Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 250: Chương 250



Mười giờ, Trương Vũ mặc bộ âu phục mới, được mọi người vây quanh đi đến trước cửa nhà Vương Tiểu Thanh, không ngờ nhà Vương Tiểu Thanh còn có mấy chướng ngại vật nho nhỏ.

“Không cho kẹo sẽ không mở cửa” mấy cô bé giang tay chặn cửa, may mà Trương Vũ đã chuẩn bị từ trước, đàn em đứng bên cạnh trên tay bưng một đĩa kẹo, Trương Vũ lấy một nắm rải ra phía sau.

“Ăn kẹo cưới nào” một tiếng hô lớn, tất cả bọn trẻ đều chạy đến tranh kẹo.

Trương Vũ nhanh chóng mở cửa, thấy Vương Tiểu Thanh đang yên tĩnh ngồi trên giường đợi mình, trông như một nàng công chúa cao quý, xinh đẹp, không nhiễm một hạt bụi.

“Thanh Thanh, anh đến rước em đây” Trương Vũ không tự chủ được nói ra lời từ trong lòng.

Những người dân trong thôn đi theo sau xem náo nhiệt thấy trang phục của Vương Tiểu Thanh, ai nấy đều kinh ngạc.

“Ôi chao, tri thức Vương xinh đẹp quá đi.”

“Đúng vậy. Đẹp quá. Chiếc váy trên người chắc không rẻ đâu.” Mọi người ríu rít, náo nhiệt không thôi.

Trương Vũ đi đến trước mặt Vương Tiểu Thanh, quỳ một chân xuống rồi đưa tay ra.

“Đồng chí Vương Tiểu Thanh thân yêu, em lấy anh nhé.”

Nghe câu này xong, Vương Tiểu Thanh không nhịn được bật cười, trời ơi, Trương Vũ học được từ đâu thế này, có chút giống đám cưới hiện đại vậy.

“Lấy anh ấy đi, lấy anh ấy đi, lấy anh ấy đi.”

Những người bạn của Trương Vũ cũng bắt đầu reo hò, Vương Tiểu Thanh liếc nhìn qua, lúc này mới chú ý đến anh mặt sẹo cũng ở đó.

“Em đồng ý” Vương Tiểu Thanh dứt khoát đưa tay ra.

Hai người tay trong tay đứng lên, Trương Vũ đi đến cửa liền bế Vương Tiểu Thanh kiểu công chúa.

"Em đồng ý" Vương Tiểu Thanh hào phóng đưa tay qua.

Tiểu Triệu đứng bên cạnh đi theo sau khóa cửa nhà Vương Tiểu Thanh lại, đây là điều mà Trương Vũ đã dặn trên đường đi đến đây, trong nhà có nhiều đồ quý giá, phải nhớ khóa cửa lại.

“Có nặng không?” trên đường đi Vương Tiểu Thanh hỏi Trương Vũ.

“Gầy quá, sau này phải ăn nhiều hơn.”

Trương Vũ nói thật lòng, bình thường anh rất thích x** n*n những chỗ mềm mại trên người Vương Tiểu Thanh, ước gì Vương Tiểu Thanh có thể béo thêm chút nữa.

“Em không muốn đâu” Vương Tiểu Thanh bĩu môi thì thầm.

“Cô dâu đến rồi.

Một tiếng hô to, liền bắt đầu đốt pháo, Trương Vũ bế Vương Tiểu Thanh đi vào cửa.

Trước tiến đi vào nhà chính sau đó mới dâng trà.

“Mẹ, mời mẹ uống trà” Vương Tiểu Thanh quỷ hai gối nhận chén trà từ tay Trương Vũ đưa cho bà Vương uống.

Bà Vương mặc đỗ mới ngồi trên ghế trông như trẻ ra mười tuổi.

“Tốt, tốt, ngoan” bà Vương nhận chén trà uống một ngụm, rồi lấy ra một phong bao lì xì từ trong túi, đây là tiền mừng đối xưng hô.

“Cảm ơn mẹ” Vương Tiểu Thanh vui vẻ nhận lấy, rồi cùng Trương Vũ trở về phòng tân hôn.

Bên ngoài bắt đầu náo nhiệt ngồi vào bàn tiệc, Vương Tiểu Thanh nhìn đồng hồ, khoảng mười một giờ, khách vẫn chưa đến đông đủ, đoán chừng khoảng mười một rưỡi mới khai tiệc.

“Anh đi ra ngoài tiếp khách, em ở đây nghỉ ngơi một chút.” Trương Vũ nhẹ nhàng hôn lên má Vương Tiểu Thanh một cái, rồi đi ra ngoài.

Vương Tiểu Thanh từ không gian lấy ra một quả cam lớn, ăn từng miếng nhỏ, sáng nay vẫn chưa ăn gì, có chút đói bụng, sợ ăn thứ khác làm hỏng lớp trang điểm, nên ăn chút hoa quả để lót dạ.

Trên giường có đầy táo, lạc, nhãn và hạt dưa, Vương Tiểu Thanh cũng ăn một ít táo và nhãn, chủ yếu là có chút buồn chán.

Trương Vũ và bà Vương ở bên ngoài tiếp khách, Trương Dũng thì nhận lễ, ai mang gì đến đều phải ghi rõ, sau này còn phải trả lại.

Mười một giờ hai mươi tám phút trưa, đầu bếp hô một tiếng "Khai tiệc".

Hai người phụ bếp bắt đầu bưng khay thức ăn ra ngoài.

Hôm nay tổng cộng có tám bàn, việc dọn món ăn lên diễn ra rất nhanh.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 251: Chương 251



Bà Vương đã chuẩn bị món chính cho mỗi người, là hai cái bánh bao to bằng bàn tay, làm từ bột ngô và bột mì trộn lẫn.

Các món ăn gồm có nấm xào thịt, cá kho, thịt xào ớt, thịt kho tàu, đậu phụ kho, cải thảo xào tóp mỡ, và canh củ cải hầm xương. Cả sáu món đều có thịt.

Trong lúc diễn ra tiệc, Trương Vũ dẫn Vương Tiểu Thanh ra mời rượu, mọi người lúc này mới nhìn thấy rõ, đây quả là một cặp đôi hoàn hảo.

Không ít người nhận xét rằng Vương Tiểu Thanh là cô dâu đẹp nhất mà họ từng thấy, đẹp như minh tinh trên tivi vậy.

Khi đến bàn của anh mặt sẹo, Trương Vũ giới thiệu một chút:

“Thanh Thanh, đây là đại ca kết nghĩa của anh, mọi người đều gọi anh ấy là anh mặt sẹo, sau này em cũng gọi là anh mặt sẹo nhé.”

