Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 20



Trong nhà còn hai phòng trống chưa có người ở, dù bốn anh em lấy chồng lấy vợ về nhà ở cũng vẫn đủ phòng.

“Anh chị chưa kết hôn, anh ấy cũng không phải anh rể của em… Hẳn là anh ấy sẽ chọn một phòng có gian ngoài ở ngoài, anh ấy thích sạch sẽ, chị nghĩ để bồn cầu ở gian ngoài sẽ tốt hơn.”

“Anh rể ở cùng phòng với thanh niên Tiết hơn hai năm, anh ấy để ý chuyện nhỏ như vậy?”

Trong nhà họ có một phòng vệ sinh chung, ngoại trừ phòng ba mẹ có một phòng vệ sinh riêng thì phòng của các con đều không có.

Nếu đi vệ sinh trước khi đi ngủ thì về cơ bản có thể ngủ đến sáng, không cần chuẩn bị nhà vệ sinh riêng, đỡ phải dọn dẹp thêm một nhà vệ sinh.

Tề Ngọc Trân không sửa cách gọi đúng cho em gái mình, thanh niên Tiết hiện tại khá hơn hai năm trước, không mất vệ sinh như vậy nữa, ít nhất vệ sinh công cộng có thanh niên An quản, anh ta sẽ không vứt rác lung tung nữa.

Thanh niên Canh đã học được cách giả câm giả điếc, không còn âm thầm nhặt rác nữa, không phải mình vứt thì sẽ không nhặt, ai vứt thì người đó nhặt.

Thanh niên Sầm nói gì cũng không có tác dụng, cô ấy cũng không phải học trò của thanh niên Sầm, tại sao cô ấy phải nghe lời anh ta mà nhặt rác do thanh niên Tiết vứt.

Không thể không nói rằng sau khi thanh niên Canh thân thiết với chị Phi Phi thì tính cách của cô ấy đã cứng rắn hơn một chút.

Cả hai dường như đã trở thành bạn tốt, nói cho nhau hết phiền não, mối quan hệ không còn chỉ đơn thuần là đưa cơm nữa.

Khi chị Phi Phi muốn vào thành phố, chị ấy sẽ hỏi thanh niên Canh có muốn đi thành phố cùng chị ấy không, hoặc là nếu cô ấy thiếu gì thì sẽ đưa cho, thanh niên Canh cũng giống vậy.

Thanh niên Canh trở nên cứng rắn và thanh niên Sầm không còn ai để sai.

Không ai nguyện ý nhặt rác nên thanh niên Sầm giải quyết vấn đề từ tận gốc, quan sát thanh niên Tiết dọn dẹp, có vài chuyện nói hai lần nhưng anh ta vẫn không nhớ, anh ta sẽ đi tìm Kiều Cô hoặc mẹ của hai chị em.

Mẹ họ bình thường không đến tận cửa, nhưng Kiều Cô lại thực sự đến chỗ họ làm công tác tư tưởng, qua mấy lần thanh niên Tiết cũng không dám vứt rác bừa bãi nữa, đôi khi vẫn tiện tay vứt rác xuống đất nhưng sẽ nhanh chóng nhặt lên.

Vệ sinh cá nhân lại càng không cần phải nói, thanh niên An xem thanh niên Tiết là nguồn lây bệnh, chuyện này không cần Kiều Cô tới tận cửa, cô ấy sẽ trực tiếp mắng thanh niên Tiết đi tắt.

“Anh ấy thế nào thì cũng không sao, chị không ngại việc mỗi ngày anh ấy đều dọn giường, Ngọc Liên, nếu anh ấy thực sự kết hôn với chị, lúc ở nhà chúng ta thì đừng nói chuyện đó trước mặt anh ấy.

Nếu thực sự muốn nói thì chỉ nói trước mặt chị, chị sẽ nghe, đừng nói trước mặt anh ấy, được không?”

Bề ngoài, Tống Tầm Chu ra vẻ không sao, nói gì cũng kệ nhưng cô cảm thấy mình nên quan tâm đến cảm xúc của anh.

“Được rồi, chị và anh rể là một đôi hoàn hảo, nếu là người khác chưa chắc sẽ chiều ý anh rể, chỉ cảm thấy anh rể bị bệnh.”

Cũng may anh rể anh không xen vào chuyện của người khác, người bình thường không chịu nổi sự chỉ trích của anh.

Tề Ngọc Trân: “Chiều ý không đúng lắm?”

“Chịu đựng?”

Tề Ngọc Trân: …

Thấy chị gái không trả lời, Tề Ngọc Liên càng cảm thấy từ chịu đựng thích hợp:

“Thì là chịu đựng, không uổng phí em vất vả học hành, dùng từ rất chính xác.”

Tề Ngọc Liên đã học học kỳ hai cấp hai rồi, cấp hai ở công xã họ học ba năm, nghe nói một số nơi cấp hai học hai năm, cô ấy ghen tị cực kỳ.

Thật ra cô ấy không bị thanh niên Sầm làm khó… Nên nói là không bị thầy giáo Sầm làm khó, nhưng thầy giáo Sầm rất nghiêm khắc với học sinh. Nếu không hoàn thành bài tập về nhà sẽ phải ở lại lớp, anh ta nói chuyện hơi khó nghe, ngày nào cũng mắng họ là bùn lầy, đầu gỗ,…

Tề Ngọc Liên hơi sợ anh ta, mỗi lần giao nhiệm vụ viết chính tả thì cô ấy đều sẽ nghiêm túc hoàn thành, vì sợ bị nhốt trong lớp, không thể về nhà đúng giờ ăn tối.

Không kịp về nhà ăn cơm sẽ tổn hại rất lớn cho tâm hồn trẻ thơ của cô ấy.

Tề Ngọc Trân rất hài lòng khi thấy em gái mình học tập nghiêm túc ở cấp hai, nhưng nói chịu đựng thì có phần khoa trương.

“Không phải là chịu đựng, chị không cảm thấy cách sống của anh ấy có vấn đề, anh ấy chỉ quản lý bản thân anh ấy, không khoa tay múa chân với người khác, rất khó có người như anh ấy.”

Gặp người chỉ biết khoa tay múa chân như thanh niên Sầm, đau khổ biết bao.

Không cần chị gái nói tên họ, Tề Ngọc Liên đã nghĩ ngay đến thầy giáo Sầm.

“Dù thế nào đi nữa thì cũng tốt hơn thầy giáo Sầm. May mắn là chị vừa mắt anh rể. Nếu chị mà quen thầy giáo Sầm, em không những phải gặp thầy giáo Sầm ở trường mà còn gặp thầy giáo Sầm ở nhà, nghĩ thôi đã sợ.

Chỉ cần là thầy giáo Sầm thì em sẽ kịch liệt phản đối! Thà là thanh niên Tiết chứ không phải là thầy giáo Sầm.”

Cô ấy thật sự rất ghét thầy giáo Sầm, thật hơn trân châu.

Tề Ngọc Trân: “Dù như nào cũng phải là thanh niên à? Không thể chọn những thành viên khác trong công xã của chúng ta sao?”

Đâu cần cứng nhắc như vậy.

“Cũng đúng, cóc hai chân mới khó tìm, đàn ông hai chân ở đâu chẳng có.”

Tề Ngọc Liên nói nói rồi nhắc đến tiệc cưới, muốn tiệc mừng của chị gái diễn ra vào ngày nghỉ, đừng vào ngày cô ấy đi học.

Cấp hai mỗi tuần được nghỉ một ngày, cô ấy muốn ăn tiệc mừng nhưng lại không muốn xin nghỉ với thầy giáo Sầm.

Thật không may thầy giáo Sầm vẫn là chủ nhiệm lớp cô ấy.

“Nếu ba mẹ đồng ý hôn sự, em hãy đi tìm mẹ rồi nói với mẹ đó, chị không thể quyết định ngày cưới.”

“Được rồi, lúc đó em sẽ bảo mẹ. Nếu mẹ xem ngày hoàng đạo chọn ngày kết hôn và ngày mẹ chọn trùng với ngày em đi học thì em sẽ nhờ mẹ giúp em đến trường xin nghỉ học.”

Cô ấy nhát gan không dám trực tiếp xin thầy giáo nghỉ nên sẽ nhờ mẹ giúp cô ấy gặp thầy giáo xin nghỉ.

Mẹ nói chuyện thì chắc chắn tốt hơn cô ấy rất nhiều.

...

Vì thái độ của con gái nên Viên Tú Thải không hỏi ý kiến của cô về cuộc hôn nhân này mà chỉ bàn bạc với chồng.

Hai vợ chồng suy nghĩ ba bốn ngày, cuối cùng cũng ra kết quả và đồng ý.

Khi Tống Tầm Chu lại mang theo tiền giấy tới cửa thì anh một mình nói chuyện với ba vợ và mẹ vợ tương lai.

“Chị, chị không tò mò ba mẹ và anh rể nói gì hả?”

Cuộc trò chuyện diễn ra sau bữa tối, Tề Ngọc Liên ở trong phòng, cảm thấy tim gan cồn cào, hận không thể ghé vào cửa nghe lén.

Tề Ngọc Trân đầu óc tỉnh táo:

“Chị không muốn nghe, nếu chị ở đấy thì có một số chuyện ba mẹ không tiện nói ra, cứ để anh ấy một mình đối mặt với ba mẹ mình là được. Em cũng đừng nghĩ đến việc nghe lén. Ba mẹ lo lắng nhất là vấn đề là thành phần của anh ấy. Nhà chúng ta không tính là nhỏ, nhưng chỉ là nông dân thuần tuý, thành phần không có vấn đề, gả cho anh ấy thì sợ sẽ ảnh hưởng đến nhà chúng ta.”

Cô không thích Tống Tầm Chu đến mức chống lại ba mẹ, ba mẹ cô kiên quyết không đồng ý thì cô sẽ không ngoan cố phản kháng lại họ.

Ba mẹ người khác có thể hại cô, nhưng ba mẹ cô sẽ không làm hại cô.

“Vấn đề thành phần quả thực là một vấn đề lớn, cuối năm nay sẽ thay đại đội trưởng, không biết ba có tái đắc cử hay không, nhưng không được cũng không sao cả, trong lúc làm đại đội trưởng ba chúng ta cũng không nhẹ nhàng gì, không được cũng không sao.”

Lần này Tề Ngọc Trân không mở miệng bảo em gái đừng nói bậy, ba cô làm đội trưởng cũng chẳng có ích lợi gì, vất vả mệt mỏi, em gái cô đã phàn nàn mấy lần.

Cô đã nhắc nhở em gái, biết em gái không nói ra ngoài, chỉ phàn nàn trước mặt chị mà thôi.

Sau khi cuộc trò chuyện trong nhà chính kết thúc, Tống Tầm Chu rời đi, Viên Tú Thải liền bảo con gái lớn vào phòng trống nói chuyện với mình, con gái nhỏ muốn đi theo nhưng lại bị bà ấy đuổi về phòng, bảo đợi ở trong phòng.

Viên Tú Thải dẫn con gái vào một căn phòng trống, bàn bạc sính lễ với cô.

“Radio không có tác dụng nhiều, nhưng vẫn nên mua một cái. Con không được tiết kiệm thay Tiểu Tống, bốn điều lớn được thiếu cái nào, phải cố gắng mua trong khoảng một nghìn đồng, còn lại mua quần áo mới cho con, con đường lo về phiếu vải, Tiểu Tống đã chuẩn bị phiếu vải.”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 21



Viên Tú Thải biết con rể tương lai của mình có điều kiện nên bảo con gái đừng tiết kiệm.

Người có tiền không cần phải tiết kiệm tiền, không cần thiết, cứ tiêu nếu có thể.

Tề Ngọc Trân: “Dạ.”

“Còn một ngàn đồng còn lại thì con giữ năm trăm đồng, mẹ giữ năm trăm đồng. Mẹ phải tổ chức tiệc cưới cho con. Tiệc cưới chắc chắn sẽ không đến năm trăm đồng, số tiền còn lại sẽ bao gồm cả tiền biếu, mẹ tiếp tục giữ, cứ nói với bên ngoài là có bốn điều lớn và hai trăm đồng, mẹ đã nói với Tiểu Tống rồi, cậu ấy không ý kiến.”

Tề Ngọc Trân cũng không ý kiến, chỉ nghe theo sự sắp xếp của mẹ.

...

Sau khi Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu mua bốn điều lớn, An Lâm và những người khác mới phát hiện ra.

Không riêng mấy thanh niên mà lúc người thân, bạn bè quen thuộc của nhà họ Tề biết về cuộc hôn nhân của Tề Trân với thanh niên Tống đều được biết cùng lúc, không ai được báo tin trước.

Mọi người đều biết thanh niên Tống kết hôn xong ẽ sống ở nhà họ Tề, cũng không có gì ngạc nhiên, điều đáng ngạc nhiên là thanh niên lại đưa sính lễ nhiều như vậy.

Khi nam nữ trong đại đội kết hôn, lễ hỏi chủ yếu bao gồm ghế, bát, chăn, quần áo, ít khi có bốn điều lớn, chắc dân thành phố nên sính lễ cũng khác?

Ngay cả những thành phố lớn thì không phải nhà nào cũng dám đưa nhiều vậy.

Khoan nói đến sính lễ hậu hĩnh, Tề Trân và thanh niên Tống qua lại với nhau từ bao giờ?

Hai người họ qua lại với nhau từ khi nào? Tại sao không thấy bất kỳ manh mối nào?

Hiện tại mỗi ngày đều có người tới nhà, khi phải làm việc thì đến vào bữa trưa và bữa tối, khi không làm việc, ngoại trừ ăn và ngủ thì tất cả thời gian còn lại đều dành ở nhà Tề Ngọc Trân.

“Thảo nào thảo nào.”

