Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 140: Chương 140



Đặt món ăn ngon xuống, ngẩng đầu lên đã thấy cha đội trưởng mà cô kính trọng nhất đang cầm tẩu thuốc tìm lửa, Diệp Tiểu Muội cầm hộp diêm trên bàn chạy đến, hăng hái trước nay chưa từng có: "Cha, con giúp cha châm thuốc."

Nói xong, Diệp Tiểu Muội nhanh nhẹn móc ra cây diêm quẹt một cái, nhóm một ngọn lửa nhỏ, sau đó hai tay cẩn thận từng li từng tí châm thuốc cho ông ấy. Đội trưởng Diệp cũng rất có tư thế của ông lớn hút một hơi, gật đầu với cô: "Không tệ."

Ngay lập tức Diệp Thư Hoa cười vô cùng tự hào: "Cha vui là tốt rồi, lần sau con lại giúp cha châm thuốc."

Áo bông nhỏ phục vụ vừa thân thiết vừa chăm chỉ như vậy, đến người đàn ông cầm s.ú.n.g cũng không chịu nổi, đội trưởng Diệp không nhịn được nở nụ cười, vẻ mặt dịu dàng nói: "Được rồi, đi chơi đi."

Diệp Thư Hoa lại không đi ngay lập tức, anh cả Diệp và anh hai Diệp gọi cô lại, đội trưởng Diệp và thanh niên trí thức Tống đang nói chuyện rất có tính chuyên nghiệp, hai người bọn họ ngồi đây, thật ra nghe rất buồn ngủ, bởi vì nghe không hiểu cũng không cảm thấy thú vị.

Đối với hai anh em mà nói, nghe cha nói chuyện với thanh niên trí thức Tống, còn không bằng vừa ăn vừa nói đùa tâm sự với Tiểu Muội ở đây.

Vì lẽ đó nên Diệp Tiểu Muội chạy đi tìm cảm giác tồn tại, hai người như bắt được cọng rơm cứu mạng không buông tha cho cô, anh cả Diệp trêu ghẹo nói: "Tiểu Muội châm lửa thật sự rất điêu luyện."

Diệp Tiểu Muội thản nhiên kiêu ngạo ưỡn ngực: "Tất nhiên, em là Tiểu Muội nhóm lửa chuyên nghiệp nhất nhà."

Anh cả Diệp buồn cười hỏi cô: "Em không có gì làm hay sao mà còn lấy biệt danh cho mình là Tiểu Muội nhóm lửa?"

Lúc này Diệp Thư Hoa mới nhớ lại, hình như bây giờ vẫn chưa có cách nói "Tiểu Muội XX"? Sớm biết vậy cô đã không gọi là Tiểu Muội nhóm lửa, đổi thành Tiểu Tiên Nữ nhóm lửa là được rồi, vừa nhiều tiên khí lại vừa nhiều trần khí.

Cảm thấy "Tiểu Muội nhóm lửa" thật sai lầm, tuy nhiên cô vẫn không lật đổ "biệt danh" của mình, anh cả Diệp và anh hai Diệp tự động tìm nguồn gốc của cái biệt danh này. Mấy tháng trước Tiểu Muội vừa lành bệnh xuống giường, cơm cũng không chịu nấu, lửa cũng không chịu nhóm, làm mẹ nhìn không vừa mắt, đợi đến lúc nấu cơm thì lôi Tiểu Muội ra ngoài phê bình. Có mấy lần bọn họ vào bếp thấy Tiểu Muội ngồi xổm trước lò nhóm lửa vô cùng đáng thương.

Tiểu Muội nhóm lửa nghe vô cùng hợp, cũng rất có duyên. Hai anh em vừa nghĩ tới hình ảnh kia lập tức không chịu được mà cười ha hả, anh hai Diệp vừa cười vừa suy một ra ba trêu ghẹo nói: "Thế đến lúc ăn cơm, không phải em lại biến thành Tiểu Muội ăn thịt hả?"

Nghe được biệt danh này Diệp Tiểu Muội cũng không cảm thấy xấu hổ, thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy, vậy nên đến lúc em ăn thịt hai người không được cướp của em đâu đó."

Anh cả Diệp và anh hai Diệp vỗ chân cười to: "Được, bọn anh không cướp, để "Tiểu Muội ăn thịt" ăn đủ một mình luôn!"

Diệp Tiểu Muội nghĩ đến cảm giác mở rộng bụng thoải mái ăn thịt, lập tức lộ ra ánh mắt ngóng trông, cùng cất tiếng cười to với anh cả anh hai.

Anh em nói chuyện vô cùng náo nhiệt, làm cho thanh niên trí thức Tống đang nói chuyện với đội trưởng Diệp cũng không chịu được liếc mắt nhìn thử. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười không ngậm được mồm của Diệp Tiểu Muội, bỗng nhiên hoàn hồn, thu tầm mắt lại.

DTV

Bởi vì tốc độ quá nhanh, đội trưởng Diệp cũng không phát hiện ra anh đang không tập trung liên tục, vẫn đang nói chuyện trên trời dưới biển, Tống Thanh Huy tỉnh táo lại phụ họa không có sơ hở: "Chú Diệp nói đúng..."

Lại nói chuyện thêm gần mười phút nữa, ba mẹ chồng nàng dâu mới bưng các món ăn còn lại và bát ăn ra gọi: "Cơm ăn được rồi, tất cả vào nhà đi."

Bởi vì đến tận giờ cơm Vương Thúy Phân mới quyết định giữ Tống Thanh Huy ở lại, vậy nên cơm nước đều là chuẩn bị tạm thời chỉ chọn lựa và rửa sạch cỏ dại trên cây kiều mạch dại thôi đã mất rất nhiều thời gian, vậy nên giờ cơm mới bị kéo dài ra. Chờ cơm nước xong, trời đã tối đến không thể nào tối hơn, Tống Thanh Huy đứng dậy muốn về, Vương Thúy Phân hết lòng tuân thủ cam kết, hỏi ý kiến của anh cả Diệp và anh hai Diệp.

"Bên ngoài trời tối rồi, đừng để Tiểu Tống bị ngã, hai người các con ai cầm đèn dầu đưa cậu ấy về?"

Trời tối chỉ là cái cớ để Tống Thanh Huy từ chối ở lại, cũng không có yếu ớt đến mức cần người đưa về nhà, dù sao đều là đàn ông cả, quả thật không cần đưa về nhà gì cả.

Không đợi hai anh em bàn bạc ra kết quả, Tống Thanh Huy đã vội vàng từ chối: "Thím Diệp, không cần làm phiền như vậy, cháu biết đường, một mình cháu về là được."

"Như vậy sao được chứ!" Vương Thúy Phân lôi kéo Tống Thanh Huy không cho anh đi, anh cả Diệp và anh hai Diệp cũng tranh nhau đưa thanh niên trí thức Tống về, Diệp Thư Hoa thấy vậy dứt khoát nói, "Nếu anh cả và anh hai đều muốn đưa anh Tống về, vậy thì cùng đi đi, vừa lúc em cũng muốn đi."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 141: Chương 141



Diệp Tiểu Muội cũng góp thêm náo nhiệt muốn đưa Tống Thanh Huy về, người nhà họ Diệp cũng không bất ngờ, thanh niên trí thức Tống cho nhà bọn họ biết bao nhiêu thứ tốt, hơn một nửa đều vào bụng Diệp Tiểu Muội, cho nên nhất định cô chính là người thích thanh niên trí thức Tống nhất nhà.

Buổi tối cũng không có việc gì, coi như để anh em bọn họ ra ngoài chơi đi, Vương Thúy Phân cũng không phản đối, đưa ngọn đèn cho Diệp Thư Hoa: "Con cầm đi, đi cẩn thận."

Diệp Thư Hoa nhận lấy đèn dầu quay đầu lại, cười khanh khách nhìn Tống Thanh Huy: "Anh Tống, chúng ta đi thôi?"

