Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 200: Chương 200



Tống Thanh Huy cười đồng ý, sau đó lại giống như vô tình hỏi: "Cậu nói Tiểu Muội bị thím Diệp bắt gặp ăn vụng một mình, có phải xảy ra vào ngày chúng ta từ trên núi trở về không?"

Diệp Quân Hoa không có nghi ngờ anh, cười nói: "Chính là ngày đó, ngày đó là ngày cuối cùng mọi người vào núi cho năm trước." Cho nên anh ấy cũng nhớ vô cùng rõ ràng.

Tống Thanh Huy biết đại khái tại sao Diệp Tiểu Muội bị bắt ăn vụn rồi, nói cho cùng cũng liên quan đến chuyện anh không viết thư trả lời. Diệp Tiểu Muội không biết là tức giận hay là đau lòng, có lẽ là muốn ăn chút thịt bò khô làm dịu tâm trạng, kết quả bị thím Diệp bắt tại trận, thịt bò khô cũng không ăn được, có thể nói là người và tài đều không có.

Nghĩ như vậy, Tống Thanh Huy có chút đồng tình khó hiểu đối với Diệp Tiểu Muội, chính là không biết Diệp Tiểu Muội nhận đả kích gấp đôi, là vì không nhận được sự đáp lại của anh nên khó chịu hơn, hay là mất thịt bò khô làm cho cô khó chịu hơn.

Dựa theo truyền thống tốt đẹp thuơng hương tiếc ngọc, sau khi tiễn Diệp Quân Hoa xong, Tống Thanh Huy theo bản năng muốn trở về ký túc xá tìm chút đồ ngon mang đi an ủi Diệp Tiểu Muội một chút. Chẳng qua mới vừa đi đến cửa phòng, đã bị đồng chí phụ trách ba bữa cơm hôm nay gọi lại, đối phương tò mò hỏi: "Tống Thanh Huy, mới vừa rồi đồng chí Diệp Quân Hoa tìm anh nói gì vậy?"

Một lời thức tỉnh người trong mộng, đột nhiên Tống Thanh Huy thu hồi bước chân lại, trong lòng nghĩ cho dù có đồ ăn ngon cũng không thể đưa, lần này thiếu chút nữa bị Diệp Tiểu Muội "ỷ lại". Cũng bởi vì anh âm thầm đưa thịt bò khô, thật vất vả mới khéo léo từ chối Diệp Tiểu Muội, bây giờ lại tặng đồ, Diệp Tiểu Muội còn không phải theo đuổi đến cùng sao?

Tống Thanh Huy lập tức quyết định, anh không mang cái gì cả, ưỡn mặt đi tay không đến nhà họ Diệp cọ cơm.

DTV

Chẳng qua trước mặt đồng bạn, trên mặt Tống Thanh Huy không lộ ra chút đầu mối nào, chỉ cười nói: "Cậu ấy tới gọi tôi đến ăn cơm trưa, cho nên buổi trưa không cần chuẩn bị phần của tôi."

Nữ thanh niên trí thức cũng không kinh ngạc lắm, gật đầu lại hỏi: "Buổi tối có cần chuẩn bị phần của anh không?"

"Có lẽ buổi tối sẽ về."

"Được." Nữ thanh niên trí thức gật đầu, còn có chút hâm mộ cười nói: "Vậy là anh may mắn, trong đội trai gái già trẻ đều thích anh, vợ đại đội trưởng cũng đối xử tốt với anh như vậy, bình thường cách ba năm ngày thì gọi anh đến ăn cơm cũng được đi, đến tiệc chiêu đãi họ hàng còn lo lắng cho anh, tôi thấy vợ đội trưởng là chăm sóc anh giống nửa con trai rồi."

Mặc dù đều là bạn bè trong ký túc xá thanh niên trí thức, Tống Thanh Huy âm thầm cho nhà họ Diệp bao nhiêu đồ ăn ngon, chủ yếu là cho Diệp Tiểu Muội, những thanh niên trí thức khác đều không rõ lắm, bọn họ chỉ thấy được bề nổi, Tống Thanh Huy chỉ có một lần xách thịt đến nhà đội trưởng Diệp làm khách, người ta cũng trả lễ lại làm thành thịt kho để cho anh mang về, bọn họ cũng đã nếm chậu thịt kho kia, vô cùng ngon.

Cho nên đám thanh niên trí thức không biết chuyện bên trong, chỉ coi vợ đội trưởng Diệp đặc biệt yêu mến Tống Thanh Huy, chăm sóc anh giống như con cháu trong nhà, mới có thể cách ba đến năm ngày gọi anh đến nhà ăn cơm, tất nhiên bọn họ vô cùng hâm mộ mị lực ai gặp cũng yêu thích này của Tống Thanh Huy.

Người nói vô tâm người nghe có ý, Tống Thanh Huy nhớ đến giải thích "con rể là nửa con trai", bị nữ thanh niên trí thức dọa cho sợ đến run rẩy, đôi tai lặng lẽ đỏ lên, nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra lắc đầu: "Mọi người nói phóng đại quá rồi..."

Sau đó cười đi ra ngoài.

Một bên khác, Diệp Tiểu Muội nghe được anh ba đi về nói mình đã hẹn xong với thanh niên trí thức Tống, chờ một lát nữa sẽ gọi anh đến ăn cơm, trong lòng trở nên sốt ruột, thư tình của cô còn chưa có cơ hội viết nữa!

Diệp Tiểu Muội bị sắp xếp giúp đỡ trong nhà bếp, sau khi nhặt rau rửa rau, lại phải làm Tiểu Muội nhóm lửa cho mẹ, bận rộn mấy trận, lại nhanh chóng trôi qua một tiếng, cô còn chưa tìm được cơ hội lén chạy về phòng, trái lại mẹ cô thì vội vàng thúc giục anh ba Diệp.

"Xong hết rồi đấy, con đi mời Tiểu Tống đến đây đi."

Diệp Quân Hoa nghe vậy thì lập tức xuất pháp, Diệp Tiểu Muội không nhịn được hỏi: "Mẹ, thức ăn còn chưa xào nấu, vội vàng gọi anh Tống đến để làm gì?"

"Đây không phải là bắt đầu nấu chè rồi sao, Tiểu Tống tới đúng lúc cũng có thể ăn một bát." Vương Thúy Phân vừa nói vừa đánh trứng gà trong nồi. Chè mà bà ấy nói, thật ra chính là chè trứng chần nước sôi, đun sôi nước luộc chín trứng gà, sau đó bỏ đường trắng vừa phải vào trong bát, trứng gà được luộc chín múc ra là có thể ăn. Ở chỗ này là thời đại thiếu thốn vật chất, gần như chè trứng chần nước sôi chính là thực đơn cần thiết đãi khách trong dịp tết của mọi nhà.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 201: Chương 201



Lúc Diệp Thư Hoa đi đến nhà họ hàng chúc tết cũng đã ăn được chè trứng chần nước sôi, một quả trứng, hơn nửa bát nước, mùi vị ngọt ngào cũng có chút ngon. Chẳng qua ăn liên tiếp mấy ngày, cô đã không cảm thấy ngon nữa, thấy mẹ nấu trứng gà, cô không nháy mắt "à" một tiếng.

Vương Thúy Phân không để ý đến phản ứng của cô, vẫn còn tự mình lẩm bẩm: "Lại nói cũng không còn sớm nữa, nguyên liệu nên rửa nên cắt cũng đã chuẩn bị xong, trực tiếp bắc nồi lên xào nấu, cũng không tốn bao nhiêu thời gian."

Nghe vậy ánh mắt Diệp Thư Hoa sáng lên, nhân cơ hội nói ra yêu cầu: "Mẹ dù sao cũng đã chuẩn bị xong hết, con có thể trở về phòng nghỉ ngơi một chút hay không? Con cũng bận rộn đến trưa, đã mệt c.h.ế.t đi được rồi."

