Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 100



Tống Tầm Chu về huyện không bao lâu là đã có người đọc danh sách chia việc cho bọn họ. Ai cũng không nghỉ ngơi mà lập tức lên xe về đội sản xuất của mình. Ngày đầu tiên đến đội sản xuất, tim anh đập thình thịch khi nhìn thấy Ngọc Trân,.

Thế giới hình như cũng không u ám đến vậy, cuối cùng anh cũng tìm thấy ánh sáng nơi nông thôn này.

Nhưng cuộc sống ở ký túc xá với hai người bạn cùng phòng cũng không bình thường. Điều kiện sinh hoạt hạn chế đã khiến anh phải sống khổ hai năm.

Tề Ngọc Trân đang nghĩ về chồng mình thì em chồng ngồi bên cạnh lên tiếng:

“Không biết lát nữa mọi người có phải quay về khiêng mấy túi củ cải và bắp cải thảo không. Tiệc mừng năm mới nhà chúng ta cứ như tiệc củ cải và cải thảo vậy. Ngày nào cũng ăn thì thực sự quá dễ ngán. À, nhưng mà em không ngán bắp cải thảo làm sủi cảo thịt heo đâu, củ cải thịt hầm c*̃ng không tệ."

Tề Ngọc Trân:

“Tiệc mừng năm mới ở nhà chị cũng không khác mấy. Suốt mùa đông chỉ ăn hai ba món, không có thức ăn thì đi hái quả dại. Rau củ mùa đông không được phong phú bằng mùa xuân, ăn đi ăn lại chỉ có từng đó. Vậy nên chúng ta mới tích trữ nhiều củ cải trắng và bắp cải thảo."

Muốn mua c*̃ng mua không được.

Hoa Đô là một thành phố tương đối phát triển, mùa đông vẫn có thể mua được thức ăn. Nếu bây giờ đi lên phía bắc thì cơ bản sẽ rất ít nhìn thấy người bán thức ăn.

Mọi người đều trữ đông thức ăn từ tháng chín tháng mười, có khi là cả trăm ký.

Ở quê cô, cải thảo và củ cải trắng được tích trữ nửa năm, không biết có dùng đến hay không nhưng nhất định chúng sẽ xẹp xuống,mất đi lượng nước.

Vậy là mọi người bên ấy lại cùng làm cải ngâm chua. Có rất nhiều gia đình miền bắc là chuyên gia ướp cải thảo, ở quê cô thì các món ăn trữ lạnh cũng khá nhiều.

Đang nói đến chuyện su hào bắp cải thì Tống Tầm Chu đã theo mọi người quay về.

Quả thực họ mang theo rất nhiều túi củ cải trắng, bắp cải thì ít hơn, nhưng hai thứ này vẫn chiếm số lượng nhiều nhất, những món khác chỉ mua có một hai cân.

Tề Ngọc Trân muốn giúp nhưng cũng không biết làm như thế nào. Tống Tầm Chu không cần cô giúp đỡ, bảo cô tiếp tục cùng em trai cắt hoa là được.

Tống Lan Hinh không làm cùng mà hướng dẫn em trai, giúp cậu ấy làm nhanh hơn. Sau khi trang trí nhà ông bà nội xong thì đến nhà mọi người.

Câu đối xuân và hoa giấy khá nhiều, đủ dán cho cả bốn nhà, vậy nên mấy chị em dán ở nhà ông bà đầu tiên.

Bị chị dâu thúc giục nhưng Tống Tầm Kỳ không hề bực bội, cậu ấy chỉ tập trung vào công việc của mình.

Dù ông bà nội nói không cần dán nhưng trong nhà cũng đã đầy hoa giấy, sau đó bọn trẻ lại đi dán ở nhà mình.

Giữa chồng và mấy đứa em, Tề Ngọc Trân lựa chọn các em trai em gái, đi theo binh đoàn nho nhỏ rời khỏi đó.

Trước khi đi cô cũng báo cho chồng một tiếng.

"Chị dâu, chị có muốn dán giấy trang trí lên cửa sổ không?" Tống Lan Hinh hỏi chị dâu một câu.

Tề Ngọc Trân bị hỏi cũng thấy khó xử. Cô cũng muốn dán lên cửa sổ, nhưng chồng lại không ở đây, cô không thể nào dẫn các em vào phòng được.

Cũng may chồng cô đến kịp.

Cô hỏi ý chồng, Tống Tầm Chu cũng nói:

“Mấy đứa dán chỗ khác trước đi, nếu còn dư mới dán cửa sổ phòng anh."

Anh có thể nhìn ra Ngọc Trân muốn dán trang trí cửa sổ. Bình thường họ không ở trong phòng nhiều, lúc quay về nghỉ ngơi cũng phải kéo màn cửa lên, căn bản không nhìn thấy giấy trang trí, vậy thì anh không để bụng chuyện dán giấy.

Nhưng mà anh để bụng chuyện một lũ trẻ con bước vào phòng.

Mấy đứa em không dán nữa. Tống Lan Hinh nghe anh giải thích cũng không nghĩ nhiều, liền cùng các em trai em gái đi chỗ khác dán.

Tề Ngọc Trân đi theo bọn họ, Tống Tầm Chu tất nhiên c*̃ng đi theo bên cạnh. Anh không làm hộ em trai mà chỉ ở bên cạnh nhìn.

Mãi đến khi dán hết ba nhà, Tống Tầm Chu mới nói đưa anh giấy và hồ là được. Anh bảo họ về nhà ông bà trước, để anh tự dán xong sẽ qua sau.

Em trai em gái không nói nhiều, liền đi về nhà ông bà

Tề Ngọc Trân đi theo chồng về đến phòng mới nói:

“Đúng là thông minh, đến em cũng không ngờ đó."

"Em có nghĩ đến cũng không dám nói, chỉ cần anh không ở đây, mọi người sẽ vào phòng chờ em dán hết rồi mới đi về nhà ông bà chung." Tống Tầm Chu nhìn cửa sổ, chọn được vị trí rồi bắt đầu dán giấy trang trí.

Trong lúc chồng đi cắt hoa giấy, Tề Ngọc Trân không lên tiếng. Khi chồng dán xong một tấm, cô mới khen các em trai em gái cẩn thận, cố ý cho để lại hai tấm cho bọn họ.

Rõ ràng còn có rất nhiều chỗ có thể dán nhưng mọi người lại làm bộ dán hết, cố ý chưa lại hai tấm cho bọn họ.

Tống Tầm Chu:

“Cũng may là hai tấm, nếu chỉ có một thì anh không muốn nhìn, dán hai tấm nhìn đẹp hơn rất nhiều."

Tề Ngọc Trân cười cười, im lặng chờ anh dán xong mới nói tiếp.

"Chúng ta đi thôi." Tống Tầm Chu dán xong tấm thứ hai rồi quyết định trở về.

Tề Ngọc Trân:

“Thật sự là không làm gì sao?"

Không cần ôm hôn luôn hả?

"Không làm gì hết, chờ đến khi nào người em dịu lại đã." Anh không dám làm gì khác.

Tề Ngọc Trân cười rất tươi:

“Tầm Chu nhà chúng ta trưởng thành rồi."

"Như thế đâu gọi là trưởng thành. Chỉ là thay vì thân thì anh quan tâm sức khỏe của em hơn, không muốn thấy em bị bệnh. Cảm giác khi bị sốt không dễ chịu, đắp chăn bông ấm áp lên người đang bị sốt thì không khác gì đặt tảng đá lên ngực, không những thở không nổi mà còn có thể gặp ác mộng."

Tề Ngọc Trân bắt được thông tin mấu chốt:

“Có phải anh cũng từng bị sốt cao không?"

"Đúng vậy, là khi học trung học cơ sở."

Tống Tầm Chu thấy vợ tỏ vẻ lo lắng. Do sự việc đã qua đi, anh không muốn cô lo lắng nên chỉ nói mấy chuyện "hay ho" trong lúc mình bị sốt cho cô nghe:

“Lúc đó cả người anh cứ mê man, ba mẹ cũng đi vào phòng anh hết. Mặc dù có ba mẹ ngồi đó nhưng Lan Hinh lại lớn gan cực kỳ, dám lén dúi một quả trứng gà vào chăn cho anh.”

“Lúc đó anh vẫn có chút ý thức, có cảm giác nó thả cái gì đó vào chăn, nhưng mà anh lại không còn sức mở miệng. Đến khi anh tỉnh táo lại một chút mới phát hiện đó là trứng gà. May là trên trứng không dính đầy phân gà, nếu mà có thì chắc anh sẽ đơn phương cắt đứt quan hệ anh em với nó luôn.”

“Anh nói chuyện này cho ba mẹ, ba mẹ cũng giả vờ giả vịt dạy dỗ nó, hỏi nó có kiến thức cơ bản không? Cho dù một người sốt cao cỡ nào thì nhiệt độ cơ thể c*̃ng không đủ nóng để luộc chính một trái trứng gà. Nếu trứng gà không cẩn thận vỡ nát thì anh có sốt cao cỡ nào cũng sẽ bò dậy đánh nó một trận... Đúng, anh không đánh người, nhưng nếu quả trứng đỏ vỡ trong chăn thì anh rất có thể sẽ phá lệ mà đánh nó.”

“Lan Hinh còn dám cứng miệng nói mình không tính ăn trứng gà, nó chỉ nghĩ là ổ chăn của anh đủ ấm để ấp nở gà con. Cũng coi như biết suy nghĩ nhưng không nhiều, ngay cả quả trứng mình đang cầm là trứng gì nó cũng không biết.”

“Nếu nó nói muốn nhìn xem anh có luộc chính được trứng không thì anh sẽ chỉ tức giận hai ba ngày rồi tha thứ. Nhưng nó lại nói ấp trứng, lúc đó anh cũng tức giận mấy ngày, hơn nữa một thời gian dài anh không ăn được trứng gà, cứ đụng tới là thấy ghê tởm."

Quả nhiên sự chú ý của Tề Ngọc Trân đã bị dời đi. Cô vẫn đau lòng chồng, chỉ là theo một hướng khác:

“Đôi khi em đập trứng gà cũng sợ đập ra quả còn dính máy. Nhưng đối với em mà nói, cho đến bây giờ em vẫn cảm thấy trứng gà là đồ tốt, không thể ăn trứng gà tương đương với thiếu một phần dinh dưỡng. Chuyện này tuyệt đối là Lan Hinh sai, khi còn bé Lan Hinh thực sự quá không hiểu chuyện."
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 101



Cô đau lòng nhưng cũng có chút buồn cười, nếu quả trứng mà Lan Hinh cho vào chăn là trứng đã thụ tinh thì có khi sẽ ấp ra gà con thật.

Ở trường cô có một môn chuyên về nghiên cứu chim chóc, trong đó có chuyên môn nghiên cứu tỷ lệ gà mái đẻ trứng.

Trong thư viện cũng có sách vở minh họa gà đẻ trứng. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thấy quá trình ấp nở gà con, phải thông qua sách trong thư viện mới biết điều kiện để ấp nở trứng.

Nhiệt độ trong chăn của anh cũng khá đủ, nhưng mà thời gian chưa đủ, tổng thể mà nói là môi trường ấp trứng "Không đạt tiêu chuẩn."

Biết rõ là Lan Hinh sai, buổi tối đến nhà ông bà nội ăn cơm, Tề Ngọc Trân làm bộ chưa nghe nói chuyện Lan Hinh bắt anh trai ấp trứng. Cô vẫn cười nói với Lan Hinh như thường lệ.

Đến tối đi ngủ, cô mới dỗ dành Tầm Chu.

Sau khi đón năm mới náo nhiệt tại nhà ông bà nội, Tống Tầm Chu và Tề Ngọc Trân c*̃ng đón 1 học kỳ mới trên đại học.

Một năm mới, mọi người và chủ nhà bàn bạc và quyết định tiếp tục thuê một năm.

Sau khi thuê xong, Tề Ngọc Trân hỏi chồng một việc:

“Nếu sau này em làm giáo viên, có quyền lợi nhà ở chứ không phải nhà cho thuê thì anh có dọn vào ở cùng em không?"

Khi hỏi thăm công việc giáo viên cần điều kiện gì, cô đã được nghe về quyền lợi nhà ở.

Sinh viên sau khi tốt nghiệp sẽ đến các đơn vị liên quan công tác, những đơn vị đó sẽ sắp xếp nhà cho mọi người.

Những căn nhà đó có thể được thuê với giá cực thấp, cũng có thể mua hẳn lại với giá cực thấp so với giá thị trường.

Ở trường cô cũng có dãy nhà phúc lợi, còn có ký túc xá dành cho công chức không tốn tiền.

Ký túc xá thì cô không nghĩ tới, do diện tích tương đối nhỏ bé, chồng cô lại vô cùng ghét ký túc xá.

