Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 10



Tống Tầm Chu không rời đi mà vẫn đứng ở phía sau Tề Ngọc Trân, may mắn là khoảng cách bình thường.

Tề Ngọc Trân kéo nhẹ tay áo em gái, phải ba bốn lần em gái mới nghe.

Trong sân khá ồn, cô dùng âm lượng bình thường nói vào tai em gái, Tề Ngọc Liên nghe rất rõ, cũng không phản đối, cô ấy nói to với ba mẹ rằng mình và chị về nhà trước, sau đó đi với chị gái.

Hai chị em cầm đèn dầu rời đi, nhưng Tống Tầm Chu vẫn đứng đó.

Gần hai mươi phút sau, hai chị em lại quay lại, trong sân ít người hơn nhưng vẫn rất

náo nhiệt.

“Mẹ, con và chị về nhà nấu trà gừng đường đỏ, rót cho Đường Nữu một bát uống cho ấm người, phần còn lại đưa cho thanh niên Tiết.”

Viên Tú Thải không tiếc đường đỏ và gừng nhà mình, bà ấy lập tức đến tủ bếp của Phương Cường lấy một cái bát, ót một bát trà gừng đường đỏ, bảo con gái nhanh chóng đưa phần còn lại cho thanh niên Tiết, đang là mùa đông nên đừng để bị cảm.

Tề Hồng Quân thân là đại đội trưởng nhờ con gái chuyển lời cho thanh niên Tiết, nói với thanh niên Tiết rằng ngày mai anh ta không cần đến làm việc mà hãy nghỉ ngơi thật tốt

Viên Tú Thải bảo con trai Tề Đào Thanh đi cùng chị và em gái, hai cô gái đi đêm không an toàn.

Tống Tầm Chu đi cùng họ.

Lúc này Tiết Quốc Thụ chưa ngủ, trời đông mà khuya khoắt nhảy xuống sông cứu người, dù có nghĩ thoáng đến đâu cũng không thể ngủ ngay được.

Sau khi cứu người lên bờ, anh ta lập tức về ký túc xá, chỉ thay quần áo, tóc chưa khô mà đã chui lên giường, người run lẩy bẩy, thật sự quá lạnh.

Buổi tối, Sầm Vĩ ra bờ sông xem, sau khi cứu được người thì anh ta không đi theo nhà Đường Nữu mà trực tiếp về ký túc xá nằm.

Tiết Quốc Thụ và Sầm Vĩ ngủ chung giường, hai người không dùng chung chăn và gối nên Sầm Vĩ chỉ quay lưng lại với Tiết Quốc Thụ, nằm trong ổ của mình, không ghét bỏ mái tóc ướt của anh ta.

Nếu ghét bỏ thì đã ghét bỏ từ lâu rồi, không cần phải đợi đến hôm nay.

Ba anh em biết thanh niên Tống đang đi phía sau họ, khi đến ký túc xá của thanh niên, Tề Ngọc Trân bảo Tống Tầm Chu mang phần trà gừng đường đỏ còn lại vào phòng.

Giữa hai phòng trong ký túc xá thanh niên có một căn bếp nửa mở, Tề Ngọc Liên biết thanh niên không nấu ăn, nhưng cô ấy vẫn bảo thanh niên Tống đợi để cô ấy đi tìm cái bát.

Trong bếp không có một cái bát nào cả!

Không thấy, hoàn toàn không thấy.

An Lâm về mười phút trước, lúc về lập tức lên giường nằm, nghe tiếng động vội vàng mặc đồ bông ra khỏi phòng, hỏi Tề Ngọc Trân bình trong tay Tống Tầm Chu có gì.

“Là trà gừng đường đỏ, tặng thanh niên Tiết uống cho ấm người.”

Tề Ngọc Trân trả lời, trong lòng cô có dự cảm không tốt.

Dự cảm trở thành sự thật.

“Tối nay vất vả quá, chị cảm thấy mình cũng bị lạnh cóng. Cho chị một ít trà gừng đường đỏ, không cần nhiều, cho chị hai ba ngụm là được.”

An Lâm quay về phòng, lấy một bát nhỏ, tự rót một nửa, uống bát trà gừng đường đỏ xong thì về phòng đóng cửa lại.

Tề Ngọc Trân cũng không giận hành vi đưa bình cho An Lâm của Tống Tầm Chu, nếu ba người họ cầm bình thì cũng không thể từ chối thẳng, dù sao cũng là người lớn tuổi hơn, làm như vậy là không lễ phép.

Thấy em gái còn đang loay hoay tìm bát cốc, cô liền bảo thanh niên Tống trực tiếp bưng chiếc bình vào. Họ đợi thanh niên Tiết uống xong thì mang bình về.

Trà gừng đường đỏ đã không còn nóng nữa, chưa đầy hai phút, Tống Tầm Chu bước ra.

Anh đưa bình cho Tề Ngọc Trân, dịu dàng nói với cô:

“Đường tối lắm, mọi người về nhà cẩn thận, chú ý đừng ngã.”

“Được rồi, chúng em sẽ chú ý an toàn… Không có đủ trà gừng đường đỏ để chia cho mọi người. Trời lạnh rồi, anh cũng vào nghỉ ngơi đi, nằm lên giường làm ấm cơ thể.”

Nếu An Lâm không đột nhiên chạy ra uống trà gừng đường đỏ thì Tề Ngọc Trân cũng sẽ không nói vậy.

Nặng bên này nhẹ bên kia không tốt lắm, chỉ có thể nói một câu dư thừa.

Tống Tầm Chu: “Mọi người đi trước đi, anh đóng cửa lại rồi về giường.”

Tề Ngọc Trân, em trai và em gái rời đi.

Chuyện đêm nay quá chấn động, Tề Ngọc Liên không để ý đến giọng điệu nói chuyện giữa chị gái mình và thanh niên Tống như một cặp vợ chồng già:

“May mà chị nghĩ chu đáo, về nhà pha trà gừng đường đỏ. Nghe nói quần áo sạch sẽ trên người Đường Nữu đều là mẹ chồng và hàng xóm cho mượn.

Khi gia đình chúng ta tới, không ai nghĩ đến việc bưng một bát nước nóng cho Đường Nữu, toàn thân chị ấy run, môi tái đến mức không còn chút máu nào.”

Tề Ngọc Trân: “Cho dù Đường Nữu có uống nước nóng, chị nghĩ vẫn nên pha cho cô ấy một bát trà gừng đường đỏ. Trà gừng đường đỏ làm ấm cơ thể và khiến cô ấy dễ ra mồ hôi.”

Cô cũng mơ hồ thấy bóng dáng Đường Nữu đằng sau đám người, Đường Nữu thực sự không muốn sống nữa, nhưng sau khi nhảy xuống sông chắc chắn cô ấy đã do dự.

Nếu quyết đoán thì lúc này đã không ngồi trong nhà.

Mùa đông mặc quần áo mùa hè nhảy sông là không thực tế, quần áo mùa đông một khi thấm nước chắc chắn sẽ rất nặng, mẹ chồng Đường Nữu có lẽ đã đi kêu cứu sau khi Đường Nữu nhảy xuống sông. Thời gian mà mấy thanh niên nghe tin chạy tới đã đủ khiến Đường Nữu chết đuối, nếu không chết cũng sẽ hôn mê.

Sông không sâu lắm, cho nên lúc Đường Nữu nhảy xuống nhất định là đã hối hận do dự.

Tề Ngọc Trân cảm thấy mùa hè tắm nước giếng cũng đã lạnh rồi, vẫn phải đun nước. Hơn nữa, Đường Nữu đã ngâm mình trong dòng sông lạnh hồi lâu nên muốn pha trà gừng đường đỏ, sưởi ấm cho Đường Nữu, để cô ấy bình tĩnh lại.

Ba người về đến sân nhà Đường Nữu, lần này trong sân không còn nhiều người nữa, Viên Tú Thải chưa có ý định về, để bọn trẻ về nhà ngủ trước.

Trên đường về nhà, Tề Ngọc Liên hỏi anh ba Tề Đào Thanh mọi việc diễn ra như thế nào.

Khi họ từ ký túc xá thanh niên về, người trong sân đã bớt đi rất nhiều, giọng của mẹ cũng đã bình tĩnh lại.

Tề Đào Minh: “Buổi tối để Đường Nữu đến nhà Kiều Cô ngủ, đúng lúc nhà Kiều Cô có chỗ cho cô ấy ngủ.”

Kiều Cô là đội trưởng nữ, tên của cô ấy là Tề Kiều Cô.

Người lớn biết tên cô ấy, gọi cô ấy là Kiều Cô. Một số trẻ em không biết tên cô ấy, cho rằng Kiều Cô là kiểu xưng hô giống cô dì thím bác nên cũng gọi theo người lớn. Kiều Cô cũng không sửa lại, để mọi người gọi cô ấy như vậy.

Tề Ngọc Trân và những người khác biết Kiều Cô là tên thật của đội trưởng nữ, nhưng vẫn gọi cô ấy là Kiều Cô.

Con gái Kiều Cô đã kết hôn được mấy tháng, trong nhà còn một chiếc giường trống để Đường Nữu ngủ tạm.

Tề Đào Thanh không nhịn được nói:

“Ban đêm mẹ Phương Cường chửi bới, nói Đường Nữu là hại người khác, Đường Nữu chỉ có một cái mạng, nếu như thanh niên Tiết cứu người mà bị chết, cô ấy và hai cô con gái có ba mạng cũng không đền nổi… Em thấy Phương Cường ngoài mặt ra vẻ như không đánh nhưng sau khi mọi người về rồi vẫn sẽ đánh Đường Nữu một trận.

Cho nên mẹ và Kiều Cô bàn bạc xong, bảo Đường Nữu đi theo Kiều Cô về nhà, hai cô con gái của Đường Nữu cũng sẽ đến đó với cô ấy.”

Nhà họ có phòng trống, giường trống, nhưng việc này phải do đội trưởng nữ Kiều Cô lo liệu, con gái nhà Kiều Cô đã lập gia đình nên sống ở nhà Kiều Cô sẽ tiện hơn ở nhà họ.

Về lý thuyết, chẳng phải nhà Kiều Cô sẽ bất tiện hơn sao?

Nhà Kiều Cô có một con trai và một con dâu, nếu ba người Đường Nữu chuyển đến, thế nào con dâu cũng sẽ phàn nàn.

Nhưng điều họ lo nhất là Phương Cường sẽ tới kiếm chuyện, Ngọc Trân và các em của cô không giỏi đối phó với lưu manh, không phải lúc nào Tề Hồng Quân và Viên Tú Thải cũng ở nhà đề phòng Phương Cường tới gây chuyện.

Hơn nữa, gia đình ba người Đường Nữu chỉ ở tạm thời, đội sẽ sắp xếp cho Đường Nữu trong thời gian sớm nhất.

Tề Ngọc Liên: “Thu Liễu bốn tuổi, còn Nhị Thu chỉ mới hai tuổi, ở tuổi đó chỉ biết khóc. May là có Kiều Cô hỗ trợ chăm sóc. Đường Nữu như người mất hồn... Chẳng lẽ mất hồn thật? Linh hồn bị ma da bắt rồi! Công xã chúng ta ai biết làm phép nhỉ. Dù thế nào đi nữa chúng ta cũng phải làm lễ.”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 11



Nghe em gái nói xong, Tề Ngọc Trân khuyên cô ấy đừng mê tín.

“Gần đây Đường Nữu cứ như vậy, chị để ý thấy, cứ cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra, nhưng lại không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Chị không ngạc nhiên khi cô ấy tự tử, chỉ là không ngờ tới cô ấy sẽ tự tử vào giữa đêm, may là mẹ chồng nghe tiếng động và bí mật đi theo, nếu không thì đừng nói là thanh niên Tiết, ngay cả thần tiên cũng khó cứu.”

Lúc Đường Nữu nhảy xuống sông đã do dự, có lẽ đang nghĩ đến việc bơi trở lại bờ, nhưng tiếng của mẹ chồng làm cô ấy không thể không bước vào đường cùng, dù sao nếu quay lại thì vẫn bị đánh và chửi rủa.

Thanh niên đến và cho cô ấy một tia hy vọng.

Tề Ngọc Liên: “Đường Nữu thật đáng thương. Em đã muốn gọi cô ấy là Khổ Nữu từ lâu rồi, nhưng em sợ cô ấy nghe chữ Khổ Nữu sẽ càng cảm thấy tệ hơn. Những người chỉ trích Đường Nữu đúng là bị khùng, Phương Cường và mẹ chồng cô ấy là người khùng điên nhất. Đường Nữu chọn cách bí mật tự tử giữa đêm, đúng là quá nhân từ, Phương Cường quá kinh tởm, cưới được người tốt như vậy mà không biết trân trọng.”

Cảm giác tồn tại của Đường Nữu còn thấp hơn chị Phi Phi, mỗi lần nghe được chuyện của cô ấy đều là bị chồng và mẹ chồng đánh đập, đội trưởng nữ đến thăm mấy lần nhưng đều không có tác dụng gì.

Tề Ngọc Trân:

“Ngày mai chúng ta đến nhà Kiều Cô xem Đường Nữu thế nào, mong là cô ấy đừng nghĩ quẩn nữa.”



Hôm sau còn phải làm việc, hạt giống rau đã được gieo trên đồng, mùa đông về cơ bản địa phương sẽ không có mưa bão nên mọi người không cần bận rộn công việc đồng áng mà đi làm công việc khác. Đàn ông trong đại đội được giao nhiệm vụ làm đường, đào mương và các công việc khác, còn phụ nữ bận rộn làm chổi và dán hộp diêm.

Hôm nay Đường Nữu vẫn làm việc bình thường, Kiều Cô bảo cô ấy xin nghỉ một ngày nhưng cô ấy không nghỉ ngơi mà làm việc trong sân của Kiều Cô.

