Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Lütfen ürünü kullanmak için www.xenforo.gen.tr üzerinden lisans satın alınız!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 150: Chương 150



"Trụng đầu heo" cũng không phải là lời đùa mà Vương Thúy Phân chế ra, tóc của Diệp Tiểu Muội vừa nhiều vừa dài, gội đầu trong mùa đông, cần nước nóng đủ cho người ta tắm một lần, cho nên cô đã sớm nghe được đám anh cả trêu ghẹo, nói cô không phải là gội đầu mà là trụng đầu heo.

Bây giờ nghe mẹ trêu ghẹo như vậy, Diệp Thư Hoa cũng phản ứng rất nhanh trả lời: "Trụng đầu heo? Con heo nhỏ nhà ai mà xinh đẹp đáng yêu như con chứ!"

Vương Thúy Phân nghe như vậy chỉ cảm thấy con gái út ngày càng không biết xấu hổ, cố ý tranh luận: "Không phát hiện có chỗ nào xinh đẹp đáng yêu cả, chẳng qua chưa thấy con heo nhỏ nào có thể ăn nhiều như con."

Đang nói chuyện, Vương Thúy Phân đã đổ xong nước nóng, cũng dời băng ghế ngồi bên cạnh Tiểu Muội, mẹ con vây quanh nồi nước nóng bắt đầu gội đầu.

Sau khi trở thành Diệp Tiểu Muội, mỗi lần Diệp Thư Hoa gội đầu đều đặc biệt khổ cực, mà cô cảm thấy mệt nhất chính là khâu tạo bọt xoa gội lên đầu.

Rốt cuộc nhà họ Diệp là "nhà giàu" dùng nổi xà bông thơm, mặc dù gội đầu hay tắm đều dùng cùng một miếng, hơn cả phụ nữ cả nhà đều cùng nhau dùng, chuyện này có chút không sạch sẽ. Nhưng so với việc vất vả dùng bồ kết tạo bọt gội đầu, gội bằng nước không, giống với mấy cô gái khác, Diệp Tiểu Muội dùng xà bông thêm gội đầu đã vô cùng xa xỉ rồi.

Bởi vì xa xỉ, cho nên lúc Diệp Thư Hoa gội đầu, đám người chị cả Diệp cũng rất căng thẳng, chủ yếu bây giờ Diệp Tiểu Muội đã không còn là Diệp Tiểu Muội của lúc trước nữa. Ở mặt khác thật sự cô không biết tính toán, dùng xà bông thơm hận không thể dùng đến tận sợi tóc, không buông tha cho sợi nào, dùng như vậy xà bông thơm trong nhà sao đủ để cô dùng? Sau khi phát hiện tật xấu tiêu xài lãng phí này của cô, mỗi lần gội đầu sẽ có mấy cặp mắt nhìn chằm chằm cô, không thể dùng nhiều thêm một chút nào, bao gồm của Vương Thúy Phân. Thấy Diệp Thư Hoa lau xà bông lên hai lần hay là dùng sức chà mạnh xà bông một chút, trên mặt đều đầy vẻ đau lòng ngăn cản lại: "Đủ rồi đủ rồi."

Diệp Thư Hoa vẫn có chút cố gắng chà nhiều một chút, thật khó lắm mới được gội đầu, dù sao cũng phải gội cho sạch sẽ hoàn toàn, nếu không cần gì phải phí sức như vậy?

Sản phẩm sạch sẽ không cho dùng, cũng chỉ có thể nghiêm túc rửa sạch, chà xà bông thơm một chút, Diệp Thư Hoa chà xát mái tóc dài giống như đang giặt quần áo, còn phải nghiêm túc x** n*n, còn cần phải quan tâm đến mỗi góc nhỏ. Với lượng tóc và chiều dài tóc của Diệp Tiểu Muội, ít nhất Diệp Thư Hoa phải nghỉ ngơi hai ba trận mới có thể gội sạch đầu được, thật sự còn tốn sức hơn chuyện cô giặt một thùng quần áo!

DTV

Cho nên mỗi lần gội đến một nửa, Diệp Thư Hoa đều rất muốn sụp đổ, hận không thể tìm một cây kéo đến cắt hơn một nửa, như vậy ít nhất mỗi lần gội sẽ thoải mái hơn, nhưng thay đổi suy nghĩ một chút, cô cũng sắp gội xong rồi, lúc này cắt tóc có phải quá mức thiệt hay không?

Nắm vững nguyên tắc cái gì cũng có thể ăn, nhưng không ăn thiệt, Diệp Tiểu Muội bừng tỉnh gội sạch sẽ đầu tóc đen, cũng tự nói với mình lần sau gội đầu thì phải cắt tóc.

Nhưng lần tiếp theo đến lúc gội đầu cô lại không nhớ nổi, cứ như vậy kéo dài đến cuối năm, vào lúc này, trái lại tóc đã dài thêm một đoạn, gội đầu càng tốn sức hơn.

Tóm lại Diệp Tiểu Muội mỗi lần gội đầu, tâm trạng đều phải sụp đổ một lần, lâu ngày cũng sắp biến thành bóng ma trong lòng rồi, cho nên đồng chí Vương Thúy Phân chủ động giúp cô gội đầu, cô mới cầu còn không được như vậy, trình độ thỏa mãn không thua gì ăn thịt kho.

Vương Thúy Phân mới vừa xắn tay áo lên, bộ dạng đã chuẩn bị xong, Diệp Thư Hoa không kịp chờ chui đầu vào trong chậu, sau đó một giây tiếp theo, bị nóng đến mức phải ngẩng đầu lên: "Mẹ, nước nóng quá, con thật sự không muốn trụng đầu heo đâu."

Giãy giụa không có hiệu quả, Vương Thúy Phân lại đè đầu cô xuống, bình tĩnh nói: "Nước nóng chỗ nào, mẹ vừa thử rất vừa."

Tất nhiên Diệp Thư Hoa không dễ dàng từ bỏ như vậy, cái gáy chưa bị nắm vẫn còn đang giãy giụa: "Thật sự rất nóng đó mẹ, giúp con pha thêm chút nước lạnh đi, cầu xin mẹ nhanh cứu đứa nhỏ này đi."

Vương Thúy Phân bị biểu diễn khoa trương của cô làm cho dở khóc dở cười, nhưng vẫn kiên trì từ chối: "Nước ấm này rất vừa vặn, pha thêm sẽ bị lạnh, đông cứng c.h.ế.t con."

Sau khi Diệp Tiểu Muội bị bệnh nằm trên giường hơn một tháng, Vương Thúy Phân đã nghiêm túc xem cô như Lâm muội muội, lo lắng một trận gió cũng có thể thổi ngã cô.

Được rồi, trên đời này không chỉ có một loại lạnh gọi là mẹ bạn cảm thấy bạn lạnh, còn có một loại nóng, gọi là mẹ bạn cảm thấy không nóng chút nào, Diệp Tiểu Muội còn có thể nói gì? Cô chỉ có thể cười tiếp tục sống.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 151: Chương 151



Ngay khi Diệp Tiểu Muội hưởng thụ "tình thương của mẹ" nặng trĩu nóng hổi này, chị dâu nhà hàng xóm không có chuyện gì làm bế con qua nhà.

Gần đây chị dâu này có quan hệ không tệ với chị dâu cả Diệp, con trai của chị ấy nhỏ hơn Diệp Đại Bảo ba tháng, cũng đều là mẹ trẻ, bởi vì ở gần, sau nông nhàn thường xuyên tìm chị dâu Diệp nói chút chuyện của con cái, quan hệ phát triển nhanh chóng, hôm nay cơm nước xong lại theo thói quen đến tìm chị dâu cả Diệp chơi.

Chẳng qua Vương Thúy Phân ở trong sân gội đầu cho Diệp Tiểu Muội, chị dâu nhà bên cạnh chào hỏi với chị dâu cả Diệp, cảm thấy có chút hứng thú nên tham gia náo nhiệt: "Thím Diệp, gội đầu cho Tiểu Muội sao ạ?"

Vương Thúy Phân cũng ngẩng đầu lên chào hỏi: "Tiểu Phương đến chơi à, ăn cơm chưa? Tự lấy băng ghế ngồi đi, đừng khách sáo."

