Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 260: Chương 260



“Đồng chí, hai người thật sự có con mắt tinh tường, bây giờ ngoài kia không ai dám buôn bán nhà cửa, hai người yên tâm, nhà này là nhà cũ, có giấy tờ đất đai, không cần lo về vấn đề quyền sở hữu và chuyển nhượng đất. Còn về giá nhà, tôi cũng không lấy nhiều, hai căn một vạn.”

Chủ nhà nhìn ra được cặp vợ chồng này là người có tiền, từ trang phục đến khí chất đều cho thấy điều đó.

“Năm nghìn tệ, nếu đồng ý thì bán, còn không bán thì thôi.” Vương Tiểu Thanh nói xong liền định kéo Trương Vũ rời đi.

“Ấy, đồng chí, chúng ta thương lượng một chút, giá này có thể đàm phán lại mà.”

Chủ nhà bắt đầu luống cuống, chủ nhà đã muốn bán từ lâu rồi, nhưng bây giờ không được phép giao dịch nhà cửa, đều là giao dịch ngầm, rất khó bán, khó khăn lắm mới có khách hàng đến, khách hàng này đi rồi, biết bao giờ mới có khách hàng đến mua nữa.

“Vậy ông nói đi, giá bao nhiêu?” Vương Tiểu Thanh có ý dừng lại.

“Tôi giảm cho đồng chí một nghìn. còn chín nghìn tệ.” Chủ nhà như đứt ruột.

“Sáu nghìn đi, sáu sáu đại thuận.” Vương Tiểu Thanh nhìn chủ nhà.

“Giá cuối cùng, tám nghìn, không thể thấp hơn được nữa.” Chủ nhà muốn khóc tới nơi.

“Được, thành giao, ông có mang giấy tờ nhà theo không?”

“Có, có mang theo.” Chủ nhà từ bên trong áo lấy ra hai tờ giấy, một tờ là giấy tờ đất, một tờ là giấy nhà, trước đây nhà cũ là như thế, ai cầm được giấy tờ đất và nhà thì là của người đó.

“Đi thôi, chúng ta ra ngân hàng rút tiền.” Trương Vũ nắm tay Vương Tiểu Thanh, chủ nhà đi theo phía sau. Cùng nhau đi đến bưu điện.

Hai người trong ba năm qua tiết kiệm được hơn bốn mươi vạn, cộng với mười hai vạn trước khi kết hôn, tổng cộng có năm mươi tư vạn, hai người chia làm hai tài khoản ngân hàng, bằng không sợ có cái gì ngoài ý muốn cũng không đến mức số tiền tích góp biến thành gà bay trứng vỡ.

Trương Vũ rút ra một vạn, đếm tám nghìn đưa cho Vương Tiểu Thanh, Vương Tiểu Thanh đếm lại một lần, thấy không sai, Vương Tiểu Thanh và chủ nhà một tay giao tiền một tay giao khê đất.

“Đây là chìa khóa nhà, tốt nhất hai người nên thay khóa sớm, căn nhà này trước kia bị không ít tên trộm ghé thăm qua, nhưng may mà bên trong không có gì.

Chủ nhà đưa hai chiếc chìa khóa, Trương Vũ nhận lấy, chủ nhà còn để lại số liên lạc, nói nếu cần mua thêm nhà thì cứ liên hệ với chủ nhà, ông ấy còn nhiều nhà và mặt bằng.

Sau khi chia tay chủ nhà, trước tiên hai người đi mua hai ổ khóa, trở lại kiểm tra nhà một chút, thấy cửa sổ vẫn tốt, không có vấn đề gì.

“Mặc dù nơi này hơi cũ một chút, nhưng mở nhà hàng cũng không nên quá phô trương, tạm thời không cần sửa sang lại, chờ qua một hai năm nữa, để anh cả kiếm được tiền rồi tự mình sửa sang lại sau.”

Vương Tiểu Thanh cảm thấy sau này có thể mở nhà nghỉ trên tầng, phải sửa lại một chút mới được, nhưng bây giờ chưa có chính sách cho phép kinh doanh tư nhân, trước mắt mở nhà hàng trước đã. Đợi tới khi có chính sách, sẽ nâng tầng lên năm sáu tầng, tầng một mở nhà hàng, tầng hai cho anh cả và chị dâu ở. Từ tầng ba đến tầng năm mở nhà nghỉ, tầng sáu làm sân thượng phơi chăn chiếu, giặt sạch ga giường gì đó.

“Được, giờ chúng ta trở về đi, báo tin vui cho mọi người.”

Trương Vũ vô cùng vui vẻ, bản thân mình có tiền, cuộc sống tốt đẹp như vậy, tự nhiên cũng muốn anh cả cũng có cuộc sống tốt, như người ta nói, dạy người ta câu cá còn hơn cho người ta cá.

“Được.”

Hai người đạp xe về nhà, về đến nhà đã là buổi chiều, gần đến giờ tan làm, hai người họ đến thẳng nhà anh cả.

Chị dâu và bà Vương đang ở nhà cùng nhau chăm cháu, chị dâu mang thai được mấy tháng rồi, không tiện chăm con.

“Tiểu Thạch, có phải lại nghịch ngợm rồi không?” Vương Tiểu Thanh vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng Tiểu Thạch khóc.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 261: Chương 261



"Ô... ô..."

Tiểu Thạch vừa nghe thấy tiếng cô liền chạy ra.

“Thím út, chú út.” Tiểu Thạch lập tức nín khóc.

“Tiểu Thạch, vừa nãy có phải cháu đang khóc hay không?” Trương Vũ nổi hứng trêu đùa.

"Đường Đường~" Tiểu Thạch chu môi nói.

"Chú út, em dâu, hai người đến rồi, đứa trẻ này quá nghịch ngợm, luôn đòi ăn kẹo, ăn một viên rồi lại muốn ăn thêm nữa. Chị sợ ăn nhiều sẽ hư răng nên không cho nữa, nó liền lăn ra đất khóc lóc," Tào Chiêu Đệ cười nói.

"Ừm, chị dâu, để nó đi dạo với chú út đi, đi hóng gió một chút," Vương Tiểu Thanh bế Tiểu Thạch lên xe đạp của Trương Vũ.

"Oa~." Tiểu Thạch vừa vui vẻ vừa hồi hộp.

Trương Vũ lên xe đạp, chở Tiểu Thạch đi ra ngoài hóng gió.

"Tốt quá, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh trong chốc lát, em dâu, vào nhà ngồi đi," Tào Chiêu Đệ thở phào nhẹ nhõm, gọi Vương Tiểu Thanh vào nhà.

"Được." Vương Tiểu Thanh đi vào phòng khách, thấy bà Vương đang may vá.

