Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 420: Chương 420



Nhìn theo bóng dáng Tiêu Tiêu hoàn toàn biến mất trong đêm, Cố Khanh Khanh mới quay lại.

Tiểu Hủ vừa mới về nhà, bây giờ trong nhà chỉ còn lại người nhà họ Sở và nhà họ Cố, thêm cả ông Tần, đều là người nhà.

Cố Thanh Liệt và Cố Xán Dương mỗi người ôm một đứa nhỏ đang ngủ say, cả hai bé đều ôm cổ cậu mình, đầu nghiêng tựa lên vai cậu, ngủ rất yên lành và ngọt ngào.

Miệng của Đoàn Đoàn còn có nước dãi chảy ra, làm ướt áo của Cố Thanh Liệt.

Sở Đại thấy có người ôm bé, không đưa các con lên lầu ngủ, dọn dẹp bàn xong anh vào bếp rửa chén, Sở Uyên và ông Tần đã về phòng rồi.

Khi Cố Khanh Khanh bước vào, người đàn ông đang rửa đũa, cô mở tủ lấy ra một lọ mật ong, tìm một cái thìa trong khay đũa, cho mật ong vào cái cốc.

“Anh uống không, anh ơi?” Cô nghiêng đầu hỏi người đàn ông bên cạnh.

“Pha một cốc đi, hơi khát.”

“Vâng.” Cô đậy nắp lọ mật ong lại, lấy bình nước nóng buổi sáng đã pha, nước vừa ấm, pha mật ong là vừa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô giữ lại một cốc cho anh rồi mang mật ong nước lên cho hai vị trưởng bối, sau đó đưa cho hai anh trai mỗi người một cốc.

Cố Xán Dương đưa một tay nhận, uống một ngụm rồi đặt bừa trên bàn trà.

Cố Thanh Liệt uống cạn một hơi, không thỏa mãn nói: “Cho anh thêm một cốc nữa!”

Cố Khanh Khanh trừng mắt nhìn anh hai: “Anh không phải không thích uống đồ ngọt sao?”

“Em gái pha cho, làm sao mà không thích được?” Cố Thanh Liệt đưa cái cốc qua cho cô: “Cho anh thêm một cốc nữa.”

Cố Khanh Khanh không làm gì được anh hai, lại quay lại bếp.

Sở Đại đã rửa xong chén bát, từ bếp bước ra, tùy tiện lấy một cái khăn lau tay, nói với Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt: “Anh cả, anh hai, đặt các bé lên giường đi, các anh đi rửa mặt nghỉ ngơi sớm đi.”

Cố Xán Dương gật đầu, ôm Niên Niên đứng dậy, theo sau Sở Đại lên lầu.

Cố Thanh Liệt cũng đi theo.

Sở Đại bật đèn, ánh sáng nhẹ nhàng tràn ngập phòng ngủ, phản chiếu trên sàn gỗ.

Anh kéo chăn ra, đợi hai anh trai đặt hai bé nhỏ lên giường xong, cúi xuống c** q**n áo của con, đặt lên ghế bên cạnh, hai bé chỉ mặc đồ ngủ rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều.

Đoàn Đoàn lẩm bẩm một tiếng rồi lăn qua lăn lại trong chăn, vừa vặn lăn vào lòng Niên Niên, hai anh em ôm nhau ngủ, hai cái trán áp sát vào nhau.

Cố Thanh Liệt khoanh tay đứng một bên nhìn Sở Đại đắp chăn cho con: “Đây là sự cảm ứng giữa hai đứa sinh đôi sao? Anh cả, sao anh em mình sao không có nhỉ.”

Cố Xán Dương không nói gì.

Sở Đại đứng thẳng người: “Sao lại không có? Lần đó anh dẫn đội đi vào sở chỉ huy của quân địch, anh cả đột nhiên bị đau nhói ở ngực, bị đưa thẳng đến bệnh viện quân khu.”

Đây là chuyện sau này anh mới nghe Chử Chiêu nói.

Sức khỏe của phi công rất quan trọng, lúc đó ngay cả Chữ Chiến cũng bị kinh động, nếu phát hiện ra vấn đề gì, có thể sự nghiệp bay của Cố Xán Dương sẽ kết thúc ngay ngày hôm đó.

May mắn không có chuyện gì xảy ra.

Cố Thanh Liệt sững lại một lúc, đặt tay lên ngực, nghiêng đầu nói với Cố Xán Dương: “Anh.”

“Ừ.”

“Hôm đó em cảm thấy … mình sắp chết.”

-

Đưa họ lên tầng ba, Sở Đại mở cửa: “Phòng này và phòng vừa rồi bố trí giống nhau, các anh tự chọn, bên cạnh có phòng tắm và phòng làm việc, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn tắm đều chuẩn bị sẵn rồi.”

Cố Thanh Liệt tùy tiện vào một phòng, vô thức mở tủ quần áo, thấy bên trong treo đầy quần áo ngay ngắn, ngẩn người một lúc, sau đó mới hoàn hồn: "Mấy bộ đồ ở đảo của tôi cậu mang hết đến đây à?"

“Khanh Khanh sắp xếp, mấy hôm trước nghĩ đến việc A Tuy chuẩn bị nhập học, em ấy đi may đồ mới cho cậu bé, tiện thể may cho anh và anh cả vài bộ mặc thường ngày, đều ở trong tủ này." Sở Đại dựa vào khung cửa, không bước vào: “Các anh tự chia nhau đi, tôi cũng không biết cái nào là của ai.”

Cố Thanh Liệt cười toe toét: “Được rồi, vẫn là em gái nhớ đến chúng ta, vốn không định tắm, vì em gái mà hôm nay phải tắm một cái mới được.”

Sở Đại: “... Quân khu không thiếu nước, mấy ngày này cậu cố gắng tắm hàng ngày đi, hôi lắm."

“Biết rồi, biết rồi.”

Đi ngang qua Cố Xán Dương, người đàn ông bước chậm lại, nói: “Anh cả nghỉ ngơi sớm đi.”

Cố Xán Dương hơi gật đầu.

Cố Thanh Liệt cởi áo khoác ngoài, tùy tiện treo lên ghế bên cạnh, anh tìm trong tủ một bộ quần áo, nhớ đến gì đó, thò đầu ra hỏi người đàn ông bên ngoài: “Anh cả, anh tắm không?”

“Ừ.” Cố Xán Dương đi vào, đứng bên cạnh em trai.

Cố Khanh Khanh cũng rửa mặt xong đi vào phòng, cô thay đồ ngủ và leo lên giường, kéo chăn nằm cạnh con trai.

Sở Đại cũng bước vào, tiện tay đóng cửa, đi đến cạnh giường ngồi xuống.

Cố Khanh Khanh thò tay ra khỏi chăn, ánh mắt trông mong nhìn anh.

Người đàn ông hiểu ý, khẽ cười, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, sau đó các ngón tay của họ đan xen, nắm chặt.

Cả hai không nói gì, nhìn nhau chăm chú vài phút, người đàn ông lên tiếng trước: “Anh đã nhờ người điều tra thời điểm cha của A Tuy hy sinh, là năm năm trước, ngày 23 tháng giêng.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 421: Chương 421



Đôi mắt to tròn của Cố Khanh Khanh nhìn anh, cân nhắc một lúc rồi nói: “Vậy là còn một tuần nữa là ngày giỗ của cha A Tuy?”

“Ừ, trước đây ở trên đảo, không có cơ hội đưa cậu bé về thăm, lần này muốn dẫn cậu bé đi thăm mộ cha.”

Cố Khanh Khanh không có ý kiến gì: “Anh lúc đó có thời gian không? A Tuy cũng phải đi học nhỉ?”

“Anh có hai ngày nghỉ, xin cho cậu bé nghỉ hai ngày là được.” Sở Đại v**t v* đầu ngón tay của cô: “Em lúc đó có muốn đi cùng không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Em muốn đi nhưng mang hai đứa nhỏ không tiện.”

“Muốn đi thì đi, mượn xe của Sở tư lệnh là được, dù sao cha của A Tuy cũng là người của quân khu, ông ấy sẽ không từ chối.”

“Được nha.” Anh ấy đã sắp xếp rõ ràng rồi, cô không cần lo nghĩ nhiều.

“Chỉ là lúc đó anh hai đã về rồi, nếu không có thể nhờ anh ấy trông giúp mấy đứa nhỏ.” Cô lẩm bẩm.

“Anh ấy có nhiệm vụ của mình, không bao lâu nữa, sẽ đến giúp em trông mấy đứa nhỏ.”

“Hả?” Cố Khanh Khanh từ lời của anh cảm nhận được điều gì đó, nắm lấy cánh tay của người đàn ông, ngồi dậy đối diện với anh: “Anh nói là, Cẩu Đản sẽ chuyển đến quân khu hả anh?!”

“Đúng, tối đa là hai tháng.” Người đàn ông nhìn vào mắt vợ cười, anh không nỡ nói với cô rằng vẫn còn một trận chiến khó khăn, cũng lo lắng cô biết rồi sẽ không yên lòng, ảnh hưởng đến trạng thái của Cố Thanh Liệt.

Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng dựa vào lòng anh, hai tay ôm lấy eo gầy của người đàn ông, nhẹ giọng nói: “… Vậy em sẽ đợi thêm hai tháng nữa.”

Bỗng dưng Sở Đại cảm thấy, cô ấy thực ra cái gì cũng biết hết.

Sáng sớm hôm sau.