An Lâm gặp Tề Ngọc Trân, tự lẩm bẩm.

Mọi người ngồi trong phòng Tề Ngọc Trân và Tề Ngọc Liên, trước khi nhóm thanh niên An đến, cô đang học cách sử dụng máy khâu, sau khi họ đến, cô tập trung nói chuyện với họ.

Tề Ngọc Liên và Tề Nhị Nha đang nghe chương trình phát thanh trên radio, không ngờ Canh Tuệ cũng đi theo đến đây, nhưng cô ấy chỉ ngồi trên ghế mà không lên tiếng.

Sau khi Canh Tuệ biết cô ấy được mời đến dự tiệc cưới, cô ấy thấy An Lâm đến nhà họ Tề nên cô ấy cũng đi theo.

Một điểm nữa là thỉnh thoảng cô ấy sẽ góp vui chứ không phải lúc nào cũng không muốn giao tiếp với mọi người.

“Chị đã thấy em và Tống Tầm Chu nói chuyện mấy lần, còn tưởng rằng người nhà em sẽ rất nghi ngờ, hẳn em không phải là người chủ động nói chuyện với Tống Tầm Chu, chắc là Tống Tầm Chu tìm em, nhưng tự nhiên cậu ấy nói chuyện với em, thì ra là có ý với em… Hai người đăng ký kết hôn chưa? Mặc dù trông cậu ấy có vẻ hiền lành nhưng không có giấy đăng ký kết hôn thì tuyệt đối không được. Với Đường Nữu không có giấy đăng ký kết hôn là tốt nhưng với em mà nói, không có giấy đăng ký kết hôn là nguy hiểm đầu tiên.”

Cô ấy không thể nói Tống Tầm Chu có ý xấu, chỉ có thể nhắc đến giấy đăng ký kết hôn.

Khi ở nhà, mẹ cô ấy thường truyền kinh nghiệm cho cô ấy. Bà ấy nói nếu có một người rất hoàn hảo thích con thì con phải suy nghĩ xem người kia có tật xấu gì không, nếu không người như vậy tại sao lại thích con.

Cô ấy nghe vậy lập tức phản bác lại mẹ mình, cô ấy có chỗ nào kém, tại sao không xứng với một người đàn ông hoàn mỹ?

Nhưng mẹ cô ấy nói cũng có lý, chắc chắn người đàn ông này có vấn đề gì đó khá lớn.

Đã biết thanh niên Tống có tật xấu là thích sạch sẽ quá mức.

Không đề cập tới tật xấu của nhà trai, một người phụ nữ như Tề Ngọc Trân, ngoại trừ hoàn cảnh gia đình thì có thể nói là hoàn mỹ, hoàn toàn ứng với người đàn ông hoàn hảo.

Nếu hai người không có vấn đề gì nhiều thì chỉ cần loại bỏ những nguy hiểm tiềm ẩn.

Tề Ngọc Liên trả lời thay chị gái:

“Có, chị gái em và anh rể em đã đăng ký kết hôn và có giấy đăng ký kết hôn. Nhìn giống như giấy khen vậy.”

Tề Ngọc Trân: “Đã đăng ký rồi. Anh ấy cũng đề cập rằng nếu đăng ký kết hôn ở đây sẽ không có tác dụng ở quê anh ấy, nên nếu chúng em có cơ hội về quê của anh ấy, chúng em sẽ đăng ký lại.”

An Lâm: “Cậu ấy định đi theo con đường ăn cơm mềm, hoàn toàn không ngờ, Sầm Vĩ và Tiết Quốc Thụ chưa có động tĩnh gì, cậu ta lại kết hôn ở đây.”

Cả bốn người đều không biết phải đáp lại lời nói của cô ấy như thế nào.

Biết mình lỡ lời, An Lâm sửa lại:

“Nếu tôi là đàn ông, hoặc Tề Ngọc Trân là đàn ông cao 1m75, tôi sẽ nhanh hơn Tống Tầm Chu.”

Không kỳ thị vùng miền.

Tề Ngọc Liên: “Thanh niên An, nếu chị là đàn ông thì phải cao trên 1m75 mới được. Chị không thể chỉ yêu cầu chị gái em cao đến mức đó, nhưng cao tới 1m75 là không khó với đàn ông trong gia đình chúng em, ba và hai anh trai em đều cao trên 1m75”.

Muốn cao giống anh rể thì hơi khó, nhưng với chiều cao 1m75 thì không quá khó khăn.

Tề Nhị Nha: “Chị chỉ cần một người đàn ông khỏe mạnh và chăm làm. Chiều cao không thành vấn đề.”

An Lâm: “Chiều cao của em được phụ nữ coi là cao, em tìm người không quá cao cũng được, sẽ không quá ảnh hưởng nhiều đến chiều cao của con, nếu đứa trẻ thấp quá sẽ cảm thấy tự ti.”

Trong lúc mấy người nói chuyện thì có người thân của nhà họ Tề tới.

Gần đây họ hàng, bạn bè tới nhà đều phải vào phòng hai chị em nhìn radio, máy khâu và đồng hồ, dù đã xem nhiều lần nhưng vẫn nhìn hoài không thấy chán.

Xe đạp để trong sân cũng sẽ bị mọi người vây xem, những thứ này trong đội thật sự là vật hiếm.

Khi người thân tới đây, An Lâm sẽ tạm thời ngừng nói chuyện, đợi bọn họ rời đi thì cô ấy mới tiếp tục nói chuyện.

Nói chuyện hồi lâu, nhóm An Lâm cuối cùng cũng rời đi, trước khi họ đi, Tề Ngọc Trân đáp lại lời An Lâm đã nói trước đó:

“Anh ấy không ăn cơm mềm, nhà em không có đồ mềm cho anh ấy ăn.”

“Chị biết, chị chỉ nói đùa thôi. Tống Tầm Chu rất có thành ý, chị đã cố nghĩ xấu về cậu ấy, nhưng phương diện nào cậu ấy cũng tốt, khiến người ta không thể tìm được khuyết điểm gì. Ở phương diện nào đó, hai người phải nói là một sự kết hợp hoàn hảo, có thể chỉ em có thể chịu đựng được cậu ấy.”

Trong mắt An Lâm, Tống Tầm Chu quá yêu sạch sẽ và Tiết Quốc Thụ không yêu sạch sẽ cũng khiến người ta đau đầu khó thở.

Tề Ngọc Liên cũng nói tương tự, sau khi An Lâm và những người khác rời đi, cô ấy lập tức nói với chị gái mình:

“Không sai! Thanh niên An nghĩ giống em.”

“Em có muốn nhận thanh niên An làm chị mình không? Hai người có vẻ có rất nhiều điểm giống nhau.”

Tề Ngọc Trân chỉ là một người bình thường, tương đối thích sạch sẽ, khi em gái và thanh niên An nói như vậy, cô có phần mất tự tin.

Liệu có thể thực sự sống hoà bình sau hôn nhân?

“Không muốn, từ chối.”

Tề Ngọc Liên đi nghịch radio.

Tề Ngọc Trân không muốn suy nghĩ về chuyện sau này, tiếp tục nghiên cứu chiếc máy may.

Sau khi mân mê chiếc radio hơn mười phút, Tề Ngọc Liên giấu chiếc radio vào trong tủ, ngồi cạnh chị gái:

“Chị ơi, nếu thanh niên An là nam và cô ấy muốn cưới chị, em chắc chắn em sẽ là người đầu tiên phản đối cuộc hôn nhân này, thanh niên An thật đáng sợ, vào nhà nhất định sẽ khiến nhà gà bay chó sủa, gà chó không yên, chúng ta không cần loại đàn ông như vậy.”

“Có phải chị chấp nhận Tầm Chu chỉ vì anh ấy thích chị không?”

Tề Ngọc Trân không thể không hỏi em gái mình.

Gần đây nghe được rất nhiều chuyện, cô có chút bối rối, không phải họ thích nhau sao?

Tại sao em gái cô lại nói cô thành không bắt bẻ?

Cô không nóng nảy không có nghĩa là cô không kén chọn, không phải ai cũng được cô coi trọng.

Tề Ngọc Liên hiểu rõ:

“Thì ra chị cũng thích anh rể, nhưng trước đó chị không thể hiện ra ngoài, chị chỉ giấu ở trong lòng, không ngờ đối phương lại nói ra trước.”

“Có ấn tượng tốt nhưng không nghĩ đến việc kết hôn. Gia đình chúng ta cũng không nghèo đến mức không có ăn, cho nên chị tìm đối tượng kết hôn có thể tìm người chị có ấn tượng tốt, nếu gia cảnh nghèo không phải anh rể em là sự lựa chọn tốt hơn sao? Dù sao thì anh ấy vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.”

Đã nhận giấy chứng nhận kết hôn, bây giờ Tống Tầm Chu thực sự là anh rể của các em trai em gái.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 22



“Chị có mắt nhìn rất tốt, bây giờ không còn gì để nói, nhưng cái gì cũng hâm mộ chị.”

Chị của cô ấy rất tốt, nhưng có một số người không thích chị nên trù chị phải sống khổ.

Khi tin Phương Cường muốn cưới chị mình, có người cười nhạo chị và bảo chị kết hôn đi, Phương Cường chắc chắn sẽ không đánh chị.

Tề Ngọc Liên nghe vậy nổi giận ngay tại chỗ, tỏ vẻ ai dám nói bậy nữa thì sẽ bảo mẹ cho họ vài cái bạt tai.

Mẹ không nỡ đánh chị, nhưng mẹ sẽ nỡ đánh mấy người mồm thối này!

Khi mẹ đã đánh mệt thì để hai anh trai và cô ấy đánh.

Đám người nói nhảm này nằm mơ mà nghĩ tránh được đòn đánh của mẹ và các anh trai!

Tề Ngọc Trân ở bên cạnh em gái cũng không ngăn cản, để em gái càng nói càng hăng say.

Nói đến cuối, mẹ và các em trai đã trở thành người vô địch thiên hạ.

May là mẹ và em trai không có ở đây, nếu nghe em gái nói thì sẽ dạy dỗ em gái vài câu.

Nào có ai khoác lác như vậy.

“Có nên chuyển máy may sang phòng trống không? Sau này có thể người thân sẽ đến nhà chúng ta mượn máy may.”

Tề Ngọc Trân không có ý định đặt máy may vào phòng của vợ chồng cô, không cần nghĩ cũng biết chồng cô sẽ để ý người khác vào phòng mình, vì vậy nên đặt máy may ở phòng khác sẽ tốt hơn.

Tề Ngọc Liên: “Không cần phải chuyển đi, dù sao nhà chúng ta cũng có chìa khóa riêng, ai muốn dùng thì đều phải gặp chúng ta hoặc mẹ lấy chìa khóa để mở, không thể lén lấy đâu, người thân mượn thì được, em không thấy phiền, nhưng em sẽ tận mắt nhìn họ sử dụng nó, dùng lung tung em sẽ nói.”

Cô ấy không biết dùng máy may nhưng cô ấy biết dùng mắt mình, ai cũng đừng hòng làm hỏng máy may ngay trước mặt cô ấy.

“Nếu trong phòng có quá nhiều người, chị cảm thấy phiền thì hãy chuyển máy may sang phòng trống.”

“Ừm!”



Một ngày trước tiệc mừng cưới, Tề Đào Thanh và Tề Đào Thanh giúp anh rể chuyển hành lý về nhà.

Tống Tầm Chu không từ chối sự giúp đỡ của các em trai, anh dừng ở cửa, các em trai giúp anh chuyển hành lý vào phòng.

Một chuyến là đã dọn được phần lớn đồ đạc, phần còn lại sẽ được chuyển vào ngày mai.

Bởi vì Tống Tầm Chu không có người nhà trong đại đội, cho nên sẽ không đón dâu

theo tục lệ, ngày mai chuyển ra khỏi ký túc xá anh sẽ trưc tiếp đến nhà họ Tề ở, không về ký túc xá thanh niên nữa.

Hai anh em chuyển hành lý lên phòng, các em trai hỏi chị gái có muốn sắp xếp hành lý của anh rể không.

“Không cần, cứ để đó đi, cũng không biết trong hành lý của anh ấy có những thứ quan trọng gì, nếu không cẩn thận làm mất thì sẽ không tốt. Đợi anh ấy vào thì anh ấy sẽ tự sắp xếp.”

Tuy rằng không cần quá trình đi đón dâu, nhưng phong tục không gặp nhau một ngày trước ngày cưới vẫn không thay đổi.

Hai đứa em cũng không tiếp tục kiên trì mà đi vào nhà chính, lúc này trong nhà có rất nhiều đồ ăn.

Khi Tề Ngọc Liên tan học về nhà, cô ấy lập tức chạy đến phòng chính, lấy một ít đồ ăn vặt và nói chị gái rằng ngày mai cô ấy không muốn ngồi cùng bàn với thầy giáo Sầm.

Ngày mai không không đi học đối với Tề Ngọc Liên là một tin tốt.

Năm thanh niên được mời đến dự tiệc cưới, đối với cô ấy là một tin xấu.

Ai có thể bình tĩnh ngồi cùng bàn ăn cơm với chủ nhiệm?

Khi chủ nhiệm lớp xuất hiện ở bàn ăn, tâm trạng vui vẻ giảm đi gần một nửa.

“Yên tâm đi, em ngồi bàn dành cho trẻ em.”

Tề Ngọc Liên rất vui khi được ngồi bàn trẻ em thay vì phải ăn cùng bàn với thầy giáo.

“Haiz, sao chúng ta lại mời toàn thanh niên thế? Có thể thầy giáo Sầm không cho tiền mừng, có thể sẽ ăn uống miễn phí.”

“Bởi vì anh rể của em cũng là thanh niên, trong ký túc xá thanh niên có năm người, nên chúng miễn cưỡng coi họ là người nhà của anh rể em.”

