Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 70



Tề Ngọc Trân cảm thấy kỳ thi cuối kỳ và những chuyện nhỏ nhặt này không có bất kỳ liên quan nào, Du Niệm chỉ muốn "ném nồi", cô không có ý kiến.

...

Buổi tối, chồng trở về nhà, Tề Ngọc Trân vẫn cứ ôm anh như mọi khi, nói những lời ngọt ngào, nói lời ngọt ngào xong cô bắt đầu nhìn chồng bằng biểu cảm mà mình đã luyện tập rất lâu mới có được.

Sau khi luyện tập trước gương một thời gian dài, cô tự thấy mình đã ổn, cho nên chờ đến buổi tối lấy chồng ra làm thí nghiệm.

Tống Tầm Chu nhìn biểu cảm của cô, suy nghĩ ý đồ khi cô biểu hiện ra loại biểu cảm này, suy đoán có thể là chuyện giữa trưa bị phát hiện?

"Chẳng lẽ là chuyện giữa trưa bị phát hiện rồi? Em không phải loại người không thể giữ bí mật."

Bọn họ hẹn hò được hai năm cũng chưa bị bất kỳ ai phát hiện ra, làm sao quần áo mặc đi ra ngoài vào buổi trưa không có dấu vết khả nghi nào, cơ thể cũng đã được làm sạch, mà vẫn bị phát hiện?

"A? Có chuyện gì xảy ra sao, à, anh nói chuyện giữa trưa hả, em bị Niệm Niệm phát hiện có vấn đề, cô ấy nói trông em có vẻ đang có tâm trạng tốt, em tùy tiện tìm lý do để lừa qua thôi... Anh không nhận ra cảm xúc tức giận lạnh lùng từ biểu cảm vừa rồi của em sao?"

"Tức giận lạnh lùng? Anh không nhìn ra, chỉ nhìn ra em đang làm nũng oán trách, anh cho rằng chuyện giữa trưa đã bị phát hiện."

Bọn họ là vợ chồng, chỉ là ân ái bình thường mà thôi, nhưng nếu bị người khác phát hiện, thật sự có chút xấu hổ.

Tống Tầm Chu muộn màng nhận ra:

“Tại sao em phải tức giận lạnh lùng? Có phải anh đã làm sai chỗ nào không?"

"Không phải vì anh." Tề Ngọc Trân giải thích rõ ràng tiền căn hậu quả.

Tống Tầm Chu nghe xong gật đầu:

“Về vấn đề này, anh rất đồng ý với quan điểm của Du Niệm, em không thể biểu hiện quá nhiều sự mềm mỏng và tốt bụng, trên thế giới không có nhiều người tốt như vậy, thêm nữa, chỉ có biểu cảm của em thôi không có tác dụng, bên trong em không thay đổi, em vẫn cảm thấy thuận tay giúp đỡ một chút không thành vấn đề."

"Thật sự không có gì mà, nếu không anh có thể dạy em về biểu cảm, em nhớ rõ lúc trên xe lửa anh nhìn hơi đáng sợ, em có thể học biểu cảm của anh lúc đó."

"Quả nhiên em vẫn rất sợ hãi anh của lúc đó phải không?"

"Không có, đổi lại thành người khác để lộ ra biểu cảm đó, em cũng sẽ bị dọa sợ, nhưng đó là anh, em sẽ không bị dọa sợ, em còn cảm thấy an toàn."

"Ngọc Trân, mặc dù anh không mong muốn em gặp phải chuyện phiền phức, nhưng cũng không mong muốn em trở nên không giống em nữa, nếu những việc này khiến em cảm thấy rất buồn rầu, em đã sớm từ chối khi có thể từ chối rồi, sẽ không giúp đỡ bọn họ, trên cương vị vừa học vừa làm là không thể tránh khỏi chỉ có thể căng da đầu làm mà thôi."

Anh biết rõ con người Ngọc Trân, cô là người tốt bụng mềm mại, đồng thời cũng rất kiên định quyết đoán.

Việc không muốn làm, dù người khác khuyên như thế nào cũng sẽ không làm.

Người ghi điểm không phải là một ví dụ điển hình sao?

Công việc của người ghi điểm nhẹ nhàng hơn làm ruộng nhiều, muốn làm biếng có thể làm biếng, các xã viên cũng đều muốn Ngọc Trân làm, tỷ lệ ủng hộ của cô cao hơn Tề Gia Lệ, nhưng cô đã từ chối nhiều lần, không bao giờ chịu nhượng bộ.

Người ghi điểm là một việc, còn có một việc nữa.

Lúc trước khi hai người hẹn hò, anh chủ động theo đuổi và cô đã đồng ý.

Là cô đồng ý, cũng là cô chủ động nói muốn chia tay.

Lúc đó ăn chỉ cảm thấy Ngọc Trân thật nhẫn tâm.

Người lo được lo mất trong mối quan hệ này luôn là anh, không phải do Ngọc Trân không mang lại cảm giác an toàn cho anh, mà do tính cách của Ngọc Trân quá quyết đoán.

Khi yêu cô yêu rất nhiều, nhưng khi không yêu thật sự giống như tất cả mọi thứ trước đây chưa từng tồn tại, có thể dễ dàng bị xóa bỏ.

Ở trước mặt Ngọc Trân, anh không thể chống lại một kích.

Tề Ngọc Trân không biết trong khoảng thời gian ngắn, tâm tư của chồng đã chuyển sang khi cô chủ động đề nghị chia tay:

“Anh nói đúng, nhưng vẫn phải kiểm tra nhân phẩm, em không muốn cầm cuốc cho bạn học có nhân phẩm không tốt."

Biểu cảm nghiêm túc của cô kéo suy nghĩ của Tống Tầm Chu trở lại, trong đầu anh nhanh chóng hiện lên hình ảnh Ngọc Trân cầm cuốc:

“Em phải cầm bao nhiêu cái cuốc?"

"Cuốc và xẻng cộng lại khoảng năm sáu cái, nói là cầm cũng không đúng, bình thường em đều dùng cánh tay kẹp lấy kéo đi." Tề Ngọc Trân làm động tác mẫu cho chồng xem.

Đối với thân hình mảnh khảnh như Ngọc Trân, kéo năm sáu cái dụng cụ nông nghiệp có chút vất vả, Tống Tầm Chu hỏi cô:

“Có phải có những bạn nam chủ động muốn cầm giúp em không?"

"Đúng vậy, em đã từ chối hết, em có thể tự mình làm được. Là một người phụ nữ đã kết hôn, em không thể có liên quan đến người khác phái căn bản không quen biết, người quen thuộc cũng không thể liên quan không rõ ràng, phải có ranh giới."

Tống Tầm Chu:

“Điều này anh hoàn toàn không nghi ngờ, khi còn ở quê, em đã tránh xa đàn ông như tránh xa rắn rết."

Anh chỉ mới tiếp cận một lần, cô đã trốn anh thật nhiều lần.

Nếu không phải ánh mắt của anh tốt, có lẽ còn chẳng phát hiện cô đã xuất hiện trong tầm nhìn của mình.

"Đúng vậy, về điều này em trước sau như một, anh đi rửa mặt đi, em không luyện tập biểu cảm nữa, em muốn nằm trên giường ngủ." Nói xong, cô che miệng ngáp một cái.

"Tập luyện đến mệt mỏi, xem ra đã cố gắng rất nhiều buổi tối, cố gắng rất tốt, lần sau không được cố gắng nữa."

Tề Ngọc Trân ngây ngốc hai giây, sau đó nhận ra chồng đang trêu ghẹo mình, khuôn mặt không nhịn được phồng lên, sau khi biểu đạt cảm xúc tức giận, cô xoay người về phòng, không để ý đến anh.

Tống Tầm Chu nhìn biểu cảm nhỏ nhặt sinh động của cô, không khỏi bật cười, thật muốn ôm cô vào lòng hôn hai cái.

...

"Đừng có mặt ủ mày ê, nhìn cái vườn rau xanh mượt này xem, có phải tâm trạng tốt hơn rất nhiều không? Không hổ là trường nông nghiệp, loại cây rau ở đây còn ngon hơn của những nhà bình thường, nhà tôi không thể trồng được rau tốt như thế này." Du Niệm an ủi Tề Ngọc Trân.

Vào tháng năm, bắp và khoai lang đã được cấy, tiết thực hành không khác gì trở thành tiết tự do hoạt động của bọn sinh viên, sau khi ghi lại dữ liệu tăng trưởng của mầm bắp, mọi người được tự do hoạt động, hai người Tề Ngọc Trân và Du Niệm đi dạo đến khu đất trồng của lớp Nghề làm vườn.

Lớp Nghề làm vườn chủ yếu trồng rau, cũng có trồng cây ăn quả và hoa, nhưng cây ăn quả và hoa không được trồng ở khu vực này, hoa được dùng để trang trí "mặt tiền" của trường, đều được trồng trong khuôn viên trường, về luật lệ, ruộng thí nghiệm không nằm trong trường học.

Ngày hôm qua, Tề Ngọc Trân cuối cùng cũng được đi tham quan nhà máy chế tạo máy móc nông nghiệp cùng giáo viên và bạn cùng lớp, sau khi hỏi thăm giá máy móc nông nghiệp, tâm trạng của cô không còn tốt đẹp như trước.

Giá của máy móc nông nghiệp loại nhỏ đều từ vài trăm đến vài nghìn xu, đắt hơn cả xe đạp, máy móc nông nghiệp loại lớn thì càng không cần phải nói, vài nghìn đến vài chục nghìn xu.

Đối với cô mà nói, đó toàn là giá trên trời.

Máy móc nông nghiệp đắt hơn xe đạp, phiếu máy móc nông nghiệp còn không phải ai cũng có thể nhận được thông qua các đơn vị liên quan, điều kiện đăng ký rất nghiêm ngặt.

So với phiếu máy móc nông nghiệp, phiếu xe đạp có vẻ lấy được dễ hơn, tâm trạng rất khó trở nên tốt đẹp.

Tề Ngọc Trân nhìn vào vườn rau xanh rờn, cảm thấy tâm trạng tốt hơn:

“Cây phát triển khá tốt, trông có vẻ ngon, giáo viên nói rằng bắp mà chúng ta tự trồng sẽ tự chia cho các thành viên nhóm, tôi chưa từng trồng bắp, nhưng tôi cảm thấy khoảng cách hàng và các cây trong nhóm chúng ta sẽ cho ra sản lương cao hơn, nếu không có sự cố xảy ra trong giai đoạn làm đòng, nó chắc chắn có thể phát triển thành bắp bình thường, đến lúc đó mỗi người được chia ba bốn quả bắp hẳn không thành vấn đề."
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 71



Số liệu gieo trồng của ba nhóm trồng bắp hơi khác nhau, nhóm cô là trồng một cây trong một hố, khoảng cách giữa các cây ngắn hơn, hai nhóm còn lại, một nhóm trồng hai cây trong một hố, một nhóm trồng cây đơn và cây kép lẫn lộn.

Sau khi học tri thức liên quan đến bắp ngô, luôn cảm thấy trồng một cây trong một hố là phù hợp nhất.

"Cậu nói chính là tình huống tồi tệ nhất, nếu không có sự cố xảy ra, sản lượng sẽ cao hơn... Tình huống tệ nhất có lẽ là không thu hoạch được, giai đoạn làm đòng trong mùa hè, nếu có thời gian rảnh, tôi sẽ đến trường xem." Nhà của Du Niệm cách trường học không quá xa, cô ấy học tại trường nông nghiệp nhưng vẫn còn tình cảm với đại học Công Nông Binh trước kia.

Trong vòng mười năm, đại học Nông nghiệp Hoa Đô đã thành lập các lớp học công nông binh, lớp học công nông binh được thành lập sớm hơn đại học Hoa Đô, từ hồi cô mới mười tuổi đã rất ao ước.

Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, các trường đại học cũng khôi phục tuyển sinh bình thường, đại học Nông nghiệp Hoa Đô trở thành đại học trọng điểm, nhìn thấy đại học trọng điểm, cô càng thêm hào hứng, trong hai tháng đó cô liều mạng học tập, cuối cùng cô đã thi đậu.

Sau khi được thành lập, trường học thực tế luôn được coi là trọng điểm, chỉ là khi ấy cô còn nhỏ, căn bản chẳng biết khái niệm đại học là gì.

Tới kỳ nghỉ hè, trong lớp có một số bạn học ở lại trường, đồng ruộng sẽ nhờ các học sinh ở lại trường trông coi giúp, nếu gia đình ở Hoa Đô, có thời gian rảnh cũng có thể đến đây xem.

Để tránh làm hỏng kết quả thi, Du Niệm quyết định chờ đến khi thời tiết không nóng mới đến đây xem.

Đất trồng của chuyên ngành Nghề làm vườn không nhỏ, không chỉ trồng rau xanh mà còn trồng cà chua, đậu que, cà tím, dưa leo, chỉ là mới gieo vào tháng năm không bao lâu, cần đợi thêm hai ba tháng nữa mới có thể nhìn thấy kết quả.

Thời gian sắp đến, hai người không quay lại địa điểm tập trung lớp, mà đi thẳng đến nhà kho cất dụng cụ nông nghiệp.

