Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 160: Chương 160



“Mẹ, đây là bảo mẫu, hôm nay đến phỏng vấn, đồng chí này, chị tự giới thiệu đi.” Xưởng trưởng Ngô nói với Lưu Thải Hồng.

“Xưởng trưởng Ngô, bà cụ, tôi tên là Lưu Thải Hồng, năm nay bốn mươi tuổi. Chồng tôi mất hơn nửa năm rồi, tôi có một đứa con gái, đã xuống nông thôn rồi, nên bây giờ tôi sống một mình ở Thượng Hải. Làm bảo mẫu tại nhà không có vướng bận gì, giặt giũ, nấu ăn, làm việc nhà, tôi không dám nói mọi thứ đều xuất sắc nhưng cũng không tệ, hay là thế này, tối nay tôi nấu thử một bữa, để bà cụ nếm thử đồ ăn tôi nấu, xem có hợp khẩu vị hay không.”

Lưu Thải Hồng thành thật kể về hoàn cảnh gia đình, quyết định hóa bị động thành chủ động.

“Mẹ, mẹ thấy sao? Bảo mẫu này chủ yếu chăm sóc mẹ, mẹ thấy được thì được.” Xưởng trưởng Ngô hỏi ý kiến bà c*.

"Nếu không như vậy đi, tối nay thì thôi, bắt đầu từ mai, tới nhà thử việc ba ngày. Nếu như không thích hợp, ba ngày tiền công chúng tôi vẫn sẽ trả, nếu hợp, cô chính thức ở lại làm.”

Bà cụ học được chiêu này từ mấy ông bà hàng xóm khi họ nghe nói nhà bà sắp thuê bảo mẫu.

“Được, bà nói đúng, vậy sáng mai cháu sẽ đến, bây giờ cháu đi về trước.” Lưu Thải Hồng nghe vậy, lập tức đứng lên chào.

“Được, đồng chí Lưu, đi cẩn thận.” xưởng trưởng Ngô tiễn Lưu Thải Hồng ra cửa.

Lưu Thái Hồng gật đầu rồi đi, trên đường về, Lưu Thải Hồng nhớ lại dáng vẻ của xưởng trưởng Ngô.

Thoạt nhìn thì tương đối nghiêm túc, cũng hơi béo, hơi có bụng, chắc là thường xuyên đi ra ngoài xã giao, có bụng bia. Nhưng thực sự là một người con hiếu thảo, đối đãi với bà cụ rất kiên nhẫn.

Xem ra muốn bắt được trái tim của ông ấy, thì phải bắt đầu từ bà cụ.

Xưởng trưởng Ngô tiễn Lưu Thải Hồng xong, liền đi lên lầu, bà Ngô đã tắm xong vừa đi ra ngoài.

“Sao rồi, mẹ có đồng ý không?” bà Ngỗ hỏi với vẻ mặt không vui.

“Nói là để ngày mai đến thử việc, thử việc trong ba ngày” xưởng trưởng Ngô tháo nút cà vạt ra.

“Hừ, anh xem, người em giới thiệu, thì bà ấy nhìn qua liền nói không hợp, người khác giới thiệu, thì bà ấy lại nói đến thử việc.”

Mặt bà Ngô xị xuống, trước đó bà đã giới thiệu mấy người cho bà cụ, có người thân ở quê hoặc họ hàng của đồng nghiệp.

Đưa về nhà, bà cụ đều nói không muốn, đây chẳng phải là nhắm vào mình sao.

“Em suy nghĩ nhiều quá, bảo mẫu này so với mấy người em giới thiệu thì hoàn cảnh gia đình đơn giản hơn, lại biết cách cư xử, nên bà cụ mới cho cô ấy đến thử việc.”

Xưởng trưởng Ngô không thể chịu nổi những lời lẽ vô lý của bà Ngô.

"Thôi kệ đi, dù sao bà ấy nguyện ý mời bảo mẫu là được rồi" bà Ngô cũng yên tâm, chính mình không can thiệp cũng tốt, nếu sau này có chuyện gì cũng không đổ lỗi cho mình được.

“Mau đi nấu cơm đi, mẹ đói bụng rồi.” xưởng trưởng Ngô cầm lấy quần áo chuẩn bị đi tắm.

“Mẹ anh không thích ăn đồ ăn em nấu, em không nấu.” Bà Ngô mở ngăn kéo ra bắt đầu chăm sóc da, không có ý định đi nấu cơm.

“Được rồi.” xưởng trưởng Ngô ném quần áo xuống, tức giận đi xuống bếp nấu cơm.

Ngày hôm sau, sáng sớm Lưu Thải Hồng đã rời giường đến nhà máy xin nghỉ ba ngày, sau đó đến nhà xưởng trưởng Ngô. Khi Lưu Thải Hồng đến nơi, xưởng trưởng Ngô và bà Ngô vẫn chưa dậy.

Lưu Thải Hồng đi vào bếp nấu mì, chỉ làm món mì Dương Xuân đơn giản nhất, mỗi người một quả trứng ốp la.

“Cộc cộc cộc, bà ơi, ăn mì thôi.”

Lưu Thải Hồng bưng mì sợi lên bàn trong phòng bà cụ cho bà ăn. Chân bà cụ không tiện, đi lại khó khăn.

“Được." bà cụ cầm đũa bắt đầu ăn.

Lúc này, xưởng trưởng Ngô và bà Ngô mới đi xuống lầu.

“Thưa ông, thưa bà, tôi đã nấu mì xong, mời hai người ăn rồi hẵng đi làm.” Lưu Thải Hồng từ trong bếp bưng ra hai tô mì.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 161: Chương 161



“Được rồi, nếu đã nấu rồi thì chúng tôi ăn.” xưởng trưởng Ngô ngồi xuống, bà Ngô cũng đành ngồi xuống ăn cùng, bà Ngô làm quản lý tài vụ ở công xưởng, hàng ngày đi làm cùng xưởng trưởng Ngô.

“Mẹ tôi ăn chưa?” xưởng trưởng Ngô nhớ ra chưa thấy bà cụ.

“Bà đang ăn rồi, tôi thấy bà đi lại khó khăn, nên để bà ăn trong phòng.” Lưu Thải Hồng vội vàng giải thích.

“Được, đúng rồi, đây là mười đồng cho cô mua thức ăn trong ba ngày, ra cửa bên trái đi thẳng mấy trăm mét là có chợ bán đồ ăn đấy.” Xưởng trưởng Ngô móc ra mười đồng đặt lên bàn.

“Cảm ơn ông.” Lưu Thải Hồng nhận tiền.

Sau khi ăn sáng xong, Lưu Thải Hồng quét dọn vệ sinh phòng bếp một chút, sau đó quét dọn toàn bộ lầu một.

“Bà ơi. Cháu đi mua thức ăn. bà có muốn ăn gì không?” Lưu Thải Hồng hỏi bà cụ.

