Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 180: Chương 180



Cuối cùng cũng đến giờ ăn. Trên bàn ăn có các món: cá chép kho, sườn kho tàu, cua hấp, tôm luộc trứng hấp thịt bằm, đậu hũ chiên, chân giò hầm tương, thịt kho tàu, cà chua trộn đường và một đĩa bánh trung thu. Tổng cộng có mười món, vô cùng hoàn hảo.

“Cô Lưu cô vất vả rồi, làm nhiều món ngon thế này. Con trai, con thích ăn cua nhất, ăn nhiều vào.”

Bà cụ thấy nhiều món ăn như vậy thì vui lắm, như này mới giống ngày lễ chứ.

“Cảm ơn mẹ, mẹ cũng ăn nhiều vào một chút. Ăn thêm tôm bổ sung canxi.” xưởng trưởng Ngô bóc vài con tôm để vào bát của bà cụ.

Bà Ngô ngồi bên cạnh nhìn có chút không nói nên lời, gắp hai miếng chân giò, ăn uống một cách ngon lành.

“Cháu gái, ăn nhiều vào.” Bà cụ cũng có ấn tượng tốt với Vương Mộng Mộng, chủ yếu là thấy cô mũm mĩm, trông rất dễ thương, liền gặp sườn cho Vương Mộng Mộng.

“Cháu cảm ơn bà.” Vương Mộng Mộng vui vẻ ăn uống, Vương Mộng Mộng nghe lời mẹ nên trên bàn cơm ăn uống từ tốn, chỉ ăn một bát rưỡi.

Sau bữa tối, xưởng trưởng Ngô và bà Ngô đi ra ngoài tản bộ, còn bà cụ thì về phòng nghe đài.

Lưu Thải Hồng gói hết đồ ăn còn thừa vào một cái bát lớn, đưa cho Vương Mộng Mộng mang về.

“Mẹ, hình như có chút nhiều, buổi tối con ăn không hết đâu.” Vương Mộng Mộng nhìn cái bát đầy ắp đồ ăn.

“Buổi tối ăn không hết thì mai đi làm về ăn tiếp cũng không có việc gì. Con ở nhà một mình, điều kiện sống không tốt, mẹ ở đây ngày nào cũng có đồ ăn ngon, sau này thèm thì đến chỗ mẹ”. Lưu Thải Hồng xoa đầu Vương Mộng Mộng.

“Cảm ơn mẹ, con biết rồi, con về đây.” Vương Mông Mông vui vẻ mang đồ ăn còn đang nóng hổi về nhà.

Thôn Phong Thu Loan....

Sau khi cơm nước xong, Trương Vũ đưa Vương Tiểu Thanh về nhà.

Trên đường về, Trương Vũ nắm tay Vương Tiểu Thanh, Vượng Tiểu Thanh nhìn thoáng qua Trương Vũ, khẽ mim cười.

Đi tới nhà Vương Tiểu Thanh, Vương Tiểu Thanh đốt đèn dầu lên.

“Sao, anh không về à, muốn ở lại đây ?” Vương Tiểu Thanh nói đùa.

“Đúng vậy, có được không?” Trương Vũ ôm lấy Vương Tiểu Thanh từ phía sau, hơi thở nóng bỏng khiến Vương Tiểu Thanh rùng mình.

“Ùm~”

Trương Vũ càng ôm Vương Tiểu Thanh chặt hơn, xoay người Vương Tiểu Thanh lại, hôn lên môi cô, bàn tay thuần thục luồn vào trong áo ngực.

Vương Tiểu Thanh mềm nhũn ngã vào lòng anh, để mặc anh ăn đậu hủ, thẳng đến khi cảm giác c** nh* của anh cứng rắn sắp không nhịn nổi nữa, Vương Tiểu Thanh mới giãy ra.

Trương Vũ không cho, giữ lấy tay Vương Tiểu Thanh, rồi đặt tay cô hướng xuống phía dưới. Mặt Vương Tiểu Thanh đỏ bừng.

“Làm sao đây, Tiểu Thanh?” Trương Vũ cong người ôm Vương Tiểu Thanh, cọ sát bên tai cô.

“Em giúp anh.” Vương Tiểu Thanh miễn cưỡng nói.

Xong xuôi, đến lượt Trương Vũ ngại ngùng, Vương Tiểu Thanh đi ra bên ngoài múc nước rửa tay.

Trương Vũ có chút lưu luyến không muốn rời đi, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác này, mặt vẫn đỏ bừng, còn có chút ngại ngùng.

“Sao vậy, đừng nói là anh muốn thêm lần nữa đấy nhé?” Vương Tiểu Thanh cười trộm.

“Ngày mai anh lại muốn.”

Trương Vũ thì thầm vào tai Vương Tiểu Thanh xong mới rời đi, để lại Vương Tiểu Thanh không nói nên lời, loại chuyện này không thể làm hàng ngày được. như vậy không tốt.

Quả nhiên, hôm sau khi Trương Vũ nhõng nhẽo đòi Vương Tiểu Thanh giúp, Vương Tiểu Thanh liền từ chối, nói với anh làm nhiều như vậy sẽ hại sức khỏe.

“Vậy chúng ta kết hôn.” Trương Vũ bá đạo nắm tay Vương Tiểu Thanh vòng qua cổ mình, Trương Vũ thích cảm giác này.

“Anh nghĩ đẹp nhỉ, cứ dễ dàng như vậy mà muốn cưới em về nhà?”

Vương Tiểu Thanh ra oai phủ đầu Trương Vũ, không thể dễ dàng như vậy, nếu không Trương Vũ sẽ không trân trọng.

“Vậy em muốn anh làm gì, anh sẽ làm theo hết.” Trương Vũ như một chú chó nhỏ ngoan ngoãn biết nghe lời.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 181: Chương 181



“Haha, chưa cần kết hôn vội, chúng ta tìm hiểu thêm vài tháng nữa, được không?”

Vương Tiểu Thanh nghĩ cô và anh chỉ mới yêu nhau chưa đến nửa năm, nhanh như vậy đã bàn chuyện hôn nhân thì có vẻ vội vàng, cô muốn có trách nhiệm với hôn nhân của mình nên không muốn vội vã như vậy.

“Được, anh nghe em.”

Trương Vũ biết Vương Tiểu Thanh vẫn chưa sẵn sàng, anh luôn tôn trọng ý kiến của cô.

Vương Tiểu Thanh thưởng cho anh một nụ hôn.

Hôm nay, Vương Tiểu Thanh nhận được một lá thư và một bưu kiện, đã đến bưu điện được vài ngày nhưng Vương Tiểu Thanh chưa đi lấy, người bên bưu điện gửi đến thôn.

Vương Tiểu Thanh nhìn tên người gửi, là Hiểu Yến, vui vẻ mở ra xem.