Cất dụng cụ nông nghiệp xong, hai người đi ăn cơm.

Tề Ngọc Trân cảm thán:

“Cuối cùng chúng ta cũng trở thành những tấm chiếu cũ rồi."

"Làm sao có thể nói là tấm chiếu cũ được, phải là chúng ta đã hoàn thành những việc mình nên làm chứ." Du Niệm yên tâm thoải mái.

"Tôi cảm thấy các tiết thực hành sau này, mọi người sẽ không tập trung nữa, thay phiên nhau để hai người ghi số liệu, những người còn lại cũng không lấy dụng cụ nông nghiệp mà trực tiếp đi làm việc của riêng mình."

"Cảm thấy như vậy thì không tiện ném nồi, trách nhiệm của mười người đổ hết lên trên đầu hai người, thật là hai kẻ đáng thương."

Tề Ngọc Trân:

“Thay đổi cách nghĩ, hai người này có thể trách tám người còn lại, khi giáo viên hỏi tới, tám người còn lại sẽ cảm thấy lo lắng, nếu ai bán đứng tất cả thành viên trong nhóm, sau này chúng ta sẽ làm khó dễ người đó."

"He he he, Ngọc Trân, cậu thật tinh quái, quyết định làm thế đi!"

"Một tuần cũng không có mấy tiết thực hành, điều quan trọng nhất hiện tại là kỳ thi cuối kỳ, sau khi ăn tối và tắm rửa, tôi sẽ về nhà học bài." Cô vẫn luôn cảm thấy hiệu suất học tập một mình của mình không cao lắm, ngặt nỗi không cướp được một chỗ trống ở thư viện, ban đêm về nhà cũng rất nguy hiểm, chỉ có thể nhân lúc trời chưa tối về nhà sớm một chút.

Thật sự hy vọng nhanh chóng đến học kỳ sau một chút, được học tập cùng Tầm Chu trong phòng học nhỏ.

Chuyên ngành của hai người khác nhau, không thể nói chuyện với nhau về chủ đề chuyên ngành, nhưng có thể tạo ra bầu không khí học tập tốt đẹp.

Nhớ lại giai đoạn học tập hồi còn lao đầu ôn thi kỳ thi tuyển sinh đại học.

Không nhớ lại cảm giác căng thẳng khi sắp tới kỳ thi tuyển sinh đại học, chỉ là nhớ lại cảm giác cùng nhau học tập.

Du Niệm và đại đa số sinh viên hiện tại không giống nhau, cô ấy đậu đại học đã cảm thấy bản thân đã hoàn thành mục tiêu cuộc sống, phương thức học tập ở đại học đã tạo cho cô ấy một cảm giác rằng cô ấy không cần học hành quá nghiêm túc cũng có thể đạt điểm tiêu chuẩn:

“Học tập ở nhà tiện lợi hơn rất nhiều, thư viện mỗi ngày đều đông nghịt người, ký túc xá cũng không phải nơi thích hợp để học tập."

Cô ấy biết rõ mục tiêu của Ngọc Trân khẳng định không phải đạt tiêu chuẩn, cho nên cô ấy không nói lời mất hứng.

Khi tan học, Ngọc Trân có thể cười cười nói nói với cô ấy, trong giờ học cô thật sự rất nghiêm túc, có đôi khi giáo viên giao một chút bài tập, cô luôn hoàn thành sớm một cách nghiêm túc, không giống như cô ấy, luôn phải chạy đua với hạn chót mới bắt đầu làm bài tập

Không hổ là một người muốn trở thành giáo viên chuyên ngành Nông học.

Tề Ngọc Trân nghiêm túc học tập thật ra không phải đơn thuần vì muốn ở lại trường làm giáo viên, cô đã có thái độ học tập này từ lúc còn học tiểu học và trung học cơ sở, còn vì cả gia đình chồng đều là thiên tài, cô không muốn kéo chân sau, muốn có điểm số tốt trong kỳ thi cuối kỳ và xếp hạng cao trong lớp, cũng có thể chia sẻ tin tức tốt này cho ba mẹ chồng nghe.

Từ tính cách của chồng, cô có thể nhận thấy, nhà họ Tống không có truyền thống khen con cái, thi được hạng nhất cũng cùng uống nước ăn cơm giống như bình thường.

Thế cho nên dù có nấu cơm cô cũng phải khen vài câu, thật sự khiến chồng không thể thích ứng được một thời gian, nhưng hiện tại, vợ chồng hai người đều thích khen đối phương.

Chỉ là trồng một chậu hành lá nhỏ, cô cũng bắt đầu khen từ khi mua chậu, khen chồng mắt thẩm mỹ chọn chật đẹp, khen cả đường đến khi gieo giống hành.

Ba mẹ ruột của cô cũng không có truyền thống khen con cái, chỉ là không chèn ép làm mất động lực của con, nhưng mà chỉ riêng điều này đã vượt qua rất nhiều phụ huynh.

Cô nuôi dưỡng thành tính cách thích khen ngợi người khác, đại khái là bắt đầu từ khi chăm sóc em gái Ngọc Liên.

Khi Ngọc Liên còn nhỏ, bất kể cô ấy làm gì cô cũng sẽ khen một câu, biết đi cô khen, biết dùng đũa cô cũng khen.

Sau khi kết hôn với chồng, cảm giác muốn khen ngợi người khác càng trở nên mãnh liệt hơn.

Tề Ngọc Trân:

“Đúng vậy, học tập tại nhà thuận tiện hơn nhiều, hiện tại vẫn chưa có kế hoạch nghỉ hè, sau khi có kế hoạch nghỉ hè, tôi có thể chuyên tâm chuẩn bị cho việc trở về quê, so với kỳ thi cuối kỳ, tôi quan tâm đến kỳ nghỉ hè hơn."

"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy!"

Cuối cùng cũng tìm được một việc cả hai đều quan tâm.

...

"Anh, chị dâu, có ai ở nhà không, em và Tầm Kỳ có việc cần thông báo cho anh chị!" Lúc mười giờ sáng, Tống Lan Hinh và em trai Tống Tầm Kỳ đến nơi ở của anh cả chị dâu cả.

Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, các trường đại học lục tục bắt đầu nghỉ hè.

Vợ chồng hai người đều ở nhà, Tề Ngọc Trân nghe thấy tiếng của cô em chồng, đi ra từ phòng đọc sách, đi mở cửa cho cô em chồng và cậu em chồng.

Đây là lần đầu tiên Tống Lan Hinh đến nơi ở của anh cả và chị dâu cả, nhìn vào trong nhà:

“Chị dâu, hai anh chị vừa mới chuyển vào sống à?"

Trống rỗng, nhìn từ phòng khách, hoàn toàn không có dấu vết cư trú.

Tề Ngọc Trân:

“Không phải vừa mới dọn vào, đã ở vài tháng rồi, chị đi gọi anh mấy em ra, buổi sáng cả chị và anh trai em đều đang đọc sách, các em đến thật đúng lúc, nếu đến buổi chiều thì anh không có ở nhà đâu."

Mấy buổi chiều gần đây chồng đều ra ngoài giúp giáo viên làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình, mười ngày cuối tháng bảy bọn họ mới về quê, giữa tháng tám trở về Hoa Đô.

"Không sao, anh có ở nhà hay không cũng không sao, thông báo với chị là được rồi, công việc của ba mẹ đã khôi phục, cả nhà chúng ta dọn đến đây ở, tuần sau trong nhà tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mời cả hai nhà cô chú đến ăn cơm, chị dâu với anh cả chắc chắn phải đến, hai anh chị có thời gian rảnh phải không?" Tống Lan Hinh ngồi xuống ghế.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 72



Tống Tầm Chu nghe tiếng động truyền đi ra từ phòng đọc sách:

“Công việc của ba mẹ đã khôi phục?"

"Phải, anh, từ nay về sau anh phải kiếm tiền nuôi gia đình, để ba mẹ giới thiệu cho anh công việc kiếm nhiều tiền hơn."

Tống Tầm Chu nghe xong:

“Công việc hiện tại, quả thật không kiếm nhiều tiền lắm, không nói trước, sau này rồi nói."

Tề Ngọc Trân biết thu nhập hiện tại của chồng, phải nói là rất nhiều, không ngờ ở trong mắt anh vẫn còn quá ít.

Cô vừa học vừa làm kiếm tiền, ở trong mắt anh có lẽ tương đương bằng không.

Tim đau.

Sau khi cô em chồng kể xong chuyện, Tề Ngọc Trân suy nghĩ, hỏi xem bọn họ có muốn ở lại ăn trưa không.

"Được, ba mẹ đang bận công việc, bảo bọn em tự lo bữa trưa, nếu chị dâu đã muốn giữ bọn em lại ăn cơm, bọn em sẽ không khách sáo nữa."

Giữ lại cô em chồng cậu em chồng ở lại ăn cơm, Tề Ngọc Trân xong việc nhìn chồng với ánh mắt xin lỗi.

Công việc của ba mẹ khôi phục là chuyện rất quan trọng, Tống Tầm Chu không giận em trai và em gái đến đây mà không thông báo trước, anh trả lời cô bằng ánh mắt trấn an, không sao cả.

Cơm trưa là Tống Tầm Chu làm, em trai giúp đỡ, còn Tề Ngọc Trân thì ở trong phòng khách nói chuyện phiếm với em gái Lan Hinh.

Ngoại trừ phòng ngủ của anh chị dâu, Tống Lan Hinh đã đi quanh toàn bộ căn nhà, ngồi trở lại trên ghế:

“Chị dâu, sao chị có thể chịu được như vậy, đổi thành em, em căn bản không chịu nổi."

"Em cảm giác nhà quá trống à? Chị cảm thấy cũng ổn, em nhìn kỹ xem, đồ trang trí có không ít, hơn nữa chúng rất hài hòa với căn nhà."

"Thật sự không hề có chút không hòa hợp nào, nó hoàn hảo hòa quyện với căn nhà, nếu không nhìn kỹ thì không biết đó là đồ trang trí, không cần quét tước, đến độ chủ nhà có thể thu lại phòng bất cứ lúc nào." Mắt thẩm mỹ của anh cả chưa bao giờ làm người ta thất vọng.

Khả năng tiếp thu của Tề Ngọc Trân rất tốt, ngược lại cô khá thích môi trường sạch sẽ và gọn gàng đến mức không giống như có ai đã từng sống ở đó:

“Đúng vậy, chủ nhà mà thu lại phòng, bọn chị chỉ cần mang đi những thứ thuộc về mình là xong, bên phía nhà đã dọn dẹp chưa?"

"Ngày hôm qua mới dọn đến thôi, bọn em không chú trọng như anh cả, chỉ lau sơ sơ ván giường rồi trải giường ngủ thôi.”

Nghe tin gia đình ba mẹ chồng đã chuyển đến, Tề Ngọc Trân bỏ đi ý muốn giúp chuyển nhà và dọn dẹp vệ sinh.

"Nhìn kỹ dưới đất thì ngay cả một sợi tóc cũng không tìm thấy." Tống Lan Hinh khom lưng cúi đầu sát mặt đất để nhìn.

Cô ấy không bị cận thị, thị lực rất tốt, chỉ là muốn nhìn gần xem dưới đất có sợi tóc nào không.

E là cô em chồng không phải đến đây để kiểm tra vệ sinh, Tề Ngọc Trân có thể quả quyết mà nói với cô ấy:

“Muốn tìm một sợi tóc rụng cũng không khó, bình thường chị và anh trai em nhìn thấy tóc sẽ nhặt lên, nhưng không đi đến từng ngóc ngách trong phòng để tìm tóc đâu."

Cô không làm như thế, cũng không chắc chồng mình có làm như thế lúc cô không ở nhà không.

"Tóc rụng của chị dâu là do anh trai dọn dẹp sao?"

"Hai người cùng nhau dọn dẹp, anh trai em khá bận rộn nên thời gian ở nhà không nhiều như chị dâu, khi ở nhà một mình, chị dâu sẽ nhặt những sợi tóc rụng ngay sau khi gội đầu chải đầu rồi vứt đi." Không chỉ đầu tóc, ngay cả rác thải nhà bếp các loại cô cũng sẽ dọn dẹp ngay lập tức.

Nhất là rác thải nhà bếp, để trong nhà lâu sẽ tạo ra mùi lạ, cô sợ nếu đột nhiên có khách đến thăm mà ngửi thấy mùi lạ thì sẽ tạo ấn tượng không tốt.

Nghe được lời của chị dâu, Tống Lan Hinh ngồi phịch xuống ghế:

“Nghĩ đến thôi đã thấy mệt rồi, em còn tưởng anh cả kết hôn thì sẽ thay đổi, có thể chịu đựng việc tóc của chị dâu xuất hiện ở mọi ngóc ngách trong nhà."

Tề Ngọc Trân:

“Chuyện này không liên quan gì đến việc anh cả có kết hôn hay không, chẳng phải chị dâu có em gái sao? Trước khi kết hôn chị dâu cũng theo sau em gái nhặt tóc rụng đấy."

Sau khi kết hôn, cô không đến phòng của Ngọc Liên hàng ngày nữa mà cách ba năm ngày đến một lần, nhặt tóc rụng giúp em gái.