Ánh mắt Tống Thanh Huy lóe lên, Diệp Tiểu Muội như vậy giống như lại kéo anh ra khỏi cảnh trong mơ làm cho người ta rùng mình, chỉ là trong mơ anh biết câu nào của Diệp Tiểu Muội đều không thể tin, nhưng giờ phút này anh lại như bị quỷ thần xui khiến gật đầu.

Nếu không nghe thấy tiếng trẻ con gào khóc bên tai, anh cũng không biết mình sẽ nói lời gì không nên nói.

Sau khi phục hồi lại tinh thần, Tống Thanh Huy thật sự rất biết ơn người bạn nhỏ dày vò người khác không nghĩ kia.

Người lớn đều vây quanh Tiểu Mập Mạp đang gào khóc, chỉ có Diệp Tiểu Muội làm mặt quỷ với thằng bé, tiện thể vạch trần nói: "Diệp Đại Bảo giả khóc, không có nước mắt, mọi người chớ bị nó lừa."

Vương Thúy Phân đau lòng ôm cháu trai ngoan đặt vào lòng Diệp Tiểu Muội: "Đại Bảo tìm con suốt buổi buổi chiều, vừa mới tỉnh ngủ, con lại muốn ra ngoài, thằng bé có thể không buồn sao? Ôm thằng bé đi cùng đi."

Anh cả Diệp vẫn rất xót con trai, vui cười hớn hở nói: "Tiểu Muội cứ ôm thằng bé trước, lúc nào mỏi đưa cho anh."

Mấy anh em mênh m.ô.n.g cuồn cuộn, vô cùng phấn khởi đưa thanh niên trí thức Tống về.

DTV

Chỉ là vui mừng đưa tiễn thì cứ vui mừng đưa tiền đi, nhưng phấn khởi như vậy thậm chí ngay cả con nít cũng tham gia, bộ dạng này giống như cả nhà bọn họ đang đi ra ngoài chơi. Tống Thanh Huy không có một chút cảm giác được người vây quanh, thậm chí còn có cảm giác mình như người thừa...

Linh cảm của Tống Thanh Huy không hề sai, đứng giữa ba tên ngốc của nhà họ Diệp, anh đúng là người thừa, thậm chí chẳng thể nói chen vào được một câu.

Tất nhiên ba tên ngốc nhà họ Diệp không có cố tình lạnh nhạt với anh.

Vốn dĩ anh cả Diệp và anh hai Diệp không có tiếng nói chung với thanh niên trí thức Tống, tuy rằng bọn họ cũng rất tôn trọng thậm chí là thích đối với thanh niên trí thức Tống thân thiết hào phóng nhưng hai bên không có tiếng nói chung cũng không có cách nào. Lúc ở nhà, bọn họ còn có thể như một người chủ nhà cố gắng chiêu đãi thanh niên trí thức Tống, nhưng bây giờ ăn cơm xong đưa anh về ký túc xá thanh niên trí thức, hai người xem chuyện đưa Tống Thanh Huy trở về bình an là hoàn thành nhiệm vụ. Không nói chuyện được thì không cần nói chuyện, sau đó tự buông thả mình, không biết từ lúc nào đã tán gẫu về những chủ đề bọn họ cảm thấy hứng thú.

Chẳng qua lúc Diệp Thư Hoa yêu cầu cùng đi đưa anh Tống về, cô đã suy nghĩ rất tốt đẹp, cô cho rằng buổi tối yên tĩnh, có thể nắm lấy cơ hội này tiến thêm một bước tấn công anh Tống. Chỉ là kế hoạch lại biến hóa làm cho cô không kịp trở tay, nghe anh cả anh hai trò chuyện một chút, cô lại không tự chủ được gạt Tống Thanh Huy sang một bên, vui vẻ gia nhập đề tài của các anh.

Bởi vì Diệp Quốc Hoa và Diệp Chấn Hoa đang nói đến sân khấu kịch năm mới của đại đội Song Cương.

Diệp Thư Hoa nghe mà thấy kích động: "Năm nay chúng ta vẫn có thể xem hát hí khúc sao?"

Tất nhiên cô không phải là diễn viên nghiệp dư, đời trước cô chủ họ Diệp tham gia rất nhiều hoạt động phong phú, bạn bè xấu lại nhiều, một đám con nhà giàu hàng ngày sống phóng túng tiêu tiền không nghỉ tay, rất khó có thời gian và tâm trí để cô đi cảm thụ tinh hoa văn hóa của đất nước.

Thế nhưng có hứng thú hay không cũng không sao, có thể tham gia trò vui là được. Diệp Thư Hoa ở đại đội Song Cương hơn nửa năm nay, những tháng ngày khô khan tẻ nhạt làm cho cô nghi ngờ không biết mình có phải xuyên đến thời cổ đại hay không, không phải tự mình trải nghiệm thì hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được. Nhớ lại thời gian ba mươi bốn mươi năm, làm cho người ta cảm giác như mấy trăm năm về trước, bốn mươi năm sau những phương tiện sinh hoạt và giải trí đó, đều là những thứ xa không thể với.

Rốt cuộc nghe nói chỗ bọn họ cũng có hoạt động giải trí, giờ phút này quả thật Diệp Thư Hoa mừng đến phát khóc, đối với cô mà nói chuyện này cũng giống như Xuân Vãn, không cần biết có hay hay không, thế nhưng những người khác có, cô cũng nhất định phải có!
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 142: Chương 142



Diệp Tiểu Muội hưng phấn làm anh cả Diệp dở khóc dở cười: "Sân khấu kịch năm nào cũng có, em kích động như vậy làm gì?"

Anh hai Diệp rất nhanh nói tiếp: "Chuyện năm ngoái Tiểu Muội của chúng ta đã quên nhanh như vậy sao."

Diệp Thư Hoa không để ý những lời trêu ghẹo của bọn họ, cô có chút không hiểu hỏi: "Tại sao chỉ Tết mới có, bình thường không hát hí khúc sao?"

"Bình thường người ta không cần làm việc ăn cơm à? Nào có thời gian rảnh rỗi mà dàn dựng kịch."

Điều này càng làm cho cô nghĩ mãi không hiểu: "Chẳng lẽ không phải gánh hát chuyên môn đi diễn sao, bình thường còn phải xuống ruộng làm việc?"

Diệp Tiểu Muội thường sẽ có những hiểu lầm kỳ lạ đối với cuộc sống này, người nhà họ Diệp cũng quen rồi, không những không thấy kì lạ, trái lại còn cảm thấy cái não nhỏ của Tiểu Muội vô cùng thần kỳ, luôn nghĩ tới những thứ bọn họ không bao giờ nghĩ tới.

Hai anh em vui cười hớn hở thay phiên nhau phổ cập kiến thức cho cô: "Sao gánh hát có thể đến chỗ chúng ta biểu diễn được? Sao người trong thôn có đủ tiền chứ, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể cho ít trứng gà đậu phộng hạt dưa, mỗi ngày đều ăn cái này không c.h.ế.t đói sao?"

"Hàng năm đến chỗ chúng ta diễn kịch đều là bà con sát vách, thôn của bọn họ, à bây giờ cũng có thể gọi là đại đội. Trong đội bọn họ có người già biết hát hí khúc, bọn nhỏ cũng theo học từ nhỏ, vừa đến lúc nông nhàn thì tổ chức diễn kịch, đi hát hí khúc ở xung quanh, cũng có thể đổi được một chút đồ ăn về, cũng có thể sống được thoải mái hơn."

Đây chính là gánh hát rong trong truyền thuyết ư, Diệp Thư Hoa cảm thấy giác ngộ một cách khó hiểu, vô cùng khâm phục khả năng sáng tạo của nhân dân lao động, dừng một chút lại hỏi: "Vậy gánh hát của bọn họ là học hát từ nhỏ, chắc là hát rất hay nhỉ?"

Anh hai Diệp vô cùng sùng bái gánh hát rong này, nói đến thì rất là đắc ý: "Chuyện này là tất nhiên, danh tiếng cũng truyền đến huyện chúng ta rồi, hát còn có thể không hay sao?"