Tất nhiên chị dâu Trần Phương không khách sáo, tự mình dời băng ghế ngồi dưới mái hiên, cười híp mắt nhìn Vương Thúy Phân làm việc. Chị ấy cũng không nói Diệp Tiểu Muội lớn như vậy còn cần mẹ gội đầu cho, mà là khen ngợi ở một góc độ khác: "Cháu đã nói mà, tóc dài của Tiểu Muội thật sự rất đẹp, dài như vậy, từ đầu đến đuôi đen bóng, chắc chưa từng cắt tỉa nhỉ?"

Vương Thúy Phân sờ vào mái tóc dài xinh đẹp mềm mại của con gái út, rất tự nhiên gật đầu: "Quả thật không có phân nhánh."

"Cũng không biết Tiểu Muội bảo dưỡng như thế nào?"

"Người nông thôn chúng ta bảo dưỡng cái gì chứ? Đoán chừng ăn một chút đã bị tóc hút đi rồi." Vương Thúy Phân nói rất nghiêm túc, chẳng qua cũng là lời trong lòng của bà ấy, quả thật Tiểu Muội của bọn họ chính là xinh đẹp trời sinh, nếu không những cô gái trong đội đều ăn gạo, cũng uống nước như vậy lớn lên, sao chỉ có Tiểu Muội nhà bọn họ khác biệt với bọn họ.

Trái lại Trần Phương lại cảm thấy quả nhiên vẫn là do Diệp Tiểu Muội được ăn ngon, mới có thể nuôi mình trở nên mềm mại xinh đẹp như vậy.

Chẳng qua cũng không có ăn gạo nhà chị ấy, chị ấy tội gì không hùa theo vợ đội trưởng, tiếp tục ngồi trên băng ghế trêu ghẹo nói: "Thím Diệp, thím cũng đừng khiêm tốn, mọi người đều nói bộ dạng Tiểu Muội xinh đẹp, trăm dặm chọn một. Cháu thật muốn nói, mái tóc này thật sự vô cùng đẹp, đừng nói công xã chúng ta không có một ai có thể so sánh với Tiểu Muội, dù là ở trong thành phố, Tiểu Muội cũng là số một số hai."

DTV

Đối với cô gái ở thời đại này mà nói, cả ngày dầm mưa dãi nắng, dù có xinh đẹp, nhưng không có cơ hội chăm sóc cách ăn mặc, có một mái tóc dài đèn nhánh xinh đẹp, là một trong những tiêu chuẩn trong xấu đẹp. Cho dù ngũ quan không được xinh, nhưng chăm sóc tóc tốt, trên thị trường làm mai cũng có thể tăng lợi thế cho mình.

Loại giống như Diệp Tiểu Muội không những ngũ quan xinh đẹp, tóc còn đẹp như vậy, đó chính là người đẹp trong người đẹp, nếu cô vừa ý thằng nhóc của nhà nào, đối phương còn không vội vàng mang kiệu tám người khiêng đến rước cô về sao?

Cho nên Trần Phương tâng bốc từ góc độ này, Vương Thúy Phân nghe rất vui vẻ, cười cũng không ngậm được miệng, còn khiêm tốn lắc đầu: "Nào có khoa trương như vậy, cái miệng này của Tiểu Phương cháu thật biết cách dỗ người."

Trần Phương cũng được nói đến chỗ vui vẻ, cất giọng cười nói: "Từng câu từng chữ của cháu đều là nói thật, không nói đến người khác, chính là người thu tóc nhìn thấy Tiểu Muội, khẳng định sẽ ra giá cao mua tóc của em ấy!"

Diệp Thư Hoa vẫn luôn nhắm mắt, sau khi ăn cơm no dễ dàng mệt mỏi, lại được mẹ mát xa da đầu từng chút một, đã sớm mơ màng buồn ngủ, nghe nói như vậy đột nhiên tỉnh táo tinh thần: "Thu tóc? Tóc này của em có thể bán được nhiều tiền?"

Vì tò mò còn cố gắng muốn ngẩng đầu lên, đáng tiếc mới ngẩng được một nửa, đã bị đồng chí Vương Thúy Phân vô tình ấn trở về: "Còn chưa xong, đừng lộn xộn."

Diệp Tiểu Muội vì cuộc sống tốt của mình không thể làm khác hơn là ngoan ngoãn cúi đầu xuống, cũng may chị dâu Trần Phương không để ý đến đoạn nhạc đệm nhỏ này, vẫn vô cùng hứng khởi nói: "Tóc này của em rất đáng tiền đó, chị họ của chị cứ hơn nửa năm là bán tóc một lần, tóc chị ấy không nhiều bằng em, cũng không bóng mượt như em, chẳng qua là bán một nửa, được một đồng tám hào."

Vừa nói xong, Trần Phương nhìn Tiểu Muội, tính toán nói: "Như của Tiểu Muội kiểu gì cũng bán được ba bốn đồng, nếu như bán vào huyện, còn có thể có giá cao hơn."

Diệp Thư Hoa nghe vậy đã không còn hứng thú nữa, ủ dột "à" một tiếng.

Chị dâu Trần Phương này tâng bốc tóc của cô giống như trên trời dưới đất đều không có đối thủ, làm cho cô tưởng rằng tóc của mình cũng đáng hai ba trăm đồng, kết quả chỉ có thể ba bốn đồng. Trong nháy mắt Diệp Tiểu Muội không còn suy nghĩ muốn bán tóc nữa, cô tình nguyện ném vào trong sông cũng không để cho gian thương có cơ hội kiếm được giá chênh lệch.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 152: Chương 152



Mới vừa nghĩ như vậy, chị dâu Trần Phương đã trêu ghẹo hỏi: "Tiểu Muội còn ngại giá thấp sao?"

Diệp Tiểu Muội còn chưa lên tiếng, chị dâu cả Diệp bên cạnh cũng trêu ghẹo nói: "Thịt heo cũng là hai hào ba xu nửa cân, nếu tóc của Tiểu Muội có thể bán được ba bốn đồng, là có thể đổi được năm mười cân thịt heo, không phải em thích ăn thịt heo sao, đủ cho em ăn hơn nửa năm."

Trần Phương nhắc đến đề tài này đơn giản chỉ là nói đùa, còn Lâm Hồng Mai thì lại nửa đùa nửa nghiêm túc, bởi vì chị ta biết cô em chồng này thèm ăn như vậy, nghe được có thể đổi được rất nhiều thịt. Nói không chừng sẽ động lòng, đến lúc đó bọn họ cũng có thể ké ăn được một chút, cô em chồng này ăn nhiều đồ trong nhà như vậy, cũng nên để cho bọn họ ăn hồi vốn.

Đúng là dưới sự nhắc nhở của chị dâu cả Diệp, Diệp Thư Hoa mới nhớ bây giờ một đồng tiền khác hoàn toàn với một đồng tiền của đời trước cô sống. Cho đến bây giờ cô chủ nhà họ Diệp chưa từng đi chợ, không biết kiếp trước thịt heo là bao nhiêu một cân, nhưng cô đoán ít nhất cũng phải một hai chục đồng? Đổi qua thời đại này một chút, bây giờ bốn đồng có thể đại khái bằng hai ba trăm đồng đời trước của cô, vậy thì không thua thiệt nha.

Nhất thời Diệp Tiểu Muội phấn chấn tinh thần, vô cùng hứng khởi nói: "Không mua thịt đâu, nhà chúng ta nhiều thịt như vậy còn không biết khi nào bắt đầu ăn, em muốn mua một ít vải về làm đồ mới."

Mặc dù thịt trong nhà này Diệp Tiểu Muội chỉ có thể nhìn không thể ăn, nhưng ngồi giữa "một sân thịt" cũng để cho cô được tiếp rất nhiều sức lực. Nói chính xác chính là có thể nhìn no, cộng thêm thịt hộp tình thế bắt buộc ở chỗ của anh Tống, Diệp Tiểu Muội không cần mỗi ngày nhìn chằm chằm thịt nữa, cô cảm thấy mình hoàn toàn có thể theo đuổi nhu cầu cao hơn nữa.

Lâm Hồng Mai không ngờ con nhóc này lại tính toán thông minh như vậy, ăn thịt trong nhà không nể nang chút nào, biết giữ tiền của mình giữ lại mua vải làm quần áo mới, thật đúng là không thiệt.

Trái lại chị ta không chiếm được lợi, còn bị chọc giận nữa.

Trần Phương lại không suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua cười nói: "Heo trong đội chúng ta nuôi tốt, có thể nhận được mấy tờ phiếu thịt, nhưng phiếu vải thì rất là quý hiếm."