“Tôi muốn ăn cá.” Bà cụ lâu rồi chưa được ăn một bữa cơm tử tế.

Trước đây không có bảo mẫu, bọn họ thường ra ngoài mua bữa sáng, tới buổi trưa thì bà cụ tự nấu ăn, cũng chỉ tùy tiện nấu vài món ăn đơn giản.

Buổi tối bà Ngô và xưởng trưởng Ngô trở về, đôi khi xưởng trưởng Ngô nấu ăn, nhưng tay nghề nấu ăn thì khỏi cần nói, chỉ có thể xem là ăn được.

Bà Ngô cũng nấu, nhưng bà cụ chê món ăn không mềm, nhai không nổi.

“Được.” Lưu Thải Hồng nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ra ngoài mua thức ăn. Đến chợ, bà ta mua một cân trứng, cà chua, khoai tây, cà tím, thịt ba chỉ, và hai con cá, một lớn một nhỏ, và mua hai bó rau cải.

Buổi trưa, Lưu Thái Hồng nấu một bát trứng hấp cho bà cụ, một con cá chẽm nhỏ hấp, rau cải luộc.

“Bà ơi, ăn cơm thôi.” Lưu Thải Hồng đỡ bà cụ ra bàn ăn, bà cụ có một cây gậy, thường ngày không có ai trong nhà đỡ thì bà dùng gậy để đi lại.

“Được.” Bà cụ ăn từng miếng nhỏ.

Nửa giờ sau, bà cụ ăn xong ngồi lên ghế sô pha xem tivi, Lưu Thải Hồng dọn dẹp bát đĩa, trứng hấp ăn hết, cá ăn được hơn nữa, rau cải ăn được nửa đĩa.

Lưu Thải Hồng nghĩ chắc bà cụ thích, đồ ăn còn lại được Lưu Thải Hồng ăn hết.

Buổi chiều, bà cụ muốn gội đầu, Lưu Thải Hồng lấy khăn tắm quấn quanh cổ bà cụ để bà nằm trên ghế sô pha, gội đầu cho bà cụ, vừa gội vừa mát xa.

Bà cụ thoải mái đến mức suýt ngủ quên, gội đầu xong, Lưu Thái Hồng để bà cụ ra ngoài phơi nắng, thuận tiện thể hong khô tóc.

Lưu Thải Hồng lên lầu hai dọn dẹp vệ sinh, nhẹ nhàng mở cửa phòng xưởng trưởng Ngô, phát hiện trong phòng khá sạch sẽ.

Lưu Thải Hồng nhịn không được mở tủ ra.

“Trời ơi, nhiều quần áo đẹp thế này, cả đời cũng không mặc hết.”

Lưu Thải Hồng nhìn thấy trong tủ để đầy quần áo của bà Ngô, quần áo của xưởng trưởng Ngô ở tủ khác.

Lưu Thải Hồng lại nhẹ nhàng mở ngăn kéo bàn trang điểm ra, thấy bên trong toàn là vàng bạc, bạch kim, ngọc bích gì gì đó đều có.

Lưu Thải Hồng nhanh chóng đóng ngăn kéo lại, sợ bản thân không kiềm chế được.

Lưu Thải Hồng cũng không dám dọn kỹ, sợ bà Ngô nói bà ta làm lộn xộn đồ đạc, chỉ lau sàn nhà, sau đó lau bàn.

Sau khi xuống lầu, nhìn thời gian thấy còn sớm, Lưu Thải Hồng ra vườn nhỏ cổ, vườn này lâu rồi không có ai dọn dẹp, Lưu Thải Hồng dọn tạm trước, sau này có thời gian sẽ làm kỹ hơn.

“Bà ơi, bà vào nhà xem tivi đi, ngoài này gió to.” Lưu Thải Hồng đỡ bà cụ vào nhà.

Lựu Thải Hồng bắt đầu chuẩn bị bữa tối, bữa tối Lưu Thải Hồng chuẩn bị đặc biệt kỹ lưỡng: trứng xào cà chua, cá chẽm hấp, khoai tây hầm cà tím, rau cải luộc, canh rong biển trứng.

Khi xưởng trưởng Ngô và bà Ngô trở về, món ăn gần như đã nấu xong.

“Thưa ông, thưa bà, hai người về đúng lúc, cơm đã nấu xong.” Lưu Thái Hồng bưng món cuối cùng lên bàn rồi đi xới cơm.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 162: Chương 162



Bà cụ đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, lúc ăn cơm, Lưu Thải Hồng tránh đi quét dọn nhà vệ sinh một chút, cũng vệ sinh phòng bếp, thỉnh thoảng nghe lén bọn họ nói chuyện.

“Mẹ, hôm nay mẹ thế nào, mẹ cảm giác cô này có phù hợp không?”

Giám đốc Ngô hạ giọng hỏi bà cụ đang ngồi ăn cơm bên cạnh.

“Rất tốt, món ăn cô ấy nấu đều hợp khẩu vị của mẹ, món cá, trứng, cà tím, mẹ ăn đều thấy mềm, chiều nay cô ấy còn giúp mẹ gội đầu nữa, còn rất kiên nhẫn, mẹ thấy rất thích hợp.”

Bà cụ rõ ràng đã bị Lưu Thải Hồng thu phục, Lưu Thải Hồng núp trong nhà vệ sinh nghe xong những lời này, bà ta rất vui, lúc làm việc càng hăng hái hơn.

“Hừ, cũng chỉ có vậy thôi.” Bà Ngô cảm thấy những món ăn này cũng chẳng khác gì món mình bình thường hay nấu, bà cụ chỉ đang cố tình.

Bà Ngô vừa mở miệng, bà cụ cũng không thèm để ý đến, tiếp tục ăn khoai tây hầm và cà tím.

“Được rồi, mẹ, mẹ thấy hài lòng là được, dù sao hàng ngày cũng là cô ấy ở nhà với mẹ, bọn con hài lòng hay không, không quan trọng, chỉ cần mẹ cảm thấy thoải mái khi ở cùng cô ấy là được rồi. Bình thường ở nhà có chuyện gì bất tiện như tắm rửa, gội đầu, đều có thể gọi cô ấy, chỉ cần cô ấy làm tốt, con có thể tăng lương.”

Xưởng trưởng Ngô lên tiếng, bản thân ông chỉ có một mẹ già, bình thường đi làm không có thời gian chăm sóc mẹ.

Xưởng trưởng Ngô nấu ăn cũng không hợp khẩu vị của bà cụ, nhìn bà đã gầy đi nhiều.

Có thể tìm được một bảo mẫu phù hợp không dễ dàng gì, không thể quá kén chọn.

“Đồng chí Lưu à.” Xưởng trưởng Ngô gọi.

“Thưa ông, làm sao vậy?” Lưu Thải Hồng từ nhà vệ sinh bước ra, không biết xưởng trưởng Ngô gọi mình có việc gì.