DTV

Diệp Thư Hoa cảm thấy có chút nguy cơ: "Anh nói các bà con không trả tiền, vậy năm nay người ta còn chịu đến sao?"

Lời này vừa nói ra, lập tức làm cho Tống Thanh Huy giả trang mỹ nam an tĩnh cũng không nhịn nổi cười ra tiếng, đáng tiếc lại bị tiếng cười hào phóng của anh cả Diệp và anh hai Diệp át đi, vẫn không làm cho ai chú ý.

Anh cả Diệp vừa ra khỏi cửa, đã ôm con trai của mình, không tiện khoa tay múa chân, anh hai Diệp thì không có chút áp lực, dùng sức xoa đỉnh đầu đen nhánh phát sáng của Diệp Tiểu Muội, buồn cười nói: "Em không lo lắng chuyện khác, lo lắng cái này làm gì? Người trong đội chúng ta không có tiền còn có thể không lấy ra được chút đồ ăn sao?"

"Đúng vậy về mặt ăn uống đội chúng ta hào phóng nhất, vậy nên bọn họ hát trong trấn xong, đều sẽ đến hát ở chỗ chúng ta đầu tiên."

Nghe được lời này có chút ý muốn nói bà con bọn họ chính là tiền muôn bạc biển? Cuối cùng Diệp Thư Hoa cũng thấy yên tâm một chút, còn chưa nói gì đã nghe thấy anh cả đột nhiên nói: "Anh thấy xem hát hí khúc còn không thú vị bằng xem phim."

Diệp Thư Hoa nghe vậy lập tức hét lớn đến mức mặt đất rung chuyển: "Có phải ăn tết là có phim để xem không!!"

Ăn tết lại có những hoạt động như vậy, cô sắp ngã rồi, cô yêu ăn tết!!

"Ăn tết không có."

Vậy thì nói làm cái búa gì? Nếu Diệp Thư Hoa không nhớ tới thân phận của mình thì cũng sẽ bực bội nói tục. Tuy rằng không mắng người, nhưng cô sẽ diễn tự bế online, vừa muốn trở mặt đã nghe thấy anh cả cô nói: "Chẳng qua đầu năm thì có."

Vẻ mặt thay đổi lên xuống của Diệp Tiểu Muội rất là đặc sắc: "Anh cả, anh có thể nói xong một lần luôn được không?"

Anh hai Diệp nín cười phụ họa: "Đúng vậy, nhìn đi, Tiểu Muội nhà chúng ta bị dọa sợ rồi."

Anh hai không tìm được cảm giác tồn tại cũng còn tốt, đột nhiên nhô ra xem cuộc vui, Diệp Tiểu Muội liếc mắt nhìn qua: "Anh hai đừng cười anh cả, anh cũng không phải người tốt gì."

Anh hai Diệp không hiểu hỏi: "Anh đã làm sai cái gì?"

Mỹ nam yên tĩnh lập tức biến thành mỹ nam may mắn, đột nhiên Tống Thanh Huy không cảm thấy buồn bực nữa, thà bị bỏ quên còn hơn bị Diệp Tiểu Muội công kích bừa bãi.

Sau khi bị Diệp Tiểu Muội oán giận một trận, hai người anh trai cũng không dám trêu chọc Diệp Tiểu Muội nữa, đàng hoàng phổ cập khoa học cho cô.

"Chiếu phim đã bắt đầu từ hai năm trước rồi, đều vào tháng mười hai âm lịch, không cần tiền, nhưng bình thường chỉ chiếu trên trấn thôi."

"Năm ngoái vào đầu tháng mười hai thì đến trấn của chúng ta, trước hai ba ngày nhân viên chiếu phim sẽ thông báo cho công xã, công xã sẽ thông báo cho đại đội, đến ngày chiếu chúng ta chỉ việc mang băng ghế đến là được."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 143: Chương 143



Anh cả và anh hai phối hợp như vậy, Diệp Tiểu Muội làm người lớn không so đo với con nít, tiếp tục tò mò hỏi: "Tại sao còn phải mang theo băng ghế?"

Anh hai Diệp dửng dưng đáp: "Không muốn mang thì cứ đứng xem."

Anh ấy cũng không thích mang theo ghế, không nói đến việc trên đường rất phiền phức, phía trước thường thường có người che tầm mắt của bọn họ, cầm theo c*̃ng ngồi không được bao lâu.

Anh cả Diệp trêu ghẹo nói: "Tiểu Muội cũng muốn đi xem phim à?"

Diệp Tiểu Muội gật đầu một cách đương nhiên, mỗi năm chỉ có một lần, thiếu cô làm sao được?

Anh cả Diệp thấy thế nở nụ cười: "Lần trước đi lên trấn với mẹ, không phải bảo là mệt c.h.ế.t đi được, không muốn đến trấn nữa sao?"

"Đúng vậy." Anh hai Diệp vội vàng phụ họa, anh ấy cũng nhớ tới việc này, vợ anh ấy còn ngầm lo lắng Tiểu Muội quá mức yếu ớt. Anh ấy nói cho vợ biết, Tiểu Muội thích nói ngoài miệng như vậy, lần sau nếu mẹ kêu Tiểu Muội đi lên trấn, chắc chắn Tiểu Muội cũng sẽ vui mừng đi theo. Từ nhỏ cô đã thích chạy ra ngoài, thăm họ hàng trong trấn gì đó, thói quen này không thể thay đổi ngay được.

Đây chính là nhớ ăn mà không nhớ đánh.

Diệp Tiểu Muội tự tin trả lời: "Đi hợp tác xã mua bán là chịu tội, xem phim là giải trí, tất nhiên em chọn xem phim rồi."

So với việc xem hát hí khúc, rõ ràng xem một bộ phim làm cho cô cảm giác tham gia hơn.

Hai anh em không bất ngờ với câu trả lời của cô, nhưng cũng không ngờ Tiểu Muội lại "mặt dày vô sỉ", sau khi cười một trận mới phối hợp gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta sẽ cùng nhau đi xem phim."

Diệp Thư Hoa hài lòng gật đầu, lúc này mới nhớ tới anh Tống bị cô lạnh nhạt đã lâu, thuận tiện gửi lời mời: "Anh Tống, anh có hẹn không?"

Lúc này bạn bè đi chơi đi ra ngoài chơi đùa tất nhiên không được gọi là hẹn hò, chỉ với người yêu mới có thể được xem là hẹn hò, bởi vì là chuyện riêng tư nên mọi người cũng ngượng ngùng nói ra khỏi miệng.

Đối với một thanh niên văn nghệ như Tống Thanh Huy, hai chữ "hẹn hò" còn mang ý cảnh "hẹn hò sau khi hoàng hôn", vậy nên câu hỏi "có hẹn không" không rõ ý này của Diệp Thư Hoa chẳng những làm Tống Thanh Huy giật mình. Thậm chí còn tự bổ não nghĩ tới cảnh "hẹn hò sau khi hoàng hôn" của mình và Diệp Tiểu Muội làm cho mặt đỏ tới tận mang tai, nhất thời quên mất luôn phải nói gì.

Tống Thanh Huy không trả lời, cảnh tượng cũng không quá xấu hổ, anh cả Diệp và anh hai Diệp vỗ về cô em gái ngốc nghếch thở dài: "Ý của em là gì?"

Diệp Thư Hoa cũng cảm thấy khả năng lĩnh hội của họ thật sự làm người ta sốt ruột: "Em hỏi anh Tống xem anh ấy có đi xem phim với chúng ta không."

Tống Thanh Huy thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi suýt chút nữa bị Diệp Tiểu Muội làm cho sợ hãi.

Thấy ba anh em nhà họ Diệp nhìn mình đầy mong đợi, thanh niên trí thức Tống lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói: "Chắc các đồng chí ở ký túc xá thanh niên trí thức cũng đi, tốt nhất tôi vẫn nên đi với bọn họ."

Diệp Tiểu Muội không hiểu mình đang bị từ chối, nói như đương nhiên: "Đi với ai chẳng là đi, hôm phim chiếu chúng em sẽ gọi cho anh, cứ vui vẻ quyết định vậy đi."

