Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 80



Tiệc cưới của em trai thứ hai kết thúc không bao lâu, Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu phải lên đường trở về Hoa Đô.

Vào đêm trước khi rời đi, Tề Ngọc Trân đã trò chuyện rất lâu với em gái và Phán Nhi.

Lần chia tay này, cả nhà dậy sớm để tiễn họ đến hợp tác xã giống như lần trước.

Khác biệt là lần này tiễn cặp vợ chồng họ còn có thêm Phán Nhi.

Đến nơi, Tề Ngọc Trân vẫn như cũ, ôm từng người trong gia đình, bao gồm cả Phán Nhi.

Ôm xong, cô rời đi mà không quay đầu lại.

Hai vợ chồng đi được một dặm, cô ấy mới mở miệng:

“Tầm Chu, em cảm thấy mình mạnh mẽ hơn nhiều rồi, lần này chỉ thấy mũi cay cay, không rơi nước mắt.”

“Ngọc Trân của chúng ta thực sự mạnh mẽ hơn nhiều rồi, nhưng không cần quá kiên cường như vậy.”

“Em không kiên cường, em sẽ khóc khi về đến Hoa Đô.” Nghĩ đến việc chia tay một năm, tâm trạng Tề Ngọc Trân rất chua xót.

Tống Tầm Chu:

“Chiều mai về đến Hoa Đô, chúng ta đi xem cây ngô đi?”

“Anh không nói thì em cũng suýt quên cây ngô, điểm thi của em!” Nghe đến ngô, tâm trạng buồn bã vì chia tay của Tề Ngọc Trân giảm đi không ít.

Cô muốn nhanh chóng trở về Hoa Đô, để xem cây ngô!

Điểm tổng hợp trong kỳ thi cuối kỳ của cô xếp hạng nhất toàn lớp, mặc dù điểm môn thực hành không ảnh hưởng đến điểm tổng, mà chỉ đánh giá xuất sắc, tốt, đạt, không đạt, tuy vậy cô cũng không muốn mình có điểm không đạt hoặc đạt, dù sao phải là tốt.

Chồng cô cũng đứng đầu lớp, điểm cuối kỳ có, cô đặc biệt nói với bố mẹ chồng, bố mẹ chồng khen cô rất nhiều, không hề nhắc đến Tầm Chu, cô chờ đợi mãi, không chờ được bố mẹ chồng khen Tầm Chu, chủ động đề nghị để bố mẹ chồng khen anh.

Vì là yêu cầu của cô, bố mẹ chồng miễn cưỡng khen Tầm Chu vài câu.

Có thể thấy rõ bố mẹ chồng thực sự không cảm thấy việc con trai lớn đứng nhất có gì đáng khen ngợi.

Bản thân Tống Tầm Chu không để ý, thấy bố mẹ khen mình khó khăn đến thế, còn mong họ đừng làm khó mình nữa.

À đâu, là mong Ngọc Trân đừng làm khó họ nữa.

Về quê, Tề Ngọc Trân cũng kể với bố mẹ mình về việc thi cuối kỳ đứng nhất ở đại học.

Cô chẳng thích khoe khoang khắp nơi, nhưng không có nghĩa là cô hoàn toàn không thích, đôi khi có thể "khoe kín đáo" một chút, để bố mẹ cảm thấy tự hào về cô.

Tống Tầm Chu:

“Hy vọng Ngọc Trân nhà mình có được thành tích tốt, thành tích tốt còn có nghĩa là thu hoạch được nhiều bắp ngô, không phải em từng nói ước chừng mỗi người có thể được ba bốn bắp, nếu mọi thứ suôn sẻ, mỗi người lấy mười mấy bắp cũng không vấn đề gì."

Anh đã từng thấy cây ngô của lớp Ngọc Trân, trồng không nhiều, nhưng cũng không ít, mỗi nhóm có khoảng một, hai trăm cây.

"Phải đấy, Niệm Niệm còn nói cô ấy không ăn, muốn mang đi bán, học kỳ sau trường chúng ta sẽ có hội chợ trường học, học sinh có thể mang nông sản mình trồng đến hội chợ bán." Cô giúp giảng viên, nên biết được một số hoạt động của trường.

Là học sinh của khóa đầu tiên sau khi khôi phục kỳ thi đại học, số lượng sinh viên hạn chế, đến khóa hai trường đã tăng cường tuyển sinh, thêm vào đó, nông sản trong kỳ học đầu tiên không tốt, kỳ sau số lượng học sinh tăng lên, nông sản tốt hơn, hội chợ trường học có thể hoạt động.

"Em có bán ngô không?" Tống Tầm Chu khá hứng thú với hội chợ trường học.

Tề Ngọc Trân:

“Không bán, em muốn để dành ăn, thu hoạch tốt còn có thể gửi cho bố mẹ và cô chú, nếu không nhiều thì chúng ta tự giữ lại, vài bắp ngô bán không được bao nhiêu tiền."

"Hội chợ mở vào ngày nghỉ à?"

"Chiều thứ Tư và cả ngày nghỉ, chiều thứ Tư được nghỉ chung, toàn bộ khoa đều không có lớp học."

Tống Tầm Chu:

“Có cần thẻ học sinh không?"

"Không cần, rau có hạn, không kiếm được bao nhiêu tiền, địa điểm đặt bên ngoài trường, chủ yếu là kiếm tiền của cư dân xung quanh, không kiếm tiền của sinh viên, bán được là tốt rồi, anh muốn đến trường em mua rau à?"

"Được không? Chiều thứ tư đi thì chắc anh không mua được rau tươi, chúng ta có thể đi dạo vào sáng ngày nghỉ."

Kỳ sau anh không có lớp buổi tối, nhưng vẫn phải tắm ở nhà tắm trường, nhanh nhất cũng sáu giờ mới đến trường Ngọc Trân được.

"Chắc chắn được, sáng thứ Tư hết giờ học, em đi dạo hội chợ, rau nào muốn ăn thì mua, dù sao cũng không tốn bao nhiêu tiền." Cô cũng mong chờ hội chợ trường học.

Ngày cuối cùng của tháng Tám, Tống Lan Hinh đến tìm chị dâu.

Hôm Tề Ngọc Trân trở về Hoa Đô, cổng nhà chồng còn chưa mở, cô đã lật xem hộp thư, xem có giấy nhắn nào từ người thân để lại không.

Trước khi rời Hoa Đô, mấy nhà tụ tập nhỏ, cô đã nói với bố mẹ chồng, cô chú, có việc tìm họ có thể để lại giấy nhắn trong hộp thư, họ về Hoa Đô sẽ xem.

Trong hộp thư quả nhiên có giấy nhắn, là của em chồng, nói rằng ngày cuối cùng của tháng Tám, mười giờ sáng sẽ đến tìm chị dâu trò chuyện, tiện ăn bữa trưa.

Tống Lan Hinh đến đúng giờ, nhìn thấy anh trai, liền nói anh trai đến quê vợ, tâm hồn chắc chắn đã được thanh lọc.

Tề Ngọc Trân nhìn chồng, không thấy gì:

“Ý em là anh ấy bị rám nắng một chút hả?"

"Chị dâu, thanh lọc tâm hồn và bị rám nắng đâu có liên quan, anh trai em bị rám nắng một chút còn nam tính hơn, em nói là nét mặt anh sáng sủa hơn nhiều, học kỳ trước người anh ấy lúc nào cũng tỏa ra luồng khí u ám, chị dâu không nhận ra sao?"

"Tống Lan Hinh." Tống Tầm Chu nghe em gái nói, nét mặt vừa sáng sủa liền trở nên cau có.

Không biết khi nào em gái mới bỏ được tật xấu nói không suy nghĩ.

Tống Lan Hinh:

“Em đâu có nói sai, trước đây mặt anh chỉ thiếu chữ "Phiền thật đấy, hủy diệt đi" nữa thôi, chị dâu, chị xem, chị xem biểu cảm của anh ấy bây giờ, không phải giống hệt lời em nói à?"

Tề Ngọc Trân nghe lời quay đầu nhìn mặt chồng, chồng cô không cho cô thấy, nói là đi rửa rau chuẩn bị bữa trưa.

Cô không cố chấp nhìn biểu cảm của chồng, còn có vẻ mặt nào của anh cô chưa thấy nữa cơ?

Qua lời của em chồng, cô cũng nhận ra:

“Có vẻ là vậy, trước đây mỗi ngày sau khi xong lớp buổi tối, anh ấy có hơi mệt mỏi, còn mệt hơn làm việc cả ngày, làm việc là mệt thể xác, học là mệt cả thể xác và tinh thần."

Tống Lan Hinh:

“Vâng, cả người trông u ám lắm."

"Tống Lan Hinh, còn muốn ăn trưa không?" Tống Tầm Chu cảnh cáo em gái.

"Chị dâu, chúng ta nói nhỏ thôi, anh trai cứ làm phiền tụi mình ý, phiền ghê."

"Được rồi, chúng ta nói nhỏ tiếng, đừng để anh trai em nghe thấy... hay là chúng ta vào phòng sách nói chuyện đi, nói nhỏ trong phòng khách thật khó chịu."

"Em cũng thấy vậy, nói chuyện dưới mắt anh khó chịu quá, nói gì cũng bị đe dọa, chị dâu, chị nhìn rõ cái nết của anh trai em rồi chứ?"

Tề Ngọc Trân biết nếu cứ tiếp tục thế này, quan hệ giữa anh em họ sẽ càng tồi tệ hơn, cô bảo em chồng vào phòng sách trước, cô sẽ nói chuyện với chồng vài câu, sau đó sẽ vào sau.

Cô vào bếp, đứng trước mặt chồng:

“Anh xem, chính vì thế này mà Lan Hinh ngày càng ghét anh đấy."

Em gái chỉ đang đùa thôi mà?

"Chỉ là lỗi của anh hả?" Tống Tầm Chu giọng điệu bình thản, nghe như một câu hỏi vu vơ.

Ai biết trong lòng anh có thực sự bình thản như vẻ ngoài không.

"Cái gì mà chỉ có lỗi của anh?" Tề Ngọc Trân hỏi ngược lại.

Cô biết trong lòng chồng không bình thản như vẻ ngoài.

Tống Tầm Chu không nói gì nữa.

Tề Ngọc Trân:

“Anh không hề sai, em gái đề cập chủ đề khác, anh sẽ không có phản ứng lớn như vậy, chỉ lúc nói đến anh, anh mới không vui, tức giận vì cô ấy nói lung tung. Em ở giữa cảm thấy khó xử, anh phải biết rằng, lòng em luôn hướng về anh, anh đừng giận dỗi khi chúng em nói chuyện riêng với nhau nữa, được không?"

Cô cảm thấy em chồng đang đùa vui thôi, nhưng chồng không thích những lời đùa như vậy, anh em họ thực sự không hòa thuận, không phải chỉ là chẳng ưa nhau và trêu chọc như anh chị em bình thường khác.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 81



Cô không thể giải quyết mâu thuẫn giữa họ, chỉ có thể cố gắng làm dịu cả hai bên.

Năng lực có hạn mà.

Không thể hoàn toàn hóa giải mâu thuẫn, nên cô không làm, chỉ cần làm dịu cả hai bên là đủ.

"Vừa rồi anh suýt nữa tức giận thật sự, giận vì em nghĩ đó chỉ là lỗi của anh." Lần đầu tiên trong đời Tống Tầm Chu cảm thấy ấm ức.

Suýt nữa nghĩ rằng Ngọc Trân đứng về phía em gái.

Dù sao, anh cũng mong Ngọc Trân luôn đứng về phía anh.

"Không phải lỗi của anh, là lỗi của Lan Hinh. Nhưng lần sau anh đừng cắt ngang chúng em nói chuyện, được không? Ngồi yên lặng nghe, em không muốn phải nói thầm sau lưng anh, không muốn mỗi lần Lan Hinh đi rồi mới kể lại cho anh nghe, em muốn anh nghe trực tiếp."

Cô vẫn hy vọng anh em họ có thể hòa thuận hơn, đừng có thù hận sâu sắc gì.

"Có đôi lần anh nói không suy nghĩ, sau này sẽ chú ý hơn. Nó nói đúng một chuyện, học kỳ trước anh thực sự có hơi u ám, từ khi về quê tâm trạng anh đã tốt lên nhiều." Điều này chẳng có gì khó để thừa nhận.

Tề Ngọc Trân lập tức nở nụ cười:

“Đúng nhỉ, tuy quê em không tiện nghi, hàng ngày làm nông cũng rất mệt, nhưng phong cảnh đẹp, chẳng có nhiều áp lực, mùa hè này về không cần làm việc nặng, tâm trạng thoải mái hơn nhiều."

Cô rất thích quê mình, nghe chồng nói rằng ở quê cô một tháng tâm trạng anh tốt hơn, cô không kìm được mà vui vẻ.

Tống Tầm Chu ánh mắt dịu dàng:

“Em vào phòng sách nói chuyện đi, trưa anh sẽ gọi hai người ra ăn cơm."

Tề Ngọc Trân:

“Buổi trưa hôm nay không thể nấu ăn cùng anh, vất vả cho anh rồi."

"Không sao, không vất vả, mau đi đi."

"Dạ!"