“Tiểu Thanh thân mến. Tôi là Hiểu Yến đây, cô có khỏe không? tôi nhớ cô lắm, cũng nhớ món ăn của cô nữa. Cô biết không, khi về nhà bố mẹ tôi đã nói tôi gầy đi và trở nên đẹp hơn, tôi đã rất vui. Sau khi về thành phố, bận rộn công việc và chăm sóc bố mẹ, nên giờ mới có thời gian để viết thư cho cô, để báo tin. Tôi và Giả Nam Ngọc đang hẹn hò, không ngờ nhà anh ấy gần nhà tôi, hai nhà chỉ cách hai dãy phố thôi, chỉ cần đi vài phút là đến.”

“Trước đây không hiểu về anh ấy, chỉ thấy anh gầy gò, không nam tính gì cả, nhưng tìm hiểu rồi mới biết, sự nam tính của một người đàn ông không nhất định nhìn vào ngoại hình, mà còn nằm ở nội tâm. Anh ấy đối xử tốt với tôi, rất tận tâm, đã đến thăm nhà tôi, bố mẹ tôi cũng rất hài lòng, cũng nói anh ấy tốt.”

“Tôi cũng muốn hỏi thăm cô, bây giờ cô và Trương Vũ thế nào rồi, hai người đã hẹn hò chưa, nếu hai người hẹn hò rồi nhất định phải nói cho tôi nhé, nhớ viết thư lại cho tôi đấy. Cha mẹ tội biết cô đã chăm sóc cho tôi khi tôi ở nông thôn, cha mẹ có mua nhiều đồ ăn ngon gửi tới cho cô, cô nhớ phải ăn nhiều lên nhé, cô gầy quá, đàn ông đều thích phụ nữ mũm mĩm. Nhớ viết thư lại thư cho tôi đấy nhé, nếu cô trở về thành phố, nhất định phải đi tìm tôi, địa chỉ nhà tôi ở Thượng Hải là..."

Xem xong thư, Vương Tiểu Thanh cất thư vào trong không gian, cô mở bưu kiện ra, bên trong toàn đồ ăn ngon.

Có sô cô la, bánh quy, kẹo, bò khô, heo khô, sữa bột, đều không hề rẻ.

Vương Tiểu Thanh ghi nhớ trong lòng, sau này trở về Thượng Hải, nhất định sẽ đi thăm cha mẹ Hiểu Yến.

Những đồ ăn này cô không cất vào trong không gian nữa, thường xuyên ăn sẽ sớm hết thôi.

Cô ăn thứ heo khô và bò khô, tuy hương vị không bằng thời hiện đại, nhưng ở thời đại này, những thứ này đều là hàng hiếm, ví dụ như sữa bột, phải có phiếu mới có thể mua được.

Hai ba tháng sau, mùa đông ở Phong Thu Loan chính thức đến, Vương Tiểu Thanh cảm thấy rất lạnh.

Phong Thu Loan rõ ràng ở phía Nam, nhưng sao lại lạnh thế này, mỗi khi ở nhà một mình, Vương Tiểu Thanh lại trốn vào trong không gian, trong không gian nhiệt độ luôn ổn định.

Đến mùa đông, không có nhiều việc đồng áng, từ trước Tết đến sau Tết có khoảng một tháng để mọi người nghỉ ngơi, không cần phải làm việc, tất nhiên cũng không có công điểm. Nhân thời gian này, mọi người thường lên núi kiếm củi, săn bắn, hái rau dại đem về nhà phơi khô.

Có một số gia đình điều kiện không tốt thì bắt đầu ăn ít đi, dù sao cũng không phải đi làm, ăn ít một chút cũng không sao.

Đội trưởng đã thông báo từ hôm qua, hôm nay bắt đầu nghỉ ngơi cho đến rằm tháng riêng, đợi khi thời tiết ấm hơn sẽ bắt đầu làm việc lại, trong khoảng thời gian này thanh niên trí thức cũng có thể về nhà ăn Tết.

Với khoảng thời gian một tháng này, Hoàng Cẩm chắc chắn sẽ về nhà, hôm nay đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, ngày mai ra ga tàu mua vé rồi đi ngay.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 182: Chương 182



Trương Hồng Châu nghe đội trưởng thông báo thanh niên trí thức có thể về nhà ăn Tết, chỉ cần đến chỗ ông lấy giấy chứng nhận là được.

Trương Hồng Châu cũng có chút d.a.o động, nhưng nhanh chóng lấy lại lý trí, người trong nhà đối xử với cô không tốt.

Từ khi cô xuống nông thôn đến nay, một đồng cũng không gửi tới, Trương Hồng Châu viết thư về nhà thì luôn bị họ đòi phải gửi lương thực về cho họ, Trương Hồng Châu không đáp lại, sau đó cũng không còn thư từ gì nữa.

Trương Hồng Châu cũng không nói với bọn họ là mình đã kết hôn, nếu nói ra, không biết bọn họ sẽ châm chọc mình như thế nào, nói cô lấy một người nông dân, thực sự có chút nói không nên lời.

Thôi quên đi, Trương Hồng Châu nghĩ kỹ rồi, không về nữa, tuy rằng ở đây phải làm công việc đồng áng, nhưng ăn uống còn tốt hơn ở thành phố.

Nhà Trương Hồng Châu có anh trai, em trai em gái, cha mẹ, ông bà nội đều trọng nam khinh nữ, nhưng em gái khéo miệng, cha mẹ đối xử với em gái tốt hơn cô, ngay cả em trai, em gái đều có thể bắt nạt cô.

Trương Hồng Châu căn bản không hề lưu luyến ngôi nhà đó.

“Tiểu Thanh. anh đến rồi ” Trương Vũ gõ cửa ngoài. Vương Tiểu Thanh vôi vàng từ không gian đi ra mở cửa.

Trương Vũ vừa vào nhà, phát hiện Vương Tiểu Thanh không đốt lửa.

“Sao vậy, em không lạnh à, sao lại không đốt lửa?” Trương Vũ nắm lấy tay Vương Tiểu Thanh, may là tay cô ấm, xem ra cô không lạnh.

“Em nằm trong chăn, không lạnh, đốt lửa khô quá, em không muốn đốt.”

Vương Tiểu Thanh nói thật, lúc trước lạnh cô cũng đã đốt lửa, nhưng da lại bị khô.

“Được rồi, em không lạnh là được. Đúng rồi, anh đến nói với em, trước Tết sẽ có tuyết, ngày mai chúng ta đi chợ, mua thêm nhiều thịt và rau về ăn Tết.”

Trương Vũ bế Vương Tiểu Thanh ngồi lên đùi mình, bây giờ cô mặc nhiều quần áo, không sờ được, Trương Vũ có chút tiếc nuối.