“Anh mặt sẹo, chào anh.” Vương Tiểu Thanh chào hỏi.

“Ôi, em dâu, chào em, chào em, đúng là không ngờ tới, thằng nhóc Trương Vũ này lại giấu em kỹ như vậy, hóa ra là do em xinh đẹp như tiên nữ vậy. Nào, ly này tôi chúc hai em tân hôn hạnh phúc sớm sinh quý tử.”

Anh mặt sẹo không ngờ tới, dáng vẻ yếu đuối của Vương Tiểu Thanh khi nhìn thấy mình lại không hề sợ hãi, lại còn chào hỏi rất tự nhiên.

Có vẻ cô ấy không chỉ đơn thuần là một người xinh đẹp, có thể thể lọt vào mắt Trương Vũ, làm sao có thể đơn giản được.

Bữa tiệc vừa sang trọng vừa không quá phô trương, các món ăn cũng rất phong phú, mọi người đều ăn uống no nê, vui vẻ ra về.

Vương Tiểu Thanh dìu Trương Vũ đã say khướt đi về phòng nghỉ ngơi, bên ngoài có anh mặt sẹo và một số anh em đang hỗ trợ dọn dẹp.

Đôi tay to lớn Trương Vũ bỗng nhiên kéo Vương Tiểu Thanh vào lòng rồi bắt đầu v**t v* khắp người Vương Tiểu Thanh.

“Ôi trời, còn chưa đến tối nữa mà, đang ban ngày ban mặt đấy, không được đâu, mọi người còn đang ở bên ngoài.” Vương Tiểu Thanh nắm lấy tay anh.

“Anh không quan tâm, anh muốn em, em là của anh.” Trương Vũ say rượu có chút trẻ con, còn đáng yêu nữa.

“Ha, vậy anh có nghe lời em không?” Vương Tiểu Thanh ngồi dậy, giúp Trương Vũ cởi giày, đặt chân anh lên giường.

“Nghe ” mặt Trương Vũ đỏ bừng.

“Vậy em bảo anh đi ngủ, anh mau ngủ đi.” Vương Tiểu Thanh xoa xoa đầu anh.

Chẳng mấy chốc, Trương Vũ thật sự đã ngủ thiếp đi. Vương Tiểu Thanh tháo khăn voan xuống rồi thay váy, vẫn hơi lạnh nên cô mặc chiếc áo len mới mua lần trước, bước ra khỏi phòng.

Anh mặt sẹo và những anh em khác đã về, Trương Dũng và bà Vương đang dọn dẹp trong bếp.

“Tiểu Thanh, mau đến ăn cơm, ban này cứ tưởng con đi ngủ rồi nên không gọi, chắc con đói rồi phải không?”

Bà Vương thấy Vương Tiểu Thanh đi tới liền vội vàng lấy bát đũa cho cô, trong bếp vẫn còn dư lại vài bát thức ăn và nhiều bánh bao.

“Cảm ơn mẹ.” Vương Tiểu Thanh nhận lấy bát đũa, lấy một ít thức ăn và một cái bánh bao, nhưng không vội vàng ăn ngay, trước tiên cô uống một cốc nước.

Cô từ từ ăn từng miếng nhỏ.

“Đúng rồi, chị dâu đã ăn chưa ạ?” Vương Tiểu Thanh chợt nhớ ra hôm nay mọi người đều bận rộn, không biết có quên chị dâu không.

“Ăn rồi, lúc trưa khi ăn tiệc, mẹ của chị dâu đã mang thức ăn cho chị dâu con rồi.

Bà Vương giải thích, vốn dĩ mọi người đều bận rộn đến mức không ngơi tay, may mà mẹ của Tào Chiêu Đệ thương con gái, nên đã mang một ít đô ăn trong bếp ra cho cô.

Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, ăn cơm xong, cô muốn hỗ trợ rửa bát vì bát đĩa thật sự quá nhiều, hơn một trăm cái, còn có đũa nữa.

“Không cần đâu, Tiểu Thanh, theo phong tục của chúng ta, cô dâu mới trong ba ngày đầu không cần phải làm việc.” Bà Vương kiên quyết không cho Vương Tiểu Thanh làm việc nhà.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 252: Chương 252



“Em dâu, em đi nghỉ ngơi đi, mẹ và anh làm một lát là xong thôi.” Động tác trên tay của Trương Dũng cũng nhanh hơn.

Vương Tiểu Thanh chỉ có thể ra khỏi phòng bếp, suy nghĩ một lúc, rồi đi đến phòng của chị dâu.

“Cốc cốc, chị dâu, chị ngủ chưa?” Vương Tiểu Thanh gõ cửa.

“Chưa ngủ, vào đi.” Tào Chiêu Đệ đang ngồi trên giường đan áo len, chiếc áo này đã mặc hai lần, lúc giặt bị giãn ra nên thường phải tháo ra rồi đan lại.

“Chị dâu, chị đang đan áo len à.” Vương Tiểu Thanh bước vào.

“Đúng rồi, em dâu, nghe mẹ chị nói hôm nay em mặc một chiếc váy màu đỏ rất đẹp, tiếc là chị không được nhìn thấy.”

Tào Chiêu Đệ thấy Vương Tiểu Thanh mặc áo len, biết Vương Tiểu Thanh đã thay váy, có chút tiếc nuối, khi mẹ Tào Chiêu Đệ phấn khích kể lại, bảo rằng Vương Tiểu Thanh là mỹ nhân hiếm có trong mười dặm quanh đây.

“Nếu chị dâu muốn xem, lát nữa em sẽ mặc lại cho chị xem.” Vương Tiểu Thanh thấy Tào Chiêu Đệ không có vẻ gì là châm chọc hay ganh tị. Vậy chắc chị ấy thật sự đã thay đổi, không còn giống trước kia nữa.

“Thật vậy sao? Tuyệt quá.” Mắt Tào Chiêu Đệ sáng lên.

Hai người nói chuyện một lúc, chủ yếu là tán gẫu chuyện Tào Chiêu Đệ muốn sớm có con.

Vương Tiểu Thanh khuyên Tào Chiêu Đệ không nên vội vàng, quan trọng là giữ gìn sức khỏe, tới lúc có thai đứa trẻ mới có thể phát triển tốt.

Tào Chiêu Đệ gật đầu, thấy lời của Vương Tiểu Thanh rất hợp lý, không hổ danh là người có học.

Vương Tiểu Thanh không có việc gì làm, cũng về phòng ngủ một lát, đến chiều mới thức dậy, Trương Vũ cũng đã tỉnh, nhìn anh rất tỉnh táo.