Tề Ngọc Trân tâm trạng vui vẻ, gần đến cửa phòng sách mới dùng tay xoa má, giấu đi vẻ mặt vui vẻ của mình.

Vào phòng sách, cô ngồi bên cạnh em chồng:

“Chị đã nói chuyện với anh trai em rồi, bảo anh ấy đừng phá đám nữa, em đâu có nói gì xấu, có cần nghiêm trọng hóa vấn đề không?"

Trước mặt em chồng, cô hoàn toàn đổi sắc mặt.

Tống Lan Hinh nghe lời chị dâu, rất đồng tình:

“Anh ấy toàn làm người khác cụt hứng!"

Tề Ngọc Trân và em chồng trò chuyện khá lâu. Từ lời kể của em chồng, cô biết được rằng cô ấy sẽ tham gia kỳ thi đại học vào năm sau, kỳ nghỉ hè năm nay không có nhiều ngày nghỉ. Gia đình họ đã sống ở nhà máy đó mười năm, bây giờ quay lại chỗ ở gần trường đại học Hoa Đô, coi như bắt đầu cuộc sống mới.

Ba mẹ đi làm, em trai đi học, anh trai và chị dâu về quê, chỉ có em chồng ở nhà một mình đến phát chán. Một ngày nọ, cô ấy không chịu nổi nữa, nên để lại một mẩu giấy trong hộp thư của anh trai và chị dâu, nói rằng sẽ đến tìm chị dâu trò chuyện và nhân tiện ăn ké bữa trưa.

Theo Tề Ngọc Trân, cô em chồng này tâm địa không xấu, cô vẫn hoan nghênh em chồng thỉnh thoảng đến chơi.

"Khi nghỉ đông, chị sẽ đến tìm em để cắt giấy và dán hoa cửa sổ, đón Tết dán lên nhà. Nhà anh chị thuê nên không thể dán gì cả, chủ nhà yêu cầu nhiều lắm, bọn chị chỉ dán giấy chống dầu lên tường bếp, cái này không dán không được, nấu ăn xong vẫn phải lau bếp ngay để tránh tích tụ dầu mỡ."

"Nghỉ đông năm nay, cả nhà chúng ta chắc sẽ về ở ngôi nhà cũ. Ba mẹ nói rằng bận rộn cả năm xong, kỳ nghỉ đông sẽ nghỉ ngơi thật tốt, lúc đó chúng ta có thể về ngôi nhà cũ để cắt hoa cửa sổ, ở đó có thể dán bất cứ chỗ nào."

Tề Ngọc Trân lần đầu nghe nói kỳ nghỉ đông sẽ ở ngôi nhà cũ, liền hỏi thêm chi tiết.

Hóa ra ngôi nhà cũ mà em chồng nói không phải là nhà của ông bà nội, nhưng cũng ở gần nhà ông bà.

Chồng cô đã từng nói với cô về ngôi nhà của gia đình, không phải nhà mà đơn vị phân cho, là nhà riêng của ba mẹ.

Ngoài ba mẹ, hai người nhà cô chú cũng sẽ về ở đó trong kỳ nghỉ đông, vì họ cũng có nhà ở đó. Nhà ba anh chị em họ liền kề nhau, từ khi họ còn rất nhỏ, những ngôi nhà đã được xây xong, tuổi của nhà gần bằng tuổi của họ.

Cả gia đình đã lâu lắm rồi không có dịp tụ họp đầy đủ, Tết này dự định sẽ dành nhiều thời gian ở bên ba mẹ. Trải qua nhiều năm như vậy, họ hiểu rằng không thể chỉ chú trọng vào công việc, mà còn phải dành thời gian cho ba mẹ.

Ai biết sau này liệu có xảy ra chuyện gì khiến gia đình chia cắt nhiều năm không thể gặp nhau. Đôi khi, một lần chia tay là mãi mãi.

Hai người đang nói chuyện thì Tống Tầm Chu đến gọi ăn trưa. Tống Lan Hinh ăn cơm anh trai nấu, không nói xấu anh nữa. Em gái không nói xấu, Tống Tầm Chu cũng im lặng, hai anh em ăn xong bữa trưa trong yên bình.

Sau bữa trưa, Tống Lan Hinh thỏa mãn về nhà.

Tề Ngọc Trân cùng chồng dọn dẹp bát đĩa, nhắc đến chuyện nghỉ đông về ngôi nhà cũ.

Tống Tầm Chu nghe xong không ngạc nhiên.

Anh không biết trước nhưng đã đoán được.

"Chúng ta sẽ cùng ba mẹ và Lan Hinh về nhà cũ à?" Tề Ngọc Trân hỏi ý chồng.

Kỳ nghỉ đông ở đại học không có nhiều bài tập cần hoàn thành, đi cùng ba mẹ và em chồng dường như không vấn đề gì.

Chỉ có em chồng có thể phải ở lại trường học để chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Em chồng và em gái của cô, Ngọc Liên, đều là thí sinh cùng khóa. Trường của em gái nghỉ nhiều hơn vài ngày, nghỉ hè cũng gần một tháng, tính cả kỳ nghỉ thu hoạch hè.

Em chồng là người địa phương Hoa Đô, ba đời trong nhà không có ai là nông dân, ngoại trừ cô chị dâu này, chẳng có kỳ nghỉ thu hoạch hè hay thu gì cả, chỉ cần yên tâm chuẩn bị thi cử.

Không biết em chồng nghỉ đông được mấy ngày.

Tống Tầm Chu:

“Đợi đến khi Tầm Kỳ nghỉ đông, chúng ta sẽ đưa nó cùng về nhà cũ."

Anh không lớn lên bên ông bà nội nên tình cảm chẳng sâu đậm. Thêm một cô em gái suốt ngày ríu rít không ngừng, cứ kéo chị dâu trò chuyện, anh không muốn vừa nghỉ đông đã về nhà cũ.

Anh muốn cùng Ngọc Trân ở nhà riêng vài ngày, vì về nhà cũ, anh sẽ ít có cơ hội trò chuyện riêng với cô.

Về nhà cũ, Ngọc Trân không còn là của riêng anh, mà là của cả gia đình.

Tề Ngọc Trân không có ý kiến:

“Được rồi, Tầm Kỳ học ở trường cấp ba gần nhà chúng ta, lúc đó sẽ hỏi xem em ấy nghỉ đông bao lâu. Nếu không quá ngắn, chúng ta sẽ đợi em ấy cùng về nhà cũ."

Sau khai giảng, làng đại học náo nhiệt hơn. Năm nay, tân sinh viên chủ yếu là học sinh tầm 18-19 tuổi, độ tuổi của sinh viên không chênh lệch nhiều như khóa của Tề Ngọc Trân.

Trường đón những luồng sinh khí mới, Tề Ngọc Trân và bạn bè cũng lên lớp, trở thành đàn chị.

"Tấm biển lớn thế này, chắc sẽ không có tân sinh viên nào trộm ngô của chúng ta chứ?" Du Niệm nhìn tấm biển.

Trên đó viết "Cảnh báo", cảnh báo không được trộm cây trồng trong ruộng.

Đây đều là thành quả lao động chăm chỉ của họ, nếu không có gì bất ngờ, ngô có thể thu hoạch vào tháng Mười.

Tề Ngọc Trân:

“Nếu có người thực sự muốn trộm, họ sẽ không để ý đến tấm biển của chúng ta. Tuy nhiên, có một tấm biển cũng có thể giúp tân sinh viên tránh xa, thông thường tân sinh viên sẽ không đi đến chỗ này. Làm một tấm biển chủ yếu để chúng ta yên tâm thôi."

Tấm biển được các thành viên trong nhóm cùng làm. Một số thành viên tìm vật liệu, một số thành viên viết chữ, hai người bọn cô được phân công đến đặt tấm biển.

Du Niệm:

“Tại sao tôi lại nhớ cảm giác thưa thớt ít người của học kỳ trước nhỉ?"

Chưa đến một tuần khai giảng, cô ấy đã nhớ đến học kỳ trước rồi.

"Học kỳ trước có lẽ những nơi khác ít người, nhưng thư viện thì không. Tôi nghe đồn sắp xây thư viện mới." Tề Ngọc Trân cảm thấy trường học náo nhiệt hơn là điều tốt, chỉ là buổi chiều có thể sẽ có nhiều người tắm hơn.

Không sao, vé tắm của trường phải mua, không phải sinh viên nào cũng có đủ tiền để tắm hàng ngày hay tắm cách hai ba ngày một lần. Cạnh tranh phòng tắm không gay gắt.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 82



"Nếu cậu nghe đồn thì chắc chắn là thật, cậu còn làm việc ở thư viện mà." Du Niệm hoàn toàn không nghi ngờ tính chính xác của thông tin.

Tề Ngọc Trân đã xem qua các công việc làm thêm trước khi khai giảng, thấy thư viện có vị trí tuyển dụng, cô lập tức đăng ký phỏng vấn ngay khi khai giảng và đã thành công. Mỗi chiều thứ Tư cô sẽ đến thư viện làm việc.

Tuần này cô đã đi làm, cảm thấy khá ổn.

"Không biết thư viện mới có thể xây xong trước khi chúng ta tốt nghiệp không." Tề Ngọc Trân cảm thấy xây dựng thư viện mới là một công trình lớn, chẳng rõ sẽ kéo dài bao lâu.

"Nếu tôi không thấy được trước khi tốt nghiệp, cậu hãy viết thư cho tôi khi thư viện xây xong, tôi sẽ đến xem nếu có thời gian."

"Được thôi, dù tốt nghiệp xong tôi có ở lại trường hay không, chúng ta vẫn phải giữ liên lạc." Mỗi ngày về nhà, cô đều kiểm tra hộp thư, cô mong muốn biết bao trong hộp thư có thư hay tin nhắn từ gia đình.

Không cần đợi đến Tết, chỉ một tuần sau khi khai giảng, Tề Ngọc Trân đã cùng chồng về nhà cũ.

Lần này trở về là để mừng ông nội được phục hồi danh dự. Ông nội đã bị gán nhầm là phe bảo thủ, nay được phục hồi.

"Ba ngôi nhà nhỏ giống hệt nhau." Hôm nay cuối cùng cô cũng thấy nhà của ba mẹ chồng, Tề Ngọc Trân rất ngạc nhiên. Ba ngôi nhà đều có sân nhỏ, bố trí trong sân cũng tương tự, đặc biệt hai ngôi nhà bên cạnh, các chậu cây được đặt đối xứng, như hai vệ sĩ canh giữ ngôi nhà ở giữa.

"Vẫn có chút khác biệt, ngôi nhà ở giữa là của ba mẹ anh... Mẹ ơi, chìa khóa ở chỗ mẹ à?" Tống Tầm Chu hỏi mẹ khi bà ấy đi ngang qua.

Thường Mẫn Tuệ không hỏi con trai làm gì, liền đưa chìa khóa cho anh:

“Đừng ở đây quá lâu, ông bà có chuyện muốn hỏi con."

"Vâng, con sẽ không ở lâu đâu."

Tề Ngọc Trân mơ hồ đoán được chồng mình muốn làm gì.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, chồng cô mở cổng sắt và vào sân để chuyển chậu cây.

Chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế của chồng cô khiến anh cảm thấy các chậu cây ở ngôi nhà giữa cần được thay đổi vị trí.

Hai bên đối xứng, ngôi nhà ở giữa được coi như trục.

Đặt tất cả chậu cây ở giữa sân không tiện lắm, Tống Tầm Chu liền đổi ý, anh sắp xếp các chậu cây trong sân một cách đối xứng.

Tề Ngọc Trân không ghét chồng mình lãng phí thời gian với những việc vặt vãnh, cô cùng chồng sắp xếp lại.

Nửa tiếng sau, hai vợ chồng bước ra khỏi sân, lùi lại vài bước, nhìn lại ba trí của ba ngôi nhà.

Tề Ngọc Trân:

“Cảm giác tốt hơn nhiều nhỉ?"

Tống Tầm Chu:

“Chẳng hiểu sao lại xây giống nhau thế này. Nếu ba ngôi nhà khác nhau, anh sẽ không rảnh rỗi để chuyển chậu cây ở giữa. Chậu cây phát triển khác nhau, khi chuyển anh mới hối hận."

Mỗi loại cây có hai chậu, nhưng phát triển khác nhau, nhìn vào rất khó chịu.

"Cả nhà anh đều là người duy vật, không tin phong thủy, đặt thế nào cũng được." Tề Ngọc Trân không hiểu rõ về phong thủy, nhìn ba ngôi nhà, cô cảm thấy người xây nhà không chú trọng phương diện này cho lắm.

Tống Tầm Chu:

“Không phải cả nhà ai cũng thế, lúc xây nhà chắc hẳn có xem qua phong thủy. Vị trí chậu cây không ảnh hưởng lớn. Đi nhanh thôi, không anh lại muốn chuyển chậu cây."

Nhìn thêm vài lần nữa, anh sẽ muốn tìm cô chú lấy chìa khóa để chuyển chậu cây ở sân nhà họ.

Nghe vậy, Tề Ngọc Trân nhanh chóng khóa cửa, dẫn chồng rời đi.

Ở nhà ông bà nội, phần lớn mọi người trong gia đình đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với ông bà.

