Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 190: Chương 190



“Này, Tiểu Ly, em đừng nóng giận mà, tính tình mẹ không tốt, nói vài câu là bình thường, em đừng để ý.” Xưởng trưởng Ngô đứng dậy giữ bà Ngô lại.

“Mẹ anh không phải chỉ nói vài câu đâu, mới sáng sớm, còn đang nằm trong chăn, đã vào mắng tôi, gọi tôi là con đàn bà độc ác, tai anh bị điếc sao, anh không nghe thấy à?” Bà Ngô hất tay xưởng trưởng Ngô ra.

“Em đừng có cố chấp nữa, mẹ cũng chỉ là lo cho anh nên mới vào xem thôi, không phải cố ý mắng em.”

Trong lòng xưởng trưởng Ngô cũng không vui, đêm qua ra ngoài uống rượu cũng là vì công việc, vì hiệu quả và lợi ích của nhà máy, vợ lại không đắp chăn cho mình.

Đến mẹ già rồi còn biết đau lòng cho mình, bà Ngô và ông đã ở với nhau bao nhiêu năm rồi mà không biết chăm sóc ông chút nào.

“Tôi cố chấp? Ông tự xem lại bản thân mình đi, người phụ nữ bên ngoài của ông là ai, ông nói đi, hôm nay ông không nói cho rõ ràng, tôi với ông ly hôn.”

Bà Ngô gào lên, cảm thấy bị ức h**p. Mẹ chồng thì mắng mình, chồng cũng nói mình cố chấp, càn quấy.

“Bà nói linh tinh cái gì vậy, bà không cần mặt mũi nhưng tôi cần, tôi tìm phụ nữ bên ngoài khi nào? thật là không thể hiểu nổi bà mà.”

Nói đến đây, xưởng trưởng Ngô thật sự tức giận, bản thân ông luôn giữ mình trong sạch, không bao giờ lăng nhăng, mấy năm nay, nói không có ai đến gần là không đúng, nhưng bản thân ông chưa bao giờ động lòng cả. Vậy mà vợ mình lại không tin, nói mình có tình nhân ở bên ngoài, nếu chuyện này truyền ra ngoài, thật sự không còn mặt mũi nào nữa.

“Được, ông không thừa nhận đúng không, vậy tôi đi.” Bà Ngô cũng mệt mỏi, cãi vã cũng không có ý nghĩa gì.

Lần này, xưởng trưởng Ngô cũng không giữ bà Ngô lại, không hiểu sao, ông không có ngoại tình ở bên ngoài mà vợ cứ nhất định nói ông có, còn ép ông phải thừa nhận, đây không phải là cố tình gây sự sao.

Bà Ngô vào phòng thu dọn vài bộ quần áo, rồi đi về nhà mẹ đẻ.

Bà cụ không quan tâm bà Ngô đi hay ở.

“Tiểu Lưu, nấu chút trà gừng cho ông chủ uống, hôm qua uống nhiều rượu, đêm lại không đắp chăn, chắc bị cảm lạnh.” Bà cụ dặn dò xong liền đi ăn cháo đen của mình.

Xưởng trưởng Ngô nằm trên giường, thất thần.

Lưu Thải Hồng nấu trà gừng, mang lên lầu.

“Ông chủ, bà cụ dặn ông uống trà gừng”

“Ừ, được rồi.” Xưởng trưởng Ngô cảm thấy trong người không khỏe, nhận lấy trà gừng uống hết.

“Ông chủ, ông tắm xong rồi ngủ lại nhé.” Lưu Thái Hồng nói rồi lấy đồ ngủ của xưởng trưởng Ngô từ tủ quần áo ra.

“Cảm ơn.” Xưởng trưởng Ngô nhận đồ, đi vào phòng tắm.

Lưu Thải Hồng mang cốc xuống lấu, báo cho bà cụ một tiếng.

“Bà ơi, ông chủ đã uống trà gừng rồi, giờ ông ấy đang tắm.”

“Được.” Bà cụ gật đầu.

Lưu Thải Hồng nghĩ Xưởng trưởng Ngô chắc không có khẩu vị gì nên không nấu gì khác, chỉ đem một bát cháo gạo đen và đĩa dưa muối lên.

Xưởng trưởng Ngô còn đang tắm, Lưu Thải Hồng để cháo trên bàn trang điểm rồi đi ra ngoài. Bây giờ, không nên quá thân mật, tâm trạng ông ấy đang không tốt, vài ngày nữa mình sẽ...

Xưởng trưởng Ngô tắm xong đi ra ngoài thấy bát cháo để trên bàn, trong lòng có chút cảm động nhưng nhanh chóng bỏ qua một bên.

Xưởng trưởng Ngô ăn xong cháo, để bát ở cửa phòng rồi đóng cửa lại, chuẩn bị ngủ một giấc.

Đêm qua ngủ không ngon, bây giờ cảm thấy cơ thể nặng nề, là dấu hiệu của cảm lạnh.

Buổi trưa không thấy xưởng trưởng Ngô xuống ăn cơm, bà cụ có chút lo lắng, định đi lên lầu xem thử, nhưng bị Lưu Thải Hồng ngăn lại.

"Bà ơi, bà không cần quá lo lắng đâu. Sáng nay cháu đã múc cháo cho xưởng trưởng Ngô ăn rồi, ông ấy cũng đã ăn hết. Đêm qua ông ấy ngủ không ngon, bấy giờ đang nghỉ ngơi. Bà ăn trước đi, lát nữa cháu sẽ gọi ông ấy dậy sau."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 191: Chương 191



Bà cụ nghe Lưu Thải Hồng nói xong liền gật đầu.

“Tiểu Lưu, vẫn là cháu tốt, người đàn ông nào cưới được cháu về làm vợ, đúng là có phúc. Hai mươi mấy năm trước, tôi không nên đồng ý để cô ta bước vào cửa nhà mình. Cô ta đúng là một kẻ gây rối. Cô ta không tôn trọng tôi và thường xuyên cãi nhau với tôi cũng thôi đi, nhưng ngay cả chồng mình mà cô ta cũng không chăm sóc tốt. Cháu nói xem, loại phụ nữ này thì lấy về nhà để làm gì, vậy mà con trai tôi vẫn coi cô ta như bảo bối.”

Bà cụ càng nói càng tức, càng thêm xót xa cho con trai mình đã phải trải qua trong những năm qua.

Trước đây, khi còn sống ở quê, bà không biết những chuyện xảy ra ở đây. Bây giờ, mọi chuyện diễn ra trước mắt bà.

Cô ta dám đối xử như vậy với con trai bà, trước đây khi bà không nhìn thấy, không biết nó đã phải chịu dựng những gì.

“Bà ơi, bà nên rộng lòng một chút. Có lẽ giữa Bà Ngô và ông chủ chỉ là hiểu lầm nhỏ, cho nên hai người họ mới cãi nhau. Thực ra, bà Ngô cũng đối xử với ông chủ rất tốt.”