Tống Tầm Chu:

“Nếu diện tích quá nhỏ thì phải dùng nhà vệ sinh công cộng, hành lang thì chật chội, nhưng anh đã đăng ký danh sách rồi... Anh cảm giác bây giờ không cần quá nghiêm ngặt, chỉ cần không phải dùng nhà vệ sinh công cộng thì có thể mua hai căn, sửa sang xong thì ở một căn. Nếu cả hai đều là phải dùng nhà vệ sinh chung, không thể làm bồn cầu tự hoại thì chúng ta có thể xin tiền ba mẹ mua một căn vừa ý gần đó. Bây giờ thuê nhà này vẫn được, nhưng ở không quá tự do."

Hành lang và diện tích là chuyện có thể miễn cưỡng chịu được.

Về hành lang, nếu hành lang thật sự quá hẹp, anh sẽ dùng bút lông viết mấy chữ to, viết rõ là không được để giày dép hay đồ đạc trên hành lang rồi dán lên cửa nhà mình. Như vậy sẽ ngăn được một số người vô ý thức lấn chiếm không gian công cộng.

Chuyện khiến anh tức tối nhất là dùng vớ giày bẩn thỉu chiếm dụng không gian.

Tốt nhất là không nên để các hộ ở đối diện nhau, mở cửa nhà ra chính là rào chắn.

Không quá tự do, Tề Ngọc Trân tràn đầy đồng cảm với câu nói này. Mặc dù hai vợ chồng có tình cảm rất tốt, vô cùng yêu nhau nhưng căn nhà thuê này thật sự không quá tự do. Cô đang thăm dò suy nghĩ của anh, thấy chồng nghĩ không khác mình là mấy nên cũng không còn lo lắng:

“Nếu để dành tiền mua cũng được, mỗi tháng chúng ta vẫn còn mấy chục đồng tiền, dành dụm vài năm là đủ."

Bây giờ giá nhà không cao, hai vợ chồng họ hoàn toàn có khả năng mua nhà.

Tống Tầm Chu hỏi vợ thích kiến trúc thế nào.

Tề Ngọc Trân thật sự không có có quá nhiều yêu cầu về nhà ở:

“Nếu là căn nhà anh thích thì em nhất định sẽ thích, em không có yêu cầu nghiêm ngặt về nhà ở như anh... Không phải do em chỉ muốn vung tiền, mà là bởi vì em thật sự không có quá nhiều yêu cầu, trước đó lúc đi xem nhà cho thuê, nếu không có anh bên cạnh thì có khi em bị lừa rồi, em cảm thấy căn nào cũng tốt hết."

Cô đúng có yêu cầu rất thấp về nhà ở.

Tống Tầm Chu hiểu rõ:

“Đến lúc đó em cứ cho anh một vài đề xuất là được."

"Được, em nhất định sẽ nói."

Chớp mắt đã là tháng bảy. Gần một năm không về nhà, Tề Ngọc Trân cũng không gấp gáp, cô tính đợi em gái thi đại học xong mới về.

Cũng đúng lúc chồng cô chuẩn bị viết một bài báo khoa học, cũng được xem là viết luận văn. Vậy nên cô không thể về gấp rút, ít nhất phải chuẩn bị nửa tháng mới rời Hoa Đô được.

Cô chưa từng nghe nói sinh viên năm nhất có thể viết bài báo khoa học, nhưng nếu người đó là chồng cô thì không quá kỳ lạ.

Anh mang về nhà không ít sách, cô thì không chiếm dụng bàn đọc sách nhiều. Cô để anh làm việc, còn mình thì chuyển một cái ghế dựa vào, ngồi gần anh đọc sách hoặc xem báo.

"Tầm Chu, ăn cơm thôi! Anh cứ đánh dấu tiến độ rồi ra ăn cơm, ăn xong lại tiếp tục lật sách xem tài liệu." Tề Ngọc Trân đứng ở cửa phòng đọc sách gọi chồng ăn cơm.

Tống Tầm Chu đánh dấu xong thì rời khỏi phòng đọc sách.

Do anh bận viết nghiên cứu nên Tề Ngọc Trân chủ động gánh vác trách nhiệm nấu cơm. Chồng cô đã từng nói anh không bận đến mức không có thời gian ăn cơm, anh vẫn nấu cơm được. Anh không phải học sinh ôn thi đại học, không cần gấp như thế.

Tề Ngọc Trân chỉ nói hai học sinh cấp ba cũng không cần cô chăm sóc, cô vẫn có thể lo chuyện cơm nước trong nhà.

Mấy ngày ngắn ngủi, tài nấu nướng của cô đã tiến bộ rất nhiều. Cô biết mình nấu ăn không quá giỏi nên chỉ làm những món đơn giản ăn với cơm. Nhìn chồng mình ăn cơm với sức ăn bình thường chứ không ăn ít hơn là cô sẽ rất có cảm giác thành công.

Cô thật sợ mình làm cơm khó ăn, khiến chồng ăn không ngon miệng rồi gầy đi.

Mỗi khi về nhà sẽ phải đi thăm hỏi ông bà nội, đi gặp ba mẹ chồng, cô cũng không muốn chồng mình bị chê cười là ốm yếu như vừa ôn thi tốt nghiệp.

Tống Tầm Chu ngồi xuống ăn cơm trưa, anh ăn vài miếng rồi khen Ngọc Trân nấu cơm ngon.

Hai vợ chồng vô cùng thích khen ngợi đối phương. Tề Ngọc Trân đã quen được khen, cô không quá khiêm tốn trước mặt chồng:

“Về sau em sẽ càng nấu ngon hơn. Anh nhớ ăn nhiều nhiều đó, đừng để đói bụng."

Cơm nước xong xuôi, rửa chén, dọn dẹp phòng bếp là những việc Tống Tầm Chu không thể giao cho người khác. Anh cùng Ngọc Trân dọn dẹp xong phòng bếp mới vào phòng làm việc tiếp tục viết văn.

Đến xế chiều, Tề Ngọc Trân lại vào phòng gọi anh ra.

Gọi anh ra uống canh táo đỏ nấm tuyết cô vừa hầm xong lúc sáng.

Cố ý để anh uống lúc xế chiều là do lúc mới nấu xong nó còn quá nóng. Trời cũng nóng nực, vẫn nên để nguội thì uống ngon hơn.

Tống Tầm Chu nghe lời ra ăn canh, cũng nói Ngọc Trân đừng tốn sức nấu canh.

Anh vẫn rất thích Ngọc Trân để ý đến mình.

Uống xong phần xúp hôm nay, hai vợ chồng không về phòng đọc sách mà vào trong phòng ngủ thân mật. Chủ yếu là ôm hôn, chừng mấy phút sau mới cùng đến phòng làm việc.

Tống Tầm Chu rất xem trọng bài luận lần này, quả thật đã tập trung toàn bộ tâm trí vào nó. Nhưng chuyện đó cũng không có nghĩa là anh hoàn toàn thanh tâm quả dục, anh vẫn muốn thân mật với Ngọc Trân.

"Chị! Cuối cùng chị cũng về." Tề Ngọc Liên nhìn thấy chị gái liền nhào tới muốn ôm.

Đã một năm không gặp mặt, Tề Ngọc Trân c*̃ng muốn ôm, nhưng cô lại trốn ra sau lưng chồng rồi nói:

“Chị và anh rể em vừa về, còn chưa tắm rửa nên nhiều mồ hôi lắm, chờ chị đi tắm xong rồi nói chuyện được không? Chị có mang quà cho em, một lát nữa đem qua cho em xem nhé."

Tề Ngọc Liên nghe đến quà cũng không phản ứng nhiều, cô ấy chủ động trở về phòng đợi, không quấy rầy vợ chồng anh chị.

Trước khi chị và anh rể về thì trong nhà chỉ có một mình Ngọc Liên, ba mẹ và anh trai, chị dâu đã đi làm việc.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 102



Tắm rửa xong, Tề Ngọc Trân ôm quà sang phòng em gái, bắt đầu khui từng món ra:

“Ba bộ quần áo mới, cho em một bộ, mẹ và chị Phán Ni mỗi người một bộ. Không biết chị Phán Ni có tăng cân không, nếu không thay đổi thì sẽ mặc vừa. Phiếu mua quần áo là do anh rể và ông bà nội đưa cho chị."

Ông bà không đưa tiền, đưa các loại phiếu mà con cái báo hiếu gửi về cho Ngọc Trân, bảo Ngọc Trân mua mấy thứ cầm về quê, tiền không đủ thì tìm ba mẹ đòi.

Ba mẹ bận rộn đến nỗi không có thời gian rảnh để tiêu tiền, nên để tiền cho mấy đứa tiêu, ông bà nói như vậy.

Tề Ngọc Trân cảm thấy may mắn vì ba mẹ chồng không đến thăm ông bà với cô, nếu để họ nghe thấy những lời do chính ba mẹ ruột mình nói, chắc họ sẽ ấm ức lắm nhỉ?

Ban đầu Tề Ngọc Trân từ chối không nhận, đẩy đưa hai lần, cuối cùng chồng lên tiếng nói cô nhận đi, cô mới nhận.

Phiếu vải dùng để mua quần áo, mua quần áo cho mẹ, em gái và em dâu, không mua cho ba và em trai.

Sở dĩ không mua cho hai đứa em trai là vì một phiếu vải không đủ.

Còn lý do không mua quần áo mới cho ba là vì có mua ông cũng không mặc, lần nào ra ngoài cũng chỉ mặc quần áo cũ.

Ba không mặc, vậy nên cô quyết định sử dụng phiếu vải của ba cho em dâu.

Bao nhiêu năm trôi qua, kích thước hình thể của mẹ và em gái cô không thay đổi nhiều, nhưng cô không biết chắc liệu cơ thể em dâu có thay đổi không.

Nếu em dâu không mặc vừa thì để em gái mặc.

“Chị dâu không mang thai nên không tăng cân, kích thước cơ thể chị ấy không có thay đổi gì nhiều so với hồi đầu, có thể mặc được.” Tề Ngọc Liên trong lên người chiếc áo sơmi mà chị gái đưa cho, chị gái mua đủ độ rộng để cô ấy mặc nó như chiếc áo khoác. Màu sắc không xuyên thấu, cô ấy mặc nguyên cái áo sơmi thế này cũng được.

Sau khi mặc chiếc áo sơmi, cô ấy bày tỏ cảm nhận:

“Chị, áo này mặc thoải mái quá, vải cũng mát nữa!”

Sợi vải tổng hợp, đúng là rất mát.

Tề Ngọc Trân đáp:

“Em không thể mặc nó lúc làm việc, không phải vì sợ không cẩn thận quần áo sẽ bị cứa qua hoặc là bị bẩn, cái chính là khi mặc loại áo này mà đổ mồ hôi sẽ rất khó chịu.”

Cô có áo sơmi vải polyester, cô biết rõ khuyết điểm của loại áo sơmi vải tổng hợp.

“Em biết rồi, chắc chắn em sẽ không mặc nó lúc làm việc. Một bạn học trong lớp em cũng mặc loại áo sơmi này, khá xinh đẹp! Đợi đến khi đi xem thành tích, em sẽ mặc nó.” Trước đây Tề Ngọc Liên chỉ có thể đứng nhìn người khác mặc bằng ánh mắt mong chờ, cuối cùng thì giờ cũng đến lượt cô ấy được mặc quần áo mới.

Trong khi cô em gái vẫn đang mải mê với bộ quần áo mới, Tề Ngọc Trân lấy một bọc kẹo đậu phộng nhỏ ra:

“Trong túi này có hai mươi viên kẹo đậu phộng, cho em hết đấy. Năm ngoái chị đã đồng ý là sẽ mua kẹo đậu phộng cho em. Em đừng ăn một mạch hết, cùng lắm thì mỗi ngày ăn một viên, nếu ăn hết quá nhanh thì dù em có thèm đến mấy chăng nữa, chị cũng sẽ không mua cho em trong vài tháng tới đâu.”

Không để em gái nói cảm nhận, Tề Ngọc Trân đã lấy ra món quà cuối cùng dành cho em gái, đồ dùng văn phòng phẩm.

Cô không mua được nguyên bộ hoàn chỉnh nên đã tự làm một bộ, gồm bút máy, mực nước, sổ tay, thước kẻ và túi đựng bút chì.

Cô mua mực nước ở trong thành, mang từ Hoa Đô về đây thật sự không tiện chút nào, chỉ sợ giữa đường mực bị đổ ra.

Tề Ngọc Liên ôm chầm lấy chị gái, kích động bày tỏ lòng biết ơn.

Thật sự cảm ơn chị!

Tề Ngọc Trân:

“Hôm nay mới đưa mấy đồ dùng văn phòng phẩm cho em có lẽ hơi muộn, nhưng mấy món đồ này có thể dùng lúc đi làm được, không uổng phí đâu.”

“Khi nào đưa cũng được hết, tất cả là tấm lòng của chị gái mà. Chị, đợi tết năm nay chị về nhà, em cũng sẽ chuẩn bị quà cho chị.”

“Được rồi, chị rất mong chờ món quà của em.”

