Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 190: Chương 190



Xem như ban ngày vượt qua bình an, thế nhưng tới đêm khuya vắng người, Tống Thanh Huy lại tâm sự đầy bụng, lăn lộn khó ngủ.

Tay không cẩn thận đụng phải quyển sổ dưới gối, lại làm cho anh nhớ đến hình ảnh Diệp Tiểu Muội đưa quyển sổ. Nhắm mắt lại, khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của Diệp Tiểu Muội lại trực tiếp hiện ra trước mắt. Bên tai giống như còn có thể nghe được giọng nói giòn giã của cô "anh Tống, em đợi thư hồi âm của anh".

Trên mặt, trong giọng nói, cũng không có một chút ngượng ngùng mà cô gái nên có, có cũng chỉ là Diệp Tiểu Muội đặc biệt xem như chuyện đương nhiên và tự tin, thật giống như ở trong mắt cô, anh chỉ có một lựa chọn là chấp nhận cô, không thể có lựa chọn thứ hai.

Lúc này, sự thẹn quá thành giận của Tống Thanh Huy đối với Diệp Tiểu Muội đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó là sự hối hận và áy náy, anh nghĩ có lẽ trách nhiệm của mình tương đối nhiều. Nếu như đối xử xa lánh lạnh nhạt với Diệp Tiểu Muội giống như những đồng chí nữ khác, có lẽ cô sẽ không có nhiều hiểu lầm như vậy.

Nhưng anh nhất định phải trở về Bắc Kinh, không thể nào vào lúc này lại yêu đương với cô được. Cũng không biết Diệp Tiểu Muội tự tin tràn đầy từ trước đến giờ, không bao giờ nếm thử mùi vị thất bại, lần này có thể hờ hững tiếp nhận thực tế không vừa ý hay không.

Tống Thanh Huy thở dài, lại trở mình, tay theo thói quen đặt dưới gối, sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ.

Diệp Tiểu Muội không biết mấy suy nghĩ trong lòng kia của anh Tống, càng không biết anh trằn trọc trở mình khó ngủ như vậy, buổi tối Diệp Tiểu Muội ngủ vô cùng ngon!

Giây phút cô thành công giao tờ giấy cho anh Tống, đã tự giác hoàn thành nhiệm vụ, có đồng ý hay không là chuyện của anh Tống, cô nói cũng không tính. Tất nhiên cũng lười lo lắng thay người ta, vì vậy cô không có chút tâm sự nào về nhà, trò chuyện với ba người anh cả Diệp, trải qua một ngày tương đối thoải mái.

DTV

Cho nên đến xế chiều ngày hôm sau, đội săn của các chàng trai trẻ tuổi từ trong núi xuống, Diệp Tiểu Muội không tim không phổi mới nhớ đến chuyện quan trọng này, tiếp tục ôm Diệp Đại Bảo vô cùng hưng phấn đi ra cửa.

Từ khi Diệp Tiểu Muội phát hiện ôm Tiểu Mập Mạp này theo bên cạnh, ở dưới con mắt mọi người nói chuyện với anh Tống cũng không làm cho người khác chú ý, bởi vì Tiểu Mập Mạp sẽ chủ động giúp cô hấp dẫn tầm mắt của mọi người, có thể nói Tiểu Mập Mạp là "vũ khí cần thiết" trêu chọc nam thần khi du lịch ở nhà, mấy ngày qua cô nhìn nhóc béo ú ngày càng cảm thấy đáng yêu. Chẳng những chơi cùng với cậu bé nhiều hơn bình thường, thậm chí mỗi ngày lúc pha sữa mạch nha, cũng cho Tiểu Mập Mạp một muỗng tràn đầy mà không đau lòng.

Sữa mạch nha nhanh hết cũng không sao, cô còn có anh Tống nha, chỉ cần lần hành động này cô thành công bắt anh Tống vào tay, ngày sau muốn gì cũng có.

Từ trước đến giờ Diệp Đại Bảo luôn thích đi bên cạnh cô út nhà mình, ngay cả mẹ cho cậu bé b.ú sữa cũng không sách bằng người cô út ruột này, trước kia Lâm Hồng Mai còn không phục, than phiền trong lòng, cô em chồng không cần xuống ruộng làm việc, mỗi ngày đều ở nhà chăm sóc Đại Bảo, đứa bé sống chung với cô út trong thời gian dài, tất nhiên thân thiết hơn. Nếu như chị ta có thể mỗi ngày đều ở nhà chăm con, đứa bé có thể không thân với mẹ ruột sao?

Bởi vì không phục, trong lòng chị dâu cả Diệp có suy nghĩ so tài, lúc này nông nhàn ở nhà, chăm sóc con trai cũng rất cẩn thận, toàn bộ hành trình bón cơm, dọn phân giặt tã tắm rửa đều không cần đến tay người khác, nhất là phòng Diệp Tiểu Muội giống như ăn trộm vậy, đại khái cho rằng mình làm như vậy, con trai sẽ thân thiết với mình hơn cô út. Đáng tiếc kế hoạch của chị ta đã lấy kết quả thảm bại chấm dứt.

Mọi người ở cùng một nhà, mỗi ngày ra ra vào vào, ánh mắt của Diệp Đại Bảo rất tinh, chỉ cần thấy cô út là a a a muốn chơi với cô út. Con ruột không hiểu chuyện như vậy, Lâm Hồng Mai trừ cắn răng thầm hận ra cũng không có cách nào, dù sao chị ta cũng không để cho cô em chồng đút cơm mặc quần áo cho Đại Bảo, có thể giải thích rằng chị ta thông cảm cho em chồng. Nhưng không để cho cô cháu bọn họ chơi với nhau thì không dễ qua mặt. Nếu như chị ta dám lộ ra chút chê ghét cô em chồng, không cần cha mẹ chồng ra tay, chồng của chị ta cũng sẽ mắng c.h.ế.t chị ta. Cho nên Lâm Hồng Mai chỉ có thể trơ mắt nhìn con ruột mình chăm sóc tỉ mỉ, mỗi ngày ăn uống no đủ đi tìm cô út chơi.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 191: Chương 191



Đúng vậy, cô cháu hai người chơi vô cùng vui vẻ. Đối với Diệp Thư Hoa mà nói, không cần cô lại phí công sức chăm sóc, như vậy lúc này Tiểu Mập Mạp biến thành một món "đồ chơi" rất tốt, thằng nhóc này không khóc không ồn ào, cả ngày cười ngây ngô giống như cha mình vậy, cô chơi trò gì cậu bé cũng có thể phối hợp, dùng để g.i.ế.c thời gian rất thích hợp. Cho nên thời gian Diệp Thư Hoa và cậu bé chơi đùa ngày càng nhiều hơn trước, tất nhiên Tiểu Mập Mạp cũng rất vui vẻ.

Vì vậy Lâm Hồng Mai làm việc mệt mỏi, không những không thành công ly gián quan hệ của hai cô cháu, trái lại cô cháu hai người còn thân thiết hơn lúc trước. Chuyện này làm cho chị ta cảm thấy rất nhụt chí, tết nhất còn chưa bắt đầu, đã hoàn toàn buông tha kế hoạch vĩ đại này, mặc kệ không lo nữa. Ví dụ như lúc này, thấy hai cô cháu vui vẻ đi ra ngoài, Lâm Hồng Mai lạnh lòng cũng không muốn nói gì, quay đầu làm bộ không thấy, mắt không thấy lòng không phiền.

Tất nhiên động tác nhỏ của Lâm Hồng Mai, Diệp Tiểu Muội ngu ngốc và đàn ông nhà họ Diệp không phát hiện, anh cả Diệp cũng không phát hiện ngay cả chuyện nhỏ này vợ mình cũng so đo, nhưng chị ta không thể giấu được ánh mắt của mẹ chồng và em dâu. Chẳng qua là đối với chuyện này phản ứng của Vương Thúy Phân và Tống Tú Tú rất khác nhau.