“Sao anh không gọi em?” Vương Tiểu Thanh nhìn anh một cách bất lực.

“Anh muốn em ngủ thêm một chút, bởi vì đêm nay em sẽ không được ngủ.”

Trương Vũ nói ra câu này xong, Vương Tiểu Thanh vô cùng xấu hổ, đây đúng là lời của sói mà.

“Anh nghĩ hay lắm!” Vương Tiểu Thanh đánh nhẹ vào n.g.ự.c anh hai cái.

“Anh mua bao cao su rồi” Trương Vũ nắm lấy tay Vương Tiểu Thanh, rồi nhẹ nhàng ghé vào tai cô thì thầm.

Vương Tiểu Thanh cảm thấy hiện tại Trương Vũ giống con sói bị bỏ đói, còn mình là con thỏ non, liền nhanh chóng rời khỏi giường, đi ra ngoài, thấy nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Trương Dũng và bà Vương đang trò chuyện trong bếp, chủ yếu là xem lại danh sách quà mừng, xem mọi người tặng gì, quan hệ bình thường thì là trứng gà, quan hệ tốt thì là vài hào.

Anh mặt sẹo là người tặng nhiều nhất, năm đồng. Các anh em khác cũng tặng vài hào.

“Mẹ ơi, tối nay ăn gì ạ?”

Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ bước vào bếp, Trương Vũ buổi trưa không ăn gì đã đi ngủ, bây giờ đói đến mức n.g.ự.c dính vào lưng.

“Có cơm và bánh bao, thức ăn còn lại từ bữa trưa còn mấy bát, cứ ăn như vậy đi.”

Thật ra mọi người ở đây đều thích ăn cơm, lý do tiệc cưới phải ăn bánh bảo là vì bây giờ lương thực khan hiếm, nếu như ăn cơm thì chi phí lớn, hơn nữa lại khó chia đều, bánh bao thì tiện hơn, mỗi người hai cái, vừa đơn giản lại vừa nhanh gọn.

Bà Vương bắt đầu hâm nóng lại thức ăn, khi đồ ăn được hâm nóng xong, Trương Dũng mang cơm và thức ăn đến cho Tào Chiêu Đệ, bây giờ đã có đèn, cảm giác ăn cơm cũng khác lúc trước nhiều.

Trước đây khi ăn cơm tối, mọi người có đèn pin nhưng lại tiếc không muốn dùng, chỉ thắp đèn dầu ăn cơm, nhìn không rõ món ăn.

Nhưng hầu hết mọi người đều ăn cơm trước khi trời tối, làm như vậy để tiết kiệm dầu hỏa.

Vương Tiểu Thanh múc cơm ăn, hôm nay đầu bếp nấu khá cay, đồ ăn mùi vị cũng không tệ, có đủ gia vị.

Vương Tiểu Thanh rất thích, sau khi ăn no xong, Trương Dũng và bà Vương về phòng nghỉ ngơi, hôm nay thật sự quá mệt, Trương Vũ phụ trách rửa bát.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 253: Chương 253



Vương Tiểu Thanh đi về phòng trước, suy nghĩ làm sao để nói với Trương Vũ về chuyện cô có không gian.

"Thanh Thanh, rửa chân đi." Trương Vũ cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Tiểu Thanh, anh mang một chậu nước nóng vào. Vương Tiểu Thanh định tháo giày ra nhưng bị Trương Vũ nhanh chóng làm trước, Trương Vũ cởi giày và tất của cô ra và đặt chân của cô vào chậu nước.

"Anh đi tắm đây," Trương Vũ nói xong liền đi ra ngoài. Sau khi ngâm chân xong, Vương Tiểu Thanh nhớ đến lời hứa với chị dâu về việc mặc váy ren đỏ cho chị ấy xem, vì thế liền thay váy ren và khoác áo ngoài, đi đến phòng chị dâu.

“Cốc cốc ~ Chị dâu, em vào được không?” Vương Tiểu Thanh thấy phòng của chị dâu còn sáng đèn, chắc chị dâu vẫn chưa ngủ.

“Vào đi.” Tiếng chị dâu vang lên.

Vương Tiểu Thanh mở cửa bước vào, thấy chị dâu vẫn đang đan áo len, còn anh cả thì đã ngủ.

“Chị dâu đan áo len vào ban đêm không tốt cho mắt đâu.” Vương Tiểu Thanh nhắc nhở.

“Chị biết, nhưng chán quá, không ngủ được,” chị dâu đặt áo len xuống, nhìn thấy Vương Tiểu Thanh mặc váy, liền nhanh chóng đứng dậy mang giày vào.

Vương Tiểu Thanh cởi áo khoác ra, xoay một vòng.

“Thế nào chị dâu, đẹp không?”

“Đẹp lắm, đẹp thật. Mẹ chị nói không sai, em giống như minh tinh trên tivi vậy.”

Tào Chiêu Đệ nhìn Vương Tiểu Thanh trong chiếc váy ren đỏ, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

“Chi dâu. chắc khi chi kết hôn cũng mặc đẹp lắm đúng không?”

Vương Tiểu Thanh nhìn Tào Chiêu Đệ, thật ra ngũ quan của chị ấy không tệ, chỉ là không thích trang điểm, hơn nữa da cũng bị rám nắng.

Những người trong thôn này đa số đều hơi đen, ngoại trừ những cô gái đang chờ gả đi thì mới chú ý không để da bị rám nắng, còn lại thì không quan tâm tới.

“Lúc chị kết hôn, chị mặc áo khoác đỏ, chính là cái này, bình thường chị không dám mặc.”

Tào Chiêu Đệ tìm trong tủ áo ra một chiếc áo khoác tây trang màu đỏ.

“Rất đẹp, đừng tiếc mà không mặc, bây giờ mình còn trẻ, mặc vào rất đẹp, chờ vài năm nữa già đi, mặc sẽ không còn đẹp như vậy đâu.”

Vương Tiểu Thanh sờ vào chất liệu thấy cũng khá tốt, chắc hẳn không rẻ.

“Em nói đúng, vài hôm nữa thời tiết đẹp hơn một chút chị sẽ mặc.”

Tào Chiêu Đệ cũng muốn ăn mặc xinh đẹp, trước đây luôn viện cớ phải làm việc đồng áng, nhưng so sánh ra thì Vương Tiểu Thanh mỗi ngày cũng phải làm việc đồng áng, những vẫn xinh đẹp như vậy.

“Ừm, chị dâu, em về phòng đây, chị nghỉ ngơi sớm đi nhé, mai chúng ta đi xem tivi.”