Người trong huyện có phát phiếu lương, đơn vị làm việc lại cho phiếu thịt phiếu vải, phiếu công nghiệp,.. cho nên đều là ăn công lương. Nông thôn thì không giống như vậy, bọn họ làm gì cũng phải tự cấp tự túc, có thể tích trữ chút phiếu thịt phiếu lương cũng bởi vì nộp nhiệm vụ, phía trên cũng sẽ phát xuống theo số lượng. Dùng tiết kiệm trái lại có thể dùng những phiếu này đổi với người trong huyện, nhưng vậy cũng phải có họ hàng hoặc người quen, nếu đổi với người không quen thì phải chịu thiệt một chút.

Chính là bởi vì phiếu vải khan hiếm, tiền lại đắt, nông thôn bọn họ mới không làm quần áo mới, muốn lấy mấy phiếu thịt đổi một tấm phiếu vải của người ta, còn không bằng cắt thêm hai cân thịt cho cả nhà ăn.

Diệp Tiểu Muội nghe đến chỗ này, có chút buồn bã thở dài, cô còn chưa muốn mua đồ trang điểm hay son môi gì đó, muốn may chút quần áo xinh đẹp cũng khó khăn như vậy, thật là quá thảm.

Gần đây Tống Tú Tú và Lâm Hồng Mai có chút mâu thuẫn, mặc dù không ầm ĩ mặt ngoài, nhưng cũng luôn muốn thêm ấm ức cho chị dâu cả này. Vào lúc này thấy Lâm Hồng Mai ăn trộm gà không thành, trái lại bị cô em chồng chọc giận, Tống Tú Tú vui vẻ, tốt bụng nhắc nhở: "Mặc dù em ba vẫn chưa trở thành chính thức, nhưng bây giờ phiếu vải như này chắc là không ít đâu."

"Tôi thiếu chút nữa quên nhà mọi người còn có một công nhân nha." Trần Phương vỗ trán một cái, cười nói: "Quân Hoa hiếu thảo như vậy, chắc chắn phiếu cũng là do thím bảo quản đi?"

Nghe vậy Diệp Thư Hoa sáng mắt, nghiêng đầu hỏi: "Mẹ, được không?"

"Được nha, nếu như con chịu bán tóc, mẹ giúp con tìm anh ba con mượn chút phiếu vải." Vương Thúy Phân đồng ý sảng khoái như vậy, bởi vì bà tự biết con gái ngốc nhà mình vừa tham ăn vừa thích đẹp, lần trước đi trấn trên với bà ấy, tình nguyện không ngủ nướng cũng phải phí nửa tiếng thắt b.í.m tóc, có thể thấy rất quý giá, sao có thể chịu đi bán tóc?

DTV

Vương Thúy Phân tràn đầy lòng tin, con gái út chỉ góp vui mà thôi, vì vậy bà ấy cũng thoải mái đồng ý. Nào ngờ đời trước Diệp Thư Hoa là người dám thử nhiều kiểu tóc, dù sao vẻ ngoài xinh đẹp, tóc ngắn tóc dài, các loại màu sắc đều có thể để được. Hồi đó cô đi tiệm làm tóc cắt tóc dài thành tóc ngắn cũng không bán lấy tiền, trái lại còn cho thầy Tony nhiều tiền boa, lúc đó cô hận không thể mỗi tháng đều đến tìm thầy Tony đổi kiểu tóc.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 153: Chương 153



Hôm nay vừa vặn cô nghèo như chó, vừa có thể đổi kiểu tóc vừa có thể kiếm được tiền, không nhắc đến Diệp Tiểu Muội có bao nhiêu tình nguyện, tìm được biện pháp làm giàu thật làm cho cô vui vẻ, tâm trạng tốt vẫn luôn kéo đến ngày hôm sau, hơn nửa ngày càng tốt, bởi vì phải lên trấn xem phim.

Vận may của Diệp Thư Hoa rất tốt, lúc gội xong ngồi trong sân phơi khô tóc, nhận được tin tức làm cho người ta phấn chấn tinh thần.

Gần tối anh cả anh hai trở về, Diệp Tiểu Muội không kịp chờ đợi muốn chia sẻ tin tức này cho bọn họ, lại kéo bọn họ đến ký túc xá thanh niên trí thức nói cho anh Tống.

Anh cả Diệp anh hai Diệp không biết làm sao kéo Diệp Tiểu Muội đang hưng phấn: "Vào lúc này mọi người đều biết hết rồi, thanh niên trí thức Tống còn có thể không biết sao?"

Không nghĩ đến lý do của Diệp Tiểu Muội chính là: "Vậy chúng ta cũng phải đi nhắc nhở một chút, ngày mai đừng quên hội họp với chúng ta!"

Chủ yếu là "tuyên thệ" một chút chủ quyền, phải để cho tất cả mọi người đều biết, anh Tống đi cùng bọn họ, có vài người đừng nên có ý gì khác.

Anh cả Diệp và anh hai Diệp nhìn nhau, không thuyết phục được Diệp Tiểu Muội đang hưng phấn, cũng chỉ có thể đi cùng với cô, dù sao hai anh em nhớ rất kỹ lời của mẹ, không nên để cho Tiểu Muội đi lừa gạt đồ tốt gì từ chỗ thanh niên trí thức Tống, thành thói quen, cho nên bọn họ phải đi cùng.

Tống Thanh Huy không biết "các loại suy nghĩ xấu" của ba anh em này, chẳng qua bị nhiệt tình mời hai lần như vậy, rốt cuộc cũng ngại từ chối, cho nên ngày xem phim, anh ăn cơm tối xong vẫn tự giác đến nhà họ Diệp tập hợp.

Hôm nay mỗi nhà đều ăn cơm tối rất sớm, có một số "phần tử tích cực" thậm chí không đến bốn giờ đã nhóm lửa, cơm nước xong không kịp chờ đợi mà đi lên trấn.

Công xã thông báo buổi tối bảy giờ phim sẽ được chiếu, cho đủ thời gian để bà con ăn cơm, mà đại đội Song Cương cách gần trấn, không đến nửa tiếng đến, theo lý thuyết sáu giờ lên đường vẫn còn kịp. Chẳng qua có một vấn đề là, công xã bọn họ có tổng cộng mười mấy đại đội sản xuất, dù đại đội ở xa nhất cũng không muốn bỏ qua đại hội chiếu phim một năm một lần này. Nhiều người như vậy, đi chậm sẽ không chiếm được vị trí tốt, cho dù đại đội Song Cương được trời ưu ái, nhưng từ rất sớm các đội viện đã chạy lên trấn.

Nhà Diệp Thư Hoa cũng là hơn bốn giờ chiều thì ăn xong cơm tối, dĩ nhiên chẳng qua muốn xem phim nên mới ăn cơm sớm như vậy.

Vương Thúy Phân sợ bọn họ đói bụng, vốn dĩ muốn chuẩn bị luộc mấy củ khoai lang để mang lên trấn ăn, nhưng dưới yêu cầu mãnh liệt của Diệp Tiểu Muội thì ném khoai lang vào trong bếp lò than. Khi ba anh em ăn cơm xong, Vương Thúy Phân cũng đã móc khoai lang nướng từ trong bếp lò ra, bụi tro bay rất nhiều, bỏ vào báo cũ gói lại đưa cho bọn họ. Tống Thanh Huy đúng lúc tới hội họp, cũng bị nhét một củ khoai lang nướng.

Bởi vì qua lại nhiều, Tống Thanh Huy cũng không khách sáo giống như lúc trước, cầm khoai lang nướng cười nói: "Cảm ơn thím Diệp, cháu sẽ không khách sáo."

DTV

Vương Thúy Phân cũng sẵng giọng nói: "Không cần khách sáo với thím như vậy."

Diệp Thư Hoa cười một tiếng với anh Tống, ôm tay Vương Thúy Phân nũng nịu: "Mẹ, mẹ cũng đi xem phim với bọn con đi."

"Mẹ không đi, mẹ còn phải ở nhà chăm sóc Đại Bảo nữa."

Hình như biết cô đang muốn nói gì, ngay sau đó Vương Thúy Phân lại nói: "Buổi tối lạnh, Đại Bảo không được ra ngoài, đừng làm cho cháu trai của mẹ bị lạnh đến bệnh. Mấy đứa cũng mặc dày một chút."

Diệp Đại Bảo ở trong nôi hơ tay múa chân, hiển nhiên cậu bé không hề muốn nhận sự quan tâm này.

Diệp Thư Hoa quay đầu nhìn Tiểu Mập Mạp, hỏi: "Vậy chị dâu cả và chị dâu hai đều đi sao?"

