Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 430: Chương 430



"Dù Bạch Dung đồng ý, Chử Chiêu cũng không đồng ý đâu, Tiêu Tiêu cười nhạt: "So với Bạch Dung kiểu nũng nịu, Chử Chiêu và anh Sở có khẩu vị giống nhau, thích kiểu như chị hơn."

Nghe Tiêu Tiêu nói vậy, Cố Khanh Khanh dừng bước, quay lại nhìn em ấy, nhìn chằm chằm vào mặt em ấy, rơi vào trầm tư.

"Sao lại nhìn em như thế?" Tiêu Tiêu chùi mặt: "Có dính nước cà chua à?"

"Không phải, em nói Chử Chiêu thích kiểu người giống chị, vậy sao anh ấy nhiều năm qua không tìm đối tượng, có phải là vì ... vì anh ấy thích em chứ?"

Tiêu Tiêu: "?" Suýt chút nữa cô ấy đánh rơi con cá xuống đất, theo bản năng phản bác: "Làm sao có thể, với tính cách của anh ấy, nếu thích em thì đã theo đuổi từ lâu rồi, hơn nữa tính cách của hai chúng ta không giống nhau, chị đảm đang biết chăm lo cho gia đình, còn em thì không."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô thích ở trong quân đội, ngay cả sau khi kết hôn, cô cũng sẽ ở lại trong quân đội, nếu có con thì mẹ cô sẽ giúp chăm sóc, không cần cô lo lắng quá nhiều.

"Em sẵn sàng dành cả cuộc đời để cống hiến cho Tổ quốc." Cô dứt khoát quay đầu: "Đi thôi, về quân khu."

Cố Khanh Khanh cười khúc khích.

Tính cách của Tiêu Tiêu thực sự rất hợp với Cẩu Thặng, băng cứng cần lửa lớn làm tan chảy.

Sau khi quay lại quân khu, Tiêu Tiêu lấy từ trong bếp ra một tấm thớt lớn và cái chậu, chuẩn bị xử lý cá.

Cố Thanh Liệt ngủ trưa xong, cầm một cái ghế nhỏ, ngồi xuống cạnh cái chậu lớn, nói: "Khanh Khanh, lấy cho anh một con d.a.o nữa."

Cố Khanh Khanh vội vàng vào bếp lấy hai con dao, một cho anh và một cho Tiêu Tiêu. Cả hai người cùng cạo vảy cá một cách thành thạo và điệu nghệ.

Hai đứa nhỏ sau khi quấy phá cậu út của mình thì nhất quyết đòi xuống lầu tìm mẹ, cuối cùng bị Cố Xán Dương bế hết lên lầu.

Thẩm Tuy ít khi có cơ hội ở riêng với người anh cả này, cậu đang xem trước nội dung bài học ngày mai. Cố Xán Dương bế một đứa, còn đứa kia đang bò dưới chân anh, anh quan sát những phần đánh dấu gọn gàng trên cuốn sách.

Thi thoảng còn nghe anh ấy sửa lại cho cho đúng khiến Thẩm Tuy thụ sủng nhược kinh.

Sau đó, khi gặp điều gì không hiểu, cậu trực tiếp hỏi. Cố Xán Dương tuy ít nói cơ mà cậu hỏi gì đáp nấy.

Hai đứa nhỏ cứ leo lên người anh mà nghịch, anh vẫn kiên nhẫn.

Thẩm Tuy nhận ra anh cả lạnh lùng mà đối với gia đình lại rất tốt.

Không hiểu sao cùng một nhà mà anh hai và chị gái lại nói nhiều đến vậy.

Khi Tiêu Tiêu và Cố Khanh Khanh xử lý xong cá, Cố Khanh Khanh đem đi rửa sạch và ướp trong bếp.

"Ruột cá bẩn quá, để đó lát nữa anh rửa cho." Cố Thanh Liệt gân cổ kêu lên.

"Em biết rồi mà." Cố Khanh Khanh đáp lại.

Rằm tháng giêng ngày mười sáu, vào khoảng năm rưỡi chiều, mặt trăng bắt đầu hiện ra hình dáng tròn trịa. Tiêu Tiêu đau lưng quá vươn người đứng đứng dậy một lát rồi dọn dẹp sân sạch sẽ.

Cố Xán Dương bế Niên Niên đứng ở cửa phòng khách, nhìn cô gái cầm cái chổi múa may mạnh mẽ oai phong, Đoàn Đoàn chạy vào sân, theo sau cô gái, vỗ tay cười ha hả.

Niên Niên không muốn nghịch cùng anh trai, vì chưa ngủ trưa nên cậu bé tựa đầu lên vai cậu, ngáp liên tục, thi thoảng lại đưa tay lên dụi mắt.

Cố Thanh Liệt đang rửa ruột cá trong bếp, Cố Khanh Khanh ướp cá xong, nói: "Đến lúc anh đi Binh Đoàn cá mới phơi không được bao nhiêu ngày, cá chưa khô hết, anh giao cá khô cho thím Dư phơi tiếp, muốn ăn thì qua đó lấy."

"Được, thật ra cũng không cần làm quá nhiều, sa mạc lại phát hiện ra một cái hồ mới, lão Dư lái xe tải chở cả tấn cá giống thả vào đó rồi." Cố Thanh Liệt nói.

"Em luôn nghĩ muốn mang cho anh cái gì đó." Cố Khanh Khanh giơ tay nhìn đồng hồ, gần đến giờ nấu cơm rồi, cô cầm một con cá đã được xử lý, bắt đầu cắt cá phi lê: "Hai ngày nữa là thứ bảy, A Tuy được nghỉ học, chúng ta đi đến tiệm chụp ảnh chụp vài tấm ảnh nhé."

"Đến lúc đó anh mang theo hai tấm, đưa cho thím Dư một tấm, em sẽ viết cho thím ấy một lá thư."

Bây giờ là năm 1975, 16 tháng Giêng, thứ Tư, dương lịch là ngày 26 tháng Hai.

"Được, mấy việc này để em lo là được." Cố Thanh Liệt m.ổ b.ụ.n.g ruột cá, rửa sạch: "Lần này lão Dư còn bảo anh mang chút khoai lang khô cho em, anh nói loại mà cắn một miếng có thể làm gãy nửa cái răng ấy á hả, bảo hắn phơi ít thôi, anh lười mang về."

Cố Khanh Khanh nhấc nhấc chân đá đá anh: "Chú Dư có ý tốt, lần sau nói chuyện phải chú ý đấy."

"Khoai lang khô đó cắn không được thiệt mà, ông ấy làm vài bao tải lớn, chẳng ai muốn ăn cả." Cố Thanh Liệt cằn nhằn: "Vẫn là bí đỏ mà bà ngoại phơi là mềm thơm nhất, nếu còn thì cho anh chút đi, anh mang đến Binh Đoàn cho lão Dư nếm thử."

"Được, còn muốn mang gì nữa không? Anh nghĩ xem cần gì, lập danh sách cho em, khi nào ra ngoài em mua đủ cho anh."

"Không có gì nữa, tiền của em để mà dùng, lần này anh đến vội quá, không mua được gì cho Đoàn Đoàn và Niên Niên, lần sau sẽ bù."

"Sở Đại nói hai tháng nữa anh sẽ điều qua đây, có thật không?" Cố Khanh Khanh bắt đầu thái dưa chua và gừng sợi.

"Có lẽ vậy." Không có gì ngoài ý muốn thì sẽ như thế.

"Em và Đoàn Đoàn, Niên Niên và anh cả ở quân khu chờ anh." Cố Khanh Khanh giấu đi cảm xúc trong mắt: "Đừng để em đợi quá lâu."

"…Ừ, anh biết rồi."

Sáu giờ, Sở Uyên về trước, ông Tần ở nhà suốt, thư phòng đầy sách làm ông không thể buông tay, còn có mấy quyển bút ký của Sở Uyên, ông đọc say mê.

Sở Đại theo sau, thời tiết ngày càng nóng, anh nới lỏng cúc áo quân phục, giờ hải quân đã thay quân phục mới, không còn kiểu áo Trung Sơn màu xám mà là quân phục trắng.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 431: Chương 431



Đoàn Đoàn ôm chặt lấy chân anh: "Cha ~ ôm một cái ~"

Hai đứa nhỏ nói ngày càng rõ ràng, lúc rảnh Thẩm Tuy còn dạy chúng đọc Tam Tự Kinh.

Người đàn ông cúi xuống, cánh tay khỏe mạnh bế con trai lớn lên, đặt ngồi trên khuỷu tay mình.

Đoàn Đoàn khua chân nhỏ: "Mẹ ~ quả quả! Ngon nhắm ~"

Sở Đại hiểu ý, cười hỏi: "Mẹ lại mua quả gì à? Cha ngửi ngửi thử xem." Nói rồi, anh ghé sát mũi vào miệng con trai, ngửi thấy mùi xoài đậm.

Sở Đại cố tình nói sai để trêu chọc con trai: "Là chuối à?"

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Quả quả!"

"Vậy là táo."

Cậu bé lắc đầu như cái trống bỏi.

Cậu bé đạp chân nhỏ đòi xuống: "Đoàn Đoàn lấy!"

Sở Đại chiều theo, đặt cậu bé xuống, cậu bé liền chạy vụt vào bếp, quấy mẹ để lấy cho bằng được một quả xoài chạy ra, đưa cho cha: "Quả~"

"Oh~ xoài à." Sở Đại giả vờ hiểu rồi, hỏi con trai: "Ngon không con?"

"Ngon! Cha ăn ~"

Sở Đại bế cậu bé ngồi lên ghế sofa, dùng ngón tay trắng trẻo bóc vỏ xoài, lộ ra phần thịt thơm ngọt, đưa đến trước mặt con trai: "Đoàn Đoàn chiều nay đi chợ với mẹ à?"