Vợ thằng cả nhằm vào con gái ngốc của nhà mình, nhất là Vương Thúy Phân bao che khuyết điểm lại ngồi vững trên đài câu cá, bình tĩnh từ đầu trận đến cuối trận. Kinh nghiệm của lúc trước nói cho bà ấy biết, dùng loại thủ đoạn nhỏ này lên trên người Tiểu Muội hoàn toàn không có tác dụng, bởi vì cô nghe không hiểu ám chỉ, cho nên không có tiếp chiêu. Nếu như vợ thằng cả có thể quang minh chính đại ồn ào với Tiểu Muội, nói không chừng phần thắng sẽ lớn hơn một chút, nhưng cũng không chắc chắn có thể thắng được.

Dù sao Tiểu Muội nhà bọn họ có thể một mình mắng Lý Kế Hồng nổi tiếng là người đanh đá không dễ chọc khóc lóc, vợ của thằng cả muốn ồn ào với con gái ngốc, cũng không biết trong hai người ai sẽ thắng. Chẳng qua coi như vợ thằng cả may mắn thắng được Tiểu Muội, nhưng đến cửa của bà ấy thì không dễ qua như vậy, lúc này còn chưa ở riêng, làm chị dâu lại không tha cho cô em chồng, quang minh chính đại bắt nạt cô em chồng.

Khi đó bà ấy cũng hoàn toàn không cần nói gì cả, trực tiếp đuổi vợ thằng cả về nhà mẹ đẻ kiểm điểm một đoạn thời gian, dù sao thằng cả đứng về phía bọn họ, cũng không ai đến đón, cuối cùng vợ thằng cả chỉ có thể ảo não trở về, sau này sẽ không dám làm con bướm thiêu thân nữa.

Mỗi lần nghĩ đến chỗ này, không phải là Vương Thúy Phân không thất vọng, hai đứa con dâu này của bà ấy, từng người đều vô cùng gian xảo, âm thầm dùng thủ đoạn nhỏ không ngừng, nhưng lại không để lại chứng cứ, làm bà ấy muốn trừng phạt bọn họ cũng không có lý do.

DTV

Cũng may cho tới bây giờ Tiểu Muội nhà bọn họ không phải túi trút giận, chị dâu gây chuyện không những không chịu thiệt, còn mỗi lần đều có phúc trong họa. Giống như lần này, vợ thằng cả cho là làm chút thủ đoạn này Đại Bảo sẽ không còn thân thiết với cô út nữa, trái lại dùng hết tất cả sức lực và tinh thần lên người Đại Bảo, cô cháu hai người không chỉ bớt thân thiết, ngược lại còn thân thiết hơn lúc trước, đây không phải là trộm gà không được mất nắm gạo sao.

Từ lúc Lâm Hồng Mai sử dụng thủ đoạn nhỏ đó, Vương Thúy Phân đã thấy được kết quả, tất nhiên không thèm để ý chút nào.

So sánh với nhau, Tống Tú Tú lại vô cùng để ý đến kết quả của chuyện này, bởi vì cô ta không thích nhìn thấy chị dâu cả đắc ý, càng đến gần ngày sinh, Lâm Hồng Mai sinh con trai càng thích giễu cợt bụng cô ta sẽ sinh con gái. Dù sao bụng của cô ta cũng không giống như mang thai con trai, Tống Tú Tú cũng không có sức đi tức giận chuyện này với chị dâu cả, cho nên rất hy vọng cô em chồng có thể cho chị dâu cả cũng nếm thử mùi vị.

Cô em chồng đúng là không để cho cô ta thất vọng, thấy Lâm Hồng Mai bị tức đến không muốn nhìn thấy hình ảnh cô cháu thân thiết, Tống Tú Tú chỉ cảm thấy sảng khoái, cả ngày Lâm Hồng Mai sinh được con trai lỗ mũi đều hướng lên trời, nhưng con trai của chị ta tình nguyện đi theo cô út cũng không cần mẹ ruột, vậy sinh con trai có lợi ích gì?

Chị dâu không vui, tất nhiên Tống Tú Tú muốn ra sức đánh để cho chị dâu rơi xuống nước, cố ý cất giọng dặn dò: "Tiểu Muội, bây giờ Đại Bảo ngày càng nặng, hai cô cháu chơi rồi trở về sớm một chút, đừng để cho Đại Bảo làm mỏi tay, thằng bé Tiểu Mập Mạp này chỉ thích nằm trong lòng của em thôi."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 192: Chương 192



Diệp Thư Hoa không hiểu suy nghĩ trong lòng của chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp, nhưng cô cũng không phải là người không biết phải trái, lời quan tâm vẫn thích nghe, vì vậy cô vui mừng nói: "Biết rồi ạ, bọn em đi đây."

Ý cười nơi đáy mắt Tống Tú Tú càng đậm, chọc tức chị dâu cả, còn có thể được tiếng tốt của cô em chồng, câu dặn dò này thật đáng.

Đáng tiếc lúc này anh hai Diệp không ở đây, bằng không cô ta còn có thể thu hoạch được lời khen ngợi của chồng mình.

Chẳng qua Tống Tú Tú đã tính sai, cô ta vừa ồn ào như vậy, vốn dĩ Lâm Hồng Mai đang bực tức lại được an ủi rất nhiều, chị ta nghĩ đến em dâu không có mệnh có con trai, qua hết năm cũng sẽ sinh, nhưng cũng biết cô em chồng chắc chắn sẽ không dẫn theo một một cô nhóc chạy khắp nơi giống như Đại Bảo.

Nghĩ tới đây, Lâm Hồng Mai khinh miệt liếc nhìn bụng của Tống Tú Tú, giống như thấy chỗ dựa vững chắc, lúc này chị ta cũng không để ý đến chuyện Đai Bảo thích dính lấy cô út của mình như vậy. Nói cho cùng vẫn là Đại Bảo nhà chị ta được người người yêu thích, nếu không với tính tình của cô em chồng tại sao lại kiên nhẫn mang Đại Bảo ra ngoài chơi như vậy.

Tất nhiên Diệp Tiểu Muội không biết, chẳng qua cô xem Tiểu Mập Mạp là đồ cần khi trêu chọc nam thần mới mang ra ngoài, trong nhà đã có thể xảy ra một trận cung tâm kế rồi, lúc này cô rất vui vẻ đi vào trong đám người.

Đây là ngày cuối cùng đội săn vào núi, ngày kia chính là giao thừa, đám thanh thiếu niên bận rộn từ đầu năm đến cuối năm, dù sao cũng phải để người ta nghỉ ngơi một chút. Cho nên dù đội săn thu hoạch không tính là phong phú, các đội viên cũng được mọi người vây quanh khen thưởng.

Tống Thanh Huy là thành viên của đội săn, cũng hưởng thụ khen ngợi của mọi người, anh rất quen thuộc chuyện này, mà Diệp Tiểu Muội cũng rất đắc ý khi có thể chen qua một đám người vây quanh đi đến bên cạnh anh. Lúc anh không chú ý đến, Diệp Tiểu Muội lại lặng yên không tiếng động đi tới bên cạnh anh.

"Anh Tống." Diệp Tiểu Muội híp mắt chào hỏi: "Ngày mai mọi người không vào núi, có thể ở nhà nghỉ ngơi rồi, thật tốt."

Mặc dù Diệp Tiểu Muội nói chuyện rất bình thường, nhưng Tống Thanh Huy nhìn vẻ mặt của cô, theo bản năng nhớ lại ngày hôm qua cô cười thành như vậy nói chờ thư trả lời của anh, chẳng lẽ còn đang chờ?

Nghĩ như vậy, Tống Thanh Huy vội vàng nuốt lại lời khách sáo đến khóe miệng về, cong môi nở một nụ cười nhạt, sau đó mượn cơ hội nói chuyện với người khác dời mấy bước, thành công kéo ra khoảng cách với Diệp Tiểu Muội.

Tống Thanh Huy cho rằng mình biểu hiện rõ ràng như vậy, Diệp Tiểu Muội chắc sẽ biết được ý của anh rồi tự mình rời đi, vì không để cho Diệp Tiểu Muội hiểu lầm, anh cố gắng khống chế mình không quay đầu lại nhìn, lạnh lùng đến tận cùng. Nhưng không nghĩ đến anh cùng người ta nói chuyện một chút, sau lưng lại có một đôi tay nhỏ không yên phận, một tay nắm lấy bả vai anh, một tay kéo tóc anh.