“Được, chúng ta cùng đi, một lần đi mua chắc không đủ, mua đủ để ăn trong thời gian dài, thì trước Tết đi thêm vài lần nữa.”

Vượng Tiểu Thanh tính toán ngày mai đi thị trấn, đến chỗ anh mặt sẹo bán thêm hàng cho anh ta, dịp Tết mọi người đều mua sắm nhiều.

“Được, ngày mai mua nhiều một chút.” Trương Vũ ôm Vương Tiểu Thanh cả buổi chiều, Vương Tiểu Thanh cầm sách cùng Trương Vũ đọc và ôn tập, không biết Trương Vũ ôm như vậy có mệt không, nhưng Vương Tiểu Thanh lại thấy rất thoải mái.

“Tiểu Thanh, tối nay ăn gì?” Trương Vũ nhìn trời đã gần tối.

“Ừm~ em muốn ăn sủi cảo, sủi cảo chiên.” Vương Tiểu Thanh nhìn anh.

“Được, trong nhà có hẹ không, nếu không có, anh đi ra vườn hái.” Trương Vũ chuẩn bị đứng dậy.

“Có, sáng nay em hái ở vườn của điểm thanh niên trí thức, chỉ còn lại một ít.”

Vương Tiểu Thanh giành trước một bước mở tủ chén lấy ra một bó hẹ, thực ra là lấy từ trong không gian.

“Được, để anh làm.” Trương Vũ cởi áo khoác ra, bắt đầu nhào bột, Vương Tiểu Thanh lấy ra vài quả trứng gà từ hũ bên cạnh.

Đọc sách nửa buổi chiều, mặt mỏi, Vương Tiểu Thanh liền duỗi người đi dạo bên ngoài.

Sáng hôm sau, Vương Tiểu Thanh ngủ nướng, đến khi Trương Vũ gọi cô mới từ trên giường bò dậy.

“Anh đến rồi, đợi em một chút.” Vương Tiểu Thanh mở cửa, đi rửa mặt.

“Không vội, em cứ từ từ.”

Mười phút sau, Vương Tiểu Thanh chuẩn bị xong xuôi, chuẩn bị đi xe đạp, Trương Vũ ngăn cô lại.

“Hôm nay em đừng đi xe đạp, trời lạnh như vậy, ngồi sau anh đi.”

Trương Vũ thấy hôm nay gió bắc rất mạnh, đợi lát nữa đi xe mặt sẽ lạnh cứng, tay cầm tay lái cũng sẽ lạnh.

“Không, em muốn đi, em có vũ khí bí mật.” Vương Tiểu Thanh lấy đôi găng tay đã chuẩn bị từ trước ra, cũng đưa cho Trương Vũ một đôi.

“Đây là em tự đan sao?” Trương Vũ nhìn đôi găng tay len.

“Đúng vậy, đan không đẹp lắm.” Vương Tiểu Thanh ngại ngùng gật đầu, đan không đẹp, nhưng cũng không sao, giữ ấm là được.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 183: Chương 183



“Em đan là đẹp nhất thế giới.” Trương Vũ đeo găng tay, rất vui.

“Thôi đi, đừng ba hoa nữa, chúng ta đi nhanh đi, kẻo chút nữa đồ ngon bị người ta mua hết.”

Vương Tiểu Thanh lên xe, bảo Trương Vũ khóa cửa, cô đi trước, Trương Vũ đạp nhanh, rất nhanh sẽ đuổi kịp.

Hôm nay cả hai đều đi chậm, bởi vì đi nhanh gió mạnh, sẽ rất lạnh.

Đến thị trấn, quả nhiên rất đông người đi mua đồ.

“Tiểu Thanh, anh đi chợ đen mua thịt, em có đi cùng anh không hay là…?” Trương Vũ muốn đi chỗ anh mặt sẹo trước, không muốn liên lụy tới Vương Tiểu Thanh.

“Em không đi cùng anh đâu, nem đi trung tâm mua sắm xem quần áo, tới mười một giờ rưỡi em sẽ đợi anh ở cửa chợ đen.”

Vương Tiểu Thanh nhìn đồng hồ, trước mười một giờ rưỡi là đủ để giao dịch với anh mặt sẹo.

“Được, thấy quần áo mình thích thì mua. anh sẽ trả tiền, đừng tiết kiệm.” Trường Vũ trước khi đi còn dặn dò một chút.

“Biết rồi, biết rồi, anh đi nhanh đi.” Vương Tiểu Thanh bảo anh im lặng với vẻ mặt vui vẻ.

Thấy Trương Vũ đạp xe đi xa, Vương Tiểu Thanh mới vào nhà vệ sinh, cải trang một chút, lần này thêm mũ mới, mũ bà già, rất ấm áp, không sợ gặp phải Trương Vũ.

Đến chỗ anh mặt sẹo, quả nhiên Trương Vũ cũng ở đó, Trương Vũ còn đang bàn bạc với anh mặt sẹo, nói lâu rồi không gặp chị câm.

Anh mặt sẹo nói chắc sắp đến rồi, tháng nào chị ấy cũng đến, không bỏ sót một lần, không nghĩ tới vừa nói Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.

“Chị đến rồi, mời ngồi, lão nhị mau lấy giấy bút ra.” Anh mặt sẹo thấy chị Câm đến, nhanh chóng đi rót trà, trông giống như đón thần tài vậy.

Trương Vũ cũng nhanh chóng đi lấy giấy bút từ trong nhà ra, đưa cho chị Câm, chị Câm nhận lấy ngay, bắt đầu viết.

“Trước Tết nhiều người mua đồ, anh có thể lấy thêm hàng, rau dưa, hoa quả, lương thực, cần bao nhiêu liền có bấy nhiêu.”

Anh mặt sẹo nhìn tờ giấy, vui vẻ nhướng mày với Trương Vũ.

“Chị, tôi cần mười tấn gạo, một tấn bột, mỗi loại rau dưa, hoa quả năm trăm cân, năm nghìn quả trứng.”

Rõ ràng anh mặt sẹo đã bàn bạc với Trương Vũ từ trước.

"Được, không vấn đề gì, một giờ sau đến nhận hàng"

Những điều khác Vương Tiểu Thanh không cần phải viết thêm, bọn họ đã hợp tác nhiều lần và hiểu rõ quy tắc của nhau.

"Được, không vấn đề." Anh mặt sẹo gật đầu.

Chị Câm lập tức đứng dậy cáo từ.

Ra khỏi không gian, Vương Tiểu Thanh phải đi đến kho hàng, không dám đi xe đạp vì Trương Vũ biết xe đạp của cô, biết vậy đáng lẽ nên mua thêm một chiếc xe đạp.

May thay, Vương Tiểu Thanh thông minh, trên đường bắt gặp một chị, nhờ chị ấy chở cô ra bờ sông, cô trả chị ấy năm xu, chị ấy liền vui vẻ đồng ý.