Nghe thì có vẻ như Lưu Thải Hồng đang an ủi, nhưng thực ra lời nói của bà ta lại chạm vào đáy lòng của bà cụ.

“Bình thường? bình thường tốt ở đâu? cô ta không nấu ăn, cũng chẳng dọn dẹp nhà cửa,” bà cụ khinh thường, thật muốn thay con trai mình tìm một người vợ khác.

“Thôi nào bà ơi, bà mau ăn đi kéo đồ ăn nguội mất. Cháu đi xem ông chủ một chút.”

Lưu Thải Hồng dặn dò xong rồi đi lên phòng xưởng trưởng Ngô ở lầu hai.

“Xưởng trưởng Ngô?” Lưu Thải Hồng nhẹ nhàng mở cửa ra, thấy người trên giường đang quấn chăn, không có trả lời lại, có vẻ như không nghe thấy.

“Ông chủ?” Lưu Thải Hồng định lay xưởng trưởng Ngô một cái, vừa chạm vào xưởng trưởng Ngô đã thấy thân nhiệt ông ấy không bình thường lắm, sờ trán thử.

“Ông chủ, ông bị sốt rồi” Lưu Thải Hồng gọi xưởng trưởng Ngô nhưng ông vẫn mê man không có sức lực. Lưu Thải Hồng nhanh trí đi xuống lầu trước.

“Bà ơi, ông chủ nói không muốn ăn, không có khẩu vị, muốn ngủ thêm một chút. Lát nữa cháu sẽ nấu cho ông ấy bát mì.”

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô, Tiểu Lưu.” Bà cụ nghe nói con trai không sao liền yên tâm ăn cơm.

“Đây là việc cháu nên làm.” Lưu Thải Hồng vào bếp tìm cồn, lát nữa sẽ dùng để lau người cho xưởng trưởng Ngô.

Bà cụ ăn xong liền vào phòng ngủ nghe đài.

Lưu Thải Hồng ăn vội vài miếng, sau đó dọn dẹp thức ăn thừa rồi cầm cồn đi lên lầu.

Tới lầu hai, bà ta vào phòng tắm tìm một cái chậu nhỏ, đổ cồn vào, sau đó đổ nước sạch pha loãng.

Bỏ hai cái khăn nhỏ vào, ngâm một chút sau đó vắt khô rồi mang vào lau người cho xưởng trưởng Ngô.

Một cái đặt lên trán, cái còn lại dùng lau người, cổ, nách, lưng cho xưởng trưởng Ngô.

“Tiểu Ly ~” Xưởng trưởng Ngô bất ngờ nắm lấy tay của Lưu Thải Hồng.

“Ơ.” Lưu Thải Hồng định nói mình không phải bà Ngô nhưng lại nhịn xuống, không nói gì.

“Tiểu Ly, tôi thật sự không có ngoại tình mà, tại sao em không tin tôi, tại sao, tại sao...” xưởng trưởng Ngô nói mơ.

Lưu Thải Hồng đặt khăn lông xuống, nếu ông ta muốn nắm tay, cứ để ông ta nắm, xem ông ta tỉnh lại sẽ nói gì.

Buổi chiều, xưởng trưởng Ngô đã hạ sốt, mở mắt ra nhìn thấy Lưu Thải Hồng đang nằm trên giường, bên cạnh mình.

Mà tay ông vẫn đang nắm tay Lưu Thải Hồng, xưởng trưởng Ngô giật mình, vội vàng buông tay ra. Động tác này làm Lưu Thải Hồng tỉnh giấc.

“Xưởng trưởng Ngô, ông tỉnh rồi, thật tốt quá, cuối cùng ông cũng hạ sốt.”

Lưu Thải Hồng đưa tay sờ trán xưởng trưởng Ngô kiểm tra nhiệt độ.

“Tôi vừa bị sốt à?” giờ xưởng trưởng Ngô mới nhận ra, chẳng trách vừa rồi ông ngủ không ngon, nhưng bây giờ ông lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 192: Chương 192



“Đúng vậy, tôi thấy ông sốt, không dám nói cho bà cụ biết, sợ bà lo lắng, nên chủ động dùng cồn lau trán cho ông.” Lưu Thải Hồng nói một cách đương đương chính chính.

“Ừm, làm tốt lắm, không thể để bà cụ biết tôi bị ốm, bà ấy sẽ không yên tâm nghỉ ngơi.” Xưởng trưởng Ngô gật đầu, chuẩn bị đứng dậy.

Lưu Thải Hồng cũng đứng dậy, đổ nước, rồi xuống lâu chuẩn bị bữa tối.

“Cảm ơn cô, Tiểu Lưu, hôm nay vất vả cho cô rồi.” Xưởng trưởng Ngô chân thành cảm ơn Lưu Thải Hồng đã chăm sóc mình.

“Không có gì, đây đều là việc mà tôi nên làm.” Lưu Thải Hồng nói xong liền đi xuống lầu, lúc xuống lầu còn mang theo quần áo bẩn của xưởng trưởng Ngô trong nhà tắm xuống.

Bà ta nhanh chóng giặt sạch vết son môi, như vậy sẽ tạo ra khoảng cách giữa hai người họ.

Bà Ngô chắc chắn sẽ một mực cho rằng xưởng trưởng Ngô có tình nhân ở bên ngoài, còn xưởng trưởng Ngô sẽ không thể thừa nhận việc mà mình không làm, hai người sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn.

Giặt sạch quần áo của xưởng trưởng Ngô xong Lưu Thải Hồng vội vàng chuẩn bị bữa tối, nấu những món xưởng trưởng Ngô thích ăn, sườn xào chua ngọt và cá chiên giòn.

Bình thường bà Ngô thích ăn kho, nên toàn kho sườn, có lần nấu sườn xào chua ngọt, Lưu Thái Hồng phát hiện xưởng trưởng Ngô rất thích ăn, liền đoán ông thích vị ngọt.

Bà ta cũng nấu cho bà cụ món canh đậu hũ cá trích, mướp xào trứng, cà rốt xào thịt.

Trên bàn ăn, bà cụ quan tâm con trai.

“Con trai, con thấy sao rồi, đầu còn đau không?” Bà cụ thấy sắc mặt con trai không được tốt, bắt đầu lo lắng.

“Không sao đâu mẹ, con không sao rồi, chỉ bị cảm lạnh, lát nữa uống chút thuốc cảm là ổn rồi.”

Xưởng trưởng Ngô sau khi sốt ra mồ hôi. cảm thấy khỏe hơn nhiều. không có gì đáng ngại nữa.

“Được rồi, con thích ăn sườn xào chua ngọt thì ăn nhiều vào, đợi mụ độc phụ kia về, con sẽ không được ăn nữa, cô ta chỉ thích ăn sườn kho.” Bà cụ vừa ăn vừa châm chọc bà Ngô.