Ông bà nội đều rất gầy, Tề Ngọc Trân cảm thấy họ còn gầy hơn cả ông bà nội ruột của mình.

Bà nội thấy hai vợ chồng họ, liền vẫy tay kêu họ ngồi lại gần.

Tống Tầm Chu là cháu đích tôn, cũng là người duy nhất trong thế hệ cháu chắt đã kết hôn, bà nội có nhiều điều muốn nói.

Hai vợ chồng ngồi xuống bên cạnh ông bà.

Ông bà không hối thúc việc sinh con, trong mắt họ, cháu trai cháu dâu đang học đại học, giai đoạn đại học nên tập trung học tập, đừng sinh con để thêm phiền phức.

Điều họ quan tâm là việc học của hai người, đặc biệt là việc học của cháu dâu.

Khoảng mười phút sau, Tống Tầm Chu cảm thấy như mình mất hết sự hiện diện, ông bà chỉ nói chuyện với Ngọc Trân, coi anh như người vô hình.

Tống Tâm Hỉ thấy cháu trai ngồi không cũng chẳng làm gì, bèn bảo anh vào bếp giúp chú nấu cơm trưa.

Anh trai vừa đi, Tống Lan Hinh liền ngồi vào chỗ của anh. Trước khi anh chị đến, cô ấy đã ngồi trong phòng khách rồi, dù có hướng ngoại thế nào cô ấy cũng không dám tỏ ra quá tự nhiên trước mặt ông bà nội.

Trước lúc anh trai và chị dâu tới, cuộc trò chuyện giữa cô ấy và ông bà chỉ đơn thuần là hỏi đáp.

Mấy người em họ cũng giống vậy, ông bà hỏi một câu, họ trả lời một câu.

Khi chị dâu chưa đến, trong số các cháu, không một ai có thể nói chuyện thoải mái với ông bà.

Không có chủ đề gì cả, hoàn toàn không biết nói gì.

Chị dâu thì giỏi hơn nhiều, Tống Lan Hinh nhớ lại lần đầu tiên gặp chị dâu.

Sao cô ấy có thể quên rằng chị dâu có khả năng biến con ruột thành người ngoài!

Ông bà nội có lẽ lần đầu gặp một người cháu dâu thân thiết như vậy, chị dâu không hề sợ, hết câu này đến câu khác quan tâm họ.

Chị còn giới thiệu cho họ những món ăn phù hợp.

Người già không nên ăn đồ nhiều dầu mỡ, Tề Ngọc Trân giới thiệu những món dễ tiêu hóa, việc bổ sung protein và vitamin cũng rất quan trọng.

Trước lúc lên đại học, cô không biết protein và vitamin là gì, sau khi vào mới biết dinh dưỡng thực phẩm cũng là một môn học.

Nghèo thì không có gì để chọn, nhưng nếu gia đình có điều kiện, nên ăn uống cân bằng dinh dưỡng.

Có chị dâu ở đó, Tống Lan Hinh cũng thoải mái nói chuyện với ông bà hơn.

Đến giờ ăn trưa, Tề Ngọc Trân khuyên ông bà ăn uống đầy đủ để tăng cân, bây giờ họ quá gầy:

“Ông bà, nếu có gì khó chịu, nhất định phải đi khám bác sĩ. Nếu ông bà ngại đi bệnh viện, cháu sẽ đi cùng ông bà, cần lấy thuốc hay làm gì, cháu sẽ giúp, ông bà chỉ cần để bác sĩ khám bệnh thôi.

Nhất định phải chăm sóc sức khỏe tốt, sức khỏe tốt thì mùa đông mới không quá khó chịu."

Người trẻ không thể nói mình hoàn toàn khỏe mạnh, huống chi là người già. Ông bà đã từng trải qua khó khăn, cơ thể chắc chắn có những vấn đề nhỏ.

Bà nội vui vẻ:

“Chúng ta đã lớn tuổi rồi, sao có thể sợ đi bệnh viện như bọn trẻ các cháu chứ.

Ngọc Trân, năm nay là mùa đông đầu tiên cháu ở Hoa Đô, mùa đông ở đây lạnh hơn nhiều so với quê cháu, nhớ giữ ấm. Tầm Chu, nhớ mua áo bông dày và mũ bông cho Ngọc Trân."

"Bà ơi, cháu nhớ rồi, tháng sau cháu sẽ mua. Ngoài ra, mùa đông ở quê Ngọc Trân cũng không ấm áp, lạnh mà ẩm ướt, không có lò sưởi hoặc giường sưởi, mùa đông chỉ có thể dùng túi sưởi và run rẩy giữ ấm." Tống Tầm Chu hiếm khi đùa trước mặt người lớn.

Tề Ngọc Trân tiếp lời chồng nói:

“Túi sưởi quả thực không thể thiếu, cháu thấy tay ông bà có vẻ từng bị cước, vài ngày nữa cháu sẽ mua găng tay cho ông bà, và xem có túi sưởi nhỏ hơn không, tốt nhất là kích thước vừa tay, đeo găng tay, cầm túi sưởi nhỏ, tay ấm áp thì cước sẽ khó tái phát."

Ông bà gầy, tay lại hơi đỏ và sưng, nhìn là biết đã từng bị cước.

"Ông bà có găng tay và túi sưởi rồi, không cần mua tặng bọn ta đâu, cháu mua cho mình dùng đi." Bà nội cười hiền từ nói.

Ông nội cũng phụ họa:

“Hai cháu tự dùng đi, không cần lo cho ông bà, chúng ta có ba mẹ các cháu chăm sóc rồi."

Tề Ngọc Trân biết ông bà thật sự không thiếu tiền, việc bị cước có lẽ là do họ gầy và đã từng trải qua nhiều khó khăn:

“Ông bà đưa túi sưởi cho cháu xem, cháu xem thử có thật là có túi sưởi không. Nếu có túi sưởi rồi, cháu sẽ ghi lại kích thước, về nhà mua vài cuộn len, đan vỏ len cho túi sưởi, bọc ngoài túi sưởi, cầm sẽ không bị nóng tay, còn thoải mái hơn."
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 83



Bà nội cười hiền từ:

“Con bé này, làm mấy chuyện phí công à."

Tề Ngọc Trân lắc đầu:

“Không mất công đâu ạ."

"Hưng Hoa, Mẫn Tuệ, hai con không dùng đến phiếu nhận len, cứ để cho Tầm Chu và Ngọc Trân nhé." Bà nội thay mặt con trai con dâu quyết định.

Thường Mẫn Tuệ:

“Mẹ, đơn vị chúng con không phát phiếu nhận len, nhưng con sẽ tìm mua vài cuộn len cho Ngọc Trân."

Cứ thế mọi người vui vẻ quyết định.

Trong bữa ăn, Thường Mẫn Tuệ nhắc đến lòng hiếu thảo của Ngọc Trân, chẳng phải để khoe khoang mà là để giải thích với ông bà nội rằng Ngọc Trân không phải chỉ giả vờ.

Ngọc Trân đích thực là một cô gái tốt, ở trường khi ăn được món ngon đều nghĩ đến gia đình, muốn chia sẻ với gia đình.

Tống Tầm Chu vốn không có nhiều cảm giác hiện diện, khi nghe mẹ khen Ngọc Trân hiếu thảo, anh phải kể vài việc mà Ngọc Trân đã làm ở quê nhà.

Không chỉ nhắc đến lòng hiếu thảo mà còn nhắc đến lòng nhân ái và bao dung.

Tống Tầm Chu:

“Dù không nên dùng tiền để đo lường tình cảm, nhưng con thật sự rất biết ơn ba mẹ, lúc con viết thư nói muốn kết hôn, cần tiền mừng và phiếu, ba mẹ đã gửi hết cho con.

Nếu không có những thứ đó, con thật sự không xứng đáng với Ngọc Trân."

Tề Ngọc Trân vốn dĩ còn ngại ngùng, nghe chồng nói đến đây, cô không thể không lên tiếng:

“Tầm Chu, tình cảm nói em biết, dù không có tiền mừng chúng ta vẫn xứng đôi, nhưng lý trí nói rằng, nếu không có tiền mừng chỉ bằng lời hứa suông thì không được.

Ba mẹ em sẽ không giao em cho người đàn ông không có tiền mừng, em cũng không dại dột mà trái ý ba mẹ, cố gắng gả cho một người đàn ông mà ngay cả nuôi bản thân cũng khó khăn.

Em không phải là người ham giàu, em thật sự không muốn tăng thêm gian khổ vào cuộc sống vốn đã khó khăn."

Tống Tâm Hỉ nhìn con gái:

“Nghe thấy chị dâu con nói chưa."

Em họ:

“Con còn nhỏ mà, phải đợi vài năm nữa mới tìm đối tượng."

Thấy cô nhìn sang mình, Tống Lan Hinh vội bày tỏ thái độ:

“Cháu ủng hộ chị dâu, chị dâu đâu cần nhà giàu, chỉ cần tiền mừng cơ bản, tiền mừng mà anh trai đưa còn thuộc loại rất hậu hĩnh ở quê chị dâu.

Con gái không nên... Ông ơi, ông không phải là người nghèo đúng không?"

Tống Tâm Hỉ thay ba trả lời:

“Ông không phải người nghèo, ông bà xuất thân từ gia đình tri thức, hai nhà lúc đó đều là dòng dõi danh gia vọng tộc, họ còn ủng hộ chúng ta đi du học, tư tưởng rất cởi mở."

Ông bà nói chuyện cũ không nhắc lại làm gì.

Tống Lan Hinh biết rõ gia thế của chú, biết rằng ông nội và chồng cô mình đều không nghèo, cô ấy mới yên tâm, tiếp tục nói:

“Con gái có nhiều lựa chọn thì không nên chọn người nghèo, cũng đừng nghĩ đến chuyện cùng người nghèo chịu khổ đến ngày phát đạt, người thành đạt chỉ là thiểu số, thiểu số đó giàu có rồi lại bỏ rơi mình.

Khi lớn tuổi, mới phát hiện ra nửa đời đã chịu khổ vô ích, cuối cùng chẳng có gì, không tiền không tình yêu, thật đáng buồn.

Cháu có điều kiện tốt như vậy, nhất định phải chọn đối tượng cẩn thận."

Theo kịch bản, cháu rất có khả năng trở thành bàn đạp cho người nghèo, nếu cháu chọn người trung bình, họ cũng muốn dẫm lên cháu để tiến lên. Ông bà, ba mẹ, chú thím, cô chú, mọi người đừng bị lừa, một mình cháu bị lừa là đủ rồi. Nếu họ mặt dày đến tìm mọi người xin giúp đỡ, mọi người nhất định đừng đồng ý, trừ khi cháu tự tìm đến."

Thường Mẫn Tuệ không khách khí:

“Con tìm tới cũng vô ích."

Tống Lan Hinh biết co biết giãn:

“Được rồi, coi như con chưa nói."

Chỉ trong nửa ngày, ông bà đã bắt đầu lo lắng cho tương lai của cháu dâu.

Nghe Ngọc Trân muốn ở lại trường làm việc, ông bà nhờ các con giúp Ngọc Trân nói một tiếng, nếu trường nông nghiệp không có người quen, hai ông bà sẽ tự ra mặt.

Hiệu trưởng của Đại học Hoa Đô và các trường đại học lân cận đều là đàn em của họ.

Tề Ngọc Trân bị lời của ông bà làm cho giật mình:

“Ông bà ơi, tạm thời không cần ông bà phải ra mặt đâu ạ. Nếu sau này cháu bị thầy cô gây khó dễ, cháu sẽ đến nhờ ông bà dựa vào các mối quan hệ giúp cháu giải quyết. Hiện tại thì chưa cần ạ."

Không thể nói dứt khoát quá.

Có quan hệ là chuyện tốt.

"Được rồi, nếu bị ức h**p, nhất định phải nói cho ông bà biết, ông bà sẽ giúp cháu đòi lại công bằng." Ông nội nói.

Cô giả vờ tức giận:

“Lúc con nhỏ bị ức h**p, có thấy ba mẹ nói sẽ đòi lại công bằng cho con đâu."

Bà nội không quan tâm trò này của con gái:

“Con cần ba mẹ đòi lại công bằng hả? Lúc con nhỏ có gì không vừa ý là con xử lý ngay tại chỗ, không cần đợi về nhà mách ba mẹ."

Thường Mẫn Tuệ:

“Lúc Tâm Hỉ về đến nhà chắc cơn giận cũng hết rồi."

Tống Hưng Hoa là anh cả, hiểu rõ tính tình em gái hơn vợ:

“Không hết giận thì cũng không dám nói với ba mẹ, sợ bị ba mẹ trách phạt, hồi nhỏ nghịch ngợm lắm, làm nhiều chuyện xấu."

"Đã làm những chuyện xấu gì ạ?" Chú (chồng cô) không nhịn được hỏi.

Ông bà nhìn nhau hiểu ý, bà nội mở lời:

“Ba mẹ không biết hết mọi chuyện, chỉ biết vài chuyện thôi, không muốn dạy dỗ em gái con quá nhiều.

Nếu dạy dỗ một hồi, có khi nó lại bỏ nhà đi, toàn là gây rắc rối cho người khác, trừ khi thầy cô hoặc phụ huynh bạn bè đến tìm, còn không thì ba mẹ cũng lười can thiệp."