Sở Đại đến sở chỉ huy Hải quân, Thẩm Tuy và ông Tần ăn sáng xong cùng đi đến trường Trung học dành cho con em cán bộ, Sở Uyên xem xong báo có Tiểu Hủ đi cùng, chắp tay sau lưng đi từ từ đến sở chỉ huy.

Cố Thanh Liệt sáng sớm đã kéo anh trai đi chạy bộ, không vận động mỗi ngày anh cảm thấy xương cốt bị gỉ sét.

Khi họ về đến nơi vừa gặp Tiêu Tiêu xách hai con cua hoàng đế, buộc chặt bằng dây thừng, mỗi tay cầm một con trông không thấy nặng gì hết.

Cố Thanh Liệt thấy cô gái này thú vị lắm, vỗ nhẹ vào cánh tay của anh trai: “Anh không cân nhắc thử à? Thật hiếm có một cô gái dũng cảm như vậy.”

Cố Xán Dương chỉ liếc mắt, rồi thu lại ánh nhìn: “Có thời gian thì lo việc của mình đi.”

“Chuyện của em có anh lo rồi mà, anh,” Cố Thanh Liệt cười, khoác tay lên vai anh trai: “Đối với chuyện của Cố Khanh Khanh thì anh lại hết sức quan tâm để bụng, còn với em trai sinh sôi này thì chẳng quan tâm, thật tàn nhẫn.”

Cố Xán Dương giơ tay hất tay hắn ra: “Bao giờ quay lại Binh Đoàn Xây Dựng?"

“Hôm nay là ngày thứ tư của kỳ nghỉ, ngày 16 tháng giêng, để em tính tính.” Anh đếm trên ngón tay: “… Ngày 21 tháng giêng là ngày thứ chín, vừa vặn ngày 22 tháng giêng đến thành phố Biên.”

Cố Xán Dương gật đầu: “Bình an trở về."

“Ây da?” Cố Thanh Liệt cười toe toét: “Anh vẫn quan tâm đến em mà nhỉ hihi.”

Nhìn em trai như con hươu bào ngốc, Cố Xán Dương lười phản ứng.

Cố Thanh Liệt về đến nhà trước Tiêu Tiêu, hai đứa nhỏ đã ăn sáng xong, uống sữa tươi, đang chạy khắp nơi tìm cậu.

Thấy Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt trở về, mỗi bé con lao vào một người, người đàn ông vòng tay mạnh mẽ bế hai đứa nhỏ lên, Đoàn Đoàn “chụt” một cái lên má cậu cả.

Cố Thanh Liệt cúi đầu nhìn Niên Niên trong lòng, chỉ vào mặt mình: “Tiểu Bảo, đến hôn cậu một cái nào!”

Niên Niên nhìn khuôn mặt màu đen của cậu, bàn tay trắng muốt đẩy cái cằm cậu mình ra, toàn thân toát ra vẻ từ chối.

Cố Thanh Liệt tỏ ra tủi thân: “Cậu rất buồn đấy, Niên Niên không hôn cậu, cậu sẽ khóc mất.”

Cố Xán Dương nghe không nổi, ôm cháu đi vào phòng khách trước.

Cuối cùng Niên Niên vẫn mủi lòng, cục cưng thơm sữa tiến tới hôn lên mũi cậu một cái.

Cố Thanh Liệt cười to, bàn tay to nắm lấy gáy cháu, hôn một cái lên trán cậu bé.

Niên Niên đá chân nhỏ muốn ra khỏi vòng tay anh, bị anh ôm chặt, không thể cựa quậy.

Vì dùng lực quá mạnh, đầu cậu bé đập vào cái cằm rắn chắc của Cố Thanh Liệt, trán trắng nõn lập tức đỏ ửng.

Cậu bé oa lên: "Đau đau ~"

Cố Thanh Liệt hoảng hốt, vội vàng đặt cậu bé xuống, cúi xuống nhìn trán cậu bé, miệng không ngừng xin lỗi: “Là cậu sai, cậu không nên trêu đùa Tiểu Bảo…”

Chưa kịp nói xong, hai bàn tay trắng muốt đã ôm lấy cằm anh, nhẹ nhàng thổi: “Cậu cậu ~ không đau nữa ~ phù phù!”

Nói xong, cậu bé hôn một cái lên cái cằm lởm chởm râu của Cố Thanh Liệt.

Cố Thanh Liệt nhận ra, cháu mình đang lo lắng anh bị đau, trong lòng ấm áp vô cùng.

Anh ôm cục cưng trong lòng, nhìn trán cậu bé đỏ ửng mà xót, ngón tay muốn chạm vào nhưng không dám: “Cậu không đau, cậu đi nấu trứng cho Tiểu Bảo xoa xoa nhé?”

Niên Niên ôm cổ anh, cái đầu nhỏ gật gật.

Đêm qua sương nhiều, cá khô đã được đem vào, hôm nay trời nắng, Cố Khanh Khanh lại đem ra phơi, đúng lúc gặp Tiêu Tiêu đi đến.

Hai người, một mang cá khô, một mang cua lớn, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau đồng thời cười phá lên.

Cố Khanh Khanh kiễng chân treo cá khô lên cây tre, cười nói: “Em thật sự mang cua đến à.”

“Đúng vậy, Tiêu Tiêu em luôn nói là làm, chưa bao giờ nói lời xã giao.” Cô gái tùy tiện đặt cua lên bàn đá, dựa vào bàn nhìn Cố Khanh Khanh treo cá khô: “Anh chị đâu?” Cô nhìn xung quanh.

“Vừa mới về, hai người không gặp nhau à?”

“Không có nha!” Tiêu Tiêu khó hiểu: “Em nói mà, lúc nãy rõ ràng em thấy một cái bóng rất giống anh chị, tự nhiên lại biến đâu mất tiu.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 422: Chương 422



“Chắc anh ấy không nhìn thấy em đâu.” Cố Khanh Khanh treo xong cá khô, tự mình ăn một con tôm khô, còn đưa cho Tiêu Tiêu một con: “Một con cua này đã đủ cho một bữa ăn rồi, hai con thì làm sao mà ăn hết? Nhà chị cũng không có nồi to như vậy.”

“Một con hấp, một con xào cay, không thể để mọi người phải ăn thanh đạm theo tụi em được.” Tiêu Tiêu nhai tôm khô: “Anh hai của chị còn mấy ngày nữa mới trở lại Binh Đoàn Xây Dựng đúng không? Nhân lúc trời nắng to thế này, chúng ta phơi thêm cá khô cho anh ấy mang đi luôn đỡ mất công chị gửi sang."

“Vậy thì phải ra chợ mua thêm cá thôi. Còn chuyện ảnh chụp ...” Cố Khanh Khanh nhìn sang cô gái tóc ngắn bên cạnh: “Chiều nay em giúp chị tìm nhé?”

“Được thôi. Cua này em mang vào nhà nhé?”

“Để trên kệ bếp đi em. Chị sẽ nói với anh trai một tiếng, Đoàn Đoàn, Niên Niên đang chơi với hai anh ấy."

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được, em chờ.”

Mười phút sau, Cố Khanh Khanh cầm rổ đi chợ, cùng với Tiêu Tiêu rời khỏi đại viện.

“Đợi chút nữa ra chợ xem có cà chua bi không, em thèm lâu lắm rồi. Nếu không nhờ đến nhà chị ăn ké, em cũng chỉ ăn ở nhà ăn thôi, mẹ em hiếm khi nấu ăn lắm.”

“Thế con cua lớn ở nhà em từ đâu mà có?” Cố Khanh Khanh nghiêng đầu hỏi.

“Các chú đưa đến á, họ ở bến cảng thường mang đồ biển tươi về, mẹ em sáng nay lấy nấu cháo hải sản không thì tặng các thím khác trong khu. Năm ngoái em ở nhà ăn cháo hải sản được có hai lần, còn lại đều ăn ở nhà ăn."

Cố Khanh Khanh gật đầu: “Cả em và chú Tiêu đều ở quân đội, ăn ở nhà ăn cũng tiện. Đợi khi nào Đoàn Đoàn, Niên Niên nhà chị lớn chị cũng lười nấu."

“Không giống đâu, nhà chị đông người, tự nấu ăn vẫn tốt hơn.” Tiêu Tiêu nói chuyện với Cố Khanh Khanh khá vô tư, buổi sáng gió biển thổi mát, bầu trời xanh thẳm như là một bức tranh phong cảnh.

“Chị chưa đến bến cảng bao giờ phải không? Mấy ngày nay em bận huấn luyện, khoảng bốn năm ngày nữa em sẽ dẫn chị đi mua đồ biển tươi ở cảng.”

Cố Khanh Khanh hơi ngạc nhiên: “Chị đã từng đến đó rồi, mỗi lần lên đảo hay rời đảo đều phải qua bến cảng.”

“Đó là cảng quân sự, ở đó chị thấy có tàu đánh cá nào không? Toàn là t** ch**n.” Tiêu Tiêu cười: “Cảng biển ở phía khác, cách xa cảng quân sự, chị nói anh Sở mua cho chị một chiếc xe đạp, đi lại sẽ tiện hơn.”

“Chị cũng muốn mua một chiếc xe đạp, A Tuy lớn rồi, thỉnh thoảng có thể đạp xe đi chơi. Nam Dương là thành phố lớn, chị nghe Sở Đại nói ở đây có công viên và trạm tuyên truyền Hồng Tuyên, chị đang định khi nào rảnh sẽ dẫn ba đứa nhỏ đi chơi.”