Diệp Tiểu Muội nói chuyện có chút khoa trương, nhưng cũng là sự thật, dựa theo thói quen của năm trước, thằng cả thằng hai đi đến nhà vợ, lúc về đều sẽ mời họ hàng của nhà vợ về cùng. Vì vậy lúc Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú còn chưa có về nhà, sáng sớm Vương Thúy Phân đã gọi Diệp Tiểu Muội đến giúp đỡ, dù sao bà ấy cũng không biết thằng cả thằng hai trở về là sớm hay muộn, lỡ như có trì hoãn cái gì đó, gần tới trưa mới về, cơm trưa còn chưa làm xong vậy cũng quá thất lễ đi.

Cho nên xem như Diệp Tiểu Muội không bận rộn cho đến trưa, ít nhất cũng cực khổ hơn nửa buổi sáng, Vương Thúy Phân thấy cô kiên trì đến hiện tại mới trộm tố khổ muốn chuồn đi, trong lòng còn có chút vui vẻ yên tâm, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh nói: "Mẹ cũng không nói là không thể đi, muốn nghỉ ngơi thì đi đi."

"Vậy con đi nha!" Diệp Tiểu Muội vỗ tay đứng lên, không kịp chờ mà chạy về phong viết thư tình.

DTV

Thư tình có chút khó viết, mặc dù "kiến thức dự trữ" của cô rất phong phú, viết thứ này cũng chỉ là tiện tay là có thể xong, nhưng thời gian dành cho cô không nhiều lắm. Diệp Tiểu Muội không thể làm khác hơn là vội vã viết một câu trêu chọc: "Anh biết anh và ngôi sao có gì khác nhau không? Ngôi sao ở trên trời, mà anh thì ở trong lòng em."

Thổ lộ xong, nhân tiện còn làm vẻ đáng yêu một chút, Diệp Tiểu Muội mới bắt đầu viết điểm chính của bức thư tỏ tình này, cô rất hiểu lòng người viết: "Chẳng qua tạm thời không muốn yêu đương cũng không sao, trước tiên chúng ta tìm hiểu lẫn nhau một chút, anh Tống tuyệt đối đừng căng thẳng, càng không cần cảm thấy áp lực trong lòng."

"Nhưng nhất định phải viết thư trả lời cho em, nếu lại không có thư trả lời, em sẽ rất đau lòng, sau đó mỗi ngày đến ngồi ở cửa ký túc xá thanh niên trí thức khóc lóc đó!"

Không đến năm phút, một bức thư tình hay khiến người ta phải sợ giống như một tác phẩm lớn đã hoàn thành, Diệp Tiểu Muội nhìn nét chữ rồng bay phượng múa của mình ít nhiều gì cũng có chút vui vẻ yên tâm. Cô khổ cực luyện chữ nửa năm đúng là không uổng công, chữ viết ngày càng đẹp, lời tỏ tình lại ngọt ngào như vậy, cô không tin bức thư tình này không đánh trúng trái tim đầy chất văn nghệ thanh niên trí thức của anh Tống.

Thổi khô vết mực, Diệp Tiểu Muội gấp thành một trái tim nhỏ bỏ vào trong túi, sau đó khẽ cười đắc ý đi ra khỏi phòng, mới vừa tới cửa, đã thấy anh Tống đi theo anh ba tới, Diệp Tiểu Muội rất hưng phấn chạy tới, "Anh Tống, anh đến rồi."

Trước kia Tống Thanh Huy từ chối qua không ít sự yêu thích của đồng chí nữ, nhưng người trẻ tuổi da mặt mỏng, đồng chí nữ bị anh từ chối cũng không nhiều lời, các cô sẽ tự chủ động biến mất trong cuộc sống của anh. Còn về đồng chí nữ trốn tránh không được, bọn họ cũng biết nếu chuyện này không có kết quả thì sẽ trở nên lúng túng giữa hai bên, phần lớn đều là thông qua ám chỉ hoặc là nói gần nói xa để nói cho anh biết, chỉ cần không nói rõ ràng ra, dù là bị từ chối thì ít nhất mặt ngoài hai bên cũng không cảm thấy khó xử.

Nói cách khác, đã rõ ràng từ chối đối phương, nhưng còn phải tiếp tục giao tiếp với người ta, đây là lần đầu tiên Tống Thanh Huy gặp phải tình huống này, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có chút lúng túng, cho nên lúc anh nhận lời mời của Diệp Quân Hoa, trong lòng cũng có chút lo lắng, chủ yếu không biết bây giờ Diệp Tiểu Muội có suy nghĩ gì.

Cho nên trong khoảng một tiếng mà Diệp Quân Hoa rời khỏi ký túc xá thanh niên trí thức, nhìn từ bên ngoài thì Tống Thanh Huy vẫn đang trò chuyện vui vẻ với những đồng bạn của mình, nhưng suy nghĩ đã sớm chạy đi đâu rồi. Tưởng tượng lúc đến nhà họ Diệp, Diệp Tiểu Muội sẽ liếc mắt trợn mắt với anh, hoặc là khinh thường không nhìn đến, nếu không thì bày ra vẻ mặt tức giận với anh.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 202: Chương 202



Đúng vậy, ở trong mắt Tống Thanh Huy Diệp, Tiểu Muội chính là một con cá nóc, bởi vì ngày đó cô nghe xong câu trả lời của anh thì tức giận chạy về nhà. Nghe anh ba của cô nói sau khi cô về nhà, vào phòng ăn vụng thịt bò khô còn bị thím Diệp bắt tại trận, nếu như Diệp Tiểu Muội muốn tính toán món nợ này trên đầu anh, Tống Thanh Huy cũng không có lời gì để nói.

Cứ "lo lắng sợ hãi" như vậy, đi theo Diệp Quân Hoa đến nhà họ Diệp, tuyệt đối không ngờ đến người đầu tiên nghênh đón anh chính là cô gái Diệp Tiểu Muội làm bộ như không có xảy ra chuyện gì, mặt mày hớn hở chạy đến chào hỏi với anh, trong mắt trong suốt kia vẫn giống như ngày thường vậy. Nhưng Tống Thanh Huy lại vô cùng kinh ngạc, không phải là cô quên hết chuyện "không vui" ngày đó rồi đấy chứ?

Về mặt lý trí, Tống Thanh Huy rất rõ ràng anh nên cảm thấy vui vẻ yên tâm mới đúng, Diệp Tiểu Muội chủ động quên, chuyện này mới tính là hoàn toàn được giải quyết, bằng không anh còn phải tiếp tục lo lắng thấp thỏm, để phòng ngày nào đó cô lại tới dây dưa. Nhưng sâu trong lòng, anh lại có chút buồn bã, mình suy nghĩ lung tung nhiều ngày như vậy, ngay cả ăn tết cũng không được tốt lắm, Diệp Tiểu Muội lại không để chuyện này trong lòng chút nào, sao anh có thể chịu nổi chuyện này chứ?

Tống Thanh Huy không quá thoải mái mím môi, khách sáo nhưng không mất đi lễ phép cười nói với Diệp Tiểu Muội đang nở nụ cười rực rỡ kia: "Tiểu Muội, năm mới vui vẻ."

Trước kia anh Tống luôn là một chính nhân quân tử, có lúc vì tránh hiềm nghi sẽ cố gắng lạnh nhạt một chút, ở trong ấn tượng của Diệp Tiểu Muội mấy nam thần được yêu thích đều có tật xấu này, cô cũng đã gặp nhiều, không để ý đến thái độ của Tống Thanh Huy, tươi cười nói: "em cũng chúc anh Tống năm mới...."

Lời còn chưa nói xong, Vương Thúy Phân đã bưng mấy bát chè trứng chần nước sôi đi ra khỏi phòng bếp, đúng lúc chào hỏi: "Tới rất đúng lúc, Tiểu Tống đến ăn chè này, Tiểu Muội đừng chắn ở cửa nữa, còn không nhanh mời anh Tống của con vào đi!"

Mẹ đã lên tiếng, Diệp Tiểu Muội chỉ có thể tiếc nuối nuốt lời muốn nói vào, ngoan ngoãn mời anh Tống đi vào trong nhà ăn trứng gà.

Ở trước mặt cô bày ra dáng vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng lại vô cùng bình dị gần gũi với anh ba Diệp, hai người anh trai, thậm chí còn kề vai sát cánh đi vào trong sân.