Bởi vì chuyện tối hôm qua nên hôm nay trong sân Kiều Cô có không ít người.

Thanh niên vào đội chưa đầy ba tháng, khi Đường Nữu nhảy sông mới biết trong đội có một người như Đường Nữu.

“Cuộc sống đó không phải là sống không bằng chết sao? Thảo nào Đường Nữu không muốn sống nữa.”

An Lâm đưa Canh Tuệ và Nhị Nha đến nhà Tề Ngọc Trân làm việc.

Ngoại trừ ba bọn họ, trong sân nhà họ Tề còn có mấy cô gái khác, toàn là những cô gái trẻ mười mấy hai mươi tuổi chưa lập gia đình.

“Đường Nữu không phải người ở huyện chúng ta, nghe nói quê cô ấy ở tỉnh khác, đường đi rất xa, không có tiền mua phiếu xe, không làm được thư giới thiệu, cô ấy không thể rời huyện của chúng ta... Nếu là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ nhảy sông, cuộc sống thật nhàm chán.”

Một cô gái nói.

Đường Nữu ở trong đội nhiều năm, không ai biết cô ấy đến đây bằng cách nào, chỉ biết cô ấy sẽ khó rời đi.

“Vậy thì trước tiên phải đốt nhà họ Phương rồi hẵng tự tử. Nghe bà mẹ chồng nói mà tôi cạn lời luôn, mạng phụ nữ không phải mạng à? Bà ấy không còn là phụ nữ nữa mà dám nói ba cái mạng cũng không bằng mạng của thanh niên Tiết. Thanh niên Tiết mà nghe xong chắc cũng phải tức nhảy ra bảo bà ta câm mồm.”

An Lâm cũng nghe được lời nhận xét thiếu suy nghĩ của mẹ chồng Đường Nữu đêm qua.

Đêm qua trong sân có rất nhiều người mắng mẹ chồng Đường Nữu, nhưng cô ấy không hùa theo, chỉ thấy mọi người mắng hay lắm.

Mắng hết những gì cô ấy muốn mắng.

Tề Ngọc Trân nghiêm túc làm việc, chỉ lắng nghe cuộc thảo luận của họ mà không lên tiếng.

Em gái cùng trò chuyện nên động tác chậm lại, cô cũng không thúc giục em gái làm việc nhanh.

Cô không phải là người lạnh lùng, em gái muốn thảo luận thì cứ để cô bé thảo luận.

An Lâm: “Có thể Tiết Quốc Thụ là người thức cuối cùng đêm qua. Sáng nay tôi dậy đi làm thấy anh ta đang trên đường đi vệ sinh, hỏi anh ta một số chuyện. anh ta nói tối qua Sầm Vĩ lay anh ta thức, nói có người nhảy sông rồi, bảo anh ta đi xem nhanh đi. Anh ta mơ màng ra khỏi giường, không mặc đồ bông mà đã chạy ra xem ngay. Lúc sau chúng tôi mới lần lượt đến bờ sông, đừng trách chúng tôi thấy chết mà không cứu, vì chúng tôi hoàn toàn không quen Đường Nữu.”

Sầm Vĩ đã thăm dò tính cách của Tiết Quốc Thụ, biết anh ta không thích sạch sẽ và qua loa, nhưng phẩm chất con người vẫn ổn.

Tính Tiết Quốc Thụ không tồi, Sầm Vĩ không khoa tay múa chân với anh ta nhưng nếu có việc gì sẽ không ngần ngại đẩy anh ta ra trước.

Tề Ngọc Liên không nghĩ đến suy nghĩ của Đường Nữu sau khi nhảy xuống sông, cô ấy chỉ biết rằng Đường Nữu đã tuyệt vọng đến mức nhảy sông:

“Thanh niên Tiết là người có trái tim ấm áp, anh ta đã cứu người nên xứng đáng được khen ngợi, mọi người không xuống cứu ngay cũng rất bình thường. Tối qua quá nguy hiểm, nếu đổi thành chị hoặc thanh niên Canh xuống nước thì nhất định sẽ bệnh nặng rất lâu, rất có thể sẽ cùng chết với Đường Nữu.”

An Lâm: “Dù sao sau này chị vẫn sẽ nói xấu Tiết Quốc Thụ, nhưng giọng điệu nói xấu của chị sẽ tốt hơn… Thật là biết người, biết mặt nhưng không biết lòng.”

Nhị Nha: “Biết người, biết mặt nhưng không biết lòng là gì?”

An Lâm giải thích.

Nhị Nha hiểu, gật đầu đồng ý, thanh niên An nói đúng.

Tề Ngọc Trân cứ cảm thấy An Lâm lại dùng từ bừa bãi, “biết người, biết mặt nhưng không biết lòng” không hợp dùng cho Tiết Quốc Thụ và Sầm Vĩ, bởi vì hai người này rất… Ừm, trong ngoài như một.

Muốn hiểu con người họ không khó.

Theo Nhị Nha, ngoại trừ gia đình chồng của Đường Nữu thì không ai đáng bị mắng trong chuyện này, có người còn nên khen ngợi.

Thanh niên Tiết và chị Ngọc Trân đều nên được khen nên cô ấy khen họ hết lời, nói ra tất cả những lời khen ngợi mà cô ấy có thể nghĩ ra.

“Em không làm gì cả. Thanh niên Tiết mạo hiểm tính mạng cứu người mới đáng được khen.”

Nghe Nhị Nha chuyển sang nói mình, cuối cùng Tề Ngọc Trân cũng phải lên tiếng.

Cô không dám tự dưng chui ra giành công, cho rằng việc mình làm không có gì đáng nhắc tới.

An Lâm đã uống trà gừng đường đỏ nên tất nhiên phải lên tiếng vài câu:

“Sao em cứ nghĩ mình không làm gì? Em nấu trà gừng đường đỏ cho Đường Nữu đã là việc thiện rồi. Tối qua cô ấy được cứu lên cũng không khóc, chứng tỏ điều gì, chứng tỏ khi đối mặt với cái chết, cô ấy không hề sợ hãi, lòng cô ấy đã không sợ chết từ lâu rồi. Em cho cô ấy chút ấm áp, trái tim cô ấy mới dần sống lại.”

Nhị Nha: “Thanh niên An nói đúng.”

Hiếm khi thanh niên An nói năng nho nhã như vậy, mọi người nghe cái hiểu cái không, nhưng vẫn giống Nhị Nha khen cô ấy nói đúng.

An Lâm được khen thì rất vui, nói trưa nay để Nhị Nha đưa cô ấy đến nhà đội trưởng nữ, cô ấy sẽ cho Đường Nữu ba viên kẹo.

Cô ấy cũng muốn gửi hơi ấm.

Nghe cô ấy muón tặng kẹo, mọi người lại khen cô ấy thêm vài lần nữa.

Lúc này không ai ghen tị chuyện Đường Nữu được ăn kẹo, cuộc đời của Đường Nữu quá khổ, họ tình nguyện không ăn kẹo còn hơn phải trải qua những gì Đường Nữu đã trải qua.

Gần đến giờ nấu cơm trưa, mọi người lần lượt rời đi, đợi mọi người đi hết thì Tề Ngọc Liên đi theo chị gái đi nấu cơm trưa.

Tề Ngọc Liên nói với chị gái:

“Tự nhiên em thấy chúng ta rất hạnh phúc. Ba mẹ tốt với chúng ta, dù sau này kết hôn có cãi nhau với gia đình chồng cũng có thể về nhà mẹ đẻ ở.

Kiều Cô không thể cho Đường Nữu ở mãi được, Đường Nữu vẫn phải quay về, sau khi trở về lại bị đánh chửi, sau đó cô ấy lại đi tự tử, cứ dây dưa không có hồi kết, không phải lần nào cũng được cứu như lần này.”

Tề Ngọc Trân: “Đúng vậy, không ai có thể ngăn cản người muốn chết đi vào con đường chết.”

Cô không nói cho em gái suy nghĩ nhảy sông của Đường Nữu, vẫn nên để em gái và mọi người nghĩ rằng Đường Nữu muốn chết thì tốt hơn.

Nếu không thì không ai để tâm chuyện này.

Tề Ngọc Liên: “Nhà Phương Cường là những kẻ vô liêm sỉ, hôm nào đó em sẽ nhắc nhở thanh niên An không nên quá nhiệt tình.”

Có một số đạo lý mà ngay cả em gái mới học lớp sáu còn hiểu thì sao thanh niên An không hiểu được, Tề Ngọc Trân vẫn nên nhắc:

“Thanh niên An khôn khéo hơn em rất nhiều, không cần phải nhắc nhở cô ấy, cô ấy tự biết bảo vệ mình, chỉ cần không liên quan đến cô ấy thì cô ấy cũng chỉ nghe cho vui thôi.”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 12



Tề Ngọc Liên: “Cũng đúng, thanh niên An khôn khéo thật, tối qua cô ấy còn không biết xấu hổ xin nửa cốc trà gừng đường đỏ của thanh niên Tiết, em mặc kệ cô ấy.”

...

Năm ngày sau.

“Tề Ngọc Trân, em không cảm thấy ghê tởm sao?”

An Lâm ăn trưa xong đến sân nhà Tề Ngọc Trân làm việc rất sớm.

Lúc cô ấy tới, gia đình Tề Ngọc Trân đã ăn cơm xong, ba mẹ đưa hai em trai ra ngoài làm việc, để hai chị em ở nhà.

Hai chị em ở nhà cũng không nhàn rỗi, làm việc nhà xong thì lại làm việc cùng mấy cô gái.

Cô ấy nói không đầu không đuôi, nhưng Tề Ngọc Liên đoán được là chuyện gì:

“Thanh niên An, chị đang nói về chuyện của Phương Cường?”

“Đúng vậy, chị nghe nói anh ta yêu cầu ly hôn, muốn cưới chị em, anh ta lấy mặt mũi đâu ra vậy?”

An Lâm cạn lời.

Xem ra sự tự tin không thể hiểu được đã khắc sâu vào xương tủy của hầu hết đàn ông, nếu phụ nữ có được sự tự tin như vậy thì hay biết mấy.

Chỉ cần họ tự tin rằng những người đàn ông bình thường không xứng với họ thì họ sẽ không mù quáng nhặt rác trong bãi rác.

Đường Nữu không muốn quay về nhà họ Phương, nói về nhà họ Phương sẽ chết, kết quả bàn bạc của đội là để Đường Nữu và Phương Cường ly hôn, tìm một nơi ở ổn định cho cô ấy.

Thật ra cả hai đều chưa đăng ký kết hôn, ly hôn là chia nhau ra sống mà thôi. Nhưng Đường Nữu hoàn toàn không có nhà mẹ đẻ, không có ai để nương tựa. Nếu Phương Cường đến gây rối thì cô ấy và hai đứa con gái, không ai biết đánh nhau nên chuyện này hơi rắc rối.

Trước mắt khoan hẵn quan tâm Phương Cường tới gây sự thì phải xử lý như nào, giờ tìm chỗ ở ổn định trước đã.

Sau khi mấy cán bộ bàn bạc, kết quả tìm được vài gia đình người già neo đơn trong đội, đap hàn là những bà cụ sống một mình, hông chồng không con, không có nhiều sức lao động, được hưởng năm loại bảo hiểm trong đội, bình thường chỉ cần làm chút việc nhỏ trong khả năng của mình, lương thực sẽ do tập thể chịu trách nhiệm.

Nếu phải tìm nhà cho Đường Nữu, tìm những người già neo đơn là thích hợp nhất, nguyện ý chăm sóc trẻ con thì càng tốt, có người trông con giúp cô ấy, cô ấy sẽ càng chuyên tâm làm việc.

Đường Nữu và hai con gái hoàn toàn không đủ điều kiện được hưởng năm loại bảo hiểm địa phương, không phải cô nhi, người khuyết tật, người già neo đơn.

Tề Hồng Quân mở một cuộc họp để thảo luận riêng chuyện này, lấy ý kiến của mọi người về việc có thể đưa Đường Nữu và hai con gái của cô ấy vào danh sách hưởng bảo hiểm không.

Ông ấy bổ sung thêm, nói rằng đợi Đại Thu mười lăm tuổi, nếu không có chuyện gì xảy ra thì họ sẽ bị loại khỏi danh sách hộ gia đình có năm loại bảo hiểm.

Bà Liễu trong đội sẵn sàng nhà Đường Nữu ở nhà bà ấy, bà ấy thuộc hộ gia đình có năm loại bảo hiểm, sẽ không vì Đường Nữu được tính là lao động mà có bất kỳ thay đổi nào.

Công điểm không phải lúc nào cũng đổi thành tiền vs đồ ăn được, khoan nói số công điểm mà Đường Nữu nhận được có nuôi nổi bản thân và hai con gái hay không, nếu đợi đổi thành tiền vs đồ ăn thì ba mẹ con đã chết đói từ lâu rồi cho nên cần cho ba mẹ con họ một sự bảo đảm.

Đội trưởng nữ cũng sẽ thay mặt Đường Nữu đến nhà Phương bàn chuyện lương thực, không biết có bàn được gì hay không nhưng cũng phải đi.

Đứa trẻ không phải của một mình Đường Nữu nên không thể dễ dàng buông tha Phương Cường.

Phương Cường không chịu ly hôn và không cho Đường Nữu đến sống ở nhà bà Liễu, anh ta tuyên bố bảo anh ta ly hôn cũng được nhưng phải tìm cho anh ta một người vợ khác có thể sinh con trai.

Anh ta đã chọn được người rồi, Tề Ngọc Trân.

Kiều Cô đến nhà Phương Cường khuyên bảo, khuyên đừng quấy rối Đường Nữu, Phương Cường lập tức nói thế, cô ấy thấy Phương Cường không hề cố ý làm khó mà thực sự muốn cưới Tề Ngọc Trân nhỏ hơn anh ta mười mấy tuổi. Cô ấy hết kiên nhẫn già mồm, trực tiếp mắng anh ta.