Vì không phải ngày nào cũng đến phòng Ngọc Liên nên tóc rụng tích trữ hơi nhiều, cô luôn vô thức nhìn đỉnh đầu của em gái xem em ấy có nguy cơ bị hói không.

Thấy tóc của em gái vẫn còn rất nhiều thì cô mới yên tâm.

Nếu rụng tóc quá nghiêm trọng thì cô phải đi tìm thầy lang để hỏi cách ngăn ngừa tóc rụng.

"Chẳng trách, anh cả và chị dâu quả nhiên là trời sinh một cặp, em nhìn thấy phòng sách của anh chị, cảm thấy anh chị rất thích hợp làm việc ở thư viện và tiệm sách, anh chị xếp sách ngăn nắp hơn thư viện rất nhiều."

Không thể không thừa nhận rằng sách vở được sắp xếp ngăn nắp sẽ khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Tề Ngọc Trân:

“Học kỳ sau chị dâu muốn xem thử thư viện còn vị trí làm việc ngoài giờ không, nếu có thì chị sẽ thử làm việc ở thư viện."

Hai chị em trò chuyện đến lúc ăn trưa, sau khi ăn xong, Tề Ngọc Trân dẫn em gái và em trai chồng đi dạo trong trường đại học Nông nghiệp mà mình đang theo học.

Lý do là vì Lan Hinh nói rằng nếu chị dâu được học ở trường đại học Ngọc Hoa thì tốt biết bao, đại học Ngọc Hoa cũng có chữ Ngọc, có duyên với chị dâu.

Tề Ngọc Trân không dám lợi dụng danh tiếng của trường lớn, vội vàng bảo rằng trường của mình cũng rất tốt, đúng lúc em gái và em trai chồng ăn cơm xong không có việc gì làm nên cô đưa họ đến thăm trường mình.

Ruộng thí nghiệm mở cửa cho sinh viên trường, Tề Ngọc Trân là sinh viên của trường nên cô dẫn hai em chồng vào mà không bị ngăn cản, ba người đi dạo một vòng lớn từ ruộng thí nghiệm đến khuôn viên trường.

Ấn tượng của Tống Lan Hinh về đại học Nông nghiệp đã thay đổi, vốn dĩ bởi vì chị dâu học đại học Nông nghiệp nên cô ấy cũng không có nhiều thành kiến với đại học Nông nghiệp, bây giờ lại càng cảm thấy thú vị hơn:

“Nội dung lớp học thú vị hơn trường chúng em."

"Cũng xem như khá thú vị nhưng mệt thì vẫn mệt, sợ nhất là mệt gần chết nhưng cuối cùng lại vì một trận mưa to mà không thu hoạch được gì, may mà mùa hè và mùa thu ở Hoa Đô rất ít khi có mưa to." Bây giờ đã vào tháng bảy, mặc dù nóng nhưng ruộng đất trông có sức sống hơn cả tháng hai và tháng ba.

Sau khi dạo xong đại học Nông nghiệp, Tề Ngọc Trân đi theo hai em chồng đến nơi ở hiện tại của họ.

Lúc mới đến Hoa Đô. cô và chồng từng sống vài ngày ở đấy, sau vài tháng, bên trong căn nhà đã tích tụ bụi bặm nhưng không nghiêm trọng như quanh năm không sinh sống, thoạt nhìn vẫn khá gọn gàng, nếu không có đống hành lý trong phòng khách.

Xem ra là chuyển hết tất cả đồ đạc đến rồi, cả phòng khách chất đầy đồ vật linh ta linh tinh.

Vài ngày sau khi chuyển đến, căn phòng của em gái chồng là sạch sẽ gọn gàng nhất.

Em trai chồng là người đầu tiên trong nhà thu dọn phòng.

Cô cảm giác như người "bình thường" nhất trong gia đình có lẽ là em trai chồng.

Cậu ấy trông khá lạnh lùng nhưng thực ra là ngoài lạnh trong nóng, cậu ấy sẽ chủ động giúp đỡ anh trai, không cuồng sạch sẽ như anh trai nhưng cũng sẽ không xuềnh xoàng như chị gái.

Tề Ngọc Trân hỏi em gái chồng:

“Lan Hinh, đống đồ này là của em sao? Nếu em không ngủ trưa thì chị dâu giúp em thu xếp gọn lại và chuyển vào trong phòng nhé."

Cô thấy có vài món đồ rất quen mắt, có lẽ là đồ đạc của em gái chồng.

"Được ạ, cảm ơn chị dâu, nếu một mình em làm thì có lẽ một ngày trước buổi tiệc tuần sau em mới dọn dẹp được."

Ba mẹ họ không lôi thôi nhưng cũng không cuồng sạch sẽ, vì không thể thuê người giúp việc chăm con và dọn dẹp vệ sinh nên việc vệ sinh khu vực chung trong nhà do anh cả lo liệu, sau khi anh cả về quê, khu vực chung trong nhà không được ngăn nắp cho lắm.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 73



Trước đây lúc anh cả còn ở nhà, anh cả không hay vứt bỏ các vật dụng mà cố gắng sắp xếp ngay ngắn, xếp vào nơi mà mình không dễ nhìn thấy.

Đồ đạc trong nhà không phải của một mình anh nên anh chỉ có thể cố gắng nhắm mắt làm ngơ, bây giờ dọn ra ngoài ở rồi nên thích thế nào thì làm thế nấy, những thứ không vừa mắt thì sẽ không xuất hiện trong nhà.

Căn nhà càng trống càng tốt.

Tề Ngọc Trân ở lại giúp em gái chồng dọn dẹp hành lý, của ba mẹ chồng thì để họ tự dọn dẹp.

"Có nhà to tốt thật đấy, căn phòng của em trông rộng rãi hơn nhiều." Đến hơn bốn giờ chiều, cuối cùng căn phòng của Tống Lan Hinh cũng được dọn dẹp xong.

Tề Ngọc Trân nhìn căn phòng của em gái chồng, cảm thấy không chỉ vì nhà to thôi đâu, vừa nãy lúc cô thu dọn hành lý giúp em gái chồng thì có một phần là rác, chẳng có tác dụng gì, nhưng cô ấy lười vứt nên càng gom càng nhiều.

"Bây giờ hai nhà sống gần nhau rồi nên sau này có chuyện gì cứ tìm anh chị, anh chị không ở nhà thì có thể để lại một tờ giấy trong hòm thư trước cửa, ngày nào chị dâu cũng kiểm tra hòm thư cả." Tề Ngọc Trân hy vọng hai gia đình có thể qua lại nhiều hơn.

Tống Lan Hinh:

“Em mà có chuyện tìm chị dâu thì sẽ kéo chị dâu ra ngoài đi dạo, chắc chắn anh cả sẽ tức giận."

Anh cả nổi tiếng là bụng dạ hẹp hòi, đoán chừng sẽ dùng ánh mắt như dao độc mà làm thịt cô ấy.

"Sau khi nghỉ hè, thời gian rảnh của chị nhiều hơn anh trai em rất nhiều, ở nhà không có việc gì làm thì đọc sách rồi dọn dẹp vệ sinh thôi."

Đọc sách, dọn dẹp vệ sinh, nấu bữa tối cho chồng.

Cơm trưa vẫn do chồng nấu, cô biết nấu cơm nhưng không thành thạo lắm, chỉ có thể làm ra những món có hương vị tầm thường.

"Chị dâu cũng có thể rảnh rỗi được sao, em cứ cảm thấy chị bận rộn hơn anh cả nhiều."

"Rảnh chứ, bởi vì chị dâu sắp phải về quê bận vụ thu hoạch hè, muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, anh trai em cũng thế, cân nhắc đến việc cùng chị dâu về quê tham gia vụ thu hoạch hè nên bây giờ anh ấy chỉ làm việc nửa ngày và nghỉ nửa ngày để không bị mệt quá, về đến quê chị thì hết sức đối phó với vụ thu hoạch hè."

Tề Ngọc Trân đi học được vài tháng thì cảm nhận rõ cơ thể mình uể oải hơn nhiều, xem chừng tham gia vụ thu hoạch hè sẽ bị đau nhức khá lâu.

Lễ cưới của em hai được tổ chức vào cuối tháng tám, hai ngày trước khi hai vợ chồng cậu ấy rời đi.

Đến lúc ấy mọi người cũng đã lấy lại sức sau vụ thu hoạch hè rồi.

"Từ khi anh trai và chị dâu ở bên nhau thì thay đổi nhiều thật đấy." Cô ấy tưởng rằng cả đời này anh cả sẽ không bao giờ muốn về quê nữa, không ngờ còn cùng chị dâu tham gia vụ thu hoạch hè.

Tề Ngọc Trân:

“Chị cũng đã thay đổi rất nhiều, hai vợ chồng chị cùng nhau tiến bộ và cùng nhau thay đổi... Sáu giờ chiều anh trai em về nhà, chị dâu phải về chuẩn bị bữa tối đây, lần sau gặp lại nhé."

Cô vừa định hỏi em gái chồng có muốn ăn tối ở nhà cô không thì nhớ ra buổi trưa cô đã mời một lần rồi, buổi tối lại để em gái và em trai chồng đến nhà ăn cơm thì không ổn lắm.

"Chị dâu, ở nhà chị có gọi anh cả là anh trai không?" Tống Lan Hinh chợt nghĩ ra.

Tề Ngọc Trân lắc đầu:

“Không, chị chỉ gọi tên thôi."

Lúc thân mật cô cũng không chưa từng gọi anh trai.

"Em cảm thấy lúc chị nhắc đến anh trai thì có cảm giác tình cảm dạt dào, chắc chắn anh cả không thể chịu nổi khi chị gọi anh ấy là anh trai nhỉ?"

"Nếu không xét kỹ thì quả thực anh ấy là anh trai yêu của chị nhỉ? Bọn chị không có cách xưng hô đặc thù nào, toàn gọi thẳng tên thôi." Tề Ngọc Trân suy nghĩ kỹ, anh Tống hoặc là thầy Tống cũng không tính là cách xưng hô đặc thù nhỉ?

Đôi lúc cô sẽ sử dụng hai cách xưng hô này, anh cũng sẽ gọi cô là cô Tề hoặc là bà Tề nhưng không sử dụng thường xuyên như cô, đa phần anh gọi cô là Ngọc Trân.

"Nếu chị gọi anh trai thì tim anh ấy nhũn ra mất."

"Tim anh ấy có nhũn ra không thì chị không biết, nhưng chị đã nổi hết da gà rồi này, gọi anh trai nghe kỳ lạ lắm." Tề Ngọc Trân không thể chấp nhận được.

Tống Lan Hinh suy nghĩ:

“Em phát hiện em chỉ thích nghe chị gọi anh trai thôi, nếu sau này em có người yêu thì chắc chắn em sẽ không gọi người ta là anh trai đâu, bởi vì gọi anh trai khiến em dễ nhớ đến người anh cả cực kỳ nhạt nhẽo ấy của em, nắm đấm siết chặt lại rồi, em cảm thấy mình có thể mỗi cú đấm một tên anh trai đáng ghét!"

Cô ấy vừa nói vừa nắm hai tay lại và tung hai cú đấm vào không khí, như thể đang tẩn anh trai mình vậy.

Tề Ngọc Trân bật cười:

“Chị dâu về nhà đánh anh trai đáng ghét hai đấm để trút giận cho em nhé."

"Hứa phải giữ lời đấy."

Mười mấy phút sau, Tề Ngọc Trân về đến nhà, canh thời gian nấu bữa tối.

Chưa đến sáu giờ mười phút, Tống Tầm Chu đã về đến nhà.

Bây giờ không còn lớp học buổi tối nữa, hai vợ chồng vẫn còn thói quen ôm ấp hôn hít.

"Vất vả cho anh Tống của nhà mình phải ra ngoài làm việc, ăn cơm xong em xoa bóp vai cho anh nhé." Sau khi hôn nhau xong, Tề Ngọc Trân nói với chồng mình bằng giọng điệu mềm mại.

"Cũng vất vả cho em phải ở nhà nấu cơm, có thấy khó chịu ở đâu không, ăn cơm xong anh xoa bóp cho em."

"Không có, chúng ta ăn cơm trước đi."

Ăn xong bữa tối, hai vợ chồng cùng nhau làm việc nhà, tắm rửa và giặt quần áo, mùa hè có thể tắm rửa ở nhà, quần áo cũng ít, bận rộn xong cũng đã tám giờ tối rồi.

Tám giờ chưa phải giờ đi ngủ của họ, mười giờ họ mới đi ngủ, bây giờ ở trong phòng sách đọc báo trước.

Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, Tề Ngọc Trân không thể đọc sách chuyên ngành của mình nữa, thà đọc sách chuyên ngành cao siêu của chồng còn hơn là giở sách chuyên ngành mình, nếu có báo thì cô sẽ đọc báo, đúng lúc hôm nay chồng có mang báo về nhà nên cô có thể mở ra xem.

"Có phải hôm nay thiếu gì đó không?" Tống Tầm Chu ngồi xuống rồi nhắc nhở cô.

Tề Ngọc Trân vừa ngồi xuống và trải tờ báo lên bàn thì nghe thấy thế:

“Em đã hứa là xoa bóp vai cho anh."