Thanh niên trí thức Tống đến cũng không đột ngột chút nào, thậm chí còn bị anh cả Diệp và anh hai Diệp, cùng với khách ở trong sân hoan nghênh nhiệt liệt, anh cả Diệp chủ động nhường vị trí, nhiệt tình vô cùng ấn Tống Thanh Huy xuống chỗ ngồi đánh bài.

Tống Thanh Huy thấy từ chối không được, không thể làm khác hơn là thuận thế chơi mấy ván.

Diệp Tiểu Muội cũng rất muốn tham gia náo nhiệt, nhưng hôm nay đều là anh em gái của nhà mẹ đẻ Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú, nói cho cùng cũng không phải người nhà của cô, chị em gái nhà mẹ đẻ của Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú cũng không tham gia náo nhiệt này, tình nguyện ngồi trong sân phơi nắng nói chuyện một chút. Tất nhiên Vương Thúy Phân cũng sẽ không để cho con gái ngốc một mình đi qua tham gia náo nhiệt với đám đàn ông kia, nhìn hai mắt sáng ngời của cô, đi theo anh ba của mình và Tiểu Tống giống như một cái đuôi nhỏ, Vương Thúy Phân rất kịp thời kêu cô lại.

DTV

"Tiểu Muội, tới giúp mẹ nhóm lửa."

Lời của mẹ không thể không nghe, Diệp Tiểu Muội ngoan ngoãn vào phòng bếp làm Tiểu Muội nhóm lửa, rồi sau đó cô phát hiện, anh Tống đến nhà ăn cơm cũng không phải chuyện tốt gì. Bởi vì dưới ánh mắt của mọi người, bức thư tình hay khiến người ta kinh ngạc mà cô chuẩn bị xong kia hoàn toàn không có cơ hội đưa đi!

Lúc này, Diệp Tiểu Muội vô cùng nhớ nhung bảo bối nhỏ Diệp Đai Bảo, à không, cuối cùng Diệp Đại Bảo cũng đã có tên rồi.

Nghe nói chữ lót trong lứa của Đại Bảo chính là chữ "Minh", đội trưởng Diệp lật sách hơn nửa năm, cuối cùng trước khi Diệp Đại Bảo đầy một tuổi, ông ấy đã chọn ra một cái tên, Diệp Minh Vinh, cái tên này đã gửi gắm sự mong đời sâu đậm của cha đội trưởng vào cháu đích tôn của mình.

Chẳng qua cũng giống với đám người Diệp Tiểu Muội, trừ phi Tiểu Mập Mạp cũng có tiền đồ đi vào làm việc trong thành phố giống như anh ba Diệp, nếu không dù cho cái tên này được điền vào hộ khẩu cũng không có tác dụng dụng gì, nói không chừng cái tên "Đại Bảo" sẽ đi theo cậu bé suốt đời.

Dù đã có tên chính thức, nhưng Diệp Tiểu Muội và mọi người đều có thói quen gọi cậu bé là Diệp Đại Bảo.

Mặc dù cậu bé không biết gì cả, nhưng ngày hôm qua cậu bé đi cùng với cha mẹ về nhà bà ngoại chúc tết, nghe nói ở bên kia có chứng nhận giường, lăn lộn đến nửa đêm, vừa về đến nhà đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ ngủ ngon lành. Chị dâu Diệp sợ tiếng ồn ào trong sân làm con trai tỉnh, cho nên ôm con trai vào phòng của cô, bây giờ Diệp Tiểu Muội không có máy bay yểm trợ Diệp Đại Bảo này, muốn đến gần anh Tống cũng không có cách nào.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 203: Chương 203



Sau đó thẳng cho đến khi ăn cơm trưa xong, đừng nói đến chuyện đưa thư tình cho anh Tống, từ khi Tống Thanh Huy đến, cô và anh cũng không nói chuyện vượt quá năm câu.

Cũng may Tống Thanh Huy làm người tương đối lễ phép, cơm nước xong, những người khách khác còn chưa tan cuộc, anh cũng ngại rời đi trước, cho nên vẫn ở lại nhà họ Diệp làm khách.

Mấy năm nay lúc rãnh rỗi có quá ít hoạt động giải trí, đánh bài là trò chơi được hoan nghênh nhất, có chút tẩu hỏa nhập ma, dù không cược tiền, cũng có thể chơi từ sáng đến tối, chơi một ngày cũng không ngán. Cho nên mới ăn cơm xong, bàn đánh bài lại mở ra chiêng trống rùm beng, bốn vị trí, chừng mười người xếp hàng chờ đến lượt mình chơi, Tống Thanh Huy ngại đi lên chiếm vị trí, đứng bên ngoài nhìn bọn họ đánh.

Diệp Tiểu Muội biết cơ hội đến rồi, cô nhìn sang đối diện, Diệp Đại Bảo mới vừa tỉnh ngủ cũng đã ăn no, giờ phút này đang vui vẻ vung múa, Lâm Hồng Mai kiêu ngạo ôm cậu bé chia sẻ kinh nghiệm nuôi trẻ em với mấy chị em dâu. Diệp Tiểu Muội rất không có mắt nhìn đi đến, vỗ tay với cậu bé: "Đại Bảo thức dậy rồi, nhiều ngày cô út không có gặp cháu, tới để cô út ôm cái nào."

Tất nhiên Diệp Tiểu Bảo chỉ biết toe toét cười ngây ngô nghe không hiểu lời của cô nói, chẳng qua vẫn rất vui vẻ dang hai tay nhào đến chỗ cô, mẹ cậu bé cũng ngăn cản không được.

Mới vừa rồi Lâm Hồng Mai còn nói khoác loác con trai nghe lời mình nhất, lúc này nụ cười cứng đờ, dùng sức ôm chặt con trai không để cho cậu bé nhào qua. Nhưng Diệp Đại Bảo là người nóng tính, vội vàng đến mức đứng lên đùi của mẹ mình, không kịp chờ ngã về phía cô út.

Lâm Hồng Mai: ...

Diệp Tiểu Muội thuận lợi ôm Tiểu Mập Mạp, cười híp mắt nói với chị dâu cả: "Em đưa Đại Bảo đi chơi một lát, đúng lúc chị dâu cả có thể nghỉ ngơi một chút."

Lâm Hồng Mai rất muốn nói không nhọc cô em chồng lo lắng, chị ta có thể chơi cùng với con trai của mình, nhưng chị em bạn dâu vẫn luôn không lên tiếng lại che miệng cười trộm, nói cái gì mà ngày thường cô em chồng chăm sóc Đại bảo, hiểu rõ thằng bé nhất,... Lâm Hồng Mai chỉ có thể giả bộ khoan dung rộng lượng mỉm cười, thu hoạch một đám hâm mộ của người không hiểu rõ mọi chuyện, Lâm Hồng Mai chỉ cảm thấy lòng thật mệt mỏi.

Diệp Tiểu Muội không để ý đến tâm trạng của chị dâu, kế hoạch đã được hoàn thành một nửa, trong lòng cô rất vui mừng, ôm Diệp Đại Bảo rất biết phối hợp lên cao hôn mấy cái, thể hiện tình cảm của mình với cháu trai lớn. Diệp Tiểu Muội và Tiểu Mập Mạp thân thiết xong, lập tức vô cùng thông minh ôm cậu bé đến chỗ bàn đánh bài, vừa đi vừa trêu chọc cậu bé.

"Đại Bảo, đến lượt cha của cháu lên đánh rồi, chúng ta đi cổ vũ cho anh ấy nào."

Nghe được tiếng "lẩm bẩm" của cô, Vương Thúy Phân bảo thủ truyền thống cũng không nói gì, Diệp Tiểu Muội thì một đường không có trở ngại đi tới bên cạnh anh Tống, trong lòng tự hào đến mức muốn tràn ra ngoài, tại sao trên đời này lại có một tiểu tiên nữ vừa mê người vừa thông minh như cô chứ.

Đi tới bên cạnh Tống Thanh Huy, cũng không cần Diệp Tiểu Muội suy nghĩ đến bước tiếp theo làm cái gì, Diệp Đại Bảo đã chủ động tự giác vươn tay về phía anh, níu lấy cổ áo sơ mi bên trong áo choàng dài quân đội của anh.