“Đừng bao giờ có suy nghĩ này. Chị xem họ là người nhà của anh rể, chỉ là suy nghĩ của chị, anh rể cũng không coi họ như người nhà. Chẳng phải ký túc xá dành cho thanh niên có tiếng là không bằng mặt, cũng không bằng lòng à?”

Sao cô không biết cơ chứ, chính ba mẹ cô muốn mời bốn thanh niên, cô có thể hiểu dụng ý ba mẹ:

“Được rồi, chị sẽ không có suy nghĩ như vậy nữa, chị đối xử với anh rể như một thành viên trong gia đình.”

“Lúc này mới đúng.”



Vào ngày tổ chức tiệc cưới, Tống Tầm Chu đẩy xe đạp đi vào, phía trước xe đạp gắn bông hoa lớn màu đỏ.

Anh không đến một mình, theo sau là mấy thanh niên và gia đình Phi Phi.

Đôi vợ chồng mới cưới tự giác thực hiện quy trình, sau khi hoàn thành quy trình đơn giản, họ sẽ đến căn phòng sau này sẽ ở.

Tống Tầm Chu không có bạn bè thân thiết, số người đi cùng anh đều ở trong nhà chính hoặc trong sân, không ai muốn vào phòng của họ.

Điều này giúp cặp đôi tránh được không ít phiền toái.

Hôm nay cả hai vợ chồng đều mặc quần áo mới, nhìn vào bông hoa nhỏ màu đỏ trên ngực là biết họ là nhân vật chính trong đám cưới hôm nay.

Tiến vào phòng, chỉ có hai người, Tề Ngọc Trân nhìn hành lý Tống Tầm Chu chuyển đến ngày hôm qua:

“Hôm nay có lẽ không có nhiều thời gian để sắp xếp, ngày mai em sẽ giúp anh sắp xếp.”

“Tối nay anh sẽ sắp xếp quần áo mùa hè trước, việc này em không cần giúp, anh sẽ làm xong nhanh thôi.”

Tề Ngọc Trân không có ý kiến gì:

“Chiếu trên giường là chiếu mới, đã được giặt sạch, chưa có ai nằm lên, nếu không quen có thể đổi sang loại mà anh mang theo cũng được, nếu anh không quen có em ở cùng thì tối em sẽ sang ở với em gái, sau khi anh quen rồi sẽ quay lại đây.”

“Về phần chiếu, anh cũng không phải người khó tính như vậy. Về phần em, nếu anh để ý thì anh đã không cưới em … Ngọc Trân, sau này không cần như vậy, em hãy đối xử với anh như một thành viên trong gia đình.”

“Chính là vì em coi anh như người nhà nên mới mong anh có thể sống thoải mái. Nếu em có tật xấu gì mà anh không thể chấp nhận, đừng quá lo lắng, cứ nói thẳng với em, anh nói em mới có thể sửa.”

Tống Tầm Chu: “Không biết em cần thay đổi gì, trong miệng người ta em là người rất tốt, thực tế khi sau khi tiếp xúc với em thì anh cũng cảm thấy em là một người rất tốt.

Vốn dĩ ở trong lòng anh em đã được điểm tối đa rồi, cộng điểm vấn đề chiếu và trừ điểm muốn ngủ riêng phòng, hai cái triệt tiêu nhau nên tiếp tục đạt điểm tối đa.”

Tề Ngọc Trân nghe anh nói mà buồn cười, mẹ đang gọi họ ở ngoài nên hai vợ chồng ra ngoài trước.

Sau khi ra ngoài, Tống Tầm Chu tiện tay đóng cửa phòng lại, ánh mắt nhìn ổ khóa một lúc.

Tiệc cưới hôm nay giống tiệc cơ động, khách được mời có thể đến ăn trong khoảng thời gian từ mười một giờ đến hai giờ chiều,

quan trọng thời gian.

Nói như vậy nhưng hầu hết khách đều đến trước mười một giờ.

Cả gia đình, kể cả cặp vợ chồng mới cưới đều bận rộn chiêu đãi khách.

Đến gần một giờ rưỡi chiều khách mới thưa dần.

Vào ngày cưới của chị gái, Tề Ngọc Liên không thể ngồi ăn thoải mái ở bàn dành cho trẻ em, cô ấy đi theo người nhà bận việc gần như cả ngày, bắt đầu ăn trưa lúc một giờ rưỡi.

Cô ấy ăn cơm nóng hổi, đò ăn mới nấu xong chứ không phải đồ ăn thừa của khách.

Muốn ăn đồ thừa cũng không được, hôm nay mỗi vị khách trong bàn đều ăn sạch sẽ đồ ăn của bàn mình.

Có đồ ăn thừa cũng mang đi cho người thân, bạn bè.

Tề Ngọc Trân hỏi em gái có mời ba mẹ con Đường Nữu đến dự tiệc cưới không.

Cô em cố gắng nuốt đồ ăn trong miệng, thấy cô ấy nóng lòng vừa muốn ăn vừa muốn trả lời câu hỏi, Tề Ngọc Trân vội vàng bảo cô ấy ăn từ từ, không vội.

Tề Ngọc Liên nuốt đồ ăn xuống, trả lời chị gái:

“Bà Liễu ăn xong mới đi, lúc em đến mời họ, ba mẹ con cũng đang ở nhà, chắc chắn Đường Nữu đã nghe thấy.”

Đại Thu còn đợi

để hỏi cô ấy nhiều chuyện.

Tề Ngọc Trân có chút lo lắng:

“Chị nhìn thấy bà Liễu, nhưng khách quá nhiều, khi sắp xếp chỗ ngồi cho bà ấy xong thì chưa kịp hỏi Đường Nữu và hai đứa trẻ ở đâu.”

Không biết chuyện gì đã xảy ra với họ.

“Ngọc Trân, em ăn trước đi.”

Tống Tầm Chu đưa một bát cơm, anh cũng bắt đầu ăn cơm.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 23



Sau khi dùng bữa, Tề Ngọc Trân cảm ơn anh và nhờ em gái đến nhà bà Liễu nhìn xem.

Tề Ngọc Liên đồng ý ngay lập tức, cô ấy sẵn sàng chạy việc vặt hơn là dọn dẹp bát đĩa ở nhà.

Cả cô ấy và các anh đều không nhớ đã rửa bao nhiêu cái bát rồi.

Hai chị em vừa nói xong thì Đường Nữu dẫn hai con gái tới.

Khách mới ra về nhiều, trong sân cũng không có nhiều khách, Tề Ngọc Trân chợt hiểu tại sao Đường Nữu lại đến muộn như vậy.

Cô đứng dậy sắp xếp chỗ ngồi cho gia đình ba người Đường Nữu, sau đó đi vào bếp bưng thức ăn lên.

Khi cô vào bếp, Tống Tầm Chu đặt đũa xuống, theo cô vào trong, một người bưng thức ăn, một người bưng cơm.

“Nếu cơm không đủ thì có thể vào bếp lấy. Trong bếp vẫn còn đồ ăn.”

Tề Ngọc Trân nói với ba mẹ con Đường Nữu.

Nếu mời Đường Nữu thì Đường Nữu là khách của gia đình cô, nên cô phải tiếp đãi khách thật tốt.

“Đường Nữu, chị đến muộn một chút thì em đã không cần rửa bát, chị em bảo em đi kêu ba mẹ con chị tới ăn cơm.”

Tề Ngọc Liên vẫn có chút tiếc nuối.

Tề Ngọc Trân trả lời em gái:

“Em đi về vẫn phải rửa bát, cũng không có gì khác biệt lắm.”

Hai chị em vừa kẻ xướng người hoạ giảm bớt không khí để Đường Nữu không quá xấu hổ.

Đường Nữu đưa cho Tề Ngọc Trân một bao lì xì, thuận tiện giải thích:

“Tôi muốn đợi mọi người ăn no rồi lại đây ăn chút đồ thừa.”

Tề Ngọc Trân nhận bao lì xì màu đỏ, nhưng không lập tức mở ra nhìn:

“Nào có ai để khách ăn đồ ăn thừa. Đồ ăn này đều là mới nấu, nhanh chóng lấp đầy bụng đi, lúc này chắc đói lắm rồi.”

Vì hôm nay có tiệc cưới nên tất cả khách mời tới tiệc đều bỏ bữa sáng và chờ bữa trưa, cô đoán nhà Đường Nữu cũng vậy.

Đại Thu và Nhị Thu hiện đã đổi thành họ Đường, Đại Thu đã bảy tuổi, nghe nói nửa năm sau sẽ vào lớp một tiểu học, Nhị Thu năm tuổi, hai đứa trẻ đều rất háu ăn, chúng bị đói gần như cả ngày, khi được mẹ bảo ăn thì chúng rất ngon lành.

Đại Thu bảy tuổi đã biết một số chuyện.

Mẹ cô bé đưa hai chị em đến gần đó đợi hơn nửa tiếng, cô bé có thể nhìn thấy người ra vào trong sân nhà chị Tề Trân, rất náo nhiệt, sợ vào muộn một chút thì không có cơm ăn.

Mẹ thấy sự lo lắng của cô bé và chỉ nói chờ một chút, chờ một chút.

Ở nhà đã bắt đầu đợi, bụng nhỏ của cô bé đang cồn cào vì đói.

Cuối cùng cũng được vào sân, không ngờ lại có nhiều đồ ăn nóng hổi đến thế!

Tháng sáu thời tiết đã oi bức nhưng hai bạn nhỏ không ngại nóng, trán lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ, vẫn ăn uống vui vẻ.

Nhà Đường Nữu đến ăn lúc đã vãn người, ba mẹ con ăn xong thì rời đi, Tề Ngọc Trân đưa cho họ một ít thức ăn thừa và năm phần kẹo cưới.

Những vị khách đến hôm nay, cả người lớn và trẻ em đều nhận được một phần kẹo cưới, trong đó có năm viên kẹo và một quả trứng gà đỏ.

Sau khi ba mẹ con rời đi, cả nhà bắt đầu dọn dẹp và trả lại bàn, ghế, bát đĩa và đũa.

Số cơm ăn trong tiệc cưới đủ nuôi cả nhà trong nửa năm.

Dì của Tề Ngọc Trân, cũng là mẹ chồng của Phí Phi Phi, cho biết đây là lần đầu tiên bà ấy ăn no như vậy trong năm nay, dì của cô vốn là những người háu ăn và ăn rất giỏi nên khi nói rằng đã no thì có thể tưởng tượng hôm nay dùng bao nhiêu gạo.

Trước tiệc cưới, ba mẹ biết lương thực dự trữ trong nhà không đủ cho tiệc cưới nên đã lén tìm đến vài người quen để mua lương thực.

Lương thực mà họ mua không cần phiếu thực phẩm, chỉ cần đưa tiền.

Trong tiệc cưới, lương thực mua về không đủ ăn, phải dùng một phần nhỏ đồ ăn dự trữ ở nhà.

Trứng và đồ ăn cũng tương tự.

Nhà họ Tề vốn quen khiêm tốn nay nổi bật hơn chút vì ngày cưới của con gái họ.

Kết quả nổi bật chính là một ngày bận rộn khiến mọi người đều kiệt sức.

Trời đã tối, hôm nay ở nhà g ai muốn ăn tối vì ăn trưa no nê, trực tiếp đi thẳng lên giường.

“Đây là phòng tắm, bình thường sẽ mở cửa, khi cửa đóng nghĩa là bên trong có người đang tắm.”

Tề Ngọc Trân nói rồi kéo Tống Tầm Chu vào:

“Lu nước nhỏ này dùng để đựng nước sạch, trước khi tắm có thể đổ đầy nước vào lu, bình thường là đủ để dùng rồi.

Lu chứa nước được vệ sinh sạch sẽ hàng ngày, nếu cảm thấy chưa sạch có thể chà lại.

Nước sẽ chảy thẳng xuống đất, mặt đất không bằng phẳng để nước sẽ chảy thẳng ra ngoài.”

Tề Ngọc Trân giới thiệu Tống Tầm Chu phòng tắm ở nhà.

Phòng tắm có sàn hơi dốc để thoát nước, cửa không có ngưỡng cửa, trống không, nước chảy thẳng ra ngoài.

Tống Tầm Chu chủ động đi lấy nước, lu nước đã đầy, Tề Ngọc Trân muốn nói:

“Nếu nước trong lu không đủ thì gõ cửa, em sẽ đổ đầy cho anh.”

“Được.”

Tống Tầm Chu bưng chậu rửa mặt và một giỏ đựng quần áo sạch đi vào.

Trước khi cửa đóng lại, cô còn lời muốn nói:

“Anh sợ lạnh không? Nước giếng hơi lạnh... Hay là em mang cho anh một chậu nước nóng.”

Mùa hè ba và các em trai tắm thì không cần nước nóng, mẹ con cô và em gái khi tắm phải có một chậu nước nóng, họ không thể chịu được nhiệt độ của nước giếng không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.

“Không cần.”

“Anh đi tắm đi, em không lải nhải nữa.”

Không đợi Tống Tầm Chu trả lời, Tề Ngọc Trân đã đi ra ngoài, thuận tay đóng cánh cửa sau lưng lại.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, cô đi tìm em gái, giục em gái lát nữa tắm cùng nhau.

Trước kia hai chị em luôn tắm cùng nhau, cô lớn hơn em bảy tuổi, có thể nói là do cô nuôi lớn, hai chị em chà lưng nhau và xối nước cho nhau.

Tề Ngọc Liên đã nằm trên giường, khi chị gái giục cô ấy đi tắm thì trực tiếp nói hôm nay sẽ không tắm.

“Hôm qua em nói không tắm, chị không giục em, hôm nay nhất định phải tắm, ngày mai còn phải đến lớp, không sợ các bạn cùng lớp ngửi thấy mùi mồ hôi của em sao?”