“Công viên không có gì thú vị mà còn phải mua vé vào cửa. Trạm tuyên truyền Hồng Tuyên ở phía nam thành phố, lúc đó chị gọi em đi cùng, em sẽ giúp chị trông mấy đứa nhỏ.” Tiêu Tiêu hồi nhỏ hay đi chơi, trong đại viện có nhiều cô gái cùng tuổi như cô mà tính cách hoang dã, nghịch ngợm như cô ít lắm. Các chú bác trong đại viện chủ yếu là quân nhân, lại rất thích những cô gái tính cách như cô hơn.

“Được thôi, mà phải đợi đến thứ bảy, chủ nhật, A Tuy được nghỉ."

“Biết chị thương cậu em trai này mà, bất cứ khi nào chị muốn đi, cứ gọi em. Chị không đợi được đến khi anh Sở Đại nghỉ phép đâu. Ở bộ chỉ huy hải quân anh ấy là người trẻ nhất, cấp bậc thấp nhất. Bên trên có mấy người quen với cha anh ấy mà không ưa anh ấy cho lắm, em đoán khoảng thời gian này chắc không ít lần làm khó anh ấy.”

“À?” Cố Khanh Khanh đeo rổ theo sau cô gái, vẻ mặt có chút lo lắng: “Vậy làm sao đây?”

“Không sao đâu, coi như rèn luyện thôi, trong quân đội có năng lực mới có thể tiến lên, dù có chỗ dựa lớn đi chăng nữa mà bản thân không có khả năng thì cũng vô ích. Là vàng thật thì không sợ lửa, chắc là chú Sở cũng vui vẻ nhìn thấy điều đó.”

Ông ấy nghĩ rằng càng chèn ép Sở Đại mới có thể rèn luyện anh ấy được, càng mài rớt đi cái sự kiêu căng ngạo mạn, tâm tính ổn trọng hơn phần nào.

Cố Khanh Khanh chỉ có thể gật đầu, chuyện trong quân đội cô không hiểu nhiều nhưng cô tin tưởng vào Sở Đại.

Chợ không xa lắm, đội sản xuất bên này bán chạy nhất là hải sản và rau củ.

Quân khu Nam Dương rất rộng, nhiều chị dâu tùy quân, trong khu nhà quân nhân chia thành khu đông tây nam bắc. Mỗi tòa ở khoảng mười mấy hộ gia đình.

Các chị dâu để tiết kiệm chi phí thường tự mua thực phẩm nấu ăn, nếu mà chờ đến giờ cơm thì chợ cũng đã đóng cửa.

Hàng hóa bán hết là đóng cửa dọn hàng.

Tiêu Tiêu kéo Cố Khanh Khanh qua các quầy hàng trong chợ, chọn mua một ít dưa leo và cà chua bi, cô nói: “Nếu chị ở nhà rảnh rỗi có thể nhờ chú Sở sắp xếp cho một công việc ở cung tiêu xã hoặc trạm dịch vụ, lương cao mà lại nhẹ nhàng, mà thôi chị còn chăm sóc con nhỏ nên hơi khó.”

Cố Khanh Khanh ban đầu không có kế hoạch gì, nghe nói vậy cũng thấy thích thú: “Chị không quen biết nhiều với các thím, các chị dâu trong đại viện, gặp thì chỉ chào hỏi sơ qua, nếu không có Đoàn Đoàn và Niên Niên ở cùng chị, ở nhà cũng hơi chán.”

“Thêm vài năm nữa Đoàn Đoàn và Niên Niên cũng lớn rồi đúng không?” Tiêu Tiêu nhìn chị ấy trả tiền: “Chị cho chúng vào lớp mầm non, lúc đó chị sẽ có thời gian. Chiều đến giờ đón chúng là được.”

“Ừ?” Đúng là vậy thật.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 423: Chương 423



Cố Khanh Khanh bỏ rau vào rổ, hỏi: “Vậy em nghĩ chị có nên học thêm gì không? Ví dụ học ngoại ngữ chẳng hạn.”

“Cái đó em không biết đề xuất sao, chị về nói chuyện với anh Sở xem, để anh ấy cho chị ý kiến.” Tiêu Tiêu trực tiếp lấy một quả cà chua bi từ rổ, lau qua tay áo rồi ăn: “Với thân phận và địa vị của chú Sở, chị muốn làm ở vị trí nào cũng chỉ cần một câu nói. Mà em nghĩ nha, từ nhỏ cha em đã dạy, có thực lực mà nhờ quan hệ thì gọi là mượn lực để đưa mình đến vị trí tương xứng, không có khả năng mà muốn dựa vào quan hệ để leo lên, thì chỉ hại mình hại người.”

“Mấy ông anh họ không ra gì của nhà em muốn đi cửa sau để thăng chức, bị cha em mắng cho một trận rồi cũng thôi.”

Cố Khanh Khanh gật đầu, cô cũng rất đồng ý với lời của chú Tiêu, cũng vì suy nghĩ đó mà ông nội cô không để các anh em họ đi cửa sau vào quân đội.

Sợ rằng nếu đi sai bước, sẽ bị người khác nói xấu sau lưng.

Dù là thủ trưởng quân khu cũng có đối thủ.

Cố Khanh Khanh lại đi mua thêm một ít cá và tôm ở quầy hải sản, chủ quầy ngạc nhiên hỏi: “Đồng chí, chị chắc chắn muốn mua nhiều vậy sao?”

Nhìn cô gái mặc quân phục bên cạnh cũng biết là người từ quân khu Nam Dương, chỉ là các chị dâu quân nhân mua cá nhiều nhất cũng chỉ hai ba con, đâu có mua nhiều thế này!

“Đúng vậy, tôi mua về phơi làm cá khô.” Cố Khanh Khanh cười tươi: “Phiền anh tìm giúp tôi cái gì đựng nhé? Rổ của tôi không đủ chỗ rồi.”

“Được chứ, tôi sẽ lấy hai cái túi lưới để chị mang đi, chị nhớ mang trả lại cho tôi nhé, tôi còn phải dùng.” Chủ quầy vừa nói vừa cúi xuống lục tìm dưới quầy hai cái túi lưới xanh, bỏ cá vào rồi tìm một cây tre, xuyên qua dây buộc giữa các túi lưới.

“Được, anh yên tâm, lát nữa tôi sẽ nhờ anh của tôi mang trả lại.” Cố Khanh Khanh trả tiền xong quay lại nhìn, Tiêu Tiêu đã nhấc cây tre, vác lên.

Hoàn toàn không tốn sức.

Cô hoảng hốt: “Hay là em chạy về gọi anh của chị đến mang về.”

Tiêu Tiêu chẳng để ý, phẩy tay: “Có gì đâu, cần gì phải gọi anh của chị? Chị xem còn muốn mua gì nữa không.”

Cố Khanh Khanh âm thầm thán phục, tính cách cô gái này thực sự rất giống với Cẩu Đản, thực sảng khoái.

Cô nhìn rổ rau, mướp đắng, cà tím, đậu đũa, cà chua bi, dưa leo đều có đủ, thịt trong nhà vẫn còn, không cần đến cung tiêu xã, hành lá thì nhà có trồng.

“Mua thêm ít ớt nữa là về được rồi.” Ớt ở đây là do đội sản xuất địa phương trồng, vỏ dày nhiều hạt, không cay, chỉ thêm màu sắc cho món ăn thôi.

May mà cô mang theo hạt ớt từ nhà, chiều về sẽ xới đất trồng.

Mua thêm túi ớt xanh đỏ trộn lẫn, Cố Khanh Khanh xách rổ rau theo sau Tiêu Tiêu.

Em ấy hai tay cầm chắc túi lưới, không để nó lắc lư, còn dư sức quay lại nói chuyện với Cố Khanh Khanh: “Hôm nay Thẩm Tuy chắc chắn sẽ về nhà ăn trưa.”

“Hả? Chẳng phải là bốn giờ chiều mới tan học sao?”

“Ngày khai giảng đầu tiên chỉ phát sách mới và làm quen bạn bè, chưa đến mười hai giờ đã tan học rồi, từ ngày mai mới là bốn giờ tan học.”

“... Em nhìn đường phía trước đi,” Cố Khanh Khanh có chút đau đầu: “Vậy chúng ta phải về nhanh thôi, bây giờ đã mười một giờ năm phút rồi, chú Tần chắc cũng phải về ăn cơm.”

Về đến đại viện, thím Chử đang tán gẫu với các thím khác trên con đường nhỏ, thấy Tiêu Tiêu vác nhiều cá như vậy, bà ngạc nhiên: “Tiêu Tiêu, cháu mua nhiều cá thế này làm gì?”

“Thím, không phải cháu, chị Khanh Khanh mua để làm cá khô.” Tiêu Tiêu cười tươi: “Thím chưa nấu cơm à?”

“Chú Chữ và anh Chữ cháu đều ăn ở nhà ăn, thím lười nấu lát thím ra nhà ăn ăn cho xong."

Tiêu Tiêu gật đầu, vác cây tre lên vai, tinh ranh hỏi: "Thím giới thiệu mấy cô gái cho anh Chữ thế nào rồi? Có ai hợp duyên không?"

“Có đấy, cô gái ở cung tiêu xã khá lắm, chờ Chử Chiêu hoàn thành nhiệm vụ trở về, thím sẽ bảo nó xin phép về nhà gặp.” Gương mặt thím Chử cười tươi như hoa, rồi chào hỏi Cố Khanh Khanh: “Khanh Khanh à, vừa rồi có một cô gái trẻ mang táo xanh đến nhà cháu, là vợ của cậu em vợ nhà họ Tiết.”

Nói xong, bà lại tiếp tục rì rầm với các thím bên cạnh về mấy cô gái bà đi xem mắt mấy ngày nay: “... Ai cũng xinh xắn, chẳng kém gái gì thành phố.”