Vương Thúy Phân liếc nhìn bụng của Tống Tú Tú, lắc đầu: "Chị dâu hai của con đi lại không tiện, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi, mỗi năm đều có chiếu phim."

Tống Tú Tú cũng dịu dàng gật đầu: "Tiểu Muội, em và anh cả anh hai đi đi, chơi vui vẻ."

Đại khái gần đây cam chịu số phận với cái thai trong bụng, Tống Tú Tú ngày càng biết cách làm người, ngay trước mặt mọi người quay đầu dặn dò chồng: "Đi ra ngoài cũng không giống như ở nhà, các anh xem chừng Tiểu Muội, đừng để bị bắt nạt."

Thật ra lời này Vương Thúy Phân cũng đã dặn dò qua mười triệu lần rồi.

Tối hôm nay gần như toàn bộ chàng trai cô gái trong công xã đều đi xem phim, vốn dĩ cô gái chưa đính hôn thì không nên đi xem, Tiểu Muội nhà bọn họ trắng nõn mềm mại xinh đẹp, đến những nơi náo nhiệt như chỗ kia không phải là đi vào ổ sói sao? Vương Thúy Phân không hy vọng con gái đi, nhưng kể từ khi biết có phim để xem, mỗi ngày con gái đều trông mong, hai anh trai Diệp Quốc Hoa lại giúp cô nói lời hay. Vương Thúy Phân luôn thương yêu con cái, bị anh em bọn họ thuyết phục, lập tức quay đầu lại dặn dò thằng cả thằng hai, để cho bọn họ nhìn chằm chằm Tiểu Muội, không thể để cho cô rời khỏi tầm mắt nửa bước. Nói nhiều đến mức hai anh em Diệp Quốc Hoa còn kém không ở trước mặt mẹ giơ tay lên trời thề.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 154: Chương 154



Chẳng qua lời nhắc nhở không chê nhiều, vợ thằng hai trở nên nhanh nhẹn, cũng biết quan tâm đến Tiểu Muội, không cần biết cô ta có phải làm cho bọn họ nhìn hay không, Vương Thúy Phân đều cảm thấy hưởng thụ, hài lòng nhìn Tống Tú Tú một cái, mới quay đầu nói.

"Được rồi, đi sớm một chút, thằng cả, mấy đứa mang băng ghế dài theo, bốn người mấy đứa đều có thể ngồi."

Diệp Tiểu Muội kinh ngạc hỏi: "Sao lại bốn người, chị dâu cả không đi với bọn con sao?"

DTV

Không cần Vương Thúy Phân trả lời, Lâm Hồng Mai đã nói: "Chị và đám người Tiểu Phương đã hẹn xong, mọi người đi trước đi."

Bởi vì có mẹ chồng giúp đỡ chăm con, chị ta mới có thể đi xem phim, hôm nay tâm trạng của Lâm Hồng Mai rất tốt, không có nói lời gì khó nghe.

Thật ra trong lòng có chút khinh thường cô em chồng này, đã gả cho người ta cũng được, chưa gả cũng tốt, phụ nữ nào không nói chuyện chơi đùa với phụ nữ? Tất nhiên xem phim phải là phụ nữ đi cùng với phụ nữ, cô em chồng lớn như vậy rồi, ngay cả một người bạn cũng không có. Cả ngày đi bên cạnh anh trai thì cũng được, nhưng hôm nay còn dính cùng một chỗ với Tống Thanh Huy, đứng trong một đống đàn ông cũng không biết xấu hổ.

Lâm Hồng Mai không thích, hai người anh trai Diệp Quốc Hoa lại rất hưởng thụ, dẫn Tiểu Muội ra ngoài rất có mặt mũi, đừng nói mấy chàng trai trong đại đội bọn họ, ngay cả đi trên đường lớn, ngày xưa những chàng trai không quen biết, không giao tiếp ở đại đội bên cạnh đều rối rít chào hỏi bọn họ đó.

Mặc dù bọn họ là "công tử nhà đội trưởng", nghe thì rất có mặt mũi, nhưng trong đội nhân duyên cũng chỉ tốt một chút thôi, đi ra đại đội của mình ai còn nhận ra bọn họ? Hôm nay chính là ngày bọn họ được hoan nghênh nhất, loại cảm giác đi l*n đ*nh cao đời người này, làm cho hai anh em ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c vô cùng kiêu ngạo, gánh ghế dài đi nhanh như bay. Vốn dĩ đã bàn bạc ở trên đường ba người đàn ông thay nhau gánh, bây giờ bởi vì anh cả Diệp anh hai Diệp hăng hái vô cùng, cứ thế Tống Thanh Huy không có cơ hội chen vào, một chốc đã đến trấn rồi.

Mặc dù hơn bốn giờ chiều đám người Diệp Thư Hoa đã đến chỗ chiếu phim ngoài trời, còn phải hơn hai tiếng nữa mới đến thời gian chiếu phim, nhưng vẫn không tính là sớm. Mảnh đất trống tạm thời dùng để ngồi xem phim đã ngồi đầy người, vị trí gần màn hình nhất đã sớm bị người đến trước chiếm cho mình và bạn mình rồi.

Nhưng đám người Diệp Thư Hoa vẫn có thể chiếm được vị trí tương đối tốt, bởi vì anh em bọn họ đều rất được hoan nghênh, trong đội có một người đến sớm, phát hiện bọn họ đến, tất cả mọi người đều nhiệt tình gọi lại. Anh hai Diệp phản ứng rất nhanh, đây cũng không phải là lần đầu tiên anh ấy làm chuyện này, gánh băng ghế dài đi qua, chào hỏi mấy thằng nhóc để cho bọn họ dời ra xung quanh một chút, trống đủ vị trí, thành công làm bọn họ chiếm được chỗ tốt.

Diệp Thư Hoa vui vẻ đi đến ngồi xuống, đột nhiên trong đầu lóe lên ánh sáng, yêu cầu: "Em muốn ngồi cùng với anh Tống!"

Yêu cầu không giải thích được này làm cho Tống Thanh Huy xém chút nữa sợ hết hồn, anh há miệng muốn từ chối, thì lập tức nghe được lời không đồng ý của anh em nhà họ Diệp: "Đều là cùng nhau xem phim, tại sao lại muốn ngồi cùng với thanh niên trí thức Tống?"

"Đúng vậy, để cho em ngồi chính giữa anh cả anh hai không tốt sao, tại sao phải ngồi cùng với thanh niên trí thức Tống?"

Lúc này Tống Thanh Huy mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ Diệp Tiểu Muội không biết điều, không có chút ý thức nam nữ khác biệt nào, cũng may hai anh trai của cô còn có lý trí, sẽ không mặc cô làm chuyện ẩu tả.

Đáng tiếc anh thoải mái quá sớm, Diệp Tiểu Muội còn không dễ dàng buông tha như vậy, cô đang suy nghĩ lý do thuyết phục anh cả anh hai.

Tất nhiên không thể nói ra nguyên nhân chủ yếu được, Diệp Thư Hoa chỉ muốn nói chuyện yêu đương âm thầm với anh Tống, ý chính là trước mặt anh cả anh hai cũng phải giữ bí mật.

Diệp Tiểu Muội rất thông minh bày tỏ: "Anh Tống là đến từ Bắc Kinh, chắc chắn lúc ở nhà xem rất nhiều phim, em và anh ấy ngồi cùng nhau, có cái gì không biết cũng có thể lúc nào thỉnh giáo anh Tống."

Có lý có chứng cứ, làm người ta tin phục.

Hai anh trai Diệp Quốc Hoa dễ như trở bàn tay bị Diệp Tiểu Muội thuyết phục, thậm chí còn có chút tự hào, quả nhiên Tiểu Muội nhà bọn họ thông minh, ngay cả bọn họ cũng không nghĩ đến chuyện này! Cho nên chẳng những bọn họ đồng ý yêu cầu của Diệp Tiểu Muội, hai anh em còn bắt đầu tranh ai có thể ngồi bên khác của thanh niên trí thức Tống.

Tống Thanh Huy bị tranh đoạt thật sự trợn mắt há miệng, bọn họ tùy tiện để Diệp Tiểu Muội thuyết phục như vậy, có lẽ nên chuẩn bị cấp cứu một chút?
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 155: Chương 155



Anh cả Diệp và anh hai Diệp đã hết thuốc cứu, hai người vô cùng nghiêm túc chơi kéo búa bao, vị trí cuối cùng bên cạnh Tống Thanh Huy bị anh hai Diệp đoạt được. Anh cả Diệp không thể làm cái gì khác là đi đến ngồi bên cạnh Tiểu Muội, mấy anh em vô cùng nhiệt tình ngồi vây quanh Tống Thanh Huy.