Tề Ngọc Trân đưa cho em gái toàn bộ những món đồ mà cô mua cho cô ấy, sau đó bắt đầu cho em gái xem những thứ khác. Ngoài một bộ quần áo cho em dâu Phán Ni ra, cô đưa tất cả những thứ còn lại cho mẹ, để mẹ giữ hộ. Ngoài quần áo, những thứ khác được chia đều cho cả nhà.

Đợi sau khi em gái xem xong, cô hạ thấp giọng thủ thỉ với cô ấy, hỏi ở chung với Phán Ni có thoải mái hay không.

Nếu ở chung không hoà hợp, Phán Ni đối nghịch với ba mẹ, cô sẽ không đưa quần áo cho Phán Ni.

Phán Ni mang đến cho cô cảm giác khá dễ chịu, nhưng ai biết cô ấy có đối đãi thật lòng với người nhà cô hay không.

Lúc còn đi học, em gái cô thường xuyên không ở nhà, cũng không biết nhiều hơn người chị gái là cô bao nhiêu. Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Tề Ngọc Liên ở nhà đợi, không sốt ruột đi làm ngay, nằm trong nhà nghỉ ngơi, chắc cũng có thể hiểu đôi chút về tính cách Phán Ni.

Dù sao thì cũng có một số người hơi tọc mạch, mẹ cô cũng không nhắc gì đến. Nhưng những người này lại thường xuyên nhắc thi xong có thể ra ngoài đi làm thêm, đừng ở nhà ăn bám suốt.

Tề Ngọc Liên cũng hạ thấp giọng trả lời chị gái:

“Đối xử với em còn tốt hơn mẹ nữa, nhưng chưa bằng chị gái, chị ấy là người đàng hoàng. Chị đưa quần áo cho chị ấy, em không có ý kiến.”

Đôi khi chị dâu còn nói tốt cho cô ấy.

“Vậy thì được.”

Chị gái không hỏi, nhưng Tề Ngọc Liên lại chủ động đề cập đến chuyện thanh niên trí:

“Năm nay thanh niên trí thức An và thanh niên trí thức Tiết không tham gia thi đại học, bọn họ cảm thấy thi vào đại học Tỷ Can còn mệt hơn là đi làm. Sầm Vĩ đi thi, mà chưa biết kết quả.”

Năm nay Sầm Vĩ đăng ký thi đại học, tự nhiên Tề Ngọc Liên hy vọng anh ta có thể thi đậu đại học, nhanh chóng rời khỏi đội sản xuất của bọn họ.

Hễ nhìn thấy anh ta là thấy phiền.

Lúc học cấp hai cô sợ anh ta, giờ thì lại thấy anh ta phiền.

An Lâm và Tiết Quốc Thụ cũng không đăng ký tham gia kỳ thi đại học năm nay, Tề Ngọc Trân cũng không quá ngạc nhiên:

“Hai người họ không tham gia thi cũng không sao, chị có cảm giác họ sẽ về nhà sớm. Năm ngoái đã xảy ra một chút chuyện ở tỉnh xa hơn về phía Nam chúng ta, thanh niên trí thức cùng biểu tình, sự việc trở nên nghiêm trọng, nằm trên đường ray, bắt cóc cán bộ… Bị bức đến phát điên, nhóm thanh niên trí thức bất chấp, chuyện gì cũng dám làm. Bây giờ gần như tất cả thanh niên trí thức đã quay về thành phố. Có bọn họ mở đầu, chắc những thanh niên trí thức khắp cả nước sẽ lần lượt quay về quê hương và thành phố của họ. Lần sau gặp thanh niên trí thức An, chị sẽ nói cho cô ấy nghe về tin tức này.”

Cuộc biểu tình của nhóm thanh niên trí thức kia đã gây chấn động cả nước, người nào có thói quen đọc báo chắc chắn sẽ biết tin này, sự việc chiếm giữ vị trí đầu đề các mặt báo suốt một thời gian. Tề Ngọc Trân đã đọc rất nhiều các bài viết về nguyên nhân lẫn kết quả vụ việc, và cả những suy ngẫm về sự kiện đó, cô cảm thấy dù là bài báo do ai viết thì đọc cũng rất hợp lý.

Cá nhân cô là người đứng về phe đối lập, phản đối việc thanh niên trí thức lên núi xuống làng vận động.

Một trăm thanh niên trí thức sẽ không có quá mười người tình nguyện lên núi xuống làng, hơn nữa cô cảm thấy việc lên núi xuống làng vận động rất bất lợi cho việc phát triển các ngành nghề, tổn thất rất nhiều nhân tài trong ngành.

“Vậy là tốt nhất rồi, em không quan tâm Sầm Vĩ, em chỉ hy vọng thanh niên trí thức An có thể quay về nhà càng sớm càng tốt. Rõ ràng cô ấy đang sống rất tốt ở nhà mình, vậy mà lại bị bắt đến chỗ chúng ta để lãng phí bao nhiêu thời gian. Sau khi em lên cấp ba, biết khoảng cách chênh lệch giữa người với người là rất lớn, em không hề tự ti vì hoàn cảnh gia đình mình, em cảm thấy nhà chúng ta vô cùng tốt. Nhưng khi nhìn thấy những bạn học cùng lớp có điều kiện gia đình tốt, mặc quần áo đẹp, thường xuyên đổi dây buộc tóc mới, em lại nghĩ đến thanh niên trí thức An. Cô ấy cũng là cô gái hoàn cảnh tốt như vậy, nhưng cuối cùng lại phải chấp nhận xuống nông thôn chịu khổ.”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 103



Tề Ngọc Trân rất vui mừng khi em gái có thể đồng cảm với thanh niên trí thức An, em gái cô trưởng thành thật rồi:

“Ừm, hoàn cảnh của anh rể em cũng tương tự vậy đấy. Nếu bọn họ là phần tử xấu, chị sẽ mắng là bọn họ xứng đáng, mấy loại người này thường xuyên bắt nạt coi khinh các bạn cùng lớp khi học cấp hai, cấp ba. Nhưng hai người bọn họ không giống vậy, họ lương thiện, bản tính không xấu, chị không muốn bọn họ phải chịu khổ.”

“Sầm Vĩ xứng đáng chịu khổ.”

“Đúng là anh ta nên xuống nông thôn để được cải tạo lại cách lao động, mặc dù cải tạo xong vẫn chẳng ra gì.”

Tề Ngọc Trân nói chuyện với em gái cả buổi chiều, đến tối, cô lại bắt đầu tán gẫu với ba mẹ.

Chủ đề của cuộc tán gẫu với ba mẹ có liên quan đến việc cải cách nông thôn.

Cô tới là để thông báo cho ba mẹ biết, trong hai năm tới, thể chế kế hoạch hoá kinh tế chắc chắn sẽ sớm rút khỏi giai đoạn lịch sử.

Bây giờ ba cô vẫn đang là đại đội trưởng, mỗi năm bầu một lần, ông ấy đã lên nhiệm kỳ mới.

Kinh tế tập thể bị huỷ bỏ, khả năng mấy thuật ngữ như công xã và đội sản xuất cũng sẽ bị huỷ bỏ.

Cũng may là tính tình ba cô khá tốt, ông ấy sẽ không tác oai tác quái trong đội vì cái chức vụ đại đội trưởng này, rất được lòng dân. Nếu không, sau khi văn bản chính thức được tung ra, ba cô rút khỏi vị trí đại đội trưởng, không biết có bao nhiêu người sẽ đến dẫm đạp lên ba cô nữa.

Nghe được tin tức con gái báo, Tề Hồng Quân không nêu quan điểm của mình ngay, Viên Tú Thải rất ủng hộ:

“Thay đổi cũng tốt, thay đổi cũng tốt, thay đổi rồi ba con có thể rảnh rỗi hơn chút. Nếu con gái nói đúng, sau này ông có muốn rút khỏi vị trí đại đội trưởng nhớ đừng tọc mạch chuyện người khác, chỉ cần lo việc nhà mình là được.”

Mấy lời con gái nói rất dễ hiểu, bà ấy cũng hiểu. Chắc chắn sau này vẫn sẽ nộp lương thực lên, nhưng sẽ không để người của đội sản xuất tham gia làm ruộng cùng.

Như vậy không cần lo người nhà nào lười biếng khiến công việc trì trệ, thế chẳng phải tốt sao?

Tề Ngọc Trân phân tích chỗ tốt là chính, nghĩ đến tính cách ba mình, cô nói:

“Ba có thể chỉ cho người khác nhìn ra vấn đề, nhưng đừng bỏ sức làm gì cả.”

Trước mắt cô không đề cập đến chuyện máy móc nông nghiệp, tránh để ba mẹ phản đối, nói ngại đắt ngại vô dụng.

Dù chính sách được sửa đổi thế nào, cô tin ba cũng không rảnh rỗi, thế nên cô quyết định tìm thử xem mấy năm nay có máy móc nông nghiệp cũ nào bị đào thải xuống dưới hay không, cô sẽ nghĩ cách mang về quê cho ba dùng.

Chính sách cải cách và mở cửa càng ngày càng đặt ít hạn chế với bọn họ, trường học có thể ổn định, luân chuyển nhân tài về máy móc nông nghiệp tới các đơn vị nhà máy liên quan, cô tin chắc trong mấy năm nữa, kỹ thuật sẽ tiến bộ không ngừng, giá cả của máy móc nông nghiệp cũng sẽ giảm xuống.

Đến hơn tám giờ tối, mọi người mới quay về phòng nghỉ ngơi.

Khi về phòng, Tề Ngọc Trân mở cuốn sổ cầm về quê, bên trong có ghi chép những thứ cô muốn làm cho ba mẹ, cho em gái, cho thanh niên trí thức An.

Tề Ngọc Trân sợ quên nên cố tình viết vào cuốn sổ, ngoài việc báo cho thanh niên trí thức An về cuộc biểu tình của thanh niên trí thức, những chuyện khác cô đã làm xong rồi.

Tề Ngọc Trân vừa khép cuốn sổ, cô bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, đành bước ra mở cửa.

Là em hai Đào Thanh.

Tề Đào Thanh cầm cục xà phòng chưa sử dụng đến cho chị gái:

“Chị, cảm ơn chị đã gửi quần áo cho Phán Ni. Bọn em không có gì tốt cả, chỉ đưa lại cho chị được một miếng xà phòng này thôi. Phán Ni không cho em nói đây là do cô ấy muốn, bảo em nói cái này là quà cảm ơn em trai gửi chị. Nhưng em thấy nói vẫn hơn, thậm chí em còn chưa nghĩ đến chuyện gửi quà cảm ơn tới chị, cô ấy nghĩ chu đáo hơn em nhiều.”

Tề Đào Thanh cũng không quên khen vợ mấy câu.

Tề Ngọc Trân có thể nhìn ra tình cảm tốt đẹp của em trai và em dâu, cô rất vui. Trong nhà, xà phòng cũng là một món đồ khá có giá trị, cô không từ chối, nhận miếng xà phòng:

“Chị đang cần xà phòng, một miếng xà phòng có thể sử dụng rất lâu, em gửi lời cảm ơn tới Phán Ni thay chị nhé.”

Hai chị em hàn huyên mấy câu, sau đó lại ai về phòng người nấy.

Tề Ngọc Trân khóa kỹ cửa, đi vào phòng trong, nói với chồng rằng em hai không nhìn lầm người. Qua một hồi “khảo sát”, cô thấy em dâu hai là người tốt, biết báo ơn.

Như vậy cô sẽ không lo Phán Ni đối xử không tốt với ba mẹ.

Cô không quan tâm tính tình em dâu thế nào, dù là tuỳ tiện, đanh đá, hướng nội… Cái gì cũng được, nhưng chỉ có một thứ tuyệt đối không được, đó là không được bất hiếu.

Không thể đối xử không tốt với ba mẹ.

Nếu dám đối xử không tốt với ba mẹ thì sau này đừng mong nhận được quà từ cô.

Cô sẽ không tặng quà cho thứ vô ơn.

Tống Tầm Chu:

“Anh cũng không nghĩ em dâu là người xấu, dù gì em ấy cũng biết đưa lại miếng xà phòng làm quà cảm ơn, em ấy không cho rằng việc em tặng quà cho em ấy là lẽ tất nhiên.”

Từ trước đến giờ Tống Tầm Chu chưa bao giờ nghĩ những điều tốt đẹp về người ngài, vậy đủ thấy Phán Ni là người không tệ.

Biết đáp lễ, điều này càng chứng tỏ cô ấy không xấu.

Trước đây, dù người khác thật lòng hay giả dối, Tống Tầm Chu cũng không có bất kỳ phản ứng nào, anh lạnh nhạt quá mức cho phép. Nhưng sau khi ở bên Ngọc Trân, anh không còn thờ ơ về phương diện này như trước nữa.

Anh biết cảm ơn hoặc khéo léo từ chối.

Trước khi đi ngủ, Tề Ngọc Trân xác nhận với chồng một chuyện:

“Anh có chắc là anh đã giải thích toàn bộ với em về chuyện nhờ anh họ tìm “côn đồ” không? Nếu nó mang đến phiền phức gì cho anh họ, chúng ta phải đưa vài thứ qua để xin lỗi đấy.”