“Là như này, mặc dù bây giờ cô vẫn đang thử việc ở nhà tôi, nhưng buổi tối về nhà có thể không tiện. Phòng này, chính là phòng khách bên cạnh phòng của mẹ tôi, nếu buổi tối cô không muốn về thì có thể ngủ lại ở đó.”

Xưởng trưởng Ngô chỉ vào căn phòng bên cạnh phòng bà cụ.

“Được, cảm ơn ông.” Lưu Thải Hồng cảm ơn rỗi đóng cửa nhà vệ sinh lại, rửa tay xong bà ta bắt đầu dọn dẹp bát đĩa, mọi người đều đã ăn xong.

Xưởng trưởng Ngô và bà Ngộ lên lầu rửa mặt, bà cụ vẫn đang nghe đài, dù sao ngày mai cũng sẽ dành thời gian với cái đài.

Buổi tối, sau khi Lưu Thải Hồng dọn dẹp xong, bà cụ, xưởng trưởng Ngô và bà Ngô đều đã nghỉ ngơi.

Nhà xưởng trưởng Ngô có điện thoại bàn, Lưu Thải Hồng nghĩ ngày mai sẽ gọi điện thông báo cho Vương Mộng Mộng biết mọi chuyện đã gần xong, vài ngày nữa là Vương Mộng Mộng có thể trở về thành phố.

“Không mang số điện thoại, thôi, đành trở về nhà một chuyến vậy.” Lưu Thải Hồng quyết định về nhà, đi bộ cũng không xa, chỉ mất khoảng nửa giờ.

Ngày hôm sau, Vương Mộng Mộng đang làm việc thì nghe thấy đội trưởng gọi trên loa phóng thanh báo mình đến nhận điện thoại.

Vương Mộng Mộng biết nhất định là Lưu Thải Hồng gọi tới, vội vàng chạy đi.

“Alo, là mẹ phải không?” Vương Mộng Mộng thở hổn hển nhận điện thoại.

“Là mẹ đây, Mộng Mộng, mẹ nỗi con nghe, vài ngày nữa con có thể trở về thành phố rồi, đợi mẹ làm xong thủ tục sẽ gửi cho con, con có thể về rồi. Khoảng năm ngày nữa, con chuẩn bị sẵn sàng đi, còn có, tiền bồi thường chắc đã gửi tới rồi.” Lưu Thải Hồng thừa dịp bà cụ ở trong phòng nghe radio, hạ giọng gọi điện thoại.

Thật sao, thật tốt quá, cảm ơn mẹ.” Vương Mộng Mộng xúc động sắp khóc, cô ta ở đây mấy tháng, ăn không ngon, ngủ không yên, còn bị người ta bắt nạt nữa.

“Thôi được rồi, mẹ cúp máy đây.” Nói xong, Lưu Thải Hồng liền cúp máy, sợ bà Ngô và bà cụ biết được sẽ không vui nên không dám gọi quá lâu.

“Alo, alo...” Vương Mộng Mộng còn muốn nói gì đó nhưng Lưu Thải Hồng đã cúp máy rồi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 163: Chương 163



“Tốt quá rồi, đội trưởng, tôi có thể trở về thành phố rồi, mẹ tôi nói vài ngày nữa sẽ làm xong thủ tục.”

Vương Mộng Mộng giống như một đứa trẻ túm lấy đội trưởng, chia sẻ niềm vui của mình.

“Chúc mừng cô nhé.” đội trưởng nhìn bộ dáng Vương Mộng Mộng nhảy cẫng lên như đứa trẻ, có chút muốn cười.

“Haha, đội trưởng, hôm nay tôi có thể nghỉ làm không?” Vương Mộng Mộng nghĩ mình sắp trở về rồi, còn làm việc làm gì nữa.

“Làm hòa thượng ngày nào, gõ mõ ngày đấy, bây giờ giấy tờ của cô vẫn chưa xong, cô vẫn phải làm việc. Công điểm của cô khi nào về tôi sẽ đổi thành tiền cho cô mang về.”

Đội trưởng nghĩ bây giờ vẫn còn sớm, sao lại đòi nghỉ việc chứ.

“Được, cảm ơn đội trưởng.” Vương Mộng Mộng nghe nói công điểm có thể đổi thành tiền, thôi thì tạm nhẫn nhịn thêm vài ngày nữa.

Tin tức Vương Mộng Mộng có thể trở về thành phố nhanh chóng được lan truyền, Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc cảm thấy không vui. Chuyện kia trưởng thôn vẫn chưa công bố. Hai người gần đây cũng không có động tĩnh gì.

Hai ngày sau, đến ngày nghỉ, mới sáng sớm Trương Vũ đã đến cửa nhà Vương Tiểu Thanh đợi cô rồi. Anh muốn mời cô đi xem phim, lần này chắc cô sẽ không từ chối nữa.

Mấy ngày nay anh dạy Trương Dũng lái máy kéo, Trương Dũng đã học được cách lái máy kéo, còn sửa máy kéo thì vẫn chưa, cứ từ từ, hôm nay để Trương Dũng tự lái một lần.

Vương Tiểu Thanh biết anh sẽ đến tìm mình, nên thức dậy liền mở cửa, Trương Vũ nhìn thấy Vương Tiểu Thanh vẫn còn ngái ngủ.

“Sao vậy, không ngủ đủ giấc à?” Trương Vũ hỏi.

Vương Tiểu Thanh vươn tay ôm lấy Trương Vũ, đầu dựa vào n.g.ự.c anh không muốn dậy.

"Ùm~"

Trương Vũ ôm lấy Vương Tiểu Thanh, tay đặt trên lớp áo ngủ mỏng manh của cô, có thể cảm nhận rõ ràng làn da cô.

Trương Vũ cũng học theo chiêu của Vương Tiểu Thanh, chậm rãi đưa tay vào trong quần áo của Vương Tiểu Thanh, từ từ lên trên, rồi lại lên trên nữa.

Vương Tiểu Thanh nhanh chóng dùng hai tay kéo tay anh xuống, không thể chiều anh được.

“Không được.” Vương Tiểu Thành bĩu môi từ chối, Trương Vũ liền hôn cô.

Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng m*t, nhẹ nhàng cắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng l.i.ế.m lên môi cô,....

Đôi môi cô cực kỳ mềm mại và ngọt ngào, lần trước hôn cô anh đã cảm nhận được.

Hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, mùi hương nhẹ nhàng thoảng qua chóp mũi, anh cảm thấy mình bình thường là người luôn trầm tĩnh, còn bây giờ dường như có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào.

“Được rồi, được rồi, không thể hôn lâu quá.” Vương Tiểu Thanh sợ hai người không kiềm chế được, mỗi lần đều không cho anh hôn quá lâu.