“Vậy em sẽ tắm cuối.”

“Được rồi, đến lúc đó để mẹ giục em đi tắm.”

Tề Ngọc Trân nói xong rồi rời đi.

Nếu là mẹ thì cô ấy sẽ đau tai, Tề Ngọc Liên gian nan đứng dậy đi tìm quần áo sạch, đi đến cửa thì thấy chị gái mình ở trong sân, bảo lúc nào cô tắm thì kêu cô ấy.

Sau khi nói với chị gái, cô ấy lại nằm xuống.

Mười phút sau Tống Tầm Chu mang theo một thân mát lạnh sảng khoái đi ra từ phòng tắm.

“Chờ em tắm xong thì em đưa quần áo bẩn cho anh để anh giặt.”

Tống Tầm Chu chủ động lấy nước, đổ đầy hơn một nửa lu nước rỗng.

Tề Ngọc Trân: “Ừm, anh về phòng trước đi, tắm xong thì em bảo anh.”

Cô không ngại để anh giặt quần áo của cô, cô tin rằng anh giặt quần áo kỹ hơn cô rất nhiều.

Khi anh rể về phòng, Tề Ngọc Liên mang một chậu nước nóng từ trong bếp ra, đổ nước nóng vào lu nước.

Sau khi đóng cửa phòng tắm lại, cô ấy thì thầm với chị gái.

Sau khi anh rể tôi chuyển đến, cô ấy chỉ có thể thì thầm những lời muốn nói khi đang tắm.

“Chị, mấy ngày tới chị có tắm chung với anh rể không?”

“Không, ba mẹ cũng chưa bao giờ tắm chung. Không phải kết hôn tức là tắm chung. Chị em chúng ta tắm cùng nhau không chỉ tiện lợi mà còn tiết kiệm thời gian.”

Hiện tại, họ chưa gặp phải tình trạng hạn hán hay thiếu nước ở địa phương của mình, điều họ cầu nguyện hàng ngày là trời đừng mưa và mùa màng không bị ngập lụt.

Chỉ cần không thiếu nước, khi tắm cũng không cần lo lãng phí nước, cô và em gái đã quen với việc cùng nhau tắm rửa.

Trước khi em gái ba tuổi, mẹ sẽ mang hai chị em để ba người tắm chung, về sau mẹ bận rộn, cô là người chăm sóc em gái và giúp em tắm rửa.

Tắm cho em gái không thành vấn đề.

Tề Ngọc Liên coi đó là điều đương nhiên:

“Đúng vậy, vợ chồng cũng không nên thấy hết của nhau.”

“Con nhóc này, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ sớm đi, cả ngày còn chưa đủ mệt à?”

“Mệt chết rồi.”

Cô ấy đột nhiên không còn sức để nói, phải tắm rửa mới có thể lấy lại sức.

Khi cô chuẩn bị tắm xong, Tề Ngọc Liên bảo chị đừng căng thẳng quá.

Nếu căng thẳng quá không ngủ được thì bảo anh rể ngủ dưới đất ở gian ngoài.

Chờ một lúc sau khi không còn lo lắng nữa thì bảo anh rể về phòng ngủ.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 24



“Lại trêu chị.”

Tề Ngọc Trân bất đắc dĩ.

Sau khi Tống Tầm Chu chuyển đến, quần áo của đôi vợ chồng trẻ được chia ra giặt.

Tề Ngọc Trân và mẹ cô đề cập đến vấn đề giặt quần áo, trước đây quần áo trong nhà đều được giặt chung, nếu sau khi kết hôn muốn tách ra thì mẹ cũng không có ý kiến.

Trong lúc chồng đang giặt quần áo thì cô ở bên cạnh lau tóc, khi tóc không còn nhỏ nước nữa, cô tạm thời mặc kệ tóc và dùng nước giặt quần áo để giặt giẻ lau nhà.

Giặt quần áo xong, chồng mới cưới tiến vào phòng, Tống Tầm Chu nói:

“Anh giúp em chải tóc, trước khi chải tóc thì dùng khăn khô lau tóc.”

“Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn. Thật ra anh rất thích quá trình này.”

Tống Tầm Chu lấy một chiếc khăn khô.

Tề Ngọc Trân đoán:

“Là quá trình chải mái tóc lộn xộn trở nên mượt mà gọn gàng?”

Cô dường như đã nhận ra chồng mình không chỉ thích sự sạch sẽ mà còn thích... sự gọn gàng?

Hôm nay anh đã sắp xếp một phần hành lý, thuận tiện “cải tạo” tủ quần áo trong phòng.

Vì trong tủ có quần áo của mình nên cô nhớ rõ trước khi “cải tạo” trông như thế nào.

Chồng cô không cải tạo cái tủ mà là sắp xếp lại hết quần áo bên trong.

Khi thấy cô đứng trước tủ quần áo, không biết phải phản như thế nào, anh hỏi cô có phải không quen không, anh có thể sắp xếp theo thói quen của cô.

Cô nhớ rõ mình đã nói:

“Anh nói thử sau này sao em có thể nhẫn tâm lấy quần áo ra? Em tuỳ tiện lấy một bộ như làm hỏng nó.”

Quần áo lớn nhỏ được sắp xếp gọn gàng, hài hòa đến mức cô không nỡ làm hỏng.

Nghe cô không ngại, anh trả lời:

“Không sao đâu, em có thể tùy tiện lấy, việc sắp xếp để anh. Nếu không tìm được bộ quần áo nào thì cho anh biết đặc điểm màu sắc để anh giúp em tìm.”

Tống Tầm Chu dùng khăn khô giúp cô lau tóc:

“Cũng gần giống như em nói, nhưng không tới mức lộn xộn. Anh giải thích với em trước là anh chỉ chải tóc cho em thôi, thậm chí còn chưa chải tóc cho em gái anh.”

Tề Ngọc Trân biết hoàn cảnh gia đình anh, anh là con trai cả trong nhà, có một em gái và một em trai.

“Mặc kệ anh có chải tóc cho người khác hay không, anh chải tóc cho em đã giúp em bớt được nhiều việc, sau này có thời gian thì anh cắt tóc giúp em đi.”

“Được.”

“Không cần cắt quá ngay ngắn, tốn thời gian lắm, chỉ cần cắt vài đường là đủ rồi.”

Nếu để ý kỹ sẽ thấy không chỉ quần áo mà cả vị trí của đồ đạc trong phòng cũng đã thay đổi, được sắp xếp ngăn nắp hơn.

“Em muốn anh cắt cho gọn gàng thì anh cũng không làm được. Tóc và quần áo không giống nhau.”

“Vậy là tốt rồi.”

Hai vợ chồng trò chuyện về nhiều chủ đề khác nhau, cuối cùng chín giờ nằm trên giường.

Đôi nam nữ yêu nhau được hai năm thậm chí còn chưa nắm tay nhau, đêm đầu tiên ngủ cùng nhau, không có sự giao tiếp sâu sắc cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng không phải Tề Ngọc Trân đề nghị, mà là Tống Tầm Chu đề nghị:

“Ngọc Trân, chúng ta vừa mới kết hôn, trước tiên từ từ tìm hiểu, chờ về sau quen thuộc thì... được không? “

“Được.”

Cô đoán ngoài việc không quen thuộc lẫn nhau nhau thì còn có một nguyên nhân khác.

Anh không muốn làm chuyện thân mật sau khi tắm, vì có thể sẽ phải đi tắm lần nữa.

May là cô tạm thời cũng không có suy nghĩ đó.

“Đêm nay nắm tay trước, em mệt thì rút tay ra.”

Tống Tầm Chu nắm tay cô.

Khoảng mười phút sau, Tề Ngọc Trân đặt tay còn lại lên mu bàn tay của Tống Tầm Chu, như thể cô đang dùng cả hai tay mình nắm lấy tay anh.

Giọng cô có vẻ buồn ngủ:

“Tầm Chu, em muốn đi ngủ.”

“Muốn ngủ không cần nói với anh, chỉ cần rút tay ra là được.”

“Không được, em phải nói cho anh biết mới có thể buông tay ra. Nếu không giống như em đang tức giận, em không có phớt lờ anh...”

Tề Ngọc Trân quá buồn ngủ, giọng dần dần nhỏ đi.

Tề Ngọc Trân, người sắp chìm vào giấc ngủ, đã bừng tỉnh trong vài phút vì hành động của Tống Tầm Chu.

Anh hôn lên má cô.

Tỉnh được vài phút, cô rối rắm.

Sau khi nhận ra mình có thể sẽ rối rắm không ngủ được, cô mới nói:

“Anh có thể để em hôn đáp lại anh được không?”

Tống Tầm Chu nghiêm túc hỏi cô:

“Có cần anh giúp không?”

“Ừm, em không thấy. Anh có thể đưa tay cho em không?”

Anh đưa tay ra, cô nắm lấy cổ tay anh, chậm rãi ngồi dậy, trong đêm tối cô không nhìn rõ được gì, chỉ có thể chậm rãi s* s**ng thông qua tay anh, tìm kiếm đại khái vị trí của khuôn mặt anh, cúi đầu và hôn một cách cẩn thận.

Vị trí của nụ hôn hơi lệch, hôn lên cằm.

Không sao cả, chỉ cần hôn là được, cuối cùng cô cũng không còn rối rắm nữa, nằm xuống ngủ.

...

Ngày hôm sau, khi Tề Ngọc Trân thức, phát hiện Tống Tầm Chu đã ngồi ở bên giường.

“Để anh giúp em tết tóc.”

Tống Tầm Chu thấy cô thức thì muốn giúp cô tết tóc.

“Anh đang cố gắng hay thực sự nguyện ý chải tóc và tết tóc cho em?”

“Coi như cả hai?”

Tề Ngọc Trân kiên trì muốn biết đáp án.

“Mau nói cho em biết, nếu anh không nói, em sẽ không để anh chải.”

“Anh tự nguyện làm điều đó. Trước kia khi quen em, khi nhìn thấy tóc của em, anh đã có suy nghĩ này. Tóc của em rất mượt, giúp em chải tóc có thể giúp anh giảm bớt căng thẳng.”

Chải tóc để giảm căng thẳng?

Tề Ngọc Trân không hiểu lý do cho lắm:

“Nếu là tự nguyện thì em yên tâm. Hôm nay sẽ tết tóc. Hai ngày sau, em sẽ chỉ cho anh cách buộc tóc cao. Chờ anh học xong thì em muốn kiểu tóc nào anh cũng làm cho em được.”

Cô nói xong tỏ vẻ muốn thay quần áo, Tống Tầm Chu liền quay lưng về phía cô.

Thay quần áo xong, cô ra khỏi giường, ngồi xuống chiếc ghế trước chân chồng.

Tống Tầm Chu: “Em nhất định phải dạy anh cho đến khi anh có thể học được cách buộc tóc. Đừng chỉ vì anh vụng về không học được mà không dạy anh nữa.”

“Tất nhiên rồi.”

Gia đình có thêm một người cũng không làm thay đổi nhịp sống của cả gia đình, vợ chồng Tề Hồng Quân và Viên Tú Thải cũng không cố ý hỏi xem con rể có quen với cuộc sống ở đây không.

Đã có thể sống trong ký túc xá thanh niên được hai năm, không có lý do nào mà không quen ở nhà họ.

Ăn sáng xong, ai đi học thì đi học, ai đi làm thì đi làm, cùng nhau ra ngoài.

Đi được nửa đường, cả nhà rẽ ra ba hướng, Tề Ngọc Liên phải đến trường cấp hai của xã, Tề Ngọc Trân đi làm với mẹ cô, còn Tống Tầm Chu đi làm với bố vợ và hai em vợ.

Tháng sáu được coi là mùa nông nhàn, trong thời gian nông nhàn thì công việc đồng áng không còn là nhiệm vụ chính nữa, đàn ông tất bật xây dựng cơ sở hạ tầng, đào kênh, làm đường, còn phụ nữ thì làm các công việc thủ công, dệt vải, chiếu rơm, thời gian rảnh thì làm hộp diêm.

Khi Tề Ngọc Trân rời đi cùng mẹ, cô cảm thấy có chút bất an, lo lắng mẹ sẽ hỏi thăm chuyện của cô và Tầm Chu.

Cũng may dọc đường đi mẹ không hỏi gì, cũng không có ý định hỏi, trên đường hai người chỉ nói chuyện đám cưới ngày hôm qua.

“Đường Nữu vẫn tốt bụng, lòng tốt của con không làm ơn mắc oán, đợi trưa nay Ngọc Liên ăn cơm xong về trường, bảo con bé tiện thể chạy một chuyến đến tặng ít đậu phụ khô cho nhà Đường Nữu.”

Hôm qua, bà Liễu và Đường Nữu đều đưa tiền mừng riêng, Đường Nữu đưa mười đồng, Tề Ngọc Trân trực tiếp đưa tiền cho mẹ cô nên bà ấy nhớ kỹ.

Như đã thống nhất từ trước, mẹ là người quản lý tiền mừng, mấy năm qua, tiền mừng đều là mẹ đưa cho các gia đình khác, lần này cuối cùng cũng đến lượt gia đình thu lại tiền.

Mẹ giữ tiền biếu để cô không phải bận tâm.

Tề Ngọc Trân không quan tâm đến tiền mừng, nhưng cô nhớ rõ Đường Nữu đã cho cô bao nhiêu.

Mười đồng không phải là một số tiền nhỏ, không biết Đường Nữu phải mất bao lâu mới tiết kiệm được số tiền đó, dù sao cô ấy là người duy nhất trong nhà có thể coi là có sức lao động nhất.

“Buổi trưa con sẽ nhắc nhở Ngọc Liên.”

Kết hôn không bao lâu, hiển nhiên Tề Ngọc Trân cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bình thường cô phải làm một số việc nhà, chỉ cần chồng không có việc gì thì anh sẽ chủ động đảm nhận.