Vương Tiểu Thanh nhớ trưởng thôn nói gần đây không có việc gì làm, nên được nghỉ thêm hai ngày, chắc đến hai mươi tháng Giêng mới bắt đầu làm việc lại.

“Được” Tào Chiêu Đệ gật gật đầu.

Vương Tiểu Thanh trở lại phòng, định chuẩn bị cởi váy ra thay áo ngủ, liền bị Trương Vũ vừa mới tắm xong ôm chặt lấy.

“Chờ một chút, em muốn thay váy.” Vương Tiểu Thanh sợ váy bị nhăn mất, như vậy sẽ không còn đẹp nữa.

“Không cần, anh muốn làm với em khi em mặc chiếc váy này” Trương Vũ ôm chặt lấy Vương Tiểu Thanh không buông.

Vương Tiểu Thanh dở khóc dở cười, không nghĩ tới Trương Vũ lại thích chơi kiểu này.

Một tiếng sau, cả hai người mồ hôi nhễ nhại, Trương Vũ đi lấy nước nóng lau người cho Vương Tiểu Thanh và lau người cho mình.

“Trương Vũ, em có chuyện muốn nói với anh,” Vương Tiểu Thanh lấy hết can đảm.

“Thanh Thanh, anh cũng có chuyện muốn nói với em, để anh nói trước được không?”

Trương Vũ không thể kìm nén thêm được nữa, anh và Vương Tiểu Thanh đã chính thức là vợ chồng, anh cũng không muốn giấu diếm cô chuyện gì nữa.

“Được, vậy anh nói trước đi,” Vương Tiểu Thanh đại khái biết anh sẽ nói gì.

Trương Vũ hít một hơi thật sâu.

“Thanh Thanh, em chắc hẳn cũng biết anh có một cách kiếm tiền, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng nói qua, cụ thể anh làm gì để kiếm tiền, và em cũng chưa bao giờ hỏi qua."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 254: Chương 254



“Nhưng bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, anh cảm thấy anh không nên, và cũng không thể giấu em bất cứ điều gì nữa. Anh kiếm tiền từ chợ đen trên thị trấn, anh giúp đại ca ở chợ đen, chính là anh mặt sẹo. Anh giúp anh ấy lập kế hoạch, định giá, còn việc bán hàng là do các anh em khác làm. Trước đây anh không dám nói cho em biết, vì anh sợ em sẽ thấy công việc này không đáng tự hào, sợ em khinh thường anh.”

Trương Vũ nói đến đây liền đứng dậy bật đèn, từ trong ngăn kéo tìm ra một quyển sổ tiết kiệm.

“Thanh Thanh, dây là số tiền tiết kiệm của anh trong hai ba năm qua, trước đây không có nhiều thế này, nhưng bắt đầu từ năm ngoái, có một chị gái đến thị trấn. Chị ấy là người câm, cũng không hẳn là người câm, có thể chị ấy giả vờ câm trước mặt bọn anh. Mỗi lần chị ấy đến đều đeo kính râm, đeo khẩu trang, đến không dấu vết, đi cũng không để lại dấu vết. Năm ngoái chị ấy cung cấp cho bọn anh hàng hóa trị giá lên tới mấy vạn, bọn anh bán ra kiếm được khá nhiều tiền, đại ca chia phần lớn, anh được phần nhỏ. Phần còn lại chia cho các anh em bán hàng. Quyển sổ tiết kiệm này anh giao cho em giữ, em muốn dùng thế nào cũng được. Anh sẽ tiếp tục cố gắng kiếm tiền, để em có cuộc sống tốt hơn.”

Trương Vũ đưa quyển sổ tiết kiệm cho Vương Tiểu Thanh, Vương Tiểu Thanh mở ra xem, bị dọa nhảy dựng, má ơi sáu vạn, gần bằng số tiền cô đang có.

“Nhiều tiền thế này, chúng ta phát tài rồi, Trương Vũ.”

Vương Tiểu Thanh vui vẻ, hai người gộp lại có hơn mười vạn, qua vài năm nữa ít nhất cũng có mấy chục vạn, có thể đầu tư bất động sản.

“Thanh Thanh, em không trách anh chứ, vì trước đây anh không nói cho em biết.” Trương Vũ thấy Vương Tiểu Thanh không có dáng vẻ mất hứng nào cả.

“Sao lại trách anh chứ. huống chi em đã biết chuyên này từ trước rồi.” Vương Tiểu Thanh cười trôm.

“À ~ em, em biết được từ khi nào?” Trương Vũ không hiểu, anh đã bị lộ từ khi nào.

“Trương Vũ, thật ra chuyện em muốn nói với anh, chuyện này còn làm anh kinh ngạc hơn.” Vương Tiểu Thanh không biết Trương Vũ có giật mình hay không.

“Không sao, em nói gì anh cũng chấp nhận được.” Trương Vũ đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.

“Thật ra, em chính là chị gái câm đó.” Vương Tiểu Thanh nhìn Trương Vũ.

“Hả, cái gì cơ, em chính là ~, không thể nào, em không đùa anh đó chứ.”

Trương Vũ ngồi dậy, nhìn kỷ Vương Tiểu Thanh từ trên xuống dưới một chút, nhớ lại dáng vẻ của chị câm, thật ra chiều cao và dáng vóc của chị cầm đúng là rất giống Vương Tiểu Thanh.

“Em không nói đùa anh, em có một bí mật, bí mật này của em có từ trước khi em xuống nông thôn, đó là em có một không gian. Trong đó có một mảnh đất màu mỡ, trồng cái gì cũng chỉ mất vài ngày là có thể thu hoạch được. Em dẫn anh đi vào xem một chút.”

Vương Tiểu Thanh nắm tay Trương Vũ, đưa anh đi vào không gian.

Trương Vũ giật mình, sao mình lại đột nhiên đi đến một nơi giống như thiên đường thế này, ở đây rất ấm áp, anh chỉ mặc một cái quần đùi, nhưng lại không lạnh.

“Cái này gọi là... không gian?” Trương Vũ nhìn thấy trước mắt là lúa nước, lúa mì, rau và hoa quả, kinh ngạc vô cùng.

“Đến đấy, anh thử nho này xem.” Vương Tiểu Thanh bứt một quả nho nhét vào miệng Trương Vũ.

Đây là quả nho ngọt và tươi nhất mà Trương Vũ từng ăn.

Trương Vũ nhìn thấy bên cạnh chất đống gạo và bột mì đã được thu hoạch xong, tới lúc này anh mới tin rằng Vương Tiểu Thanh thật sự là chị câm đó.