Nhìn ra được anh Tống là một chàng trai tinh xảo sạch sẽ, lúc không xuống ruộng làm việc đều thích mặc áo sơ mi trắng, không nói đến chuyện có đẹp trai hay không, nhưng đứng chính giữa một đống nam đồng chí quê mùa, quả thật áo sơ mi trắng như tuyết làm cho Tống Thanh Huy giống như một cây bạch dương cao lớn sạch sẽ, tự mang hiệu quả nhẵn nhụi nhu hòa.

Chẳng những nữ sinh thích thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, ngay cả một đứa nhóc như Diệp Đại Bảo hình như cũng có một tình yêu với cái thứ này, cũng có thể là do lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy cổ áo sơ mi trắng, tràn ngập cảm giác tò mò. Nhưng đối với động tác của cậu bé, Diệp Tiểu Muội vừa mừng vừa sợ, hận không thể ôm hôn chơi trò giơ thật cao với cậu bé.

Chẳng qua cảm động thì cảm động, nhưng Diệp Tiểu Muội cũng không cẩu thả chút nào, thừa dịp Diệp Đại Bảo quấy rối, thần không biết quỷ không hay lại nhét trái tim nhỏ vào trong tay anh Tống.

DTV

Động tác quen thuộc này làm cho Tống Thanh Huy lại cứng nhắc cả người, tâm trạng phức tạp nắm tờ giấy trong tay, thậm chí cũng không để ý đến bàn tay nhỏ đang không yên phận của Diệp Đại Bảo.

Thật ra Tống Thanh Huy không phải là người có tinh thần quá căng thẳng hoặc hưng phấn, thật sự là Diệp Tiểu Muội ra bài không theo lẽ thường. Từ khi đến nhà họ Diệp, trong lòng của anh đã không thể bình tĩnh hơn nửa ngày, hơi không để ý cẩn thận, sẽ theo bản năng liếc mắt nhìn về phía Diệp Tiểu Muội, mà Diệp Tiểu Muội thì vẫn luôn bày ra khuôn mặt bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì, anh quan sát nhiều lần, cho tới bây giờ chưa từng liếc mắt nhìn anh một cái. Tống Thanh Huy cũng biết cô hoàn toàn còn chưa thông suốt.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 204: Chương 204



Thừa nhận hiện thực này làm cho Tống Thanh Huy bị tổn thương lòng tự trọng, chủ yếu là anh vì chuyện này mà xoắn xuýt lo lắng nhiều ngày như vậy, đột nhiên phát hiện Diệp Tiểu Muội không chỉ có tính tình trẻ con, đoán chừng viết thư tình cho anh cũng chỉ vì mới mẻ, cũng có thể là vì hành vi của bọn họ làm cho cô có hiểu lầm không nên có, nhưng tuyệt đối không thể nào là vì thích anh muốn yêu đương với anh. Chỉ cần là người đàn ông đều sẽ để ý đến chuyện này, Tống Thanh Huy cảm thấy phản ứng của mình không có vấn đề gì cả.

Chẳng qua dù không chịu nổi đi nữa, anh cũng cố gắng để cho mình tiếp thu cái hiện thực này, dù sao Diệp Tiểu Muội nghiêm túc cũng được, không nghiêm túc cũng được, giữa bọn họ cũng không có kết quả, còn không bằng cô không động lòng, như vậy ít nhất sẽ không bị làm tổn thương. Ngay khi Tống Thanh Huy nhanh chóng thuyết phục mình, Diệp Tiểu Muội bất thình lình lại tới, anh khiếp sợ như vậy cũng có thể tưởng tượng được.

Tất nhiên trong lòng Tống Thanh Huy nghĩ nhiều như vậy, nhưng trên mặt lại không mất đi vẻ bình tĩnh, lặng lẽ nhét tờ giấy vào trong túi áo to.

Nếu không thì còn có thể làm sao? Diệp Tiểu Muội lớn gan như vậy, còn không biết lần này cô lại viết ra nội dung kinh hãi thế tục gì, Tống Thanh Huy hoàn toàn không dám xem thường.

Kỹ thuật diễn của thanh niên trí thức Tống cao siêu ngay cả Diệp Tiểu Muội cũng bị anh lừa, cô thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, có chút nghi ngờ mình chưa có đưa thư tình cho anh, vội vàng sờ túi xác nhận một chút, sau đó mới yên tâm.

Tiếp theo chỉ cần chờ thư trả lời của anh Tống, Diệp Tiểu Muội nở một nụ cười ý nghĩa sâu xa đối với Tống Thanh Huy.

Ánh mắt Tống Thanh Huy hơi lóe sáng, dời tầm mắt như không có chuyện gì xảy ra.

Hơn một tiếng tiếp theo, Tống Thanh Huy thật sự cảm thấy một ngày bằng một năm, tay đặt trong túi áo hoàn toàn không dám rút ra, làm cho Diệp Quân Hoa quan tâm hỏi: "Bây giờ mặt trời vẫn rất ấm áp, anh Tống vẫn cảm thấy lạnh sao?"

Anh Tống không muốn nói gì cả, chỉ có thể âm thầm chấp nhận hình tượng thân thể của anh tương đối yếu ớt.

Chịu đựng đến ba giờ chiều, cuối cùng mấy người khác cũng tạm biệt về nhà, nhà mẹ đẻ của Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú cách đại đội Song Cương không xa, nhưng bọn họ còn phải về nhà trước giờ cơm tối. Lúc này tạm biệt đi về, Vương Thúy Phân cũng ngại giữ lại, nhiệt tình đưa tiễn, còn để cho thằng cả thằng hai tiễn bọn họ đến cửa thôn.

Mà Tống Thanh Huy cũng nhân cơ hội này tạm biết, lại không vội vã trở về ký túc xá thanh niên trí thức, trước tiên đi đến nhà vệ sinh xem bức thư.

Lần này, Tống Thanh Huy tự nhận mình hiểu sâu sắc trình độ to gan của Diệp Tiểu Muội, nhưng mở ra thư nhìn thấy câu "anh ở trong lòng em" vẫn ngượng ngùng đỏ mặt đến mang tai, trái tim sợ đến mức suýt nhảy ra khỏi lồ|\|g ngực.

Anh luôn cảm thấy mình thường xuyên được người ta xem trọng, về mặt này có "kinh nghiệm" tương đối phong phú, nhưng cho đến bây giờ từng gặp đồng chí nữ nào to gan bằng trời giống như Diệp Tiểu Muội. Lần trước "yêu đương với nhau" tràn đầy dứt khoát đã khiêu chiến tam quan của anh rồi, bây giờ lại gửi đến một câu tỏ tình càng thẳng thừng lộ liễu như vậy, Tống Thanh Huy cũng nghi ngờ mình trực tiếp bị dọa sợ đến choáng váng, cả người ngây ra như phỗng, lần đầu tiên hoàn toàn không biết nên đối phó như thế nào, bên tai chỉ có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập của mình.

Tim đập bình bịch, không biết là bởi vì rung động hay vì cái gì khác, dù sao nửa tiếng sau anh đi ra khỏi nhà về sinh, câu "anh ở trong lòng em" vẫn còn vang vọng trong đầu của anh. Hình như Tống Thanh Huy có thể nghe được Diệp Tiểu Muội dùng giọng nói ngọt ngào mềm mại nói lời này cho anh nghe, thậm chí còn có thể tưởng tượng được bộ dạng mi mắt cong cong, nụ cười rực rỡ của cô.

Có lẽ suy nghĩ quá tập trung, gần như Tống Thanh Huy là lay động theo gió về ký túc xá thanh niên trí thức.

DTV

Lời tỏ tình trực tiếp này có lực sát thương quá lớn, lúc này Tống Thanh Huy có năng lực tiếp nhận cực lớn cũng hoàn toàn không gánh nổi, mất ngủ hơn nửa đêm, trằn trọc trở mình, theo thói quen tay sờ quyển sổ dưới gối lại càng ngủ khó, lúc nào cũng nhắc nhở anh phải viết thư trả lời Diệp Tiểu Muội, nếu không mỗi ngày cô sẽ đến ký túc xá thanh niên trí thức khóc lóc, vì vậy càng nghĩ như vậy anh càng tỉnh táo.