Phương Cường và gia đình anh ta thực sự có suy nghĩ này, vì vậy khi Kiều Cô yêu cầu họ không nói chuyện này ra ngoài, chính cô ấy cũng sẽ giữ bí mật, họ xem như gió thoảng bên tai.

Nếu không có gì bất ngờ thì chuyện này do nhà Phương Cường làm.

Đúng là ghê tởm.

Viên Tú Thải nghe được chuyện này lúc đang bận rộn thu hoạch rau ngoài đồng với mọi người, nghe xong lập tức điên lên, muốn đi tìm Phương Cường tặng cho anh ta mấy bạt tai nhưng lại bị mấy phụ nữ gần đó ngăn lại, bảo bà ấy bình tĩnh, đừng tức giận.

Gia đình kia đang nằm mơ giữa ban ngày, để họ ăn cứt đi!

Không đáng để tức, tức hại sức khoẻ.

Khuyên can mãi thì Viên Tú Thải mới bình tĩnh lại, buổi chiều về đến nhà, bà ấy dặn con gái lớn đừng để tâm những tin đồn nhảm nhí này, cho dù ba mẹ có chết cũng sẽ không để như ý nguyện.

Tề Ngọc Liên mắng rất lâu, bây giờ cô ấy mới bình tĩnh lại được chút:

“Em vẫn khó chịu lắm, tuy nhiên nhiều người nhớ thương chị em quá. Lúc Phương Cường chưa kết hôn đã mơ ước chị em rồi, lúc đó chị em vẫn còn là đứa trẻ cơ, em còn nhỏ hơn chị em nữa. Em nghe chuyện này từ các thím của em, nghe nói từ khi chị em mười lăm tuổi thì đàn ông nào cũng muốn cưới chị em, nếu không phải do ba mẹ em giỏi giang thì chị em đã bị bán từ lâu rồi.”

Nhị Nha có thể làm chứng, cô ấy làm chứng Ngọc Liên nói không sai, đừng nói là trong đội, trong công xã có rất nhiều chàng trai trẻ có điều kiện không tồi muốn cưới chị Ngọc Trân.

Chị Ngọc Trân rất được yêu mến.

Tề Ngọc Trân: “Nhị Nha, em quá khoa trương.”

Tề Ngọc Liên: “Không khoa trương, không khoa trương, chị tốt như vậy thật mà.”

An Lâm: “Tính cách, ngoại hình và giọng nói của chị em đều xuất sắc về mọi mặt, cũng chỉ có Tống Tầm Châu mới có thể miễn cưỡng xứng với chị em.”

Không đợi em gái trả lời, Tề Ngọc Trân đã nói:

“Không xuất sắc, em rất bình thường, giọng em không to, người khác hay không nghe rõ em nói gì.”

Bỏ qua thanh niên Tống đi, em gái nói thì không sao, từ miệng An Lâm nói ra mới đáng sợ.

Nhị Nha: “Khi còn nhỏ, em ghen tị với chị Ngọc Trân vì có một người mẹ như dì Tú Thải. Bây giờ em ghen tị với các con của chị Ngọc Trân, ghen tị bọn nó có người mẹ như chị Ngọc Trân.

Nếu tính tình mẹ em bằng một nửa chị Ngọc Trân thì em không biết mình sẽ là một cô gái tự tin cởi mở đến nhường nào.”

An Lâm: “Nếu là chị thì chị cũng sẽ cởi mở. Mẹ chị tính tình hấp tấp, thực sự khiến chị đau đầu.”

Nhị Nha: “Em cảm thấy thanh niên An cũng rất cởi mở mà.”

Không cần phải cởi mở hơn đâu, nếu thanh niên An mà “cởi mở” hơn thì sẽ rất đáng sợ.

“Tính chị làm gì cởi mở đâu, đừng nói đùa như vậy.”

An Lâm không nói tiếp, có thể trước đây cô ấy là một người cởi mở, nhưng sau khi về nông thôn lại trở nên không thể cởi mở được nữa.

Dù sao nơi cô ấy đang sống cũng là quê của Nhị Nha, dù có ngu ngốc đến đâu thì cô ấy cũng biết có một số điều không thể nói trước mặt họ.

Tề Ngọc Trân đặt việc này sang một bên, mọi người cùng nhau làm việc.

Phương Cường bị đánh rồi!

Khi nghe tin này, Tề Ngọc Trân thấy bình thường.

Cô chỉ hy vọng khi Đường Nữu biết được tin này sẽ vui vẻ, cô ấy có thể đón một cái Tết an nhàn bên hai cô con gái và bà Liễu.

Phương Cường bị đánh thì quả là tin vui, nghe thấy chính Phương Cường ồn ào nói rằng mình bị ba bốn người đánh, hỏi anh ta có mấy người, tên gì, anh ta lại không trả lời được.

Xem ra không phải người trong đội đánh anh ta, lại không chỉ đánh anh ta một lần, chỉ cần Phương Cường ở một mình thì họ sẽ tìm cơ hội trùm bao tải rồi đánh anh ta.

Người bình thường nghe tin này xong thấy rất vui, Phương Cường thích bạo hành gia đình, thích đánh đập vợ con đúng không?

Để anh ta cũng trải nghiệm cảm giác bị đánh bán sống bán chết.

Phương Cường nhờ Tề Hồng Quân lấy lại công bằng cho anh ta nhưng chuyện này Tề Hồng Quân không thể giải quyết công bằng được, chuyện Phương Cường muốn cưới con gái ông ấy đã truyền khắp cả đại đội rồi.

Cho nên bề ngoài tỏ ra đồng ý, lừa cho qua chuyện chứ trên thực tế không làm gì và cũng sẽ không điều tra xem sốt cuộc ai là người đánh anh ta.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 13



Phương Cường không chịu bỏ qua nên ông ấy lạnh lùng bảo Phương Cường tự đi điều tra.

Lúc trước khi Phương Cường đánh Đường Nữu, không hề thấy Đường Nữu đến tìm Kiều Cô hay ông ấy để đòi công bằng, y giờ anh ta bị đánh mấy lần thì lại ồn ào, đúng là không ra gì!

Hơn nữa nếu tìm ra người đã đánh anh ta thì sao? Họ bị chỉ trích rồi căm hận, lần sau đánh anh ta mạnh hơn, đánh anh ta đến chết.

Thay vì bắt người đã đánh mình thì không bằng tự suy ngẫm xem tại sao mình bị đánh, có tự biết lý do không?

Phương Cường còn dám phản bác hai chuyện không giống nhau, bị người khác đánh và đánh người phụ nữ của mình khác nhau mà?

“Lần sau bị đánh thì hãy hỏi người đánh cậu xem có khác nhau không nhé, mấy lần Kiều Cô đến nhà cậu làm công tác tư tưởng, ảo cậu đừng đánh Đường Nữu nữa, tốt với Đường Nữu chút, cậu xem như gió thoảng bên tai mà, ngựa quen đường cũ, thậm chí còn bắt đầu đánh Đại Thu, có ai mà cậu không dám đánh không?

Tôi phụ trách công tác lao động, chứ không phải phụ trách ai đánh cậu. Cậu tức quá thì đến gặp ủy viên công an xã để anh ta giúp cậu tìm ra hung thủ đi.

Nếu cậu không kiểm điểm lại bản thân thì chi bằng rèn luyện sức khỏe xương cốt, tranh thủ lần sau bị đánh thì chịu đòn lâu hơn được chút.”

Tề Hồng Quân nói chuyện không hề khách sáo.

Phương Cường nghe xong không dám mặt dày nói gì nữa.

Anh ta chỉ biết ức h**p người nhà, không dám chọc giận đại đội trưởng.

Tề Hồng Quân vốn đã tức anh ta rồi, nếu không phải để ý thân phận đại đội trưởng thì đã mắng anh ta rồi.

Đại đội trưởng không thèm quan tâm Phương Cường, Phương Cường cũng không đến gặp ủy viên công an xã, dân đen không đấu với quan chức. Trong mắt anh ta, ủy viên công an xã là quan lớn, lợi hại hơn đội trưởng, nếu uỷ viên không bắt được kẻ đánh anh ta mà phát hiện ra anh ta đánh vợ con, bị bắt đi cải tạo lao động thì tiêu đời.

Đại khái là sợ bị đánh, Phương Cường không đi làm phiền Đường Nữu, cũng không ồn ào đòi cưới Tề Ngọc Trân nữa.

Tết Nguyên đán sắp đến, năm thanh niên đến đây vào tháng mười một, tạm thời chưa có phép thăm người thân, đợi có phép thăm người thân thì họ cũng khó mà về được. Đội sẽ không cho nghỉ phép dài, họ cả đi cả về mất vài ngày nên cũng thôi suy nghĩ.

Hôm nay đội làm bánh dày, các thành viên có thể trực tiếp dùng tiền mua bánh dày, không cần phiếu thực phẩm, đến trước được mua trước, bán hết thì thôi.

Tề Ngọc Trân cùng các em từ sáng sớm đã đến xem làm bánh dày, năm sáu người đàn ông vây quanh chiếc cối đá lớn, di chuyển thành vòng tròn nhồi bánh, nhồi bánh phải dùng kỹ năng, nếu không sẽ rất mệt.

Ngửi thấy mùi thơm của gạo, không chỉ có bọn trẻ mà cả Tề Ngọc Trân cũng hơi thèm.

Cô dẫn em trai và em gái ra đây, định mua nửa cân mang về để sáu người nếm thử là được, chứ không ăn để no.

Họ chỉ mua nửa cân nhưng vẫn đứng nhìn suốt nửa buổi sáng.

Người đứng xem có thể thử làm bánh dày, các em trai em gái đều đã thử làm.

“Bánh dày bán thế nào?”

Người phía sau lên tiến hỏi, Tề Ngọc Trân nhận ra đó là ai, chính là thanh niên Tống.

Cô đã quen với mùi hương nhẹ nhàng trên cơ thể anh.

Ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người Thanh niên Tống, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao em gái lại thích ôm cô, nói cô có mùi rất thơm, nhưng bản thân cô lại không biết cảm giác dễ ngửi là thế nào.

Anh chủ động lên tiếng, cô quay lại nhìn anh rồi trả lời giá bánh dày.

Thanh niên Tống hỏi giá xong không nói mua ngay mà đứng sau lưng cô xem cảnh làm bánh dày.

Anh đế rồi nên Tề Ngọc Trân không có ý định ở lại lâu, cô mua nửa cân bánh dày, định rời đi, đi lên phía trước gọi các em, nhưng bọn nhỏ đều không muốn về, muốn ở lại xem thêm nên cô về trước.

Cô rời đi không bao lâu, Tống Tầm Chu cũng rời đi.

Ngay cả những ngày như Tết Nguyên đán, mấy thanh niên vẫn không có ý định bắt tay nấu bữa ăn giao thừa.

An Lâm chán ngấy đồ ăn nhà Nhị Nha, cô ấy từng ăn đồ ăn ở một khách sạn nhà nước trong thành phố, cảm thấy rất tiếc tiền và phiếu thực phẩm, không muốn đi lần hai.

Sau khi loại trừ cơm nhà Nhị Nha và một số khách sạn nhà nước đã không ngon mà rất có thể đã nghỉ tết, An Lâm nảy ra ý tưởng, đến gặp Viên Tú Thải trước hai ngày muốn trả tiền để ăn cơm tất niên ở nhà bà ấy.

Cô ấy biết tìm Tề Ngọc Trân cũng vô ích, cô phải hỏi ý kiến ba mẹ mới có thể đưa ra quyết định, vì vậy cô ấy trực tiếp bỏ qua Tề Ngọc Trân mà đến gặp mẹ của Tề Ngọc Trân.

Viên Tú Thải nghĩ rằng thanh niên không thể về nhà vào dịp Tết nên không đành lòng từ chối, nói rằng sẽ bàn bạc trước rồi mới cho cô ấy câu trả lời.

Cuối cùng An Lâm cũng biết Tề Ngọc Trân học cách ứng xử với mọi người ở đâu, hóa ra là cô học từ mẹ mình, nhưng dù sao cô ấy cũng không để tâm, dù sao thì kết quả thảo luận cũng là đồng ý rồi.

Viên Tú Thải cũng nhờ An Lâm hỏi một số thanh niên khác xem họ có muốn đến ăn cơm tất niên không.

Cần lưu ý là họ phải tự mang theo lương thực và tiền khi đến đây.

Mỗi thanh niên phải trả năm xu, bởi vì cơm tất niên có thịt, còn lương thực thì chỉ cần mang theo một cân gạo hoặc một cân khoai lang là được.

Tổng cộng có ba thanh niên chọn đến đây là An Lâm, Tống Tầm Chu và Tiết Quốc Thụ, Canh Tuệ không đến vì cô ấy đã hẹn với Phí Phi Phi trước đó, không phải đến nhà Phí Phi Phi mà là nhận cơm ở địa điểm đã hẹn.

Cơm tất niên ở nhà Phí Phi Phi chắc chắn sẽ phong phú hơn ngày thường, Phí Phi Phi cố ý bảo Canh Tuệ mang thêm một hai hộp để múc đồ ăn cho cô ấy.

An Lâm nói với cô ấy chuyện đến nhà đại đội trưởng ăn tối, cô ấy không đi nhưng vẫn nhờ An Lâm giải thích lý do với Viên Tú Thải.

Viên Tú Thải nghe xong tỏ vẻ đã hiểu.

Về phần Sầm Vĩ sắp xếp như thế nào thì An Lâm không quan tâm.

Bữa tối có thêm ba thanh niên, Tề Ngọc Trân cùng các em trai và em gái của cô bắt đầu chuẩn bị vào lúc hai giờ chiều, rửa rau, vo gạo, cắt thịt.