Nhất thời anh có dự cảm xấu, vừa quay đầu lại, đập vào mắt không phải Diệp Đại Bảo đang nằm trên vai anh cười ngây ngô, mà là Diệp Tiểu Muội đứng phía sau cười khanh khách nhìn anh, Tống Thanh Huy bị hoảng sợ, không nhịn được thốt lên: "Cô còn chưa đi sao?"

DTV

Diệp Thư Hoa không ngờ tới hôm nay anh lại khác thường như vậy, khác hoàn toàn với anh Tống ưu nhã trầm ổn mà mình biết. Diệp Tiểu Muội hoàn toàn không biết mình chính là đầu sỏ, nghi ngờ nghiêng đầu: "Tại sao em lại phải đi?"

Từ sau khi Tống Thanh Huy xem qua tờ giấy kia, gần như trong đầu đều nghĩ đến chuyện này, đúng là có chút khó giải quyết, anh đã từ chối rất nhiều ý tốt của nữ đồng chí, cho tới bây giờ không có một người làm cho anh "lo lắng sợ hãi" như Diệp Tiểu Muội, thật sự lo lắng Diệp Tiểu Muội luôn được yêu thương sẽ không chịu nổi đả kích này. Nhưng anh lại không do dự khi đưa ra quyết định này, uyển chuyển cũng tốt, trực tiếp cũng tốt, thậm chí lạnh lùng cũng được, anh đều phải từ chối cô, có thể mượn cơ hội này nói rõ ràng với Diệp Tiểu Muội, sau đó giữ khoảng cách thì càng tốt.

Đáng tiếc quyết định của anh rất rõ ràng, nhìn vẻ mặt cái gì cũng không hiểu của Diệp Tiểu Muội, lại không biết nói từ đâu, chỉ có thể yên lặng.

Anh Tống không nói lời nào, đoán chừng là muốn giả ngu với cô à? Nhưng Diệp Tiểu Muội cũng đã chính thức phát động tấn công, cô đã vội vàng muốn ăn thịt hộp, tất nhiên không cho phép anh Tống cặn bã không chủ động từ chối cũng không chủ động phụ trách, cho nên cô ngưỡng mặt lên, mặt đầy mong đợi hỏi: "Anh Tống, thư trả lời còn chưa đưa cho em."

"..." Tống Thanh Huy lại không có lời nào để chống đỡ.

Diệp Tiểu Muội vẫn nháy mắt chờ anh đáp lại.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 193: Chương 193



Tống Thanh Huy cũng ý thức được, ám chỉ uyển chuyển của anh đều vô ích, Diệp Tiểu Muội nhất định phải chờ anh cho câu trả lời xác thực mới có thể nghe hiểu được, cho nên anh chỉ có thể cứng rắn lên, làm bộ nhẹ nhàng thoải mái nói: "Không có."

"Không có?" Diệp Tiểu Muội vẫn chưa hiểu lắm, ngốc nghếch truy hỏi: "Anh Tống chưa kịp viết sao?"

Tống Thanh Huy bị cô nhìn như vậy, trái tim hơi loạn nhịp, chẳng biết tại sao lại cảm giác có tội, thật giống như mình đang làm chuyện thương thiên hại lý gì đó, nhưng vẫn há miệng, không được lưu loát nói: "Sẽ không có thư trả lời."

Vì để cho Diệp Tiểu Muội hiểu được thái độ của mình, lần này Tống Thanh Huy cũng không né tránh, cố gắng bình tĩnh, nhìn vào mắt Diệp Tiểu Muội, sau đó rõ ràng thấy được trong đôi mắt to tròn mang theo mơ màng của Diệp Tiểu Muội biến thành bừng tỉnh hiểu ra, đến cuối cùng hình như là biến thành khinh bỉ?

Diệp Tiểu Muội chu môi oán giận nói: "Ngay cả thư trả lời cũng không viết, anh Tống, anh thật sự không có chút phong độ nào."

Tống Thanh Huy: Meo meo meo?

Đây là điểm chính sao?

DTV

Còn nữa, phản ứng này của Diệp Thư Hoa rốt cuộc là hiểu được ý của anh hay không?

Không cần biết Diệp Tiểu Muội có hiểu lời từ chối của anh hay không, dù sao thái độ của cô quá rõ ràng, nghe được không có thư hồi âm, lập tức xem anh như tên cặn bã "ăn con nhà người ta rồi quay lưng bỏ đi". Cô ôm lấy Diệp Đại Bảo đang chơi đùa trên vai anh đi, trước khi đi còn khinh bỉ lại lạnh lùng hừ với anh một tiếng.

Từ bóng lưng tức giận của Diệp Tiểu Muội, Tống Thanh Huy không thấy chút đau lòng khổ sở của cô, chuyện này làm cho tâm trạng của anh trở nên mâu thuẫn, lại có chút hy vọng cô không hiểu. Nếu cô hiểu lại không có chút mất mát nào, vậy anh quấn quýt trằn trọc cả ngày, chẳng phải đều là chuyện cười sao?

Cho đến bây giờ cô không cho rằng mình ngu ngốc, chẳng qua cô không để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kia thôi, có lẽ ở trong mắt vài người cô có chút không biết cách đối nhân xử thế, nhưng nói về vấn đề yêu đương, dù cô không hiểu đi nữa, ý từ chối của anh Tống đã rất rõ ràng, không hẹn hò.

Ở trong mắt Diệp Thư Hoa, tỏ tình bị từ chối rất bình thường, mặc dù lần đầu tiên cô trải qua cảm giác bị từ chối, chẳng qua đời trước cô cũng chủ động từ chối rất nhiều người, đúng là vẫn luôn có lúc phong thủy luân chuyển, cho nên cô cảm thấy không có chuyện lớn gì. Nhưng cô để ý là thái độ và cách từ chối của anh Tống.

Diệp Thư Hoa yêu đương không ít lần, nhưng kinh nghiệm theo đuổi người khác thì lác đác không được nhiều, giống như bây giờ nghiêm túc viết thư tình là lần đầu tiên của hai đời. Cô theo đuổi vừa nghiêm túc và có thành ý như vậy, dù anh Tống muốn từ chối, cũng nên chính thức viết một bức thư biểu đạt tâm trạng được cưng chiều mà lo sợ một chút chứ? Kết quả anh không bày tỏ gì cả, một câu "sẽ không có thư trả lời" muốn đuổi cô đi, qua loa lấy lệ quá lạnh nhạt không để cô vào trong lòng, điều này hiển nhiên là không cho cô bé ngọt ngào như cô một chút mặt mũi nào.

Diệp Tiểu Muội mất mặt rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, trong nháy mắt ngay cả lời cũng không muốn nói với Tống Thanh Huy, ôm Diệp Đại Bảo quay đầu rời đi.

Chờ Diệp Thư Hoa thở phì phò về đến nhà, mới từ từ nhớ lại, so với chuyện tức giận, bây giờ cô càng nên đau lòng mới đúng, không giải quyết được nam thần, thịt hộp cũng rời bỏ cô, chỉ có một chữ thảm.

Diệp Tiểu Muội đau lòng đến mức không kìm chế được nghĩ, phải ăn một chút thịt để làm dịu đi tâm trạng đau lòng, cho nên cô trực tiếp vui vẻ bỏ Tiểu Mập Mạp vào trong nôi còn chưa chơi đủ, sau đó im lặng trở về phòng mình, lấy thịt bò khô mà mình giấu ra.

Bình thường Diệp Tiểu Muội rất quý trọng phần thức ăn ngon này, một lần nhai hai miếng xem như đỡ thèm, dù sao thanh niên trí thức Tống ra tay hào phóng trực tiếp cho cô một hũ, nhưng thịt bò khô rất là trân quý, ăn xong bữa này có lẽ bữa sau sẽ không có cái ăn. Diệp Tiểu Muội có thói quen tiêu xài lãng phí cũng chỉ có thể trở nên tiết kiệm, mỗi lần ăn hai miếng, cho nên ăn nhiều ngày rồi vẫn còn hơn phân nửa hũ.