Tiêu Tiêu nhướng mày: “Có phải người trước đây đến tìm chị không? Gọi là cái gì Trúc ấy.”

“Bùi Trúc, chắc là cô ấy.” Cố Khanh Khanh nói: “Chắc là đến chơi với chị chồng chị ấy, tiện thể ghé qua nhà chị chơi.”

“Vậy chúng ta nhanh về thôi.”

“Được.”

Về đến nhà họ Sở, Tiêu Tiêu tìm một cái thau lớn, đổ hết cá trong túi lưới ra, ở ngay trong sân cạo vảy cá.

Bùi Trúc đang chơi với hai đứa nhỏ trong phòng khách, chồng cô là đồng đội của Cố Xán Dương, hai người thường gặp nhau, thỉnh thoảng cũng nói vài câu.

Thấy Cố Khanh Khanh về, cô cười đứng dậy: “Lại làm phiền em rồi Khanh Khanh.”

“Chị nói vậy em không biết đáp làm sao đây.” Cố Khanh Khanh ngồi bên cạnh Cố Xán Dương, nhét một quả cà chua bi đã rửa sạch vào tay con trai lớn chị ấy, rồi đưa một quả đến gần miệng Cố Xán Dương.

Cố Xán Dương tự nhiên há miệng cắn.

Cố Khanh Khanh nhìn túi táo trên bàn trà, ngượng ngùng nói: “Lúc nào chị cũng mang đồ đến cho em, em chẳng có gì đáp lại.”

“Ôi dào, hôm qua là rằm tháng giêng mà, nhà mẹ chị mang đến một giỏ táo, chị ăn không hết, vừa rồi mang cho chị chồng, tiện thể mang qua cho em.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 424: Chương 424



Cố Khanh Khanh lấy từ túi lưới ra một quả táo xanh, tiện tay chà qua chà lại trên áo rồi cắn vào một cái, tiếng cắn giòn tan.

"Ngọt thật." Cô nói.

Bùi Trúc cười vui vẻ: "Đúng không? Đây là táo trồng trong sân nhà mẹ chị, cây đã nhiều năm tuổi rồi, quả tuy không to nhưng rất ngọt."

Cố Khanh Khanh gật đầu liên tục: "Anh, anh cũng thử một quả đi." Vừa nói, cô vừa đưa cho anh một quả khác.

Đứa trẻ con nhỏ xíu đang cầm quả cà chua nhỏ, tay dính đầy nước đỏ, miệng cũng bị dính khắp nơi, mắt ngước nhìn quả táo trong tay cô với ánh mắt thèm thuồng.

Cố Xán Dương không do dự gì mà ăn luôn, dưới ánh mắt không chớp của đứa cháu lớn, anh nhả hột tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.

Nhóc con Đoàn Đoàn hầm hừ vài tiếng rồi tiếp tục nhai cà chua.

Bùi Trúc nhìn sự tương tác giữa hai anh em và cậu cháu Cố gia, trong lòng thầm nghĩ Cố đại đội trưởng bình thường thì lạnh lùng, trước mặt em gái lại rất dễ nói chuyện.

Cố Khanh Khanh nói chuyện với Bùi Trúc thêm một lúc nữa, nhìn đồng hồ và nói: "Em phải đi nấu cơm rồi, chị dâu, trưa nay chị ăn ở nhà ăn hay tự nấu?"

"Ơ? Mấy giờ rồi nhỉ? Chị cũng phải về rồi, con lớn nhà chị sắp tan học rồi, ở nhà còn hai đứa nhỏ nữa, nhà chị tự nấu cơm." Vừa nói, cô vừa đứng lên.

"Mười một rưỡi rồi." Cố Khanh Khanh mở miệng định nói gì đó mà lại ngập ngừng, nghĩ đến chuyện đưa cho Bùi Trúc một đơn thuốc mà vì Bùi Trúc chưa kể về tình trạng của chị chồng mình, cô cũng không tiện mà tự ý đưa.

Nếu không, biết giải thích sao đây? Chẳng lẽ nói rằng cô đã cố tình hỏi han về chuyện của chị chồng nhà Bùi Trúc và biết rằng chị ấy bị hàn khí tổn thương sức khỏe không thể mang thai?

Nhà họ Tiết toàn người không dễ chọc, nếu cô lộ liễu đến như vậy chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng cô có ý đồ gì đó.

Dù sao thì hiện giờ cô và Bùi Trúc cũng hay qua lại, cứ đợi thêm một thời gian, chờ khi chị ấy chủ động nhắc đến.

Quan hệ giữa phụ nữ với nhau, khi gần gũi rồi thì mấy chuyện phiền phức trong nhà sẽ kể cho đối phương nghe hết.

Cố Khanh Khanh lấy một nắm cà chua nhỏ đưa cho Bùi Trúc và tiễn người ra cửa.

Nhìn thấy Tiêu Tiêu đang ngồi xổm trong sân cạo vảy cá, cô liền chóng lấy một cái ghế nhỏ đưa cho em ấy ngồi, miệng lẩm bẩm: "Anh hai chị cũng chẳng biết đưa Niên Niên đi đâu nữa, không thì để anh ấy đến giúp một tay."

Còn về phần Cố Xán Dương, cô không dám sai anh ấy làm việc.

"Không sao, em làm mình được mà, chị cứ đi nấu cơm đi."

"Thế thì em làm một mình nhé?" Cô thử hỏi.

Tiêu Tiêu nhấc tay lau mồ hôi trên mặt, cười nói: "Em đâu phải trẻ con, chị nấu cho em món đậu que xào cà tím là coi như là thù lao nhé."

"Được nha, đợi anh hai chị về em bảo anh ấy mang cái túi lưới này ra chợ trả người ta nha."

"Biết rồi."

Cố Khanh Khanh trở về bếp, rửa sạch hai con cua lớn, đặt một cái lồng hấp vào nồi lớn, lót vài lát gừng rồi cầm một con cua hoàng đế lên đặt vào nồi hấp.

Nồi chỉ đủ chứa một con.

Cô đập hai quả trứng vào hai cái chén sứ, đánh đều rồi thêm muối và nước ấm, đặt vào khe hở giữa các cái càng cua, đậy nắp lại hấp chung với nhau.

Con cua còn lại, cô dùng d.a.o chặt thành từng khúc, cắt thêm một ít gừng sợi và ớt để chuẩn bị xào, may mà trong nhà còn chút tương ớt, đủ để làm món này đậm vị.

Món đậu que xào cà tím mà Tiêu Tiêu yêu cầu không thể thiếu, cô cho đậu que và cà tím vào dầu nóng để chiên sơ qua, vớt ra để ráo dầu.

Cô dùng dầu còn lại phi thơm tỏi, vốn định cho thêm chút ớt khô, chợt nhớ rằng Tiêu Tiêu không ăn được cay nên thôi.

Thêm muối và xì dầu, tắt bếp, thêm hành lá thái nhỏ vào, trộn đều và dọn ra đĩa.

Cua hoàng đế trong nồi hấp cũng sắp chín rồi, bếp này dùng than củi, cô lấy hai chiếc khăn ướt nhấc nồi đặt xuống đất, sau đó đổ đầy nước vào ấm, đặt lên bếp đun sôi.

Tính toán lại, đã có ba món rồi, cô lấy ra một ít cà chua nhỏ, cắt thành hạt lựu nấu một tô canh trứng cà chua.

Ông Tần đã lớn tuổi thích ăn cơm chan canh.

Cô tiếp tục cắt thêm một quả dưa chuột, xào ít thịt ba chỉ với loại ớt không cay, ngẩng đầu nhìn thời gian, đã mười hai giờ hai mươi lăm phút.

Năm món ăn mặn và một món canh, ăn không hết thì để tối ăn tiếp.

Ông Tần và Thẩm Tuy cùng lúc bước vào cửa lúc mười hai giờ rưỡi.

Tiêu Tiêu không chỉ cạo sạch vảy cá mà còn lấy cả ruột và bong bóng cá ra, hỏi Cố Khanh Khanh: "Có lấy không?"

"Có chứ." Cố Khanh Khanh liếc nhìn chậu cá đầy trong sân: "Tối nay làm món cá hầm cay, trưa nay chị quên mất. Lát nữa anh hai về bảo ảnh đi trả cái túi lưới thì tiện thể xem chợ còn bán giá đậu nành không? Em thích ăn giá đậu nàng hay giá đỗ xanh?"

"Giá đậu nành." Tiêu Tiêu rửa tay sạch sẽ, dọn dẹp vảy cá trong sân: "Cá này có thể ướp rồi, chị muốn giữ con nào để tối nấu? Em lấy ra cho chị đỡ bóc tay vào dơ."

"Con này." Cố Khanh Khanh chỉ vào một con không to không nhỏ, trong lòng ngạc nhiên vì sự tinh tế của Tiêu Tiêu.

Trước đây cô tưởng rằng Tiêu Tiêu cũng như mình, vô tư không ngờ người vô tư mà lại tinh tế vô cùng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Tiêu cầm một tay, nhấc con cá mà Cố Khanh Khanh chỉ lên, rồi thả vào chậu nhỏ bên cạnh, cùng với ruột và bong bóng cá, mang vào bếp.

Khi cô đã rửa tay sạch sẽ, các món ăn lần lượt được dọn lên bàn, ở nhà có bạn nên Sở Uyên gấp gáp quay về ăn trưa.

