Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 410: Chương 410



"À?" Thím Chữ ngạc nhiên, con trai bà là Chử Chiêu cùng Cố Xán Dương quan hệ khá tốt, nhưng chưa bao giờ đề cập đến việc em trai của Cố Xán Dương cũng ở trong quân đội.

Mà có lẽ đã đề cập rồi nhưng bà quên mất.

"Ừ, tốt quá."

Nhìn hai cậu bé trước mặt có vẻ ngoài giống nhau y đúc, thím Chử cũng không thể không thầm khen rằng thật có phúc.

Thực ra, không chỉ mấy chị dâu trong quân khu mà bản thân bà cũng cảm thấy Bạch Dung là sự lựa chọn tốt hơn so với Cố Khanh Khanh. Không nói đến cha Bạch Dung ở trong quân đội, chỉ cần là con gái của một quân trưởng khác đều thích hợp gả vào nhà họ Sở hơn Cố Khanh Khanh này.

Cưới Cố Khanh Khanh, thím Chử không thấy có lợi ích hay giúp đỡ gì được cho nhà họ Sở, chỉ là vì Sở Uyên rất hài lòng với cô con dâu này, Sở Đại xem cô vợ này như báu vật nên bà mới thấy tạm được.

Nhưng đây là chuyện của nhà họ Sở, người nhà họ Sở thích là được người ngoài như bà cũng chỉ có thể nói sau lưng hoặc giữ ý kiến trong lòng.

"Thím, em trai cháu đến rồi, chúng cháu đi trước nhé." Cố Khanh Khanh lên tiếng trước.

Thím Chữ quay lại nhìn, quả nhiên có một cậu bé gầy cao và da trắng đang xách cái giỏ đi chợ đến.

Nhận thấy ánh mắt của đối phương, Thẩm Tuy bình tĩnh, nhẹ gật đầu chào.

Thím Chữ cũng cười chào hỏi.

Đi một đoạn, Thẩm Tuy lên tiếng: "Thím này hình như đã vài lần đến nhà mình nói chuyện với chị."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Là do anh rể em đã chào hỏi trước." Cố Khanh Khanh đặt Đoàn Đoàn xuống, để bé tự đi.

Thẩm Tuy tay trái xách giỏ, tay phải ôm cháu, cánh tay tuy gầy nhưng chắc khỏe vô cùng.

Cậu suy tư chuyện gì đó: "Thím này đối xử với chị khá khách khí."

"Không thân thiết mà, bình thường nói chuyện linh tinh vụn vặt thì còn được, không thể kết giao thân tình." Cố Khanh Khanh không để ý, vốn dĩ không phải người cùng tuổi.

Thẩm Tuy cũng nhận ra: "Nếu vừa rồi gặp chị Hứa Niệm, chị đã rủ chị ấy đi chợ chung rồi."

"Em trai chị thật thông minh, sau này dùng sự thông minh này vào việc học, đến lúc đó bài tập của hai cháu chị giao hết cho em quản, chị định nghỉ hưu sớm đây." Cố Khanh Khanh cười xoa đầu em trai.

Cậu bé mười bốn tuổi bị xoa tóc tai lòa xòa, gương mặt bất đắc dĩ, trong mắt lại mang theo ý cười: "Được ạ."

Hai chị em vừa nói vừa cười đến chợ, hiện tại thời tiết ấm áp, nhiều gian hàng hơn, các đội sản xuất gần đó gần như đều tới. Ven biển nhờ hải sản, chỉ cần không đến khu vực quân sự phía Nam, không ai quản họ bắt bao nhiêu cá.

Việc bán hàng đều dưới danh nghĩa đội sản xuất, kinh tế tập thể, không có hành vi đầu cơ cá nhân.

Họ yên tâm bán, người dân yên tâm mua.

Vợ quân nhân đến khá đông, khu quân nhân nơi Cố Khanh Khanh ở ít nhất cũng cấp đoàn trưởng trở lên, con cái của thím hầu như tuổi tác tương đương với Sở Đại và Chử Chiêu, và hầu hết đều nhập ngũ.

Chồng và con cái ăn cơm ngày ba bữa ở nhà ăn, các thím cũng lười nấu, nhưng cũng có người như thím Chữ thỉnh thoảng nổi hứng nấu vài bữa.

Có nhà thì đông con quá, chồng ăn ở nhà ăn thì không sao. Còn mình mang theo các con đi nhà ăn ăn thì không đáng. Bên này thực phẩm giá cả phải chăng, thà cầm tiền trợ cấp của chồng đi mua thực phẩm về nấu.

Thấy cô trẻ như vậy, lại dẫn theo hai đứa trẻ, có chị dâu tiến lên bắt chuyện.

Vẫn là nói chuyện với người cùng tuổi dễ hơn.

"Em là con dâu của Sở tư lệnh à?" Một chị dâu bỗng mở lời.

"Vâng?" Cố Khanh Khanh ngạc nhiên hỏi: "Chị dâu, chúng ta từng gặp nhau à?"

"Chồng chị là lính nhảy dù của đại đội không quân, anh trai em là đại đội trưởng của chồng chị." Chị dâu này nhiệt tình dữ lắm, vui vẻ nói: "Trước đây chồng chị thấy Cố đại đội trưởng mang theo một tấm ảnh chụp, hỏi anh ấy có thể xem được không, anh ấy đồng ý."

"Ảnh của em?"

"Là ảnh cưới của em và Sở phó đoàn trưởng."

"Ồ? Thật vậy chăng?" Cố Khanh Khanh không ngờ còn có chuyện này, lúc cưới đã in bốn tấm, anh trai cả một tấm, anh trai hai một tấm, còn một tấm gửi về thôn Đại Truân Tử, tấm cuối cùng ở đầu giường phòng ngủ của cô.

Cô nghẹn ngào, không ngờ anh trai cả luôn mang theo bên mình.

Trong lòng cô hạ quyết tâm nào Cẩu Đản đến đây ba anh em chụp chung một tấm ảnh gia đình.

Anh cả sẽ mãi đẹp trai như thế còn Cẩu Đản thì chưa chắc. Tranh thủ hai năm này còn trẻ còn đỡ phải nhanh chóng ghi lại, tránh sau này thanh xuân không còn.

"Em gái Cố à, em muốn mua gì đấy?"

"Em mua ít cá biển và tôm."

"Cá và tôm ở đây đều được vận chuyển từ bến tàu từ sáng sớm, em cứ thoải mái chọn, đều rất tươi, có thời gian thì đến khu quân nhân không quân tìm chị chơi, chị tên là Bùi Trúc."

"Được, em là Cố Khanh Khanh, có thời gian nhất định sẽ đến tìm chị."

Nói chuyện một lúc, Cố Khanh Khanh chọn một số cá biển và tôm, sợ Thẩm Tuy xách không nổi nên không mua nhiều, cô về thử xem phơi khô ăn có ngon không, có ăn được không.

Nếu được, lần sau chồng nghỉ phép trông con cô lại đi chợ mua về.

Cô cũng chọn ít rau xanh, rồi ra khỏi chợ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 411: Chương 411



Vì thấy hai đứa bé dễ thương, chủ sạp tặng hai quả cà chua nhỏ cho Đoàn Đoàn và Niên Niên, hai bé cầm trong tay ăn luôn, miệng đầy thịt cà chua, từ từ đi đường không thèm đòi bế luôn.

Trên đường về, ghé vào cung tiêu xã mua mười quả trứng, nhà còn gạo, bột, dầu, không cần gì thêm.

Buổi trưa vẫn là Thẩm Tuy đến nhà ăn lấy cơm về, chiều nghỉ ngơi một lát, đặt hai bé lên giường Thẩm Tuy để chúng tự chơi, cậu bé luyện viết chữ, Cố Khanh Khanh kiểm tra bài tập của cậu.

"Em còn viết được nhiều kiểu chữ nữa." Cố Khanh Khanh nhìn cuốn vở như cuốn chữ mẫu, cảm thán.

Không biết Sở Đại mua từ đâu, một cuốn giấy mềm và một cuốn giấy cứng. Cuốn vở giấy mềm dùng để luyện chữ viết bằng bút máy, vở giấy cứng không dễ thấm mực dùng để luyện viết bút lông.

Nhà có nhiều loại bút lông, vở, mực, bút chì, bút máy đều đầy đủ, Sở Đại chưa bao giờ để Thẩm Tuy thiếu thốn những thứ này.

"Anh rể cho em bảng chữ mẫu." Thẩm Tuy lôi cuốn vở cũ ra cho cô xem.

Cố Khanh Khanh mở ra, những nét chữ kim như ngọc như hiện ra trước mắt, mỗi nét chữ đều phóng khoáng, cứng cáp.

Cô cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trang giấy, cảm giác như thấy được hình ảnh Sở Đại thời trẻ.

Tâm cao khí ngạo, không biết thu mình, cảm thấy mọi thứ đều trong tầm tay.

Lại nhìn chữ của Thẩm Tuy, cô nhẹ giọng: "Em điềm tĩnh hơn anh rể em nhiều."

Thẩm Tuy gật đầu: "Em cũng nghĩ vậy."

Cố Khanh Khanh nhìn cậu một lúc lâu, rồi nằm xuống bàn cười lớn, nghe câu nói điềm tĩnh này từ miệng em ấy làm cô không nhịn được cười.

Hai bé trên giường không hiểu chuyện gì, nghe tiếng cười cũng đập tay cười theo, đôi chân nhỏ nhún nhảy, bò tới mép giường ý định bò xuống dưới.

Cố Khanh Khanh đứng bên cạnh nhìn, nếu chúng có thể xuống được thì cô không can thiệp, không thì sẽ giúp một tay.