"Tiểu Thanh đến rồi, hôm nay không ôn thi à?" Bà Vương ngẩng đầu lên.

"Mẹ, hôm nay bọn con đi lên thị trấn làm chút việc, có tin vui muốn báo cho mọi người,"

Vương Tiểu Thanh rất muốn nói ra ngay nhưng vẫn muốn chờ anh cả về để mọi người cùng nghe.

"Tin vui gì vậy?" Tào Chiêu Đệ mang ghế nhỏ đến ngồi.

"Ừm, chuyện này liên quan đến anh cả và chị dâu, đợi anh cả về rồi con sẽ nói," Vương Tiểu Thanh quyết định giữ bí mật.

"Chắc anh ấy sắp về rồi," Tào Chiêu Đệ nhìn sắc trời.

Mọi người nói chuyện một lúc, Trương Vũ đã đạp xe chở Trương Dũng, trong tay Trương Dũng bế Tiểu Thạch, cùng nhau trở về.

"Anh Dũng, mau lại đây, em dâu nói có tin vui." Trong lòng Tào Chiều Đệ rất háo hức muốn nghe về tin vui, vừa nhìn thấy Trương Dũng về liền gọi anh tới ngay.

"Tin vui gì thế?" Trương Dũng chưa kịp rửa mặt rửa tay, vừa nghe thấy có tin tốt liền chạy đến nghe tin vui.

Cả nhà ngồi chỉnh tề bên bàn.

"Anh nói đi." Vương Tiểu Thanh vốn định nói ra nhưng nghĩ tới đây là ý tốt của Trương Vũ, nên để Trương Vũ nói ra thì tốt hơn.

"Được thôi."

Trương Vũ không từ chối, dù sao ai nói cũng như nhau thôi.

"Anh cả, hai năm trước, anh có nói muốn cùng em kiếm tiền, nhưng cách kiếm tiền của em lại không phù hợp với anh.

Em đã hứa với anh, chuyện này em sẽ giúp đỡ, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội thích hợp.

Hiện tại ở bên ngoài cũng đã có nhiều người bắt đầu làm ăn tư nhân, trước đây phải lén lút, bây giờ không cần lén lút nữa, cũng không bị bắt hay xử phạt.

Vì vậy em và Tiểu Thanh cảm thấy năm sau là cơ hội tốt, bọn em đã thuê hai mặt bằng ở thị trấn, thuê trong ba năm.

Hai mặt bằng này sẽ giao cho anh cả và chị dâu làm ăn, tiền thuê nhà mỗi năm đến cuối năm anh chị trả lại cho bọn em, tiền thuê nhà rất rẻ, anh chị đừng lo mình sẽ không trả nổi, chỉ tám mươi đồng.

Về việc sẽ kinh doanh gì, Tiểu Thanh đã nghĩ ra, có thể mở nhà hàng, buổi sáng bán bún, buổi trưa và buổi tối bán cơm, sau này kinh doanh tốt còn có thể bán thêm đồ ăn khuya."

Trương Vũ một hơi nói xong, Trương Dũng và Tào Chiêu Đệ chưa kịp tiêu hóa hết thông tin.

"Tiểu Vũ, em dâu, hai em nói mở nhà hàng, nhưng tay nghề của anh có được không?" Trương Dũng có chút thiếu tự tin.

"Sao lại không được chứ, anh cả, tay nghề nấu ăn của anh còn ngon hơn Trương Vũ nhiều, tranh thủ thời gian trong vài tháng tới, anh hãy suy nghĩ về thực đơn và giá cả, việc này anh phải tự làm, nếu anh không giải quyết được thì có thể hỏi bọn em,"

Vương Tiểu Thanh đã từng ăn món ăn Trương Dũng nấu, cũng không thua kém gì các nhà hàng quốc doanh, chỉ cần cho đủ gia vị và dầu vào, món ăn sẽ không thể dở được.

"Thật tốt quá, em dâu, chú út, cảm ơn hai em đã nghĩ ra cách tốt như vậy cho anh chị, người bình thường thật khó mà nghĩ ra được."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 262: Chương 262



Tào Chiêu Đệ không do dự như Trương Dũng, hoàn toàn tin tưởng vào Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh, nếu không, trước đây hai người họ cũng không bắt đầu ôn thi sớm như vậy, những người từng chế nhạo hai người họ không đi làm, đều phải nhận lại kết cục ê chề.

"Đúng vậy, Tiểu Vũ, em dâu, thật sự cảm ơn hai em. Em nói đúng, anh phải tự tin vào bản thân mình, từ hôm nay trở đi, trong nhà một ngày ba bữa đều để anh lo," Trương Dũng cũng bắt đầu thấy phấn khích, không liều thì không thành công, mỗi năm tiền thuê mặt bằng chỉ tám mươi đồng, mình vẫn có thể trả được.

"Anh cả, em có một đề xuất, anh nấu ăn, chị dâu bán bún, buổi sáng có thể để chị dâu nấu bún, còn anh có thể ngủ thêm chút, sau đó khi nào thức dậy thì đi chợ mua thức ăn, nấu bữa trưa, như vậy sẽ không quá mệt."

Trương Vũ còn định nói thuê người giúp việc hỗ trợ hai người, nhưng bây giờ nói ra thì còn quá sớm, đợi kinh doanh tốt rồi bọn họ sẽ tự thuê người.

"Ừm, chú út nói đúng, vẫn là các em là người đọc sách có hiểu biết," Trương Dũng ngày càng khâm phục em trai và em dâu của mình.

Sau khi thông báo khôi phục kỳ thi đại học, Trương Hồng Châu càng thêm cố gắng ôn tập, người cũng gầy đi một vòng, gia đình Nhị Cẩu đều nghi ngờ cô có thể đang bị bệnh, nếu không tại sao ba năm nay lại không mang thai thêm lần nào nữa.

Trước đây Nhị Cẩu còn đưa Trương Hồng Châu đi bệnh viện kiểm tra, mọi thứ đều bình thường, nên cũng không nghĩ nhiều, còn cho rằng duyễn chưa tới.

Khi bố mẹ Nhị Cấu hỏi về chuyện này, Trương Hồng Châu đã nói rằng Tào Chiêu Đệ, người ta gả vào nhà họ Trường cũng phải mất ba bốn năm mới sinh được con trai, bão bọn họ đừng nên lo lắng.

Lời này thật sự làm cho cha mẹ Nhị Cẩu yên tâm hơn.

Trương Hồng Châu nhân lúc đi chợ, đến trường trung học ở thị trấn đăng ký thi đại học, lệ phí đăng ký là năm hào.