Chị gái kia nhanh chóng chở Vương Tiểu Thanh ra bờ sông, Vương Tiểu Thanh cũng vui vẻ trả tiền.

Vương Tiểu Thanh lấy chìa khóa ra mở cửa kho hàng, vào trong rồi kéo cửa lại, trước tiên kiểm tra xem bên trong có ai không, đây là thói quen của Vương Tiểu Thanh.

Nếu như có ai đó bên trong đang lén nhìn, cô sẽ gặp rắc rối lớn, sau khi xác nhận không có ai, Vương Tiểu Thanh mới nhanh chóng lấy ra những thứ anh mặt sẹo yêu cầu.

Kho hàng gần như không còn chỗ để chứa nữa, cuối cùng cũng xếp xong.

Đợi đến mười một giờ, anh mặt sẹo và Trương Vũ dẫn theo vài người đến.

Theo thói quen, họ kiểm tra hàng hóa trước, nhưng chỉ xem qua loa, chưa bao giờ Vương Tiểu Thanh để thiếu cân, thiếu số lượng.

Chất lượng mỗi lần đều rất tốt, không có hàng hỏng, đây cũng là điều khiến anh mặt sẹo và Trương Vũ ngạc nhiên.

Nhưng bọn họ không dám hỏi, chỉ thầm câu nguyện trong lòng, mong sao vị thân tài này luôn hợp tác làm ăn với bọn họ.

“Chị làm nhanh thật đấy, đây là một vạn tiền mặt, còn có thêm một số phiếu.” Anh mặt sẹo hài lòng gật đầu, rồi đưa qua một phong bì.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 184: Chương 184



Vương Tiểu Thanh cũng không đếm, trực tiếp cất vào trong túi, sau đó quay lưng rời đi, đó cũng là phong cách của chị câm.

Ra khỏi kho, Vương Tiểu Thanh đi về phía nội thành, rồi tìm một nhà vệ sinh, thay đồ ra, cuối cùng cũng có thể đi xe đạp rồi.

Cô đi xe đạp đến chợ đen rồi dạo qua một vòng.

Đến chợ đen còn chưa tới mười một giờ rưỡi, Vương Tiểu Thanh đi vào trong xem, thấy có người bán quần áo bông, cô mua cho bà Vương một bộ áo bông, một đôi giày bông, mua cho chị dâu một cái áo bông, cho anh cả một đôi giày bông. Còn Trương Vũ thì để dành sau mua cùng với quần áo của mình.

Sau khi mua xong, cô quay lại liền thấy Trương Vũ đi đến.

“Anh đến rồi.” Vương Tiểu Thanh cười cười.

“Ừm. em mua gì vậy?” Trương Vũ nhìn túi lớn túi nhỏ trên tay cô.

“Mua cho bác gái và anh chị.” Vương Tiểu Thanh đưa cho anh.

“Còn của em đâu?” Trương Vũ thấy cô không mua gì cho mình cả.

“Chưa tìm được cái nào hợp cả, buổi chiều chúng ta cùng nhau đi mua, được không?” Vương Tiểu Thanh kéo tay Trương Vũ nũng nịu.

“Được, trước tiên chúng ta đi ăn đã, còn thịt mới mua, lát nữa anh để anh cả chở về bằng máy kéo, chúng ta đi xe đạp chở thì nặng quá.”

Trương Vũ chỉ một cái túi lớn trên yên sau xe đạp, bên trong có mấy cân thịt, một phần cho Vương Tiểu Thanh, một phần cho gia đình ăn Tết.

“Được, trước tiên đem thịt heo đưa cho anh cả.” Vương Tiểu Thanh cùng Trương Vũ đan xe từ chợ đen đến chỗ máy kéo.

Anh cả quả thật đang ở đó, chị dâu và bà Vương hôm nay cũng đi, chắc đi mua đồ Tết, anh cả ở lại trông đồ.

“Anh cả, đây là thịt, lát nữa anh mang về.” Trương Vũ đặt túi thịt xuống.

“Nhiều thế này à?” Trương Dũng có chút giật mình.

“Còn có phần của Tiểu Thanh nữa, về đến nhà đừng động vào, đợi em về rồi hẵng chia.” Trương Vũ dặn dò Trương Dũng vài câu.

“Được, anh biết rồi.” Trương Dũng gật đầu, thấy em trai của mình thật giỏi giang, tự cảm thấy mình không bằng.

“Lát nữa em mang đồ ăn cho anh, anh ăn bánh bao thịt hay mì?”

Trương Vũ thấy sắp đến giờ ăn, Trương Dũng phải ở lại đây trông đồ, không chỉ đồ của mình mà còn của dân làng nữa.

Gần đẫy mọi người mua nhiều đồ, Trường Dũng chủ động ở lại giúp mọi người trông đồ.

“Không cần đâu, lát nữa chị dâu em sẽ mang về cho anh, hai em đi chơi đi.” Trương Dũng không muốn làm phiền cuộc hẹn hò của em trai và Vương Tiểu Thanh.

“Vậy được rồi, vậy chúng em đi trước đây.” Trương Vũ thấy Trương Dũng kiên quyết không cần, liền dẫn Vương Tiểu Thanh đi ăn trước, sáng nay bọn họ vẫn chưa ăn gì.

“Đều tại anh, sáng nay không đưa em đi ăn, chắc đói lắm rồi, em muốn ăn gì?” Trương Vũ xoa mặt Vương Tiểu Thanh.

“Em cũng không đói lắm, em muốn ăn bún.” Vương Tiểu Thanh bĩu môi, có chút thích bún.

“Được, vậy đi thôi.” Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh tay trong tay đi đến quán bún.

Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ đều ăn bún nước, Trương Vũ ăn hai bát, thời tiết này mà ăn một tô bún nóng, sẽ thấy ấm lên.

Sau khi ăn xong, hai người đi đến trung tâm mua sắm mua quần áo, thật ra Vương Tiểu Thanh không thích quần áo ở đây, một chút cũng không thời trang.

“Tiểu Thanh, cái này cũng được, em thử xem.” Trương Vũ chọn một chiếc áo bông màu xanh.

Vương Tiểu Thanh thấy cũng ổn, liền thử mặc.

“Đẹp, mua luôn.” Trương Vũ nhìn qua đã thấy rất đẹp, trả tiền ngay, Vương Tiểu Thanh nhìn một chút, không ngờ chiếc áo này nhìn thì bình thường, mặc lên lại rất đẹp, kích thước vừa vặn.

“Đi thôi, Tiểu Thanh, đi xem chỗ khác.” Trương Vũ ôm Vương Tiểu Thanh đi lên tầng hai.