“Mẹ! Mẹ ~” Đoàn Đoàn hiếu động, cái m.ô.n.g nhỏ nhún nhảy xuống giường, rồi nằm sấp trên sàn gỗ.

Không quá lạnh, Cố Khanh Khanh để bé tự do làm gì thì làm.

Điều cô không ngờ là khi Niên Niên xuống giường, chân vẫn còn trên mép giường, bé định lăn xuống, không biết có phải là cảm ứng tâm linh của song sinh không, Đoàn Đoàn nằm sấp đột nhiên cong lưng lên, để em trai đạp lên lưng mình xuống, chẳng mấy chốc, hai anh em đều nằm bò lên trên sàn nhà.

Mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Niên Niên cười trước, chồm tới hôn lên má anh.

“Bíp bíp! Bíp bíp bíp ~” Đoàn Đoàn không chịu thua, cái m.ô.n.g nhỏ nhún nhảy, tay nhỏ bám vào chân ghế bên cạnh đứng lên, từ từ đi tới bên em trai, đột nhiên ngồi xổm xuống, hôn lên trán em trai một cái.

Cảnh này làm Cố Khanh Khanh ngạc nhiên.

Cô ngốc nghếch quay sang hỏi em trai bên cạnh, "Hai đứa này…một tuổi?"

Trẻ một tuổi đều thông minh vậy sao? Cô chưa thấy được nhiều trẻ con một tuổi. Con của chị Hứa Niệm hình như cũng…thông minh lắm nhỉ?

Có lẽ vì cửa sổ mở, không biết cơn gió nào thổi các tờ giấy rơi xuống đất, mực còn chưa khô.

Đoàn Đoàn tiện tay cầm một tờ định cho vào miệng, Thẩm Tuy xoay người, nhấc nhóc con lên, lấy đi tờ giấy khỏi tay cậu nhóc.

Đoàn Đoàn không hiểu chuyện gì, đôi chân nhỏ đung đưa, mặt uất ức: "Chíp chíp!"

Như thể bị lấy mất đồ ăn.

Thẩm Tuy không d.a.o động, lại đặt bé lên giường.

Cố Khanh Khanh tay chống cằm nhìn cảnh này, đang chăm chú thì nghe thấy có người gọi mình ở bên dưới.

Cô tưởng nghe nhầm, cả Thẩm Tuy cũng nói: "Chị, bên dưới có người gọi chị."

"Hả? Để chị xuống xem."

Thẩm Tuy gật đầu, lại nhấc Đoàn Đoàn đang lén bò xuống giường lên, đóng cửa phòng.

Bé kêu lên một tiếng, tay chỉ vào cậu, miệng líu ríu trách móc, Thẩm Tuy bâng quơ: "Trong ngăn kéo có kẹo sữa thỏ trắng."

Bé lập tức cười tươi, ôm lấy chân cậu "chíp chíp chíp chíp" kiểu nịnh nọt vô cùng.

Thẩm Tuy định bước đi, mới nhận ra không di chuyển được.

Cậu cúi xuống nhìn, Niên Niên không biết từ khi nào cũng ôm lấy chân cậu, dáng vẻ nịnh nọt giống hệt anh trai nó.

Thẩm Tuy cười.

Cố Khanh Khanh chạy xuống nhìn, thấy trong sân có một cô gái tóc ngắn mạnh mẽ, trên vai đeo một khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa quấn băng vải, đang vẫy tay với cô.

Cô giật mình: "Em làm gì?"

"À? Ồ." Tiêu Tiêu tháo mũ quạt gió, ngượng ngùng nói: "Vừa từ trường b.ắ.n ra, nghe nói mọi người về rồi nên em đến thăm."

Cố Khanh Khanh buồn cười: "Vào đi, chị mang từ nhà đến ít đồ ăn vặt, em xem có thích không."

"Được ạ." Nghe nói là đồ mang từ nhà đến, mắt Tiêu Tiêu sáng quắt, đầy hứng thú.

Cô muốn thử hương vị quê nhà của Cố Xán Dương, coi như làm quen trước.

Cố Khanh Khanh từ tủ trong phòng khách lấy ra cái dĩa to, bỏ lên ít khoang lang đỏ, bí đỏ khô còn có khoai sọ rán giòn. Còn bánh trôi khá hợp khẩu vị của Sở Uyên, Sở Đại và Thẩm Tuy, cả hai đứa nhỏ nữa, trên đường về Nam Dương đã ăn hết rồi.

Lại thêm một ít bánh táo đỏ và bánh hạt dẻ thím hai làm cho cô, đi tới sô pha.

Vốn tính đặt lên bàn trà, mà nhìn thấy cái s.ú.n.g ngắm bá chiếm toàn bộ bàn trà, cô theo bản năng nuốt nước bọt.

".... Em nếm thử đi." Cô nhẹ giọng mời, ngồi trên sô pha đối diện với Tiêu Tiêu.

Vẫn là mình tự bưng vậy đi.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 412: Chương 412



Năm 1975, ngày Rằm tháng Giêng, lễ hội đèn lồng.

Cố Khanh Khanh ở trong bếp dùng bột nếp làm viên trôi nước, nhân đã chuẩn bị sẵn gồm có mè rang và đậu phộng, thêm cả đậu đỏ.

Tiêu Tiêu cầm một chiếc cối đá nhỏ, ngồi trước bếp lò đập nát đậu phộng và mè.

"Anh Sở đi đón ai thế, sao mãi chưa về, hiếm khi được nghỉ một ngày cũng chẳng thấy đâu."

Nghe em ấy than thở, Cố Khanh Khanh nhìn đồng hồ cười nói: "Mới có ba giờ chiều thôi mà, đón một vị trưởng bối, từ đảo Bạch Sa xuống, chắc năm giờ mới tới đây được."

Thấy em ấy không tập trung, Cố Khanh Khanh chọc thủng tâm tư của cô: "Yên tâm đi, tối nay anh chị sẽ qua, sáng nay anh ấy có nhiệm vụ bay giờ chắc còn chưa ra khỏi khoang máy bay đâu. Ngày mai anh ấy nghỉ, hôm nay sẽ ở chỗ chị một đêm, nếu ngày mai có thời gian thì đến đây ăn cơm cùng nhé."

"Có." Tiêu Tiêu đã nghĩ sẵn cách xin phép Tiêu quân trưởng, không chút do dự: "Ngày mai từ sáng đến tối ba bữa đều giải quyết ở nhà chị."

Cố Khanh Khanh: "… Thực ra cũng không cần thế."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vậy quyết định thế nhé." Tiêu Tiêu đặt cối mè đậu phộng xuống một bên, nồi áp suất trên bếp lò liên tục phả hơi, tỏa ra mùi thơm nức.

"Chị đang hầm gì thế? Thơm quá."

"Xương ống lớn, thịt, mực khô." Cố Khanh Khanh vừa đánh nhuyễn nhân đậu đỏ: "Giúp chị bóc ít long nhãn được không? Lát nữa ninh gần xong rồi bỏ thêm táo đỏ và long nhãn vào."

"Được, để đâu rồi?" Cô nhìn quanh nhưng không thấy.

"Trong tủ bếp, ngăn dưới cùng là đồ khô, em tìm xem."

Tiêu Tiêu mở tủ bếp, có tổng cộng năm ngăn.

Cô nhìn lướt qua, ngăn trên cùng là mật ong, sữa bột và mạch nha.

Ngăn thứ hai là kẹo, không cần nói thêm, Sở Đại nhà này không thể sống thiếu đường, trong nhà mỗi tủ đều có kẹo, nhiều nhất là kẹo sữa trắng thỏ, tiếp theo là sô-cô-la và các loại kẹo trái cây, Sở Đại chủ yếu chỉ ăn kẹo sữa thỏ trắng còn lại là Cố Khanh Khanh và Thẩm Tuy ăn.

Ngăn thứ ba là đồ uống, rượu Mao Đài, rượu Trúc Diệp Thanh, và rượu dưa từ thôn Đại Truân Tử mà Sở Uyên mang về.

Ngăn thứ tư là các loại đồ ăn vặt, có khoai lang khô và bí ngô khô ngọt, hạt dưa và đậu phộng có hai ba túi, còn có một ít bánh đậu đỏ, bánh đậu xanh, bánh táo đỏ đã hết sạch.

Tất cả đều được đựng trong hũ thủy tinh gọn gàng.

Ngăn thứ năm là các loại hải sản khô, rong biển, tảo bẹ, sò điệp, táo đỏ, long nhãn khô, sắp xếp rất ngăn nắp, Tiêu Tiêu cúi người, dễ dàng tìm thấy long nhãn khô, lấy ra ngoài.

Cố Khanh Khanh đưa cho em ấy một cái chén sứ: "Vỏ em cứ vứt xuống đất."

Bếp lò này không phải bếp củi, chỉ có thể dùng than và than củi thôi.

"Được." Tiêu Tiêu bóc vỏ nhãn, lột trước hai quả bỏ một quả vào miệng mình, rồi nhét một quả vào miệng Cố Khanh Khanh: "Nhà chị nhiều đồ ăn vặt thật đấy."

"Trong tủ ở phòng khách còn nữa, có cả đồ hộp trái cây và thịt, không biết cha và Sở Đại kiếm ở đâu, mỗi lần gần hết lại có thể bổ sung ngay.

"Ồ? Thế lát nữa em muốn ăn quýt đóng hộp."

"Được nha." Cố Khanh Khanh đặt các viên trôi nước đã làm xong sang một bên rồi bắt đầu nhào bột làm sủi cảo: "Em thích nhân gì? Tôm bóc vỏ trộn với bắp hay là rau hẹ trứng gà?"

"Hẹ tôm được không?"