Cô đứng lên định xoa vai cho anh.

Tống Tầm Chu nắm lấy cổ tay cô:

“Không phải cái này, em nhớ lại xem."

"Là chuyện buổi trưa ra ngoài sao?" Tề Ngọc Trân suy đoán.

Buổi trưa em gái và em trai chồng ở nhà ăn cơm, ăn xong thì cô đưa họ đi thăm trường mình, hai vợ chồng họ không thể ôm hôn nhau.

Tống Tầm Chu gật đầu.

Chẳng phải chập tối lúc anh về nhà, họ đã ôm hôn nhau rồi sao?

Buổi tối trước khi ngủ chắc chắn họ sẽ làm một lần nữa, sao anh còn so đo ban ngày không ôm hôn chứ?

Tề Ngọc Trân khó hiểu nhưng cũng không phản đối, hỏi xem anh đứng dậy hay là cô ngồi lên đùi anh.

"Ngồi lên đùi anh đi."

Hai người đứng lên sẽ có sự chênh lệch chiều cao, nếu Tề Ngọc Trân ngồi trên đùi anh thì cô sẽ cao hơn anh, trông như cô đang cúi người hôn anh.

Chỉ hai phút sau, Tống Tầm Chu bế cô lên đi về phía phòng ngủ, Tề Ngọc Trân vẫn cố gắng giãy giụa:

“Bây giờ vẫn còn sớm, sau chín giờ rồi tính tiếp."

"Không thể đợi được."

"Được thôi, để tờ báo ở đấy sáng mai đọc sau." Tề Ngọc Trân từ bỏ việc giãy giụa.

Chín giờ rưỡi tối, Tề Ngọc Trân ngồi trước quạt điện hóng gió, vài phút sau, cô hỏi chồng đang nằm phía sau xem có nóng không.

Tống Tầm Chu:

“Không nóng lắm, anh cũng hóng được gió, em không thấy lạnh thì cứ tiếp tục hóng đi."

Tề Ngọc Trân đổi hướng, quay lưng về phía quạt điện và quay mặt về phía chồng:

“Chẳng lẽ không ôm hôn trước khi ra khỏi nhà thì cả người anh khó chịu sao?"
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 74



Buổi tối là tình huống ngoài ý muốn, hai vợ chồng họ vẫn luôn rất nghiêm túc khi ở trong phòng sách!

Cô cảm thấy chồng mình khó chịu vì thiếu mất một thói quen nào đó.

Ví dụ như việc rửa mặt mỗi tối trước khi đi ngủ, nếu một buổi tối nào đó vì đủ loại lý do mà không thể rửa mặt thì sẽ không ngủ được.

Chồng mình rất thích cuộc sống gọn gàng ngăn nắp.

Tống Tầm Chu không phủ nhận:

“Ừm, rất khó chịu.

Tề Ngọc Trân thở dài, nghiêng người hôn lên má của chồng một cái rồi ngồi thẳng dậy:

“Nếu sau này em phải rời xa anh hai, ba ngày thì không biết em sẽ lo lắng cho anh đến mức nào."

“Em không đi được sao?” Tống Tầm Chu hỏi một câu ngớ ngẩn mà ngay cả anh cũng thấy buồn cười.

Tề Ngọc Trân nhẹ nhàng đáp lời:

“Chắc là không được đâu.”

“Chẳng lẽ học kỳ sau em định đi nhiều nơi khác sao?”

“Em cũng không chắc, nhưng có lẽ sẽ không thường xuyên ra ngoài đâu. Trường đâu có nhiều tiền cho sinh viên đi lung tung được. Em cảm thấy sau này khi đi làm chính thức, anh sẽ có nhiều cơ hội đi xa hơn em nhiều, giống như ba mẹ sau khi trở lại làm việc, thỉnh thoảng cũng phải đi công tác vậy.” Theo lời của chồng và em chồng, ba mẹ chồng mười năm trước luôn trong tình trạng bận rộn. Công việc của chồng cũng tương tự, chưa biết chừng cũng phải miệt mài nghiên cứu thí nghiệm ngày đêm.

“Vậy phải làm sao đây?”

Tề Ngọc Trân khuyên anh suy nghĩ lạc quan hơn:

“Đừng nghĩ đến việc chúng ta sẽ xa cách nữa. Hãy nghĩ rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, như vậy có phải sẽ thấy tốt hơn không?”

“Không tốt hơn chút nào.”

“Anh chẳng nể mặt em gì cả.” Tề Ngọc Trân không nhịn được nhẹ nhàng véo mặt anh một cái.

Cô thầm nghĩ, thích anh khi còn ở đội sản xuất hơn. Lúc đó cô nói gì anh đều nghe theo răm rắp, chẳng bao giờ có ý kiến cả. Mỗi khi cô hỏi anh có ý kiến gì không, anh đều trả lời là không, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

Tống Tầm Chu:

“Vậy thì tạm thời anh đổi ý, trả lời là tốt hơn nhiều rồi.”

“Cảm ơn anh quá đi.” Tề Ngọc Trân đáp, giọng có chút mỉa mai.

Tối nay không ở lại phòng đọc sách, hai vợ chồng có thêm thời gian trò chuyện. Tề Ngọc Trân kể lại những việc cô làm chiều nay.

“Phải giúp dọn đống rác đó, chắc phải mệt lắm.” Nhắc đến em gái, Tống Tầm Chu vẫn không khách khí như thường.

Tề Ngọc Trân:

“Anh này, em đã nói bao nhiêu lần là phải khách sáo với em ấ\ nghe vậy.”

“Anh nói sự thật mà.”

“Thôi không bàn đúng sai nữa. Giờ hai nhà ở gần nhau, đi lại thuận tiện hơn. Em đã bảo em ấy sau này muốn tìm em thì cứ đến. Nếu chúng ta không có nhà thì để lại giấy nhắn trong hộp thư trước cửa. Anh phải chuẩn bị tinh thần là Lan Hinh có thể đến nhà bất cứ lúc nào đấy, không được tỏ ra khó chịu đâu nhé.”

Sáng nay khi nghe thấy tiếng của em chồng, anh đã lập tức nhíu mày. Vì vậy trước khi mở cửa, cô còn phải chạm nhẹ vào giữa hai lông mày chồng, ra hiệu cho anh giãn mày ra.

Cô ấy cả một học kỳ không đến thăm lần nào, hiếm hoi lắm mới đến một lần, không được tỏ ra không hoan nghênh được. Tuy cô luôn chiều theo ý anh, nhưng đôi khi có một số chuyện mà anh cũng phải chiều theo ý cô chứ. Cô vẫn luôn biết giữ chừng mực mà.

“Anh sẽ cố gắng, nhưng con nhỏ đó không chỉ lôi thôi mà còn rất lười biếng nữa. Ngay cả kỳ nghỉ dài cũng chưa chắc đã đến thăm, nói gì đến ngày thường.”

Lần này hoàn toàn là vì có chuyện quan trọng nên mới đến.

“Không lười đến mức đó đâu, hồi cấp ba Lan Hinh vẫn thường hẹn bạn bè đi chơi mà. Sau này làm việc hai năm mới ít đi chơi hơn, vì công việc quá mệt mỏi, không còn sức để đi chơi nữa, cảm giác mệt mỏi mới càng tăng lên khi ôn thi đại học, kéo dài đến bây giờ vẫn chưa hết.”

“Nó kể cả chuyện lúc học cấp ba cho em nghe sao?”

“Không chỉ cấp ba, mà cả tiểu học và trung học em ấy cũng đã kể cho em nghe.” Tề Ngọc Trân đáp, có khi cô còn hiểu em chồng còn nhiều hơn cả anh trai ruột là anh nữa.

Vẻ bề ngoài của cô có thể khiến một số người đơn thuần không đề phòng, dễ dàng thổ lộ tâm sự, thậm chí đã từng có cô gái nói cho cô nghe về số tiền mình giấu giếm nữa đấy.

Tống Tầm Chu miễn cưỡng hỏi, lại không nhịn được hỏi ra:

“Nó không nhắc đến anh chứ? Tốt nhất là đừng nhắc, nếu có nhắc chắc chắn toàn nói xấu anh thôi.”

Anh thật sự không mong em gái nhắc đến mình.

Tề Ngọc Trân im lặng.

Tống Tầm Chu:

“… Không chỉ nhắc đến anh, mà còn nói xấu anh suốt chứ gì?”

“Đâu có, làm gì có chuyện đó.” Ánh mắt của Tề Ngọc Trân hơi lảng tránh.

Tống Tầm Chu suýt nữa lộ vẻ bực bội:

“Em đã thấy hết về nó rồi, vậy lời nó nói đáng tin hay lời anh nói đáng tin hơn?”

“Em đâu phải là người không biết phán đoán, lúc anh nói xấu Lan Hinh, em bênh vực Lan Hinh, còn khi Lan Hinh nói không tốt về anh, em lại bênh vực cho anh mà.” Chồng cô quả nhiên là tiêu chuẩn kép, anh có thể nói xấu em gái, nhưng em gái thì không được nói xấu anh.

“Khổ thân em quá.”

Tề Ngọc Trân gật đầu, đúng là khổ thân cô thật.

Tống Tầm Chu:

“Trưa nay nó ở nhà mình lén lút nhìn quanh, là đang tìm gì vậy?”

Có anh ở gần, vợ và em gái nói chuyện rất khẽ, như sợ anh nghe thấy vậy.

Biết rõ không phải là lời hay ho gì, nhưng anh vẫn không nhịn được mà tò mò muốn biết, chỉ vì không muốn để Ngọc Trân nghe thấy lời chê bai anh.

Tề Ngọc Trân chìa ngón trỏ ra chọc vào má anh:

“Gì mà lén lút, nói linh tinh.”

Cô suy nghĩ một lúc rồi mới nói:

“Em ấy thấy nhà mình trống trải, đang tìm dấu vết sinh hoạt. Đi một vòng rồi vẫn không tin rằng đây là nơi chúng ta đã ở mấy tháng nay.”

Nói như vậy, để cả hai bên đều không giận dỗi đi.

“Em có thấy nhà mình quá trống không? Nếu em thấy vậy, chúng ta có thể thêm vài món nội thất nữa.”

Tề Ngọc Trân chưa bao giờ có ý kiến gì về cách bố trí nhà cửa, đều để anh tự quyết, bảo rằng sở thích của cô cũng gần giống anh.

Hôm nay lời của em gái khiến anh không khỏi suy nghĩ lại, liệu Tề Ngọc Trân thực sự thích hay là chỉ giả vờ thích.

Cô vốn có tính tùy ý, cái gì cũng được, cái gì cũng ổn.

Bề ngoài thì cái gì cũng được, cũng ổn, nhưng trong lòng chưa chắc đã như vậy.

Tề Ngọc Trân:

“Không cần thêm nội thất đâu, em thấy bây giờ đồ đạc đã đủ rồi. Dụng cụ nhà bếp cũng rất đầy đủ, cái gì cần có đều có rồi. Thêm nữa thì nhà sẽ trông chật chội lắm, em không muốn khi ôm anh lại bị vấp phải đồ đạc đâu.”

Tống Tầm Chu thở phào:

“Em không thích thì cứ nói nhé.”

“Em không thích thì sẽ nói mà.”

“Chiều nay em giúp nó dọn phòng, bọn em đã nói chuyện gì?”

“Nói về việc chuyện tuần sau cả nhà tụ họp ăn uống, cũng nói về chuyện khác nữa. Có một điều em nhớ khá rõ, là con bé hỏi em ở nhà có gọi anh là anh trai không? Em nói không, em toàn gọi tên anh thôi, trong lòng còn nghĩ có khi gọi anh là Tống tiên sinh hoặc thầy Tống nữa, nhưng hai cách gọi này không cần thiết phải nói trước mặt Lan Hinh. Sở dĩ nói đến chủ đề anh trai là vì đôi khi em nhắc đến anh trước mặt họ, em sẽ theo cách họ gọi anh, chẳng hạn họ nói anh trai rất sạch sẽ, em sẽ đáp đúng vậy, anh trai rất sạch sẽ.”

“Em thử nói thêm ví dụ đi.”

“Ý em là như thế này, chẳng hạn họ nói anh trai học giỏi, em sẽ trả lời, anh trai học giỏi thật.”

Tống Tầm Chu gật đầu.

Tề Ngọc Trân nói thêm vài ví dụ, cuối cùng câu chuyện trở thành thế này:

“Anh trai học hành và làm việc rất vất vả, nên rất mệt mỏi, em cũng không biết làm gì, chỉ có thể hôn và ôm anh trai thôi. Không thể giảm bớt cơn mệt của anh, nên em chỉ có thể tạm thời an ủi tâm hồn anh trai một chút.”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 75



Những lời này chắc chắn không thể nói trước mặt Lan Hinh, nhưng nói trước mặt chồng thì không có chút ngại ngùng nào.

Tống Tầm Chu:

“Em thử gọi anh là anh trai đi.”

Tề Ngọc Trân nhìn anh, nhưng miệng há ra không thốt nên lời.

Sau hai phút, cuối cùng cô cũng nói:

“Không gọi được, anh thích nghe em gọi anh là anh trai sao? Nếu anh thích, khi anh không ở nhà em sẽ luyện tập nhiều hơn.”