Vương Tiểu Thanh lại chọn cho Trương Vũ một chiếc áo khoác màu nâu, rất ấm. Rất hợp với Trương Vũ, da anh không trắng, không hợp với màu sáng, màu sáng làm da anh đen hơn.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 185: Chương 185



“Tiểu Thanh, đôi giày này bên trong có lông, rất ấm, mua cho em một đôi, ông chủ, cho một đôi cỡ ba mươi bảy.”

Tốc độ trả tiền của Trương Vũ rất nhanh, Vương Tiểu Thanh còn chưa kịp từ chối, nhưng sờ thử cũng thấy rất ấm.

Bình thường cô đi giày da thấy lạnh chân, đi giày lông sẽ không lạnh nữa, dù có chút quê mùa.

“Còn muốn mua gì nữa không?” Trương Vũ hỏi Vương Tiểu Thanh.

“Em muốn mua thịt bò, thịt cừu, anh biết chỗ nào bán không?” Vương Tiểu Thanh cũng vừa nghĩ ra, có thể ăn lẩu, cô muốn mua một ít thịt bò, thịt cừu về nhà nấu lẩu.

“A, anh biết có chỗ có thể mua, nhưng em phải đợi ở đây, anh không tiện dẫn em đi cùng.”

Trương Vũ có mối quan hệ có thể mua được, nhưng anh không muốn để Vương Tiểu Thanh lộ diện.

“Được, vậy anh đi đi. em ngồi đây nghỉ ngơi một chút.” Vương Tiểu Thanh cười.

“Ở đây ngoan ngoãn đợi anh nhé.” Trương Vũ đạp xe đi.

Vương Tiểu Thanh ngồi nghỉ ở ghế trong trung tâm mua sắm, từ buổi sáng cho tới buổi trưa cũng chưa nghỉ ngơi, thật đúng là có chút mệt mỏi.

Nửa tiếng sau, Trương Vũ mang theo một cái túi nhỏ trở lại.

“Xem này, được không em?” Trương Vũ mở túi ra cho cô xem.

Vương Tiểu Thanh nhìn bên trong, có một miếng thịt bò và một miếng thịt cừu, hình như là thịt thăn, khá mềm.

“Được, thịt này rất ngon, chắc chắn ăn rất ngon.” Vương Tiểu Thanh hài lòng gật đầu.

“Vậy bây giờ chúng ta đi về thôi.” Trương Vũ cất kỹ thịt, đeo găng tay vào.

Vương Tiểu Thanh cũng đi xe đạp, hai người cùng nhau trở về nhà.

Sau khi về đến nhà, Vương Tiểu Thanh lạnh cóng, tay chân đều lạnh buốt. Trương Vũ đau lòng, anh lấy nước nóng từ ấm ra.

“Anh làm gì vậy?” Vương Tiểu Thanh ngạc nhiên hỏi.

“Cho em ngâm chân.” Trương Vũ ngồi xổm xuống cởi giày và tất cho Vương Tiểu Thanh, đặt chân cô vào trong nước nóng.

Vương Tiểu Thanh không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm động vô cùng. Người đàn ông này đối xử, cưng chiều mình cứ như trẻ con vậy, đời này định sẵn là anh ấy rồi.

Chỉ sợ đời này cũng không tìm được ai đối xử với cô tốt hơn Trương Vũ.

Trong lòng Vương Tiểu Thanh đã có quyết định.

“Em đang nghĩ gì vậy? Anh phải về nhà một lát, mang thịt qua cho em, còn những bộ quần áo này lần sau em đến nhà thì mang cho mọi người sau nhé.

Trương Vũ lấy xuống mấy bộ quần áo bông và quần bông mà Vương Tiểu Thanh mua cho gia đình, cùng với thịt bò và thịt cừu, đặt lên bếp.

“Được.” Vương Tiểu Thanh gật đầu, ngâm chân thật sự rất thoải mái.

Trương Vũ đạp xe về nhà, hôm nay anh trai, chị dâu và bà Vương cũng mệt, cả nhà đều nằm trên giường nghỉ ngơi, bên ngoài quá lạnh.

Trương Vũ tìm được túi thịt lớn để trong bếp, lấy ra một ít sườn, thịt nạc, thịt ba chỉ, tai heo, chân giò, khoảng mười mấy hai chục cân, trong túi vẫn còn khoảng mười mấy hai chục cân nữa.

Trường Vũ bỏ hết vào rỗ, mang đến nhà Vương Tiểu Thanh, khi đến nhà cô, cô đang lau chân, nước đã không còn nóng nữa.

Trương Vũ tiện tay đổ nước đi luôn.

“Bây giờ định làm gì, ngủ một giấc hay sao?” Trương Vũ nhìn Vương Tiểu Thanh.

“Ngủ một giấc, anh muốn ngủ cùng không?” Vương Tiểu Thanh nhìn anh với ánh mắt không đứng đắn.

“Được thôi, đây là em mời anh đấy nhé.” Trương Vũ xoay người đóng cửa lại, bé Vương Tiểu Thanh lên, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cởi áo khoác ngoài và quần ngoài cho cô, Vương Tiểu Thanh đắp chăn lên, nhưng trong chăn vẫn lạnh.

Trương Vũ có hơi do dự.

“Em chắc chắn muốn anh ngủ cùng?”

“Ừm.” Vương Tiểu Thanh đã buồn ngủ, biết Trương Vũ sẽ không làm gì mình, nên yên tâm cho anh vào.

Trương Vũ phấn khích cởi áo khoác ngoài và quần ngoài, bên trong chỉ còn lại quần đùi, rồi Trương Vũ cũng chui vào chăn. Vương Tiểu Thanh nhanh chóng nhích lại gần anh, rúc vào lòng anh.

Trương Vũ phấn khích đến mức không dám động đậy, tự nhủ rằng anh đang ngủ cùng với Tiểu Thanh, cảm giác này có chút không thể tin được, càng nghĩ lại càng thấy phấn khích.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 186: Chương 186



Cúi đầu nhìn xuống, thấy Vương Tiểu Thanh cư nhiên ngủ thiếp đi, Trương Vũ cẩn thận ôm cô, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên trán, mũi, má, môi, chỉ chạm nhẹ nhàng, sợ đánh thức cô.

Trương Vũ ngửi thấy hương thơm từ cơ thể thiếu nữ, anh cũng dần bình tĩnh lại và cũng chìm vào giấc ngủ.

Khi Vương Tiểu Thanh tỉnh dậy, trời đã xám xịt, gần tối rồi, Trương Vũ vẫn còn chưa tỉnh, trong chăn đang rất ấm áp.

Vương Tiểu Thanh rón rén rời giường, mặc lại quần áo, tranh thủ Trương Vũ còn đang ngủ, lấy thức ăn ra.

Trong không gian có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn lúc trước cô dự trữ, Vương Tiểu Thanh lấy ra đậu hũ chiên, khoai tây, nấm hương, thịt ba chỉ.