Cả một bàn đầy người, Sở Uyên rất thích không khí nhộn nhịp như thế này, may mà thằng con trai cưới được một người vợ tốt, nếu không trong nhà cứ mãi lạnh lẽo, ông cũng phải ăn nhà ăn mỗi ngày.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 425: Chương 425



Cố Thanh Liệt bế Niên Niên từ bên ngoài về, hít hít mũi: "Thơm quá."

Niên Niên cũng bắt chước hít hít mũi, vỗ vỗ hai tay cái nhỏ: "Cơm cơm! Cơm cơm~"

Nhóc con đá chân nhỏ, muốn xuống từ vòng tay của cậu.

Đã rút kinh nghiệm từ hôm qua, Cố Thanh Liệt không dám trêu chọc cháu, vội cúi xuống đặt cháu xuống đất rồi vào bếp rửa tay.

Cố Khanh Khanh mở nắp nồi: "Anh, giúp em mang con cua này ra ngoài với."

"Có cái đĩa nào to đựng được không?" Cố Thanh Liệt xuýt xoa: "Một cái chân thôi cũng đủ no rồi."

"Cái đĩa to em hay đựng đồ ăn vặt ấy, anh xem có được không?" Cô hỏi.

"Lấy tới thử xem." Cố Thanh Liệt xắn tay áo lên, dùng hai đôi đũa cầm từ bên dưới, nâng con cua lên, Cố Khanh Khanh kịp thời đưa đĩa ra đỡ.

Hai anh em phối hợp vô cùng ăn ý.

Cố Thanh Liệt tặc lưỡi: "Thật ra anh thấy hai anh em mình giống sinh đôi hơn."

Cố Khanh Khanh cười khẩy: "Không đâu, em giống anh cả hơn."

“Vậy anh cũng giống anh cả.”

Cố Khanh Khanh không thèm để ý đến anh hai, bưng cái dĩa to đi ra ngoài, chân cua hoàng đế vẫn thò ra khỏi đĩa, không đựng hết được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt bưng chén trứng hấp trong nồi lên bếp, sau đó dựng cái nồi lên trên cạnh tường.

Hai đứa trẻ thích ăn đậm đà, Cố Thanh Liệt lấy chai nước tương, dùng thìa thêm một ít vào hai cái chén.

Chỉ cần ngửi mùi là biết ngay đó là loại nước tương được làm từ đậu nành của nhà bà ngoại rồi, mùi thơm đậu đặc biệt lắm.

Đặt chai nước tương về chỗ cũ, anh bưng hai chén trứng hấp ra ngoài.

Đoàn Đoàn ngồi trên đùi cậu cả, tay nhỏ bám vào mép bàn, chân nhỏ đá đá, ngửi thấy mùi thơm, không rời mắt khỏi cậu hai.

Cố Thanh Liệt buồn cười: "Nhìn cái dáng vẻ thèm thuồng ham ăn này, y như mẹ cháu hồi nhỏ vậy." Anh đưa một chén cho Cố Xán Dương, để anh cả đút cho Đoàn Đoàn.

Sau đó anh cũng ngồi xuống, hơi nghiêng người, dùng muỗng đút cho Niên Niên đang ngồi trên ghế bên cạnh.

Cố Khanh Khanh ngồi cạnh Tiêu Tiêu, nói: "Em thử xem món đậu que xào cà tím chị nấu thế nào, chị chỉ thêm một tí xíu muối thôi sợ mặn."

"Có cần khoa trương dữ vậy không?" Tiêu Tiêu gắp một cọng đậu que cho vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Mềm lắm, đúng là vị này, chị mà cho thêm chút muối nữa là mặn rồi."

Cố Khanh Khanh thở dài, đứng dậy rót cho em ấy một cốc nước để bên cạnh: "Chị thấy xào rau với ớt mới ngon, em thử món cua xào cay xem, nếu cay quá thì uống nước nhé."

Vốn là định từ chối rồi, mắt thấy người đàn ông đối diện đang bế nhóc con gắp một cái càng cua phủ đầy ớt đỏ, không biểu cảm gì mà ăn luôn, cô lập tức không do dự nữa.

"Được, em thử xem." Nói rồi, cô hơi nhổm người lên, dùng đũa gắp món cua xào cay.

Sở Uyên mỉm cười tủm tỉm: "Tiêu Tiêu à, ăn không nổi thì đừng cố, món hấp cũng ngon mà."

"Cháu đã muốn ăn, không có gì là không ăn được!" Tiêu Tiêu bị khích tướng, gắp luôn một cái càng cua nhìn có vẻ cay nhất, dùng đũa rút thịt ra khỏi vỏ nhét luôn vào miệng.

"Thế nào?" Cố Khanh Khanh nhìn em ấy.

Ông Tần cũng cười trầm ngâm chú ý về phía này.

Tiêu Tiêu sắp khóc vì cay, vẫn cố nuốt xuống, từ cổ họng cay đến dạ dày, cô cầm ly nước uống ừng ực, cảm giác dễ chịu hơn một chút.

"Người ở thành phố Diêm đều ăn cay vậy sao?" Cô dựa vào lưng ghế, cảm thấy hơi mệt mỏi, mệt cả thể xác và tâm hồn.

"Cũng không hẳn." Cố Khanh Khanh ngượng ngùng nói: "Chị quên mất hộp tương ớt này làm từ ớt hiểm nên cho hơi nhiều."

Tiêu Tiêu thở dài một hơi, uể oải nói: "Thế thì tốt rồi."

Cố Khanh Khanh nhìn về phía Cố Xán Dương đối diện, thấy ánh mắt anh ấy dừng lại ở đây một lúc, sau đó lặng lẽ di chuyển, cô khẽ cong môi cười.

Thật ra, Tiêu Tiêu có nhiều cơ hội lắm.

Sở Uyên nói chuyện với ông Tần về tình hình gần đây của các nước láng giềng. Những động thái quân sự rõ rệt của họ, ông Tần yên lặng lắng nghe, múc một chén canh trứng cà chua, từ từ ăn không nói tiếng nào.

Hai đứa trẻ ăn no rồi liền rời khỏi lòng cậu, bám lấy Thẩm Tuy đi lên lầu.

Cố Khanh Khanh dùng muối xoa đều lên cá để ướp. Sau ba bốn ngày mới phơi, tính toán thời gian, có lẽ khi Cố Thanh Liệt mang về thì cá vẫn chưa khô hẳn.

Mà cũng không sao, ban ngày ở biên cương nắng lớn, phơi thêm một chút nữa là ăn được.

Tiêu Tiêu cũng ăn xong cơm, cầm chén đi rửa ít cà chua nhỏ và táo xanh, ngồi xổm bên cạnh Cố Khanh Khanh xem ướp cá, vừa ăn vừa xuýt xoa để giảm đi vị cay trong miệng.

Tiêu Tiêu nói: "Em từ nhỏ đã không thích ăn cá mặn, nhà ông ngoại em ở gần biển, mùi cá tôm thối em ngửi nhiều quá chịu không nổi."

"Vậy chúng ta không giống nhau rồi, nhà chị ở bên kia thịt khô cá mặn đều là món ăn chỉ có các dịp lễ Tết mới có. Khi chị còn nhỏ, thịt cũng ít được ăn, chỉ đến Tết mới có một bữa, thịt cá là cái gì đó xa xỉ lắm."

Cố Khanh Khanh vừa xoa muối vừa cười nói: "Có lần trong nhà có nửa con cá mặn, chị chờ đợi suốt nửa năm cuối cùng chờ được Tết đến thì bà nội lại mang đi biếu người thân."

"Chắc chắn lúc đó chị khóc nhè đúng không." Tiêu Tiêu tiện tay kéo ghế nhỏ phía sau, ý bảo ngồi xuống đây nói chuyện.

Cố Khanh Khanh quay đầu nhìn một cái, sau đó ngồi xuống, "Đúng vậy, chị đã khóc, sau đó mỗi lần đến Tết có thịt, bà nội đều ưu tiên cho các cháu ăn trước, còn biếu người thân thì tính sau."

"Nửa con cá mặn đó sau này lại quay về nhà chị." Cố Khanh Khanh cười: "Bây giờ cuộc sống đã khá hơn trước nhiều rồi, các chú và các anh trai đều có tiền, phiếu thịt chia từ đội sản xuất vào cuối năm. Hai anh trai Kiến Quốc và anh Vệ Đông cũng vào quân đội gửi tiền về nhà, cuộc sống ngày càng tốt hơn, chị đã không còn phải thèm nửa con cá mặn đó nữa."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 426: Chương 426



Tiêu Tiêu cắn một quả cà chua nhỏ, nghe xong cảm thán một câu: “Nghe có vẻ như đội sản xuất của chị khá giàu có nha."

Điều này làm cô thay đổi ấn tượng về vùng nông thôn ở khu vực trung bộ.

Trước đây, cô nghĩ rằng những vùng nông thôn ở các thành phố ven biển có cuộc sống tốt hơn các khu vực khác nhờ vào nguồn tài nguyên biển. Chính phủ cũng cho phép các đội sản xuất ra biển đánh cá, sản phẩm thu được chia đều cho tập thể.

Những đội sản xuất gần quân khu phương Nam không chỉ có thể bày bán ở các khu chợ nhỏ, mà thậm chí còn có thể cung cấp cá, tôm trực tiếp cho quân đội, giá cả tính theo giá thị trường.