“Không cần cố gượng ép, em gọi anh là gì anh cũng thích nghe, chỉ là thấy mới lạ thôi.”

Tề Ngọc Trân ghi nhớ:

“Anh có muốn có một em gái như em không?”

“Anh có một người vợ như em là đủ rồi, em gái thế nào cũng không quan trọng.” Tống Tầm Chu nói thẳng.

“Nhưng em sẽ muốn có một anh trai như anh, cảm giác chúng ta là anh em thì nhất định sẽ rất hợp nhau, hầu như không bao giờ cãi vã.”

“Đừng nghĩ đến anh em gì nữa, sau này không được gọi anh là anh trai.” Tống Tầm Chu cảm thấy cần phải kéo suy nghĩ của Tề Ngọc Trân trở lại.

Họ là vợ chồng thật sự, đừng biến thành quan hệ anh em gì đó.

Tề Ngọc Trân bỗng nổi tính bướng bỉnh, thì thầm vào tai anh gọi anh trai.

Tống Tầm Chu nghe “anh trai anh trai anh trai” suốt mấy phút, lần đầu tiên giơ tay bịt miệng vợ.

Vì tay anh khá lớn nên che gần hết nửa mặt Ngọc Trân.

Anh không bịt kín, Tề Ngọc Trân cũng thở bình thường, không có cảm giác khó chịu gì. Cô không nói nữa, bắt đầu nghịch tay anh, còn so sánh với tay mình.

Hết bị tấn công bằng tiếng anh trai, Tống Tầm Chu cũng không bịt miệng cô nữa, để mặc cô nghịch tay mình.

Tề Ngọc Trân:

“Em rất thích tay của anh.”

“Bây giờ có chút thô rồi.”

Làm nông năm sáu năm, bàn tay vốn thon dài và nhẵn nhụi của Tống Tầm Chu đã thô dày hơn nhiều.

“Em thích cảm giác thô ráp này hơn.” Tề Ngọc Trân dùng má cọ vào lòng bàn tay anh.

“Chỉ thích tay của anh thôi sao?” Tống Tầm Chu ôm cô vào lòng.

Tề Ngọc Trân như cảm nhận được điều gì đó:

“Em thích hết, chỉ cần là của anh thì em đều thích… Nhưng tối nay thì không được đâu.”

“Không được gì cơ?”

“Không được làm chuyện xấu hổ này nọ.”

Tống Tầm Chu luồn tay vào chiếc áo rộng của Tề Ngọc Trân, hỏi cô:

“Thật sự không được sao?”

“Được.” Tề Ngọc Trân đổi ý.

Ý chí của cô đúng thật là dễ lung lay mà.

Vì vừa mới chuyển nhà và ít khi nấu nướng, nên bố mẹ chồng không có đủ lương thực. Mỗi gia đình góp một ít để họp mặt, tự mang một ít lương thực đến.

Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu dự định làm bánh mang đến, hai loại bánh nhân là: bánh rau cải mơ muối và bánh đậu phụ.

Bánh không lớn lắm, cỡ bằng lòng bàn tay của Tề Ngọc Trân. Cải mơ muối là tự nhà phơi, bánh cải mơ muối còn có thịt băm, mùi thơm ngào ngạt. Bánh cải mơ muối đầu tiên vừa làm xong, Tống Tầm Chu liền cho vợ nếm thử trước. Tề Ngọc Trân đợi bánh nguội bớt rồi mới ăn, trong lúc chờ lại tiếp tục giúp anh làm bánh.

Khi bánh không còn nóng nữa, Tề Ngọc Trân cắn một miếng nhỏ, cắn ba bốn miếng rồi dùng đĩa đưa chồng thử. Tống Tầm Chu đang dùng xẻng lật bánh đậu phụ, lật xong, anh mới cúi xuống cắn đúng chỗ vợ đã cắn.

“Ngon lắm, em cố tình cắn vào phần nhân cho anh thử đấy.” Tề Ngọc Trân nói, rồi cắn thêm một miếng nữa, sau đó chấm với dầu ớt và dấm.

Cải mơ muối là tự nhà phơi, dầu ớt cũng tự làm.

“Vị chua cay rất độc đáo.” Tề Ngọc Trân lại chia sẻ với anh.

Hai vợ chồng cùng ăn hết một cái bánh cải mơ muối. Bánh đậu phụ vừa xong, Tống Tầm Chu hỏi cô có muốn ăn thêm cái nữa không. Tề Ngọc Trân không từ chối, bánh không lớn lắm, hai vợ chồng ăn hai cái cũng không bị quá no. Sau khi làm được hơn hai mươi cái bánh, họ cắt hết hành lá trên ban công đem đến nhà ba mẹ.

Khi họ đến, gia đình chú đã có mặt.

Đây là lần đầu tiên Tề Ngọc Trân gặp gia đình chú, nếu không có anh giới thiệu cụ thể chắc cô cũng không dám lên chào hỏi. Vừa gặp mặt, Tống Tầm Chu đã dẫn cô đi chào hỏi, anh chỉ phụ trách giới thiệu và chào hỏi, sau đó không can thiệp gì nữa.

Anh và gia đình chú không có mâu thuẫn nhưng cũng không thân thiết, nếu có việc cần nhờ họ hàng giúp đỡ thì anh thường nghĩ đến cô dì gần hơn là nhà chú.

Tề Ngọc Trân sau khi làm quen với nhà chú thím và hiểu sơ qua tính cách của họ, cô mới bắt đầu bắt chuyện. Có lẽ vì cô thuộc tuýp người chị em với phụ nữ, nên mấy chốc đã nhanh chóng nói chuyện vui vẻ với thím và em họ.

Trước khi gặp Tề Ngọc Trân, thím đã nghe về cô từ chị dâu và cô em gái của chồng, tức là mẹ và cô của Tống Tầm Chu khen ngợi không ngớt, rất hài lòng với con dâu. Đến hôm nay gặp mặt, bà ấy cũng có ấn tượng tốt về cô.

Giống như cô em chồng nói, Tề Ngọc Trân rất khó khiến người khác không thích, nếu ai đó ghét cô, chắc chắn là do người đó có vấn đề. Lúc ấy thím còn nghĩ cô em chồng nói quá, từ khi nào việc tình cảm yêu ghét của một cá nhân cũng có thể được dùng làm thước đo phẩm chất con người?

Nhưng sau khi trò chuyện, bà ấy đã cảm thấy lời nói của cô em chồng khá đúng. Nếu vô cớ ghét Tề Ngọc Trân, nghĩa là người đó lòng dạ hẹp hòi, dễ ghen tị với người tốt hơn mình.

Không lâu sau cô chú bác cũng đến, từ đó tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ. Các con cháu cũng bận rộn việc riêng, người lột hành tây, người thì rửa hành lá.

Người khác ở trong một gia đình lớn không quen biết sẽ thấy ngại ngùng, nhưng với Tề Ngọc Trân, cô không chút áp lực nào, hoàn toàn thoải mái tham gia cùng các bậc trưởng bối, trò chuyện vui vẻ với họ.

Từ ba mẹ và cô chú, cô biết được ông nội sắp được minh oan. Ba anh em không chỉ tụ họp mừng công việc được khôi phục mà còn bàn chuyện minh oan cho ba, nói rằng sau khi có giấy chứng nhận, phải tổ chức tiệc mừng cho ông.

Tề Ngọc Trân nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa vài câu. Ông bà nội còn sống là chuyện tốt, được minh oan đúng là nên mừng, chuyện này quan trọng không kém gì bữa tiệc mừng thọ lớn của các ông bà.

“Ngọc Trân này, vài ngày nữa về nhà, cháu phải nói rõ với ba mẹ em là ông nội sắp được minh oan rồi đấy.” Cô của Tống Tầm Chu nhắc.

Nhà họ từng bị đánh giá là gia đình có thành phần không tốt, bây giờ người lớn nhất trong nhà họ sắp được minh oan, nên Tề Ngọc Trân cần phải giải thích rõ ràng.

Tề Ngọc Trân:

“Cháu sẽ nói với ba mẹ, năm đó khi cháu quyết định kết hôn với Tống Tầm Chu, ba mẹ chỉ nhắc đến vấn đề nhân phẩm của anh ấy, bảo cháu suy nghĩ cho kỹ. Thực ra họ không quá coi trọng những chuyện đó đâu ạ, họ chỉ nhìn vào phẩm chất của Tống Tầm Chu thôi. Anh ấy chịu khó làm việc trong đội, chưa từng than vãn một lời, trong mắt họ, anh ấy là người tốt. Họ không có vấn đề gì, đều tùy cháu quyết định thế nào, vì sau này sống với Tống Tầm Chu là cháu, nếu anh ấy có vấn đề thì cháu sẽ làm sao đây. Cho nên cháu đã suy nghĩ rất nhiều, sau đó quyết định không quan tâm nữa, cưới trước rồi tính sau, con người không thể bị kẹt trong quá khứ và cũng không thể bị kẹt trong tương lai tối tăm chưa thể xảy ra được.”

Không thể để Tống Tầm Chu biết cô đã trả lời mẹ thế nào mới được. Nếu biết cô dùng phép khích tướng với mẹ, anh ấy cũng sẽ bị kích động mất.

Thường Mẫn Tuệ:

“Con bé này suy nghĩ thấu đáo hơn Tầm Chu nhiều.”

Đang lau bàn, Tống Tầm Chu nghe mẹ nói vậy về mình cũng không phản đối. Tề Ngọc Trân suy nghĩ thấu đáo hơn anh rất nhiều, tính cách của anh không bằng cô.

Tề Ngọc Trân:

“Tầm Chu cũng rất thấu đáo, anh ấy có những phẩm chất tốt đẹp mà tất cả các thành viên trong gia đình đều có, đó là người mạnh mẽ thực sự không bao giờ than phiền về hoàn cảnh, nếu có than thì cũng chỉ trong lòng thôi ạ ha ha.”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 76



Cô kết thúc câu nói bằng cách đùa một phen, Tống Tầm Chu nghe thấy, cố gắng nén cười không để lộ ra tiếng. Cô của Tống Tầm Chu nói:

“Không đâu, dượng các con không chỉ than trong lòng mà miệng còn than không ngừng đây.”

“Tâm Hỷ, em lại lôi anh ra làm trò đùa.” Dượng làm bộ lắc đầu thở dài.

Mùa hè trời tối muộn, bữa tối thành công ăn hết trước khi trời tối hẳn, bánh của Tống Tầm Chu rất được ưa chuộng, chẳng mấy chốc đã hết sạch, Lan Hinh còn nói bánh nhỏ quá, ăn không đã. Mẹ liền trả lời cô ấy, bánh làm to sẽ không ngon, quá to ăn sẽ cảm thấy ngấy.

Tề Ngọc Trân thích ăn bánh do anh làm, mẹ chồng nói bánh to dễ ngấy, cô không phản đối chút nào vì một phần là cô không quen ăn tỏi sống và hành sống để giảm cơn ngấy, cô có thể miễn cưỡng thích ăn tỏi chín và hành rắc lên canh nóng hơn.

Bánh nhỏ mà Tống Tầm Chu làm tối nay rất phù hợp với cô. Buổi tối về nhà cô sẽ khen anh thêm một chút mới được. Hôm nay đến nhà ba mẹ chồng, vì bận nói chuyện với các bậc trưởng bối mà bỏ lơ anh, phải dỗ dành anh một phen. Ăn xong bữa tối, mọi người lại trò chuyện một lúc lâu, gần chín giờ tối mới về nhà.

Trên đường về quê, tâm trạng Tề Ngọc Trân vui vẻ không thôi.

Mấy tháng trôi qua mà quê nhà vẫn thông xe, từ thành phố về đội sản xuất vẫn phải đi bộ hai tiếng. Đi bộ hai tiếng giữa trời hè oi bức đối với Tống Tầm Chu ngồi tàu hỏa hai ngày không tắm là một cực hình, đối với Tề Ngọc Trân cũng là một cực hình nốt.

Chỉ là tâm trạng cô vui vẻ, nên những điều này đều là chuyện nhỏ.

“Tầm Chu, tay anh có mỏi không, mỏi thì để em xách đồ cho.” Lần này về nhà vào mùa hè có bao đồ nhẹ nhàng hơn nhiều, đồ nặng nhất vẫn là năm cân gạo mà Tề Ngọc Trân dành dụm suốt một học kỳ.

Sau khi nhận được lá thư đầu tiên từ nhà báo tin em trai sắp cưới vợ, cô thay đổi ý định không gửi gạo về nhà nữa, định để dành nhiều hơn mang về vào kỳ nghỉ hè. Cả một học kỳ chỉ dành dụm được năm cân gạo là vì hai vợ chồng cũng cần phải ăn uống, Tề Ngọc Trân muốn tốt cho gia đình nhưng cũng không quên chăm sóc bản thân và chồng mình. Thành ra năm cân gạo để cả nhà nếm thử, còn lại để em dâu đến nhà thì nếm thử.

Tống Tầm Chu:

“Tay không mỏi, chỉ muốn về nhà tắm rửa cho thật sạch thôi.”

“Vậy về nhà anh tắm trước, xong rồi em tắm sau.”