Cậu bé lắc đầu, rồi cúi đầu cắn một miếng xoài, để lại dấu răng lởm chởm.

Sở Đại không ngại, cắn ngay chỗ con trai đã cắn, vị chua ngọt đậm đà, rất ngon.

Cố Xán Dương ngồi bên cạnh, tay cầm cuốn sách, Niên Niên nằm trên sofa gối đầu lên chân anh ngủ, trên người đắp một chiếc chăn nhỏ dùng khi nằm nôi.

"Tiêu Tiêu đâu?" Sở Đại hỏi.

"Về rồi."

"Cô ấy không ở lại ăn cơm sao?" Sở Đại trêu: "Có anh ở đây, cô ấy nỡ về à."

"Cô ấy lát nữa sẽ quay lại." Cố Xán Dương lật trang sách.

Nhân lúc cha và chú nói chuyện, Đoàn Đoàn đã cắn thêm vài miếng xoài, hai má phồng lên, nước xoài chảy ra khóe miệng, rơi xuống mu bàn tay của cha.

Sở Đại nhặt đại chiếc khăn từ dưới bàn trà, lau tay rồi lau miệng cậu bé, tiếp tục nói chuyện với Cố Xán Dương: "Tuần sau hải quân và không quân sẽ hợp tác …"

Chưa nói hết câu, liền nghe thấy giọng đầy ngỡ ngàng của vợ: "Sở Đại?!"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Hả?" Anh quay lại, nhìn thấy cô ấy đang cầm đĩa tôm luộc chưa đặt xuống bàn, đưa quả xoài lại cho con trai tự cầm ăn: "Anh mang thức ăn ra."

"Không phải." Cố Khanh Khanh một lời khó nói hết, nhíu mày: "Anh lấy gì lau miệng cho Đoàn Đoàn vậy?"

Lúc này, Sở Đại mới nhìn chiếc khăn trong tay: "Khăn lau?"

Cố Khanh Khanh cố nén giận: "Đó là khăn buổi chiều Niên Niên đi ị lau, anh cả, anh thấy sao không lên tiếng?"

"Không kịp." Cố Xán Dương bình thản đáp.

Cố Khanh Khanh trán nổi gân xanh, lại mắng hai người đàn ông một trận rồi mới quay vào bếp.

Sở Đại đã quen bị mắng, có việc thì anh ơi, không có việc thì kêu Sở Đại, cô vợ nhỏ nhà anh rất thực tế.

Tuy nhiên, Cố Xán Dương bị mắng khiến anh ngạc nhiên, anh hỏi: "Anh cả, Khanh Khanh nói không dám mắng anh mà?"

Cố Xán Dương lạnh lùng nhìn anh: "Lời em ấy nói, em tin à."

Sở Đại: "…Anh coi chừng Đoàn Đoàn, em vào bếp giúp em ấy."

Mười phút sau, cơm đã dọn lên bàn, bây giờ là sáu giờ rưỡi.

Tiêu Tiêu cũng đến, còn mang theo một hộp cơm.

Cố Khanh Khanh hỏi: "Em muốn mang cơm về nhà ăn sao?"

"Không phải, cha em lười đi ăn ở nhà ăn, bảo em mang ít đồ ăn về. Ông ấy nói thủ trưởng quân khu chắc không nhỏ mọn như vậy cả một chén cơm cũng luyến tiếc cho ông ấy." Cô tùy ý để hộp cơm sang bên cạnh, tự ngồi vào bàn ăn trước: "Không quan tâm, lát nữa còn dư thì mang về cho ông ấy là được, ông ấy không kén ăn."

Cố Khanh Khanh bật cười, cầm hộp cơm, mở ra múc mấy muỗng cơm, ép chặt xuống rồi múc thêm hai muỗng cá, gắp mười mấy con tôm to, thêm chút cà tím, đậu que và thịt ba chỉ xào ớt từ bữa trưa.

"Em mang về cho chú Tiêu trước đi." Cô đưa hộp cơm cho Tiêu Tiêu.

"Không cần phiền phức thế, em gọi ông ấy đến đây ăn mà ông ấy không chịu nói sợ chú Sở nói ông ấy."

"Ơ hay chú có nói ông ấy gì đâu?" Sở Uyên gắp một miếng cá tươi ngon, gỡ xương rồi đút cho cháu lớn đang ôm trong lòng.

"Con cũng không biết, ông ấy nói ông ấy da mặt mỏng, ngại đến."

Nghe vậy, cả Sở Uyên và ông Tần đều cười, Sở Uyên cười chế nhạo: "Mặt ông ấy dày như bức tường thành, sao lại ngại đến? Cãi nhau với mẹ con à, mặt bị cào?"

"Đen quá con không để ý, bảo sao con không thấy mẹ con ở nhà ..." Nói rồi, Tiêu Tiêu đặt đũa xuống, cầm hộp cơm rồi chạy nhanh về nhà.

Trên mặt là nụ cười hả hê quá mức rõ ràng.

Nhìn là biết chạy về để hóng hớt.

"Hai cha con này đều là những kẻ dở hơi." Sở Uyên đưa ra kết luận như vậy.

Ông Tần đáp: "Tính cách của Tiêu Hồi này vẫn không thay đổi."

"Đều không thay đổi." Sở Uyên múc một thìa canh cá dưa chua vào chén, dùng muỗng trộn đều rồi đút cho cháu trai lớn ăn: "Ông cũng không thay đổi gì mà."

"Tôi chỉ già đi thôi." Ông Tần nói: "Trước đây tôi nghĩ mình có thể cống hiến cho đất nước thêm hai mươi năm nữa, giờ thì không còn đủ sức, chỉ có thể an hưởng tuổi già."

"Ông không phải đã đào tạo ra nhiều người kế thừa cho đất nước sao." Sở Uyên không để tâm đến lời ông nói: "Nếu ông thật sự muốn tiếp tục làm, không ai cản ông cả. Tôi thấy ông chỉ là quá cô đơn, hay để tôi giới thiệu cho ông một bà?"

"Thôi, sau này hai ông già chúng ta sống cùng nhau đi, tôi không chọc ông, ông cũng đừng chọc tôi." Ông Tần thư thái nói: "Con trai ông cũng là con trai tôi, cháu ông cũng là cháu tôi."

"Tôi cũng không ăn không uống không nhà ông. Đoàn Đoàn và Niên Niên tôi sẽ tận tâm nuôi dạy, ông thấy sao?"

Sở Uyên nhìn ông một lúc lâu, gật đầu, rồi nói với Cố Khanh Khanh: "Khanh Khanh, gọi cha nuôi." Dù không kêu Sở Đại gọi, nhưng vợ chồng là một thể.

Sở Đại bất lực, cha lại nhận cho anh thêm một cha nuôi nữa.

Cố Khanh Khanh hơi bối rối, thấy ánh mắt nghiêm túc của Sở Uyên, cô ngoan ngoãn gọi: "Cha nuôi."

"Con ngoan." Ông Tần mỉm cười dịu dàng, s* s**ng khắp người rồi lấy ra một chiếc vòng ngọc đưa cho cô: "Cha nuôi không có gì quý giá, đây là chiếc vòng ngọc mà bà nội con để lại cho cha nuôi, tiếc là..." Ông lắc đầu, không nói thêm.

Bốn mươi năm trước, suýt chút nữa thì …
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 432: Chương 432



"Ông bỏ được à." Thấy con dâu do dự không dám lấy, Sở Uyên gật đầu nói: "Đây là tấm lòng của ông ấy, con nhận đi, người trong nhà cả, không sao đâu."

Chuyện của Tần Chu ông cũng biết, khi còn thiếu niên giữa lúc chiến tranh loạn lạc, ông ấy yêu một cô gái và muốn đưa bảo vật gia truyền của mẹ mình cho cô gái ấy để cưới cô ấy làm vợ. Đáng tiếc là trong thời đại ấy, rất ít tình yêu có thể kết thúc trọn vẹn.

Tần Chu cười gật đầu: "Tôi không có con cái, bây giờ các con gọi tôi một tiếng cha nuôi, sau này các con chính là con của cha, cha cũng coi như là chiếm được lợi."

Sở Đại thở dài.

Hai ông lão này thật sự vì hai đứa nhỏ, anh không biết phải nói thế nào.

Tần Chu không giống Sở Uyên, ông đã đào tạo ra nhiều học trò và họ đều giữ những chức vụ quan trọng trong hệ thống chính trị đất nước hoặc trong quân đội.

Hiện giờ, anh chỉ đành hy vọng hai đứa nhỏ lớn lên cố gắng tranh đua một xíu, không phụ lòng mong mỏi của các vị trưởng bối, làm được việc giúp ích cho đất nước. Dù là theo con đường chính trị hay bất kỳ con đường nào khác, cũng không được quên đi sự kiêu hãnh trong xương cốt của người nhà họ Sở.

Nhưng hiện tại, với tư cách là một người cha, anh chỉ mong hai con trai của mình trưởng thành an toàn và khỏe mạnh. Dù sau này, chúng không muốn đi theo con đường mà các bậc trưởng bối đã hoạch định, anh cũng sẽ không ép buộc, có thể làm khoa học hay nghiên cứu quân sự, hoặc thậm chí nói muốn quay về cùng ông ngoại làm ruộng, đó cũng là lựa chọn của chúng.

Anh luôn tôn trọng sự lựa chọn của chúng và sẵn sàng làm ngọn hải đăng chỉ đường khi chúng gặp khó khăn. Anh nghĩ, hai vị trưởng bối chắc cũng nghĩ như vậy.

"Cha nuôi." Anh thay đổi cách gọi, nhận lấy chiếc vòng ngọc từ tay Tần Chu, nhẹ nhàng đeo vào cổ tay mảnh mai của vợ mình.