“Cũng chỉ trong vài năm gần đây mới phát triển dần lên thôi, trước đó có mấy thanh niên trí thức về nông thôn, giúp đội sản xuất trồng các loại cây kinh tế.” Cố Khanh Khanh cắn quả táo xanh mà Tiêu Tiêu đưa cho, nói: “Hiện tại đội sản xuất đã xây dựng lò gạch và trồng cây ăn quả, còn hợp tác với nhà máy gạch để cung cấp gạch đỏ cho nhà máy. Những thanh niên khỏe mạnh trong đội khi đến cuối năm kết toán công điểm, thu nhập không thua kém gì công nhân làm việc tại nhà máy quốc doanh ở thành phố.”

Tiêu Tiêu biết Cố Khanh Khanh sẽ không nói dối để khoe khoang mà trong lòng vẫn cảm thấy khó tin: “Công nhân bậc một của nhà máy quốc doanh sau khi ra nghề thu nhập cũng phải 25-26 tệ đúng không?"

“Đúng vậy, những thanh niên khỏe mạnh, chăm chỉ trong đội sản xuất của chị thu nhập cỡ chừng đó. Anh họ chị, Cố Hùng, năm ngoái trung bình mỗi tháng kiếm được 37 tệ, anh ấy mỗi ngày phải làm rất nhiều việc. Các anh trai khác chỉ khoảng 27-28 tệ một tháng thôi."

“...” Tiêu Tiêu thật sự không thể tưởng tượng nổi, trước đây cô chỉ nghĩ rằng điều kiện của nhà Cố Khanh Khanh tốt hơn một chút so với các gia đình nông thôn khác, không ngờ mức sống trung bình của đội sản xuất của họ lại khá vậy.

“Chủ yếu vẫn là nhờ vào các cây kinh tế, thu nhập đều từ đây mà ra.” Cố Khanh Khanh đã xát muối vào cá, quay sang nói với cô gái đang ngẩn ngơ: “Giúp chị một tay đi, phải mang vào nhà bếp ướp ba đến bốn ngày.”

“Được.” Tiêu Tiêu lấy lại tinh thần, đặt chén cà chua nhỏ xuống đất, cùng Cố Khanh Khanh khiêng chậu cá.

Khi họ làm xong mấy cái này, bàn ăn đã được Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt dọn dẹp sạch sẽ, Cố Xán Dương quét nhà, Cố Thanh Liệt rửa chén, ông Tần và Sở Uyên thì ở thư phòng luyện chữ, chuẩn bị nghỉ trưa.

“Em có muốn nghỉ trưa không?” Cố Khanh Khanh ngại ngùng nói: “Hay là trước khi chú Tần nghỉ trưa, chúng vào thư phòng nói với ông một tiếng tìm album ảnh nhé? Nếu không thì thời gian khác cũng không tiện vào phòng sách làm phiền ông.”

Hiện tại Tần Chu đang sống trong phòng sách, Sở Đại và Chữ Chiêu không biết từ đâu đem đến một chiếc giường gỗ lớn, may mà phòng sách đủ rộng, ánh sáng tốt, sống ở đây cũng thoải mái.

“Được đấy, đi tìm thôi.” Tiêu Tiêu vui vẻ đồng ý.

Trước tiên gõ cửa, bên trong vang lên tiếng: “Vào đi.”

Cố Khanh Khanh đẩy cửa bước vào, thấy ông Tần đang luyện chữ, cô đứng yên lặng một lúc để quan sát.

Chữ của ông như mây trôi nước chảy, uyển chuyển mà tự do, có phần phóng khoáng, không bị gò bó theo quy chuẩn nào.

Bên cạnh còn có một bức chữ khác, từng nét bút như xuyên thấu qua tờ giấy, mang theo khí phách mạnh mẽ.

Nếu không tận mắt thấy ông Tần viết, có lẽ cô đã nghĩ chữ chữ kia mới là của ông.

Tần Chu mỉm cười nói: “Có phải con cảm thấy rằng chữ này mới thực sự giống chữ của cha con đúng không?"

Cố Khanh Khanh gật đầu, ngượng ngùng nói: “Bình thường cha có vẻ là người rất kiềm chế, không ngờ chữ lại phóng khoáng như vậy.”

“Là bừa bộn thì đúng hơn.” Sở Uyên đứng bên cạnh, tay chắp sau lưng, sửa lưng.

“Lão già này hồi trẻ còn ngông cuồng hơn cả cha, đừng thấy bây giờ ông ấy trông có vẻ nho nhã giả tạo, thực ra trong xương cốt vẫn kiêu ngạo lắm."

Tần Chu cười rất nho nhã, đặt bút lông xuống: “Đừng tin lời cha con nói, nếu nói ai kiêu ngạo nhất, ngoài Sở Uyên ra không tìm được ai khác."

Cố Khanh Khanh hoàn toàn đồng ý, cha cô đã trải qua một cuộc đời đầy truyền kỳ, hơn nữa còn rất đỗi thâm tình.

Nghe Chữ Chiêu nói, mỗi năm vào lễ thất tịch, ông đều đến ngồi trước mộ mẹ chồng cô ngồi suốt một ngày. Từ khi Sở Đại còn nhỏ đã có nhiều người muốn làm mai cho ông, khi đó ông là quân trưởng.

Đừng nói là dẫn theo một đứa con trai, dù là dẫn theo bốn, năm đứa con cũng có vô số cô gái tốt sẵn sàng muốn lấy ông.

Ông từ chối rất dứt khoát, nói rằng đời này sẽ không lấy vợ nữa và cũng chỉ có một người con là Sở Đại.

Sở Đại không hài lòng với cha là về những phương diện khác, tính cách, tính tình, cách cha đối xử với anh, nhưng riêng về điểm này thì không có gì để chê.

Tiêu Tiêu cũng cúi xuống nhìn: “Chú Tần, chú và chú Tần hồi trước có từng đánh trận với nhau không ạ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Chuyện này cô chưa từng nghe ai trong nhà nhắc đến.

Cha cô, Tiêu Hồi gặp Sở Uyên lần đầu khi ở quân khu, lúc đó một người là lữ trưởng, một người là quân trưởng.

Bây giờ một người là quân trưởng, một người là tư lệnh.

Cô cũng biết ông Tần ở quân khu, mười tám năm trước ông ấy ở quân khu một thời gian, sau đó được điều động đi.

Những năm qua, ông cũng thường xuyên trở về thăm, ông mang thân phận đặc biệt, việc ra vào quân khu không khó khăn gì.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 427: Chương 427



Tiêu Hồi và ông Tần không có mối quan hệ sâu sắc nên khó có thể biết về quá khứ của nhau.

Sở Đại từ nhỏ thường xuyên đến ăn ké ở nhà những chú bác thân với cha mình, nghe hết tất cả những chiến công và chuyện xấu hổ của cha, cũng biết rõ mối ân oán giữa ông và Tần Chu.

Vì vậy, khi nghe câu hỏi của cô gái nhỏ, ông Tần nhìn Sở Uyên, cả hai người đều lắc đầu cười.

Cố Khanh Khanh biết rõ ngọn nguồn câu chuyện cũng khẽ nhếch miệng cười.

“Có đánh qua.” Ông Tần thản nhiên nói: “Chú thua, sau đó hai người chúng ta hợp tác.”

Trước khi đánh, ông không ngờ một đại soái lại có thể nghèo đến mức như vậy, quân đội không còn một hạt lương thực nào.

Sở Uyên lúc đó nói với ông: “Nếu ông không đến cướp tôi, tôi cũng đã định dẫn quân lên núi cướp lương thực của ông rồi.”

Sau đó, hai kẻ nghèo kết hợp lại tấn công sở chỉ huy của địch, cướp được lương thực và vũ khí, vô tình phá tan kế hoạch tấn công thành của quân địch, khiến họ không còn khả năng phản công.

Sau này, cả hai người đều tham gia vào cách mạng, cống hiến cho đất nước.

Nhớ lại quá khứ, hai người đều rất bình thản.

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Cố Khanh Khanh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chú Tần, cha, con có thể mời cha và chú Tần viết cho Đoàn Đoàn và Niên Niên mỗi đứa nhỏ một chữ không? Con muốn treo trong phòng hai đứa nhỏ."

“Dĩ nhiên là được rồi.” Ông Tần mỉm cười gật đầu, Sở Uyên cũng đồng ý.

Đừng nói là một bức, chỉ cần cháu ông thích, ông có thể treo đầy cả căn phòng.

Thấy họ đồng ý, Cố Khanh Khanh cẩn thận đề xuất thêm một yêu cầu khác: “Cha ơi, A Đại nói hồi nhỏ anh ấy có nhiều ảnh chụp, không biết đã được cất ở đâu, có thể ở trong thư phòng, con có thể tìm không ạ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông Tần rõ ràng cũng có ấn tượng, quay sang nói với Sở Uyên: “Tôi cũng từng chụp chung vài tấm với A Đại, lúc A Đại bốn tuổi. Tôi hình như còn giữ một tấm phim.”

Sở Uyên im lặng một lúc lâu, không hỏi cô vì sao muốn tìm ảnh hồi nhỏ của Sở Đại, chỉ nói: “Đi theo cha.”

Cố Khanh Khanh và Tiêu Tiêu nhìn nhau, rồi cùng đi theo.

Ông Tần cũng thong thả đi ra ngoài.

Sở Uyên trở về phòng ngủ của mình, cửa sổ đang mở, ánh nắng bên ngoài chiếu vào trong phòng, sáng rực rỡ.

Ông đi đến bên giường, cúi người kéo ngăn kéo tủ đầu giường, trong tay xuất hiện một cuốn album ảnh.

Không mở ra xem, ông đưa cho Cố Khanh Khanh đang bước vào: “Ảnh không nhiều, còn nhiều trang trống, phần còn lại để các con tự điền vào.”