Tống Thanh Huy: "..."

Anh cả Diệp và anh hai Diệp c*̃ng rất nhiệt tình mời nói: "Đúng vậy, thanh niên trí thức Tống cùng đi với chúng tôi đi."

Nể mặt anh cả Diệp và anh hai Diệp, thanh niên trí thức Tống khó từ chối nhiệt tình này, vì vậy dè dặt gật đầu: "Vậy thì cùng đi đi."

Anh cả Diệp và anh hai Diệp nhiệt tình rất rất vui mừng gật đầu, còn Diệp Tiểu Muội thì mừng đến mức muốn nhảy dựng lên, có phim để xem, còn có thể bí mật hẹn hò với anh Tống, tết ơi mau mau đến đi!

Kể từ ngày hôm đó, Diệp Tiểu Muội bắt đầu mong chờ ngày đi xem phim hẹn hò, đáng tiếc những việc mà người ta mong chờ đều chậm rãi đến muộn, trái lại ngày hôm sau rất nhanh cha đội trưởng đã tổ chức người trong đội đi vào núi săn thú.

DTV

Nghe nói đội săn lên đường khi trời còn chưa sáng, mang theo lương khô, cũng không có trở về ăn cơm trưa. Diệp Thư Hoa Hoa dậy hơi muộn, cho nên không nhìn thấy dáng vẻ hùng dũng của cha đội trưởng mang theo súng. Đến lúc chạng vạng tối, cuối cùng đoàn săn cũng về, gần như cả đoàn nam, nữ, già trẻ đủ mọi lứa tuổi đều ra ngoài chào đón “anh hùng chiến thắng trở về”.

Diệp Thư Hoa là người rất thích tham gia náo nhiệt cũng không bỏ lỡ, cô xông lên hàng đầu vây xem thành quả đi săn. Ngày đầu tiên nhóm săn thu hoạch rất tốt, mặc dù không có heo rừng gấu mù trong truyền thuyết, thế nhưng các loại gà rừng thỏ rừng con hoẵng xếp đầy một túi da rắn, thậm chí con trai lớn của bác cả Diệp còn cầm một con rắn từ trong túi ra, các đội viên dồn dập thán phục.

"Ôi, con rắn cũng thật lớn, có thể hầm một nồi canh ngon rồi."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 144: Chương 144



Diệp Thư Hoa không ngờ bọn họ lại điên cuồng đến mức thịt rắn cũng không buông tha, buồn nôn sợ hãi xông lên đầu cô, nhìn đốm hoa trên thân rắn càng làm cô dựng cả tóc gáy.

Cô khác với các cô gái thôn quê đã tiếp xúc với rắn từ nhỏ, chưa từng nhìn thấy rắn thật mấy lần, nhưng rất là sợ, chỉ cần nhìn ảnh và video thôi cô đã bất tỉnh rồi. Bây giờ bởi vì nhiều người cho thêm can đảm, mới không có dọa cho cô giậm chân, thế nhưng c*̃ng đủ làm cho cô nhượng bộ lui binh, Diệp Thư Hoa vội trốn sang bên cạnh, nhỏ giọng thầm thì.

"Rắn không phải là động vật ngủ đông sao? Vậy mà lại bị mọi người đào ra được, thật làm người ta tức lộn ruột..."

Giữa những tiếng khen ngợi, tiếng vỗ tay, phản ứng bất thường của Diệp Tiểu Muội thu hút sự chú ý của anh họ cả, anh ấy cười với cô nói: "Cái này là do thời tiết tốt, con rắn này bò ra phơi nắng, đúng lúc bị bọn anh tóm được."

Bởi vì là người nhà, anh họ nổi lên ý chọc em gái họ ngày càng chơi vui này, cố ý vẫy con rắn trước mặt cô: "Tiểu Muội, nếu không em lấy con rắn này về hầm canh đi? Thím nấu ăn giỏi như vậy, chắc canh này sẽ rất ngon"

"Em không muốn!" Diệp Tiểu Muội sợ đến mức tái mặt, vội vàng núp sau đám người, sau đó giống như có lắp hệ thống radar, định vị được chỗ của Tống Thanh Huy, núp sau lưng anh.

Vốn đang khiêm tốn làm quần chúng ăn dưa, trong chớp mắt lại có thêm người có họ có tên Tống Thanh Huy: ...

Không nhịn được quay đầu lại xem phản ứng của Diệp Tiểu Muội, phản ứng chính xác như vậy, không phải cô cố ý làm vậy đó chứ?

Lần này thực sự Diệp Thư Hoa không có tính toán trước, cô sợ rắn như một phản xạ có điều kiện, hoàn toàn không để ý xem mình đang ẩn nấp sau ai. Tuy nhiên, sau lưng vị "người hùng" này có một cảm giác rất an toàn, trên quần áo còn phảng phất chút mùi bột giặt thơm ngát, tinh tế không chịu được, Diệp Thư Hoa cảm thấy an tâm khi trốn sau lưng anh.

DTV

Tống Thanh huy mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

"Khuôn mặt trắng bệch" có thể là do Tống Thanh Huy bổ não ra, dù sao thì da dẻ Diệp Tiểu Muội vốn đã trắng rồi, thế nhưng anh đã quen Diệp Tiểu Muội tinh thần phấn chấn, lúc này lại đột nhiên biến thành một Lâm muội muội điềm đạm đáng yêu, hình ảnh này vẫn có lực trùng kích. Tống Thanh huy không khỏi động lòng trắc ẩn, đến cuối cũng không nỡ bảo Diệp Tiểu Muội cách anh xa một chút, trái lại lên tiếng an ủi: "Chắc rắn đã c.h.ế.t rồi, không cần lo nó sẽ cắn người đâu."

Diệp Tiểu Muội "ừ ừ" gật đầu, nhưng cô vẫn run lẩy bẩy hèn mọn núp sau lưng anh Tống, rất sợ anh họ cả đầu óc có bệnh ném rắn lên người cô, ngay cả rắn c.h.ế.t cũng rất đáng sợ.

Tống Thanh Huy không thể làm gì khác hơn là làm một “hiệp sĩ” bảo vệ Diệp Tiểu Muội yếu ớt đáng thương, lúc này đột nhiên cha đội trưởng lên tiếng: "Tiểu Muội, con muốn ăn chim trĩ hay thỏ rừng?"

Đây là muốn phân chia chiến lợi phẩm! Chỉ một giây Diệp Tiểu Muội đã hồi đầy máu, hưng phấn chạy ra ngoài: "Cha, con có thể xem trước một chút rồi chọn không?"

Đội trưởng Diệp tâm trạng tốt gật đầu: "Được rồi, con cứ xem từ từ."

Diệp Tiểu Muội nhìn con mồi đầy trong túi, trong lòng đột nhiên có hào khí ngồi trên sông núi ngàn dặm.

Anh Tống nhìn bộ dạng hớn hở của cô, yên lặng than thở trong lòng, tin tưởng Diệp Tiểu Muội, còn không bằng tin tưởng lợn nái biết leo cây.

Nhưng mà mỗi lần anh đều không nhớ lâu.

Diệp Tiểu Muội phân vân thật lâu giữa con chim trĩ bên tay trái và con thỏ ở tay phải, cuối cùng vẫn quyết định chọn con thỏ, bởi vì bây giờ không ăn nhiều một chút, mấy chục năm sẽ là ‘tại sao lại có thể ăn thỏ đáng yêu như vậy’.

Thỏ mình chọn, Diệp Thư Hoa cũng không nhờ tay ai, nhất quyết tự mình xách nó về nhà.

Vì cô đang rất cố gắng nhớ lại cách làm thỏ nguội, đầu thỏ cay, thịt thỏ kho, nên trước khi rời khỏi hiện trường, Diệp Tiểu Muội còn không thèm lên tiếng chào anh Tống, người đã "bảo vệ" cô. Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc, quay lưng bước đi, tàn nhẫn vô tình.