Chú mở lời:

“Con cũng đoán ba mẹ biết hết mọi chuyện, nhưng luôn mắt nhắm mắt mở cho qua."

Tống Lan Hinh:

“Thì ra lúc nhỏ cô là một nhóc nghịch ngợm."

Chú nghe cha mẹ và hai anh vợ nói chuyện úp úp mở mở, không vội muốn biết vợ mình đã làm gì xấu lúc nhỏ, tiếp lời cùng đùa:

“Cô cháu giờ cũng giống như ác ma, học sinh đều sợ lên lớp cô dạy."

Tống Tầm Chu không tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng trong lòng thầm đồng ý rằng cô thật sự rất gây áp lực cho học sinh.

Anh học hóa học mà cũng nghe nói về cách cô đàn áp học sinh, chỉ thiếu điều nói:

“Ở đây tất cả đều là rác rưởi."

Tống Tâm Hỉ:

“Có gì đâu, chỉ là để chúng không nghĩ rằng đỗ vào Đại học Hoa Đô là có thể kiêu ngạo, hơn nữa lớp toàn là nam sinh, mặt ai cũng dày, nói vài câu không thành vấn đề. Nếu trong lớp có nữ sinh như Ngọc Trân, cô nói chuyện đã lịch sự hơn rồi."

Thường Mẫn Tuệ:

“Chị thì không thích đến trường dạy học, rách việc lắm, không bằng tập trung làm nghiên cứu, thí nghiệm."

Tống Hưng Hoa đồng tình với vợ, dạy học thật sự mệt mỏi.

Cuộc trò chuyện kéo dài đến tận chiều, mọi người mới phải rời đi, nhà cũ cách khá xa làng đại học, Tống Tâm Hỉ mời ba mẹ về nhà mình ở một thời gian, nhưng bị ba mẹ từ chối.

Ông bà nói rằng họ chưa ở đủ trong ngôi nhà của mình, hiện tại vẫn muốn ở nhà.

Tề Ngọc Trân:

“Ông bà qua chơi nhất định phải báo cho cháu biết, cháu muốn dẫn ông bà đi dạo một vòng, thăm quan hội chợ trường học chúng cháu."

Hội chợ chưa chính thức "khai trương", khi ông bà đến làng đại học, chắc sắp khai trương rồi.

Đến lượt cô nói, bà nội đồng ý ngay, nói rằng sẽ sớm đến thăm, nếu đến nhất định sẽ báo cho cô biết.

Tống Tâm Hỉ không ghen tỵ, không hỏi lí do mà ba mẹ lại có tiêu chuẩn kép như thế, vì nếu là bà ấy, cũng sẽ dùng tiêu chuẩn khác đối xử với Ngọc Trân .

Một tháng sau khi khai giảng, hội chợ trường học cuối cùng cũng khai trương, gian hàng của chuyên ngành thực phẩm có thể nói là gian hàng được ưa chuộng nhất.

Du Niệm, chủ gian hàng ngô, cũng không thể không "bỏ vị trí" chạy đi tham quan gian hàng của chuyên ngành thực phẩm.

Các mặt hàng bán ở chuyên ngành thực phẩm phải nói là vô cùng phong phú, có dưa muối, khoai lang sấy, bánh quy nguyên cám, kẹo mạch nha, bánh gạo, kem que, v.v., làm người ta hoa cả mắt.

Đa phần là đồ ăn vặt, ai nhìn thấy mà không thèm?
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 84



Khi Tề Ngọc Trân dẫn chồng đến, cô vốn định đi xem gian hàng ngô trước, ai ngờ không thể kiểm soát nổi tay chân, chân tự động bước về phía gian hàng của chuyên ngành thực phẩm, tay nắm chặt tay chồng, dẫn anh cùng đi.

Gian hàng chuyên ngành thực phẩm có hai loại khoai lang sấy, một loại có thể ăn trực tiếp như đồ ăn vặt, loại còn lại không ăn ngay được, chủ yếu dùng để nấu cháo.

Loại thứ nhất dùng làm đồ ăn vặt thì không nói, loại thứ hai dùng để nấu cháo… thật khó hiểu, không thể dùng khoai lang nấu trực tiếp được à? Tại sao phải mất công làm thành khoai lang sấy rồi mới nấu cùng cháo?

Đương nhiên vì khoai lang sấy có thể bảo quản lâu hơn, khoai lang tươi vốn đã khó hỏng, khoai lang sấy lại càng khó hỏng hơn.

Đồ ăn vặt như khoai lang sấy và bánh quy nguyên cám có thể ăn thử miễn phí, bánh quy thử là bánh vụn, Tề Ngọc Trân chọn cả hai để thử.

Ban đầu cô định cho chồng thử, thấy anh lắc đầu, cô liền tự mình thử.

Cô không tỉ mỉ đến vậy.

Dưới sự gợi ý của bạn học chuyên ngành thực phẩm, cô thử bánh quy trước.

Bánh quy vừa vào miệng không có mùi vị gì, càng nhai càng thơm, cô ăn xong khen vài câu.

Thử hết bánh quy, cô thử khoai lang sấy, khoai lang sấy vừa vào miệng có vị ngọt rõ ràng, nhai xong một miếng nhỏ, cô không tiếc lời khen ngợi.

So với bánh quy nguyên cám, cô thích ăn khoai lang sấy hơn.

Cô liền mua ngay một ít khoai lang sấy.

Cô còn thấy Du Niệm đang ăn kem gần quầy bán kem.

“Không phải cậu đến đây để bán ngô kiếm tiền hả? Ngô chưa bán được mấy bắp mà đã tiêu tiền rồi.” Tề Ngọc Trân nhìn thấy quầy bán ngô, quầy chỉ có hai bạn học đứng trông.

Du Niệm:

“Ai mà chịu được không tiêu tiền chứ, tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi chẳng giả vờ nữa, tôi đến đây để tiêu tiền, hoàn toàn không thể cưỡng lại những món ăn vặt chỉ cần có tiền là mua được.”

Hiện tại nhiều món ăn vặt cần phải mua bằng phiếu, hội chợ của trường Đại học Nông nghiệp thì không cần, nhưng mà số lượng khá ít, ai đến trước được trước.

Tề Ngọc Trân:

“Kem cậu đang ăn là kem đậu đỏ à?”

“Là kem đậu đỏ, rất ngon, ba xu một cây, không đắt đâu.”

Sau khi Tề Ngọc Trân và Du Niệm trao đổi ánh mắt vài giây, Tề Ngọc Trân hỏi chồng có muốn ăn kem đậu đỏ không.

Lúc nãy cô và Du Niệm trao đổi ánh mắt, Du Niệm dùng ánh mắt hỏi có muốn thử kem của cô ấy không, Tề Ngọc Trân dùng ánh mắt trả lời rằng cô sẽ hỏi chồng trước, sau đó sẽ trả lời.

Trước đó chồng cô không ăn bánh quy và khoai lang sấy, lần này cô chỉ hỏi để tỏ ý, chỉ cần chồng nói không ăn, cô sẽ ngay lập tức thử kem của Du Niệm.

Không rõ là hiểu được sự trao đổi giữa họ hay vì lý do khác, chồng cô nói muốn ăn.

Anh muốn ăn, cô liền mua một cây kem đậu đỏ.

Nhóm bán kem chỉ làm một loại vị đậu đỏ, khi họ muốn mua kem, thành viên trong nhóm mở thùng, vén tấm vải bông dày, lấy ra một cây kem đưa cho Tề Ngọc Trân.

Thấy kem có bao bì riêng, Tống Tầm Chu có ấn tượng tốt hơn một chút.

Tề Ngọc Trân cắn một miếng nhỏ, đưa kem tới miệng chồng, để anh thử mùi vị.

Tống Tầm Chu vẫn theo thói quen cũ, cắn vào chỗ cô vừa cắn.

“Lần đầu tiên anh thấy đậu đỏ ngon.” Anh cắn một miếng, Tề Ngọc Trân bắt đầu chầm chậm li.ếm cây kem.

Du Niệm trong lòng phấn khích, thấy cặp trai tài gái sắc cùng ăn một cây kem, không thấy ghê mà còn thấy rất đẹp mắt:

“Cậu ghét ăn đậu đỏ à?”

“Cũng chẳng ghét, chỉ là không thích cái cảm giác của đậu đỏ, đậu xanh lắm, nhưng làm thành kem hoặc sữa đậu thì thấy dễ chấp nhận hơn.” Tề Ngọc Trân vừa nói, chồng cô đứng phía sau cúi xuống, cô liền theo thói quen đưa kem qua để anh dễ ăn.

Vợ chồng ngày nào cũng hôn nhau, biết lúc này là tình huống gì, cùng ăn một cây kem nhưng không hề thể hiện chút không khí mờ ám nào, tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn, như thể ai thấy họ làm điều gì trái thuần phong mỹ tục thì người đó mới là người có tư tưởng không lành mạnh, chuyện bé xé ra to.

Cuối cùng Tống Tầm Chu ăn hết cây kem, Tề Ngọc Trân và Du Niệm cùng đi dạo chợ, anh đi theo sau họ.

Nhân dịp hôm nay có hội chợ trường học, nhiều bạn cùng lớp đã gặp được chồng của Tề Ngọc Trân, người mà họ từng nghe đồn đại. Trăm nghe không bằng một thấy.

Sau khi ăn xong que kem, Du Niệm quay lại gian hàng ngô của mình, còn Tống Tầm Chu và Tề Ngọc Trân thì đi dạo quanh gian hàng của lớp Nghề làm vườn.

Gian hàng của họ chủ yếu bán rau củ quả, so với gian hàng bán đồ ăn vặt, Tống Tầm Chu thích đi dạo quanh gian hàng rau củ quả hơn.

Dù phần lớn sinh viên lớp Nghề làm vườn lần đầu tự tay trồng rau củ quả, nhưng nhờ có giáo viên hướng dẫn và giống cây trồng tốt, sản phẩm đều rất đẹp mắt.

Lúc hai người đang chọn rau củ quả, các bạn học đứng canh gian hàng ngô và khoai lang sấy thì thầm bàn tán về họ.

“Nhìn dáng vẻ chọn rau là biết ngay cậu ấy là người đàn ông bếp núc, quả nhiên giống hệt lời Du Niệm nói, biết nấu ăn thật.”

Du Niệm ngồi ngay bên cạnh, nghe thấy vậy liền đáp:

“Đương nhiên là thật rồi, Tề Ngọc Trân đã từng mời tôi ăn cơm chồng cô ấy nấu, hương vị thật sự rất ngon.

Sau này chúng ta tìm chồng, không mong tìm được người xuất sắc đẹp trai hay thông minh, ít nhất phải tìm người biết làm việc nhà, đừng tìm mấy ông lớn rước về để hầu hạ.”

Mấy bạn nữ đồng tình.

Sau khi chọn xong rau củ, Tề Ngọc Trân dẫn chồng đến gian hàng ngô của Du Niệm, ủng hộ cô ấy bằng cách mua bốn bắp ngô.

Năm nay thu hoạch tốt đúng như dự đoán, nhóm của cô được đánh giá cao.

Số ngô thuộc về cô, hơn mười bắp, cô chia phần lớn cho bố mẹ chồng và cô chú, phần còn lại đã ăn hết. Mua thêm bốn bắp nữa để làm bữa sáng cho hai ngày tới.

Với bốn bắp ngô vừa mua, giỏ rau của họ nhìn đầy ắp.

Dù nhìn có vẻ đầy, nhưng thực ra không nhiều rau lắm. Ngoài những loại rau cần trữ nhiều cho mùa đông, Tống Tầm Chu chỉ mua rau đủ dùng trong hai ngày. Số rau mua hôm nay, buổi trưa và tối là ăn hết.

Mua xong ngô, Tề Ngọc Trân cùng chồng về nhà.

Họ vừa rời đi, các bạn cùng lớp, những người đã yên lặng vì sự hiện diện của hai vợ chồng, lại bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Một bạn nữ cảm thán:

“Hai người họ chắc chắn rất hạnh phúc khi ở bên nhau.”

“Ghen tị với Tề Ngọc Trân quá, có người chồng tốt như vậy, cũng ghen tị với chồng cô ấy vì có người vợ tuyệt vời như thế. Cả hai đều rất xuất sắc.”

Du Niệm:

“Tề Ngọc Trân đỉnh thật luôn. Đôi khi tôi còn tự hỏi cậu ấy có phải là cô gái lớn lên từ vùng quê không? Tôi luôn cảm thấy cậu ấy giống tiểu thư nhà giàu ý.

Tôi từng nghĩ cậu ấy xuất thân từ gia đình địa chủ thời xưa, nhưng khi cậu ấy nói gia đình mình nhiều thế hệ là nông dân, quê nhà không có điện, không có xe khách, phải đi bộ hai tiếng mới đến được thị trấn, hy vọng quê hương sớm phát triển, không cần điện nhưng ít nhất phải có xe khách. Lúc đó tôi mới biết cậu ấy thật sự không liên quan gì đến địa chủ.”