Cơm trưa cũng do anh nấu.

Lúc nông nhàn, đàn ông cũng phải làm những công việc nặng nhọc, xong việc có thể được nghỉ nửa ngày.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 25



Nghỉ ngơi nửa ngày, Tống Tầm Chu về nhà sớm nấu cơm.

Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua anh phụ trách nấu ăn.

Những món anh muốn nấu không quá khó nhưng khi được anh nấu sẽ rất đẹp mắt.

Bữa trưa bao gồm ba mặn và một canh, dưa chuột chấm đường, cà tím xào, đậu que xào, canh cà chua trứng.

Cà tím và đậu que xào có màu sắc rất đẹp mắt, dưa chuột xếp ngay ngắn, anh dùng tiền mua đường, không keo kiệt nên rắc rất nhiều đường, sau khi đường hóa thành nước đường, dưa chuột trở nên vừa ngọt vừa mát miệng, canh cà chua trứng có màu trong, Tề Ngọc Trân đã từng nếm thử, hương vị vừa đủ, ngon.

Ngoại trừ cà tím, những loại rau khác đều được trồng trong vườn rau nhỏ ở nhà, không tốn mấy đồng mà được anh chế biến thành những món giống món đắt tiền.

Nếu ba năm không nấu cơm lần nào mà cũng làm được thành như vậy thì có nghĩa là trước kia ở nhà anh thường xuyên nấu ăn.

Thích nấu ăn?

Cô chưa từng nghe nói chồng mình xuất thân từ gia đình đầu bếp nên có lẽ anh kiên trì muốn nấu ăn là vì cảm thấy đồ mình nấu sạch sẽ.

Hai em trai cùng anh rể về nhà, tận mắt chứng kiến quá trình nấu nướng, lúc sau Tề Ngọc Trân mới về, khi cô về nhà mang theo mấy quả cà tím do Đường Nữu đưa.

Tề Ngọc Liên về trước khi ba mẹ về, nhìn cơm nước, cô ấy biết không phải do chị làm, nếu không có gì bất ngờ thì là anh rể nấu.

Cô ấy lặng lẽ hỏi chị mình, chị gái cho cô ấy câu trả lời khẳng định.

Tề Ngọc Liên: “Ba mẹ nhanh về đi. Nếu không về sớm thì đồ ăn sẽ đổi màu.”

Dù ba mẹ thường nói đợi không được thì có thể ăn trước nhưng các con vẫn cam chịu đợi ba mẹ về rồi mới ăn.

Tề Ngọc Trân: “Chỉ cần không để nguội là được. Thời tiết bây giờ nóng nên đồ ăn sẽ không dễ bị nguội.”

Tề Ngọc Liên: “Nếu mười phút nữa ba mẹ chưa về thì em sẽ ra ngoài tìm họ.”

Chưa đến mười phút, năm phút sau ba mẹ đã về.

Tề Hồng Quân và Viên Tú Thải cũng phát hiện ra rằng bữa trưa không giống thường ngày, Tề Hồng Quân không nói gì, Viên Tú Thải hỏi con rể có phải anh nấu bữa trưa không?

Tống Tầm Chu: “Mẹ, không phải mình con nấu, hôm nay con có thời gian nên cùng Ngọc Trân và các em trai làm bữa trưa.”

Tề Đào Minh thay mặt anh rể nói:

“Chúng con và chị không giúp được gì, anh rể là người rửa rau và nấu nướng.”

Anh rể tốt bụng quá, rõ ràng là tự làm nhưng vẫn nhường công cho người khác.

Tề Ngọc Trân: “Con giúp rửa cà tím. Cà tím là Đường Nữu đưa cho con, lần sau con cũng sẽ đưa một ít đồ ăn qua đó… Mọi người đều đói rồi, ăn cơm trước đi.”

Bữa trưa rất ngon miệng, thoáng cái đã ăn xong.

Sau bữa trưa, ba mẹ ra ngoài, Tống Tầm Chu muốn rửa bát, lần này Tề Ngọc Trân không cho anh làm mà bảo anh về phòng nghỉ ngơi.

“Anh phải tin tưởng em, em sẽ rửa bát sạch sẽ.”

“Không phải là anh không tin, chỉ là rửa bát thôi, anh làm được. Mấy ngày nay không phải ngày nào anh cũng rửa sao?”

Tề Ngọc Liên ngượng ngùng:

“Em và các anh trai sẽ rửa. Chị và anh rể nên đi nghỉ ngơi đi. Chúng em sẽ rửa sạch sẽ.”

Chị gái và anh rể giặt quần áo riêng nhưng không ăn riêng, ngoài việc giặt giũ, các con vẫn thay phiên nhau làm việc nhà, chỉ cần có thời gian thì anh rể sẽ chủ động rửa bát.

Cho dù anh rể có tự nguyện rửa bát, thích rửa bát thì cũng không thể để anh ngày nào cũng làm việc đó..

Cũng may họ đều có lương tâm, nếu là một nhà vô liêm sỉ, người như anh rể tôi bị tra tấn đến không còn hình người.

“Anh về phòng trước đi, lát nữa em có việc muốn thương lượng với anh.”

Tề Ngọc Trân tiễn Tống Tầm Chu đi.

Tống Tầm Chu đành phải rời đi trước, Tề Ngọc Trân ở trong bếp, không rửa bát, ngược lại nhìn chằm chằm các em đang rửa bát:

“Trước khi anh rể chuyển vào thì chị không cảm thấy gì. Sau khi anh rể chuyển đến, chị cảm thấy không thể chiều các em, vì nếu chị chiều các em thì về sau các em sẽ trở thành những người lười biếng.”

Hóa ra “cô” trông như thế này từ một góc độ khác.

Chồng cô có lẽ siêng năng hơn cô trước đây.

“Chị ơi, chị sắp xếp đi, xếp em rửa bát buổi tối. Buổi tối em không cần phải vội quay lại trường học.”

Tề Ngọc Liên không ý kiến, lát nữa cô ấy còn phải quay lại trường học, để cho các anh trai làm nốt việc.

Chị gái “thay đổi” là chuyện bình thường, cô ấy nghe lời chị, chị nói gì cũng đúng.

Hai đứa em trai cũng không có ý kiến gì, được lười biếng thì tốt, nhưng không thể lúc nào cũng lười biếng, bằng không không cần chị gái mà mẹ sẽ nói họ.

Tề Ngọc Trân: “Buổi chiều chị sẽ sắp xếp, sau bữa tối sẽ hỏi ý kiến các em.”

Nói xong, cô nhìn các em rửa bát, lau chùi nhà bếp sạch sẽ rồi mới về phòng thương lượng với chồng.

Khi cô bước vào phòng, Tống Tầm Chu đang ngồi ở bàn làm việc, lật sổ tay.

Anh có trí nhớ tốt nhưng có thói quen viết mọi thứ vào vở.

Những thói quen tốt của chồng khiến Tề Ngọc Trân, người vốn cho rằng cô có trí nhớ tốt, cảm thấy mình đã sống quá mơ hồ.

Trước khi thương lượng, cô có chuyện muốn nói với chồng.

Lúc cô đang định nói thì Tống Tầm Chu đã đóng cuốn sổ lại, nhìn cô.

Tề Ngọc Trân ngồi cạnh chồng:

“Đồ ăn anh nấu rất ngon, ba mẹ và các em của em đều cảm thấy ngon, chỉ là nhà mình không giỏi diễn đạt nên em đại diện tới khen anh.”

“Không phải em mới là người đáng được khen sao? Ngày thường cơ bản đều do em nấu cơm. Vất vả cho em rồi, đồ ăn em nấu cũng rất ngon.”

Hai vợ chồng khen ngợi nhau, Tề Ngọc Trân tiếp tục:

“Trước đây em không có cảm giác gì, nhưng hôm nay đột nhiên cảm thấy mình không thể quá nuông chiều các em. Về sau nếu chúng ta có con, em sẽ trở thành một người mẹ nghiêm khắc.

Ba mẹ luôn phải có người làm người xấu, tính ba quá tốt, chỉ có thể để mẹ làm người xấu.”

Trong mắt Tống Tầm Chu hiện lên một cảm xúc phức tạp khó phát hiện:

“Tính anh tốt quá sao? Có lẽ không cần vội chuyện con cái đâu, đợi có rồi tính.”

“Đừng nói chuyện tương lai, nói chuyện trước mắt đã. Chiều nay em định phân công thứ tự rửa bát, anh không thể rửa mãi được, em không nỡ.”

“Được rồi, có cần anh giúp không?”

“Không cần, đợi em sắp xếp xong thì anh xem có vấn đề gì không. Chúng ta sẽ thương lượng chuyện này trước, bảng phân công thì để sau.”

“Còn gì cần thương lượng nữa không? Anh tưởng em muốn bàn với anh chuyện rửa bát.”

“Không phải, còn có chuyện khác.”

Tề Ngọc Trân chưa nói ngay, Tống Tầm Chu nhìn thấy kim giây trên đồng hồ của mình quay gần hai vòng:

“Có phải anh có một thói quen nào đó mà em không thể chấp nhận, nhưng lại không thể trực tiếp nói ra sợ làm anh buồn?”

Ý thức được mình đã khiến chồng mất kiên nhẫn chờ đợi, Tề Ngọc Trân nhanh chóng phủ nhận:

“Không phải, em có chuyện phiền đến anh, khả năng sẽ khiến anh vất vả, cho nên em đang suy nghĩ có nên nói cho anh biết hay không.”

“Không biết còn chuyện gì khác có thể khiến anh vất vả. Chẳng phải em vừa cảm thấy anh mệt nên muốn xếp lại việc rửa bát sao?”

Tề Ngọc Trân không do dự nữa:

“Hy vọng anh có thể dạy em đọc sách viết chữ.”

Dừng lại hai giây, cô nói tiếp:

“Em không thông minh lắm, dạy em đọc và viết sẽ làm thầy Tống thấy bực bội… Làm việc đã mệt lắm rồi mà còn phải dạy học sinh ngốc, sẽ còn mệt hơn nữa.”

Tống Tầm Chu không lập tức đồng ý dạy cô đọc viết, mà hỏi cô trước.

“Chúng ta giao tiếp không có trở ngại gì, em biết rất nhiều thứ, hơn nữa em không đi học tiếp, tại sao lại muốn anh dạy em đọc sách viết chữ, em cảm thấy anh hiểu nhiều hơn em à?”

“Em chưa học cấp ba, chắc chắn anh hiểu nhiều hơn em, chuyện này không cần nghi ngờ, cho dù em có học cấp ba thì chưa chắc học giỏi hơn anh, có quá nhiều thứ cần học hỏi anh.

Anh không thích khoe khoang rằng mình có văn hoá, không có nghĩa là anh biết ít.

Quan trọng nhất chính là người nhà anh đều là thành phần trí thức, khi vào nhà máy cũng có thể trở thành chiến sĩ thi đua, đến đâu cũng nổi bật, sau này em cũng sẽ gặp họ, em không muốn trở nên rụt rè vì không có văn hoá.

Nhắc mới nhớ, anh đã học phương ngữ chỗ em, em cũng muốn học phương ngữ chỗ anh, em sợ học nhiều quá, tự tin gặp ba mẹ nhưng lại kẹt ở phương ngữ.”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 26



Cô đã hỏi chồng mình là ba mẹ anh làm gì trước khi bị đưa đến nhà máy cải tạo lao động.

Anh nói ba mẹ anh là nhà nghiên cứu, cô không biết nhà nghiên cứu nghiên cứu gì, chồng cô nói là nghiên cứu vật lý, nhưng cô không hiểu rõ lắm nên hỏi anh đã tốt nghiệp cấp ba chưa.

Tống Tầm Chu không nói chuyện ba mẹ anh từng du học và lấy bằng tiến sĩ ở nước ngoài.

Hệ thống giáo dục trong nước nhiều lần chưa kịp phát triển đã chết yểu, bay giờ ngay cả thi đại học cũng bị hủy bỏ, ba mẹ anh hiện đang làm việc trong nhà xưởng, họ cũng biết rằng không thể nói quá của họ cho người ngoài biết. Để mối hôn sự này được chắc chắn hơn, lá thư kèm theo tiền quà nói rằng họ đã được danh hiệu chiến sĩ thi đua trong nhà xưởng và tất cả đều mạnh khoẻ nên không phải lo lắng cho gia đình, yên tâm mà kết hôn.

Ba mẹ anh đặc biệt nhắc đến chiến sĩ thi đua, có lẽ là vì họ muốn làm cho gia đình nhà họ Tề, người có gia cảnh tốt, có ấn tượng tốt hơn về anh.

Vợ hỏi họ đã tốt nghiệp cấp ba chưa? Anh trả lời rằng họ đã tốt nghiệp đại học.

Tề Ngọc Trân không hiểu nghiên cứu nhưng biết đại học.

Ba mẹ chồng là sinh viên đại học!

Càng làm cô áp lực hơn.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô quyết định học hỏi chồng.

Cô không muốn bị ba mẹ chồng tương lai đối xử như một người có văn hoá thấp.

Nghe lời vợ nói, Tống Tầm Chu xúc động:

“Ngọc Trân, em có thể đứng lên được không?”

Hai vợ chồng ngồi trên băng ghế, Tề Ngọc Trân nghĩ anh muốn di chuyển băng ghế, nên cô đứng dậy và đứng sát vào gần bàn để anh có đủ không gian để di chuyển băng ghế.

Tống Tầm Chu dời chiếc ghế ra xa, bảo cô quay lại đối mặt với anh.

Tề Ngọc Trân quay lại đối mặt với anh, cô vừa định hỏi có chuyện gì thì chồng cô đã cúi xuống ôm cô.

Chồng còn áp mặt vào cổ cô.