“Được rồi mẹ, cô ấy cũng không tệ giống như mẹ nói, cô ấy chỉ đang tức giận vì tối qua con uống rượu lại còn về muộn thôi.”

Xưởng trưởng Ngô không muốn mẹ mình đã lớn tuổi rồi mà còn vì chuyện của mình mà lo lắng nữa.

“Được rồi, trong lòng con tự biết là được rồi.” Bà cụ biết mình nói nhiều con trai cũng không thích nghe, nên dừng lại.

Ở thôn Phong Thu Loan

Sáng sớm, Tào Chiêu Đệ đã bàn bạc với Trương Dũng và bà Vương từ hôm qua, trong nhà mua nhiều thịt, cô ta muốn mang một miếng về biếu nhà mẹ đẻ.

Trương Dũng đồng ý, cả năm mới biếu một lần, là điều nên làm.

Bà Vương cũng không nói gì, nếu nhà không có thịt thì không có cách nào cho, bây giờ điều kiện trong nhà cũng khá hơn, con dâu mang miếng thịt về cho nhà mẹ đẻ cũng phải chuyện lớn gì.

Tào Chiêu Đệ mở túi thịt ra, trời ơi, thịt bị thiếu đến một nửa.

“Trương Dũng, anh xem, chỗ thịt này, sao lại mất đi nhiều đến thế, có phải bị trộm mất không, mẹ, mẹ mau đến mà xem.”

Tào Chiêu Đệ kêu la ầm ĩ, không lậu sau Trương Dũng và bà Vương nghe tiếng liền đến xem.

“Sao thế, sao lại kêu la ầm ĩ lên thế?”

“Trương Dũng, mẹ, mọi người nhìn xem, thịt bị mất một nửa rồi.” Tào Chiêu Đệ nói quá lên.

“Ô, anh còn tưởng chuyện gì, chỗ thịt này, hôm qua em trai mang về đã nói, một nửa là cho tri thức Vương.”

Trương Dũng giải thích rằng số thịt này chắc chắn là tối qua Trương Vũ mang sang nhà tri thức Vương rồi.

"Mẹ, chú ấy cũng quá đáng quá đi. Con lấy miếng thịt mang về nhà mẹ đẻ thôi cũng thấy tiếc, vậy mà chú ấy lại đem nửa túi thịt đi cho người khác," Tào Chiêu Đệ ghen tỵ nói.

"Tri thức Vương chắc chắn đã trả tiền rồi, làm gì có chuyện lấy không của Trương Vũ. Con xem, mỗi lần cô ấy đến nhà mình ăn cơm, có lần nào là cô ấy đến tay không đâu."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 193: Chương 193



Thực ra bà Vương không quan tâm việc Vương Tiểu Thanh có trả tiền hay không, quan trọng là con trai bà thấy vui, bà chỉ nói vậy để an ủi Tào Chiêu Đệ thôi.

"Đúng vậy, chắc chắn là tri thức Vương và em trai cùng nhau mua, em làm gì mà ầm ĩ lên thế. Em muốn mang thịt về nhà mẹ đẻ thì cứ mang cũng không có ai cấm em cả."

Trương Dũng cảm thấy Tào Chiêu Đệ chính là quá tham lam, một túi thịt này đều là Trương Vũ tự mình mua, đừng nói tới cho đi một nửa cho dù Trương Vũ có cho hết đi, anh cũng không nói gì.

Bà Vương và Trương Dũng cũng không muốn tranh luận nữa, liền rời khỏi bếp.

Tào Chiêu Đệ nhìn túi thịt, ban đầu cô ta muốn chọn một miếng to, bây giờ lại có chút do dự.

Mang về nhà mẹ đẻ thì chắc chắn mình không được ăn, còn để ở nhà, trong nhà chỉ có mấy người, mỗi khi có thịt, mình đều ăn nhiều nhất, cũng không có ai nói gì.

Cuối cùng, Tào Chiêu Đệ chọn một miếng thịt vừa phải, không quá to cũng không quá nhỏ. Chọn xong cô ta bảo Trương Dũng đạp xe chở mình về nhà mẹ đẻ.

Bên này Trương Vũ vẫn đang làm bánh cho Vương Tiểu Thanh, Vương Tiểu Thanh vẫn còn nằm trong chăn, không muốn dậy, bên ngoài quá lạnh, trong chăn lại ấm áp.

"Thanh Thanh, bữa sáng làm xong rồi, nhanh dậy thôi."

Trương Vũ đến bên giường, lấy áo khoác và quần ngoài cho Vương Tiểu Thanh, liền động thủ giúp Vương Tiểu Thanh mặc quần áo.

Vương Tiểu Thanh để mặc anh giúp mặc quần áo, giống như chăm trẻ con vậy, giúp Vương Tiểu Thanh mặc quần áo tử tế xong, cô được bế ra ngoài nhà chính, anh đưa kem đánh răng và bàn chải cho cô.

Vương Tiểu Thanh nhanh chóng nhận lấy và đi rửa mặt, ngửi thấy mùi bánh nhân thịt, thật thơm.

Sau khi rửa mặt xong. Vương Tiểu Thanh liền cầm lấy một cái bánh. cắn một miếng lớn.

"Oa, nhiều thịt quá, ngon quá, cũng thơm nữa, anh cũng ăn đi." Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ đang chăm chú nhìn mình.

"Anh chưa ăn, anh vẫn chưa đánh răng," ở đây không có bàn chải đánh răng của Trương Vũ, cho nên không tiện, Trương Vũ nghĩ hôm nay sẽ đi lên thị trấn mua thêm một cái.

"Em có cái mới này," Vương Tiểu Thanh xoay người trở về phòng ngủ, mở ngăn kéo ra, lấy ra bàn chải và khăn mặt mới, giống với loại của Vương Tiểu Thanh, đưa mỗi loại một cái cho Trương Vũ.

Trương Vũ hào hứng nhận lấy, điều này có phải đại biểu là sau này anh có thể thường xuyên ở lại qua đêm không.

Hai người ăn xong bữa sáng, Trương Vũ nói muốn đi lên thị trấn.

"Vậy anh đi đi, em không đi đâu, anh mua về cho em ít đồ ăn vặt là được."

Đạp xe lạnh quá, Vương Tiểu Thanh không muốn đi, cô có chút thèm bánh quẩy thôi.

"Được, anh biết rồi, em ở nhà đọc sách nhé, có lẽ tới tối anh mới trở về."

Trương Vũ còn phải đi chợ đen nữa, hôm qua chị câm mang nhiều hàng tới, anh phải lên kế hoạch bán mới được.

"Em biết rồi, em không chờ anh ăn cơm cùng đâu," Vương Tiểu Thanh hiểu ý Trương Vũ muốn nói.

"Ngoan," Trương Vũ không kiềm chế được lại ôm hôn Vương Tiểu Thanh, dù chỉ là hôn nhẹ, nhưng vẫn làm môi Vương Tiểu Thanh đỏ lên, đặc biệt xinh đẹp.