Một bạn nữ ngồi cạnh Du Niệm, từ đầu đến giờ im lặng, mở lời:

“Cậu ấy quả thực rất thẳng thắn, rộng lượng. Nếu tôi là cậu ấy, chắc chắn sẽ rất tự ti.”

Du Niệm:

“Quan hệ gia đình tốt là một lý do, bố mẹ Tề Ngọc Trân không học hành nhiều nhưng rất tôn trọng ý kiến của cậu ấy, không áp đặt. Tôi nghĩ nếu tôi có con gái ngoan như vậy, tôi cũng không ép buộc nó. Áp đặt để làm gì? Tôi sinh con gái hay sinh kẻ thù.”

“Đúng vậy, phải nâng niu con trong lòng bàn tay! Sau này kết hôn rồi mang thai, tôi sẽ thắp hương xin vía sinh con ngoan, thông minh, dịu dàng, hiếu thảo.”

“Cậu yêu cầu nhiều quá, tôi chỉ cần con không nghịch ngợm, không gây chuyện, không phạm pháp, là người bình thường là được rồi.”

Du Niệm:

“Tôi cũng như cậu, mong cầu con mình bình an, làm người bình thường thôi.”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 85



Ra khỏi nhà sớm, lúc Tống Tầm Chu và Tề Ngọc Trân về đến nhà còn chưa tới mười giờ sáng.

Thời gian còn sớm, họ không vội nấu cơm mà cùng nhau ở trong phòng sách.

Không phải ở đó để học, mà là để đan đồ.

Một người đan khăn quàng cổ, một người đan vỏ len cho túi chườm nước nóng.

Tề Ngọc Trân đang đan khăn quàng cổ, còn Tống Tầm Chu đang đan vỏ len cho túi chườm nước nóng.

"Em không cẩn thận đan thiếu mũi, làm hổng một lỗ rồi." Tề Ngọc Trân mở ra chiếc khăn quàng cổ dài chỉ ba bốn mươi centimet, không chắc là do đan quá lỏng hay lỡ tay thiếu mũi đan.

Tống Tầm Chu nhìn qua:

“Không sao, ấm là được, chẳng cần phải đẹp."

Lần trước Tề Ngọc Trân hứa sẽ đan vỏ len cho túi chườm nước nóng cho ông bà, khi ấy cô nói như thể mình rất giỏi đan len.

Thực tế thì cô chưa từng nhìn thấy một cuộn len nguyên.

Tống Tầm Chu cũng không ngờ vợ mình hoàn toàn không biết đan, ngay cả việc đan một chiếc khăn quàng cổ đơn giản cũng không biết.

Anh đang nghĩ cách thì Tề Ngọc Trân tự tìm ra giải pháp, cô đi tìm các bạn nữ trong lớp, hỏi xem ai biết đan áo len.

Không cần đan áo len, chỉ cần biết đan khăn quàng cổ rồi dạy cô cách đan là được, để cô về nhà luyện tập.

Du Niệm nghe thấy cô không biết đan áo len còn khá ngạc nhiên, vì cô ấy luôn cảm thấy Tề Ngọc Trân có thể làm mọi thứ.

Thành tích chuyên ngành đứng đầu lớp, có gì mà không biết chứ?

Tề Ngọc Trân thật sự không toàn năng đến vậy, cô chỉ có thể dùng từ mà em chồng từng nói để miêu tả bản thân, "tàng tàng".

Tàng tàng có nghĩa là không giỏi cũng không kém, luôn ở tầm trung, thành tích có thể ổn, những về mặt thủ công gia chánh thì hoàn toàn không có tài năng, làm được ở mức bình thường.

Nấu ăn cũng chỉ có thể coi như ăn được, cùng một loại gia vị, cô và chồng nấu ra hai hương vị khác nhau.

Lửa, lượng gia vị, thời điểm xào… cô không thể nắm bắt được.

Chồng cô chủ động đứng bếp, cô không có cơ hội để thành thạo.

May mà cô cũng không thích nấu ăn lắm.

Du Niệm cũng không biết đan áo len, mẹ cô ấy biết đan. Bố mẹ cô ấy làm việc ở nhà máy, mỗi tháng nhà máy phát bao tay bảo hộ, mẹ cô ấy sẽ tháo bao tay ra làm thành áo len, quần len.

Có hai bạn nữ nói rằng họ đã từng làm việc này, tháo bao tay ra đan thành áo len. Nghe thấy trong lớp có người giỏi đan len, hôm sau Tề Ngọc Trân mang kim đan và một cuộn len nhỏ đến ký túc xá nữ để học cách đan.

Phần lớn các bạn đều biết cách đan cơ bản, hai bạn nữ biết tháo bao tay làm thành áo len còn biết nhiều kiểu đan khác nhau.

Tề Ngọc Trân không thể nhớ nổi chỉ bằng trí nhớ, cô phải viết vào sổ, tối đó cùng chồng nghiên cứu trong phòng sách.

Nghiên cứu một thời gian, tối qua cuối cùng cũng bắt đầu đan chính thức.

Hôm nay tiếp tục theo tiến độ của ngày hôm qua.

Sau khi chắc chắn rằng chồng mình khéo tay hơn, Tề Ngọc Trân quyết định để chồng đan vỏ len cho túi chườm nước nóng tặng ông bà, còn cô đan khăn quàng cổ.

Khăn quàng cổ cô đan không phải để tặng ông bà mà để tặng chồng, làm quà sinh nhật cho anh.

Ai ngờ quà sinh nhật lại bắt đầu đan sau khi sinh nhật đã qua.

Khi em chồng mang len tới, sinh nhật của chồng cô đã qua rồi. Cô mới nảy ra ý định đan khăn quàng cổ tặng anh làm quà.

Tề Ngọc Trân không chắc chắn:

“Thật sự không sao chứ? Anh nhìn không thấy khó chịu à?"

Lần này, chồng cô không nhìn sang, tiếp tục chăm chú đan vỏ len trong tay, trả lời:

“Không khó chịu."

"Em không nhắc thì không việc gì, em nhắc đến là anh bắt đầu thấy khó chịu rồi đúng không? Em có thể tháo ra đan lại. Nếu tiếp tục có lỗ hổng thì để anh đan, khăn quàng cổ anh đan, mũi đan chắc chắn sẽ đều và mịn hơn em."

Tống Tầm Chu nhìn sang, không nhìn vào chiếc khăn dở dang, mà nhìn thẳng vào mặt vợ:

“Em có thể tháo ra đan lại, nhưng anh sẽ không tiếp tục đan chiếc khăn này. Anh hy vọng em có thể tự tay đan xong nó. Dù có bao nhiêu lỗ hổng, anh cũng hy vọng em tự tay đan xong và tặng cho anh."

"Em hiểu rồi. Em sẽ bắt đầu đan lại từ đây, đợi khi nào em đan xong chiếc khăn mà không có lỗ hổng nào thì mới tặng cho anh. Trước mùa đông chắc chắn sẽ hoàn thành!" Tề Ngọc Trân quyết tâm, bắt đầu tháo chiếc khăn ra.

Cô không muốn chồng cảm thấy khó chịu vì chiếc khăn do cô đan, cô muốn đan một chiếc khăn mà không có lỗ hổng rõ ràng nào.

Giữa tháng Mười, ông bà đến làng đại học ở nửa tháng. Họ không ở nhà con gái mà chọn ở nhà con trai cả, nói là để nấu bữa sáng và bữa tối cho cháu gái.

Đối với em chồng, ông bà nấu cho cô ấy ăn thì kinh hoàng hơn là vui mừng. Cô ấy rất hối hận, thẳng thắn nói rằng nếu biết trước lần trước đến nhà ông bà sẽ không nói mình sống ở ký túc xá khổ sở thế nào, học kỳ này không ở ký túc xá nữa, dọn về nhà sống.

Ai ngờ ông bà lại quyết định đột ngột đến nấu ăn cho cô ấy.

Tề Ngọc Trân hiểu tâm trạng của em chồng. Em chồng lập tức đến tìm cô để tâm sự, cô an ủi vài câu.

Ông bà không ở lâu, hơn nữa buổi sáng không phải cô ấy thích ngủ nướng à? Ông bà làm bữa sáng cho cô ấy, cô ấy chẳng cần lo bữa sáng nữa.

Em chồng vẻ mặt chán nản nói, có ông bà ở đây, cô ấy nào dám ngủ nướng, thời gian tới có thể từ học sinh đi học muộn nhất trở thành học sinh đến lớp sớm nhất.

Bố mẹ chồng đi làm hầu như không ăn cơm ở nhà, chỉ tối về ngủ, có lúc còn không về ngủ, ở lại ký túc xá cơ quan.

Em chồng học lớp 12, cơ bản không thấy bóng dáng, Tề Ngọc Trân thấy em chồng khổ sở vậy, bèn nói cuối tuần cô sẽ đưa anh trai qua thăm, để cô ấy không cảm thấy quá cô đơn.

Nghe thấy anh trai và chị dâu sẽ đến vào cuối tuần, Tống Lan Hinh vui lên rất nhiều, không còn thấy anh trai đáng ghét nữa, anh trai và chị dâu đúng là cứu tinh của cô ấy vào cuối tuần!

Ông bà đến trước ngày nghỉ, ngày hôm sau, Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu sáng sớm đến thăm ông bà, tiện thể mang tặng vỏ đựng bằng len.

Thấy cháu dâu có vẻ muốn nói nhưng lại thôi, bà thân thiện hỏi:

“Có chuyện gì vậy cháu?"

Bà nội đã hỏi, Tề Ngọc Trân không giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận rằng vỏ len này không phải do cô đan. Lúc cô hứa đan vỏ len cho túi chườm nước nóng của ông bà, cô chưa từng chạm vào cuộn len nào, về nhà liền nhờ bạn học giúp, học một chút cách đan len từ họ.

"Vỏ len có họa tiết này, cháu chắc chắn không thể đan được, là do Tầm Chu đan ạ. Trước khi ra ngoài, anh ấy bảo cháu đừng nói ra, coi như là cháu tự đan.

Cháu đã hứa không nói ra, nhưng khi gặp ông bà, cháu không muốn nói dối. Ông bà, ông bà có thể khen tấm lòng của cháu, đừng khen tay nghề của cháu. Cháu đan không giỏi, đây là tay nghề của Tầm Chu."

Tống Tầm Chu lắc đầu không nói gì, đúng là Ngọc Trân.

Trước khi ra ngoài anh đã nói với cô điều đó, cũng đoán được rằng Ngọc Trân sẽ thẳng thắn với ông bà.

Tống Lan Hinh đứng cạnh phụ họa:

“Anh đan giỏi thật đấy, người mới học mà đan được họa tiết này, rất đáng khen."

Trước mặt bố mẹ thì không sao, nhưng trước mặt ông bà, anh em nhất định phải tỏ ra hòa thuận.

Ông bà khen ngợi cháu trai lớn vài câu, sau đó lại quay sang cháu dâu.

Họ không phiền lòng khi Ngọc Trân nói thật, vì cô nói thật, họ càng thích cô cháu dâu này hơn.

Thấy ông bà tinh thần vẫn tốt, Tề Ngọc Trân đề nghị dẫn ông bà đi hội chợ trường học của mình.

Tống Lan Hinh là người đầu tiên đồng ý, đồng ý đi hội chợ.

Chị dâu từng mang về cho cô ấy khoai lang sấy, hạt dưa rang, kẹo mạch nha, cô ấy cũng muốn đi thăm thú, nhưng sau khai giảng lúc nào cũng chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi vào cuối tuần.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 86



Ông bà đến, cô ấy đột nhiên có năng lượng để đi hội chợ.

Ngồi xe buýt không mất nhiều thời gian, ông bà cũng không có việc gì quan trọng, nên đồng ý đến hội chợ cùng họ.

Trước khi ra ngoài, Tống Tầm Chu tự động vào bếp tìm rổ, bà hỏi anh tìm gì, anh nói tìm rổ đựng rau, bà liền lấy rổ từ góc phòng khách đưa cho anh, bảo không cần tìm trong bếp.

Rổ đã tìm xong, năm người cùng nhau xuất phát đi tới hội chợ.

“Không ngờ các cháu cũng ra dáng lắm đấy, bà tưởng học sinh chỉ làm quy mô nhỏ thôi.” Bà nội thấy chợ phiên trong trường học thì rất ngạc nhiên.

Tống Lan Hinh cũng rất bất ngờ, không ngờ chợ lại bán nhiều đồ như vậy:

“Ngoại trừ thịt thì hình như cái gì cũng bán.”

Tề Ngọc Trân:

“Không phải đầy đủ tất cả, chỉ là ban đầu có thể không muốn mua gì, nhưng đi một vòng lại nhịn không được mà tiêu chút tiền thôi.”

Năm người bắt đầu đi dạo chợ.

Tề Ngọc Trân đi chợ theo kiểu có thể thử ăn miễn phí thì nhất định phải thử, nếu hợp khẩu vị sẽ mua một ít, không hợp khẩu vị lắm thì không mua.

Nhưng hôm nay đi chợ, thấy gì cũng muốn mua cho ông bà nội nếm thử.

Em chồng ở bên cạnh nói ông bà nội không ăn thì cô ấy sẽ ăn, Tề Ngọc Trân càng yên tâm mua hơn.