Hai người đi về nhà đã là giữa buổi chiều, Tề Ngọc Trân có chìa khóa nhà, trước khi mở cửa hỏi thử có ai ở nhà không. Không thấy ai trả lời, cô mới lấy chìa khóa mở cửa vào.

Tề Ngọc Trân đã viết rõ thời gian về nhà trong lá thư gửi về, em gái cũng đã trả lời, nói rằng tháng bảy mình chưa được nghỉ hè, phải đến tháng tám mới được nghỉ, vì vậy chị và anh rể khi về nhà không thể gặp cô ấy ngay được.

Nếu nhà không có ai, chắc mọi người đều đang đi làm ngoài đồng.

“Anh tắm trước đi, em đi dọn dẹp phòng một lát.” Đặt bao đồ vào phòng, Tề Ngọc Trân lấy giẻ lau ra.

Đồ đạc trong phòng không bị dịch chuyển, vẫn như trước khi họ rời đi. Tề Ngọc Trân lau dọn đồ đạc, tâm trạng rất tốt, mong gia đình nhanh trở về, cô muốn trò chuyện về những trải nghiệm của mình ở Hoa Đô. Dù mỗi lần viết thư đều phải viết mấy trang giấy nhưng cô vẫn cảm thấy chưa đủ, thư giấy không thể chứa hết những điều cô muốn nói, không thể chứa hết nỗi nhớ của cô.

Tống Tầm Chu không ý kiến, rất thuần thạo lấy xô nước rồi đi lấy nước đổ vào đó. Đợi anh tắm xong, nhiệm vụ dọn dẹp phòng sẽ giao lại cho anh.

Cho đến khi mặt trời lặn, ba mẹ và hai em trai mới về nhà, lúc đó Tề Ngọc Trân đã nấu xong bữa tối và chỉ đợi họ về ăn.

“Hôm nay bọn mẹ đi sửa đường núi nên giờ này mới về, hai vợ chồng con đã ăn tối chưa?” Viên Tú Thải thấy con gái và con rể mà chẳng ngạc nhiên chút nào.

“Chưa ăn ạ, đợi mọi người về rồi ăn cùng luôn.” Tề Ngọc Trân trả lời mẹ mình.

Cả nhà ngồi xuống ăn cơm tối, miệng của cô không ngừng luyên thuyên, vừa ăn vừa nói chuyện. Ăn xong, cô lấy ra kẹo lạc cho ba mẹ và các em nếm thử, còn cho thêm em trai thứ hai một viên, ám chỉ em trai đem kẹo lạc tặng cho bạn gái của mình, Phán Ni.

Phán Ni là vợ sắp cưới của em trai thứ hai.

Lời nói thẳng thừng của chị gái khiến Tề Đào Thanh đỏ mặt, trong khi đó em trai thứ ba thì háo hức ăn hết kẹo lạc, cậu ấy chọn cách cất cả hai viên kẹo vào túi mình. Vợ chồng Tề Hồng Quân và Viên Tú Thải thấy con trai thứ hai nhét kẹo vào túi cũng làm như không thấy. Tùy cậu ấy muốn ăn cùng Phán Ni hay cho cô ấy hết cả hai viên, họ cũng lười quản cậu con trai này.

Tề Ngọc Trân mang năm cân gạo ra cho ba mẹ xem, bảo rằng gạo này rất thơm, đợi em gái về nghỉ hè sẽ nấu cho cả nhà ăn.

Cả nhà quây quần ăn cơm cùng mới thật sự ngon.

“Ngày mai con và Tầm Chu nghỉ một ngày, ngày mốt sẽ cùng mọi người làm việc.” Tề Ngọc Trân suýt chút nữa muốn nói ngày mai đi làm luôn.

Vẫn nên nghỉ ngơi một ngày đã, không thể vì quá phấn khích về quê mà mất lý trí được, thế nên, vợ chồng họ cần nghỉ ngơi một ngày thật tốt.

Viên Tú Thải:

“Hai đứa không cần phải vất vả, làm việc cũng không tính công cho các con, ở nhà đọc sách, nấu cơm là được, vài ngày nữa thu hoạch mùa hè mới cần giúp đỡ, lúc đó ba mẹ sẽ sắp xếp cho hai đứa công việc nhẹ nhàng hơn.”

Chồng làm đội trưởng đúng là không sai, nhưng nhà họ chưa bao giờ vô tư đến mức xếp công việc không công cho con gái và con rể. Tề Ngọc Trân nghe vậy cũng không phản đối, nghe theo sự sắp xếp của mẹ.

“Ghen tị với em quá, da trắng hơn hẳn, càng ngày càng xinh đẹp, không như chị, mặt mũi đều lấm lem.” Biết Tề Ngọc Trân về, An Lâm đến tìm cô nói chuyện.

Tề Ngọc Trân đưa cho An Lâm một viên kẹo lạc, cô nghĩ An Lâm có vẻ đã hiểu lầm:

“Em chỉ mới rời đi chưa đến nửa năm, không thể nào trắng lên được, hơn nữa chị quên em học trường nông nghiệp rồi à? Thường xuyên phải xuống ruộng, không thể trắng lên được đâu… Kỳ thi đại học năm nay thế nào rồi?”

Kỳ thi đại học năm nay diễn ra vào tháng bảy, đã kết thúc nhưng cố vấn hướng dẫn còn muốn giữ cô lại làm việc, giúp đóng dấu giấy báo trúng tuyển cho tân sinh viên. Kỳ thi đại học diễn ra vào đầu tháng bảy, đóng dấu là việc của cuối tháng, cô quyết định dùng lý do về quê bận thu hoạch mùa hè để từ chối.

Ai biết được có phải chỉ có mỗi việc đóng dấu hay không. Đóng dấu không phải quá mệt, nhưng cô biết cố vấn chắc chắn sẽ giao thêm nhiều việc khác, không bao giờ dứt được.

An Lâm:

“Năm nay chị đã qua vòng dự thi, nhưng điểm thi chính thức không tốt lắm, chị không phải là người có năng khiếu học tập.”

Nhắc đến kỳ thi đại học, cô ấy lại thấy đau khổ.

“Em nghĩ không cần vài năm nữa, không cần thi đại học cũng có thể về quê rồi.” Tề Ngọc Trân biết ông nội Tống sắp được minh oan, cảm thấy việc thanh niên trí thức trở về quê không còn xa.

“Tuổi thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời chị đã trôi qua, vài năm nữa chị sẽ ba mươi tuổi, về quê rồi lại trở thành cô gái già bị người khác chê cười cho mà xem.”

Tề Ngọc Trân không để An Lâm buồn bã quá mức:

“Em cảm thấy ai mà gọi chị là gái già thì chắc chắn chị sẽ phản kháng lại, có khi còn động tay động chân nữa đấy? Nhưng mà chị nói đúng, thực sự rất buồn khi những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời không thể làm những việc mình thích, không thể thấy những cảnh đẹp mình muốn. Em học đại học, trong trường có những bạn học mười tám, mười chín tuổi, đúng độ tuổi đẹp nhất, em chỉ nghĩ nếu mình cũng có thể học đại học sớm thì tốt biết mấy. Dù em trông có vẻ không khác họ là mấy, nhưng bản thân em có thể cảm nhận rõ sự khác biệt.”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 77



Tâm hồn đã già rồi.

“Em học đại học có gặp cám dỗ không? Trường nông nghiệp chắc cũng có nhiều chàng trai trẻ đẹp nhỉ, có bao giờ thấy hối hận vì kết hôn quá sớm không?” An Lâm đổi chủ đề.

Cô ấy biết dù nói chủ đề nào cũng không thể làm khó Tề Ngọc Trân. Không để cô ấy thất vọng, Tề Ngọc Trân nói:

“Không hối hận, nói sao nhỉ, em cảm thấy Tầm Chu hai mươi sáu tuổi tốt hơn nhiều so với những bạn nam mười tám, mười chín tuổi, Tìm Chu chín chắn và có trách nhiệm hơn, anh ấy lúc mười tám tuổi lại càng không thua kém bạn cùng tuổi.”

Anh ấy chỉ thỉnh thoảng trẻ con trước mặt cô mà thôi.

An Lâm:

“Chị cảm thấy sau khi mình xuống nông thôn, thời gian bắt đầu ngừng lại, dù cơ thể chị sắp ba mươi tuổi, nhưng tâm hồn chọ vẫn mãi ở tuổi hai mươi, mình thích những chàng trai khoảng hai mươi tuổi, mình không thể chấp nhận những người đàn ông trên hai mươi lăm tuổi, trừ khi họ trông rất trẻ.”

Tề Ngọc Trân không phản đối:

“Ở đội sản xuất mấy năm chưa hẹn hò, chị có nguyên tắc của riêng mình.”

Cô có phần đồng ý với suy nghĩ của An Lâm.

Dù cô nói là cô và chồng quen nhau đã năm sáu năm và công nhận giữa vợ chồng không có nhiều mãnh liệt, nhưng cô vẫn không thể cưỡng lại được “vẻ đẹp trai” của chồng mình, nhìn vào gương mặt của anh, rất dễ dàng nảy sinh tình cảm.

Anh ấy thích sạch sẽ, chú trọng hình ảnh, ăn mặc chỉn chu và rất nổi bật giữa bạn bè cùng trang lứa, nghĩ đến khi anh ấy bốn mươi mấy tuổi, cũng là một ông chú điển trai.

Cô thật sự rất may mắn và hạnh phúc..

“Chị có nguyên tắc của riêng mình, thực ra cũng từng thích vài chàng trai trong đội sản xuất, nhưng vì quyết tâm trở về nhà nên chị nhịn không đi trêu chọc họ.”

Vài người? Họ?

Tề Ngọc Trân tỏ ra ngạc nhiên, đắn đo một lúc rồi mở miệng:

“… Vất vả cho chị rồi.”

“Phải, vất vả cho chị rồi, hy vọng trước ba mươi tuổi có thể về quê, nếu tiếp tục dãi nắng dầm sương như này, chị ba mươi tuổi sẽ có mặt mũi của bốn mươi tuổi, nếu trước ba mươi tuổi về quê còn có thể cứu vãn gương mặt này.”

“Cầu mong chị sớm về quê nhé.”

Xem ra An Lâm không thể đi theo con đường thi đại học về quê, chỉ có thể chờ chính sách mở ra, cho phép thanh niên trí thức tự do trở về quê.

An Lâm mở giấy kẹo, nhét kẹo lạc vào miệng, nhai hai ba cái:

“Cảm giác kẹo lạc của Hoa Đô thơm hơn, ngon hơn nhiều so với kẹo thành phố.”

“Không phải kẹo của Hoa Đô thơm hơn, mà là đắt tiền hơn, em dùng tiền làm thêm cả kỳ để mua đấy, đặc biệt tặng chị một viên để thử, bố mẹ em cũng chỉ ăn một viên.”

“Cảm ơn em vẫn nhớ đến chị nhá.”

“Không cần cảm ơn đâu ạ.”

Không chỉ nhớ đến cô ấy, cô còn muốn tặng Đường Nữu, Đại Thu, Nhị Thu và bà Liễu.

“Thơm quá!” Tề Ngọc Liên về đến nhà đã ngửi thấy mùi thơm của cơm mà chị gái miêu tả trong thư.

Cô ấy sắp ch.ảy nước miếng rồi!

Mỗi năm gạo mới đều phải nộp lên, nhà mình để lại đều là gạo cũ bị mọt đục, ngay cả loại gạo cũ này cũng phải tiết kiệm ăn, vài ngày mới được ăn một bữa cơm gạo cũ.

Chị không lừa cô ấy!

“Đợi em về ăn cơm tối, rửa tay rồi ăn cơm.” Tề Ngọc Trân cầm một bó đũa, dặn dò em gái xong, chia đũa cho mọi người. Tề Ngọc Liên nhanh chóng rửa tay ngoài sân, rửa xong lập tức ngồi xuống ăn cơm.

Ăn miếng cơm đầu tiên, Tề Ngọc Liên ngạc nhiên nói:

“Chị, cơm ngọt thật!”

“Gạo này nấu cơm thơm thật, nhưng không đến mức ngọt, có lẽ em vừa về, chưa uống ngụm nước nào, sinh ra ảo giác rồi.” Tề Ngọc Trân ăn một miếng cơm trước khi ăn rau.

“Mẹ cũng thấy gạo này thơm ngọt.” Viên Tú Thải lần này đồng ý với con gái út.

Đúng là gạo ngon, không lạ khi Tề Ngọc Trân vất vả dành dụm một kỳ để mang về cho họ nếm thử. Tề Ngọc Trân đoán có lẽ do mình ăn quen rồi, mới không thấy ngọt, cô không cãi với mẹ và em gái:

“Nghĩ kỹ thì có chút ngọt thật.”

Cô giải thích cho gia đình nguyên nhân vì sao gạo này thơm ngọt.

Tề Ngọc Liên nghe xong, cô ấy chắc chắn không hiểu, chỉ biết rõ ngon là được rồi:

“Chị nói đúng, khó trách lại ngon như vậy.”