Trương Vũ tiếc nuối mím môi lại, xem ra lần sau phải ôm chặt không để cô vùng ra mới được.

“Được rồi, anh đợi em một chút, em đi rửa mặt.” Vương Tiểu Thanh trước tiên vào phòng ngủ thay quần áo, hôm nay Trương Vũ đèo cô, cô có thể mặc váy, lần trước cô mua một chiếc váy hồng dài tay, hôm nay mặc rất thích hợp.

Thay váy xong, cô đi ra rửa mặt, Trương Vũ nhìn cô không chớp mắt.

Váy hồng phẫn càng tôn lên làn da mịn màng, eo thon gọn hoàn hảo.

Vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân dài, vòng n.g.ự.c đầy đặn, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của cô đều tràn đầy sự quyến rũ, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân phong tình vạn chủng.

Trương Vũ cảm giác cơ thể của mình có phản ứng, đi đến sau lưng Vương Tiểu Thanh, ôm lấy cô từ phía sau.

“Tiểu Thanh, hay là thay bộ khác đi.” Hơi thở của Trương Vũ phả vào cổ Vương Tiểu Thanh.

“A.” Vương Tiểu Thanh không rõ nguyên do, phía sau cảm giác giống như có cái gì cứng rắn cấn vào lưng mình.

Sau khi hiểu ra, cô đỏ mặt chạy vào phòng đi thay quần áo, thay một chiếc áo hồng dài tay và quần đen, mua lúc trước.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 164: Chương 164



Gần đây phần n.g.ự.c của cô lại đầy đặn hơn, cho nên khi mặc quần áo bó sát người có một loại cảm giác quyến rũ, Vương Tiểu Thanh vừa mới được Trương Vũ nhắc nhở, nên không dám mặc đồ quá bó sát cơ thể.

“Xong rồi, chúng ta đi thôi.” Vương Tiểu Thanh ra trước, để lại bóng lưng cho Trương Vũ.

Trương Vũ khóa cửa, lên xe đạp.

Vương Tiểu Thanh ngồi lên, nhẹ nhàng ôm eo Trương Vũ.

“Trương Vũ, hôm nay là ngày đầu tiên anh trai anh lái máy kéo, anh yên tâm không? Sao anh không đi cùng anh ấy?”

Vương Tiểu Thanh thấy hơi lo lắng, giống như người vừa mới thi xong bằng lái xe đã lái xe ra đường.

“Không sao đâu, anh ấy trước giờ toàn xem anh lái, mấy ngày gần đây mỗi ngày anh đều để anh ấy thử lái một đoạn, đều không có vấn đề gì cả. Lát nữa chúng ta đến thị trấn, đi xem anh ấy thế nào. Nếu không có vấn đề phát sinh thì có thể yên tâm.”

Trương Vũ vẫn có lòng lo cho Trương Dũng.

“Được.”

Trên đường đi, Trương Vũ chậm rãi đạp xe, hiếm khi hai người mới có khoảnh khắc thư thái, mà không vội vàng như vậy.

“Tiểu Thanh…”

"Ừm~"

“Anh có một căn cứ bí mật trên núi, lần sau anh đưa em đi nhé.” Trương Vũ muốn chia sẻ bí mật với cô.

“Được, em cũng rất mong chờ.” Vương Tiểu Thanh nghĩ bọn họ có thể đi cắm trại trên núi.

“Chờ lần tới được nghỉ nhé.” Trương Vũ nghĩ mấy ngày này sẽ tranh thủ bố trí lại căn cứ một chút.

Đến thị trấn, Trương Vũ chở Vương Tiểu Thanh đến chỗ đậu xe máy kéo.

Thấy máy kéo dừng ở đó, Trương Dũng thì đang kiểm tra các bộ phận trên xe, đây cũng là Trương Vũ dạy anh.

Mỗi lần lái máy kéo xong, và trước khi lên máy kéo, đều phải kiểm tra một lần, như vậy vừa đảm bảo an toàn cho bản thân, vừa đảm bảo an toàn cho người khác.

“Anh” Trương Vũ gọi một tiếng.

Khi đến gần, Trương Dũng mới thấy Vương Tiểu Thanh cũng đi cùng.

“Tri thức Vương cũng đến à”

“Vâng, anh Trương, hôm nay anh lái máy kéo thế nào?” Vương Tiểu Thanh hỏi thăm.

“Rất tốt, trên đường không có vấn đề gì”.

Sáng nay Trương Dũng vẫn có chút lo lắng, nhưng suốt đoạn đường đi, mọi thứ đều bình thường, lần sau sẽ không còn khẩn trương nữa.

“Vậy thì tốt rồi, nếu không có vấn đề gì, sau này anh tự lái, có vấn đề gì thì có thể tìm em bất cứ lúc nào”.

Trương Vũ dặn dò Trương Dũng hai câu, rồi dẫn Vương Tiểu Thanh đi ăn sáng.

Trương Vũ muốn dẫn Vương Tiểu Thanh đi ăn bún, bún ở đây rất ngon, ở Thượng Hải không có.

Nhưng Vương Tiểu Thanh nói rằng bữa sáng không cần ăn quá phong phú, nếu không bữa trưa sẽ không ăn nổi.

Trương Vũ không thể làm gì khác hơn là dẫn Vương Tiểu Thanh đi mua bánh bao ăn, bánh bao nhân rau ở đây cũng rất ngon, trước đây Vương Tiểu Thanh không biết có bánh bao nhân rau.

Sau khi ăn bánh bao xong, hai người đi dạo một vòng chợ đen, Trương Vũ muốn mua trái cây cho Vương Tiểu Thanh, chợ đen có bán nho.

Hai mắt Vương Tiểu Thanh sáng rực lên, quá tuyệt, có hạt nho là có thể trồng nho trong không gian.

Giá rất đắt, một đồng nửa cân, Trương Vũ mua một cân rưỡi. Vương Tiểu Thanh có chút đau lòng, nếu mua gạo thì có thể ăn được rất lâu.

“Cái này cũng đắt quá” Vương Tiểu Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Không sao, em thích thì không đắt” Trương Vũ biết Vương Tiểu Thanh thích ăn trái cây, hầu như ngày nào cũng ăn, ăn không chán, đắt một chút cũng không sao, Trương Vũ không quan tâm.

Trong lòng Vương Tiểu Thanh ngọt ngào, cầm một quả nho, lột vỏ rồi cho vào miệng Trương Vũ.

Trương Vũ gật gật đầu, bảo cô ăn nhiều một chút, chua chua ngọt ngọt, rất ngon.

Vương Tiểu Thanh cũng ăn thứ vài quả, rất ngon, quả nhiên đắt cũng có lý do của nó.