Tống Thanh Huy càng khắc sâu sự "dùng xong thì ném" của Diệp Tiểu Muội, lập tức xin thề ở trong lòng, lần sau anh lại thông cảm đồng tình với Diệp Tiểu Muội, đừng nói cái gì mà lợn nái trèo cây, bị lừa một lần nữa thì anh chính là lợn!

Lúc anh Tống thân yêu thề rằng sẽ không bao giờ tin vào quỷ lừa gạt Diệp Tiểu Muội này nữa, thì Diệp Tiểu Muội đã nhanh chóng về nhà, chưa vào cửa đã vui mừng hét lên: "Mẹ, chúng ta có thỏ rừng để ăn này."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 145: Chương 145



Vương Thúy Phân không đi xem náo nhiệt, nhưng trong đám phụ nữ cũng có chia sẻ tin tức, biết được chuyện gì xảy ra bên ngoài mà không cần đi ra ngoài, nghe xong lời nói của con gái út, Vương Thúy Phân bình tĩnh đi ra nhìn thử một cái, khen ngợi nói: "Chọn không tệ."

Có thể thấy đồng chí Vương Thúy Phân cũng cho rằng thỏ rừng ngon hơn chim trĩ, Diệp Thư Hoa lập tức xít lại gần nói: "Tối hôm nay ăn thịt thỏ kho đúng không ạ?"

"Con nghĩ hay đấy." Vương Thúy Phân liếc cô, nhận lấy thỏ rừng đi về phía nhà bếp, vừa nói: "Xử lí xong con thỏ này thì mang đi phơi, giữ lại đến tết ăn."

Hiển nhiên Diệp Thư Hoa rất buồn bực, chạy theo hỏi: "Tại sao phải đợi đến tết?"

Cô bắt đầu tự hỏi liệu mẹ mình có phải là một con chuột có thói quen tích trữ lương thực nghiêm trọng hay không, ngược lại thịt khô lạp xưởng là đồ khô, để đến tết ăn c*̃ng không sao, cha đội trưởng thật vất vả mới có thể kiếm được món ăn dân dã mới, tất nhiên phải ăn khi còn nóng rồi.

"Tất nhiên đồ tốt phải giữ đến lúc ăn tết, nhà nào cũng làm như thế, mỗi năm con đi chúc tết cô dì chú bác, nhà nào cũng chiêu đãi những món ngon, không thể nào đến lượt nhà chúng ta lại để người ta ăn củ cải trắng?"

Mẹ cô nói cũng có lý, nhưng Diệp Thư Hoa không dễ bị d.a.o động như vậy, cô thề son sắt nói: "Cũng có người ăn tết chiêu đãi họ hàng bằng món dân dã mà, cha con anh con giỏi giang như vậy, đây mới là ngày đầu tiên vào núi, cách tết còn tận ba mươi ngày, mỗi ngày một con thỏ rừng, là có thể tích góp được hai mươi, ba mươi con, đủ cho mẹ đãi khách."

Diệp Thư Hoa không có bản lĩnh gì khác, nhưng cô rất giỏi tính toán, cô tính chỉ cần có năm, sáu con chim trĩ thỏ rừng, đã đủ để tất cả người thân bạn bè ăn đến mức miệng chảy đầy mỡ, hoàn toàn không cần phải tiết kiệm đến mức từng miếng trong kẽ răng để chiêu đãi bọn họ.

Vương Thúy Phân nghe vậy cảm thấy rất buồn cười, quay đầu lại liếc con gái ngốc một chút: "Con đúng là xem trọng đám người cha của con, mỗi lần vào núi đều có thể tay không mang về cho con một con thỏ hoang ư? Cứ coi như bọn họ có khả năng đó, còn phải xem ông trời có cho chúng ta đồ ăn hay không, gặp lúc trời mưa làm sao mà vào núi?"

"Hơn nữa, nếu năm nay chúng ta thật sự có thể săn được hai mươi, ba mươi con thỏ rừng chim trĩ, con tưởng là tất cả đều giữ lại cho con ăn hay sao?"

Diệp Thư Hoa rất cảnh giác nhỏ giọng lầm bầm: "Tất nhiên không phải cho một mình con ăn, không phải mọi người cũng ăn à…"

DTV

Vương Thúy Phân không nghe rõ lời của cô, tự mình nói: "Nếu có nhiều thì sẽ cầm đi đến tiệm cơm nhà nước hoặc hợp tác xã mua bán đổi lấy tiền, người ở huyện hiếm lạ cái này, có thể đổi được nhiều tiền hơn cả thịt heo."

Diệp Tiểu Muội lại một lần mở rộng tầm mắt, hóa ra hiện tại cũng không hoàn toàn cấm buôn bán, hợp tác xã mua bán và tiệm cơm quốc dân vẫn có thể tiến hành giao dịch. Tiền vẫn nên kiếm, về lý trí Diệp Thư Hoa có thể hiểu được, nhưng về mặt tình cảm Diệp Thư Hoa vẫn cảm thấy bực bội thịt dâng đến miệng còn không được ăn một miếng nào, che giấu mong đợi hỏi..

"Vậy hôm nào cha săn được nhiều lại gọi chị cả về ăn cơm?"

"Con còn chưa quên chuyện này sao?" Quả thật Vương Thúy Phân dở khóc dở cười.

"Chị con không có tham ăn như con, đừng nói là nhà chúng ta không có nhiều món ăn dân dã để chiêu đãi con bé, cho dù có, con bé cũng không chiếm lợi nhà mẹ đẻ."

Diệp Thư Hoa không ngờ đồng chí Vương Thúy Phân rõ ràng rất quan tâm đến Diệp Tiểu Muội, tư tưởng giác ngộ lại kém như vậy, không nhịn được kháng nghị: "Chị cả không phải là người khác, nếu chúng ta có một miếng ăn, tất nhiên chị ấy cũng có phần, cái gì mà chiếm lợi nhà mẹ đẻ?"

Vương Thúy Phân nghe vậy cũng không buồn nhấc mi, hoàn toàn không đặt mấy lời của con gái ngốc để trong lòng.

Kế hoạch thất bại, làm cho cô không thể làm gì khác hơn là lên án mẹ thật hẹp hòi ở trong lòng, ngoài miệng nói nhớ chị cả, lại không nỡ bỏ chút đồ tốt gọi chị cả về, chị cả không có chuyện gì tất nhiên sẽ không về nhà.

Ngay cả cô cũng biết đạo lý không bỏ được con không tìm được sói.

Có thể nói Vương Thúy Phân hiểu rõ con gái ngốc của mình như lòng bàn tay, thấy cô đứng ngoài cửa không nhúc nhích nửa ngày, bất thình lình lên tiếng: "Con đứng ở nơi đó mắng thầm mẹ cái gì đó?"

"Không nói cho mẹ biết." Diệp Thư Hoa hừ một tiếng, tức giận chạy ra ngoài.

Trong phòng bếp Vương Thúy Phân cầm chân thỏ lắc đầu cười, tiếp tục vùi đầu xử lý thỏ rừng.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 146: Chương 146



Diệp Thư Hoa mới vừa chạy đến cửa sân đã nhìn thấy cha đội trưởng, anh cả anh hai cùng nhau trở về, cô giận đồng chí Vương Thúy Phân thì cứ giận, nhưng lúc gặp đám người cha đội trưởng vẫn chào hỏi nhiệt tình. Thu hoạch rất phong phú làm cho tâm trạng của đội trưởng Diệp vô cùng tốt, hỏi con gái út đứng ở xa: "Tiểu Muội, con ở chỗ này làm gì?"

Diệp Tiểu Muội miệng ngọt trả lời: "Con chờ mọi người về nhà."

Mới vừa nói xong, cô đã bị hấp dẫn bởi vật trong tay của cha, rất kích động hỏi: "Cha, đây chính là s.ú.n.g của cha sao?"

Cho dù ở đời trước, giới hạn hiểu biết của Diệp Thư Hoa về món đồ này cũng chỉ dừng lại ở phim truyền hình, cô thấy cây s.ú.n.g này cũng không khác gì với s.ú.n.g trong phim kháng chiến chống Nhật, nhất thời bật thốt lên: "Súng trường có túi kê!"