Anh họ là Đào Nguyên, chồng chị Phi Phi.

Khó khăn lắm mới về lại quê, Tề Ngọc Trân muốn xử lý đống chuyện “chồng chất”.

Tề Ngọc Trân không ghi chuyện thuê côn đồ vào cuốn sổ, nhưng đó là chuyện cô nhớ như in trong lòng. Cô sợ có tai hoạ ngầm.

Không thể để chuyện này trở thành vết nhơ của chồng.

Tống Tầm Chu:

“Giải thích xong rồi, chuyện đã qua từ mấy năm trước, chỉ cần không ai trong chúng ta nói ra ngoài, chuyện sẽ không có gì hết.”

Thời điểm Tề Đào Nguyên tìm người, anh ấy cũng chưa nói người bỏ tiền điều khiển phía sau là anh. Tề Đào Nguyên không nói, anh cũng không nói, vậy thì người khác sẽ không thể biết chân tướng vụ việc.

Tống Tầm Chu thẳng thắn với Ngọc Trân là vì anh không muốn giấu giếm bất cứ chuyện gì với cô, hơn nữa… Dù có nhìn từ góc độ nào chăng nữa thì Ngọc Trân cũng không thể trách cứ anh vì loại chuyện kiểu này.

Sự thật đúng như anh nghĩ, Ngọc Trân cũng không phải kiểu người tốt với quan niệm không thị phi, cô có những nguyên tắc của riêng mình.

“Được rồi, vậy em sẽ không đi hỏi anh họ chuyện này nữa, tránh để người khác vô tình nghe được lại truyền ra ngoài.”

Có thể là mọi thứ vốn không có chuyện gì, nhưng lỡ cô mở miệng, chuyện từ không có gì lại thành có gì.

Trừ phi anh họ bất ngờ nói gì đó với cô, nếu không cô vẫn sẽ tiếp tục giả bộ như không hề hay biết gì.

Kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh, nghỉ hè năm nay, Tề Ngọc Trân không buồn khi phải rời xa quê nhà như năm ngoái. Bởi vì năm nay cô sẽ quay lại ăn tết vào kỳ nghỉ đông.

Vợ chồng bọn họ là sinh viên, việc ra ngoài với thân phận là sinh viên dễ dàng hơn người bình thường rất nhiều, cũng dễ lấy thư giới thiệu hơn.

Vừa quay lại Hoa Đô, Tống Tầm Chu về đến nhà đã vùi đầu vào viết báo ngay. Trong thời gian ở quê với Ngọc Trân, anh không viết bản thảo chính thức nào, nhưng có suy nghĩ về những luận điểm chính, đánh khá nhiều bản nháp, đến khi về nhà có thể viết bản thảo ngay.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 104



Khi về Hoa Đô, Tề Ngọc Trân có rất nhiều chuyện muốn kể cho ông bà. Cô biết chồng bận viết bản thảo, không thể đưa cô đến nhà ông bà, vậy nên cô đành gạt bỏ suy nghĩ này, đợi đến khi chồng viết xong mới tới nhà thăm ông bà cụ.

Tề Ngọc Trân muốn nói với ông bà về chuyện em gái cô thi đậu đại học, một đại học ở tỉnh.

Gia đình tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho em gái, mời bạn bè người thân họ hàng tới nhà ăn cơm, chúc mừng nhà bọn họ có tân sinh viên thứ hai.

Em gái cô thi đậu đại học, Sầm Vĩ cũng thi đậu. Sau ba lần thi đại học, dường như Sầm Vĩ đã chịu thỏa hiệp, anh ta chọn một ngôi trường chẳng ra gì. Khi nhận được thư báo trúng tuyển, anh ta vội vã thu dọn đồ đạc, bỏ chạy lấy người.

Em gái Ngọc Liên của cô và Sầm Vĩ cùng nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, An Lâm thở dài thườn thượt trước mặt cô. Mặc dù An Lâm tự nguyện từ bỏ việc tham gia thi đại học và trở về thành phố, cô ấy vẫn sẽ gặp khó khăn.

Cô ấy nói với thái độ bi quan, Ngọc Liên thì tốt nghiệp đại học rồi, nhưng cô ấy chưa chắc đã được về nhà.

Tề Ngọc Trân kể đại khái về cuộc biểu tình của thanh niên trí thức cho cô ấy nghe, cô không lặp lại câu nói cô ấy sẽ được về nhà sớm thôi, bởi năm ngoái cô cũng nói lời tương tự như vậy.

Một năm trôi qua, An Lâm vẫn không về nhà.

Hết năm này lại qua năm khác, cuộc đời con người có thể kéo dài được bao nhiêu năm.

Cô đã nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng An Lâm thì vẫn chưa. Cô không thể đứng nói chuyện mà không đau lưng, chỉ có thể nói là lên núi xuống làng vận động là chuyện rất không hợp lý, rõ ràng là lãng phí nhân tài.

Trong mắt cô, An Lâm là nhân tài, không giỏi trong phương diện học hành, thi đại học lần nào trượt lần đó. Nhưng An Lâm lại sở hữu bộ óc khá sáng suốt, linh hoạt, để cô ấy quay về nhà, cô ấy có thể thực hiện mọi thứ tốt hơn.

Tề Ngọc Liên cũng đứng bên cạnh chị gái để phụ hoạ, mặc dù cô ấy thi đậu đại học tỉnh, nhưng cô ấy không nghĩ bản thân là người quá thông minh, chắc chắn không thông minh bằng chị gái và anh rể. Nếu chị gái đã khen thanh niên trí thức An là nhân tài, cô ấy xin đồng tình bằng cả hai tay.

Được một sinh viên, một sinh viên chuẩn mực khích lệ, tâm trạng An Lâm tốt hơn rất nhiều.

Là vàng thì dù đi đến đâu cũng sáng!

Cậu em chồng Tầm Kỳ thi đậu vào đại học Hoa Đô với số điểm gần như tuyệt đối, nhưng mọi người trong gia đình lại cảm thấy đây là chuyện đáng để khích lệ, ngay cả người anh trai cũng rất bình tĩnh.

Nhưng sau khi nghe nói em gái Ngọc Trân là Ngọc Liên thi đậu đại học, ông bà lại khen Ngọc Liên mấy câu.

Bấy giờ Tề Ngọc Trân không ra hiệu ông bà khen Tầm Kỳ, nếu ông bà khen cô thi đậu đại học, cô sẽ bảo ông bà cũng khen cả Tầm Chu.

Không nên chỉ khen một mình cô.

Tình cảm vợ chồng của bọn họ rất tốt, có thể chồng cô không quen với việc được ông bà khen thẳng trước mặt, cũng không quen việc chịu đựng. Mà Tầm Kỳ thì không như thế, cô công khai ra hiệu cho ông bà khen ngợi Tầm Kỳ, có thể Tầm Kỳ sẽ cảm thấy xấu hổ, cho rằng chị dâu cố tình khiến cậu ấy xấu hổ trước ông bà.

Nhưng chắc chắn em chồng cũng cần được khen, lúc sau cô sẽ bảo Tầm Chu khen ngợi em trai.

Nếu đổi lại là Tầm Chu khen thì cậu ấy sẽ không xấu hổ nhiều như vậy, tuy anh trai là người lợi hại nhưng trước mắt vẫn chỉ là một sinh viên, sẽ không tạo quá nhiều áp lực cho em trai.

Cũng may là hai anh em không phải kiểu một người quá giỏi, nếu một người quá giỏi thì rất khó tránh việc bị đem ra so sánh.

“Năm nay về nhà ăn tết, ông bà sẽ cho mấy đứa mấy bao lì xì. Cháu cầm một cái đưa em gái, thi đậu đại học cũng không dễ dàng gì.” Bà biết việc thi đậu đại học là cực kỳ khó khăn với một cô gái nông thôn.

Em gái Ngọc Trân – Ngọc Liên có thể thi đậu đại học chứng tỏ cô ấy đã chịu rất nhiều khó khăn, gửi cô ấy bao lì xì, để cô ấy được vui vẻ hơn.

Tống Lan Hinh ngồi bên cạnh, cô ấy không lên tiếng đòi lì xì, thật sự thì cô ấy cũng không thiếu tiền. Trước khi thi đại học, cô ấy đã làm việc cho một nhà xưởng, tích cóp được ít tiền. Sau khi thi đậu đại học, ba mẹ sẽ gửi phí sinh hoạt theo định kỳ cho cô ấy, vậy nên cô ấy vốn không nhớ thương gì tới bao lì xì.

Tống Lan Hinh chưa gặp Ngọc Liên bao giờ, nhưng cô ấy có thể đoán được Ngọc Liên là kiểu người thế nào thông qua lời kể của chị dâu.

Ngọc Liên thi đậu đại học đúng là không dễ dàng gì, ngôi trường cấp ba mà Ngọc Liên theo học là ngôi trường hàng đầu trong huyện. Lớp Ngọc Liên có tổng cộng mười hai người thi đậu đại học chính quy.

Có thể cảm nhận được rằng đây là trình độ cao nhất về giáo dục của trường cấp ba hiện nay ở huyện bọn họ.

Và Ngọc Liên cũng đạt đến trình độ cao nhất.

Đợi đến lúc anh trai chị dâu về nhà ăn tết, Tống Lan Hinh định sẽ gửi một bao lì xì cho Ngọc Liên. Dựa theo tuổi tác, cô ấy là chị Ngọc Liên, đưa em gái một bao lì xì cũng không có gì lạ.

Tề Ngọc Trân không biết suy nghĩ của cô em chồng, cô không muốn nhận lì xì từ ông bà:

“Không phải năm ngoái ông bà đã hứa sẽ đưa câu chúc xuân cho cháu sao? Có câu chúc tết là đủ rồi, không cần lì xì. Lúc nghỉ hè về quê, cháu có đưa quà cho Ngọc Liên rồi, Ngọc Liên cũng biết phiếu vải mua quần áo là ông bà cho, còn nhờ cháu gửi lời cảm ơn đến ông bà nữa kia.”

Ông nói:

“Câu chúc là câu chúc, bao lì xì là bao lì xì, hai việc khác nhau.”

Tống Lan Hinh cũng phụ hoạ theo:

“Chị dâu, chị nhận đi, Ngọc Liên cũng lớn rồi, cô ấy nên có một khoản riêng của mình, bình thường còn mua đồ ăn vặt nữa.”

Dù gì cũng sắp tới khai giảng, chợ ở Đại học Nông Nghiệp không bày quán vào kỳ nghỉ hè, nhưng khai giảng thì có.

Vừa đúng lúc em trai Tầm Kỳ thi đại học xong, cô ấy sẽ dẫn em trai đi dạo chợ một hai lần, sau này nếu Tầm Kỳ có thời gian rảnh, cô ấy sẽ bắt Tầm Kỳ làm chân chạy mua đồ ăn vặt cho mình.

Ông bà và Lan Hinh đã nói như vậy, Tề Ngọc Trân cũng không từ chối nữa.

Nếu trước lúc về ăn tết mà ông bà quên thì vẫn tốt nhất, còn nếu ông bà nhớ, cô sẽ đưa bao lì xì cho em gái, để em gái tiết kiệm riêng một khoản.

Hai ngày sau khi Tề Ngọc Trân nói với ông bà về chuyện em gái thi đậu đại học, năm học mới bắt đầu.

Vào đầu học kỳ năm thứ ba đại học, Tề Ngọc Trân tới phòng giáo viên của trường để hỏi về các yêu cầu ở lại làm giáo viên.

Tề Ngọc Trân không hỏi được nhiều thông tin hữu ích từ các giáo viên cùng chuyên ngành với mình, cô cần phải đến bộ phận phụ trách nhân sự giáo viên để dò hỏi.

Du Niệm đi hỏi thăm cùng Tề Ngọc Trân, cô ấy không có ý định ở lại trường làm giáo viên mà chỉ đi hỏi thăm với Ngọc Trân mà thôi.

Cũng không thể phủ nhận được việc cô ấy thật sự tò mò về chuyện này, dù gì thì giáo viên cũng có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, nếu yêu cầu không cao, cô ấy cũng có thể suy nghĩ ở lại làm giáo viên ở đây.

Sở dĩ Du Niệm không có ý định đó là vì nghĩ yêu cầu để trở thành một giáo viên tương đối cao, mà với thành tích của cô ấy thì rõ ràng rồi, cô ấy không đủ tư cách.

Dò hỏi gần nửa tiếng đồng hồ, hai người đã biết yêu cầu ở lại trường làm giáo viên là gì.

Không khó để những sinh viên ưu tú muốn ở lại trường làm giáo viên sau khi tốt nghiệp. Trước khi bắt đầu phân công công việc cho sinh viên mới tốt nghiệp thuộc khoá này, họ cần nộp đơn trước, xin xem xét hành chính. Sau khi đơn được thông qua, họ phải làm theo sự sắp xếp của trường học, nhà trường sẽ sắp xếp chương trình giảng dạy cho họ.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 105



Sắp xếp các khóa học vào tháng sáu, tháng bảy, xem bạn sẽ được đảm nhiệm chương trình học nào. Học kỳ đầu tiên hoặc năm nhất sau khi đi giảng, bạn sẽ dạy môn này.