Chỉ mất mấy giây, Tống Thanh Huy đã bị sắp xếp xong, ba tên ngốc nhà họ Diệp trực tiếp vây quanh anh, làm cho anh động cũng không dám động...

Chia xong chỗ ngồi, cách lúc chiếu phim còn hơn hai tiếng nữa, ngồi chờ cũng nhàm chán, anh cả Diệp và anh hai Diệp đã sớm có chuẩn bị móc ra từng nắm hạt dưa và đậu phồng rang thơm ngào ngạt. Diệp Tiểu Muội kích động đến mức hai mắt phát sáng: "Anh cả anh hai, sao hai người lại thông minh như vậy, có đồ ăn vặt thì không nhàm chán nữa!"

Thật ra chuyện này rất bình thường, chờ phim chiếu cũng phải chờ mấy tiếng, người có chút kinh nghiệm, trước khi ra cửa cũng sẽ không quên nhét chút đồ ăn vặt vào túi ăn g.i.ế.c thời gian. Cũng chỉ có Diệp Thư Hoa có thói quen đi rạp chiếu phim mua bỏng ngô là không nghĩ đến tự mang đồ theo, cho nên bây giờ mới có thể ngạc nhiên mừng rỡ như vậy.

Có câu nói không phải người nhà không vào cùng một cửa, sự ngạc nhiên của Diệp Tiểu Muội không những không làm cho anh cả Diệp và anh hai Diệp ghét bỏ, trái lại hai anh trai này còn vô cùng hưởng thụ. Được em gái ngốc tâng bốc như vậy, bọn họ cảm thấy mình mới vừa làm chuyện gì lớn, sống lưng cũng ưỡn thẳng tắp, đồng loạt đưa đồ ăn ngon cho Diệp Tiểu Muội ngồi bên cạnh.

Diệp Tiểu Muội nhìn bên trái một chút bên phải một chút, quả quyết lựa chọn đậu phộng rang.

Đậu phộng hạt dưa đều là nhà làm, nghiêm khắc mà nói không tốn một xu nào. Đậu phộng là trồng trong đất, hạt dưa là hạt dưa hấu, mỗi lần ăn dưa hấu, đồng chí Vương Thúy Phân đều nhặt hạt dưa giống như nhặt bảo bối rửa sạch rồi phơi khô, tích trữ cả một năm cũng được một túi tràn đầy.

Mấy ngày trước bởi vì công việc không nhiều, mẹ cô lấy đậu phộng và hạt dưa đã chuẩn bị xong rang chín trên nồi sắt, đây chính là trái cây quà vặt mà bọn họ dùng để chiêu đãi khách ngày tết.

Nhân lúc còn nóng Diệp Thư Hoa ăn mấy viên đậu phộng, quả thật tay nghề rang đậu phộng của mẹ cô không tệ, vừa thơm vừa giòn, một mình cô có thể ăn một chậu, nhưng quá nóng người, Diệp Thư Hoa cũng không dám ăn nhiều. Còn về hạt dưa, cô thật sự ăn không quen, bóc không tốt thịt bên trong cũng không có, món này không thích hợp với người lười như Diệp Tiểu Muội, trái lại mỗi lần nhìn mọi người cắn hạt dưa luôn làm cho cô "thấy vật nhớ người", đặc biệt nhớ đến hạt hướng dương của đời trước.

Bây giờ ngay cả hạt dưa ngũ vị hương cũng không ăn được. Diệp Thư Hoa theo bản năng nuốt nướng miếng, càng cảm thấy cuộc sống quá thê thảm, độ hưng phấn khi được xem phim cũng giảm xuống một chút.

Anh em nhà họ Diệp không phát hiện sự đa cảm của cô, Tiểu Muội không cần hạt dưa của anh hai Diệp, anh ấy cũng không thèm để ý, vui vẻ hớn hở chia cho Tống Thanh Huy.

Tống Thanh Huy cũng rất sảng khoái nhận lấy, một giây tiếp theo, yên lặng từ trong túi móc ra một nắm hạt hướng dương, Diệp Thư Hoa hơi liếc về phía bàn tay anh, thấy hạt hướng dương thì hai mắt sáng ngời, trên mặt tràn đầy vẻ ngu ngốc ngây thơ hỏi: "Anh Tống, tại sao anh lại có loại hạt này?"

"Người trong nhà tương đối thích ăn loại hạt này, cố ý gửi cho tôi một chút." Tống Thanh Huy nhìn vẻ mặt của Diệp Tiểu Muội cũng biết cô đang suy nghĩ gì, dứt khoát chủ động nói.

"Anh cả Diệp anh hai Diệp, Tiểu Muội, ba người cũng nếm thử một chút đi."

Anh cả Diệp và anh hai Diệp còn muốn khách sáo mấy câu, Diệp Tiểu Muội đã ném đậu phộng trong tay về lại trong túi, sau đó vừa cầm hạt hướng dương trong lòng bàn tay của Tống Thanh Huy, vừa không chút khách sáo cười nói: "Đúng lúc em cũng muốn nếm thử mùi vị của hạt này, anh Tống, anh thật tốt."

Thuần thục lại phát thẻ người tốt, nhưng Diệp Thư Hoa phát thẻ vô cùng thật lòng, quả nhiên anh Tống chính là mèo máy thân thiết, muốn gì có cái đó, chuyện này làm cho cô càng quyết tâm hôm nay phải cua anh Tống vào tay!

Tống Thanh Huy còn không biết nguy hiểm đang đến, nhìn vào tròng mắt sáng ngời lấp lánh của Diệp Tiểu Muội, cũng theo bản năng mỉm cười, tiếp đó tỉnh bơ dời tầm mắt, tiếp tục móc hạt hướng dương đưa cho anh cả Diệp và anh hai Diệp.

DTV

Mặc dù anh cả Diệp và anh hai Diệp có lòng muốn khách sáo mây câu, nhưng bởi vì không chịu nổi cám dỗ của hạt hướng dương, cuối cùng vẫn rối rít lấy hạt hướng dương từ chỗ thanh niên trí thức Tống.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 156: Chương 156



Bốn người bắt đầu vui vẻ cắn hạt hướng dương, hạt dưa, ăn đậu phồng, mấy cái túi của anh cả Diệp cộng lại, cũng có khoảng hơn hai cân đậu phộng, ăn đến lúc phim được chiếu.

Vốn dĩ Diệp Thư Hoa nghĩ rằng phim của thời đại này, có lẽ chính là phim theo thể loại chiến đấu yêu nước gì đó, lúc thấy tên phim có tên là 《Cô gái bán hoa》thì có chút giận mình, cảm giác là một bộ phim có chút lãng mạn văn nghệ? Chờ phim chính thức bắt đầu chiếu, Diệp Thư Hoa càng sợ đến ngây người, chẳng những không phải phim kháng Nhật mà là một bộ phim nước ngoài, người bây giờ biết chơi như vậy?

"Phim nước ngoài của thập niên 70" quả thật đủ để càn quét hiện trường, không chỉ mọi người ở chỗ xem phim hưng phấn không thôi, ngay cả Diệp Thư Hoa cũng ôm hy vọng rất lớn, tập trung tinh thần xem phim.

Nhưng từ từ xem, Diệp Thư Hoa phát hiện cô nghĩ quá đẹp, nghe tên còn tưởng rằng là bộ phim nước ngoài tình yêu lãng mạng, nhưng trên thực tế bộ phim này không giống với tưởng tượng của cô. Vai chính cô gái bán hoa rất thê thảm, mẹ của cô gái bán hoa cũng thê thảm, em gái của cô gái bán hoa cũng thê thảm, anh trai của cô gái bán hoa cũng thê thảm. Nói tóm lại đây chính là một lịch sử bi thảm của một gia đình nghèo khổ bị địa chủ ức h.i.ế.p mư hại, nghe có phải rất quen tai hay không?

Đúng vậy, "phim nước ngoài này" là của Triều Tiên nhập vào!

Thấy một nhà địa chủ vì làm giàu mà làm chuyện ác, tội ác chồng chất, trên cơ bản Diệp Thư Hoa đã đoán được tình tiết phía sau, tuyệt đối chính là "Đánh địa chủ chia ruộng đất", rõ ràng chính là đổi nước không đổi thuốc mà!