Hai người lại đi dạo một vòng, rồi đi đến trung tâm mua sắm, Trương Vũ muốn mua quần áo cho Vương Tiểu Thanh, nhưng Vương Tiểu Thanh không chọn được gì, nói không có cái nào đẹp.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 165: Chương 165



Cuối cùng Vương Tiểu Thanh giúp Trương Vũ chọn một bộ quần áo, áo sơ mi xanh nhạt, màu này rất hiếm, kết hợp với quần dài màu đen.

Trương Vũ mặc vào cảm thấy khá tôn da, nhưng Trương Vũ không muốn mua, cảm thấy mặc vào gò bó.

Vương Tiểu Thanh lại nhất định bắt anh mua, nói lần sau hẹn hò sẽ mặc bộ này, Trương Vũ nghe cô nói vậy, liền mua luôn.

Trương Vũ lại kéo Vương Tiểu Thanh đi qua cửa hàng mua sắm, bọn họ mua nhiều đồ ăn vặt, có bánh quai chèo, Vương Tiểu Thanh thích ăn, Trương Vũ mua một cân.

Cũng mua một chút tôm khô nữa, Trương Vũ xách túi lớn túi nhỏ, Vương Tiểu Thanh thật sự muốn bỏ đồ vào trong không gian.

“Anh sẽ gửi đồ ở nhà bạn của anh, em ở đây đợi anh một chút, đừng đi đâu” Trương Vũ dặn dò Vương Tiểu Thanh một câu rồi xách đồ đi.

Vương Tiểu Tnhanh đoán chắc anh để đồ ở chỗ anh mặt sẹo.

Thực tế đúng là như vậy. Trương Vũ để đồ đạc vào trong ngăn tủ làm việc của anh mặt seo. còn dặn dòm không ai được đụng vào.

Sau khi Trương Vũ đi rồi, một đàn em lén lút đến gần anh mặt sẹo.

“Đại ca, anh biết tại sao nhị ca không cho chúng ta đụng vào những thứ đó không?

“Không biết, sao vậy, chú biết à?” anh mặt sẹo bắt đầu nhiều chuyện.

“Vừa rồi ở chợ đen, em nhìn thấy nhị ca đi cùng một nữ đồng chí, cô ấy đẹp như tiên nữ, thướt tha yểu điệu, mày ngài, mắt như họa, chậc chậc chậc, cô ấy là một mỹ nhân hiếm thấy ở thị trấn này. Em đoán, đó chính là chị dâu tương lai”. Vẻ mặt của đàn em thần thần bí bí.

“Hehe, Trương Vũ này, dẫn em dâu đến tận cửa rồi mà không đưa vào, lần sau tôi phải nói chuyện với cậu ấy” anh mặt sẹo xoa xoa đầu.

Trương Vũ trở lại cửa trung tâm mua sắm, anh dẫn Vương Tiểu Thanh đi ăn, không ngờ lại gặp được Vương Mộng Mộng ở nhà hàng.

Vương Mộng Mộng vừa mới rút tiền từ bưu điện về, Lưu Thải Hồng đã gửi một trăm đồng tiền bồi thường cho Vương Mộng Mộng.

Trên người cô vốn còn vài chục đồng, liền chạy đến nhà hàng ăn uống.

Lúc Vương Tiểu Thanh đi ngang qua, nhìn nhìn trên bàn, trời ơi, bốn món mặn, đã bị Vương Mộng Mộng ăn hết một nửa rồi.

“Thanh Thanh, em xem em muốn ăn gì” Trương Vũ gọi Vương Tiểu Thanh chọn món ăn.

“Em muốn ăn thịt kho tàu, còn lại thì anh chọn đi” Vương Tiểu Thanh thấy thịt kho tàu ở nhà hàng cũng ngon, một thời gian không ăn lại thấy thèm.

“Được, đồng chí, cho tôi một phần thịt kho tàu, rau trộn thịt bò, rau trộn tai heo, giá xào” Trương Vũ gọi bốn món, trước đây khi ăn cùng Vương Tiểu Thanh, anh biết cô thích ăn tại heo và thịt bò.

Sau khi trả tiền, bọn họ ngồi chờ món ăn.

Vương Mộng Mộng cũng nhìn thấy Vương Tiểu Thanh, Vương Mộng Mộng có chút sợ hãi, lúc trước cùng Vương Tiểu Thanh xô đẩy, đã đẩy Vương Tiêu Thanh xuống sườn núi, bây giờ Vương Tiểu Thanh có một người đàn ông bên cạnh bảo vệ, Vương Mộng Mộng không dám gây sự, giả vờ như không quen biết, ngồi ăn thức ăn.

“Uống nước ngọt đi” khi Vương Tiểu Thanh ngồi ngẩn người thì Trương Vũ đã đi mua hai chai nước ngọt về.

Một chai vị cam, một chai vị vải, Vương Tiểu Thanh chọn chai vị vải, uống một ngụm, mát lạnh rất thoải mái.

“Ngon quá, em muốn mua vài chai mang về uống được không?” lần trước Vương Tiểu Thanh đã muốn mua nước ngọt uống, nhưng lại quên mất.

“Được, lát nữa về chúng ta sẽ mua thêm” Trương Vũ uống một ngụm rồi đứng dậy đi bưng thức ăn.

Vương Tiểu Thanh nhìn chai nước ngọt vị cam của Trương Vũ, cũng muốn nếm thử vị cam, liền cầm lên uống thử một ngụm, rồi đẩy trở lại.

Cảnh này vừa vặn bị Trương Vũ đang mang đồ ăn trở về nhìn thấy, Trương Vũ cắn cắn môi.

“Ăn nhiều vào nhé” Trương Vũ đưa cơm cho Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh gặp một miếng thịt kho tàu ăn, ừm, vẫn là hương vị quen thuộc, công thức quen thuộc.

Trương Vũ thì cầm lấy chai nước ngọt bên cạnh lên, uống có vẻ ngon lành.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 166: Chương 166



“Sao anh cứ nhìn em ăn vậy, anh cũng mau ăn đi”. Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ có chút kỳ lạ.

“Được” Trương Vũ phục hồi tinh thần lại, gắp hai đũa rau cho Vương Tiểu Thanh, rồi mới bắt đầu ăn cơm.

Hai người ăn cơm xong, liền đi tới trung tâm mua sắm, mua vé xem phim.

Đến rạp chiếu phim, phát hiện mỗi ngày chỉ có hai bộ phim để lựa chọn, một là phim về Hồng quân, một là phim hài kịch, Vương Tiểu Thanh chọn xem phim hài kịch.

Trương Vũ mua vé xong trở về, Vương Tiểu Thanh nhìn vé, tên bộ phim là Xem Gia Đình Này. Vương Tiểu Thanh cảm thấy chắc sẽ rất thú vị.

Tại Thượng Hải, thời gian thử việc ba ngày của Lưu Thải Hồng đã hết, buổi tối ngày thứ ba, xưởng trưởng Ngô và bà Ngô liền nói chuyện với Lưu Thải Hồng.