Kỳ thi diễn ra vào ngày 7, 8, 9 tháng 12. Còn một tháng nữa đến kì thi, trong một tháng đó, Trương Hồng Châu hao hết tâm tư, suy nghĩ làm thế nào để có thể đi thi mà không bị phát hiện, gia đình Nhị Cẩu chắc chắn sẽ có đề phòng.

Trương Hồng Châu cảm thấy cần phải chi tiền, gia đình Nhị Cẩu vốn hứa hẹn cho cô một trăm đồng nhưng cuối cùng chỉ cho năm mươi đồng, còn thiếu năm mươi đồng thì nói sẽ cho cô khi nào cô mang thai.

Vì vậy hiện tại trong tay Trương Hồng Châu có ba trăm năm mươi đồng, trong mấy năm qua thỉnh thoảng cô ta còn lấy trộm tiền tiêu vặt của Nhị Cẩu, còn tiền của mình thì một hào cũng không dám tiêu.

Suy nghĩ kỹ xong, vào một ngày nghỉ Trương Hồng Châu tìm đến khoa phụ sản của bệnh viện trên thị trấn, nhìn thấy một bác sĩ khoảng bốn mươi tuổi, Trương Hồng Châu thấy có bệnh nhân đưa tiền cho bà ta và bà ta nhận lấy.

Chính là bà ta, Trương Hồng Châu nhìn kỹ mặt bà ta, sau đó đợi dưới lầu, đến giữa trưa là thời gian nghỉ ngơi, các bác sĩ đều chuẩn bị đi ăn cơm.

Trương Hồng Châu kéo bác sĩ này lại.

“Bác sĩ, tôi có chuyện riêng muốn nhờ bác sĩ.”

Bác sĩ nhìn xung quanh, thấy không tiện nói chuyện, liền dẫn Trương Hồng Châu đến khu nội trú của bệnh viện, không có ai ở đó.

“Chuyện gì vậy?” Bác sĩ ngồi xuống nhìn Trương Hồng Châu.

“Bác sĩ, tôi là thanh niên trí thức, tôi đã kết hôn, chồng tôi không cho tôi tham gia kỳ thi đại học, tôi muốn nhờ bác sĩ giúp, tôi hy vọng bác sĩ có thể cho tôi nhập viện, để tôi ở bệnh viện trong mấy ngày diễn ra kỳ thi.

Chỉ vài ngày năm viện thôi, tôi không còn cách nào khác, xin bác sĩ giúp đỡ,” Trương Hồng Châu ngồi xuống bên cạnh bác sĩ, đưa qua vài tờ tiền.

Bác sĩ bỏ tiền vào trong túi, liếc nhìn qua, trời ơi, tận ba mươi đồng, còn hơn một tháng lương của mình.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 263: Chương 263



“Được, cô muốn nhập viện ngày nào?” Bác sĩ đồng ý.

“Ngày 5 tháng 12, bác sĩ cho tôi nhập viện năm ngày, đến ngày 10 thì ra viện.”

Trương Hồng Châu nghĩ nhập viện sớm hai ngày để có thể ôn thi, ngày 7, 8, 9 diễn ra kỳ thi, thi xong rồi xuất viện.

“Được, tôi hiểu rồi, ngày mùng 5 tôi sẽ ở đây. Nếu cô không đến, tôi sẽ không trả lại tiền đâu” nữ bác sĩ đẩy kính lên.

"Không vấn đề gì," Trương Hồng Châu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong việc này, mình đúng là thông minh mà.

Sau khi Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh lo xong việc của anh cả, liền yên tâm ôn thi, nhưng hai người cũng không quá căng thẳng.

Đây là kỳ thi đại học đầu tiên sau khi khôi phục lại kì thi đại học, yêu cầu không cao, và số lượng thí sinh đăng ký cũng không nhiều, Vương Tiểu Thanh vẫn rất tự tin.

“Thanh Thanh. trong mấy ngày thi chúng ta ở lại thị trấn nhé, đi đi về về phiền phức quá.”

Trương Vũ cảm thấy mùa đông lạnh lẽo, sáng sớm phải dậy đạp xe nửa tiếng, thật sự quá lạnh.

“Anh nói đúng, vậy chúng ta ở lại đó từ ngày hôm trước luôn.”

Rất nhanh đã đến ngày 5 tháng 12, Trương Hồng Châu mấy ngày nay luôn nói ở nhà là mình không khỏe, muốn đi bệnh viện.

“Nếu anh không đưa em đi, em sẽ tự mình đi, khụ khụ, em cảm thấy toàn thân đều không thoải mái.”

Trương Hồng Châu tỏ vẻ yếu ớt, cộng thêm mấy ngày nay đều thức đêm ôn thi, thật sự trông cô khá nhợt nhạt.

“Con cứ đưa nó đi khám thử đi, dù sao hôm nay cũng không phải đi làm,”

Mẹ Nhị Cẩu nghĩ Trương Hồng Châu không thoải mái, sẽ không phải là mang thai đấy chứ, có nhiều người khi mang thai bị ốm nghén, họ đều cho rằng cơ thể mình không khỏe.

“Được, được.”

Nhị Cẩu không còn cách nào khác, Trương Hồng Châu cứ luôn miệng kêu ca cằn nhằn, Nhị Cẩu đành phải đưa cô ta đi lên thị trấn.

Hai người đến bệnh viện trên thị trấn, khám phụ khoa.

Trương Hồng Châu đưa Nhị Cẩu đến phòng chẩn đoán của nữ bác sĩ kia.

“Bác sĩ, mấy ngày nay cơ thể tôi không được khỏe, thỉnh thoảng còn bị sốt nhẹ,” Trương Hồng Châu ngồi xuống.

“Trước tiên, để tôi bắt mạch cho cô,” nữ bác sĩ tháo kính mắt ra, bắt mạch cho Trương Hồng Châu.

Sau đó, bà kiểm tra miệng của Trương Hồng Châu.

“Cơ thể bị viêm nhiễm, khá nghiêm trọng, cần phải truyền dịch, tôi sẽ viết đơn nhập viện cho cô, đây, đi đóng tiền đi, sau khi nhập viện, truyền nước vài ngày cô sẽ được xuất viện.”

Sau khi nữ bác sĩ bắt mạch liền đưa ra kết luận, rồi viết giấy nhập viện.

“Hả, còn phải nhập viện à?” Nhị Cẩu không ngờ lại phiền phức như vậy.

“Nếu không nhập viện, nhà cô ở thị trấn à? Cô không thể hàng ngày cứ đi đi về về được, nhập viện không tốn bao nhiều tiền, phòng ba người một ngày chỉ một hào, năm ngày tổng cộng hết năm hào. Sau đó, truyền dịch trong năm ngày tiền thuốc men cũng chỉ có một đồng, ngàn vạn lần không nên tiếc tiền, nếu không sau này khó mà có con được.”