"Được, làm cho em vài cái, rồi làm thêm vài cái nhân thịt bắp cải. Hôm nay nhiều người, Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông cũng sẽ đến, Chử Chiêu cũng đã báo trước là anh sẽ đến ăn chực một hôm."

Hai đứa nhỏ do Thẩm Tuy chăm sóc, sợ Thẩm Tuy không trông nổi, cô đã hấp sẵn vài chiếc sủi cảo cho bọn nhỏ ăn.

Đồ chiên thì tuổi này không nên ăn nhiều, canh sủi cảo nhiều nước dễ trây ra khắp người, vẫn là làm luộc sủi cảo tiện hơn.

Tiêu Tiêu cũng nhờ hai đứa nhỏ mà ăn trước được hai cái sủi cảo tôm trộn ngô: "Trước đây nhà em chỉ có nhân thịt, đây là lần đầu em ăn nhân ngô, không ngờ lại ngon thế."

"Ngon thì ăn nhiều chút, trong nồi vẫn còn, tối ăn canh sủi cảo." Cố Khanh Khanh thấy mới bốn giờ, chưa nấu đồ ăn ngay, cô nhồi bột cán thêm ít vỏ hoành thánh, băm nhỏ tôm, chuẩn bị tối làm hoành thánh tôm rong biển cho hai đứa nhỏ ăn.

Gần đây thời tiết rất tốt, từ cửa sổ bếp nhìn ra trời chiều đỏ rực một mảng.

Cá khô của cô cũng phơi gần xong rồi, tôm khô cô nếm thử thấy rất ngon, tối nay cô định hấp ít cá khô thử vị, nếu ngon sẽ mua thêm để phơi, phơi xong gửi sang Binh Đoàn Xây Dựng.

Cố Thanh Liệt nghỉ phép mười ngày, trước tiên về nhà thăm ông bà cha mẹ, nhớ đến em gái và hai cháu ngoại, anh lại đi thẳng xuống phía Nam, ngồi tàu hỏa đến Nam Dương.

Từ ga tàu hỏa đi bộ không xa, mẹ anh nhờ mang ít đồ qua mà anh lười mang. Tay không nghênh ngang đi qua con hẻm, tiện đường còn mua một túi quýt đường."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 413: Chương 413



Vừa ăn vừa đi đến bên ngoài quân khu phương Nam, bị lính gác chĩa s.ú.n.g vào đầu: "Đồng chí, đây là khu vực quân sự, vui lòng rời khỏi ngay lập tức."

Cố Thanh Liệt không hề hoảng hốt, móc từ túi ra giấy tờ: "Binh Đoàn xây dựng Cố Thanh Liệt, đến quân khu phương Nam thăm người thân, đã được cấp trên phê duyệt, đây là thẻ lính của tôi."

Một lính gác khác nghiêng đầu xem thật kỹ, đúng là thẻ lính, anh tiến lại xem xét kỹ hơn.

Xác nhận không có gì sai, anh ta ra hiệu cho đồng đội hạ s.ú.n.g xuống, chào theo nghi thức quân đội: "Cố doanh trưởng, ngài có thể đi vào."

Cố Thanh Liệt đáp lễ, bước vào trong.

Quen thuộc đường đến đại viện, báo tên Sở Đại với lính gác, cho dù đã lấy thẻ lính ra mà vẫn không được vào.

"Đồng chí, vui lòng xuất trình thẻ ra vào, hoặc nhờ người bên trong ra đón."

Anh không nhịn được gãi đầu, lẩm bẩm: "Quân khu còn dễ vào hơn đại viện này."

Thấy lính gác kiên quyết, anh không làm khó họ, xách túi quýt ngồi bệt xuống bụi cỏ bên cạnh, xem có gặp được người quen không, không thì chắc phải đi không quân tìm anh trai.

Ăn chực một bữa ở nhà ăn không quân cũng được, thức ăn ngon lắm.

Năm giờ rưỡi, Sở Đại đón ông cụ Tần về, tay xách hai túi hành lý lớn, nặng trĩu toàn là sách, lính cần vụ bên cạnh ông Tần cũng xách hai túi lớn.

Ông cụ Tần tự mình mang một chiếc túi đen nhẹ, bên trong là quần áo, nhìn trọng lượng và kích thước, chắc không nhiều lắm.

"Lần này hải quân sẽ hợp tác với không quân tuần tra vùng biển, căn cứ quân sự giám sát toàn bộ vùng biển, nếu nước địch có động tĩnh, tên lửa trong hầm sẵn sàng phóng." Ông Tần nhẹ nhàng nói: "Ở đảo cậu đi rồi có người tiếc hận, ở lại trên đảo có thể làm một đoàn trưởng, giờ điều về quân khu chỉ là phó. Tôi biết cậu không cam tâm bị giam cầm một chỗ, có thể từ bỏ lợi ích trước mắt để nhìn xa hơn, đó là chuyện tốt."

"Có phong thái của cha cậu."

Sở Đại chỉ cười: "Hiện tại cháu được điều về bộ chỉ huy hải quân, ở cơ quan thấp nhất, mỗi ngày giúp các chú bác làm việc, cũng học được nhiều..." Chưa nói xong, thấy có người ở xa vẫy tay cười với anh, anh giật mình.

Sao Cẩu Đản lại đến đây?

"Đó là Thanh Liệt?” Ông Tần nheo mắt nhìn, rồi cười: "Đứa trẻ này tinh thần khá tốt, mặt mày không còn vẻ u uất như khi ở đảo."

Sở Đại gật đầu, bước nhanh tới: "Lão Cố, cậu đến khi nào?"

Trưa nay từ thành phố Diêm ngồi tàu hỏa đến, vừa đến không lâu. Cố Thanh Liệt thuận thế kéo tay Sở Đại đứng dậy, còn xách túi quýt rỗng: "Khu nhà quân nhân không có thẻ ra vào không vào được nên tôi ngồi đây chờ."

Xách đồ không chào được, Sở Đại gật đầu chào lính gác, đứng nguyên tại chỗ chờ ông Tần cùng vào, giải thích: "Khu này toàn chỉ huy cấp cao ở, tùy tiện cho người đi vào thì không phải là một mẻ hốt gọn sao."

"Tôi hiểu, chẳng phải tôi đang ngồi chờ cậu về sao."

Là quân nhân, chút giác ngộ này anh vẫn phải có.

"Ông Tần." Cố Thanh Liệt kính cẩn chào ông cụ mặc trang phục Trung Sơn, mày mắt ôn hòa.

"Thanh Liệt, lâu rồi không gặp, tinh thần tốt hơn nhiều." Ông Tần dù ôn hòa nhưng vẫn mang vài phần phong thái của một quân nhân, vỗ vai Cố Thanh Liệt, cười hiền hậu.

"Ít nhiều cảm tạ ngài đã mở lời khai sáng cho cháu."

"Có gì thì về nhà nói." Sở Đại chia túi để cậu ấy xách: "Khanh Khanh đang nấu ăn, biết cậu đến chắc vui lắm, lần này đến sao không gửi điện báo?"

“Muốn tạo bất ngờ cho mọi người mà, tôi đến quân khu phương Nam cũng có chút việc cần làm.”

Sở Đại hơi suy nghĩ, hiểu ý: "Điều động quân sự?"

"Đại khái là thế mà chắc chưa nhanh vậy đâu."

Cố Thanh Liệt tay trái xách túi quýt chỉ còn lại vỏ, tay phải xách túi hành lý của ông cụ Tần, đi bên cạnh Sở Đại: "Cậu cũng biết, sau Tết không thể yên ổn, còn một trận đánh lớn phải chiến, trận này thắng rồi, ít nhất mười năm, biên cương không còn chiến sự."

Trong mắt anh hiện lên vẻ kiên nghị, trong từ điển quân nhân, chỉ có thắng không có bại, thắng thì về nhà ăn mừng, bại thì da ngựa bọc thây.

Đó cũng là lý do anh tranh thủ nghỉ phép về nhà thăm cha mẹ và em gái.

"Lão Sở à ..." Cố Thanh Liệt muốn nói gì đó, lại ngập ngừng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại vỗ mạnh vai anh: "Tôi biết, không nói cho Khanh Khanh, tránh để cô ấy lo lắng."

"Không hổ là anh em ha ha." Cố Thanh Liệt cười lớn: "Tôi không sợ gì, chỉ sợ duy nhất em gái khóc nhè."

Sở Đại đáp: "Hiểu mà, tôi cũng vậy."

Ông Tần nghe vậy, âm thầm gật đầu.

Khi Sở Đại lấy vợ, một đám bạn già không ngừng hỏi Sở Uyên, rốt cuộc là vì sao.

Có phải xem thường con gái họ không, nếu A Đại muốn tiến xa hơn, họ là sự hỗ trợ tốt nhất mới đúng.

Khi đó Sở Uyên nói: "Tôi tin tưởng mắt chọn người của thằng nhóc đó."

Giờ ông cũng hiểu, nhà họ Cố tuy không có như các gia đình thế gia khác mấy đời trong quân đội nhưng có Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt, sau này chưa chắc không thể đi xa hơn họ.

Trước đây Cố Thanh Liệt đã từng đến đây mà không nhìn kỹ: "Nhà chúng ta ở bên trong cùng nhất, dựa lưng vào căn cứ quân sự, hai bên cao đều có đài quan sát, an toàn hơn cái bộ chỉ huy quèn của lão Quan nhiều."

Sở Đại cười gượng: "Lão Quan gửi lời nhắn gì cho tôi không?"