“Thanh Thanh, vậy những thứ này đều là em tự tay thu hoạch hết sao?” Trương Vũ thắc mắc.

Vương Tiểu Thanh lắc đầu, nhìn thấy mùa vụ đã chín, liền tập trung tinh thần “thu hoạch”.

Chớp mắt một cái, chỉ thấy đống lúa và lúa mì đã được thu hoạch xong và xếp ở một bên.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 255: Chương 255



Vương Tiểu Thanh lại ra lệnh gieo hạt, mảnh đất màu mỡ lại được trồng đầy lúa nước và lúa mì.

“Thật thần kỳ ~” Trương Vũ từ khi vào đến giờ vẫn không khép miệng lại được.

“Đúng vậy, chúng ta cả đời này sẽ không lo thiếu ăn thiếu mặc nữa”. Vương Tiểu Thanh lại kéo Trương Vũ đến bên dòng suối Linh Tuyền.

“Anh uống thử nước này đi,” Vương Tiểu Thanh chỉ vào dòng nước suối Linh Tuyền, Trương Vũ nghe lời múc lên uống một ngụm.

“Ngọt quá đi,” Trương Vũ cảm thấy nước này còn ngon hơn nước suối trên núi.

“Nước này có tác dụng bồi bổ cơ thể và làm đẹp da,” Vương Tiểu Thanh giải thích.

“Thanh Thanh, lấy được em anh được lời lớn rồi.”

Trương Vũ không ngờ rằng cưới được Vương Tiểu Thanh lai mang đến cho mình một niềm vui lớn như vậy.

Vương Tiểu Thanh bị Trương Vũ ôm chặt lấy, Vương Tiểu Thanh ngẫm lại đã lâu rồi mình chưa ngâm nước suối Linh Tuyền, liền cởi bỏ quần áo ra, kéo Trương Vũ xuống nước suối.

“Nước này không khác suối nước nóng là mấy, nhưng nước ở đây không nóng như suối nước nóng,” Trương Vũ không ngờ nước ở đây cũng không lạnh.

“Đúng vậy,” Vương Tiểu Thanh gật đầu.

Hai người đùa giỡn dưới nước một lúc lâu rồi mới lên bờ.

Quay lại giường, hai người nằm nói chuyện một lúc.

“Thanh Thanh, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn có được không?” Trương Vũ vẫn nhớ kỹ chuyên này.

“Được, sáng mai sau khi ăn sáng xong chúng ta đi,” Vương Tiểu Thanh cũng bắt đầu thấy buồn ngủ, nhắm mắt lại, hai người ôm nhau ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ cùng dậy sớm, vừa đúng lúc bà Vương cũng dậy, bà đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

“Tiểu Thanh, con trai, sao hai đứa không ngủ thêm chút nữa?”

Bà Vương nhớ lại khi con trai cả và con dấu cưới nhau, ngày đầu tiên tân hôn hai người ngủ đến trưa mới dậy.

“Mẹ, lát nữa chúng con đi lên thị trấn đăng ký kết hôn, cho nên dậy sớm một chút.” Trương Vũ giải thích, rồi bắt đầu nhóm lửa.

Bữa sáng nấu mì, vừa hay có thể dùng hết các món còn lại từ hôm qua, rất thơm ngon.

Trên đường đi lên thị trấn, Vương Tiểu Thanh nói ra suy nghĩ của mình.

“Chồng à, từ khi em đến thành phố Hành, em đã nghĩ đến việc bán hàng hóa trong không gian của em ở thanh phố Hành. Hôm qua anh cũng nhìn thấy rồi đấy, thời gian thu hoạch trong không gian của em rất ngắn. Có thể cung cấp đồng thời cho cả thị trấn và thành phố Hành, anh cảm thấy thế nào?”

Trương Vũ đã lăn lộn trong chợ đen nhiều năm, rất am hiểu thị trường chợ đen.

“Có thể, nhưng nếu làm như vậy, giá cả trên thị trường sẽ bị giảm xuống.”

Trước đây, Trương Vũ và đội của anh mặt sẹo đã bán nhiều hàng hóa cho thành phố Hành, của hiếm mới quý, nếu thành phố Hành đã có nguồn cung, thì chỗ anh mặt sẹo lại không thể tiêu thụ quá nhiều hàng, phần lớn hàng hóa phải cung cấp cho thành phố Hành.

“Ừm, anh nói đúng, nói như vậy thì tính ra tiền của chúng ta cũng không tăng lên nhiều, chỉ là em có nhiều tiền hơn còn anh thì ít đi.”

Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, thôi thì không bán cho thành phố Hành nữa, khi nào đi học đại học rồi tính sau. Bây giờ cứ tận hưởng cuộc sống ở nông thôn trước đã.

Hai người đi đến cơ quan đăng ký, rất nhanh đã làm xong thủ tục đăng ký kết hôn.

Trương Vũ cầm giấy đăng ký kết hôn xem đi xem lại, sau đó mới cẩn thận cất đi.

“Thanh Thanh, chúng ta đị d.a.o một vòng xem xem có gì ngon không. Mua một ít cho em.”

Trương Vũ biết Vương Tiểu Thanh thích ăn vặt khi xem tivi, hôm nay mua nhiều một chút.

Buổi trưa vừa ăn cơm xong, Vương Tiểu Thanh gọi mọi người đi xem tivi, cả năm người trong nhà ngồi ở nhà chính của Vương Tiểu Thanh.

Đóng cửa lại, ăn vặt, xem tivi, quả nhiên khi xem ti vi thời gian trôi qua thật nhanh.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 256: Chương 256



Hai ngày sau, đến ngày hẹn phân chia tài sản đã ước định trước đó.

Trương Dũng dậy từ sớm đến gọi trưởng thôn và đội trưởng đến.

Cũng có không ít người dân trong thôn đến xem náo nhiệt.

Trương Vũ mang ra hai tách trà cho trưởng thôn và đội trưởng.

“Trưởng thôn, đội trưởng, làm phiền các chủ phải đến đây, như người ta nói, cây lớn phân cành, con trai lớn phải ra ở riêng, giờ hai bọn cháu đều đã lập gia đình, cũng đã đến lúc phải phân chia ở riêng.”

Bà Vương cũng ngồi xuống, bắt đầu giải thích lý do hôm nay mời trưởng thôn và đội trưởng đến.

Trưởng thôn và đội trưởng gật đầu, đồng ý với cách nói của bà.

“Vậy mấy người muốn phân chia thế nào?” Trưởng thôn nhấp một ngụm trà.