“Đồng chí Lưu, mấy ngày thử việc vừa rồi. mẹ tôi rất hài lòng với cô nên chúng tôi quyết định nhận cô. Tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải tính toán rõ ràng, vẫn nên ký hợp đồng thì tốt hơn, ngày mai tôi sẽ đến nhà máy in ra một bản hợp đồng”.

Xưởng trưởng Ngô là một người làm việc tương đối cẩn thận, làm gì cũng thích nói có sách mách có chứng.

“Được, cảm ơn ông bà, tôi chắc chắn sẽ làm tốt công việc này, nhưng tôi có một yêu cầu hơi quá đáng."

“Ồ, có chuyện gì vậy?” Xưởng trưởng Ngô nhìn Lưu Thải Hồng.

“Ở nhà vẫn còn một số đồ đạc chưa dọn dẹp xong, có lẽ cần một ngày, cho nên tôi muốn ngày kia mới đến làm việc.” Lưu Thải Hồng còn phải làm thủ tục ở nhà máy để chuyển vị trí làm việc cho Vương Mộng Mộng.

“Được, chuyện nhỏ thôi, sau này cô sẽ ở căn phòng đó. Cô phải nhớ luôn đặt mẹ tôi lên vị trí đầu tiên, mẹ tôi muốn ăn gì thì nấu cái đó, để cho bà ăn ngon và sống thoải mái là được.”

Xưởng trưởng Ngô cuối cùng cũng dặn dò thêm vài câu, ý chính là không cần phục vụ bọn họ, chỉ cần chăm sóc tốt cho bà cụ là được.

“Tôi hiểu rồi, thưa ông, thưa bà, vậy nếu không còn gì nữa tôi xin đi rửa bát trước.”

Lưu Thải Hồng ghi nhớ lời xưởng trưởng Ngô nói, bà ta biết rằng để có thể ở lại nhà họ Ngô sẽ là một cuộc chiến lâu dài.

Xưởng trưởng Ngô gật đầu, Lưu Thải Hồng liền đi rửa bát.

“Ông nó, tôi nói này, cô Lưu này nấu ăn không ngon bằng cô Triệu lần trước, thật không hiểu hai người coi trọng điểm gì ở cô ta.”

Bà Ngô đang nói về một người họ hàng của đồng nghiệp trước đây, cũng còn trẻ, khoảng hơn ba mươi tuổi, nhưng nấu ăn không hợp khẩu vị của bà cụ, bà cụ không thích.

“Tiền không mua được sự hài lòng của mẹ mà mẹ thích là được.” xưởng trưởng Ngô an ủi bà Ngô.

“Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi không có ý kiến gì nữa.” Bà Ngô chuẩn bị đi lên lầu để rửa mặt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Thải Hồng đến nhà máy tìm phòng nhân sự để làm thủ tục chuyển vị trí.

“Chị Lưu, việc này vốn không hợp quy định lắm, bình thường phải kiểm tra, đánh giá trước mới được.” Tiểu Trương ở phòng nhân sự tỏ ra ngượng ngùng.

Lưu Thải Hồng hiểu ý ngay, liền nhét năm tệ xuống dưới gầm bàn.

“Tiểu Trương, vị trí của tôi rất dễ làm, người ngốc cũng có thể làm được, không cần phải kiểm tra trước đâu.”

“Được, vậy thì được.” Tiểu Trương nhận tiền, lập tức đóng dấu vào giấy chứng nhận làm việc, giấy chứng nhận chuyển việc và giấy chứng nhận việc làm.

“Cảm ơn nhé, chúng tôi sẽ sớm đến làm việc.” Lưu Thải Hồng cảm ơn lần nữa, những người này chỉ cần có tiền là dễ làm việc.

“Không có gì, không cần khách sáo.”

Lưu Thải Hồng cầm chứng nhận đi đến bưu điện, gửi cho Vương Mộng Mộng để Vương Mộng Mộng có thể quay về.

“Đồng chí, cho hỏi mất bao lâu để đến nơi?”

“Ba bốn ngày là đến.”

"Cảm ơn."

Làm xong những việc này, Lưu Thải Hồng cuối cùng cũng thấy yên tâm lại, chuyện của con gái bà ta thật sự đã cố gắng làm hết sức.

Chuyện nên làm đều đã làm.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 167: Chương 167



Sau đó, Lưu Thải Hồng đi dạo phố, mua vài bộ quần áo phù hợp với mình, sau này có cơ hội sẽ quyến rũ xưởng trưởng Ngô, người ta thường nói người đẹp nhờ lụa mà.

Buổi chiều, Lưu Thải Hồng dọn dẹp hành lý của mình để chuyển đến nhà họ Ngô, căn phòng nhỏ này vừa hay sẽ để lại cho Vương Mộng Mộng ở, một phòng ngủ một phòng khách cũng không nhỏ.

Ở bên này, Vương Mộng trở về thôn sau khi đã ăn uống no nê, cô ta cầm tiền suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng thông minh được một lần, trước tiên đi đến nhà trưởng thôn.

Trưởng thôn đang ở nhà uống trà và đọc báo.

“Bác trưởng thôn”

Trưởng thôn ngẩng đầu lên nhìn.

“Cô đến đây có chuyện gì không?” Trưởng thôn biết Vương Mộng Mộng sắp trở về thành phố, biết cô ta không đến đây vì chỉ tiêu đại học.

“Bác trưởng thôn, cháu muốn trả tiền bồi thường cho Trương Hồng Châu một trăm đồng vì sảy thai, cháu đã gom đủ tiền rồi, bác đi cùng cháu một chuyến được không. Nếu không cháu sợ bọn họ chơi xấu.”

Vương Mộng Mộng gãi đầu ngây ngô, không biết liệu trưởng thôn có từ chối mình không.

“Được thôi, đã thương thì thương cho trót, tôi sẽ giúp cô một lần.”

Trưởng thôn bất đắc dĩ đứng dậy cùng Vương Mộng Mộng đi đến nhà Nhị Cẩu.

Nhà Nhị Cẩu, chỉ có một mình Trương Hồng Châu ở nhà, cha mẹ của Nhị Cẩu đi ra ngoài chơi, buổi sáng Nhị Cẩu đi lên thị trấn vẫn chưa về, không biết đã đi đâu.

“Trương Hồng Châu, chỉ có một mình cô ở nhà à?” Trưởng thôn nhìn thấy Trương Hồng Châu đang nằm trên giường.

“Đúng vậy, trưởng thôn, có chuyện gì không?” Trương Hồng Châu không ngờ Vương Mộng Mộng nhanh như vậy đã có thể trả tiền rồi.

“Vương Mộng Mộng đến đưa tiền bồi thường cho cô, tôi chỉ đến để làm chứng.” Trưởng thôn nhường bước, phía sau là Vương Mộng Mộng.

“Đây, một trăm đồng.” Vương Mộng Mộng lấy từ trong túi ra mười tờ mười đồng.