Trương Vũ đạp xe đi, Vương Tiểu Thanh cũng không muốn ra ngoài, hôm qua Trương Vũ ở đây, cô không tiện vào không gian, hiện tại cô có thể vào không gian sắp xếp hàng hóa rồi.

Mặc dù hôm qua đã bán đi nhiều thứ, nhưng trong không gian vẫn còn nhiều, Vương Tiểu Thanh lấy nho ra ăn.

Là nho hồi hè mua ở chợ đen, Vương Tiểu Thanh đã trồng nho, không nghĩ tới, thật sự thành công.

Nho trồng ở không gian ngon hơn nho ở chợ đen, nhưng bây giờ không thể ăn một cách công khai được.

Ở Thượng Hải.

Xưởng trưởng Ngô đang xem ti vi cùng bà cụ, bỗng có người mở cửa bước vào.

Xưởng trưởng Ngô còn tưởng là bà Ngô, sau khi mở cửa đi vào.

"Ba, bà nội~" là Ngô Vệ Giang, con trai xưởng trưởng Ngô, đã trở về.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 194: Chương 194



"Ôi chao, con trai, con về rồi, tốt quá, sao không báo trước một tiếng", xưởng trưởng Ngô phấn khởi đứng dậy, từ sau khi con trai đi bộ đội, mỗi năm chỉ có thời gian đón năm mới mới có thời gian trở về.

"Vệ Giang, cuối cùng cháu cũng về rồi, bà nội nhớ cháu lắm," bà cụ cũng vui mừng không ngớt.

"Bà nội, cháu cũng nhớ bà, cho nên cháu về đón Tết cùng bà," Ngô Vệ Giang năm nay hai mươi hai tuổi, đã đi bộ đội ba bốn năm, mỗi năm chỉ có dịp Tết mới trở về một chuyến.

"Đây là cậu chủ phải không, chào cậu chủ," Lưu Thải Hồng nghe thấy tiếng, từ bếp bước ra, thấy một thanh niên cao ráo, đẹp trai, hóa ra là con trai của xưởng trưởng Ngô.

Lưu Thải Hồng nhìn không chớp mắt, chàng trai tốt thế này, nếu làm con rể mình thì tốt quá.

Nếu được như vậy thì bà ta cũng không cần di quyến rũ xưởng trưởng Ngô nữa, nhưng chắc cậu ấy không thích con gái mình, Lưu Thải Hồng cũng tự biết điều này.

"Ba, đây là?" Ngô Vệ Giang không biết người phụ nữ này.

"Ồ, để ba giới thiệu cho con, đây là bảo mẫu nhà mình, đã làm việc ở nhà ta hơn nửa năm rồi, cô ấy họ Lưu, con cứ gọi là dì Lưu là được."

Xưởng trưởng Ngô giới thiệu đơn giản một chút.

"Dì Lưu," Ngô Vệ Giang lễ phép đáp lại.

"Chào cậu chủ, cậu chủ đi nghỉ ngơi một chút, tôi lên dọn phòng cho cậu,"

Lưu Thải Hồng khéo léo xách hành lý của Ngô Vệ Giang lên lầu, phòng của Ngô Vệ Giang kế bên phòng xưởng trưởng Ngô.

"Được, cảm ơn dì." Ngô Vệ Giang cởi mũ, thắc mắc nhìn lên lầu hai.

"Mẹ con đâu, đang ngủ trên lầu à?" Ngô Vệ Giang hỏi.

"Bà ấy, ôi, Vệ Giang, chuyện này nói ra rất dài dòng, ba và mẹ con cãi nhau, mẹ con về nhà ngoại hai ngày nay rồi, vẫn chưa về", xưởng trưởng Ngô thẳng thắn nói.

"Gì ạ, ba lại làm mẹ con giận rồi sao?" Ngô Vệ Giang biết ba mẹ mình hay cãi nhau, nhưng ít khi cãi nhau ầm ĩ đến mức mẹ phải về nhà ngoại.

"Không phải ba cháu chọc giận mẹ cháu đâu, là ba cháu ra ngoài xã giao uống say, mẹ cháu lại không đắp chăn cho ba cháu, bây giờ đang là mùa đông. Để cho ba cháu bị cảm lạnh, bà mới nói vài câu, mẹ cháu liền cãi nhau ầm ĩ với ba cháu. Cháu nói xem, mẹ cháu có quá đáng không?"

Xưởng trưởng Ngô còn chưa kịp nói, bà cụ đã không kiềm chế được, bà cụ nghe ra Ngô Vệ Giang đang đứng về phía mẹ mình, vừa mở miệng ra đã nói ba làm mẹ giận.

"Có đúng vậy không ba?"

Ngô Vệ Giang có chút không tin, anh hiểu mẹ mình là người thế nào, chắc phải có lý do nào khác.

"Thực ra, chuyện ba uống rượu say chỉ là chuyện nhỏ, mẹ con cứ khăng khẳng nói ba có người khác, bảo ba ngoại tình. Còn nói ba làm mà không nhận, con nói xem, ba không làm thì sao có thể thừa nhận được. Chuyện này, ba cũng tức giận lắm, ba là người thế nào, chẳng lẽ bà ấy còn không biết sao, vậy mà bà ấy còn nghi ngờ ba."

Xưởng trưởng Ngô trút bầu tâm sự với con trai xong, cảm thấy vô cùng bức xúc. Không biết vợ ông nghe được tin đồn không hay từ đâu, rồi cứ như kẻ mất trí, làm ầm lên nói rằng ông có người tình bên ngoài.

“Ba, con nghĩ rằng giữa ba và mẹ có sự hiểu lầm. Nếu nói về chuyện ngoại tình, con tin rằng ba sẽ không làm ra loại chuyện đó.”

Ngô Vệ Giang biết ba mình là người có trách nhiệm, không có khả năng làm ra những chuyện như vậy. Thường ngày ông còn dạy mình nếu như có đối tượng nhất định phải chung thủy, không được lăng nhăng.

“Hôm đó, ba cũng cảm thấy buồn vì lời mẹ con nói, lại thêm bị cảm, cũng chưa khỏe hẳn, nên cũng chưa tới nhà ngoại tìm mẹ con.”

Xưởng trưởng Ngô giải thích. Thực ra, ông cũng muốn để vợ bình tĩnh lại trước.

“Ngày mai là đêm hai ba rồi, ngày mai con sẽ cùng ba đi đón mẹ về nhé. Con cũng muốn đến thăm ông bà ngoại.”
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 195: Chương 195



Ngô Vệ Giang biết ba mẹ thường hay cãi vã nhưng tình cảm vẫn tốt. Chỉ là những năm gần đây, từ khi bà nội lên ở cùng gia đình họ, hai người họ mới cãi nhau nhiều hơn.