Dù sao cũng là học sinh trung học, cô tự nhiên hiểu được ý nghĩa bề mặt, nguyên nhân sâu xa thì không hiểu rõ. Tề Ngọc Trân không để ý em gái hiểu thật hay giả:

“Chị một kỳ chỉ dành dụm được bốn, năm cân, ăn không được mấy bữa, nhưng có thể ăn no một bữa nay nên tối nay ăn thỏa thích đi.”

“Em cảm thấy chỉ ăn cơm cũng có thể ăn ba bát lớn, kèm theo món chị dâu nấu, hai bát cũng ăn hết.” Cô ấy nhìn ra người nấu món tối nay là anh rể vì món anh nấu luôn có hiệu ứng làm người ta sáng mắt nhỏ dãi.

Viên Tú Thải:

“Ăn nhiều nhất hai bát, để lại ít cơm nguội sáng mai nấu cháo.”

“Được ạ.”

Ăn xong cơm tối, Tề Ngọc Trân ở trong phòng em gái, hỏi thăm chuyện của em trai hai và em dâu. Cuối cùng cô đã hiểu tâm trạng của các em mình khi cô và Tầm Chu ở bên nhau năm xưa rồi.

Hả?

Rốt cuộc là chuyện gì!

Tề Ngọc Liên:

“Chị muốn biết gì thì cứ hỏi, em biết gì đều trả lời hết, em cảm thấy mình đã viết hết trong thư rồi.”

Tề Ngọc Trân bèn hỏi em gái rằng lúc nhỏ làm sao em biết anh hai thích Phản Ni vì cô chắc chắn là cùng một cái tên.

Nghe chị gái hỏi chuyện này, Tề Ngọc Liên không giấu giếm:

“Em tưởng chị biết rồi, hóa ra chị không biết à, em và mấy đứa khác thường chạy ra sân nhỏ trường trung học chơi, bạn học của anh hai nói với em là anh trai em thích Phán Ni nên em về kể lại cho chị, em còn nhớ chị bảo em đừng nói ra ngoài. Đợi em học tiểu học cuối cấp, học trung học rồi lên cao trung mới biết trong lớp có mấy thằng con trai phiền phức lắm, cứ nói ai thích ai, ghét bọn họ chết đi được.

Sau đó em quên mất chuyện Phán Ni, quên cả tên nốt, cho đến khi phát hiện anh thứ hai hẹn hò với Phán Ni, em nghe tên mới nhớ lại vài chuyện, hỏi anh trai có phải là Phán Ni em nghe hồi nhỏ không, anh trai nói có lẽ là vậy, trong lớp anh ấy chỉ có mỗi cô gái tên Phán Ni. Không thể là em và chị cùng mơ thấy người này được.”

Tề Ngọc Trân:

“không phải mơ đâu, chị rõ ràng nhớ Phan Ni, hóa ra là chuyện này, cũng không biết hai người họ lúc đó có thích nhau không.”

“Thích nhau á, em hỏi anh ấy rồi, anh ấy nói hồi cấp hai đã thích chị Phan Ni, chỉ là hai người cấp hai không ở bên nhau, mấy năm trước mới ở bên nhau, chị Phan Ni mà không thích anh trai thì cũng đâu có đồng ý ở bên anh ấy.”

“Thì ra thích đã nhiều năm rồi, thật không ngờ.” Em trai thẳng thắn hơn cô nhiều.

Cô chưa bao giờ thẳng thắn với gia đình mình chuyện yêu đương với Tầm Chu được hai năm. Trước đây không định nói, sau này cũng không nói. Không phải là vì cô định giữ kín mãi mãi, cô đã nói chuyện yêu đương với Du Niên ở Hoa Đô, chỉ là không thích hợp nói trước mặt ba mẹ và các em.

Nếu em gái biết, nhất định sẽ giận chị gái mình đã giấu chuyện hai năm. Mà cô không dám đối diện với cơn giận của em gái.

Tề Ngọc Liên:

“Hồi nhỏ em suýt nữa đã nhận ra rồi, thật ngưỡng mộ anh trai, có thể ở bên người mình thích.”

Tề Ngọc Trân cũng ở bên người mình thích, nghe em gái nói:

“Chẳng lẽ em có người mình thích nhưng không thể ở bên nhau?”

“Ai mà hồi trung học, cao trung không thích bạn trai lớp khác chứ, em lúc trung học đã thích, cao trung cũng đã thích, đều là những người thoáng qua thôi, em chỉ thích cảm giác yêu thầm, chị hồi trung học không yêu thầm ai sao?”

“Chị được nhiều người yêu mến quá, hồi trung học chẳng thích ai cả, cảm thấy bạn nam cùng lớp còn trẻ con, rất ngây thơ.” Tề Ngọc Trân hiếm khi tự trêu bản thân.

Sự ngây thơ của họ và sự ngây thơ của chồng cô là hoàn toàn khác nhau. Anh trẻ con, cô cảm thấy dễ thương còn họ trẻ con, cô chỉ thấy đáng sợ.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 78



“Ồ, thì ra chị luôn thích người như anh rể, trẻ mà như đã già vậy.”

“Miêu tả hay lắm, lần sau không được miêu tả vậy nữa. Em nói ngưỡng mộ anh mình có thể ở bên người mình thích, không ngưỡng mộ chị cũng ở bên người mình thích sao?”

“Chị và anh rể là một cặp trời sinh, có gì mà ngưỡng mộ, em không ngưỡng mộ đâu, hừ!” Tề Ngọc Liên thật sự không ngưỡng mộ chị và anh rể.

Một chút cũng không ngưỡng mộ!

“Dám hừ với chị hả.”

“Trước khi anh rể xuất hiện, em đã nghĩ đến dáng vẻ tương lai của anh rể.” Tề Ngọc Liên đột nhiên chuyển chủ đề.

“Dáng vẻ gì?” Tề Ngọc Trân phát hiện ở Hoa Đô vài tháng về nhà, đối với chủ đề gì cũng có hứng thú.

Trước đây không chỉ không có hứng thú, còn phải nhắc nhở em gái mình đã kết hôn, bảo em gái cẩn thận lời nói, đề phòng lời đồn đại rằng cô đã kết hôn lại thích ai đó, cuối cùng biến thành người ngoại tình!

Thật kinh khủng.

Tề Ngọc Liên bắt đầu mô tả:

“Cánh tay có cơ bắp cuồn cuộn, lưng rộng, đầu trọc, khuôn mặt nam tính, nhấc chị lên như nhấc con gà con vậy, chị dịu dàng như nước với người đàn ông thô lỗ thì mới có sức hút.”

Nghe em gái miêu tả, có vẻ như đó là kiểu đàn ông mà Cường Thắng sẽ thích.

Tề Ngọc Trân nói rõ ràng với em gái:

“Chị không thích kiểu đàn ông quá nam tính, cảm giác họ lúc nào cũng có mùi mồ hôi.”

Nhấc cô lên như nhấc con gà con, lời này quen thuộc, cô em chồng trước khi gặp cô đã nghĩ rằng cô khỏe mạnh lắm, tựa như nhấc cô ấy như nhấc con gà con vậy, cô ấy còn nói rất sợ gặp cô chị dâu này.

“Sau khi gặp anh rể, em mới biết đàn ông có nhiều loại, trước đây gặp ít đàn ông quá, chỉ nghĩ ra được mấy kiểu vậy thôi.”

“Em đừng nói ra ngoài nhé, chị chỉ thích người như anh rể thôi.”

“Em không nói ra đâu, em đã là học sinh cao trung rồi, biết chuyện gì nên nói chuyện gì không nên, dù nói anh rể khác xa với hình mẫu lực lưỡng mà em tưởng tượng, nhưng cũng có cơ bắp đấy chứ.”

“Có chứ, chỉ là không quá phóng đại thôi, em nói quá lố rồi.” Chồng bế cô vẫn rất nhẹ nhàng.

“Sự chênh lệch về dáng người giữa chị và anh rể trông rất đẹp mắt đó.”

“Chị đứng bên cạnh anh rể trông có thấp không?” Tề Ngọc Trân bắt đầu tự nghi ngờ, cô không muốn vì quá thấp mà khiến người khác hiểu lầm rằng cô là con gái của anh đâu.

Tề Ngọc Liên:

“Không đâu, em thấy chị và anh rể rất vừa vặn. Nếu anh rể cao thêm ba bốn phân nữa, trông sẽ thành lực sĩ ngốc nghếch mất. Đàn ông quá cao trông sẽ rất ngốc. Chị cao mét sáu mấy sao lại gọi là thấp được. Chẳng lẽ con gái ở Hoa Đô đều cao lớn lắm sao? Cũng có thể, vì ở đây hiếm có đàn ông cao như anh rể, đàn ông thường cao khoảng mét bảy thôi. Nếu tính ra, phụ nữ ở Hoa Đô chắc đều cao trên mét bảy. Nhưng chị tuyệt đối không thấp đâu, chân chị còn dài hơn những cô gái cùng chiều cao nữa.”

Trước đây, Tề Ngọc Trân không để ý lắm đến đôi chân của mình. Dù Dư Niên khen chân cô đẹp, cô cũng không để tâm. Vì trong mắt Dư Niên, cô chỗ nào cũng đẹp.

Nghe rằng mình không bị chồng làm cho trông thấp bé, cô yên tâm:

“Chị không chắc lắm, vì chị ở gần khu đại học, tiếp xúc với sinh viên từ khắp nơi, không biết người Hoa Đô có phải đều cao như vậy không. Ít nhất những người chị quen ở bản địa thì chiều cao giống chúng ta.”

Cường Thắng là một trong những cô gái cao nhất ở Hoa Đô. Lan Hinh và Dư Niên cao khoảng mét sáu mấy. Anh trai và em trai của Lan Hinh đều cao trên mét tám, nhưng Lan Hinh thì không cao quá mét bảy.

Hai chị em nói chuyện đến chín giờ tối, Tề Ngọc Trân mới mò mẫm về phòng mình. Khi cô về phòng, trên bàn vẫn còn đèn dầu, chồng cô đã nằm trên giường từ lúc nào. Tề Ngọc Trân tắt đèn, nằm xuống giường, hỏi chồng có giận không vì mấy ngày nay cô đã lạnh nhạt với anh. Trước khi em gái về, cô dính chặt bên ba mẹ, sau khi em gái về, cô lại dắt em đi dính chặt ba mẹ, không tránh khỏi lạnh nhạt với chồng.

“Không đâu, cả năm em có được bao nhiêu thời gian ở nhà đâu. Em về nhà thấy vui, anh cũng vui lây. Những ngày này dù em không ở bên anh, anh cũng không cảm thấy lo lắng. Anh thật lòng đó, anh biết em rất nhớ nhà.”

“Cảm ơn anh đã về cùng em.” Tề Ngọc Trân hôn anh một cái.

Tống Tầm Chu:

“Anh về đây thấy tâm trạng thư giãn, bình yên hơn nhiều. Nếu có thể ở bên em nghe bọn em nói chuyện thì tốt, một mình trong phòng hơi buồn.”

Anh thật lòng muốn ở bên Tề Ngọc Trân, nghe cô và ba mẹ hay những người khác trò chuyện. Anh muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ và ánh mắt long lanh của cô khi nói chuyện.

Tề Ngọc Trân:

“Em nói chuyện với ba mẹ có thể dẫn anh theo, nhưng nói chuyện với em gái thì không được. Có anh ở đó, em ấy sẽ không thoải mái. Nói chuyện với Lan Hinh cũng vậy, có những chuyện không thể nói trước mặt anh.”

“Lan Hinh có thể nói xấu anh trước mặt anh mà.”

Đã nói xấu anh thì còn có gì không thể nói nữa.

“Không có đâu, em cảm thấy khi anh thật sự nổi giận thì Lan Hinh sợ anh lắm. Em cũng không dám nói gì khi anh giận.”

“Anh không đáng sợ đến vậy đâu.”

Tề Ngọc Trân:

“Anh giận lên rất đáng sợ. Nhưng em không sợ anh, chỉ là không dám nói gì làm anh thêm bực mình thôi.”

“Anh không hay giận như vậy mà.” Anh có chút hối hận vì đã tức giận trước mặt Tề Ngọc Trân. Nhưng lại không thể giả vờ mãi trước mặt cô, vì có những cơn giận cần được giải tỏa ngay, không thể trì hoãn được.

“Sau này em sẽ chú ý lời nói hơn, không vì anh giận một hai lần mà nói đi nói lại chuyện rồi giận dỗi. Em buồn ngủ quá rồi.”

“Ngủ thôi.” Tống Tầm Chu tối nay cũng không định làm gì khác.

Lần trở về này rất đáng giá, mỗi ngày đều thấy nụ cười của Tề Ngọc Trân khiến tâm trạng bị áp lực học hành đè nặng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Sau khi mùa vụ kết thúc còn sẽ bận rộn lo chuyện cưới xin của em trai nữa.

Tề Ngọc Trân vừa vui vừa có chút có chút luyến tiếc, em trai kết hôn xong, cô và chồng sắp phải trở lại Hoa Đô. May là một tháng trôi qua đầy ý nghĩa, gần như ngày nào cũng được ở bên ba mẹ.