Diệp đội trưởng không phải quân nhân, có điều tính cách thậm chí cả tư tưởng đều có chút giống quân nhân, hình như cũng có học chương trình học trung quân ái quốc, có tư tưởng giác ngộ cực cao. Nghe thấy Diệp Tiểu Muội hình dung về bảo bối của mình như vậy, cũng có chút vui mừng tự hào, giơ s.ú.n.g trong tay lên nói.

"Tiểu Muội, có muốn thử chút không?"

Hai mắt Diệp Thư Hoa sáng ngời: "Con có thể thử sao?"

Mới vừa biết cha cô có s.ú.n.g cũng sẽ có lúc nổ súng, Diệp Tiểu Muội thật khó tin tưởng, chẳng qua khi đón nhận chuyện này rồi, cũng cảm giác rất thú vị. Nếu hiện tại giữ s.ú.n.g không phạm pháp, vậy sao cô lại không nhân cơ hội chơi mấy lần?

Thỉnh thoảng cũng có thể thử nghiệm cảm giác nữ thần dũng cảm sảng khoái chiến đấu.

DTV

Thật ra, nếu Diệp Thư Hoa hơi do dự hoặc sợ, đội trưởng Diệp sẽ đồng ý để cô chơi một chút. Nhưng cô háo hức muốn chơi thử, chỉ hận không thể bắt đầu ngay lập tức, không hề có dáng vẻ sợ hãi nào nào mà một cô gái nên có cả, trái lại đội trưởng Diệp bắt đầu do dự. Nhớ lại tác phong ngốc nghếch táo bạo không suy nghĩ ngày thường của con gái út, đội trưởng Diệp có chút lo lắng cô cầm cái này sẽ xảy ra họa lớn gì đó, cho nên trước ánh mắt mong đợi của Diệp Tiểu Muội, ông ấy lạnh lùng tàn nhẫn từ chối: "Không được."

Diệp Thư Hoa không ngờ cha đội trưởng cũng có lúc không đàng hoàng như vậy, đầu tiên là trợn mắt há mồm, sau đó cả khuôn mặt trở nên chán nản, kháng nghị nói: "Không cho con chơi, vừa rồi sao cha còn hỏi con?"

Chơi như vậy rất vui vẻ sao?

Đội trưởng Diệp còn chưa nói gì, anh cả Diệp đã vui cười hớn hở tiến lên phía trước nói: "Cha chỉ là thuận miệng hỏi một chút, đâu có nhất định sẽ cho em chơi."

Anh hai Diệp cũng cùng suy nghĩ với anh cả Diệp: "Đúng vậy."

Sau khi bị cha đội trưởng đùa giỡn, lại bị anh cả Diệp và anh hai Diệp đả kích, Diệp Tiểu Muội cảm thấy chán nản, không muốn chơi với họ nữa, không thể làm gì khác đành tuyệt vọng quay lại phòng bếp tìm mẹ. Chủ yếu là cha đội trưởng không hỏi thì thôi, đã hỏi lại còn khơi dậy sự tò mò của Diệp Thư Hoa, rồi lại lật mặt không cho cô cầm chơi thử. Cô cũng không muốn đứng trong sân ch** n**c miếng nhìn khẩu s.ú.n.g lạnh lẽo kia, đỡ phải càng nhìn càng tổn thương.

Ông trời vẫn rất quan tâm đến bọn họ, mấy ngày sau trời vẫn trong xanh, đội săn có thể vào núi săn thú hoặc tìm đồ ăn mấy ngày, thế nhưng thu hoạch lại đúng như Vương Thúy Phân nói, đừng nói là xách về được một con thỏ hoang, xách được một con gà trở về đã là tốt lắm rồi.

Ba người đàn ông nhà họ Diệp, đội trưởng Diệp là người dẫn đầu đội săn, cả anh cả Diệp và anh hai Diệp đều là đàn ông có thân thể cường tráng, tuy có tố chất như vậy, nhưng mấy ngày kế tiếp cũng chỉ trung bình ba ngày được chia một con thỏ hoang, một con chim trĩ thôi.

Vương Thúy Phân nói cho Diệp Thư Hoa biết đây mới là điều bình thường, bởi vì người trong đội săn nhiều lắm, dù có săn nhiều hơn nữa cũng không đủ chia. Cha đội trưởng vì chăm sóc từng thành viên một, lại làm một cái sổ "số lượng người ngoài biên chế", ví dụ như cả nhà toàn người già yếu bệnh tật, mỗi nhà đều cử một người theo đội săn lấy kinh nghiệm. Những thanh niên trí thức như Tống Thanh Huy trong mắt những đội viên khác cũng thuộc hội "Người già yếu bệnh tật", vì lẽ đó nên cũng phải có hai vị trí vào đội săn.

Chỉ là những người này đi vào núi có chút cản trở, tất nhiên phải khống chế số lượng thật nghiêm khắc, trung bình cứ ba bốn ngày những người có kinh nghiệm lại thay phiên một lần. Cứ như vậy kéo dài đến cuối năm lúc giải tán đội săn, bọn họ cũng có thể được chia một hoặc hai con chim trĩ để có một năm tốt lành.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 147: Chương 147



Cha đội trưởng vì chăm sóc cho những người yếu trong đội, không thể tránh khỏi hy sinh một ít lợi ích của đội viên chính thức trong đội săn. Chẳng qua Vương Thúy Phân giải thích chuyện này cũng nên làm, thanh niên trí thức được đội trưởng Diệp tốt bụng chăm sóc, nhưng những người già yếu bệnh tật thì là người lớn lên ở đại đội Song Cương, mấy đời tổ tiên đều sống ở chỗ này, núi là của Song Cương, tất nhiên đồ ở trong núi cũng phải có một phần của bọn họ.

Vương Thúy Phân vừa giải thích vừa nhanh nhẹn xử lý xong chiến lợi phẩm được chia treo ở trong sân phơi nắng.

Diệp Thư Hoa không cảm thấy hứng thú đối với quan hệ bối cảnh bên trong đội săn, nghe vào cũng không hiểu gì cả, không thể làm gì khác hơn là nhìn thịt treo đầy sân điên cuồng ch** n**c miếng, thậm chí còn có một loại bực bội và khó xử "sở hữu hậu cung ba nghìn lại không cứng nổi".

Tất nhiên Diệp Thư Hoa cũng không có một ngày hai mươi bốn giờ đều cũng ở chỗ đó ch** n**c miếng, trên thực tế cô cũng rất bận rộn. Bởi vì mấy ngày năm trời trong nắng âm, Vương Thúy Phân dẫn cô và chị dâu cả chị dâu hai đi giặt rửa sạch đồ trong nhà, trong đó công trình lớn nhất chính là tháo vỏ chăn giặt ra giường phơi chăn bông. Sau khi giặt sạch vỏ chăn thì bỏ chăn bông đã phơi nắng vao, sau đó tiến hành may lại vỏ chăn bằng thủ công. Đúng vậy, nhà bọn họ nghèo đến mức ngay cả một cái vỏ chăn có dây kéo cũng không mua nổi, mỗi lần tháo ra giặt, giặt xong thì may lại, phơi chăn rườm rà phiền phức giống như làm một cái chăn mới vậy.

Vận may của Diệp Thư Hoa không tốt, bởi vì trước khi phơi chăn cô có học qua khóa học may mặc, miễn cưỡng có thế tốt nghiệp rồi. Ở mặt khác Vương Thúy Phân sẽ cưng chiều Diệp Tiểu Muội, nhưng hết lần này đến lần khác cho đến bây giờ đối với công việc sẽ không bao giờ cho cô qua loạt lừa gạt qua kiểm tra. Lần này đúng lúc, có thể kiểm tra kết quả của Diệp Tiểu Muội tại hiện trường, Vương Thúy Phân vung tay lên, giao toàn bộ nhiệm vụ may kẽ hở của chăn lại cho Diệp Tiểu Muội.