Tề Ngọc Trân phụ trách mấy món rau trộn, còn những món nóng nóng khác thì chờ mẹ cô về làm.

Khoảng hơn hai giờ chiều, gần ba giờ thì có người tới.

Hôm nay cửa không khóa, đối phương cũng không trực tiếp đi vào mà đứng ở cửa.

Tề Ngọc Liên nhìn ra ngoài:

“Chị, là thanh niên Tống, chị ra ngoài chào một chút đi.”

Thanh niên Tống rất tốt tính, chưa bao giờ thấy anh cãi nhau với ai, nhưng Tề Ngọc Liên không biết nói gì với anh.

Cảm thấy thanh niên Tống có vẻ thích nghi với cuộc sống của đội sản xuất hơn bất kỳ thanh niên nào khác, nhưng trên thực tế thì anh còn khó hòa nhập vào thế giới của đội sản xuất hơn là thanh niên Canh sống nội tâm.

Hai em trai của Tề Ngọc Trân cũng tương tự, không biết phải ứng phó thế nào với những người như thanh niên Tống.

Tề Ngọc Trân đang cắt tàu hủ ky, nghe xong không thể không lau tay rời khỏi bếp.

Đi tới cửa, không đợi cô hỏi, Tống Tầm Chu nói thẳng cho cô biết mục đích anh đến đây.

Anh đến trước để giúp đỡ, tiện thể chuẩn bị một số thứ tặng cho nhà họ.

Để khách đứng ở cửa là không nên, Tề Ngọc Trân dẫn anh vào phòng bếp.

Bếp nhà là nơi nấu nướng và ăn uống, tương đối rộng rãi, bình thường khách đến sẽ ngồi trong bếp nói chuyện.

Ba đứa em ở trong bếp chào thanh niên Tống rồi như người câm, không nói lời nào, nhìn bộ dáng của mấy đứa em thì Tề Ngọc Trân quyết định dẫn thanh niên Tống đến một góc sân để nói chuyện.

Cô muốn từ chối món quà của thanh niên Tống.

Tống Tầm Chu: “Có phải em ghét anh không?”

Tề Ngọc Trân đưa ra một số lý do tại sao cô không thể nhận đồ của anh, thấy thanh niên Tống đang nghe, sợ anh nghĩ cô tỏ ra ghét anh. Cô trực tiếp lắc đầu:

“Em không ghét anh.”

“Vậy thì tốt, anh thấy em luôn tránh né anh, cho rằng em ghét anh, cho nên hôm nay cố ý tới đây để tặng quà và xin lỗi. Dù em không ghét anh thì em cũng nhận nhé, anh sẽ không nói ai đâu.”

Hôm nay anh quyết tâm tặng những đồ này cho cô.

“Anh đã đưa tiền với lương thực, em không thể nhận đồ của anh nữa. Gia đình em bình thường chưa bao giờ lo cho anh gì cả, muốn tặng thì anh tặng cho nhà kế toán đi.”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 14



Cô không thể yên tâm nhận khoản “hối lộ” của thanh niên Tống, anh không cần phải cảm ơn.

Tống Tầm Chu nói thẳng:

“Nhưng anh muốn tặng cho em.”

Anh nói quá thẳng, hơn nữa là cô chứ không phải mọi người, Tề Ngọc Trân nghẹn lời, không biết phải trả lời thế nào.

Hai người đều không nói gì cho đến khi Tề Ngọc Liên đứng ở cửa bếp hô một tiếng thì Tề Ngọc Trân mới trở lại phòng bếp, Tống Tầm Chu cũng theo cô vào bếp.

Tề Ngọc Trân không chịu nhận, cô bảo các em mình nhận, Tống Tầm Chu lấy đồ ra đặt lên bàn, nói là quà Tết cho gia đình.

Lần đầu tiên các em nghe đến cụm từ “Quà Tết”, dù nói thế nào thì đồ thanh niên Tống tặng đều là đồ tốt, thậm chí còn có bánh dày,

nhiều hơn số lượng chị gái mua lúc sáng.

Bánh dày cô mua lúc sáng đã ăn hết, Tề Ngọc Liên chưa đã thèm, cô ấy hoạt bát hơn hai anh trai rất nhiều, muốn nhận nhưng xem dáng vẻ của chị thì cô ấy lại không dám nhận.

Thanh niên An chỉ tặng một viên kẹo mà đã yêu cầu nhà cô ấy phải “trả ơn” rồi, thanh niên Tống tặng nhiều đồ như vậy, họ nhận nhưng đưa một gói kẹo lớn cho thanh niên Tống.

Tề Ngọc Trân không nói gì, Tống Tầm Chu cũng không nhàn rỗi, hỏi thăm các anh chị em có gì cần anh giúp đỡ không.

Đúng là có, Tề Ngọc Liên nhìn chị gái mình đang cắt tàu hủ ky, rồi nhìn thanh niên Tống, sau khi suy nghĩ một lúc thì cô ấy nhờ thanh niên Tống giúp rửa rau.

Thanh niên Tống rời khỏi bếp ra sân rửa rau, Tề Ngọc Liên vội vàng nói chuyện với chị gái, cố ý hạ giọng, thảo luận với chị gái xem cất đồ trên bàn đi không, đặt chúng ở nơi không dễ nhìn thấy.

Hôm nay người thân, bạn bè có thể tới nhà bất cứ lúc nào, mọi người đến thấy thanh niên Tống thì không sao, họ sẽ trực tiếp giải thích về sự xuất hiện của thanh niên Tống nhưng nếu thấy đồ trên bàn thì sẽ khó mà giải thích rõ được.

Tề Ngọc Trân không nói chuyện với Tống Tầm Chu không phải vì cô tức giận mà vì cô không biết nên phản ứng thế nào, nói gì cũng có vẻ là sai.

Em gái nói cũng có lý, cô bảo em gái cất đồ vào góc tủ bếp trước.

Ý của chị cô ấy là cô ấy có thể chạm vào đồ trên bàn.

Tề Ngọc Liên vội vàng giấu quà năm mới của thanh niên trí Tống vào trong tủ bếp, Tề Đào Minh không nhịn được tiến lại gần em gái xem trong đó có gì.

Tề Đào Thanh rất muốn xem chung, nhưng với tư cách là một người anh trầm ổn thì cậu ấy kiềm chế không đi xem.

Hai anh em không dám cầm trên tay xem vì sợ có người đột nhiên đi vào, cho nên khi Tề Ngọc Trân nhìn từ góc độ này, thứ họ nhìn thấy chính là một góc bếp tối tăm.

Cô ấy không nhìn rõ, nhưng vẫn trông chờ mòn mỏi.

Mặc kệ các em đang nhìn gì, Tề Ngọc Trân vẫn cắt tàu hủ ky và ra sân nói chuyện với thanh niên Tống.

Để khách ở ngoài sân không hay cho lắm, vừa rồi cô cắt tàu hủ ky rất chậm, chủ yếu là suy nghĩ nên ứng phó ý tốt của thanh niên Tống thế nào, cô đã nghĩ ra lời đáp lại.

“Em rất cảm kích lòng tốt của anh. Những thứ đó nhà em thật sự không thể nhận được, hay là không anh cầm những thứ khác về đi, chỉ để lại bánh dày thôi.”

Nhận bánh dày là được rồi.

Hiện tại cô chỉ muốn mẹ về nhanh, cô không muốn ứng phó với thanh niên Tống, để mẹ cô ứng phó.

Tống Tầm Chu không cố chấp, đổi cách nói:

“Hay là em bảo quản giúp anh, anh muốn ăn thì sẽ bảo em. Nhà các em ai thích ăn thì cứ ăn, ăn hết cũng không thành vấn đề.”

“Nếu em đồng ý bảo quản cho anh thì sau này chắc chắn anh sẽ không tìm em để lấy lại. Em rất bướng bỉnh, bảo quản đến khi nó hỏng em cũng không ăn đâu, vậy không phải là lãng phí sao?”

Cô thừa nhận rằng cô là người bướng bỉnh.

Đối với những người muốn không tiếp xúc quá nhiều thì cô rất bướng bỉnh và không muốn linh hoạt.

Lời của thanh niên Tống chỉ lừa được đứa trẻ chứ không lừa được cô.

“Nếu không thì đợi thím Viên về xem thím ấy xử lý thế nào, nếu thím ấy không nhận thì anh sẽ mang về.”

Biết mình không thể thuyết phục cô nữa, Tống Tầm Chu nghĩ định để mẹ Ngọc Trân quyết định.

“Được rồi, vậy thì em mặc kệ anh... Sau này anh đừng nói mấy câu khiến người khác dễ hiểu lầm như vậy nữa.”

Cô không hiểu tại sao thanh niên Tống lại tự nhiên biến thành người cứng đầu.

Rõ ràng anh là người thông minh và lễ phép nhất trong số những thanh niên.

“Không phải hiểu lầm.”

Tề Ngọc Trân: …

Cô lại nghẹn họng, không biết phải đáp lại thanh niên Tống thế nào, chỉ có thể giả vờ không hiểu rồi quay lại phòng bếp.

Khoảng ba giờ chiều Viên Tú Thải về đến nhà, nghe các con nói rằng thanh niên Tống đã tặng một số đồ, không từ chối, nhận luôn.

Tề Ngọc Trân nhất thời cảm thấy hơi áp lực, bảo mẹ cô không nhận vì gia đình họ không thể trả ơn người ta được.

“Tết mà nhận quà không sao đâu, nếu là thanh niên khác thì mẹ đã từ chối rồi, nhưng nhận của thanh niên Tống thì không sao. Gia cảnh cậu ấy tốt, tính tình trầm ổn, ở đại đội mấy tháng rồi mà chưa bao giờ gây chuyện với ai.”

Viên Tú Thải cho rằng nhân phẩm của thanh niên Tống đáng tin cậy.

Có một số việc không cần phải làm quá lên.

Thanh niên Tống từng tặng cho nhà kế toán, cả tổ sản xuất đều biết, cũng không ai nói gì, chỉ có hâm mộ thôi.

Nhìn dáng vẻ của mẹ, Tề Ngọc Trân không nói nhiều để tránh gây ra hiểu lầm không đáng có:

“Mẹ, anh ấy tặng mấy cái bánh dày, có lẽ anh ấy chưa ăn, trước khi xào rau con sẽ chiên ít bánh dày làm món bánh dày đường đỏ cho anh ấy ăn.”

Coi như là trả lại anh một phần nhỏ món quà.

“Được”

Mẹ đồng ý, Tề Ngọc Trân cắt một miếng bánh dày cho vào chảo chiên, sau khi làm món bánh dày đường đỏ xong cô cho vào bát, lấy thêm một đôi đũa rồi đưa cho thanh niên Tống đang làm việc trong sân.

Nếu Thanh niên Tống đã nói thẳng thì cô cũng không ngại thẳng hơn:

“Lúc trước không phải em cố ý tránh mặt anh, chúng ta không thân cũng chẳng quen, đi cùng nhau rất dễ gây ra hiểu lầm, để tránh bị nghi ngờ thì sau này anh đừng tặng đồ cho nhà em nữa, nếu anh vẫn tặng thì em sẽ ghét anh.”

“Ừ.”

Tống Tầm Chu nuốt miếng bánh dày rồi đáp.

Phản ứng của anh rất bình tĩnh, Tề Ngọc Trân có chút nghi ngờ:

“Anh có nghe hiểu hoàn toàn những gì em nói không? Em có dùng một số từ là từ địa phương, có thể anh không rõ ý em cho lắm.”

“Anh có thể nghe hiểu là em không muốn có quan hệ gì với anh, anh thích em là việc của anh, em cứ giả vờ như không biết, cứ hành xử như lúc trước là được.”

Tống Tầm Chu trực tiếp nói ra ba chữ “anh thích em”, giọng không khác gì nói chuyện thường ngày.

Ôn hoà đến nỗi khiến người ta tưởng tai mình có vấn đề, nghe nhầm.

Tề Ngọc Trân biết tai mình không có vấn đề gì, đúng là anh nói thích.

“Anh ăn gian quá, sau này anh chưa kịp xuất hiện bên cạnh em, em thấy anh từ xa thì sẽ đi đường vòng.”

Nếu em gái nghe được giọng điệu nói chuyện của cô thì cô ấy sẽ cho rằng chị gái mình đang tán tỉnh thanh niên Tống.

Như mọi khi, chị gái cô ấy vẫn chưa biết cách nổi giận đúng cách.

Tề Ngọc Trân cảm thấy phiền não trước sự thích của Tống Tầm Chu.

Thấy thanh niên Tống không ăn bánh dày nữa, cô nhất quyết bắt anh ăn hết, ăn xong để cô đi rửa bát đũa.

Tống Tầm Chu ăn xong bánh dày trước rồi mới hỏi cô tại sao.

Cô biết anh đang hỏi gì:

“Thanh niên Tống, anh hiểu nhiều đạo lý hơn em, chắc cũng biết chúng ta không hợp, điều kiện của anh tốt hơn em, có thể tìm được cô gái tốt hơn.”

“Em thích ai rồi à?”

Cô không trả lời câu hỏi này, chỉ cần trả lời cô đã có người mình thích chắc sẽ tránh được sự thích của anh, tuy nhiên, sau khi nói ra có thể sẽ mang đến không ít phiền toái.

“Chắc anh khát rồi, để em lấy cho anh cốc nước.”

Tìm một cái cớ, Tề Ngọc Trân vội vàng quay lại phòng bếp.

“Chị, chị thì thầm gì với thanh niên Tống vậy? Nói lâu như vậy mới quay lại.”

Tề Ngọc Liên trêu chị gái.