Kết hợp với thịt bò và thịt cừu hôm nay Trương Vũ mua, Vương Tiểu Thanh rửa sạch và thái lát, không cần nấu cơm, lát nữa nấu mì ăn.

“Tiểu Thanh, sao em không gọi anh dậy?” Trương Vũ mặc nquần áo tử tế xong bước ra từ phòng ngủ.

“Không sao. tối nay ăn lẩu. rất đơn giản. anh tới nhóm lửa đi.”

Vương Tiểu Thanh mang hai chiếc ghế nhỏ lại, tối nay hai người ngồi dọcm theo nồi lẩu, ăn lẩu là được.

“Được.” Trương Vũ lập tức đi nhóm lửa.

Đầu tiên Vương Tiểu Thanh cho dầu vào nồi, đợi nóng rồi thêm tỏi, gừng, ớt bột, tương ớt, xào cho thơm. Sau đó cho nước sôi vào.

Đợi nước sôi lên, hai người liền bắt đầu ăn.

Thả khoai tây, đậu hũ, thịt, nấu vài phút là có thể ăn.

“Anh mau nếm thử, cách ăn này anh có thích không?” Vương Tiểu Thanh gắp hai miếng thịt cừu và thịt bò nhúng vào bát Trương Vũ.

“Ừm, ăn ngon, cay cay, ăn xong không thấy lạnh nữa.” Trương Vũ gật đầu.

Hai người ăn đến mức cởi cả áo khoác ra vì quá nóng.

Khi gần hết thịt, Vương Tiểu Thanh thả mì vào trong nồi lẩu.

Bữa lẩu kết thúc bằng một bát mì.

Rửa bát xong, Trương Vũ vẫn chưa muốn về.

“Hửm?” Vương Tiểu Thanh nhìn Trương Vũ, ám chỉ anh nhanh chóng đi về.

“Anh không muốn về, anh muốn ngủ cùng em, một mình em ngủ thì lạnh lắm.” Trương Vũ vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Tiểu Thanh, hy vọng cô có thể đáp ứng.

“Phì!” Vương Tiểu Thanh cười ra tiếng.

“Anh muốn ngủ ở đây cũng được, nhưng anh phải hứa không được làm bậy.” Vương Tiểu Thanh ám chỉ anh không được quá trớn.

“Được, anh hứa sẽ không động vào em.” Trương Vũ lập tức đồng ý.

“Em đi rửa mặt.” Vương Tiểu Thanh mang nước vào phòng ngủ, thực ra là vào không gian, cô tắm rửa rồi thay đồ ngủ, rồi nằm lên giường.

“Trương Vũ, giúp em đổ nước, em đợi anh trên giường.” Vương Tiểu Thanh dù chưa buồn ngủ lắm, nhưng lại không biết làm gì, nằm trên giường vẫn âm hơn.

“Được.” Trương Vũ mang nước ra ngoài, rửa mặt và chân, thực ra nước đó Vương Tiểu Thanh chưa dùng.

Mười phút sau, Trương Vũ đóng cửa lại, nằm lên giường, ôm Vương Tiểu Thanh.

“Tiểu Thanh, anh không ngờ chúng ta có thể ngủ chung giường nhanh như vậy, về sau quay lại giường của anh, chắc anh sẽ mất ngủ mất.” Trương Vũ thật lòng nói.

“Haha, chiều nay không nên cho anh lên giường nằm, giờ anh lại nghiện rồi.” Vương Tiểu Thanh nằm trong vòng tay Trương Vũ, cảm giác vô cùng an toàn.

“Tiểu Thanh, anh muốn hỏi em một chuyện.” Trương Vũ do dự, rồi mở lời.

“Chuyện gì?” Vương Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn anh.

“Em... sao em không về nhà ăn Tết, em...” trước đây Trương Vũ biết Vương Mộng Mộng là chị kế của cô, nhưng không biết cha cô đã mất.

“Em không còn ai thân thích, không còn ai cả.” Vương Tiểu Thanh thật lòng nói, mẹ đã mất sớm, bên ngoại đã cắt đứt liên lạc từ lâu, bên nội thì ông bà không thích cháu gái, cũng không quan tâm cô, Vương Tiểu Thanh không coi họ là người thân.

“Anh xin lỗi, anh không nên nhắc đến chuyện buồn của em, anh không biết, anh cứ tưởng em với cha quan hệ không tốt nên mới không về, không ngờ...”

Trương Vũ hối hận đến mức muốn cho mình một cái tát, hôm nay anh mới biết tin này, cô gái của anh thực ra là một cô nhi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 187: Chương 187



“Không sao, đó là sự thật, cha em vốn dĩ cũng không tốt với em, ông ấy mất, em cũng không buồn, nhưng em là cô nhi, chuyện này chỉ mình anh biết thôi.”

Vương Tiểu Thanh chỉ muốn kể cho anh nghe mọi chuyện về mình.

“Tiểu Thanh, em không phải là cô nhi, em còn có anh mà, anh là người thân của em.”

Trương Vũ ôm chặt Vương Tiểu Thanh, cô gái của anh chỉ còn anh là người thân, anh nhất định phải yêu và bảo vệ cô.

“Ừm, trong lòng em, anh đã sớm là người nhà của em, người nhà duy nhất của em rồi.” Lời của Vương Tiểu Thanh giống như một lời tỏ tình.

Trương Vũ nghe vậy xong, nhiệt huyết dâng trào, anh hôn cô, cuối cùng hai người quần áo xộc xệch, nhưng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng, hai người ôm nhau đi ngủ.

Thượng Hải.

Lưu Thải Hồng đã làm việc ở nhà họ Ngô được vài tháng rồi. cũng phần nào hiểu rõ về ba người nhà họ Ngô.

Xưởng trưởng Ngô là người chính trực, hiếu thuận với bà cụ, mối quan hệ với bà Ngô không mấy tốt đẹp. Nhưng mỗi lần tranh cãi, đều là xưởng trưởng Ngô nhường nhịn, không muốn đối đầu với bà Ngô. Phần lớn trong các cuộc cãi vã đều xoay quanh vấn đề liên quan đến bà cụ.

Lưu Thải Hồng từng nghe được một chút chuyện cũ, đại khái là trước đây khi bà Ngô ở cữ, bà cụ viện cớ ốm đau không đến chăm sóc, khiến trong lòng bà Ngô cảm thấy khó chịu.

Bà Ngô nghĩ rằng trước đây mẹ chồng không đến chăm sóc mình, thì bây giờ cũng đừng mong mình chăm sóc bà.

Xưởng trưởng Ngô thì không nghĩ như vậy, ông cho rằng khi đó mẹ mình nói thân thể không thoải mái thì thật sự là không thoải mái.

Bà cụ đã vất vả nuôi dạy ông khôn lớn, bây giờ bà già rồi, làm sao ông có thể không chăm sóc, mặc kệ bà được.