Tiếp tục như vậy đến khi trời gần sáng, Tống Thanh Huy ý thức được trốn tránh cũng không phải là cách, không thể làm khác hơn là ngồi dậy cẩn thận mặc áo khoác, cầm quyển sổ dưới gối và bút máy, một tay khác cầm đèn pin chưa bật lên, yên lặng đi ra khỏi phòng ký túc xá.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 205: Chương 205



Đêm khuya vắng người, khi mọi người đều trong chăn ấm chìm vào giấc ngủ yên bình, Tống Thanh Huy đang ngồi trước sân hứng gió lạnh, bật đèn pin viết thư trả lời cho Diệp Tiểu Muội.

Đừng thấy ngoài mặt anh Tống viết thư trong trạng thái rất bất đắc dĩ, nhưng trên thực tế anh viết rất lưu loát, lưu loát đế mức mười lăm phút đã viết đầy cả một trang giấy, tổng số chữ còn nhiều hơn hai bức thư của Diệp Tiểu Muội cộng lại, hơn nữa còn là cái loại dư ra gấp mấy lần.

Có lẽ Tống Thanh Huy cũng ý thức được số chữ trong thư trả lời của mình vượt mức rồi, mắt thấy một trang giấy đã viết xong, anh mới vội vàng viết lời kết, cũng theo thói quen ký tên: Tống Thanh Huy, 12/12/1975.

Bên này đại đội Song Cương gần như là dùng lịch âm, nguyên nhân chủ yếu là nông thôn không ai nguyện ý dùng tiền mua lịch ngày, mà lịch âm là người của thế hệ trước vững vàng ghi nhớ trong đầu. Dù cả đời bọn họ chưa từng xem qua lịch ngày, ngay cả lịch pháp cũng chưa từng thấy qua, lại nói hai mươi bốn tiết khí trong lịch âm phù hợp với nhu cầu trồng trọt, tất nhiên mọi người đều dùng lịch âm.

Chẳng qua Tống Thanh Huy không thiếu chút tiền mua lịch ngày, thư anh viết cho người ta đều viết ngày dương, cho nên bây giờ ký tên cũng theo phản xạ viết ngày dương vào.

Tống Thanh Huy viết xong mới phản ứng được, đối với Diệp Tiểu Muội chuyện ngày tháng này không có quen thuộc với cô. Chẳng qua anh nhíu mày nhìn bức thư sạch sẽ gọn gàng gần như không có chút chỉnh sửa, cuối cùng vẫn không đổi thời gian ngày dương ở chỗ ký tên.

Sai thì sai thôi, Tống Thanh Huy cẩn thận gấp thư lại giấu kỹ, lặng lẽ tắt đèn pin trở lại giường của mình, giống như mới hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng nào đó, lần này trở về giường rất nhanh anh đã chìm vào giấc ngủ, hơn nữa còn còn mơ một giấc mơ khá đẹp.

Đáng tiếc ở trong thực tế, viết xong thư cũng không có nghĩa là mọi chuyện đều thuận lợi, muốn thần không biết quỷ không hay đưa cho Diệp Tiểu Muội mới khó khăn, chủ yếu bây giờ còn chưa hết tết, trái lại đều đã đi thăm họ hàng xong hết rồi. Gần đây không chỉ Diệp Tiểu Muội yên lặng ở nhà, mà đội trưởng Diệp, vợ đội trưởng cùng với đám người anh cả Diệp đều ở nhà sưởi ấm giống như mèo. Tống Thanh Huy cũng không thích ở trước mặt mọi người dùng chút động tác nhỏ giống như Diệp Tiểu Muội, dưới tình huống này, ngay cả đến chuyện đến cửa thăm cũng ngại, chứ đừng nhắc đến chuyện đưa thư.

Vì vậy Tống Thanh Huy ở ký túc xá thanh niên trí thức rảnh rỗi đến mọc nấm.

DTV

Mấy ngày nay Diệp Tiểu Muội không đợi được thư trả lời của anh, trái lại cũng không có thất vọng nhiều lắm, cô ở nhà vui vẻ ăn uống, nên chiêu đãi họ hàng thì chiêu đãi họ hàng, nhà còn dư lại không ít gà vịt thịt cá cùng với đồ trên núi. Vương Thúy Phân đau lòng Diệp Quân Hoa chưa đến Nguyên Tiêu đã phải trở về xưởng đi làm, cũng không keo kiệt tiết kiệm đồ ăn từng chút một nữa, mỗi ngày đều chuẩn bị hai món mặn. Mặc dù không phong phú bằng bữa cơm đêm giao thừa hoặc bữa cơm lúc chiêu đãi họ hàng, nhưng mấy ngày nay thật sự như đang sống cuộc sống thần tiên khác với ngày trước khi đến tết.

Tết năm nay thật là hạnh phúc! Diệp Tiểu Muội có đồ ăn ngon, lúc nhàm chán sưởi ấm còn có thể đánh mấy ván bài với các anh trai của mình, không biết từ lúc nào đã quên anh Tống.

Lúc ăn tết đồng chí Vương Thúy Phân không chỉ hào phóng một chút xíu, bà ấy giống như bị người ta xuyên vào, nghe được lúc đánh bài Tiểu Muội lại nói đến chuyện bánh bao thịt của xưởng dệt ăn ngon đến mức nào, thì cười nói: "Nếu không ngày mốt Tiểu Muội đi đến hợp tác xã mua bán một chuyến với mẹ, mới vừa qua ngày tết, trong hợp tác xã mua bán nhất định có cung ứng thịt heo, người mua cũng sẽ không nhiều, nếu có thịt ngon, chúng ta cắt nửa cân về làm bánh bao."

Diệp Tiểu Muội vừa nghe ánh mắt sáng lên, không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Vâng vâng vâng."

Vào mùng tám, Diệp Tiểu Muội không sợ gió lạnh vào lúc sáng sớm, vui mừng phấn khởi đi theo mẹ vào trong trấn, tích cực thậm chí hưng phấn như vậy, không chỉ đơn giản là vì bánh bao thịt, cũng là bởi vì ở trong nhà quá nhàm chán, nghĩ ra ngoài hóng gió một chút, nhưng càng quan trọng chính là cô muốn vô tình gặp được anh Tống.

Rõ ràng là ở cùng một đội, nhưng nếu không phải cô đi lên trấn trên vô tình gặp được người ta, nghe rất giống là làm việc không ổn định, nhưng Diệp Thư Hoa cảm thấy mình rất thông minh, dù sao năm ngoái chỉ có hai lần đến trấn trên, trong đó có một lần vẫn là tự mình trải qua, cũng ngẫu nhiên gặp được anh Tống, đây quả thật là xác suất trăm phần trăm!

Hơn nữa trấn trên còn giống như ở trong đại đội, không có ai quen biết bọn họ, dù cô và anh Tống có đứng gần một chút, cũng không lo lắng sẽ xảy ra tin đồn gì. Nói tóm lại, cô tuyệt đối không phải vì cái bọc to lớn của anh Tống mới đi lên trấn!
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 206: Chương 206



Diệp Tiểu Muội thông minh đi theo đồng chí Vương Thúy Phân lên trấn, hợp tác xã mua bán vẫn tấp nập người đến người đi, cô đứng bên cạnh Vương Thúy Phân, đứng ở bên ngoài chen lấn một lát, lúc gần bước qua ngưỡng cửa thì giở mánh khóe cũ, trên mặt đầy vẻ yếu ớt bày tỏ: "Mẹ, con có chút choáng váng buồn bực, mẹ cứ đi vào đi, con muốn ở bên ngoài hóng mát một chút."

Phụ nữ đều có đồ mình muốn mua, dù là Vương Thúy Phân cần kiệm lo toan việc nhà một hào hận không thể bẻ thành hai sử dụng, đến cửa hợp tác xã mua bán cũng chỉ còn ý chiến đấu hừng hực, nào còn có tâm trạng để ý đến hành động của Diệp Tiểu Muội.

Bà đứng tại chỗ vung tay lên, đồng ý cũng không quay đầu lại: "Được, vậy con lại đi đến cửa tiệm cơm nhà nước chờ mẹ đi."