Nữ bác sĩ thấy Nhị Cẩu có chút do dự, liền quyết định giúp đỡ đến cùng, bắt đầu thuyết phục, người nông thôn vừa nghe đến chuyện liên quan đến sinh con sẽ đồng ý chữa bệnh ngay.

“Được, được, được, vậy chúng tôi nhập viện,” Nhị Cẩu nghe nói nếu không chữa bệnh sau này khó mà có con được, nên đành phải đồng ý.

Nhị Cẩu đưa Trương Hồng Châu đến khoa nội trú nộp tiền thế chấp, Trương Hồng Châu thuận lợi nằm trên giường bệnh, đắp chăn.

“Anh về trước đi, anh ở đây cũng không có việc gì cần, em chỉ truyền vài ngày thôi, ở vài ngày tới mùng 10 xuất viện, em sẽ trở về."

Trương Hồng Châu chỉ mong Nhị Cẩu nhanh chóng đi về, có như vậy cô mới có thể ôn thi.

“Được, vậy có cần anh mang đồ ăn đến không?” Nhị Cẩu nghĩ, hay về nhà hấp vài cái bánh bao, bánh ngô gì đó rồi mang đến cho cô.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 264: Chương 264



“Không cần đâu, vừa nãy em nhìn thấy có nhà ăn, em chỉ cần mua chút cháo, bánh bao gì đó ăn qua loa cho xong bữa là được rồi.” Trương Hồng Châu lắc đầu.

“Vậy anh về đây”. Từ khi Nhị Cẩu kết hôn với Trương Hồng Châu đến nay, hầu như ngày nào cũng đi làm, mặc dù công điểm không nhiều lắm, được bốn năm công điểm, nhưng cũng đủ khiến Nhị Cẩu mệt lử người rồi, chỉ muốn nhanh nhanh được về nhà đi ngủ.

Nhìn Nhị Cẩu cuối cùng cũng đi về, Trương Hồng Châu thở phào nhẹ nhõm, kéo rèm giường lại, cởi áo bông lấy sách ra, trong áo bông, áo len, trong quần đều nhét đầy sách, may mà mùa đông có thể mặc nhiều đồ, bằng không cũng không biết giấu sách như thế nào để mang đến.

Trương Hồng Châu bắt đầu chuyên tâm ôn thi, thậm chí quên cả ăn ngủ, mãi đến tối mới nhớ ra chưa ăn cơm, liền đến nhà ăn mua bát mì sợi.

Sáng ngày mùng 6, Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh đến nhà anh cả chào hỏi, nói rằng mấy ngày nữa thi tốt nghiệp trung học nên hai người sẽ ở thị trấn vài ngày.

Chị dâu và bà Vương còn định luộc vài quả trứng gà cho hai người mang theo, nhưng hai người từ chối, trong không gian đã tích trữ đủ thức ăn, căn bản không cần phải mang theo gì nhiều.

Hai người trang bị nhẹ nhàng ra trận, quần áo gì gì khác cũng để hết trong không gian.

Trương Vũ đạp xe chở Vương Tiểu Thanh đi tới thị trấn, trên thị trấn chỉ có một trường trung học, cho nên điểm thi cũng chỉ có một chỗ này.

Hai người đi tới gần trường, trên thị trấn cũng không có nhiều nhà trọ, hai người họ chọn một nhà trọ trông không quá cũ kỹ.

Thuê một phòng giường đôi, hai người vào phòng kiểm tra một chút, thấy cũng tạm ổn, dù sao thì hai người cũng không ngủ trên giường này, ngủ trong không gian vẫn tốt hơn.

Hai người đi vào không gian, sắp xếp lại không gian một chút, ôn thi luôn trong không gian luôn, không thấy lạnh chút nào.

Sáng ngày 7 tháng 12 năm 1977, các thí sinh đến từ khắp nơi, trong đó có cả những người trung niên.

Tiếng còi thông báo vào phòng thi, Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh may mắn được xếp vào cùng phòng thi.

Buổi sáng, bọn họ còn gặp Hoàng Cẩm ở bên ngoài, Hoàng Cẩm nói rằng tối qua mới đến và cũng thuê nhà trọ.

Lúc Trương Hồng Châu đến thi, còn đeo khẩu trang, tiến vào phòng thi mới tháo ra.

Không vì gì khác, chỉ sợ người trong thôn nhìn thấy, rồi nói lại với gia đình Nhị Cẩu, vậy thì cô ta sẽ xong đời.

Ba ngày sau...

Các thí sinh vui vẻ lao ra khỏi phòng thi, có người nhảy cẫng lên, hét to, có người thì nắm tay nhau.

Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh vui vẻ ra khỏi phòng thi, hai người đi chợ đen mua thức ăn, muốn về nhà ăn mừng.

Trương Hồng Châu ra khỏi phòng thi, trở lại bệnh viện, vứt hết tất cả tài liệu ôn thi đi, tối đó còn ra quán ăn một bữa ngon, coi như tự thưởng cho mình.

Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh đạp xe về nhà, trước tiên Trương Vũ sẽ đến nhà anh cả báo tin mời cả nhà tối nay sang nhà anh ăn cơm.

“Trương Vũ, bảo cả nhà đến luôn đi, đến xem tivi,” Vương Tiểu Thanh biết mọi người thích xem tivi, nhưng đôi khi lại ngại không sang xem, hiện tại trong thôn cũng chỉ có nhà trưởng thôn và nhà cô có tivi.

Trước đây chị dâu cũng dự định sẽ mua tivi nhưng đúng lúc mang thai, trong nhà thiếu đi một người kiếm tiền, nhiều thêm một người ăn, cho nên bọn họ quyết định không mua nữa.

“Biết rồi.”

Trương Vũ đem đồ mua về đều đặt trên bếp lò, rồi đạp xe đến nhà anh cả, đạp xe chủ yếu vì Tiểu Thạch thích ngồi xe đạp.

“Tiểu Thạch, chị dâu, mẹ…” Trương Vũ đạp xe đến trước cổng gọi. Anh cả thì chắc đang làm việc.

Ngay lập tức, Tiểu Thạch liền hấp tấp chạy ra, bà Vương đuổi theo phía sau bảo chạy chậm lại.

“Chú út…” Tiểu Thạch chạy tới sà vào lòng Trương Vũ.

“Tiểu Vũ, về rồi à, Tiểu Thanh đâu?” Bà Vương không thấy Vương Tiểu Thanh đâu.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 265: Chương 265



“Cô ấy ở nhà chuẩn bị bữa tối, tối nay mọi người qua nhà ăn cơm.”