Sắc mặt Tề Ngọc Trân không thay đổi:

“Thì bảo thanh niên Tống sau này đừng tặng đồ cho nhà chúng ta nữa, không thân không thích, để thanh niên An biết thì không biết cô ấy sẽ nghĩ như nào, mẹ cũng thế, sao có thể nhận như vậy, mẹ nợ anh ấy một ân tình. “
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 15



Thanh niên An, xin lỗi nha, lúc này chỉ có thể kéo cô vào chặn lại.

“Đâu phải không thân được đâu.”

Viên Tú Thải biết con gái mình nhìn bề ngoài hiền lành dịu dàng, nhưng thực ra lại là người có suy nghĩ riêng, chỉ có thể nói thầm một câu.

Tề Ngọc Trân lập tức tức giận:

“Mẹ!”

Viên Tú Thải: “Biết rồi.”

Thấy mẹ không nói nữa, Tề Ngọc Trân đi đưa nước cho thanh niên Tống.

Tề Ngọc Liên đi đến cạnh mẹ, thấp giọng hỏi bà ấy:

“Mẹ, mẹ có đồng ý để chị gái kết hôn với thanh niên Tống không? Con đồng ý cuộc hôn nhân này!”

Cô ấy là cỏ đầu tường, bây giờ cô ấy hoàn toàn đứng về phía thanh niên Tống rồi.

Viên Tú Thải: “Đừng nói bậy, mẹ đồng ý khi nào? Nhưng nhìn tới nhìn lui thì chỉ có thanh niên Tống mới xứng đôi với chị của con.”

“Nếu họ kết hôn thì có phải thanh niên Tống sẽ ở nhà chúng ta không, như vậy chị sẽ không cần phải rời nhà.”

“Không biết khi nào thanh niên mới về, con cũng đừng nghĩ những chuyện này, nếu chị con không muốn thì nói gì cũng vô ích, con làm việc nhanh đi, cứ rề rà không biết bao giờ mới được ăn cơm tất niên.”



Lúc gần năm giờ, An Lâm và Tiết Quốc Thụ tới ăn tối.

Trước đó đã thỏa thuận là năm giờ chiều sẽ đến ăn cơm, Tống Tầm Chu là tình huống đặc biệt, anh tự nguyện tới giúp đỡ, chỉ là đến sớm hơn mà thôi.

Bữa tối được chia thành hai bàn, Tề Ngọc Trân và ba thanh niên ngồi cùng một bàn, Tề Hồng Quân và Viên Tú Thải ngồi cùng bàn với ba đứa con của họ.

Cách sắp xếp này cũng khiến thanh niên cảm thấy thoải mái hơn, đồ ăn trên hai bàn đều giống nhau, họ đưa tiền và lương thực nên không có ý đối đãi khác nhau.

Bốn người ngồi ở một chiếc bàn vuông, mỗi người một mặt, bên trái Tề Ngọc Trân là An Lâm, bên phải là Tống Tầm Chu, đối diện cô là Tiết Quốc Thụ.

Trong bữa ăn Tống Tầm Chu không nói gì, An Lâm và Tiết Quốc Thụ trò chuyện, khen món ăn ngon, không nói thêm gì khác.

Ăn xong ba người cùng rời đi, Tề Ngọc Trân ở nhà dọn dẹp giúp.

Sau bữa ăn có không ít người thân đến nhà, họ trò chuyện với ba mẹ ở trong bếp, hai em trai ra ngoài chơi, còn Tề Ngọc Trân và em gái ở trong phòng.

Tề Ngọc Liên ở trong phòng không ngừng hối hận, cô ấy hối hận vì buổi chiều không tìm được cơ hội chạm vào mấy viên kẹo hay lấy bánh quy bỏ vào túi.

Bây giờ đồ thanh niên Tống tặng đã bị mẹ cô ấy cất, cô ấy muốn lén lấy một ít cũng không được.

Hối hận, quá hối hận!

“Chị, chị có muốn ra ngoài dạo không? Đêm giao thừa mà ngủ sớm vậy.”

Buổi tối Tề Ngọc Liên không đánh răng rửa mặt, cô ấy đang mong chờ mình có thể ăn thêm gì đó.

Tề Ngọc Trân rửa bát xong thì đi vệ sinh cá nhân, lúc này cô cũng không có việc gì làm, đang cởi áo bông chuẩn bị đi ngủ, nghe em gái nói, bàn tay đang cởi nút áo dừng lại.

“Vậy chị ra ngoài cùng em, em muốn đi đâu? Đi chợ à?”

“Em muốn đi chợ chơi, hôm nay được một xu tiền mừng tuổi.”

Một xu không phải là số tiền nhỏ đối với một đứa trẻ chưa tốt nghiệp tiểu học, Tề Ngọc Trân không nói gì với em gái mình, cài khuy áo bông rồi ra ngoài. Sau khi ra cửa thì nói ba mẹ một tiếng rồi mới đưa em gái đi.

Chị gái không nói đang tìm ai, nhưng sau khi biết địa điểm là ký túc xá thanh niên, suy nghĩ đầu tiên của Tề Ngọc Liên là chị cô ấy đang tìm thanh niên Tống.

“Chị, chị đừng để ý, mẹ đã ra mặt nhận ròi. Mẹ là người trưởng thành, số muối mà mẹ ăn còn nhiều hơn số cơm chúng ta ăn. Mẹ cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế hơn chúng ta, sẽ không vì thanh niên Tống cho đồ mà gả chị cho anh ấy.”

Em gái đoán không sai, quả thực cô đang tìm thanh niên Tống, Tề Ngọc Trân vẫn cho rằng:

“Sau này em đừng tùy tiện nhận đồ của người khác, người khác cho đồ thì phải hỏi ba mẹ trước, ba mẹ đồng ý cho nhận thì mới được nhận.”

Không được có ý định làm hại người khác, nhưng cũng phải đề phòng người khác.

Tề Ngọc Liên: “Em không phải đứa trẻ hai tuổi, em đã mười hai tuổi, hiểu được rất nhiều chuyện.”

“Em không phải đứa trẻ hai tuổi, em là đứa trẻ mười hai tuổi.”

Hai chị em nói chuyện, rất nhanh đã đến ký túc xá thanh niên, Tề Ngọc Liên đến gần cửa ký túc xá thanh niên kiểm tra và xác nhận cửa đã khóa.

Hàng rào ký túc xá thanh niên không cao lắm, cách đó vài mét có thể nhìn thấy tình hình trong sân.

Ban nãy lúc chưa đến gần họ đã nhìn vào trong sân, không có ánh đèn, tối đen như mực, xem ra mọi người đã nghỉ ngơi.

Trong bữa tối, cô không nghe thanh niên An nói chuyện đi chơi buổi tối.

Nếu cô ấy có ý định ra ngoài đi dạo thì chắc chắn sẽ nói ra.

“Hẳn là đã đi ngủ rồi, đêm giao thừa mà cũng ngủ sớm như vậy.”

Tề Ngọc Liên buồn bực.

Họ đến tuổi này rồi mà giao thừa cũng ngủ sớm như vậy?

Tề Ngọc Trân có thể hiểu được:

“Dù sao thì nơi này không phải quê hương của họ, người thân cũng không ở bên cạnh, ăn xong đi ngủ là chuyện bình thường.”

Trong hoàn cảnh tương tự, nếu là cô, cô cũng sẽ chọn đi ngủ sớm.

“Vậy chúng ta đi chợ đi.”

Lúc này Tề Ngọc Liên càng nóng lòng muốn đi chợ tiêu một xu đó.

Đêm giao thừa, hợp tác xã mua bán sẽ không đóng cửa quá sớm, nếu trong chợ không có quầy hàng thì đến hợp tác xã mua bán để xài tiền.

“Em kêu giúp chị: Thanh niên Tống, anh để quên đồ ở nhà chúng em.

Kêu hai lần, chúng ta đợi năm phút, nếu không ai ra thì chúng ta rời đi.“

Tề Ngọc Trân lấy ra một xu đưa cho em gái mình.

Một xu là phí cảm ơn em gái.

Tề Ngọc Liên vốn đang lo lắng mình làm phiền thanh niên Sầm, sợ về sau đi học bị nhằm vào, giờ có một xu nên lập tức không sợ gì cả, hô về phía kí túc xá thanh niên hai lần.

Sau khi hô xong, cô ấy thấp giọng hỏi chị gái mình:

“Nếu thanh niên Tống không ra ngoài, chúng ta có thể đợi đến sáng ngày mai rồi nói sau.”

“Ừm.”

Đồng ý vậy thôi chứ Tề Ngọc Trân đang nghĩ là qua đêm nay cô sẽ không nhắc tới nữa.

Tề Ngọc Liên: “Mong thanh niên An đừng chạy ra.”

Nếu thanh niên An dò hỏi thì không hay lắm.

“Cô ấy sẽ không ra, chúng ta không mang theo đồ gì ngon.”

Tề Ngọc Trân đếm thầm trong lòng, đếm đến ba trăm thì sẽ đi.

Khi cô đếm đến một trăm năm mươi bảy thì nghe được động tĩnh.

Là Tống Tầm Chu đi ra, trên tay còn cầm cây đèn dầu, anh mở khóa ra ngoài sân, đứng trước mặt hai chị em, không gây ra tiếng động.

Tề Ngọc Trân đưa chiếc đèn dầu trong tay cho em gái, nhỏ giọng nói với Tống Tầm Chu:

“Em có chuyện muốn nói với anh, chúng ta ra kia nói chuyện được không?”

Cô chỉ vào một nơi không dễ bị người khác nhìn thấy.

“Được.”

“Ngọc Liên, em vào sân đợi chị, chị nói xong sẽ gọi em.”

Cô để em gái vào sân vì lo em gái không đề phòng, bị đánh lén, đứng trong sân sẽ an toàn hơn.

Tề Ngọc Liên nghe chị gái nói thì đi vào trong sân, đứng sát bên trong cổng.

Sau khi sắp xếp em gái, hai người đi đến địa điểm mà Tề Ngọc Trân đã chỉ.

Tề Ngọc Trân ngẩng đầu nhìn Tống Tầm Chu, nói:

“Hiện tại anh còn thích em không?”

“Nếu anh nói không thích thì là nói dối.”

Có nghĩa là vẫn còn thích?

Nếu thanh niên Tống vẫn thích cô thì cô có thể nói tiếp vế sau rồi.

“Chúng ta có thử mà không để người khác biết. Đừng đặc biệt đến tìm em, đừng tặng bất cứ thứ gì cho gia đình em, chúng ta cũng đừng nắm tay, dù sao thì đừng làm gì hết…”

Tề Ngọc Trân nói, tự cảm thấy mình vớ vẩn.

Tống Tầm Chu cũng không tỏ ý kiến, vì vậy cô tiếp tục nói:

“Sau khi chúng ta thử qua lại thì em sẽ không cố ý tránh mặt anh, khi gặp nhau em sẽ nói chuyện bình thường với anh, những chuyện khác cũng vẫn như bình thường.

Sau này anh về quê không quay lại nông thôn nữa thì chúng ta sẽ chấm dứt, nếu em đính hôn, hoặc nếu anh yêu cô gái khác thì nói cho đối phương một tiếng, quay lại cuộc sống bình thường trước kia, anh thấy được không”

Đến nắm tay còn không được nắm thì quen hay không quen có khác gì.

Tống Tầm Chu lại không phản đối:

“Được... Cho nên bây giờ anh đang nằm mơ sao?”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 16



Tề Ngọc Trân không trả lời anh có phải đang mơ hay không, cô duỗi ngón út ra móc lấy ngón út của anh:

“Vậy chúng ta hứa với nhau. Anh không tặng đồ cho nhà em nữa, không đặc biệt đến tìm em, không để người khác biết chúng ta đang tìm hiểu nhau, ngoại trừ việc em sẽ không tránh mặt anh nữa và sẽ nói chuyện với anh như bình thường thì không khác gì nữa.”

Mới móc ngón út được hai giây, Tề Ngọc Trân nhanh chóng rút tay lại.

Cô nhấn mạnh lại, anh hiểu rồi đúng không?

Tống Tầm Chu không phản đối, gật đầu, anh biết nếu anh phản đối thì cô sẽ lập tức bỏ chạy.

“Vậy em đi trước, anh về ngủ đi.”

Không thể để em gái một mình quá lâu, nếu không em ấy sẽ nghi ngờ.

Em gái rất dễ bị lừa nhưng cũng nên cảnh giác.

Trước mặt người khác, cô và Tống Tầm Chu là những người xa lạ, không có quan hệ gì.

“Em cũng về nhà ngủ à?”

Tống Tầm Chu muốn nói thêm vài câu.

Tề Ngọc Trân lắc đầu:

“Em gái em muốn đi chợ chơi, em sẽ đi chợ với em ấy, đi hai mươi ba mươi phút rồi về nhà ngủ.”

“Vậy anh có thể đi được không? Anh không đi cùng các em, anh sẽ tránh các em, lát nữa mới đi.”

Đương nhiên không thể, Tề Ngọc Trân đưa ra lý do, không phải vì sợ bị nghi ngờ:

“Anh đừng đi dạo bên ngoài nữa, thân thể không làm từ sắt thép, khó lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, anh nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Không cần biết thanh niên Tống có phải là thiếu gia tiểu thư chưa bao giờ phải động ngón tay hay không, nhưng có thể chắc chắn rằng từ nhỏ chưa bao giờ làm việc nhà nông, chưa bao giờ mệt như năm nay.

Lúc thanh niên An, thanh niên Tiết và những người khác lần đầu đến đây, họ có chút lười biếng và còn không phân biệt được ngũ cốc.

Tuy Tống Tầm Chu cần cù và thật thà nhưng không thể thay đổi sự thật rằng đây cũng là lần đầu của anh.

Cho nên, nghỉ lễ phải nghỉ ngơi thật tốt!