Chẳng qua bây giờ tình huống đặc biệt, thất tình mà, dù sao cũng phải đối tốt với mình một chút, Diệp Tiểu Muội không do dự nhét nửa nắm thịt bò khô vào trong miệng mình, mùi thơm thịt bò khô xông vào mũi, nhai đi nhai lại, cảm thấy mọi phiền não đều theo gió bay đi.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 194: Chương 194



Khôi phục chút tâm trạng, Diệp Thư Hoa bắt đầu tổng kết bài học kinh nghiệm của thất bại này, thịt hộp còn chưa ăn được, cô vẫn cần phải tiếp tục cố gắng. Cô không thể nào vì lần từ chối này mà vứt bỏ thịt hộp, vẫn là câu nói kia, anh Tống tự mang thuộc tính Đường Tăng, cách làm người càng tích cực hơn người bình thường. "Thư tình" của cô viết thẳng thắn như vậy, nếu anh không có chút hứng thú nào, nhất định sẽ dùng lời lẽ nghiêm khắc lạnh lùng như c.h.é.m đinh chặt sắt từ chối cô, nói không chừng có lẽ còn giảng dạy tư tưởng đạo đức cho cô nữa.

Anh Tống uyển chuyển ám chỉ như vậy, ngay cả chữ "không" rõ ràng cũng không nói ra khỏi miệng, Diệp Thư Hoa tin tưởng anh là yêu mà khó mở miệng, dù sao cô đáng yêu mê người như vậy, sao anh Tống có thể không động lòng chứ?

Cho nên không thể thành công bắt được anh Tống vào tay, Diệp Thư Hoa cũng không cho rằng mị lực mình không đủ, cũng không phải bởi vì tình cảm bọn họ chưa có sâu đậm, mà là vì phương pháp tấn công của cô không đúng!

Lại nói, lúc Diệp Thư Hoa viết thư, còn cảm thấy mình vô cùng thông minh, thật ra thì lúc đầu cô nghĩ đến chuyện viết thư tình này thì kế hoạch gốc của cô là thư tình này cô viết vừa không lộ liễu vừa không quá mức. Với tính cách của anh Tống, tất nhiên sẽ viết thư trả lời cho cô, sau đó cô lại tiếp tục viết, nước ấm nấu ếch, chờ lúc anh phản ứng lại, đã hoàn toàn không thoát ra được, vì vậy cô không cần phí sức đã có thể ăn được thịt hộp thơm ngát.

Chẳng qua thay đổi suy nghĩ một chút, kế hoạch này có thể thực hiện, nhưng lại quá chậm, kế hoạch lúc trước Diệp Thư Hoa lập, cô muốn đầu năm bắt được anh Tống, dù sao cũng là kế hoạch nước ấm nấu ếch quá kéo dài thời gian, chờ lúc cô đạt được mục đích, thịt hộp ăn tết khẳng định đã sớm bị anh Tống ăn hết rồi, vậy chẳng phải cô sẽ bị tổn thất thảm trọng sao?

Mặt khác, Diệp Thư Hoa vô cùng tự tin mị lực của mình, đồng thời cũng tin tưởng anh Tống không phải là cặn bã "ăn con nhà người ta rồi quay lưng bỏ đi". Ở thời đại bảo thủ này, bọn họ cũng đã "hẹn hò" rồi, cũng đã nắm tay nhỏ, bốn bỏ năm lên thì tương đương với việc đã yêu đương. Tóm lại yêu đương mới có thể làm những chuyện như bọn họ, xác định quan hệ cũng không chỉ dựa vào một câu nói. Cho nên lúc viết thư, cô tạm thời thay đổi ý tưởng, dứt khoát yêu cầu qua lại.

Không nghĩ đến bị vả mặt quá nhanh giống như vũ bão vậy, Diệp Tiểu Muội lòng tin tràn đầy bị đả kích đến mơ màng.

Chẳng qua bây giờ suy nghĩ một chút, cô cũng hiểu được một chút phản ứng của Tống Thanh Huy, anh chính là thanh niên còn bảo thủ hơn cả Đường Tăng, cô chủ động theo đuổi khiêu chiến tam quan của anh, mà cô ngay cả làm chuẩn bị cũng không làm, cứ trực tiếp yêu cầu yêu đương với nhau, anh Tống đồng ý mới có quỷ.

Cho nên làm người không thể quá liều lĩnh, nóng lòng không ăn được đậu hủ nóng, Diệp Thư Hoa nguyện ý tiếp nhận thực tế, chẳng qua cô không bỏ được suy nghĩ hồng nhạn truyền thư tốt như vậy, quả thật không tìm ra cách công lược nào vừa có hiệu quả mà không để người khác chú ý.

Tất nhiên điều kiện tiên quyết là anh Tống nguyện ý viết thư trả lời, một mình cô viết thư, dù viết nhiều gửi qua đi nữa cũng chỉ là xuất phát từ một phía, không có thư trả lời thì không có chút thú vị nào. Nhưng anh Tống bây giờ chắc là như đang lâm đại địch, ví dụ như sợ viết thư trả lời cho cô, bọn họ yêu đương là chuyện vô cùng xác thực, vậy tất nhiên có đánh c.h.ế.t anh cũng sẽ không viết thư trả lời cho cô.

Nếu không cô viết một bức thư gửi qua làm dịu tình trạng lúng túng, để cho anh Tống đừng quá căng thẳng?

DTV

Diệp Thư Hoa gật đầu, cho rằng đây chính là biện pháp tốt, anh Tống không phải là người không lễ phép, cô đã viết hai bức thư qua rồi, làm thế nào anh cũng phải viết một bức thư trả lời, bằng không thể diện của cô đặc chỗ nào?

Đại khái là suy nghĩ quá tập trung, ngay cả tiếng bước chân ngày càng đến gần của đồng chí Vương Thúy Phân mà cô cũng không chú ý đến, cho nên cửa phòng bị đẩy ra, mẹ cô từ bên ngoài đi vào, Diệp Thư Hoa lật đật nuốt thịt bò ở trong miệng xuống, nhưng đã quá chậm, nụ cười trên mặt Vương Thúy Phân biến mất, xụ mặt đến gần hỏi: "Tiểu Muội, con ăn cái gì vậy?"

Diệp Tiểu Muội ngoan cường lắc đầu, đang chuẩn bị có c.h.ế.t cũng không nhận, mẹ cô trực tiếp nhấc bàn tay của cô lên, lạnh lùng vô tình nói: "Buông tay."

Lần này cũng không có cách nào, Diệp Tiểu Muội chỉ có thể ngoan ngoãn giang tay ra, trong lòng bàn tay còn có hai miếng thịt chưa kịp bỏ vào miệng,
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 195: Chương 195



"Thịt bò khô?" Hiển nhiên Vương Thúy Phân vô cùng bất ngờ, nhưng không quên lấy hai miếng thịt bò khô đi.

Diệp Tiểu Muội theo điều kiện phản xạ há miệng chờ ăn, nhưng tiếp xúc với ánh mắt cười chế nhạo của mẹ, lại hoảng sợ cúi đầu xuống.

Vương Thúy Phân cầm "tang vật đi", không vội hỏi đồ ở đâu ra, mà là hỏi: "Còn nữa không?"

Trong lòng Diệp Tiểu Muội hơi hoảng, theo bản năng lo lắng hũ thịt bảo bối trên đầu giường của cô bị phát hiện, tất nhiên, mặc kệ chuyện đã bại lộ, cũng phải liều c.h.ế.t phản kháng một chút.

Diệp Tiểu Muội cố gắng mở to mắt tỏ ra mình vô tội, lắc đầu nói: "Không có, thật sự không có."

"Không có?" Vương Thúy Phân nhíu mày, hoàn toàn không tin lời hoang đường này của cô, cho nên trực tiếp tiến lên lục túi, quả nhiên thành công lấy ra được một nắm nhỏ thịt bò khô, đồng chí Vương Thúy Phân cười lạnh.