"Nói cậu tài giỏi, làm thêm hai năm nữa sẽ ngang hàng với ông ấy." Cố Thanh Liệt bước vào sân, còn không quên thêm: "Giọng còn chua hơn cả mấy lọ thanh mai trước đây em gái tôi mang đến Binh Đoàn nữa."

"Đừng nghe ông ấy nói bậy bạ, đánh xong trận này ông ấy cũng sẽ thăng chức. Chỉ xem là đi chiến khu hay về tổng bộ." Sở Đại dẫn họ vào phòng khách, hai c** nh* chạy ra ôm chân anh.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 414: Chương 414



"Cha! Cha ơi ~" Đoàn Đoàn dụi dụi mặt nhỏ lên ống quần của Sở Đại.

Niên Niên cũng không chịu thua, ôm lấy chân khác của cha, ngước mắt nhìn anh, miệng nhỏ lầm bầm: "Ôm một cái ~"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lần trước Cố Thanh Liệt gặp hai nhóc con này lúc anh vẫn còn ở đảo, khi đó chúng vừa mới sinh, nháy mắt đã lớn như vậy rồi.

Anh đặt túi trong tay xuống, tiện tay nhấc đồ trong tay Sở Đại để qua một bên, rồi dùng một tay nhấc Niên Niên ôm vào lòng: "Ôi, đây là nhóc con nhà ai mà sao lại giống cậu thế này."

Sở Đại gật đầu: "Đúng là rất giống anh cả."

"Đừng nói bậy, rõ ràng là giống tôi!" Cố Thanh Liệt cọ cọ mặt lên cục bông nhỏ thơm phức: "Ăn sủi cảo hả con? Sủi cảo nhân ngô đấy à."

Cố Khanh Khanh nghe thấy giọng nói quen thuộc, cầm cái chảo chạy ra, nhìn thấy người đàn ông cao lớn trước mắt, mắt cô đỏ hoe.

Cô hít hít mũi: "Chỉ có anh khứu giác tốt, giống hệt con ch.ó vàng nhà chú Kiến Sơn."

Sở Đại đã từng gặp đội trưởng dân quân thôn Đại Truân Tử là Từ Kiến Sơn... cùng con ch.ó của ông ấy, thường theo ông ấy tuần tra khắp thôn.

Anh cúi người bế Đoàn Đoàn lên, cười nói: "Đúng là rất giống, ngay cả hình dáng cũng giống."

Cố Thanh Liệt liếc nhìn hắn: "Nói cái gì thế, em gái tôi chẳng lẽ cũng không khác gì?"

"Không phải, em giống anh cả." Cố Khanh Khanh phản bác.

"Anh cũng giống anh cả." Cố Thanh Liệt nhếch miệng cười.

Sở Đại: "..." Đau đầu quá.

Hai anh em này như được đúc ra từ cùng một khuôn, một người có làn da màu lúa mạch, một người chịu khó chăm chút tránh nắng nên trắng hơn một chút, chỉ có khác biệt về hình dáng một nam một nữ thôi.

Ấy thế mà họ cứ hay chê bai nhau, luôn thích hất nước bẩn lên người Cố Xán Dương.

Ông Tần ngồi trên ghế sofa cười nghe gia đình họ đấu khẩu, Cố Khanh Khanh bọn họ không ở đảo, cuộc sống của ông cũng lạnh lẽo hơn, người khác sẽ tôn trọng ông song không thân cận với ông.

Chỉ có người nhà họ Cố, tâm tư trong sáng, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ.

"Được rồi, được rồi, chúng ta đều giống anh cả." Cố Thanh Liệt thấy em gái sắp khóc, dang tay ôm em gái vào lòng, cằm tựa l*n đ*nh đầu em, thì thầm đủ hai người nghe thấy: "Anh hai sai rồi."

Anh biết, lần đi đoạt lại t.h.i t.h.ể Phùng Thiên Nhai, em gái chắc chắn ở nhà đứng ngồi không yên. Là lỗi anh vô dụng, không nói lời nào đã lên máy bay về Binh Đoàn, sau đó một đoạn thời gian rất lâu không gửi điện báo báo bình an.

Anh em liền tâm, Cố Khanh Khanh hiểu được ý anh, Niên Niên trong lòng anh hai đưa tay chạm vào má mẹ, cô nén nước mắt, nhẹ giọng nói: "Em tha thứ cho anh, sau này nhất định phải bình an."

Đừng để bị thương nữa.

Cố Thanh Liệt gật đầu.

Tiêu Tiêu thấy Cố Xán Dương chưa đến, trong lòng có chút thất vọng, ngay lập tức nhìn thấy ông già ngồi trên ghế sofa, mắt sáng lên, chạy tới: "Chú Tần! Hóa ra anh Sở đi đón trưởng bối là ngài nha!"

"Tiêu Tiêu." Ông Tần cười gật đầu: "Súng b.ắ.n tỉa quý giá của cháu đâu?"

"Sở Đại nói làm vợ hắn sợ nên bắt cháu để ở nhà không cho mang đến." Cô chạy đến bên ông Tần phàn nàn: "Chú Tần, cha cháu bây giờ không quan tâm cháu nữa, ngay cả chuyện hôn nhân của cháu cũng không lo, chú nói trên đời này có người cha nào như vậy sao."

"Cháu nói trước đi, chú sẽ xem có phải lỗi của Tiêu Hồi không." Ông Tần không bị Tiêu Tiêu dắt đi lòng vòng.

"Để cháu pha cho chú một tách trà, chú nghe cháu từ từ kể." Cô lại lăn xăn chạy vào bếp.

Ông Tần lắc đầu cười, cô bé này giống tính cách của Khanh Khanh.

Nói chuyện với Cố Thanh Liệt một lúc, Cố Khanh Khanh lại tiếp tục vào bếp nấu ăn, xem thời gian cũng gần đến lúc Sở Uyên về rồi.

Tiêu Tiêu pha tách trà, hai tay dâng lên trước mặt ông Tần, hắng giọng: "Chú Tần, là thế này."

"Cháu ở trong quân đội, thích một người, nhờ tổ chức giúp đỡ không có vấn đề gì đúng không?"

Ông Tần nhìn cô gái trẻ trung mạnh mẽ trước mặt, gật đầu, nhận lấy cốc trà: "Không có vấn đề."

"Cháu ở quân đội dã chiến, chỉ huy của quân đoàn là cha cháu, cháu nhờ tổ chức can thiệp, giải quyết vấn đề cá nhân cũng rất hợp lý đúng không?"

"Ừ, hợp lý." Ông Tần nhấp một ngụm trà, ra hiệu cô nhóc tiếp tục nói.

"Vậy cháu nhờ cha cháu làm mai không có vấn đề gì đúng không?"

Ông Tần: "..." Đặt cốc trà lên bàn, ông không chút biến sắc ngồi thẳng dậy, dò hỏi: "Cháu nhờ cha cháu đi làm mai?"

"Đúng vậy, cháu nhờ ông đi tìm chú Chử kéo một sợi dây làm mai, ông không chịu." Tiêu Tiêu có chút bực bội, không hiểu nổi một người đàn ông có việc này thôi mà sao lại khó khăn như vậy, chẳng sảng khoái chút nào.

Ông Tần cười ra tiếng: "Những năm trước vì chuyện phân chia quân đoàn, cha cháu và Chữ Chiến có mâu thuẫn, khi đó không quân của chúng ta chưa thành hình, nhân sự đều được điều từ lục quân, bên trong đó có không ít là tinh nhuệ của quân đội dã chiến."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 415: Chương 415



"Trước không nói đến việc cha cháu hạ mình tìm Chữ Chiến. Nói vấn đề cha cháu, một người đàn ông sao cháu kêu ông ấy đi làm mai? Chuyện này chẳng phải làm khó ông ấy sao?" Ông Tần nhẹ nhàng giải thích từng chuyện một.

Tiêu Tiêu tựa vào ghế sofa phía sau, xoa mặt: "Chú Tần, thật sự không có cách nào sao?"

"Người cháu thích là anh của Khanh Khanh, Cố Xán Dương đúng không."

"Sao chú biết?" Tiêu Tiêu kinh ngạc: "Chú mới vừa rời đảo mà." Ông chú sao tin tức nhạy bén thế?!

"Cháu vừa nói nhờ cha tìm Chữ Chiến, Chữ Chiến là tư lệnh không quân, cháu lại sát gần với Khanh Khanh, chẳng phải rõ ràng là thích anh trai phi công của Khanh Khanh sao?" Ông cười nhìn con nhóc trước mặt.

"Không hổ danh là chú Tần, cái gì cũng không qua được mắt chú." Tiêu Tiêu nịnh nọt: "Chú giúp cháu nghĩ cách đi? Chú Chữ đã nói rồi, chú là quân sư tốt nhất và thông minh nhất trên thế giới."

Ông Tần bị con nhóc làm nũng không chịu nổi, thành thật nói: "Theo chú hiểu về Khanh Khanh, muốn làm động lòng người nhà bé chỉ cần chân thành với một người thôi, chú nghĩ Cố Xán Dương cũng vậy."

Tiêu Tiêu ngồi trong sofa, im lặng một lúc lâu, dường như đã hiểu ra.

Có thể vì là m.á.u mủ ruột thịt, Đoàn Đoàn và Niên Niên cứ quấn lấy cậu, hai nhóc con ước gì lúc nào cũng treo tòn teng lên người cậu.

Sở Đại thấy vậy liền đi vào bếp: "Cần anh giúp gì không?"

Cố Khanh Khanh vẫn đang xào rau, quay đầu nhìn người đàn ông gầy gò đứng ở cửa: "Anh giúp em nhấc nồi áp suất xuống bếp, xả hơi, sau đó dùng tô to đổ canh vào, phần của Đoàn Đoàn Niên Niên phải để riêng ra."