Sở dĩ Tề Ngọc Trân đưa ra đề nghị táo bạo là hẹn hò nhưng không làm gì là vì cô cảm thấy Tống Tầm Chu thích cô đơn thuần vì anh quá hoàn mỹ.

Trên thế giới không có người nào hoàn mỹ, Tống Tầm Chu cũng không ngoại lệ, dù trước mặt mọi người có hình tượng hoàn mỹ đến đâu thì cũng không thể thay đổi rằng anh cũng có cảm xúc bình thường.

Là người thì đều có hỉ nộ ái ố.

Có lẽ anh chỉ đang cô đơn, muốn tìm ai đó để tâm sự.

Nhìn tới nhìn lui thì thấy cô là người tốt nhất nên mới tìm cô.

Bởi vì cô dễ nói chuyện, muốn nói chuyện với cô nên đã nhầm cảm xúc này là thích.

Tề Ngọc Trân không ngại nói chuyện với anh, nhưng cần phải có một mối quan hệ.

Nếu nói chuyện như bạn bè thì cô thấy hơi vớ vẩn, bạn gì, nam chưa vợ nữ chưa chồng mà trò chuyện suốt ngày.

Có thể lừa dối người thân và bạn bè của mình, có thể lừa dối tất cả xã viên nhưng có thể lừa dối chính mình không?

Cô chỉ có thể gắn thân phận hẹn hò thì mới có thể lừa gạt chính mình.

Họ đang quen nhau, nói vài câu cũng được, sau này không cần phải tránh mặt anh.

Rõ ràng cô hoàn toàn có thể không để ý tới lời thích của Tống Tầm Chu, nhưng buổi tối cô vẫn đến tìm anh.

Bởi vì cô cũng có ấn tượng tốt với thanh niên Tống.

Buổi tối cô cũng đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy quen nhau sẽ hối hận mà không quen nhau cũng hối hận.

Dứt khoát mạnh dạn, thử quen nhau.

Dù sao chuyện này cũng chỉ có hai người họ biết, sau này có chia tay thì cũng không ai biết được.

Bị phát hiện cũng không sao, hai người cũng không làm gì vượt quá giới hạn, nếu bạn trai tương lai của cô để ý cô đã từng qua lại với người khác thì người đó sẽ không thể làm chồng của cô.

Nếu trước khi kết hôn mà anh ta đã lộ vẻ để ý này nọ thì sau khi kết hôn rất có thể sẽ dùng lý do này để bạo lực với cô.

Quen thanh niên Tống chưa bao giờ giờ là vết nhơ đối với cô, ít nhất hiện tại không phải.

“Vậy anh về phòng ngủ, các em đừng đi quá muộn, nếu không có việc gì thì về nhà sớm.”

Tống Tầm Chu cũng không dây dưa.

Tề Ngọc Trân đồng ý, hai người đi đến cửa ký túc xá của thanh niên, Tề Ngọc Trân gọi em gái ra ngoài, Tống Tầm Chu quay lại ký túc xá.

Hai người không nói thêm lời nào trước khi tạm biệt, Tề Ngọc Trân đưa em gái rời đi, Tống Tầm Chu đợi họ đi rồi mới khóa cửa về ngủ.

...

Mùng một tháng giêng,cả nhà ăn sủi cảo, ăn cơm trưa xong thì các em đều ra ngoài chơi, Tề Ngọc Trân không ra ngoài mà ở nhà nghỉ trưa, nghỉ đến hai giờ chiều thì dậy nấu nước làm sủi cảo.

Bữa sủi cảo chiều nay là đặc biệt nấu cho Tống Tầm Chu, không phải là cô muốn nấu cho anh mà là mẹ cô lại bảo cô nấu cho người ta ăn.

Dù gì cũng đã nhận quà thì cũng nên trả lễ bát sủi cảo.

Sáng nay cô ra ngoài thì gặp Tống Tầm Chu, bảo anh ba giờ chiều đến nhà cô ăn sủi cảo.

Nhấn mạnh rằng mẹ cô bảo cô làm một bát sủi cảo cho anh ăn, xem như là đáp lễ.

Tống Tầm Chu vẫn đến sớm như thường lệ, đến lúc hai giờ rưỡi, sủi cảo còn chưa nấu chín.

Lúc này trong nhà chỉ có hai người, Tề Ngọc Trân không hỏi han ân cần, mà để Tống Tầm Chu đi xem bếp lò.

Khi làm sủi cảo, cô phải tự làm vỏ sủi cảo, tốc độ hơi chậm một chút:

“Anh đừng cho thêm củi, đợi em nói cho vào mới cho vào. Hiện tại thêm chút lá khô là được.”

“Được rồi, có cần anh phụ gói sủi cảo không?”

“Không cần, anh trông bếp là được rồi.”

Hôm nay anh là khách, không cho khách làm việc.

Khoảng ba giờ chiều các em về, lúc này sủi cảo đã chín, vốn dĩ mẹ không có ý định để bọn nhỏ ăn ké sủi cảo của thanh niên Tống, cô hỏi bọn nhỏ ăn không, bọn nhỏ nói ăn, trưa ăn cơm rồi nhưng chưa no.

Tề Ngọc Trân bảo các em nhớ về nhà trước ba giờ chiều để ăn sủi cảo, không được ra ngoài chơi quá muộn, nếu chơi quá muộn sẽ không có sủi cảo ăn.

Lúc các em đi vào sân còn đang nói chuyện, đi vào bếp thấy Tống Tầm Chu ở đó thì im bặt.

Đợi đến lúc ăn sủi cảo, có lẽ bọn nhỏ đã thoải mái hơn nên lại nói chuyện, em gái còn hỏi về bản thân Tống Tầm Chu, hỏi một số tin đồn về ta có đúng không.

Ví dụ người ta anh rất thích sạch sẽ, không chỉ giặt quần áo hàng ngày mà còn chịu khó gấp chăn, đợi lúc ngủ thì trải ra?

Năm thanh niên đều là người thành phố, gia cảnh có thể khác nhau, nhưng gia cảnh của thanh niên An chắc chắn không tệ, thanh niên An cũng nói rằng không phải ai là người thành phố cũng thích sạch sẽ như thanh niên Tống, thích sạch sẽ như bị bệnh.

Tống Tầm Chu đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, Tề Ngọc Trân lại hỏi một câu:

“Anh có tắm nhiều lắm không?”

“Số lần tắm rửa tương đối bình thường, mùa hè thì ngày nào cũng tắm, nhưng mùa đông thì không tắm mỗi ngày.”

Tống Tầm Chu tránh vấn đề số lần tắm vào mùa đông.

Vào mùa đông, mấy thanh niên không chịu được, tuy vẫn dùng bếp để nấu ăn nhưng sẽ dùng bếp để đun nước nóng.

Các nữ thanh niên tích trữ củi trong phòng, số củi dùng không hết thì lại lấy mang về phòng, Tống Tầm Chu không tích trữ củi trong ký túc xá, anh muốn đun nước nóng thì nhờ nhà kế toán mua đủ củi để đun một nồi nước nóng, cũng không ngại phiền, dùng lần nào mua lần đấy.

Tề Ngọc Liên nói thẳng:

“Những gì anh gọi là bình thường chắc chắn khác với bình thường của chúng em.”

Mùa đông không tắm mỗi ngày thì chắc chắn là hai ngày tắm một lần.

Cô ấy đoán khá đúng.

Tống Tầm Chu đã khắc phục được chướng ngại tâm lý là tắm trong phòng tắm lộ thiên ở ký túc xá dành cho thanh niên, có cửa, tường nhưng không có mái che. Sau khi kết thúc ngày làm việc, ăn tối xong thì trời đã tối, ký túc xá không chỉ có mình anh, tắm rửa giặt quần áo phải xếp thứ tự, tắm rửa ưu tiên hơn giặt quần áo.

Không thể nào giặt hết quần áo, giặt xong không biết đến mấy giờ.

Ban đêm anh không chịu ngủ, thức ngồi trong sân giặt quần áo, những gì An Lâm nói với các xã viên có lẽ sẽ đổi từ “thanh niên Tiết ngáy to làm phiền giấc ngủ của mọi người” thành “thanh niên Tống giặt đồ làm phiền giấc ngủ của mọi người

Nếu hôm đó không giặt hết, quần áo không đủ để thay thường xuyên, anh thật sự có thể đi tắm mỗi ngày.

Anh là người yêu thích sự sạch sẽ, việc thích sạch sẽ khiến anh không thể chấp nhận chuyện kết thúc công việc hàng ngày, mồ hôi đầm đìa mà vẫn ăn ngủ như bình thường.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 17



Vì vậy, vào ngày không tắm thì anh lau người bằng khăn.

Đối với anh chỉ dùng khăn lau người là cực hình, không còn cách nào khác, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

Tề Ngọc Trân: “Mùa hè thì tắm thường xuyên hơn, nhưng mùa đông không nên gội đầu và tắm mỗi ngày, không tốt cho cơ thể, dễ bị cảm lạnh.

Khu tắm trong ký túc xá thanh niên không khác gì tắm ngoài trời, gió lạnh lùa thẳng vào đỉnh đầu, nước nóng nguội rất nhanh.

Còn việc giặt quần áo thường xuyên và dọn giường hàng ngày thì cũng không có vấn đề gì, khi có nắng thì nhớ mang ga giường ra sân phơi là được.”

Cô không nghĩ thói quen của thanh niên Tống là xấu.

Nó có thể là một loại bệnh, nhưng nó không phải là một tật xấu.

Mỗi người một câu khiến Tề Ngọc Liên cảm thấy thoải mái hơn khi đối mặt với Tống Tầm Chu:

“Em vốn cho rằng chị em là người sạch sẽ nhất mà em biết, nhưng không ngờ thanh niên Tống còn sạch hơn chị em. “

Tề Ngọc Trân nói đùa về bản thân:

“Làm gì có, có thanh niên Tống thì chị em lại thành người lôi thôi.”

“Tuyệt đối không!”

Sau khi bị cô gián đoạn, Tề Ngọc Liên không còn bận tâm đến sự thích sạch sẽ quá mức của thanh niên Tống nữa.

Sau khi các em ăn ba cái sủi cảo xong thì lại ra ngoài chơi, Tề Ngọc Trân bảo các bọn nhỏ ra ngoài chơi, cô sẽ rửa bát các em vừa ăn.

Chị gái rửa bát, các em của cô yên tâm ra ngoài chơi, Tề Ngọc Trân chợt nhận ra rằng bọn nhỏ quá yên tâm về thanh niên Tống.

Anh em nhà họ Tề đi hết rồi, Tống Tầm Chu còn chưa ăn sủi cảo xong, bát sủi cảo của anh đầy ắp, ăn không kịp.

Anh giải thích một chút về việc anh dọn giường hàng ngày:

“Anh dọn giường đệm đúng là vì anh để ý, anh lo có người tuỳ tiện ngồi lên giường anh, hoặc tuỳ tiện ném đồ lên… Nếu anh sống một mình thì không như vậy.”

Tề Ngọc Trân: “Em hiểu anh đang nghĩ gì, hiện tại em đang ngủ với em gái, nếu em ấy về mà người đầy mồ hôi, bùn đất, không tắm rửa mà lên giường nằm luôn thì em cũng muốn mắng con bé vài câu.”

Sau khi Tống Tầm Chu biết cô không ngại thì chuyên tâm ăn sủi cảo, không nói thêm gì nữa.

Khi anh đang ở nhà họ Tề, có người tới tìm gặp bố mẹ Tề Ngọc Trân, Tề Ngọc Trân ra gặp, nói với họ bây giờ ba mẹ đang ở đâu. Nếu là người đến trả dụng cụ thì cô đứng ở cửa tiếp, ứng phó vài câu chờ họ đi thì quay lại bếp.

Tống Tầm Chu không hề lãng phí thời gian, sau khi ăn xong một bát sủi cảo thì anh chủ động rửa bát đĩa mình đã dùng.

Trước khi rời đi, anh lặng lẽ nhìn Tề Ngọc Trân mà không nói gì, Tề Ngọc Trân cũng nhìn anh.

Hai người nhìn nhau một lúc, Tề Ngọc Trân dời ánh mắt trước, giọng điệu nhẹ nhàng hơn nói:

“Anh về ký túc xá đi, em chuẩn bị nấu bữa tối.”

Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, cũng là lúc nên chuẩn bị bữa tối.

Tống Tầm Chu đáp lại một tiếng rồi trở lại ký túc xá.

Có lẽ là vì hai người tương đối dè dặt, các em cũng không nhận thấy điều gì khác thường, không biết chị gái mình đang quen thanh niên Tống.

Khi Tề Ngọc Liên về nhà trước bữa tối thì cảm khái với chị gái mình rằng cô ấy không ngờ thanh niên Tống trong ngoài như một, chỉ hơi thích sạch sẽ mà thôi.

“Người thích sạch sẽ thì sẽ không sống tệ… Ồ, không thích sạch sẽ cũng không hẳn là người xấu. Thanh niên Tiết tốt tính mà, cứu Đường Nữu, em thấy sắc mặt Đường Nữu, Đại Thu, Nhị Thu đã tốt hơn rất nhiều.”

Nói gì cũng không nên nói quá tuyệt đối.

Lúc ăn tết Tề Ngọc Trân không gặp Đường Nữu, nghe nói cô ấy trông khá ổn:

“Cuộc sống của gia đình Đường Nữu bây giờ vẫn rất khó khăn, nhưng vẫn tốt hơn khi sống ở nhà họ Phương, coi như là khởi đầu cho cuộc sống mới.”

“Đúng vậy.”

Viên Tú Thải trở lại, bà ấy hỏi con gái buổi chiều thanh niên Tống có đến ăn sủi cảo không.

“Có ăn, ăn một bát đầy. Con và các anh mỗi người ăn ba cái.”