Diệp Tiểu Muội làm bộ ngoan ngoãn, nhưng sau khi cách xa đám người, cô lại không chạy đến tiệm cơm nhà nước giống như lời nói, mà là có mục tiêu rõ ràng đi đến cửa bưu điện, chờ anh Tống thân ái đến lấy bao đồ.

Đáng tiếc Diệp Tiểu Muội thông minh chờ trái chờ phải cũng không chờ được anh Tống, trái lại chờ được một chị gái dịu dàng thân thiết chủ động đến bắt chuyện: "Xin chào đồng chí, xin hỏi em có biết muốn đi đến Đại đội Song Cương thì đi đường nào không?"

Đây cũng quá trùng hợp đi, hỏi một chút đã hỏi đến nhà của mình, đúng lúc Diệp Tiểu Muội chờ đến nhàm chán, vô cùng hứng thú quay đầu lại. Cô thấy một chị gái có dáng vẻ xinh đẹp, dịu dàng ánh mắt lập tức sáng lên, vốn dĩ chỉ muốn làm một người có lòng tốt chỉ đường thôi, bây giờ lại nhiệt tình hơn rất nhiều.

"Tôi là người của đại đội Song Cương, nếu không chờ mẹ tôi đi ra khỏi hợp tác xã mua bán, chị đi với chúng tôi?"

Diệp Tiểu Muội rất ít khi làm người tốt như vậy, vốn dĩ nghĩ rằng chị gái này nghe xong lời của cô sẽ rất vui mừng, không nghĩ đến cô ấy lại kinh ngạc bật thốt nói: "Em không phải là thanh niên trí thức?"

Mặc dù Diệp Tiểu Muội không hài lòng lắm với điều kiện cuộc sống bây giờ, nhưng cô chỉ nhằm vào trạng thái thiếu ăn thiếu mặc thôi, chỉ cần có thể để cho cô ăn no uống no, lặn lộn chờ chết, cô sẽ không bất mãn đối với thân phận con gái nông thôn của mình. Thỉnh thoảng cảm thấy như vậy thật ra tự do, cho nên người bạn này nhận nhầm cô thành thanh niên trí thức, cô nghe vào có chút không vui, bĩu môi hỏi: "Trên mặt tôi viết mấy chữ thanh niên trí thức sao?"

"Tất nhiên là không có." Hình như chị gái này cũng không thèm để ý phản ứng của cô, cười một tiếng, tự nhiên hào phóng giải thích.

"Lần đầu tiên chị xuống nông thôn nhập đội, mới đi ra từ công xã, xa xa thấy đồng chí đang đứng ở chỗ này, duyên dáng yêu kiều, kiểu tóc tràn đầy phong cách Tây, khí chất xuất chúng, hoàn toàn khác với người xung quanh. Trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng thân thiết, cho rằng em là thanh niên trí thức đến từ thành phố lớn như là Bắc Kinh hoặc Thượng Hải. Mặc dù nhà chị là địa phương, nhưng cũng là người rời xa quê hương, không nhịn được lên tiếng bắt chuyện. Xin lỗi vì đã xúc phạm đến em."

Thì ra cảm thấy cô là thanh niên trí thức là bởi vì cô đẹp, tràn đầy khí chất phương Tây, lập tức Diệp Tiểu Muội không tức giận nữa, vô cùng khoan dung khoát tay: "Không sao không sao, chuyện này cũng không thể trách chị được."

Muốn trách thì trách tại sao cô lại mê người đáng yêu như vậy đi.

Nữ thanh niên trí thức mới đến cũng không nhịn được cong môi mỉm cười, cũng không phải bởi vì sự rộng lượng của Diệp Tiểu Muội, mà là vẻ mặt kiêu ngạo kia của cô làm cho cô ấy không khỏi cảm thấy tức cười. Đồng thời cũng càng cảm thấy thân thiết.

Ở thời đại này, dạng gia đình nông thôn nào mới có thể nuôi ra một cô công chúa nhỏ kiêu ngạo như vậy?

Nữ thanh niên trí thức nhịn tò mò xuống, cười khanh khách tự giới thiệu mình: "Xin chào em, chị tên là Sở Hàm, là thanh niên trí thức mới đến."

DTV

Trong nháy mắt Diệp Tiểu Muội có chút mơ màng, cái tên Sở Hàm này vô cùng quen, chẳng lẽ cô ấy là người trùng tên trùng họ mà cô quen biết đời trước.

Vậy khẳng định phải lui đến làm bạn rồi, Diệp Tiểu Muội nhanh chóng vứt vấn đề này ra sau đầu, cũng giới thiệu: "Tôi là Diệp Tiểu..." Cả ngày bị mọi người gọi là "Tiểu Muội Tiểu Muội", thiếu chút nữa cô quên cái tên chính thức đầy ưu nhã êm tai của mình, cũng may kịp thời phát hiện, vội vàng dừng lại, thay đổi nói: "Tôi tên là Diệp Thư Hoa."

Hình như Sở Hàm không phát hiện ra sai sót của cô, rất thân thiết cười nói: "Vậy chị có thể gọi em là Thư Hoa không?"

Chị gái này thức thời như vậy, Diệp Tiểu Muội cũng không xa cách gì, gật đầu nói: "Vậy em có thể gọi chị là Tiểu Hàm không?"

Vốn dĩ cô muốn trực tiếp gọi là Sở Hàm, nhưng người ta cũng đã thân thiết như vậy, tất nhiên cô cũng ngại lạnh nhạt với người ta.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 207: Chương 207



Chẳng qua Sở Hàm nghe cô nói như vậy, cuối cùng không nhịn được, cười một tiếng nói: "Thư Hoa, chị sinh năm 1956, theo lý thuyết đón tết này, năm nay đã mười chín, em bao nhiêu tuổi?"

Tuổi của con gái là bí mật, chẳng qua Diệp Tiểu Muội thanh xuân vô địch, còn chưa có lúc đế ý đến chuyện nhỏ này, hơn nữa Sở Hàm cũng chủ động nói ra tên của mình rồi, cô cũng sảng khoái trả lời: "Năm nay em mười tám."

Sở Hàm không có bất ngờ chút nào, cười nói: "Vậy Thư Hoa phải gọi chị là chị Tiểu Hàm nha."

Diệp Thư Hoa còn thật sự thích tính cách uyển chuyển nhưng không mất đi vẻ thẳng thẳng của cô ấy, vì vậy sáng khoái nói: "Được nha, chị Tiểu Hàm."

Chớ nói Sở Hàm thật sự lớn hơn cô một tuổi, dù đối phương có nhỏ tuổi hơn, cô cũng có thể thỏa mãn yêu cầu này, làm em gái thì còn có thể được nhường nhịn, làm lớn rồi cũng chỉ có thể bị chiếm lợi thôi.

Sở Hàm không biết suy nghĩ của Diệp Tiểu Muội, nhưng nhìn vào đôi mắt trong trẻo cùng với mái tóc bồng bềnh của cô, bàn tay rụt lại trong tay áo cho ấm áp không nhịn được rục rịch, thật làm cho cô ấy nhớ đến con mèo Ragdoll tên là Mễ Mễ mà mình nuôi hồi trước.

Thật ra đã rất lâu Sở Hàm không nghĩ đến Mễ Mễ rồi, bởi vì niên đại quá mức xa xôi, hơn nữa cuộc sống bây giờ khắp nơi đều không được thuận tiện. Cô ấy vừa phải nghĩ cách cải thiện cuộc sống trong nhà, lại phải cố gắng học tập, chuẩn bị cho kỳ thi đại học, hôm nay lại đến nông thôn nhập đội, cô ấy hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi nhớ đến chuyện cũ.

Mà bây giờ, ở trên người Diệp Thư Hoa, cô ấy nhìn thấy bóng dáng của Mễ Mễ, rất muốn đưa tay vuốt đầu cô mấy cái, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, mặc dù mới trò chuyện có hai phút, nhưng cô ấy vẫn có chút hiểu biết với cô em gái nhỏ này, đơn thuần, hướng ngoại, kiêu ngạo, đồng thời cũng rất ương bướng nhưng bên trong lại dịu dàng. Nếu bây giờ cô ấy táy máy tay chân, làm cho em gái nhỏ bị dọa sợ chạy mất, vậy rất khó để dỗ dành lại.