“Chú út về rồi, tối nay ăn ở nhà đi, hai người đã vất vả mấy ngày rồi còn phải nấu ăn cho cả nhà nữa, trong nhà có sẵn đồ ăn.”

Tào Chiêu Đệ nghe thấy tiếng gọi cũng bước ra.

"Không sao đâu, Tiểu Thanh đã chuẩn bị xong rồi. Mẹ, chị dâu, hai người qua xem tivi đi, em đi gọi anh cả"

Trương Vũ một tay bế Tiểu Thạch, một tay kia cầm tay lái xe đạp, hướng ra phía đồng ruộng.

Bà Vương và Tào Chiêu Đệ nhổ một ít củ cải tươi trong vườn rau rồi mới đi qua.

"Tiểu Thanh, mang cho con ít củ cải đỏ, củ cải trắng và một ít rau xanh," bà Vương và Tào Chiêu Đệ bước vào, thấy Vương Tiểu Thanh đang rửa rau.

"Mẹ, chị dâu, mau ngồi xuống." Vương Tiểu Thanh đứng lên bật tivi. rồi rửa vài quả táo và quả lê lấy từ không gian ra.

"Chị dâu, đang mang thai nên ăn nhiều hoa quả, lát nữa em đưa một ít cho chị đem về," Vương Tiểu Thanh cũng không keo kiệt gì với Tào Chiêu Đệ sau khi cô ấy thay đổi, bình thường trong nhà có đồ ăn ngon gì đều bảo Trương Vũ đưa một phân qua.

"Trái cây này chắc đắt lắm, ngọt quá đi," Tào Chiêu Đệ cắn một miếng lê.

"Cũng không đắt lắm," Vương Tiểu Thanh nói qua loa.

Buổi tối hôm nay Trương Vũ là người nấu ăn, anh nấu một bàn đầy món ăn.

Có món cá chua ngọt, vịt quay giòn, tai heo xào, trứng xào ớt, thịt kho tàu, củ cải đỏ củ cải trắng, rau xanh xào thịt băm, canh rong biển trứng. Có vài món không bỏ ớt. vì Tiểu Thạch không ăn cay được.

"Còn có đồ uống nữa, anh cả, anh lấy cốc ra đi," Vương Tiểu Thanh từ trong phòng ngủ lấy ra mấy chai nước ngọt, hiện tại không có chai lớn, chỉ có chai nhỏ.

Trương Dũng từ tủ bếp lấy ra năm chiếc cốc, Vương Tiểu Thanh rót đầy năm cốc nước ngọt.

"Mọi người cùng cạn ly nào," Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ nâng cốc.

"Chúc hai em thi đỗ đại học," Trương Dũng chúc mừng.

Cả nhà vừa ăn cơm vừa xem tivi, không khí vui vẻ, đầm ấm.

Hoàng Cẩm cũng mua thịt trên thị trấn về viện tri thức nấu ăn, Hoàng Cẩm rất tự tin vào bản thân mình.

Bởi vì trong mấy ngày thi, khi trò chuyện với các thí sinh khác, anh mới phát hiện ra bọn họ đều mới bắt đầu ôn thi khi có thông báo khôi phục kỳ thi đại học.

Còn anh đã ôn thi được hơn nửa năm, nếu không phải vì thiếu tiền, Hoàng Cẩm chắc chắn sẽ mời Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ ăn một bữa.

Sáng hôm sau, Trương Hồng Châu từ sớm đã làm thủ tục xuất viện, mua thịt, về nhà với tinh thần phấn chấn.

Mọi người đều đã đi làm, Trương Hồng Châu nấu thịt kho tàu, trứng xào củ cải đỏ, hấp bánh bao.

Khi một nhà ba người Nhị Cẩu về nhà nhìn thấy thức ăn nóng hổi, ai nấy đều rất vui.

"Hồng Châu, xuất viện rồi, sức khỏe ổn định lại chưa?" mẹ Nhị Cẩu thấy Trương Hồng Châu trông có vẻ khỏe hơn trước.

"Không sao rồi, mẹ, bác sĩ nói trong nửa năm nữa con sẽ mang thai," Trương Hồng Châu biết mẹ Nhị Cẩu đã sốt ruột mong có cháu lắm rồi nên nói vậy để làm bà ta vui.

"Được, vậy thì tốt quá, ăn thịt đi," mẹ Nhị Cẩu gắp thịt kho tàu cho Trương Hồng Châu.

Hôm nay quả thật là một ngày hòa thuận.

Hiện tại chỉ chờ kết quả thi sau một tháng nữa, rồi điền nguyện vọng, đợi giấy báo trúng tuyển.

Trương Hồng Châu nghĩ về việc này mà thấy lo lắng, giấy báo trúng tuyển sẽ đến thế nào đây, cô ta không thể đoán được khi nào nó sẽ tới.

Hơn nữa, đến lúc đó giấy báo chắc hẳn sẽ gửi về thôn, như vậy gia đình Nhị Cẩu sẽ biết chuyện này mất.

Trương Hồng Châu hết sức tự tin mình có thể thi đỗ đại học, vì trong kỳ thi, phần lớn bài thi cô đều làm được.

Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh bàn nhau sẽ ra ngoài bán hết hàng trong không gian, tích trữ hàng cũng khá nhiều, mỗi tháng chỉ tiêu thụ một ít thông qua anh mặt sẹo, căn bản xử lý không hết hàng trong không gian.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 266: Chương 266



Hai người quyết định đi một chuyến xa nhà, bán lương thực thuận tiện đi du lịch, và xem xem có cơ hội làm ăn tốt nào không.

Hai người chuẩn bị hành lý, tất cả để hết vào trong không gian, trên người chỉ đeo một túi xách, xe đạp cũng cất vào không gian.

Họ còn nói chuyện này với cả nhà, còn nhờ trưởng thôn viết giấy giới thiệu, không thì ra thành phố lớn đôi khi sẽ bị kiểm tra.

Hai người ngồi xe kéo của Trương Dũng đến bến xe, rồi lại ngồi ô tô đến ga tàu.

"Thanh Thanh, chúng ta đi đâu trước?" Trương Vũ hỏi Vương Tiểu Thanh.

"Bắc Kinh, em muốn đến xem lễ thượng cờ," đời trước của Vương Tiểu Thanh chưa từng đi, đời này nhất định không thể bỏ lỡ.

"Được," Trương Vũ mua vé tàu đi Bắc Kinh, tàu khởi hành vào buổi tối, còn vài tiếng nữa mới tới giờ khởi hành nên hai người đi dạo cửa hàng bách hóa một chút.