Cảm giác mát lạnh mềm mại chạm vào da, nhìn chiếc vòng ngọc bích lấp lánh trên cổ tay, cô sững sờ nhìn chồng.

Sở Đại hỏi: "Có thích không? Nếu thích, anh mua cho em một cái."

"Không phải." Cố Khanh Khanh dở khóc dở cười: "Em chỉ thấy nó quá quý giá." Dù chưa từng tiếp xúc với vòng ngọc, chỉ cần nhìn qua cũng biết đây là thứ quý giá, hơn nữa, đây là chiếc vòng mà cha nuôi đã mang bên mình suốt nhiều năm, đối với ông hẳn là có ý nghĩa đặc biệt.

"Cầm lấy đi, cha giữ vô dụng, để lại cho các con cũng không khác gì." Ông Tần cười nói.

Đã đeo lên tay rồi, Cố Khanh Khanh cũng không tiện tháo ra, cô chỉ nghĩ khi về phòng sẽ nhanh chóng cất đi, không thì lúc nấu ăn sẽ làm hỏng mất.

"Cảm ơn cha nuôi."

Tần Chu cười lắc đầu, cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng trước nay chưa từng có.

Sở Uyên hiểu ông bạn, đứng lên đi vào bếp lấy một chai rượu Trúc Diệp Thanh, hai ông bạn già nâng ly uống cạn.

Không lâu sau, Tiêu Tiêu trở về, kéo ghế ngồi xuống, nói với Cố Khanh Khanh: "Cha em bị mẹ em cào." Trong ánh mắt không giấu nổi sự hân hoan.

Cố Khanh Khanh: "..." Chợt nhớ lại lời em ấy từng nói, mẹ em ấy rất hung dữ, và mẹ của Tiết Tư còn hung dữ hơn mẹ của em ấy.

Đột nhiên không dám tưởng tượng hai vị thím này hung dữ đến mức nào.

Cậu bé đang ngủ trên sofa cũng tỉnh dậy, tự kéo chăn ra, đẩy chiếc ghế chắn bên cạnh, dụi mắt rồi đi thẳng đến bàn ăn. Chuẩn xác tìm đến Cố Xán Dương, dùng tay chân bò lên người anh.

Cố Xán Dương bế cậu lên ngồi trên đùi mình, quay mặt về phía bàn ăn, cúi đầu hỏi cháu: "Đói rồi à, muốn ăn gì?"

"Nước, nước." Cậu bé dựa vào người cậu mình, ngáp một cái.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại giữ tay Cố Khanh Khanh, đứng dậy nói: "Em ăn cơm đi, để anh đi lấy."

Anh đổ ít nước ấm vào bình sữa, đưa cho con trai út, rồi nói: "Hay tối nay con về ngủ với cậu con đi, ký túc xá quân khu không kém đâu, cậu con cấp bậc cao chỗ ở tốt lắm. Ở một mình nên con có khóc lóc thế nào cũng không sao."

Cậu bé ngậm núm v.ú bình sữa, lắc lư chân uống gần hết nửa bình nước rồi mới thoả mãn bỏ bình ra, vừa khéo rơi vào lòng bàn tay của cậu.

Cố Xán Dương hỏi: "Có muốn về chỗ cậu không?"

Cậu bé quay lại cọ cọ đầu vào cổ cậu, giọng trẻ con đáng yêu kinh khủng: "Muốn, cậu, cậu ~"

Sở Đại vỗ vào m.ô.n.g cậu bé, ngồi xuống bên cạnh Cố Xán Dương: "Được rồi, tối nay con theo cậu ngủ, lát cậu về mang theo con cùng sữa bột và tã."

Niên Niên gật đầu: "Cậu, cậu ~"

Cố Thanh Liệt hỏi cô bé trong lòng ông Sở: "Còn bảo bối của chúng ta thì sao, có muốn ngủ với cậu hai không? Giường của cậu to lắm, không cần chen chúc với cha mẹ cháu, cậu còn có thể lén cho cháu ăn kẹo, muốn uống nước đường cũng được."

Đoàn đoàn chớp mắt, đáp lại bằng giọng trẻ con: "Lừa Đoàn Đoàn!"

Mọi người bật cười, Cố Khanh Khanh chậm rãi ăn cơm, nói với Tiêu Tiêu: "Mấy ngày nay anh ấy đã lừa thằng bé không ít lần, nhóc con nhớ dai lắm."

Tiêu Tiêu cảm thấy thú vị: "Em cứ tưởng trẻ con không nhớ gì, sau này em phải cẩn thận hơn, không chọc ghẹo bọn nhóc nữa."

Cố Khanh Khanh thắc mắc: "Tại sao chị lại không nhớ chuyện lúc nhỏ của mình nhỉ?"

"Chỉ cần anh nhớ là được rồi." Cố Thanh Liệt uống một chén canh cá, vị chua chua rất k*ch th*ch vị giác, anh nói: "Ở bên ngoài bị ai đó đụng phải cũng ngồi bệt xuống đất khóc một hồi, khóc xong thấy chưa đủ, lại về nhà khóc một lượt trước mặt các anh."

Cố gia chỉ có một cô con gái, không chỉ các anh em họ, ngay cả anh em bên nhà ông Cố Thiết Chùy và Cố Thiết Thạch khi thấy con nhóc nước mắt lưng tròng cũng đều tức đến nổ tung.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 433: Chương 433



Sở Đại buồn cười: "Sao lại yếu đuối thế chứ."

"Đúng vậy, chúng tôi vì con nhóc này mà không ít lần đánh nhau. Cái đồ vô tâm này, giờ lại không nhớ anh em gì nữa, cứ hay chọc ghẹo anh nó." Cố Thanh Liệt lườm em gái một cái.

Cố Khanh Khanh áy náy: "Vậy từ giờ em sẽ đối xử tốt với anh hơn nhé?"

Tiêu Tiêu đầy vẻ ngạc nhiên nhìn Cố Xán Dương đang cúi đầu đút cơm cho cháu trai nhỏ, ghé sát bên cạnh Cố Khanh Khanh hỏi: "Hồi nhỏ anh trai chị hay đánh nhau à?"

Thật khó mà tưởng tượng được.

Cố Xán Dương cũng có thể nổi giận, cảm xúc có thể d.a.o động sao?

Cô chỉ từng thấy một lần duy nhất, đó là khi anh mặt không biểu tình, đá Sở Đại một cú thật mạnh.

"Thường xuyên." Cố Khanh Khanh hồi tưởng: "Nhưng chỉ có anh hai là bị mắng."

Tiêu Tiêu cười thành tiếng.

Chẳng phải giống y chang Chử Chiêu, ba người gây chuyện, chỉ có anh ấy là bị gánh tội.

Sau bữa ăn, mọi người không vội dọn dẹp bàn ăn, Sở Uyên và ông Tần lặng lẽ uống rượu, trò chuyện về quá khứ, những người đàn ông trẻ tuổi thì bàn luận về tương lai, Thẩm Tuy cũng yên lặng lắng nghe, cố gắng thu thập thông tin hữu ích và xác nhận lại hướng đi của mình.

Cố Khanh Khanh nghe Tiêu Tiêu nói về những câu chuyện phiếm trong đại viện, tất cả đều do em ấy hóng hớt từ mẹ mình, chủ yếu là những chuyện vặt vãnh trong gia đình. Khu đại viện này toàn là cán bộ cấp cao của quân khu nên luôn có những người muốn đi cửa sau.

Có một số bà thím thấy họ hàng nhà chồng vào được thì cam tâm, muốn chèn họ hàng nhà mình vào.

Nghe nói rằng lý do thường xuyên cãi vã giữa các cặp vợ chồng trong khu đại viện là vì điều này.

Cố Khanh Khanh chống cằm nghe em ấy sống động kể chuyện, nghĩ đến điều gì đó, cô liền thốt lên: "Ối, đợi chút."

"Chuyện gì vậy?" Tiêu Tiêu cầm một ly nước uống để ấm họng.

"Không phải có mua hoa quả sao, để chị đi rửa, nho không để lâu được, dễ hỏng." Cố Khanh Khanh chạy lẹ vào bếp.

Cô rửa sạch từng quả nho cho vào chén, rồi cắt xoài thành từng miếng, cắm xiên tre lên trên, cả dứa nữa không thể quên được.

Ở Nam Dương ưu điểm ở chỗ này, trái cây, hải sản nhiều và rẻ, trái cây có loại do đội sản xuất trồng, có loại là tự nhiên, còn hải sản thì chính quyền cho phép ngư dân đánh bắt rồi bán thông qua đội sản xuất tại chợ.

Hoa quả bày ra bàn, mọi người không có phản ứng gì, Cố Thanh Liệt ở biên cương ăn nhiều nhất là dưa hấu ruột đỏ vỏ xanh, những loại trái cây này anh không biết.

Thấy mọi người không hứng thú, anh dứt khoát ôm chén ăn.

Đoàn Đoàn trước đó đã từ lòng ông nội chạy xuống, tự chạy đi mở tivi, thấy có đồ ăn lại chạy lạch bạch qua đây, cười tươi như hoa với cậu mình -

"Cậu cậu ~"

Cố Thanh Liệt cười khẩy: "Tui không phải cậu của mấy người, tui là kẻ lừa đảo."

Đoàn Đoàn bám lấy cánh tay anh, kiễng chân cố nhìn xem trong chén có gì mà do Cố Thanh Liệt to bự, cho dù ngồi cùng cũng cao hơn nhóc con rất nhiều.

Chẳng thấy gì cả.