Cố Khanh Khanh ngơ ngác nhận lấy, cầm cuốn album nặng trĩu trong tay, từ từ mở ra.

Đập vào mắt là hình ảnh của một người đàn ông trẻ tuổi điển trai và một phụ nữ trẻ dịu dàng.

Cô ngay lập tức nhận ra, đây là hình cha khi còn trẻ.

Sở Uyên có vẻ ngoài thanh thoát, mặc một bộ quân phục thẳng thớm, khí phách ngút trời.

Người phụ nữ dịu dàng ngồi trên ghế, mặc một chiếc sườn xám truyền thống với nút bấm ở cổ, hai tay chắp lại để trên đùi, mỉm cười nhìn vào ống kính, ánh mắt như tràn ngập một hồ nước xuân.

Người đàn ông đứng sau lưng cô ấy, tay phải của ông đặt mạnh mẽ lên vai thể hiện rõ sự chiếm hữu, còn tay kia, các khớp xương rõ ràng, đặt hờ hững trên thành ghế.

Cái vẻ kiêu ngạo đó như tràn ra khỏi bức ảnh.

Nhìn tấm hình, cô cuối cùng hiểu được tại sao Sở Đại lại đẹp trai như vậy, và tại sao mẹ của anh ấy, một tiểu thư danh gia vọng tộc, lại chịu gả một một quân nhân.

Tiêu Tiêu cũng bị tấm ảnh cũ này làm cho kinh ngạc, dù không có chút màu sắc nào nhưng lại cảm nhận được tình cảm mãnh liệt giữa hai người trong ảnh.

Nhìn thật lâu mới rời mắt, Cố Khanh Khanh từ từ lật tiếp sang trang.

Trang thứ hai là bức ảnh Sở Uyên dắt một con ngựa, còn người phụ nữ mặc sườn xám ngồi nghiêng trên lưng ngựa, cúi đầu nói chuyện với ông.

Rõ ràng là được bế lên ngựa, trên đùi phủ chiếc áo khoác quân đội của ông.

Ánh mắt dịu dàng của cô ấy hoàn toàn dành cho người đàn ông trước mặt.

Trang thứ ba là bức ảnh đầu tiên của hai cha con.

Sở Đại lúc đó mới hai tuổi, toàn thân toát lên vẻ phản kháng, còn người đàn ông bên cạnh khuôn mặt lạnh tanh, hai khuôn mặt lạnh lùng giống hệt nhau.

Có lẽ đây là bức ảnh mà những chú bác của Sở Đại đã chụp chung, sau đó tách riêng hai cha con ra chụp một bức.

Trang thứ tư là bức ảnh tập thể, Cố Khanh Khanh đã tìm thấy ông Tần và chú Chử Chiến, Tiêu Tiêu nhìn một lúc lâu, băn khoăn: “Đây có vẻ là quân khu phía Nam, sao không thấy cha em nhỉ?”

Sở Uyên liếc qua, bình thản nói: “Cấp bậc cha con lúc đó chỉ đủ tư cách đứng chụp ảnh."

Ông Tần cũng mỉm cười nhẹ nhàng: "Cha con không nhanh nhạy như con, mãi mới biết sử dụng máy ảnh.”

Tiêu Tiêu nhếch miệng cười: “Vậy con phải về hỏi xem cha có nhớ chuyện này không.”

Về sau, Sở Uyên hầu như không còn xuất hiện nữa, ảnh của Sở Đại nhiều hơn, đều do các chú bác đưa anh đi chụp, trong số đó, nhiều người hiện đã chuyển khỏi quân khu phía Nam.

Cố Khanh Khanh đã gặp nhiều người trong số đó tại đám cưới của cô và Sở Đại, những người còn lại không đến được là vì … thực sự không thể đến.

Như Sở Uyên đã nói, những trang sau còn trống, Cố Khanh Khanh xem xong cảm xúc ngổn ngang, đưa album trả lại cho Sở Uyên.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 428: Chương 428



Ông nhíu mày nhìn con dâu.

“Cha ơi.” Sau một lúc suy nghĩ, cô nói: “Cha là chủ gia đình, cuốn album này vẫn nên do cha giữ.”

Sở Uyên nhìn con dâu một lúc lâu, trong mắt hiện lên vẻ nhẹ nhõm, gật đầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông nâng niu album như một báu vật.

Cố Khanh Khanh có chút đau lòng, có lẽ hai bức ảnh đầu tiên là kỷ vật duy nhất của cha, tấm ảnh đã ố vàng, mép giấy hơi quăn lên, rõ ràng là được lật xem nhiều lần, nhưng cũng được chăm sóc rất cẩn thận.

Cô cố kìm nén cảm giác cay cay nơi khóe mắt, nói: “Cha ơi, vài hôm nữa cả nhà mình đi chụp ảnh gia đình nhé.”

“Được.” Tay của Sở Uyên đặt lên bìa cứng của album, trong lòng đầy cảm xúc.

Nếu như người con ở, hiện giờ con cháu đầy đàn.

Cố Khanh Khanh chào tạm biệt cha và ông Tần rồi dẫn Tiêu Tiêu ra khỏi thư phòng.

Cô lấy từ tủ trong phòng khách hai hộp trái cây, đưa một hộp cho Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu mở nắp ra, vô cùng tự nhiên đưa lại cho cô, Cố Khanh Khanh nhận lấy, rồi đưa hộp còn lại cho Tiêu Tiêu.

Hai người đi vào bếp lấy thìa, một người tựa vào bếp, người kia tựa vào cánh cửa, không ai nói gì.

Cuối cùng, Tiêu Tiêu là người mở lời trước: “Trước đây em cứ nghĩ chú Sở đối với A Đại quá nhẫn tâm, thái độ như thể đối xử với kẻ thù vậy.” Bây giờ thì hoàn toàn không phải thế, chú Sở vẫn luôn kìm nén những cảm xúc phức tạp trong lòng.

Cố Khanh Khanh xúc một miếng đào vàng, đưa lên miệng, gật đầu: “Cha rất yêu anh ấy.”

"Chú Sở và Sở Đại có tính cách rất giống nhau. Theo lý mà nói, người lớn thường thích những đứa trẻ có tính cách giống mình, nhưng hành động của chú Sở với anh Sở lại có chút trái ngược." Tiêu Tiêu ăn hộp quýt chua chua ngọt ngọt, nói: "Trước hôm nay, em thật sự không nhận ra cha của anh Sở lại yêu thương anh ấy nhiều đến vậy."

Cố Khanh Khanh suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Em nghĩ có phải vì cha không muốn anh ấy giống mình, mà mong anh ấy giống mẹ hơn không?"

"Em không biết, chú Sở nghĩ thế nào em đoán không ra." Tiêu Tiêu ăn xong hỏi cô: "Cái hộp này chị có giữ lại làm gì không? Không cần em đem ném ra ngoài."

"Giữ lại rửa sạch để ngâm chút dưa chua và ớt cũng được."

"Được thôi."

Trong nhà có táo xanh và cà chua bi, Cố Khanh Khanh rửa hai phần. Cố Thanh Liệt và Cố Xán Dương đang xem TV, cô mang một phần qua: "Anh ơi, hai người không nghỉ trưa một chút sao?"

"Chờ lát nữa rồi nói." Cố Thanh Liệt trực tiếp lấy một quả cà chua bi cho vào miệng, vị chua làm anh tỉnh táo hẳn.

Cố Khanh Khanh cũng không nói gì, cùng Tiêu Tiêu đi lên lầu.

Tầng ba, hai đứa nhỏ đang từ giường leo xuống sàn nhà, Thẩm Tuy ngày nào cũng lau sàn gỗ sạch bóng nên cứ để chúng chơi tự nhiên.

Cái chén đựng trái cây được đặt trên bàn, Cố Khanh Khanh kéo một cái ghế để Tiêu Tiêu ngồi, còn mình đứng sau lưng Thẩm Tuy: "Hôm nay có chào hỏi bạn học không?"

Thẩm Tuy lắc đầu: "Em chỉ mải xem sách mới thôi."

Tiêu Tiêu cười, nhón chân lấy một quả táo xanh từ chén, ngẩng đầu nói với Cố Khanh Khanh: "Nhà chị có thêm một người thích học nữa nhỉ."

Cố Khanh Khanh nhìn cậu bé đang luyện chữ, cười hỏi: "Anh Sở trước đây không thích học à?"

"Anh ấy thì nghịch ngợm mới đúng mà lần nào thi điểm cũng cao. Em không học cùng lớp với anh ấy, cơ mà nhóm anh ấy nghịch kinh khủng. Nói đến đây, Tiêu Tiêu cười bí ẩn: "Nói chị nghe anh ấy có một điểm yếu, đó là sợ chó. Hồi nhỏ từng bị chó đuổi cắn, nên để lại ám ảnh."

Cố Khanh Khanh nhớ đến lúc anh ấy mới đến nhà mình, cả bé Gạo nhỏ xíu còn sợ, khi nó quẫy đuôi đi ngang qua, anh ấy cứng đơ không dám nhúc nhích.

Cô bật cười: "Trong khu này có thể nuôi chó không?"

"Chị muốn nuôi à? Được mà, không vấn đề gì, gà vịt heo chó chỉ cần chị muốn nuôi, không có gì là không được." Tiêu Tiêu mở vòi nước, rửa sạch cái lọ thủy tinh: "Cơ mà anh Sở chắc sẽ nhảy dựng lên đấy."