"Được." Người đàn ông xắn tay áo lên, cơ bắp cánh tay căng ra, dưới làn da trắng hiện rõ gân xanh.

Anh dễ dàng nhấc nồi áp suất sang bên cạnh, mở van xả hơi.

Trong chốc lát, căn bếp bị bao phủ bởi làn hơi trắng, Sở Đại nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nhân cơ hội lại gần hôn nhẹ lên má vợ một cái.

Vợ anh mắt tròn xoe, ngây ngốc nhìn anh.

Sở Đại xoa tóc vợ, lại cúi đầu hôn lên trán vợ một cái nữa.

Lần này cô bắt được cơ hội, khi anh chưa kịp ngẩng đầu, cô kiễng chân hôn lên môi anh, lùi lại hai bước cầm chảo nhìn anh cười đắc ý.

Như một con mèo vừa trộm được cá.

Anh cười, nhìn cô đầy yêu thương: "Lần sau nếu muốn hôn anh, nói một câu, anh sẽ cúi đầu."

Cố Khanh Khanh lập tức đỏ mặt, may mà có hơi màn trắng che giấu, cô giận dữ nói: "Ai thèm hôn anh nữa, không có lần sau."

Anh không nói gì, chỉ cười cúi người mở tủ lấy cái tô sứ to.

"Đúng rồi." Cố Khanh Khanh dặn: "Canh không được cho đường hay muối, lát nữa mang lọ đường và muối ra, ai ăn thế nào thì tự nêm nếm vào chén của mình nha."

Nhóm người này khẩu vị quá khác nhau, có người uống canh cho muối, có người cho đường, Sở Đại cũng đến thôn Đại Truân Tử mới biết thì ra hầm canh người ta thêm muối.

Cố Khanh Khanh cũng rất ngạc nhiên, nhà họ Sở uống canh cho đường, sau đó hỏi Tiêu Tiêu, em ấy cũng cho đường.

Thật sự không thể hiểu nổi.

Uống canh cho đường vào, vị không kỳ lạ sao?

Hôm nay nhóm người khẩu vị khác nhau này tụ tập một chỗ, cô đành nghĩ ra cách để họ tự thêm gia vị.

6 giờ tối, dưới ánh hoàng hôn, Sở Uyên mang theo Tiểu Hủ từ trụ sở chỉ huy về, Cố Xán Dương cũng theo sau, phía sau là hai anh em Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông.

Thấy Cố Thanh Liệt đến lại một màn chào hỏi, Sở Đại gọi mấy anh em: "Một bàn không đủ, giúp tôi mang thêm cái bàn từ phòng ra."

“Được rồi.”

Mấy người đàn ông tụ tập một chỗ, cần làm cái gì không cần phải nhiều lời.

7 giờ, bàn ghế đã bày biện xong, Sở Uyên và ông Tần ngồi đầu bàn, những anh em còn lại của Cố gia vào bếp giúp bưng thức ăn.

Người nhà Cố hiếm khi tụ tập, Tiêu Tiêu đương nhiên phải tranh thủ thể hiện, đi lại trong bếp mấy lần: "Khanh Khanh, còn cần giúp gì không?"

"Giúp chị mang chén bát ra là được, canh còn nóng, đợi Sở Đại đến bưng." Cố Khanh Khanh vớt sủi cảo ra, hỏi: "Em ăn sủi cảo có cần chấm nước sốt gì không?"

"Không cần, cứ ăn vậy là được, chị cho ra dĩa đi em vào bưng ra bàn sau." Tiêu Tiêu nói xong cầm một chồng chén bát ra ngoài.

Cố Khanh Khanh suy nghĩ một lúc, vẫn lấy một cái bát nhỏ đổ chút nước tương và hành hoa.

Hai nhóc con đã bắt đầu ăn, chúng ăn hoành thánh tôm bóc vỏ nấu với rong biển, bên trên rắc hành lá xanh mướt, nhìn rất ngon mắt.

Thẩm Tuy đang đút cho Niên Niên, Cố Thanh Liệt vụng về đút cho Đoàn Đoàn, thường làm nước canh chảy ra khóe miệng cậu nhóc rơi xuống tạp dề.

Sở Đại lấy khăn lau miệng cho con trai, trêu chọc: "Mắt kém à anh hai."

Cố Thanh Liệt không chịu thừa nhận: "Là con cậu chưa mọc răng đầy đủ, làm rơi ra."

Đoàn Đoàn hiểu cậu đang nói mình, nhào vào lòng cha nũng nịu ê ê a a cáo trạng, "Cậu, cậu ~ hừ!" Tay nhỏ vung vẩy, chuông bạc reo vang.

"Ừ, cậu con xấu quá, chúng ta không chơi với cậu nữa." Sở Đại vỗ lưng con trai, nhẹ nhàng dỗ dành.

Cố Thanh Liệt ngạc nhiên: "Cậu còn có kỹ năng này à."

Sở Đại cười nhẹ: "Bịa ra, anh tin à?"

Cố Thanh Liệt không chịu thừa nhận: "Sao có thể."

"Được rồi, món ăn xong rồi, mọi người vào ăn cơm đi, cha, cha và chú Tần không uống một ly sao?" Cố Khanh Khanh đặt tôm luộc lên bàn, cười hỏi.

Sở Uyên nhìn đĩa lạc rang, nấm mèo ngâm giấm, đậu hũ trộn, gật đầu cười: "Nể mặt mũi Khanh Khanh, lão Tần à, uống một ly nhé?"

"Nể mặt Khanh Khanh tất nhiên phải uống, còn rượu Mao Đài không? Lấy hai bình."

"Ông thật không khách sáo, vẫn như ngày xưa." Sở Uyên lắc đầu bất đắc dĩ, nói với con dâu: "Khanh Khanh, giúp cha lấy hai chai Mao Đài, ở trong tủ đấy con."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 416: Chương 416



"Dạ, vâng."

Chỉ chốc lát sau, Cố Khanh Khanh bước ra, tay cầm hai chai rượu.

Đoàn Đoàn và Niên Niên ăn xong sủi cảo, tự mình chạy lên ghế sô pha chơi, dẩu m.ô.n.g ghé vào tay vịn ghế sô pha xem tivi. Cố Khanh Khanh liếc mắt nhìn thấy chúng ở đâu rồi không quan tâm nữa.

Cố Thanh Liệt liếc nhìn cô gái tóc ngắn, hơi cúi đầu hỏi em gái mình: "Cô gái này là nữ b.ắ.n tỉa theo đuổi Cẩu Thặng sao?"

Trông cô ấy không đúng gu của anh cả mình chút nào.

Cẩu Thặng và anh là anh em sinh đôi, anh nghĩ người mình thích là những cô gái dịu dàng, nên Cẩu Thặng cũng ... không khác biệt lắm đâu nhỉ?

"Không phải anh nói có một nữ b.ắ.n tỉa theo đuổi Cẩu Thặng sao, anh còn chưa gặp cô ấy à?" Cố Khanh Khanh vừa bóc tôm vừa đáp lời, gương mặt viết rõ ràng chữ cạn lời.

"Là do Chử Chiêu nói với anh mà, Chử Chiêu không phải sẽ đến đây sao? Sao lại chưa đến?" Cố Thanh Liệt đặt tay lên lưng ghế, quay đầu nhìn xung quanh.

"Anh cả!" Cố Khanh Khanh nghiêng người hỏi người đàn ông bên cạnh Cố Thanh Liệt: "A Chiêu sao còn chưa đến, các anh không gặp nhau trên đường à?"

“Không có.”

"Ồ ồ." Cố Khanh Khanh huých huých người đàn ông bên cạnh mình: "Anh ấy không phải nói tối nay sẽ đến ăn cơm sao? Anh đi gọi đi."

Sở Đại chân dài định đứng lên, vừa định đứng lên thì nghe thấy cổng sân kêu "két", nhìn thấy người đến rồi anh ngồi xuống lại chỗ cũ.

Chử Chiêu vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt. Gió đêm hơi lạnh nhưng dáng người đĩnh đạc như cũ.

"Đóng cửa lại." Sở Đại nói.

Anh quay người, đóng cửa phòng khách.

Chữ Chiêu cười tươi chào hỏi Sở Uyên và ông Tần: "Chú Sở, chú Tần, các chú đang uống Mao Đài sao? Nếu cha cháu biết chắc chắn cũng muốn đến."

Anh kéo ghế vừa định ngồi xuống, thì nghe ông Tần nói: "Vậy thì gọi cha cháu đến đây đi."

"Dạ?" Chử Chiêu nhìn một bàn đầy người, tay đặt trên vai Cố Xán Dương: "Thật ngại quá, cha cháu vừa nói với cháu muốn đi ăn ở nhà ăn."

"Mẹ cháu không ở nhà à?" Sở Uyên hỏi.

“Mẹ cháu về nhà bà ngoại ăn Tết Nguyên Tiêu rồi.” Chử Chiêu biết đó chỉ là cái cớ, chắc chắn là nghe được ai đó mai mối nên về quê xem cô gái kia.

"Thôi được rồi, mau gọi cha cháu đến đi, Tết Nguyên Tiêu mà ăn ở nhà ăn sao? Bảo ông ấy mang cả t.h.u.ố.c lá và rượu ngon ở nhà đến." Sở Uyên xua tay.

Chữ Chiêu cười toe toét: "Vâng, nghe lời các chú." Anh quay người, bước ra khỏi sân.

Nhà họ Chữ ở ngay phía trước không xa, đi trên con đường nhỏ lát đá xanh, Chử Chiêu giơ tay xoa nhẹ mái tóc ướt.