Đoàn Đoàn gấp đến độ không chịu nổi, cứ đung đưa cánh tay cậu: "Cậu cậu ~ hu hu~"

Cố Thanh Liệt buồn cười, cũng sợ chọc nhóc con khóc, anh liền hơi cúi người đưa cái chén cho cháu trai xem: "Nói cho cậu nghe xem đây là gì?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Trái cây!" Đoàn Đoàn đưa tay lấy một quả nho, thấy cậu cúi đầu, cậu bé kiễng chân lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình áp vào khuôn mặt rám nắng của cậu: "Cậu ăn đi~"

Nói rồi còn nhét quả nho vào miệng Cố Thanh Liệt.

Cố Thanh Liệt bị hành động ngây ngô chọc cười, ôm nhóc con lên, để nhóc con ngồi trên cổ mình: "Còn muốn ăn gì nữa?"

Anh lại lấy xiên tre xiên một miếng xoài.

"Chiều nay thằng bé đã ăn nhiều rồi, đừng cho nó ăn nữa." Cố Khanh Khanh nhắc nhở.

"Anh biết mà, chỉ cho nó ngửi mùi thôi." Nói thế, anh vẫn đưa miếng xoài lên miệng thằng bé, thằng bé thè lưỡi ra l.i.ế.m một chút, rồi chép miệng, trốn trong lòng cậu lén lút thưởng thức lại mùi vị trái cây.

Cố Khanh Khanh thấy vậy cười khổ, cô nhớ hồi nhỏ mình cũng được các anh chiều chuộng như vậy.

Khi khoảng mười tuổi, cuộc sống khá hơn một chút, đôi khi ăn thứ gì đó quá nhiều mẹ sẽ trách mắng. Lúc đó các anh sẽ lén lút cho cô ăn, ăn đến mức căng bụng, rồi lại phải đến chỗ bác sĩ Hách Nhất Trân để xin thuốc tiêu hóa, sau đó cầm tờ giấy đến chỗ ông chú kế toán để tính tiền.

Trời tối, Tiêu Tiêu giúp dọn dẹp xong bàn ăn rồi chuẩn bị về, Cố Xán Dương ngày mai có nhiệm vụ, giao cậu bé lại cho Sở Đại, chuẩn bị ra về.

Niên Niên nắm chặt ngón tay cậu, nhìn cậu đầy mong đợi.

Sở Đại nhấc con trai lên: "Con thực sự muốn về ngủ với cậu à, mai cậu có nhiệm vụ bay, không thể chăm con được, khi nào con lớn hơn một chút thì đến ở với cậu nha, ngày nào cũng được ăn cơm ở nhà ăn không quân, được không?"

Cậu bé đang ở trong lòng cha, quay đầu nhìn cậu như thể đang đợi câu trả lời của cậu.

Cố Xán Dương gật đầu: "Tiền trợ cấp của cậu, con có thể đến ăn bất cứ lúc nào."

Cậu bé lúc này mới chịu thôi.

Cố Xán Dương và Tiêu Tiêu cùng nhau về, nhìn bóng dáng cô gái nhảy nhót, và người đàn ông bên cạnh không chút d.a.o động, Cố Khanh Khanh lắc đầu cười.

Đoàn Đoàn ăn no đi tìm em trai chơi, hai đứa nhỏ đang chờ cha mở tivi cho xem.

Cố Thanh Liệt thấy hai vị trưởng bối uống rượu xong nên cùng cô em gái dọn dẹp bàn ăn.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 434: Chương 434



"Những ngày này có thể duy trì tiêu chuẩn ăn uống như thế này không?" Anh nhìn những đĩa thức ăn sạch sẽ mà hỏi.

"Chỉ cần anh muốn ăn, tiêu chuẩn có thể nâng cao hơn nữa. Hay mai anh đi chợ với em, không cần đợi anh Kiến Quốc mang đồ ăn đến nữa." Cố Khanh Khanh vừa lau bàn vừa nói: "Anh không phải thích ăn thịt sao, em đến cung tiêu xã cắt một miếng thịt ba chỉ, làm món thịt ba chỉ xào cay cho anh nhé?"

"Được, mai anh đi cùng em, không cần mang phiếu, anh có đây nè."

Cố Khanh Khanh bê chén đi vào bếp: "Anh giữ tiền và phiếu đó để cưới vợ đi."

Cố Thanh Liệt gãi đầu, xắn tay áo lên theo sau, cúi xuống lấy một cái chậu dưới tủ chuẩn bị hứng nước rửa bát.

Khoảng hơn mười giờ tối, Sở Đại tắm xong cho hai nhóc con, dùng khăn lau khô rồi bọc chúng đưa lên giường. Cố Khanh Khanh đã chuẩn bị sẵn quần áo, đang mặc cho Niên Niên. Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, cuộn khăn lau sạch giọt nước trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn.

"Cha ~" Đoàn Đoàn dụi vào người anh, vẻ mặt say mê: "Thơm thơm!"

Chỉ mặc mỗi chiếc áo cotton, Niên Niên chân trần bò qua, hai đầu nhỏ cố gắng ngửi mùi trên người cha.

"Thơm thơm!"

Cố Khanh Khanh vỗ nhẹ vào m.ô.n.g trần của con trai: "Mặc quần đi Sở Lược Ảnh."

Niên Niên bị gọi tên đầy đủ, lắc đầu lắc lư đẩy anh trai: "Mẹ ... anh."

Sở Đại nhấc bổng cậu bé từ lòng mình đặt lên đùi vợ, cười nói: "Giỏi lắm nhóc con, còn dám đổi thân phận với anh trai nữa à."

Hai nhóc con nhờ diện mạo giống nhau mà lừa được Cố Thanh Liệt không ít lần nên giờ Cố Khanh Khanh ít khi cho chúng mặc đồ giống nhau.

"Em đã thấy ảnh hồi nhỏ của anh rồi." Cố Khanh Khanh nhét bàn chân nhỏ của con trai vào ống quần, rồi mặc nốt chiếc kia.

"Hả?" Người đàn ông ôm con trai, nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Có đẹp không?"

"Hừm, tạm ổn, so với anh cả em người tám lạng kẻ nửa cân."

Người đàn ông chỉ cười nhẹ: "Tìm thấy album ở đâu vậy? Trong thư phòng? Anh nhớ hồi nhỏ anh nhét trên giá sách tầng trên, sau này mất tiêu."

"Trong phòng cha." Cố Khanh Khanh nhìn anh: "Cha đưa cho em, cất trong ngăn kéo tủ đầu giường."

Nụ cười trong mắt Sở Đại nhạt đi, kéo khóe miệng: "Thật vậy sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vâng." Cố Khanh Khanh thấy anh có vẻ không vui, nắm tay anh, dịu dàng nói: "Cuối tuần chúng ta đi chụp ảnh gia đình được không? Nhân lúc anh trai em còn ở đây, em hỏi rồi, trưa hôm đó Cẩu Thặng nghỉ trưa có thời gian."

"Đến lúc đó rửa thêm vài tấm, để Cẩu Đản mang về Binh Đoàn, gửi cho chú Quan và chú Dư mỗi người một tấm."

"Đều nghe theo em." Anh không có ý kiến gì.

Rất nhanh đã đến thứ bảy.

Cố Khanh Khanh chọn một bộ quần áo màu hồng cánh sen mặc vào, mảnh vải này là nhờ thuyền trưởng mang đến khi ở đảo, cô nhờ mẹ Tiểu Hoan làm một bộ quần áo dài tay, trông rất tươi mát.

Lúc đó thuyền trưởng nói, chất liệu này là do người thân làm ở nhà máy quốc doanh của ông giữ lại, vợ ông chê màu sắc sáng quá không hợp tuổi nên ông mới bán ra.

Cố Khanh Khanh vừa mắt, dùng phiếu vải và mấy đồng tiền mua về.

Mảnh vải rất lớn, làm một bộ quần áo vẫn còn thừa, chắc đủ làm thêm hai bộ quần áo nữa, Cố Khanh Khanh định để dành cho chị dâu tương lai.

Giờ cũng chưa biết dáng người thế nào, cứ để trong tủ, đợi Cẩu Thặng và Cẩu Đản cưới rồi dẫn hai chị dâu đi thợ may đo.

Còn vợ của A Tuy ... thôi, còn lâu lắm.

"A Tuy." Cố Khanh Khanh chỉnh lại cổ áo, hỏi cậu bé ngồi trên sofa: "Bộ này được không?"

Thẩm Tuy nhìn kỹ một lúc, gật đầu: "Đẹp."

"Vậy được, Đoàn Đoàn, Niên Niên để chị trông, lát nữa anh rể họ về, chúng ta phải đi chụp ảnh. Em gọi anh hai thay bộ quần áo sáng sủa hơn đi."

Thẩm Tuy đang mặc bộ quần áo đen làm từ những ngày đầu ở đảo, vật tư thuyền nửa tháng mới cập bến một lần, không kịp mua vải nên cô phải nhờ mẹ Tiểu Hoan may tạm vài bộ từ vải cũ.

Sau đó Cố Khanh Khanh thấy màu đen u ám quá, cậu bé mặc không tươi tắn, vải đen còn lại đều làm quần áo cho Sở Đại hết, Thẩm Tuy mặc màu xanh tươi sáng hơn.

"Vâng." Thẩm Tuy đứng dậy, không quên lấy cây kẹo mà Đoàn Đoàn đang ăn dở, gói lại sợ cháu táy máy ăn bị nghẹn.

Hai nhóc con đã thay xong quần áo, đồ mới của chúng không ít, đều do Trương Thúy Phân và Thời Như Sương tự làm, có thể mặc đến hai tuổi.

Hôm nay chúng mặc một bộ áo len xanh liền, giày là giày vải, đội thêm mũ len đỏ.

Lần này thật khó phân biệt ai với ai.

Hai nhóc con ngày càng hiếu động, chạy khắp phòng khách tầng hai, chiếc khóa trường mệnh trên người rung leng keng, tiếng càng to chúng càng cười vui vẻ.

"Nghịch quá rồi." Cố Khanh Khanh lắc đầu.