“Được, nghe lời con.” Xưởng trưởng Ngô vui vì thấy con trai đã trưởng thành lên nhiều.

Lưu Thải Hồng đứng trên lầu nghe lén, không thể tin được nỗ lực của bà ta có thể bị đổ bể. Không lẽ hai người họ sẽ nhanh chóng làm lành? Có lẽ phải tìm cách khác thôi, đợi khi Ngô Vệ Giang đi rồi phá hoại tiếp.

Lưu Thải Hồng nhanh chóng dọn dẹp phòng của Ngô Vệ Giang. Khi xuống lầu, bà ta còn hỏi Ngô Vệ Giang muốn ăn món gì

“Cậu chủ, tôi không biết cậu thích ăn món gì, cậu có yêu cầu gì không?”

“Cháu muốn ăn sườn xào chua ngot.” Ngô Vê Giang cũng thích ăn ngot. khẩu vị giống xưởng trưởng Ngô.

“Được.” Lưu Thải Hồng gật đầu, may mà trong nhà vẫn còn nhiều sườn.

Ở thôn Phong Thu Loan.

Khi Trương Vũ về đến nhà, Vương Tiểu Thanh đang chuẩn bị nấu cơm tối.

“Tiểu Thanh, anh về rồi.”

Vương Tiểu Thanh vội vàng ra mở cửa, một luồng gió lạnh lùa vào khiến cô rụt cổ lại.

“Em chưa nấu cơm à? Để anh làm.” Trương Vũ đặt đồ lên bàn, chuẩn bị đi nấu cơm.

“Em muốn ăn món gì?” Trương Vũ nhìn trong tủ còn nhiều thức ăn.

“Em muốn ăn thịt kho, trứng xào ớt.” Vương Tiểu Thanh muốn ăn cay để khai vị.

“Được, anh có mua đồ ăn vặt cho em, em ăn tạm để đỡ đói.” Trương Vũ sợ Vương Tiểu Thanh đói bụng.

“Được.” Vương Tiểu Thanh cũng không đói mà chỉ thèm ăn vặt thôi.

Vương Tiểu Thanh mở túi trên bàn ra, thấy có bánh quẩy, món cô thích nhất, Trương Vũ mua hẳn mấy cân. Trong túi còn có tôm khô, lạc rang

“Đúng rồi, Tiểu Thanh, tối mai là hai ba âm, đến nhà anh ăn cơm nhé.”

Trương Vũ nghĩ tối nay phải về nhà tắm rửa thay quần áo, không thể ngủ lại đây, dù sao hai người vẫn chưa kết hôn, anh sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của Vương Tiểu Thanh.

“Được, em biết rồi.” Vương Tiểu Thanh vừa nói miệng vừa nhét đầy bánh quẩy.

Hai ba âm.

Lưu Thải Hồng đã dậy từ sớm để gói hoành thánh. Nghe bà cụ nói Ngô Vệ Giang cũng thích ăn món này.

Ngô Vệ Giang dậy từ rất sớm, Lưu Thải Hồng nhanh chóng nấu hoành thánh cho bà cụ và Ngô Vệ Giang.

“Cậu chủ, bà, hai người cẩn thận kẻo nóng. Trong nồi vẫn còn nhiều, hai người ăn nhiều một chút.” Lưu Thải Hồng cung kính nói.

“Cảm ơn dì Lưu.” Ngô Vệ Giang nhanh chóng ăn một miếng nhỏ, món này cậu đã thèm gần một năm rồi, tay nghề của dì Lưu cũng không tệ, Ngô Vệ Giang rất thích ăn, ăn liền hai bát.

Ngô Vệ Giang ăn xong, xưởng trưởng Ngô mới xuống. Lưu Thải Hồng lại nhanh chóng nấu thêm hoành thánh.

“Ba, lát nữa chúng ta đi mua ít quà biếu nhé.” Ngô Vệ Giang muốn mua ít đồ cho ông bà ngoại.

“Cậu chủ, ông chủ, trong nhà còn nhiều quà biếu, đều để trong nhà kho. Lát nữa tôi sẽ lấy ra cho hai người.”

Lưu Thải Hồng biết có nhiều người biếu quà cho xưởng trưởng Ngô, tất cả quà biếu kia đều để trong nhà kho, rất nhiều, căn bản ăn không hết.

“Cũng được, làm phiền cô rồi, cô Lưu.” Xưởng trưởng Ngô gật đầu, trong nhà còn nhiều thì không cần phải mua nữa.

Lưu Thải Hồng vào nhà kho, chọn ra nhiều quà tốt, nào là thuốc lá, rượu ngon, sữa, một số thực phẩm dinh dưỡng, cuối cùng hai ba con chọn ra ba bốn món mang đi.

“Tiểu Lưu à, cô nói xem, hôm nay cô ta có về không?” Bà cụ đang nói tới bà Ngô.

“Cháu cũng không biết nữa, hôm đó bà Ngô nói chuyện không dễ nghe, rõ rằng là đang giận, không biết đã nguôi giận chưa.” Lưu Thải Hồng nói đúng ý bà cụ.

“Hừ, con trai tội căn bản chẳng làm gì sai, mà còn phải đi xin lỗi, thật vô lý. Hôm nay nếu cô ta trở về thì như thôi, còn không về thì đừng bao giờ về nhà này nữa.”

Bà cụ nghĩ con trai mình đường đường là một xưởng trưởng, lại quá nhu nhược, bị vợ bắt nạt.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 196: Chương 196



“Bà đừng giận, hôm nay bà Ngô chắc chắn sẽ về, cậu chủ đích thân đi đón mà.” Lưu Thải Hồng an ủi.

“Ừ.” Bà cụ gật đầu, bình tĩnh lại.

Ngô Vệ Giang và xưởng trưởng Ngô đến nhà ngoại của bà Ngô.

“Cốc cốc cốc~ ông ngoại, bà ngoại, cháu là Vệ Giang!” Ngô Vệ Giang gọi cửa.

“Két” cửa nhanh chóng được mở ra.

“Vệ Giang, con về rồi, con về từ khi nào?” Bà Ngô ra mở cửa.

“Mẹ, con nhớ mẹ quá.” Ngô Vệ Giang ôm mẹ.

“Được được được. Con trai ngoan, mau vào nhà đi.” Bà Ngô bảo con trai nhanh vào nhà. Đừng để bị để lạnh.

“Tiểu Ly,” xưởng trưởng Ngô mở miệng.

Bà Ngô nhìn xưởng trưởng Ngô một cái, không nói gì, đi thẳng vào nhà, không thèm để ý đến xưởng trưởng Ngô.

Xưởng trưởng Ngô đẩy kính một cái rồi tự mình đi vào.

Ông bà ngoại đang ăn sáng.

“Vệ Giang về rồi à, mau tới ăn sáng đi,” ông bà ngoại thấy Ngô Vệ Giang tới, vui vẻ đứng dậy đón.