Về đến cửa nhà, vừa lúc gặp Chữ Chiến miệng ngậm điếu thuốc, tay cầm hộp cơm chuẩn bị đi nhà ăn ăn cơm.

“Cha.”

"Con không phải đến nhà họ Sở ăn chực sao? Bị đuổi ra ngoài à?" Chữ Chiến dựa vào cổng rào, có suy nghĩ muốn trêu chọc con trai.

"Chú Sở và chú Tần cứ nhất quyết bảo con gọi cha đến uống rượu, bảo cha mang theo t.h.u.ố.c lá và rượu ngon đến."

"Chú Tần của con?" Chữ Chiến lấy tay mân mê điếu thuốc, thở ra một hơi khói trắng: "Lão Tần xuống đảo rồi à, ông già này không phải người tốt gì mà, vừa mới đến đã nhắm đến mấy chai rượu của cha rồi."

Ông lầm bầm trong miệng, bị Chử Chiêu đẩy vào trong.

Giật lấy hộp cơm trong tay cha, đặt lên bàn, Chử Chiêu nói: "Cha mau đi lấy rượu đi, con đứng đây đợi."

Ánh sáng yếu ớt cuối cùng trên bầu trời nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng.

Hai cha con sánh vai đi đến nhà họ Sở, Chữ Chiến kẹp hai túi t.h.u.ố.c lá dưới nách, Chử Chiêu ôm một chai rượu Tây.

"Cha, sao con không biết nhà mình có thứ này, không phải cha từng nói rượu Tây khó uống nhất sao."

"Chú Tần của con chưa từng nếm thử, để ông ấy thử miếng."

Chử Chiêu ngán ngẩm: "Được rồi, con muốn uống thì cha mắng con là sính ngoại, còn chú Tần thì được. Chú ấy không phải từng là Bộ trưởng Bộ Ngoại giao sao? Đã đi nước ngoài nhiều lần, làm sao có thể chưa từng uống qua."

"Ồ, vậy cha nhớ nhầm rồi." Chữ Chiến thản nhiên nói: "Rượu Tây này cha phải cố gắng lắm mới kiếm được, để cho con đạp hư nó sao? Quý lắm đấy."

"… Được thôi, con không xứng."

Đến sân nhà họ Sở, Chữ Chiến lớn tiếng gọi: "Lão Sở? Lão Tần!"

Sở Đại đứng dậy đón người vào, mọi người xung quanh nhường chỗ, để lại một chỗ trống cho Chữ Chiến.

Ông tùy ý ném hai túi t.h.u.ố.c lá lên bàn trà, kéo ghế ngồi xuống cạnh ông Tần: "Ông xuống đảo mà không báo trước một tiếng, cùng lão Sở giấu diếm tôi."

"Tôi nghĩ lão Sở sẽ nói với ông." Ông Tần cười, dẫn lửa sang người khác.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chữ Chiến không hài lòng nhìn Sở Uyên: "Thôi thôi, không nói chuyện này, tôi đâu dám chất vấn chỉ huy."

Cố Khanh Khanh lại đi vào bếp lấy thêm bát đũa và một ly rượu: "Chú Chử đến rồi ạ!"

"Ừ." Chữ Chiến nhìn Cố Khanh Khanh, sắc mặt có chút dịu lại: "Vì bữa tiệc ngon này, tôi không chấp nhặt với hai lão già mấy người."

Thường ngày ở bộ chỉ huy là cấp trên cấp dưới, bây giờ không có thủ trưởng gì hết, chỉ còn anh em, nói chuyện không cần cố kỵ cái gì.

Ông mở rượu Tây, tự rót cho mình một ly, rồi đưa chai cho Sở Uyên: "Lão Tần, chỗ ở của ông sắp xếp thế nào?"

"Sở Đại đã sắp xếp xong, ở nhà lão Sở." Ông Tần cũng rót một ly đầy, nhìn hai người kia uống rượu như nước lã, ông cười tủm tỉm nhấp một ngụm nhỏ.

Ba ông già trò chuyện, những người khác cũng nói chuyện riêng.

Cố Khanh Khanh liên tục nói chuyện với Cố Thanh Liệt, hai anh em không gặp nhau cả một năm, có cả đống chuyện muốn hỏi, từ Đoàn trưởng Quân cho đến Chính ủy Từ, Trưởng phòng Trương còn có cả Dư Phú Quý, thậm chí cả lão Chu ở trại nuôi lợn cũng không bỏ qua.

Cuối cùng cô im lặng một lúc, hỏi: "Thi thể của Phùng đại đội trưởng đã được đưa về quê chưa?"

"Rồi." Cố Thanh Liệt vốn đang thao thao bất tuyệt cũng im lặng hồi lâu, chậm rãi nói: "Để lại vợ góa con côi, may mà trong quân đội có tiền trợ cấp, các anh em cũng cùng nhau giúp đỡ, cuộc sống chắc có thể qua được."

Anh ăn một chiếc sủi cảo nhân tôm ngô, không cảm nhận được vị gì: "Chính ủy Từ đích thân ôm hũ tro cốt về, khuyên vợ anh ấy nếu gặp được người đàn ông tốt thì nên tái giá, một người phụ nữ không có người dựa vào, mang theo con nhỏ khó sống quá."

Sở Đại cúi đầu bóc tôm, lắng nghe lời cậu ấy nói.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 417: Chương 417



Cố Khanh Khanh đã đoán được: "Chị dâu không đồng ý đúng chứ?"

"Đúng vậy, vợ anh ấy cũng là người mạnh mẽ, nói rằng kiếp này sống là người của Phùng Thiên Nhai, c.h.ế.t là ma của Phùng Thiên Nhai, nếu không phải con trai còn nhỏ phải nuôi con, chị ấy đã theo anh ấy rồi.

Cố Thanh Liệt đặt đũa xuống, suy sụp tựa vào lưng ghế: "Chị dâu nói đợi khi con trai lớn sẽ đưa nó về Binh Đoàn Xây Dựng nhập ngũ, còn chị ấy đi theo lão Phùng."

Anh lau mặt, giọng trầm xuống: "Không chỉ có Phùng Thiên Nhai, trong đoàn còn rất nhiều gia đình liệt sĩ như vậy, quá nhiều."

Cố Khanh Khanh im lặng, trong đầu lóe lên hình ảnh những khuôn mặt trẻ trung, đầy sức sống ở Binh Đoàn Xây Dựng những năm tháng đó.

Khóe mắt cô ướt đẫm.

Tiếng gọi em gái, em gái à như còn văng vẳng bên tai, họ còn dặn cô thường xuyên về thăm.

Nhưng cuối cùng họ lại không thể trở về.

"Ăn cơm thôi." Cố Thanh Liệt nhấc cái chén, nói: "Anh có mười ngày phép, đã qua một ngày trên tàu, ở nhà một ngày, hôm nay là ngày thứ ba."

"Mấy này này có việc gì thì bảo anh làm đi, không thì sau này nói không chừng ... " Ba chữ "không còn cơ hội" đến miệng, nhìn thấy đôi mắt đen láy ướt át của em gái, lòng như bị thiêu cháy.

"Về sau nếu anh cưới vợ thì sẽ không có thời gian lo cho em nữa." Anh sửa lại lời muốn nói.

Ngón tay mảnh khảnh của Cố Khanh Khanh đặt lên cái chén, bên trong là tôm đã được lột sẵn.

Cô nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Sở Đại.

"Vậy thì sau khi ăn xong, hai anh rửa chén đi."

Cố Thanh Liệt và Sở Đại cùng nhìn Cố Khanh Khanh, trong mắt đều là sự bất đắc dĩ.

Ngoài trời hơi lạnh, ngồi đây ăn cơm cùng nhiều người lại ấm, Chử Chiêu cởi hai nút áo sơ mi, gõ nhẹ vào bàn, nói với Tiêu Tiêu: "Tỉnh táo lại đi, nhìn chằm chằm vào người ta như vậy làm gì, không biết kiềm chế chút nào."

"Quản em làm cái gì, anh nên nghĩ cách đối phó với mẹ anh đi, mẹ em nói lần này mợ anh giới thiệu cho anh một cô gái tốt lắm đấy, làm việc ở cung tiêu xã, dáng vẻ khá ổn, thanh tú xinh đẹp." Tiêu Tiêu thu hồi ánh mắt, gắp một miếng cà tím om.

"Em còn biết gì nữa, nhanh nói anh nghe." Chử Chiêu kéo ghế lại gần cô một chút: "Anh với Cố Xán Dương là anh em tốt, em muốn biết gì thì hỏi anh cũng tiện, phải không? Chúng ta là ai nào, anh em với nhau cả thôi không cần khách sáo."

"Cút." Tiêu Tiêu thốt ra một từ, thấy Cố Xán Dương liếc nhìn sang, lại nuốt những lời còn lại vào: "Đây là do anh nói đấy."

"Anh nói." Chử Chiêu vỗ ngực.

"Được, mấy hôm trước mẹ anh đến nhà em, tìm mẹ em đi tiệm may, nói là chuẩn bị chăn đệm hỷ cho anh cưới vợ, dù cô gái kia không thành, thì vẫn có người khác chờ anh."

"Anh không thoát được đâu, anh trai à."

Chử Chiêu ngẩn người: "Bên dã chiến còn nữ đồng chí nào không? Nhanh giới thiệu cho anh một người, ánh mắt của mẹ anh gì không đấy, toàn xem m.ô.n.g nói cái gì mà dễ sinh đẻ không à."

"Anh gấp đến hồ đồ rồi à, quân khu dã chiến làm gì có nhiều nữ đồng chí, bên ngoài trạm gác là bệnh viện quân khu đó." Tiêu Tiêu lại lấy một con tôm lớn, không bóc vỏ, chỉ bỏ đầu và đuôi rồi nhét vào miệng: "Các cô gái ở bệnh viện quân khu chắc có người hợp mắt anh."