“Hiện tại trong nhà có năm trăm đồng tiền mặt, hai anh em mỗi người hai trăm, tôi giữ lại một trăm. Nhà chỉ có ba phòng ngủ, sau này khi tôi đi, căn phòng của tôi sẽ để lại phòng cho cháu đích tôn. Về sau tôi sẽ sống với con trai cả, mỗi năm con trai thứ cho năm mươi cân lương thực là được. Tất cả bát đ ĩa, nồi niêu xoong chảo, bàn ghế trong nhà đều chia đôi hết.”

Bà Vương phân chia rất đơn giản và thẳng thắn, mọi thứ trong nhà chia đôi cho hai anh em.

“Hai anh em có ý kiến gì không?” Trưởng thôn hỏi hai anh em đang đứng bên cạnh.

“Không có ý kiến gì,” Trương Dũng không có ý kiến gì, mẹ đã phân chia rất công bằng rồi.

Tào Chiêu Đệ đứng bên cạnh cũng không nói gì.

“Tôi có ý kiến,” Trương Vũ bước ra.

“Mẹ, hai trăm đồng này coi như tiền nuôi dưỡng hai năm tới của con, bây giờ con không lấy đi. Tất cả nồi niêu, xoong chảo, bát đ ĩa, một cái kim một sợi chỉ con cũng không lấy, con để lại cho anh cả và mẹ. Con chỉ cần căn phòng của con thôi, sau này lễ Tết sẽ về thăm mẹ và anh cả, từ hôm nay trở đi, con sẽ ở nhà của Tiểu Thanh.”

Trương Vũ vốn không muốn lấy căn phòng của mình, nhưng căn phòng này ít ra còn có kỷ niệm của anh và Tiểu Thanh, không muốn bị phá hư lúc này.

Chờ sau này khi con của anh cả và chị dâu trưởng thành rồi, sẽ để lại căn phòng này cho bọn trẻ.

Mọi người xì xào một trận, nói Trương Vũ thật ngốc, không lấy gì cả, chẳng khác gì đi làm rể nhà vợ.

“Được thôi, vậy tôi sẽ bắt đầu viết”.

Trưởng thôn bắt đầu viết giấy phân chia tài sản, làm thành ba bản.

Sau khi viết xong, hai anh em ký tên, điểm chỉ. Lúc tiễn trưởng thôn và đội trưởng ra về, mỗi người còn được tặng một ít kẹo.

“Trương Vũ, mẹ xin lỗi con, phân chia tới lui thế này mà con chẳng được gì cả.”

Hai mắt bà Vương đỏ hoe.

“Mẹ, mẹ làm sao thế, con đã nói rồi mà, con có cách kiếm tiền riêng, con có tiền,” Trương Vũ an ủi bà Vương.

Tào Chiêu Đệ nhìn tờ hai trăm đồng trong tay, lấy ra hai mươi đồng rồi đưa lại cho bà Vương một trăm tám mươi đồng.

“Mẹ, mẹ cứ làm chủ gia đình, chúng con tiêu xài hoang phí, không biết tiết kiệm tiền, con chỉ lấy hai mươi đồng để mua thuốc uống thôi.

Tào Chiêu Đệ nghe nói trên thị trấn có một thầy thuốc đông y chữa bệnh rất tốt, nhiều người uống thuốc của ông ấy đều đã có thai, Tào Chiêu Đệ định tháng sau, khi mình khỏe lại sẽ đến đó bốc thuốc.

“Được.” Bà Vương gật đầu.

Sau đó, Trương Vũ bắt đầu thu dọn quần áo của mình, anh cũng không có nhiều quần áo, xuân hạ thu đông chỉ có khoảng mười bộ quần áo, dùng ga giường bọc lại là xong.

“Anh cả, chị dâu, tối nay đến nhà em ăn cơm, đến sớm xem tivi nhé.”

Vương Tiểu Thanh dặn dò trước khi đi, bảo họ tối đến ăn cơm, bây giờ bọn họ đã là người một nhà, nhưng còn chưa đến nhà cô ăn cơm lần nào.

“Được, được, được” Tào Chiêu Đệ và Trương Dũng gật gật đầu, không có tivi xem thật sự rất buồn chán.

Sau khi Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh đi rồi, Tào Chiêu Đệ cũng nghĩ đến việc mua một chiếc tivi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 257: Chương 257



"Anh Dũng, hay là năm nay chúng ta tiết kiệm tiền rồi mua một cái tivi nhé?"

Sau khi Tào Chiêu Đệ xem tivi xong liền nghĩ, nếu sau này không có tivi để xem thì cuộc sống thật là buồn chán.

"Được, năm nay chúng ta chăm chỉ làm việc, cố gắng đến cuối năm mua một cái."

Trương Dũng cảm thấy cứ mãi sang nhà em dâu xem tivi cũng không tiện, thêm nữa mẹ cũng đã lớn tuổi, chắc chắn không muốn đi đi lại lại, tốt nhất là tự mình tiết kiệm tiền rồi mua một cái thì hơn.

Sau khi Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ trở về nhà, Trương Vũ bắt đầu sắp xếp quần áo của mình, Vương Tiểu Thanh thì từ trong không gian lấy ra trái cây, rau củ, lương thực, lấy nhiều một chút để lát nữa cho anh cả và chị dâu mang về ăn.

Cuối cùng cũng không cần phải giấu giếm nữa.

Sau khi sắp xếp lương thực và rau củ xong, cô bật tivi lên, vừa xem vừa rửa rau.

"Thanh Thanh, để anh rửa rau, em đi xem tivi di," Trương Vũ sau khi dọn dẹp trong phòng xong liền tiếp nhận công việc từ tay Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh rửa một đ ĩa nho, vừa ăn vừa xem tivi.

"Chồng ơi, lát nữa em sẽ nấu ăn, để mẹ, anh cả và chị dâu nếm thử tay nghề của em."

Vương Tiểu Thanh nhớ lại trước đây mọi người có thử món cô nấu nhưng chưa ăn chính thức lần nào.

"Được, hôm nay ăn cũng phong phú như Tết," Trương Vũ bắt cá đi đến viện tri thức để giết, Hoàng Cẩm đã trở về, vừa đúng lúc tham dự đám cưới của Vương Tiểu Thanh.

Mười một giờ rưỡi, anh cả chị dâu và mẹ cùng nhau đến.

"Me. anh cả. chi dâu. mọi người ăn nho đi. con sẽ bắt đầu nấu ăn ngav.

Vương Tiểu Thanh đứng lên, Trương Vũ ngồi đó nhóm lửa, các nguyên liệu đã được chuẩn bị xong, cơm cũng đã nấu được một lúc.