“Ông ngoại bà ngoại, con và ba đã ăn rồi. mọi người cứ ăn đi a.”

“Tiểu Ngô cũng tới à, mời ngồi.” Bà ngoại nghe nói xưởng trưởng Ngô tới, nói một câu lạnh nhạt, rõ ràng bà Ngô đã cáo trạng trước mặt cha mẹ mình, nói xưởng trưởng Ngô bên ngoài có người khác.

Ngô Vệ Giang và xưởng trưởng Ngô ngồi trên sô pha, những người khác đều mải nói chuyện với Ngô Vệ Giang, không để ý tới xưởng trưởng Ngô, Ngô Vệ Giang cũng cảm nhận được không khí căng thẳng này.

“Mẹ, con muốn ăn món mẹ nấu, tối nay mẹ về nhà nấu cho con được không?” Ngô Vệ Giang bắt đầu dùng chiến thuật nũng nịu.

“Vệ Giang, ông bà ngoại ở đây cũng cô đơn, hay là tối này con ở lại đây, tới đêm giao thừa hãng trở về.”

Bà Ngô đương nhiên biết con trai đang khuyên mình về nhà, nhưng bà vẫn nuốt không trôi cơn tức này, xưởng trưởng Ngô cũng không nhận lỗi, không giải thích về vết son trên áo.

Chuyện này, bà không có khả năng dễ dàng tha thứ cho xưởng trưởng Ngô như vậy.

“Mẹ”, con nghĩ giữa ba mẹ có hiểu lầm. Con nghe ba nói rồi, ba không có ngoại tình, mẹ hiểu lầm ba rồi.

Ngô Vệ Giang thấy mẹ mình không muốn trở về, rõ ràng sự việc chưa được giải quyết, nên không muốn trở về.

Vì thế dứt khoát nói toạc móng heo, nói chuyện thẳng thắn với nhau, giải thích mọi việc cho rõ ràng và cởi bỏ toàn bộ hiểu lầm.

"Con trai, con tin lời ba con sao? Nếu không phải tận mắt mẹ thấy, mẹ cũng không tin được ông ấy sẽ làm ra loại chuyện đó. Tối hôm đó, ba con say rượu trở về, trên áo ông ấy có dính vết son môi. Con nói xem, nếu ông ấy không có người phụ nữ khác ở bên ngoài, tại sao lại có vết son trên cổ áo?" Bà Ngô tức giận nói ra.

"Ba, chuyện này ba giải thích thế nào đây?" Ngô Vệ Giang nhíu mày nhìn xưởng trưởng Ngô.

"Chuyện này... Ba thật sự bị oan mà. Hôm đó trong tiệc rượu không có người phụ nữ nào cả. Nhiều nhất chỉ có cô phục vụ là nữ. Áo của ba sao có thể có vết son? đang nói nhảm đấy à."

Xưởng trưởng Ngô bị nói tới cũng có chút khó hiểu. Tối đó, ông không hề tiếp xúc với người phụ nữ nào cả, trên cổ áo làm sao có thể có son môi.

Bà Ngô nghe xong những lời này, giống như xưởng trưởng Ngô đang biện minh. Tối đó bà đã thấy rõ ràng, còn dùng tay lau thử và chắc chắn đó là son môi.

"Con nghe thấy rồi đấy. không phải me và ba con hiểu lầm. mà là ông ấy không chịu thừa nhân. Me biết làm sao bây giờ?"

Bà Ngô tuyệt vọng nhắm mắt, đến mức này rồi mà ông ấy còn muốn bảo vệ nhân tình, vẫn không chịu thừa nhận.

"Ba, con muốn nói chuyện riêng với ba một chút." Ngô Vệ Giang kéo ba mình vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

"Ba, ở đây chỉ có hai chúng ta. Ba nói thật với con đi, con sẽ không nói với mẹ. Con sẽ giúp ba tìm cách. Có phải ba đang dây dưa với người phụ nữ khác đúng không?"

Nội tâm Ngô Vệ Giang cũng bắt đầu d.a.o động, không biết ai đúng ai sai, ai nói thật ai nói dối.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 197: Chương 197



"Vệ Giang, ba có thể thề với trời rằng ba không làm bất cứ điều gì có lỗi với mẹ con cả. Về phần vết son trên áo, ba cũng không biết, có thể mẹ con nhìn nhầm. Ba không làm chuyện đó, thì sao có thể thừa nhận? Trước kia ba không làm, bây giờ không làm, sau này lại càng không làm."

Xưởng trưởng Ngô vừa bất lực vừa bực bội. Sống với nhau bao năm mà vợ lại không tin tưởng mình như vậy.

"Được rồi, con hiểu rồi. Ba nghỉ ngơi đi, con sẽ nói chuyện với mẹ."

Trong lòng Ngô Vệ Giang vẫn tin rằng ba mình sẽ không làm chuyện gì có lỗi với mẹ.

Ra khỏi phòng ngủ, Ngô Vệ Giang thấy mẹ đang rửa bát, ông bà ngoại đã ra chợ mua đồ.

"Mẹ, con vừa nói chuyện với ba xong. Ba thề rằng ông ấy không làm điều gì có lỗi với mẹ cả. Con nghĩ, lần này mẹ nên tin tưởng ba. Mẹ và ba sống với nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ mẹ không hiểu tính ba sao?"

Ngô Vệ Giang không biết vết son mẹ nhìn thấy là thế nào, nhưng muốn đánh vào tình cảm để bà Ngô quay về. Nếu cứ tiếp tục căng thằng như vậy thì tình cảm vợ chồng sẽ nguội lạnh.

Bà Ngô nghe vậy xong, động tác rửa bát chậm lại.

"Để mẹ suy nghĩ đã. Ông bà ngoại đi chợ rồi, ăn xong bữa trưa mẹ sẽ quyết định."

Bà Ngô bắt đầu d.a.o động. Con trai nói đúng, dù bà nhìn thấy vết son, cũng không thể khẳng định chắc chắn là ông ấy ngoại tình được.

Sáng sớm Lưu Thải Hồng đi chợ, mua rất nhiều đồ ăn, định buổi tối nấu nhiều món, như vậy có thể mang thức ăn về cho Vương Mộng Mộng.

Mấy hôm trước Vương Mộng Mộng đến chơi, Lưu Thải Hồng đã bảo rằng tối hai ba âm sẽ về mang đồ ngon về cho Vương Mộng Mộng.

Trở về nhà họ Ngô, Lưu Thải Hồng vẫn không nhịn được mà lo lắng bà Ngô sẽ về. Nếu bà Ngô trở về, coi như kế hoạch của bà ta sẽ phải thay đổi, cần tìm cách khác để khiến bọn họ ly hôn.

Bà Ngô rửa bát xong, liền đi ra tìm ông bà ngoại.

"Bố, mẹ," vừa xuống lầu đã gặp họ, bà Ngô nhận lấy đồ từ tay họ.