Tay Tề Ngọc Trân giật giật, không biết đặt vào đâu, cuối cùng cô ôm lấy lưng chồng:

“Sao vậy?”

“Cảm ơn.”

Tống Tầm Chu buột miệng nói.

Tề Ngọc Trân đại khái có thể hiểu tại sao anh lại cảm ơn:

“Nếu bây giờ anh nói cảm ơn, đến lúc đó lại thấy đau đầu, cho nên khi nào anh rảnh rỗi và tâm tình bình thản thì dạy em, em sẽ quan sát trạng thái của thầy Tống, thấy trạng thái của thầy Tống không tốt thì em sẽ không để thầy Tống dạy em.”

Việc học tập xếp sau sức khoẻ.

Cô muốn học hỏi thêm kiến thức nhưng càng mong anh được khỏe mạnh.

Khi anh nói cảm ơn, hẳn là cảm ơn cô có lòng muốn học tập để hướng về phía trước.

Mắt Tống Tầm Chu cười khẽ, nói:

“Làm thầy của em thật sự rất vất vả.”

“Đúng vậy, cho nên em đang do dự, không biết có nên mở miệng hay không.”

Tề Ngọc Trân thật sự thấy buồn rầu.

Trong mắt cô, lời nói đùa của chồng không phải lời nói đùa.

Đương nhiên làm thầy giáo của cô sẽ vất vả, điều này không phải nói đùa.

Bởi vì cô không sợ thầy giáo.

Lúc đi học, có thắc mắc gì thì hỏi thầy, không giấu trong lòng, thầy giáo hơi sợ gặp cô.

“Thành tích học tập cấp hai của em thế nào?”

Tống Tầm Chu cảm thấy đã quyết định dạy vợ đọc sách viết chữ thì cần phải hiểu những điều cơ bản về cô.

Tề Ngọc Trân: “Không tốt lắm. Dù sao thì trình độ giáo dục của chúng em cũng có hạn và không bằng các thành phố lớn, thậm chí còn không nói được tiếng phổ thông.”

“Cho nên em là người đứng đầu lớp à?”

Cô không trả lời thẳng nên anh đã mạnh dạn đoán.

“Đúng, nhưng nếu học lớp của anh thì sẽ đứng từ dưới lên.”

Tống Tầm Chu: “Cần cù bù thông minh, huống chi em không hề ngốc. Nếu em trải qua quá trình trưởng thành và học tập như anh thì chưa chắc anh có thể vượt qua em.”

Anh không dám đặt quá nhiều lòng tin, cũng sẽ không đánh giá thấp Ngọc Trân.

“Lúc học cấp hai em không được thuận lợi lắm, trường học đóng cửa náo loạn mấy năm liền. Em chật vật học hết cấp hai. Nếu sau đó em kiên trì học hết cấp ba thì có lẽ em đã không phải làm phiền anh. Em nghĩ thành tích và biểu hiện ở trường của em chắc sẽ được thư giới thiệu của trường, vượt qua kỳ thi tuyển sinh cấp ba.”

Bây giờ học cấp ba cần phải thi và cũng cần có giấy giới thiệu của trường cấp hai. Học sinh cầm giấy giới thiệu đến cấp ba để thi đầu vào, còn về việc có tuyển sinh thì phải xem kế hoạch tuyển sinh của cấp ba.

Lúc đó, cô cảm thấy chỉ cần học hết cấp hai là đủ, đi lên thành phố mất hai tiếng đồng hồ, còn phải lo chỗ ở và ăn uống, không tiện nên cô dứt khoát chuyên tâm làm việc nhà nông.

Bây giờ hối hận thì đã quá muộn.

Tống Tầm Chu: “Bây giờ học thì vẫn kịp, dù sao anh vẫn luôn ở bên cạnh em. Em xem như này được không, anh

vào thành phố tìm sách giáo khoa cấp ba cho em, chờ anh hiểu rõ nội dung thì sẽ bắt đầu dạy em, có được không?”

“Hiểu rõ kiến thức của ba năm cấp ba?”

Cô không chắc mình nghe có đúng không.

Cô đoán chồng mình học rất giỏi, nhưng giỏi đến thế sao?

Nhưng cũng có thể, ba mẹ chồng đều là sinh viên đại học, có khi chồng cô đã đọc sách đại học khi đang học tiểu học rồi, huống chi anh đã học hết cấp ba, nội dung cấp ba đối với anh mà nói rất dễ.

“Ừm, sách giáo khoa mỗi nơi có chút khác nhau, nhưng nội dung chính thì gần như giống nhau. Anh đã học qua, chỉ cần đọc lại là có thể hiểu kỹ.”

“Học từng học kỳ, ngày thường chúng ta còn phải lao động, một tháng chỉ có ngày để học, anh sợ lúc em bận rộn nghĩ đến nội dung sách giáo khoa mà phân tâm rồi không cẩn thận bị thương, học một học kỳ trước, sau đó anh căn cứ vào tình hình của em mà kế hoạch học tập.”

“Cũng được, làm như anh nói.”

...

Tống Tầm Chu là người thuộc phái hành động, anh chờ đến ngày nghỉ tiếp theo vào thành phố mua sách giáo khoa.

Anh đến trường cấp ba tốt nhất trong huyện để mua sách, sách giáo khoa hiện tại cơ bản là truyền từ khoá này sang khoá khác, sách mà học sinh lớp mười nhận được không phải là sách mới, Tống Tầm Chu muốn mua trọn bộ sách giáo khoa cấp ba, bỏ tiền ra mua nên nhà trường đặc biệt chọn những cuốn tương đối mới cho anh.

Trước khi mua sách, anh hỏi chủ nhiệm về bằng cấp.

Anh muốn biết hiện nay vợ mình đã thành niên thì có đường nào để lấy bằng cấp ba không.

Ví dụ mỗi học kỳ tới tham gia thi, đáp ứng các yêu cầu tốt nghiệp thì có thể có được bằng cấp cấp ba và giấy tốt nghiệp.

Dù tốn nhiều tiền cũng không sao, hai vợ chồng đều có thể chấp nhận được.

Hôm nay Tề Ngọc Trân đi cùng anh, trước đó chồng cô đã hỏi ý kiến của cô, nếu tham gia thi ba năm thì có thể có bằng cấp cấp ba thì cô có muốn tham gia hay không.

Tham gia kỳ thi cấp ba là chuyện khó đối với Tề Ngọc Trân, chồng cô không biết phạm vi kỳ thi, cô càng không biết, cô có thể đậu hay không là một vấn đề lớn.

Nhìn vẻ mặt mong đợi của chồng, cô đồng ý.

Cô muốn có kiến thức và bằng cấp ba.

Nếu phải bỏ ra nhiều tiền thì thôi vậy, nếu chủ nghiệm nói có thể bỏ tiền ra mua bằng thì cô sẽ kéo tay áo chồng, ngăn cản anh.

Bỏ tiền mua bằng rất dễ dẫn đến hiểu lầm, Tống Tầm Chu nói rõ rằng anh không muốn vợ ở lại thành phố phát triển, ba vợ anh là đội trưởng đội sản xuất, lấy bằng cấp ba để thuận lợi lao động và sản xuất.

Chủ nhiệm cũng không nghĩ nhiều, đưa ra câu trả lời cho họ.

Không thể.

Trường họ chỉ nhận học sinh thuộc khoá này, một trường cấp ba khác trong huyện cũng như vậy, không nhận học sinh thành niên không phải khoá này.

Nếu có tiền, có thể mua sách giáo khoa, không mua được bằng cấp cấp ba.

Không phải là không có cách nào khác, chủ nhiệm gợi ý họ có thể đi học một trường cấp ba kỹ thuật dạy nghề, những trường cấp ba này nhìn chung không quá khắt khe, còn học được kỹ thuật.

Bây giờ các trường cấp ba dạy nghề phổ biến hơn các trường cấp ba thông thường.

Tống Tầm Chu không nghe lời khuyên của chủ nhiệm mà nhất quyết mua sách giáo khoa về nhà học.

Đặt tất cả sách giáo khoa vào một bao tải và buộc chúng vào ghế sau xe đạp.

Sau khi ra khỏi trường, Tề Ngọc Trân khen ngợi sự cẩn thận của chồng.

Khi mua sách giáo khoa, anh còn mua “điểm kiến thức” và được tặng một danh sách các điểm kiến thức cần ghi nhớ.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 27



Tống Tầm Chu: “Học cấp ba là làm bài và ghi nhớ, ghi nhớ là không thể thiếu, em phải học thuộc, anh sẽ kiểm tra, nếu em nhớ được thì anh sẽ thưởng.”

“Có thưởng hay không không quan trọng, anh không phạt em là tốt rồi.”

Hai vợ trò chuyện, đến cửa hàng bách hóa.

Lý do hôm nay vào thành phố là để mua đồ đi mưa, mặc dù mẹ cảm thấy không cần thiết phải mua đồ đi mưa, trong nhà thứ gì cần có cũng có hết rồi nhưng vẫn không ngăn cản hai vợ chồng vào thành phố.

Tống Tầm Chu thực ra có phiếu đồ đi mưa, bao gồm ô che mưa, ủng đi mưa và áo mưa, ba mẹ anh biết xuống nông thôn sẽ thường xuyên bị mắc mưa nên cho anh mấy phiếu, nói là phổ biến toàn quốc. Anh mua ủng đi mưa, ô che mưa ở hợp tác mua bán không cần phiếu nhưng chất lượng rất tệ, vì lý do bảo hiểm nên anh vẫn mang theo phiếu dụng cụ đi mưa vào thành phố.

Mua đồ đi mưa ở bách hoá cần phiếu đồ đi mưa, dụng cụ che mưa chất lượng tốt thì cần phiếu, chất lượng bình thường và rẻ nhất thì không cần.

Tề Ngọc Trân quản lý tiền bạc của hai vợ chồng, cô muốn mua đồ chất lượng tốt, sau khi hỏi chồng muốn gì, cô bỏ qua đồ rẻ và chọn những món khá đắt tiền.

...

Về đến nhà thì đã bốn giờ chiều, ba mẹ không có ở nhà, nhưng em trai và em gái đều có ở nhà.

Nghe tiếng động, em gái Ngọc Liên bước ra, giả vờ thu lúa đang phơi ngoài sân.

Tề Ngọc Trân nhìn ra suy nghĩ của em gái mình:

“Ngọc Liên, lát nữa chị có việc tìm em.”

“À được rồi, em ở trong phòng, chị tìm em thì đến phòng em nhé.”

Trả lời em gái, Tề Ngọc Trân theo chồng về phòng, cô lấy đồ che mưa và kẹo trong bao tải ra, còn sách do chồng cô bảo quản.

Tống Tầm Chu lấy cuốn sách giáo khoa toán ra, trong đó có những câu danh ngôn cách mạng, đấu tranh giai cấp và những nội dung khác, anh lật qua vài trang đầu tiên, gấp sách lại rồi đi lấy quần áo sạch đi tắm.

Sau khi chồng đi tắm, Tề Ngọc Trân lấy ba viên kẹo đậu phộng và ba viên kẹo trái cây rồi đi tìm các em trai và em gái của cô, mỗi người hai viên kẹo.

Cô có chuyện muốn nói với em gái nên đưa cho em trai trước rồi mới đến em gái.

“Chị, có thể em… Không được.”

Tề Ngọc Liên ngậm kẹo đậu phộng trong miệng, âm thanh nói chuyện mơ hồ.

Tề Ngọc Trân hiểu: “Em không muốn thử sao? Thành tích học tập của em tốt hơn Đào Thanh Đào Minh. Hãy thử tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba đi. Nếu em thi đậu, ba mẹ chắc chắn sẽ cho em học, thi trượt cũng không ảnh hưởng, hơn nữa bây giờ trường học rất yên bình, em học ba năm thì nhẹ thêm được ba năm, sau khi tốt nghiệp cấp ba có nhiều lựa chọn hơn. Nhóm thanh niên là tình huống đặc biệt, nhưng nếu em có bằng cấp cấp ba, lại là người địa phương thì sẽ được nhiều lợi hơn thanh niên.”

Hôm nay cô vào thành phố, biết thân phận sinh viên mới ra trường của khoá này rất quan trọng, sau kỳ nghỉ hè, em gái cô sẽ học lớp chín, có thể thử một lần.

Nếu chỉ đi thi thì thi trượt cũng chẳng mất gì, nhưng nếu đậu thì ưu điểm sẽ nhiều hơn nhược điểm.

Tề Ngọc Liên dao động trước lời nói của chị mình, sau khi suy nghĩ lại nói:

“Chị, em muốn thi cấp ba, nhưng chị có thể không nói với ba mẹ, đợi đến khi em đỗ hẵng nói được không? Nếu thi không đậu thì coi như không có chuyện gì xảy ra.”

“Chuyện này không giấu được ba mẹ đâu, muốn vào cấp ba thì phải nhờ trường viết thư giới thiệu, khi viết giới thiệu thì phải thông báo cho ba mẹ, không giấu được, có giấy giới thiệu mới có thể tham gia kỳ thi.

Em bảo ba mẹ chuẩn bị tinh thần. Em vẫn đang là học sinh, không có khả năng kiếm tiền. Học cấp ba cần ba mẹ chu cấp tiền, ba mẹ cần chuẩn bị trước cho tương lai của em.

Đừng áp lực quá, ba mẹ chúng ta hiểu biết hơn hầu hết các bậc phụ huynh, họ sẽ không giận nếu em thi trượt.

Chị sẽ đi nói chuyện thi cấp ba, chị nói dễ hơn em nói rất nhiều, dù sao thì vốn dĩ đây là ý của chị, em chỉ cần thể hiện là nó rất khó, miễn cưỡng thử xem sao.”

“Cái này được, chị giúp em nói nhé.”