Ông bà nội muốn trả tiền, cô cũng không cho trả, nhất định phải tự trả.

Mỗi lần ông bà nội cười bất lực nói với cô một câu, chồng cô đều kịp thời nói vài lời giúp cô.

Ngọc Trân đối với những người lớn tuổi mà cô yêu quý là như vậy, nếu người thân ở quê có thể đến chơi, cô cũng muốn mua tất cả các loại đồ ăn vặt để cho họ nếm thử.

“Thật là ngưỡng mộ các bạn sinh viên chuyên ngành Thực phẩm, cháu nhớ ngành Thực phẩm quá.” Tống Lan Hinh cắn mứt vỏ hồng, cảm thấy hơi ngưỡng mộ.

Trước đây Du Niệm cũng đã nói những lời tương tự, biết thế đã chọn chuyên ngành Thực phẩm, thú vị hơn nhiều so với trồng ngô trồng khoai lang.

Lúc đó Tề Ngọc Trân trả lời Du Niên, chuyên ngành Thực phẩm và chuyên ngành Nông học có mối quan hệ chặt chẽ, nguyên liệu quan trọng mà thực phẩm cần không phải đến từ ruộng đất sao?

Lúc này không cần phải giải thích tầm quan trọng của chuyên ngành Nông học, cô muốn nói:

“Không cần phải ghen tị, chúng ta ăn ngon, người làm ra chưa chắc đã vui vẻ, bất kỳ sở thích nào khi trở thành công việc đều trở nên nhàm chán ... Lúc trước thỉnh thoảng chị cũng nghĩ chọn chuyên ngành Thực phẩm thì tốt hơn, cảm giác rang hạt dưa vui hơn là trông cây quan sát sự phát triển của cây.”

Ông bà nội cười nghe bọn trẻ nói chuyện.

Đi dạo chợ xong, cái giỏ mà Tống Tầm Chu đã thu hoạch đầy ắp, trên đường về, miệng Tống Lan Hinh không nghỉ ngơi, không nói chuyện thì ăn vặt.

Có lẽ vì được ở bên ông bà nội một thời gian, Tống Lan Hinh nhận ra ông bà nội không khó tính, tư tưởng không hề cổ hủ, nên khi ông bà nội bảo cô ấy đừng ăn nữa, để bụng ăn trưa, cô ấy không nghe lời, nũng nịu nói với ông bà nội là mình ăn khỏe lắm, chút đồ ăn vặt này không ảnh hưởng gì đến việc ăn trưa của cô ấy.

Về nhà, Tống Lan Hinh lấy ra cái khay ô vuông trong nhà, khay ô vuông chuyên chuyên dùng để đồ ăn ngày Tết, những đồ ăn vặt có vỏ mua sáng nay đều được cho vào đĩa ô vuông, không có vỏ thì bọc trong giấy, ví dụ như khoai lang sấy thì không bày ra khay.

Tề Ngọc Trân bảo ông bà nội nghỉ ngơi, cô giúp chồng nấu bữa trưa.

Khi cô giúp nấu bữa trưa, cô còn lén lút quan sát ông bà nội và em chồng đang ngồi trong phòng khách trò chuyện.

Thấy em chồng đã có thể bình tĩnh ngồi bên cạnh ông bà và trò chuyện với ông bà về những chủ đề có cũng có không, cô mới yên tâm.

Nếu em chồng vẫn không thể thích nghi với cuộc sống bên cạnh ông bà nội thì không chỉ vào ngày nghỉ mà bình thường cô cũng phải đến vào giờ ăn trưa hoặc tối.

Tống Tầm Chu nhận ra lòng tốt của cô:

“Em có tin không, ngày ông bà nội rời khỏi nhà, Tống Lan Hinh sẽ buồn vì không ai nấu cơm cho nó ăn?”

Tề Ngọc Trân không sửa cách gọi tên cả họ tên của chồng:

“Em tin, em biết có lúc Lan Hinh dậy muộn đều không kịp ăn sáng sẽ bỏ bánh quy và kẹo vào túi để lén ăn lúc lên lớp, có ông bà nội ở bên cạnh đối với con bé có lợi nhiều hơn hại.”

Bánh quy và kẹo ngon, nhưng ngày nào cũng ăn chưa chắc sẽ thấy ngon.

Sao cô không tin được.

Ông bà tư tưởng cởi mở, không trách móc cháu gái ngủ nướng, có thể vì thấy cháu gái bình thường học hành vất vả còn mong cô ấy ngủ nhiều hơn một chút.

Tống Tầm Chu:

“Vậy nên em cứ yên tâm đi, không cần lo cho nó nữa, có thời gian lo cho nó thì chi bằng dành thời gian khiến ông bà nội vui vẻ.”

“Anh nói vậy chẳng lẽ em vì lợi ích mới đối xử tốt với ông bà sao?”

“Em mà vì lợi ích mà làm đến mức này, vậy chẳng phải rất giỏi sao?”

“Đúng là rất giỏi, em không thể có quan hệ tốt với giáo viên của mình, em cảm thấy nếu có quan hệ tốt với cô ấy cô ấy sẽ yên tâm giao công việc cho em, em không muốn bị lợi dụng.”

Lý tưởng thì đẹp đẽ, nhưng xã hội thì hiểm ác.

Cô sẽ không vội vàng làm việc tốt đâu.

Ông bà nội gọi cô, Tề Ngọc Trân ngừng thì thầm với chồng, rửa tay xong, cô đi vào phòng khách xem ông bà nội gọi cô có chuyện gì.

Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là vất vả lắm mới tách ra một quả óc chó, cho cháu dâu cùng ăn thử.

Bốn người mỗi người một ít, căn bản không nếm được bao nhiêu vị, Tề Ngọc Trân nếm xong, lấy chìa khóa tách óc chó cho ông bà và em chồng ăn.

“Ôi, hóa ra cũng có thể mở bằng cách này?” Tống Lan Hinh tự mình thử, phát hiện ra thực sự không tốn nhiều sức mà đã tách được óc chó.

Tề Ngọc Trân tiếp tục dùng chìa khóa chọc vào phần lõm ở đuôi quả óc chó:

“Không phải loại óc chó nào cũng có thể dùng cách này, chính vì loại óc chó này dễ mở, nên chị mới mua về cho ông bà nếm thử, vừa nãy mọi người mở óc chó như thế nào, chị không nghe thấy động tĩnh gì nếu nghe thấy là qua dạy các mọi người mở rồi, ban đầu định ăn cơm xong rồi mới dạy.”

“Là do em nóng lòng muốn ăn óc chó, ông bà nội thấy em không mở được nên mới mở giúp em, chị muốn trách thì trách em đi.” Tống Lan Hinh nói tiếp.

Tề Ngọc Trân giả vờ tức giận:

“Có vẻ như chỉ có chị là người xấu, trách chị không nói cách mở óc chó sớm hơn.”

“Nếu muốn bóc óc chó bằng tay thì để anh bóc cũng được, ông bà nôi đừng tốn sức bóc óc chó nữa.” Tống Tầm Chu đứng ở cửa bếp chen lời, nói xong lại vào bếp nấu cơm.

Vợ chồng hai người một người một câu, chủ đề tách óc chó đã qua.

Tề Ngọc Trân tách tổng cộng sáu quả óc chó, lấy quả óc chó tách xong thứ sáu mang vào bếp cho chồng ăn.

Chồng ăn xong óc chó, cô quay lại phòng khách, hỏi ông bà nội buổi chiều muốn ở nhà nghỉ ngơi hay đi dạo đâu, nếu muốn đi dạo thì cô sẽ đi cùng.

Tống Lan Hinh bị ảnh hưởng bởi cách cư xử của chị dâu buổi sáng:

“Chiều nay nếu ông bà thực sự muốn đi chơi, em sẽ đi cùng ông bà, chị dâu vẫn nên ở nhà với anh trai để tận hưởng thế giới hai người đi.”

Ngày nào bọn chị mà chẳng sống trong thế giới hai người, hôm nay là ngày nghỉ mà, có nhiều thời gian rảnh hơn nên muốn ở bên ông bà.”

Bà nội:

“Chiều nay ông bà không đi đâu, không cần đi cùng, có việc gì đi ra ngoài thì để Lan Hinh đi cùng chúng ta.”

Tống Lan Hinh đã chấp nhận sống chung với ông bà nội, ban đầu có hơi khó chịu, nhưng giờ đây đã thích nghi tốt:

“Cái khác thì không nói nhưng ông bà còn quen thuộc nơi đây hơn chúng ta, khi còn học tiểu học em đã chuyển đi, đến khi lên đại học mới trở về, rất nhiều nơi không còn nhận ra, ông bà về làng đại học giống như về nhà vậy.”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 87



Ông nội:

“Lan Hinh nói đúng, ông bà khá quen thuộc nơi đây, nhiều năm trôi qua, làng đại học không thay đổi nhiều, Ngọc Trân không cần đi cùng ông bà đâu, có thời gian cháu và Tầm Chu cứ đi dạo đi, không cần đi cùng hai người già chúng ta."

“Em muốn ở bên ông bà, ông bà lại không thường xuyên ở đây, thường xuyên ở đây thì em cũng có thể đến thăm ông bà, tháng này em hơi bận, chỉ có ngày nghỉ mới có cả ngày để ở bên ông bà, cuối tháng ông bà phải về, em cũng phải xuống nông thôn rồi.”

Để tránh hiểu lầm, cô ấy giải thích rõ chuyện xuống nông thôn.

Không phải thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn, mà là nhiệm vụ của trường, chỉ đơn giản đi làm việc thực tế, thời điểm gieo trồng vào mùa xuân đã qua hai ngày rồi, cuối tháng sẽ đến vụ thu hoạch.

“Có thể thấy chị dâu thực sự thích làm ruộng, rất mong đợi nhỉ.” Tống Lan Nhi thấy khi chị dâu nói đến vụ thu hoạch thì cô không dấu nổi được niềm vui.

“Chị rất thích cảm giác thu hoạch, mùa xuân năm nay là lần đầu tiên chị thấy đồng ruộng mênh mông bát ngát, lúc ấy đã mong đợi đến mùa thu để nhìn thấy cảnh tượng thu hoạch, cảm giác nhìn thấy thu hoạch cũng như nhìn thấy hy vọng vậy.

Chị vẫn luôn thích cảnh thu hoạch, đến mùa thu hoạch có nghĩa ít phải chịu đói hơn, mùa hè ở chỗ chị hay có mưa bão, có khi bị thiệt hại lớn, còn vì chỉ tiêu mà vẫn phải nộp hết lương thực năm nay thu được, các xã viên trong đội làm việc vất vả cả năm cũng không được chia một hạt gạo nào, chỉ đành thắt lưng buộc bụng sống qua ngày.”

Cô biết ông bà nội xuất thân từ danh gia vọng tộc, nhưng cũng không phải là những ông chủ bà chủ không biết khó khăn của xã hội vì vậy cô không ngần ngại nói ra những lời này.

Tống Lan Hinh cố gắng suy nghĩ về những ngày tháng đau khổ mà mình đã trải qua, cô ấy cũng thấy mình khá khổ, nhưng vì ba mẹ có năng lực, dù bị đưa đến nhà máy để cải tạo lao động nhưng họ vẫn dựa vào năng lực của mình để kiếm ăn cho gia đình.

Cô ấy cảm thấy cực khổ của mình so với chị dâu đã trải qua chẳng đáng là gì.

Ông bà nội cũng từng trải qua vinh hoa phú quý, cũng trải qua những gian nan vất vả, trải nghiệm cuộc sống phong phú và gập ghềnh hơn Lan Hinh nhiều. Họ có thể hiểu được và an ủi Ngọc Trân.

Tề Ngọc Trân cũng không căm ghét những người giàu có lương thiên, khi ông bà nội an ủi cô, cô lại quay sang an ủi ông bà.

Trong mắt cô, ông bà nội là những người rất giỏi. Bản thân họ giỏi nhưng còn nuôi dưỡng được những đứa con xuất sắc nữa.

Cô không quan tâm sống chết của những quan chức th*m nh*ng, chỉ là cô không thể nhìn được cảnh trụ cột nước đất nước phải chịu khổ.

Những chuyện ông bà nội trải qua có thể dùng từ “gian khổ” để hình dung, người cần an ủi là họ.

Lúc này cuối cùng Tống Lan Hinh cũng có cơ hội chen vào:

“Em thấy chị dâu còn giống ông bà nội hơn ông bà ấy.”

Bà nội cười:

“Bà còn tưởng Ngọc Trân của bà còn lớn hơn bà cơ.”

Tề Ngọc Trân không hỏi mình nói chuyện có thực sự già dặn không mà nói:

“Cháu nói chuyện là như thế đấy, mẹ cháu cũng từng nói cháu, thỉnh thoảng còn thấy cháu không biết trên dưới, lại dám lên mặt dạy bảo người lớn. Nói đạo lý có tác dụng thì tốt rồi, quan trọng là cháu nói cũng vô dụng. Những tật xấu không biết trân trọng sức khỏe mãi không sửa được, đôi khi không quan tâm tình hình sức khỏe của mình cứ cố gắng làm việc. Họ có thể không sửa, cháu thì cứ nói, dù chê cháu phiền cháu vẫn muốn nói, cháu không thể ngày nào ở cạnh họ lải nhải mãi được.”