"Tiểu Lỵ, các con đã nói chuyện rõ ràng chưa? Tiểu Ngô không phải là loại người sẽ làm ra chuyện như vậy"

Ban đầu ba mẹ bà Ngô nghe chuyện này xong cũng rất tức giận, nhưng nghĩ kỹ lại, vẫn cảm thấy không nên kết luận vội vàng như vậy.

Nếu xưởng trưởng Ngô đã nói không có, thì nên tin tưởng một lần.

"Vâng, ba mẹ đừng lo lắng chuyện của bọn con nữa. Lát nữa con sẽ về nhà cùng bọn họ.Vuốt mặt thì phải nể mũi, con trai cũng đã đích thân đến đón con về rồi."

Bà Ngô nói xong, ba người cùng nhau đi lên lầu. Hai ông bà nghe ra con gái mình đã nguôi giận, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau bữa trưa, một nhà ba người rời đi, nhưng bà Ngô và xưởng trưởng Ngô thoạt nhìn vẫn có chút không được tự nhiên.

Về đến nhà, Lưu Thải Hồng thấy bà Ngô trở về, có chút thất vọng nhưng vẫn nhanh chóng đi ra đón.

"Thưa bà, bà về rồi. Hai ngày nay bà không có ở nhà, ông chủ ăn uống cũng không ngon miệng." Lưu Thải Hồng nói mà không cần suy nghĩ.

Bà Ngô chỉ mỉm cười chứ căn bản không tin lời Lưu Thải Hồng nói.

Ở thôn Phong Thu Loan.

Vương Tiểu Thanh ở nhà không có việc gì làm, thấy nhàm chán. Ăn cơm trưa xong liền tính toán đến nhà Trương Vũ tìm bà Vương để nói chuyện phiếm, dù sao cũng tốt hơn là một mình ở nhà ngồi ngẩn người.

Cô lấy quần áo đã mua cho bà Vương, anh cả và chị dâu từ tủ ra, đi về phía nhà Trương Vũ.

Lúc đi ngang qua nhà Nhị Cẩu, vừa đúng lúc gặp anh ta đang đứng ở cửa. Nhị Cẩu nhìn thấy Vương Tiểu Thanh mặc áo bông dày, nhưng không khó để nhìn ra dáng người của cô rất đẹp, trước lồi sau cong

Trong lòng Nhị Cẩu lại bắt đầu mơ tưởng, ánh mắt dõi theo Vương Tiểu Thanh, bỗng nhiên tai bị nhéo đau.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 198: Chương 198



"Ai da, ái da, ôi trời ơi." Nhị Cẩu bị Trương Hồng Châu nhéo tai.

"Anh còn nhớ thương cô ta có phải không? Đi mà tìm cô ta đi." Trương Hồng Châu nổi giận. Nếu Nhị Cẩu nhìn phụ nữ khác, cô ta cũng không bận tâm. Dù sao cô ta cũng không thích Nhị Cẩu, đối với cô ta đây chỉ là mối quan hệ lợi ích mà thôi. Nhưng Vương Tiểu Thanh lại là kẻ thù của cô ta.

"Không nhìn nữa được chưa." Nhị Cẩu cũng không bận tâm, đi vào nhà sưởi ấm. Trời lạnh c.h.ế.t đi được.

Ở nhà Trương Vũ, Trương Dũng và Trương Vũ đang ở trong bếp làm gà rừng. Trương Vũ đặt bẫy trên núi, dặn Trương Dũng khi rảnh thì đi lên xem. Sáng nay Trương Dũng đi lên xem, bắt được một con gà rừng.

Tào Chiêu Đệ và bà Vương ngồi bên bếp lửa sưởi ấm. Mùa đông ở đây mọi người thường ngồi làm ổ bên bếp lò, trong phòng không đốt lửa, chịu không nổi.

"Trương Vũ, bác gái, cháu đến rồi." Vương Tiểu Thanh thấy không ai ở sân, gọi lớn.

"Ôi. Tiểu Thanh đến rồi." Bà Vương vôi vàng đứng dậy mở cửa phòng bếp đi ra.

"Tiểu Thanh đến rồi, mọi người đang ngồi sưởi bên trong bếp, mau vào đi, bên ngoài trời lạnh lắm." Bà Vương kéo tay Vương Tiểu Thanh đi vào bếp sưởi ấm.

Đi vào bếp, Vương Tiểu Thanh thấy mọi người đều đang ở đây.

"Bác gái, anh cả, chị dâu, Tết đến rồi, cháu có mua ít đồ cho mọi người. Bác gái, cháu mua cho bác áo bông và giày bông. Chị dâu, đây là áo bông em mua cho chị và đây là giày bông cho anh cả. Em không biết anh mang cỡ bao nhiêu. liền mua theo cỡ của Trương Vũ. anh xem có vừa không."

Vương Tiểu Thanh lấy quần áo và giày bông ra đưa cho mọi người.

Tào Chiêu Đệ nhận được áo vô cùng vui vẻ, nhanh chóng lấy ra thử xem thử.

"Cảm ơn em dâu, chân anh và Trương Vũ cùng cỡ nhau, chắc là vừa." Trương Dũng nhận lấy đôi giày vải, cũng rất vui.

"Ôi trời, Tiểu Thanh, cháu không mua gì cho mình à, chỉ mua cho chúng tôi thôi thế. Chúng tôi lại chăng chuẩn bị gì cho cháu cả, bác thực sự ngại khi nhận lắm."

Bà Vương không chịu nhận, từ khi hai người bắt đầu qua lại, bà vẫn chưa mua cho cô bộ quần áo nào, chỉ là thường xuyên dặn dò Trương Vũ phải đối xử hào phóng với Vương Tiểu Thanh mà thôi.

Lần trước vào dịp Trung Thu, cổ đã mua quần áo cho bà Vương, lần này lại mua nhiều như vậy, nên bà Vương mới ngại không muốn nhận.

"Bác gái, đây là tấm lòng của cháu, bác nhận lấy cho cháu vui. Nhắc đến chuyện này, cháu mới nhớ Trương Vũ có nói rằng giày vải bác may rất thoải mái, cháu cũng muốn được bác may cho cháu đôi giày vải".

Vương Tiểu Thanh chưa bao giờ đi giày vải do người khác tự tay may, trong lòng có chút tò mò và mong đợi.

"Được, được, để lát nữa bác may cho cháu, dù sao cũng rảnh rỗi, không có việc gì mà."

Nghe đến đây, bà Vương rất vui, liền hứa sẽ may cho Vương Tiểu Thanh đôi giày vừa mềm mại vừa thoải mái.

"Không vội đâu ạ, bác gái, giờ ánh sáng không tốt, hại mắt lắm. Đợi khi trời sáng, có nắng hãy may"

Vương Tiểu Thanh cảm thấy mắt rất quan trọng, cần phải bảo vệ tốt, không nên làm quá nhiều việc gây hại cho mắt.