“Năm nay không thể về nhà đón Tết, gặp lại phải đợi đến hè năm sau. Ngọc Liên, đừng lo lắng quá về kỳ thi, em đã học xong trung học, rất tuyệt vời rồi.” Tề Ngọc Trân vừa gói kẹo cưới cùng em gái, vừa nói về kỳ thi năm sau.

Tầm Chu về nhà, bố mẹ chồng đi làm lại, ông nội được minh oan nhưng năm nay Tết không thể về mà chỉ có thể ở Hoa Đô. Tề Ngọc Liên nghe xong có chút thất vọng:

“A, chị phải đến mùa hè năm sau mới về lại sao? Lúc đó em đã thi xong rồi.”

“Anh rể ở đội sản xuất của chúng ta hơn năm năm, hơn năm năm không về nhà, không đón Tết cùng gia đình. Năm nay anh ấy phải về nhà mình đón Tết chứ.” Dù chồng có đề nghị đón Tết cùng cô, cô cũng không đồng ý. Năm nay cô phải ở bên ba mẹ, phải cùng ông bà đón bữa cơm tất niên.

Tề Ngọc Liên:

“Cũng đúng, anh rể bao năm rồi chưa về nhà đón Tết. Năm ngoái chị Thang Tuệ rời đi trước Tết, anh rể vẫn ở lại đến sau Tết mới đi.”

Có thể thấy vị trí của cô trong lòng anh quan trọng thế nào.

“Dù kết quả thi của em thế nào, chị cũng sẽ mang kẹo ngon cho em. Nếu lần này loại kẹo đó mang về hết, chị sẽ mang loại khác.”

“Kẹo chị mang về ngon lắm, so với kẹo cưới của anh hai còn hấp dẫn hơn.” Giờ cô đang gói kẹo cưới, lòng bình thản.

Tống Tầm Chu cầm giấy đỏ vào bếp, Tề Ngọc Liên hỏi anh rể vừa rồi có nghe thấy gì không.

“Nghe thấy gì?” Tống Tầm Chu không hiểu.

Tề Ngọc Trân gói xong kẹo cưới, nhận lấy tờ giấy đỏ từ chồng, nghiên cứu cách cắt chữ "Hỷ" rồi tiện thể trả lời câu hỏi của chồng:

“Ngọc Liên bảo kẹo cưới không ngon lắm, sợ bị nghe thấy.”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 79



“Không nghe, vừa nãy chỉ có mình anh ở đó.” Tống Tầm Chu ngồi xuống bên cạnh vợ, cùng cô nghiên cứu cách cắt chữ ‘Hỷ’.

Hai vợ chồng nghiên cứu khoảng năm phút, Tống Tầm Chu bắt đầu gấp và cắt giấy. Cắt xong, Tề Ngọc Liên không thể không nhìn xem anh rể có cắt thành công chữ ‘Hỷ’ không.

Đã cắt xong.

Tề Ngọc Trân mở tờ giấy ra:

“Tầm Chu thật khéo tay.”

Dịp tết tới, cô muốn học thêm vài kiểu cắt hoa văn dán lên cửa sổ nhà bố mẹ chồng. Còn nhà mình thì tùy tình hình mà dán hoặc có lẽ sẽ không dán nữa, vì nếu dùng keo hay hồ dán lên cửa tường một thời gian sẽ rất khó gỡ sạch, nghĩ đến những yêu cầu khó khăn của chủ nhà, Tề Ngọc Trân thấy thôi vậy.

Tống Tầm Chu bắt đầu cắt tờ thứ hai:

“Chữ hỷ dễ cắt, chứ những hoa văn khác thì anh không biết cắt đâu.”

Lần này anh cắt nhanh hơn nhiều, Tống Tầm Chu cắt tổng cộng sáu tờ rồi đem đi dán chữ "Hỷ", chỉ dán ở cửa chính và cửa bếp, còn những chỗ khác như phòng cưới thì đợi em trai về tự dán. Hôm nay chỉ có ba người họ ở nhà chuẩn bị, ba mẹ đi làm ngoài đồng. Sau khi thu hoạch xong, nghỉ ngơi hai ba ngày, cả nhà lại tiếp tục ra đồng làm việc.

“Anh rể dán đẹp thật đấy.” Tề Ngọc Liên nhìn cửa bếp, không khỏi cảm thán.

Tề Ngọc Trân đứng cạnh em gái nhìn:

“Chị thì không thể dán đẹp như vậy được, không có nếp nhăn nào. Lúc chị và anh rể cưới, chữ ‘Hỷ’ là chị cắt, bảo em trai dán mà làm mấy người đứng nhìn, làm mãi mới xong.”

“Em nhớ, em nhớ, khi đó em cũng đứng nhìn. Xem ra dán cửa sổ không nên có người đứng giám sát, không ai chỉ đạo thì sẽ không căng thẳng.” Cô ấy vừa nói chuyện với cô, thật sự không chú ý quá trình anh rể dán chữ hỷ.

“Thường thì dán cửa sổ cần có người bên cạnh nhìn, nếu không sẽ dán lệch mà không biết.” Giấy đỏ không nhiều đến mức có thể lãng phí.

“Chữ hỷ đã cắt dán xong, kẹo cưới cũng gói rồi, còn gì nữa không?” Tống Tầm Chu đứng cạnh, rất điềm tĩnh hỏi.

Tề Ngọc Trân suy nghĩ:

“Tạm thời không còn gì nữa. Mẹ chỉ giao cho chúng ta từng này thôi. Giờ chỉ cần đợi đến ngày mốt là em trai kết hôn.”

“Chẳng biết Phán Ni có dễ gần không nữa.” Không có việc gì làm, Tề Ngọc Liên ngồi xuống ghế.

Chủ đề này có thể nói trước mặt anh rể.

Tề Ngọc Trân đáp:

“Dễ gần mà, không phải chúng ta đã gặp Phán Ni rồi sao? Em ấy trông hơi kín đáo nhưng không quá mức. Như vậy là vừa phải, bố mẹ sẽ không cảm thấy khó khăn khi ở chung.”

Các em của cô đều dễ gần, cô chỉ lo bố mẹ không hợp với con dâu mà thôi.

Tề Ngọc Liên kết luận:

“Em thấy chị ấy còn dễ gần hơn chị Phi Phi và chị Thang Tuệ.”

Đám cưới của Tề Đào Thanh vẫn mời toàn bộ người trong ký túc xá.

Cả Tiết Quốc Thụ và An Lâm đều đến, nhưng Sầm Vỹ lại không tới. Với lần thi đại học thứ hai thất bại, An Lâm tỏ ra khá thoải mái nhưng Sầm Vỹ thì không. Có lẽ anh ta không muốn gặp hai sinh viên đại học trọng điểm, nên tìm cớ từ chối không đến.

Biết tin thầy chủ nhiệm cũ Sầm Vỹ không đến, Tề Ngọc Liên vui mừng khôn xiết. Khi An Lâm và Tiết Quốc Thụ đến, cô ấy còn hỏi An Lâm:

“Sầm Vỹ thật sự không đến đấy chứ?” Cô ấy không muốn gọi anh ta là thầy Sầm hay thanh niên trí thức họ Sầm, mà chỉ gọi thẳng tên.

“Không đến đâu, thầy ta đâu có mặt mũi mà tới. Chị nói thật, nếu thầy ta chịu hạ thấp yêu cầu, có lẽ năm ngoái đã rời khỏi đây rồi. Điểm không cao cũng có trường nhận, nhưng cứ đâm đầu vào đại học trọng điểm, tưởng dễ thi lắm sao?” An Lâm nói chuyện không một chút khách khí.

Có một số người, như Sầm Vỹ, thật sự quá tự tin vào bản thân, cũng không hiểu sao lại kiêu ngạo đến thế.

Tề Ngọc Liên gật đầu:

“Đúng vậy, không phải ai cũng như chị và anh rể em, thiên tài có thể dễ dàng đậu đại học trọng điểm. Em thì không như vậy. Năm sau thi đại học, em sẽ chọn trường phù hợp với điểm số của mình, không đậu cũng chẳng sao.”

Nếu không học cấp ba, chị gái và anh rể đều đậu đại học sẽ khiến cô ấy nghĩ lầm rằng thi đại học rất dễ.

Nhưng đã học xong cấp ba thì sẽ biết thi đại học khó cỡ nào.

Tề Ngọc Trân đang bận rộn tiếp khách, đi ngang qua thì nghe được lời này của em gái:

“Chị không hề thi chơi đâu nhé, khoảng thời gian đó vất vả lắm, trong mơ vẫn thấy mình đang giải đề.”

Cô vừa nói xong đã bị gọi đi.

Nếu không vội thì cô còn muốn kể bản thân mình ôn thi vất vả như nào, áp lực lớn ra sao.

Cô không phải thiên tài, cô chỉ là một người bình thường khá chăm chỉ mà thôi.

An Lâm:

“Chẳng biết sao chị em lại khiêm tốn nữa, được khen là thiên tài thì mất mặt lắm à? Chị mà thi đậu đại học, ba mẹ chị nâng chị lên trời luôn quá. Chị em là thiên tài đấy.”

Thời gian ôn tập ngắn, ban ngày phải làm việc, chỉ có ban đêm mới học được, dưới tình hình eo hẹp như vậy mà cô vẫn có thể đậu đại học trọng điểm ngay lần thi đầu tiên, không phải thiên tài thì là cái gì?

Tống Tầm Chu chỉ phụ đạo cho cô, anh đâu thể đoán trúng đáp án các câu hỏi trong đề thi của cô.

Tề Ngọc Liên vừa định nói em cũng nghĩ vậy thì bị gọi đi giúp đỡ.

Xem ra hôm nay lại không thể ăn trưa đúng giờ được rồi.

Hai chị em đều bận việc, Thang Tuệ đã rời đội sản xuất mấy tháng trước, Nhị Nha cũng gả đến đội sản xuất khác, không còn ai nói chuyện, An Lâm đành tập trung vào việc ăn uống.

Uống rượu mừng nhưng chẳng có ai để tám chuyện, đôi khi cũng thật cô đơn.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, Đường Nữu dẫn hai con gái tới.

Em trai kết hôn, Tề Ngọc Trân tự mình đi mời mẹ con Đường Nữu, cô dặn họ lần này đừng đến muộn quá, đến sớm một chút.

Cũng giống như ngày cô kết hôn, bà Liễu đến sớm hơn cả ba mẹ con, cô hỏi bà Liễu khi nào mẹ con Đường Nữu tới được, bà Liễu nói có lẽ một giờ nữa họ mới đến.

Nghe đến một giờ, Tề Ngọc Trân không bảo em gái đi gọi người nữa, bà Liễu đến trước lúc khai tiệc nửa giờ, một giờ tức là tiệc đã bắt đầu ba mươi phút rồi, không tính là quá muộn.

An Lâm biết tiệc cưới của em trai Tề Ngọc Trân không phong phú như tiệc cưới của Tề Ngọc Trân, dù sao tiền tiệc cưới của Tề Ngọc Trân là do Tống Tầm Chu bỏ ra, nhà Tống Tầm Chu khá giả, có tiền trong tay, tổ chức tốt hơn là điều đương nhiên.

Biết hôm nay không quá phong phú, cô ấy cũng không đến quá sớm, cố ý canh đúng thời gian ăn.

Khi cô ấy và Tiết Quốc Thụ đến vẫn còn chỗ ngồi, ba mẹ con Đường Nữu đến vẫn còn chỗ, khi họ đến vừa vặn có bàn khách ăn xong đã rời đi.

Hôm nay khách đến ăn tiệc cưới đều không định ở lâu, ăn xong lấy kẹo cưới rồi đi ngay.

Thấy mẹ con Đường Nữu đến, An Lâm cầm bát đũa của mình ngồi bên cạnh họ.

Cô ấy không vội rời đi, cô ấy định từ từ ăn, dù sao cũng rảnh rỗi, không ai trò chuyện với mình, tìm mẹ con Đường Nữu nói chuyện cùng.

Với mẹ con Đường Nữu, An Lâm không phải người xa lạ, cô ấy từng tặng kẹo cho họ ăn, mỗi lần gặp mặt cũng nói vài câu, an ủi Đường Nữu, khuyên Đường Nữu nghĩ thoáng hơn.

Một bàn khách ăn xong đi khỏi rồi, bát đũa đã dùng được dọn, thay vào đó là một bàn thức ăn mới cho ba mẹ con Đường Nữu.

Hai đứa nhỏ Đại Thu và Nhị Thu không nghĩ nhiều như người lớn, không nhớ rõ hồi dì Ngọc Trân kết hôn họ ăn ngon thế nào, chỉ biết trước mắt là bữa ăn tuyệt vời, vẫn ăn ngon lành như lúc đó.

An Lâm từ từ ăn, đã ăn gần no, bây giờ đổi bàn ăn cũng không sao, cực kỳ tự nhiên mà nói chuyện với Đường Nữu.

Đường Nữu vừa ăn vừa đáp lại lời cô ấy.

Phía sau có khách vì bận việc đến muộn ngồi vào bàn của họ, cũng không ảnh hưởng đến việc An Lâm trò chuyện cùng Đường Nữu.

Tề Ngọc Trân thấy hai người họ cười nói vui vẻ, không lo lắng nữa, tập trung làm việc.
 
Back
Top Bottom