Cô đang ám chỉ ba mình, mẹ cô hiểu biết hơn ba cô, không cố chấp như ba cô.

Tống Lan Hinh:

“Em vẫn luôn thấy chị dâu rất giỏi, có thể thu phục được anh trai lập dị, không có ai là chị dâu không thu phục được.”

“Anh trai lập dị đang gọi mọi người ăn trưa đây.” Tống Tầm Chu đứng ở cửa bếp gọi mọi người ăn cơm, lúc này anh không bực bội em gái nói linh tinh nữa.

Thấy vẻ mặt anh trai bình thường, Tông Lan Hinh yên tâm vui vẻ đứng lên đi ăn cơm, cô ấy là đầu tiên đi chạy vào bếp, để không tỏ ra là thiếu lễ phép, cô ấy nói muốn xới cơm cho ông bà.

Tống Tầm Chu nghĩ thầm em gái ở cùng Ngọc Trân lâu, cuối cùng cũng học được một chút khéo léo của Ngọc Trân khi ở cùng người lớn.

Không đến mức khiến ông bà cảm thấy tức giận.

Trải qua những ngày ăn đói mặc rách, ông bà nội không có thói quen “không được nói chuyện khi ăn”, mà trong bữa ăn còn dặn dò cuối tháng Ngọc Trân tham gia thu hoạch phải cẩn thận.

Bà nội:

“Câu tục ngữ “Đầu kim đối râu lúa” không phải là nói chơi đâu, cháu phải đeo găng tay cẩn thận, tránh bị thương.”

“Đúng vậy, chị dâu, trường chị có phát găng tay không? Em ăn xong sẽ lấy găng tay lao động của ba mẹ cho chị, họ làm việc ở nhà máy, tích được nhiều găng tay lao động lắm.”

Tề Ngọc Trân:

“Chị cũng không biết có phát không, chắc là có nhỉ? Lan Hinh đưa cho chị một đôi cũng được, lấy xong nhớ phải nói nói với ba mẹ đấy.”

“Em sẽ nói với họ mà, em không nói với họ, họ cũng không phát hiện đâu… À, chị dâu, quê chị có phát găng tay khi làm việc không?”

Tống Tầm Chu trả lời thay Ngọc Trân:

“Chỉ có các đơn vị nhà máy mới phát găng tay lao động, còn nông dân thì không.”

Mấy năm nay xuống nông thôn, tay anh không ít lần bị lá lúa làm xước tay.

Anh có thể viết thư nhờ ba mẹ gửi bao tay, nhưng vì để hòa đồng, anh phải giả vờ.

Tống Lan Hinh:

“Vậy em sẽ nói chuyện với ba mẹ, găng tay họ không dùng tặng cho ba mẹ chị dâu.”

Bà nội:

“Ừm, nên tặng cho thông gia chứ, thời điểm thu hoạch sao lại không có găng tay, cũng không phải công việc tỉ mỉ, làm việc tỉ mỉ đeo găng tay khó chịu, có găng tay thu hoạch lúa và lúa mì sẽ đỡ bị thương hơn/”

Ông nội:

“Gửi hết cho thông gia đi.”

Tống Lan Hinh:

“Nếu ông bà nội đã quyết định thay bố mẹ thì cháu ăn xong sẽ đi tìm găng tay ngay.”

Tống Tầm Chu hỏi em gái:

“Em là người đầu tiên đề cập đến việc tặng găng tay lao động. Bây giờ nó thành ý tưởng của ông bà rồi phải không?”

“Là bà nội nói câu “Đầu kìm đối râu lúa” trước, em chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi. Chị dâu, trong thư chị hãy khen ông bà nhiều lên, cứ bỏ qua em đi.”

Bà nội không đồng ý lắm:

“Cũng bỏ qua ông bà đi, hãy nói rằng ông bà thông gia tặng, ông bà chỉ nói suông thôi, găng tay không phải của chúng ta, chúng ta cũng không phải là người đi tìm găng tay, không dám nhận công lao đâu.”

Sao họ có thể cướp công lao của con trai và con dâu được.

Tống Tầm Chu kết luận:

“Ba mẹ không biết gì mà lại làm được một việc tốt.”

Tề Ngọc Trân nói:

“Vẫn nên để lại hai ba đôi cho ba mẹ, đợi đến khi ông bà và ba mẹ nói chuyện xong, ba mẹ đồng ý rồi em mới lấy găng tay gửi về quê, lúc đó em sẽ nhắc đến từng người trong thư, và cũng sẽ bảo ba mẹ em dùng găng tay cẩn thận, không phụ lòng tốt của mọi người.”

Gửi điện tín tính tiền theo số chữ, mỗi chữ từ vài xu đến một hào, gửi thư không tính tiền theo số lượng giấy, mỗi lần cô viết ít nhất đầy ba bốn tờ giấy, lần này cô có thể viết thêm một tờ giấy nữa.

Sau khi ăn trưa, Tề Ngọc Trân tiếp tục trò chuyện với ông bà nội cho đến khi chồng rửa bát xong mới cùng anh rời đi để ông bà nghỉ trưa.

Đi dạo cả buổi sáng, những người trẻ tuổi không cảm thấy gì nhiều, nhưng ông bà nội vẫn sẽ hơi mệt mỏi.

“Tầm Chu, em đan cho anh khăn quàng cổ xong rồi, không có những lỗ nào nữa.” Trước khi ngủ, Tề Ngọc Trân lấy ra chiếc khăn quàng cổ mà cô đã đan rất lâu.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 88



Cô đã kịp đan xong trước tháng mười một.

Đã là cuối tháng mười, Tống Tầm Chu nhận ra thời điểm cô tặng khăn quàng cổ “khéo léo” như thế nào:

“Đây không phải là quà sinh nhật của anh chứ?”

“Sao lại không phải là quà sinh nhật của anh, anh đã tận mắt nhìn em đan mà, anh cũng biết tiến độ đan khăn quàng cổ thế nào mà.”

Đúng vậy, chồng đều biết, khi chồng đan xong bốn vỏ bọc túi chườm nóng, cô đã tháo ra đan lại, đan rồi tháo ra, mới cố gắng đan được hơn nửa chiếc khăn quàng cổ.

Cuối cùng cũng kịp đan được một chiếc khăn quàng cổ mà cô tạm hài lòng trước tháng mười một.

“Tặng anh trước khi em đi vào ngày mai, không phải đây là quà an ủi sao?” Tống Tầm Chu nhận chiếc khăn quàng cổ và nhìn vào mắt cô.

Sau khi biết tin cô sẽ tham gia thu hoạch vào mùa thu năm nay, hôm đó Tề Ngọc Trân đã về nhà và nói ngay cho chồng tin này.

Anh biết sớm hơn ông bà nội, sau khi biết tin, anh vẫn tỏ ra bình thường như thể không cần quan tâm đến anh, anh sẽ luôn âm thầm ủng hộ cô.

Anh có vẻ không quan tâm nhưng cô cảm thấy không hoàn toàn là không quan tâm, nhất là sau khi có thời gian cụ thể.

Từ ngày này đến ngày này, đi bao nhiêu ngày, tuần trước mới định ra thời gian cụ thể.

Cô sẽ đi ba ngày, sáng mai xuất phát, ngày mai là ngày đầu tiên, sáng ngày thứ tư mới về.

Đây là ba ngày trọn vẹn, không thiếu một giờ.

Khi nghe đến thời gian, cô thầm than không ổn.

Tầm Chu nghe nói là ba ngày trọn vẹn, cô sẽ phải ngủ bên ngoài ba đêm, anh không hề tỏ ra không hài lòng, đồng ý giúp cô thu dọn hành lý.

Ở Hoa Đô, cuối tháng mười đã khá lạnh, cần mặc áo khoác bông mỏng, anh sợ cô bị cảm lạnh, khi thu dọn hành lý cho cô, anh đặc biệt tìm chiếc áo lót ấm nhất của cô.

Chồng rất chu đáo nhưng trong lòng Tề Ngọc Trân cảm thấy không vui lắm.

Chỉ là anh muốn thể hiện sự chu đáo, cô không nói gì thêm, tranh thủ đan xong chiếc khăn quàng cổ và tặng cho chồng trước khi rời đi.

Có lẽ khi nhận được chiếc khăn quàng cổ, tâm trạng không nỡ rời xa của anh sẽ anh sẽ vơi đi?

Cô đã nghĩ học kỳ này, chồng cô không dạy lớp tối, hai vợ chồng càng có nhiều thời gian ở bên nhau hơn nên anh không cảm thấy không nỡ.

Bây giờ, hình như cô quá ngây thơ rồi…

Liếc một cái đã bị nhìn ra ý định, cô thừa nhận một nửa:

“Tuần trước thì nó có ý nghĩa an ủi, khi nhận được cuộn len, em đã muốn đan khăn quàng cổ tặng anh làm quà sinh nhật rồi, lúc đó hoàn toàn không nghĩ đến chuyện cuối tháng đi thu hoạch vụ thu.”

Cô thừa nhận một nửa, chỉ thừa nhận một nửa, còn nửa kia là anh nói linh tinh.

Quà sinh nhật mới là chính, an ủi chỉ là kèm theo, có thể an ủi anh thì tốt quá, không được an ủi cũng không sao.

Anh rất dễ an ủi mà.

Tống Tầm Chu cất khăn quàng cổ đi, bước đến trước mặt cô:

“Em cảm thấy biểu hiện gần đây của anh thế nào?”

Chồng đi đến, Tề Ngọc Trân rất tự nhiên ôm eo anh:

“Sao lại là gần đây, không phải biểu hiện của anh luôn rất tốt sao?”

“Dạo này anh đều miễn cưỡng vui vẻ, em không nhận ra sao?”

Cuối cùng cũng đến, Tề Ngọc Trân không biết liệu có phải do chiếc khăn quàng cổ hay không, hay có thể anh chỉ mượn cớ chiếc khăn quàng cổ để gây chuyện?

Sống với nhau bao nhiêu năm rồi, cô còn không biết cách đối phó với anh như thế nào sao?

Chỉ thấy cô tỏ vẻ buồn bã, mắt nhanh chóng rưng rưng:

“Hóa ra những ngày qua anh cười trước mặt em đều là giả vờ.”

Trước khi nước mắt của vợ rơi xuống, Tống Tầm Chu vội vàng chắp vá:

“Không phải giả vờ, cười là thật, ý anh là tâm trạng... Anh đột nhiên không biết nói gì, dù sao em đi ba ngày, có thể không tắm thì cố gắng không tắm. Nếu nhất định phải tắm, chỉ cần lau người đơn giản là đủ, đợi về nhà rồi tắm trong phòng tắm, anh lo em bị cảm lạnh.”

Anh chưa trẻ con đến mức không cho phép cô ấy ra ngoài.

Hơn nữa, cô đã mong chờ vụ thu hoạch này từ lâu, anh không nỡ nói bất kỳ điều gì khiến cô không vui.

Anh hy vọng cô có thể mang tâm trạng vui vẻ xuống nông thôn thực tế, vì vậy anh cố gắng hết sức để làm những gì anh nên làm, không để lộ bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.

Cuối cùng cũng không thể kiên trì đến cùng.

“Ừm, việc đầu tiên khi em về là tắm rửa sạch sẽ trong phòng tắm của trường. Không biết buổi sáng nhà tắm có mở cửa không, buổi sáng không mở cửa thì em sẽ không về nhà ăn trưa, chiều tắm xong rồi về nhà. Hôm đó anh không cần lo cho bữa trưa của em, anh cứ tự ăn là được.” Nước mắt trong mắt Tề Ngọc Trân biến mất, hoàn toàn không thể thấy cô như vừa sắp khóc.

Ba ngày không tắm sẽ hơi có mùi, ba ngày ra đồng không tắm sẽ bẩn thỉu, cô định tắm sạch sẽ rồi về nhà.

Dù nhà tắm mở cửa vào buổi sáng, cô cũng có thể về nhà muộn vì không giành được chỗ.

Sáng mai, những người bạn cùng lớp tranh nhà tắm cũng sẽ bẩn thỉu như cô, những người bạn cùng lớp hơi kĩ tính nhất định sẽ tranh chỗ, đến lúc đó sẽ xem tốc độ của mọi người.

Nếu cô không tắm mà về nhà, chồng cô thực sự phải gượng cười.

Tống Tầm Chu:

“Anh sẽ chuẩn bị bữa trưa cho em, trước một giờ chiều, nếu em không về nhà, hãy đợi anh ở căng tin, anh sẽ mang cơm đến căng tin.”

“Anh không ghét em bẩn thỉu à?”

“Trước đây anh đi làm vào những ngày bão, người toàn mùi nước cống, em có bao giờ ghét anh không?” Anh thực sự không quan tâm lắm đến việc Tề Ngọc Trân nhếch nhác một hai lần.

Nghĩ lại năm xưa anh đã “lôi thôi” bao nhiêu lần, dù bẩn thỉu đến đâu, cô cũng không bao giờ tỏ ra ghét bỏ.