Trương Hồng Châu thấy tiền liền sáng mắt, vội vàng muốn chộp lấy, nhưng trưởng thôn đã nhanh chóng cầm trước một bước.

“Bác trưởng thôn, bác...” Trương Hồng Châu suýt chút nữa đã chửi ra tiếng.

“Cô cũng phải viết giấy biên nhận, viết rõ ràng cỗ đã nhận được tiền bồi thường, sau này chuyện này xem như xong.”

Trưởng thôn làm việc luôn công bằng, Vương Mộng Mộng thoạt nhìn cũng không quá thông minh, nên ông chỉ có thể giúp cô ta lấy giấy biên nhận, để tránh sau này bị đòi.

“Được.” Trương Hồng Châu lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra, viết giấy biên nhận, ký tên xong đưa cho trưởng thôn xem.

“Không vấn đề gì, đây cô cầm lấy.” Trưởng thôn đưa tiền cho Trương Hồng Châu, đưa biên nhận cho Vương Mộng Mộng.

“Cảm ơn bác trưởng thôn.” Vương Mộng Mộng cầm giấy biên nhận rồi rời đi.

Trưởng thôn vốn còn muốn chờ người nhà Nhị Cẩu trở về để nói với bọn họ một tiếng, nhưng thấy chỉ có một mình Trương Hồng Châu ở nhà, cũng không tiện ở lại, đang chuẩn bị đi, chợt nghe được Trương Hồng Châu lầm bầm.

“Không ngờ Vương Mộng Mộng lại có tiền nhanh như vậy.”

“Điều kiện gia đình Vương Mộng Mộng tốt, qua vài ngày nữa cô ấy sẽ trở về thành phố, một trăm đồng này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Trưởng thôn nói xong rồi rời đi.

Lời nói của trưởng thôn đã k1ch thích Trương Hồng Châu, tất cả bọn họ đều từng người từng người trở về thành phố, còn mình sao lại vô dụng đến như vậy, không thể trở về, nghĩ đến đây, Trương Hồng Châu che mặt bật khóc.

Không phải chỉ vì không thể trở về thành phố mà thương tâm, mà còn vì bị bắt nạt khi xuống nông thôn, bị c**ng hi3p, mang thai rồi lại sảy thai...

Khóc xong, Trương Hồng Châu cất kỹ tiền đi, bây giờ thứ duy nhất cô ta có thể giữ chặt chính là tiền.

Bên này, Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ đang xem phim rất thú vị, Vương Tiểu Thanh xem say sưa, còn Trương Vũ thì xem được nửa bộ phim, nửa bộ phim còn lại thì nhìn Vương Tiểu Thanh.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 168: Chương 168



Xem phim xong, Trương Vũ định đi mua xe đạp.

“Tiểu Thanh, anh định mua một chiếc xe đạp, sau này chúng ta cùng nhau đi xe đạp.” Trương Vũ bàn với Vương Tiểu Thanh.

“Không cần mua đâu, chúng ta đi chung một chiếc là đủ rồi mà.” Vương Tiểu Thanh cảm thấy một chiếc xe đạp là đủ rồi.

“Có lúc, nếu như anh về trễ hơn em, như vậy sẽ không tiện.”

Trương Vũ đã suy nghĩ kỹ rồi, trước đây chuyện làm ăn ở chợ đen anh không để tâm lắm, anh mặt sẹo đưa cho bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu. Bây giờ có Vương Tiểu Thanh rồi thì khác rồi, Trương Vũ phải tiết kiệm nhiều tiền hơn, sau này còn phải cùng nhau học đại học, kết hôn, sinh con...

“Được, anh nói cũng có lý, vậy bây giờ chúng ta đi mua xe, anh có phiếu xe đạp không?” Vương Tiểu Thanh nhớ ra chuyện này.

“Có, trước đây đã có rồi, bất quá do trước đây lái máy kéo nên không cần xe đạp, nên mới không mua.” Trương Vũ lấy phiếu từ trong túi ra.

“Được, bây giờ chúng ta đi mua.

Nửa tiếng sau, hai người cùng nhau đạp xe đạp trở về thôn, nam thanh, nữ tú, thật sự là một phong cảnh đẹp.

Trương Vũ không về nhà, mà đưa Vương Tiểu Thanh về nhà trước.

“Anh về nhà một lát, lát nữa sẽ đến nấu cơm cho em.” Trương Vũ không có đi vào, mà đạp xe đạp về nhà, chuẩn bị để cho người trong nhà bất ngờ.

"Được, anh đi đi" Vương Tiểu Thanh về đến nhà, trước tiên lấy ra một ít nguyên liệu nấu ăn, nếu không đợi lát nữa Trương Vũ đến sẽ không tiện lấy ra.

Trương Vũ đạp xe về đến nhà.

“A, em trai, em thật sự mua xe đạp rồi, Triệu Đệ, mẹ, mau ra đây xem, em trai đã đạp xe về rồi.”

Trương Dũng đang chẻ củi trong sân, thấy Trương Vũ đạp xe về, liền gọi mọi người ra ngoài xem.

Tào Triệu Đệ và bà Vương vui vẻ bước ra, nhìn ngắm chiếc xe đạp, sờ mó một chút.

Bên này, Vương Tiểu Thanh lấy thịt ba chỉ và rau từ không gian ra. Bây giờ, có rất nhiều dưa leo và đậu đũa, lần tới phải đem bán một đợt để dọn dẹp kho.

Sau đó cô vừa ngồi đọc sách vừa đợi Trương Vũ, Vương Tiểu Thanh chủ yếu đọc tiếng Anh vì đó là môn mà cần tích lũy nhiều nhất.

Trương Vũ tới vào lúc hoàng hôn, vừa đến trước cửa nhà Vương Tiểu Thanh thì thấy cảnh tượng này.

Ánh nắng chiều tà chiếu lên mái tóc cô, tạo nên một lớp ánh sáng vàng, vừa huyền bí vừa xinh đẹp, khiến cho người ta không nỡ quấy rầy cô.

“Ừm~, anh đến rồi, sao lại ngẩn ngơ vậy?”

Vương Tiểu Thanh cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú vào mình, ánh mắt này quá đỗi nóng bỏng, làm cho người ta không thể không chú ý tới.

Trương Vũ bước lên phía trước.

Vương Tiểu Thanh vừa định mở miệng, anh đã hôn cô. Anh nâng mặt cô lên, áp đảo mở môi và răng cô ra, hôn thật lâu như tìm kiếm hơi thở của cô.

Anh nhắm mắt lại, ngón tay luồn vào tóc cô, cả hai người đều buông thả theo cảm xúc, đầu ngón tay anh hơi lạnh làm làn da ở eo của cô ngứa ngáy tê dại, bàn tay anh nhẹ nhàng phủ lên qua lớp áo, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Sau đó anh trực tiếp bế cô lên, trong lúc hoảng loạn, cô ôm lấy cổ anh, đón nhận sự mạnh mẽ pha chút dịu dàng của anh.