"Đây là cái gì?"

"..." Diệp Tiểu Muội lại chột dạ cúi đầu xuống, hôm nay cô nghĩ mình thất tình cho nên cố gắng đối xử với mình tốt một chút, cho nên còn cố ý giấu một nắm nhỏ thịt bò khô ở trong túi, định không có việc gì lấy ra dỗ dành mình, không nghĩ đến vậy mà bị đồng chí Vương Thúy Phân lục lọi ra được.

Mẹ cô thật đúng là không chỗ nào là không biết, Diệp Tiểu Muội hoàn toàn phục rồi.

Vương Thúy Phân ở đối diện chắc chắn cô đã không có chỗ nào giấu đồ nữa, lúc này mới hỏi: "Đồ ở đâu ra?"

Đồng chí Vương Thúy Phân cũng đã lấy được tang vật, lúc này Diệp Tiểu Muội cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: "Anh Tống cho."

Vương Thúy Phân gật đầu, trên thực tế bà ấy cũng biết, toàn bộ đại đội chỉ có chỗ Tiểu Tống mới có thịt bò khô, Tiểu Muội không lấy từ chỗ Tiểu Tống, cô còn có thể tự mình đổi được sao?

Chẳng qua nể mặt con gái út ngoan ngoãn nói thật, Vương Thúy Phân cũng không dạy dỗ cô chỉ biết ăn một mình, lấy tang vật xem như đã cho cô một bài học, Vương Thúy Phân trực tiếp cầm thịt bò khô đi ra khỏi phòng.

Cứ đi như vậy? Diệp Tiểu Muội yên lặng nhìn bóng lưng của mẹ mình, đột nhiên cũng không biết nên vui mừng hay là nên khó chịu.

Sau khi Vương Thúy Phân rời khỏi phòng con gái, trực tiếp chia thịt bò khô cho mấy anh em Diệp Quốc Hoa, vừa dở khóc dở cười nói: "Mẹ thấy Tiểu Muội nghiêm mặt trở về phòng, còn tưởng rằng nó ở bên ngoài bị bắt nạt, vào phòng nó mới biết, thì ra con bé này đóng cửa ở trong phòng ăn một mình."

Anh em nhà họ Diệp nghe vậy cười to ha ha, không có tức giận vì chuyện Tiểu Muội giấu ăn một mình, trái lại cảm thấy chuyện vừa ngốc vừa đáng yêu như vậy quả nhiên Tiểu Muội ngốc của bọn họ có thể làm được.

Bởi vì lần trước thịt bò khô Tống Thanh Huy mang tới chỉ có Diệp Quân Hoa là chưa ăn, Vương Thúy Phân chia nhiều thêm mấy miếng cho anh ấy, lúc Diệp Quân Hoa nhận lấy thịt bò khô cũng tò mò hỏi: "Tiểu Muội lấy thịt bò khô ở đâu vậy?"

"Còn cần phải nói sao, chắc chắn thanh niên trí thức Tống cho nó." Anh cả Diệp cười khẳng định nói: "Chắc là bởi vì quyển sổ mà Tiểu Muội tặng, thanh niên trí thức Tống vẫn khách sáo như vậy."

Anh hai Diệp cũng cười trêu ghẹo: "Em cứ thấy là hai ngày nay sao mỗi ngày Tiểu Muội đều chạy ra ngoài, thì ra là đi gặp thanh niên trí thức Tống, tặng một quyển sổ đã lấy nhiều thịt bò khô của người ta như vậy, Tiểu Muội thật đúng là cho tới bây giờ chưa từng mua bán lỗ vốn."

Diệp Tiểu Muội đang chuẩn bị ra ngoài nghe được lời này, lại yên lặng rụt chân về. Cô cho là mình làm rất bí mật, không ngờ tới đã sớm bị anh cả và anh hai nhìn ra, thật là quá đáng sợ, cô phải ăn hai miếng thịt bò khô an ủi một chút mới được.

Anh cả Diệp và anh hai Diệp đã thấy được bộ dáng khoe tài muốn đồ của Diệp Tiểu Muội ở trước mặt thanh niên trí thức Tống, cho nên rất dễ dàng đoán được ngọn nguồn. Chẳng qua ở trong lòng Diệp Quân Hoa thì Tiểu Muội nhà mình vẫn là vừa ngốc vừa đáng yêu, nghe được hai anh trai nói như vậy thì có chút không vui, mím môi nói: "Tiểu Muội sẽ không như vậy đâu?"

Vương Thúy Phân quay đầu cười: "Đó là con không biết con bé tinh quái bao nhiêu."

Nói xong lại hỏi thằng cả thằng hai: "Hai đứa biết gần đây con bé đi nhận đồ từ chỗ Tiểu Tống, sao không ngăn cản?"

DTV

Anh cả Diệp và anh hai Diệp vẫn cười hì hì: "Chẳng phải là dần đến tết rồi sao, cứ để cho Tiểu Muội vui vẻ một chút đi ạ."

"Bọn con cũng không ngờ thanh niên trí thức Tống còn đưa thịt bò khô cho con bé, chẳng qua cũng không có sao, lúc ăn tết mời thanh niên tri thức Tống đến nhà là được."

Vương Thúy Phân gật đầu, vốn dĩ bà ấy cũng có ý định này, bây giờ trong nhà có nhiều đồ ngon, lúc ăn tết khách tới nhà, có thể thuận tiện mời thanh niên trí thức Tống tới thêm náo nhiệt một chút. Năm nay bọn họ lui tới nhiều lần, Tiểu Tống cũng không phải người ngoài.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 196: Chương 196



Trong sân, ba anh em nhà họ Diệp hứng khởi ăn thịt bò khô cướp được từ bên miệng của Diệp Tiểu Muội, Diệp Tiểu Muội ở trong phòng cũng được xem là đang đau lòng. Có lẽ hôm nay cô bị thủy nghịch, tỏ tình bị từ chối, thức ăn ngon giấu kỹ bị cướp đi, bây giờ còn phải nghe đám anh cả chế giễu mình, hình tượng bị hủy hết, trên thế giới còn có người thảm hại hơn cô sao (:3J∠)

Diệp Tiểu Muội đau lòng suốt hai ngày, đến đêm ba mươi mới vui vẻ, bởi vì giao thừa có một tập tục làm cho cô vô cùng vui vẻ. Cơm đêm giao thừa phải chuẩn bị một bàn lớn tràn đầy thịt cá, ngụ ý hàng năm có thừa, năm mới ngày càng phát triển giàu có.

Cho nên cơm đêm giao thừa có thể mở rộng bụng ăn, Diệp Tiểu Muội bày tỏ vô cùng mong đợi.

Mặc dù đội trưởng Diệp và bác cả Diệp ở riêng, nhưng chỉ cần bà nội Diệp vẫn còn ở trên đời, quan hệ hai nhà không thể cắt đứt được, mỗi năm cơm giao thừa đều là hai nhà ăn chung, năm nay vừa vặn đến lượt nhà Diệp Tiểu Muội làm. Mặt trời còn chưa lặn, cả nhà già trẻ của bác cả Diệp đã đến nhà họ Diệp.

Bác cả Diệp và đội trưởng Diệp cũng không kém nhau bao nhiêu tuổi, cho nên mấy anh chị em họ, người đồng lứa đều có số tuổi gần bằng nhau, đều là người tuổi trẻ chừng hai mươi, tất nhiên rất biết chơi, bọn họ chơi đánh bài bài tú-lơ-khơ.

Diệp Tiểu Muội của trước kia không thích mấy loại tham gia náo nhiệt này, mặc dù không có quy định rõ ràng, nhưng nơi này phong tục chính là như vậy, đàn ông và đàn ông đánh bài, đàn bà vậy cũng chỉ chơi cùng đàn bà. Dĩ nhiên cháu dâu có tính tình hướng ngoại trẻ tuổi thỉnh thoảng chơi hai ván với đám đàn ông cũng không có gì, nhưng cô gái chưa chồng góp vui chung với đám đàn ông lại trở nên khó coi, ngay cả tham gia náo nhiệt với anh em nhà mình cũng không thể.