Ban đầu anh rất quan tâm, sợ Tề Ngọc Trân cảm thấy anh hôi, sau đó anh vẫn để ý, không muốn hôi thối đến Tề Ngọc Trân, nhưng không còn cố ý né tránh cô nữa.

Anh mơ hồ nhận ra Tề Ngọc Trân thích ôm hôn là vì cô thích mùi trên người anh ấy, vậy không phải càng phải chú ý hơn ư?

“Không.” Cô làm sao dám chê anh bẩn.

“Vì vậy, em đừng suy nghĩ lung tung, anh cũng sẽ không suy nghĩ lung tung, ngày hôm đó anh chỉ muốn gặp em sớm nhất có thể.”

Tề Ngọc Trân suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

“Về nhà bằng xe khách không tốn thời gian, nhưng em không muốn người bẩn mà ngồi xe về, mùi hôi trong xe cộng thêm mùi hôi trên người em sẽ khiến hành khách khác ngất xỉu mất. Đi bộ về nhà cũng không nhẹ nhàng gì, vì vậy nếu em không về nhà trước mười hai rưỡi, làm phiền anh Tống nhà mình mang cơm cho em.”

“Không phiền đâu, anh sẽ giúp em kiểm tra lại hành lý.” Tống Tầm Chu mở túi đan.

“Cảm ơn anh.” Tề Ngọc Trân nhìn chồng.

Chỉ nhìn ánh mắt cô, Tống Tầm Chu cũng biết cô muốn gì, anh cúi đầu, đưa hai má tới gần môi cô.

Cô muốn hôn môi hoặc hôn trán chỉ nhìn ánh mắt cô thôi anh cũng biết.

Tề Ngọc Trân thật sự muốn hôn má chồng, chồng đưa mặt lại gần, cô hôn hai cái.

Cô hôn hai cái rồi đến lượt anh hôn.

Không giống cô hôn từng vị trí tùy theo tâm trạng, anh luôn hôn thẳng lên môi cô.

Hôn gần hai phút, anh mới buông cô ra rồi kiểm tra hành lý.

Tề Ngọc Trân không đi kiểm tra, anh Tống nhà cô cẩn thận hơn nhiều, cô hoàn toàn yên tâm giao hành lý cho anh kiểm tra, còn cô ngồi đợi trong phòng sách.

Kiểm tra hành lý không thiếu gì, Tống Tầm Chu ngồi một lúc, không thấy Ngọc Trân trở về phòng, anh ra khỏi phòng tìm cô.

Phòng khách tắt đèn, đèn trong phòng sách lại sáng.

“Tầm Chu, ba lá thư này em viết cho anh, anh mở theo thời gian ghi trên đó, không được đọc hết trong một ngày. Nếu anh đọc hết trong một ngày, em cũng không nói gì, chỉ cần đừng để em biết là được, nên đọc trước khi đi ngủ, đừng đọc vào ban ngày.”

Cô không biết những lá thư của mình có thể khiến chồng mất ngủ hay không, nhưng cô cứ cho là có đi.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 89



Tống Tầm Chu cầm lấy thư:

“Đựng trong phong bì, phong bì dán kín, muốn đọc lén vào buổi tối cũng không được.”

“Tối nay em vẫn ở nhà, làm sao mà anh đọc xong thư vào buổi tối được. Phải đợi mai em đi rồi mới đọc, nhớ đừng mang đến trường, em sợ anh không cẩn thận làm mất thư, để người khác nhìn thấy.

Em viết bằng bút chì là để khi trở về có thể tẩy đi, tẩy rồi em mới yên tâm.”

Cô viết bằng bút chì, hơn nữa còn viết nhẹ nhàng, sợ viết quá mạnh sẽ để lại dấu vết. Chỉ cần chồng có thể đọc rõ là được.

“Em viết nội dung gì ghê gớm lắm à?” Tống Tầm Chu nhìn phong thư, càng tò mò hơn.

Tề Ngọc Trân:

“Không phải là ghê gớm, nhưng nói trước mặt anh thì còn được, viết vào thư nói với anh thì em thấy hơi xấu hổ, dù sao cũng không được để lại dấu vết, bảo anh tẩy đi em cũng không yên tâm, em muốn tự tẩy sạch.”

Có một số nội dung không thể viết thẳng vào thư, chẳng hạn như tình cảm giữa vợ chồng.

Cô dám bày tỏ tình cảm bằng lời nói và hành động trước mặt anh ấy, nhưng không dám viết trong thư.

Tống Tầm Chu:

“Tại sao em lại không nói với anh luôn tối nay, anh nghĩ anh sẽ tò mò không ngủ được.”

“Sẽ không đâu, em ở nhà mà, làm sao có thể để anh mất ngủ được, ngoan nào, chúng ta về phòng ngủ đi, ba lá thư này tạm thời khóa trong ngăn kéo.” Tề Ngọc Trân lấy lại thư, khóa vào ngăn kéo.

Không cho chồng phản ứng kịp, cô nắm lấy tay anh rời khỏi phòng đọc sách.

Về đến phòng, Tống Tầm Chu hỏi nội dung trong thư là về việc gì, cho anh một gợi ý.

Tề Ngọc Trân vốn định chặn miệng anh lại để anh không có cơ hội hỏi lung tung, nhưng anh đã lên tiếng trước khi cô kịp làm vậy, cô đành phải đưa ra gợi ý:

“Là tâm sự thầm kín.”

Nghe thấy vậy, Tống Tầm Chu tỉnh táo ngay:

“Em còn có điều gì giấu anh à? Em nói anh biết là tốt hay xấu, nếu là xấu anh sẽ không đọc nữa.”

“Không nói cho anh đâu, cái này phải để anh tự đọc, em đi ngủ đây.” Tề Ngọc Trân không định trả lời, nhanh chóng chui vào chăn, cố ý nằm nghiêng quay lưng về phía chồng.

Tống Tầm Chu tắt đèn, chui vào chăn, tiến lại gần cô, môi chạm vào tai cô nói:

“Dù là lời xấu anh cũng muốn đọc, để anh biết mình đã làm sai điều gì, sau này anh sẽ sửa đổi.”

Người mảnh mai như Tề Ngọc Trân khi nằm nghiêng vẫn có chút bụng nhỏ, bàn tay lớn của chồng trực tiếp ôm vào bụng nhỏ của cô, cô đã quen với việc bị anh xoa bóp, không đẩy ra:

“Không phải là lời xấu, anh đã tốt lắm rồi, không cần phải sửa gì cả.”

“Vậy thì anh yên tâm rồi.”

Sau khi tắm xong, Tề Ngọc Trân và Dư Niệm ngồi trong phòng tắm lau tóc.

“Không biết có phải là ảo giác hay không, sau khi tắm xong tôi cảm thấy mình trắng lên một chút.” Dư Niệm nhìn tay mình.

“Chắc là do kỳ cọ sạch sẽ hơn nên nhìn trắng hơn.” Tề Ngọc Trân nghĩ không phải là ảo giác, cô cũng cảm thấy mình trắng lên một chút.

Ba ngày vừa qua, những nam sinh không chú ý chống nắng đã bị cháy nắng đen đi vài tông, Tề Ngọc Trân vẫn chú ý chống nắng, lúc nào cũng đội mũ cỏ, trừ lúc ăn và ngủ ra, hầu như không bao giờ tháo mũ ra.

Ba ngày này cô vừa mệt vừa vui, còn với Dư Niệm và những người khác thì chỉ còn lại mệt mỏi.

Mệt rã rời ba ngày mà không có bất kỳ thù lao nào, mà là đi làm lao động miễn phí.

Dư Niệm:

“Đúng vậy, trong mười năm gần đây của cuộc đời của tôi, lần đầu tiên tôi tắm mà kỳ cọ ra nhiều ghét như vậy, mệt chết đi được, lưng đau eo ê, toàn thân đau nhức, may mà thầy giáo không điên cuồng giao bài tập cho chúng ta đấy.”

Cũng là dưới danh nghĩa thực hành về nông thôn, lần này thầy không giao bài tập viết cảm nhận, ba ngày trước cũng không yêu cầu mọi người quan sát sự phát triển của cây trồng và ghi chép số liệu.

Không cần viết, không cần ghi chép, chỉ cần cắm đầu vào thu hoạch.

Những nơi máy móc thu hoạch được, họ phải làm, máy móc hỏng, dừng lại không thể hoạt động, họ phải tiếp tục làm.

Tự mang găng tay là một quyết định sáng suốt của Tề Ngọc Trân, vì trường không phát găng tay.

Một mình cô đeo găng tay có thấy ngại không? Tất nhiên là không, hiệu suất của cô cao, còn cao hơn cả bạn học nam, các bạn trong lớp cũng biết găng tay là của cô, thấy cô làm việc nông nhanh nhẹn như vậy, không ai dám lên tiếng. Sợ rằng nếu lên tiếng sẽ trở thành mục tiêu bị mọi người tấn công.

Hơn nữa, Ngọc Trân chỉ đeo găng tay, thể lực vẫn giữ nguyên, không thay đổi gì, găng tay chỉ giúp cô không thấy ngại tay chân thôi.

Hiệu suất của Tề Ngọc Trân rất cao, nhưng ba ngày vừa qua, cô cũng đau nhức khắp người, cơ thể như thể đang bị một tảng đá lớn đè lên, hôm nay về nhà ăn trưa xong là nằm xuống luôn, tối nhờ chồng mát-xa.

“Niệm Niệm, tôi sắp về nhà rồi, gặp lại cậu sau hai ngày nữa nhé.” Tề Ngọc Trân lau khô tóc, tết tóc đơn giản, rồi chào tạm biệt Dư Niệm.

Lần này về nông thôn thực hành không có thù lao, may mà hôm nay không phải lên lớp, ngày mai là ngày nghỉ cũng không phải lên lớp, tương đương với có hai ngày nghỉ.

Dư Niệm:

“Tạm biệt, tôi đi ăn trưa rồi về ký túc xá ngủ, trước đây không thấy ngủ ở ký túc xá thoải mái, bây giờ thì thấy nhớ chiếc giường nhỏ ở ký túc xá kinh khủng khiếp, chiều ngủ dậy tôi sẽ về nhà, chiều mai mới trở lại trường.”

Thật là mệt mỏi quá đi mất.

Tề Ngọc Trân về nhà, vốn định nấu ăn nếu trong bếp có thức ăn, nhưng phát hiện không có thức ăn gì cả, ngay cả một củ khoai tây cũng không có, trước khi cô đi rõ ràng còn năm củ khoai tây, có vẻ là chồng đã ăn hết rồi.

Hành trên ban công không thay đổi nhiều, cô không ở nhà, anh không ăn hành sao?

Nhà có gạo, không có thức ăn, vốn dĩ cô định nấu cơm trưa đợi chồng về ăn cơm, Tề Ngọc Trân từ bỏ ý định này, vo gạo nấu cơm, cắm cơm xong, cô ra ban công phơi nắng.

Cô cảm thấy tóc chưa khô hoàn toàn, nên tháo bím tóc ra phơi nắng thêm.

“Ngọc Trân.” Tống Tầm Chu về nhà thì thấy vợ ngồi ở ban công.

Tề Ngọc Trân nghe thấy tiếng chồng về, đứng dậy bước đến trước mặt anh.

Ban đầu cô vui mừng khi được gặp chồng, có nhiều điều muốn nói với anh, nhưng biểu cảm của chồng khiến cô nuốt những lời muốn nói vào trong bụng:

“Tầm Chu, anh bị thầy mắng à?”

Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt chồng có vẻ không vui.

Tống Tầm Chu cố nở nụ cười, lần này đúng thật là đang gượng cười, cười xong nghĩ mình cười chắc chắn rất khó coi, nên nụ cười biến mất, anh không ép mình cười nữa:

“Gặp chút chuyện, tối nay sẽ kể cho em nghe được không? Hôm nay anh không chỉ mua thịt lợn mà còn mua cá nữa, trưa nay chúng ta ăn một bữa thịnh soạn.”

“Được thôi, em nấu cơm rồi, chúng ta cùng nấu cơm sẽ nhanh hơn.”

Lúc nấu cơm, Tề Ngọc Trân lộ ra biểu cảm lo lắng, Tống Tầm Chu không đợi được đến tối mới kể nữa, kể luôn trong lúc nấu cơm.

Hóa ra là sự việc mua nguyên liệu, trường không phải là nhà máy, hầu hết nguyên liệu phải mua từ bên ngoài, không thể tự sản xuất, Tống Tầm Chu học ngành rất cần nguyên liệu.

Khoa có giáo viên chuyên phụ trách mua sắm, các giáo viên khác cần nguyên liệu thí nghiệm thì tập hợp lại cho giáo viên này, thầy ấy sẽ đi mua định kỳ.

Sự việc lần này không phải là vấn đề của giáo viên mua sắm, là vấn đề của…

Tề Ngọc Trân hiểu ra:

“Ba người các anh được coi là trợ lý, anh phụ trách tài liệu tham khảo, hai người kia, một người phụ trách nguyên liệu, một người phụ trách thu thập và xử lý dữ liệu thí nghiệm. Vốn là vấn đề của người phụ trách nguyên liệu, nhưng anh ta lại đổ lỗi cho người phụ trách tài liệu, chỉ vì anh tiện tay đưa danh sách nguyên liệu.
 
Back
Top Bottom