Cô ấy hy vọng mình có quan hệ tốt với em gái nhỏ này, sau đó thăm dò thử em gái nhỏ này có lai lịch giống với mình hay không.

Đúng vậy, lai lịch của Sở Hàm cũng tương đối ly kỳ, không giống như người bình thường đầu thai chuyển kiếp là quên hết những chuyện cũ đã trải qua, cô ấy còn nhớ đến chuyện đời trước của mình.

Đời trước Sở Hàm sống đến năm mươi lăm tuổi, ly dị, con gái độc nhất có tiền đồ, ra nước ngoài du học thuận lợi tốt nghiệp tìm được công việc, cũng kết hôn định cư ở bên đó. Sở Hàm không ra nước ngoài với con gái, cô ấy có nhà có công việc, không muốn liên lụy đến con gái, nuôi một con mèo Ragdoll vừa xinh đẹp vừa dính người, cuối tuần lái xe chở mèo nhỏ đi leo núi, sau đó nghỉ phép dài hạn bay đến nước Mỹ thăm con gái một chút. Mấy người trẻ tuổi trong đơn vị đều hâm mộ cô ấy sống dễ chịu phóng khoáng hơn mình, còn nhờ cô ấy mua mấy món đồ ở bên Mỹ.

Khi đó, Sở Hàm mong đợi nhất là lúc về hưu, cô ấy cầm tiền lương hưu và tiền tiết kiệm đi dục lịch một vòng thế giới, đáng tiếc kế hoạch không đuổi kịp bị thay đổi.

Trước đêm tiết Thanh Minh, anh cả nói mình nằm mơ thấy chị cả mất sớm nhờ anh ấy giúp đỡ nói ở dưới đó vừa lạnh vừa đói còn bị rỉ nước, để cho anh cả đến thăm mình một chút. Sở Hàm và anh cả đều tiếp nhận nền giáo dục tốt đẹp, lúc còn trẻ không tin chuyện báo mộng này, chẳng qua càng lớn tuổi càng khó tránh khỏi tin vào số mệnh, anh cả nói muốn đích thân đi tảo mộ cho chị cả, thuận tiện sửa lại mộ cho chị ấy luôn, để cho chị ấy nằm ở dưới được thoải mái một chút, tất nhiên Sở Hàm không thể để cho anh cả đi một mình, cô ấy cũng xin nghỉ với đơn vị đi cùng anh cả.

DTV

Thật ra đối với chị cả này, trong trí nhớ của Sở Hàm rất mơ hồ, lúc cô mười sáu tuổi, chị cả đã xuống nông thôn nhập đội, không đến mấy năm thì kết hôn, sau đó nhanh chóng sinh một đứa con. Người ta đều nói phụ nữ có gia đình sẽ nghĩ lại, lời này đặt lên người chị cả không sai chút nào. Sau khi khôi phục kỳ thi đại học, trong ấn tượng của mọi người chị cả có thành tích ưu việt lại hai lần thi trượt, từ đây lập tức cam chịu số phận cắm rễ ở nông thôn, trái lại cuộc sống nam làm ruộng nữ may vá cũng không tệ, không nghĩ đến một trận lũ lụt cuốn đi mất tính mạng một nhà bốn người của chị ấy.

Sau khi thi trượt đại học, chị cả tình nguyện làm ruộng cũng không chịu nhờ quan hệ của cha mẹ để về nhà, nghĩ đến cũng là hy vọng được chôn cất cùng với chồng và con của mình, cho nên cha mẹ quyết định chôn cất chị cả ở quê quán của anh rể.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 208: Chương 208



Họ hàng bên nhà anh rể rất ít, mấy năm đầu tiên, Sở Hàm và anh cả sẽ thường đi tảo mộ cho một nhà chị cả, nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ đều ở thành phố khác an cư lập nghiệp. Sau khi cha mẹ qua đời, thời gian trở về quê quán thăm người nhà cũng không có, chỗ chị cả từ từ bị bỏ rơi, cho nên anh cả nằm mơ thấy chị cả khóc lóc kể lể, Sở Hàm cũng cảm thấy có áy náy, cách hơn mười năm lại đi tới quê hương của anh rể.

Vùng quê nghèo đất hoang ngày trước, hôm nay cũng đã biến thành một địa điểm du lịch có chút nổi tiếng, không khí mát mẻ, dù sao anh cả của Sở Hàm cũng là người lớn tuổi rồi, không chịu nổi vất vả, sau khi làm xong chuyện tảo mộ này, bọn họ lập tức đến nhà trọ do dân mở nghỉ ngơi một đêm.

Giấc ngủ này, giống như Trang Chu mộng hồ điệp vậy, khi Sở Hàm mở mắt ra, lại trở về năm mười sáu tuổi, cô ấy ở trên giường mơ màng buồn ngủ, ngoài cửa chị cả và các bạn học đang bàn bạc chuyện đăng ký xuống nông thôn.

Sở Hàm là con út trong nhà, đời trước anh cả chị cả xuống nông thôn, sau khi cô ấy tốt nghiệp cấp ba thì trực tiếp làm thay chức vụ của mẹ ở trong thành phố, không quá hai năm, chính sách giãn ra, cha lại dùng quan hệ để cho anh cả về làm thay công việc của cha, còn chị cả thì bị cho ở lại nông thôn. Có lẽ là thất vọng với cha mẹ, năm ấy anh cả quay về thành phố, chị cả lập tức kết hôn, sau đó lúc có thể trở về thành phố cũng không chịu quay về.

Lúc còn trẻ, Sở Hàm cũng không cảm thấy cha mẹ sai cái gì, trong ba anh em luôn phải có người hy sinh, nhưng lần đó tảo mộ cho chị cả, cô ấy và anh cả nói chuyện rất nhiều, đều cảm thấy còn nợ chị cả quá nhiều. Nếu như chị cả không xuống nông thôn, không giận dỗi kết hôn, chị ấy cũng sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy, càng không cần phải trẻ tuổi mất sớm.

Ngày đó Sở Hàm còn xúc động, nếu như đã sớm biết kết cục như vậy, cô ấy tình nguyện để cho chị cả ở nhà, mình xuống nông thôn, anh cả cũng nói tình nguyện nhường cơ hội về thành phố cho chị cả, anh ấy trở về thành phố muộn hai năm cũng không sao. Đáng tiếc bọn họ đều biết đây là chuyện không thể nào, cho dù có cơ hội quay về quá khứ, dựa theo tình hình lúc đó bọn họ vẫn sẽ lựa chọn như vậy, dù sao ai không phải vì mình mà sống chứ?

Nhưng tuyệt đối không nghĩ đến là, cô ấy thực sự có một cơ hội làm lại, hơn nữa còn mang theo trí nhớ hơn năm mươi năm của đời trước. Đột nhiên Sở Hàm lại do dự, bàng hoàng, chẳng qua cuối cùng cô ấy vẫn đưa ra lựa chọn không giống đời trước.

Sở Hàm không phải thánh mẫu, nếu như đời trước chị cả thuận lợi trở về nhà, cô ấy nhất định sẽ không lựa chọn như vậy, dù sao có thể ở một chỗ thoải mái vui vẻ, ai lại nguyện ý đi đến nơi chịu khổ chứ? Nhưng trời cao cho cô ấy một cơ hội sống lại, dù sao cũng phải làm chuyện ý nghĩa một chút, nếu như trao đổi này có thể đổi lại nửa đời sau bình an vui vẻ của chị cả, vậy cô ấy sống lại mới có ý nghĩa. Còn về chuyện tương lai của mình, ít nhất cô ấy biết được chuyện của ba mươi bốn mươi năm sau, dù xuống nông thôn cũng sống tốt hơn đời trước.

Cho nên Sở Hàm mới đến đây.

Ba năm trước chị cả tốt nghiệp cấp ba đến lượt xuống thôn thôn, dưới yêu cầu mãnh liệt của cô, chị cả thay thế vị trí của mẹ trong xưởng, cô ấy thì tiếp tục học xong cấp ba, đến bây giờ mới xuống nông thôn. Trong ba năm này, Sở Hàm hoàn toàn thích ứng được cuộc sống trong thời đại này, lại rút ngắn thời gian nhập đội, cô ấy vẫn tương đối hài lòng, chỉ là thỉnh thoảng cũng nghĩ đến đời trước, đều cảm thấy giống như một giấc mơ không chân thật vậy.