"Thôi bỏ đi, hai đứa nhỏ thôi còn chưa nuôi dạy xong. Đúng rồi, anh hai chị vẫn đang xem TV à, em nhờ anh ấy mang cái túi lưới kia ra chợ đến gian hàng ở cuối chợ sát tường, rồi mua thêm chút tía tô về."

Tối nay nấu canh cá mà không có tía tô thì không được.

Vốn định làm món cá nấu cay mà suy xét Thẩm Tuy và Tiêu Tiêu đều không ăn cay được, thôi thì nấu món thanh đạm, hai đứa nhỏ cũng có thể ăn cùng, không cần nấu riêng.

Tiêu Tiêu úp ngược cái lọ thủy tinh, vẩy nước trên tay: "Thôi em đi cho, tiện thể xem còn cá không, mua thêm chút nữa. Chị tính để anh chị mang đi Binh Đoàn Xây Dựng mà?"

"Cũng đúng." Cố Khanh Khanh nghĩ một chút, rồi nói: "Vậy hai chúng ta cùng đi đi, chị xem có tôm không. Không phải mọi người đều thích ăn tôm sao, tối nấu một ít, phần còn lại thì phơi khô."

"Được." Hai người làm việc nhanh gọn, dứt khoát. Cố Khanh Khanh mang theo giỏ xách, đi cùng Tiêu Tiêu ra ngoài, cô gái tóc ngắn cầm theo cây tre dựng ở góc tường, treo hai cái lưới rồi đi theo.

Trong nhà cũng đã phơi khá nhiều cá, không cần mua quá nhiều nữa, xử lý cũng phiền, chỉ cần mua bốn, năm con để dễ mang về.

Hai người rời khỏi cổng quân khu, đi đến chợ.

Vẫn là quầy cá đó, người bán thấy họ đến, vẫy tay: "Đây, đồng chí."

Cố Khanh Khanh buồn cười: "Yên tâm đi, tôi nhớ quầy của anh rồi, sẽ không lấy mất túi lưới của anh đâu."

"Đâu có, đồng chí ở quân khu tôi tin tưởng lắm, kể cả hôm nay không có thời gian đến, lần sau đến trả cũng được.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 429: Chương 429



Tiêu Tiêu đặt cây tre và túi lưới xuống, Cố Khanh Khanh nở nụ cười: "Anh cân thêm cho tôi năm con cá biển đi, có tôm không?" Cô nhìn vào thùng xốp.

"Có." Người bán cúi đầu nhìn: "Còn khoảng bảy, tám cân, đồng chí có lấy hết không? Tôi để rẻ cho."

"Được, cân hết tôm cho tôi nhé." Ở đây gần biển, hải sản rất rẻ, các chị dâu cũng thường mua cá tôm ăn, chủ yếu là không cần phiếu thịt như mua thịt heo, cách chế biến cũng đa dạng.

Mua năm con cá biển, thêm bảy, tám cân tôm, thấy có cả nghêu, cô cũng mua thêm chút.

Cố Khanh Khanh đi đến quầy rau chọn một ít tía tô, rồi lấy thêm ít dưa muối từ trong vại.

Trưa còn chút thức ăn, tối nấu món cá hầm ớt là được, cùng lắm là thêm món tôm.

Không cần mua gì nữa, thấy có một quầy trái cây bên cạnh, cô hỏi người bán: "Thím ơi, đây là trái gì thế?"

Người bán có chút ngạc nhiên: "Đây là xoài, đồng chí chưa ăn bao giờ à?"

Cố Khanh Khanh hơi xấu hổ: "Chưa, đây là lần đầu tiên cháu thấy." Trong đầu cô chợt lóe lên một tia sáng, hình như đã từng ăn trên đảo? Mà cô quên rồi.

Cô ăn không phải là loại có màu vàng tươi như thế này.

"Cái có gai kia thì sao thím?"

"Đây là quả dứa, cháu thử một miếng đi." Người bán nghe cô gọi một tiếng "thím" thân thiết như vậy, trong lòng cũng vui vẻ, liền lấy ra hai miếng từ một lọ thủy tinh ngâm nước muối một miếng cho cô miếng còn lại định đưa cho cô gái mặc quân phục.

Tiêu Tiêu lắc đầu: "Thím ơi, cái này cháu ăn rồi, không cần đưa cháu đâu."

"Được thôi."

Cố Khanh Khanh cắn một miếng, chua chua ngọt ngọt, vị rất đặc biệt, cô nói: "Vậy cho cháu hai cân xoài, một quả dứa nữa nhé?"

"Được, dứa để thím gọt vỏ cho, về ngâm nước muối rồi ăn luôn." Người bán lấy túi ni lông để cô chọn xoài, còn mình thì cầm lấy cân.

Tiêu Tiêu giúp chọn mấy quả, rồi nói: "Chị mua thêm chút nho đi, anh Sở thích ăn lắm. Đừng thấy anh ấy lúc nào cũng mang theo kẹo chứ thực ra anh ấy rất thích ăn đồ chua."

"Được nha, em thấy chùm này được không?" Cố Khanh Khanh cầm một chùm nho quả to hỏi.

"Được đấy, chọn nó đi."

Cố Khanh Khanh có chút tiếc nuối nói: "Trước đây trên đảo chị có làm một cái lều, trồng hai cây nho, ở thêm hai năm chắc là có quả ăn rồi."

Người bán đứng bên cạnh chen vào: "Hai cây nho thì có gì phải tiếc, ở Nam Dương này thứ không thiếu chính là trái cây, ở phía Nam thành phố có một trang trại trái cây, do chính phủ làm, hình như chỉ mất năm hào mỗi người vào đó ăn thoải mái, muốn mua thì tính theo cân."

Cố Khanh Khanh âm thầm ghi nhớ, dự định lần sau sẽ dẫn gia đình đến đó chơi, còn cái máy ảnh, để tối cô hỏi Sở Đại xem có cách nào mua được không.

"Khanh Khanh." Cô vừa đưa túi xoài cho người bán cân, Tiêu Tiêu chọt chọt cô một cái: "Chị nhìn phía sau kìa, có phải là Bạch Dung không?"

Nghe vậy, Cố Khanh Khanh quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái mặc thường phục, khuôn mặt quen thuộc này, đúng là Bạch Dung.

Bên cạnh cô ấy là một phụ nữ trung niên cũng mang giỏ xách, hai người có nét giống nhau, có lẽ là mẹ cô ấy đang lựa rau cần.

"Em đã để ý thấy cô ấy cứ nhìn chị mãi, hình như ngày cưới của cô ấy đã định rồi."

"Hả? Nhanh vậy sao?"

"Mẹ em nói thế, ngày hai mươi tháng sau, hôm qua nhà trai đến quân khu, mang túi nhỏ túi lớn đến, trông có vẻ rất coi trọng." Tiêu Tiêu ghé sát tai cô, nói nhỏ: "Mẹ em nói cha cô ấy vì chuyện hôn sự này đã bỏ nhiều công sức. Gia đình nhà trai bối cảnh kém hơn nhà cô ấy, người đàn ông đó có năng lực, chắc chắn muốn tiến thân nên phải dựa vào cha cô ấy. Chỉ cần có yếu tố này, anh ta sẽ không dám đối xử tệ với Bạch Dung."

Cố Khanh Khanh nhận lấy túi xoài và nho đã cân, rồi lấy thêm quả dứa đã gọt vỏ đặt vào giỏ xách, hỏi: "Vậy nếu sau này chức vụ của người đàn ông đó vượt qua cha cô ấy thì sao?"

"Điều này gần như không thể xảy ra, bây giờ những người từ cấp sư đoàn trở lên đều là những vị tướng lão làng đã trải qua nhiều trận chiến cam go, sau này càng khó mà thăng tiến." Tiêu Tiêu nghe cha mình nói Sở Đại quyết đoán, từ bỏ chức vị đoàn trưởng bảo vệ đảo ngay trước mắt, đến Bộ chỉ huy Hải quân từ một phó đoàn cơ bản mà bắt đầu lại từ đầu.

Cố Khanh Khanh suy tư một lúc.

Tiêu Tiêu dễ dàng cầm năm con cá đi sau Cố Khanh Khanh ra khỏi chợ, còn nhàn nhã hỏi cô: "Bảy tám cân tôm này mình chị xách hết không? Hay là em giúp chị nha."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Tí sức lực này chị vẫn có mà." Cố Khanh Khanh cười lắc đầu, Bạch Dung và mẹ cô ấy vừa đi qua bên cạnh cô, không hề liếc nhìn cô một cái.

Cố Khanh Khanh cảm thấy có chút kỳ lạ: "Không phải em nói cô ấy rất phản đối cuộc hôn nhân này sao? Sao giờ nhìn trạng thái lại trông cũng ổn nha?"

"Có lẽ vì thấy đối phương xuất sắc nên động lòng rồi." Tiêu Tiêu thuận miệng nói: "Anh Sở có hai đứa con rồi, cô ấy dù có nhớ thương cũng vô ích. Hơn nữa em cảm thấy cô ấy chỉ muốn chiếm hữu thôi, nếu không phải Chử Chiêu lớn lên ngoại hình chẳng có gì đặc biệt, phỏng chừng coi trọng Chử Chiêu đấy."

"Chị thấy Chử Chiêu cũng rất tốt mà, thật ra với tính cách cô ấy tốt thì ghép với Chữ Chiêu càng hợp hơn. Nhà hai bên đều là người quen biết nhau từ lâu, sống cùng trong một khu, về nhà cũng tiện, cha mẹ của anh ấy chắc chắn cũng sẽ đối xử tốt với cô ấy."

Quan trọng nhất là, môn đăng hộ đối.
 
Back
Top