Hai chị em thương lượng cho đến khi mẹ về, nghe tiếng mẹ về, Tề Ngọc Trân rời phòng em gái.

“Bây giờ Tầm Chu đang tắm à?”

Viên Tú Thải nhỏ giọng hỏi con gái.

“Dạ vâng.”

“Các em của con không chịu học theo con, rảnh thì tắm sớm, cứ thích kéo dài, kéo đến trời tối thì không nên tắm lâu”

Viên Tú Thải thực sự không thích tật trì hoãn của các con, vẫn là con gái lớn và con rể lớn làm người bớt lo.

Tề Ngọc Trân đi thẳng vào vấn đề:

“Mẹ, con có chuyện muốn bàn với mẹ, về Ngọc Liên, con hy vọng con bé có thể vào cấp ba. Để vào cấp ba cần có thư giới thiệu của trường cấp hai, còn phải đến trường cấp ba để thi tuyển sinh.”

“Thành tích học tập của em gái con ở trường cấp hai có đủ tốt để nhà trường viết thư giới thiệu không?”

Viên Tú Thải không để ý nhiều đến thành tích của con gái.

Tề Ngọc Trân: “Ngọc Liên có thành tích tốt, chỉ là ngày thường không thích nói về thành tích.”

“Thế hả, nếu trường cấp hai viết thư giới thiệu thì để em gái con thi cấp ba đi, có thể thi đỗ là tốt nhất, sau này công việc sẽ dễ dàng hơn, dù sao cũng là người địa phương.”

Viên Tú Thải cũng nghĩ đến chuyện người địa phương.

Hai mẹ con cũng không hạ giọng khi nhắc đến việc học cấp ba Ngọc Liên, Tề Ngọc Liên đang trốn ở cửa phòng nghe thấy, chị gái nói xong liền theo vào bếp, cô ấy nán lại trong phòng vài phút, sau đó đi vào bếp.

Nhìn thấy em gái đi vào bếp, Tề Ngọc Trân nhường không gian cho mẹ và em gái nói chuyện nên rời đi trước.

Về đến phòng, Tề Ngọc Trân ôm toàn bộ đồ che mưa trong tay, lát nữa sẽ đưa cho mẹ.

Hai vợ chồng chỉ mua ủng đi mưa cho mình, cho ba mẹ ủng đi mưa, áo mưa.

Cỡ giày cô mua cho ba mẹ lớn hơn cỡ giày thật của họ một cỡ, như vậy sẽ không sợ bị chật.

“Phải đợi rồi mới đưa qua?”

Tống Tầm Chu tắm rửa xong về phòng.

Tề Ngọc Trân: “Đúng vậy, Ngọc Liên chắc đang nói chuyện với mẹ về việc học cấp ba. Lát nữa em sẽ qua phòng bếp.”

Cô biết điều khó khăn nhất để em gái đi học cấp ba chính là bản thân em gái, bản thân cô ấy nguyện ý đi học cấp ba thì chuyện khác không là vấn đề.

“Anh nghe thấy rồi, anh cảm thấy tính cách của em là do tư tưởng tiên tiến của ba mẹ em.”

Tống Tầm Chu nghe tiếng nói chuyện của hai mẹ con trong sân.

Tề Ngọc Trân: “Muốn đi học cấp ba cũng không phải chuyện xấu, chỉ cần không làm chuyện xấu, ba mẹ em sẽ không phản đối. Chắc cũng đủ rồi, em đi đưa áo mưa và ủng.”

Cô còn chưa tắm, lại có mùi mồ hôi nên không lại gần chồng mà đi đưa ủng và áo mưa trước.

Đến cửa bếp, Tề Ngọc Trân nghe em gái nói rằng cô ấy sẽ học cấp ba thật tốt, có thể báo hiếu cha mẹ.

Khi chị gái đến, Tề Ngọc Liên ngừng suy nghĩ về tương lai và muốn xem đôi ủng đi mưa và áo mưa mà chị đã mua cho ba mẹ.

Mẹ thử ngay tại chỗ, đôi ủng đi mưa vừa chân và áo mưa cũng vừa vặn với dáng người của mẹ.

Tề Ngọc Trân mua áo mưa nam và nữ, chiếc áo mưa nữ mà mẹ cô mặc dài đến bắp chân và rất hợp với ủng đi mưa.

“Mũ áo mưa có thể thu nhỏ lại, dây có thể điều chỉnh độ khít, buộc nút. Khi trời mưa gió, mũ sẽ không dễ bị thổi bay nên nhưng khó đội nón.”

Tề Ngọc Trân giới thiệu cho mẹ một số chi tiết nhỏ của áo mưa.

Mặc áo mưa và đội mũ, sợi dây trên mũ không thể buộc vào cằm.

Tề Ngọc Liên: “Mũ cói sẽ không có tác dụng gì trong ngày mưa lớn, không bằng dùng chiếc áo mưa này. Mẹ thử giơ tay lên xem tay áo mưa có thuận tiện cho việc nhấc tay không. Nếu nhấc tay thuận tiện thì mặc bên ngoài một lớp áo nữa, mưa muốn vào cũng khó. Khi mẹ không ra ngoài thì cho con mượn áo mưa nhé.”

Cô không mong có một chiếc của riêng mình, cô chỉ cần mượn của mẹ vài lần là được.

Mẹ đồng ý.

Tề Ngọc Trân không đả kích em gái, khi em gái đi ra ngoài thì mẹ cũng đi ra ngoài, khi em gái ở nhà thì mẹ vẫn ra ngoài.

Có quá ít cơ hội để mượn mặc, nhưng có thể thử mặc vào một ngày nắng không cần áo mưa.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 28



Đưa mẹ cô tất cả áo mưa và ủng đi mưa, Tề Ngọc Trân tranh thủ thời gian đi tắm.

Khi cô về phòng lấy quần áo sạch, chồng cô đang ngồi ở bàn làm việc, đọc và viết bút ký, trông rất tập trung, cô không làm phiền anh, lấy quần áo rồi rời đi.

Khi cô tắm xong, anh vẫn ngồi ở bàn đọc sách và ghi chép giống như lúc cô rời đi.

Cô lặng lẽ xếp quần áo bẩn của họ lại với nhau và chuẩn bị mang đi giặt.

“Tóc của em còn chưa khô, anh đi giặt quần áo, em lau tóc trước, giặt quần áo xong anh sẽ giúp em chải tóc.”

Lực chú ý của Tống Tầm Chu rời khỏi sách vở, chuẩn bị giặt quần áo.

Tề Ngọc Trân không từ chối, đưa giỏ đựng quần áo bẩn cho chồng rồi theo chồng ra ngoài.

Ngoài trời vẫn còn nắng nên khi phơi tóc dưới nắng thì tóc cô dễ khô hơn.

Hai người đi tắm rồi giặt quần áo, mới năm giờ chiều, trời vẫn còn sáng, chưa đến giờ ăn tối.

Tống Tầm Chu bảo Tề Ngọc Trân ngồi trước bàn làm việc nơi anh ngồi ban nãy, anh lấy khăn khô giúp cô lau tóc, lau khô rồi chải lại.

“Thầy giáo Tống, em có thể mở sách ra đọc nội dung không?”

Tề Ngọc Trân rảnh tay, ngồi một chỗ cũng nhàm chán, muốn mở sách ra đọc nội dung.

Tống Tầm Chu lấy ghế rồi ngồi phía sau cô:

“Em cứ xem đi, có chữ nào không hiểu thì hỏi anh, nếu không hiểu nội dung thì tạm thời đừng hỏi, chờ anh xem xong rồi dạy em.”

Tề Ngọc Trân bỏ qua nội dung toán học, nhìn vào nội dung quen thuộc với mình trước, những câu trích dẫn trên cô đã học thuộc lòng khi còn học cấp hai, hiện tại vẫn chưa quên.

Cô đọc sách nghiêm túc không kém gì Tống Tầm Chu.

Tề Ngọc Trân vẫn tập trung, cho đến khi em gái đứng trong sân gọi cô ra ăn tối mới hoàn hồn.

Tóc cô đã chải xong, chỉ cần buộc lại là được.

Sau khi buộc tóc xong, trước khi đi ăn Tề Ngọc Trân nói một câu:

“Ban nãy em đang xem trích dẫn, lúc trước em đã từng học thuộc lòng, bây giờ chưa quên mặt chữ, chữ trong toán thì em không nhớ hết, anh đừng nghĩ em không hỏi anh là vì em biết hết rồi, em không biết, em không biết thật.”

“Ngay cả khi em hỏi anh thì anh cũng không chưa chắc biết cách phát âm từ đó. Đừng nghĩ anh là người không gì là không biết. Vợ chồng chúng ta có thể học hỏi lẫn nhau.”

“Em thích cách nói học hỏi lẫn nhau.”

“Anh cũng thích cách nói này.”

Sau khi rời khỏi phòng, hai vợ chồng đã ngầm thỏa thuận là không nói nữa, chủ đề học tập thì để sau khi ăn tối về phòng sẽ nói sau.

...

Tề Ngọc Liên ở trong bếp, nhìn cửa bếp, trong lòng có chút lo lắng.

Không chỉ có cô ấy ở trong bếp, các em của cô đều ở trong bếp.

Họ đã ở trong bếp được nửa tiếng rồi.

Khoảng mười mấy phút sau, cuối cùng tiếng chiêng cũng vang lên.

Đánh chiêng phát ra âm thanh rất lớn, giọng của xã viên đánh chiêng cũng rất to, chỉ cần ở trong bếp là có thể nghe rõ nội dung.

Không thể nghe rõ nội dung thì cũng biết là gì.

Gặt gấp.

Thóc gieo mùa xuân vài ngày nữa là thu hoạch, công tác thoát nước cũng đã hoàn thành, tuy nhiên, hôm qua trời đầy mây đen, hôm nay gió thổi mưa lất phất.

Mưa nhỏ, gió nhẹ nhưng là một người nông dân dày dạn kinh nghiệm, linh cảm rằng bão sắp đến.

Với tư cách là đại đội trưởng, trong bữa trưa ba nói cho họ kế hoạch thu hoạch gấp.

Cơm nước xong, ba mẹ đi tìm một số cán bộ để họp khẩn cấp.

Vốn dĩ mọi người đều được nghỉ ngơi trước vụ thu hoạch, nam nữ không cần phải làm việc nặng nhọc, hồi phục sức khỏe và chuẩn bị cho vụ thu hoạch.

Cơn bão làm đảo lộn mọi kế hoạch, họp xong có người đánh chiêng thông báo mọi người ra đồng gặt gấp.

Nếu muộn thêm vài ngày, việc thu hoạch sẽ khó khăn hơn, lương thực lại càng tổn thất nhiều hơn, không còn thời gian để chần chừ, cần chạy đua với cơn bão.

Đài vẫn chưa thông báo bão sắp đến, cũng chưa có cảnh báo bão, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của mọi người.

“Ngọc Trân, Ngọc Liên ở nhà phải không?”

Tiếng chiêng vang lên không lâu, Tề Gia Lệ cầm sổ công tác đi tới cửa.

Chị ấy thống kê số người.

Tề Ngọc Trân gật đầu:

“Là Ngọc Liên.”

Ba nói nhà nào có người già, yếu, bệnh tật, tàn tật không có khả năng lao động thì ở nhà không ra ngoài, gia đình như họ, cả nhà có thể đi làm đồng thì chỉ cần một người phụ nữ ở nhà làm việc và nấu ăn.

Kế hoạch thay phiên nấu ăn mà đội đã sắp xếp cách đây không lâu đã bị hủy bỏ, người nhà ở nhà nấu ăn sẽ đưa cơm cho người thân làm đồng, đại đội không lo cơm nữa.

Tình huống của thanh niên là đặc thù, họ làm việc vẫn khá chậm chạp nên để họ làm theo tiết tấu riêng của mình là được.

Trong thời gian gặt gấp không có giờ nghỉ trưa, mọi người phải tranh thủ thời gian thu hoạch lúa.

Trong gia đình Tề Ngọc Trân, Tề Ngọc Liên đương nhiên là người được chọn để ở nhà.

Ngọc Liên sắp bước vào lớp chín, đã biết nấu cơm và giặt quần áo nên ở nhà là thích hợp nhất.

Tề Gia Lệ nhớ kỹ rồi đi nhà tiếp theo.

TềNgọc Liên đã biết cô ấy sẽ ở nhà, có chút lo lắng:

“Chị, không bằng em đi theo chị ra ruộng? Em có thể về nhà sớm nấu cơm.”

Em gái có ý tốt muốn tham gia gặt gấp, nhưng Tề Ngọc Trân không thể đồng ý:

“Không cần, chỉ ở nhà làm việc nhà thôi. Gặt gấp là một công việc rất mệt mỏi, ngoài trời có thể sẽ mưa to, một tiếng thôi em cũng không chịu nổi đâu, mệt đến mức không muốn làm việc nhà.

Đừng nghĩ đến việc đi gặt, chuyên tâm ở nhà nấu cơm và đun nước nóng, hai bình nước nóng của chị và anh rể đặt ở trong bếp, em phải nhớ kỹ đổ đầy nước nóng. “

Gặt gấp mệt, một mình làm việc nhà cũng mệt, em gái không thích hợp, mệt càng thêm mệt.

Tề Đào Thanh cũng đồng ý với chị gái:

“Em cứ ở nhà, từ nay mọi việc nấu nướng, giặt giũ, quần áo sẽ là của em, sẽ không dễ dàng gì đâu.”

Tề Ngọc Liên bị thuyết phục, cảm thấy có lý:

“Có cần em giặt quần áo của chị và anh rể không?”

Tống Tầm Chu, người ít nói nhất trong nhà, lắc đầu nói không cần, cô ấy giặt cho ba mẹ và hai anh trai là đủ, còn chị gái và anh rể thì tự giặt.