Tề Ngọc Liên vẫn thèm, cộng số sủi cảo cô ấy ăn buổi trưa và buổi chiều thì không bằng bát của thanh niên Tống.

Sủi cảo của thanh niên Tống còn nhiều hơn của ba.

“Ngọc Trân có ăn không?”

“Con cũng ăn ba cái.”

Tất cả đều ăn, Viên Tú Tài không hỏi gì nữa, liền bảo Đào Thanh gọi ba về nhà ăn tối.

...

Vào ngày Tết Nguyên Tiêu, công xã tổ chức chiếu phim ngoài trời.

Các em trai và em gái trong nhà đều muốn đi xem phim, Tề Ngọc Trân đi cùng bọn nhỏ.

Một ngày trước Tết Nguyên Tiêu, Tống Tầm Chu còn chủ động hỏi cô có đi xem phim không.

Chủ đề được bàn tán nhiều nhất hiện nay là phim chiếu ngoài trời, hầu như không có người trẻ tuổi nào không biết đến việc xem phim.

Cô nói sẽ đi xem nó với các em của mình.

Cô muốn xem nên anh cũng chuẩn bị đi, hỏi đại khái mấy giờ xuất phát.

Tề Ngọc Trân muốn tránh mọi người nghi ngờ nhưng cũng không đến mức không cho anh xem phim chỉ vì cô đi xem, để không bị phát hiện, cô đã nói thời gian cho anh.

Không đến mức có hàng nghìn người đi xem nhưng cũng vài trăm người, có người quen hoặc không quen, một đám đông, không ai rảnh rổi để ý tới “mập mờ” giữa hai người, tất cả đều hoàn toàn tập trung vào bộ phim.

Khi cô và các em đi tới thì Tống Tầm Chu đã ở đó, nhưng anh không tìm được chỗ ngồi, anh không mang theo ghế.

Tề Ngọc Trân cũng không mang.

Các em đều mang theo ghế, cô kiếm cớ nói hôm nay đứng xem vì ngồi lâu sẽ không thoải mái.

Ngồi lâu thấy khó chịu là một cái cớ, trước đó cô và Tống Tầm Chu đã bàn bạc rồi, hai người sẽ đứng ở mép, tốt nhất là đứng ở đằng sau nhóm người không quen.

Tề Ngọc Trân đưa các em của mình đi tìm vị trí trước, sau khi đã tìm được chỗ thì cô rời đi.

Trước khi rời đi, Tề Ngọc Liên dặn chị gái không đi cùng người khác, không nói chuyện quá nhiều với người lạ.

Cô ấy coi chị gái mình như một đứa em gái cần được chăm sóc.

Em gái dặn dò cô, cô cũng dặn dò các em mình:

“Ba em đừng chạy lung tung, xem phim xong thì trời tối. Khi phim kết thúc thì chị sẽ đợi các em ở giao lộ kia, chờ các em cùng về nhà.”

Tề Ngọc Trân chỉ về một hướng, đợi các em đáp lại thì cô mới rời đi.

Khi nhìn thấy Tống Tầm Chu, cô không đi thẳng tới chỗ anh mà đứng cách anh hai mươi ba mươi mét, đợi càng ngày càng nhiều người tới thì mới chậm rãi nhường vị trí của mình cho người khác, chuyển đến bên cạnh Tống Tầm Chu.

Là cố ý hay vô tình?

Tất nhiên là cố ý rồi.

Hai người không tìm chủ đề để nói chuyện, chỉ đứng tập trung chờ phim chiếu.

Liệu có thực sự tập trung hay không thì không biết.

Sau khi phim bắt đầu chiếu, Tống Tầm Chu đứng phía sau Tề Ngọc Trân.

Trước đây khi anh đứng sau lưng cô, Tề Ngọc Trân sẽ xấu hổ, nhưng bây giờ cô không còn xấu hổ nữa.

“Em có xem được phim không? Nếu không xem được thì chúng ta đổi đến phía trước nhé?”

Tống Tầm Chu lại cúi đầu, nói vào tai Tề Ngọc Trân.

Lần trước nói chuyện như vậy là ở trong sân nhà Phương Cường, nhóm người ở lại nhà Phương Cường mắng mẹ con Phương Cường không phải người, ép Đường Nữu đến nhảy sông tự tử.

Trước năm mới hỏi giá bánh dày, anh cũng đứng sau lưng cô nhưng không gần như vậy.

Số người xem phim đông hơn gấp mấy chục lần so với ở sân nhà Phương Cường, nhưng lại yên tĩnh hơn sân nhà Phương Cường.

May mà không phải phim kịch câm, xung quanh có rất nhiều người đang thì thầm, họ đứng ở ngoài cùng nên hoàn toàn không ai chú ý.

Không phải ai cũng mang theo ghế tới xem phim, cũng có người đứng ở vòng ngoài xem phim, hai người đứng ở ngoài cùng, tầm mắt của Tề Ngọc Trân đã bị người phía trước.

Cô lắc đầu:

“Em đã xem phim này rồi, chỉ cần nghe âm thanh cũng được. Anh có xem được không?”

“Anh xem được, anh cũng đã xem qua.”

Phim này là phim chủ đề và rất được yêu thích trên cả nước.

Đều đã từng xem nên không cần lo lắng người khác chắn tầm nhìn, Tống Tầm Chu đứng thẳng, Tề Ngọc Trân tiến về phía trước hai bước, hai người tiếp tục giả vờ như không quen biết.

Gần hai tiếng trôi qua, bộ phim kết thúc.

Tề Ngọc Trân đi đến giao lộ phía trước, Tống Tầm Chu không nhúc nhích, chờ cô và em gặp nhau thì anh đi từ từ cách họ năm mươi mét.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 18



Tề Ngọc Trân biết anh ở phía sau nên cũng không cố ý quay lại nhìn anh, mà nghe các em thảo luận về tình tiết phim.

Hiện tại không có nhiều hoạt động giải trí, xã viên vẫn thảo luận về phim một cách thích thú dù đã xem bao nhiêu lần đi chăng nữa.

Khi xem lần đầu tiên, vì không hiểu tiếng phổ thông nên mọi người không biết phim nói về gì, xem như xem kịch câm.

Càng xem nhiều thì lại càng hiểu các nhân vật trong phim nói gì.

Các em hào hứng “bắt chước lời thoại phim”, Tề Ngọc Trân biết nhiều tiếng phổ thông hơn bọn nhỏ, nghe bọn nhỏ thảo luận về lời thoại, không lệch với tiếng địa phương lắm, cô thầm gật đầu, có chỗ nào sai thì cô sẽ giải thích.

Sau khi nghe chị gái sửa đúng thì mấy đứa em bừng tỉnh, thì ra là vậy.

“Chị chỉ đoán thôi, không thể xem là thật.”

Tề Ngọc Liên: “Đúng như chị nói, em dám khẳng định, lần sau chúng ta xem thì nói lại lần nữa.”

Tề Ngọc Trân: “Chị nói chị không chắc chắn, lần sau chị sẽ xem kỹ hơn.”

Không phải là cô có bạn trai nói tiếng phổ thông sao?

Tìm cơ hội để hỏi anh xem bộ phim có đúng như những gì họ hiểu không.

Hè qua đông đến, chớp mắt hai năm trôi qua.

Lại đến đêm giao thừa.

Đêm giao thừa năm nay là đêm giao thừa thứ ba Tống Tầm Chu ở đội sản xuất.

Cũng như những năm trước, buổi chiều anh đến nhà họ Tề giúp đỡ.

Biết buổi chiều thím Viên có ở nhà nên anh không đến quá sớm, mãi đến sau ba giờ mới đến.

Bởi vì mỗi năm trừ việc anh tìm đại đội trưởng Tề Hồng Quân để giải quyết việc thì cũng chỉ giao thừa mới chủ động đến, người trong nhà cũng không nghi ngờ gì.

Trong hai năm, thậm chí không ai phát hiện ra Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu đang quen nhau.

Tề Ngọc Liên, người em gái ở bên chị gái mình lâu nhất cũng không phát hiện, chứ đừng nói đến những người khác.

Nói Tề Ngọc Liên không nhận ra chỉ là vì cô ấy còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, nhưng một người như An Lâm, đủ tuổi và có mắt tinh tường thì cũng không nghĩ tới Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu đang qua lại, cùng lắm chỉ cho rằng quan hệ giữa hai người vẫn ổn, điều đó có nghĩa là họ giấu kĩ đến mức không ai phát hiện.

Khi mẹ cô ở nhà, Tề Ngọc Trân không nói chuyện với Tống Tầm Chu, chờ mẹ cô có việc ra ngoài thì cô nhân cơ hội rửa rau trong sân nói chuyện với Tống Tầm Chu.

Trước khi nói ra chuyện này, cô nhìn vào phòng bếp, các em cô đều không có ý định ra ngoài, cô nhanh chóng nói:

“Tầm Chu, chúng ta chia tay đi.”

Khi nói lời này, vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, giống vẻ mặt khi Tống Tầm Chu nói anh thích cô.

Hai người quen nhau là do có điểm giống nhau.

Biểu hiện của Tống Tầm Chu cũng rất bình tĩnh, chỉ dừng động tác rửa rau, quay mặt về phía cô, nhìn cô hỏi:

“Em đã có đối tượng kết hôn?”

Anh vẫn nhớ rõ những gì cô đã nói vào đêm giao thừa khi họ mới bên nhau.

Anh không thích những cô gái khác, chỉ có thể là cô đối tượng kết hôn.

Tề Ngọc Trân: “Chưa có. Gần đây mẹ đã nói chuyện này với em. Bà ấy nghĩ tuổi em không nhỏ nữa, đã đến lúc kết hôn.”

Mấy tháng nữa, cô sẽ hai mươi hai tuổi, trong mắt người lớn tuổi thì tuổi âm của cô đã hai mươi lăm tuổi rồi.

Bất kì cô gái nào trong đội trên hai mươi lăm tuổi còn chưa lập gia đình sẽ bị đủ loại tin đồng tấn công.

Bản thân cô cũng không đặc biệt để ý đến “lớn tuổi”, nhưng bây giờ mẹ cô nhắc đến chuyện kết hôn, cô cảm thấy mình không nên duy trì tình trạng như vậy với Tống Tầm Chu.

Chỉ có chia tay thì cô mới có thể đồng ý gặp người mà cô có thể kết hôn trong tương lai.

Cô không thể chấp nhận việc đi gặp đối tượng kết hôn của mình khi đang hẹn hò với Tống Tầm Chu, cô chắc chắn sẽ từ chối gặp mặt, nếu cô từ chối quá nhiều, có thể mẹ sẽ nhận ra có gì đó không đúng, hỏi cô là có phải đang thích ai không.

Cho nên đã đến lúc phải nhanh chóng giải quyết mớ rắc rối này.

Đau dài không bằng đau ngắn.

Cũng không phải rất đau, cô thích tất cả những cảm xúc mà mối quan hệ này mang lại cho cô, cả tốt lẫn xấu, cô sẽ không cảm thấy hối tiếc khi nó kết thúc.

“Nếu chưa có đối tượng kết hôn thì cưới anh đi. Anh sẽ viết thư về chuyện kết hôn cho gia đình, anh sẽ mang tiền và sính lễ đến, chỉ là trong đội chúng ta không có chỗ ở nên khả năng phải ở nhà em.”

Tề Ngọc Trân nghe anh nói thế.

“Sính lễ được rồi, chúng ta ở đâu cũng được. Ba mẹ em có thể sợ người ta bàn tán nên sẽ đi nói với mọi người anh mang sính lễ gì đến… Anh về suy nghĩ lại vài ngày, nếu anh chắc chắn muốn cưới em thì chúng ta tìm mẹ em nói chuyện kết hôn.”

Có thể kết hôn với Tống Tầm Chu thì không gì tốt hơn.

Cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng không ngạc nhiên lắm, một trong những mong muốn tương lai của cô là kết hôn với Tống Tầm Chu.

Trong tiềm thức vẫn cảm thấy khả năng đó rất nhỏ nên chưa bao giờ cô nghĩ kỹ về nó.

Không thể tưởng tượng được việc kết hôn với anh lại dễ dàng đến vậy.

Sau khi suy nghĩ vẩn vơ một lúc, Tề Ngọc Trân nhận ra rằng cuộc trò chuyện giữa hai người giống cô đang ép hôn.

...Cô thề rằng cô không nói muốn chia tay để ép anh, mà cô thực sự muốn chia tay.

Nhìn vẻ mặt của Tống Tầm Chu, Tề Ngọc Trân lại thấy không cần phải giải thích, có lẽ anh cũng không ngờ tới điều này, cô nói cô không có ý ép buộc anh thì sẽ càng khiến anh hiểu lầm.

Tống Tầm Chu: “Chờ anh lấy được tiền, chuẩn bị xong mọi việc rồi chúng ta sẽ bàn chuyện cầu hôn được không?”

“Được.”

Cô không ý kiến.

...

Sau khi mùa mưa của lễ hội Thanh Minh kết thúc, trong đội bắt đầu bận việc cấy mạ.

Cấy mạ không hề dễ dàng, phải cúi xuống cả ngày để cấy mạ, chắc chắn hôm sau thức dậy sẽ bị đau lưng.

Sau khi nói chuyện kết hôn vào đêm giao thừa, Tống Tầm Chu không nhắc đến chuyện đó nữa, khi hai người gặp nhau cũng không nói đến chuyện đó.

Tề Ngọc Trân cũng không sốt ruột, cô cảm giác đại khái Tống Tầm Chu đang chuẩn bị, chờ anh chuẩn bị xong sẽ tới cửa cầu hôn.

Cô nói đúng, sau khi cấy mạ, trong đội được nghỉ một ngày, Tống Tầm Chu tìm tới nhà cô.