DTV

Lại trải qua cuộc sống gia đình hòa thuận chị em gái yêu thương lẫn nhau, trái lại Sở Hàm càng nhớ những chuyện của đời trước, có lẽ cái mất đi mới là cái tốt nhất, cho nên ở trong đám người lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thư Hoa, cô ấy đã quyết tâm muốn đến bắt chuyện.

Cũng không phải vì Diệp Thư Hoa gần tuổi với mình, đời trước tất nhiên Sở Hàm không quen biết cô chủ Diệp ngang ngược, nhưng khí chất của Diệp Thư Hoa làm cho cô ấy cảm thấy rất quen thuộc, thậm chí còn có cảm giác thân thiết.

Đời trước đơn vị của Sở Hàm có phúc lợi không tệ, công việc còn tương đối nhàn rỗi, cô gái nhà giàu rất thích đến đơn vị của bọn họ. Dùng lời của người trẻ tuổi nói, những cô gái này chính là vừa giàu vừa xinh đẹp chân chính, tự nhiên hào phóng, đặc biệt biết chơi cũng biết làm ồn ào, trái lại Sở Hàm lại không cảm thấy các cô gái này ngang ngược hung hăng, trái lại rất thích khí chất kiêu ngạo không ai bì nổi trên người của các cô gái này. Tất nhiên đời trước Sở Hàm cũng được xem như một bà dì phóng khoáng thời thượng, cũng rất được những cô gái xinh đẹp giàu có này xem trọng, khi tan việc các cô gái này còn có thể hẹn cô ấy dạo phố ăn cơm.

Cho nên bây giờ Sở Hàm rất nghi ngờ, ở thời đại này, sao gia đình bình thường có thể nuôi ra được một cô gái thần thái phấn chấn, đôi mắt trong suốt đơn thuần như vậy?
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 209: Chương 209



Sở Hàm sống lại ba năm chỉ muốn biết, cô gái nhỏ trước mặt này có phải là đồng hương trong truyền thuyết của cô ấy hay không? Cô ấy cũng không muốn làm gì, chẳng qua cô đơn quá lâu, muốn tìm một người bạn có thể nói chuyện về đời trước, sưởi ấm lẫn nhau mà thôi.

Cho đến bây giờ Diệp Thư Hoa cũng là người có chút giống "đồng hương" mà Sở Hàm gặp được, dù Sở Hàm đã nhìn rõ được bề ngoài khôn khéo nhưng bên trong ngốc nghếch vụng về của cô gái nhỏ này, nhưng vẫn không nhịn được muốn thăm dò.

DTV

Dù cho cô thật sự không phải đồng hương, làm bạn cũng không có chỗ xấu, ngày sau có thể sờ mèo, à không, làm bạn tốt.

Trong lòng Sở Hàm suy nghĩ rất nhiều, nhưng trên mặt lại không có lộ ra vẻ muốn kéo gần quan hệ với Diệp Thư Hoa, còn chỉ đồng bạn thanh niên trí thức khác cách đó không xa với cô: "Đồng chí Trương Lệ Dung cũng là thanh niên trí thực của đại đội Song Cương, cô ấy đến từ phía Bắc bọn chị gặp nhau ở trạm xe lửa, sau đó cùng đi đến công xã, Lệ Dung cũng là một người rất dễ thân thiết..."

Diệp Thư Hoa theo ngón tay của cô ấy nhìn qua, còn chưa thấy rõ bộ dạng của một vị thanh niên trí thức khác, đã thở dài nói: "Nhiều đồ ghê."

"Bởi vì không biết phải sống ở chỗ này bao nhiêu năm, trong nhà sợ xài tiền bậy bạ, cho nên đồ có thể sử dụng đều bị nhét vào mang đi."

Sở Hàm vừa nói vừa mím môi cười một tiếng: "Cho nên chị không thể trở về cùng em với thím được, mới vừa rồi đội trưởng Diệp nhìn thấy hành lý cũng sợ hết hồn, dứt khoát nói để cho bọn chị chờ một chút, chờ lát nữa đi theo máy cày về đại đội."

Diệp Thư Hoa nghe vậy đôi mắt sáng lên, cô lớn như vậy còn chưa được đi máy cày nữa, nếu muốn chở thanh niên trí thức mới đến, vậy cô là con gái của đội trưởng có phải cũng có tư cách ngồi không.

Lập tức vội vàng hỏi thăm: "Vậy hai người còn phải chờ bao lâu?"

"Cụ thể thì chị cũng không biết, đội trưởng Diệp chỉ nói sẽ đưa bọn chị trở về ký túc xá thanh niên trí thức trước giờ cơm trưa."

Vậy là được rồi, Diệp Tiểu Muội giả bộ nghiêm túc bày tỏ: "Vậy em chờ với hai người nhé."

Sở Hàm nhìn rõ ràng được suy nghĩ trong lòng của Diệp Tiểu Muội, dịu dàng vô hại trên thực tế ngốc nghếch dễ thương, đáy mắt tràn đầy ý cười, tỉnh bơ hỏi thăm: "Đúng rồi Thư Hoa, em cũng là họ Diệp, đội trưởng Diệp cũng họ Diệp, hai người là người trong tộc à?"

"Đội trưởng Diệp chính là cha của em."

Sở Hàm cũng không bất ngờ, nhìn vẻ mặt tự tin tràn đầy muốn đi máy cày của Diệp Tiểu Muội, cô ấy cũng biết chắc chắn cô gái này có quan hệ với nhà của đội trưởng Diệp, bằng không sao có thể tự tin như vậy.

Chẳng dáng vẻ ngẩng đầu kiêu ngạo kia của Diệp Tiểu Muội, vẫn làm cho cô ấy không nhịn được vươn tay sờ đầu một cái.

Từ khi Diệp Tiểu Muội cắt tóc ngắn thường xuyên bị người ta trộm sờ đầu chó, nhất là mấy ngày trước đi thăm họ hàng, đi tới chỗ nào là bị sờ đầu chỗ đó, ngay cả đứa bé hai tuổi nhỏ gầy nhà chị cả Diệp cũng bắt chước sờ đầu của cô, tôn nghiêm người cô đều bị quét sạch, Diệp Tiểu Muội rất tức giận, hôm nay không cho ai sờ cả, lập tức đánh rớt tay của Sở Hàm oán giận nói: "Thích sờ đầu như vậy, sao không tự mình cắt tóc ngắn sờ cho đủ."

Bộ dạng xù lông này của cô càng giống như Mễ Mễ, Sở Hàm không cảm thấy xấu hổ, thu tay lại cười nói: "Trái lại chị cũng muốn cắt, nhưng lại không có ngũ quan tinh xảo xinh đẹp giống như Thư Hoa em, tùy tiện cắn thành tóc ngắn sợ rằng phải già mười tuổi."

Lời này Diệp Tiểu Muội thích nghe, cô chống đầu tóc ngắn này của mình, cười híp mắt hỏi: "Tóc ngắn này của em có phải rất đẹp hay không?"

Sở Hàm khen ngợi không keo kiệt chút nào, làm cho Diệp Tiểu Muội tưởng mình xinh đẹp vô cùng, hận không thể kéo tay chị gái này cảm thán gặp nhau thật quá muộn.

Tất nhiên so với xúc động, Diệp Tiểu Muội càng cảm thấy hãnh diện hơn, nâng cằm nói: "Cùng là thanh niên trí thức, vẫn là chị Sở Hàm tinh mắt và có kiến thức, không giống với một số người được gọi là người văn hóa có trình độ, còn phong kiến mê muội hơn cả cô gái nông thôn ở thôn bọn em, cắt tóc ngắn cũng ngạc nhiên như vậy."

"Lại có thanh niên trí thức bảo thủ như vậy sao?" Sở Hàm rất phối hợp kinh ngạc hỏi, dù sao cô ấy cảm thấy vô cùng có hứng thú với cô con gái của đội trưởng Diệp, cũng thật sự rất tò mò đối với đồng bạn sẽ ở cùng nhau mấy năm trong tương lai.
 
Back
Top Bottom