Mối quan hệ giữa hai vợ chồng không thân thiết, chỉ có thể nói là kính trọng nhau, nhưng trong lòng họ vẫn có khoảng cách. Bọn họ có một người con trai, hiện đang rèn luyện trong quân đội, có thể về nhà vào dịp Tết.

Hôm nay, , bà Ngô về nhà mẹ đẻ, lúc ăn cơm bà nói sẽ ở lại đó khoảng ba ngày. Xưởng trưởng Ngô đưa bà Ngô qua đó.

Lưu Thải Hồng thấy đây là cơ hội tốt để mình có thể gần gũi hơn với xưởng trưởng Ngô hơn.

Tới tối Xưởng trưởng Ngô mới về nhà, sau đó ngồi xem tivi trên ghế sofa.

Lưu Thải Hồng vào bếp cắt một đĩa táo và lê, còn ở trong bếp sửa sang lại kiểu tóc một chút, rồi mới bưng đĩa hoa quả ra ngoài.

“Ông chủ, ông ăn hoa quả trước, cơm còn một lúc nữa mới nấu xong.” Lưu Thải Hồng dịu dàng nói, đặt đĩa hoa quả lên bàn.

“Được, cứ để đó đi, cảm ơn.” Xưởng trưởng Ngô mải mê xem tin tức, kêu Lưu Thải Hồng đặt đĩa trên bàn trà bên cạnh.

Lưu Thải Hồng cảm thấy hơi thất vọng, đặt đĩa hoa quả xuống bàn trà, Xưởng trưởng Ngô đúng là một khúc gỗ, không biết ý gì cả.

Lưu Thải Hồng xoay người đi vào bếp chuẩn bị bữa ăn, làm món cua và cá kho mà Xưởng trưởng Ngô thích.

Trên bàn ăn, xưởng trưởng Ngô nhấm nháp chút rượu, ăn rất vui vẻ.

“Tiểu Lưu, món ăn hôm nay ngon đấy, cô xem con trai tôi ăn ngon thế này, hiếm khi thấy nó vui như vậy.” Bà cụ thấy con trai ăn uống vui vẻ, bà cũng vui theo.

“Cảm ơn bà đã khen, sau này cháu sẽ thường xuyên làm những món ông chủ thích.” Lưu Thải Hồng được khen, trong lòng cảm thấy phấn khởi. Trong nhà này, người có tiếng nói vẫn là bà cụ.

“Tốt tốt, cô cũng ăn đi kéo nguội.” Bà cụ ăn no rồi, chuẩn bị rời bàn ăn, xưởng trưởng Ngô vẫn đang nhấm nháp rượu.

“Dạ.” Lưu Thải Hồng gật đầu, nhưng vẫn chưa ăn luôn, bà ta thường chờ bọn họ ăn xong rồi mới ăn, ăn cơm thừa canh cặn.

Xưởng trưởng Ngô ăn xong, cảm thấy hơi say, mơ mơ màng màng đi lên lầu.

Lưu Thải Hồng thấy cơ hội đã đến, nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, sau đó lấy quần áo đi tắm.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 188: Chương 188



Đến cửa phòng xưởng trưởng Ngô, Lưu Thải Hồng hít một hơi thật sâu, tay đặt lên nắm cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra.

Lưu Thải Hồng bước vào thấy xưởng trưởng Ngô không có trên giường, từ phòng tắm bên cạnh vang lên tiếng nước chảy. Lưu Thải Hồng hiểu ra, thì ra ông ấy đang tắm.

Lưu Thải Hồng c** q**n áo ra, tr*n tr** mở cửa phòng tắm.

Sau khi mở cửa, bà ta thấy xưởng trưởng Ngô đang tắm, không biết là do tiếng mở cửa quá nhỏ hay xưởng trưởng Ngô đang say, mà không nghe thấy tiếng Lưu Thải Hồng mở cửa.

Lưu Thải Hồng nuốt nuốt nước bọt, ôm chầm lấy xưởng trưởng Ngô.

Xưởng trưởng Ngô giật mình, nháy mắt đã tỉnh rượu, quay đầu lại thấy Lưu Thải Hồng đang ôm mình, hoảng hốt đẩy Lưu Thải Hồng ra khỏi phòng tắm.

Thấy Lưu Thải Hồng khỏa thân không mặc gì, ông ném một chiếc khăn tắm qua, rồi đóng cửa phòng tắm lại.

Tâm trạng của xưởng trưởng Ngô lúc này chỉ có thể diễn tả bằng bốn chữ: Kinh hồn bạt vía.

“Tiểu Lưu, cô đang làm cái gì vậy? Nếu bị người khác nhìn thấy, sẽ không hay đâu.” xưởng trưởng Ngô nói qua cửa.

“Ông chủ, tôi thích ông, tôi muốn trao thân cho ông, tôi không cần gì cả, không cần gì cả. Tôi chỉ muốn ở bên ông thôi. Bà chủ không yêu ông, cũng không thương ông, tôi sẽ yêu thương ông.” Lưu Thải Hồng thâm tình nói.

“Tôi sẽ không phản bội vợ của tôi. Tiểu Lưu, tôi coi cô như em gái, sẽ không có khả năng có ý nghĩ khác. Chuyện hôm nay, tôi coi như chưa xảy ra, cô đi ra ngoài đi.”

Xưởng trưởng Ngô chỉ còn thiếu điều muốn cầu xin Lưu Thải Hồng đi ra ngoài. Nếu bị người khác thấy, ông có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch được.

Xưởng trưởng Ngô dựa vào cửa nghe thấy tiếng đóng cửa, mới thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng tắm.

Lưu Thải Hồng nhặt quần áo mặc vào, đi xuống lầu, trong lòng vô cùng tức giận. Làm gì có người đàn ông nào như vậy, mình đã tr*n tr**ng đứng trước mặt rồi mà vẫn không động lòng.

Lưu Thải Hồng lắc đầu, quay lại phòng bếp làm nốt công việc vừa rồi chưa làm xong rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Nằm trên giường, Lưu Thải Hồng cảm thấy nếu câu dẫn tr*n tr** không được, thì có thể đổi một loại phương án khác.

Vừa rồi Xưởng trưởng Ngô nói ông không có khả năng phản bội bà Ngô, tức là ông ấy không muốn ngoại tình.

Nếu như bọn họ ly hôn, vậy bà ta sẽ có cơ hội. Nghĩ vậy, Lưu Thải Hồng lại có thêm động lực, bắt đầu lên kế hoạch mới.

Vài ngày sau, bà Ngô đã trở về nhà. Tôi hôm đó, xưởng trưởng Ngô đi ra ngoài xã giao, đã khuya còn chưa trở về. Bà Ngô ở nhà đợi có chút không kiên nhẫn, đợi đến khoảng mười giờ thì đi lên lầu hai.