Trường khai giảng vào tháng chín, sẽ có bài kiểm tra viết và phỏng vấn vào lần gặp đầu tiên của tháng tám.

Từ việc sắp xếp chương trình học đến kỳ thi, sẽ có khoảng một tháng trong khoảng giữa hai khung thời gian này để bạn chuẩn bị, nói chung là không quá gấp gáp.

Dưới tình huống bình thường, với các sinh viên tốt nghiệp loại ưu tú, bài kiểm tra viết không có gì khó, không cần lo lắng quá mức.

Cuộc phỏng vấn là một kịch bản mô phỏng, cô sẽ đứng giảng bài trên bục và những người phỏng vấn sẽ đóng vai trò là sinh viên ngồi dưới nghe giảng. Nếu xét theo một nghĩa nào đó thì phỏng vấn sẽ khó hơn thi viết rất nhiều.

Nếu các giáo viên tham gia phỏng vấn không ngắt lời cô bằng các câu hỏi và yêu cầu cô dạy theo bản thảo đã soạn trước đó thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Nhưng chỉ sợ người phỏng vấn đặt câu hỏi quá đột ngột, cô không phản ứng kịp, thậm chí là thể hiện sự rụt rè.

Không cần quá lo lắng về việc làm theo sự sắp xếp của trường học và không được tự chọn chương trình giảng dạy. Những chuyên ngành không nhận được nhiều sự chú ý của trường học sẽ không có nhiều học sinh, cũng sẽ không có chuyện không đủ giáo viên cho các chuyên ngành này. Đại khái là cô sẽ không bị phân vào những chuyên ngành không được ưa chuộng, có thể cô sẽ được đảm nhiệm chương trình học nào đó thuộc phạm vi chuyên ngành của cô.

Sau một học kỳ, nếu thành tích giảng dạy không được tốt, cô sẽ bị điều chỉnh lại vị trí một lần, phân vào các khoá cơ bản công cộng hoặc môn tự chọn. Đợi đến khi cô đủ năng lực, có thể đảm nhiệm chuyên ngành dạy học, cô vẫn quay lại được.

“Vậy là tôi bị loại ngay từ vòng gửi xe, phải có bảy chữ “sinh viên tốt nghiệp loại ưu tú”, nhưng tôi chỉ có bốn chữ là “sinh viên tốt nghiệp” mà thôi.” Nghe như vậy, Du Niệm đau đầu.

Đại học không khác gì đầm rồng hang hổ, trước khi vào đại học, Du Niệm cảm thấy thành tích thi đại học của mình cũng không tồi, nhưng sau khi hỏi một hồi, Du Niệm phát hiện ra có rất nhiều người cao điểm hơn cô ấy.

Điểm thi đại học của Ngọc Trân rất cao, ngay cả những sinh viên tỉnh khác cũng không thể phủ nhận thành tích đáng gờm của cô. Ngọc Trân hoàn toàn có thể tới các trường Đại học trọng điểm tốt hơn, nhưng cô lại hướng đến Đại học Nông Nghiệp, nghiêm túc cố gắng trong thời gian học, thật sự khiến người ta phải bội phục.

Chẳng trách có nhiều đàn ông thích Ngọc Trân, ngay đến một cô gái như cô ấy cũng rất thích Ngọc Trân.

Càng hiểu nhiều hơn về cô lại càng thích, cô quá ưu tú.

Chưa đề cập đến việc sự tồn tại quá mạnh mẽ của Ngọc Trân, trong lớp có vài người điểm cao hơn cô, và những người điểm thấp hơn thì học chăm chỉ hơn cô rất nhiều. Sau khi vào đại học, rõ ràng thành tích họ hoàn toàn vượt qua cô.

Tất cả mọi người đều cố gắng, chỉ có mình cô là người lúc nào cũng đạt điểm đậu.

Thành tích trên sáu mươi và dưới bảy mươi điểm, có thể thấy rõ được rằng giáo viên nương tay, cứu vớt cô.

Thực tế có thể là hơn năm mươi điểm chút, nhưng vì biểu hiện ngày thường tốt nên được nâng lên hơn sáu mươi điểm.

Tề Ngọc Trân khá khiêm tốn, cô cảm thấy bản thân cũng chưa đạt đến trình độ ưu tú, nhưng thành tích của cô ở chuyên ngành mình có thể miễn cưỡng coi là ưu tú.

Không có gì cần lo lắng về phương diện xét duyệt hành chính, gia đình cô làm nông dân nghèo mấy đời, ba đời gần đây không có phần tử xấu, chưa từng làm bất cứ điều gì vi phạm dính dáng đến chính trị.

Nếu đổi lại là mấy năm trước, cô không có vấn đề gì cả, nhưng chắc chắn chồng cô sẽ có vấn đề. Ông nội vẫn chưa được sửa lại án xử sai, ba mẹ chồng không quay lại đơn vị, chắc hẳn chồng cô vẫn được tính là con của “năm loại đen*”.

*Năm loại đen: tức là con của địa chủ, phú nông, phản cách mạng, phần tử xấu, cánh hữu.

Tuy nhiên thì giờ không cần lo lắng nữa, ông nội được sửa lại án xử sai, ba mẹ chồng quay lại đơn vị, chồng cũng không được tính là con của “năm loại đen”.

Điều khiến cô lo lắng nhất là buổi phỏng vấn, cô sợ mình sẽ rụt rè khi đứng trước các giáo viên.

Tề Ngọc Trân:

“Thành tích của tôi cũng không quá tốt, chỉ ở mức ổn định trung bình. Tôi sợ đến năm tư sẽ có thêm những điều kiện khác nữa, bây giờ chính sách đã mỗi năm mỗi kiểu, thay đổi thường xuyên.”

Còn hơn một năm nữa, ai biết nó có thay đổi gì mới hay không.

Du Niệm nghĩ ra một biện pháp:

“Vậy hãy nhờ người hướng dẫn phụ trách luận văn tốt nghiệp của chúng ta nói giúp cậu đi. Người hướng dẫn phụ trách luận văn của chúng ta không được coi là giáo viên bình thường, để bọn họ tới phòng giáo viên nói, chắc chắn sẽ có ích.”

Tề Ngọc Trân:

“Đúng vậy, có thể sau này sẽ là đồng nghiệp mà, tốt nhất đừng thay đổi, như vậy sẽ không cần làm phiền tới người khác. Chuyện phiền phức nhất trên đời là nợ ân tình, sau này có nảy sinh mâu thuẫn cũng không thể bốp chát thẳng mặt được.”

Không phải tất cả giáo viên đều là người tốt, trong một tập thể nào cũng có người tốt người xấu thôi.

Đợi đến năm tư, ai cũng cần kiếm sống, đừng quá ngây thơ.

“Có lý, cậu nhớ nộp đơn xin, cũng nhớ là phải nói rõ với người hướng dẫn làm luận văn chuyện cậu muốn ở trường giảng dạy. Tránh để đến lúc đó thông báo không đúng chỗ, cậu lại bị phân đến đơn vị khác.”

Tề Ngọc Trân:

“Tôi sẽ nộp đơn xin ngay khai giảng năm thứ tư, năm cuối ai cũng bận cả.”

Du Niệm:

“Tôi thì để mặc trường phân đi đâu thì đi vậy, phân đến đâu thì vận mệnh của tôi ở đó, miễn là không bị phân đến nơi quá xa xôi là được. Tôi hy vọng là nó sẽ gần chút, để tôi có thể về nhà ăn cơm mỗi ngày, nếu mỗi ngày không được thì mỗi tuần.”

“Tôi cũng hy vọng cậu được phân đến nơi gần nhà, như vậy sau này chúng ta muốn gặp nhau cũng không có phiền phức gì cả. Tôi rất muốn biết ngày thường đơn vị cậu làm công việc gì.”

So với tất cả các khả năng, cô vẫn coi trọng kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hơn là lưu luyến gia đình, làm giáo viên không ảnh hưởng đến việc cô muốn tìm hiểu công việc của bạn tốt và các bạn học cùng lớp.

“Tôi cũng muốn biết, mọi thứ vẫn còn là ẩn số.”

Về đến nhà, Tề Ngọc Trân nói tin tức mình hỏi được với chồng.

Tống Tầm Chu đã viết xong và nộp bản thảo lên trên, vậy nên anh có thừa thời gian để nghe cô nói về chuyện muốn ở lại trường giảng dạy.

Nghe nói yêu cầu phải tuân theo sự sắp xếp của trường học, anh hỏi:

“Là chọn trong chuyên ngành nông nghiệp hay cả khoa Nông học? Liệu em có bị phân công giảng dạy về mấy môn thuộc chuyên ngành máy móc nông nghiệp không?”

Đến bây giờ anh vẫn không thể tin tưởng người khác phái trong trường học, ngay cả người cùng phái cũng vậy.

“Sắp xếp em giảng dạy về chuyên ngành nghề làm vườn, không thể sắp xếp em giảng chuyên ngành máy móc nông nghiệp được, em đâu có hiểu gì về chương trình học máy móc nông nghiệp. Nếu họ phân em dạy chương trình máy móc nông nghiệp thật, em sẽ đi “kháng nghị”. Cả kể họ có cho em một tháng, em cũng không thể học được để đạt đến trình độ đi thi.” Tề Ngọc Trân thấy may mắn vì lúc trước chồng cô đã khuyên cô quay lại.

Tỷ lệ trượt môn của khoa máy móc nông nghiệp cao hơn nhiều so với khoa Nông học của bọn cô. Trong một số chương trình học, giáo viên có muốn vớt sinh viên cũng không thể vớt được, vì quy định của khoa khá nghiêm ngặt.

Tống Tầm Chu:

“Không bị phân đến chuyên ngành máy móc nông nghiệp là được rồi, đỡ bị mấy nam sinh trêu chọc.”

“Có đùa cũng phải để ý đúng mực, nếu có ai trêu đùa quá trớn, em sẽ lén nhớ kỹ mấy bạn học nam đó, kết quả thi cuối kỳ của chúng không đạt tiêu chuẩn, em sẽ đánh trượt môn. Nếu tới tìm em, em sẽ cho kẻ đó cơ hội thi lại, hy vọng là lần thi lại ấy sẽ khiến kẻ đó nhớ kỹ bài học ấy.”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 106



“Ngọc Trân nhà chúng ta biết chơi xấu rồi.” Tống Tầm Chu cười, nhìn cô với vẻ cưng chiêu.

Tề Ngọc Trân giả vờ tức giận:

“Chơi xấu đâu chứ, em chỉ đang “thay trời hành đạo” thôi.”

“Được rồi được rồi, là thay trời hành đạo.” Tống Tầm Chu nhéo má cô, nụ cười tươi hơn bao nhiêu.

Suýt nữa anh quên thời điểm Ngọc Trân thành giáo viên khi đó, nào có mấy giáo viên vâng vâng dạ dạ trước mặt học sinh?

Có thì có, nhưng chắc chắn Ngọc Trân không phải kiểu giáo viên như vậy. Anh có thể yên tâm về phương diện này.

Tề Ngọc Trân hừ một tiếng, quyết định sẽ không để ý tới chồng trong năm phút.

Nhưng chưa đến hai phút sau, cô đã bị chồng cù đến mức bật cười vì buồn.

Học kỳ cuối của năm 3, các bạn học cùng lớp được phân nhóm lại để làm luận văn, mỗi nhóm vẫn là mười người. Luận văn tốt nghiệp của họ cần chọn một loại cây trồng để nghiên cứu.

Năm nhất, trong môn thực hành Tề Ngọc Trân đã chọn cây ngô, năm 3 cũng có lớp thực hành, năm 3 không được trùng với năm nhất nên cô đổi thành gieo trồng khoai lang, cô biết khoai lang dễ trồng hơn cây ngô.

Để cho ổn thỏa, cô đã chọn khoai lang làm cây trồng nông nghiệp cho luận văn tốt nghiệp. Du Niệm không chút nghĩ ngợi, chọn khoai lang theo Tề Ngọc Trân. Thật đáng tiếc, hai người đều chọn khoai lang, nhưng không được phân vào chung một nhóm, không cùng một giáo viên hướng dẫn luận văn.

Vì liên quan đến đề tài thu hoạch gieo trồng, nên sẽ tiến hành chọn đề tài luận văn vào năm 3, mười người chung nhóm cần phải chọn đề tài trước khi bắt đầu trồng khoai lang, một nhóm đều nghiên cứu khoai lang, nếu chọn đề tài trùng nhau, giáo viên hướng dẫn sẽ yêu cầu chọn lại đề tài.

Tề Ngọc Trân rằng cửa ải chọn đề tài có khả năng không được thông qua, cô về nhà tìm tòi phương hướng nghiên cứu khoai lang, thậm chí còn cầu cứu người thân và bạn bè.