Chử Chiêu vẫn còn tâm trạng ăn uống, tài nấu nướng của cô em dâu này tuy không bằng bếp ăn không quân, để so với các nhà ăn khác thì tốt hơn, anh lại không phải Cố Xán Dương, không thể ăn ở bếp ăn không quân mỗi ngày.

"... Để nói sau đi." Anh nói lấp lửng: "Nếu mẹ anh ép anh nữa, anh sẽ vào Chiến khu, nếu không được thì đi Binh Đoàn Xây Dựng không thì Binh Đoàn Lục Trung. Lão Sở không phải đi đến nơi khỉ ho cò gáy mới tìm được vợ sao."

"Anh có thể so sánh với anh ấy à?" Tiêu Tiêu cười khẩy: "Ít nhất anh ấy có cái mặt coi được, anh thì có cái gì?"

"Lời không thể nói thế, quân đội chúng ta không có thói quen đánh giá người qua vẻ ngoài."

Cố Thanh Liệt hỏi Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông: "Hai anh ở quân đội thấy thế nào?"

"Tốt nha, hàng ngày sáng tối cùng quân đội huấn luyện một chút, thời gian còn lại thì lên danh sách mua sắm, tính toán chi phí nguyên liệu, đối chiếu hóa đơn, không có việc gì nhiều."

Cố Kiến Quốc cười ha hả nói.

Hai anh em họ được phân vào các nhà ăn khác nhau, đều làm văn phòng, giúp quản lý hậu cần. Hai chàng trai trẻ khỏe mạnh này không chịu ngồi yên, thường xuyên giúp đồng đội trong bếp mang vác rau củ, khoai tây, khiêng một lần hai bao tải cũng nhẹ như không.

Sĩ quan quản lý hậu cần và lớp trưởng bếp núc đều thích những thanh niên như vậy.

"Sĩ quan quản lý hậu cần còn nói để chúng tôi làm văn phòng thì tiếc quá, lúc đầu anh ấy biết chúng tôi vào nhờ mối quan hệ của em rể còn khinh thường dữ lắm."

Sở Đại trong lòng vừa động: "Vậy các anh nghĩ sao, có muốn vào bộ đội tác chiến không?"

Đàn ông nhà họ Cố thân hình cường tráng, trước đây làm việc trong đội sản xuất đã là cánh tay đắc lực trong đội sản xuất, nếu vào lực lượng chiến đấu huấn luyện hằng ngày, lên chiến trường chưa chắc không lập được chiến công.

Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông nhìn nhau, lắc đầu: "Hai anh em anh làm hậu cần khá tốt, hiện tại công việc cũng quen tay, em rể không cần lo, thật sự rất tốt rồi."

Nghe vậy, Sở Đại cũng không ép buộc, gật đầu tiếp tục ăn.

Thẩm Tuy ăn xong đầu tiên, đi chơi với hai cháu trai, những người khác cũng lần lượt rời bàn, ngồi trên ghế sô pha xem tivi, để lại chiến trường cho ba vị đồng chí già.

Cố Khanh Khanh mang một đĩa đựng đồ ăn vặt ra, đặt lên bàn trà, cô ngồi xuống một chỗ trống, bên trái là Sở Đại, bên phải là Cố Xán Dương.

Cố Thanh Liệt ngồi cạnh anh trai, nói chuyện với Chử Chiêu: "Anh muốn vào Đoàn Trung Lục? Đến đó làm gì, một người đàn ông thực thụ nên gia nhập Binh Đoàn Xây Dựng!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 418: Chương 418



"Thôi bỏ đi, nếu mẹ tôi không ép tôi tìm đối tượng thì tôi sẽ yên ổn ở trong không quân. Không có lý do gì khác, tôi đã đến thành phố Biên vài lần để đưa kẹo cho lão Sở, cảm giác ngột ngạt oi bức không thoải mái, người luôn dính dính nhớp nháp không tài nào chịu nổi."

Anh vẫn nhớ rõ bầu trời đầy bụi mù.

"Còn thiếu nước, không ăn được rau xanh, nếu không phải cấp trên điều động, tôi sẽ không đi thành phố Biên." Anh trong đơn vị không quân cũng chỉ là văn chức, đến thành phố Biên không có tác dụng gì, anh rất rõ ràng về khả năng của mình.

Nhưng nếu đơn vị cần anh đi thì chắc chắn anh sẽ không từ chối.

"Thôi nào, tin tức của cậu lạc hậu quá, bây giờ thành phố Biên đã có thể ăn rau xanh rồi, nhà nào cũng có nhà kính, rau dưa quý theo mùa gì cũng có thể ăn."

Cố Thanh Liệt đón lấy Đoàn Đoàn, ôm lấy eo của bé, nhấc lên cao. Cậu bé cười tươi lắm, chân nhỏ không ngừng đạp vào không trung.

Hai cậu bé đeo trên cổ những chiếc khoá dài màu bạc có chuông, trên cổ tay và cổ chân cũng đeo vòng bạc có chuông. Chúng rất thích lắc tay và chân để nghe tiếng chuông leng keng.

Niên Niên thấy anh trai cười không ngừng cũng bò vào lòng của Cố Thanh Liệt. Cố Thanh Liệt nhấc bé vào lòng.

Đế giày Niên Niên dính bụi, giẫm giẫm lên quần của cậu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt không quan tâm, để bé ôm cổ mình, nằm trên vai mình.

"Có thật không? Chuyện từ khi nào thế?" Chử Chiêu nhai một miếng khoai lang khô, thấy Niên Niên hôn Cố Thanh Liệt để lại vết nước bọt sáng bóng trên mặt, anh chặc lưỡi.

"Hai năm trước, em gái tôi trồng rau trong Binh Đoàn, sau đó cùng các anh em trong Binh Đoàn dạy người dân thành phố Biên trồng rau." Cố Thanh Liệt nhớ lại những gương mặt quen thuộc dần biến mất, trong lòng đau đớn không thôi, anh không muốn nhắc đến chuyện này nữa.

Chử Chiêu là người tinh ý, nhận thấy cảm xúc của cậu ấy không ổn nên không nói về chủ đề này nữa, mà hỏi: "Cậu cũng gần bằng tuổi tôi, ở nhà không ai thúc giục tìm bạn gái à?"

"Thúc cũng vô ích." Cố Thanh Liệt gãi đầu, "Chuyện hôn nhân của ba anh em chúng tôi đều phải qua mắt anh cả, lần này về mẹ tôi hỏi tôi có thích cô gái nào không, tôi nói anh cả đã sắp xếp, cái mẹ tôi mặc kệ tôi luôn."

Chử Chiêu ngạc nhiên: "Cả cha mẹ cậu cũng để cho lão Cố quyết định à?"

"Ừ, không chỉ cha mẹ tôi, ông bà tôi cũng rất tin tưởng anh ấy. Quyết định của anh ấy không ai nghi ngờ, miễn là anh ấy không thúc giục tôi, không ai có thể làm gì tôi."

Chử Chiêu vui vẻ khi có người gặp quá: "Anh ấy ngồi ngay bên cạnh cậu đấy, biết đâu chút nữa sẽ thúc giục cậu."

"Không đâu." Cố Thanh Liệt thản nhiên nói: "Anh ấy còn chưa sắp xếp xong chuyện của mình, có đâu thời gian lo cho tôi."

Cố Xán Dương nhìn em trai một cái, ánh mắt lạnh lùng không thể hiện cảm xúc.

Cố Thanh Liệt cười tươi, nịnh nọt: "Đúng không, anh?"

Người đàn ông không đáp lời anh.

Cố Khanh Khanh và Tiêu Tiêu hai người vừa ăn hạt hướng dương vừa xem TV: "Em biết sư trưởng Tiết không? Chị gặp được một chị dâu, chị chồng của cô ấy gả cho con trai của sư trưởng Tiết."

"Tiết Tư?" Tiêu Tiêu hơi ngạc nhiên: "Chị sao lại qua lại với cái nhà đó? Người nhà này nổi tiếng trong đại viện không dễ chọc."

"Sao cơ?"

"Sư trưởng Tiết là người quá mức chính trực, thường đắc tội với người khác, ông ấy không quan tâm lắm, thẳng thắn cãi nhau với bất kỳ ai. Vợ ông ấy, thím Tiết cũng chẳng phải dạng vừa, nhiều thím nhiều bác trong khu từng cãi nhau với thím ấy, chưa từng có ai thắng."

"Tiết Tư kia lớn hơn bọn em nhiều, hồi nhỏ không chơi với bọn em, anh ấy chắc lớn hơn anh Sở khoảng bốn, năm tuổi, rất có năng lực, đang làm tham mưu trưởng ở Quân đoàn xe tăng."

Tiêu Tiêu nhắc nhở cô: "Chị có hai đứa con rồi, đừng gần gũi với nhà họ quá."

"Sao thế?" Cố Khanh Khanh không hiểu.

"Nghe nói vợ của Tiết Tư từng rơi vào nước lạnh, bị tổn thương sức khỏe, uống nhiều thuốc cũng không khỏi, không thể sinh con." Tiêu Tiêu hạ giọng: "Cô ấy lấy Tiết Tư được khoảng bảy, tám năm rồi, thím Tiết có ý kiến với chị ấy dữ lắm, còn muốn Tiết Tư ly hôn vợ."

"Quân nhân thường sẽ không ly hôn, thủ tục phức tạp và ảnh hưởng đến sự nghiệp, ấy thế nhưng trong lòng thím Tiết cho rằng điều này tốt hơn là tuyệt hậu."