Tề Ngọc Trân:

“Vậy nhé, Tầm Chu, chúng ta về phòng chuẩn bị một chút, sắp đi rồi.”

“Ừm.”

Tề Ngọc Liên và hai anh trai của cô ấy cũng về phòng để chuẩn bị, hai anh trai lấy đồ che mưa, Tề Ngọc Liên quay lại phòng và viết ra những gì phải làm để không quên.

Trước khi mấy chị em ra ngoài, mẹ về đưa áo mưa cho con gái lớn.

Viên Tú Thải bảo con gái mặc, bà ấy không ra đồng, được phân công tuốt lúa, máy tuốt lúa không đặt ngoài trời mà đặt trong nhà nên bà ấy sẽ không bị mưa ướt.

Sau khi mua áo mưa và ủng đi mưa, mỗi khi trời mưa mẹ sẽ mặc áo mưa và ủng đi mưa ra ngoài, có thể thấy mẹ rất thích, ba ngày thường trời mưa không mặc nhưng hôm nay ba lại mang ra ngoài. Tề Ngọc Trân biết thời gian không còn nhiều nên cô không từ chối áo mưa:

“Mẹ phải cẩn thận khi sử dụng máy tuốt lúa.”

Máy tuốt lúa cần được vận hành bằng nhân lực nên có khả năng xảy ra thương tích.

Viên Tú Thải lo cho chồng nhất:

“Mọi người mới phải cẩn thận, ở ngoài ruộng phải để ý một chút, giúp mẹ để ý ba con, mẹ không yên tâm về ông ấy”.

Ba là người nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc, quả thực rất dễ làm quá, Tề Ngọc Trân đồng ý với mẹ.

Nói xong, năm người cùng nhau đi ra ngoài, để Tề Ngọc Liên ở nhà.

Tề Ngọc Liên không về phòng nằm vì ở nhà chỉ có một mình cô ấy, thay vào đó cô ấy đi làm việc nhà, dọn dẹp tất cả các phòng trong nhà trừ phòng của chị gái và anh rể.

Bên này Tề Ngọc Liên đang dọn dẹp nhà vệ sinh, những người ở ruộng đã bắt đầu làm việc.

Trong đội có máy tuốt lúa và quạt gió nhưng không có máy móc để thu hoạch nên việc thu hoạch phải dựa vào nhân lực.

...

Tuy nhiên, trời mưa lớn suốt ba ngày, may mắn thay lúa trên đồng đã được thu hoạch hết.

“Mẹ, Tề Thanh, Đào Minh, ngoài trời mưa lớn, mọi người không nên đi cạnh cây cối và nhà cửa, thỉnh thoảng chú ý đến phía sau và trên đầu, nhìn lên xem có gì bay qua không.”

Tề Ngọc Trân dặn dò mẹ và các em trai của cô trước rồi sau đó mới đến gặp chồng.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 29



Hai vợ chồng không nói gì, ban nãy ở trong phòng cô đã dặn dò anh rất nhiều điều, hiện tại không có gì để nói, cô dùng cả hai tay nắm lấy tay phải của chồng, nắm hai ba giây thì buông ra.

Tống Tầm Chu cũng không nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt trấn an, dặn cô đừng quá lo lắng.

Gặt lúa gấp đã xong, nhưng những ngày giông bão vẫn chưa kết thúc, thấy gió càng lúc càng mạnh, trong đội bố trí cho xã viên vừa thu hoạch xong sửa những chỗ bị dột của những nhà bị dột.

Nhiều nhà bị dột nặng, mưa dột như cái sàng, một số gia đình không thể ở được nữa đã phải tạm thời được xếp vào ở trong khán phòng của đội.

Viên Tú Thải biết con gái lớn đang có kinh nguyệt nên yêu cầu cô ở nhà đừng ra ngoài.

Thời tiết như thế này, không có việc gì thì tốt nhất nên ở trong nhà, ra ngoài rất nguy hiểm.

Tề Ngọc Trân đến kì kinh nguyệt sau đợt gặt gấp vừa rồi, kinh nguyệt của cô đúng ngày, vốn dĩ mấy ngày nữa mới tới, có lẽ công tác gặt gấp quá khẩn trương, cả người căng thẳng, sau khi gặt gấp xong, cơ thể thả lỏng, kì kinh nguyệt liền tới.

Mẹ không đi sửa những chỗ bị dột mà đến khán phòng để bố trí thức ăn và chỗ ở cho vài gia đình.

Nhiều người dễ nảy sinh mâu thuẫn nên bà ấy phải giữ trật tự, cũng có mấy người của nữ đội trưởng nữ duy trì trật tự, bởi vi họ sợ bị giành chỗ.

Mấy người rời đi, chỉ còn lại Tề Ngọc Trân và em gái Tề Ngọc Liên ở nhà.

Tề Ngọc Trân ngồi trên ghế ở phòng bếp, chưa tới thời gian nấu cơm trưa, cô chỉ ngồi đó không làm gì cả.

Nhà cô là nhà đúc, chỉ cần phát hiện nơi nào mưa dột thì ba cô sẽ lập tức đưa em trai cô sửa chỗ bị dột, không chậm trễ, chỗ bị dột đã được sửa trước cơn bão nên cô không cần lo lắng về việc bị dột.

Nhà mình có thể che mưa chắn gió, thất thoát lương thực được giảm thiểu đến mức thấp nhất, công sức nửa đầu năm nay cũng không hẳn là uổng phí, Tề Ngọc Liên có thời gian trò chuyện với chị gái:

“Chị, chị nói hai chúng ta đi ra ngoài thì có bị gió thổi bay không?”

Ngoài trời tiếng gió gào thét, nghe rất đáng sợ.

“Không biết người có bị thổi bay không nhưng nhất định ô sẽ bị thổi bay, toàn bộ ô sẽ bay lên, thời tiết như thế này nên ở ngoài, may mắn là ba mẹ không cần phải đi bịt chỗ bị dột, nếu họ không cẩn thận bị thương thì khả năng phục hồi không tốt bằng những người trẻ tuổi, chỉ mong tất cả mọi người đều bình an và không có ai bị thương “

Tề Ngọc Liên:

“Đúng vậy, hy vọng không có ai bị thương… Em rất muốn đến khán phòng xem, nhất định rất náo nhiệt.”

Tề Ngọc Trân biết rằng em gái cô không có ý chê cười những xã viên không có nhà để về mà chỉ có thể sống tạm thời trong khán phòng, trẻ em ở độ tuổi này thích những cảnh náo nhiệt, nơi có nhiều người tụ tập cùng nhau.

Loại náo nhiệt này vẫn là không nên thì hơn.

“Chờ thời tiết tốt hơn thì hẵng đi. Đừng ra ngoài một mình vào lúc này, rất nguy hiểm.

Những xã viên sống trong khán phòng không thể về nhà ngay sau khi cơn bão qua. Ngôi nhà đã bị phá hủy, bão đã đi qua, sau khi lương thực được xử lý xong thì chúng ta phải giúp họ xây lại nhà.”

Có nhà ở, Tề Ngọc Trân càng muốn ở nhà hơn, chứ không phải ở trong khán phòng với một đám người.

“Em sẽ không chạy ra ngoài một mình, mẹ phát hiện thì sẽ bị mắng.”

“Bị chị phát hiện thì không sao?”

“Vâng, không sao, chị tốt nhất.”

“Chị mới không bị em lừa, đừng múa mép khua môi với chị.”

Tề Ngọc Liên rất muốn nói gì đó, thế là nói:

“Chị, em thấy sắc mặt của chị không tốt, giọng cũng yếu ớt, chị muốn về phòng nằm không?”

Bình thường chị nói chuyện bằng giọng nhỏ nhẹ nhưng bây giờ giọng chị còn nhẹ hơn và “phiêu” hơn, dường như chị đã dùng rất nhiều sức để nói.

Tề Ngọc Trân nghe em gái quan tâm đến mình, rất vui, nhưng cô không đáp lại:

“Chị không thể nằm vào ban ngày, nếu ban ngày mà dùng vải thì mấy buổi tối sau sẽ không đủ dùng.

Nếu trời nắng thì giặt xong sẽ nhanh khô, nhưng thời tiết như này thì dù có phơi trong bóng râm thì vẫn có mùi ẩm ướt, chưa kể rất khó hong khô, buổi tối hôm trước giặt quần áo mà bây giờ vẫn chưa khô.”

Nói một cách dễ hiểu, tất cả đều bắt nguồn từ việc tiết kiệm.

Khi ngồi chỉ cần mang ít, muốn nằm thì phải lót thêm chút vải.

Lúc hai vợ chồng ở trong phòng đã dặn dò nhau nhiều, cô dặn anh ra ngoài cẩn thận, còn anh lại dặn cô uống thêm nước ấm và ở nhà nghỉ ngơi.

Kết hôn được gần hai tháng rồi, chồng phụ trách giặt giũ không thể không biết về kinh nguyệt, anh biết phơi quần áo ngoài trời một ngày rất khó khô nên đề nghị cắt quần áo của mình để cô lót.

Suy nghĩ này bị Tề Ngọc Trân bác bỏ, vải cô sử dụng phần lớn là quần áo đã sờn, không thể mặc được, cô tự cắt bỏ, để lại vài mảnh vải không bị hư hỏng quá nặng rồi khâu lại, may làm đồ lót.

Quần áo của anh đều là quần áo tốt, sao có thể cắt bỏ được?

Đại khái thấy cô thật sự không muốn anh làm như vậy, Tống Tầm Chu đành thôi.

Sợ chồng chưa từ bỏ ý định, cô còn nói rõ rằng cô biết tất cả quần áo của anh trông như thế nào, thỉnh thoảng cô sẽ kiểm tra để anh không nảy ra ý định cắt quần áo nữa.

Anh nói đùa rằng qua cơn bão, thời tiết đẹp hơn, anh sẽ kiểm tra xem cô nhớ được những gì.

Chính anh còn không chắc mình có thể nhớ được từng bộ quần áo của mình, làm sao cô có thể nhớ được?

Tề Ngọc Trân nhớ kĩ thật, tuỳ anh kiểm tra.

Tề Ngọc Liên cũng đang tới tuổi hành kinh, biết chị gái mệt, nếu không thể nằm thì cô ấy làm túi chườm nóng cho chị, đặt lên cách một lớp áo.

Cơn bão này làm thời tiết giảm nhiệt độ, Tề Ngọc Trân thực sự thấy lạnh trong người, túi chườm nóng do em gái đưa cho khiến cô thoải mái hơn rất nhiều.

...

Tống Tầm Chu cùng em trai chạy đi chữa dột cho mấy nhà cả ngày, đến giờ ăn cơm trưa mới trở về, ăn xong lại đi làm tiếp.

Mãi đến bảy giờ tối mới kết thúc công việc sửa chữa chỗ bị dột.

Về đến nhà thì trời đã tối, vì bão nên cả nhà phải bỏ thói quen thường ngày, về nhà có cơm ăn thì ăn luôn, không đợi đông đủ mọi người.

Tống Tầm Chu không lập tức đi vào bếp ăn tối mà về phòng trước.

Bộ quần áo sạch mà anh cần thay sau khi tắm đã được bỏ vào giỏ.

“Giữa trưa có người mang lương khô cho anh ăn à?”

Tề Ngọc Trân đang ngồi trên ghế, khi chồng cô đi tới, cô cũng không vội đứng dậy mà chậm rãi đứng dậy đến gần chồng.

Trên người chồng có mùi không dễ ngửi, giống như bùn từ mương tạt vào người anh.

“Ăn lúc giữa chiều.”

Tống Tầm Chu biết trên người mùi không dễ ngửi, chỉ cần đi vào phòng thì có thể ngửi được.

Anh từ bỏ, chỉ cần đi vào lấy quần áo thì sẽ bị ngửi thấy, muốn tránh cũng không tránh được.

Mệt mỏi của người trẻ không thể hiện trên trạng thái da mà là trong mắt, Tề Ngọc Trân đưa giỏ quần áo cho chồng:

“Vậy anh đi tắm trước đi, bên trong là quần áo để thay, xà phòng và dầu gội đều đã chuẩn bị xong. Tắm rửa xong vào bếp ăn tối. Em mang nước nóng cho anh hay anh tự mang?”

Vì chồng đã ăn lương khô nên sẽ không quá đói nên, để anh đi tắm trước.

Tống Tầm Chu cầm lấy giỏ nói:

“Để anh tự làm, em nghỉ ngơi trước đi.”

Sự mệt mỏi trong mắt chồng khiến Tề Ngọc Trân không thể làm ngơ:

“Em ăn tối với anh rồi cùng nghỉ ngơi, nếu anh không ngủ thì em cũng khó mà ngủ được. Nếu không ngủ được thì không bằng vào bếp nấu nước nóng cho các em tắm.”

“Ba mẹ đã về nhà chưa?”

“Mẹ đã về lúc năm sáu giờ, hiện tại đang ngủ trong phòng, tối nay ba không về, muốn ngủ trong nhà kho. Hiện tại nhà kho không bị dột, nhưng không có nghĩa là tối nay không dột, ba không yên tâm, tự đi canh kho, mẻ thóc cuối cùng thu hoạch còn ướt, nếu thóc trong kho bị ảnh hưởng cùng thì coi như xong.”

“Chỉ mong kho sẽ không gặp phải tai họa.”

Tống Tầm Chu không nói gì nữa, đi tắm trước.

Sau khi chồng đi tắm, Tề Ngọc Trân trở về phòng bếp.

Biết buổi tối về anh nhất định sẽ về phòng trước cho nên cô vào phòng tìm quần áo sạch cho anh thay, chờ anh đi tắm thì cô lại vào bếp.

Trời mưa suốt nhiều ngày, mực nước trong giếng dâng cao đến mức họ có thể chạm tới.
 
Back
Top Bottom