Xin chú ý, không phải một hai cái, mà là toàn bộ!!

Diệp Thư Hoa nhanh chóng đếm một chút, thường ngày nhà bọn họ có bốn phòng nên giặt bốn cái chăn, rất nhanh anh ba Diệp cũng sẽ trở về ăn tết, tất nhiên mẹ cô cũng không thể nào quên giặt chăn cho anh ba Diệp được. Sau đó một nhà chị cả về chúc tết, còn có họ hàng bạn tốt từ nơi xa đến, luôn sẽ có dịp cần ngủ lại, cho nên còn phải chuẩn bị thêm một cái chăn dự phòng bất cứ tình huống nào, cho nên dự đoán bảo thủ, lần này nhà bọn họ ít nhất phải giặt sáu cái chăn.

DTV

Sáu cái, Diệp Thư Hoa suy nghĩ mình phải may nhiều chăn như vậy, rất muốn trợn ngược mắt, dứt khoát mệt c.h.ế.t cô đi.

Mẹ cô còn nhiều lần nhấn mạnh ở bên tai giống như Chu lột da: "Chăn còn đắt hơn quần áo của con nữa, may vá cẩn thận tỉ mỉ cho mẹ, nếu làm hư kẽ hở của chăn, xem mẹ trị con như thế nào."

Mặc dù những phương diện khác Diệp Tiểu Muội rất có gánh nặng thần tượng, nhưng đến lúc làm việc, cô cũng không ngại giả ngô, cố gắng vì mình giảm thiểu một ít công việc, nghe được lời của mẹ, cô vội vàng gật đầu: "Đúng thế, chăn đắt như thế, con vô tình làm hư thì như thế nào? Mẹ, nếu không mọi người..."

Nhưng Vương Thúy Phân quyết tâm làm cho con gái mệt chết, nghe vậy chỉ đứng ở một bên cười lạnh: "Nếu may hư, vậy thịt của ngày tết một miếng con cũng đừng hòng ăn được!"

Uy h.i.ế.p này thật sự quá đáng sợ, có thể nói là bóp trúng mạch m.á.u của Diệp Tiểu Muội, bây giờ cô chỉ có thể vô cùng buồn rầu chỉ ngắm mà không thể ăn thịt phơi trong sân. Nếu vào ngày tết cả nhà đều ăn thịt, chỉ có cô ngoài bên cạnh nhìn, vậy không phải sẽ thiệt chết?

Tưởng tượng hình ảnh thê thảm kia, Diệp Thư Hoa cũng bi thương muốn rơi lệ, vì để tránh cho mình lưu lại đến nông nổi đó, cô không nói chêm chọc cười nữa, lên tinh thần chuẩn bị siêng năng làm việc.

Chẳng qua Diệp Tiểu Muội cũng không phải là loại hình vùi đầu làm việc đến chết, muốn trộm lười một chút cũng chỉ có thể vận dụng đầu óc. Diệp Thư Hoa nâng vỏ chăn lên, dùng bộ não thông minh tuyệt đỉnh của mình suy nghĩ một lát, đột nhiên có chủ ý, hào hứng chạy đi hỏi đồng chí Vương Thúy Phân.

"Mẹ, mẹ xem chăn này thường xuyên tháo rồi vá lại, ở chỗ này đều bị mài rách rồi, nếu không con ở chỗ này khâu mấy cái nút áo? Sau này chỉ cần cởi nút áo ra là có thể giặt chăn, cũng không cần tháo rồi may lại nữa."

Diệp Tiểu Muội nói rất nhanh, ngẩng đầu ưỡn ngực, cô cảm thấy mình có thể nghĩ ra được chủ ý tốt như vậy, nhất định mẹ cô sẽ vô cùng kinh ngạc.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 148: Chương 148



Quả thật Vương Thúy Phân đặt việc trong tay xuống nghe cô giới thiệu, ngay cả Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú cũng ngẩng đầu nhìn Diệp Tiểu Muội. Chẳng qua ngay sau đó lại cúi đầu làm việc, không quan tâm đến đề nghị của cô, đại khái cảm thấy cô em chồng này là người không lên được mặt bàn, nghĩ đúng cách để lười biếng cũng rất phù hợp với tính cách của cô. Tuy nhiên, mẹ chồng không đồng ý là được.

Chị em dâu gả vào nhà họ Diệp không đến hai năm, nhưng ngoài sáng trong tối đã có vô số lần ra chiêu, vì vậy vô cùng hiểu rõ lẫn nhau. Ít nhất lúc Diệp Tiểu Muội vẫn còn có lòng tin tràn đầy là mẹ cô nhất định sẽ xem đề nghị của cô giống như nhặt được bảo, thì Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú cũng đã đoán được mẹ chồng hoàn toàn sẽ không để cho cô em chồng làm ẩu tả như vậy.

Tất nhiên các cô cũng sẽ không, may khe hở chăn là chuyện rất đơn giản, cần may nút áo làm gì?

Giống với các cô nghĩ, Vương Thúy Phân nghe xong dừng một chút, lắc đầu: "Không được."

DTV

"Tại sao?" Diệp Tiểu Muội thật sự không tin vào lỗ tai của mình.

"Con cho rằng nút áo không cần tiền hả?"

Diệp Tiểu Muội trợn to hai mắt: "Nhà chúng ta nghèo đến mức ngay cả nút áo cũng không mua nổi?"

"Xem như mua được nút áo, cũng không cần thiết làm mấy chuyện vô bổ này." Mặc dù vẫn luôn gọi con gái là con gái ngốc, nhưng Vương Thúy Phân cũng thật ra rất thích sự lanh lợi của con gái út. Hiếm thấy Tiểu Muội cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn thịt hiếm khi động não suy nghĩ đến chuyện chính, làm mẹ tất nhiên không muốn tạt cho cô một gáo nước lạnh, cho nên mặc dù từ chối, bà ấy cũng không lạnh lùng tàn nhẫn mắng rồi bắt con gái làm việc như hai cô con dâu nghĩ. Trái lại rất kiên nhẫn giải thích cho cô không thể làm như vậy.

"Chăn của nhà chúng ta cũng không phải là đồ rẻ tiền, ngoại trừ chất lượng tốt ra, cũng không cần thiết mỗi ngày đều giặt. Nếu thật sự bị mài rách cũng phải là năm sáu năm sau, đến lúc đó lại lấy một miếng vải nhét vào bên trong che lại thì vẫn dùng được như bình thường. Nút áo cần dùng tiền mua, những vải vụn từ quần áo giày thì không cần tiền."

Biểu hiện dễ thấy, góc độ mà Vương Thúy Phân suy nghĩ chính là tiền mặt còn cái mà Diệp Thư Hoa nói tiết kiệm chính là tiết kiệm sức lực, cô hoàn toàn không để trong lòng, bởi vì người thời đại này, thời gian sức lực là không đáng tiền nhất đối với phụ nữ.

Ngày đầu tiên Diệp Thư Hoa xuyên qua đã phát hiện, nơi này có rất nhiều thói quen và quan niệm mà cô không thể hiểu thậm chí không có cách nào tiếp nhận được, nhưng cô cũng rõ ràng mình không thể bỏ qua bối cảnh thời đại mà đi nói tam quan. Ví dụ như thực tế nhất chính là vấn đề trọng nam khinh nữ, tại sao trong đầu của phụ nữ, liều mạng cũng muốn xin con trai, tại sao có một ít đàn ông ở nhà thì quần áo đưa tới tận tay cơm dâng tận miệng, còn thường xuyên chê vợ mình làm việc không đủ nhanh nhẹn? Bởi vì sự thật thì người nam mới có thể nuôi gia đình sống qua ngày, bọn họ liều mạng làm việc mới có thể lập đầy bụng cho cả nhà.

Ở nông thôn hoàn toàn không có cái gọi là nữ cường nha, dù là Vương Thúy Phân chăm chỉ có bản lĩnh cũng chỉ có thể lấy được bảy điểm công, đây vẫn còn là nể mặt thân phận vợ đội trưởng của bà nên trong đội mới công nhận. Phần lớn phụ nữ chỉ có thể nhận được sáu điểm công, tương đương với đãi ngộ của một ông lão, đãi ngộ cao nhất của đàn ông có thể lên đến chín điểm công, đây chính là thực tế trực quan nhất.