Trương Vũ lai muốn mua quần áo cho Vương Tiểu Thanh.

"Không cần đâu chồng, chúng ta đến Bắc Kinh mua, Bắc Kinh chắc chắn có nhiều quần áo đẹp hơn, thời thượng hơn. Đến lúc đó chúng ta mua cho anh cả, chị dâu, mẹ và Tiểu Thạch mỗi người hai bộ," Trái tim của Vương Tiểu Thanh đã sớm bay đi, bay đến Bắc Kinh.

"Được, Thanh Thanh thật thông minh," Trương Vũ nắm tay Vương Tiểu Thanh và hôn nhẹ một cái.

Buổi tối lúc bảy giờ, hai người lên tàu đi Bắc Kinh, hai người mua vé giường nằm, nhưng tiếc là không có giường mềm, may mà có ít người.

Ở khoang của Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh có sáu giường, nhưng chỉ có Trương Vũ cùng Vương Tiểu Thanh. Hai ngày sau mới có người đến.

"Thanh Thanh, đưa anh cuốn sách đọc đi." Trương Vũ thấy buồn chán, nhìn Vương Tiểu Thanh đang đọc sách say mê.

Ban đêm không thấy rõ phong cảnh bên ngoài, nên chỉ có thể đọc sách, ban ngày Vương Tiểu Thanh nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Trong khoang ít người, Vương Tiểu Thanh có thể thoải mái lấy đồ ăn ngon từ trong không gian ra, hai người ăn suốt dọc đường đi, trái cây, đồ ăn vặt.

Ba ngày hai đêm trôi qua cũng không quá khó khăn.

Ba ngày sau, Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh đến ga Bắc Kinh.

Vừa xuống tàu, Vương Tiểu Thanh suýt nữa đã bị gió thổi bay, may mà Trương Vũ giữ chặt cô.

"Chậm một chút chậm một chút," Trương Vũ đem Vương Tiểu Thanh ôm vào trong ngực.

"Chà, không ngờ ở đây lại lạnh thế này, sớm biết thế đã mặc thêm áo rồi," Vương Tiểu Thanh cảm thấy gió thổi qua như d.a.o cắt xuyên vào trong quân áo.

"Chúng ta đi mua áo khoác," Trương Vũ dẫn Vương Tiểu Thanh ra khỏi nhà ga, tìm một cửa hàng bán quần áo, mua trước hai chiếc áo bông dài, mỗi người một chiếc, mặc vào thấy đỡ lạnh hơn nhiều.

"Chúng ta đi ăn cơm trước đi." Vương Tiểu Thanh muốn nếm thử món mì tương đậu nành ở Bắc Kinh, đời trước cô vẫn hay ăn mì tương đậu nành nhưng không đúng vị, cô vốn đã thèm từ lâu rồi.

"Được, vừa nãy đi ngang qua thấy có quán ăn rất đông khách, chắc hẳn món ăn ngon."

Trương Vũ dẫn Vương Tiểu Thanh đến bên ngoài quán ăn, quả nhiên bên trong đã đầy chỗ.

"Hai đồng chí, chờ chút được không, đại khái khoảng nửa tiếng nữa sẽ có bàn," nhân viên tiếp tân tới thông báo, rồi mời hai người ngồi ghế đợi.

"Được." Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, quán này chắc chắn ngon, nhiều người như vậy, Vương Tiểu Thanh còn nhìn thấy có món vịt quay Bắc Kinh, tuyệt quá.

Chữa đến nửa tiếng, nhân viên phục vụ dẫn Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ đi lên lầu hai, vừa hay có bàn trống cạnh cửa sổ.

"Hai đồng chí ăn gì?" nhân viên phục vụ đưa thực đơn ra.

Trương Vũ đưa cho Vương Tiểu Thanh.

"Cho một suất vịt quay Bắc Kinh, ba bát mì tương đậu nành, một đĩa sườn xào chua ngọt, tạm thời như vậy thôi," Vương Tiểu Thanh không biết đồ ăn ở đây có hợp khẩu vị hay không, nên không dám gọi nhiều món.

Trương Vũ cởi áo khoác ra, treo cả áo khoác của Vương Tiểu Thanh lên. Nhà hàng này có lò than, nên không lạnh lắm.

Vương Tiểu Thanh không ngờ ở Bắc Kinh đã có hệ thống sưởi ấm đơn giản như vậy từ rất sớm.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 267: Chương 267



"Xin mời dùng" nhân viên phục vụ đặt hết các món ăn lên bàn.

Vương Tiểu Thanh đẩy hai bát mì tương đậu đến trước mặt Trương Vũ, còn cô thì ăn một bát là đủ rồi. Mì tương ở đây làm từ thịt băm, thêm hành tây, nấm hướng và nước sốt.

Vương Tiểu Thanh trộn đều và ăn thử một miếng, cảm giác mì ở đây có hương vị đặc biệt, có vẻ như mì được làm thủ công, rất dai và ngon.

Sau đó, cô lấy một miếng vịt quay Bắc Kinh, cuốn vào bánh tráng và đưa cho Trương Vũ.

"Thanh Thanh, làm sao em biết món này sẽ ăn như thế?" Trương Vũ tò mò, vì anh chưa từng nghe nói đến món vịt quay Bắc Kinh.

"Ở Thượng Hải cũng có phiên bản giả của món vịt quay Bắc Kinh, em từng ăn một lần," Vương Tiểu Thanh suýt nữa đã lỡ lời, cũng may mà kịp ngừng lại.

"Vậy em nếm thử xem, nơi nào ngon hơn," May mà Trương Vũ cũng không nghĩ nhiều, tập trung vào bát mì tương sốt đậu.

Vương Tiểu Thanh cuốn một miếng vịt quay và cho vào miệng.

"Ừm, quả nhiên vịt quay Bắc Kinh chính hiệu ăn khác hẳn, ngon tuyệt," Vương Tiểu Thanh ăn thấy vịt quay Bắc Kinh ở đây giòn bên ngoài, mềm bên trong, nước sốt cũng đậm đà.

"Ăn nhiều một chút," Trương Vũ ăn xong một bát mì, dừng lại để giúp Vương Tiểu Thanh cuốn bay, tám miếng vịt quay rồi mới bắt đầu ăn tiếp bát mì thứ hai.

Vương Tiểu Thanh vui vẻ ăn vịt quay Bắc Kinh, cảm giác mệt mỏi suốt chuyến đi đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Sau khi hai người ăn no, hai người tìm một nhà trọ ở gần đó. Quả nhiên ở Bắc Kinh mọi thứ đều đắt hơn nhiều so với thành phố Hành, một bữa ăn của hai người họ tỗn hết bốn đồng.