Cố Thanh Liệt thay đồ xong đi xuống, xách một nhóc con định lén mẹ xuống tầng, nâng giữa không trung: "Đi đâu đây?"

Nhóc con mắt to như nho đen, giọng ngọt ngào gọi: "Tìm cậu ~"

"Giờ tìm được rồi, ngoan ngoãn đừng chạy lung tung." Cố Thanh Liệt rất khỏe, trực tiếp bế nhóc con vào lòng, để nhóc con nằm trên vai anh.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 435: Chương 435



Cố Khanh Khanh nhìn bộ quân phục màu xanh của anh hai, hỏi: "Bộ này trước đây anh để ở đảo không mang đi, vài ngày nữa có cần mang về Binh Đoàn không?"

"Lười mang lắm, để đây đi."

"Không cần mang, hắn ở Binh Đoàn mười ngày nửa tháng không tắm được một lần, cũng chẳng cần thay đồ." Sở Đại không biết từ khi nào đi lên, tháo mũ trên đầu đặt lên đầu Niên Niên.

Mũ len đỏ lại đội thêm mũ quân đội, Sở Đại bật cười: "Lớn lên tham gia quân ngũ nha con, không phải con thích dán lên người cậu cả sao? Giống cậu làm một phi công?"

"Phi công không dễ làm vậy đâu." Cố Khanh Khanh nhìn đồng hồ: "Chúng ta đi nhà ăn trước, ăn xong rồi chụp ảnh."

"Được." Hai người đàn ông mỗi người bế một nhóc con xuống tầng, Cố Khanh Khanh ôm vai Thẩm Tuy đi phía sau.

Sở Uyên và ông Tần ăn ở nhà ăn của bộ tư lệnh, Cố Khanh Khanh bọn họ đến bếp ăn không quân, đi thẳng đến bếp ăn phi công.

Cố Thanh Liệt mong chờ từ lâu: "Sáng nay anh cố ý không ăn sáng, để bụng đấy đến đây ăn."

"Anh bình thường cũng có thể qua đây mà, anh cả không nói gì anh đâu, tiền trợ cấp của anh ấy cao, không tính toán bữa cơm anh ăn."

"Anh ấy thích em đến ăn hơn." Cố Thanh Liệt lắc đầu: "Để anh một mình đến đối diện anh ấy ăn cơm, thôi khỏi."

Anh rất sợ người anh trai này.

Cố Khanh Khanh mi mắt cong cong: "Thực ra em cũng hơi sợ."

Đặc biệt là khi làm sai gì đó, một ánh mắt lạnh lùng của Cẩu Thặng cũng đủ khiến cô run sợ.

Hai anh em vừa đi vừa nói chuyện, có Sở Đại, mọi người dễ dàng vào căn cứ không quân.

Chưa đến bộ phận phi công đã thấy Chử Chiêu rồi, anh vẫy tay: "Chị dâu nhỏ! Lão Cố."

Cố Khanh Khanh vừa hoàn hồn, người đã chạy đến trước mặt.

"Hai ngày nay mẹ anh ngày nào cũng nhắc mãi, anh chưa về nhà, nghe nói Tiêu Tiêu thường qua ăn chực nhà em?"

"Chỉ hôm qua thôi." Cố Khanh Khanh cười: "Cô gái ở cung tiêu xã không tốt à?"

"Chưa gặp, ai biết có tốt không, giờ thời đại nào rồi còn muốn sắp đặt hôn nhân cho con cái." Chử Chiêu gõ nhẹ mũi Niên Niên: "Mẹ anh còn không muốn anh đi xem mắt, cứ thế kết hôn luôn."

Sở Đại hỏi anh: "Hai ngày nay cậu chưa về à?"

"Không dám về, ở đây ngủ ký túc xá." Chử Chiêu dẫn họ đi nhà ăn phi công: "Cảm giác hai ngày nay gầy đi, phải đi ăn bồi bổ cùng mọi người."

Cố Khanh khanh nhìn Cố Thanh Liệt một cái, nói: “Thật ra anh cả rất tốt, nếu không có anh ấy đỡ đần, cha mẹ đã giục anh đến nhức đầu rồi.”

Cố Thanh Liệt cười toe toét: “Đúng vậy.”

Khi ăn ở nhà ăn của quân khu, Chử Chiêu đầy oan ức kể khổ với Cố Xán Dương, Cố Xán Dương không chút d.a.o động, cầm hộp cơm: “Tránh ra.”

Chử Chiêu đành phải đứng lên, nhường chỗ để anh ấy đặt hộp cơm, sau đó tiếp tục kể khổ với Sở Đại và Cố Thanh Liệt, Sở Đại vẫn nể mặt, thỉnh thoảng gật đầu đáp vài câu.

Cố Khanh khanh đang đút cháo cho đứa nhỏ, hôm nay ăn cháo thịt nạc, Niên Niên rất thích.

“Lão Cố.” Chu Chiêu gãi đầu: “Hay là tôi đi cùng cậu đến Binh Đoàn Xây Dựng nhé.”

“……”

Cố Thanh Liệt nhìn Chữ Chiêu bộ dạng trắng trẻo y như thư sinh, thành khẩn đề nghị: “Hay là cậu cưới cô gái đó đi.”

Chử Chiêu tựa vào lưng ghế, người mềm oặt, ra hiệu cho anh ta đừng có nói thêm cái gì nữa.

Nửa giờ sau, cả gia đình tập trung tại cổng quân khu, Tiểu Hủ và lính cần vụ của ông Tần đi sát theo phía sau.

Nhân viên gác cổng hiếm khi thấy lãnh đạo cấp cao đi bộ ra ngoài, nhanh chóng chào và cho phép đi qua.

Tiệm chụp ảnh không xa, nằm bên cạnh cung tiêu xã, nơi chụp ảnh cưới của Cố Khanh khanh và Sở Đại cũng ở đây.

Sở Uyên và ông Tần đi phía trước, một người mặc quân phục, một người mặc đồ thường, một người đầy khí thế, một người lịch sự, nhã nhặn.

Ngoài Thẩm Tuy và hai đứa trẻ, Cố Thanh Liệt mặc quân phục lục quân, Cố Xán Dương và Sở Đại một người mặc quân phục không quân, một người mặc quân phục hải quân.

Cố Khanh Khanh trông đội hình nhà mình mà buồn cười: “Nhà chúng ta có đủ hải quân, lục quân, không quân rồi."

Sở Uyên và Tần Chu phía trước quay đầu nhìn, gật gật đầu tán thành.

Hôm nay ai cũng rất vui vẻ, đừng nói là chụp ảnh gia đình, ngay cả ảnh cá nhân cũng đã lâu không chụp.

Đến tiệm chụp ảnh, vẫn là cậu thanh niên trẻ dẫn họ vào, nhìn gia đình này, cậu không kìm được hỏi: “Đồng chí, cả nhà các vị đều là quân nhân à?”

Cố Khanh khanh cười gật đầu.

“Chụp một tấm ở sân nhé? Đem hai cái ghế cho hai cụ ngồi, mọi người đứng phía sau.” Cậu thanh niên chụp ảnh đề nghị.

“Được, nghe theo cậu.” Cố Thanh Liệt nhìn quanh, tìm thấy hai cái ghế ở góc, nhẹ nhàng xách nó vào sân.

Sở Uyên và ông Tần ngồi trên ghế, Cố Khanh khanh đặt Niên Niên trong lòng anh trai vào tay Sở Uyên. Sở Đại cười cười cũng đặt Đoàn Đoàn vào lòng ông Tần: “Đi với ông nội nhé con."

Hai ông già ôm hai đứa trẻ mặc áo len xanh, gương mặt hiền từ, Thẩm Tuy thấp hơn mấy anh, đứng ở bên cạnh ghế dựa.

Cố Khanh khanh đứng giữa hai ghế, bên trái là Cố Xán Dương, bên phải là Cố Thanh Liệt, Cố Thanh Liệt còn đặt tay lên vai cô.

Sở Đại mảnh khảnh đứng giữa cô và Cố Xán Dương, cao hơn cô một cái đầu.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 436: Chương 436



“Nhìn vào ống kính!” Cậu thanh niên hô: “Một, hai, ba… cười!”

“Cách” một tiếng, đã chụp xong, cậu nhìn qua, gia đình này ai cũng đẹp, chụp đại một phát thôi đã đẹp rồi. Với lại đàn ông nhà này đều mặc quân phục, càng thêm anh tuấn.

“Đồng chí, rửa mấy tấm đây?”

Cố Khanh khanh nghiêng đầu hỏi người đàn ông phía sau: “Mấy tấm? Nhà mình giữ ba tấm nhé, để một tấm trong phòng ngủ, cha và cha nuôi mỗi người một tấm.”

“Còn anh nữa, anh và anh cả cũng muốn một tấm.” Cố Thanh Liệt cười toe toét.

“Biết rồi, không thiếu phần anh đâu.”

Cố Khanh Khanh lại nhìn Thẩm Tuy, nói: “Chúng ta cũng phải có một tấm, ngày mai chúng ta cùng anh hai đi cửa hàng bách hóa xem có khung ảnh không, để trên tủ đầu giường cho em.”

Thẩm Tuy gật đầu, trong mắt anh lên ý cười.

“Phải gửi một tấm về thôn Đại Truân tử, gửi một tấm cho chị A Niệm trên đảo và cho đoàn trưởng Quan một tấm, chú Dư một tấm.” Cố Khanh khanh đếm trên đầu ngón tay: “Chắc là đủ rồi nhỉ?”

Sở Đại: “Khá đầy đủ rồi."

“Đồng chí, phiền cậu rửa mười tấm ảnh, cảm ơn.” Cố Khanh khanh mỉm cười.

“Được.” Cậu thanh niên cất máy ảnh: “Vậy ai sẽ thanh toán?”