Ban đầu mặc dù Diệp Tiểu Muội không phải cô gái truyền thống gì đó, nhưng cũng không tránh thoát trói buộc của quan niệm truyền thống, dù không ai nói, chính cô cũng cảm thấy cả người không được tự nhiên, tình nguyện vừa làm vừa nói chuyện với đám đàn bà một chút cũng không đi tham gia náo nhiệt.

Chẳng qua Diệp Tiểu Muội bây giờ cũng không cố kỵ nhiều như vậy, nín hơn nửa năm, thật vất vả đợi ăn tết có ăn có uống có chơi, không chơi sảng khoái không thể được, cho nên nhìn thấy anh ba Diệp lấy bài tú-lơ-khơ ra, ánh mắt của cô sáng lên, thật nhanh chiếm một vị trí.

Anh họ cả cũng là người thích chơi, nhìn dáng vẻ của em gái họ nhỏ tuổi nhất, lập tức cười hết sức vui mừng: "Tiểu Muội, em chạy nhanh như vậy, em biết chơi không?"

Diệp Tiểu Muội nháy mắt một cái, đột nhiên nghĩ đến quả thật cô không biết cách chơi của Song Cương, chẳng qua nếu đã ngồi xuống rồi, để cho cô đi xuống là chuyện không thể nào, Diệp Tiểu Muội bình tĩnh nói: "Không biết, em có thể học nha."

Trên mặt anh họ cả đầy vẻ tránh không kịp: "Chúng ta đánh tranh hạng đầu, em lại không biết chơi, anh cũng không dám ghép đội với em."

"Thằng ba chơi giỏi nhất, để cho nó ghép với Tiểu Muội đi." Anh cả Diệp rất tự giác ngồi bên cạnh Tiểu Muội ngốc nhà mình.

"Em ngồi ở đây dạy con bé nhận bài."

Anh cả xem cô giống như người ngu ngốc vậy, Diệp Tiểu Muội không vui: "Em còn chưa ngu đến mức ngay cả bài cũng không biết được, anh cả!"

Ngay cả bài cũng không biết con nào, vậy cô còn dám ưỡn mặt ngồi ở chỗ này sao.

DTV

Anh hai Diệp đã sớm đói khát khó nhịn, à không, là không thể chờ đợi, xoa tay thúc giục: "Quân Hoa, nhanh nhanh, phát bài."

Trò chơi bắt đầu, Diệp Tiểu Muội và anh ba Diệp hợp tác lần đầu đã ăn ý, thuận lợi thắng ván đầu tiên, hơn nữa Diệp Tiểu Muội ném bài còn ném nhanh hơn cả Diệp Quân Hoa, là hạng đầu cực kỳ xứng đáng, làm cho hai người bị thua nhìn bài trong tay đều có chút trợn mắt hốc mồm: "Tiểu Muội, đây không phải là lần đầu tiên em chơi trò này đấy chứ?"

Diệp Tiểu Muội kiêu ngạo ưỡn ngực.

Đời trước bài vận của cô cũng không tệ, đời này cũng thừa kế cái ưu điểm này, còn có đồng đội giỏi như anh ba Diệp, hai anh em hợp tác thật sự là đại sát tứ phương, đánh cho anh họ cả và anh hai Diệp hoa rơi nước chảy, liên tục bị phạt chui bàn.

Đúng vậy, chui bàn. Bốn người chơi bài không đặt tiền, không phải quỷ nghèo mà là thức thời, không nỡ đánh bài tiêu tiền, người thua phải tiếp nhận chuyện chui bàn xem như trừng phạt.

Chẳng qua số mệnh quỷ nghèo của Diệp Tiểu Muội rất nhanh đã thay đổi.

Cơm nước xong, buổi tối khoảng tám chín giờ, nhà họ Diệp thắp rất nhiều cây nến và ngọn đèn dầu, trong sân đốt đống lửa sưởi ấm, cho nên trong nhà vẫn tương đối sáng rỡ. Vương Thúy Phân ăn xong lập tức dẫn theo chị dâu cả Diệp, cùng với đám người bác gái cả cùng mấy chị dâu họ kiên trì giúp đỡ muốn giúp thu dọn chén bát. Đội trưởng Diệp và bác cả Diệp đỡ bà nội Diệp đến trong sân sưởi ấm, thuận tiện phát tiền mừng tuổi cho bọn trẻ.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 197: Chương 197



Đồng lứa với anh cả Diệp cũng chỉ hai năm này mới lục tục kết hôn, cho ra đời kế tiếp mới có ba người, đám người đội trưởng Diệp phát tiền mừng tuổi không đã ghiền. Có thể là bởi vì như vậy, Diệp Tiểu Muội - tên có lót chữ Hoa nhỏ tuổi nhất, còn không kiếm được điểm công chiếm được hời lớn, đội trưởng Diệp, bác cả Diệp cùng với bà nội Diệp, mỗi người cho cô một bao lì xì.

Hạnh phúc tới quá đột nhiên, Diệp Tiểu Muội ôm bao tiền lì xì cười toe toét, ngay sau đó anh cả Diệp, anh hai Diệp và anh ba Diệp cũng phát bao lì xì cho cô.

Anh ba Diệp có công việc, có tiền rất bình thường, nhưng anh cả Diệp và anh hai Diệp cũng phát bao lì xì, chuyện này thật sự khó có thể tin được.

Đã nói cùng nhau làm quỷ nghèo, tại sao giấu cô có một kho bạc nhỏ? Diệp Tiểu Muội không nhịn được hỏi: "Anh cả anh hai, năm nay các anh cũng phát tài hả?"

Diệp Quân Hoa trêu ghẹo: "Tiểu Muội, em đừng xem anh cả anh hai ngày bình thường chỉ làm ruộng, trong tay bọn họ còn có nhiều tiền hơn anh nữa."

Anh cả Diệp và anh hai Diệp cười nói: "Thằng ba à, em còn chưa có cưới vợ, phải để dành tiền làm lễ đám hỏi, qua hai năm nữa là được rồi."

DTV

Lời này xem như là thầm chấp nhận cách nói của Diệp Quân Hoa, bọn họ đọc sách không nhiều, tốt nghiệp cấp hai thì xuống ruộng kiếm điểm công, mỗi ngày mười điểm công, tích lũy trong vòng năm năm. Vương Thúy Phân cũng không phải là mẹ ghẻ, hoa hồng mỗi năm trong đội thì bà ấy lấy đi phần nhiều, cũng sẽ để lại cho hai anh em mấy chục đồng làm tiền tiêu vặt. Nhưng hai anh em một năm 365 ngày gần như không đi ra ngoài, cũng không có chỗ cần tiêu tiền, cưới vợ cũng không cần bọn họ lấy tiền riêng, tất nhiên góp ít thành nhiều, để dành được "số tiền lớn" ít nhất cũng được một trăm hai trăm.

Cũng bởi vì đây là tiền để dành, lúc bọn họ cưới vợ Vương Thúy Phân cũng nói rõ ràng, bà ấy sẽ không động vào tiền riêng của bọn họ, để cho chính bọn họ tự mình quản lý, giữ lại sau này có chỗ cần dùng. Hai anh em thẳng nam nghĩ ngay cả mẹ ruột cũng không muốn quản lí tiền riêng của bọn họ, giao cho vợ càng không thích hợp, như vậy giống như mẹ còn không bằng vợ. Vì vậy từ khi kết hôn đến bây giờ, kho bạc nhỏ này cũng là bọn họ tự quản lý, hôm nay phát tiền mừng tuổi cho Tiểu Muội nghèo như chó cũng không cần trải qua sự đồng ý của vợ, hai anh em cũng cảm thấy rất tiện, cũng càng thêm hiểu dụng ý mà mẹ để cho bọn họ tự giữ tiền.

Mặc dù phát hiện chuyện trong nhà người nghèo nhất chính là mình làm cho người ta rất lúng túng, nhưng anh cả Diệp và anh hai Diệp có tiền riêng rất phong phú, cho nên cô cầm bao tiền lì xì này cũng không có chút áp lực nào. Diệp Tiểu Muội vẫn rất vui vẻ nói cám ơn, sau đó cất một chồng bao lì xì rồi đi bên cạnh đống lửa sưởi ấm.