Người đông sức lớn, trước khi nộp tên đề tài, cô đã liệt kê ra hơn mười mấy cái đề tài, đều không tính là quá chuyên sâu, nên việc tìm tài liệu không quá khó khăn.

Lan Hinh tốt nghiệp cùng năm với cô, Lan Hinh không cần thực hành trồng trọt, nên không cần thiết chọn đề tài luận văn vào năm 3, cô ấy bèn đề xuất ý tưởng giúp người chị dâu này, nói rằng khi nào đến lượt cô ấy chọn đề tài, hi vọng chị dâu có thể đóng góp ý kiến cho cô ấy. Tề Ngọc Trân vui vẻ đồng ý.

Trước khi nộp đề tài đã chọn cho giáo viên hướng dẫn, cô còn cho Du Niệm xem phương hướng nghiên cứu của mình, cô tỏ ý chỉ cần một đề tài có thể sử dụng, sau khi đã xác định, những đề tài còn lại đều có thể cho Du Niệm tham khảo.

Du Niệm vốn còn đau đầu, cảm thấy đề tài mình nghĩ ra không sát với thực tế, có thể không được thông qua, nhìn thấy đề tài Ngọc Trân chọn, bỗng nhiên nảy sinh cảm hứng.

Có bạn học trong nhóm còn hành động nhanh hơn cô, đã mang đề tài của mình đi tìm giáo viên hướng dẫn rồi, nhưng mà không được thông qua. Giáo viên hướng dẫn sẽ không hướng dẫn chọn đề tài, thật là khó khăn. Sau khi cho Du Niệm xem đề tài, Tề Ngọc Trân đi tìm giáo viên hướng dẫn luận văn của mình.

Giáo viên hướng dẫn luận văn là người cô quen, trước đây khi làm việc giúp cố vấn, cô giúp giáo viên này lấy bưu kiện hai lần, sau đó giáo viên này còn dạy lớp của họ một học kỳ.

Khi cô tìm giáo viên hướng dẫn, đúng lúc giáo viên ấy không bận, có thời gian rảnh giúp cô xem đề tài. Không thể không nói đoàn cố vấn của cô thật sự rất mạnh, theo quan điểm của giáo viên, mười mấy đề tài luận văn đều có cơ sở thực tế, xem xong, giáo viên còn đưa ra một số ý kiến cho cô, giúp cô loại trừ một vài đề tài vẫn còn quá cao siêu đối với giai đoạn đại học.

Nói tóm lại là loại trừ một số đề tài tốn nhiều thời gian, còn lại do cô tự mình chọn. Thực ra Tề Ngọc Trân đã có định hướng, chẳng mấy chốc đã chọn được đề tài mình muốn chọn.

Hội đồng tổ chức luận văn tốt nghiệp của trường học quy định được can thiệp quá mức vào việc chọn đề tài luận văn của sinh viên, không được trực tiếp đưa ra phương hướng, cần để cho các em tự suy nghĩ. Nếu bản thân sinh viên đã xác định được đề tài rồi, giáo viên hướng dẫn vừa vặn rảnh rỗi, nên nói thêm vài câu lưu ý khi viết luận văn với sinh viên Tề Ngọc Trân này, đồng thời để cô chép lại cách thức trình bày luận văn.

Lần này Tề Ngọc Trân thu thập được đầy đủ thông tin. Ra khỏi văn phòng của giáo viên hướng dẫn, cô đi tìm Du Niệm ngay và chia sẻ toàn bộ thông tin mình nhận được với cô ấy.

Về cách thức trình bày luận văn, cô đặc biệt nói rõ rằng quy định của hai giáo viên có lẽ sẽ có điểm khác nhau, cô ấy phải tự mình hỏi thêm, đừng để đề tài được thông qua, hình thức trình bày lại không được thông qua.

Du Niệm nghe xong:

“Cậu đừng chủ động nói với các bạn học trong nhóm rằng đề tài của cậu đã được thông qua, tôi cũng sẽ bảo mật cho cậu, để tránh các bạn học trong nhóm biết đề tài của cậu đã được thông qua, muốn sao chép đề tài của cậu."

Làm bạn tốt của Ngọc Trân, thực sự hạnh phúc quá đi! Người khác không thể sao chép, cô ấy lại có thể sao chép một cách công khai!

"Ừm, tôi chỉ nói cho một mình cậu thôi, tất cả các đề tài của tôi đều có thể sử dụng được, giáo viên đã giúp tôi loại trừ vài cái, cậu chọn từ trong những đề tài còn lại nhé." Cô đã thông qua, nên giao lại danh sách đề tài cho Du Niệm.

Du Niệm nhận lấy tờ giấy:

“Chắc chắn không thể chọn giống như đúc, chờ tôi suy nghĩ kỹ hai ngày rồi mới đi tìm giáo viên hướng dẫn."

Mặc dù không cùng một giáo viên hướng dẫn, nhưng để cẩn thận, Yu Nian vẫn chuẩn bị tự mình động não. Không thể hoàn toàn sao chép đề tài của Ngọc Trân.

Học kỳ dầu của năm 4 kết thúc, phần lớn các bạn học cùng lớp đều được sắp xếp công việc, ngoại trừ một số người chọn đi theo thầy cô tiếp tục làm nghiên cứu và chuẩn bị ở lại trường làm việc, học kỳ sau cơ bản sẽ không ở lại trường nữa.

Những sinh viên ra trường, bản thân không có cách nào lựa chọn đơn vị được phân đến, nhưng trước khi bố trí sẽ thống kê nguyện vọng của bọn họ, muốn ở lại Hoa Đô công tác hay quay về quê làm việc.

Lựa chọn này vẫn khá nhân đạo, Du Niệm là người bản địa Hoa Đô, cô ấy không hề do dự lựa chọn ở lại Hoa Đô làm việc, thành công vào thực tập tại ngành nông nghiệp ở địa phương.

Sinh viên chuyên ngành Nông học, ngoại trừ người bản địa Hoa Đô, rất ít người chọn ở lại Hoa Đô làm việc, đều điền quê hương.

Là sinh viên đại học, sau khi tốt nghiệp có thể nhận được thân phận cán bộ, quốc gia sẽ phân họ đến các ngành liên quan ở tỉnh thành, về lại quê hương là lựa chọn rất tốt. Ngược lại, ở lại Hoa Đô khó mà đạt được thành tựu nổi bật, cạnh tranh quá gay gắt. Du Niệm không có chí hướng quá lớn, có thể ở lại Hoa Đô là cô ấy đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

"Niệm Niệm, tốt nghiệp rồi gặp lại, rảnh rỗi đừng quên xem lại luận văn của mình."

Du Niệm rời trường vào ngày hôm nay, Tề Ngọc Trân đặc biệt tiễn cô ấy đến bên xe.

Trước kỳ nghỉ đông của năm 4, khoai lang đã được trồng thành công, bản thảo luận văn cũng đã hoàn thiện, sau đó vào cuối tháng sáu cô về trường bận bảo vệ luận văn và làm thủ tục tốt nghiệp.

Học kỳ sau của năm 4, cô là là người nhàn rỗi nhất trong lớp, biết cô thật sự rất rảnh rỗi, giáo viên hướng dẫn còn hỏi cô có muốn tìm việc gì làm không, Tề Ngọc Trân hỏi trước là việc gì.

Khi cô biết công việc đó là dạy môn tự chọn cho sinh viên năm nhất, trả lương theo giờ, cô đã xác nhận với nhiều lần giáo viên hướng dẫn, không có bằng tốt nghiệp có thể dạy môn tự chọn cho sinh viên không?

Giáo viên hướng dẫn đã đưa ra câu trả lời khẳng định, chủ yếu là đơn xin ở lại trường của cô đã được thông qua, không có gì bất ngờ xảy ra thì sau nửa năm nữa cô có thể trở thành giảng viên chính thức, dạy môn tự chọn còn có thể tích lũy kinh nghiệm giảng dạy, khi cô trở thành giảng viên chính thức sẽ không quá căng thẳng.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 107



Khi sinh viên trường họ đăng ký học môn tự chọn, môn tự chọn sẽ không ghi chú tên giảng viên, sinh viên đã đăng ký học môn tự chọn của học kỳ sau, giảng viên là ai không cố định, kỳ nghỉ đông mới sắp xếp giảng viên.

Tề Ngọc Trân biết các môn học tự chọn của trường mình đều diễn ra vào buổi tối, trước khi đồng ý, cô thử dò hỏi ý kiến của giáo viên hướng dẫn về vấn đề sắp xếp chỗ ở, cô vẫn luôn ở ngoài trường, môn tự chọn lại vào buổi tối, việc di chuyển không được thuận tiện cho lắm.

Về vấn đề chỗ ở, giáo viên hướng dẫn đã chỉ cho cô một con đường sáng, bảo cô nộp đơn lên bộ phận quản lý chỗ ở của trường.

Năm ngoái, trường học mới xây không ít nhà ở phúc lợi, cô nộp đơn ngay bây giờ, có thể sẽ được sống trong tòa nhà mới.

Giáo viên hướng dẫn còn dặn cô nhớ mang theo chứng nhận giáo viên do bộ phận cung cấp, nếu được thông qua xét duyệt thì cô có thể ở trong tòa nhà mới rồi.

Tề Ngọc Trân chưa có về nhà bàn bạc với chồng, cô mang tâm trạng kích động rời khỏi văn phòng giáo viên hướng dẫn, đến văn phòng bộ phận liên quan đến chỗ ở để hỏi về nhà phúc lợi.

Cô hỏi nhân viên công tác có cần đợi đến tháng 8 sau khi cô nhận được kết quả phỏng vấn thi viết, mới có tư cách điền vào đơn xin nhà phúc lợi hay không.

Nhân viên nhìn vào tài liệu cô đưa, nói thẳng không cần, bởi vì sau khi kết thúc công việc xét duyệt, bộ phận giảng viên tức khắc đưa danh sách cho họ rồi, trong đó có tên Tề Ngọc Trân.

Có nghĩa là, cô đã có suất nhà ở phúc lợi từ lâu, sau khi điền xong đơn xin, cô có thể hẹn thời gian đi xem nhà. Phía trước cô cũng không có ai xếp hàng chờ nhà ở, cô thích căn nào thì chọn căn đó.

Trường học mới khôi phục công tác giảng dạy bình thường chưa được mấy năm, lại xây dựng thêm nhiều nhà phúc lợi, nhà phúc lợi dồi dào, việc phân chia nhà ở tạm thời không tính đến thâm niên và lý lịch giảng dạy của giáo viên, chỉ tính đến số lượng thành viên trong gia đình.

Sau khi biết có quyền lựa chọn, Tề Ngọc Trân mặc kệ có phân chia công bằng hay không, điền số lượng thành viên gia đình là 2. Khai báo trung thực, không tính đến đứa con chưa chào đời.

Nhà ở của trường học phân dù tốt nhưng cũng không đến mức quá xuất sắc, chờ đứa bé lớn hơn, hai vợ chồng chắc chắn sẽ có một ít tiền tích lũy, có thể mua căn nhà lớn hơn để ở.

Du Niệm nhìn Ngọc Trân vừa đến mùa đông sẽ mặc dày như gấu:

“Trên miệng mình thì đồng ý xem luận văn, thực tế là sẽ không xem. Cậu cũng vậy, đừng để sinh viên bắt nạt, may mà môn tự chọn không có nhiều người nghe giảng, nếu chồng cậu có thời gian, có thể để anh ta đến nghe cậu giảng, ngồi ở hàng đầu, như vậy cậu sẽ không căng thẳng nữa."

Cô ấy biết học kỳ sau Ngọc Trân sẽ đi làm giáo viên môn tự chọn, môn tự chọn mới được mở trong hai năm gần đây, bởi vì diễn ra vào buổi tối, thực sự bất tiện với những giáo viên có nhiều tiết học ban ngày, nên không có nhiều giáo viên sẵn sàng nhận dạy môn này, sinh viên cũng không mấy tích cực lên lớp.

"Buổi học đầu tiên anh ấy sẽ đi cùng tôi." Cô sẽ không nói với Niệm Niệm chuyện Tầm Chu chủ động muốn đến lớp học cùng cô.

Hai vợ chồng đã chọn xong nhà ở, trường học hết sức hào phóng, hai vợ chồng có thể chọn căn nhà mình muốn từ những căn nhà phúc lợi có diện tích từ bốn mươi đến sáu mươi mét vuông.

Tống Tầm Chu không chút do dự lựa chọn căn nhà vệ sinh riêng, tức là căn nhà mới được trường xây dựng hai năm trước, diện tích năm mươi mét vuông, không có bồn cầu có nút xả nước, nhưng có bệ xí xổm, không cần tự mình đi đổ bô.

Tề Ngọc Trân vẫy tay chào tạm biệt Du Niệm, Du Niệm ngồi vào xe khách, xe khách khởi hành rồi mà Tề Ngọc Trân vẫn đứng đó mãi chưa rời đi.

Giờ đây có thể coi như là mỗi người một ngả rồi nhỉ? Sinh viên từ năm nhất đến năm 3 đã được nghỉ đông, sinh viên năm 4 cũng lần lượt ra trường, trường học vắng vẻ hơn nhiều.