"Được, bác nghe cháu."

Bà Vương cuối cùng cũng ngồi xuống với Vương Tiểu Thanh, không từ chối nữa. Trương Vũ nhìn thấy hai người tương tác với nhau, có chút muốn cười.

"Cảm ơn em, Tiểu Thanh, lâu rồi chị chưa mặc quần áo mới."

Lần này Tào Chiêu Đệ là thật lòng cảm ơn. Lần cuối cô ta mặc quần áo mới là khi kết hôn cách đây hai năm. Thực ra cũng không phải quá lâu, mọi người đều có thói quen mới ba năm, cũ ba năm, khẩu khâu vá vá lại mặc thêm ba năm.

"Không có gì đâu ạ."

Vương Tiểu Thanh đưa tay hơ lửa. Bỗng nhiên có một cốc nước nóng đưa đến bên miệng cô.

"Uống chút nước, cho ấm".

Vương Tiểu Thanh ngẩng đầu lên, là Trương Vũ, anh nhìn cô một cách dịu dàng.

Vương Tiểu Thanh mỉm cười, nhận lấy cốc nước, không nói gì.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 199: Chương 199



Ba người phụ nữ ngồi bên bếp lửa trò chuyện, ăn hạt dưa, đậu phộng, hai người đàn ông bận rộn chuẩn bị thức ăn cho buổi tối.

"Chuẩn bị ăn cơm thôi."

Trương Dũng từ trong sân đem bàn chuyển đến phòng bếp, ăn cơm bên ngoài rất lạnh, gần đây mọi người đều ăn cơm trong bếp.

"Thịt kho, cá kho, chân giò heo om đậu nành, đậu phụ Tứ Xuyên, cà rốt xào trứng, gà xào ớt, cải thảo, canh trứng."

Trương Vũ bưng lần lượt các món ăn lên bàn, hơn nữa còn báo tên món ăn. Hôm nay món chính là một nồi cơm, một nồi bánh bao.

"Trời ơi, hôm nay có nhiều món quá." nước miếng Tào Chiêu Đệ sắp chảy ra tới nơi rồi, cô ta nuốt nước miếng liên tục.

"Ăn cơm thôi nào, Tiểu Thanh, món gà xào ớt mà cháu thích ăn này, cháu ăn nhiều vào nhé."

Bà Vương múc một thìa lớn gà xào ớt cho vào bát của Vương Tiểu Thanh.

"Cảm ơn bác gái, bác cũng ăn nhiều vào ạ."

Vương Tiểu Thanh gắp một miếng thịt gà, Trương Vũ xào với ớt tươi, cũng ngon, trước đây cô dùng ớt khô, có mùi thơm của hạt tiêu.

Trương Vũ lặng lẽ gắp thức ăn cho Vương Tiểu Thanh, anh gắp cho cô hai miếng giò heo, cá kho còn gỡ xương rồi mới bỏ vào trong bát cho cô.

"Anh cũng ăn nhiều vào, đừng chỉ lo gắp thức ăn cho em." Vương Tiểu Thanh nhỏ giọng nói với anh.

Trương Vũ gật gật đầu, sau đó một tay không an phận đặt lên đùi của Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh trừng mắt liếc nhìn anh một cái, anh mới yên phận lại.

Ăn xong bữa cơm, còn lại khá nhiều thức ăn. Gần đây trong nhà cũng dư dả, nên lúc ăn mọi người cũng không vồ vập khi thấy thịt nữa.

"Con trai, con đưa Tiểu Thanh về sớm nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa đêm khuya rồi lại khó đi."

Bà Vương đứng dậy dọn dẹp bát đĩa, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy gió khá lớn, sợ lát nữa sẽ có tuyết rơi, nên tốt hơn là đi về sớm một chút.

"Được, con biết rồi." Trương Vũ đứng dậy.

"Bác gái, anh cả, chị dâu, em về trước ạ." Vương Tiểu Thanh đứng dậy chào tạm biệt mọi người.

"Được, ôi ~" Tào Chiêu Đệ không biết làm sao, cảm thấy có chút buồn nôn muốn ói, vừa nãy ăn thịt đều nôn ra hết.

"Chiêu Đệ, em làm sao vậy, sao lại nôn?" Trương Dũng nhanh chóng đi qua vỗ vỗ lưng cho Tào Chiêu Đệ.

"Không biết nữa, em chỉ cảm thấy có chút buồn nôn." Tào Chiêu Đệ vỗ vỗ ngực.

"Chiêu Đệ, con không phải có rồi chứ?" Bà Vương nghe cô nói buồn nôn, đột nhiên phản ứng lại.

"A, con, con không biết, thật sao, con có thai rồi?"

Tào Chiêu Đệ không dám tin, sờ sờ bụng mình, mình thật sự có thai rồi sao? Mình đã mong đợi từ rất lâu rồi, kết hôn được hai năm rồi mà chưa có thai. Trong thôn đã sớm có không ít lời đồn, lần trước khi cãi nhau với người ta, người ta còn nói cô là con gà mái không biết đẻ trứng, cô nghe người ta nói xong đã về nhà khóc suốt nửa tiếng.

"Nên nhờ bác sĩ Tôn đến kiểm tra, nhưng hôm nay là đêm hai ba, không tiện đi làm phiền người ta. Trương Dũng, sáng mai con đưa Chiêu Đệ đi tìm bác sĩ Tôn kiểm tra xem sao."

Tuy rằng Bà Vương rất muốn có cháu nhưng không muốn đến mức phát điên. Đêm hôm khuya khoắt, lại còn là đêm hai ba, không tiện làm phiền người ta.

"Được, con biết rồi."

Trương Dũng gật gật đầu, trong lòng cũng rất vui, hy vọng Tào Chiêu Đệ thật sự có thai.

"Chiêu Đệ, ban nãy con nôn ra hết rồi, giờ con có muốn ăn gì không?" Bà Vương thấy ban nãy Tào Chiêu Đệ nôn nhiều như vậy, phỏng chừng đều nôn sạch sẽ.

"Mẹ, con muốn ăn mì chay." Tào Chiêu Đệ ngại ngùng sờ đầu, cảm giác nếu ăn thịt lại muốn nôn, cô muốn ăn chút đồ chay để làm dịu cơn buồn nôn lại.

"Được, mẹ sẽ nấu cho con ngay." Bà Vương vui vẻ đi chuẩn bị nấu mì cho Tào Chiêu Đệ.

Còn Trương Vũ kéo Vương Tiểu Thanh ra khỏi phòng, nhưng không đi về hướng cổng mà kéo cô đi vào phòng của mình.

"Anh làm gì thế, muốn em ở lại nhà anh à?" Vương Tiểu Thanh liếc mắt nhìn Trương Vũ đóng cửa lại.

"Đúng vậy, em có đồng ý không?" Trương Vũ cười gian.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back