Trong nháy mắt Diệp Tiểu Muội không còn hứng thú với xem phim nữa, nhưng âm nhạc của phim không tệ lắm, cho nên cô còn có thể kiên nhẫn ngồi nghe hát một chút, thuận tiện nhìn xung quanh, định tìm cơ hội cấu kết với anh Tống. Buổi chiều lúc yêu cầu ngồi bên cạnh Tống Thanh Huy, cô đã có suy nghĩ này: Đêm không trăng gió mát, là lúc nói chuyện yêu đương thích hợp.

Nhưng Diệp Thư Hoa đánh giá thấp lòng nhiệt tình đối với việc xem phim của mọi người rồi. Trong sân xem phim bên ngoài trời có mấy trăm người, thậm chí còn có trẻ con đi qua đi lại, theo lý thuyết phải rất ồn ào, nhưng thực tế toàn bộ sân đều rất yên lặng, âm thanh duy nhất chính là tiếng khóc to của người xem khi xem đến cảnh đau buồn. Diệp Thư Hoa nghe được tiếng khóc thút thít vang lên xung quanh, thậm chí còn liếc thấy anh cả ngồi ở bên cạnh cũng đang lặng lẽ lau nước mắt, một tên đàn ông cao lớn xem phim điện ảnh xem đến mức tình cảm chân thành như vậy, chuyện này làm cho cô có chút không phản ứng kịp.

Diệp Tiểu Muội không biết là lúc anh cả Diệp thấy em gái của cô gái bán hoa Thuận Cơ bị vợ địa chủ làm mù cặp mắt còn có thể hiểu chuyện đi ra ngoài bán tiếng hát giúp chị gái kiếm tiền, nên mới không kiềm chế được mà chảy ra giọt lệ đàn ông. Bởi vì đúng lúc diễn viên đóng vai Thuận Cơ chính là một cô gái trắng nõn xinh xắn, cũng có đôi mắt to tròn như quả nho vậy, nhất định là bản sao của Tiểu Muội nhà bọn họ mà. Lại nghĩ nếu như bọn họ không lật đổ địa chủ, chắc chắn Tiểu Muội cũng sẽ bị vợ của địa chủ ra tay tàn nhẫn như thế, nước mắt anh cả Diệp càng rơi dữ dội hơn.

Diệp Thư Hoa không biết trong này còn liên quan đến mình, nhưng phát hiện anh cả cô cũng xem đến mức nhập tâm như vậy, trong chốc lát cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cô tạm thời không cua được anh Tống cũng không sao, sau này còn có cơ hội, nếu ảnh hưởng đến mọi người xem phim, lỡ như bị đánh hội đồng thì sao?

Diệp Thư Hoa co được giãn được vô cùng yên phận. Nhưng lúc này anh Tống lại đứng dậy, khom người rời khỏi đám người không làm người khác chú ý.

Chờ đợi đúng là không uổng phí! Diệp Thư Hoa hưng phấn đến mức thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, cũng không kịp nói một tiếng cho anh cả và anh hai, vội vàng đuổi theo bóng lưng rời đi kia. Sau khi xác nhận đã không ảnh hưởng đến người xem phim nữa, cô mới nhỏ giọng kêu lên: "Anh Tống, chờ em với."

DTV

Tống Thanh Huy dừng chân lại, cho là mình nghe nhầm, thân thể cũng rất thành thực quay đầu lại, lập tức thấy được Diệp Tiểu Muội đang chạy về phía anh.

Lại không phải là ảo giác. Đại khái là thất vọng, Tống Thanh Huy lạnh nhạt hỏi: "Tiểu Muội, cô ra đây làm gì?"

Diệp Thư Hoa chớp mắt, thông minh hỏi lại: "Anh Tống đi ra làm cái gì vậy?"

"Tôi chuẩn bị đi nhà vệ sinh."

"Em cũng muốn đi, đúng lúc thuận đường."

Diệp Tiểu Muội thỏa mái ung dung nói, nhưng đã làm cho Tống Thanh Huy thiếu chút nữa bị sặc nước miệng, khó tin hỏi ngược lại: "Cô chuẩn bị đi cùng với tôi?"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 157: Chương 157



Diệp Thư Hoa khó hiểu với phản ứng của anh: "Chẳng lẽ chỉ có anh có thể đến nhà vệ sinh, em lại không thể đi sao?"

Nhìn vào đôi mắt trong suốt của Diệp Tiểu Muội hai giây, Tống Thanh Huy bất đắc dĩ không nhìn nữa, anh sớm biết Diệp Tiểu Muội không có ý thức nam nữ khác biệt, cũng không nên ám chỉ uyển chuyển như vậy, nên lập tức nói thẳng.

"Chuyện này... Tiểu Muội, tôi cảm thấy có lẽ cô nên gọi anh cả Diệp hay anh hai Diệp đi cùng."

Cho dù cô có muốn đi nhà xí với anh nhưng có hai anh em nhà họ Diệp đi cùng cũng sẽ không quá kỳ lạ, danh dự của anh miễn cưỡng còn có thể giữ lại được.

Không nghĩ đến Diệp Tiểu Muội đã nghe không hiểu ra hiệu ngầm lúc nãy, bây giờ ngay cả ra hiệu công khai cũng nghe không hiểu, lại tùy tiện khoát tay nói: "Anh cả anh hai cũng không phải con nít, bọn họ muốn đi nhà vệ sinh, tự mình đi là được, còn phải để người ta kêu sao."

Không đợi Tống Thanh Huy nói, Diệp Thư Hoa đã chủ động tiến lên một bước, kéo vạt áo của anh tung tăng nói: "Không cần để ý đến bên họ, chúng ta đi thôi."

Một giây bị Diệp Tiểu Muội kéo vạt áo, Tống Thanh Huy nghi ngờ mình bị hạ độc. Về mặt lý trí, anh biết mình nên kiên trì không đồng ý, cũng phải từ chối, đêm không trăng như thế này, cô nam quả nữ cùng nhau đi nhà vệ sinh, nếu không có ai chú ý thì còn được, lỡ như bị phát hiện, như vậy giải thích ai sẽ tin tưởng chứ?

Diệp Tiểu Muội không sợ mấy lời bàn tán không tốt, nhưng anh lo lắng mình nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch!

Nhưng Tống Thanh Huy biết rõ ràng hậu quả như vậy, hết lần này đến lần khác không thể khống chế hành động, dưới ánh mắt mong đợi của Diệp Tiểu Muội, lại quỷ thần xui khiến mà gật đầu. Tất nhiên Diệp Tiểu Muội hưng phấn sẽ không cho anh có cơ hội thay đổi suy nghĩ, kéo anh đi về phía trước: "Vậy chúng ta đi nhanh một chút!"

Tống Thanh Huy phục hồi lại tinh thần, thì đã thấy cặp mắt không kịp chờ đợi của Diệp Tiểu Muội, thật giống như rất vội. Trong nháy mắt anh cũng không tiện từ chối, người có ba cái gấp, nếu anh lại cứ làm chậm trễ như vậy, lỡ như làm cho Diệp Tiểu Muội có bệnh thì như thế nào.

Nghĩ như vậy, Tống Thanh Huy không thể làm khác hơn là tự khuyên mình là người tốt, cuối cùng cũng thuận theo, chẳng qua sự chú ý còn đặt trên vạt áo.

Cái tay nhỏ bé kia vẫn chưa thả vạt áo của anh ra, còn lúc ẩn lúc hiện giống như một người bạn nhỏ, quả thật Tống Thanh Huy không thể coi thường, há miệng muốn uyển chuyển nhắc nhở cô, chẳng qua đột nhiên nghe được giọng nói vui sướng của Diệp Tiểu Muội: "Anh Tống, anh cảm thấy cô gái bán hoa có đẹp hay không?'

Trong nháy mắt sự chú ý của Tống Thanh Huy bị dời đi, cho là Diệp Tiểu Muội muốn thảo luận tình tiết phim với anh.

Tất nhiên 《Cô gái bàn hoa》rất hay, hai năm trước bộ phim này đi vào trong nước, tạo thành náo động trong giới chiếu phim, mặc dù đây là lần đầu tiên chiếu ở Song Cương, nhưng từ rất lâu Tống Thanh Huy đã từ trên báo xem được bản tin về nó. Phóng viên gọi bộ phim này chính là "muôn người đổ xô ra đường" trong giới chiếu phim, là một bộ phim điện ảnh tác phẩm truyền hình có cả tính nghệ thuật và giáo dục.