Lấy Diệp Tiểu Muội đến làm ví dụ, từ nhỏ đến lớn cũng không xuống ruộng làm việc, có thể để cho cô ở nhà không làm việc như vậy, chẳng lẽ là dựa vào bảy điểm công của Vương Thúy Phân?

Tất nhiên không phải, chị em gái nhà họ Diệp đều dựa vào cha anh nhà họ Diệp, mới có thể sống dễ chịu hơn phần lớn các cô gái ở trong đội, mà những gia đình không có trụ cột trong nhà làm việc liều mạng vẫn ăn không đủ no, cho nên mỗi người người phụ nữ nằm mơ cũng muốn sinh nhiều con trai.

Tóm lại trong lòng Diệp Thư Hoa hiểu rõ, rất nhiều quan niệm ăn sâu bén rễ cô cảm thấy không thể tưởng tượng được, đều do thực tế tạo thành. Cô không có cách nào thay đổi quan niệm của phụ nữ ở đây, nói không chừng trái lại còn bị bọn họ tẩy não, dứt khoát mỗi lần đều tránh đi vấn đề này.

Bây giờ nghe được lời giải thích của mẹ, Diệp Thư Hoa cũng chỉ buồn bực vứt đề nghị kia đi, tiếp tục suy nghĩ cách "tiết kiệm thời gian tiết kiệm sức lực lại tiết kiệm tiền", cuối cùng đúng là cô có thể nghĩ ra.

"Vậy thì lấy vải vụn cắt thành sợi dây may lên vỏ chăn, mỗi lần muốn giặt chỉ cần tháo dây vãi ra là được, cũng không tốn một xu nào!"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 149: Chương 149



Vương Thúy Phân không ngờ đến vì có thể lười biếng, Tiểu Muội lại có thể cố chấp đến mức này, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười. Mặc dù bà ấy vẫn cảm thấy chẳng qua là không cần thiết, nhưng cuối cùng không phản đối, suy nghĩ một chút nói.

"Nếu như con muốn làm vậy, thì tự dùng chăn của mình mà làm, đừng làm hư chăn của cả nhà."

Dù sao làm không tốt cũng chỉ phí chút vải vụn, Vương Thúy Phân cũng không đau lòng, coi như để cho con gái chơi đi.

Diệp Thư Hoa cũng không thèm để ý mẹ cô có thấy được hay không, bỗng chốc có thể lười biếng một cách công khai, không có cách nào vẫn luôn lười biếng vẫn luôn thoải mái, vậy thì có thể nhất thời thoải mái cũng rất tốt. Thế nên cô vẫn rất vui vẻ may dây vải cho chăn của mình, một chút đã làm xong kéo đồng chí Vương Thúy Phân đến phòng cô xem thành quả của cô.

"Mẹ nhìn đi, như vậy không phải rất tốt sao?"

Sau lưng Vương Thúy Phân còn có Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú không chịu cô đơn đi theo, chẳng qua hai người cũng chỉ tới xem náo nhiệt, bao gồm cả Vương Thúy Phân. Cho dù bà ấy cảm thấy chăn của con gái út làm cũng được, nhưng vẫn không có hứng thú nói.

"Chăn của mẹ con cũng đừng làm mấy thứ lộn xộn này, đàng hoàng giúp mẹ may khe hở đi."

"Không phải, chăn này của con có phong cách Tây." Diệp Thư Hoa không phục, cô cảm thấy dây vải cột chăn của mình rất đẹp, thắt một cái nơ bướm cũng đặc biệt lãng mạng.

Nhưng tổ hợp ba người mẹ chồng nàng dâu lại không thưởng thức nỗi, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú cũng cường điệu nói: "Bọn chị cũng không cần những thứ lộn xộn này, đơn giản vá lại là được."

Trong lòng Diệp Thư Hoa nghĩ vá chăn cũng không đơn giản như vậy, mẹ cô yêu câu đường may phải mịn chỉnh tề, cô dựa theo tiêu chuẩn này may chăn, phí hơn nửa giờ cũng được xem là nhanh. Nhưng cô cũng không có cách nào từ chối, không thể làm khác hơn là tranh thủ phúc lợi lớn nhất cho mình.

DTV

"Vậy chăn của anh ba và chăn cho họ hàng bạn bè ngủ lại con có thể làm giống con không?"

Vương Thúy Phân suy nghĩ một chút thằng bá yêu thương Tiểu Muội nhất, cũng không có vợ nên sẽ không chọn ba lựa bốn, nó nhất định cũng không ngại, nói không chừng còn có thể khen ý tưởng của Tiểu Muội thông minh, cuối cùng gật đầu: "Con đừng làm loạn là được."

Lượng công việc được tiết kiệm, tất nhiên Diệp Thư Hoa cũng rất vui mừng, vô cùng hứng khởi trở về gian nhà chính chúng bị may khe hở của chăn. Diện tích của gian nhà chính lớn, thả chăn lên chiếu rơm, Diệp Thư Hoa ngồi trên chiếu rơm may, trước buổi tối hoàn thành tất cả công việc. Ngay cả Vương Thúy Phân đã có tâm lý chuẩn bị đốt đèn dầu cũng không dùng đến, cho nên để khen tưởng sự tích cực làm việc của Diệp Tiểu Muội ngày hôm sau ăn xong cơm trưa, Vương Thúy Phân đun một nồi nước nóng, chuẩn bị tự mình gội đầu cho con gái ngốc.

Diệp Tiểu Muội nghe được ý định này của mẹ, trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ mừng rỡ vội vàng tháo b.í.m tóc ra ở trong sân chờ mẹ phục vụ.

Nói thật, xuyên qua thời đại này, trừ chuyện ăn mặc làm cho Diệp Thư Hoa buồn rầu ra, đối với cô gội đầu cũng là một công trình vĩ đại, không biết Diệp Tiểu Muội nuôi tóc làm sao. Dài đến m.ô.n.g cũng không nỡ cắt, tóc vừa dày vừa đen vừa bóng, đi ra ngoài ai cũng khen ngợi, Diệp Thư Hoa nghe cũng rất vui vẻ. Chẳng qua mỗi lần gội đầu đều muốn cái mạng già của cô, dùng chậu nước to trong nhà tắm gội hơn nửa giờ, mới có thể gội tóc sạch sẽ, gội xong cũng không có máy sấy, chỉ có thể chủ động lau khô rồi ra ngoài phơi nắng. Lúc thời tiết ấm áp thì cũng khá tốt, vào lúc mùa đông ít năng phơi nửa ngày mới khô, một chương trình như vậy, giặt xong phơi khô tóc, trên cơ bản Diệp Thư Hoa cũng đã trở thành kẻ tàn phế rồi.

Tình hình mạnh hơn người, đơn trước làm một cô gái tinh tính cách ngày thì phải tắm gối đầu một lần, sau khi biến thành Diệp Tiểu Muội, hận không thể một tháng gội đầu một lần.

Hôm nay nghe mẹ nói muốn giúp cô gội đầu, Diệp Tiểu Muội thật sự vô cùng mừng rỡ, Vương Thúy Phân còn chưa đun xong nước, cô đã không kịp chờ đợi ngồi trên băng gối ở trong sân chuẩn bị xong rồi.

Xuyên qua hơn nửa năm, cuối cùng cũng có thể hưởng thụ lần phục vụ gội đầu. Diệp Tiểu Muội vô cùng tích cực, chẳng những sớm mang theo băng ghế nhỏ ngồi yên, còn dùng nước trong chậu gội sơ một lần.

Vương Thúy Phân xách thùng nước nóng tràn đầy đi ra, lập tức thấy con gái ngốc đang vừa cầm lược chải đầu vừa mở to mắt nhìn vào nhà bếp, không khỏi cười vang: "Nào nào nào, trụng đầu heo nha."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back