“Để tôi.” Sở Đại theo cậu thanh niên ra quầy thanh toán.

Ra khỏi tiệm chụp ảnh, cả nhà trở về quân khu.

Cố Xán Dương và Sở Đại tranh thủ thời gian nghỉ trưa đi ra ngoài, buổi chiều còn nhiệm vụ.

Họ lần lượt trở về quân đoàn không quân và bộ chỉ huy hải quân, Sở Uyên cũng đến bộ tư lệnh, ông Tần đi đến bộ tham mưu gặp gỡ bạn cũ.

Thẩm Tuy đặt Niên Niên xuống, để cậu bé tự đi, Đoàn Đoàn cũng từ tay cậu chạy theo em trai.

Những ngày này nhiệt độ ở Nam Dương khoảng hai mươi độ, thời tiết rất tốt, bên ngoài đâu đâu cũng thấy các chị dâu ăn cơm xong dắt con đi dạo.

Họ không vội về khu gia đình quân nhân, mà đi dạo từ từ bên ngoài, có đứa trẻ thấy hai cậu bé giống hệt nhau, kéo tay mẹ mình, mặt đầy kinh ngạc: “Mẹ! Nhìn kìa, sao có người có thể phân thân vậy mẹ?”

Chị dâu kia xoa đầu con, cười nói: “Nói gì thế, đây là sinh đôi, mẹ đã bảo con học nhiều lên, đừng lơ đãng làm việc riêng trong lớp, giờ thì không biết rồi đấy.”

Cậu bé không phục: “Cả thầy cô con cũng chưa thấy bao giờ, không được, con phải đi xem, ngày kia đi học sẽ kể cho thầy cô và bạn bè nghe.”

Nói xong, cậu bé chạy vụt về phía hai đứa trẻ.

Đứng trước hai cậu bé, ba mặt nhìn nhau, cậu bé gãi đầu: “Mẹ ơi, quả thật giống hệt nhau, đâu ra hai đứa nhỏ xinh đẹp giống hệt như thế được ạ?"

Hai cậu bé giống cha mình, da trắng như tuyết, lại thừa hưởng đôi mắt thanh tú của cha, dưới ánh mặt trời, áo len xanh và mũ đỏ rất nổi bật.

Đoàn Đoàn mắt to chớp chớp, không biết anh trai lớn này định làm gì song vẫn tiến lên một bước chắn trước em trai, hai anh em cùng ngẩng đầu nhìn anh ấy.

Cậu bé cũng không dám động sợ làm hai đứa nhỏ khóc, cậu chỉ muốn nhìn thêm một lúc.

Nam Dương nắng lớn, trong lớp học đa phần ai cũng đen nhẻm, hai đứa nhỏ môi đỏ răng trắng thế này thật hiếm.

Quan trọng nhất là! Chúng giống hệt nhau!

Cậu bé không thể chờ đợi để khoe với các bạn rằng cậu là người đầu tiên phát hiện ra trong quân khu có hai đứa nhỏ y đúc nhau, y như nhìn gương qua gương vậy đó.

“Xin lỗi đồng chí.” Mẹ cậu bé nói với Cố Khanh khanh: “Thằng bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mà phải nói con trai nhà chị đẹp thật đấy."

Nói rồi cô nhìn Cố Thanh Liệt mặc quân phục lục quân, nói nhỏ: “…Không giống cha chúng lắm.”

Nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, ai làm cha mà không thích con giống mình? Cô vội xin lỗi.

Nhìn mặt anh trai đen như đáy nồi, Cố Khanh Khanh buồn cười, giải thích: “Đây không phải chồng tôi, đây là anh hai tôi.”

“À? Ồ, hèn chi.” Chị dâu kia thở phào, cười nói: “Xin lỗi, tôi không rõ quan hệ của các anh chị, tôi thấy hai người rất giống nhau.”

Cố Khanh khanh ngừng cười, mặt Cố Thanh Liệt ngược lại dịu đi, gãi đầu: “Chị dâu, nghe giọng chị có vẻ là khẩu âm phương Bắc nhỉ?"

“Phải, tôi là người thành phố Biên, tôi theo chồng vào đây.” Chị dâu xúc động: “Trước đây nghĩ miền Nam ẩm ướt, nóng bức không muốn đến, đến rồi thấy hải sản ăn thoải mái, cá thì to, rau xanh đầy đủ, không thiếu nước, không muốn đi nữa.”

“Còn các anh chị, ở đâu?”

“Thành phố Diêm, nhưng tôi là quân nhân công tác ở thành phố Biên."

“Hả?” Chị dâu nhanh chóng phản ứng, vốn chỉ là nói chuyện phiếm, giờ lại ngữ khí sôi nổi hơn hẳn: “Đồng chí ở Binh Đoàn Xây Dựng?!”

Mắt cô sáng lấp lánh như nhìn thấy người thân.

Ngược lại làm Cố Thanh Liệt bối rối.

“Phải, là Binh Đoàn Xây Dựng."

Lần này là nói chuyện thoải mái, Cố Khanh Khanh và Thẩm Tuy nhìn nhau, hai chị em kéo nhau đến bóng cây phía trước, không quấy rầy anh hai khoe khoang.

Không biết cậu bé con chị dâu kia nói gì, hai đứa trẻ theo sau cậu bé, không thấy sợ hãi gì, hình như muốn đi đâu đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Tuy nhìn một lúc, nói: “Chị, em đi theo nhé!”

“Đi đi, xem chúng làm gì, không nguy hiểm thì để chúng thoải mái đi."

Cậu gật đầu, từ từ đi theo ba đứa trẻ, Đoàn Đoàn cảm nhận được quay đầu lại.

Thấy là cậu mình, mặt cậu nhóc cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng nhỏ.

Thẩm Tuy cười, gật nhẹ đầu với nhóc con.

Một lớn ba nhỏ đi vào con đường nhỏ khác, Cố Khanh khanh hơi buồn chán, ánh mắt quan sát sang anh hai mình.

Cố Thanh Liệt dáng người cao lớn, rất cường tráng, khi mặc áo ngắn tay cơ bắp cánh tay cứng ngắt nhìn rất rõ.

Chỉ là da đen một chút, ở Binh Đoàn Xây Dựng nắng gió nhiều, phơi nắng thường xuyên nên đen thui.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 437: Chương 437



Cơ mà tính cách Cố Thanh Liệt tốt lắm, mặc dù hơi hời hợt, bên ngoài thô nhưng bên trong lại tinh tế.

Cô không lo lắng về Cẩu Thặng, phi công, lại còn đẹp trai, chắc chắn không đến nỗi nào không tìm được vợ.

Hơn nữa, nhìn thấy sự tấn công mãnh liệt của Tiêu Tiêu, không biết khi nào Cẩu Thặng đã bị hòa tan.

Anh hai của cô thì hơi có chút khó khăn.

Cũng chưa thấy anh ấy nhắc đến cô gái nào, và trong Binh Đoàn Xây Dựng … không có lấy một nữ quân y, chỉ có các chị dâu theo quân.

May mà hai tháng nữa, anh ấy sẽ được điều đến quân khu phương Nam, đây là tổng quân khu, ngoài các nữ đồng chí đoàn văn công dịu dàng, còn có một số nữ binh làm văn chức.

Chắc chắn sẽ gặp được người phù hợp thôi.

Không lâu sau, Cố Thanh Liệt quay lại đây, thấy em gái đang ngẩn ngơ nhìn về phía trước, giơ tay vẫy: "Em gái, đang nghĩ gì vậy?"

Cố Khanh Khanh phản ứng lại, chụp lấy tay anh hai đang vung ra: "Anh đang nói gì mà vui thế?"

Nói đến đây, Cố Thanh Liệt có chút ngại ngùng: "Chị dâu nói muốn giới thiệu cho anh đối tượng, là cháu gái bên ngoại của chị ấy."

"Ồ? Anh đồng ý rồi à?" Nếu không sao cười vui thế.

"Không có." Cố Thanh Liệt ôm vai em gái đi về phía cửa khu đại viện: "Anh hỏi chị ấy cháu gái bên ngoại đó trông như thế nào, chị ấy nói giống em gái anh, anh nghe xong thì từ chối ngay."

Cố Khanh Khanh: "..." Đưa chân đạp anh hai một cái, càng nghĩ càng tức: "Cố Thanh Liệt, anh không tự trông mình thế nào mà dám kén cá chọn canh."

"Em chê anh à?"

Cố Thanh Liệt cười rạng rỡ: "Không phải, anh chê mình mà, ai bảo anh em chúng ta trông giống nhau thế đâu."

"Vớ vẩn! Em giống anh cả."

"Về sau đừng nói lời th* t*c trước mặt Đoàn Đoàn và Niên Niên, không tốt." Cố Thanh Liệt lúc này mới nhớ đến hai cháu nhỏ: "Bọn chúng đâu? Về nhà rồi?"

“Con trai của chị dâu giới thiệu đối tượng cho anh đã dẫn bọn chúng đi, A Tuy đi theo rồi.” Cố Khanh Khanh liếc anh hai một cái: "Anh có buồn ngủ không?"

"Hả?" Cố Thanh Liệt phát hiện lời nói có ẩn ý: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi."

"Hay là chúng ta đi cửa hàng bách hóa đi." Cố Khanh Khanh nói: "Em mang theo tiền phiếu và phiếu công nghiệp mà cha cho lúc kết hôn, em muốn mua hai chiếc đồng hồ."

"Em có đồng hồ rồi mà?" Dù nói vậy, Cố Thanh Liệt vẫn ôm vai em gái quay đầu, đi về phía cổng quân khu: "A Tuy có thể trông hai đứa trẻ không?"

"Có lẽ được, chúng đã no bụng rồi không quấy nữa." Cố Khanh Khanh nói: "Cửa hàng bách hóa cách đây không xa, chúng ta đi qua đó chừng hai mươi phút thôi, đi nhanh về nhanh."