Về đến nhà nghỉ, hai người lập tức đi vào không gian, tắm rửa và nghỉ ngơi.

"Chồng à, ngày mai chúng ta có thể tìm được chợ đen không? Bắc Kinh rộng lớn thế này" Vương Tiểu Thanh nằm trên bãi cỏ trò chuyện với Trương Vũ.

"Ngốc ạ, chúng ta không tìm được nhưng tiền thì tìm được nha," Trương Vũ khẽ chạm nhẹ vào mũi Vương Tiểu Thanh.

"Ồ, đúng rồi, chúng ta có thể dùng tiền hối lộ người khác mà." Vương Tiểu Thanh nhanh chóng phản ứng lại

"À, khi nào chúng ta đi xem lễ thượng cờ?" Vương Tiểu Thanh lại nhớ đến việc này.

"Ngày kia, ngày kia là thứ hai, ngày mai chúng ta đi chợ đen," Trương Vũ đã lên kế hoạch từ lúc trên tàu.

"Được." Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, cả hai đều mệt mỏi muốn chết, ôm nhau ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Trương Vũ dậy sớm hơn Vương Tiểu Thanh, Trương Vũ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cần mang theo rồi mới đánh thức Vương Tiêu Thanh dậy.

"Thanh Thanh, dậy thôi."

"Ừm, không ngờ em lại ngủ dậy muộn thế này," Vương Tiểu Thanh mở mắt ra nhìn đồng hồ thấy đã chín giờ rồi.

Sau khi Vương Tiểu Thanh rửa mặt xong, hai người quyết định ra ngoài ăn sáng, nếm thử món bánh bao ở Bắc Kinh.

Từ nhà nghỉ đi ra, ven đường đều có bán bữa sáng, hai người mua bánh bao và quầy, vừa đi vừa ăn.

Trương Vũ dẫn Vương Tiểu Thanh đi được một lúc thì thấy một trạm thu mua phế liệu, có một người đàn ông trung niên đang trông coi.

Trương Vũ ra hiệu cho Vương Tiểu Thanh, cô gật gật đầu, Trương Vũ đi đến đưa qua một đồng.

"Chú ơi, cháu muốn hỏi thăm một chút, chú có biết chợ đen ở đâu không?" Trương Vũ cũng không hạ giọng, dù sao xung quanh cũng không có ai.

Người đàn ông liếc nhìn Trương Vũ một cái, nhanh chóng nhận lấy tiền.

"Cậu đi đến ngã tư phía trước, lên xe buýt số 8 đến Trương Gia Loan, xuống xe buýt lại tìm người hỏi tiếp thì sẽ biết," ông chú nói xong liên quay đầu đi.

Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh hiểu ngay, đi đến trạm xe buýt, tìm lộ tuyến xe buýt số 8, cũng không xa, chỉ ba trạm.

Chờ khoảng mười phút, xe buýt số 8 đến, may mà lúc này không đông người, trên xe còn nhiều chỗ ngồi.

Ba trạm xe buýt đi rất nhanh, khoảng mười phút là tới nơi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 268: Chương 268



Hai người xuống xe liền đeo khẩu trang, khu Trương Gia Loan này nhà cửa san sát nhau, lần này Trương Vũ rút ra năm hào đưa cho một thanh niên.

"Đồng chí, tôi muốn đi chợ đen dạo một chút, phiền anh chỉ đường". Trương Vũ nhìn thanh niên có vẻ ngoài lông bông, dáng vẻ có chút giống côn đồ, chắc hẳn sẽ biết chợ đen.

Người thanh niên kia nhận tiền, rồi dẫn Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh.

Không ngờ con hẻm này thật sự quanh co lòng vòng, Trương Vũ cảm thấy nếu lần sau tới đây chắc chắn anh sẽ tìm không thấy.

Vòng tới vòng lui đại khái bảy tám căn nhà là tới, có một cánh cửa khép hờ, thanh niên chỉ vào cửa rồi rời đi.

Trương Vũ đẩy nhẹ cửa ra, quả nhiên chính là chợ đen, mừng muốn khóc, bên trong bày bán đủ thứ. Nơi này có vẻ là một trường tiểu học bị bỏ hoang, rất rộng rãi, chính là có chút cũ và đặc biệt có rất nhiều thứ được trưng bày.

Vương Tiểu Thanh khó có thể chịu đựng được. Có vòng tay, đồng hồ, dây chuyền, khăn lụa, kẹp tóc, quần áo, đồ ăn, đồ uống, giải trí, cái gì cũng có.

Vương Tiểu Thanh thiếu chút nữa đã quên mất mục đích chính của mình khi đến đây là gì. cô chỉ mải mê ngắm hàng hóa.

"Thanh Thanh, làm việc chính trước đã, mấy thứ này ngày mai sau khi xem lễ thượng cờ xong, chúng ta lại đến"

Buổi chiều phần lớn mọi người đều tan chợ, buổi chiều ít người đi dạo, buổi sáng là thời điểm tốt nhất để mua sắm.

"Ồ, đúng rồi, em quên mất," Vương Tiểu Thanh cười ngượng.

Hai người chú ý thấy có hai người đàn ông đang đi tuần tra xung quanh, giúp mọi người quan sát quản lý đô thị và vân vân.

Trương Vũ cảm thấy bọn họ hẳn là người quản lý chợ đen ở đây.

"Đồng chí, chúng tôi có hàng tốt muốn bán, tôi muốn gặp ông chủ của các anh, có được không?" Trương Vũ đến gần người cao hơn, lặng lẽ đưa qua một đồng.

"Được, bên này," người cao gật gật đầu rồi chỉ vào một cánh cửa nhỏ phía bên trái.

Cửa nhỏ này dẫn ra một con hẻm, đối diện có một cánh cửa nhỏ khác, đang đóng. Người cao cao giơ tay lên gõ cửa.

"Có chuyện gì vậy?" một giọng thanh niên vang lên.

"Ông chủ, có hàng tốt," người cao hạ giọng trả lời

"Vào đi."

Người cao mở cửa cho Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh đi vào, còn anh ta ở bên ngoài canh.

Vương Tiểu Thanh cùng Trương Vũ đi vào, bên trong là một sân nhỏ, có một bàn trà, có một người đàn ông đang ngồi đó uống trà.

"Mời ngồi, các người có hàng gì tốt?" người đàn ông ngẩng đầu lên, Vương Tiểu Thanh nhìn một chút, trông anh ta khoảng ba mươi tuổi, không nghĩ tới trẻ như vậy đã có sự nghiệp tốt.

Trương Vũ lấy từ trong túi xách ra một ít bột mì, gạo, trái cây, rau củ, trứng gà, hàng mẫu bên trong không gian có khoảng mười loại. Chỉ thiếu gà, vịt, cá không có cách nào lấy ra trưng bày được.