Ở Song Cương có truyền thống chờ đón giao thừa rất nghiêm khắc, chờ đến rạng sáng mười hai giờ cũng không được xem là đón giao thừa, phải đến trời sáng, đại khái là rạng sáng bốn năm giờ, đốt dây pháo mới có thể trở về phòng ngủ, đêm dài như vậy dù sao cũng phải tán gẫu, vui đùa chơi trò chơi một chút mới có thể g.i.ế.c thời gian. Vào lúc này, đội trưởng Diệp và bác cả Diệp cũng ngồi chung một chỗ tán gẫu, đội trưởng Diệp còn cống hiến một chuyện "bát quái" .

"Qua hết năm, lại có thanh niên trí thức sắp tới."

"Đại đội chúng ta cũng có?"

Đội trưởng Diệp gật đầu, bác cả Diệp nhíu mày lại: "Không phải có một số thanh niên trí thức sẽ trở về thành phố sao, làm sao còn có thanh niên trí thức mới xuống, như vậy rốt cuộc một số thanh niên trí thức có thể về hay không?"

"Vẫn chưa truyền chính sách thực tế xuống, khó mà nói được." Đội trưởng Diệp hút tẩu thuốc than thở.

Trái lại bác cả Diệp cũng không quan tâm vấn đề thanh niên trí thức có thể trở về thành phố hay không, vội vàng lại hỏi: "Trong đội tới mấy người, nam hay nữ?"

"Hai người, đều là nữ."

"Xong rồi, lại tới cướp khẩu phần lương thực." Trên mặt bác cả Diệp tràn đầy không vui, phần lớn nữ thanh niên trí thức đến từ thành phố đều yếu ớt nhát gan, công việc làm không xong, học cũng không tốt, bọn họ cảm thấy phiền nhất là mấy nữ thanh niên trí thức này.

Trái lại Diệp Thư Hoa rất có hứng thú: "Cha, lúc nào nữ thanh niên trí thức tới ạ?"

"Trước Nguyên Tiêu, cụ thể cũng không biết là mùng mấy."

"Sớm như vậy?"

Đội trưởng Diệp liếc nhìn con gái ngốc, không biết giải thích làm sao: "Qua hết Nguyên Tiêu cũng gần đến lúc phải xới đất chuẩn bị làm ruộng, tháng hai ươm giống gieo trồng, có rất nhiều chuyện phải làm. Thanh niên trí thức mới đến không biết cái gì cả, không tới sớm học làm việc, lúc trồng trọt vụ xuân, chẳng lẽ mấy cô gái đó đứng ở bờ ruộng nhìn chúng ta làm ruộng?"

Diệp Tiểu Muội hiểu rõ gật đầu, nghe đám anh cả Diệp trò chuyện náo nhiệt, lại quay đầu qua bên kia tham gia náo nhiệt. Trái lại, bác cả Diệp cười cảm khái nói với đội trưởng Diệp: "Nghe được lại có thanh niên trí thức tới, Tiểu Muội còn rất vui mừng nha."

Đội trưởng Diệp bất đắc dĩ cười nói: "Con bé là muốn tham gia náo nhiệt thôi."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 198: Chương 198



Lúc ăn tết, ăn uống vui đùa, còn có thể đi đến các đại đội thăm họ hàng, hoạt động phong phú như vậy, làm cho Diệp Tiểu Muội nín hơn nửa năm cảm thấy thật vui vẻ.

So với việc ăn thịt cá thả ga trong bữa cơm đêm giao thừa, Diệp Tiểu Muội thích nhất vẫn là đi chúc tết họ hàng, mặc dù đầu năm nay đi đến nhà họ hàng đều dựa vào hai chân, trên đường đi tương đối khổ cực, nhưng một khi đến nhà họ hàng, cô chính là khách, không cần làm gì cả, người ta còn chuẩn bị ăn uống đàng hoàng chiêu đãi cô, thật sự rất thoải mái.

Diệp Tiểu Muội hoàn toàn thích hoạt động đi chúc tết họ hàng này, nếu như có thể, lúc đám anh cả anh hai đi đến nhà cha mẹ vợ chúc tết cô cũng muốn đi theo ăn chùa, đáng tiếc đồng chí Vương Thúy Phân kiên quyết không đồng ý, Diệp Tiểu Muội cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đợi ở nhà.

Cái gọi là trả lễ lại, mỗi ngày người nhà họ Diệp đều đi thăm họ hàng, tất nhiên họ hàng cũng phải đáp lễ, anh cả Diệp và anh hai Diệp ở lại nhà cha mẹ vợ của mình một đêm, ngày hôm sau trở về, còn dẫn một đống anh em vợ về.

Đầu năm nay không có kế hoạch sinh sản, ngay cả các biện pháp ngừa thai cũng không có, mang bầu thì sinh ra, cho nên đã tạo thành hiện tượng "phân hóa hai cực ". Một gia đình sinh con rất tốn sức, nhưng cũng chỉ có thể sinh ra từng đứa từng đứa, dù không muốn cũng không ngăn được, cái này được gọi là hạn hán đặc biệt nghiêm trọng cũng c.h.ế.t người, lũ lụt đặc biệt nghiêm trọng cũng sẽ c.h.ế.t chìm.

Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú chính là con dâu Vương Thúy Phân chọn lựa tỉ mỉ, tất nhiên cũng không cần tốn sức sinh nhiều con như anh chị em nhà mẹ đẻ của mình, đứa trẻ nhà họ Diệp ít. Chủ yếu hai người nhà kia tụm lại, đám trẻ con đầy một phòng, vô cùng náo nhiệt, Vương Thúy Phân ở phòng bếp bận rộn không ngừng, hai con dâu mới từ nhà mẹ trở về cũng vội vã đi vào hỗ trợ, Diệp Tiểu Muội lại vào sáng sớm đã bị bắt làm tráng đinh.

Vương Thúy Phân không biết nghĩ như thế nào, hình như ngại không đủ nhiều người, lúc này lại để cho Diệp Quân Hoa đến ký túc xá thanh niên trí thức tìm Tống Thanh Huy: "Cũng hơn mười giờ rồi, nghe nói đám thanh niên trí thức thích ngủ nướng, chẳng qua giờ này chắc dậy rồi, con đi nói với Tiểu Tống một tiếng, để cho cậu ấy buổi trưa đến nhà chúng ta ăn cơm."

DTV

Diệp Quân Hoa kinh ngạc, hơi có chút do dự: "Trong nhà nhiều khách như vậy, lại mời anh Tống đến có phải là có chút không thích hợp không?"

"Có gì mà không thích hợp chứ, đều là người tuổi trẻ, còn có thể cùng nhau đánh bài nữa." Vương Thúy Phân cười nói.

"Hơn nữa, Tiểu Tống vừa khách sáo vừa nhiệt tình, chúng ta mời một mình cậu ấy, trong lòng cậu ấy sẽ lại áy náy, ngày nào cũng cho Tiểu Muội một đống đồ tốt, không nên đáp trả lại quà này sao?"

Vương Thúy Phân vừa nói, còn hung ác trợn mắt nhìn Diệp Tiểu Muội đang ở một bên vểnh tai nghe lén. Bây giờ con bé này học được cách thông minh rồi, cầm đồ của Tiểu Tống còn dám trốn ăn một mình, cũng may bà ấy đúng lúc bắt gặp, lúc hỏi đến tất nhiên Tiểu Muội không dám nói láo, nhưng nếu bọn họ không bắt gặp, há chẳng phải là để cho cô âm thầm chiếm hời của Tiểu Tống sao?