Cố Khanh Khanh không ngờ rằng gia đình chị chồng của Bùi Trúc lại có chuyện như vậy, chỉ cảm thấy ngày đó chị ấy nói chị chồng thích giữ đứa con nhỏ ở nhà chị ấy chơi đã hơi kỳ quái rồi, kết hợp với hành vi muốn nói mà thôi của chị ấy."

Bây giờ cuối cùng cũng hiểu rồi.

"Mà phải nói Tiết Tư thực sự rất có trách nhiệm, anh ấy không muốn ly hôn, nói rằng nếu không có con thì sẽ nhận nuôi con mồ côi của đồng đội, coi chúng như con mình mà nuôi thôi."

Cố Khanh Khanh xúc động: "Người này... thực sự rất tốt."

"Đúng vậy, Tiết Tư giống cha anh ấy, chính trực và có trách nhiệm. Cơ mà em chưa tiếp xúc nhiều với anh ấy, mẹ anh ấy thì em sợ lắm."

Cố Khanh Khanh lột đậu phộng cho vào miệng, cười: "Có người mà em sợ sao?"

"Rất ít." Tiêu Tiêu không do dự nói: "Thím Tiết này thực sự rất đáng sợ, mẹ em hung dữ như vậy mà cũng không thể đối phó với bà ấy."

Cố Khanh Khanh cười không ngớt.

Đây gọi là cái gì ta, quả quýt dày có móng tay nhọn.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 419: Chương 419



Tự dưng cô nghĩ đến phương thuốc trong tay mình, bà ngoại và mẹ, các thím, các mợ nhà mình đều từng dùng, không có tác dụng phụ, có thể dùng thường xuyên.

Chỉ không biết có dùng được cho chị chồng của chị Bùi Trúc không.

Chị A Niệm đã nói với cô ít can thiệp vào chuyện nhà người khác, mà nếu cô có khả năng giúp đỡ người khác mà không giúp cô cảm thấy không yên lòng.

Hơn nữa, Bùi Trúc là người tốt, chồng của cô ấy lại là đồng đội của anh trai mình...

Vợ của Tiết Tư là chị gái của đồng đội anh mình?

Mối quan hệ phức tạp này khiến cô thở dài.

Đợi lần sau Bùi Trúc đến, cô sẽ đưa cái phương thuốc này cho chị ấy để chị ấy mang đến tiệm thuốc xem có dùng được không rồi mua thuốc, còn những chuyện khác cô không thể can thiệp nữa.

"Khanh Khanh?" Tiêu Tiêu gọi cô, nhìn lén Cố Xán Dương: "Ngày mai anh chị nghĩ, em có thể đến nhà chị ăn cơm không? Em sẽ không ăn chùa, em sẽ giúp chị làm việc nhà với mang theo một ít đồ ăn nữa. Nhà em còn vài con cua lớn, lớn hơn cái đầu chị luôn á, hấp hay xào đều ngon lắm."

"Nấu kiểu cay cũng được sao?" Cố Khanh Khanh trêu chọc.

"Được chứ." Tiêu Tiêu liên tục gật đầu: "Chị chuẩn bị cho em một cốc nước để ngay bên cạnh, em sẽ rửa sạch cay rồi ăn."

Cố Khanh Khanh cười: "Vậy em mang đến nhé, hấp là được rồi, anh chị ăn cơm ở quân khu bao năm rồi, thanh đạm hay cay đều ăn được."

"Vậy tốt quá, sau này sẽ không cãi nhau vì vấn đề ăn uống." Khóe miệng Tiêu Tiêu giương lên.

Cố Khanh Khanh cũng mỉm cười, liếc mắt nhìn anh trai một cách vô thức, không biết anh có động lòng với Tiêu Tiêu không.

Cô nghĩ rằng nếu là mình, có một cô gái thích mình tấn công mãnh liệt rất khó để từ chối.

Tiêu Tiêu như một ngọn lửa, dễ dàng làm tan chảy những người xung quanh.

Mọi người tụ tập cùng nhau nói cười vui vẻ, Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông phải về nhà ăn kiểm tra sổ sách, chào tạm biệt mọi người rồi rời đi.

Ba vị đồng chí già vẫn đang uống rượu, Tiểu Hủ đứng sau thỉnh thoảng rót rượu cho ba người.

Cố Khanh Khanh thấy chồng và hai anh trai đang nói chuyện, không gọi anh, tự mình đi pha sữa cho hai nhóc con.

Bây giờ đã hơn tám giờ, Niên Niên nằm trên vai cậu mình, ngủ gật, đầu nhỏ lông lá thỉnh thoảng cọ vào cổ của cậu.

"Anh có muốn đi ngủ trước không?" Cố Khanh Khanh đặt bình sữa vào miệng Đoàn Đoàn, hỏi anh hai.

Cố Thanh Liệt lắc đầu, hào hứng nói: "Nói chuyện thêm chút nữa, lát nữa còn phải rửa chén mà."

Cố Khanh Khanh không quan tâm nữa.

Chử Chiêu chưa đi, Tiêu Tiêu dứt khoát ở lại trễ xíu rồi về.

Lâu lâu mới có cơ hội chứ bình thường một mình cô ở lại nhà họ Sở lâu vậy cũng không tiện. Không phải sợ người khác biết tâm tư của mình, cả đại viện ai mà không biết cô đang theo đuổi Cố Xán Dương, còn chưa có thành công.

Đã bị bạn bè cùng lớn với mình cười nhạo rất nhiều lần.

Nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cô giới thiệu tất cả mọi người trong khu cho Cố Khanh Khanh, từ căn nhà đầu tiên đến căn nhà trước nhà họ Sở.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh ghi nhớ hết mọi người trong khu, sau đó nhanh chóng quên mất.

Nếu A Tuy ở đây chắc chắn sẽ nhớ hết trong một lần, cô quay đầu tìm bóng dáng của cậu bé, không thấy, cô hỏi Sở Đại: "A Tuy đâu rồi?"

"Lên lầu rồi, mai khai giảng, anh bảo thằng bé nghỉ sớm." Sở Đại nhìn ba người không xa vẫn đang uống rượu nói chuyện phiếm, cười: "Hy vọng chú Tần có thể nhớ mai ông ấy còn phải đi dạy."

Cố Khanh Khanh đứng dậy nhìn một cái: "Không còn đồ ăn gì mấy, để em đi nấu thêm?"

Người đàn ông kéo cô ngồi xuống: "Không cần, một hạt đậu phộng cũng có thể uống cả ngày, họ lâu ngày không gặp, có nhiều chuyện muốn nói."

"Giống như anh và anh hai? Lúc nào cũng dính lấy nhau." Cố Khanh Khanh bĩu môi.

"Không phải đâu vợ ơi." Sở Đại cười: "Ghen với cả anh trai mình sao?"

Cố Khanh Khanh dựa vào Tiêu Tiêu, không nói gì.

Người đàn ông lại cười hỏi: "Ghen với anh hai hay ghen với con?"

Lần này Cố Khanh Khanh hoàn toàn không nhìn anh: "Đoàn Đoàn và Niên Niên uống sữa xong thì bế lên giường ngủ."

"Được." Anh cũng không trêu cô nữa.

Nhưng thực ra vẫn có chuyện cần nói với cô, đợi lát nữa về phòng rồi nói.

Nửa giờ sau, Chữ Chiến đỏ mặt, đi đứng lảo đảo, Chử Chiêu vội đến đỡ: "Chú Sở, chú Tần, cháu đưa cha về trước, hai chú cứ từ từ uống."

Sở Uyên cười chế giễu: "Tửu lượng của cha cháu lần sau nên uống nước ngọt thôi." Người rõ ràng cũng đã hơi say.

Tần Chu cười gật đầu: "Đỡ ông ấy về, pha một cốc nước mật ong giải rượu, đừng để ảnh hưởng công việc ngày mai."

"Vâng." Chử Chiêu không nhịn được nhìn Tần Chu, ông chú này uống giỏi thật.

Khi họ rời đi, Tiêu Tiêu cũng không có lý do gì để ở lại, cô đứng dậy nói với Cố Khanh Khanh: "Ngày mai em đến nữa nhé?"

Ánh mắt nhìn thẳng vào Cố Xán Dương, không một chút che giấu.

Cố Xán Dương đỡ m.ô.n.g Niên Niên, không phản ứng.

"Được, mang cua lớn của em đến đây." Cố Khanh Khanh không dám nói để anh trai đưa em ấy về, cô tự mình tiễn Tiêu Tiêu ra cửa.

"Ngày mai chị dậy mấy giờ? Em đến sớm, khó khăn lắm mới có cơ hội ở chung với anh chị không thể bỏ lỡ được."

Cố Khanh Khanh cười: "Em theo sát quá, có câu 'việc gấp không phải là việc buôn bán', mặc dù trước đây chị cũng tương tự mà có anh hai lo liệu trước phần nào rồi."

"Anh chị tính tình thế kia, nếu em không theo sát sẽ hoàn toàn không có cơ hội. Tiêu Tiêu xoa mũi: "Em không phải có chị sao? Em với chị có quan hệ tốt, sau này nếu em theo đuổi được anh chị, không cần sầu chuyện không hoà hợp với em chồng, một mũi tên trúng hai đích."

Cố Khanh Khanh không biết em ấy lấy đâu ra nhiều kiểu ngụy biện như thế, nghe có vẻ có lý lắm cơ: "Ngày mai em đến giúp chị tìm ảnh hồi bé của Sở Đại trong thư phòng nhé."

"Được." Tiêu Tiêu bước nhanh vào đêm, vẫy tay: "Mau vào đi, em về đây, mai gặp."
 
Back
Top