Lưu Thải Hồng dọn dẹp xong, bà ta đã nghĩ ra cách làm cho bọn họ nảy sinh mâu thuẫn.

Bà ta lấy một thỏi son mới từ ngăn kéo ra, đây là thỏi son mà Vương Mộng Mộng mang về, bà ta vẫn chưa dùng.

Lấy son ra, thoa một chút lên miệng, sau đó vứt son vào phòng tắm và rửa sạch bằng nước.

Khoảng nửa giờ sau, nghe thấy tiếng ô tô, là tài xế đưa xưởng trưởng Ngô về.

Lưu Thải Hồng nhanh chóng đi ra mở cửa, là chồng chị Triệu đưa về, chồng chị Triệu đang mở cửa xe, chuẩn bị đỡ xưởng trưởng Ngô, xưởng trưởng Ngô đã say như chết.

Lưu Thải Hồng vội vàng đi tới hỗ trợ đỡ, lợi dụng lúc trời tối, ghé môi vào áo sơ mi trắng của xưởng trưởng Ngô, hôn một cái.

Cả hai dìu xưởng trưởng Ngô vào nhà, bà Ngô nghe thấy tiếng, liền đi xuống lầu. Lưu Thải Hồng lập tức buông tay ra, giả vờ đi vào bếp rửa tay, nhưng thực ra là đi rửa sạch son trên môi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 189: Chương 189



Bà Ngô thấy xưởng trưởng Ngô say bí tỉ, mặc dù giận lắm nhưng vẫn cố nén, cùng tài xế dìu xưởng trưởng Ngô lên giường.

“Bà chủ, tôi xin phép về trước.” Tài xế thấy bà Ngô không vui, liền vội vàng rút lui.

“Ừ.” Bà Ngô gật đầu.

Sau khi tài xế rời đi, Lưu Thải Hồng tắt đèn phòng khách, chuẩn bị đi ngủ, dù sao thì kế hoạch của bà ta đã xong.

Bà Ngô giúp xưởng trưởng Ngô cởi giày, rồi cởi áo khoác.

Khi tay bà chạm vào cổ áo, bà Ngô thấy vết son môi dính trên áo sơ mi trắng. Bà Ngô còn tưởng mình nhìn nhầm, liền lại gần xem kỹ lại, nhưng đúng là vết son môi. Bà Ngô lần này thật sự tức giận.

Tốt thôi, đi tìm phụ nữ bên ngoài đúng không, bà Ngô cũng không thèm quan tâm nữa, cũng chẳng đắp chăn cho xưởng trưởng Ngô, cũng không giúp ông ấy c** đ* ra, cứ để xưởng trưởng Ngô như vậy mà ngủ. Bà Ngô chui vào chăn rồi đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Thải Hồng đã nấu xong cháo gạo đen và mang đến phòng bà cụ.

“Tiểu Lưu, hôm qua con trai tôi về nhà lúc mấy giờ?” Bà cụ không biết con trai về lúc mấy giờ, trong lòng vẫn lo lắng.

“Thưa bà, ông chủ về nhà lúc gần mười một giờ đêm qua, tôi thấy bà chủ không vui, không biết bọn họ có cãi nhau không”. Lưu Thải Hồng tỏ vẻ lo lắng.

“Cái gì? Về muộn như vậy à? Không trách được nó lại không vui, tôi phải đi xem mới được”

Bà cụ nghe nói con trai mình say rượu, cảm thấy không yên tâm, muốn lên lầu xem thử, bà cụ từ từ vịn vào cầu thang. Lưu Thải Hồng nhanh chóng đỡ bà cụ. sơ bà té ngã một cái. thì không được.

“Bà ơi, bà không cần phải làm như thế, bà chủ chắc sẽ không vui đâu.” Trong lòng Lưu Thải Hồng muốn bà cụ nhanh chóng can thiệp vào chuyện của hai người họ, nhưng miệng thì vẫn khuyên nhủ.

“Tôi không yên tâm, con trai tôi hiếm khi uống say, trước đây khi tôi còn trẻ, mỗi lần nó uống say tôi đều phải ở bên cạnh thì mới yên tâm.” Bà cụ chỉ có một đứa con trai thôi, nên rất yếu thương.

Đến cửa phòng, bà cụ không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa đi vào.

Mở cửa vào phòng, bà cụ thấy con trai mình vẫn mặc âu phục, chỉ đắp một góc chăn nhỏ, còn bà Ngô bên cạnh thì quấn chăn ngủ rất say.

“Mày là con đàn bà độc ác, chồng mày say rượu mà mày lại không chăm sóc, cũng không đắp chăn cho chồng mày?”

Bà cụ nhìn thấy cảnh này, tức giận đến mức không chịu nổi. Bà cụ làm ồn đánh thức xưởng trưởng Ngô và bà Ngô.

“Sao vậy mẹ, có chuyện gì vậy?” Xưởng trưởng Ngô tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể không khỏe, đầu đau như búa bổ, hôm qua không nên uống nhiều rượu như vậy.

“Con trai à, con chịu khổ rồi, con nhìn vợ con kìa, đêm qua con say rượu về, nó không c ởi quần áo cho con, cũng không đắp chăn cho con, để con phải chịu lạnh.”

Bà cụ nhìn thấy con trai tỉnh dậy, liền vội vàng đi tới muốn giúp con trai đắp chăn.

Nghe bà cụ nói vậy, xưởng trưởng Ngô mới nhìn lại, thấy mình vẫn mặc bộ đồ âu phục từ hôm qua, không đắp chăn, khó trách đêm qua cảm thấy lạnh như vậy, nhưng do bản thân say rượu, ngủ say như chết.

Xưởng trưởng Ngô đoán chắc bà Ngô không vui khi thấy mình say rượu nên mới như vậy.

“Không sao đâu mẹ, đêm qua con ngủ rất tốt.” xưởng trưởng Ngô cũng không muốn hai người cãi nhau vì chuyện nhỏ này.

“Con còn bênh vực nó nữa, đồ đàn bà độc ác như này không xứng đáng làm vợ của con, không xứng làm con dâu nhà họ Ngô.”

Bà cụ càng nghĩ càng tức giận, đặc biệt khi chạm vào cánh tay lạnh như băng của con trai, không thể kiềm chế nổi mà chửi mắng bà Ngô.

Bà Ngô nghe một lúc lâu cũng không chịu nổi, nhảy dựng lên, hùng hổ nói: “Đúng, tôi không xứng, tôi biết, hai mẹ con ông đã chướng mắt tôi từ lâu rồi đúng không, muốn đuổi tôi đi, cưới người khác về đúng không? Được, các người đi mà cưới, tôi không hầu hạ nữa.”

Bà Ngô lớn tiếng nói xong liền mặc áo ngủ rời đi, chuẩn bị về nhà mẹ đẻ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back