"Ngọc Trân, về nhà thôi." Tống Tầm Chu đang mua đồ ăn gần nhà xe, anh mua xong quay lại, thấy Ngọc Trân vẫn đứng gần nhà xe, anh lên tiếng gọi cô.

Giọng nói của chồng kéo Tề Ngọc Trân ra khỏi tâm trạng buồn bã, cô dắt tay chồng:

“Hai ngày nữa chúng ta đi mua bàn làm việc được không?"

Hai vợ chồng đã dọn về nhà mới, vừa dọn vào, đồ dùng trong nhà không nhiều lắm, đồ đạc lớn chỉ có giường và tủ quần áo, còn lại cần mua sắm dần dần. Nhà mới không có phòng làm việc, cô dự định đặt bàn làm việc trong phòng ngủ.

Tống Tầm Chu:

“Được thôi, mua thêm một số kệ sách tự lắp ráp nhỏ, chúng ta tự lắp đặt xong rồi đặt trong phòng khách."

Hai vợ chồng vừa thảo luận về đồ đạc trong nhà vừa cùng nhau đi về nhà.



Môn học tự chọn của Tề Ngọc Trân dạy là Về sâu bệnh gây hại cho cây nông nghiệp.

Môn Sâu bệnh hại được đưa vào chương trình đào tạo của chuyên ngành Nông học, môn tự chọn không cần dạy quá sâu, dạy đơn giản một chút cũng được rồi.

Dù gì đây là lần đầu làm giảng viên, sau khi nhận được nội dung khóa học tự chọn, chỉ cần không ra ngoài thăm họ hàng, Tề Ngọc Trân đều ở nhà soạn giáo án, trước khi ngủ tưởng tượng cảnh mình sẽ giảng dạy.

Sinh viên năm hai bắt đầu học môn tự chọn từ tuần thứ ba của học kỳ, môn tự chọn có tổng cộng mười hai tiết mỗi kỳ, mỗi tiết một giờ. Tiền lương cho mười hai giờ dạy không nhiều, nhưng là một giảng viên mới, Tề Ngọc Trân vẫn sẵn lòng dành nhiều thời gian để chuẩn bị.

Thời gian dạy môn tự chọn của cô là từ bảy giờ đến tám giờ tối. Ngày dạy tiết đầu tiên, Tề Ngọc Trân ăn tối xong liền cùng Tống Tầm Chu đến phòng học.

Tống Tầm Chu cầm phấn, bảo Ngọc Trân đứng xa một chút, anh tự tay che mũi và miệng, bắt đầu vẽ các loại sâu bệnh cần nhận biết hôm nay lên bảng.

Tối nay chủ đề là sâu bệnh hại lúa, học sinh trong lớp đều thuộc khoa Nông học, nhưng không phải tất cả đều học chuyên ngành Nông học, còn có sinh viên từ các chuyên ngành khác, như chuyên ngành Cơ khí Nông nghiệp.

Sinh viên chuyên ngành Cơ khí Nông nghiệp về cơ bản sẽ không tiếp xúc với môn Sâu bệnh hại này, nhà trường cũng sẽ không chuẩn bị sách giáo khoa riêng cho môn học tự chọn. Tề Ngọc Trân muốn mọi người biết các loại sâu bệnh, nên dự định vẽ chúng lên bảng.

Chủ yếu cần vẽ đơn giản, cô không thể dùng phấn vẽ chi tiết từng con sâu, chỉ định vẽ các đặc điểm chính của các loài sâu bệnh.

Có khi cô vẽ xấu cũng sẽ tạo ra hiệu ứng khác biệt cho lớp học.

Chồng cô biết cô dự định vẽ sâu bọ, đã chủ động nhận nhiệm vụ vẽ giúp.

Trời biết anh đã khổ sở thế nào khi nhìn vào hình ảnh sâu bệnh để luyện vẽ đơn giản, lý do nhận việc này chỉ là không muốn Ngọc Trân phải nhảy lên bục giảng để vẽ.

Nếu Ngọc Trân biết suy nghĩ của chồng, chắc chắn sẽ nhảy lên đánh anh một trận.

Cô không lùn!

Hoà Đô không phải là nơi của những người cao lớn, bảng đen có chiều cao vừa phải!

Cô chọn năm loại sâu bệnh hại lúa phổ biến, có hai loại sâu bám vào lá lúa, chồng cô đã vẽ cả lá lúa, trông rất sống động!

Cô vốn định vẽ đơn giản, không ngờ chồng cô lại vẽ giống hệt như trong hình.

Còn là dùng phấn để vẽ, không biết độ khó đã tăng lên bao nhiêu lần.

Sau khi vẽ xong năm loại sâu, Tống Tầm Chu tạm thời rời lớp học để rửa tay.

Dạy xong, họ sẽ đi tắm ở nhà tắm của trường, nếu không tắm được thì về nhà rửa mặt và gội đầu.

Cảm giác bụi phấn rơi lên người thật sự rất khó chịu.

Tống Tầm Chu trở lại và ngồi ở giữa hàng ghế đầu tiên, có thể nói là khu vực bị bụi phấn tấn công nhiều nhất.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 108



Ổn định vị trí, Tống Tầm Chu bắt đầu bận rộn với công việc của mình, anh học chương trình năm năm, năm nay chưa thể tốt nghiệp, nên vẫn còn nhiều nhiệm vụ học tập phải hoàn thành.

Ý của Ngọc Trân là khi vào lớp, hai người cố gắng không giao tiếp, giả vờ là quan hệ thầy trò bình thường.

Hai người ngồi xuống, dù rất gần nhau nhưng thực sự không có một chút giao tiếp nào.

Tề Ngọc Trân xem giáo án của mình, còn Tống Tầm Chu đang viết tài liệu.

Cho đến khi học sinh lục tục kéo đến, Tống Tầm Chu vẫn không thay đổi vị trí.

Anh không thích vị trí ngồi hiện tại lắm, nhưng vì giảng viên dạy là Ngọc Trân, là cô ấy, anh bỗng thích vị trí đang ngồi.

Chỗ của anh rất nổi bật, chỉ có lác đác vài sinh viên ngồi ở hàng ghế đầu, nhưng đều ngồi sát cửa sổ hoặc sát lối đi, hoàn toàn không ngồi ở giữa.

Trong tiết học đầu tiên, Tề Ngọc Trân không điểm danh, đến giờ là bắt đầu dạy.

Biết rõ mọi người sẽ không quá nhiệt tình với môn học tự chọn, cô liền hỏi các sinh viên bên dưới, có ai biết những con sâu được vẽ trên bảng là sâu gì không?

Trên bảng vẽ các loài sâu bệnh, mà không ghi chú tên.

Tề Ngọc Trân vừa hỏi xong đã định tự mình nói ra đáp án, không ngờ lại có sinh viên nhiệt tình trả lời câu hỏi.

Tiếng của sinh viên to hơn nhiều so với cô, cô nghe rất rõ, đợi đến khi các sinh viên yên tĩnh lại, Tề Ngọc Trân gật đầu xác nhận, cho biết câu trả lời là chính xác.

Chồng cô vẽ quá chi tiết, chỉ cần là sinh viên đã học qua về các loài sâu bệnh đều có thể nhận ra những loài sâu nào được vẽ trên bảng.

Vì có sinh viên sẵn sàng tương tác, Tề Ngọc Trân tiếp tục đặt ra vài câu hỏi nữa để mọi người trả lời.

Tống Tầm Chu cúi đầu nhìn tài liệu, trông có vẻ không chú ý lắng nghe, nhưng thực ra anh còn nghe kỹ hơn bất kỳ ai.

Phong cách dạy học của Ngọc Trân khiến anh nghĩ đến cô giáo mầm non dạy trẻ con tập nói và nhận biết chữ.

Anh không nhớ rõ về thời gian ở nhà trẻ mẫu giáo, bây giờ cảm thấy như mình đang ở mầm non.

Hỏi xong vài câu hỏi, Tề Ngọc Trân bắt đầu giới thiệu chi tiết về năm loài sâu bệnh sẽ giảng hôm nay.

Cô chuẩn bị rất kỹ lưỡng, đến mức có thể giảng mà không cần nhìn vào giáo án.

Kiến thức về sâu bệnh được cô trình bày một cách trôi chảy, cô chuyên nghiệp như một chuyên gia về sâu bệnh.

Có lẽ vì giọng nói và phong cách của cô rất được sinh viên yêu thích, trong lớp có nhiều sinh viên đặt câu hỏi, gồm cả nam lẫn nữ.

Tề Ngọc Trân đã chuẩn bị kỹ càng nên không bị sinh viên làm khó, cô dễ dàng trả lời chúng.

Một giờ trôi qua trong không khí thoải mái và vui vẻ.

Giờ học kết thúc, các sinh viên lần lượt rời khỏi lớp, Tống Tầm Chu chậm rãi rời đi theo đoàn, rồi đứng chờ cô ở hành lang tối.

Khi các sinh viên đã rời đi hết, anh mới quay lại lớp để giúp lau bảng.

Hai vợ chồng là người đi khỏi lớp cuối cùng, họ lau sạch bảng, tắt đèn, khóa cửa, rồi đi đến phòng tắm của trường để tắm.

Phòng tắm đóng cửa lúc mười giờ tối, bây giờ họ đến đó chắc chắn sẽ có chỗ.

Trên đường đi, Tề Ngọc Trân lo lắng:

“Suýt nữa không kịp giảng hết về năm loài sâu bệnh, may quá. Hình như em thấy thầy giám thị đứng ngoài cửa sổ hai phút, may mà buổi học đầu tiên có nhiều sinh viên, em thật sự sợ thầy giám thị vào kiểm tra danh sách.”

Lúc giảng bài cô rất bình tĩnh, nhưng sau giờ học lại không được như vậy nữa.

Môn học tự chọn cũng tính điểm, cần phải điểm danh, cô không muốn lãng phí thời gian điểm danh, lần sau sẽ chuẩn bị danh sách để sinh viên ký tên.

“Anh nghe em giảng bài thấy thế nào? Cảm nhận thật lòng nhé, không được nói dối em.” Tề Ngọc Trân không quên hỏi cảm nhận của chồng.

Cô tự cảm thấy mình giảng rất tốt, nhưng không biết sinh viên nghĩ gì.

Tống Tầm Chu định khen Ngọc Trân vài câu, nhưng Ngọc Trân đã chặn lời anh, anh đành nói ra cảm nhận thật lòng, giống như cô giáo mầm non dạy trẻ nói chuyện và nhận biết chữ.

Đây không phải là lời khen ngợi tốt đối với Tề Ngọc Trân:

“Lần sau em sẽ nói chuyện cứng rắn hơn, như vậy mới có khí thế của một giảng viên.”

Ý của chồng là cách dạy của cô có chút trẻ con đúng không?

Tống Tầm Chu:

“Em hiểu lầm rồi, anh thấy phong cách giảng dạy hiện tại của em rất tốt, sinh động và thú vị, sinh viên đặt câu hỏi cũng rất nhiệt tình, anh nói cô giáo mầm non là muốn miêu tả em rất kiên nhẫn.”

Những lời này khiến Tề Ngọc Trân lấy lại tự tin:

“Em đã tìm được phong cách giảng dạy của mình rồi, tin rằng học kỳ tới khi dạy ban ngày em sẽ không căng thẳng nữa!”

Thực tế chứng minh, lúc căng thẳng vẫn sẽ căng thẳng, sau khi hoàn thành một học kỳ giảng dạy môn tự chọn, và bận rộn với công việc tốt nghiệp, đến kỳ thi viết và phỏng vấn đầu tháng tám, cô vẫn lo lắng.

Môn chuyên ngành mà Tề Ngọc Trân được phân công là Sinh thái Nông nghiệp học, không phải Sâu bệnh hại, khái niệm còn trừu tượng hơn Sâu bệnh hại, may mắn không phải là môn quá triết lý và sâu xa.

Hoàn thành công việc tốt nghiệp, cô bắt đầu tập trung nghiên cứu Sinh thái Nông nghiệp học, chuẩn bị trong hơn một tháng, không chỉ thuộc mà gần như học thuộc lòng cả cuốn sách.

Bài thi viết diễn ra vào buổi sáng, còn phỏng vấn vào buổi chiều. Sáng hôm thi viết, Tề Ngọc Trân ăn mặc khá thoải mái, còn buổi chiều cô ăn mặc gọn gàng và chững chạc hơn, cô cố ý nhờ chồng búi tóc giúp để trông có phong thái của một giảng viên.

Buổi sáng vợ thi viết, Tống Tầm Chu đợi ở dưới lầu, chiều thi phỏng vấn thì anh đứng chờ cùng các thầy cô khác cũng tham gia buổi thi ở hành lang.

Hòa vào nhóm người đó, tuy anh vẫn cao chốt vót, nhưng dù sao cũng đỡ hơn việc đứng một mình chờ ngoài hành lang.