Diệp Tiểu Muội nghe lén bị đồng chí Vương Thúy Phân bắt tại trận, vội vàng cúi đầu tiếp tục nhặt rau, chẳng qua cũng không quên chuyện nghe lén. Cô rất muốn biết anh Tống có đến nhà làm khách hay không, tò mò đến mức tâm trạng cũng trở nên phức tạp, một nửa là mong đợi một nửa là xoắn xuýt. Tất nhiên anh Tống đến thì rất là tốt, vì như vậy cô có thể tiếp tục sáng tạo điều kiện tấn công. Vấn đề duy nhất là mấy ngày nay cô chơi bài vui quên hết mọi thứ, thư tình còn chưa kịp viết, phòng bếp nhiều việc như vậy, cũng không biết cô có thời gian chạy về phòng viết thư tình không.

Đáng tiếc Tống Thanh Huy có tới hay không, cũng không phải là cô có thể quyết định.

Diệp Quân Hoa nghe mẹ mình phân tích như vậy, trái lại cũng cảm thấy rất có đạo lý, vốn dĩ anh ấy lo lắng hôm nay đến làm khách đều là họ hàng của hai nhà sui gia, Tống Thanh Huy là một thanh niên độc thân bị kẹp ở trong đó sẽ không được tự nhiên. Chẳng qua nếu chỉ mời một mình anh, hiển nhiên sắp xếp như vậy vẫn tốt hơn, cho nên anh ấy gật đầu nói: "Được, bây giờ con sẽ đi ngay."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 199: Chương 199



Vương Thúy Phân nói đám thanh niên trí thức thích ngủ nướng, tất nhiên cũng không phải một mình bà ấy cảm thấy như vậy, toàn bộ đại đội đều cảm thấy đám thanh niên trí thức tương đối được nuông chiều lười biếng. Có thể nói thanh niên trí thức không cần cù , đi sớm về khuya bằng dân bản xứ, nhưng cũng chăm chỉ hơn Diệp Tiểu Muội rất nhiều. Có lẽ trước kia ở nhà thỉnh thoảng sẽ ngủ đến ngày phơi ba sào, tất nhiên đến nông thôn phải nhập gia tùy tục, trước mắt thanh niên trí thức đại đội Song Cương, lý lịch cạn nhất chính là nhóm người Tống Thanh Huy. Nhưng tính tới tính lui thì bọn họ cũng đến đây hai năm rồi, sắp đầy ba năm, sớm đã quen với nhịp điệu sống ở đây, dù là nghỉ ăn tết, thì khoảng tám chín giờ sáng đã dậy rồi.

Cho nên lúc Diệp Quân Hoa đến, ký túc xá thanh niên trí thức đang lúc náo nhiệt, người ta đã sớm ăn xong bữa sáng, đang ở dưới mái hiên sưởi ấm tán gẫu thuận tiện đánh bài một chút, qua một lát nữa thì chuẩn bị ăn cơm trưa.

Diệp Quân Hoa tới rất kịp thời, thông báo cho Tống Thanh Huy đừng ăn cơm ở ký túc xá thanh niên trí thức, nhưng mà Tống Thanh Huy nhận được lời mời của anh ấy thì lập tức mơ màng.

Ngay mới vừa rồi, còn có thanh niên trí thức tán gẫu nói hôm nay nhà đội trưởng Diệp rất là náo nhiệt, tới rất nhiều khách, nghe nói đều là anh chị em gái nhà mẹ đẻ của chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp, cũng chính là sui gia nhà đội trưởng Diệp. Cho nên vào lúc này, Tống Thanh Huy không khống chế được điên cuồng não bổ, hôm nay là "ngày sui gia đến" của nhà họ Diệp, mời anh làm gì, chẳng lẽ cả nhà bọn họ đều hy vọng anh và Diệp Tiểu Muội ở bên nhau?

Đúng vậy, đang ăn tết, anh Tống vẫn chưa thoát khỏi lời tỏ tình của Diệp Tiểu Muội, cho tới bây giờ vẫn rất nhạy cảm, một chút gió thổi cỏ lay đã không nhịn được liên tưởng.

Mặc dù rất cảm động sự tín nhiệm hoàn toàn và nhiệt tình của nhà họ Diệp đối với anh, nhưng anh không thể nào yêu đương với Diệp Tiểu Muội được, Tống Thanh Huy theo bản năng từ chối: "Chuyện này không tốt lắm đâu, trong nhà cậu có họ hàng, một người ngoài như tôi ngại đến tham gia náo nhiệt..."

Tống Thanh Huy vô tình hay cố ý nhấn mạnh hai chữ người ngoài, biểu hiện tinh tế, thái độ nóng lòng vạch rõ giới hạn, đáng tiếc Diệp Quân Hoa không hề hiểu tâm trạng đang thay đổi nhanh chóng của anh, trái lại anh ấy cảm thấy quả nhiên anh Tống giống với lời của mẹ mình nói, cũng quá khách sáo rồi, lập tức cười nói.

"Anh Tống, bọn tôi cũng không xem anh là người ngoài, người ngoài cũng sẽ không hào phóng đến mức cho thịt bò khô cho Tiểu Muội đâu nhỉ?"

"Thì ra là vì chuyện này." Tống Thanh Huy cười lúng túng, lúc Diệp Quân Hoa nói đến chỗ không xem anh là người ngoài, anh lập tức căng thẳng, thầm nghĩ quả nhiên mình lo lắng không sai, Diệp Quân Hoa là muốn hợp tác anh và Diệp Tiểu Muội.

DTV

Không nghĩ tới tình tiết lại thay đổi nhanh chóng như vậy, vấn đề trong sạch tạm thời được giải quyết, nhưng người nhà họ Diệp trịnh trọng như vậy, làm cho sự lo lắng của anh giống như tự mình đa tình!

Cho nên Tống Thanh Huy càng lúng túng hơn, đối với Diệp Tiểu Muội thề son sắt bảo đảm giữ bí mật không nói cho bất kỳ ai, cũng mang theo chút hận sắt không thành thép, bất đắc dĩ hỏi: "Cô ấy nói cho mọi người?"

"Tiểu Muội cũng không có nói." Diệp Quân Hoa cười vui sướng trả lời: "Ngày đó con bé từ bên ngoài trở về, đặt Đại Bảo vào trong nôi, thì buồn bực không vui trở về phòng mình. Mẹ tôi nghĩ đến đồng chí Lý của ký túc xá thanh niên trí thức không hợp với Tiểu Muội, hai người gặp mặt sẽ ồn ào, nên mẹ tôi lo lắng con bé bị bắt nạt, vội vàng đi vào phòng nhìn con bé, đúng lúc bắt gặp con bé ở trong phòng ăn một mình."

Diệp Quân Hoa kể lại tình hình ngày đó, lại tự cảm thấy buồn cười, lắc đầu cười nói: "Sau đó mẹ tôi lập tức tịch thu nửa thịt bò của con bé, chia cho mấy người chúng tôi ăn."

Tống Thanh Huy theo bản năng cong môi mỉm cười, đã tưởng tượng ra được vẻ mặt buồn bực bĩu môi có thể treo được một bình dầu của Diệp Tiểu Muội.

Nhưng ngay sau đó anh lại vứt bỏ suy nghĩ này đi, đang muốn mở miệng hỏi, lập tức nghe được Diệp Quân Hoa buồn cười hỏi anh: "Anh Tống, tôi đoán là anh bảo Tiểu Muội ăn một mình, đừng nói cho cho đám người mẹ của tôi biết đúng không?"

"Cậu đoán đúng rồi." Tống Thanh Huy tỉnh bơ cười nói.

"Vậy cũng không có cách nào, mẹ tôi đã bắt gặp, buổi trưa hôm nay anh không đến, ngày khác bà ấy sẽ muốn bày bàn tiệc lớn mời một mình anh."

Tống Quân Hoa nói chuyện vừa hài hước vừa dí dỏm, lại giải thích nguyên nhân mời anh đến nhà, trong lòng Tống Thanh Huy cũng không kháng cự nữa, phối hợp cười nói: "Vậy thì thật sự rất ngại, vẫn là lựa ngày không bằng gặp ngày đi."

"Vậy được, chờ một lát tôi đến gọi anh. Nếu anh Tống không có chuyện gì thì đến sớm một chút, nhà chúng tôi cũng đang đánh bài, anh tới đúng lúc còn có thể mở một bàn nữa."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back