiểu Thanh vẫn chưa về nhà à?” Mẹ Tiểu Bình vừa nói vừa mở cửa cho Lưu Thái Hồng nhìn xem trong nhà.

Trên mặt Lưu Thải Hồng lộ rõ vẻ không tin, cho nên khi cửa mở ra, bà ta trực tiếp đi vào trong, bà ta nhìn thấy chính là cả gia đình Tiểu Bình đang ăn cơm.

Lưu Thải Hồng bất chấp tất cả, không cần biết đúng sai, trực tiếp chạy vào các phòng khác tìm kiếm, ngay cả nhà vệ sinh cũng không bỏ qua.

"Chị ơi, Tiểu Thanh thật sự không đến đây" Mẹ Tiểu Bình cũng không nói nhiều, chỉ ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

"Thật ngại quá, hôm nay con bé nó bướng bỉnh cãi nhau với tôi rồi bỏ nhà đi.

Tôi đã tìm nó cả buổi rồi, lo lắng quá nên mới…” Lưu Thái Hồng viện cớ để che giấu hành vi bất lịch sự của mình.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 9: 9: Khóc Lóc



"Không sao, chúng tôi hiểu mà.

Nếu Tiểu Thanh đến, tôi chắc chắn sẽ bảo con bé về nhà," mẹ Tiểu Bình nói mà không thèm ngẩng đầu lên.

"Được, cảm ơn cô."

Lưu Thải Hồng bước ra khỏi sân nhà Tiểu Bình, cảm thấy vừa bối rối vừa tức giận.

"Con bé chết tiệt này còn có thể đi đâu được chứ?"

Lưu Thái Hồng trở về nhà vừa đi vừa lẩm bẩm.

Khi thấy mấy nhà khách, bà ta cũng vào hỏi xem có khách nào tên là Vương Tiểu Thanh không.

Đáng tiếc là không tìm được, lúc về đến nhà, con gái Vương Mộng Mộng đã ngủ, Lưu Thải Hồng cảm giác huyết áp của mình lại tăng cao, nó thế mà vẫn ngủ được.

Cho nên sáng sớm hôm sau, hai mẹ con liền đến cổng nhà máy đợi.

Lưu Thải Hồng không tin Tiểu Thanh sẽ từ bỏ công việc tốt như vậy để xuống nông thôn, ngay cả khi muốn bán công việc cho người khác, cô ấy cũng phải đến nhà máy làm thủ tục.

Hai người đợi từ sáng sớm đợi đến chạng vạng, mà vẫn không thấy Tiểu Thanh, Vương Mộng Mộng đói đến mức bụng réo lên.

"Mẹ, chúng ta trở về đi, nhà máy cũng đã tan ca rồi" Vương Mộng Mộng vừa mệt vừa đói.

"Được rồi, mai lại đến.

Mẹ sẽ xin nghỉ thêm hai ngày nữa," Lưu Thái Hồng nói.

Bà làm công việc tạm thời, một tháng có bốn ngày nghỉ, thời gian còn lại không đi làm thì phải xin nghỉ.

Về đến nhà, Lưu Thải Hồng chuẩn bị nấu cơm.

Nhìn trong tủ bát, chỉ còn ít gạo lứt và bột ngô, bà lấy một ít bột ngô ra làm bánh ngô, làm nhiều để ngày mai mang đi ăn.

Một giờ sau, bánh ngô và một chén cải trắng được dọn lên bàn.

"A~mẹ, chúng ta chỉ ăn thế này thôi à" Vương Mộng Mộng khóc không ra nước mắt, ngày hôm qua còn đang ăn móng heo cùng thịt kho tàu đó.

"Có cái ăn là tốt rồi, qua vài ngày nữa, ngay cả cái này cũng không có mà ăn" Lưu Thái Hồng trầm ngâm.

Trước đây, với lương thực và công việc của Vương Đại Nghĩa, cùng với việc khắt khe phần ăn của Tiểu Thanh, hai mẹ con bọn họ sống rất sung túc.

Bây giờ không còn tiền, không còn lương thực, bà cũng không biết sẽ sống thế nào.

Hay là...!tìm người khác?

Trong khi đó, Vương Tiểu Thanh đang ngủ say trong nhà khách, chuẩn bị tinh thần cho chuyến đi xuống nông thôn vào ngày mai.

Sáng hôm sau, Vương Tiểu Thanh dậy sớm, rửa mặt, ăn bánh bao lấy từ trong không gian ra, cô nghĩ mặc dù bản thân có không gian, nhưng cô không thể đi tay không xuống nông thôn được, người khác sẽ nghi ngờ.

Thế là từ trong không gian lấy ra một chiếc balo màu xanh, vốn trước đây dùng để đựng sách khi đi học, bây giờ vừa vặn đựng một ít quần áo và đồ ăn.

Lấy từ không gian ra một bộ quần áo cũ, năm cái bánh đào, bốn cái bánh bao thịt, gói lại và bỏ vào balo, còn những thứ khác, nếu có ai hỏi thì nói là đã gửi đi rồi.

"Mình cũng thật thông minh" tâm trạng của Vương Tiểu Thanh cũng không tệ lắm, lưng đeo balô cẩn thận đi về phía nhà ga xe lửa.

Sợ rằng mẹ kế Lưu Thái Hồng biết hôm nay cô xuống nông thôn sẽ đến chặn cô lại.

Đi đến nhà ga, nhìn thấy có người cầm biển ghi phòng thanh niên tri thức, Vương Tiểu Thanh đi qua đăng ký lấy vé xe lửa.

"Vương Tiểu Thanh phải không, đây là vé tàu đến thành phố Hành, tỉnh Hồ Nam, còn có 20 đồng trợ cấp, cầm lấy xong nhanh chóng vào ga đi", nam thanh niên tri thức nhanh chóng đưa vé và tiền.

"Cám ơn đồng chí" Vương Tiểu Thanh không ngờ lại được trợ cấp 20 đồng, đây là quả thật là niềm vui bất ngờ.

Vương Tiểu Thanh cất đồ vào không gian, rồi vào ga, nhà ga này thật sự đơn sơ và nhỏ.

Ở đây có khá nhiều người, phần lớn đều xuống nông thôn, nam nữ thanh niên mang hơi thở của thanh xuân.

Vương Tiểu Thanh không muốn bản thân quá nổi bật, cho nên cô mặc quần áo cũ, nhưng vẫn thu hút không ít ánh nhìn.
 
Back
Top Bottom