"Anh xem thử chất lượng những hàng hóa này, xem xem đáng giá bao nhiêu?" Trương Vũ để anh ta tự định giá rồi mới thương lượng giá cả, về phương diện này Trương Vũ rành hơn Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh nhìn quanh sân, đây là một tứ hợp viện nhỏ, khá cổ kính, các chi tiết kiến trúc phòng ốc đều rất tinh tế.

Sau hai giờ thương lượng, hai bên đã thỏa thuận xong.

"Thanh Thanh, em nhìn xem đây là đơn hàng của anh Lưu," Trương Vũ đưa tờ giấy cho Vương Tiểu Thanh xem.

Vương Tiểu Thanh nhận lấy xem: Gạo 20.000 kg, bột mì 5.000 kg, rau củ tổng cộng 5.000 kg, trái cây 15.000 kg, trứng gà 5.000 quả, trứng vịt 5.000 quả, gà và vịt mỗi loại 50 con. Số tiền tổng cộng là hai vạn sáu ngàn bốn trăm năm mươi tệ.

Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, đơn hàng này cũng không tính là nhiều.

"Anh Lưu, kho hàng của anh ở đâu? Chúng tôi sẽ giao hàng ngay bây giờ. Anh có thể đi chuẩn bị tiền và một lúc nữa gặp lại chúng tôi ở kho hàng."

Trương Vũ hy vọng anh Lưu có kho hàng đủ lớn để có thể chứa hết số hàng này.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 269: Chương 269



"Được, địa chỉ số 56 đường Giang Nam, khu Đông. Hai người đến đó giao hàng, tôi sẽ đến đó trong khoảng một giờ nữa"

Anh Lưu lấy ra một chùm chìa khóa từ trong ngăn kéo và đưa cho Trương Vũ, sau đó đi chuẩn bị tiền.

Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh đi ra ngoài, hỏi đường vài người rồi mới biết phải đi xe buýt mới có thể đến đó.

Hai người cũng không chậm trễ, đi ngay đến khu Đông.

Sau khi tìm thấy kho hàng, Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh đi vào trong, sau khi đóng cửa lại, Vương Tiểu Thanh bắt đầu dỡ hàng.

May mắn là không gian của họ có thể nhận lệnh, nếu để bản thân tự đếm từng chút một thì phỏng chừng mất cả ngày trời mới có thể đếm xong được.

Chỉ mất mnười phút để dỡ hàng, hàng hóa trong không gian vẫn còn rất nhiều.

Hai người kiểm tra lại số lượng một lần nữa, đây là lần đầu tiên họ giao nhiều hàng như vậy, ở chỗ anh mặt sẹo một lần chỉ nhận tối đa số lượng hàng hóa là một vạn. Nếu nhiều hơn sẽ không bán được giá cao.

Hai người đợi khoảng nửa giờ, anh Lưu đến đây cùng bảy, tám đàn em.

"Cộc cộc cộc~, đồng chí Trương, hai người có ở bên trong không?" anh Lưu gõ cửa, cảm thấy có chút nghi ngờ vì không thấy dấu vết giao hàng, liệu đồng chí Trương và vợ anh ta có phải là kẻ lừa đảo không.

"Có," Trương Vũ nhanh chóng đi đến mở cửa, nhìn thấy nhiều người ở bên ngoài, anh trở nên cảnh giác hơn, anh cảm thấy mình đã sơ suất rồi, nếu như gặp phải kẻ lừa đảo, anh và Tiểu Thanh liền nguy hiểm rồi.

"Đồng chí Trương, những người này là anh em của tôi, họ chủ yếu đến để đếm hàng. Tiền hàng nhiều như vậy, dù sao tôi cũng phải kiểm tra kỹ."

Anh Lưu nhìn ra tính cảnh giác của Trương Vũ, vì thế liền giải thích một chút, hơn nữa còn giơ vali da trong tay lên.

Trương Vũ gật đầu, để cho bọn họ đi vào.

Khi bọn họ tiến vào, ai nấy đều ngạc nhiên, hàng hóa nhiều vô kể. Bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm, từ trước tới giờ bọ họ chưa từng nhìn thấy nhiều hàng hóa đến thế.

"Các anh em, mỗi người đếm mỗi loại, nhanh lên một chút," Anh Lưu cầm vali đến đếm lương thực, rau củ và hoa quả dùng giỏ đựng có sẵn ở đây của anh Lưu, cũng rất dễ đếm hơn, nếu không thì Vương Tiểu Thanh chỉ có thể chất đống lên mặt đất.

Anh Lưu đếm xong lương thực, lại đi qua kiểm tra chất lượng rau và hoa quả.

"Đồng chí Trương, hai người làm thế nào mà lúc dỡ hàng, hàng hóa lại không hư hỏng chút nào vậy?" Anh Lưu hỏi câu này khiến Trương Vũ không biết phải trả lời thế nào.

Trương Vũ chỉ có thể mơ hồ nói rằng đeo găng tay vào là được. Đếm hết số lượng hàng hóa này mất khoảng nửa giờ.

Bọn họ ở một bên xì xào bàn tán với nhau một lúc, qua vài phút, anh Lưu bước đến.

"Đồng chí Trương, chúng tôi đã kiểm tra số lượng và chất lượng hàng hóa, tất cả đều tốt. Đây là số tiền của lô hàng này, hai người kiểm tra lại đi."

Anh Lưu nói xong liền đưa vali cho Trương Vũ.

Trương Vũ nhận vali rồi mở ra nhìn, thấy toàn bộ đều là tiền mới, Trương Vũ chỉ đếm sơ qua một chút, thấy số lượng đủ liền đóng lại, anh tin rằng anh Lưu không dám lừa gạt mình.

"Anh Lưu, chúng tôi tin anh, hy vọng sau này có cơ hội hợp tác tiếp"

Trương Vũ hiểu rằng trong xã hội này không phải ai cũng đáng tin và giữ lời hứa như anh mặt sẹo và anh Lưu, sau này đi ra ngoài giao dịch có thể phải thuê vài vệ sĩ.

"Cầu còn không được," Anh Lưu không ngờ chất lượng hàng hóa lại tốt như vậy, nhất thời có chút hối hận vì không lấy nhiều hàng hơn, dù sao bây giờ cũng là mùa đông, không lo hàng hóa sẽ hư hỏng.

Trương Vũ gật gật đầu, rồi cùng Vương Tiểu Thanh rời đi, đi đến một con hẻm nhỏ liền đưa vali tiền cho Vương Tiểu Thanh, để cô cất vào không gian.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back