Mẹ cô không có ở nhà, Tề Ngọc Liên nhìn thanh niên Tống ngồi trong nhà chính, tò mò hỏi anh đến làm gì.

Mọi người trong nhà thường trò chuyện trong bếp, nếu có nhiều người đến họp thì sẽ tập trung tại nhà chính nơi rộng hơn bếp.

Nhà chính là nơi trang trọng hơn nhà bếp, Tề Ngọc Liên cảm thấy khó hiểu khi thấy thanh niên Tống ngồi trong nhà chính.

Tề Ngọc Trân có chút bất đắc dĩ, người ta đã ngồi đó nửa tiếng, em gái cô mới hỏi thanh niên Tống tới làm gì.

Tống Tầm Chu thẳng thắn nói:

“Anh tới cầu hôn, anh muốn kết hôn với chị gái em.”

Tề Ngọc Liên:!!!

Em gái trợn mắt, vẻ mặt không thể tin được, Tề Ngọc Trân bảo cô đừng trừng mắt, cẩn thận hại mắt.

Vẻ mặt và giọng điệu của chị quá bình tĩnh, không khác gì bình thường, Tề Ngọc Liên cười nói:

“Hình như em vẫn chưa tỉnh ngủ, chị và thanh niên Tống sao có thể kết hôn được, hai thanh niên khác còn không để ý đến chị, thanh niên Tống sao có thể chọn đi đường tắt được haha.”

“Anh muốn kết hôn với chị gái của em không phải vì anh muốn đi đường tắt hoặc lười biếng.”

Giọng của Tống Tầm Chu rất ôn hoà, hoàn toàn không tức giận bởi lời nhận xét có phần mạo phạm của Tề Ngọc Liên.

Tề Ngọc Trân: “Đúng thật, cưới em anh không thể lười biếng được. Nếu anh lười biếng thì ba mẹ sẽ nói anh, em nói anh, em sẽ dạy dỗ anh thật tốt để anh không dám lười biếng nữa.”

Nội dung lời nói của cô rất hung dữ, nhưng trong giọng điệu và vẻ mặt không hề có chút hung dữ nào, vẫn là vẻ mềm mại quen thuộc.

Tống Tầm Chu phối hợp:

“Lần sau chắc chắn không dám.”

Lần này tán tỉnh quá rõ ràng, Tề Ngọc Liên không thể nói là mình chưa tỉnh ngủ nữa.

“Khoan đã, hai người thật sự muốn kết hôn sao? Sao lại không sốt sắng chút nào vậy! Em đi gọi mẹ và anh trai về, không gọi ba. Hôm nay ba đi họp ở công xã.”

Tề Ngọc Liên nhanh chóng chạy vặt.

Thật là hoàng đế không vội, thái giám đã lo!

...

“Mẹ, lại đây, ở nhà có người đang tìm mẹ.”

Tề Ngọc Liên dẫn theo hai người anh vẫy mẹ.

“Ai tìm mẹ?”

Viên Tú Thải đang ngồi dưới gốc cây lớn nhất trong đội, trò chuyện với mấy cô gái, khi cô con gái nhỏ tới tìm thì cũng không đứng dậy ngay.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 19



Theo sau Tề Ngọc Liên là hai anh trai của cô ấy, ba anh em đã đồng ý giữ bình tĩnh khi tìm mẹ, không được kêu gào.

Cuộc hôn nhân giữa chị gái và thanh niên Tống phải đợi ba mẹ đồng ý rồi, ba mẹ nói ra, họ không được nói bậy.

“Là thanh niên tìm mẹ.”

Tề Ngọc Liên không nói dối.

“Nhất định lại là thanh niên An.”

Nghe nói là thanh niên đang tìm mình, Viên Tú Thải thở dài, đứng dậy đi về nhà.

Những người phụ nữ khác đều không nhận ra có gì không ổn, mấy năm nay thanh niên An là người ồn ào nhất trong số các thanh niên, nếu có bất bình gì thì cô ấy sẽ tìm đội trưởng nữ Kiều Cô hoặc tìm Viên Tú Thải oán giận.

Dù họ không “chủ trì công lý” cho cô ấy cũng không sao, nhưng họ phải an ủi cô ấy và lắng nghe những lời oán giận của cô ấy.

Gia đình bốn người đi trên đường, khi thấy xung quanh không có ai, Tề Ngọc Liên mới kể hoàn chỉnh câu chuyện.

“Cái gì?”

Viên Tú Thải cảm thấy hình như mình nghe lầm.

Tề Ngọc Liên nói lại lần nữa.

Hai người anh cũng là lần đầu nghe chuyện này, phản ứng của họ cũng giống như mẹ, anh ba Tề Đào Minh hoảng hốt:

“Ngọc Liên, em có chắc không?”

“Em chắc chắn. Em cũng cảm giác như đang nằm mơ, nói không rõ được, mẹ, mẹ về nhà tự hỏi đi.”

Viên Tú Thải bước nhanh hơn, vội vã về nhà, đến cửa sân mới trở lại tốc độ bình thường.

Thấy mẹ đi tới cửa nhà chính, Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu đứng dậy.

Viên Tú Thải vừa định đi vào, thấy ba đứa con của mình đi theo, bọn nhỏ muốn vào, bà ấy vội vàng đuổi bọn nhỏ đi:

“Con nít con nôi, về phòng đi, đừng nghe lén người lớn nói chuyện! “

Tề Ngọc Liên mím môi:

“Các anh là trẻ con, con không phải trẻ con, con muốn nghe.”

“Nghe cái gì mà nghe, về phòng đợi ở đó đi, không được ra ngoài nói nhảm, trước khi giải quyết xong thì không được nói chữ nào với người ngoài, đóng cửa sân lại.”

Tề Đào Thanh chủ động đóng cửa sân lại.

Thấy ba đứa trẻ đều đã về phòng mình, Viên Tú Thải mới đi vào nhà chính hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.

Mặc dù tận mắt thấy con gái lớn và thanh niên Tống đứng kế nhau, nhưng Viên Tú Thải vẫn nghĩ con gái mình đang nói bậy.

Bà ấy muốn hai đương sự tự nói.

Kỳ thực trong lòng bà ấy đã tin năm phần...

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Bà ấy hỏi.

Tề Ngọc Trân nói ngắn gọn:

“Mẹ, Tầm Chu đến cầu hôn. Anh ấy muốn kết hôn với con.”

Cô nói xong thì Tống Tầm Chu trực tiếp lấy phiếu tiền ra:

“Thím, một ngàn đồng này là tiền kết hôn, một ngàn đồng còn lại là dành cho bốn điều lớn, phiếu máy may, phiếu xe đạp, phiếu đồng hồ, phiếu radio, cháu đặt chung với tiền, tiền giấy là ba mẹ cháu gửi, đồng thời cũng có thư của họ.”

Anh cầm tất cả và bức thư, chuẩn bị đưa toàn bộ cho thím Viên.

Hai nghìn đồng bao gồm số tiền anh kiếm được khi làm việc trong đại đội trong hai năm, con số này không nhiều.

Muốn kết hôn, anh vẫn phải xin tiền ba mẹ.

Viên Tú Thải đương nhiên không thể lập tức nhận ngay, bảo anh thu hồi lại toàn bộ số tiền:

“Thím phải thương lượng với ba của Ngọc Trân, không thể trực tiếp cho cháu một câu trả lời. Cháu về trước đợi vài ngày nhé.”

Tống Tầm Chu không tiếp tục dây dưa mà rời đi trước.

Vừa rời đi, Viên Tú Thải đã nhanh chóng hỏi con gái chuyện khi nào, sao bà ấy lại không biết.

Bà ấy chưa từng nghĩ con gái mình và thanh niên Tống quen nhau, bà không thấy hai người họ tiếp xúc quá nhiều hay cố tình tránh né sự nghi ngờ.

Sau khi Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu quen nhau, họ không còn cố ý trốn tránh nghi ngờ nữa, hòa hợp một cách tự nhiên hơn so với trước khi không quen nhau, đương nhiên cô sẽ không kể mẹ nghe việc đã qua lại với Tống Tầm Chu suốt hai năm.

Hai người đã sớm nghĩ ra câu trả lời, cô đã phác thảo nó mấy lần:

“Lần trước anh ấy đột nhiên nói thích con, còn hỏi có thể cưới con hay không. Con trả lời muốn kết hôn thì ít nhất phải chuẩn bị sính lễ trước đã, nếu không có gì thì không thể kết hôn, vậy nên anh ấy viết thư cho gia đình, số tiền đó không phải do con chủ động nói mà là do anh ấy tự chuẩn bị, con cũng không biết nhà bên đó đưa lễ tương đối nhiều như vậy.”

Cô biết quy cách lễ hỏi kết hôn ở địa phương nhưng không nói với Tống Tầm Chu, để anh tự chuẩn bị, xem như là một bài kiểm tra anh.

Hiển nhiên ở phương diện lễ hỏi thì anh đã qua ải dễ dàng.

Viên Tú Thải nắm được kha khá hoàn cảnh gia đình của mấy thanh niên.

“Ông nội của Tiểu Tống phe hữu, ba me bị đưa xuống nhà máy để cải tạo lao động. Người thì tốt, nhưng gia cảnh lại có thành phần không tốt, tiền này không biết...”

Ở địa phương họ có chuyện bán con gái mình cho đàn ông già với giá ba trăm đồng, sính lễ mà thanh niên Tống đưa là đủ, còn nhiều hơn tiêu chuẩn mà Viên Tú Thải từng nghĩ tới.

Tề Ngọc Trân: “Tiền này là tiền chính đáng. Đó là tiền do ba mẹ anh ấy kiếm được khi đi làm. Về vấn đề thành phần thì nếu quả thực là một vấn đề lớn thì con sẽ không kết hôn với anh ấy.”

Cô đã đọc thư trước, Tống Tầm Chu còn đọc lại cho cô nghe, từ nội dung trong thư có thể đoán ba mẹ anh cũng không tệ.

Nghĩ đến bản thân Tống Tầm Chu khá khiêm tốn là do có liên quan đến thân phận của mình, nếu anh mà gây chuyện thì sẽ khá khó sống.

Viên Tú Thải: “Nói cưới là cưới, không cưới là không cưới. Lần đầu mẹ cảm thấy con cũng là một đứa trẻ.”

“Vấn đề thành phần là một vấn đề rất nghiêm trọng. Con không muốn một ngày nào đó thấy anh ấy bị lôi ra chỉ trích, thà không kết hôn còn hơn. Hơn nữa, con cũng không phải không phải anh ấy thì không kết hôn với người khác.”

“Vậy con trực tiếp từ chối là được, sao lại nói chuyện lễ hỏi với bên đó? Ba mẹ đối phương đã gửi tiền rồi.”

Ai có thể chấp nhận việc mất công gửi tiền đến rồi lại bị quay lưng nói không muốn lấy nữa?

Viên Tú Thải tự đặt mình vào tình huống này, nếu con trai bà ấy ở nơi đất khách quê người, tự nhiên nói muốn kết hôn, lại xin gia đình tiền lễ hỏi, gửi lễ hỏi rồi, sau đó người con gái đó lại nói không đồng ý…Không thể, tuyệt đối không thể, bà ấy sẽ không gửi tiền cho con trai mình.

Kết hôn sao có thể qua loa như vậy!

Không biết ba mẹ của Tiểu Tống nghĩ thoáng đến mức nào mà có thể yên tâm giao số tiền lớn như vậy cho con trai mình và để con trai mình kết hôn ở nơi khác.

“Con đâu nói gì sai, chỉ là không nghĩ anh ấy sẽ hành động, anh ấy còn nói sau khi kết hôn sẽ sống ở nhà ta, nếu anh ấy có chuyện gì thì nhất định sẽ liên lụy đến ba mẹ, vì vậy không kết hôn vậy.

Số tiền ba mẹ gửi cho anh ấy coi như là cho sau này, anh ấy không phải là đứa trẻ choai choai như Đào Thanh, Đào Minh, anh ấy là một người trưởng thành ổn trọng, tự giữ tiền cũng không sao.

Để anh ấy viết một lá thư khác gửi về nhà và giải thích rõ ràng, dù sao ba mẹ anh ấy cũng không thể đến đại đội để tính sổ với chúng ta, chúng ta không lấy nửa xu và chúng ta cũng không nợ gì họ.”

“Được rồi được rồi, con về phòng đi, để mẹ suy nghĩ lại... chuyện lễ hỏi đừng nói với em gái con, em gái con không cẩn thận lại tiết lộ với bên ngoài, dù nhà chúng ta có trăm miệng cũng không thể giải thích rõ.”

“Vâng, con về phòng đây.”

Tề Ngọc Trân rời khỏi nhà chính đi về phía phòng của cô, cô không biết phương pháp khiêu khích của mình có tác dụng gì không.

Từ vẻ mặt bối rối của mẹ cô, có thể thấy rằng bà ấy rất xem trọng Tống Tầm Chu.

Hơn hai năm qua, anh chưa từng oán giận, lười biếng, đối xử với người khác lễ phép, không bao giờ cãi vã với ai, rất yên tĩnh.

Thỉnh thoảng mẹ cô dạy dỗ hai đứa em trai, bảo chúng hãy học thanh niên Tống.

Có thể trong lòng cảm thấy anh là một chàng trai tốt nhưng nếu gả con gái cho anh thì lại hơi băn khoăn.

...

Tề Ngọc Trân trở lại phòng và bị em gái tra hỏi như dự đoán.

Cô cũng lấy lý do đối phó với mẹ để đối phó với em gái mình, chỉ bỏ qua lễ hỏi, đề cập đến việc thanh niên Tống có thể sẽ sống ở nhà họ sau khi họ kết hôn.

Tề Ngọc Liên: “Đến lúc đó chị và sẽ dùng phòng này hay phòng khác, để phòng này cho em ngủ một mình?”
 
Back
Top Bottom