"Nếu có một chiếc xe đạp thì tốt rồi." Cô lẩm bẩm.

Cố Thanh Liệt thực ra cũng muốn mua cho em gái, cơ mà anh không có phiếu.

Hai anh em đi nhanh về phía cửa hàng bách hóa, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu.

Đi khoảng hai mươi phút, thấy một tòa nhà ba tầng ở cuối đường, diện tích khá lớn.

Nam Dương được coi là một tỉnh có nền kinh tế khá tốt, cửa hàng bách hóa quốc doanh này để tiện cho quân nhân và vợ quân nhân mua sắm, cửa hàng bách hóa ở trung tâm thành phố còn lớn hơn nữa.

Cơ mà rất xa, không trong phạm vi quân khu, phải đi xe mới đến được.

Theo Cố Thanh Liệt vào cửa hàng bách hóa, tràn ngập trong mắt là hàng hóa đủ loại, có nhiều món đồ nhập khẩu nhỏ.

Mỗi tầng có ba quầy hàng, ba nhân viên bán hàng.

Tầng một là đồ dùng hàng ngày, nồi chảo, chén đĩa và giấy bút các thứ.

Tầng hai là khu quần áo, đều do xưởng may quốc doanh tự làm, kiểu dáng có đôi chút lặp lại, Cố Khanh Khanh cứ có cảm giác hai năm trước cô và Sở Đại đến đây cũng đã thấy những bộ quần áo này.

Cô dẫn Cố Thanh Liệt thẳng lên tầng ba, tìm đến quầy đồng hồ.

"Đồng chí, cô cần gì?" Nhân viên bán hàng nhiệt tình.

"Chào đồng chí, tôi muốn mua hai chiếc đồng hồ Đông Phong, xin hỏi có không?" Cố Khanh Khanh ghé mặt trên quầy kính nhìn.

"Có, chờ chút nhé." Nhân viên bán hàng có phần ngạc nhiên, mua liền một lúc hai chiếc?

Nhìn chất liệu quần áo của cô gái và người đàn ông bên cạnh mặc quân phục, chắc chắn là có khả năng chi trả.

Vì vậy cô ấy cúi xuống lấy ra hai hộp từ quầy: "Đây là đồng hồ cặp, dây đeo nhỏ thích hợp cho nữ."

Cố Khanh Khanh biết cô ấy hiểu lầm, cười nói: "Xin lỗi, tôi muốn mua hai chiếc đồng hồ nam, phiền đồng chí thêm một chiếc đồng hồ nam nữa."

"Được."

Cố Khanh Khanh lấy chiếc đồng hồ nam từ trong hộp, nắm lấy cổ tay Cố Thanh Liệt: "Anh, thử đi."

Cố Thanh Liệt ngây ra, nhe răng cười: "Mua cho anh à?!"

"Đúng vậy, anh cùng anh cả mỗi người một chiếc. Mấy năm nay anh và anh cả đã không biết đưa bao nhiêu tiền và phiếu cho em rồi."

"Chuyện đó có gì, chúng ta chỉ có một cô em gái, chẳng lẽ lại để em thiệt thòi?" Cố Thanh Liệt lắc đầu.

Cố Khanh Khanh cười, mở khóa dây đeo, đeo lên đồng hồ lên cổ tay rắn chắc của anh hai.

Vừa khít.

"Luôn luôn bình an." Cô nói.

Cố Thanh Liệt cảm thấy trong lòng ấm áp, cười ngây ngô nhìn em gái mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Em gái nhỏ đã trưởng thành, biết quan tâm đến anh trai rồi.

Mua xong hai chiếc đồng hồ, trả tiền và phiếu, Cố Khanh Khanh lại kéo anh hai đi xem xe đạp.

Cố Thanh Liệt không tháo đồng hồ ra, mà anh cũng không muốn tháo.

Là em gái tặng đó!
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 438: Chương 438



Cố Khanh Khanh hỏi: "Đồng chí, cho hỏi chiếc xe đạp Phi Cáp này cần bao nhiêu phiếu công nghiệp?"

"Năm mươi phiếu công nghiệp, một trăm sáu mươi đồng." Nhân viên bán hàng đáp lời.

Cố Khanh Khanh móc ra một nắm tiền và phiếu từ túi, sáng nay ra ngoài cô lấy đại, đếm thấy hơn sáu mươi phiếu công nghiệp, nhẹ nhàng thở ra.

Nhân viên bán hàng chưa từng thấy ai mua hàng sảng khoái như vậy, năm mươi phiếu công nghiệp là tất cả phiếu công nghiệp của một công nhân quốc doanh trong cả một năm.

Cố Khanh Khanh giao phiếu công nghiệp và tiền cho nhân viên bán hàng kiểm tra, sau khi nhận biên lai, Cố Thanh Liệt vác xe đạp xuống tầng ba, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không biết bọn họ nghĩ sao mà để xe đạp trên tầng? Sợ người ta trộm à?"

Nghe anh ấy lẩm bẩm, Cố Khanh Khanh cuối cùng cũng hiểu tại sao Cẩu Thặng lại chê anh ấy phiền đến vậy, nghĩ đến lát nữa có thể ngồi xe về không phải đi bộ, cô bớt đi phần nào bực bội.

Không thể nổi giận với anh ấy, vẫn cần dựa anh hai chở cô về nhà hihi.

"Xuống tầng." Cố Khanh Khanh nghĩ đến một việc khác, cô cầm túi giấy, mặt nghiêm nghị hỏi: "Anh hai, anh biết đi xe đạp không?"

Cố Thanh Liệt trực tiếp leo lên xe, quay đầu nhìn em gái, giọng có vài phần không hài lòng: "Anh ở quân đội còn lái cả xe tăng, chẳng lẽ không biết đi xe đạp? Cái này chỉ cần đạp là chạy mà."

Cố Khanh Khanh: "Cái này không phải là xe tăng."

"Vậy anh về một mình nhé?"

Anh vừa dứt lời, Cố Khanh Khanh đã leo lên yên sau, không quên nắm chặt lấy áo anh.

Cố Thanh Liệt cười hừ một cái, người hơi cúi đạp bàn đạp: "Đi thôi."

Mũi Cố Khanh Khanh đập vào lưng anh hai, không biết anh hai tập luyện thế nào mà cứng như đá, đập vào rất đau.

Cô nước mắt ngắn dài, xoa xoa mũi đỏ, trong lòng mắng Cẩu Đản một trăm lần.

Trở về rất nhanh chưa đầy mười phút, trong quân khu không thể đạp xe, Cố Thanh Liệt dắt xe vào.

Thẩm Tuy bắt được hai đứa nhỏ về đang đứng đây chờ, không ngờ anh chị lại dắt về một chiếc xe đạp.

Cậu im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng thở ra.

Anh hai và chị gái đều là người quyết đoán, nói làm gì là làm liền, không có gì ngạc nhiên.

Hai đứa nhỏ chưa từng thấy bánh xe chuyển động, tò mò vây quanh, không sợ gì cả, còn dùng tay sờ lốp xe đạp, miệng thì không ngừng gọi: "Cậu cậu cậu cậu."

Cố Khanh Khanh bất lực nói: "Bế chúng lên cho ngồi thử đi, không biết còn tưởng lạc vào rừng, chim non ríu rít không ngừng."

Thẩm Tuy và Cố Thanh Liệt mỗi người bế một đứa, Đoàn Đoàn ngồi phía trước, cao hơn Niên Niên một cái đầu, Niên Niên có chút sợ hãi, ôm lấy anh mình từ phía sau, mặt dán vào anh trai.

Cố Khanh Khanh và Thẩm Tuy bảo vệ hai đứa nhỏ, không để chúng ngã, nhưng nhìn hành động của hai anh em vẫn có chút buồn cười.

Cố Thanh Liệt nắm chặt ghi đông đẩy xe vào khu đại viện, hai đứa nhỏ từ sợ hãi trở nên vui vẻ, thích thú hưởng thụ cơn gió mát thổi vào mặt, miệng không ngừng ê ê a a, không biết đang nói gì.

Cố Khanh Khanh hỏi em trai: "Thằng nhóc đó dẫn chúng đi đâu vậy?"

"Chơi với mấy đứa bạn." Thẩm Tuy vẻ mặt phức tạp: "Đều là mấy đứa mười mấy tuổi." Thằng nhóc khoe khoang với bạn bè một lúc lâu, ánh mắt mấy đứa trẻ nhìn hai đứa nhỏ tràn ngập ngạc nhiên.

Cố Khanh Khanh cười nhìn em ấy: "Em cũng chỉ mười mấy tuổi."

"Em mười bốn rồi chị, theo lời Trương Tháp, hai năm nữa là em có thể nhập ngũ."

"Thế em muốn nhập ngũ không?" Cô hỏi.

Thằng bé im lặng, sắp đến cửa khu gia đình quân nhân, đi qua chốt gác, cậu mới nhẹ giọng nói: "Trước đây em muốn gia nhập Binh Đoàn Xây Dựng, anh rể nói không phải chỉ có đánh trận mới là bảo vệ Tổ quốc."

"Ừ, anh rể em nói đúng." Cố Khanh Khanh cười nói: "Học hành chăm chỉ nhé A Tuy, kiến thức của ông Tần sâu rộng, em muốn nối nghiệp ông, còn cần phải nỗ lực nhiều."

"Em biết rồi, chị."

Về nhà họ Sở, xe đạp để tạm trong sân, Cố Khanh Khanh dẫn hai đứa nhỏ đi ngủ trưa, Cố Thanh Liệt tìm thấy trong thư phòng không ít bút ký quân sự, đối với anh đó đều là báu vật.

Trở về phòng trên tầng ba, anh ôm bút ký ngồi ở đầu giường xem say sưa.