Lúc đầu, hành lang có tiếng người nói chuyện, những người quen biết nhau trò chuyện không dừng, đến khi bắt đầu phỏng vấn bên trong, tất cả đều giữ im lặng.

Tề Ngọc Trân vừa vào lớp đã viết tên khóa học và họ của mình lên bảng.

Cô viết chữ rất đẹp, vì khi dạy môn tự chọn, cô thường đến lớp sớm để luyện chữ viết phấn, hôm nay nhất định phải thể hiện khả năng này.

Chỉ có vài chữ, Tề Ngọc Trân nhanh chóng viết xong, cô giới thiệu ngắn gọn về bản thân trước các “sinh viên” dưới lớp, rồi bắt đầu bài giảng.

Cô cũng khá bạo dạn, do đã quen dùng câu hỏi để dẫn dắt nội dung bài giảng, nên cô đặt câu hỏi cho bảy, tám giảng viên đang ngồi phía dưới.

Thật bất ngờ khi có giảng viên nhiệt tình trả lời, người trả lời chính là thầy giáo đã từng dạy chuyên ngành cho Tề Ngọc Trân.

Trước đó, Tề Ngọc Trân không biết ai sẽ chấm điểm, khi thấy thầy của mình ngồi trong ban giám khảo, cô không thể nói rằng mình không căng thẳng, may mắn thầy đã hợp tác.

Thời gian phỏng vấn của một giảng viên mới được giới hạn trong mười lăm phút, có lẽ do Tề Ngọc Trân giảng quá mượt mà, nên các giảng viên khác lần lượt đặt câu hỏi cho cô, một số câu hỏi liên quan đến nội dung môn Sinh thái Nông nghiệp học, một số lại vượt khỏi chương trình, liên quan đến các môn học khác.

May mắn thay, đều là các môn thuộc chuyên ngành Nông học, chỉ cần không phải môn Cơ khí Nông nghiệp, Tề Ngọc Trân đều có thể trả lời vài câu, thậm chí khi thầy cô hỏi về công việc thực tế ở đồng ruộng, cô cũng không bị làm khó, cô trực tiếp lấy ví dụ từ quê mình.

Cô không nghĩ rằng kinh nghiệm trồng ngô và khoai lang của mình ở đại học có thể đáp ứng được các câu hỏi của thầy cô.

Gần hai mươi phút sau, giám khảo chính gật đầu, thông báo cô có thể rời đi, chuyển sang người tiếp theo.

Tề Ngọc Trân cúi chào các thầy cô, sau đó rời khỏi lớp.

Khi bước ra khỏi lớp, cô mới đặt tay lên ngực, cơn căng thẳng chậm rãi trở lại.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 109



Tống Tầm Chu nắm tay vợ, không quan tâm tay cô có dính phấn:

“Chiều nay không có việc gì nữa, về nhà ngủ một giấc nhé.”

Tối qua vì lo lắng cho buổi thi viết và phỏng vấn hôm nay, Ngọc Trân đã thức trắng đêm.

Cô thật sự là một người rất mâu thuẫn, trong lúc thi rõ bình tĩnh, ngay cả phỏng vấn cũng nói năng chẳng lắp bắp hay lúng túng.

Anh đã nghe cô giảng bài nhiều lần, nội dung phỏng vấn hôm nay cũng đã nghe trước, nội dung bài giảng rất có lý, một số kiến thức sách giáo khoa còn được minh họa bằng các ví dụ thú vị để sinh viên nhớ lâu.

Cô chỉ là người mới trong ngành giáo dục, hiện tại có thể thể hiện như một giảng viên đã có hai, ba chục năm kinh nghiệm, hoàn toàn nhờ vào nỗ lực trước đó.

Ở nhà, cô thậm chí không đọc báo, tin tức quan trọng đều do anh đọc cho cô nghe, còn cô thì chăm chỉ đọc tất cả các sách chuyên ngành, thỉnh thoảng còn đến thư viện trường ngồi đọc sách cả buổi.

Chuyện tốt là, học kỳ cuối năm tư rất nhàn, ngoài môn tự chọn không còn gì khác, giúp cô có đủ thời gian rảnh “đọc nhiều sách vở”.

Tề Ngọc Trân đi một đoạn đường mới cảm thấy nhẹ nhõm:

“Có vẻ em hơi mệt rồi, về nhà ngủ một giấc, tối còn được ăn cá kho, tuyệt quá!”

Chồng cô định nấu cho cô vào buổi trưa, nhưng cô nhất quyết muốn để tối mới ăn.

Phỏng vấn xong mới có thể ăn mừng hoặc an ủi tâm hồn mình.

May là không cần an ủi, mọi thứ đều suôn sẻ.

Tống Tầm Chu:

“Hôm nay anh sẽ chọn cho em một con cá béo, ăn thỏa thích.”

Nếu không phải vì ở ngoài không tiện, Tề Ngọc Trân có thể đã ôm chầm lấy chồng mà hôn ngay lập tức.

Cô thật sự yêu anh cực kỳ!

"Ôi chao, đây là cái gì vậy?" Dân làng vây quanh.

Nhìn thấy Tề Ngọc Liên bước xuống từ ghế phụ xe tải nhỏ, mọi người nhìn người quen rồi hỏi cô ấy có chuyện gì xảy ra.

Tề Ngọc Liên tốt nghiệp chưa đầy hai năm, sau khi tốt nghiệp được phân công làm việc ở Cục thủy điện tỉnh, cũng được coi là nhân vật nổi tiếng trong làng.

Hôm nay về nhà không phải ý của cô ấy, mà là ý của chị gái, chị gái qua quan hệ mua một chiếc máy gặt, máy gặt chạy bằng dầu diesel, nhờ cô ấy "hộ tống" về nhà.

Máy gặt được sản xuất bởi Nhà máy chế tạo cơ khí nông nghiệp Hoa Đô, nhưng không được chuyển trực tiếp từ Hoa Đô về.

Sở Nông nghiệp tỉnh đã mua nó từ Hoa Đô, hiện nay mua một lô máy mới, còn máy cũ chuẩn bị bán ra, hiện nay cải cách mở cửa đang diễn ra sôi nổi, đã có người tư nhân bắt đầu kinh doanh, tư nhân mua máy nông nghiệp cũ và còn là máy móc thanh lý của các ngành liên quan nên mua không vi phạm pháp luật, có thể sử dụng công khai.

Tề Ngọc Liên giới thiệu với mọi người rằng đó là máy gặt mà chị gái nhờ quan hệ mua về, đúng lúc gia đình họ nhận thầu ruộng cần gặt, chị gái đặc biệt dặn dùng máy gặt mới mua về để gặt thử.

Nghe có người dân làng nói cũng muốn cho nhà họ dùng, Tề Ngọc Liên đã đi làm, tính tình cứng rắn hơn nhiều, thẳng thắn nói muốn dùng cũng được nhưng phải trả tiền, tiền dầu diesel và hao mòn máy móc.

Dù sao bây giờ thôn đã thực hiện giao khoán đến hộ, cha không còn là đại đội trưởng, cũng không có ý định làm trưởng thôn, không có nghĩa vụ gì giúp đỡ dân làng.

Đừng lấy lý do họ hàng làng xóm để móc nối quan hệ, máy nông nghiệp mà chị gái mua vào không rẻ, nghe nói còn phải nhờ một người bạn học cũ giúp đỡ.

Người bạn học cũ mà Tề Ngọc Trân nhắc đến là Phạm Cường Thắng, cô gái duy nhất trong lớp Cơ khí nông nghiệp khóa này.

Sau khi tốt nghiệp, Phạm Cường Thắng được phân công đến Cục Cơ khí nông nghiệp, cũng tham gia công việc thiết kế và chế tạo máy nông nghiệp, về mặt máy nông nghiệp mối quan hệ thực sự khá rộng, đã cung cấp cho Tề Ngọc Trân không ít tin tức về máy nông nghiệp.

Hè năm nay, Tề Ngọc Trân về quê, lúc đó máy nông nghiệp còn chưa về, ba tháng sau, cuối cùng máy nông nghiệp cũng được gửi đi, nhưng bản thân cô không thể về được vì phải đi học, chỉ có thể nhờ em gái kiểm tra máy nông nghiệp rồi hộ tống về nhà.

Máy nông nghiệp phải được kiểm tra trước khi gửi đi, nếu không giống như bỏ tiền mua rác.

Chờ đến khi chị dâu hai Phán Ni ôm con đến, Tề Ngọc Liên mới gọi mọi người nhường đường, máy gặt phải được đưa ra ruộng.

Tài xế là người của Cục Cơ khí ông nghiệp, Tề Ngọc Liên đã trả cả tiền vận chuyển, nên đương nhiên anh ta phải có nghĩa vụ ở lại hướng dẫn mọi người cách sử dụng rồi mới rời đi.

Bây giờ thị trấn đã có xe khách, có đường lớn, trong thôn cũng có đường lớn rộng rãi, Tề Ngọc Liên lại ngồi vào ghế phụ, nói với tài xế xe nên đi đến đâu.

Nhiều dân làng đi theo sau xe tải nhỏ, muốn xem xe tải nhỏ hoạt động như thế nào.

Vợ chồng Tề Hồng Quân và Viên Tú Thải cùng con trai và con dâu đều đang chờ ở ruộng nhà mình, tháng tám Ngọc Trân đã nói về việc mua máy nông nghiệp cho gia đình.

Lúc đó vợ chồng hai người đều phản đối, họ chưa già đến mức không thể làm việc được, con trai và con dâu đều đang ở độ tuổi sung sức, hoàn toàn không cần phải tốn nhiều tiền mua máy.

Hai anh em Tề Đào Thanh và Tề Đào Minh đều đã lấy vợ, Tề Đào Thanh đã có con, vợ Tề Đào Minh cũng đang mang thai, hai người đều đã hoặc sắp làm ba nhưng lại không dám nói ra ý kiến phản đối trước mặt ba mẹ.

Trong lòng họ hy vọng có một chiếc máy nông nghiệp tiết kiệm sức lao động, nhưng không mạnh mẽ bằng chị gái và em gái đã tốt nghiệp và đi làm, dù sao chị và em gái đều đã chuyển ra ngoài, họ không có ý định đi xa nên chỉ thể nghe theo lời ba mẹ.

Việc thuyết phục ba mẹ được giao cho chị gái, lời nói của chị gái quả nhiên có tác dụng, sau ba bốn ngày nói chuyện, có cả sự thuyết phục của anh rể, ba mẹ cuối cùng cũng đồng ý.

Có thể thấy trong lòng họ vẫn không thoải mái, sau khi chị gái và anh rể trở về Hoa Đô, mẹ đã phàn nàn rất nhiều.

Bà ấy phàn nàn rằng có tiền thì nên bồi bổ cơ thể, mua máy nông nghiệp làm gì cho phí tiền.

Phàn nàn thì phàn nàn nhưng khi biết hôm nay máy nông nghiệp sẽ đến, tất cả mọi người đều đợi ở ruộng, nhưng chỉ có Phàn Ni vẫn không thể đợi được, cô ấy ôm con đi ra đầu thôn chờ đợi.

Chưa đến đầu thôn đã thấy em gái bị dân làng vây quanh, bên cạnh còn có một chiếc xe lớn.

Ở tỉnh chiếc xe thật sự chỉ coi là xe tải nhỏ, mọi người chưa từng nhìn thấy, nên cho rằng đó là xe lớn.

Tất cả đều rất hiếu kỳ.

Ruộng đã được tưới nước từ vài ngày trước, chờ hôm nay máy đến để thử nghiệm hiệu quả thu hoạch.

Hai anh em thấy xe đi đến, liền vội vàng qua giúp tài xế dời máy nông nghiệp.

Máy nông nghiệp không quá nhỏ cũng không quá lớn, là kiểu đẩy tay, có hai bánh xe, độ cao tay đẩy ngang eo phụ nữ.

Người thợ muốn hướng dẫn hai anh em cách sử dụng, hai anh em liền gọi ba đến học.

Ba học xong rồi sẽ dạy lại cho họ.

Về việc trồng trọt, ba biết nhiều hơn họ.

Vợ chồng Tề Hồng Quân và Viên Tú Thải cùng nhau đến, Viên Tú Thải không nhịn được nhắc nhở hai người con trai, đã lớn tuổi rồi mà như trẻ con chỉ biết gọi ba mẹ.

Ai học cũng được, người thợ rất kiên nhẫn, Tề Hồng Quân đến, anh ta dạy cách sử dụng cho ông ấy.

Đầu tiên là tự mình làm mẫu rồi để Tề Hồng Quân thử.

Tề Hồng Quân thử thấy thu hoạch quả thật tiết kiệm không ít sức lực.

Hai người con trai thấy vậy thì hào hứng, lần này không còn sợ hãi nữa, muốn tự tay thử xem.

Tề Hồng Quân nhường chỗ cho con trai, hỏi thợ thêm vài câu hỏi.

Người thợ đi theo tốc độ của máy nông nghiệp, vừa đi vừa trả lời câu hỏi.
 
Back
Top Bottom