Vương Tiểu Thanh nấu tám món cho bữa trưa: cá chua ngọt, cá kho, giò heo hầm xì dầu, sườn xào chua ngọt, rau cải xanh, thịt xào dưa chua, thịt kho tàu, canh trứng rong biển.

"Ăn cơm thôi!"

Lúc Vương Tiểu Thanh nấu ăn, mọi người đã điên cuồng nuốt nước miếng, Tào Chiêu Đệ thỉnh thoảng liếc nhìn, trời ơi cho nhiều dầu như thế, bảo sao mà món ăn lại thơm ngon như vậy.

"Em dâu, chị thấy thật hổ thẹn, chị lớn hơn em mấy tuổi mà tay nghề không bằng một nửa của em, sau này chị cũng phải thường xuyên vào bếp để luyện tập mới được."

Tào Chiêu Đệ nếm thử một miếng cá chua ngọt, liền bị chinh phục bởi hương vị độc đáo.

"Đừng ngại, ăn ngon thì mọi người ăn nhiều vào nhé, đừng khách sáo."

Vương Tiểu Thanh cũng đã lâu không ăn cơm mình nấu, Trương Vũ thì luôn là người nấu ăn.

Vương Tiểu Thanh vốn không phải là người kén chọn, mặc dù Trương Vũ nấu ăn không ngon bằng cô, nhưng cũng coi như là đủ màu sắc, hương vị.

Cả nhà cứ thế ăn bữa tối vui vẻ, ai cũng nở nụ cười hạnh phúc.

Ba năm sau.

Từ khi Vương Tiểu Thanh kết hôn với Trương Vũ đến nay, công việc đồng áng của cô đều là ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, trời nắng không đi, trời quá lạnh cũng không đi, chỉ khi trời rấm mát, nhiệt độ phù hợp thì mới đi làm.

Vốn Trương Vũ không muốn cô đi làm, chỉ là cô cảm thấy hơi buồn chán. Nếu không đi làm việc thì đi giúp chăm sóc cháu trai. Đúng vậy, Tào Chiêu Đệ đã mang thai trong vòng nửa năm sau khi làm phẫu thuật.

Năm 1975, Tào Chiêu Đệ sinh một bé trai kháu khỉnh, bà Vương vui mừng khôn xiết.

Bà Vương tuổi cũng đã cao, chỉ ở nhà giúp chăm cháu, Tào Chiêu Đệ và Trương Dũng hai người bắt đầu đi làm. Không ngờ tới năm 1977, Tào Chiêu Đệ lại mang thai. Trương Dũng để cho Tào Chiêu Đệ ở nhà nghỉ ngơi.

Cháu trai khoảng hai tuổi, tuổi này rất nghịch ngợm, gây sự, rất thích chơi với Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh bảo Trương Vũ ít làm việc đồng áng lại, đến nửa cuối năm 1977, cô thuyết phục Trương Vũ nghỉ việc để cùng nhau ôn thi đại học.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 258: Chương 258



Trương Vũ đã bàn chuyện này với anh cả chị dâu và mẹ, cả nhà nghe nói hai người muốn thi đại học đều đồng ý, thậm chí còn không cho cháu trai qua chơi để không làm phiền đến việc học của hai người.

Sau khi tin tức này được tiết lộ ra ngoài. Trương Hồng Châu còn chế nhạo bọn họ, nghĩ rằng việc khôi phục kỳ thi đại học chỉ là giấc mơ, đã bao năm trôi qua rồi, kỳ thi đại học đã bị hủy bỏ gần mười năm, sao có thể khôi phục được chứ.

Đến khi Hoàng Cẩm nghe tin hai người nghỉ việc chỉ ở nhà ôn thi, anh mới nhớ lại lời nhắc nhở của Vương Tiểu Thanh trước đây.

Hoàng Cẩm cũng bắt đầu học theo bọn họ, không đi làm nữa. Trưởng thôn và đội trưởng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này.

Dù sao thì Hoàng Cẩm cũng chỉ có một mình, nếu không để Hoàng Cẩm đi thi, có lẽ Hoàng Cẩm sẽ trầm cảm mà c.h.ế.t mất.

Vương Tiểu Thanh còn viết thư báo cho Lưu Hiểu Yến biết, nhắc nhở cô rằng kỳ thi đại học sắp được khôi phục.

Lưu Hiểu Yến và Giả Nam Ngọc đã kết hôn vào nửa cuối năm 1974, không lâu sau cô ấy mang thai.

Mấy năm nay hai người họ vẫn thường xuyên thư từ qua lại, biết được Lưu Hiểu Yến đã sinh được một bé gái kháu khỉnh.

Trương Hồng Châu phát hiện Hoàng Cẩm cũng không đi làm, liền bắt đầu thấy lo lắng, không phải chứ, lẽ nào tất cả bọn họ đều thi đại học, kỳ thi đại học thực sự sẽ được khôi phục sao?

Trương Hồng Châu trong lúc đi làm mượn cớ đi về sinh, lén lút đi đến nhà Vương Tiểu Thanh, liền nhìn thấy ba người họ đang cùng nhau ôn thi.

Vương Tiểu Thanh giỏi tiếng Anh giúp bọn họ củng cố tiếng Anh một chút, còn Hoàng Cẩm thì giỏi toán, đây cũng là điểm yếu của Vương Tiểu Thanh. Còn Trường Vũ thì thật đặc biệt.

Trương Vũ không có điểm yếu và sở trường ở môn nào cả, môn nào cũng đạt điểm trung bình, một chút cũng không lệch môn, Hoàng Cầm gọi anh là nhân tài toàn năng.

Trương Hồng Châu cũng bắt đầu thấy lo lắng, buổi chiều nói dối là đau bụng xin nghỉ để lên thị trấn mua bộ tài liệu ôn thi. Lúc này tin tức vẫn chưa bị lộ ra, chỉ có dấu hiệu vào tháng 8, bây giờ mới tháng 6.

Trương Hồng Châu không dám biểu hiện ý định bản thân muốn thi đại học trước mặt gia đình Nhị Cẩu, chỉ có thể thường xuyên kiếm cớ xin nghỉ, nói thân thể không thoải mái, gia đình Nhị Cẩu chỉ nghĩ cô ta lại bắt đầu lười biếng, không phát hiện gì bất thường.

Trên thực tế Trương Hồng Chậu đang ra sức học tập, trước kia Trương Hồng Châu học cấp ba thành tích vô cùng ưu tú, chẳng qua hiện tại đã qua ba bốn năm, rất nhiều kiến thức đều đã quên, cần phải ôn tập lại.