Thẩm Tuy về phòng làm bài tập, luyện chữ xong, xem sách củng cố kiến thức rồi xuống lầu uống nước.

Thấy xe đạp trong sân, cậu không nhịn được đi đến xem rồi thử đạp một vòng.

Buổi chiều, Cố Khanh Khanh nhét hai đứa nhỏ cho Cố Thanh Liệt, nói với anh: "Anh cả tối nay không có nhiệm vụ, lát nữa sẽ qua ăn cơm, lát nữa anh đưa chiếc đồng hồ này cho anh ấy." Cô đặt túi giấy xuống.

Cố Thanh Liệt nhìn đồ trên đầu giường, và chiếc đồng hồ trên tay, thoải mái nói: "Được thôi."

Hôm nay là mùng mười chín tháng giêng, còn hai ngày nữa anh phải quay về Binh Đoàn.

Cố Khanh Khanh nghĩ hai ngày này không thể để anh thiệt thòi, vào bếp làm món cua xào cay và tôm sốt bơ tỏi mà anh thích ăn.

Hương thơm tràn ngập từ bếp, người đàn ông bước vào mặt mày rất khó coi, thấy bóng hình bận rộn dưới ánh đèn ấm áp, cảm xúc anh mới thu lại chút ít.

"Về rồi à?" Cố Khanh Khanh múc đồ ăn ra: "Đi rửa tay đi, đợi cha và cha nuôi cùng anh cả về là ăn cơm."

"Anh cả có nhiệm vụ, không cần đợi." Sở Đại xoa trán: "Đợi cha họ về thì ăn luôn đi."

"À? Không phải anh ấy bảo sẽ đến ăn cơm sao, là nhiệm vụ được giao đột xuất hả anh?" Cố Khanh Khanh thắc mắc.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 439: Chương 439



Cũng không phải bí mật quân sự gì, đến ngày mai cả quân khu đều sẽ biết, Sở Đại không giấu cô: "Nhóm quân đội không quân có phi công lái chiến đấu cơ đào tẩu, đang bay đến nước láng giềng, anh cả được lệnh chặn bắt."

Cái vá trong tay Cố Khanh Khanh dừng giữa không trung, miệng mãi không khép lại, cô rất là sốc.

Ở trong quân khu mà lại xảy ra chuyện như vậy?!

Cô biết những chuyện này không phải là điều cô nên hỏi, im lặng một lúc rồi nói: "Đi rửa tay ăn cơm đi, Đoàn Đoàn, Niên Niên ở tầng trên chỗ anh hai, anh bế chúng xuống nhé." Dù cố gắng kìm nén, người đàn ông vẫn nghe ra một chút run rẩy trong giọng cô.

Cô ấy đang lo lắng cho Cố Xán Dương.

Sở Đại bước tới, ôm vợ từ phía sau, cằm tựa lên đầu cô, kiềm chế cơn giận trong lòng, dịu dàng an ủi: "Không sao đâu."

Cố Khanh Khanh dựa vào lồng n.g.ự.c ấm áp của anh, đầu óc có chút trống rỗng, rất nhanh hồi phục: "Em biết, anh cả sẽ hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi."

Cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn, không ai động đũa.

Sở Uyên mặt đanh lại, nói với ông Tần: "Trong quân khu không chỉ có một tên gián điệp, sớm hay muộn sẽ thành mối nguy."

"Phải bí mật ra lệnh điều tra rồi." Tần Chu hỏi: "Ông nghĩ lần đào tẩu này là do phi công tự mình thông đồng với nước địch, hay là có người trong quân đội âm thầm giúp đỡ, âm mưu đã lâu?"

"Ý ông là cấp cao trong quân đội thông đồng với nước địch?! Sở Uyên không thể ngồi yên, nhấc mũ quân đội trên bàn lên, nói với Tiểu Hủ: "Đến Bộ Tư lệnh!"

"Truyền lệnh của tôi, cán bộ từ cấp lữ đoàn trở lên toàn bộ đến Bộ Tư lệnh họp khẩn!" Ông vừa đi vừa nói.

"Rõ."

Chử Chiến và Tiêu Hồi bị gọi đến, nhận ra điều gì đó, hai người nhìn nhau một cái, rồi đồng thời quay mặt đi.

Cán bộ từ cấp lữ đoàn trở lên trong quân khu gần như chen chúc chật kín Bộ Tư lệnh, đến ghế cũng không đủ ngồi, còn có người cầm ly tráng men đứng hỏi đồng đội bên cạnh có chuyện gì.

Sở Uyên bước vào, cau mày nói: "Cãi cọ ồn ào giống cái giống gì ?!"

Bộ Tư lệnh lập tức im lặng.

Sở Uyên lạnh mặt, không đợi Tiểu Hủ động thủ, tự mình kéo ghế ngồi xuống.

Tất cả ánh mắt tập trung vào mặt ông, Sở Uyên nhìn quanh những gương mặt quen thuộc, nghiêng đầu nói với Tiểu Hủ bên cạnh: "Điều một liên canh gác Bộ Tư lệnh, tối nay chỉ được vào không được ra."

"Rõ!"

Tiểu Hủ ra ngoài, rất nhanh có tiếng bước chân đều đặn bên ngoài, còn có tiếng s.ú.n.g lên đạn.

Phi công đào tẩu, Chử Chiến tất nhiên là người đầu tiên nhận được tin, ông nhìn vị thủ trưởng già ngồi trên kia nhắm mắt dưỡng thần, đối với hành động của ông ấy có đôi chút suy đoán.

Dù sao cũng là thuộc hạ lâu năm của ông ấy.

Ông ấy đang đợi, đợi Cố Xán Dương chặn kẻ phản bội này mang về.

Bộ Tư lệnh im phăng phắc, thỉnh thoảng có người uống nước phát ra tiếng động đều bị người bên cạnh trừng mắt.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí vô cùng căng thẳng.

Tối đó, Bộ Tư lệnh đèn đuốc sáng trưng, tất cả cán bộ cao cấp trong quân khu đều thức trắng đêm, để giảm thiểu số lần đi vệ sinh, ngay cả nước cũng phải hạn chế uống.

Có người gục lên bàn họp dài ngủ, cũng có người khoanh tay dựa vào lưng ghế ngủ gật, đương nhiên cũng có người thấp thỏm lo lắng.

Cố Khanh Khanh ở nhà không ngủ được, hai đứa nhỏ ngủ say sưa, Sở Đại và Cố Thanh Liệt ngồi trong phòng khách tầng hai, nhìn nhau không nói một lời nào.

Cô vào bếp pha một tách trà nóng, đem ra cho hai người đàn ông, cũng không khuyên họ ngủ sớm, chỉ ngồi cạnh Sở Đại, tựa vào anh, lòng mới hơi yên tâm một chút.

Cứ thế mà thức đến năm giờ sáng, mắt Cố Khanh Khanh đỏ ngầu, tựa vào vai anh ngáp một cái.

"Về phòng ngủ đi, anh phải đến Sở chỉ huy rồi." Sở Đại nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

"Vâng." Cố Khanh Khanh nghe lời đứng dậy, về phòng cũng không ngủ, kéo rèm nhìn màn sương ngoài trời.

Phía chân trời hiện lên ánh sáng ban mai, cô ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng cầu nguyện cho anh trai bình an vô sự, thật sớm trở về.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong Bộ Tư lệnh, Sở Uyên thức trắng đêm, Chử Chiến lại càng không ngủ được, chuyện lớn như vậy xảy ra trong tập đoàn không quân, ông phải viết một bản kiểm điểm chi tiết lên cấp trên.

Tiêu Hồi thì vô tư, trái một giấc phải một giấc, ngáy như sấm.

Chử Chiến nhìn gương mặt đen đúa bên cạnh, giận đến nghiến răng nghiến lợi, lão già này tới dây là cố tình chọc tức ông.

Đến sáu giờ, Tiểu Hủ hỏi Sở Uyên có cần đến nhà ăn lấy cơm không, thấy bên dưới những đôi mắt đỏ ngầu, Sở Uyên hừ lạnh: "Nhịn một bữa không c.h.ế.t đói được."

Tiểu Hủ lặng lẽ rút lui, không dám nói thêm lời nào.

Có người bụng kêu òng ọc, ngượng ngùng gãi đầu.

Tiêu Hồi khò khè xoa miệng tỉnh dậy, hỏi Chử Chiến bên cạnh: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Mười hai rưỡi đêm." Chử Chiến lạnh mặt nói.

"Ồ, vậy tôi ngủ thêm chút nữa." Ông khoanh tay, đầu dựa vào lưng ghế.

Chử Chiến trực tiếp đạp một cái, không vui nói: "Bảy giờ hơn rồi."

Tiêu Hồi cau mày lườm ông một cái, tay với lấy ly tráng men trên bàn, uống một ngụm nước lạnh, hoàn toàn tỉnh táo.

Bảy giờ bốn mươi lăm phút sáng, trên đầu có tiếng máy bay gầm rú dữ dội, Tiểu Hủ thở hổn hển chạy tới: "Thủ trưởng, tiêm kích J-6 đã trở về."

Sở Uyên không ngồi yên được nữa, đạp ghế ra, đi thẳng đến kho máy bay của tập đoàn quân đội không quân.

Tiêu Hồi như có suy tư gì đó: "Lão Sở lâu rồi không nổi giận lớn như vậy, Chử quân trưởng, ông xong đời rồi."

Chử Chiến không để ý đến ông ta, đi thẳng ra ngoài.

Những người khác cũng muốn ra xem tình hình, chưa kịp ra cửa đã bị mấy chục khẩu s.ú.n.g chĩa vào.

"Không có lệnh của Tư lệnh, xin các vị thủ trưởng không được bước ra khỏi Bộ Tư lệnh nửa bước."
 
Back
Top