Nói cách khác đối với bộ phim này anh Tống đã mong đợi rất lâu.

Nhưng nói ra thật xấu hổ, lúc chân chính bắt đầu xem bộ phim mình mong đợi đã lâu này, Tống Thanh Huy lại không có chút bình tĩnh nào, đều là do Diệp Tiểu Muội. Bốn người bọn họ ngồi cùng một cái băng ghế, vốn dĩ đã rất chen chúc rồi. Diệp Tiểu Muội còn muốn ồn ào ngồi bên cạnh anh, dù anh có cẩn thận đi nữa, cũng không thể tránh khỏi chen chúc đụng vào cô.

DTV

Dù sao Tống Thanh Huy cũng là một thanh niên trẻ tuổi không có kinh nghiệm yêu đương gì, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với người khác phái như vậy, khó khống chế mà tim đập loạn lên. Nhất là lúc có gió, tóc của Diệp Tiểu Muội sẽ thổi đến mặt anh, mang theo một trận mùi thơm, Tống Thanh Huy mất tập trung, sự chú ý trên bộ phim đang chiếu của anh chạy đến chuyện Diệp Tiểu Muội dùng dầu gội gì.

Bởi vì luôn bị quấy nhiễu như vậy, Tống Thanh Huy mới ra ngoài đi nhà vệ sinh, hy vọng hóng gió một chút có thể bình tĩnh lại, trở về cũng có thể tập trung xem phim.

Không nghĩ đến Diệp Tiểu Muội này cũng đi theo đến đây, bây giờ đối với Diệp Tiểu Muội, Tống Thanh Huy vừa chịu thua lại vừa chấp nhận.

Chẳng qua xem như lúc anh xem phim không tập trung nhưng cũng đủ để nói với Diệp Tiểu Muội, Tống Thanh Huy thẳng thắn khen ngợi tinh thần dám đứng lên đấu tranh chống lại sự chèn ép của bộ phim điện ảnh này.

Diệp Tiểu Muội chủ động nhắc đến đề tài này thì chỉ ừ ừ ứng phó qua lại, cho đến khi Tống Thanh Huy dừng lại một chút, cô mới lại lợi dụng cơ hội chen lời: "Vậy anh Tống cảm thấy cô gái bán hoa có xinh hay không?"

Tống Thanh Huy nghe đến chỗ này thì dừng chân lại, có chút bất ngờ nhìn cô: "Cô chỉ chú ý cái vấn đề này?"

Hóa ra mới vừa rồi cô hỏi chính là cô gái bán hoa có xinh đẹp hay không, nhất thời Tống Thanh Huy có một loại cảm giác đàn gảy tai trâu, trong lòng có chút buồn rầu, còn có chút mất mát không nói nên lời. Quả nhiên Diệp Tiểu Muội chính là một cô gái nông thôn bình thường, trừ ăn ra, quan tâm nhất chính là vẻ bề ngoài. Có thể chưa đến một hai năm nữa, cô cũng sẽ giống với nhiều nữ đồng chí khác để ý đến gia cảnh của nhà chồng tương lai, nhà chồng nguyện ý cho bao nhiêu lễ đám hỏi.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 158: Chương 158



Quả thật anh không nên ôm nhiều kỳ vọng với cô, cho tới bây giờ anh và cô không cùng một thế giới.

Tất nhiên Diệp Thư Hoa không biết suy nghĩ trong lòng của anh Tống, cô còn thật có lý chẳng sợ gật đầu: "Đúng vậy, em nghe có người ở sau lưng em khen em xinh đẹp, nói em còn xinh đẹp hơn nữ chính hôm nay nữa, em thật sự muốn hỏi bọn họ một chút có thật hay không."

"..." Khóe miệng Tống Thanh Huy co quắp, lời này của Diệp Tiểu Muội càng làm cho anh cảm thấy bị chấn động còn hơn cả việc cô xem phim nhưng chỉ quan tâm nhân vật nữ chính có đẹp hay không. Anh yên lặng hồi lâu mới tiếp nhận thực tế, bất đắc dĩ nói: "Lỗ tai của cô cũng thấy nhạy."

Thật ra anh càng muốn nói, loại lời như vậy nghe vào tai là được, Diệp Tiểu Muội lại không biết xấu hổ hỏi ra.

Diệp Tiểu Muội cũng không biết xấu hổ, trái lại cô còn rất đắc ý, tiếp tục sát mặt gần lại bên cạnh Tống Thanh Huy, "Có phải bọn họ nói thật hay không?"

Tất nhiên Diệp Thư Hoa cũng sẽ không ngay cả chút tự tin này cũng không có. Dáng vẻ của cô xinh đẹp hơn nữ chính trong phim, chính là sự thật không thể nghi ngờ.

Hỏi như vậy cũng chỉ là cô muốn biết mình có phù hợp với thẩm mỹ của anh Tống hay không, nếu như phù hợp vậy cô cũng không cần quá nghiêm túc cua anh Tống vào tay, cũng có thể nói là qua loa. Nhưng nếu không phải, có thể sẽ biến thành một mình cô đơn phương quấy rầy.

Liên quan đến thịt hộp, Diệp Tiểu Muội vẫn tương đối nghiêm túc.

Chẳng qua cô không biết xấu hổ như vậy, anh Tống có chút không có lời gì để nói. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đang cười hồn nhiên với khoảng cách gần như vậy, cuối cùng anh cũng không có cách nào che đi lương tâm của mình, Tống Thanh Huy vẫn chấp nhận gật đầu: "Cô xinh đẹp."

Thật ra anh cũng nghe được cuộc trò chuyện mà Diệp Tiểu Muội nghe được, hiển nhiên không chỉ có một hai người thảo luận, Tống Thanh Huy đoán người hôm nay đến xem phim, ít nhất có một nửa người đang lặng lẽ chú ý đến cô. Dù anh không muốn thừa nhận, cũng không thể thay đổi được sự thật Diệp Tiểu Muội được ông trời ưu ái, ngũ quan và dáng người tốt, da trắng nõn, khí chất lại xuất chúng, đừng nói là công xã, chính là lúc anh ở Bắc Kinh cũng chưa từng gặp qua cô gái nào làm cho người khác chú ý như Diệp Tiểu Muội.

Một nơi nhỏ như vậy lại sinh ra một cô gái một vạn dặm chọn một, tất nhiên là một truyền mười mười truyền trăm, Tống Thanh Huy không cần nghĩ cũng biết, từ hôm nay trở đi, Diệp Tiểu Muội đã nổi tiếng từ chỗ này ra, lần này ngưỡng cửa nhà họ Diệp sắp bị đạp hư rồi.

Thành thật thuộc về thành thật, nhưng lời nên nói vẫn phải nói, Tống Thanh Huy không tự chủ lộ ra vẻ mặt nghiêm túc dạy dỗ: "Tiểu Muội, tôi cảm thấy nữ đồng chí quá mức chú trọng bề ngoài không phải là chuyện tốt gì, ‘cái mà nhân gian không lưu giữ được chính là nhan sắc’. Khi cô già rồi, đầu bạc trắng, sẽ không còn xinh đẹp nữa, chỉ có tư tưởng và kiến thức sẽ đi theo cô cả đời, dù là người già bảy mươi tuổi, cô vẫn là người có nội tâm phong phú làm cho người ta tôn trọng..."

Anh Tống đột nhiên biến thành Tống báo thù, Diệp Thư Hoa có chút bất ngờ, mở to hai mắt nghiêm túc nhìn anh mấy lần, muốn tìm dấu vết cha già từ trên mặt anh Tống.

Từ sau khi xuyên qua, cô chưa từng nghe được những lời này, đời trước mỗi lần chơi đùa với bạn bè xấu cha của cô đều sẽ tận tình khuyên bảo cô một trận, hy vọng cô nghe xong thì có thể mau chóng tỉnh ngộ, vứt bỏ cuộc sống ăn no chờ c.h.ế.t đi đến công ty làm người nối nghiệp của ông ấy.

Đáng tiếc Diệp Thư Hoa cũng không bị mắc lừa, trong lòng cô có tính toán.

Mặc dù cô cà lơ phất phơ, nhưng dù gì cũng dựa bảo bản lĩnh thi đậu trường đại học nổi tiếng trong nước, sinh viên nghệ thuật đường đường chính chính. Cô cũng đã quá quen thuộc với kiểu này của cha, mấy đứa em gái kế cùng cha khác mẹ của cô, người trước không bằng người sau, đều bị mẹ của bọn họ chiều hư, đi học toàn dựa vào việc tiêu tiền. Ở nước ngoài học trường đại học chui, trở về nước thậm chí ngay cả tiếng Anh cũng không nói lưu loát được, bọn họ mới thật sự là kẻ ăn chơi. Cha cô rõ ràng chuyện này, mới có thể khuyên cô đến công ty học tập.