Trương Hồng Châu thường xuyên học đến nửa đêm, sau đó buổi sáng đi làm lại không dậy nổi, bố mẹ Nhị Cẩu còn trách con trai, Nhị Cẩu chỉ cảm thấy oan ức, không hề phát hiện điều gì bất thường ở vợ mình cả.

"Thanh Thanh, em muốn học trường nào?" Trương Vũ học có chút mệt liền đứng lên ngắm cảnh.

"Ừm, trường sư phạm, em muốn làm giáo viên, còn anh thì sao?" Vương Tiểu Thanh cũng đứng lên, vươn vai một cái.

"Anh muốn học trường quân đội." Hai mắt Trương Vũ sáng rực lên khi nói câu này.

"Trường quân đội, được đấy, rất hợp với anh."

Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, chồng mình sau này sẽ trở thành sĩ quan sao?

"Nhưng mà Thanh Thanh, em đăng ký trường gần với trường anh học được không, anh không muốn xa em quá."

Trương Vũ bất ngờ ôm chặt lấy Vương Tiểu Thanh, sợ rằng sau này khi học đại học sẽ phải xa nhau, như vậy thì thà rằng anh không học còn hơn.

"Tất nhiên rồi, em còn cần anh rót nước rửa chân cho em nữa mà." Vương Tiểu Thanh bĩu môi.

"Vậy thì chúng ta không thể học ở Thượng Hải được, trường quân đội tốt nhất ở tỉnh Hồ Nam, chúng ta học ở Hồ Nam có được không?"
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 259: Chương 259



Trương Vũ nghĩ rằng Vương Tiểu Thanh lớn lên ở Thượng Hải, nhất định sẽ muốn trở về Thượng Hải học.

Nhưng Vương Tiểu Thanh vốn không lớn lên ở Thượng Hải, cho nên cô căn bản không có tình cảm với nơi đó.

Dù sao thì học ở đâu cũng như nhau, chỉ cần được ở cùng Trương Vũ là được rồi.

“Được, em chưa đến Hồ Nam bao giờ, nghe nói ở đó có nhiều món ăn ngon lắm, sau này chúng ta đi học đại học, ngày nào cũng ra ngoài mua đồ ăn ngon.”

Vương Tiểu Thanh nhớ lại Hồ Nam có một trường sư phạm nổi tiếng, cũng là trường đại học trọng điểm.

“Thanh Thanh, vậy thì tuyệt quá.” Trương Vũ hôn Vương Tiểu Thanh một cái. Trong mấy năm qua, hai người chưa bao giờ xa nhau dù chỉ một ngày, cũng chưa từng cãi nhau, mối quan hệ của bọn họ vẫn luôn gắn bó và rất yêu thương nhau.

Đầu tháng 10 năm 1977, thông báo khôi phục kỳ thi đại học được lan truyền khắp nơi như một cơn mưa lớn.

Các thanh niên trí thức mãnh liệt tìm kiếm tài liệu ôn thi khắp nơi, sách vở trở nên khan hiếm. Không ít thanh niên trong thôn đã học hết cấp ba cũng bắt đầu có ý định ôn thi lại.

Cầm sách lên ôn tập, nhưng lại cảm thấy thời gian không còn kịp, chỉ còn hơn một tháng, kỳ thi đại học được ấn định vào đầu tháng.

Trương Hồng Châu và Hoàng Cẩm đều cảm thấy Vương Tiểu Thanh thật thần kỳ, việc lựa chọn ôn thi của cô quả thật không sai, nhờ vậy mà bọn họ có thêm vài tháng ôn luyện so với người khác, cái này gọi là khác nhau một trời một vực.

Hoàng Cẩm bắt đầu không đi ra ngoài, mọi việc ăn uống, vệ sinh đều diễn ra trong điểm thanh niên tri thức, luôn đóng kín cửa. Nếu không phải thỉnh thoảng anh đến hỏi bài vợ chồng Vương Tiểu Thanh thì mọi người còn tưởng rằng anh có chuyện gì rồi.

Nhị Cẩu cũng chú ý đến hành động của Trương Hồng Châu, lo sợ cô ấy sẽ đi thi đại học, nếu thật sự thi đỗ chắc cả đời này cô ấy sẽ không quay lại đây nữa. Nhưng Nhị Cẩu không phát hiện ra điều gì bất thường ở Trương Hồng Châu cả.

Mỗi ngày Trương Hồng Châu đều đi ngủ rất sớm, khi Nhị Cẩu ngủ rồi, cô ta mới dậy đọc sách, sáng sớm khi mọi người còn chưa dậy, cô ta cũng học.

Buổi trưa khi mọi người nghỉ trưa, cô ta lại đọc sách, thậm chí khi vào nhà vệ sinh cũng mang sách theo. Cô ta thường xuyên xin nghỉ ốm để có thời gian ôn thi.

Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ lo lắng, năm sau sẽ đi học đại học, không thể chăm sóc gia đình được, trước đây hai người cũng đã hứa sẽ giúp anh cả tìm cách kiếm tiền.

Hai người dành ra một ngày lên thị trấn tìm mặt bằng. Trên thị trấn có nhiều mặt bằng trống, mặc dù hiện tại đều là doanh nghiệp nhà nước, nhưng đã có không ít người to gan, lén lút làm ăn nhỏ, chính sách hiện tại rất thoáng, căn bản không có ai kiểm soát.

Vương Tiểu Thanh cảm thấy sau Tết năm sau, anh cả có thể mở một nhà hàng ở thị trấn, buổi sáng bán bún, buổi trưa bán cơm, buổi tối bán đồ ăn khuya.

Cuối cùng, Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ chọn mặt bằng trước cổng bến xe, mua liền hai gian kề nhau, đều là hai tầng.

Tầng một là mặt bằng kinh doanh, tầng hai để ở. Sau này có thể đập thông tường ở tầng một, một bên làm phòng bếp, một bên để bàn ghế.

Chỉ tiếc là căn nhà này có chút cũ nát, lâu rồi không có người ở, từ khi cấm tư nhân kinh doanh, những mặt bằng này đều cho thuê cũng thuê không được, muôn bán cũng không bán được.

Chủ nhà vừa nghe tin có người muốn mua, rất vui vẻ, năm xưa căn nhà này cho thuê cũng kiếm được khá nhiều tiền, nhưng đến đời chủ nhà hiện tại thì không được kinh doanh nữa, chủ nhà còn suýt chút nữa bị quy vào nhà tư sản, cho nên bình thường làm việc đều là khiêm tốn, khiêm tốn và khiêm tốn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back