Anh hôn một cách mãnh liệt, cánh môi và tai đều tràn đầy hơi thở của anh, giống như muốn nhấn chìm cả trái tim cô.

Nụ hôn này kéo dài mười mấy phút, Vương Tiểu Thanh thực sự không chịu nổi nữa, Trương Vũ mới buông cô ra.

Vương Tiểu Thanh ngã vào lòng Trương Vũ th* d*c, toàn thân Trương Vũ nóng bừng.

Mặc dù trong lòng Vương Tiểu Thanh có chút rung động, nhưng cô không muốn quá sớm.

“Mau đi nấu cơm đi.” Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng đ.ấ.m vào n.g.ự.c Trương Vũ.

“Được.” Trương Vũ nắm lấy tay Vương Tiểu Thanh, hôn hai cái rồi đứng dậy đi nhóm lửa nấu cơm.

“Để em giúp anh nhóm lửa.” Vương Tiểu Thanh chuẩn bị đứng dậy đi nhóm lửa.

“Không cần đâu, sau này có anh ở đây, em không cần làm gì cả, không chỉ là nấu cơm, anh cũng có thể đút cho em ăn luôn.” Trương Vũ vừa nói vừa cười.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 169: Chương 169



“Em không phải em bé.” Vương Tiểu Thanh nghe anh nói vậy cũng bắt đầu lười biếng, tiếp tục đọc sách.

Lần này Trương Vũ ăn cơm xong liền về, không ở lại.

Mỗi ngày Vương Tiểu Thanh đều theo thói quen, trước tiên vào không gian dọn dẹp. Vương Tiểu Thanh suy nghĩ xem chuyện không gian này, khi nào nói cho Trương Vũ thì thích hợp. Đợi đến khi cả hai không phân ra anh hay là em, hay đợi đến khi kết hôn. Nghĩ tới nghĩ lui, Vương Tiểu Thanh liền ngủ thiếp đi.

Từ sau khi Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ thành đôi, Trương Vũ bắt đầu công khai làm việc cho Vương Tiểu Thanh.

Bây giờ, bình thường nếu không bận, đội trưởng thường sắp xếp cho cô bốn công điểm, công việc đồng áng thì năm công điểm.

Mỗi ngày, Trương Vũ làm việc cho cô khoảng hai công điểm, cô bảo Trương Vũ dừng làm nữa, tự cô có thể làm được, nhưng Trương Vũ không nghe, vẫn làm theo ý mình. Cứ như vậy, mọi người đều biết hai người họ đang hẹn hò.

Vài ngày sau, chứng nhận công việc của Vương Mộng Mộng đến, Vương Mộng Mộng nói với trưởng thôn và đội trưởng rồi đi lên thị trấn mua vé tàu.

Lại cách một ngày, trưởng thôn đến điểm thanh niên tri thức, đưa thông báo nhập học cho Chương Giang Bắc và thông báo với Hoàng Cẩm rằng việc Chương Giang Bắc đi học là quyết định của tất cả cán bộ trong thôn.

Trong lòng Hoàng Cẩm cảm thấy bất công, nhưng biết làm gì bây giờ, oán trời không công bằng, hay oán gia cảnh không tốt?

Oán cái gì cũng vô dụng, hiện giờ điểm thanh niên tri thức chỉ còn lại một mình mình ở, như vậy thật tốt biết bao, Hoàng Cẩm tự an ủi chính mình.

Một nhà ba người Nhị Cẩu hoàn toàn không biết chuyện Vương Mộng Mộng đã trả tiền cho Trương Hồng Châu, khi biết tin Vương Mộng Mộng sắp trở về thành phố liền lo lắng.

Bọn họ trực tiếp đến điểm thanh niên tri thức gây sự, Vương Mộng Mộng đang thu dọn hành lý, sáng mai tàu khởi hành, Chương Giang Bắc cũng đang thu dọn hành lý, tháng chín khai giảng, cũng sắp đến rồi, trước tiên đi về nhà.

“Vương Mộng Mộng, cô ra đây!”

Giọng nói đanh thép của mẹ Nhị Cẩu xuyên thấu cả điểm tri thức, Chương Giang Bắc nghe thấy nhưng không muốn xen vào việc của người khác, vẫn tiếp tục thu dọn hành lý của mình.

Vương Mộng Mộng trong lòng nghi ngờ, mình đã trả tiền rồi, sao bọn họ lại đến nữa.

“Chuyện gì?” Vương Mộng Mộng nhìn một nhà ba người của Nhị Cẩu, thật sự có chút sợ hãi, bản thân cô ta chắc không đánh lại được.

“Nghe nói ngày mai cô sẽ trở về thành phố, như thế nào, định trốn nợ chúng tôi à?” Nhị Cẩu nhảy ra.

“Đúng vậy, cô trở về thành phố rồi, chúng tôi biết đi đâu đòi tiền?” Mẹ Nhị Cẩu đồng tình với quan điểm của con trai.

“Mấy người ít ở chỗ này ngậm m.á.u phun người đi, tôi đã đưa tiền bồi thường cho Trương Hồng Châu rồi, mấy người nhìn xem, đây là biên nhận, lúc đó trưởng thôn cũng có mặt.”

Vương Mộng Mộng không ngờ gia đình bọn họ lại vô lại như vậy, cũng may trưởng thôn đã giúp mình lấy biên nhận, nếu không cho dù mình có lý cũng không nói lại được.

Gia đình Nhị Cẩu nhặt giấy biên nhận lên, Nhị Cẩu và mẹ không biết chữ, nhưng cha Nhị Cẩu lại biết chữ, sau khi xem qua rồi gật gật đầu.

“Trên đó có chữ ký của trưởng thôn và Trương Hồng Châu, không sai.”

Gia đình Nhị Cẩu nhìn nhau, chạy trối chết, Vương Mộng Mộng còn đuổi theo chửi hai tiếng.

Một nhà ba người Nhị Cẩu về đến nhà, liền tìm Trương Hồng Châu tính sổ.

Trương Hồng Châu đã nằm trên giường được nửa tháng, mỗi ngày Nhị Cẩu mang đồ ăn cho cô ta, nhưng chỉ được hai ngày đầu là ăn ngon, mấy ngày sau chỉ toàn là bánh ngô.

Trong lòng Trương Hồng Châu cũng không thoải mái, càng thêm quyết tâm phải rời đi.

“Trương Hồng Châu, có phải cô đã nhận một trăm đồng của Vương Mộng Mộng không?” Nhị Cẩu xông vào chất vấn, làm Trương Hồng Châu giật nảy mình.

“Phải, làm sao vậy?” Trương Hồng Châu đoán bọn họ đã gặp được Vương Mộng Mộng, muốn chối cũng không thể chối được.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back