Nhưng mà ở trước mặt đám em gái kế, Diệp Thư Hoa vẫn rất tự tin, cảm thấy không có một ai có thể sánh với cô, đối với việc thừa kế công ty của cha cũng không vội vàng. Dù sao cha cô cũng chỉ có một người thừa kế có thể miễn cưỡng hợp tâm ý là cô thôi, vậy thì cứ cực khổ thêm mấy năm, chờ cô chơi đủ rồi, lúc nào cũng có thể thừa kế công ty.

DTV

Cho nên đối với mấy lời khuyên này cô cảm thấy quá quen tai, cô nghe vào tai trái ra tai phải, dù Đường Tăng niệm kinh từ cha của cô biến thành anh Tống thân ái, Diệp Thư Hoa vẫn không để trong lòng, thậm chí còn ấm ức nghĩ chờ cô già rồi vẫn là một bà lão đẹp nhất, ai nói xinh đẹp không có tác dụng gì.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 159: Chương 159



Bởi vì không thèm để ý, Tống Thanh Huy nói xong chờ cô phát biểu, Diệp Tiểu Muội nói ra một lời không liên quan đến chủ đề đang nói: "Anh Tống, mới vừa rồi anh đọc là thơ của Vương Quốc Duy?"

"Cô cũng biết bài thơ này?" Tống Thanh Huy theo bản năng hỏi, hỏi xong mới phản ứng lại, chuyện này cũng không phải là đề tài đang nói, nhưng Diệp Tiểu Muội đã rất kiêu ngạo ưỡn ngực: "Em còn biết ông ấy viết bài 《Lời Bình Nhân Gian》nữa."

Lần này Tống Thanh Huy thật sự kinh ngạc: "Cô còn đọc qua 《 Lời Bình Nhân Gian》?"

Diệp Tiểu Muội lắc đầu: "Chưa đọc qua, em chỉ biết mấy bài thơ đại biểu của Vương Quốc Duy thôi."

Ở mặt này cô vẫn rất thành thực, kiêu ngạo giả vờ ở mặt này hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào, dù sao cô cũng không cần dựa vào hình tượng học bá để câu nam thần.

Nhưng chuyện cô biết những cái này đã đủ cho Tống Thanh Huy có chút kinh ngạc, bởi vì trước kia Diệp Tiểu Muội để lại cho anh một ấn tượng vô học kém cỏi. Dù cô viết chữ rất đẹp, đều không thể thay đổi hình tượng của mình trong lòng anh, cho nên chuyện Diệp Thư Hoa học vững kiến thức giáo dục, Tống Thanh Huy lại cảm thấy có chút vui mừng mừng rỡ. Sau đó đề tài hoàn toàn sai lệch, chờ Tống Thanh Huy hồi phục lại tinh thần, bọn họ đã từ thi ca từ phú nói chuyện đến triết học đời người...

Ý thức được mình lại bị Diệp Tiểu Muội dắt mũi, Tống Thanh Huy nghĩ đến cách cứu chữa lại một chút, nhưng tối hôm nay Diệp Tiểu Muội đang chờ lúc phóng ra chiêu lớn, bất tình lình nói: "Anh Tống, anh có thể nắm tay em không."

DTV

Diệp Tiểu Muội đơn giản chính là không làm cho người ta kinh ngạc c.h.ế.t thì không ngừng, anh Tống thiếu chút nữa bị sự đột ngột này của cô hù c.h.ế.t đến mức tim ngừng đập, thật lâu mới có thể bình tĩnh được, cố làm vẻ bình tĩnh hỏi: "Tại sao?"

"Em có chút sợ tối."

Tống Thanh Huy bày tỏ không đáng tin chút nào, dùng sức quơ đèn pin, nhấn mạnh nói: "Sợ tối?"

Diệp Tiểu Muội xem đèn pin trong tay anh như tàn hình, mặt dày không biết xấu hổ gật đầu: "Đúng vậy."

Tống Thanh Huy: "..."

Sau khi yên lặng một lúc, anh uyển chuyển nhắc nhở: "Lúc trước tôi nhớ, khi đại đội chia cá, một mình cô về nhà trong đêm mà không sợ tối."

Diệp Thư Hoa xúc động ở một góc độ kỳ lạ khác: "Trời ơi, trí nhớ của anh Tống thật tốt, nhớ chuyện của em rõ ràng như vậy."

Khuôn mặt đẹp trai của Tống Thanh Huy đỏ lên, lúc lắc đầu liên tục muốn giải thích chỉ là do trí nhớ của anh tốt, tuyệt đối không có chú ý đến cô, Diệp Tiểu Muội lại lên tiếng: "Đúng vậy, ở trong đại đội của mình tất nhiên không cần sợ, chuyện này không phải là do quen sao?"

"Phải không?" Tống Thanh Huy cười ha hả, không tin nửa chữ với lời Diệp Tiểu Muội nói, anh chưa từng thấy cô gái nào mặt dày không biết xấu hổ gan lớn bằng trời như Diệp Tiểu Muội.

Cô còn biết sợ tối? Có khi quỷ còn sợ cô nữa!

Câu trả lời của Tống Thanh Huy liếc một cái đã thấy ngay, tay nhỏ bé chính là quật cường cuối cùng của anh.

Đi nhà vệ sinh với Diệp Tiểu Muội cũng có thể giải thích được một chút, bởi vì giống như cô nói, chỗ này xa lạ, nhà vệ sinh lại cách chỗ chiếu phim quá xa, một cô gái đi một mình thật sự sợ hãi. Ban đêm đen thui, anh nể mặt sự chăm sóc của thím Diệp chú Diệp, lấy đèn pin ra đưa Diệp Tiểu Muội một đoạn đường, miễn cưỡng có thể giải thích được.

Nhưng một khi nắm tay, anh và Diệp Tiểu Muội sẽ trở thành nói chuyện yêu đương dưới ánh trăng, nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, cho nên dù nụ cười của Diệp Tiểu Muội rất ngọt ngào vô hại, Tống Thanh Huy cũng không thể đồng ý yêu cầu vô cũng không có đạo lý này của cô, bởi vì anh không thể hủy hoại nửa đời sau của mình được.

Vì danh dự của mình, Tống Thanh Huy liều mạng bắt đầu nghĩ cớ, nhưng làm cho anh không nghĩ đến Diệp Tiểu Muội gan lớn bằng trời, dám nói dám làm, chỉ cần cô không muốn nghe, bất cứ lý do gì đều không có tác dụng trước mặt cô.

Vì vậy lúc anh còn còn đang suy nghĩ cách, một bàn tay nhỏ non mềm linh hoạt lặng lẽ chui vào, đúng lúc bị bàn tay của anh cầm lấy.

Đây có lẽ đại khái chính là tay ngọc nhỏ dài yếu đuối không xương mà người xưa thương nói, Tống Thanh Huy theo bản năng nhéo một cái, xúc cảm thật tốt: Hử, xúc cảm?

Đột nhiên Tống Thanh Huy cứng đờ, cúi đầu xuống, bên tai giống như có một tiếng "ầm" vang lên, từ mặt đến cổ bắt đầu đỏ, thậm chí còn bị dọa sợ đến mức nói không mạch lạc : "Diệp Tiểu Muội, cô…"

Diệp Tiểu Muội ngẩng đầu lên, không chút chột dạ cười với anh: "Anh Tống, tay anh thật ấm."

Đang lúc nói chuyện, một cái tay khác cũng cọ sát đến, đặt lên mu bàn tay của anh nhẹ nhàng mè nheo. Tống Thanh Huy cảm giác giống như bị móng vuốt mèo nhỏ cào mấy cái, trong lòng rơi vào trận chiến giữa người và tiên, vừa lo lắng cho danh dự của mình, vừa nghĩ tay của Diệp Tiểu Muội đúng là lạnh như băng, chắc là do cô cảm thấy lạnh, nếu anh nghiêm túc từ chối thì có chút không hợp với đạo làm người.

Cho nên chỉ sưởi ấm chắc không thành vấn đề gì? Tống Thanh Huy dần dần có câu trả lời, lời từ chối đến khóe miệng thì yên lặng nuốt xuống.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back